1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 21: Tứ ca cũng quá cưng chiều ngươi!

      "Chúng ta. . . Chúng ta. . ." Hiển nhiên Chu Tử Ngữ bị dọa phát sợ, những chuyện chỉ nghe trước kia chẳng lẽ biến thành ?

      Chỉ cần nghĩ đến thịt mình bị người ta nuốt vào bụng từng miếng từng miếng, Chu Tử Ngữ nhịn được run rẩy cả người.

      "Chỉ cần ngươi nghe ta, ta bảo đảm ngươi có việc gì!" Tử Lan thấy thời cơ đến, đắc ý vỗ ngực của mình .

      "Ừ, tất cả đều theo ngươi." Chu Tử Ngữ kiên định gật đầu, bây giờ nàng cũng chỉ có thể dựa vào Tử Lan, mặc dù Tử Lan còn hơn nàng hai tuổi, nhưng chẳng biết tại sao nhìn dáng vẻ tự tin này của Tử Lan, Chu Tử Ngữ lựa chọn tin tưởng nàng.

      Trong lúc hai nhóc mập chuyện, họ bị đưa đến trạch viện cũng coi như phồn hoa.

      Tò mò quan sát chung quanh, Tử Lan Thanh hề có tỉnh ngộ của đứa trẻ bị gạt bán , ngược lại tiểu tử Chu Tử Ngữ béo ú sợ sệt ôm cánh tay Tử Lan Thanh.

      ràng nàng còn chưa lấy lại tinh thần từ lúc bị Tử Lan Thanh đe dọa.

      "Hai nha đầu mập chính là chỗ này?"Giọng the thé khoa trương truyền ra từ trong miệng vị nữ tử trung niên trước mặt này.

      Khiến Tử Lan Thanh cau mày, mặc dù dáng dấp bọn họ hơi mập chút, nhưng cũng xấu xí, còn rất khả ái nữa, biết vì sao trung niên nữ tử kia vì sao phải khoa trương như vậy.

      "Hắc hắc. . . Ngươi cứ nhìn rồi cho chút thôi." Mặt đại thúc thô bỉ chân chó cười, đây cũng là lần đầu tiên lừa bán trẻ con, biết hai nhóc mập này có thể bán bao nhiêu tiền.

      "Đây này." Hơi vứt bỏ ném cho đại thúc thô bỉ kia thỏi bạc, nữ tử trung niên béo phì kia tay bế Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ lên.

      Bước nhanh tới nội viện.

      Chẳng bao lâu sau, dien.dan.le.quy.don Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ bị dẫn tới chỗ trong trạch viện, đó là gian thư viện tràn ngập hơi thở.

      Tử Lan Thanh khẽ cau mày, theo như bố trí của thư phòng này, chủ nhân này cũng giống biết lừa bán trẻ con, nhưng tại sao phải mua nàng và Chu Tử Ngữ từ trong tay bọn buôn bán người.

      Còn chưa suy nghĩ ra, nam nhân trung niên mắt to mày rậm xuất ở trong thư phòng này.

      "Lão gia, đây là nô tỳ theo mua được, mắc, chỉ là trăm lượng bạc trắng." Đại thẩm mập mạp kia vừa thấy nam tử trung niên này, lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt hung ác kia cũng thay đổi, cười lấy lòng .

      trăm lượng, khóe miệng Tử Lan Thanh kéo ra, nếu như nàng nhớ lầm nàng và Chu Tử Ngữ là do nữ nhân béo này mua mất năm lượng bạc, vậy mà đến trước người trung niên này, lại biến thành trăm lượng, lợi tức này rất được, hắc hắc hắc. . .

      "Phải đắt, ngươi bàn giao xong với cha mẹ của hai đứa bé này chưa?" Hình như nam tử trung niên hơi đành lòng, tiếng cũng trở nên mềm mại vô lực .

      Nghe thấy lời của nam tử này, Tử Lan Thanh biết lờ mờ, nam tử này nhất định có điều khó nên lời.

      " xong, xong rồi, là bọn họ chủ động bán." Đại thẩm trung niên mập mạp chân chó lần nữa.

      Khóe miệng Tử Lan Thanh cũng co quắp lần nữa, vị đại thẩm trung niên này, đúng là cực phẩm!

      Con mắt nào của bà ta nhìn thấy cha mẹ của nàng hèn hạ như thế hả.

      Hơn nữa vì năm lượng bạc, bán hai nữ nhi của mình , cõi đời này có người ngu như vậy sao?

      "Ngươi xuống , trực tiếp phòng kho lấy bạc." Hình như nam tử trung niên hơi chịu nổi sắc mặt lấy lòng của nữ nhân béo này, phất phất tay để nàng xuống.

      Đại thẩm trung niên kia vừa nghe thấy bạc, hai con ngươi nho giống như chuột loại lập tức sáng lên, hấp ta hấp tấp chạy xuống.

      Lập tức, trong thư phòng này chỉ còn lại ba người Tử Lan Thanh, Chu Tử Ngữ và nam tử trung niên nam tử kia.

      Chu Tử Ngữ hơi lo lắng đến gần Tử Lan Thanh, dù sao chỉ là đứa trẻ năm tuổi, cho dù có là công chúa cao quý nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.

      "Đừng sợ, ta thương tổn các ngươi." Nam tử trung niên nhìn lo lắng trong mắt Chu Tử Ngữ, hơi khẩn trương đưa tay ra, sau đó lại rụt trở về.

      Giống như tức giận với bất lực của mình.

      "Ngươi có chuyện gì khó xử sao?" Tử Lan Thanh bị Chu Tử Ngữ kéo tay áo, cảm thấy lo lắng của nàng, vỗ vỗ tay bé, sau đó nhìn trung niên nam tử, hỏi.

      Nhìn bộ dáng nghiêm túc hỏi của nhóc mập nho này, chẳng biết tại sao nỗi khổ tâm trong lòng nam tử trung niên xông ra toàn bộ.

      "Ta tên là Lý Diễm Thu, làm chức quan thiếu bảo* nhất phẩm, bình thường đều cao cao tại thượng, vậy mà. . ."

      *thiếu bảo (chức quan thuộc hàng tam thời xưa bao gồm: thiếu sư, thiếu phó; thiếu bảo)

      "Ta có nữ nhi, năm nay bốn tuổi rưỡi, dáng dấp tròn vành vạnh đáng giống các ngươi, đó là nữ nhi ta hứng như hứng hoa, nâng ở lòng bàn tay sợ rơi. Hôm qua, chẳng biết tại sao Tứ hoàng tử biết ta có nữ nhi đáng như vậy, khiến ta đưa nàng đến phủ . . ."

      "Đưa đến phủ của làm gì?" Toàn thân Tử Lan Thanh đột nhiên trở nên u lạnh lẽo. Nghĩ đến thường ngày Chu Tử Mặc thương mình như vậy, trái tim có chút chua xót.

      chán ghét nàng? Cho nên muốn tìm nữ nhi khác? Vậy nàng nên nơi nào đây?

      "Đưa đến phủ làm nha hoàn cho cách cách Tử Lan." Nam tử trung niên sững sờ vì u phát ra từ người Tử Lan, sau đó máy móc ra khỏi miệng.

      Nghe thấy Lý Diễm Thu trả lời, chua xót trong lòng Tử Lan Thanh biến mất còn mống, mà khí thế lạnh lẽo cũng biến mất ngay lập tức.

      ra việc là như vậy.

      Lý Diễm Thu nhìn hai nhóc mập trước mặt, hơi sững sờ, tại sao vừa cảm giác hơi lạnh, mà bây giờ lại trở nên bình thường rồi, chẳng lẽ vừa rồi gặp ảo giác sao?

      "Trong hai ngươi có ai đồng ý giúp ta ?" Lý Diễm Thu trở lại vấn đề chính, , muốn miễn cưỡng người khác, đặc biệt là hai khả ái này.

      Họ giống như nữ nhi của vậy.

      Đưa nữ nhi bảo bối nhà mình làm nha hoàn cho người khác, muốn, nhưng đưa nữ nhi nhà người khác , lại cảm thấy khó xử.

      "Chẳng lẽ ngươi biết đây là phạm pháp sao? Nếu như bị hoàng a. . . Hoàng Thượng biết, mũ ô sa đầu ngươi cũng giữ được đâu!" Có lẽ thấy Lý Diễm Thu này giống người xấu, lúc này Chu Tử Ngữ mới sống lại.

      Chán ghét nhìn Lý Diễm Thu, nàng ghét nhất loại người lừa gạt hoàng thất.

      "Ta cũng biết , nhưng. . . Ta bỏ nữ nhi bảo bối mình được, Tiểu Như nàng mới chỉ bốn tuổi, nàng. . ." Khuôn mặt Lý Diễm Thu rối rắm, hai chân bắt đầu run nho .

      Sao lại biết chuyện này sau khi bị vạch trần nghiêm trọng như thế nào chứ, nhưng cho dù liều mạng với mũ ô sa của mình, cũng muốn đánh cuộc lần!

      Con ngươi Tử Lan thấy Lý Diễm Thu này cực kì thương nữ nhi của mình, trong lòng có chút nỡ.

      Cha mẹ thương con của mình là chuyện thường tình, vì vậy kéo Chu Tử Ngữ lại còn chuẩn bị mở miệng.

      "Ta đồng ý, nhưng ta có cầu." Con ngươi Tử Lan chuyển cái, ngọt ngào .

      Họ tách Chu Tử Mặc ra sắp hết hai canh giờ rồi, biết tiểu quỷ kia có lo lắng cho mình , mà nàng. . . hình như có chút xíu nhớ rồi.

      "Điều kiện gì?" Trong mắt Lý Diễm Thu lóe lên tia vui mừng.

      nhóc nho này lại có thể đồng ý với . Hình như sâu bên trong có tiếng cho biết, chỉ cần đứa bé trước mặt này đồng ý với nữ nhi bảo bối của được bảo vệ!

      "Ta muốn dẫn nàng cùng." Tử Lan Thanh chỉ chỉ Chu Tử Ngữ bên cạnh.

      Nhìn Tử Lan Thanh vì mình điều kiện với Lý Diễm Thu, Chu Tử Ngữ cảm động, xem ra Tử Lan quên nàng.

      "Chuyện này. . ." Lý Diễm Thu hơi khó xử, Tứ hoàng tử chỉ muốn con của , cũng để người khác theo.

      "Nếu như ngươi đồng ý thôi." Tử Lan Thanh tùy ý , nàng đoán chắc Lý Diễm Thu này đáp ứng.

      Quả nhiên, chẳng lâu sau, ánh mắt Lý Diễm Thu trở nên kiên định, "Được, ta đó là nha hoàn của ngươi!" Vì cảm giác mơ hồ trong lòng, thấy đánh cuộc lần. Dù sao lần cũng là đánh cuộc, hai lần cũng là đánh cuộc! Cùng lắm cần mũ ô sa này nữa, ôm nữ nhi về nhà làm ruộng. Dù sao muốn giao nữ nhi bảo bối của mình ra là tuyệt đối có khả năng!

      Tử Lan Thanh nghe thấy Lý Diễm Thu trả lời cực kì hài lòng, nhưng cái miệng nhắn của Chu Tử Ngữ méo , dù gì nàng cũng là Hòa Thạc công chúa tôn quý, sao đến nơi này của Lý Diễm Thu, lại trực tiếp trở thành nha hoàn của người khác?

      Mặc dù cái người khác này là Tử Lan, nhưng trong lòng nàng vẫn hơi tức giận bất bình.

      Lý Diễm Thu đúng ? Món nợ này bản công chúa ghi nhớ cho ngươi!

      "Tứ hoàng tử cho ta thời gian 1 tháng, bây giờ còn còn mười ngày, trong mười ngày này trong ta để bà vú của Như nhi dạy ngươi chút quy củ. Ngươi cần để ý đến những thứ khác." Lý Diễm Thu sảng khoái .

      Nghe lời dứt khoát của , nhìn vẻ mặt kiên nghị kia, Tử Lan Thanh hài lòng gật đầu cái, lúc này Lý Diễm Thu mới có bộ dáng thiếu bảo nhất phẩm cần có.

      . . .

      Trong bóng tối, hai nhóc mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ núp ở trong chăn.

      "Ta nghĩ bà vú của ta nhất định lo lắng." Cái miệng nhắn Chu Tử Ngữ ra, cực kì u oán mở miệng.

      "Ta cũng nghĩ tới mẹ ta, mẹ ta nhất định còn gấp hơn bà vú của ngươi." Tử Lan Thanh cũng mở miệng.

      " phải ngươi nên nghĩ tới Tứ ca ta sao?" Lần này Chu Tử Ngữ gọi Mặc Mặc ca ca gì nữa, mà trực tiếp gọi Tứ ca, cũng biết Chu Tử Mặc đắc tội nàng khi d.d le0quy0don0chan0chan nào.

      "Hắc. . ." Tử Lan Thanh hơi ngượng ngùng. , nàng ra có chút nhớ Chu Tử Mặc, nhưng chẳng biết tại sao lại xấu hổ mở miệng.

      Có lẽ Chu Tử Mặc là nam nhân, mặc dù chỉ là nam hài mười tuổi.

      "Ai, ta thay Tứ ca cảm thấy đáng, ngươi biết ? Ngay cả ta, công chúa duy nhất nước Chu, cũng chỉ có thể lựa chọn nữ nhi của quan viên nhị phẩm để làm nha hoàn thân cận. Mà ngươi, hừ hừ hừ. . . Tứ ca cũng quá cưng chiều ngươi, cư nhiên lại để nữ nhi của đại quan nhất phẩm làm nha hoàn cho ngươi." Chu Tử Ngữ hơi chua , thuở nàng và Chu Tử Mặc có quan hệ rất thân thiết, vậy mà Chu Tử Mặc lại chưa bao giờ đối với nàng như vậy.

      Tử Lan Thanh nghe thấy lời đầy vị chua của Chu Tử Ngữ, hơi sững sờ há miệng, sau đó cũng gì.

      Ánh mắt của nàng trở nên thâm thúy, mà gương mặt béo ụt ịt của nàng cũng trở nên nhu hòa.

      Tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia. . .

      Tại sao mỗi lần đều biết làm nhiều chuyện thầm để cho nàng cảm động như vậy, có biết càng làm như vậy, nàng lại càng bỏ được hay ! chính là quyến rũ nàng!

      Chu Tử Mặc, a!

      Thoáng cái mười ngày, ở nơi này trong mười ngày nhóc mập Chu Tử Ngữ lại sống rất có tư vị, bình thường tâm với bọn nha hoàn, oán trách thức ăn của phủ họ Lý, lúc có chuyện gì làm dạo vườn hoa của Lý phủ chút, nghỉ ngơi núi giả ở vườn hoa lát.

      Với nàng mà , hình như có ăn có uống có thể ngủ, là tất cả hạnh phúc rồi.

      Nhưng Tử Lan Thanh ngày càng gầy , mặc dù nhìn qua vẫn là cục tròn tròn, nhưng khuôn mặt mập mạp hồng nhuận như lúc tới nữa.

      Chu Tử Ngữ hỏi lý do, nàng cũng .

      Vì nàng thể để cho Chu Tử Ngữ biết nàng được Chu Tử Mặc ôm trong ngực ấm áp, nên buổi tối ngủ được phải ?

      Ngày hôm nay, chính là ngày Tử Lan Thanh bị đưa đến Tứ vương phủ.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 22: Sáng lập thế lực của mình.

      Chỉ cần nghĩ tới lập tức có thể gặp được Chu Tử Mặc, lòng của nàng nhịn được hơi sốt ruột, kiếp trước nàng cũng có loại cảm giác này, mà bây giờ. . .

      thể , Chu Tử Mặc trở thành bóng ma trong lòng nàng, bóng ma dứt bỏ được!

      . . .

      Ngồi ở đầu kiệu tinh sảo, Chu Tử Ngữ u oán nhìn Tử Lan Thanh.

      Bởi vì lúc này Tử Lan Thanh ngồi ghế trong kiệu, mà Chu Tử Ngữ nàng phải ngồi chồm hổm ở bên. Về phần nguyên nhân, dĩ nhiên là vì lúc này Chu Tử Ngữ trở thành ‘ nha hoàn ’ của Tử Lan Thanh.

      Nhìn vẻ mặt u oán của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh chút vui vẻ. Đường đường là công chúa điện hạ tôn quý nhất, thế mà lại làm nha hoàn của mình, cái này biết hãnh diện biết bao nhiêu.

      "Đừng đắc ý, khi nào chúng ta gặp Tứ ca, ta cho biết, ngươi khi dễ ta!" nhóc Chu Tử Ngữ giương nanh múa vuốt mà .

      Nhưng chính nàng cũng cảm thấy, lời của mình là vô lực đến mức nào, lấy sủng ái của Tứ ca với Tử Lan, biết lúc đó Tứ ca có thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng hay !

      Mà con nhóc Tử Lan kia vẫn có thể tiếp tục trôi qua ngày vui vẻ tiêu dao của nàng.

      Thấy bộ dáng uất ức của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh hơi xấu hổ sờ lỗ mũi cái, nhưng đắc ý trong mắt nàng rất ràng?

      "Hừ." Hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu của mình qua bên, lúc này Chu Tử Ngữ nhớ bà vú của nàng, biến mất mười ngày, cũng biết bà vú cũng gấp thành cái dáng vẻ gì.

      Nhìn Chu Tử Ngữ muốn để ý đến mình, Tử Lan Thanh nghịch ngợm le lưỡi cái, cũng ngoan ngoãn lên tiếng nữa.

      Mà cỗ kiệu, cứ như vậy từ từ đến phủ Tứ Vương gia.

      . . .

      "Vương Gia, Vương Gia. . . Lý đại nhân đưa khuê nữ của ngài tới." Bóng dáng của Tiểu Tam ‘ vèo. . . ’ tiếng xuất ở trước mặt của Chu Tử Mặc.

      Lúc này Chu tử mặc mang khuôn mặt tiều tụy đội quầng thâm ở mắt ngơ ngác nhìn bức tranh, bức tranh vẽ đứa trẻ vô cùng khả ái, khuôn mặt béo mập sáng rực rỡ tràn đầy nụ cười.

      Tử Lan và Chu Tử Ngữ mất tích mười ngày, mười ngày ở nơi này, chẳng phân biệt ngày đêm tìm kiếm, vậy mà. . . Tử Lan và Chu Tử Ngữ giống như tự nhiên biến mất .

      Mặc tìm kiếm, cũng tìm được.

      Chu Tử Mặc muốn tin con nhóc rời , vì vẫn còn ở nơi này, con nhóc kia làm sao có thể cam lòng rời ? Chẳng lẽ đối xử với nàng chưa đủ tốt, nên mới rời khỏi sao?

      "Vương Gia. . ." Tiếng Tiểu Tam hơi nôn nóng, cuối cùng cũng làm cho Chu Tử Mặc trong suy nghĩ sâu xa hồi hồn lại.

      "Ta muốn ăn cơm." Tay bé của Chu Tử Mặc vung lên, cho là Tiểu Tam muốn xin dùng bữa.

      " phải ăn cơm, là Lý đại nhân đưa con của ông ta đến." Tiếng của Tiểu Tam cực kì nôn nóng, giống như là bị gắn mô tơ vào mông.

      Chu Tử Mặc khẽ cau mày, nữ nhi của Lý đại nhân?

      "Chính là Lý Diễm Thu, nữ nhi của Lý đại nhân." Tiểu Tam thấy nét mặt nghi hoặc của Vương gia nhà mình, lại nhắc nhở lần nữa.

      Mấy ngày nay, tiểu vương gia vì chuyện tiểu cách cách đầu óc trở nên mơ hồ rồi, việc của Lý đại nhân kia mà cũng quên. Có lẽ mấy ngày nữa, ngay cả cha mẹ mình là ai cũng nhớ được.

      "Ta tâm tư tiếp đón." Chu Tử Mặc chán chường ngồi ở ghế, tầm mắt của chưa bao giờ rời khỏi bức vẽ kia.

      "Nhưng. . . Nhưng nữ nhi của Lý đại nhân và cách cách Tử Lan giống nhau như đúc!" Tiểu Tam cực kì sốt ruột.

      Tại sao ngươi nữ nhi của Lý đại nhân giống tiểu cách cách như đúc? Tại sao? rất rối rắm! Chẳng lẽ tiểu cách cách là nữ nhi mà Lý đại nhân cẩn thận đánh mất?

      Theo lời của Tiểu Tam, toàn thân Chu Tử Mặc chấn động, sau đó trong mắt thoáng tia mừng như điên. Trong nháy mắt, bóng dáng của biến mất ở thư phòng.d.d0l.q0d chan chan.

      Tiểu Tam liên tục mắt, chẳng lẽ vừa rồi đều là ảo giác sao?

      Ngay sau đó, bóng dáng của Chu Tử Mặc bóng dáng xuất lần nữa ở trong thư phòng.

      "Bọn họ ở đâu?" Trong giọng Chu Tử Mặc lộ ra vui mừng vô tận còn có lo âu, lo lắng. . .

      "Phòng tiếp khách. . ." Gương mặt Tiểu Tam hơi ngốc trệ, có cảm giác như tiểu vương gia cầm tinh con khỉ? Nên động tác mới nhanh mạnh như vậy?

      Khi chữ cuối cùng trong miệng Tiểu Tam rơi xuống đất, Chu Tử Mặc lại biến mất ở trong thư phòng này lần nữa, bóng dáng của lấy tốc độ nhanh nhất như tia chớp chạy đến phòng khách, nơi đó. . . có người nhớ nhung cả đời.

      Tử Lan Thanh ngoan ngoãn ngồi ghế, liên tục quan sát chung quanh nhìn vẻ mặt quái dị của người làm, che cái miệng của mình, cố nén nụ cười trong lòng.

      Cổ nhân này, đúng phải khô khan bình thường, ràng thấy mình giống cách cách Tử Lan như đúc, vậy mà cũng dám lên hỏi thăm.

      lúc Tử Lan Thanh cố nén nụ cười của mình, đột nhiên rơi vào cái ôm ấm áp ở trong ngực.

      Thấy hương thơm quen thuộc, Tử Lan Thanh lập tức thả lỏng, mà đôi tay mập phì của nàng cũng vòng qua eo của người đó.

      "Phụ thân." Trong giọng của Tử Lan Thanh lộ ra nhớ nhung tràn đầy.

      Nàng rất nhớ .

      Cẩn thận nhìn con nhóc trước mặt, hai tay của Chu Tử Mặc hơi run rẩy nhè , mà khuôn mặt khả ái kia thoáng vui mừng vô hạn.

      Là nàng, quả nhiên là nàng, nàng trở lại.

      Đột nhiên, Chu Tử Mặc giống như nghĩ tới điều gì đó, mặt mũi đột nhiên trở nên u, trực tiếp nâng thân thể của Tử Lan Thanh, đưa tay của mình lên, đánh xuống cái mông mềm mại của nàng.

      "Bốp. . . Bốp. . . Bốp. . ." tiếng lại tiếng nữa, liên tục vang lên ở phòng tiếp khách trống trải này.

      Cảm thấy đau đớn truyền tới từ mông, Tử Lan Thanh khẽ há mồm, đầu óc trống rỗng, tại sao giống như nàng tưởng tượng chứ?

      Tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia phải nên ôm hôn nàng sao?

      "Oa oa oa. . ." Tử Lan thanh đột nhiên cảm thấy rất uất ức, cho dù bị lão cầm thú hồi năm đầu tiên học trung học khi dễ, nàng cũng có cảm giác bị ủy khuất như vậy.

      Mà bây giờ, rất uất ức, mình nhớ Chu Tử Mặc lâu như vậy, mà vừa nhìn thấy nàng liền đánh cái mông của nàng.

      "Còn khóc nữa, tùy hứng chạy ra ngoài chơi thôi, còn mang theo Tiểu Ngữ, chẳng lẽ sợ bên ngoài có người xấu sao? cho khóc!" Nghe thấy tiếng khóc của Tử Lan Thanh, Chu Tử Mặc biết, đánh xuống được nữa rồi.

      Vì vậy dứt khoát nhìn Tử Lan Thanh, ánh mắt hung dữ quát nàng.

      Tiếng hô này khiến tiếng khóc trong miệng Tử Lan Thanh lập tức ngừng lại, sau đó uất ức vươn thẳng cái mũi của mình, khóc khóc, có gì đặc biệt hơn người chứ.

      Lý Diễm Thu bên khiếp sợ nhìn màn trước mặt này, vì sao Tứ Vương Gia lại ‘ thân thiết ’ với bé trước mặt như thế? Chẳng lẽ. . .

      Nghĩ đến nguyên do nào đó, bắp chân Lý Diễm Thu ngừng run lẩy bẩy, tội danh lừa bán cách cách này. . .

      "Tứ ca, nên trách Tử Lan, là ta tùy hứng, ta mang theo Tử Lan chạy ." Chu Tử Ngữ mặc quần áo nha hoàn thẳng người tiến lên bước, kiên nghị .

      Mặc dù lúc ở xe ngựa, nàng cáo tội trạng của Tử Lan Thanh, nhưng bây giờ nhìn Tử Lan Thanh bị đánh, nàng do dự đổ toàn bộ trách nhiệm lên người mình.

      Tuy mới có năm tuổi, nhưng sâu sắc tận xương những lời ‘ vì bằng hữu tiếc cả mạng sống ’.

      Khiến Tử Lan Thanh cực kì cảm động.

      Lý Diễm Thu khiếp sợ nghe được lời của Chu Tử Ngữ, chân mềm nhũn té quỵ xuống đất.

      ra là chỉ lừa bán cách cách, thậm chí còn lừa bán công chúa, xem ra đầu óc cũng hỏng rồi.

      "Ai đúng ai sai, tự ta có thể phán đoán được." Chu Tử Mặc lạnh lùng nhìn Chu Tử Ngữ cái, khiến này nhóc mập rùng mình cái, Chu Tử Mặc như vậy. . . rất kinh khủng.

      Nên nàng cực kì có khí khái nuốt lời vào.

      "Lý Diễm Thu, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!" Dùng sức nhét người nho vào trong ngực của mình, Chu Tử Mặc lãnh ngạo nhìn Lý Diễm Thu quỳ đất.

      Mặc dù tại Chu Tử Mặc chỉ có mười tuổi, nhưng toàn thân đều tản ra phong thái và lãnh ngạo như quân vương, mắt ở cao nhìn xuống thần dân ở dưới.

      "Vi thần. . . Vi thần. . . Có tội!" Bộ mặt Lý Diễm Thu trắng bệch, đôi môi ngừng run rẩy. Cuối cùng, khuôn mặt trắng bệch kia đột nhiên cúi xuống, trong miệng cũng trực tiếp nhận lỗi.

      "Đúng, có lỗi, nên cứu chúng ta từ trong tay người xấu, sau đó đưa chúng ta đưa đến nơi này, nên tại cần sợ ngươi trách phạt như vậy." Lúc này Tử Lan Thanh hoàn toàn ngừng khóc.

      Nếu quyết định phải giúp Lý Diễm Thu, nàng nên làm người tốt đến cùng.

      Tâm như tro tàn của Lý Diễm Thu nghe thấy lời non nớt của Tử Lan Thanh, hơi khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn nhóc nho lúc này kiên nghị nhìn , gửi đến ánh mắt cảm kích.

      Cám ơn, cám ơn!

      "Ngươi là, cứu các ngươi lại?" Sao Chu Tử Mặc lại nhìn ra Lý Diễm Thu vừa cái gì, nhưng Tử Lan giúp như vậy cứ theo ý của nàng thôi.

      Nếu , lần ‘ bỏ nhà ra ’tiếp theo, có lẽ cũng chỉ là mười ngày.

      "Đó là tất nhiên, nếu ngươi cho rằng hai đứa trẻ chúng ta chạy trốn từ trong tay người xấu như thế nào?" Tử Lan Thanh .

      Cặp mắt cơ trí của nàng đâu chỗ nào giống đứa trẻ ba tuổi.

      "Vậy tại sao lại ngươi là nữ nhi của ?" Chu Tử Mặc tiếp tục hỏi, biết, mặc dù là chủ tử của vương phủ này, nhưng nơi này có rất nhiều tai mắt.

      Nếu đầy đủ lý lẽ, những tai mắt của người khác nhất định mượn cơ hội sinh , mà muốn Tử Lan bị cuốn vào trong những thứ kia.

      "Phụ thân đúng là ngốc, làm như vậy đơn giản chỉ là muốn giúp ta vào cửa." Tử Lan Thanh non nớt , mà bàn tay bé của nàng cũng bắt đầu làm chuyện xấu ở mặt Chu Tử Mặc.

      Lại muốn diễn trò sao?

      Có lúc Tử Lan Thanh cảm thấy, ‘ Phụ thân ’ này của nàng sống có chút mệt mỏi như vậy, vì chuyện mà thể diễn trò.

      Mặc dù tình nguyện, nhưng lại thay đổi được chuyện này.

      Có lẽ. . .

      Nàng nên sáng lập thế lực của mình, sau đó trợ giúp Chu Tử Mặc. Như vậy, cũng sống khổ cực như vậy .

      Nghĩ tới những điều này, con ngươi Tử Lan liên tiếp xuất ánh sáng dị thường. . .
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 23: Trẻ con trong hoàng cung đều trưởng thành sớm.

      "Hóa ra ta trách lầm Lý đại nhân, Lý đại nhân mời đứng lên." u trong mắt Chu Tử Mặc bây giờ biến mất hoàn toàn, giống như chưa bao giờ xuất qua .

      Thay vào đó là loại mỉm cười ấm áp như tia nắng mùa xuân xuất mặt , u mặt vừa rồi như là hư ảo vậy .

      Lý Diễm Thu nháy mắt cái, nghe lầm chứ?

      Như vậy là qua cửa ải rồi?

      "Lý. . . Lý đại gia, đứng lên ." Tử Lan Thanh vốn muốn gọi Lý thúc thúc, nhưng khi nhìn ‘ phụ thân ’ mới mười tuổi của nàng, Lý thúc thúc liền biến thành Lý đại gia.

      Nghe thấy lời của Tử Lan, khóe miệng Chu Tử Mặc co rút, Lý. . . Lý đại gia!

      Lý Diễm Thu cũng hơi cứng ngắc đứng lên, sau đó hơi ngây dại nhìn Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh, ràng bây giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần.

      May mắn tới quá đột nhiên, khiến chưa hoàn toàn khỏi trạng thái.

      Nhìn bộ dáng si ngốc kia, Chu Tử Mặc để lại dấu vết , "Lý đại nhân, chuyện hôm nay làm phiền ông rồi, chờ ngày khác Bổn vương cám ơn Lý đại nhân tốt." xong, ra hiệu bằng mắt với Tiểu Tam chạy đến.

      tại phải là lúc tiếp khách, muốn tính toán nợ lần với con nhóc béo ú Tử Lan này tốt!

      Đưa Lý Diễm Thu , để người đưa Chu Tử Ngữ về cung, Chu Tử Mặc ôm Tử Lan Thanh nhanh chóng biến mất ở đại sảnh.

      Sau đó hai phút, bọn họ xuất giường trong phòng ngủ thường ngày.

      Tử Lan Thanh còn tưởng rằng Chu Tử Mặc đánh cái mông của nàng, khẩn trương nhắm hai mắt lại.

      Lần này nàng đúng là làm sai rồi, dù Chu Tử Mặc muốn đánh nàng, nàng cũng nhận. Nhưng sau phút đồng hồ, cũng có bàn tay nào rơi xuống cái mông của nàng như trong tưởng tượng.

      Hơi khẩn trương mở hai mắt ra, dung nhan xinh đẹp của Chu Tử Mặc lập tức xuất ở đáy mắt Tử Lan Thanh.

      Lúc này Chu Tử Mặc nhắm hai mắt, hô hấp vừa dầy vừa nặng liên tục truyền đến từ trong mũi của , ràng tiến vào mộng đẹp.

      Nhìn Chu Tử Mặc ngủ bình yên như thế, Tử Lan Thanh đưa ngón tay mập phì của mình ra, nhàng động vào mũi Chu Tử Mặc cái, nhìn tiểu quỷ kia khẽ cau mày, nhưng lại tỉnh dậy, Tử Lan Thanh hả hê cười cười.

      ra tiểu quỷ này lúc ngủ có chút đáng như vậy.

      . . .

      Ngày thứ hai, Chu Tử Mặc như có chuyện gì xảy ra mang Tử Lan Thanh học ở hoàng cung. Đợi sau khi nhìn thấy Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh mới biết, ra tiểu quỷ Chu Tử Mặc giấu tin tức các nàng mất tích , dối là mang họ ngoạn.

      Cho nên cả hoàng cung có náo loạn lên.

      Hai cái đầu mập nho ghé vào chỗ, qua chuyện của mình sau khi tách ra tối hôm qua, đặc biệt là Chu Tử Ngữ, hưng phấn đến tí nữa chảy nước miếng, khiến Tử Lan Thanh hoài nghi, công chúa mập này có phải ham mê chuyện mất tích.

      chừng thời gian nữa lại mất tích thêm lần.

      Nghỉ giữa giờ, hai nhóc mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ quấn lấy nhau chuyện phiếm hai giọng nữ truyền đến.

      "Chào công chúa điện hạ."

      Giọng giống nhau như đúc, cùng với khuôn mặt khả ái giống nhau như đúc, Tử Lan Thanh hơi sững sờ, đây là sinh đôi.

      Chu Tử Ngữ vốn muốn để ý tới hai tỷ muội này, nhưng Tử Lan Thanh hình như cảm thấy rất hứng thú, vì vậy mở miệng giới thiệu, "Đây là hai tỷ muội nhà Nạp Lan, tỷ tỷ là Nạp Lan Khuynh Thành, muội muội là Nạp Lan Khuynh Quốc."

      Theo Chu Tử Ngữ giới thiệu, khóe miệng Tử Lan Thanh co rút, Khuynh Quốc Khuynh Thành. . . dã tâm của cha mẹ hai tỷ muội này .

      " có việc gì lui ra ." Chu Tử Ngữ hơi nhịn được phất phất tay. ràng nàng rất hứng thú với hai tỷ muội này.

      "Công chúa điện hạ, chúng ta muốn tìm cách cách Tử Lan ." người có ánh mắt cao ngạo hơn trong hai tỷ muội nhịn được mở miệng.

      Tử Lan Thanh khẽ mỉm cười với hai người, nếu họ có chuyện tìm nàng, nàng thể trốn tránh hay gặp người lạnh mặt chứ?

      Nên Tử Lan Thanh rất thân thiện mở miệng, "Các ngươi tìm ta có chuyện gì ?"

      "Là như vậy, chúng ta đến là vì chuẩn bị ít trà bánh cho Tứ vương gia, cũng chính là phụ thân của ngươi, ngươi có thể mang cho giúp chúng ta ?" vị khác trong hai tỷ muội cũng mở miệng, thân thiện nở nụ cười, ôn tồn , nhưng lại khiến lòng Tử Lan Thanh căng thẳng.

      Họ. . . Tại sao muốn đưa trà bánh cho Chu Tử Mặc?

      "Cách cách Tử Lan có thể ?" Hai thiếu nữ thanh tú hơi khẩn trương, nhưng ngượng ngùng còn nhiều hơn.

      Tử Lan Thanh có thể thấy, hình như các nàng chút thích Chu Tử Mặc.

      Cúi đầu, để cho người nhìn thấy chán ghét chợt lóe lên trong mắt nàng. Chẳng biết tại sao, từ khi biết hai tỷ muội trước mặt này thích Chu Tử Mặc, nàng bắt đầu ghét họ, rất đáng ghét!

      Đưa tay, nhận lấy trà bánh tỷ muội kia đưa, Tử Lan Thanh hơi thô bạo cầm lấy vứt bàn.

      "Ta biết rồi."Tiếng Tử Lan Thanh rất lạnh, ràng trong lòng và đại não nàng cũng biết mình nên làm như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, nàng thể khống chế được ngôn ngữ và hành động của mình.

      Giống như thân thể trở lại lúc ba tuổi, năng lực khống chế cũng trở lại lúc ba tuổi vậy.

      "Vậy chúng ta lui xuống trước." Hai tỷ muội kia thấy động tác thô bạo của Tử Lan Thanh, mặt mũi hơi lộ vẻ xúc động, nhưng mà lại cái gì cũng , hơi khom người ra.

      "Tiểu Ngữ, họ thích Chu Tử Mặc sao?" Chu Tử Ngữ còn chưa kịp mở miệng, Tử Lan Thanh nhịn được.

      Mà trải qua mấy ngày chung đụng nên Chu Tử Ngữ quen với việc Tử Lan trực tiếp gọi Tứ ca nàng là Chu Tử Mặc.

      "Cái này. . . Cũng thể là thích, có lẽ các nàng chỉ là nhìn địa vị của Tứ ca, vì trong tất cả hoàng tử trong hoàng thất Tứ ca có thân phận tôn quý nhất, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, sau này Tứ ca chắc chắn làm hoàng đế." Chu Tử Ngữ từ sống trong hoàng cung, những thứ nịnh nọt này nhìn nhiều, tất nhiên có thể hiểu tâm tư của hai tỷ muội kia.

      "Họ muốn mượn Chu Tử Mặc để leo lên ?" Tử Lan Thanh nhíu mày, chán ghét trong mắt càng ra ràng.

      Nữ nhân thích Chu Tử Mặc đáng ghét, muốn lợi dụng Chu Tử Mặc càng đáng ghét!

      "Leo lên ?" Chu Tử Ngữ nhẹo đầu béo ụt ịt của nàng, tại sao nàng hiểu lời của Tử Lan?

      "Chính là các nàng muốn trở thành phi tử có thân phận tôn quý đó." Được rồi, cổ nhân nghe hiểu lời của người đại, nàng có thể giải thích.

      "Đó là tự nhiên, địa vị nhà Nạp Lan ở nước Chu rất lung lay, nên bọn họ muốn lợi dụng nữ nhi của mình. . . leo lên ." Chu Tử Ngữ khẳng định gật đầu cái.

      Sau đó hơi mừng rỡ cười tiếng, cái từ leo lên này cũng tồi.

      "Lung lay? Lung lay là như thế nào?" Tử Lan Thanh giống như nghe thấy tiếng mèo kêu, mạnh mẽ tiến đến trước mặt của Chu Tử Ngữ.

      "Nạp Lan gia vốn là gia tộc gia tộc đồ tử (tội phạm triều đình), vì nữ nhi mà tiên đế sủng ái nhất thích nhi tử của gia tộc này, nên bỏ trốn với nam tử kia." Nhìn nét mặt Tử Lan đoạn khoa trương nữa, Chu Tử Ngữ hài lòng gật đầu cái

      Nhiều khi, Tử Lan bình tĩnh quá mức, thậm chí khiến nàng sinh ra ảo giác như Tử Lan lớn hơn nàng rất nhiều tuổi.

      Mà bây giờ, nàng cực kì đắc ý nhìn vẻ mặt khoa trương của Tử Lan, lúc này mới giống vẻ mặt mà đứa trẻ cần có.

      "Sau đó?" Tử Lan Thanh từ trong cơn chấn kinh lấy lại tinh thần, hỏi tiếp.

      "Sau đó tiên đế thỏa hiệp đón bọn trở lại." Chu Tử Ngữ nhún vai cái.

      Nghe xong lời của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh trầm mặc.

      biết qua bao lâu, Tử Lan thanh mới lấy lại tinh thần từ trong suy nghĩ của mình, sau đó thương tiếc nhìn Chu Tử Ngữ.

      Nàng mới có năm tuổi, nếu như ở đại, chỉ là đứa bé cái gì cũng hiểu thôi. Trong khi ở cái cổ đại này, sống trong hoàng cung tràn đầy mưu tính toán này, mỗi bước đều phải cẩn thận.

      Cho dù chỉ có năm tuổi, nhưng lại biết nhiều như vậy.

      Khó trách nàng thích lúc ‘ mất tích ’ mười ngày như vậy, cho dù ăn mặc phải cực kì tốt, nhưng lại có nhiều mưu tính toán. . . Khi đó nàng mới là vui vẻ thực .

      "Làm gì mà dùng ánh mắt ấy nhìn ta chằm chằm!" Chu Tử Ngữ bị Tử Lan Thanh nhìn chằm chằm như vậy hơi hoảng hốt, tránh thoát khỏi ánh mắt của Tử Lan Thanh, sau đó thở phào nhõm.

      " có gì, về sau ta thường xuyên làm cho Chu Tử Mặc đón ngươi ra ngoài chơi." Tử Lan Thanh ngọt ngào cười tiếng, hai mắt xinh đẹp lập tức biến mất khuôn mặt tươi cười của Tử Lan.

      "Có ?" Trong mắt Chu Tử Ngữ chợt lóe lên vui mừng, sau đó ảm đạm xuống lần nữa.

      "Nhưng ra khỏi cung dễ dàng như vậy." Mặc dù lần trước nàng có thể xuất cung, nhưng đó là nhờ ân điển của hoàng a mã, mà ân điển vĩnh viễn thể biến thành thói quen, nếu gọi là ân điển.

      Nhìn vẻ mặt mất mát của Chu Tử Ngữ, tâm Tử Lan Thanh đau nhói, sau đó đại não nóng lên, hùng hào , "Ngươi yên tâm, ta làm được!"

      Sau đó sau đó. . .
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 24: Hai con sủng vật .

      Trí nhớ Tử Lan Thanh rất mơ hồ, chỉ nhớ hình như Chu Tử Ngữ hung hăng hôn rất nhiều mặt nàng, sau đó lưu lại câu, "Hạnh phúc của ta sau này hoàn toàn dựa vào ngươi!" Rồi nàng bị bà vú của mình vội vàng chạy đến lôi .

      Lúc Tử Lan Thanh chờ Chu Tử Mặc tới đón, Tử Lan Thanh vẫn còn rối rắm biết phải làm như thế nào để Chu Tử Ngữ xuất cung.

      Công chúa phải hoàng tử, theo luật nước Chu, nếu có ân điển, công chúa tuyệt đối thể xuất cung, công chúa muốn bất cứ lúc nào cũng có thể xuất cung, chỉ có biện pháp, đó chính là xuất giá!

      Nhưng Chu Tử Ngữ chỉ có năm tuổi gả như thế nào?

      " nào." Chu Tử Mặc ôm lấy Tử Lan Thanh.

      "Đồ của ta." Đuôi mắt Tử Lan thanh đột nhiên nhìn thấy túi trà bánh bàn kia, tại để chuyện của Chu Tử Ngữ ở bên, giải quyết chuyện của Chu Tử Mặc trước .

      Nàng tuyệt đối cho phép nữ nhân khác lợi dụng Chu Tử Mặc! Cho dù là Nạp Lan gia đó có điều khó xử cũng thể!

      "Cái gì?" Chu Tử Mặc bình thản hỏi.

      "Trà điểm tâm." Tử Lan Thanh cười tiếng với Chu Tử Mặc, sau đó quay lại vừa đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của hai tỷ muội Nạp Lan.

      Vùi ở trong ngực Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh liên tục suy nghĩ phải xử lý trà điểm tâm này như thế nào, trực tiếp ném rất tiếc. Nếu cho Tiểu Hoa ăn , tại Tiểu Hoa ở giai đoạn chính của thời kì sinh trưởng, cần bổ sung rất nhiều năng lượng. Hi vọng những thứ này có thể hợp khẩu vị của Tiểu Hoa, Tiểu Hoa khá kén ăn!

      Hắc hắc. . .

      Bổ sung chút, Tiểu Hoa là con heo mà Tử Lan Thanh nuôi.

      chỉ có tính khí bướng bỉnh còn vô cùng kén ăn, nhưng Tử Lan Thanh thích, bởi vì ánh mắt của Tiểu Hoa Hoa rất giống Chu Tử Mặc.

      Tử Lan Thanh tin tưởng, Tiểu Hoa chắc chắn có linh tính, nhìn thấy tất cả nữ tử xuyên qua tay trái đều là mỹ nam, tay phải đều là vô số Thần Thú sao? Tuy nàng chỉ tùy tiện nuôi con heo Tiểu Hoa cũng ít nhất là bán Thần thú đúng !

      Vào giờ phút này, con heo núp ở trong chăn của Tử Lan Thanh và Chu Tử Mặc ngủ say, đột nhiên hung hít mũi mấy cái, sau đó cực kì nhân tính hóa bắt lấy cái chăn, hơi hung ác mở hai mắt ra.

      Nhưng đột nhiên, con heo Tiểu Hoa này hình như nghĩ đến cái gì, đáy mắt hung ác ngay lập tức biến mất dấu viết.

      Lưu luyến lộn mấy vòng trong chăn, con heo mập mạp Tiểu Hoa mới đứng thẳng bốn chân của mình lên, kiêu ngạo nhảy xuống giường.

      khó tưởng tượng mặt heo cũng xuất vẻ mặt thần kì như vậy.

      . . .

      Từ lúc ngồi lên xe ngựa mãi cho đến xuống xe ngựa rồi ngồi ở bàn cơm, ánh mắt Chu Tử Mặc chưa bao giờ rời khỏi trà bánh trong tay Tử Lan Thanh.

      vừa rồi hỏi, phải Chu Tử Ngữ đưa, vậy là ai đưa?

      Chẳng lẽ là những đứa trẻ thích Tử Lan đưa, Tử Lan đáng như thế, chừng những thằng nhóc kia cũng sinh ra thích thú với nàng.

      Hiển nhiên lúc này Chu Tử Mặc quên, chính cũng chỉ là thằng nhóc.

      "Tử Lan. . . điểm tâm trong tay ngươi. . . là ai đưa?" Cuối cùng Chu Tử Mặc cũng lên tiếng hỏi.

      tự cho là mình hỏi rất tự nhiên, nhưng lại biết, lúc này ở trong mắt Tử Lan Thanh kỳ cục như thế nào, giống như toàn thân bị rôm sẩy vậy, đứng ngồi yên.

      "Hắc. . . là hai tỷ muội Nạp Lan gia đưa cho Hoa Hoa ." Tử Lan Thanh tùy ý đổi Chu Tử Mặc thành tên tuổi của Hoa Hoa, dù sao Chu Tử Mặc cũng biết.

      Theo lời của Tử Lan Thanh, Chu Tử Mặc cuối cùng cũng thở phào nhõm, may mắn là đưa cho Hoa Hoa .

      "Tiểu Tam, đưa điểm tâm này cho Hoa Hoa ." Chu Tử Mặc ra lệnh.

      Nhìn điểm tâm này chướng mắt!

      Sau khi Tiểu Tam phụng mệnh, liền lấy trà bánh Tử Lan Thanh để ở bàn đưa cho Hoa Hoa. Vì vậy tâm tư của hai tỷ muội Nạp Lan gia toàn bộ lạc vào trong miệng của Hoa Hoa.

      "Meo meo . . ." Khi Tử Lan Thanh chuẩn bị ăn cơm, con mèo con trắng muốt đột nhiên nhảy vào trong ngực Tử Lan Thanh, đôi mắt mèo long lanh đáng thương nhìn Tử Lan Thanh.

      Chu Mử Mặc nhìn con mèo đột nhiên xuất này, đáy mắt thoáng qua tia sáng lạnh, lấy võ công bây giờ của mà lại biết con mèo này làm sao xuất ở trong phòng này.

      Con mèo này. . . đơn giản!

      "Ah? Con mèo này. . . đáng !"Sau khi hơi mất hồn, Tử Lan Thanh ôm lấy con mèo lớn chừng bàn tay này.

      Nàng vốn rất thích mèo, đặc biệt là mèo Ba Tư, nhưng cổ đại lại có, tại con mèo con khéo léo như thế này hoàn toàn giống với mèo Ba Tư.

      "Phụ thân, chúng ta nuôi nó có được hay ?" Tử Lan Thanh làm nũng mở miệng. chanochan0lequydon

      "Chuyện này. . ." Chu Tử Mặc hơi khó xử, nhìn thấy Tử Lan rất thích con mèo này, nhưng mà con mèo này. . . có lẽ chính là con vật kia trong truyền thuyết, nếu con mèo nho làm sao có thể tránh thoát dò xét của .

      Đột nhiên, con ngươi Chu Tử Mặc nhanh chóng co lại, con heo kia còn có con mèo con này nữa, chắc chắn đều là từ truyền thuyết kia ra!

      Nếu như tìm tới cửa là tình cờ, bây giờ có hai con đều tìm tới cửa, thân thế của Tử Lan . . . chẳng lẽ giống như trong truyền thuyết. . .

      Khó trách, khó trách mẫu phi sau khi biết thích Tử Lan có vẻ mặt như vậy, còn nhiều điều giải thích được với như vậy, ra bởi vì Tử Lan. . .

      Nắm chặt hai tay của mình, trong mắt Chu Tử Mặc liên tục thoáng qua từng tia đau đớn, . . . quả xứng với Tử Lan!

      "Phụ thân, có thể ?" Tử Lan thận trọng hỏi.

      Theo lời của Tử Lan, Chu Tử Mặc nhìn về phía con vật nho kia. Lúc này, con mèo con trong ngực Tử Lan hung ác nhìn chằm chằm.

      Chu Tử Mặc cười khổ tiếng, có thể ’ sao?

      "Có thể." Hai chữ cực kì lạnh nhạt, nhưng trong lòng Chu Tử Mặc có sóng to gió lớn xoáy lên kinh người.

      luôn cho là bây giờ tất cả làm là quá cố gắng rồi, vậy mà cho đến giờ phút này mới biết, chưa đủ! Tất cả làm đều thiếu rất nhiều!

      Muốn hợp thân phận của Tử Lan, chỉ có thể cố gắng, cố gắng hơn nữa!

      Phấn đấu! Tất cả vì Tử Lan, chỉ có càng cực khổ phấn đấu mới có thể cùng nàng chỗ. Vì cảm giác ấm áp này, nỗ lực hết sức!

      "Vậy ta mang con mèo này gặp mặt với Hoa Hoa." Tử Lan Thanh vui vẻ xong cũng ôm con mèo trắng biến mất ở bàn cơm.

      Sau khi Tử Lan biến mất, Chu tử mặc tùy ý ăn ít rồi luyện công. Bắt đầu từ hôm nay, càng cố gắng, mà tất cả điều này chỉ là vì có thể hợp với Tử Lan.

      "Hoa Hoa, xem xem ta mang cái gì tới cho ngươi." Người còn chưa vào cửa phòng của con heo Tiểu Hoa, tiếng Tử Lan truyền vào.

      Khiến con ngươi của Tiểu Hoa ăn trà bánh trong phòng sáng lên, bỏ qua trà bánh này, phóng tới Tử Lan Thanh mở của phòng.0d0d lequydon0 Vậy mà con heo còn chưa xông tới nhìn thấy con mèo trắng đáng chết trong ngực Tử Lan.

      Lúc này con mèo trắng đáng chết kia đắc ý nhìn nó, "Meo meo. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Tới sớm bằng tới đúng dịp, ngươi biết tại tiểu chủ nhân cưng chiều ta biết bao nhiêu. )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: Đồ mèo đần, cút ngay cho ta, đó là vị trí của ta. )

      "Meo meo. . . Meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Ngươi mới là con heo lười, tiểu chủ nhân thích ôm ai ôm người đó, ai bảo dáng dấp ngươi xinh đẹp như ta! )

      "Hoa Hoa, nó là Miêu Miêu, về sau ngươi và nó là bằng hữu tốt nha, ngươi được khi dễ nó." Tử Lan Thanh vô cùng cưng chìu vỗ vỗ đấu heo của Tiểu Hoa, sau đó đặt con mèo trắng ở bên cạnh Tiểu Hoa.

      thể , đời trước Tử Lan Thanh có nuôi sủng vật, nên đặt con heo và con mèo chung chỗ để nuôi, hắc hắc hắc. . .

      Hai con động vật vừa nghe lời này của Tử Lan Thanh, thể buông tha ‘ thù hận ’ với nhau, thân mật dựa vào chung chỗ.

      Ở trước mặt của tiểu chủ nhân, bọn họ nhất định phải làm ra bộ dạng cực kì ngoan ngoãn để tiểu chủ nhân vui mừng.

      Tử Lan Thanh hoàn toàn biết tình nhìn biểu nghe lời của hai động vật này, vô cùng vui vẻ vừa ôm vừa hôn chúng nó, sau đó buông ra tìm bà vú.

      Chân trước của Tử Lan Thanh vừa bước ra cửa phòng,d.d lequydon^0 chân sau của hai con vật liền khai mở chiến.

      Tiểu bạch miêu lập tức đưa móng vuốt bén nhọn của nó ra, ra sức vồ cái người Tiểu Hoa, nhưng lại chỉ cào nát mấy sợi lông heo của Tiểu Hoa.

      Tiểu Hoa đắc ý ‘ hừ hừ ’ hai tiếng, táp tới tiểu bạch miêu. Nhưng tiểu bạch miêu lại vô cùng nhanh nhẹn né tránh, sau đó cực kì đắc ý nhìn Tiểu Hoa, con heo lười này muốn cắn nó, mà nhìn thân thể phình to của nó chút!

      Tử Lan Thanh mới chạy hai bước đột nhiên nhớ ra chuyện, vì vậy vội vàng chạy về.

      "Két. . ." Mới vừa mở cửa phòng, hai con thú vốn là chiến hỏa nhanh như chớp ôm lấy nhau ở cùng chỗ.

      Tiểu bạch miêu ngoan ngoãn vì Tiểu Hoa mà liếm da người nó, mà Tiểu Hoa dùng chân heo béo phì ‘ vuốt ve ’ lông mèo nhu thuận của tiểu bạch miêu.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 25: Tử Lan bốn tuổi rồi!

      Nhìn này hai động vật chung sống hài hòa như thế, Tử Lan Thanh rất hài lòng gật đầu cái, sau đó thân thể mập mạp ngồi xổm xuống, vuốt đầu của chúng, "Nhớ, chủ nhân ở vương phủ này chỉ có , đó là Chu Tử Mặc, là cha ta, các ngươi ngàn vạn lần được đắc tội , nếu ta cũng cứu các ngươi được!" Tử Lan Thanh rất chậm, cũng rất nghiêm túc.

      Mà lúc nàng lời này, ràng thoáng qua mấy tia sáng rỡ trong mắt.

      Hai con động vật cực kì ngoan ngoãn chớp cặp mắt của bọn nó, giả vờ làm bộ cái gì cũng hiểu. Ngay cả khi trong lòng của bọn nó, đều đồng thời khinh thường Chu Tử Mặc chỉ là đứa trẻ.

      là cái thá gì, cũng dám làm chủ nhân của chúng nó, nếu phải chúng nhìn mặt mũi của tiểu chủ nhân, sớm ngụm cắn chết rồi!

      "Ta biết các ngươi nghe hiểu ta gì, mặc dù ta muốn tin tưởng cảm giác của mình. Nhưng lại thể tin tưởng, các ngươi phải động vật bình thường. Cho nên. . . nhất định được làm thương tổn Chu Tử Mặc, nếu . . ." Tay Tử Lan Thanh nhàng vuốt ve hai con động vật đột ngột dùng sức.

      Giống như đứa trẻ bướng bỉnh ngược đãi động vật .

      Cố nhéo hai con động vật này, sát khí ở đáy mắt chợt lóe lên. Sau đó, Tử Lan Thanh giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, cười đùa rời .

      "Meo meo meo. . ." ( Thú Ngữ: Tiểu chủ nhân vừa rồi là khủng khiếp. )

      "Hừ hừ. . ." ( Thú Ngữ: về sau ngàn vạn lần thể trêu chọc tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia. )

      "Mèo. . ." ( Thú Ngữ: Đúng vậy, về sau cách xa tiểu quỷ kia ra chút.)

      Nhờ sát khí chợt lóe lên người Tử Lan Thanh, bây giờ hai con tiểu sủng vật có hứng thú tranh cãi với nhau chút nào nữa, d.d.l0q0d có vẻ chúng nên chiếm chỗ để ngủ thôi.

      Lúc này Tử Lan Thanh cũng biết suy nghĩ của hai sủng vật này, bởi vì nàng vùi ở trong ngực bà vú, cười đùa hỏi sinh nhật nàng vào mấy ngày nữa có quà gì.

      biết rốt cuộc Tử Lan Thanh ra đời khi nào, nên Chu Tử Mặc lấy ngày nhặt được nàng là ngày sinh nhật.

      Bốn tuổi, cái tuổi tác này quả rất , nhưng mà với Tử Lan Thanh mà nàng trở thành lão bà 34 tuổi rồi, quà sinh nhật vẫn là thứ rất mới lạ.

      Vì đời trước nàng vốn dĩ có được nhận quà sinh nhật nào cả.

      "Sau sinh nhật của ngươi, sau bảy ngày nữa là sinh nhật phụ thân ngươi." Bà vú điểm cái mũi của Tử Lan, cười đùa .

      Tuy như vậy, nàng cũng chỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Tử Lan. Về phần tiểu vương gia, hàng năm nhận được rất nhiều lễ vật, tất nhiên thiếu món quà của nàng.

      Nghe thấy lời của bà vú, cặp mắt Tử Lan Thanh sáng lên, sinh nhật Chu Tử Mặc. . . Quà tặng. . .

      Ba năm trước, quan hệ của nàng và Chu Tử Mặc vẫn luôn là trạng thái nửa cứng ngắc, nên sinh nhật Chu Tử Mặc là việc vớ vẩn với nàng!

      Nhưng gần đây, Tử Lan Thanh biết, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia ra vẫn là rất quan tâm nàng, nên chuẩn bị cho phần quà tặng cũng là việc nên làm.

      Nàng cũng phải vì thích tiểu quỷ kia, mà là. . . mà là vì là tiểu quỷ kia tốt với nàng, nên nàng mới tốt với !

      Tử Lan Thanh tự an ủi trong lòng.

      . . .

      "Vương Gia, sinh nhật tiểu cách cách sắp tới, lần này vẫn giống năm trước ạ?" Tiếng chân chó của Tiểu Tam vang lên, mà lúc này Chu Tử Mặc viết bức đại tự.

      Chữ viết tràn trề niềm vui này rất khó tưởng tượng chỉ do hài đồng sắp 10 tuổi viết.

      Chu Tử Mặc vẫn mở miệng, cho đến khi nét bút hoàn mĩ cuối cùng hoàn thành mới mấp máy môi, hơi bất mãn nhìn bức tự này của mình.

      cảm nhận được thâm ý từ trong chữ.

      Chữ của chỉ có hình dáng xinh đẹp, nhưng căn bản có ý cảnh như mẫu phi . Ai. . . có chút tự giễu cười tiếng, Chu Tử Mặc nắm bức tự xinh đẹp lên vò nát.

      Hiển nhiên Tiểu Tam quen với hành vi bây giờ của Vương Gia nhà mình, vẻ mặt kinh ngạc nào cả.

      "Tử Lan bốn tuổi rồi. . ." Vân vê chữ của mình, Chu Tử Mặc lấy ra tờ giấy trắng lần nữa, vừa tiếp tục viết vừa nhàng .

      Đúng, Tử Lan bốn tuổi rồi. . . Căn cứ tin tức lấy được, Tử Lan khi chín tuổi khác nhau quan trọng, chỉ có thời gian 5 năm.

      Ở đây trong năm năm, nhất định phải có đầy đủ thực lực bảo vệ Tử Lan, nếu . . .

      có nếu ! Tử Lan nhất định sống rất tốt, nàng gả cho , nhất định như vậy! Cho dù và nàng có quá nhiều đau khổ, nàng cũng nhớ , vĩnh viễn nhớ ! Bởi vì . . . nàng!

      Dù năm chín tuổi ấy, chắc chắn nàng bị mất tất cả trí nhớ, Chu Tử Mặc cũng tin rằng, nàng nhớ , vĩnh viễn. . .

      "Vương Gia, vẫn làm giống ba năm trước sao ạ?" lấy được đáp án, Tiểu Tam lại hỏi lần nữa.

      phải ngu ngốc, qua 3 năm, có thể thấy được tiểu vương Gia tâm thích tiểu cách cách, nhưng mỗi lần đến sinh nhật tiểu cách cách, Vương Gia lại giống như biết, tỏ ra rất bình thản.

      Mà qua ngày sinh của vương gia, tiểu cách cách cũng giống như biết, hai người này, đúng là. . . đôi oan gia!

      "Như cũ." Sau khi Chu Tử Mặc hơi cau mày, chậm rãi mở miệng.

      Với Chu Tử Mặc mà , chan~chan.l.q.d mỗi lần sinh nhật Tử Lan đều ám chỉ , khoảng cách đến khi Tử Lan chín tuổi ngừng tiến gần!

      , còn yếu như vậy! cam lòng, rất cam lòng! Vì vậy chỉ có thể mỗi thời mỗi khắc liên tục phấn đấu, chỉ cần phấn đấu như vậy, mới có thể bảo vệ đứa bé ấm áp này cả đời.

      "Nhưng. . . vâng ạ." Tiểu Tam định gì đó, tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt tiểu vương gia liên tục chuyển lạnh, vì vậy sau khi rùng mình cái, cẩn thận nuốt trở lại.

      làm sao lại quên người trước mặt này chỉ là đứa trẻ mới mười tuổi! Mà là vương gia ngoan thủ cay độc chứ!

      Sau khi Tiểu Tam lui ra, Chu Tử Mặc lại lấy ra tờ giấy trắng lần nữa, chậm rãi viết hai chữ ‘ Tử Lan ’ lên , nhìn chữ tràn đầy linh tính này, nhàng cười tiếng, cũng chỉ có hai chữ này, mới có thể viết hoàn mĩ sứt mẻ như thế.

      Tử Lan. . .

      Thời gian thoáng cái đến sinh nhật Tử Lan Thanh, giống như năm trước, sáng sớm bà vú nấu chén mì trường thọ, gần nửa bị Tử Lan Thanh nuốt vào bụng, còn hơn phân nửa kia cũng vào dạ dày của tiểu quỷ Chu Tử Mặc.

      Cực kì bất mãn lau sạch cái miệng của mình, Tử Lan Thanh liên tục chuyển hai con ngươi đen láy tỏa sáng của nàng nhìn Chu Tử Mặc.

      Sinh nhật năm nay, có quà tặng hay ?

      "Hôm nay cần phải học, ta xin phép phu tử của các ngươi rồi." Chu Tử Mặc cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Tử Lan Thanh, hoảng hốt cúi đầu.

      "Vậy à." Tử Lan Thanh thấy cầm quà tặng, cực kì buồn bực đáp tiếng, sau đó lại nghĩ đến hôm nay cần phải vào cung, lập tức tràn đầy sức sống trở lại.

      "Bà vú, quà tặng của ta." Tử Lan Thanh đưa tay bé béo ụt ịt của mình ra, mặt tươi cười nhìn bà vú, quà tặng của bà vú chắc chắn thể có.

      "Cũng biết quà tặng, ha ha. . ." Bà vú nhéo cái mũi của Tử Lan cái, sau đó đặt hà bao trong lòng bàn tay mập phì của nàng giải thích, "Đây hà bao ta làm cho ngươi, về sau nếu có vật phẩm quý trọng gì, có thể đặt ở bên trong."

      Hà bao rất tinh sảo, khiến Tử Lan Thanh nắm trong tay mà muốn buông ra. Mặc dù quà tặng này hơi , nhưng lại là phần tâm ý của bà vú, Tử Lan Thanh rất thỏa mãn.

      "Hôm nay người muốn đặc biệt nơi nào ?" Giọng Chu Tử Mặc lộ ra mấy phần kỳ cục, vốn muốn bình tĩnh vượt qua hôm nay, mà bây giờ xem ra thể nào rồi.

      Chu Tử Mặc cũng thể lừa gạt rung động trong lòng .

      "Nơi đặc biệt muốn ?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu , cực kì nghiêm túc nghĩ, đột nhiên hai mắt của nàng sáng lên, "Ta có thể mang theo tiểu Ngữ ?"

      Nàng nhớ mấy ngày trước nàng khí thế hùng hổ , nhất định làm cho Chu Tử Ngữ tùy lúc có thể xuất cung.

      tại mặc dù vẫn thể làm được, nhưng lại có thể để cho mập này tạm thời chơi chút, nếu nhất định bị nín đến hỏng mất!

      "Chuyện này. . ." Chu Tử Mặc hơi khó xử, lần trước có thể mang Chu Tử Ngữ ra ngoài, là bởi vì năn nỉ mẫu phi, hơn nữa còn dối mang theo họ du ngoạn mười ngày.

      Mà lần này. . .

      " thể được sao?" Tử Lan Thanh nhìn bộ dáng khổ sở của Chu Tử Mặc, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng, quả vẫn được sao?

      Nhìn thất vọng trong con ngươi của Tử Lan, Chu Tử Mặc hạ quyết tâm, "Ta đón nàng ra ngoài ngay bây giờ." Nhưng vừa mới mở miệng, Chu Tử Mặc liền hối hận.

      Lời ra rồi, dù có đổi ý nữa cũng thể đổi ý ngay trước mặt Tử Lan được, thế mặt mũi của phụ thân như . . . bị hủy sạch!

      Cho nên giống như hùng chịu chết, xe ngựa của Chu Tử Mặc chạy tới hoàng cung, tối đa canh giờ, cho dù dùng giành, cũng phải cướp được Chu Tử Ngữ đến trước mặt của Tử Lan.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :