1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 16: phòng toàn cực phẩm mỹ nam.


      Trong phòng tất cả từ lớn đến , tất cả đều là mỹ nam, từng mỹ nam khiến nàng mở to mắt cái miệng nhắn chảy ra nước miếng trong suốt, cực phẩm! Toàn bộ đều là cực phẩm!

      "Ha ha. . . nha đầu này chỉ là con heo lười, còn là tiểu sắc quỷ." Vẫn là tiếng dịu dàng.

      Lúc này Tử Lan Thanh mới chú ý đến người những lời ấy. Đây tuyệt đối là trai đẹp dịu dàng đỉnh cấp. bộ quần áo trắng, thêm những sợi tóc mềm mại được hất ra sau ót, chính lúc này môi mỏng khiêu gợi nhàng nhếch lên, nụ cười y hệt ánh mặt trời phía Đông làm cho người ta cảm thấy hơi thở ấm áp.

      Nam tử như vậy, chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng có thể làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

      " phải chỉ là vấn đề có sắc hay , mà là cực kỳ sắc!" Giọng có chút giễu cợt, nhưng lại xen lẫn mấy phần ngây thơ.

      Tử Lan Thanh dời tầm mắt lần nữa, đây là mỹ thiếu niên mặc trường sam màu xanh, mặt còn treo nụ cười xấu xa, mà trong nụ cười kia còn có giễu cợt.

      Nhìn tươi cười giễu cợt, Tử Lan Thanh muốn xé nát khuôn mặt vô cùng khả ái kia.

      "Tứ đệ, chẳng lẽ về sau ngươi mang tiểu sắc quỷ này cùng học." Giọng nhu hòa hấp dẫn khiến Tử Lan Thanh ngoái đầu nhìn về phía người
      tới.

      Đó là mỹ nam tử có đôi mắt hoa đào, lúc này đôi mắt đào hoa kia nhìn thẳng về phía Tử Lan Thanh, môi mỏng khiêu gợi được vẽ ra cách hoàn mĩ.

      Tử Lan Thanh xuân tâm nhộn nhạo, trai đẹp này phải là để ý nàng chứ?*$$*****************chanchan**’;\\’

      "Các ngươi vẽ xong?" Giọng cao ngạo xen lẫn trí thức phong độ làm cho con ngươi Tử Lan sáng lên, nhanh chóng quay đầu, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia, Tử Lan Thanh xấu xa cười tiếng.

      Sư phụ Chu Tử Mặc, chúng ta lại gặp mặt.

      Như vậy xin tiếp chiêu !

      Với những người từng tổn thương bà vú, Tử Lan Thanh nàng người giết người, tới đôi giết đôi.

      Rồng có nghịch lân, Phượng tự nhiên cũng có nghịch cánh, mà bà vú chính là nghịch cánh của Tử Lan Thanh.

      Đối với người đời trước được hưởng thụ tình thương của mẹ như Tử Lan Thanh, bà vú cho nàng quá nhiều tình cảm, tình thương sâu nặng của bà vú như hòa ra ly nước ngọt ngào vậy.

      Cho nên Tử Lan Thanh gọi bà vú là ‘ mẹ ’, bởi vì ở trong lòng Tử Lan Thanh, bà vú chính là mẹ nàng.

      " xong." Bốn người đồng thanh trả lời, tiếng kia kiêu ngạo tự ti, hoàn toàn bởi vì mình cao quý hơn mà khác thường.

      Cái miệng nhắn Tử Lan Thanh chu ra, sao nàng có cảm giác trong thư phòng này tràn đầy mưu tính toán vậy.

      " tại treo bức vẽ của mọi người lên." Mắt nam tử xinh đẹp nhìn Tử Lan Thanh giống như hề nhìn thấy nàng vậy.

      Có lẽ trong mắt lúc này chỉ có bốn người Chu Tử Mặc bọn họ.

      Về phần những người khác. . .

      Lúc này Tử Lan Thanh mới phát , trừ bốn người Chu Tử Mặc, trong thư phòng này còn có nhiều học sinh khác, mặc dù bằng ba vị vừa nãy, nhưng cũng là tiểu mỹ nam.

      Vậy mà nam nhân xinh đẹp kia như là thấy bọn họ, bắt đầu thưởng thức bức vẽ của bốn người Chu Tử Mặc.

      "Nam tử mặc áo trắng là đại hoàng tử Chu Tử Lâm, người có con mắt hoa đào là nhị hoàng tử Chu Tử Phong, thiếu niên mặc quần áo màu xanh là tam hoàng tử Chu Tử Thành." Đột nhiên Tử Lan Thanh nghe thấy tiếng thầm của Chu Tử Mặc truyền tới, nhìn xung quanh hồi, mới biết là .

      Nhìn tiểu quỷ kia nghiêm túc lắng nghe nam nhân xinh đẹp , Tử Lan Thanh nhếch miệng cười tiếng, ra tiểu quỷ này có lúc vẫn còn rất khả ái.

      " Bức này của đại hoàng tử là hoa xuân tranh nhau nở rộ rất đẹp, nhưng đường cong quá nhu hòa quá. Cần nhớ rằng, hoa xuân cũng có hoa xuân kiên cường." Tiếng nam tử xinh đẹp cao ngạo làm Tử Lan Thanh khẽ chuyển mắt.

      bức họa tràn ngập hoa xinh đẹp diễm lệ xuất ở đáy mắt Tử Lan Thanh, thể , bức họa này của đại hoàng tử rất đẹp, ít nhất ở trong mắt người hiểu nét vẽ của họa sĩ là như thế nào như nàng.

      "Đệ tử ghi khắc." Tử Lan Thanh thấy ràng lúc nam tử mặc áo trắng kia câu này, lập tức cúi đầu trong mắt lóe lên tia ác độc.

      Tim căng lên, hoàng cung này quả nhiên phải nơi cho người ở, đại hoàng tử vừ mới nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời cũng có thể ngay lập tức xuất tia ác độc.

      Nếu phải là nhìn thấy đáy mắt ác độc của , chắc chắn Tử Lan ngây thơ cho là đại hoàng tử này rất thiện lương, ít nhất ngoài mặt là như thế.

      "Nhị hoàng tử vẽ bức mỹ nhân tắm, mỹ nhân chưa chắc là mỹ nhân xinh đẹp. Cần ghi nhớ, trong lòng có mỹ nhân, tự nhiên vẽ ra mỹ nhân chân chính." Nam nhân kia tới trước bức mỹ nhân đồ, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm bức tranh mỹ nhân , sau đó nhìn con mắt đào hoa suy nghĩ .

      Nghe thấy nam nhân kia , đào hoa trong mắt nhị hoàng tử đột nhiên tản , tinh quang chợt lóe, lập tức bình tĩnh lại.

      "Đệ tử ghi nhớ." Nhị hoàng tử cung kính .

      "Tam hoàng tử là bức hùng ưng (chim ưng dũng mãnh), ánh mắt hùng ưng tinh khiết. Phải nhớ, hùng ưng hung mãnh, là nhờ cặp mắt cơ trí." Nam nhân kia nhìn tam hoàng tử mà nhìn chằm chằm bức hùng ưng đồ.*$$*****************chanchan**’;\\’

      "Đệ tử ghi khắc." Giọng hơi lãnh, thiếu niên kia nhàng mím môi, sau đó cúi bóng lưng lạnh kia xuống , cung kính trả lời .

      Nghe thấy tiếng , Tử Lan Thanh nhìn thấy bóng lưng nam tử kia dừng lại, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng trong nháy mắt đó nàng vẫn bắt được.

      Có gian tình, tuyệt đối có gian tình! Tử Lan Thanh tại chính mình trong lòng lãnh nghĩ tới, nàng nhất định phải tra nơi này có cái gì gian tình, mới có thể trả thù này cuốn sách nam.

      "Bức này của tứ hoàng tử là bức Thanh Tùng, vì trong khoảng thời gian này họa kỹ của tứ hoàng tử đúng là tăng lên, nên bức tranh Thanh Tùng này trở nên tương khắc." Nam tử xinh đẹp vừa ra, Tử Lan Thanh nghe được tiếng hít khí lạnh.

      Hơi mê mang quay đầu, hiểu nhìn các học trò sau lưng.

      phải chỉ là tương khắc thôi sao? Có gì mà khiếp sợ!

      "Hôm nay nhận xét đây thôi, tan lớp." Nam tử dạy học kia bình luận bức vẽ của Chu Tử Mặc vẽ, khiến Tử Lan Thanh hơi thất vọng.

      Nàng rất muốn nghe xem nam tử xinh đẹp này bình luận bức vẽ của Chu Tử Mặc, nhưng. . .

      Nhìn nam nhân kia sắp ra thư phòng, khóe miệng Tử Lan Thanh dần ra nụ cười tà ác, nhanh như vậy ? Tuyệt đối có khả năng.

      "Phụ thân, chính là sư phụ điên trong miệng nha hoàn hả?" Giọng non nớt từ cái miệng nhắn của Tử Lan Thanh to tiếng phun ra.

      Mà tay bé béo ụt ịt của nàng cũng chỉ thẳng vào nam tử kia, Tử Lan Thanh thấy ràng bóng lưng của hơi khựng lại.

      Ha ha ha. . .

      Nhìn bộ dáng kiện kẻ điên lần đó tổn thương chỉ lớn chút xíu nhỉ. như vậy, nàng nên lợi dụng tốt.

      Nếu phụ lòng khổ tâm của nàng lúc trước mất.

      "Tử Lan, được lung tung." Chu Tử Mặc khẽ chau mày lại, tại sao tiểu nghiệt bình thường thông minh lanh lợi này bây giờ lại đơn thuần ra những chuyện nên như này.

      Chẳng lẽ ban đầu. . . nghĩ tới điều này, trong mắt Chu Tử Mặc lóe lên tia sáng tỏ.

      "Nhưng. . . nhưng. . . những nha hoàn kia ….” Miệng Tử Lan Thanh mím lại, lệ quang trong mắt lên, bộ dáng uất ức này khiến tâm Chu Tử Mặc đau nhói.

      Khẽ mở miệng, Chu Tử Mặc lại mở ra nữa, nếu Tử Lan mở miệng như thế, chắc chắn nàng có mục đích riêng.

      Thôi, theo nàng , dù sao tại Tử Lan chỉ có ba tuổi, coi như sai cái gì cũng là đồng ngôn vô kị (1).

      Nam tử kia nắm chặt tay, cao ngạo vừa nãy còn sót lại chút gì, kiện vô duyên vô cớ điên lần đó, vẫn luôn là cái gai trong lòng .

      Người cao quý như , lại giống như con chó điên ngừng gào lên, thậm chí. . . tóc tai bù xù quần áo ngay ngắn chạy ra khỏi phủ của mình, có trời mới biết khi tỉnh lại, muốn liều mạng biết bao nhiêu.

      Nhưng sứ mạng của vẫn chưa xong, cho nên thể chết được!

      Thở dài hơi, ngẩng cái đầu cao ngạo của mình lên, đối phương chỉ là đứa trẻ ba tuổi, thể so đo với hàng, vì thế chỉ có thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra, ít nhất thể ở chỗ này.

      "Vậy là kẻ điên sao? là khủng khiếp! Phụ thân, Tử Lan sợ!" Tử Lan Thanh nhìn nam nhân cố làm cao ngạo kia, coi thường nhếch miệng, sau đó làm bộ mặt sợ hãi bò vào trong ngực Chu Tử Mặc.

      Ngay lập tức nam tử kia mới vừa có lực bước bước lại kẹt lần nữa.

      Hơi cứng ngắc quay đầu, nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh, liên tục lóe lên từng tia nguyền rủa trong mắt.*$$*****************chanchan**’;\\’

      "Tứ hoàng tử, cách cách dân thường chỉ là cách cách dân thường, quản cách cách nhà ngươi cho tốt." xong lời này, nam tử kia dừng lại nữa, bước nhanh ra ngoài.

      Nhìn bóng lưng chạy nhanh của nam tử kia, tay Chu Tử Mặc ôm Tử Lan Thanh, hơi rung rung mấy cái, sau đó hoàn toàn bình tĩnh lại.

      . . .

      "Tử Lan hôm nay vào trong cung có nghe lời ?" Lúc ăn trưa, bà vú tỉ mỉ gắp thức ăn cho Tử Lan, sau đó hơi khẩn trương hỏi câu.

      "Nghe lời." Tử Lan Thanh nâng đầu béo ụt ịt của mình lên, nhu thuận đáp câu.

      Nghe được lời của Tử Lan, Chu Tử Mặc rất khinh bỉ nhìn nàng cái, nếu hôm nay biểu của tiểu quỷ kia ở trong cung có thể tính là ngoan ngoãn, vậy thế giới này chắc cũng có người nào ngoan ngoãn cả.

      "Vậy tốt." Bà vú tin tưởng gắp miếng thịt kho thưởng Tử Lan Thanh, tiện thể khẽ hôn cái trán của nàng.

      Ngày thứ hai, Tử Lan Thanh vẫn theo Chu Tử Mặc học.

      Thoáng cái năm ngày.

      Trong ba ngày ở nơi này, nàng phát , hình như nam tử kia cũng sợ hãi như vậy. Có Chu Tử Mặc bảo vệ, dù nàng có phạm sai lầm lớn, cũng chỉ cần câu nhàn nhạt của , những phu tử này chỉ có thể giương mắt nhìn.

      Nhưng hôm nay, nhất định là ngãy vô cùng bình thường!

      (1) trẻ con kiêng dè.
      Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 17: Chu Tử Mặc, cảm ơn!

      Bởi vì ngày hôm nay, Tử Lan Thanh phải thân mình đối mặt với những công chúa cách cách kia.

      Chu Tử Mặc là hoàng tử, thể cứ mang theo nàng đến lớp của hoàng tử bối lặc học, nên Tử Lan Thanh chắc chắn phải tiến về lớp của công chúa cách cách.

      "Tử Lan, phải sợ, tất cả công chúa cách cách đều cư xử rất thân thiết." Chu Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhắn trắng bệch của Tử Lan, đau lòng .

      Tiểu tử này bình thường nhìn qua sợ trời sợ đất, ngờ lại có thể biết sợ học, cũng biết tại sao nàng lại sợ.

      "Vậy phu tử cũng ở cư xử thân thiết sao?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu hỏi.

      Bạn học đều là thứ quan trọng, quan trọng nhất chính là thầy giáo, phải biết rằng nàng bị những thầy giáo kia làm hại.

      Bởi vì xem thường nàng, nên lúc nào cũng nhìn nàng vừa mắt.

      "Ngươi là cách cách, bọn họ chỉ là phu tử, ngươi phải kiêng dè với bọn họ nhiều." Lời của Chu Tử Mặc rất kiêu ngạo, Tử Lan Thanh nghe thấy hơi sững sờ.

      Cách cách cần quá xem trọng thầy giáo?

      Còn có thân phận của nàng tôn quý, tôn quý đến mức nàng cần xem những ánh mắt của các phu tử kia. Nhưng . . . Chu Tử Mặc quên, nàng bị ném bỏ , nếu là cách cách nàng cũng phải hoàn toàn là cách cách.

      Mà thân phận cách cách của nàng, là do ban cho.

      , cái gì nàng cũng có!

      "Sao vậy? Cái nha đầu này!" Chu Tử Mặc nhìn vẻ mặt Tử Lan càng lúc càng tốt, hơi hoảng hốt nắm lấy khuôn mặt nhắn của nàng, hi vọng nàng có thể hăng hái trở lại.

      " được bóp ta." Bị Chu Tử Mặc nắm khuôn mặt nhắn, lập tức Tử Lan Thanh sống trở lại, giống như con mèo hoang, hung ác nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc.

      Nhìn Tử Lan như thế, Chu Tử Mặc thở phào nhõm ở đáy lòng.

      "Ngươi nhớ cho ta, nếu ai dám khi dễ ngươi, cần khách khí với bọn họ, trực tiếp tên của ta." Tay Chu Tử Mặc nắm khuôn mặt nhắn của Tử Lan càng dùng sức .

      muốn nha đầu này nhớ lời hôm nay.

      Nghe , Tử Lan Thanh sững sờ, sau đó cảm động sâu, Chu Tử Mặc. . . Cám ơn. . .

      "Đừng hiểu lầm, ta chỉ bao che, dù trong vương phủ có con chó bị đánh, ta cũng tìm người báo thù." Chu Tử Mặc chịu nổi ánh mắt cảm động của Tử Lan, bất mãn thu tay mình lại, hơi bối rối giải thích.

      Nghe thấy lời giải thích của tiểu quỷ Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nghiến răng, cái tên tiểu quỷ chết tiệt này thể cái gì dễ nghe hả?

      Mỗi lần đều rút lui ở thời điểm mấu chốt nhất, để cho nàng vừa cảm kích xong lập tức trở nên nóng nảy.

      "Hừ!" Khuôn mặt nhắn mập mạp tức giận quay sang chỗ khác, về sau bao giờ tin tưởng lời xằng bậy của tiểu quỷ này nữa.

      Đưa Tử Lan đến lớp của các công chúa cách cách, Chu Tử Mặc mới từng bước đến lớp học của mình.

      Ghế ngồi ở đây còn cao hơn người nàng, cho dù Tử Lan ngồi thẳng người cũng cao quá bàn đọc sách này.*****************chanchan*


      Nàng rất hoài nghi, nàng có thể học trong tình trạng như vậy?

      chứng minh, nàng thể học, nhìn phu tử từ ái có bộ râu bạc dầy, sau khi để lại cung nữ dạy nàng hát ca dao mặc kệ nàng.

      Cung nữ dạy hát ca dao này vẫn khúm núm liên tục lặp lại mấy câu ca dao già cỗi, Tử Lan Thanh nghe mà lảo đảo buồn ngủ.

      Cuối cùng, rốt cuộc Tử Lan Thanh nhịn được cuốn rúc vào ghế để ngủ.

      Thân thể mũm mĩm cuộn tròn thành đống, tựa như con mèo tham ngủ, khả ái đến mức khiến người ta nhịn được muốn hôn.

      Lão phu tử nhìn Tử Lan ngủ say, quay sang nhìn bộ mặt hoảng sợ của cung nữ kia, phẩy phẩy tay áo với nàng.

      Thôi, tiểu cách cách mới ba tuổi, cứ để cho nàng ngủ .

      Cuối cùng đến lúc Chu Tử Mặc tới đón, nàng còn ngủ ở cái ghế kia, đợi đến lúc nàng vì đói bụng mà mở cặp mắt mơ hồ ra bọn họ ngồi xe ngựa trở về vương phủ.

      "Đây là đâu? Chúng ta về? phải ta vẫn còn học hát ca dao sao?" Sau khi thấy hoàn cảnh bốn phía, Tử Lan Thanh hỏi liên tiếp ba vấn đề.

      Nhìn tay bé mập mạp của nàng vì buồn ngủ mà ngừng xoa lên đôi mắt ti hí, Chu Tử Mặc nhìn nàng cái, cũng cái gì.

      đâu biết, nha đầu mập này trong ngày đầu tiên học ngủ mất, mà phu tử còn chưa gọi nàng tỉnh dậy.

      nghe thấy trả lời, Tử Lan Thanh bò vào trong ngực Chu Tử Mặc, làm nũng , "Ta đói."

      "Lập tức tới vương phủ thôi." Chu Tử Mặc ôm ôm nha đầu mập này, giọng rất nghiêm túc.

      "Nhưng ta rất đói, phụ thân. . ." Tử Lan Thanh vì bụng của nàng, thể ngọt ngào .

      Chu Tử Mặc nghe giọng yếu ớt, trong lòng mềm xuống vui mừng , "Tiểu Tam, mang điểm tâm ngọt sáng nay chuẩn bị vào đây." Cuối cùng Chu Tử Mặc thỏa hiệp.

      "Hì hì. . ." Nghe thấy có điểm tâm ngọt ăn, Tử Lan Thanh vui vẻ bò ra khỏi ngực Chu Tử Mặc, bò đến chỗ Tiểu Tam.

      Nhìn Tử Lan bò đến chỗ Tiểu Tam, Chu Tử Mặc ở nơi Tử Lan nhìn thấy hung ác nhìn chằm chằm Tiểu Tam, giống như Tiểu Tam đoạt vật thích nhất vậy.

      Tiểu Tam sửng sốt chút, chẳng lẽ lại làm sai cái gì rồi hả?

      Hơi cứng ngắc đưa món điểm tâm ngọt cho tiểu cách cách, Tiểu Tam ngồi nghiêm chỉnh, mãi cho đến khi xuống xe, vẫn còn duy trì tư thế ngồi cứng ngắc này, đến lúc vương gia và tiểu cách cách xuống xe ngựa, mới thở phào nhõm.

      Bộ dáng tiểu vương gia nhìn chằm chằm quả kinh khủng!

      . . .

      "Tiểu cách cách, hôm nay là lần đầu tiên học với công chúa cách cách khác quen thuộc chưa vậy?" bà vú hỏi vấn đề xảy ra mỗi ngày như thường lệ.

      "Rất tốt, những công chúa cách cách kia đối với ta khá tốt, hơn nữa hôm nay phu tử còn khen ngợi ta, ta là người nghe lời nhất." Tử Lan Thanh nghe thấy câu hỏi của bà vú, hưng phấn đến giương nanh múa vuốt.

      Khuôn mặt nhắn béo ụt ịt biết vì kích động hay vì láo mà đỏ lên.

      Chu Tử Mặc ở bên cạnh nghe sửng sốt chút, tiểu quỷ này ngủ tới trưa, đến tai bà vú trở thành đại nghe lời!

      "Vậy tốt, hôm nay phu tử dạy ngươi cái gì?" Bà vú chắp tay trước ngực, thở phào nhõm, sau đó hỏi tiếp theo thói quen.

      "Hắc. . . Dạy cái gì? Dạy cái gì. . ." Tử Lan Thanh nỗ lực muốn nhớ lại này mấy câu ca dao, nhưng trong đầu trống rỗng.

      Sau khi biến thành đứa bé, trí nhớ của nàng cũng trở nên mơ hồ, trừ những chuyện rất quan trọng kia. Chuyện khác, người khác vừa xong trước mặt, sau đó nàng trực tiếp quên toàn bộ.

      "Là khúc ca dao, hỏi cảnh sắc tươi đẹp khi nào đến. Cảnh sắc tươi đẹp khi nào đến, nhớ đến những truyện qua, đêm qua tiểu lâu lại gặp gió xuân, muốn nhìn lại quê hương luôn sáng ở trong tim, Điêu Lan Ngọc vẫn còn, nhưng Chu Nhan thay đổi, hỏi quân có thể buồn bao nhiêu, như dòng sông xuân chảy từ phía đông."* Tử Lan xong liền hát ra.

      Nàng biết hát bài hát này là vì trước kia mỗi lần nhặt tóc, người thợ cắt tóc kia bật bài hát này.*****************chanchan*

      Mà nghe nhiều lần như vậy, nàng cũng chỉ biết có mấy câu này.

      Bà vú nghe câu ca dao, vui mừng vuốt tóc Tử Lan Thanh. Nàng đơn giản chỉ vì Tử Lan biết ca hát mà vui vẻ dứt.

      Chu Tử Mặc có thể nghe hàm nghĩa trong câu hát của Tử Lan Thanh, những tia sáng kỳ dị liên tiếp xuất trong mắt.

      Ý cảnh của bài hát này phải chỉ đơn giản tuyệt mỹ, có lẽ ngay cả sư phụ cũng thể làm ra ca dao như vậy. Mà bài hát này cứ dễ dàng chậm rãi từ trong miệng Tử Lan hát ra như vậy, tiểu nha đầu này. . . phải nghiệt bình thường!

      "Ngày mai Hồng ca ca của ngươi trở về." Đột nhiên bà vú nghĩ tới điều gì, sau khi cẩn thận nhìn tiểu vương gia cái, mới mở miệng .

      Nàng thử dò xét.

      "Có ? Sườn xào chua ngọt của ta trở lại! Ha ha. . ." Tử Lan Thanh hào hứng cười tươi.

      Nhìn bộ dáng vui vẻ kia của nàng, trong lòng Chu Tử Mặc bốc lên vị chua, "Ta nhớ hình như Lâm Hồng còn tháng nữa mới có thể trở về mà." Chu Tử Mặc như có gì .

      Vẻ mặt nhìn như lạnh nhạt kia là chứng minh tốt nhất cho tức giận trong lòng .

      "Đáng lẽ là tháng nữa, nhưng hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao xuống trước thời hạn, nên. . . xin vương gia nể mặt nô tỳ trách phạt." Bà vú đến chỗ này đột nhiên quỵ xuống đất.

      Bà vú chăm sóc tiểu vương gia từ , mỗi cử động của tiểu vương gia nàng vẫn có thể đoán ra ít, nên bây giờ rất dễ nhận ra, tiểu vương gia hơi tức giận.

      "Mẹ, đừng lo, phụ thân trách cứ Hồng ca ca." Tử Lan nhìn bà vú quỳ, lo lắng bò xuống từ ghế cao, tay bé mập mạp liên tục lôi kéo cánh tay bà vú.

      Bộ dáng hấp tấp của nàng rơi trong mắt Chu Tử Mặc, khiến con ngươi đen nhánh kia của Chu Tử Mặc càng thêm u ám, lúc nào bà vú có suy nghĩ này về .

      Nàng biết địa vị của nàng ở trong lòng Tử Lan, vậy mà bây giờ lại quỳ rạp xuống trước mặt cầu xin. Nàng làm như vậy là vì muốn giúp đỡ con trai của nàng. Nhưng nàng lại biết dù tức giận như vậy, nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ muốn trách phạt Lâm Hồng.

      Ai. . .

      Bà vú cuối cùng cũng chỉ là bà vú, phải mẫu thân ruột thịt, dù nàng có đối xử tử tế với như thế nào nữa, cũng phải là mẫu thân ruột thịt của . Giữa và con trai ruột thịt của nàng, nàng chỉ chọn con ruột thôi.

      "Bà vú đứng lên , bổn vương trách cứ Lâm Hồng." Trước kia ở trước mặt của bà vú, Chu Tử Mặc rất ít khi tự xưng là bổn vương, vậy mà bây giờ chỉ muốn để bà vú nhớ thân phận của chính nàng.

      * bài hát đó đây ^^
      http://m.mp3.zing.vn/bai-hat/Bao-Nhieu-Sau-Various-Artists/ZW6O00BD.html
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 18: Hữu nghị giữa hai nhóc mập.

      "Nô tỳ. . . Tuân lệnh." Bà vú đứng lên theo đôi tay bé của Tử Lan, mà sắc mặt của nàng hơi trắng bệch, nàng biết ý tứ của tiểu vương gia.

      Nô tỳ vĩnh viễn chỉ là nô tỳ, cho dù tiểu cách cách có lệ thuộc vào nàng nữa, nàng vẫn là nô tỳ, mà hôm nay hành động của nàng, vượt qua nguyên tắc mà nô tỳ cần có.

      "Tử Lan, bà vú đứng dậy, mau đến đây ăn cơm." Chu Tử Mặc dịu dàng , với Tử Lan, nàng vẫn luôn là điều mềm mại nhất trong lòng .

      Lòng có chút phục trở lại ghế ngồi của mình, Tử Lan Thanh giận dữ nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc, đều do tiểu quỷ ghê tởm này dọa sợ bà vú.

      phải Tử Lan Thanh nghĩ đến tâm tư của bà vú, nhưng mẫu thân thương con của mình là chuyện thường tình.

      "Bây giờ còn sợ học ?" Chu Tử Mặc thích Tử Lan nhìn bằng ánh mắt này, vì vậy vội vàng sang chuyện khác.

      Ý tứ của tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia sao Tử Lan Thanh hiểu chứ, cái miệng nhắn méo mó khinh thường, nàng trả lời tiểu quỷ Chu Tử Mặc: " sợ."

      Tiểu quỷ này bình thường còn nán lại đợi nàng về học, nên Tử Lan Thanh đại nhân đại lượng so đo với .

      "Vậy tốt." Chu Tử Mặc vừa xong lời này, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, ba người mỗi người đều có tâm riêng của mình.

      Ngày thứ hai, phải dậy sớm, Chu Tử Mặc đưa Tử Lan Thanh đến lớp học của công chúa cách cách,d*d...lê~quý^^đôn sau đó kéo bé mập khoảng sáu tuổi giọng rất lâu, mà lúc bọn họ chuyện còn ngừng nhìn về phía Tử Lan Thanh.

      Cuối cùng hình như Chu Tử Mặc giao phó xong, mới cẩn thận rời khỏi.

      Chờ sau khi Chu Tử Mặc rời , bé mập ngồi cạnh Tử Lan Thanh, hai con nhóc mập mạp ngồi trong cái bàn cũng chen chúc.

      Mà lão phu tử từ ái giống như nhìn thấy mập đổi vị trí, tự nhiên về bài học hôm nay.

      Tử Lan Thanh tò mò nhìn con nhóc béo ú này chằm chằm, liên tục suy đoán xem Chu Tử Mặc gì với con nhóc.

      "Ngươi tên là Tử Lan phải , ta là Chu Tử Ngữ." mập thân thiện cười ngọt ngào với Tử Lan Thanh.

      Chu Tử Ngữ?

      Tử Lan Thanh nhíu mày, tối hôm qua bà vú bổ trợ cho nàng khóa học, tổng cộng hoàng thượng có bốn hoàng tử và công chúa.

      Đại hoàng tử là do cung nữ sinh, là người hiền hoà, gặp người liền cười; nhị hoàng tử do kĩ nữ sinh, là người ‘ phong lưu tiêu sái ’; mẫu thân tam hoàng tử chết sớm, bây giờ ở cùng Thục phi, là người lãnh; còn tứ hoàng tử chính là Chu Tử Mặc.

      Mẫu phi tứ hoàng tử là đương kim Hoàng quý phi Duy Ái.

      Tên Hoàng quý phi cũng phải là Duy Ái, hai chữ ‘ Duy Ái’ là hoàng thượng ban tặng, mặc dù , nhưng người nào trong hậu cung cũng biết ý nghĩa của hai chữ này.

      Vì vậy mặc dù tứ hoàng tử là hoàng tử nhất, nhưng thân phận còn cao quý hơn ba vị hoàng tử trước kia.

      Về phần nha đầu mập trước mặt là Chu Tử Ngữ, là đứa bé duy nhất của đương kim hoàng hậu, trưởng công chúa của hoàng thượng.

      Vừa ra đời được phong là công chúa tôn quý nhất - Hòa Thạc công chúa, được hưởng thụ ngàn vạn sủng ái.

      Nhưng chính Hòa Thạc công chúa tôn quý nhất này, tại ngọt ngào cười với nàng, thân thiện với nàng, ‘ Ta là Chu Tử Ngữ.’ mà phải tự xưng Hòa Thạc công chúa cái gì cả. Tử Lan Thanh biết, nàng(Chu Tử Ngữ) ghét bỏ thân phận của nàng (Tử Lan Thanh) .

      "Ngươi là ta muội muội của phụ thân?" Đối mặt với bé mập mạp khả ái như vậy, hảo cảm của Tử Lan Thanh với nàng cứ thẳng lên cao, nhẹo đầu của mình, nụ cười khóe miệng càng ngày càng đậm.

      "Ừ, ta là muội muội của Mặc Mặc ca ca, ngươi có thể gọi ta là Ngữ Ngữ." Nha đầu mập rất vui vẻ, ngừng lắc lư đầu phì nộn.

      Tử Lan Thanh nghe thấy nàng che cái miệng của mình cười trộm, Mặc Mặc ca ca?

      Tiểu quỷ kia còn có tên gọi như vậy.

      Nước miếng theo lời mà bay tung tóe trước mặt lão phu tử, hai bé mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ cụng đầu vào nhau chuyện liên tục xuất nụ cười, nhưng lão phu tử như là nghe thấy, mà các cách cách khác cũng giống như nghe thấy tiếng cười của các nàng, giả vờ chuyên tâm nghe lão phu tử giảng dạy.

      ra đều thầm nghe đối thoại giữa các nàng, bình thường công chúa điện hạ đối với bọn họ mặt đều có biểu tình, bây giờ lại chuyện vui vẻ như vậy với nha đầu mập thường dân như vậy, chẳng lẽ các nàng đều phải mập mới được sao?

      Trò chuyện chút, bụng Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ đồng thời phát ra tiếng ~chanchan,,l q^d,d.d kêu‘ ùng ục ’ , hai nhóc mập rất ăn ý liếc mắt nhìn nhau, liền bật cười‘ ha ha ha. . . ’.

      "Chỗ này ta có điểm tâm do bà vú chuẩn bị, chúng ta ăn chút ." Chu Tử Ngữ xong lập tức lấy ra từng miếng điểm tâm bên trong tay áo, cho đến khi thành ngọn núi .

      Tử Lan Thanh nhìn thấy nhất thời sững sờ, sửng sốt chút, nàng biết vì sao trong tay áo bé của Chu Tử Ngữ có thể cất nhiều điểm tâm như vậy.

      Nhưng bây giờ phải lúc nghĩ đến những thứ này, điểm tâm trong hoàng cung tất nhiên là ngon hơn so với trong vương phủ làm rồi.

      Tử Lan Thanh cầm từng miếng liên tục nhét vào trong miệng, vừa nhét vừa , "Ăn ngon, ăn quá ngon."

      "Đây coi là ngon cái gì, lần trước sinh nhật Ngạch nương Hoàng a mã thưởng Phỉ Thúy Lục Liễu mới là ngon, cực kì mềm mại, ăn vào miệng lập tức tan ra, cảm giác ngọt như mật kia quá tuyệt vời. Buổi sáng Mặc Mặc ca ca , nếu ta đối tốt với ngươi, xin Hoàng a mã làm Phỉ Thúy Lục Liễu cho ta ăn." Chu Tử Ngữ hưng phấn nhìn Tử Lan Thanh .

      Bộ dáng thòm thèm này còn có lời trong miệng của nàng, ở nơi mềm mại nhất trong lòng Tử Lan Thanh nhất thời xúc động, tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia. . .

      Luôn biết làm chút chuyện khiến nàng cảm động, mặc dù cuối cùng liều mạng che giấu, nhưng nàng phải là đứa trẻ, sao để lừa gạt dễ dàng như vậy được.

      "A. . . vừa rồi ta đều là chơi, dù lúc mới bắt đầu là vì Phỉ Thúy Lục Liễu, nhưng tại ta coi ngươi là bằng hữu tốt nhất rồi." Chu Tử Ngữ nhìn Tử Lan Thanh ngơ ngác lời nào, còn tưởng rằng nàng tức giận.

      Vội vàng giải thích .

      Lúc bắt đầu nàng đúng là vì Phỉ Thúy Lục Liễu, nhưng trải qua tiếp xúc đến trưa, nàng thích Tử Lan mới ba tuổi này.

      Dáng dấp Tử Lan béo ụt ịt giống như nàng, Tử Lan vì nàng là Hòa Thạc công chúa mà thận trọng đối xử với nàng như những cách cách kia. Nàng càng giống nhóm người cách cách luôn cung nghênh nàng từ ngoài cửa, mặt ngoài là cung nghênh, sau lưng lại liên tục giễu cợt dung mạo mập mạp của nàng.

      Tử Lan giống như mấy cách cách kia, nàng rất thích Tử Lan muốn nhìn Tử Lan nàng buồn.

      "Ta biết, Phỉ Thúy Lục Liễu là Phỉ Thúy Lục Liễu của , chúng ta là chúng ta, là bằng hữu của nhau." Tử Lan Thanh rất chậm, giống như đứa bé liền mạch.

      Nhưng Tử Lan Thanh biết, nàng chính là muốn biểu đạt ý tứ này.

      "Do câu này của ngươi, khi có Phỉ Thúy Lục Liễu, chúng ta ăn chung." Chu Tử Ngữ khí phách , khuôn mặt mập mạp của nàng vì kích động mà đỏ lên.

      Tử Lan Thanh phát , lúc này Chu Tử Ngữ rất đáng .

      "Được." chữ ngọt ngào, buổi sáng ngắn ngủi, hai nhóc mập trở thành bằng hữu cả đời của nhau.

      Cho đến khi Chu Tử Mặc tới đón Tử Lan Thanh, hai nhóc mập còn lưu luyến loay hoay ở chỗ, cuối cùng vẫn là Chu Tử Mặc cứng rắn đoạt được Tử Lan Thanh từ trong tay Chu Tử Ngữ, mới tách hai con nhóc mập này ra được.

      xe ngựa, Tử Lan Thanh về hữu nghị giữa nàng và Chu Tử Ngữ đến mức bọt bay loạn xạ khiến Chu Tử Mặc khẽ chau mày lại.

      Bây giờ đột nhiên hối hận khi để Tử Lan tiếp xúc với Chu Tử Ngữ, nhóc mập Chu Tử Ngữ tệ, chẳng qua vì bà vú của nàng dạy bảo tốt.

      Nhưng thể phủ nhận, ngạch nương của Chu Tử Ngữ vị hoàng hậu kia là người vô cùng độc ác và thủ đoạn.

      "Tử Lan, ngươi và Tiểu Ngữ trở thành bạn là chuyện tốt, nhưng đây chỉ là hữu nghị giữa ngươi và Tiểu Ngữ, nên vì Tiểu Ngữ mà tin tưởng những người bên cạnh nàng." Chu Tử Mặc rất nghiêm túc, nghiêm túc khiến Tử Lan Thanh vui vẻ đáy lòng chợt trầm xuống.

      "Ừ." Cúi đầu, Tử Lan Thanh để Chu Tử Mặc nhìn thấy đáy mắt khôn khéo của nàng,d-d-lequy,,,do0n tiểu quỷ này lại những đạo lý này với nàng!

      Phải biết rằng tại tuy nàng chỉ hơn ba tuổi, nhưng tuổi của nàng 33. Những đạo lý dễ hiểu này sao nàng có thể biết.

      Nhìn Tử Lan cúi đầu, Chu Tử Mặc còn tưởng nàng gần hiểu ý của mình, hiểu được tàn khóc của thế giới này, nhất thời đành lòng.

      Lấy ra khăn tay bọc trong ngực, đưa cho Tử Lan thanh, "Cho ngươi." Gương mặt Chu Tử Mặc hơi cứng ngắc.

      "Cái gì?" Tử Lan Thanh ngẩng đầu nho của mình lên, hơi mê man hỏi.

      "Điểm tâm." Chu Tử Mặc tùy ý .

      Tử Lan Thanh từ từ mở khăn lụa ra, khối điểm tâm óng ánh trong suốt như Phỉ Thúy xuất trước mắt của Tử Lan Thanh. Nàng tò mò trừng mắt nhìn, điểm tâm cũng có thể đẹp như vậy sao?

      nhàng cầm lên, Tử Lan Thanh muốn , "Đẹp như vậy, ta nỡ ăn."

      Tuy như vậy nhưng Tử Lan thanh vẫn là nhàng bỏ bánh ngọt vào trong miệng, mùi vị thần kì tan ra trong miệng nàng, mỹ vị thể miêu tả hết tràn đầy cả khoang miệng của Tử Lan Thanh.

      Điểm tâm này. . .còn coi là điểm tâm sao? Những thứ đồi sáng sớm hôm nay nàng ăn đều là đồ bỏ so với điểm tâm này!

      "Còn nữa ?" Khi khối điểm tâm kia biến mất trong miệng Tử Lan Thanh nàng quay sang trông mong nhìn Chu Tử Mặc, nàng chết cái điểm tâm này rồi!

      "Tất nhiên còn nữa, chỉ là. . ."

      Đến khi ngồi vào bên cạnh bàn cơm, Tử Lan Thanh mới biết ý vị hai chữ ‘chỉ là’ kia của Chu Tử Mặc.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương19: Chín khối Phỉ Thúy Lục Liễu.

      Nhìn lên đĩa sườn xào chua ngọt thơm phức còn có đĩa điểm tâm giống như Phỉ Thúy trước mặt, Tử Lan Thanh rất rối rắm. Nguyên nhân là do lời của tiểu quỷ Chu Tử Mặc.

      Cái tên tiểu quỷ chết tiệt này chỉ cho nàng lựa chọn thứ, mặc nàng làm nũng như thế nào, hoàn toàn lộ vẻ xúc động.

      Lúc này nhàn nhã nhìn nàng, đáy mắt tia sốt ruột nào cả, có thể đợi Tử Lan Thanh từ từ chọn lựa, mà cũng biết cuối cùng nhóc mập này lựa chọn cái gì.

      "Phụ thân. . ." Giọng Tử Lan Thanh làm nũng kéo dài.

      Nhưng tiểu quỷ Chu Tử Mặc chết tiệt chỉ cực kì lạnh nhạt liếc nàng cái, "Chuyện này có chỗ nào để thương lượng."

      Tử Lan Thanh nghe thấy nghiến răng, đây đúng là cái tên chết tiệt Chu Tử Mặc!

      Cuối cùng, Tử Lan Thanh đưa tay bé về phía miếng điểm tâm xanh biếc, hương vị của điểm tâm này quá ngon, căn bản sườn xào chua ngọt cùng đẳng cấp.

      Vui vẻ ăn điểm tâm, đột d.d^l0q0d nhiên Tử Lan Thanh nâng cái đầu mập mạp lên, "Phụ thân, ta có thể giữ lại hai khối cho bà vú ?"

      " cần, trước kia bà vú vẫn thường ăn." Chu Tử Mặc vô cùng lạnh nhạt trả lời.

      Tử Lan Thanh nghe thấy lập tức mặt mày hớn hở quét sạch điểm tâm trước mặt, sau đó vỗ vỗ bụng tròn trịa của mình, cực kì hài lòng bò xuống ghế dài ngủ trưa.

      "Mang những thứ này đổ ." Nhìn đĩa sườn xào chua ngọt hể nhúc nhích, Chu Tử Mặc đắc ý cười cười, sau đó ngạo mạn mở miệng.

      Dám tranh giành tiểu nãi oa với , đó là tự tìm tai vạ!

      Phòng bếp, thiếu niên mi thanh mục tú ngơ ngác nhìn đĩa sườn xào chua ngọt chưa từng động đũa qua, đáy mắt liên tục thoáng qua từng tia bi thương.

      Chẳng lẽ nàng quên sao?

      . . .

      Hôm nay, bà vú còn chưa gọi Tử Lan Thanh và Chu Tử Mặc dậy, nha đầu béo này bò dậy, nhìn tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia ngủ say, Tử Lan Thanh nổi tâm muốn chơi đùa .

      Nắm lấy sóng mũi cao khéo léo kia, dùng sức.

      Nhưng. . .

      Sau đó hai phút, Chu Tử Mặc có phản ứng; năm phút sau, Chu Tử Mặc vẫn có phản ứng; mười phút sau. . .

      "Chu Tử Mặc, ngươi tỉnh tỉnh, tỉnh!" Buông lỗ mũi Chu Tử Mặc ra, khuôn mặt nhắn béo mập của Tử Lan Thanh sợ đến trắng bệch.

      Mười phút, cả mười phút Chu Tử Mặc hô hấp, vậy . . .

      Nghĩ đến tình huống đáng thương nào đó, trong cặp mắt kia của Tử Lan Thanh xuất nước mắt, nếu như Chu Tử Mặc cứ chết mà chẳng biết tại sao như vậy, nàng phải làm sao chứ?

      Đột nhiên Tử Lan Thanh phát giác, nếu như mất Chu Tử Mặc, thế giới của nàng giống như mất tất cả ánh sáng vậy.

      "Tử Lan, ta sao." Khi giọt nước mắt chảy xuống gương mặt của Chu Tử Mặc, cũng bị dọa sợ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lan khóc.

      Khi còn bé, mặc dù Tử Lan vì bị bày mưu mà khóc lóc, nhưng đó là chỉ biết gào lên chứ rơi lệ khóc thút thít, nhưng lần này, Tử Lan lại khóc. . .

      "Ngươi. . . có việc gì. . ." khuôn mặt nhắn đáng béo ụt ịt của Tử Lan Thanh còn vương lại hai dòng nước mắt trong suốt, tay bé của nàng cũng nắm chặt tay Chu Tử Mặc đột nhiên ‘ sống lại ’.

      Trong nháy mắt hậu, Tử Lan thanh phản ứng lại, bén nhọn tiếng hô nhất thời liền truyền tới.

      "Chu tử mặc, cái người này đáng chết tiểu quỷ!" Tử Lan Thanh xong hung hăng cắn cái mũi của Chu Tử Mặc, cái mũi xinh đẹp này, nàng phải khiến dáng dấp nó hết xinh đẹp như vậy!

      Hôm nay phải làm cho nó thành xấu xí!

      "A. . . Con nhóc đáng chết này!"Chu Tử Mặc kêu gào thống khổ bên trong phòng, còn bên ngoài tay bà vú cứng ngắc ở cửa phòng.

      Nàng có thể thấy quan hệ của tiểu cách cách và tiểu vương gia giống với quan hệ cha con bình thường, nàng cũng có thể thấy tiểu tử kia nhà mình thích tiểu cách cách.

      Có lẽ bây giờ chưa phải là , nhưng đó là tâm ý thích nha đầu mập này.

      Nhưng mà. . .

      Hôm qua tiểu vương gia biểu đạt ý tứ rất ràng, người làm vĩnh viễn chỉ là người làm! Cho dù tiểu cách cách là do tiểu vương gia nhặt về, nhưng từ lúc d.d l!!e0q0u0y0d0n Hoàng quý phi để nàng nghĩ cách để Tử Lan trở thành nữ nhi của tiểu vương gia thân phận của nàng cũng thay đổi từ lúc đó rồi.

      Thân phận của bọn họ và nàng chênh lệch quá lớn, có lẽ những việc tiểu vương gia làm đều là đúng.

      Giữa Lâm Hồng và Tử Lan căn bản là thể, như vậy thể đợi đến khi chút thích nho này biến thành mới cắt đứt.

      Có lẽ nàng nên làm theo đề nghị của tiểu vương gia, làm cho Lâm Hồng rời khỏi vương phủ, rời xa. . .

      . . .

      Mới vừa ngồi lên cái ghế của mình, nhóc mập Chu Tử Ngữ liền chen lên cái ghế của Tử Lan Thanh, sau đó thần bí móc ra khăn tay cực kì xinh đẹp từ ống tay áo của mình,

      "Đây là cái gì?" Tử Lan Thanh tò mò mở to cặp mắt, nhìn dáng vẻ béo ú cẩn thận của Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh cảm thấy đó nhất định là đồ tốt.

      "Đương nhiên là Phỉ Thúy Lục Liễu, hôm qua ca ca bí mật bảo Quế ma ma mang đến cho ta." Chu Tử Ngữ đắc ý .

      Sau đó, nàng giống như nhớ ra cái gì đó, khuôn mặt nhắn lập tức sụp xuống, "Bức vẽ của Mặc Mặc ca ca được đánh giá tuyệt mĩ, theo quy củ có thể đưa ra điều kiện cho Hoàng a mã, mà Mặc Mặc ca ca cầu đĩa Phỉ Thúy Lục Liễu, vốn là có chín miếng, nhưng hẹp hòi chỉ cho hai ta miếng." Chu Tử Ngữ giận dữ .

      Khuôn mặt nhắn tròn tròn vì tức giận mà thịt béo cũng rung rung theo.

      Tử Lan Thanh cũng rất tức giận, mẹ kiếp. . . Tiểu tử Chu Tử Mặc kia lại dám ăn mình! miếng cũng cho nàng!

      Vì vậy, hai nhóc mập vừa tức giận vừa mở khăn tay tinh sảo này ra. . .

      Nhìn điểm tâm bên trong khăn tay, Tử Lan Thanh nhìn xung quanh cảm thấy rất quen mắt, lẩm bẩm tại sao lại quen mắt như vậy? Chỉ có thể là vì hai miếng điểm tâm Phỉ Thúy này giống y hệt điểm tâm ngày hôm qua nàng ăn!

      "Chuyện này. . . đây chính là Phỉ Thúy Lục Liễu?" Tử Lan Thanh cảm giác khóe miệng mình hơi co rút.

      "Ừ, đừng xem thường hai miếng điểm tâm này, quá trình làm ra Phỉ Thúy Lục Liễu rất phiền toái, mà trong điểm tâm này có cho thêm hương liệu đặc biệt nên vừa đắt tiền mà giá lại ít ỏi. Có thể , miếng như vậy ít nhất cũng bán được nghìn lượng." Chu Tử Ngữ khoa trương .

      Nàng vừa , khóe miệng Tử Lan Thanh co quắp, nếu nàng nhớ lầm xe ngựa nàng ăn miếng, sau đó về nhà lại ăn sáu miếng nữa, tổng cộng chính là bảy miếng.

      Nếu miếng Phỉ Thúy Lục Liễu này ít nhất có thể bán nghìn lượng, vậy ngày hôm qua nàng ăn là hơn bảy nghìn lượng. . .

      Ngân lượng kia mà chất thành đống rốt cục có bao nhiêu đống?

      "Tử Lan, nhanh ăn , mỗi người chúng ta khối." Chu Tử Ngữ nhìn dáng vẻ ngu si của Tử Lan, còn tưởng nàng bị dọa đến đần, cầm miếng điểm tâm lên đặt ở trong tay Tử Lan.

      Lúc này Tử Lan Thanh mới hồi hồn lại, đột nhiên nàng nhớ ra cái gì đó, hơi nóng nảy hỏi, "Này Phỉ Thúy Lục Liễu chỉ có chín miếng?"

      "Ừ, đĩa chỉ có chín miếng." Chu Tử Ngữ gật đầu.

      Chín miếng. . .

      Nàng ăn miếng xe ngựa, về nhà ăn sáu miếng, Chu Tử Ngữ có hai miếng ở đây, tổng cộng mới vừa đủ chín miếng.

      Chu Tử Mặc. . . Tiểu quỷ kia dùng toàn bộ Phỉ Thúy Lục Liễu thân nàng. . .

      Chu Tử Mặc, ngươi còn có thể làm cho ta cảm động đến nhường nào nữa?

      "Sao vậy?" Chu Tử Ngữ thấy đôi mắt ti hí của Tử Lan hơi đỏ lên, khẩn trương hỏi, sau đó đấu tranh, đặt Phỉ Thúy Lục Liễu trong tay mình vào trong bàn tay của Tử Lan Thanh nắm lại, "Đừng buồn, hai miếng này đều cho ngươi đó."

      Mặc dù Phỉ Thúy Lục Liễu ăn rất ngon, nhưng quan trọng bằng Tử Lan.

      "Ta. . ." Tử Lan Thanh nghẹn họng trân trối nhìn hai miếng điểm tâm trong tay mình, nàng phải có ý này. . .

      Nhưng. . . lúc này lỗ mũi hơi chua xót, mà trong lòng nàng cũng tràn đầy những tia tình cảm lạ lê0quý0đôn0 lẫm, so với cảm giác hạnh phúc này, Phỉ Thúy Lục Liễu chẳng còn là cái gì.

      "Chúng ta ăn chung." Nhét điểm tâm trong tay về lại trong tay Chu Tử Ngữ, Tử Lan Thanh cười ngọt ngào với nàng, khuôn mặt nhắn khóc lóc của nàng cũng trở nên tươi tắn lần nữa.

      Có tiểu quỷ Chu Tử Mặc thương , còn có bằng hữu Chu Tử Mặc tốt như vậy, đời này, nàng thỏa mãn rồi.

      "Được." Chu Tử Ngữ cũng làm bộ làm tich. Hai nha đầu mập cùng cầm điểm tâm trong tay nhét vào miệng của mình.

      Cảm thụ mỹ vị của Phỉ Thúy Lục Liễu này, Tử Lan Thanh hạnh phúc híp cặp mắt của mình lại, cảm giác này. . . rất tốt.

      . . .

      xe ngựa, Chu Tử Mặc ngồi yên, lo lắng nhìn trộm Tử Lan Thanh, hôm nay con nhóc béo ú này có cái gì đúng, vô cùng đúng!

      Lúc này, con nhóc mập này lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn .

      Cảm kích, ngọt ngào, tha thiết, căm giận. . .

      Tóm lại, con người có vẻ mặt gì, đều thể hết ở mặt nàng rồi.

      "Phụ thân. . ." Giọng mềm mại của Tử Lan Thanh khiến lòng của Chu Tử Mặc thiếu chút nữa mất hết, nhưng chính giọng mềm mại này cũng khiến toàn thân nổi da gà.

      Con nhóc mập này chưa bao giờ gọi như vậy, Chu Tử Mặc cảm thấy, hôm nay nàng nhất định có vấn đề!

      "Chuyện gì?" Tiếng Chu Tử Mặc hơi cứng ngắc, mà khuôn mặt xinh đẹp kia cũng bắt đầu trở nên vặn vẹo.

      " có việc gì, chỉ là. . . Phỉ Thúy Lục Liễu." Tử Lan Thanh rất hài lòng, lúc nàng ra bốn chữ cuối cùng kia, khuôn mặt của tiểu quỷ Chu Tử Mặc ràng co quắp mấy cái.
      Chris thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 20: Tử Lan, chờ phụ thân!

      Phản ứng của chứng minh. . . bị trúng tim đen rồi hả?

      "Cái Phỉ Thúy Lục Liễu gì, ta biết!" Giọng của Chu Tử Mặc càng cứng ngắc, mà khuôn mặt khuôn mặt nhắn đáng kia cũng đột nhiên đỏ hồng lên.

      Trong lòng Tử Lan Thanh vui vẻ, ràng tiểu quỷ này cũng xấu hổ!

      "Hôm nay, công chúa mang đến hai miếng bánh ngọt, rất giống với điểm tâm mà hôm qua ta ăn, tên là Phỉ Thúy Lục Liễu." Tử Lan Thanh chớp chớp đôi mắt nho , rất hoang mang hỏi, nhưng đây chỉ là cái bẫy đầu tiên nàng bố trí cho Chu Tử Mặc.

      Hôm nay, nhất định nàng phải làm cho tiểu quỷ này thừa nhận, quan tâm nàng!

      "A, ngươi điểm tâm màu xanh lá hôm qua ta đưa cho ngươi ăn sao. Đó là đồ trong cung mẫu phi ăn còn dư lại, ta thấy ném rất lãng phí, nên mang cho ngươi." Chu Tử Mặc tùy ý , nhưng tay cũng run rẩy.

      Con nhóc béo ú này phát cái gì chứ?

      "Nhưng tại sao công chúa loại điểm tâm này rất đáng tiền, hình như là nghìn lượng miếng, nghìn lượng là rất nhiều tiền sao?" Tử Lan Thanh giả vờ tò mò hỏi, nhưng trong mắt nàng liên tục xuất lưu quang.

      "Hắc . . . trong cung mẫu phi cái gì cũng rất nhiều tiền." Chu Tử Mặc giống như an ủi mình, khẳng định .

      Chớp mắt lần nữa, " vậy ạ?" Tiếng Tử Lan Thanh tràn đầy trêu chọc.

      "Đương nhiên." Mặc dù biết Tử Lan có cái mưu ma chước quỷ gì , nhưng bây giờ bị buộc đến bước này, chỉ có thể trả lời như vậy thôi.

      "Vậy ngày mai ngươi cho ta thêm hai đĩa nữa, ta và Chu Tử Ngữ mỗi người đĩa được ?" Tử Lan Thanh nhướn mày, đắc ý nhìn Chu Tử Mặc.

      Hừ, tiểu quỷ kia ta sợ ngươi nhận tội!

      Nghe đến đó, mặt Chu Tử Mặc biến sắc, lần trước muốn đĩa cũng là ngàn khó khăn trăm trở ngại, lần này còn là hai đĩa! Hương liệu trong cả hoàng cung mất hai tháng mới có thể làm đĩa!

      "Chuyện này. . ." Chu Tử Mặc rất khó xử.

      "Chút chuyện này cũng làm được, còn làm phụ thân cái gì, ta thấy ngươi trực tiếp làm nhi tử của ta !" Ngón giữa của mập nào đó giơ thẳng ra, cực kì khinh bỉ .

      Bị tiểu quỷ mập này bặt nạt, lòng Chu Tử Mặc như lửa đốt, nhưng chắc chắn ngày mai có thể có hai đĩa Phỉ Thúy Lục Liễu luôn.

      "Hay là Phỉ Thúy Lục Liễu rất trân quý, cho nên. . ." Con ngươi Tử Lan nhìn tiểu quỷ Chu Tử Mặc nghẹn đến cái rắm cũng ra được, vì vậy bắt đầu tiến hành dẫn dắt.

      "Hoàn toàn có chuyện đó, phải là hai đĩa Phỉ Thúy Lục Liễu thôi sao! Ngày mai ta đưa cho ngươi là được!" Chu Tử Mặc cắn răng nghiến lợi .

      Tóm lại, muốn thừa nhận ngay trước mặt Tử Lan là mình quan tâm nàng, đó là chuyện tuyệt đối thể làm được! Cùng lắm mặt dày mày dạn xin mẫu phi.

      Nhìn vẻ mặt hung ác của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nhất thời sững sờ, muốn tiểu quỷ này thừa nhận quan tâm mình, là chuyện khó khăn.

      Nụ cười khóe miệng càng ngày càng đậm, đột nhiên Tử Lan Thanh phát , nàng cần gì phải biết rốt cuộc có thừa nhận hay , chỉ cần nàng biết, quan tâm mình, là được rồi. . .

      "Phỉ Thúy Lục Liễu ta muốn nữa, sau khi ngủ trưa ngươi dẫn ta dạo phố là được." Tử Lan Thanh biết Phỉ Thúy Lục Liễu rất quý giá, nàng muốn làm khó Chu Tử Mặc, chỉ cần biết lòng quan tâm nàng là được, muốn cố chấp nhiều như vậy.

      Giữa và nàng có rất nhiều việc cần .

      "Được." Nghe thấy lời của Tử Lan Thanh, khuôn mặt cứng ngắc của Chu Tử Mặc này hơi dãn ra, may nha đầu mập này muốn Phỉ Thúy Lục Liễu nữa, nếu biết nơi nào để lấy hai đĩa về cho nàng.

      Có lẽ cướp về!

      . . .

      ngôi nhà màu xanh ở núi phía xa, thiếu niên xinh đẹp yên tĩnh nhìn thành trấn phồn hoa dưới chân núi, nơi đó có nhóc mập ba tuổi, lúc còn rất , giơ ra bàn tay bé béo ụt ịt nắm lấy khuôn mặt của , ngọt ngào kêu ‘ Hồng ca ca ’.

      thích nàng, như là ca ca thích muội muội của mình; muốn rời khỏi nàng, vì ca ca phải bảo vệ muội muội.

      Nhưng lại thể rời , phải chỉ vì có người muốn ở lại đó, còn là do đôi cánh của còn chưa vững chắc.

      Hãy chờ, hãy đấu tranh, hãy cố gắng! Đợi đến khi lông cánh đầy đủ, chắc chắn đứng ở chỗ này lần nữa. Đến lúc đó, bảo vệ nàng, cho bất cứ kẻ nào khi dễ nàng nữa.

      Trong ánh mắt kiên nghị lộ ra tia sáng khát vọng với tương lai. . .

      Xoay người, kiên định bước từng bước, vì mỗi bước đều là vì tương lai.

      Thiếu niên thanh tú mất bao lâu, bóng dáng tuyệt mĩ nam tử mặc quần áo trường bào màu trắng phủ xuống, chân mày xinh đẹp lúc này nhàng nhíu lại.

      Đôi môi khéo léo đẹp ngừng đóng rồi lại mở, nhưng cũng ra cái gì.

      Cuối cùng, cặp mắt lưu ly lưu luyến nhìn thành trấn phồn hoa cái, sau đó bóng dáng đẹp đẽ biết mất ngay tại chỗ.

      Chỉ lưu lại câu còn mơ hồ còn chưa hết lời, "Tử Lan, chờ phụ thân. . ."

      Buổi chiều ngoài đường rất náo nhiệt, lúc này hai nhóc mập nhìn ra ngoài cửa sổ .

      Đột nhiên, Tử Lan Thanh giống như cảm nhận được cái gì đó, ngẩng đầu nhìn dãy núi màu xanh cao lớn trước mặt, nơi đó. . . hình như có người nào đó chào hỏi nàng.

      "Tử Lan, sao vậy?" Chu Tử Ngữ thấy tự nhiên ánh mắt của Tử Lan trở nên mê mang, dùng cánh tay mập mạp đụng nàng cái.

      " có. . . có gì, chỉ nghĩ, nếu hai người chúng ta đều lớn lên, có phải đều là mỹ nữ tuyệt sắc hay ?" Tử Lan Thanh thu hồi tầm mắt của mình, mới vừa mất hồn trong nháy mắt, chắc chắn đều là ảo giác.

      "A, chúng ta là mỹ nữ?" Chu Tử Ngữ khiếp sợ nhìn Tử Lan, hiểu trong đầu nhóc ba tuổi này suy nghĩ cái gì.

      Sao đột nhiên lại đến đề tài này, hơn nữa. . .

      Các nàng như vậy mà mỹ nữ. . .

      "Nếu các ngươi là mỹ nữ tuyệt sắc heo đều biết leo cây!" Chu Tử Mặc ở bên cạnh lạnh nhạt nhìn sang hai con nhóc béo ú, người khuôn mặt nhắn mập phì, người có con ngươi nho , chỉ bằng hai thứ này, cũng biết họ tuyệt đối có tiềm chất làm mỹ nữ tuyệt sắc.

      "Chu Tử Mặc! Ngươi phải biết rằng sau khi ta lớn lên trở thành mĩ nữ!" Tử Lan Thanh tức giận giọng gầm thét, cái tên Chu Tử Mặc chết tiệt này lại dám ghét bỏ dung mạo của nàng.

      "Chỉ bằng đầu óc tưởng tượng của ngươi." Chu Tử Mặc chỉ chỉ đầu của chính mình.

      "Ngươi. . ." Tử Lan Thanh rất muốn cắn chết nam nhân này.

      "Hừ, chúng ta xuống dạo chút." tại có Chu Tử Ngữ ở đây, nàng thể há miệng mắng chửi, cho nên quyết định khiến Chu Tử Mặc lo lắng phen.

      Nàng và Chu Tử Ngữ chơi mất tích, hắc hắc. . . Nhất định vô cùng đặc sắc!

      "Chúng ta cùng xuống ." Chu Tử Mặc ngăn cản vì ngày hôm nay cũng dạo phố với Tử Lan Thanh.
      Vừa xuống xe ngựa, Tử Lan Thanh giống như con ngựa hoang thoát dây cương, thân thể linh hoạt béo ụt ịt này hề giống như của đứa trẻ ba tuổi.

      Nhưng mặc dù có chạy loạn như thế nào, đến lúc nàng ngừng lại, Chu Tử Mặc xuất ở phía sau các nàng.

      Nếu bây giờ là đại, Tử Lan Thanh chắc chắn hoài nghi có phải Chu Tử Mặc gắn cái ra đa gì người của nàng hay .

      Nếu , làm sao có thể bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu tìm được nàng?

      Chỉ là. . .

      Khi Tử Lan Thanh nhìn thấy trước phía trước có hai đứa trẻ mập, có chủ ý nàng chắc chắn có thể làm như vậy.

      . . .

      "Tử Lan, dạo đủ rồi trở về thôi." Tay Chu Tử Mặc đặt lên người nhóc mập mạp.

      Đứa phía trước quay đầu lại, mặc dù mặc quần áo của Tử Lan, nhưng lại phải Tử Lan, mà là nam hài mập mạp.

      Khuôn mặt đáng nhắn của Chu Tử Mặc lập tức trở nên u .

      Lúc này, đứa trẻ mập mạp bên cạnh còn cao hơn nàng cái đầu cũng xoay người, vẫn là tiểu nam hài.

      Khuôn mặt u ám của Chu Tử Mặc trở nên xanh mét, d.d.le.quy.don^ chan_chan chết tiệt con nhóc kia chỉ chạy mình, còn mang theo Chu Tử Ngữ!

      Hai đứa bé kia, có người lớn bảo bệ, chẳng lẽ sợ bị lừa gạt hả?

      Mà lúc này, trong chiếc xe ngựa cũ nát, Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ mặc trang phục của bé trai, hai khuôn mặt mập mạp đều tò mò quan sát chung quanh.

      Đột nhiên, Chu Tử Ngữ ghé vào bên tai Tử Lan Thanh, khe khẽ , "Ta nghi ngờ là chúng ta bị người buôn lậu lừa lấy."

      Nghe xong lời của Chu Tử Ngữ, mắt Tử Lan Thanh trợn lên chút, bây giờ tiểu tử mập này phản ứng được.

      Nhớ về tiếng trước. . .

      "Hai người bạn , các ngươi lạc đường hả?" vị đại thúc tuổi trung niên thô bỉ cười đểu hỏi.

      Tử Lan Thanh nhìn vị đại thúc trung niên cười xấu xa kia, muốn hỏi , đại thúc, ngươi cần gì viết to năm chữ ‘ ta là bọn buôn người ’ ở mặt hả?

      Vốn định trực tiếp tránh ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến ý tưởng hoàn toàn hù dọa được Chu Tử Mặc, vì vậy Tử Lan Thanh làm bộ đáng thương nhìn đại thúc trung niên kia, "Chúng ta tìm được ca ca."

      "Đại thúc biết ở đâu, đại thúc mang bọn ngươi , được ?" Đại thúc hơi khẩn trương bỉ ổi xoa xoa bàn tay, xem ra phải kẻ hay phạm tội nhiều lần.

      "Được." Ngọt ngào trả lời, khuôn mặt nhắn béo phì của Tử Lan Thanh tặng cho trung niên nam tử kia nụ cười xán lạn.

      Nhìn đại thúc trung niên kia mở cờ trong bụng, đứa trẻ chỉ là đứa trẻ, chỉ cần câu, bọn họ ngoan ngoãn mắc câu.

      Vì vậy, hai nhóc mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ ngồi lên xe ngựa của đại thúc buôn người.

      tại cuối cùng Chu Tử Ngữ cũng phản ứng lại.

      "Ta nghe rất nhiều đại nhân thích ăn thịt trẻ con, ta còn nghe , có vài người ăn tim trẻ con để luyện công, ta còn nghe . . ."

      "Hắc. . . Những thứ này ngươi nghe ai ." Tử Lan Thanh nhìn dáng vẻ hớn hở của Chu Tử Ngữ, khỏi hơi hoài nghi, lúc này nàng có biết mình cái gì hay ?

      "Các cung nữ , còn có thái giám." Chu Tử Ngữ tùy ý .

      "Vậy ngươi cóbiết, những lời đó có ý nghĩa như thế nào ." Tử Lan thanh cười xấu xa.

      "Ý vị như thế nào?" Chu Tử Ngữ nghi hoặc.

      "Ý là chúng ta bị người ta ăn hết, bị người ta móc tim để luyện công, bị băm thành thịt vụn làm bánh bao nhân thịt người, bị. . ." Nhìn khuôn mặt nhắn béo ụt ịt của Chu Tử Ngữ càng ngày càng trắng bệch, Tử Lan Thanh hài lòng gật đầu cái.

      Nha đầu mập này vừa hù dọa nàng, nàng cũng dọa cái, hơn nữa nàng cũng có nguyên nhân riêng của nàng.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :