1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 26: Ý nghĩa của trưởng thành là lấy vợ.

      Mới vừa ăn xong điểm tâm, con nhóc béo ú Chu Tử Ngữ xuất ở trước mặt Tử Lan Thanh, khiến Tử Lan Thanh mừng như điên, sau đó nhìn Chu Tử Mặc, ánh mắt càng phát ra nhu hòa.

      Tiểu quỷ Chu Tử Mặc này đúng là bạn chí cốt!

      Sau đó, Chu Tử Mặc mang theo hai con bé mập này câu cá.

      Về cái vận động câu cá này, là do nàng Tử Lan đề nghị, lí do rất đơn giản, bởi vì nàng muốn ăn cá nướng, cho nên rất tự nhiên cầu Chu Tử Mặc câu cá, về phần nàng và Chu Tử Ngữ, đương nhiên là phụ trách ăn cá.

      Chu Tử Mặc nghe xong lời nàng , khẽ há mồm, sau đó nén giận. Thôi, hôm nay là sinh nhật của nàng nên so đo với nàng như bình thường.

      Hạnh phúc ăn cá do tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia nướng, Tử Lan Thanh hơi cảm động nhìn Chu Tử Mặc, chẳng biết tại sao, tại nàng càng nhìn càng thấy Chu Tử Mặc thuận mắt.

      "Con ngươi đều lòi ra ngoài rồi." ràng Chu Tử Mặc nhìn Tử Lan Thanh, nhưng lại ra những lời này, khiến Tử Lan Thanh đáng le lưỡi cái, le.quy.don sau đó hơi mơ màng , " hy vọng có thể vĩnh viễn hạnh phúc như vậy."

      Đúng, hy vọng có thể quên hắc đạo, hy vọng Chu Tử Mặc có thể vẫn sủng ái mình như vậy, hy vọng giây phút này trôi qua. . .

      A, hy vọng!

      . . .

      "Tiểu tổ tông, mau xuống đây!" Bà vú hơn ba mươi tuổi lo lắng nhìn tổ tông cây cột, nhìn cái chân liên tục đung đưa của tiểu tổ tông này, thiếu chút nữa làm con ngươi của nàng choáng váng.

      "Bà vú, gấp cái gì, phụ thân lâm triều rồi, vương phủ này ta lớn nhất!" Trong tiếng trẻ con ngây thơ còn non nớt lúc ba tuổi, nhiều hơn phần giọng trẻ con ngây thơ.

      Nhưng mà trong giọng này. . .

      Được rồi, Tử Lan Thanh cũng thừa nhận, trong tiếng của nàng có bất giác xen lẫn bộ khí phách lão đại hắc đạo, ai bảo đời trước nàng lăn lộn trong xã hội đen nhiều năm như vậy.

      "Tiểu tổ tông, ngộ nhỡ té xuống làm sao!" Dưới tàng cây, bà vú gấp đến độ loay hoay, làm sao tiểu tổ tông này lại nghịch ngợm như vậy chứ?

      Lúc sáu tuổi, nên thương nàng, mà nên bọc chân của nàng lại, để cho nàng nghịch ngợm như thế!

      "Ngã xuống bò dậy là được." Tử Lan Thanh coi thường , cao ít như vậy, quăng người cũng chết, làm gì mà ngạc nhiên như vậy. Nghĩ đến đời trước, lúc nàng tám tuổi, leo lên nóc nhà người ta là chuyện thường xảy ra đó.

      tại phải chỉ là gốc cây thôi sao?

      "Cách cách à, đáng lẽ vương gia nên lấy vương phi về để quản giáo người tốt, nếu ai dám lấy người chứ!" Tử Lan bướng bỉnh khiến bà vú hận tóm nàng xuống đây đánh vài trượng, nhưng mà cuối cùng. . . nàng lại xuống tay được.

      đứa bé khả ái như vậy, nàng làm sao có thể nỡ lòng đánh nàng.

      Nghe thấy lời của bà vú, khuôn mặt nhắn hả hê của Tử Lan Thanh vội vụt qua, Chu Tử Mặc. . . đến tuổi nên cưới vương phi rồi.

      Hôm nay nàng tám tuổi, Chu Tử Mặc mười lăm tuổi, nam tử ở cái cổ đại này 14 tuổi trưởng thành. Hiển nhiên, Chu Tử Mặc cũng trưởng thành.

      Mà ý nghĩ của trưởng thành là lấy vợ sinh con.

      Tử Lan Thanh dám tưởng tượng, nếu Chu Tử Mặc gặp được mình thích, còn có thể cưng chiều mình như tại hay .

      Mà nàng. . . sớm quen với sủng ái của Chu Tử Mặc, nếu như có sủng ái của , vậy nàng nên như thế nào đây?

      nhàng từ cây nhảy xuống, Tử Lan Thanh tám tuổi xuất ở trong mắt bà vú.

      ******************* ~ chan chan

      bộ quần áo màu hồng tôn lên vóc người coi như mảnh mai của nàng, kết hợp với khuôn mặt bé thanh tú, khó nhận ra, sau khi lớn lên Tử Lan Thanh tuyệt đối là mỹ nữ, chỉ là biết có thể mỹ tới trình độ nào.

      Dù sao tại khuôn mặt của nàng còn , còn chưa nẩy nở.

      "Ôi trời ơi!!, cao như vậy, người. . . người cứ thế nhảy xuống. . ." Bà vú cực kì khoa trương che ngực của chính mình, cả khuôn mặt thanh tú vì khẩn trương cực độ mà hơi trở nên trắng bệch, khiến Tử Lan Thanh có chút đau lòng.

      Khéo léo vỗ sau lưng của bà vú, Tử Lan Thanh ngọt ngào , "Mẹ, sau này Tử Lan như thế nữa." Những lời này, Tử Lan Thanh biết mình qua bao nhiêu lần, nhưng lần nào bà vú cũng lựa chọn tin tưởng nàng.

      Mình ở trong mắt nàng, vẫn luôn là khéo léo hiểu chuyện, dù là có lúc phản nghịch, cũng chỉ biểu của hài đồng.

      " là tốt rồi, canh giờ trước ta hâm canh nấm hương gà cho người, tại có thể ăn rồi." Bà vú vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn của Tử Lan, dịu dàng .

      Thấy vẻ mặt này của bà vú, Tử Lan Thanh biết, bà vú còn tức giận, vì vậy kéo tay bà vú tay chạy đến hướng phòng bếp.

      "Ngươi có nghe ? Vương gia hình như muốn lấy vương phi rồi." Lúc ngang qua vườn hoa , đối thoại của hai nha hoàn truyền vào trong tai Tử Lan Thanh ràng, khiến Tử Lan Thanh hưng phấn đột nhiên hạ xuống cực điểm.

      Trong nháy mắt, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia cũng trở thành thiếu niên, cũng đến lúc lấy vợ rồi.

      "Tử Lan, đừng nghe họ bậy, vương gia còn hơi sớm để lấy vợ." Chăm sóc Tử Lan nhiều năm như vậy, mặc dù bà vú gì, nhưng lại để toàn bộ chuyện trong mắt.

      Tâm tư của vương gia với Tử Lan, còn có tâm tư của Tử Lan với vương gia, nàng đều biết tất cả. Vậy mà đứa trẻ Tử Lan này, lại giống như cái gì cũng biết.

      Cũng đúng, đứa bé tám tuổi, ngươi có thể trông cậy nàng biết cái gì. Cho dù bình thường nàng biểu rất thông minh, nhưng tám tuổi chỉ là tám tuổi.

      Nhưng bà vú biết, ra số tuổi tâm lý của Tử Lan ra cũng dừng lại ở tám tuổi. Nhưng . . . có liên quan đến , nàng còn bằng tám tuổi ở cổ đại này.

      "Mẹ, ngươi cần gạt ta, ta phải người ngu, nam tử 14 lấy vợ là chuyện từ cổ chí kim mà." Tử Lan Thanh hơi si ngốc nhìn hai nha hoàn này, biết tại sao lòng của mình lại đau đớn như vậy.

      Chu Tử Mặc sau khi lấy vợ hề cưng chiều mình nữa, nhưng mà. . .

      Tại sao lại chán ghét Chu Tử Mặc lấy vợ sinh con như thế, giống như. . . chỉ có thể là của nàng!

      "Tử Lan, ra phụ thân ngươi. . ." Bà vú muốn toàn bộ chuyện cho Tử Lan, nhưng còn chưa tố, nụ cười sáng rỡ lưu lạc lại trở lại khuôn mặt nhắn của nàng lần nữa, "Đúng, là phụ thân ta." xong câu cực kì hiểu nổi này này, Tử Lan nhảy nhảy nhót nhót khỏi nơi này.

      Nhìn bóng lưng hoạt bát này của Tử Lan, tay bà vú đột nhiên dùng sức nắm chặt, vì sao nàng cảm nhận được tịch của Tử Lan.

      Loại tịch ai có thể vào trong lòng của nàng.

      "Tam thúc thúc, ta muốn xuất phủ." Tử Lan về phía phòng bếp, mà quẹo khúc quanh chạy tới phòng của Tiểu Tam.

      Vì Tiểu Tam là người hầu bên người của vương gia, từ ngày Vương Gia rời cung bắt đầu hầu hạ vương gia, cho nên gian phòng trong vương phủ của mình.

      "Cách cách, vương gia có biết ?" Tiểu Tam cực kì lấy lòng .

      chừng tương lai sau này cách cách là vương phi, lấy lòng cũng được, huống chi tâm thích tiểu cách cách khả ái này.

      Mỗi lần, Tử Lan Thanh xuất phủ đều thừa dịp Chu Tử Mặc có ở đây mà len lén chạy ra ngoài, nhưng lần này, nàng muốn trắng trợn ra ngoài. Tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia có thể tìm nữ nhân, tại sao nàng lại thể tìm nam nhân!

      Phải biết rằng, bây giờ nàng tám tuổi, nam tử 14 trưởng thành. Ở cổ đại này, nữ tử 12 tuổi có thể lập gia đình!

      "Biết mà ta còn phải tới tìm ngươi!" Tử Lan Thanh khinh bỉ nhìn Tiểu Tam, biết còn hỏi.

      Bị tiểu Cách Cách vạch trần, Tiểu Tam hơi xấu hổ cười làm lành hai tiếng, sau đó mới tiếp tục mở miệng, " có mệnh lệnh của Vương gia, nô tài. . ." Ý tứ của Tiểu Tam rất ràng, có mệnh lệnh của Vương gia, tuyệt đối thả người.

      "Hắc hắc. . . Tiểu Tam thúc thúc, ta nhớ mấy ngày trước đây ngươi mới lôi kéo với nha hoàn Tiểu Thúy, mười mấy ngày trước thua người đánh xe mười lượng bạc, tháng trước len lén chạy uống rượu còn có kỹ nữ hầu hạ, hai tháng trước. . ."

      "Tiểu nãi nãi, đừng nữa!" Tiểu Tam cực kì hốt hoảng che cái miệng nhắn của Tử Lan Thanh, cũng ngừng tức giận ở trong lòng, tiểu tổ tông này sao lại biết nhiều như vậy.

      Thóp của , đều bị nàng đặt tại lòng bàn tay rồi.

      "Những việc này, Tiểu Tam chị dâu biết chứ?" Tử Lan Thanh đắc ý nhìn Tiểu Tam, nàng tất nhiên biết, Tam thúc thúc này cực kì sợ vợ.

      Mà nàng vừa vặn bắt được chút nhược điểm của .

      "Tiểu tổ tông của ta, coi như Tiểu Tam van ngài, những chuyện này ngài ngàn vạn lần thể cho thím ngươi biết, d.d.l.q.d nếu . . ." Sắc mặt Tiểu Tam càng trắng bệch.

      Nếu như bị người phụ nữ trong nhà kia biết, ít nhất tháng cho lên giường, vậy cuộc sống sau này của biết có bao nhiêu bi ai.

      "Hắc hắc. . . muốn chị dâu Tiểu Tam biết cũng dễ thôi, ngươi dẫn ta , quang minh chính đại ra ngoài!" Tử Lan Thanh hả hê nhìn Tiểu Tam.

      "Mang người ra ngoài. . ." Nghe thế, Tiểu Tam đột nhiên có kích động muốn chết. Ở chỗ nương tử khó đối phó, chỗ vương gia dễ đối phó sao?
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 27: Thu dưỡng mấy tiểu lão công.

      Nếu mang tiểu tổ tông này ra ngoài, biết vương gia có lột mấy lớp da của xuống hay ? Ít nhất cũng là ba tầng!

      "Tiểu Tam thúc thúc, nếu phụ thân hỏi, ngươi cứ trực tiếp đổ hết tất cả trách nhiệm người của ta là được, ngươi thông minh như vậy, nên nghĩ đến phải như thế nào ." Tử Lan Thanh sợ chết chút nào .

      Dù sao tiểu quỷ kia cùng lắm là đánh mấy cái cái mông của nàng.

      "Chuyện này. . . Được rồi!" Con ngươi Tiểu Tam xoay động có kế sách vẹn toàn đôi bên, dù sao vương gia thương tiểu cách cách như vậy, cũng phạt tiểu cách cách nặng quá.

      "Đúng rồi, mang Hoa Hoa và Tiểu Bạch theo nữa." Cặp mắt Tử Lan Thanh sáng lên bổ sung.

      Mười phút sau, Tử Lan Thanh ra cửa, vai là con mèo trắng khả ái, trong tay ôm con heo Tiểu Hoa ngoan ngoãn.

      Năm năm trôi qua rồi, mà hai con sủng vật lớn lên chút nào, khiến Tử Lan Thanh càng tin chắc ‘ kỳ thiên dị nghĩ ’ ban đầu của mình.

      Hai tiểu sủng vật này vừa mới đánh trận ở trong phòng khách, Tử Lan Thanh xuẩt liền biểu ‘ vô cùng ân ái ’, người biết còn tưởng rằng bọn chúng là từ bụng mẹ chui ra ngoài.

      "Tiểu cách cách, bây giờ chúng ta nơi nào?" Tiểu Tam mang theo hộ vệ đông đảo theo Tử Lan, nhưng vẫn có cảm giác rợn cả tóc gáy, nếu tiểu tổ tông này xảy ra chuyện gì. . .d.d.lê~quý~đôn dám tưởng tượng, sau khi vương gia trở lại có thể trực tiếp đưa vào cung ‘ xoẹt ’ đao hay !

      "Kỹ viện!" Tử Lan Thanh hùng hồn , chỉ là vừa mới xong cũng có chút cảm giác có cái gì đúng, tiểu nữ oa kỹ viện. . ." phải kỹ viện, phải . .là nơi bán nam đồng." Tử Lan Thanh đổi lại .

      Nơi bán nam đồng? Đó là nơi nào? Tiểu Tam rối rắm!"Cách cách, nơi bán nam đồng này. . ." Gương mặt Tiểu Tam khó xử, sinh sống ở chỗ này nhiều năm như vậy, biết nơi bán nam đồng là nơi nào!

      "Cả điều này cũng biết!" Tử Lan Thanh khinh bỉ nhìn Tiểu Tam, mà hai con tiểu sủng vật người nàng cũng cùng nhau khinh bỉ nhìn Tiểu Tam, khiến Tiểu Tam có cảm giác phát điên.

      Bị chính tiểu chủ tử của mình khi dễ, Tiểu Tam có thể nhịn, nhưng bị hai con động vật khi dễ, hơn nữa trong hai con động vật này còn có con heo. . . Tiểu Tam hận làm thịt hai con vật này rồi ninh chín!

      Tiện tay móc ra ngân phiếu ngàn lượng, Tử Lan Thanh như lưu manh vẫy vẫy, "Nếu ai có thể tìm đến nơi bán nam đồng, ngàn lượng này là của ."

      Ở nơi này mười lượng bạc đủ cho nhà người thường tiêu sài tháng, ngàn lượng như vậy ở đại ít nhất cũng vài chục vạn.

      Mà bây giờ chỉ cần trả lời vấn đề rất của tiểu cách cách, vài chục vạn liền đến tay! Nhất thời hộ vệ và nha hoàn ở đó đều điên cuồng. . .

      Trải qua hỗn loạn chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng Tử Lan Thanh cũng biết nơi bán nam đồng, hơn nữa còn loại tiểu nam đồng mềm mại béo mập, tưởng tượng chút lại chảy nước miếng. Tử Lan Thanh quyết định, nếu tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia có thể tìm vương phi, nàng vì sao lại thể tìm nam đồng!

      Hơn nữa nàng muốn tìm loại nam đồng vô cùng khả ái, nhất định phải đáng hơn Chu Tử Mặc khi còn bé, mà nàng còn có thể dưỡng thành lão công.

      dạo qua từng người từng người , khoan hãy , Tử Lan Thanh gặp được mấy nam đồng xinh đẹp, vì vậy khách khí chút nào, trực tiếp mua tất cả.

      Trong những nam hài xinh đẹp ở đây, có hai người đặc biệt đẹp, đều là do Tử Lan Thanh mua được bởi vị thần bí nào đó trong tổ chức, về phần cái tổ chức thần bí là ai sáng lập. . . Cái này còn cần sao?

      Nhưng chính Tử Lan Thanh cũng biết, ban đầu nàng tiện tay sáng lập cái thế lực kia lại phát triển nhanh như vậy.

      Nhanh đến mức thậm chí Tử Lan Thanh hoài nghi, sau lưng nhất định có người thầm trợ giúp nàng sáng lập thế lực này, hơn nữa thân phận của người đó tuyệt đối thấp.

      Nhưng là. . .

      Ai thầm giúp thế lực này đây?

      Tử Lan Thanh nghĩ ra, cũng muốn suy nghĩ, dù sao đến bây giờ, thế lực này còn bị nàng nắm giữ trong tay, cho dù có người thầm giúp tay cũng là chuyện tốt.

      "Cách cách, ngài định mang những nam đồng này về vương phủ?" Tiểu Tam biết tâm tư vương gia với tiểu cách cách, nếu tiểu cách cách mang những nam đồng này về vương phủ, biết vương gia có phát điên hay .

      Mà nếu như dụng ý của tiểu cách cách bị vương gia biết, có lẽ cả quốc đô cũng bị nổ tung!

      "Sao vậy? được? Ta cho ngươi biết, lão công tương lai của ta ở bên trong những nam đồng này, ngươi phải phục vụ cẩn thận, nếu . . ." Tử Lan Thanh hơi híp cặp mắt nhìn Tiểu Tam.

      Sao nàng lại biết tâm tư của Tiểu Tam, cho nên trước cứ dự phòng trước, tránh cho những nam đồng xinh đẹp này từng người biến mất.

      Như vậy phải nàng mất trắng bạc hôm nay sao?

      Cho nên trước để cho Tiểu Tam để ý, nên đến lúc tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia muốn động đến những nam đồng này cũng có người mật báo.

      Nghe tiểu cách cách , khóe miệng Tiểu Tam rụt rụt, đây là lời đứa trẻ tám tuổi sao? Từ lâu trước, chỉ hoài nghi tiểu cách cách trưởng thành sớm, còn hoài nghi nha đầu này chính là con nghiệt.

      "Thế nào, có ý kiến sao, ngày hôm qua. . ."

      " nãi nãi, coi như nô tài van cầu ngài, nô tài cẩn thận lưu ý mấy vị tiểu gia này ." Tử Lan Thanh mới phần đầu, Tiểu Tam cũng biết tiểu tổ tông này lại muốn gì, vì vậy vội vàng cắt đứt.

      Nơi này nhiều người nhiều miệng, cũng muốn làm cho mỗi người là mối uy hiếp đâu.

      "Tiểu Tam thúc thúc, coi như ngươi thông minh." Tử Lan Thanh ngồi trở lại cỗ kiệu của mình, hơi mệt mỏi nhắm hai mắt lại, Chu Tử Mặc. . . ngươi có biết vì sao ta muốn làm như vậy ?

      Chỉ vì muốn lấy được chú ý của ngươi. . .

      Trong mấy nam đồng ở đó, nam đồng xinh đẹp nhất chăm chú nhìn chằm chằm cỗ kiệu Tử Lan lên, trong mắt liêp tiếp xuất tia sáng kì dị.

      Sở dĩ tiến vào cái tổ chức kia, chỉ vì muốn tìm nàng, xem xem hôn phụ thân lập thành vì mình có hợp ý của hay .

      tại cảm thấy, tiểu nhân nhi này chút ý tứ như vậy, đặc biệt lời nàng mới vừa , rất phù hợp khẩu vị của .

      Nhưng bây giờ bọn còn rất , loại hứng thú này có thể trở thành hay , còn có phải chờ xem. Nếu cuối cùng, nàng, nhất định dùng hết trăm phương ngàn kế nhét nàng vào trong ngực mình.

      Về phần những người khác! Hừ. . . Tới đánh , tới đôi đánh đôi, nhưng là kỳ tài luyện võ, cũng tin thế gian này còn có người lợi hại hơn ! d.d - le.quy.don

      Tử Lan Thanh nhắm hai mắt dưỡng thần vẫn biết, nàng nhận nuôi tiểu bạch lang (sói) ở bên cạnh, mà tiểu bạch lang này còn là trong chín vị hôn phu của nàng.

      . . .

      "Vương gia, vương gia, việc lớn rồi. . ." Tiếng Tiểu Tam gọi dài, rất dài, khiến Chu Tử Mặc vừa mới hạ triều trở lại vương phủ nhướn mày thon dài mà xinh đẹp của mình.

      Tiểu nha đầu Tử Lan kia lại làm loạn cái gì rồi hả ?

      Môi mỏng khêu gợi nhàng mở ra, giọng đầy từ tính chậm rãi phát ra, "Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"

      "Cách cách Tử Lan, là cách cách Tử Lan. . ." Tiểu Tam khoa trương vuốt lồng ngực mình, thở ra hơi .

      " chậm chút." Cầm roi ngựa trong tay đưa cho gã sai vặt chờ đợi ỏ bên cạnh, Chu Tử Mặc lạnh nhạt . Đối với nha đầu nhiều lần gây họa kia, thành thói quen rồi.

      "Vương Gia, cách cách thu dưỡng mấy đứa trẻ." Tiểu Tam mới ngu ngốc cho vương gia, là mang tiểu cách cách ra ngoài, nhưng tiểu cách cách mới thu dưỡng mấy đứa trẻ...

      Đó phải là có việc gì là gây sao?

      "Có tấm lòng là chuyện tốt." Trong giọng Chu Tử Mặc có mấy phần hài lòng như vậy, cuối cùng tiểu nha đầu này cũng là chuyện tính là xấu.

      Nhưng . . .

      "Nhưng mấy đứa trẻ đó đều là nam hài, hơn nữa dáng dấp còn rất xinh đẹp, rất xinh đẹp." Trong giọng của Tiểu Tam lộ ra mấy phần hoảng sợ, nhưng trong lòng lại hả hê, ha ha ha. . . có thể chỉnh vương gia thông minh tuyệt đỉnh này trong lúc lơ đãng, cảm giác này. . . tại sao lại CMN thoải mái như vậy!

      "Tấm lòng phân biệt nam nữ!" Chu Tử Mặc nổi gân xanh, nhưng lại tìm cớ vì nha đầu chết tiệt kia.

      "Nhưng cách cách sau khi nàng lớn lên gả cho bọn họ." Được rồi, Tiểu Tam cũng thừa nhận mình tà ác chút.

      ràng cách cách chỉ trong những nam đồng kia trúng tuyển trở thành phu quân của nàng, vậy mà lại trực tiếp đổi thành câu này.

      quá nhớ bộ dáng tức giận của vương gia bình thường lạnh nhạt và lãnh khốc này.

      Trái tim đột nhiên phát ra vài tia chua xót, Chu Tử Mặc muốn vọt vào vương phủ, để băm mấy tên nam đồng dám ‘ quyến rũ ’ bảo bối của thành thịt vụn, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn được.

      Chỉ hiểm cười mở miệng, " cho nàng biết, sau khi những đứa bé kia lớn lên, ta lần lượt lần lượt đưa bọn họ vào cung." Chu Tử Mặc xong câu này trực tiếp để lại bóng lưng cao ngạo cho mọi người.

      Nhìn bóng lưng vương gia, thần sắc Tiểu Tam quái dị, khóe miệng rụt rụt, lúc nào vương gia đổi tính rồi hả ? Hay là , đây là yên tĩnh trước khi xảy ra bão táp. . .
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 28: Nàng chỉ là nữ nhi?

      "Chu Tử Mặc, ta thu dưỡng mấy nam hài, ngươi muốn nhìn cái hay ?" Tử Lan Thanh như lưu manh ngồi xếp bằng ở giường, mặt khiêu khích nhìn Chu Tử Mặc.

      Nàng tin, nam nhân này quan tâm tí nào.

      " nhìn." Chu Tử Mặc cố gắng tạo ra biểu tình lạnh nhạt, sợ tự xem cẩn thận ’ giết chết những nam hài kia.

      Nhìn biểu tình lạnh nhạt của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh chu cái miệng nhắn, "Nghe ngươi phải cưới phi rồi." câu , khiến Chu Tử Mặc vừa uống nước trà lập tức phun ra ngoài.

      "Đáng chết, ngươi nghe ai !" Nổi trận lôi đình quát con nhóc, Chu Tử Mặc thiếu chút nữa phá thủng nóc nhà.

      Nhìn phản ứng kịch liệt này của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh khinh bỉ méo miệng, sau đó thân thể nho lui về phía sau, ngã xuống, nghiêm túc mở miệng, "Chu Tử Mặc. . . chúng ta phân giường ngủ ." xong câu này, Tử Lan Thanh khẽ cau mày, sao nàng như kiểu hai vợ chồng gây gổ vậy chứ.

      Nhưng. . .

      Nàng nên chia phòng ngủ với Chu Tử Mặc, vì vào rất nhiều buổi sáng, ràng nàng có thể thấy được bộ vị biến hóa thân thể Chu Tử Mặc.

      Ngay lập tức biểu tình tức giận lấp kín mắt , "Ngươi hi vọng như thế. . ." Chu Tử Mặc cẩn thận nhìn thái độ của Tử Lan, nhưng mà. . . nhìn ra cái gì cả!

      "Ừ." nhàng trả lời, sau khi Tử Lan Thanh hết chữ này, đột nhiên cảm thấy hình như tim của mình mất điều gì đó quan trọng.

      Là cái gì? Là sủng ái của Chu Tử Mặc sao?

      "Đừng hòng mơ tưởng!" Chu Tử Mặc bá đạo ôm Tử Lan Thanh, tiểu tử này lại muốn phân giường với .

      phải muốn lưu lại ấn ký của mình người nàng, nhưng bây giờ nàng vẫn còn như thế, sợ hù dọa nàng.

      "Ngươi. . . Ngươi là phụ thân ta!" Tử Lan Thanh nhắc nhở.

      Nàng là nữ nhi của , cho nên mới yên tâm thoải mái hưởng thụ sủng ái của , d.d le~ quy ~ don vì vậy thể có tư tưởng khác với , vì vậy. . .

      cho cùng, là bởi vì nàng tự ti! là Vương gia cao cao tại thượng, mà nàng. . . chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ, đứa trẻ còn biết cha mẹ mình là ai!

      "Ta phải phụ thân của ngươi, ta. . ." Chu Tử Mặc muốn lớn tiếng quá với người nho này: ‘ ta muốn làm nam nhân của ngươi ’!

      Nhưng. . . nhìn lên khuôn mặt thanh tú nhắn mới chỉ lên tám tuổi trước mặt này, Chu Tử Mặc thể ra những lời đó, nếu cũng quá cầm thú rồi.

      "Ngươi làm sao?" Chẳng biết tại sao, trong lòng Tử Lan Thanh lại có thể sinh ra từng đợt hi vọng, có lẽ Chu Tử Mặc đợi nàng, phải chỉ là loại thương như nữ nhi ruột thịt, có lẽ. . . . . .

      "Tử Lan! cho ngươi biết, đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi ta, từ lúc ta bắt đầu nhặt được, ngươi chính là nữ nhi của ta! Vĩnh viễn như vậy!" Chu Tử Mặc hơi thô bạo ném Tử Lan lên giường, sau đó gắt gao ôm người nho này.

      Tử Lan, ngươi biết ta có ngươi nhiều bao nhiêu ? Bắt đầu từ tám năm trước, ta thích ngươi.

      Nhiều năm như vậy, tính cảm ta thích ngươi chỉ mờ nhạt , ngược lại càng ngày càng đậm, nồng đậm đến hóa thành sâu nặng, có ngươi! Ta biết bước kế tiếp của mình nên như thế nào.

      Cũng chỉ có ngươi, chỉ có ngươi! Là người kiếp này ta nhất!

      Nữ nhi. . . ra nàng chỉ là nữ nhi sao? Tám năm, từ lúc ba tuổi, ngươi vẫn sủng ái ta như vậy, bất luận cái gì cũng muốn cho ta thứ tốt nhất, đẩy toàn bộ đồ tốt nhất thế giới đến trước mặt của ta, nhưng. . . Chỉ vì ta là con ngươi, cho nên ngươi mới sủng ái ta như vậy sao.

      Giờ khắc này, rốt cuộc ta cũng biết!

      Sau đó, Tiểu Tam cũng biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ tiểu cách cách hét lên mấy tiếng, mà Vương gia cũng hét thảm tiếng.

      Ngày thứ hai, Vương gia trực tiếp mang cái mũi sưng to lâm triều.

      Về phần Tử Lan Thanh đóng cửa dạy dỗ ‘ Tiểu Lão Công ’ của nàng, những đứa trẻ kia đều tò mò nhìn Tử Lan Thanh, khiến Tử Lan Thanh có loại hài lòng khác thường, giống như trở lại đại khi nàng làm lão đại Hắc đạo vậy.

      "Ngươi, còn ngươi nữa, sau này là tiểu đầu mục nơi này, phụ trách quản lí mọi người ở đây!" Tay mảnh của Tử Lan Thanh chỉ vào hai nam hài xinh đẹp nhất, vênh váo tự đắc .

      Nhìn Tử Lan Thanh như vậy, bị Tử Lan Thanh chỉ, Ngạo Tuyết Phong cực kì coi thường méo miệng, ra nàng cũng chỉ là như vậy. . . Hình như có chút thất vọng nho , phải như thế nào đây, vị trước mặt này là vị hôn thê phụ thân chọn cho .

      luôn luôn vô cùng kính trọng phụ thân của mình, nam tử kia giống như ngọn núi lớn đứng vững trong lòng .

      "Còn nữa, các ngươi đều phải học cầm kỳ thư họa, nếu ở bất kì phương diện nào các ngươi có thể vượt qua Chu Tử Mặc, ta tất nhiên có phần thưởng rất phong phú, bản tiểu thư cho cái hôn." Tử Lan Thanh cực kỳ hài lòng .

      Nghe thấy lời nàng , Ngạo Tuyết Phong khinh bỉ, da mặt nữ nhân này đúng là chỉ dày bình thường.

      Tử Lan Thanh còn chưa phát giác ra hai con tiểu sủng vật phía sau nàng thấy ánh mắt khinh bỉ của Ngạo Tuyết Phong, vì vậy. . .

      "Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Cái tiểu tử áo trắng đó hình như khinh bỉ tiểu chủ nhân. )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Đúng vậy, muốn dạy dỗ , làm thế nào bây giờ? )

      "Meo meo hu . . ." ( Thú Ngữ: Tối nay hành động? Vẽ hoa lên mặt của , để cho khônh dám khinh bỉ tiểu chủ nhân của ta nữa. )

      Tiểu bạch miêu hung ác cào mặt đất màu mỡ, giống như đó là gương mặt non nớt của Ngạo Tuyết Phong vậy.

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Vậy tốt, nhưng ngươi cảm thấy dung mạo tiểu tử này rất giống Ngạo Lâm Song sao? )

      "Meo meo. . . Meo meo . . ." ( Thú Ngữ: dám khi dễ tiểu chủ tử của chúng ta, dù là con cháu hoàng tộc, chúng ta cũng quản quê quán của ! )

      Cặp mắt tiểu bạch miêu dữ tợn kêu loạn, nó là người bao che chủ nhân!

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Hủy dung thôi , dạy dỗ nho thôi, cho biết phải ai cũng có thể khinh bỉ cháu Thú Hoàng. )

      "Meo meo ô. . ." ( Thú Ngữ: Dạy dỗ như thế nào đây, cắt tiểu kê kê của ? )

      ". . ."

      "Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Được rồi, ta biết cái này thực tế, vậy phong ấn võ công của . )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Được! )

      Ngạo Tuyết Phong khinh bỉ Tử Lan Thanh xong vẫn biết, cũng vì khinh bỉ nho trong mắt mà sắp làm cho võ công mà kiêu ngạo kia tạm thời mất . d.d.lequydon Mà những ngày kế tiếp của . . .

      Cũng phải chỉ có bi kịch chút xíu!

      "Nhưng trọng yếu nhất vẫn là võ công!" Tử Lan Thanh biết ý định của hai tiểu sủng vật này, khẽ suy tính chút rồi bổ sung lần nữa.

      "Được rồi, hôm nay tạm thời tới chỗ này, các ngươi luyện tập ." Tử Lan Thanh giơ tay bé lên, xoay người rời , trong mắt tia lưu luyến.

      Khiến Ngạo Tuyết Phong nghi hoặc lần nữa, vì sao trong khắc nàng xoay người đó, tất cả ham mê nam sắc với đắc ý trong mắt nàng biến mất còn tí nào.

      Rốt cuộc nàng là đứa trẻ như thế nào? như càng ngày càng hiểu nàng, nhưng chính là hiểu mới phải chơi. . . phải vậy sao?

      Ngạo Tuyết Phong lại hơi kiêu ngạo cười tiếng.

      . . .

      "Tiểu cách cách, rốt cuộc tối hôm qua xảy ra chuyện gì?" Tiểu Tam nhìn thấy Tử Lan Thanh, hai mắt lập tức tỏa sáng tới.

      "Tối hôm qua ngươi nghe lén như thế nào?" Tử Lan Thanh trả lời câu hỏi của Tiểu Tam, mà thuận miệng hỏi câu.

      "Dĩ nhiên là nghe được mấu chốt. . . Hắc hắc, tiểu cách cách, nô tài làm sao có thể làm ra loại chuyện nghe lén bằng heo chó này!" Tiểu Tam phản ứng lại lập tức á khẩu.

      Tiểu cách cách này giống như con quỷ , may mà phản ứng lại.

      "Hắc hắc. . . vì bị ta bắt được thóp, nên muốn bắt được nhược điểm của ta sao?" Tử Lan Thanh khinh thường mở miệng.

      Tiểu Tam này muốn đấu với nàng, là ông Thọ thắt cổ —— chán sống!

      "Sao có thể, nô tài có thể bị tiểu cách cách nắm được thóp là chuyện may mắn cả đời của nô tài, sao lại dám tìm thóp của tiểu cách cách, chỉ là. . . Tiểu cách cách ngài cũng biết nương tử nhà ta, hắc hắc. . ." Tiểu Tam nịnh hót .

      Nhìn vẻ mặt nịnh hót kia, khuôn mặt ngây thơ của Tử Lan Thanh cực kì khinh bỉ, khiến Tiểu Tam muốn cạy đầu của tiểu cách cách ra nhìn chút xem bên trong đựng cái gì.

      Tại sao tâm tư nho của mà tiểu nương này cũng biết? Mà nàng suy nghĩ gì, tại sao mình cái gì cũng biết!

      "Ít cười cho ta, nếu muốn cho Tam tẩu tử biết chuyện tốt của ngươi, cho nhìn chòng chọc Chu Tử Mặc cho ta, nếu . . . nếu thích nữ nhân nào, nhất định phải cho ta biết đầu tiên." Tử Lan Thanh nỗ lực vươn đầu nho của mình lên, cực kì cao ngạo .

      Nhưng tại sao giờ phút này trong lòng nàng lại cảm thấy tịch mịch, thậm chí nàng còn dám tưởng tượng, nếu như Chu Tử Mặc thích nữ nhân khác, nàng phải như thế nào?

      Là giúp lấy được trái tim nữ nhân kia? Hay là phá hư tình của !
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 29: Ba con hồ ly chết tiệt!

      " ra . . . ra . . ." Tiểu Tam rất muốn cho tiểu cách cách biết, ra tất cả mọi người trong vương phủ đều nhìn ra được, người trong lòng vương gia là nàng.

      Nhưng vương gia nhà mình còn chưa mở miệng, những người làm hạ nhân như bọn họ có tư cách gì dính vào chuyện của các chủ tử.

      " ra cái gì?" Tử Lan Thanh hơi khẩn trương mở miệng, chẳng lẽ tiểu quỷ kia có người trong lòng?

      " có gì, ngài yên tâm, chỉ cần vương gia có thích nào ở bên ngoài, tiểu nhân lập tức bẩm báo cho ngài." Chuyện này Tiểu Tam đồng ý rất nhanh, vì biết , vương gia tuyệt đối thích những nữ nhân bên ngoài kia.

      Nên đồng ý chỉ là cái hẹn suông thôi!

      "Ừ." Bước đặc biệt theo kiểu chữ bát (八), Tử Lan Thanh muốn sảng khoái bước như thường ngày, nhưng trái tim vẫn nặng trĩu.

      Chu Tử Mặc, rốt cuộc ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây?

      . . .

      Trong triều đình, thiên tử là trời đất, lúc này thiên tử bất đắc dĩ nhìn thiếu niên tuấn đứng thẳng phía dưới. Thiếu niên có ba phần tương tự ,d.d. l~q~d kiên quyết nhìn , cực kỳ giống mười tám năm trước đối mặt với phụ hoàng.

      Hồi lâu, thiên tử mới khe khẽ than thở hơi, "Mặc nhi, tuy ở chỗ này ta là hoàng thượng, nhưng . . . ta cũng là phụ thân của ngươi, là phụ thân hi vọng. . ."

      "Đây chẳng qua là hy vọng của ngài, ngài hi vọng chỉ là hi vọng thôi!" Chu Tử Mặc vì hoàng thượng chịu thua mà mềm lòng, chuyện này tuyệt đối cho phép mềm lòng!

      "Nhưng ngươi năm nay 15, ngươi. . ."

      "Nếu như ngài là hoàng a mã của ta, xin ngài nên can thiệp hạnh phúc của ta." Quỳ xuống đất, tiếp tục nhìn vị nam nhân cao cao tại thượng kia nữa.

      Cách khác phụ hoàng, phụ hoàng có thể trái ôm phải ấp, lại chỉ duy nhất mẫu phi của , nhưng lại thể. chỉ cái người nho đó, tiểu nhân nhân mà khi ôm cũng có cảm giác ôm toàn thế giới đó.

      "Ngươi là đồ bất hiếu, ngươi. . . ngươi muốn tức chết ta sao? Tiểu công chúa nước Ninh Lan có cái gì được chứ! Tại sao. . ."

      " có vì cái gì, chỉ vì trong lòng nhi thần định ước với nữ tử từ lâu rồi." Giọng phát ra càng cung kính, nhưng lại càng kiên định.

      Hơi si ngốc nhìn thiếu niên nằm rạp mặt đất ở phía dưới, Chu Lam Thiên khẽ há miệng, nhưng ra khỏi miệng cái gì cả, cũng định ước với nữ tử từ lâu rồi, nhưng mà phải sớm định ước với mẫu phi rồi sao.

      Chỉ là cái thế giới này có quá nhiều điều bất đắc dĩ, nếu như có thể, tình nguyện buông tha phồn hoa cả đời này, cùng nàng tìm sơn cốc nho .

      vẽ tranh, nàng nhảy múa, vẽ ra tư thế xinh đẹp khi nàng nhảy múa; viết chữ, nàng mài mực, viết ra bài thơ mang tình mãi mãi; đánh cờ, nàng thêu thùa, bạc đầu giai lão vĩnh viễn chia cách. . .

      Vậy mà, đây chỉ là hi vọng của !

      "Tạm thời bàn luận chuyện này nữa." Chu Lam Thiên vuốt vuốt huyệt Thái Dương của mình, sau đó khoát tay áo. Thấy ý tứ của , thái giám thân cận lập tức cao giọng tuyên bố, "Có chuyện khởi tấu, vô bãi triều!"

      "Hoàng thượng thiên tuế thiên thiên tuế!" triều đình, tất cả đại thần đều quỳ xuống đất, mà hoàng thượng cao cao tại thượng này chỉ mệt mỏi đứng dậy, sau đó rời .

      Cho đến khi mọi người lui ra, Chu Tử Mặc mới chậm rãi đứng dậy, phủi sạch bụi đất người mình, sau đó nhìn ngôi vị hoàng đế này cái, khóe miệng ra tia châm chọc, ba vị hoàng huynh kia đều muốn ngồi lên vị trí này, nhưng mà lại biết, cuộc sống tự nhiên mới là hạnh phúc.

      Xoay người, Chu Tử Mặc biết, ở nơi nào đó trong cung điện này, có ba đôi mắt gắt gao theo dõi .

      Cho đến khi bóng dáng của hoàn toàn biến mất ở bên trong cung điện, ở chỗ tối, ba mỹ nam tử mới chậm rãi ra.

      "Phụ hoàng sủng ái Tứ đệ càng ngày càng ràng nha, ha ha. . . Có lẽ ngôi vị hoàng đế này nhất định là của Tứ đệ ." Giọng như gió xuân ấm áp chậm rãi phát ra, khuôn mặt ấm áp luôn luôn treo nụ cười sáng rỡ.

      Nhưng bỗng xẹt qua tia ác độc để người ta biết, nam tử y hệt gió xuân này, có lẽ nội tâm cũng phải ấm áp như vậy.

      "Ai phải." đôi mắt hoa đào hoãn mĩ nheo lại, môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, giống như tà mà cũng phải tà, nụ cười làm cho người ta đoán ra dụng ý chân chính của nam tử này.

      Chu Tử Thành mắt lạnh nhìn hai người trước mặt, ngừng cười lạnh trong lòng, hai người này cũng đâu phải người tốt! Còn cười rực rỡ như vậy!

      "Nếu đúng chính là như vậy!" Chu Tử Thành vốn muốn mở miệng, nhưng lại thể tỏ chút quan điểm của mình.

      Dù sao chỉ cần phải hai người trước mặt làm hoàng đế sao cả.

      "Các ngươi xem, tại sao Tứ đệ luôn luôn lãnh ngạo lại cự tuyệt đề nghị của phụ hoàng, tiểu công chúa nước Ninh Lan tệ." Giọng tiếc hận, nhưng hai người khác cũng biết dụng ý của .

      "Ai phải." Mắt hoa đào lại tà mị cười lần nữa, sau đó tự tin , "Cũng biết người trong lòng Tứ đệ thích nhất là ai."

      "Ha ha ha. . . Có lẽ sâu đậm này chính là tiểu nhân nhân nào đấy trong phủ ." Trong tiếng ôn hòa ra chút nhắc nhở, ràng là tùy ý, nhưng mà lại nghêm túc như vậy.

      "Ai phải." Vẫn là câu kia, nhưng ý tứ muốn biểu đạt lại hoàn toàn khác nhau.

      Chu Tử Thành nghe thấy đối thoại của bọn họ, trong lòng liên tục thầm mắng hai con hồ ly, dĩ nhiên biết bọn họ muốn cái gì, còn phải là muốn biết chỗ mềm của Chu Tử Mặc, sau đó đấu với Chu Tử Mặc để bọn họ tốt ngồi đó ngư ông thủ lợi sao.

      Bọn họ thông minh, chẳng lẽ đần sao? Muốn lợi dụng , đây tuyệt đối có khả năng!

      "Ta cũng cho là như vậy." Tiếng lạnh lùng xen lẫn từng tia hưng phấn, hai tên hồ ly muốn bị lừa giả bộ bị lừa.

      Hừ! Diễn trò có ai biết, hai con hồ ly ngu xuẩn này!

      "Ha ha ha. . .ta cảm thấy huynh đệ chúng ta cũng nên tụ họp tốt, ngày mai ở Hối Phong lâu uống chút rượu, thấy như thế nào?" Vẫn là giộng ôn tồn như cũ, nhưng lại lộ ra vội vã nén nổi.

      Trong lòng Chu Tử Thành khinh thường cười tiếng, tại bắt đầu gài bẫy chết cho rồi sao?

      Vậy đón lấy toàn bộ, "Tiểu đệ ngày mai có chuyện, sợ rằng thể , hi vọng các vị ca ca chơi đùa thỏa thích." Chu Tử Thành tùy ý , nhưng đôi tay run rẩy hơi lúc này kích động, chỉ biết kích động này có phải giả vờ hay , cũng chỉ có mình biết.

      Hai con hồ ly cùng thấy đôi tay run rẩy của Chu Tử Thành, liếc nhìn nhau, ăn ý cười tiếng.

      Tam đệ vẫn là Tam đệ, mà bọn họ vẫn sống thêm vài năm so với , gặp quen thuộc giữ sắc mặt nhiều hơn mấy phần.

      " sao, chính quan trọng, lần sau cùng nhau cũng được." Khóe miệng Đại hoàng tử Chu Tử Lâm mang theo mỉm cười dịu dàng, cực kì khiêm tốn .

      Nhưng trong mắt liên tục lóe lên tia sáng chứng minh lúc này bình tĩnh, kích động.

      "Vậy từ biệt, tiểu đệ trước bước." Chu Tử Thành xong câu này, vội xoay người , để lại bóng lưng nguy hiểm cho hai vị hoàng tử kia.

      Vì vậy, chỗ này vốn dĩ yên tĩnh ngay lập tức rơi vào khí càng trầm tĩnh thêm, giờ khắc này có người nào muốn chủ động mở miệng, hai con hồ ly mỉm cười với nhau.

      con cười giống y hệt ánh mặt trời ngày xuân, sưởi ấm lòng người khác; con khác cười giống như hoa đào tháng sáu, choáng váng mắt người.



      "Ha ha. . . hay ngày mai chúng ta hẹn Tứ đệ nữa?" Cuối cùng, nụ cười giống như ánh mặt trời cũng cười tiếp được nữa, hơi cứng ngắc mở miệng.

      Xem ra so với khuôn mặt tươi cười, còn là tên hoa đào chết tiệt!

      "Vốn là nên như vậy, nhưng. . . đại ca cũng biết rằng bạn thân của ta đến, có lẽ sáng mai được." Ném toàn bộ trách nhiệm còn mống, hiển nhiên cấp bậc con hồ ly cao hơn hơn mấy phần.

      Chu Tử Lâm thầm mắng trong lòng câu, ‘ đáng chết ’, nhưng mỉm cười khuôn mặt vẫn thay đổi chút nào, "Đệ đệ thế, vì huynh đệ trong nhà, mấy người bạn thân có thể ngăn cước bộ của đệ đệ lại sao?" Muốn làm người thắng cuối cùng, nằm mơ!

      Coi như muốn kéo, cũng muốn kéo Chu Tử Phong này .

      "Ca ca lời này, giống như đệ đệ ta cố ý vậy, như vậy, vì ca ca, vứt bỏ mấy người bạn thân vậy!" Trong mắt đào hoa của Chu Tử Phong đều là hùng liều chết thảm thiết, Chu Tử Lâm nhướn mày, phải hy sinh cái gì sao? Bọn họ phải đều là dạng sao?

      Con hồ ly chết tiệt này, lại ném vào!

      "Ha ha. . . Vậy ngày mai chúng ta gặp về." xong câu này, Chu Tử Lâm vượt lên trước rời , chỉ có mình biết, lúc này muốn bóp chết nam nhân trước mặt bao nhiêu.

      Chu Tử Phong nhìn bóng lưng Chu tử Lâm, khẽ híp cặp mắt, nụ cười khóe miệng từ từ thu hẹp lại, trong lòng ngừng châm chọc Chu Tử Thành và Chu Tử Lâm, hai người kia đều ngu ngốc, cực kì ngu ngốc!
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 30: Tất cả vị trí đều đứng đầy rồi.

      Editor: hongheechan

      Ha ha ha. . .

      Chỉ có Chu Tử Phong biết thân phận của Tử Lan, nên toàn bộ tiết mục hùng cứu mĩ nhân ngày mai thuộc về !

      Nhưng lại biết, Chu Tử Thành hề bắt cóc Tử Lan, mà Chu Tử Lâm cũng hề muốn mời Chu Tử Mặc.

      Mỗi người đều có kế hoạch riêng, mỗi việc cũng phát triển theo suy nghĩ của riêng mỗi người, nếu phải như vậy. . . Cái thế giới này cũng gọi thế giới nữa. . .

      Cho nên đến ngày thứ hai, khi lúc xuất tại khuê phòng của Tử Lan, tiểu nha đầu này ngọt ngào ngủ trưa, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên khuôn mặt nhắn vui vẻ của nàng, lỗ mũi nho khịt khit, giống như con mèo ngoan ngoãn, làm người ta đành lòng phá hư giấc mộng tốt đẹp của nàng.

      Nhưng hình như Chu Tử Phong nhìn thấy tốt đẹp như vậy, chỉ nhàng chau mày lại, tại rất nghi hoặc vì sao Chu Tử Thành đến trước?

      Đột nhiên, tiểu nha đầu ngủ say giống như cảm giác được trong phòng nhiều lên sinh vật khác, khẽ mở cặp mắt của mình ra, liền nhìn thấy nam tử như hoa đào đắm chìm trong ánh mặt trời.

      "Ngươi là. . . Chu Tử Phong?" tia hoảng sợ, chỉ có lạnh nhạt.

      Người nho ngồi thẳng lên, d.d.le.quy.don2 bình tĩnh nhìn Chu Tử Phong, trong lòng liên tục suy đoán lí do đến đây.

      Sau khi hơi sững sờ, Chu Tử Phong liền phản ứng lại, mị hoặc cười tiếng với tiểu nhân nhi khéo léo này, " ngờ, ngươi vẫn còn nhớ ta."

      Giống như nhìn thấy nụ cười mị hoặc của Chu Tử Phong, khóe miệng Tử Lan Thanh chậm rãi nhấc lên, "Ngươi tới đây tìm Chu Tử Mặc sao?" Chẳng biết tại sao, tứ huynh đệ Chu gia kia trừ Chu Tử Mặc ra, nàng đều thấy đáng ghét! Nhìn bọn họ cảm thấy ghê tởm!

      "Ta tìm ngươi." Chu Tử Phong bước ưu nhã đào hoa, nụ cười mang theo mị hoặc chúng sinh chậm rãi đến gần Tử Lan.

      Song khi đến gần tiểu nhân nhi kia con mèo trắng nhàng nhảy ra trước mặt của , cực kì hung ác nắm đất gạch đất, liên tục giọng gầm gừ.

      Nhìn con mèo màu trắng biết xuất từ khi nào, Chu Tử Phong sững sờ, sau đó đáy mắt thoáng qua tia mừng như điên, xem ra mẫu thân báo tin tức cho quả sai, con bé này có liên quan với Thú Hoàng.

      Nếu Thần Thủ Hộ cũng xuất ở chỗ này!

      "Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Tử Lan Thanh hơi nhíu lông mày, tại sao nàng cảm thấy hơi thở nguy hiểm.

      "Ta. . . nếu như ta , ta thích ngươi, muốn kết hôn với ngươi...ngươi có tin ?" Chu Tử Phong lập tức che giấu đáy mắt mừng rỡ của mình, sau đó ngượng ngùng cười cười mà .

      Khi những lời này, tiểu bạch miêu giơ nanh múa vuốt đột nhiên ngửa ra sau ngã đất, nam nhân nhìn qua thấy vô tâm vô can này là đến để thổ lộ với tiểu chủ nhân sao? Tại sao nó cảm thấy quái dị như vậy!

      "Tin, sao lại tin chứ, chỉ là vị hôn phu tương lai của ta có rất nhiều, vị trí nào cũng đứng đầy rồi, chỉ còn lại nam nhân làm ấm giường thôi, biết ngươi có nguyện ý đảm nhiệm hay ?" Hai mắt Tử Lan Thanh sáng lên như con nèo ăn vụng , nhưng đáy mắt nàng lại tia vui đùa.

      Chu Tử Phong nghe thấy nàng , nụ cười ngượng ngùng mặt ngay lập tức cứng đờ, khóe miệng rụt rụt, ấm giường. . . làm nam nhân ấm giường. . .

      Tiểu Bạch Miêu vừa mới đứng lên khi nghe xong lời này của tiểu chủ nhân, lại té ngã đất lần nữa. Nam nhân này rất được, nhưng tiểu chủ nhân của nó lại càng được hơn!

      "Cái này. . ." Chu Tử Phong cực kì khó xử, vì biết tiểu nữ oa này có phải hay . Lúc này, luôn luôn cho rằng mình thông minh lại biết nên đáp lời như thế nào.

      "Hừ, luôn miệng ta, vậy mà có cầu nho như vậy cũng đồng ý!" Tử Lan Thanh cực kì khinh bỉ nhìn Chu Tử Phong khó xử, ý đồ của nàng rất ràng, chính là muốn Chu Tử Phong này biết khó mà lui.

      Mà dễ dàng thấy ra, quả Chu Tử Phong sinh ra ý muốn rút lui, hiểu tính khí tiểu nữ oa này, cũng biết lúc này nàng có tức giận như vậy hay , nếu tức giận, hôm nay đúng là phải thời cơ tốt để đương.

      " phải ta đồng ý, mà ta sợ phu quân của ngươi đồng ý, với ta mà , chỉ cần có thể ở cùng với ngươi, dù là nam nhân làm ấm giường đâu có sao. . ." Bộ mặt Chu Tử Phong thâm tình , xong câu này trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ, bỏ lại câu, "Buổi tối ta quay lại ." Rồi biến mất ở nơi này.

      Nhìn động tác mạnh mẽ kia, lại nghe lời vừa mới lời , Tử Lan Thanh tà ác cười tiếng, buổi tối trở lại! Chẳng lẽ biết buổi tối nàng với tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia ngủ chung sao?

      như vậy, bây giờ nghĩ lại, tối nay chắc có kịch hay nhìn rồi.

      Đêm khuya từ từ đến, Tử Lan Thanh ở trong ngực ấm áp của Chu Tử Mặc, rất tự nhiên tìm vị trí thoải mái, ngọt ngào ngủ.

      Mà Chu Tử Mặc cũng ôm thân thể nho của Tử Lan Thanh, bất tri bất giác nhìn thân thể của mình có phản ứng, lại nhìn người nho trước mặt này, Chu Tử Mặc thầm mắng mình cầm thú câu, sau đó cố đè xuống lửa dục trong lòng.

      vất vả mới đè xuống lửa dục, bên ngoài lại truyền đến mấy tiếng động vô cùng bình thường, hơn nữa. . . từng đợt mùi thơm thuốc mê liên tục truyền đến, đáy mắt Chu Tử Mặc run lên, rốt cuộc là ai?

      Làm bộ bị thuốc mê làm hôn mê, hô hấp Chu Tử Mặc trở nên vững chắc.

      Mà người bỏ thuốc mê này lại cực kì cẩn thân, qua nửa khắc (1) đồng hồ mới nhảy vào từ cửa sổ. Sau đó dùng hòn đá nhàng ném đém, sau khi xác định người giường bị hôn mê, mới chậm rãi tới.

      (1) 1 khắc = 15 phút.

      Khi người nọ tới bên giường, ngay lập tức Chu Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra.

      thể , người bỏ thuốc mê này đúng là người cực kỳ cẩn thận người, chỉ thấy toàn thân người kia bị che trong miếng vải đen, khi thấy Chu Tử Mặc mở mắt ra lập tức sửng sốt chút liền nhanh chóng phản ứng lại, lắc mình rút lui về phía sau.

      Mà có thể nhận thấy, quá chậm.

      Động tác của nhanh, DĐLQĐ~chan chan động tác của Chu Tử Mặc còn nhanh hơn , tay như tia chớp vươn thẳng đến cổ người áo đen kia, ngay lập tức chế ngụ được cổ của người áo đen, vì vậy mùi hương quen thuộc truyền đến trong mũi của Chu Tử Mặc.

      Đó là mùi hương hoa đào thoang thoảng, bây giờ phải là điểm hoa đào nở rộ lại truyền đến mùi hương hoa đào thoang thoảng, vì vậy Chu Tử Mặc lập tức biết được người đến là ai.

      Rất tự nhiên buông ra cổ người này ra, giọng Chu Tử Mặc vì khiếp sợ mà hơi sợ hãi, "Ngươi. . . Ngươi là ai?" Hơi sợ hãi lui về phía sau, khiến nam tử áo đen kia sửng sốt.

      Tại sao tính tình Chu Tử Mặc lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, giống như mới là thiếu niên quả quyết dũng ngay lập tức biến thành hèn nhát.

      Mà bây giờ cũng có nhiều thời gian suy nghĩ như vậy, trong phút chốc Chu Tử Mặc buông cổ ra, vội nhảy qua cửa sổ, cũng quản vẻ mặt sợ hãi của Chu Tử Mặc.

      Chạy như điên mười mấy dặm, nam tử áo đen mới kinh hoảng ngừng lại tại chỗ, tỉ mỉ nhớ lại tất cả vừa xảy ra, càng nghĩ càng đúng, phải Chu Tử Mặc chưa từng học võ sao, tại sao lại dễ dàng chế ngụ của mình như vậy? Mà phải là thả thuốc mê sao, tại sao Chu Tử Mặc lại bị hôn mê?

      Còn thái độ của , tại sao bất chợt lại thay đội khác như vậy? Tất cả điểm này đều lộ ra mấy phần quỷ dị. . .

      Nhưng dù nghĩ thế nào cũng nghĩ thông, cuối cùng than thở cái xoay người rời , may Chu Tử Mặc biết là ai, nếu tất cả việc đều thay đổi rồi, vốn định lợi dụng việc Chu Tử Thành và Chu Tử Mặc trở mặt thành thù, ngờ cuối cùng lại thiếu chút nữa bị lạc vào.

      Hơi tức giận, nhưng may mắn lại nhiều hơn, nam tử áo đen lắc mình biến mất.

      . . .

      Mơ mơ màng màng, Tử Lan Thanh mở hai mắt ra, nhìn Chu Tử Mặc ngồi yên ở đầu giường, vuốt vuốt cặp mắt của mình, mơ hồ mở miệng, "Phụ thân làm sao vậy?"

      " có gì, ngươi ngủ tiếp ." Chu Tử Mặc ôm người nho này vào, để cho nàng nhìn thấy u trong mắt mình, vốn tưởng rằng bây giờ Tử Lan còn , mà những người đó dù thế nào cũng là người thân của , xuống tay với Tử Lan, nhưng ngờ. . .

      Xem ra làm xong tất cả tính toán trước, đối với những người dám làm Tử Lan tổn thương, cho dù bọn họ có cùng huyết mạch hay , cũng đừng trách xuống tay ác độc, vì Tử Lan là cấm kị duy nhất của ở đời này!

      Ai cũng thể gây tổn thương cho nàng, bao gồm cả !

      . . .

      Sáng sớm bị Chu Tử Mặc mang vào cung, Tử Lan Thanh chu cái miệng nhắn, cực kì bất mãn nhìn thiếu niên tươi trẻ này.

      Mà thiếu niên kia như nhìn thấy vẻ mặt u oán của nàng, tự nhiên nghiêng người dựa vào xe ngựa thoải mái nhắm hai mắt giống như lọt vào ngủ say.

      Tử Lan Thanh nhìn thấy nghiến răng cái.

      "Chu Tử Mặc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" tại Tử Lan Thanh rất bất mãn, vô cùng bất mãn!

      Nghe thấy tiếng bất mãn của tiểu nhân nhân, nhớ tới hôm nay người trong hoàng cung truyền lời đến, Chu Tử Mặc mở hai mắt ra, mệt mỏi trong mắt chợt lóe lên, " có việc gì."

      Bốn chữ ngắn ngủi, lại giống như dùng hết hơi sức của Chu Tử Mặc, sau đó hai mắt nhắm lại lần nữa, tay Chu Tử Mặc nắm chặt, Tử Lan cách chín tuổi chỉ còn ba mươi lăm ngày nữa. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :