1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 31: Vẫn như vậy!

      Editor: hongheechan

      " có việc gì làm sao mà ngươi nửa chết nửa sống như vậy!" Tử Lan Thanh như con gà mái nóng nảy, giọng the thé đâm thẳng màng nhĩ Chu Tử Mặc.

      Mở hai mắt ra lần nữa, Chu Tử Mặc khẽ mở miệng sau đó ngậm lại lần nữa, về vấn đề này biết nên mở miệng như thế nào.

      "Có lời mau có rắm mau phóng, nếu lão nương cắn ngươi!" Con ngươi của Tử Lan nhìn vẻ mặt nửa chết nửa sống của Chu Tử Mặc, muốn hơi cắn , đỡ phải khó chịu.

      Nghe thấy lời của Tử Lan, nhìn vẻ mặt hung ác kia của nàng, Chu Tử Mặc bất đắc dĩ cười cười, này vẫn là bộ dáng tiểu đại nhân kia, mặc dù lời thô nhục chút, nhưng Chu Tử Mặc biết, nàng quan tâm mình.

      "Nếu như phụ mẫu ruột thịt của ngươi tìm tới cửa, ngươi rời cùng bọn họ sao?" Trong lòng Chu Tử Mặc hơi run rẩy, sợ hãi sâu toát ra từ trong mắt , ra . . . rất sợ đáp án của Tử Lan .

      Vì dù sao đó cũng là phụ mẫu ruột thịt của nàng, hơn nữa còn...cường thế như thế!

      Nhưng muốn mất nàng, cho dù là ngắn ngủi trong nháy mắt cũng muốn.

      Nghe thấy câu hỏi của Chu Tử Mặc, nhìn vẻ mặt khẩn chương kia, Tử Lan Thanh hơi sững sờ, ra vấn đề Chu Tử Mặc lo lắng là điều này.

      Về cái vấn đề này, nàng thể nghĩ tới, nhưng cũng là vì nghĩ tới nên lại càng muốn đối mặt. Lúc còn rất , Tử Lan Thanh tin chắc rằng, cho dù là cha mẹ vô lương đó có lí do khó xử gì mới vứt bỏ nàng, nàng cũng tuyệt đối tha thứ bọn họ.

      Nhưng mà theo lúc nàng càng ngày càng hiểu thế giới này, Tử Lan Thanh biết, ra ở cái thế giới này, có quá nhiều tình thế bất đắc dĩ.

      Vậy rốt cuộc nàng có nên tha thứ bọn họ ?

      Nhìn vẻ mặt do dự của Tử Lan, trong mắt Chu Tử Mặc liên tục thoáng qua từng tia sợ hãi, rốt cuộc Tử Lan nghĩ như thế nào?

      "Có lẽ ta tha thứ bọn họ, nhưng mà ta tuyệt đối rời khỏi ngươi." Chậm rãi ngẩng đầu, dienn~dannlequyydonn trong giọng của Tử Lan chứa nghiêm túc mà Chu Tử Mặc chưa từng nghe qua.

      Khẩn trương trong lòng chợt buông lỏng, ít nụ cười hạnh phúc xuất ở khóe miệng Chu Tử Mặc, Tử Lan của quả nhiên vẫn là Tử Lan của .

      tới hoàng cung, rất tự nhiên ôm Tử Lan xuống xe ngựa, sau đó rất tự nhiên dắt tay bé của Tử Lan, tâm trạng trống rỗng của Chu Tử Mặc lại tràn đầy lần nữa.

      "Chúng ta. . . Chúng ta trở về ." Chẳng biết tại sao, trong lòng Tử Lan Thanh giờ khắc này đột nhiên xông lên loại cảm xúc biết tên.

      Tới dị thế này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi.

      Dù là cái ngày mới vừa xuyên qua kia, tí nữa đói chết, nàng cũng sinh ra sợ hãi chút nào, vậy mà giờ khắc này. . . nàng lại chỉ muốn trốn tránh.

      "Tử Lan, rất nhiều việc. . . phải ngươi muốn trốn mà có thể trốn thoát." Cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhắn ràng khẩn chương quá độ, Chu Tử Mặc cực kì đau lòng .

      Khẽ cúi đầu, Tử Lan Thanh cười khổ tiếng, trốn thoát sao? Giống như đời trước của nàng, số mạng đều định trước, nàng vẫn vĩnh viễn trốn thoát sao.

      như vậy, cứ dũng cảm đối mặt thôi, chỉ hy vọng trong tương lai, có Chu Tử Mặc ở bên cạnh.

      Khi hai người lớn ngừng tới ở chỗ sâu trong hoàng cung, ở trong cung điện sang trọng bên trong đó, trước cái gương đồng tinh sảo, bóng dáng của bọn họ như kỳ tích chiếu lên gương đồng này, cho dù là tia cười khổ bất đắc dĩ mặt của Tử Lan cũng dễ dàng nhìn thấy như vậy.

      Hai vị mĩ nhân tuyệt mĩ cùng nhìn chằm chằm vào gương đồng.

      "Ngươi quyết định rồi sao?" Nữ tử tuyệt mĩ mặc y phục màu xanh khẽ nhíu chân mày xinh đẹp của mình lại, mà lúc nàng lời này, ràng mang theo thái độ cung kính. Người chuyện phải ai khác, chính là Hoàng quý phi mẫu thân của Chu Tử Mặc.

      Rất khó tưởng tượng, nữ nhân khiến nàng cũng phải dùng tới kính ngữ, rốt cuộc có thân phận tôn quý đến mức nào.

      Nghe thấy nàng , khóe miệng nữ tử tuyệt mĩ mặc y phục màu trắng này nhàng mím môi, cặp mắt tuyệt đẹp như hoa bách hợp gắt gao nhìn chằm chằm tiểu nhân nhân trong gương đồng lộ ra từng đợt xúc động đau thương.

      "Nếu như có thể, ngươi cho rằng ta đặt nàng tạm ở chỗ ngươi sao." Giọng cứ tự nhiên lộ ra thần khí thể xâm phạm.

      "Nếu quyết định buông tay, vì sao buông tay luôn ." Mẫu thân Chu Tử Mặc cũng gắt gao nhìn chằm chằm con trai của nàng trong gương đồng, cố gắng nhiều năm như vậy, nàng đều biết, nàng còn hiểu hơn Tử Lan như thế nào.

      Cho nên dù cãi lời nữ nhân trước mặt này, nàng cũng phải giúp lời.

      Khẽ quay đầu, trong cặp mắt đẹp lộ ra tia mê mang, sau đó từ từ sáng tỏ, "Ngươi chỉ vì nhi tử ngươi thôi, nhưng xứng với Tử Lan, về phần tại sao, ngươi cũng biết rồi." Giọng cực kì cao ngạo mà lại tự nhiên, giống như người trước mặt vốn là phải cao ngạo như vậy.

      " xứng với. . . ngươi làm sao mà biết xứng chứ." Lần đầu tiên phản bác lời của nữ nhân trước mặt, nàng cảm thấy mình cũng điên rồi.

      "Mạc Tình Thương, ngươi họ Mạc, là nữ nhi Nhân Hoàng, thân phận của ngươi rất tôn quý, nhưng. . . Nhân Hoàng chỉ có nữ nhi là ngươi, lại càng chỉ có đứa con trai. Từ khi ngươi gả vào nước Chu, ngươi mang họ Mạc nữa mà họ Chu!" bộ mặt nữ tử áo trắng chỉ có nghiêm túc.

      Nghe xong lời của nữ tử áo trắng, Mạc Tình Thương cười khổ tiếng, chính nàng cũng biết, từ khi gả vào nước Chu, nàng còn là công chúa Nhân Hoàng cao cao tại thượng nữa, mà chỉ là Hoàng quý phi nước .

      Nhưng cho dù như thế, huyết mạch chi lực của Nhân hoàng vẫn còn sót lại trong cơ thể nàng.

      "Ngươi là nữ nhi duy nhất của Thú Hoàng, nhưng từ phút chốc ngươi gả cho hoàng thái tử kia, ngươi là gì chứ? Tử Lan là gì chứ?" Mạc Tình Thương quyết định phản kháng đến cùng.

      Mặc nhi, đây là chuyện duy nhất mẫu thân có thể làm vì ngươi. . .

      "Tử Lan dĩ nhiên là nữ nhân tôn quý nhất của thế giới này, dù là ngay cả ta cũng kém hơn, huyết mạch Thú Hoàng và Ngư Hoàng trong cơ thể nàng nồng nặc đến cấp bậc hoàng, sau này Thú Hoàng và Ngư Hoàng chỉ là nàng. Mà con trai của ngươi. . . kẻ phàm phu sao lại có thể hợp với nữ nhi tôn quý nhất của ta." Giọng tự nhiên của nữ tử lại ra kiêu ngạo nồng nặc, đó là con của nàng, nàng sao có thể kiêu ngạo!

      "Nhưng. . . cho cùng, nàng chỉ là tạp phẩm được Thú Hoàng và Ngư Hoàng tiếp nhận! Nếu ban đầu tại sao ngươi lại gửi nàng ở chỗ của ta!" Lời của Mạc Tình Thương bắt đầu kịch liệt, Chu Tử Mặc là chỗ hiểm trong lòng nàng, nàng cho bất luận kẻ nào tổn thương .

      "Ngươi. . ." Nữ tử áo trắng tức giận, lêquý.`đôn`chan'chan nhưng ngay lập tức liền khôi phục yên tĩnh, "Khi Tử Lan chín tuổi huyết mạch chi lực giác tỉnh, sau đó nàng mất tất cả trí nhớ trước chín tuổi, khi đó ta dẫn nàng , ai cũng ngăn cản được. . . Bao gồm cả ngươi. . ." Nữ tử áo trắng lạnh nhạt nhìn Mạc Tình Thương, nàng biết nàng ta hiểu ý của mình.

      Gương mặt tuyệt mĩ của Mạc Tình Thương đột nhiên trở nên khó chịu nổi, " được sao?"

      Trầm mặc, nữ tử áo trắng muốn mở miệng, ai hi vọng con của mình tìm được phu quân tốt chứ, đặc biệt là nữ nhi ưu tú như vậy, nhưng. . . đối mặt với bằng hữu cùng lớn lên từ này, nàng đành lòng cự tuyệt.

      Sau lúc lâu, mới chậm rãi thở dài tiếng, "Nếu như sau khi Tử Lan lớn lên mà Chu Tử Mặc, như vậy . . . ta phản đối." Đây là ranh giới cuối cùng của nàng, nếu như trời định trước bọn họ là đôi, vậy cũng chỉ có thể theo thôi.

      "Ta tin rằng Tử Lan Mặc nhi lần nữa." Mạc Tình Thương tự tin như vậy, nữ tử áo trắng biết tự tin của nàng vì đâu mà đến.

      Khẽ than thở tiếng, ánh mắt nữ tử áo trắng rơi vào người nho lần nữa, đó là nữ nhi của nàng và , biết có nhìn qua chưa.

      Mà nàng đến cùng có phải sai lầm hay ?

      " ra . . . Tử Tiêu Thánh ngươi, ngươi và . . ."

      "Ta và thể có tương lai, cho dù ta biết , cả hai chúng ta còn . Nhưng tình của chúng ta quá nặng nề!" Nữ tử áo trắng mang theo vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như , cực kì bình thản những lời đó.

      Nàng hiểu nỗi khổ tâm riêng của , cũng biết quật cường của nàng, và nàng từng rất tốt đẹp, cho nên khi thực bị tổn thương mới càng thể lại đến cùng nơi.

      "Rất lâu rồi, cho dù chúng ta cùng lớn lên, ta vẫn hiểu ngươi nghĩ những gì." Mạc Tình Thương hơi bất đắc dĩ .

      " hiểu mới ràng, ta cũng hi vọng. . . mình hiểu." Trong mắt nữ tử áo trắng chợt lóe lên bi thương, nàng cần bi thương, bởi vì người nam nhân kia đáng giá.

      ra nàng hiểu rằng nam nhân kia rất khó xử, nhưng cũng vì hiểu mới càng thêm khổ sở!

      "Ai. . ." Mạc Tình Thương khẽ than thở hơi, nữ nhân này cần gì chấp nhất nhiều như vậy, chỉ cần nam nhân kia lòng ngươi phải là được rồi sao.

      Bọn họ cũng khó xử của bọn họ. . .

      "Hôm nay ngươi muốn gặp Tử Lan ?" muốn lại dây dưa vào cái vấn đề này, Mạc Tình Thương nhàng chậm chạp mà hỏi.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 32: nàng, rất !

      Editor: hongheechan-LQĐ

      Gặp. . . gặp. . .

      Lòng của nữ tử áo trắng chợt căng thẳng, thời thời khắc khắc trong lòng nàng đều nhớ tới người nho này, mà bây giờ đột nhiên gặp, sao nàng lại dám gặp chứ.

      Có lẽ là sợ nhìn thấy xa cách trong mắt tiểu nhân nhi kia.

      "Ta. . . len lén nhìn nàng cái là được rồi." Cuối cùng nữ tử áo trắng vẫn lựa chọn gặp, ít nhất để cho Tử Lan nhìn thấy mình.

      Chỉ cần nàng đợi thêm hơn tháng nữa, sau đó có thể soan ra những hồi ức tốt đẹp rồi từ từ cho Tử Lan nghe.

      "Nhìn trộm cái. . . tùy ngươi." Mạc Tình Thương khẽ cau mày, sau đó chậm rãi giãn ra.

      Đây là chuyện của nàng và Tử Lan, nếu phải vì con trai bảo bối này của mình, cả đời nàng cũng muốn dính vào.

      Vì từ lúc bắt đầu gả cho nam nhân kia, nàng thuộc về trong Tam Hoàng nữa rồi, nàng chỉ là người phàm bình thường, cũng chỉ nghĩ tới cuộc sống của phàm nhân.

      Từ bước vào trong cung điện quen thuộc kia, Tử Lan đột nhiên cảm thấy hình như toàn bộ cũng phải quen thuộc vốn có như vậy, vì sao trong quen thuộc lại lộ ra mấy phần xa lạ.

      Nàng thậm chí có thể cảm thấy lòng bàn tay của Chu Tử Mặc liên tục đổ mồ hôi.

      "Nhi thần tham kiến mẫu phi."

      "Tử Lan tham kiến tổ mẫu."

      Hai người cùng quỳ xuống đất, cùng lên tiếng. Nhưng hai bàn tay hề tách ra, cứ nắm chặt tại nơi như vậy!

      Đột nhiên, Tử Lan Thanh cảm thấy bên trái phía trước mình có ánh mắt đâm thẳng đến, trong ánh mắt kia bao hàm quá nhiều thương, nồng đậm đến khiến cho Tử Lan Thanh cảm thấy hít thở thông, hơi gian nan ngẩng đầu, Tử Lan Thanh nhìn thấy bóng trắng trong chớp mắt liền biến mất ngay lập tức, nước mắt cứ mơ hồ xuất trong hai mắt của nàng.

      Đó là người sao? Nhưng vì sao nàng xuất ?

      "Đứng lên ." Nhìn thứ trong suốt trong mắt Tử Lan, lòng của Mạc Tình Thương căng thẳng, vì nàng biết nơi Tử Lan nhìn chính là chỗ nữ nhân kia tránh né.

      Mẫu tử liên tâm xem ra cái cách này cũng phải là điều vô căn cứ.

      " biết mẫu phi kêu nhi thần tới có chuyện gì?" Chu Tử Mặc theo tầm mắt của Tử Lan nhìn đến, cũng nhìn thấy cái gì, vì vậy cung kính mở miệng.

      " có việc gì, chỉ là mấy ngày này mau chuyển lạnh, hi vọng ngươi lạnh đến tâm của mình." Mạc Tình Thương chậm rãi cười cười, trong nụ cười kia chứa đựng quá nhiều thâm ý, khiến Chu Tử Mặc ngay lập tức hiểu nàng muốn biểu đạt thâm ý gì.

      Bây giờ phải là giữa hè sao? Vì sao mấy ngày này lại nhanh chuyển lạnh? Và vì sao tổ mẫu Hoàng quý phi lại bảo Chu Tử Mặc cần lạnh tâm?

      Tại sao nàng lại nghe hiểu câu nào chứ!

      "Nhi thần biết, mẫu phi vất vả rồi." Giọng Chu Tử Mặc ấm áp nhiều hơn, khiến Tử Lan Thanh càng buồn bực.

      "Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi cần đến hoàng cung đọc sách, ta với phu tử, để cho các ngươi nghỉ tháng." Mạc Tình Thương xong câu này trực tiếp phất phất tay, dưới dìu đỡ của cung nữ ra khỏi đây.

      Nhìn thượng vị vắng vẻ, d.d.LQĐ Tử Lan Thanh trừng mắt nhìn, thả bọn họ tháng chơi, đây là thực sao? Vì sao nàng lại có cảm giác nằm mộng chứ?

      "A. . . phụ thân à, tháng này chúng ta muốn chơi ở nơi nào?" Cặp mắt xinh đẹp của Tử Lan Thanh tràn trề hạnh phúc, hạnh phúc đếm hết, chỉ cần vừa nghĩ tới có thể vui vẻ chơi tháng với Chu Tử Mặc, tế bào toàn thân Tử Lan Thanh cũng bắt đầu sục sôi.

      Mà lúc này hơi thở lưu manh từ trong xương cũng bắt đầu lộ ra.

      Nhìn Tử Lan như thế, Chu Tử Mặc khẽ cau mày, "Chúng ta nước Khâu Lăng gặp Tiểu Ngữ thôi." Cũng chỉ có ở nước Khâu Lăng, Tử Lan mới có vị hôn phu.

      Bây giờ Chu Tử Mặc chỉ cần nghĩ đến chín vị hôn phu của Tử Lan Thanh cảm thấy nhức đầu, cái nàng chết tiệt nho như này mà có tận chín vị hôn phu! biết khi những vị hôn phu kia tìm tới cửa phải đuổi những tên nam nhân đáng chết kia như thế nào nữa.

      "Tiểu Ngữ. . ." Tử Lan Thanh nghe thấy cái tên này, cặp mắt vốn tràn đầy hạnh phúc bắt đầu từ từ đọng thành nhớ nhung, ròng rã ba năm gặp mặt rồi, cũng biết kia có gầy xuống hay , mà cũng biết nam tử lạnh lùng mà nàng có đối tốt với nàng nữa.

      Suy nghĩ chút, Tử Lan Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, đứa bé nới bảy tuổi kia vì muốn thoát khỏi hoàng cung lại lựa chọn cùng thiếu niên xa lạ.

      Cho dù thiếu niên xa lạ kia là thái tử nước Khâu Lăng, nhưng nam tử kia quá lạnh. Nếu Tử Lan Thanh sống chung chỗ với nam nhân kia luôn cảm thấy bản thân ở trời đông giá rét.

      "Nhiều năm gặp như vậy, ta cũng rất nhớ nàng." Chu Tử Mặc biết Tử Lan phải muốn gặp Chu Tử Ngữ, mà là sợ thấy Chu Tử Ngữ sống khổ sở. Nếu thấy, còn có thể tưởng tượng nàng sống cuộc sống hạnh phúc vô tận.

      Nhưng chỉ cần thấy được, thể lựa chọn bỏ rơi.

      "Ừ, gặp chút thôi." Trầm mặc hồi lâu, Tử Lan Thanh kiên định ngẩng đầu sau đó nhìn về nơi biết nơi nào.

      Bằng hữu lúc vẫn luôn tồn tại ở nơi nào đó trong lòng mình, cho dù có tách ra ba năm, nhưng tình cảm lúc trẻ thơ vẫn tồn tại trong trí nhớ của mình, mỗi lần nhớ lại đều có loại hoài niệm khác thường ngừng lan ra trong lòng.

      Tử Lan Thanh biết, vị trí nào đó trong lòng mình, là ai cũng thể thay thế Chu Tử Ngữ. Vì vậy, chỉ có hai người Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh, bước tiến đến nơi ở của Chu Tử Ngữ.

      Đêm tối, nhìn thấy ánh sao sáng nào, có chỉ đống lửa đốt trước mặt, liên tục đốt cháy bó củi tạo ra ấm áp.

      Tử Lan Thanh đến gần Chu Tử Mặc theo thói quen, "Ngươi xem, ba năm gặp, liệu Tiểu Ngữ còn nhớ ta ?" Tử Lan Thanh rất kích động, kích động đến mức làm cho Chu Tử Mặc nhịn được mà ghen tỵ với muội muội kia.

      " nhớ." Cho dù trong lòng ghen tỵ, nhưng Chu Tử Mặc chưa từng thẳng ra, ôn thuận đáp trả lại, vì biết , có lẽ tháng này chính là yên tĩnh cuối cùng trước giông bão sắp tới.

      nghĩ phải nắm được hạnh phúc bây giờ, muốn để cho mình vĩnh viễn khắc sâu vào chỗ sâu trong lòng của tiểu tử này.

      "Ngươi. . . ngươi đột nhiên trở nên dịu dàng như thế, ta có chút quen." Tử Lan Thanh vươn thẳng lỗ mũi tinh xảo của mình mím cái miệng nhắn .

      Lúc này nàng thậm chí còn hoài nghi có phải thần kinh Chu Tử Mặc xảy ra vấn đề hay . Nếu sao lại dịu dàng như thế?

      "Về sau ta luôn đối xử với ngươi như thế này." Kéo Tử Lan vào trong ngực của mình,LQĐ-chanchan ở nơi này đêm khuya yên tĩnh, Chu Tử Mặc đột nhiên có kích động muốn thổ lộ.

      "Tại sao?" Hơi mê mang ngẩng đầu, nhìn tuấn nhan non nớt trước mặt mình, Tử Lan Thanh tự ti cúi thấp khuôn mặt nhắn của nàng xuống.

      Thân phận của cao quý giống như tiên tử, y phục của vĩnh viễn đều là hoa mỹ, chỉ mỉm cười với nàng, nhưng mà. . .

      Cũng vì vẻ đẹp của quá thừa thãi khiến nàng tự ti!

      phải là muốn có được, mà là dám, dám trở thành vết nhơ trong cuộc sống của , nàng là bà lão 37 tuổi, mà là đóa hoa chỉ mới mười lăm tuổi, nàng dám làm ô nhiễm vẻ đẹp của !

      "Bởi vì. . . ta ngươi." Dịu dàng nâng gương mặt nhắn lên, khiến cặp mắt của nàng nhìn chăm chú vào mắt của , mới thâm tình mở miệng.

      Bởi vì. . . ta ngươi. . .

      Những lời này, như sấm sét chợt vang lên trong đầu Tử Lan Thanh, nàng. . . nàng. . .

      là. . . nàng sao?
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 33: Ta ngươi, rất !

      Editor: hongheechan

      "Phụ thân, nên giỡn." Rất quật cường đẩy tay Chu Tử Mặc ra, để cho Chu Tử Mặc thấy đáy mắt đắm chìm của nàng.

      ra , ngay từ lúc lâu trước đây nàng bắt đầu đắm chìm, lần lại lần cưng chiều mà có nguyên nhân, lần lại lần có điều kiện mà tha thứ, lần lại lần có ràng buộc mà vô lễ. . . Cũng trở thành lý do nàng bỏ được rồi!

      Nàng biết có phải là hay , nhưng nàng lại biết, mình thể rời bỏ rồi.

      "Ta. . . giỡn, cũng giỡn, ta ngươi, rất ! Từ lúc bắt đầu ôm ngươi vừa nãy, ta . . ." Chu Tử Mặc cực kì kích động , nhưng Tử Lan vẫn cúi đầu, chẳng biết tại sao, xong liền cảm nhận sợ hãi.

      Trước khi chưa thổ lộ, có thể ôm Tử Lan Thanh, bá đạo tuyên bố, nàng là nữ nhi bảo bối của , ai cũng thể cướp .

      Nhưng mà sau khi ra những điều này, tại sao cảm giác mình y hệt. . . cầm thú! Lại có thể sinh ra cảm giác với đứa bé khi ôm!

      thậm chí còn sợ Tử Lan xa lánh , nàng thông minh như vậy, cho dù tại nàng chỉ có tám tuổi, nhưng tin nàng biết ý tứ của mình.

      "Phụ thân, chúng ta ngủ ." Tử Lan Thanh thấy Chu Tử Mặc dám mở miệng, ngã ra sau nhắm hai mắt lại, nhưng tất cả xuất trong óc nàng đều là u của kiếp trước.

      Nàng biết, ở sâu trong nội tâm của nàng, vẫn luôn xứng với Chu Tử Mặc.

      Trừ phi. . . Nàng có thể quên kiếp trước, nhưng trí nhớ sao quên là có thể quên, nó còn sót lại ở tất cả các góc trong thân thể nàng, ngừng ăn mòn nàng, để cho nàng càng nhìn thấy đẹp đẽ của Chu Tử Mặc càng cảm giác mình bẩn thỉu.

      Nhìn vẻ mặt thờ ơ của Tử Lan, Chu Tử Mặc hơi tức giận giữ chặt thân thể nho của nàng, nhìn chằm chằm cặp mắt lạnh nhạt của nàng, từng chữ , "Ta ngươi. . . Dùng cả sinh mạng để . . ."

      Nghe giống như rất khoa trương, nhưng Chu Tử Mặc biết, đúng là dùng cả sinh mạng để , vì nếu dùng tới tất cả hơi sức trong cuộc đời, có dũng khí nàng.

      Cả sinh mạng. . . để . . .

      Cặp mắt Tử Lan Thanh phát ra vui mừng cực kì, trái tim nho kia đột nhiên giống như bị chứa đầy bằng quả ngọt, ngọt ngấy khiến nàng muốn tất cả thời gian dừng lại vào giờ khắc này.

      "Tử Lan, có thể cho ta cơ hội ? Ta muốn làm phụ thân ngươi, ta chỉ muốn vĩnh viễn giam cầm ngươi ở bên cạnh ta, cho ngươi sủng ái vô tận." DĐLQĐ~chan Ôm tiểu nhân vào trong ngực mình lần nữa, cho dù tại nàng chỉ có tám tuổi, cho dù biết nàng có thể nghe hiểu lời của hay , nhưng mà vẫn .

      Bất chấp tất cả với nàng, chỉ vì nàng!

      Nằm ở trong ngực Chu Tử Mặc, nghe tiếng tim đập kịch liệt kia, khóe miệng Tử Lan Thanh bắt đầu ngừng nhếch lên, thiếu niên non nớt này lại có thể thích người chỉ mới hơn tám tuổi, mà nàng cũng mới lên mười lăm tuổi.

      Đây là nghiệt duyên như thế nào mới có thể khiến bọn họ ở lại đây cùng với nhau.

      Nhưng . . . nàng hình như bắt đầu dũng cảm tiếp thu tình của Chu Tử Mặc, mà nàng cũng cố gắng tận lực Chu Tử Mặc, nhưng nàng bá đạo quá mức, biết có thể tiếp nhận hay .

      "Về sau cho đánh cái mông của ta!" Đắm chìm hồi lâu ở trong hạnh phúc, Tử Lan Thanh nâng đầu nho giống như cọp mẹ của mình lên, cực kì chăm chú quát Chu Tử Mặc.

      "Ừ." Hơi khống chế được đưa tay vuốt vuốt sợi tóc xốc xếch của Tử Lan, nhìn mình khuôn mặt nhắn tinh sảo trước mặt mình, lòng Chu Tử Mặc an định lại cách thần kì.

      Chỉ cần có Tử Lan Thanh ở bên người, giống như có toàn thế giới vậy.

      Phương xa, hai con tiểu sủng vật liên tục giương nanh múa vuốt, mặt căm hận nhìn hai người ôm nhau chặt. Dù tiểu chủ nhân mang bọn họ theo, bọn họ cũng phải biết đường, tất nhiên bám theo.

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Tiểu tử kia lại dám cua tiểu chủ nhân của ta, hơn nữa có lẽ chìm rồi. )

      "Meo meo ô. . . Meo meo ô. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Nhóc con chết tiệt, lão miêu phát uy, ngươi còn coi ta là mèo bệnh, lão miêu ta nhất định phải cho ngươi nếm thử lợi hại của ta. . . )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: , ta vẫn cảm thấy thái tử Hợp Bách xứng với tiểu chủ nhân nhất, tính tình ngoan ngoãn, nhất định tiểu chủ nhân gì nghe nấy! )

      "Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Cái rắm, truyền nhân chính thống của Nhân hoàng mới tệ, bộ dáng nghiệt lộ ra tính tình khí phách, mới là nam nhân trong cực phẩm! )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: thái tử nước Hợp Bách tốt nhất! )

      "Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: truyền nhân Nhân hoàng mới tuyệt nhất! )

      "Hừ. . ." ( Thú Ngữ: Có phải ngươi phục hay , phục chúng ta đánh chầu! )

      "Meo meo ô. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Đánh đánh, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao! )

      Vì vậy hai con tiểu sủng vật còn chưa dọn dẹp Chu Tử Mặc xông vào đánh nhau, chỉ là đánh nhau giữa bọn họ ai cũng thể chân chính làm người nào bị thương.

      Nhiều lắm là vui đùa chút. . .

      bên khác, Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh ôm nhau chỗ ngọt ngào ngủ, tối nay nhất định là đêm đẹp nhất, cho dù có sao.

      Khi bình minh phủ xuống, Chu Tử Mặc sớm tỉnh lại, nhìn nhóc si ngốc ngủ, mũi này mắt này, đều thích nhất. Nhưng thích nhất còn có cái miệng nhắn, cái miệng nhắn này có lúc khiến hận được cắn cái.

      Đột nhiên, trái tim Chu Tử Mặc có tia kích động khác thường, mà cũng rất tự nhiên di chuyển theo kích động này, nụ hôn của rơi vào cái miệng nhắn vừa vừa hận, cảm xúc mềm mại khiến tâm vừa động liền nhịn được muốn hôn sâu.

      "Ưm. . ." Người nho bị cảm giác khác thường đánh thức, mơ hồ mở cặp mắt của mình ra, Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc nhắm chặt hai mắt trước mặt, cực kì nghi hoặc dùng tay bé của mình xoa cặp mắt, tại sao nàng vừa có cảm giác đôi môi của mình hơi ngứa nhỉ?

      Có lẽ là ảo giác , Tử Lan Thanh hai mắt nhắm lại lần nữa, nàng còn chưa tỉnh ngủ.

      Rơi vào trạng thái ngủ say lần nữa, Tử Lan Thanh biết, nụ hôn đầu của nàng bị Chu Tử Mặc cướp , hơn nữa còn là ở nơi hoang vu này.

      lúc lâu sau, Chu Tử Mặc rất chột dạ đánh thức Tử Lan Thanh, ôm thân thể còn mệt mỏi của nàng ngồi lên lưng ngựa, về phía điểm đến.

      đường vó ngựa, đường bụi đất, đường tâm . . .

      Cho đến khi Tử Lan Thanh tiếp được tú cầu trong tay, chan'll'eq'u'uyyddôn Chu Tử Mặc mới biết gặp chuyện lớn rồi! cũng nên đồng ý cho này đến nơi này để xem thử ném tú cầu chọn chồng, đây quả thực là tìm phiền toái!

      Trong tay nho của Tử Lan Thanh gắt gao ôm trái tú cầu, khuôn mặt hưng phấn khiến Chu Tử Mặc muốn bắt nàng hung hăng đánh trận lên cái mông . Chẳng lẽ này nhìn thấy tiểu thư ném tú cầu như sài lang hổ báo nhìn hả!

      Lúc này Tử Lan Thanh đâu thấy được tiểu thư kia, nàng hưởng thụ cảm giác bị người ta nhìn chăm chú, mà trong tay nàng cũng ôm tú cầu trong truyền thuyết đó, nàng nghĩ tới cái cổ đại này có cách ném tú cầu, nếu . . . Về sau nàng cũng làm trận?

      "Tử Lan, vứt vật kia !" Giọng Chu Tử Mặc hơi lãnh, khiến Tử Lan Thanh lấy lại tinh thần từ trong hưng phấn, sau đó tức giận nhìn Chu Tử Mặc, "Ta vứt!" Đây là vật ném vào trong ngực nàng chính là của nàng!

      Nhìn vẻ mặt cố chấp của con nhóc này, Chu Tử Mặc giận đến nghiến răng, nhưng lại thể đổ thừa cho tính tình của nàng , "Ngươi biết đây là cái gì ?"

      "Là tú cầu." Mắt Tử Lan Thanh liếc Chu Tử Mặc, đây phải là tú cầu sao, lại còn coi nàng như người từ đại đến cái gì cũng biết!

      "Vậy ngươi biết tú cầu để làm cái gì ?" Nhìn biểu tình khinh thường của Tử Lan , khóe miệng Chu Tử Mặc rụt rụt. Cái nàng chết tiệt này muốn chọc giận đến chết sao?

      "Làm cái gì hả? phải là chọn rể sao?" Tử Lan Thanh nhướng mày nho , trừ chọn rể ra, tú cầu này còn có dụng ý khác sao?

      "Biết mà ngươi còn ném!" Chu Tử Mặc ôm ngang hông của Tử Lan, tay bắt đầu dùng sức, để này đau chút, tránh gây phiền toái cho .

      "Đau. . . Đây là của ta, ta ném. . . đâu, hu hu. . ." Khuôn mặt nhắn uất ức vo thành nắm, ở mắt khác lên đầy thứ trong suốt, nhưng mà tay bé của nàng vẫn liều chết ôm tú cầu này.

      Chu Tử Mặc hiểu tại sao tiểu nha đầu này ném tú cầu này , mà bây giờ phải là lúc nghĩ đến vấn đề này, bởi vì chính chủ tìm tới cửa rồi, mà cũng muốn miễn cưỡng nàng nữa.
      Last edited: 7/3/16
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 34: Chu tử mặc, ngươi biết đánh nhau ?

      Edit: hongheechan

      "Vị công tử này, lão gia nhà ta cho mời ngươi." Nha hoàn mi thanh mục tú xấu hổ nhìn Chu Tử Mặc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thiếu niên đẹp như thế, khó trách tiểu thư vừa thấy .

      Nhưng nàng biết sau khi cưới tiểu thư, có thể cũng coi trọng nàng hay , sau đó. . .

      Dù làm ấm giường cho , nàng cũng cam tâm!

      "Ta rảnh!" Gương mặt Chu Tử Mặc lạnh lùng, hơi cau mày, thích ánh mắt của nha hoàn này.

      "Nhưng ngài tiếp được tú cầu của tiểu thư nhà ta, theo lẽ tự nhiên, ngài. . ."

      "Đây phải là ta nhận được, là nàng!" Chu Tử Mặc trực tiếp đẩy tất cả trách nhiệm đến người của Tử Lan, dù sao tiểu thư kia cũng cưới con nhóc tám tuổi được.

      "Nhưng. . ."

      "Vị công tử này, tiểu nữ oa này là người thân của ngài đúng ?" Giọng từ ái nhàng phát ra từ trong miệng người mập mạp trước mặt, cái mặt ôn hòa kia khiến Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh cùng cau mày.

      Tính tình xảo trá đáng sợ, đáng sợ chính là ràng khuôn mặt tươi cười nhưng trong lòng lại ngừng tính kế người khác. Giống như người mập mạp trước mặt này vậy!

      "Là vậy như thế nào, phải như thế nào?" Chu Tử Mặc muốn cho người mập mạp trước mặt này sắc mặt hòa nhã, giọng điệu dĩ nhiên vô cùng cứng rắn.

      Nhưng người mập mạp kia giống như nhìn thấy thái độ lạnh lùng của Chu Tử Mặc, gương mặt mập vẫn mỉm cười trước sau như , " thế là sai rồi, nếu là người thân của công tử ngài, tất nhiên chính là người thân của chúng ta, nếu phải là người thân của công tử ngài, cũng đừng trách chúng ta giữ lại tiểu nữ oa này." Bàn Tử cách cực kì quang minh chính đại.

      Tử Lan Thanh mê mang nhìn Chu Tử Mặc, chuyện này. . . Đến cùng là có chuyện gì xảy ra hả? phải chỉ là tú cầu thôi sao? Những người này còn muốn vì tú cầu mà bắt cóc nàng hả?

      Đây phải cũng quá hẹp hòi rồi!

      "Đại gia, phải là quả cầu thôi sao? Đưa cho ta ngươi cũng đoạn tử tuyệt tôn mà!" Tử Lan Thanh há mồm còn đỡ, vừa lên tiếng thiếu chút nữa khiến người mập mạp kia hộc máu, đây là lời tiểu nữ oa chỉ có mấy tuổi sao?

      gặp qua người độc miệng, nhưng cũng chưa từng thấy qua người nào mà độc miệng như vậy! d.dle'q-y~dón

      "Tiểu nữ oa, đây phải là tú cầu bình thường. . . vì nó quyết định số mạng cả đời của nữ nhân, nó chính là đoạn nhân duyên." Người mập mạp cố nén kích động muốn hộc máu, chờ tính tình bình ổn trở lại mới với đứa bé này.

      Nhưng tiểu nữ oa kia chỉ qua cái liếc mắt có câu kinh người hơn, "A, ra là quả cầu này có thể khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn, vậy. . . trả lại cho ngươi này." đổi sắc mặt đưa quả tú cầu xinh đẹp kia ra, Tử Lan Thanh quyết định ở trong lòng, trở về để bà vú làm cho nàng mười quả tú cầu như vậy, mỗi ngày có việc gì làm nàng vứt chơi.

      "Ngươi. . . Ta. . ." Thở hơi dài, đè xuống tức giận trong lòng mình, vẻ mặt Bàn Tử ôn hòa nhìn người nho này, "Ha ha. . . miệng tiểu nữ oa này quả thực lợi hại, nhưng! phải chỉ cần miệng lợi hại là được, thiên hạ này có chữ lý! Có lý khắp thiên hạ, vô lý nửa bước khó !"

      Lúc này tính tình dễ chịu của người mập mạp hiển nhiên bị mài biết, tại chỉ còn dư lại thói quen, thói quen nở nụ cười từ ái kia.

      "Ta cũng ngươi để ý làm gì chứ! Sao lại kích động như vậy?" Tử Lan Thanh méo miệng, người mập mạp này có tâm bệnh hả!

      "Ta có kích động, đúng. . . ta để ý sao? Bây giờ là các ngươi để ý mới đúng, nhận được tú cầu của người khác, lại chịu phụ trách, các ngươi. . ."

      "Ta phụ trách." Tử Lan Thanh liếc mắt nhìn người mập mạp kia, khi dễ . Vốn nàng rất có hảo cảm với người béo này, mà bây giờ thấy người này, nàng quyết định về sau bao giờ trông mặt mà bắt hình dong nữa.

      "Các ngươi. . . phụ trách sao?" Người mập đầu tiên sững sờ, sau đó trong mắt lóe lên tia mừng rỡ, nhiệm vụ tiểu thư giao phó xuống cuối cùng cũng hoàn thành nửa.

      " theo ta, lão gia và tiểu thư chờ các ngươi." Người mập mừng rỡ xong cũng về phía trước, nhưng Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh vẫn đứng tại chỗ, chút ý tứ theo sau nào.

      Mới hai bước, người mập ý thức được có lẽ chuyện này nhìn qua đơn giản như vậy, di chuyển thân thể mập mạp kia lần nữa, trong giọng của người mập mạp xen lẫn vui, " phải các ngươi phụ trách sao?"

      "Đúng vậy mà, ta phụ trách, trả lại cho ngươi! Quả tú cầu rất thối, ta thích." Chân mày nho của Tử Lan Thanh rối rắm ở chung chỗ, sau đó ném tú cầu xinh đẹp và thơm nức người ném cho tên mập mạp chết bầm kia.

      Sau đó cực kì đáng thương nhìn Chu Tử Mặc, "Phụ thân, chúng ta thôi, Tử Lan thích nơi này."

      Chu Tử Mặc nhìn vẻ mặt đáng thương kia của nàng, bế nàng vào trong ngực, giọng ở bên tai của nàng, " tại mới hối hận. . . kịp rồi!" xong mắt lạnh nhìn thẳng về phía sau lưng mập mạp.

      Ở đằng sau, từng nhóm vệ binh bắt đầu dàn trận xong. Nhìn tình thế này chắc chắn đánh nhau trận tuyệt đối được.

      Những người này Chu Tử Mặc cũng hề liếc mắt cái, chỉ lo lắng nếu mình xử lý máu tanh quá mức khiến Tử Lan sợ.

      còn kịp nữa ư? Đầu của Tử Lan Thanh đầu chuyển cái về phía sau, liền nhìn thấy ít nhóm vệ binh. Ngay lập tức tính tình hỏa bạo của nàng ‘ vèo ’ cái lộ ra. phải chỉ là tiếp quả tú cầu thôi sao? Những người này lại muốn nam nhân nàng dự định gả! đúng là biết sống chết!

      "Chu Tử Mặc, bảo phụ thân ngươi tiêu diệt hết toàn bộ bọn họ!" Tay bé của Tử Lan Thanh vung lên, cực kì hung thần ác sát .

      Nhưng vẻ mặt hung ác của nàng chỉ tí hung ác nào, ngược lại rơi vào trong mắt Chu Tử Mặc là cực kì đáng , vốn định đồng ý luôn, nhưng đột nhiên Chu Tử Mặc nhớ ra bây giờ bọn họ ở nước Chu.

      Vì vậy. . .

      "Tử Lan, bây giờ chúng ta rời khỏi nước Chu, đứng ở đất nước Khâu Lăng." Lêquýđôn~d-d Lời của Chu Tử Mặc hề cố kỵ những người ở đây.

      " phải là nước Khâu Lăng. . . nước. . . Ngươi trong phải là nước Chu hả!" Tử Lan Thanh như con gà mái nóng nảy, giọng the thé đâm thẳng màng nhĩ của Chu Tử Mặc.

      Cực kì bất đắc dĩ móc móc tai của mình, Chu Tử Mặc gật đầu cái.

      "Vậy chúng ta. . . chúng ta. . . trốn ?" Tử Lan Thanh hơi hoảng sợ , chẳng lẽ hôm nay nàng và Chu Tử Mặc đều phải ngỏm tại đây hả?

      Được rồi, nàng vô cùng ghét đồ đạc của mình bị người khác dùng, mà ở trong mắt của nàng, bắt đầu từ tối hôm qua Chu Tử Mặc là sản vật riêng nàng sở hữu, nàng tuyệt đối nhìn Chu Tử Mặc kết hôn với nữ nhân khác!

      "Tiểu nha đầu, tại mới nghĩ trốn , có muộn chút hay vậy?" Lúc này khuôn mặt người béo kia còn tươi cười nữa, đổi thành mặt hiểm của tiểu nhân, mặt lạnh xấu xí cười ngừng khiến Tử Lan Thanh suýt nữa lật người xuống từ trong ngực Chu Tử Mặc mà cho mấy đá.

      Tốc độ thay đổi sắc mặt còn dám nhanh hơn nàng!

      "Chu Tử Mặc, ngươi biết đánh nhau ?" Khuôn mặt tinh xảo nhắn của Tử Lan Thanh nhất thời rối rắm chung chỗ, hơi ảm đạm hỏi.

      Cực kì ràng, nàng biết đánh nhau!

      "Ngươi thử xem?" Chu Tử Mặc nhìn thấy khuôn mặt nhắn rối rắm của Tử Lan, đưa tay sờ sờ sợi tóc của nàng, này thể có lòng tin với chút sao?

      "Ta. . . biết!" tại Tử Lan Thanh rất hận tại sao mình nghĩ kĩ vấn đề chút, tám năm nay Chu Tử Mặc cưng chiều để cẩn thận đời trước của nàng mai rồi.

      Giống như. . . chỉ cần có Chu Tử Mặc ở đây, nàng cần nghĩ đến cái vấn đề dư thừa nào cả, mỗi ngày chỉ cần sống vui vẻ là được rồi!

      "Nhìn." Trực tiếp sử dụng tay phải ôm Tử Lan, dưới chân Chu Tử Mặc bắt đầu vận động.

      Sau mấy bước chân vô cùng huyền diệu, Chu Tử Mặc mang theo Tử Lan rời vòng vây của hộ vệ như vậy, leo lên lưng ngựa chạy về phía Đông.

      Mặc cho những tên hộ vệ kia đuổi theo sau lưng bọn họ, rốt cuộc cũng bắt được bọn họ.

      "Oa. . . Đây là bước chân gì vậy, ta cũng vậy muốn học, ta cũng muốn như vậy!" Tử Lan Thanh hưng phấn kêu to ở trong ngực Chu Tử Mặc, nàng cũng biết, nhất định Chu Tử Mặc có biện pháp giải quyết chuyện này, thế giới này cũng chưa có chuyện Chu Tử Mặc thể giải quyết!

      Mà nàng chỉ cần yên tâm thoải mái hưởng thụ tiện lợi mang đến, ai bảo là phụ thân của nàng. . . đúng, bây giờ là phụ thân kiêm vị hôn phu tương lai.
      Last edited: 7/3/16
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 35: Chu Tử Ngữ có hạnh phúc hay ?

      Edit: hongheechan


      "Học cái này rất khó." Chu Tử Mặc biết nàng này sợ nhất là chịu khổ, vì vậy vừa mở miệng khó khăn.

      "Ta sợ!" Người nho cực kì kiên định ra.

      "Mỗi ngày ít nhất phải chạy vài chục km." Chu Tử Mặc tiếp tục mở miệng.

      "Hả. . . Có thể chạy ?" Tử Lan Thanh do dự. Mấy trăm cây số, nếu là đời trước, nàng còn có thể chạy, nhưng đời này. . . cuộc sống trong nhung lụa làm cho Tử Lan Thanh hoài nghi, biết chạy như vậy có thể chết người !

      "Ngươi thử xem?" Chu Tử Mặc nhíu mày.

      "Hắc. . . vậy hay là thôi , ta phải còn ngươi nữa sao? Về sau ngươi đảm đương làm tuấn mã của bổn tiểu thư!" Tử Lan Thanh nấp ở trong ngực Chu Tử Mặc, bá đạo tuyên bố.

      Với bá đạo của nàng, Chu Tử Mặc chỉ tức giận chút nào, thậm chí còn thấy chút ngọt ngào. Chu Tử Mặc khỏi hoài nghi trong lòng, có lẽ có tiềm chất làm tiểu nam nhân, chỉ cần chuyện rất có thể làm cho cảm thấy hạnh phúc.

      "Ừ." tranh cãi, Chu Tử Mặc vui vẻ trả lời, muốn làm tuấn mã cả đời của nàng.

      thẳng theo con đường phía Đông, Tử Lan Thanh nghiêng người dựa vào trong ngực Chu Tử Mặc, ánh trời chiều còn sót lại chiếu khuôn mặt còn chưa nảy nở của Tử Lan, dĩ nhiên khuôn mặt nhắn hoàn mỹ, khiến thần thánh cũng thể xâm phạm.

      Cho dù thổ lộ của còn chưa được đáp lại, nhưng Chu Tử Mặc biết đáp án của Tử Lan.

      Nụ cười khóe miệng càng ngày càng đậm, Chu Tử Mặc biết thể dứt bỏ quan hệ giữa và Tử Lan, nàng ở chỗ nào nhất định ở đó.

      Hai tiểu sủng vật theo sau lưng Chu Tử Mặc và Tử Lan, lúc này cấp tốc vừa lao vụt lên, vừa chuyện.

      "Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Chiêu Chu Tử Mặc vừa sử dụng hình như là Lưu Tinh Bát Quái Bộ. )

      "Hừ hừ. . . Hừ. . ." ( Thú Ngữ: phải hình như, mà vốn là nó, nhưng. . . phải bước chân bát quái này chỉ có truyền nhân hệ chính thức của Nhân Hoàng mới có thể học được sao? Tại sao Chu Tử Mặc này lại biết? )

      "Meo meo ô. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Chẳng lẽ Chu tử mặc mới là truyền nhân của Nhân Hoàng? Nhưng vì sao người tia Huyết Mạch Chi Lực nào cả? )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Huyết mạch Nhân Hoàng chỉ lúc chín tuổi mới có thể giác tỉnh, mười sáu tuổi cũng có thể giác tỉnh, chỉ biết Chu Tử Mặc này có thể giác tỉnh Nhân Hoàng huyết mạch hay thôi. )

      "Meo meo ô. . . Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Có ý tứ, rất biết điều đó, chuyện tình ngày càng vui nha, người tiểu chủ nhân có huyết mạch Thú Hoàng và Ngư Hoàng, người Chu Tử Mặc có huyết mạch Nhân Hoàng, biết nếu sau khi bọn họ kết hợp sinh ra quái vật gì? )

      "Hừ hừ. . . Hừ. . ." ( Thú Ngữ: phải là ngươi thích Chu Tử Mặc sao? Sao vậy? tại cảm thấy và tiểu chủ nhân có thể à? )

      "Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Nếu tiểu chủ nhân thích , chúng ta cũng có biện pháp. )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Quả là vậy. . . )

      Vì vậy, hai con tiểu sủng vật trầm mặc, mặc dù bọn họ ủng hộ thái nử nước Bách Hợp, người ủng hộ truyền nhân hệ chính của Nhân hoàng, nhưng mà chỉ cần chủ nhân thích, dù thần tiên trong truyền thuyết cũng thể làm gì nàng.

      Nên có liên quan đến vị hôn phu tương lai của tiểu chủ nhân, là chuyện bọn họ thể can thiệp

      Bọn họ cùng lắm là méo mó ở trong lòng chút.

      . . .

      Cho đến khi cảm thấy bụng mình hơi đói, Tử Lan mới vùng vẫy khỏi ngực Chu Tử Mặc, giả bộ biểu lộ đáng thương uất ức nhìn Chu Tử Mặc, ý tứ trong mắt rất ràng, "Ăn nha? Ăn nha?"

      "Đây có lương khô, ăn ít chút, còn nửa canh giờ nữa đến quốc đô nước Khâu Lăng." Nhìn Tử Lan giống như con mèo thèm ăn, Chu Tử Mặc nhàng bên tai của nàng.

      Nghe thấy lời của Chu Tử Mặc, cặp mắt Tử Lan sáng lên, còn nửa canh giờ nữa là có thể nhìn thấy Chu Tử Ngữ rồi sao? Đến lúc đó, nhất định phải làm cho Chu Tử Ngữ đãi nàng ăn bữa tiệc lớn trong cung nước Khâu Lăng, nhưng bây giờ. . . trước hết nàng nên nhịn chút, để bụng lên bữa tiệc lớn kia thôi.

      "Ta đói chút nào, ta chờ lát nữa thôi, chờ nhìn thấy Tiểu Ngữ quên hết thôi." Tử Lan nhắm hai mắt lại, LQĐ_chan nỗ lực muốn đuổi đói bụng ra khỏi đầu, nhưng lúc có thức ăn đúng là. . . chỉ muốn ăn!

      "Cho ta phần lương khô, chỉ cần phần thôi." Hơi kịp chờ đợi mở hai mắt ra, Tử Lan Thanh ở trong ngực Chu Tử Mặc liên tục móc lương khô ra bên ngoài. Kiếp này Chu Tử Mặc cưng chiều nàng đến mức khiến nàng thể chịu được cảm giác bị đói.

      Ăn lương khô Chu Tử Mặc đưa tới, uống nước suối Chu Tử Mặc tìm về, Tử Lan Thanh hạnh phúc híp cặp mắt lại, đột nhiên suy nghĩ điều gì đó với Chu Tử Mặc, "Chu Tử Mặc, nếu ngày ta có ngươi, ta có bị đói chết hay ?"

      câu đùa, lại khiến Tử Lan Thanh nghiêm túc.

      "Có lẽ như vậy." Lau khóe miệng còn dư lại lương khô của Tử Lan, Chu Tử Mặc nửa đùa nửa .

      Mặc dù người nho này rất thông minh, nhưng lại vụng về muốn chết, đặc biệt là lúc tự chăm sóc mình, biết có phải trời sinh ngu độn hay nữa.

      Khóe miệng hơi co quắp, Tử Lan Thanh tức giận bất bình nhìn Chu Tử Mặc, tiểu quỷ này thể uyển chuyển chút sao?

      "Ha ha ha. . . ăn đầy bụng rồi lên đường thôi." Lúc này Chu Tử Mặc rất vui vẻ, đặc biệt lúc nhìn bộ dáng của kia càng vui vẻ, nàng như quả hồ trăn(*) trong đời , chỉ cần có nàng ở đây, cho dù động tác nho cũng khiến cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      (*)quả hồ trăn: còn gọi là hạt dẻ cười, quả này được biết đến như mang lại hạnh phúc cho người khác.

      Mà trong cuộc sống của điều duy nhất thể thiếu chính là nàng!

      " mọn." Lưu luyến để xuống khối lương khô nàng vẫn còn muốn ăn, ra Tử Lan Thanh biết Chu Tử Mặc vì muốn tốt cho nàng.

      "Chốc lát nữa khi nhìn thấy Tiểu Ngữ, nếu. . . nếu nàng sống tốt, ngươi cũng cần quá đau lòng." Chu Tử Mặc cẩn thận lời này, vì theo tin tức từ nước Khâu Lăng truyền về, hình như Tiểu Ngữ sống hơi khó khăn.

      Nhưng Khâu Lăng là nước lớn, mà nước Chu của bọn họ chỉ có thể coi là nước trung đẳng, nên dù Chu Tử Ngữ sống tốt, vua nước Chu cũng chỉ có thể đứng nhìn, huống chi Chu Tử Ngữ vốn là vật hy sinh mà hoàng hậu nương đưa ra ngoài.

      Vì vậy nàng khổ sở, chắc là do ông trời định trước!

      "Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta hay ?" Khuôn mặt nhắn của Tử Lan Thanh trầm, vì sao mỗi lần hỏi tình hình của Chu Tử Ngữ Chu Tử Mặc đều đại khái hoặc là coi như nghe thấy.

      Tử Lan Thanh luôn luôn cảm thấy rất quái dị, nhưng Chu Tử Mặc nàng cũng hỏi. Vì dù sao Chu Tử Ngữ cũng là công chúa của nước, hơn nữa còn là công chúa duy nhất, thái tử nước Khâu Lăng này cũng thể quá phận đúng ?

      Mà xem ra bây giờ, khác hoàn toàn với nàng tưởng tượng.

      " có. . . ta biết tình hình của Tiểu Ngữ. Ngươi hiểu ta mà, nếu ta biết Tiểu Ngữ sống tốt, nhất định đón nàng trở về hoàng cung, nhưng. . . ta lại hỏi thăm, cũng sợ nàng sống tốt như ngươi thôi." Chu Tử Mặc nhìn vẻ mặt trầm của tiểu nhân nhân, vội vàng giải thích .

      và nàng là cùng loại người, đều biết Chu Tử Ngữ có hạnh phúc hay , nếu biết nhất định phải để nàng sống trong hạnh phúc.

      Tử Lan Thanh nhìn chằm chằm vào Chu Tử Mặc, sau lúc trầm mặc mới ra câu, "Chúng ta lên đường thôi." xong trực tiếp nhắm hai mắt lại.

      Nàng cũng làm được chuyện gì, vì sao phải làm khó Chu Tử Mặc chứ!

      Chu Tử Mặc ôm người nho này vào ngực, có thể cảm thấy nhiệt độ của nàng dần trở nên lạnh xuống, biết lòng của nàng có trở nên lạnh giống vậy hay .

      Đột nhiên cảm thấy mình vô dụng, ràng thề trong lòng, tuyệt đối thể để Tử Lan đau lòng, vậy mà cuối cùng vẫn làm được.

      Sau giờ Ngọ, nữ hài đồng chừng mười tuổi hạnh phúc ngồi ghế cũ nát, nàng liên tục thêu tấm vải ở trong tay. Ở mặt vải khuôn mặt gần hoàn chỉnh, là thiếu niên lạnh lùng, mà lúc này, tất cả nét khuôn mặt thiếu niên kia đều hoàn thành, duy chỉ có thiếu mất con ngươi của .

      Mà tay của nàng. . .

      biết tay của nàng có thể tính là tay hay , chỉ sưng đỏ đến mức nhìn được bộ dáng ban đầu, mà tại ngón tay của nàng còn có vô số lỗ thủng.

      Nhưng nàng giống như có cảm thấy đau đớn tay mình, chỉ ngây ngô nhìn tấm vải thêu.

      "Tại sao dù vẽ phác thảo cũng vẽ ra đồng tử mắt của chứ." Người hơi gầy yếu ngồi yên ở ghế, vô cùng bất mãn chu cái miệng của mình.

      Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra chuyện này, bên ngoài truyền đến loạt tiếng , "Nha đầu chết tiệt kia, chạy đâu rồi! Còn chui ra ngoài chùi bồn cầu cho lão nương!"

      Cực kì lưu luyến buông tấm vải trong tay ra, sau đó cẩn thận bỏ nó vào trong áo của mình, nữ đồng mới khe khẽ thở ra hơi, sau đó nhìn ra bên ngoài, trong ánh mắt lóe lên tia hoảng sợ.
      Last edited by a moderator: 10/10/16
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :