1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 10 :Sứ giả nước Ba Tư.


      Tử Lan Thanh nhận thấy từng trận đau đớn truyền tới từ mông mình, đầu óc trống rỗng.


      phải nàng thể để người đánh, mà là. . . nàng chưa bao giờ bị người ta đánh vào mông! Nhưng cái mông của nàng lại bị tiểu quỷ mới có chín tuổi đánh, có phải loạn rồi hay ?


      "Chu Tử Mặc, ngươi dám đánh lão nương!" Tử Lan Thanh tức giận, hoàn toàn quên mất bây giờ mình ở nơi nào, lớn tiếng rống lên.


      Lúc đó bà vú và nha hoàn càng nhốn nháo thêm!


      Tiểu vương gia tức giận đánh mông tiểu cách cách, mà tiểu cách cách ngoan ngoãn mới hai tuổi lại ra lời thô tục, tự xưng ‘ lão nương ’ với tiểu vương gia, có trời mới biết trong cảm nhận của mọi người tiểu nha đầu kia hiểu chuyện như thế nào, vậy mà bây giờ đều thay đổi hết rồi.


      Nhận thấy khí đúng xung quanh, Tử Lan Thanh từ từ hồi hồn lại. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của bà vú, thầm kêu hỏng bét, làm sao nàng lại quên mất bà vú vẫn còn ở đây!


      Hu hu hu. . .


      Hình tượng của nàng, hình tượng thục nữ nàng vất vả lắm mới tạo nên được, bị hủy sạch rồi!


      "Ta này, phụ thân nên đánh người ta, cái mông người ta rất đau đó." Giọng non nớt uất ức từ trong miệng Tử Lan Thanh thốt ra, nỗ lực nặn ra hai giọt nước mắt, Tử Lan Thanh hi vọng có thể lừa dối vượt qua kiểm tra lần này.


      Nhưng bây giờ, đây là điều thể.


      Sau nửa canh giờ, Tử Lan Thanh với Chu Tử Mặc lớn , giường giương mắt nhìn xuống đất, mà chân của bọn họ quỳ giường. Đúng vậy, có nhìn lầm, tại bọn họ quỳ gối giường, là do bà vú phạt.


      Tử Lan Thanh bị phạt quỳ, bởi vì nàng tự xưng lão nương với phụ thân mình, mà Chu Tử Mặc có lẽ vì động thủ đánh Tử Lan Thanh nên cũng ngoan ngoãn quỳ gối giường.


      "Đều là tiểu quỷ ngươi làm hại!" Chu Tử Mặc thở phì phò nhìn Tử Lan Thanh .


      Thấy lời này của , Tử Lan Thanh bộc phát, "Tại sao là lỗi của ta, ràng là ngươi sai !"


      "Nếu phải sáng nay ngươi tiểu đũng quần của ta, ta tức giận lỡ tay đánh ngươi sao!" Chu Tử Mặc hận được cắn tiểu quỷ này vài hớp, tức chết .


      "Hừ! Nếu phải là hôm nay ngươi đùa bỡn ta, ta tiểu đũng quần ngươi sao!" Chu Tử Mặc tức giận, Tử Lan Thanh còn tức giận hơn, hình tượng đứa bé tốt mà nàng xây dựng, hôm nay bi hủy sạch rồi.


      "Là ngươi sai!" Chu Tử Mặc nhất quyết tha.


      " phải!" Tử Lan Thanh phản bác.


      "Chính làaa...!" Chu Tử Mặc tiếp tục.


      " cần quỳ nữa, mau thu xếp quần áo, Hoàng quý phi truyền lời đến, để các người vào cung lập tức." Tiếng bà vú phòng truyền đến từ ngoài cửa phòng, khiến cặp mắt Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh cãi vã sáng lên.


      cần phạt quỳ!


      “Chúng ta chuẩn bị." Tử Lan Thanh khéo léo trả lời, sau đó hung hăng
      trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc cái, hấp ta hấp tấp bò xuống giường.


      Lần này, Chu Tử Mặc tiếp tục khi dễ nàng nữa, vì tí cũng dám nữa.


      Ngồi xe ngựa tiến về phía hoàng cung, Tử Lan Thanh chẳng hề câu, mà nguyên nhân chủ yếu chính là biết thằng nhãi ngu ngốc kia chắc chắn nhịn được.


      Quả nhiên, vừa ngồi lát, Chu Tử Mặc nhịn được nới, "Bà vú, mẫu phi cho chúng ta vào cung có chuyện gì quan trọng sao?"*$$*****************chanchan**’;\\’


      " có chuyện thể cho các người vào cung?" Bà vú lạnh nhạt nhìn sang tiểu quỷ Chu Tử Mặc, khiến tiểu quỷ kia xấu hổ cười cười, xem ra bây giờ bà vú còn bực mình.


      "Vú, đừng nóng giận, phải phụ thân cố ý chọc người tức giận đâu." Giọng non nớt của Tử Lan Thanh vang lên giữa gian hẹp này, mà bàn tay bé êm ái mềm mại béo ú vuốt gương mặt của bà vú, khuôn mặt
      nho toàn thịt đau lòng.


      Nhìn Tử Lan Thanh như vậy, lạnh lẽo khuôn mặt bà vú hơi giảm .


      "Tiểu vương gia, tiểu cách cách thô tục như vậy đều do ngươi dạy." Bà vú nhìn Chu Tử Mặc, khẳng định .


      câu , làm Chu Tử Mặc lập tức im lặng, sao bà vú lại đổ toàn bộ sai lầm lên đầu ?


      "Bà vú, làm sao ta có thể dạy Tử Lan những lời đó, Tử Lan như thế, mỗi ngày ta chỉ đọc kinh phật với thơ cho nàng nghe." Chu Tử Mặc , bây giờ có kinh nghiệm, tuyệt đối thừa, Tử Lan cần thầy dạy cũng biết những lời đó.


      Nếu như vậy, những thứ thô tục kia trong miệng Tử Lan có lẽ là dạy.


      Ai gặp qua con nhóc hai tuổi cần thầy dạy cũng biết thô tục?


      "Kinh phật làm nàng mở miệng thô tục?" Ánh mắt bà vú tin.


      ràng nàng vẫn cho là Chu Tử Mặc dối! Chu Tử Mặc có loại kích động muốn tự sát, tại sao ai chịu tin tưởng. Chẳng lẽ dáng dấp giống hệt như kẻ chuyên dối sao?
      "Có lẽ nàng vô tình nghe người khác qua." Chu Tử Mặc ngừng tìm cớ hộ con nhóc này, mà lúc này con nhóc lộ khuôn mặt ngây thơ nhìn và bà vú.


      Điệu bộ cái gì cũng hiểu của Tử Lan Thanh làm Chu Tử Mặc hận lập tức vò nát khuôn mặt nhắn phì nộn của nàng.


      Bà vú tĩnh tâm lại suy nghĩ, tiểu vương gia cũng có đạo lý, vì vậy ánh mắt nhìn vương gia cũng hung dữ như cũ nữa.


      "Vậy sau này xin nhờ tiểu vương gia chú ý Tử Lan nhiều hơn, làm những thứ dơ dáy bẩn thỉu kia truyền đến tai Tử Lan, Tử Lan còn , rất dễ học theo cái xấu." Bà vú thành khẩn .


      Tiểu quỷ Chu Tử Mặc lập tức gật đầu nhận lệnh.


      Bây giờ rất buồn bực, cho con nhóc kia học điều xấu? Nàng học điều xấu từ lâu rồi! Hơn nữa còn làm hư !


      "Hôm nay chúng ta vào cung vì nước Ba Tư phái sứ giả đến, mà người sứ giả kia chỉ đích danh muốn gặp người và tiểu cách cách." Bà vú xong, nhìn bộ dạng khéo léo ngoan ngoãn của Chu Tử Mặc lại nhớ đến vấn đề vừa hỏi, vì vậy giải thích cho .


      Chu Tử Mặc nghe thấy lời giải thích của bà vú càng thêm khó hiểu.


      Sứ giả nước Ba Tư tới tới, tại sao còn phải gặp với Tử Lan, bọn họ đâu có quen nhau!


      " Trong nước Ba Tư có mèo Ba Tư sao?" Tử Lan Thanh vờ nhu thuận bên cạnh nghe thấy nước Ba Tư, đột nhiên nhớ đến con mèo Ba Tư đáng mà mình thích, nghiêng khuôn mặt bé béo ụt ịt của mình hỏi câu.


      Nếu như có, nàng muốn nuôi con.


      "Mèo Ba Tư là gì?" Bà vú ôm Tử Lan Thanh trong ngực, hơi hiếu kỳ hỏi, nàng chưa từng nghe nước Ba Tư có loại động vật này.


      " có gì, ta chỉ tùy tiện hỏi chút." Tử Lan Thanh ngây ngốc cười, nàng rồi, làm sao thế giới này có thể có loại tiểu miêu khả ái đó chứ.


      "Lúc này có thể tuỳ ý , lát nữa vào cung thể lung tung rồi." Bà vú ôn hoà .


      "Vâng." Tử Lan Thanh nhu thuận trả lời lần nữa.


      Nhìn bộ dáng Tử Lan Thanh giả trang nhu thuận, Chu Tử Mặc làm động tác nôn mửa với nàng, ưa bộ dáng nhu thuận này của nàng tí nào, ràng là giả vờ, nhưng mà nó lại giả vờ y như .


      Hiển nhiên Tử Lan Thanh cũng nhìn thấy động tác của Chu Tử Mặc, trực tiếp quay mặt chỗ khác, phản ứng đến nữa.


      Ngoan ngoãn ở trong ngực bà vú , an tĩnh đến mức chữ cũng .


      Vào cung, Tử Lan Thanh nhìn thấy tổ mẫu Hoàng quý phi xinh đẹp tôn quý, thân thể béo mập lập tức lảo đảo như người say về phía nàng, mấy lần suýt ngã xuống.*$$*****************chanchan**’;\\’


      Nhìn mọi người ở đây đều kinh hãi lo sợ.


      Tất nhiên những người run sợ lo lắng kia trừ Chu Tử Mặc ra, vì sớm biết, động tác lay động của nàng là giả vờ, con nhóc này lúc tuổi khá tốt rồi.


      Huống chi bây giờ thêm cả năm!


      "Tổ mẫu Hoàng quý phi vạn phúc." Thân thể nho ôm bắp đùi Hoàng quý phi, cực kì nhu thuận . Khuôn mặt bé béo ụt ịt ngẩng lên, toàn bộ đều là nụ cười vui sướng tràn trề.


      "Tử Lan cũng vạn phúc, ha ha. . ." Hoàng quý phi bị tiểu nha đầu này chọc cười, ôm lấy thân thể béo ụt ịt của Tử Lan, đặt ở đùi của nàng. Sau đó thở ra hơi, "Tiểu nha đầu lại mập thêm." Lời của Hoàng quý phi rất bất đắc dĩ, cha mẹ tiểu nha đầu này cũng mập, tại sao sinh nữ nhi lại tròn như vậy.


      "Tử Lan mập." Thân thể nho ngừng lắc, ràng nàng rất
      bất mãn với lời của Hoàng quý phi.


      "Được được được, mập mập, Tử Lan của chúng ta mập chút nào." Hoàng quý phi hôn khuôn mặt bé mập mạp của Tử Lan cái, vui vẻ .


      bên khác, Chu Tử Mặc bị lạnh nhạt rất muốn ôm lấy bắp đùi của mẹ ruột , hung hăng khóc lên, sau đó đưa cho nàng tám chữ to, "Ta mới là con trai ruột của người!"


      Nhưng làm gì, bởi vì là người lớn!


      "Hoàng thượng giá lâm." Tiếng thái giám bén nhọn truyền vào, lúc sau hoàng thượng mặc trường bào màu vàng óng xuất tại trước mặt mọi người.


      Lúc này, Hoàng quý phi và mọi người chuẩn bị hành lễ với hoàng thượng.


      Nhưng còn chưa quỳ xuống, giọng từ ái của hoàng thượng vang lên, " cần hành lễ, đều là người nhà." xong ngồi vào chỗ, sau đó Hoàng quý phi cũng vào chỗ ngồi.


      Tử Lan Thanh ngẩng đầu lên, cẩn thận dò xét hoàng thượng trước mặt, mặc dù nàng vào cung vài chục lần, vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy hoàng thượng.


      Nam nhân kia chừng ba mươi tuổi, có cặp mắt như sao sáng lên vẻ cơ trí, nét mặt rất ràng, như được trạm trổ từng nét. Tử Lan Thanh hơi thất vọng, chỉ nhìn diện mạo hoàng thượng xứng với Hoàng quý phi.


      Hoàng quý phi chính là đại mỹ nhân điển hình, ngũ quan xinh đẹp tỳ vết.


      Lần đầu tiên Tử Lan Thanh nhìn thấy Hoàng quý phi thậm chí còn ngây người, khóe miệng chảy nước miếng, may lúc đó nàng chỉ hơn mấy tháng, nếu mất thể diện đến chết!


      "Phong Ly, đây chính là tiểu cách cách mà nhi tử ta nhận nuôi. Ha ha ha. . . nghĩ nha đầu này còn mà thể trọng lại chút nào." Giọng hào phóng của hoàng thượng khiến Tử Lan Thanh vuốt vuốt cái mũi của mình, lão Hoàng đế chết tiệt, ràng cười nhạo bộ dạng của nàng béo, còn giả vờ uyển chuyển.


      "Hoàng thượng thiên triều tôn kính, có thể để ta đến gần quan sát tiểu cách cách ?"


      Giọng non nớt! Tuyệt đối là giọng non nớt!


      Tử Lan thanh ngẩng đầu lập tức nhìn thấy người những lời đó, tầm tuổi của Chu Tử Mặc, khuôn mặt tinh sảo chủ nhân của nó chỉ mười mười hai tuổi, mà khuôn mặt tinh sảo kia làm Tử Lan Thanh có cảm giác quen thuộc.


      Đứa bé trai này là sứ giả nước Ba Tư, mà nàng còn biết ?
      Last edited: 3/3/16
      ThiênMinh, 139Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 11 : ra đây chính là thích.

      "Tất nhiên là có thể." Lão hoàng đế hiền hòa .

      Nghe được giọng tuỳ ý kia, mắt Tử Lan Thanh trợn trắng, có thể tôn trọng ý kiến của nàng chút được ?

      Dĩ nhiên những người ở đây nghe được tiếng lòng của Tử Lan Thanh, nên sứ giả nước Ba Tư bước từng bước về phía nàng, nhìn cái tên cực kì nghiêm túc trước mặt, Tử Lan Thanh chẳng biết tại sao mình lại lui về phía sau môt bước.

      Mà sứ giả kia nhìn thấy Tử Lan Thanh lui về phía sau, trong mắt lóe lên tia đau đớn. Tử Lan Thanh hít hít cái mũi của mình, nàng lui về phía sau mắc mớ gì tới ! Vì sao phải đau?

      từ từ đến trước mặt của Tử Lan Thanh, thân thể mệt mỏi ngồi xổm xuống, đưa bàn tay mảnh khảnh của mình ra, muốn vuốt ve khuôn mặt nhắn béo ụt ịt, nhưng tay vừa nâng lên lại từ từ để xuống.

      "Ngươi là tiểu nương tử của ta, mười hai năm sau, ta tới đón nàng." Giọng yếu ớt nhàng vang lên bên tai Tử Lan Thanh, khiến cặp mắt nho kia của nàng lập tức trợn to.

      Cái gì ‘ tiểu nương tử ’, cái gì ‘ mười hai năm ’, cái gì ‘ đến đón nàng ’!

      Rốt cuộc tên sứ giả nước Ba Tư này có thân phận gì, vì sao lại những lời này với nàng? Nàng chỉ là bị ném bỏ thôi mà, sao nàng là nương tử của ?

      Đến cùng là chuyện gì xảy ra! Lúc này Tử Lan Thanh cảm thấy đầu của mình hoàn toàn mơ hồ.

      Nàng chỉ là lão đại hắc đạo bị xuyên qua, chán ghét gian khổ, phong ba đời trước, chỉ muốn trôi qua những ngày bình thường thôi mà, tại sao những mưu, tính toán này còn tìm đến nàng làm gì?

      "Tử Lan ngươi bị dọa sợ sao!" Chu Tử Mặc ở bên cạnh vẫn nhìn chăm chú vào Tử Lan Thanh, nhìn thấy gương mặt hoảng sợ của nàng, đau lòng ôm nàng vào trong ngực của mình.

      Sau đó đứng thẳng người, mặt lãnh nhìn sứ giả nước Ba Tư trước mặt.

      Thiếu niên này dám dọa nữ nhi của sợ.

      "Hoàng nhi, được vô lễ!"Tiếng hoàng thượng uy nghiêm truyền xuống.

      Nhưng Chu Tử Mặc chỉ lạnh lùng nhìn vị nam tử cao kia cái, sau đó quỳ xuống đất, "Phụ hoàng, thân thể Tử Lan khó chịu, hoàng nhi mang nàng trở về." xong ôm lấy thân thể mập mạp của Tử Lan, ở lại chào hỏi với bất cứ người nào, từng bước từng bước ra khỏi cửa cung.

      "Nghịch tử. . ."

      "Hoàng thượng, tối nay ngài muốn dùng bữa ở chỗ thần thiếp phải ạ?" Giọng hoàng quý phi dịu dàng, cao ngạo vang lên. nghe lầm, là giọng cao ngạo! Với hoàng thượng người vạn người, nàng cứ trắng trợn cao ngạo ra trước mặt bao người khác như vậy.

      Mà hoàng thượng kia sau khi nghe giọng cao ngạo của nàng, mặt mũi cứng đờ, sau đó lấy lòng cười tiếng, "Nếu ái phi muốn mời, trẫm đâu dám nghe lệnh." Tốc độ thay đổi sắc mặt tuyệt đối thấp hơn thời tiết bên ngoài.

      Sứ giả nước Ba nhìn hoàng thượng và hoàng quý phi, ánh mắt trầm xuống, xem ra lời đồn đãi kia quả nhiên có mấy phần chân .

      . . .

      Ngồi ở xe ngựa trở về phủ, Chu Tử Mặc vẫn lạnh lùng ôm Tử Lan thanh, khuôn mặt nhắn tinh sảo viết bốn chữ lớn ‘ người lạ chớ tới gần ’.

      "Sao vậy?" Bà vú chờ ở bên ngoài, tiến vào bên trong cung, tất nhiên biết tình trạng diễn ra trong cung, nhưng khi nhìn gương mặt lãnh cực kì của Chu Tử Mặc, bà vú cũng cảm giác hơi sợ hãi.

      Nàng lần đầu tiên nhìn thấy vương gia như vậy.

      Tử Lan Thanh lắc lắc đầu béo ụt ịt của mình, nàng cũng biết vì sao Chu Tử Mặc lại nổi giận như vậy.

      "Về sau cho qua lại với người kia!"Tiếng Chu Tử Mặc như hàn băng vang lên xe ngựa, khiến Tử Lan Thanh nhịn được rụt cái cổ của mình.

      Đây cũng quá lạnh rồi!

      "Người nào?" Giọng non nớt, tràn đầy nghi ngờ của Tử Lan Thanh vang lên.

      "Cái tên sứ giả nước Ba Tư đó, ta cảm thấy có ý tốt." Tiếng Chu Tử Mặc cắn răng nghiến lợi.

      Tử Lan Thanh nghe thấy cũng hiểu tại sao Chu Tử Mặc lại tức giận, ra cũng vì cái sứ giả nước Ba Tư đó, nhưng mà. . . cái tên đó có trêu chọc sao?

      Khi trở lại vương phủ vẫn trầm mặc như cũ, đưa Tử Lan Thanh về gian phòng của nàng, tiểu quỷ Chu Tử tự nhốt mình trong phòng, cho ai vào. *$$*dien danlequydon* chanchan**’;\\’


      "Tiểu vương gia, xin ngài dùng bữa." Tiểu Tam ngoài cửa rối rắm .

      " cần!" Tiếng Chu Tử Mặc lạnh nhạt.

      "Tiểu vương Gia, bà vú mời ngài dùng trà." Tiểu Tam ngoài cửa .

      " cần!" Giọng Chu Tử Mặc mê mang.

      "Tiểu vương gia, bà vú bảo ngài ngủ." Tiếng Tiểu Tam ngoài cửa rất uất ức.

      Mà bên trong, an tĩnh đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi. Sau lúc lâu, từ bên trong phòng truyền giọng mệt mỏi của Chu Tử Mặc, "Tiểu Tam, vào ."

      Tiểu Tam nghe thấy lời này của chủ tử nhà mình, đáy mắt sáng lên, cuối cùng tiểu vương gia cũng nghĩ thông suốt!

      "Tiểu vương gia." Tiểu Tam chân chó(nịnh bợ) xuất trước mắt Chu Tử Mặc, bộ dáng đó làm Chu Tử Mặc nhíu nhíu mày, sau đó Chu Tử Mặc thở phào hơi, chỉ chỉ bản vẽ trước mặt mình hỏi, "Ngươi xem, đây là người nào?"

      Tiểu Tam nhìn tấm hình chỉ có cái đầu hình vòng tròn, đôi mắt , cái mũi cộng thêm cái miệng nhắn, lập tức trợn tròn mắt. Đây là người nào? Làm sao nhận ra chứ! Có lẽ thần tiên còn nhận ra đó!

      " nhìn ra sao?" Giọng Chu Tử Mặc hơi tức giận.

      "Đây là bà vú? Hoàng quý phi? Hoàng thượng? Tiểu vương gia tôi. . ." Nhìn khuôn mặt vương gia biến hóa ngừng, Tiểu Tam đoán từng cái từng cái, nhưng khuôn mặt nhắn non nớt của vương gia có dấu hiệu trở nên ấm áp tí nào, ngược lại càng ngày lạnh.

      Tim gan Tiểu Tam run sợ!

      "Chẳng lẽ giống sao? Ta vẽ cả ngày đó!" Chu Tử Mặc ảo não lầm bầm lầu bầu.

      Tiểu Tam nghe thấy tiểu vương gia lời này, trợn mắt, thành quả cả ngày tiểu vương gia tự giam mình trong thư phòng là bức tranh tầm thường hề nhận ra là ai này?

      "Tiểu Tam, ngươi xem, nếu như có người mà ngươi muốn giữ nàng làm của riêng, để bất cứ kẻ nào khi dễ nàng! Đây là cảm giác gì?" Chu Tử Mặc mê mang hỏi.

      biết mình bị sao rồi.

      Dù sao hôm nay nhìn thấy sứ giả nước Ba Tư, đột nhiên cảm thấy hết sức nguy hiểm, như là nữ nhi bảo bối của sắp bị người khác đoạt lấy. tức giận, rất tức giận để ý bất kỳ lễ nghi với hậu quả gì, mang Tử Lan rời luôn.

      Trước đây chưa bao giờ có chuyện này!

      xe ngựa, ôm Tử Lan vào trong ngực, có cảm giác muốn vĩnh viễn giam cầm Tử Lan trong lòng mình. Loại cảm giác này kỳ diệu, kỳ diệu đến mức làm cho cảm thấy hoang mang, rốt cuộc bị sao vậy?

      Nghe thấy lời của tiểu vương gia, Tiểu Tam ngu ngơ, câu này. . . sao giống như lúc gặp nương tử lần đầu tiên vậy? Chẳng lẽ tiểu vương gia. . . Ngẩng đầu, nhìn mặt mũi ngây thơ của tiểu vương gia, Tiểu Tam cười khổ, tiểu vương gia trưởng thành sớm.

      "Tiểu Tam, ngươi biết ta bị sao ?" Chu Tử Mặc vuốt ve bức vẽ ‘ xấu xí ’ trước mặt, đáy mắt dịu dàng kia làm cho Tiểu Tam lộ vẻ xúc động.

      Xem ra tiểu vương gia đúng là xuân tâm nhộn nhạo rồi !

      "Tiểu vương gia, đây là cảm giác vô cùng bình thường, mà nguyên nhân là người thích cái người muốn giữ làm của riêng đó." Tiểu Tam khẳng định .

      "Ngươi là ta thích nàng?"Trong mắt Chu Tử Mặc lóe lên tia hoang mang.

      Mặc dù đứa bé chín tuổi phải rất hiểu những thứ tình tình ái ái, nhưng cũng mơ hồ định nghĩa được chữ 'thích', đột nhiên nghĩ đến mình lại thích nữ nhi của chính mình, Chu Tử Mặc cực kì hoang mang.

      Tiểu Tam chú ý đến sợ hãi trong mắt Chu Tử Mặc, vô cùng đắc ý , "Chắc chắn là chính xác, ngày đó tiểu nhân nhìn thấy nương tử cũng có loại cảm giác này, sau đó ta dùng hết các loại mưu thủ đoạn lừa gạt nàng về tay."

      "Dùng hết các loại mưu thủ đoạn lừa gạt nàng về tay?" Hoang mang trong mắt Chu Tử Mặc từ từ tản , sau đó suy nghĩ nhìn Tiểu Tam.

      Nhìn ánh mắt suy nghĩ của vương gia, khuôn mặt đắc ý của Tiểu Tam cứng đờ, "Hắc hắc. . . Sao có thể, ta là lòng nàng." Tiểu Tam nuốt nước miếng sợ hãi .

      Nếu những lời này bị nàng dâu trong nhà nghe được, có trời mới biết có bị động đất hay !

      "Ừ. . . Ý của ngươi là ta thích nàng." Lần này, giọng Chu Tử Mặc còn hoang mang, dù sao nàng cũng phải nữ nhi ruột thịt của mình, dù thích như thế nào!

      Dùng hết thủ đoạn lừa gạt nàng về tay, đúng! Là dùng lòng cảm hóa nàng, sau đó vĩnh viễn giam cầm nàng bên người, sủng ái nàng tốt.

      Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Chu Tử Mặc cong lên, ra . . . thích chiếm hữu nàng, *$$*****************chanchan**’;\\’
      thích con nhóc nghiệt đó. Nếu là như vậy, để nàng thăng cấp trở thành vương phi của mình!

      Ha ha ha. . .
      Last edited: 3/3/16
      ThiênMinh, 139Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 12: Lừa gạt con nhóc kia như thế nào?


      "Tiểu vương Gia, nô tài cả gan hỏi câu, là thiên kim nhà ai có thể lọt vào mắt vương gia thế ạ?" Tiểu Tam như mèo thấy mùi cá, mang bộ mặt tò mò lại gần Chu Tử Mặc hỏi.

      Tiểu vương gia mới chín tuổi xuân tâm nhộn nhạo, biết đối phương có sức quyến rũ gì khiến vương gia trở nên như thế.

      "Hừ . . Ngươi cần biết!" Khuôn mặt Chu Tử Mặc hưng phấn đột nhiên lạnh , tên Tiểu Tam này lại dám moi lời , tí nữa ra tên tuổi của con nhóc kia.

      Nếu ra, chắc chắn tên Tiểu Tam lộ ra bộ dáng kinh ngạc, hơn nữa miệng rất rộng. . . chừng, ngày mai cả vương phủ biết thích con nhóc kia.

      Đến lúc đó mặt mo của đặt chỗ nào?

      Tiểu Tam thấy tiểu vương gia đột nhiên trở nên nghiêm túc dám hỏi nữa, đành ‘ hắc hắc ’ cười khúc khích mấy tiếng.

      "Ngày mai thu xếp ổn thỏa để bổn vương vào cung, bổn vương có chuyện quan trọng phải bàn bạc với mẫu phi." Bàn tay bé của Chu Tử Mặc vung lên, khí phách cao ngất, mà trong lòng ngừng tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể lừa gạt con nhóc kia về tay.

      Tiểu nghiệt này là người thường lừa gạt người khác.

      "Tuân lệnh!" Tiểu Tam vui sướng trả lời, bây giờ tất cả vấn đề đều giải quyết ổn thỏa rồi, cũng cần lo lắng bị bà vú đánh bằng roi nữa.

      . . .

      Chu Tử Mặc thừa dịp trời còn chưa sáng tiến vào cung, lúc này Hoàng quý phi vẫn còn ngủ say, Chu Tử Mặc bị cung nữ cản ở ngoài cửa cho phép vào, vội chuẩn bị nhảy... *$$*****************chanchan**’;\\’


      Đúng là định vọt thẳng vào, nhưng lại dám.

      Mãi mới chờ đến lúc Hoàng quý phi rời giường, còn phải đợi Hoàng quý phi rửa mặt xong, khuôn mặt nhắn của Chu Tử Mặc cũng rối rắm thành cục.

      "Rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại hốt hoảng như vậy?" Nhìn khuôn mặt nhắn gấp đến đỏ bừng của Chu Tử Mặc, Hoàng quý phi vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, nhi tử bảo bối này, có thể để cho mình thảnh thơi chút hay vậy.

      "Mẫu phi, ta. . . Người ở đây hơi nhiều, hắc hắc. . ." Chu Tử Mặc suýt nữa gấp gáp chuyện thích con nhóc ra, cuối cùng chợt nhận ra nhìn những cung nữ thái giám xung quanh, trong mắt đầy cảnh giác.

      Hoàng quý phi liếc mắt nhận ra ý của Chu Tử Mặc, nhàng chậm chạp mở miệng, "Các ngươi đều lui ra ."

      "Dạ." Toàn bộ cung nữ thái giám trong cung điện đều quỳ xuống, sau đó đứng dậy cúi đầu cung kính lui ra ngoài.

      Khi tất cả người trong cung điện rời , Hoàng quý phi xinh đẹp cao quý mở hai tay của mình ra, như con bướm khiêu vũ từ cao bay đến trước mặt Chu Tử Mặc.

      "Khinh công của mẫu phi lại lợi hại thêm mấy phần." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc vỗ mông ngựa .

      "Tiểu tử ba hoa, , rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?" Lúc này chỗ nào Hoàng quý phi còn có phong cách cao quý ôn nhã như bình thường, hoàn toàn giống như đại tỷ nhà bên cạnh, nắm khuôn mặt bé tinh sảo của Chu Tử Mặc, đùa giỡn hỏi.

      Nếu bộ dáng như vậy của Hoàng quý phi bị người khác nhìn thấy, biết làm kinh sợ bao nhiêu đôi mắt.

      "Mẫu phi, đau!" Chu Tử Mặc muốn kéo tay của Hoàng quý phi ra, nhưng bàn tay mảnh khảnh kia như được dính liền với mặt , mặc dùng lực thế nào cũng kéo ra.

      Cuối cùng chỉ có thể để Hoàng quý phi nắm khuôn mặt bé của .

      " mau, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì!" Hoàng quý phi nghịch ngợm hỏi.

      "Cái đó. . . Ta thích người. A. . . Đau!" Chu Tử Mặc vừa xong câu, bàn tay mảnh của Hoàng quý phi nắm mặt đột nhiên dùng sức bóp khiến liên tục kêu thảm thiết.

      "Con con thích nữ nhân?" Hoàng quý phi chớp chớp cặp mắt đẹp hơi kinh ngạc hỏi.

      Nếu nàng nghe lầm, nhi tử bảo bối nhi tử của nàng hình như có ý này.

      "Ừ." Chu Tử Mặc muốn kéo tay Hoàng quý phi ra lần nữa, nhưng vẫn phen vô ích.

      "Là ai ?" Hoàng quý phi tay dần dần buông lỏng.

      "Là nữ nhi của ta, a! A! A. . ." Chu Tử Mặc kêu thảm thiết ngừng.

      Sau nửa canh giờ.

      Chu Tử Mặc uất ức vuốt khuôn mặt sưng đỏ được bôi thuốc của mình, u oán nhìn mẫu thân, phải chỉ là thích con nhóc sao? Phải kích động như vậy hả? Bóp khiến khuôn mặt của cũng sưng đỏ cả lên!

      Như vậy về nhà gặp con nhóc kia như nào chứ, chắc chắn tiểu nghiệt kia cười nhạo.

      "Con con thích Tử Lan?" Bây giờ Hoàng quý phi còn chưa lấy lại tinh thần từ lúc bị kinh sợ đó, si ngốc hỏi.

      "Vâng." Chu Tử Mặc gật đầu, cái này khó lý giải lắm sao?

      Phải biết rằng mẫu thân hỏi vấn đề này dưới mười lần.

      "Con xác định?"

      Rốt cuộc, Hoàng quý phi cũng đổi câu hỏi, nhưng mà. . . câu hỏi này với cái vừa nãy có cái gì khác nhau sao?

      "Xác định!" Chu Tử Mặc gật đầu lần nữa.

      "Con chắc chắn?"

      Hoàng quý phi lại hỏi câu nữa, nhưng . . . Ba câu hỏi này căn bản đều là mà!

      "Ừ." Lần này Chu Tử Mặc chỉ trả lời chữ.

      " ra là như vậy, ta biết rồi!" Hoàng quý phi thở hơi dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đợi lúc nàng mở mắt ra lần nữa, tất cả si ngốc trong mắt biến mất còn mống, chỉ còn dư lại cơ trí vô tận.

      Nếu con trai bảo bối của nàng thích tiểu nha đầu kia, nhất định nàng giúp. Vì nàng cũng rất ưa thích tiểu quỷ mập phì này, nhưng còn thân phận của tiểu nha đầu kia…

      "Nếu thích như vậy con muốn để nàng trở thành vương phi của con đúng ?" Cặp mắt cơ trí của Hoàng quý phi thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Chu Tử Mặc, làm Chu Tử Mặc nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Lần đầu tiên nhìn thấy mẫu phi như vậy.

      Gật đầu cái, động tác của Chu Tử Mặc xác nhận suy nghĩ của Hoàng quý phi.

      "Con vẫn chỉ cho rằng Tử Lan là đứa trẻ bị vứt bỏ đúng ?" Hoàng quý phi xoay người, để Chu Tử Mặc nhìn thấy đáy mắt đau đớn của nàng, nữ nhân đáng thương đó, nàng vốn tôn quý hơn bất kỳ nữ nhân nào cùng thân phận trong cả ba nước, vậy mà. . .

      "Chẳng lẽ phải sao?" Chu Tử Mặc nghi ngờ hỏi.

      "Đúng! Nàng là đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng lại phải đứa trẻ bị vứt bỏ bình thường, phụ thân của nàng tìm nàng sau khi nàng lớn lên, thậm chí còn mang theo rất nhiều vị hôn phu của nàng!" Tiếng Hoàng quý phi có chút bất đắc dĩ.

      Đều do mẫu thân tiểu nha đầu kia, trước kia thích nam nhân ưu tú như , sau khi cự tuyệt người khác, còn đính hôn luôn cho đứa bé.

      Mà đính hôn chính là đính bảy cái! Lúc đó nàng còn tưởng là nữ nhân đó muốn sinh bảy đứa trẻ, nhưng nữ nhân kia lại ngây thơ hào phóng mà , nàng tuyệt đối chỉ mang thai nhi tử, mà nhi tử bảo bối của nàng vừa sinh ra là có tận bảy vị mỹ nữ xinh đẹp làm vị hôn thê, đây thực là chuyện tốt. *$$*****************chanchan**’;\\’


      Vậy mà người tính bằng trời tính, nàng lại sinh ra nữ nhi!

      "Rất nhiều vị hôn phu?" Chu Tử Mặc la chói tai, tiểu nghiệt này lại có nhiều vị hôn phu, vậy phải làm thế nào? Bây giờ xác định mình thích con nhóc này cho nên chắc chắn thả nàng rời .

      Mà những vị hôn phu kia của nàng, chẳng lẽ phải tới thiến , tới đôi thiến đôi hả?

      "Con sợ?" Hoàng quý phi như cười nhạo nhìn nhi tử này của nàng. Nếu ngay cả điều này cũng sợ, nàng khuyên buông tha sớm chút, vì nếu muốn ở chung chỗ với Tử Lan, chắc chắn phải chịu qua muôn vàn khổ sở.

      phải đơn giản thích là có thể bên nhau cả đời.

      "Người nào sợ! Ta mới sợ!" Chu Tử Mặc đứng thẳng thân thể nho , giọng gầm thét với mẫu thân . Con nhóc là nhặt được, ôm nàng ngủ trở thành thói quen rồi, cho bất cứ kẻ nào khi dễ nàng! thích con nhóc, như vậy tuyệt đối buông tay!

      Nhìn vẻ mặt kiên định của , Hoàng quý phi hài lòng gật đầu cái.

      "Nếu con nghĩ nhất đinh phải có nàng, chuyện thứ nhất phải làm là cả đời này chỉ có thể có duy nhất nữ nhân là nàng!" Hoàng quý phi rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm Chu Tử Mặc xác định, chỉ cần làm theo lời mẫu thân thể lấy được con nhóc.

      Vì vậy, kiên định gật đầu.

      Lúc này chỉ muốn lấy được con nhóc còn biết cái gì gọi là chỉ có thể có được nữ nhân.

      "Còn nữa, con phải giỏi văn giỏi võ, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ. Trong đó, quan trọng nhất chính là võ! Bắt đầu từ ngày mai, nếu rảnh rỗi mỗi đêm ta đều ra cung tự mình dạy võ công cho con." Hoàng quý phi do dự trực tiếp .

      "Ta cố gắng, nhưng . . . mẫu phi có lệnh của hoàng a mã có thể xuất cung sao?" Chu Tử Mặc lo lắng hỏi.

      Hoàng quý phi nhìn Chu Tử Mặc lo lắng nghịch ngợm chớp chớp cặp mắt, " để người trong cung biết chẳng phải là được sao!"

      " ra là mẫu phi là muốn trộm ." Chu Tử Mặc hưng phấn .

      " thôi, con muốn để toàn bộ mọi người trong hoàng cung nghe sao? Còn nữa, ta làm như vậy cũng phải vì con... nhất định con phải hăng hái tranh giành lừa gạt Tử Lan về tay!" Hoàng quý phi động viên Chu Tử Mặc.

      Nghe thấy lời của mẫu thân mình Chu Tử Mặc hơi nhức đầu, sao cảm giác lời của mẫu thân giống như lừa bán trẻ con vậy chứ.

      ☆, Chương 13: Tất cả vì con nhóc.


      Chỉ là cảm giác này tệ, hắc hắc. . .

      Mẫu thân giúp lừa gạt con nhóc, nàng chắc chắn thoát khỏi lòng bàn tay của , tốt nhất nên ngoan ngoãn chờ trở thành vương phi của hơn.

      Trời vừa tối, Chu Tử Mặc lặng lẽ bò dậy từ giường Tử Lan Thanh, mò về phía cửa phòng.

      Tối nay là ngày đầu tiên chính thức học võ, trước kia cũng theo sư phụ học võ, nhưng võ công của sư phụ với võ công của mẫu thân tuyệt đối là trời vực, cũng chỉ mới học được chút da lông. Mà bây giờ, mẫu thân tự dạy , hiệu quả này, hắc hắc hắc. . . Tuyệt đối bình thường!

      tới rừng cây ước định trước, Hoàng quý phi mẫu thân đại nhân đợi sẵn ở bên trong.

      "Ngày thứ nhất đến trễ, phạt chạy mười vòng." Hoàng quý phi lạnh lùng nhìn Chu Tử Mặc, câu đó làm cái miệng nhắn của Chu Tử Mặc có thể nhét vừa hai quả trứng.

      Mẫu thân có phải quá độc ác với hay ?

      "Chạy quạnh rừng cây ?" Chu Tử Mặc hít hít cái mũi của mình.

      "Chạy quanh vương phủ!" Chân mày xinh đẹp của Hoàng quý phi cau lại, khiến khuôn mặt bé tinh sảo của tiểu quỷ nào đó ngay lập tức xanh mét . Chạy quanh vương phủ, mẫu thân xinh đẹp của có biết vương phủ rộng bao nhiêu ?

      Nếu chạy quanh vương phủ, chạy xong vòng ít nhất cũng phải nửa canh giờ, mười vòng chính là năm canh giờ! để cho ngủ hay sao!

      "Mẫu thân đại nhân, ngài biết vương phủ này rộng bao nhiêu ?" Chu Tử Mặc lẩm bẩm, bộ mặt u oán hỏi.

      " biết, nhưng cái này có quan hệ gì sao?" Hoàng quý phi nắm gò má hơi sưng đỏ của Chu Tử Mặc, cười đùa . Chu Tử Mặc nghe thấy lời của mẹ nàng, lập tức im lặng, lúc này rất hoài nghi đây phải là mẹ ruột .

      " quan hệ! Con chạy xong mười vòng trời cũng sáng rồi!" Chu Tử Mặc gầm thét với khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.

      "Vậy trước tiên cho ngươi thiếu nợ, từ từ chạy, ta vội." Gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướng mỉm cười, Hoàng quý phi xong câu đó buông lỏng khuôn mặt nhắn của Chu Tử Mặc ra, nở nụ cười rồi đột nhiên lạnh mặt xuống, "Còn ngẩn người cái gì, chạy mau!"


      Nhìn mẫu thân đại nhân thay đổi sắc mặt vừa nhanh vừa mạnh, khóe miệng tiểu quỷ co rút, thôi vẫn là nên chạy .

      Sau hai canh giờ, Chu Tử Mặc mệt giống như chó chết ( ta thề ta đảm bảo cái này đúng bản gốc) thở hồng hộc nằm mặt đất, mẫu thân phải biến thái bình thường, mà là vô cùng biến thái! Mói chừng kẻ thù của nàng là con cái.

      "Hôm nay tạm thời dạy tới đây, trước về ngủ thôi." xong câu đó, Chu Tử Mặc nháy nháy mắt thấy mẫu thân Hoàng quý phi xinh đẹp của đâu nữa rồi.

      Từ từ bò dậy, kéo thân thể mệt mỏi của mình, Chu Tử Mặc tới chỗ chăn ấm áp.

      Chỉ vừa nghĩ đến lập tức có thể ôm con nhóc ngọt ngào ngủ, đột nhiên Chu Tử Mặc cảm thấy mình còn mệt mỏi như vậy rồi. Tất cả vì con nhóc dù có cực khổ nữa cũng kiên trì.

      Bò lên giường, ôm con nhóc vào trong ngực mình, nhìn khuôn mặt nhắn mập mạp đột nhiên nhàng giật giật, mà khóe miệng nhắn cũng giật giật hai cái, Chu Tử Mặc dừng lại ở chỗ, nhàng hôn lên cái miệng khả ái, nhưng . . Đúng lúc đó trong miệng con nhóc chảy ra chất lỏng trong suốt là. . . nước miếng.

      Mà khóe môi của tự nhiên bị dính vào ít như vậy.

      Hơi tức giận hung hăng lau nước miếng ngoài miệng mình, Chu Tử Mặc giận dữ nhìn con nhóc ngủ say, đột nhiên mở miệng ra cười ra tiếng .

      Đây chính là con nhóc của , mặc kệ nàng tốt hay nàng xấu đều chấp nhận tất cả.

      . . .

      Thời gian trôi qua nhanh chóng, thoáng cái năm, trong năm qua đó chiều cao Chu Tử Mặc như măng mùa xuân sau cơn mưa, mấy ngày trước còn làm cho Tử Lan Thanh béo tròn khinh thường phỉ báng trong lòng, mà bây giờ cảm thán người ở cổ trưởng thành đúng là sớm, tên tiểu quỷ kia trưởng thành sớm như vậy.

      "Vật thịt vui làm sao hôm nay lại ăn cháo trắng rồi hả ?" Sáng sớm, Tử Lan Thanh uống cháo lá sen của mình. Chu Tử Mặc ở sau lưng gõ cái đầu của nàng cái khiến nàng tức giận ngẩng đầu.

      Nàng ăn cháo còn phải do làm hại!

      Bởi vì gần năm trở lại đây rất thích ăn cháo, mà năm này cơ thể của cũng chợt cao lên, nên bà vú nhất quyết cho là cháo có lợi cho chiều cao đứa bé hơn thịt nạc.

      Vì vậy để cho nàng ăn cháo.

      thể , người ở cái cổ đại này. . . đúng là mù chữ từng người từng người . Cháo trắng còn có dinh dưỡng hơn thịt nạc? nhìn thấy động vật ăn cỏ làm thịt cho động vật ăn thịt sao!

      Nên ăn thịt là thứ để người ta phát triển mãnh liệt đó.

      "Này ăn ." Chu Tử Mặc nhìn bộ mặt tức giận của Tử Lan Thanh, đẩy thịt tới trước mặt nàng, nhìn khuôn mặt nhắn mập phì vui mừng thuần thục dùng đũa kẹp từng cục thịt vào trong miệng để ăn.

      Bộ dáng đáng khiến Chu Tử Mặc hạnh phúc mỉm cười.

      Loại cảm giác này rất tốt, dù mỗi đêm mệt đến hộc máu, nhưng chỉ cần có thể ở chung chỗ với nha đầu này, cảm giác mình như bị ngâm ở trong bình mật vậy .

      …...

      " nãi nãi của tôi, tại sao người lại ăn thịt, ăn như vậy sau này có muốn lập gia đình hay !"Tiếng bà vú khoa trương ở cửa vang lên.

      Khiến Tử Lan thanh ăn vui sướng tay bé run lên, chiếc đũa tí nữa rớt xuống.

      ". . . bà vú, là phụ thân cho ta ăn." Cái miệng nhắn của Tử Lan Thanh xệ xuống, chỉ lát nữa là khóc lên.

      "Rồi rồi rồi, bà vú người, đừng khóc nữa." Bà vú vừa nhìn tiểu tổ tông này muốn khóc, vội vàng an ủi. Nàng rất sợ nước mắt của tiểu tổ tông này, nhưng là. . .

      Mặc dù thân phận tiểu cách cách cao quý, nhưng nếu bản thân nàng là người béo ai muốn cưới nàng chứ? Dù cưới cũng phải lòng! Giờ còn lo lắng, nhưng theo tiểu cách cách từng ngày từng ngày lớn lên nếu nàng vẫn tham ăn như thế, nhất định gầy xuống được.

      Cho nên nàng mới khống chế ăn uống của tiểu cách cách.

      Nếu Tử Lan Thanh biết ý định của bà vú lúc này nhất định hết sức buồn bực, nàng mới chỉ có ba tuổi thôi, sao chưa gì nghĩ đến chuyện lập gia đình? Cái cổ đại này chính là nơi bắt người ta trưởng thành sớm!

      "Vậy ta có thể ăn thịt sao?" Tử Lan Thanh thận trọng nhìn bà vú, chỉ chờ bà vú ra chữ ‘ được ’ là nàng có thể ăn nhiều nữa.

      Nhìn ánh mắt khao khát của Tử Lan Thanh, trong lòng bà vú đau nhói, nhưng . .

      "Nếu người khống chế ăn uống, sau khi lớn lên ai nguyện ý cưới người đâu." Bà vú ra lời suy nghĩ.

      Hơi mím mím môi, với những cổ nhân như này, chút hứng thú nàng cũng có, nhưng đây là lời nhắc nhở của bà vú. Đến cổ đại lâu như vậy, nàng còn chưa nhìn thấy xuân cung đồ ở đây, đúng lúc chơi nhìn thấy cái, hắc hắc. . .

      "Ta ăn no rồi." Tử Lan thanh để bát đũa trước mặt mình xuống, bò xuống cái ghế cao ngất, thân thể bé mập phì nhạy nhanh như con khỉ .

      Nhìn bộ dạng gấp gáp kia của nàng, Chu Tử Mặc khẽ mỉm cười, ăn sạch bát cháo trắng trước mặt, sau đó nghiêm túc với bà vú, "Về sau tiểu cách cách muốn ăn thịt để cho nàng, cần lo lắng vấn đề về sau ai thèm lấy nàng." Vì nha đầu này chắc chắn là vương phi của .

      "Dạ." Bà vú cung kính đáp.

      Ở trước mặt của Tử Lan, nàng vẫn có thể là mẫu thân hòa ái dễ gần, nhưng khi đối mặt với tiểu vương gia, dù hiểu đối đãi với mình như người thân, nhưng nàng vẫn hơi sợ hãi như vậy.

      Dù sao cũng là chủ tử!

      Chu Tử Mặc nghe thấy lời của bà vú, ánh mắt càng dịu dàng hơn, nha đầu nho kia a. . . rất hy vọng nàng vẫn mập lên, sau đó người nào chịu cưới nàng, thế có thể bá đạo chiếm lấy nàng.

      Để cho nàng trở thành vương phi độc nhất vô nhị của mình!

      Lúc Chu Tử Mặc vui vẻ suy nghĩ chuyện tương lai, tiếng Tiểu Tam vang lên cắt đứt dòng tưởng tượng ‘ tương lai ’tốt đẹp của .


      "Vương gia, vương gia, cách cách biết vẽ tranh rồi." Tiếng Tiểu Tam rất hưng phần, nhưng trong hưng phấn còn mang theo tia kích động.

      "Ba tuổi có thể vẽ, con ta thiên tài." Mặc dù biết tên Tiểu Tam này kích động cái gì, tiểu quỷ nào đó vẫn lắc đầu cảm thán . biết, tiểu nghiệt này chắc chắn là người tầm thường.

      "Nhưng cái cách cách vẽ đấy là….xuân cung đồ!" Tiếng Tiểu Tam đột nhiên chuyển đổi, đắc ý trong giọng kia ràng thể nghi ngờ. Dễ nhận thấy, lần này vì muốn đả kích tiểu vương gia nên mới tới.

      biết tiểu vương gia nghe xong tin này có cái vẻ mặt gì? Tiểu Tam hơi mong đợi.

      "Hắc. . . thích chính là muốn toàn ý bồi dưỡng." tiểu quỷ nhìn bức tranh chột dạ.

      "Cách cách còn muốn tìm người thực hành." Tiểu Tam thấy tiểu vương gia tức giận, thầm cười tiếng. Những lời này của , sợ tiểu vương gia giận đến thẹn thùng, mà tiểu vương gia tức giận đến thẹn thùng cả vương phủ này đều có kịch hay để nhìn.

      Đến lúc đó, hắc hắc. . .

      " cho nàng biết, chuồng heo có mấy chục đầu heo đực, tùy nàng giày vò!" tiểu quỷ cắn răng nghiến lợi! Nha đầu kia thể bớt việc chút sao?
      Last edited: 3/3/16
      ThiênMinh, xixon, 139 1 thành viên khác thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 14: Cái tên tiểu quỷ chết tiệt.

      Bị tiểu quỷ cắt đứt ‘ học tập ’của mình, cái miệng nhắn của Tử Lan méo mó, coi thường giơ ngón giữa lên với tên tiểu quỷ kia, sau đó thân thể mập mạp quay ngoắt , chạy tới vườn hoa.

      Đừng hiểu lầm! Nàng phải ngắm hoa mà là. . .

      "Mẹ, lúc nào Hồng ca ca trở lại?" Tử Lan Thanh ba tuổi mập ú nhanh tay lột vỏ quả nho, sau đó đút vào trong cái miệng nhắn này của mình, bộ dáng này rơi vào trong mắt khiến bà vú hơi nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.

      Sau khi vườn hoa nơi này bị Tử Lan cải tạo thành vườn nho, hàng năm đến ngày nắng gắt, chắc chắn tiểu nha đầu này mỗi ngày ở đây canh giờ, mà trong canh giờ này, nàng liên tục ăn nho.

      Bà vú biết cái bụng nho của nàng, tại sao có thể nhét thêm bao nhiêu nho như vậy.

      "Cùng lắm tháng nữa trở về." Nhắc tới con trai của mình, vẻ mặt bà vú càng nhu hòa.

      "Còn phải tháng nữa." Tử Lan Thanh buồn chán giọng lầu bầu, ràng với việc còn tháng nữa mới nhìn thấy ‘ Hồng ca ca ’ này rất bất mãn. Trong mắt của nàng ‘ Hồng ca ca ’ đồng nghĩa với sườn xào chua ngọt.

      Hồng ca ca làm sườn xào chua ngọt rất ngon, mỗi lần ăn nàng hận được coi đầu lưỡi của mình như miếng sườn mà cắn xuống .

      Vậy mà tên thối tha chết tiệt Chu Tử Mặc, lần nào cũng cho nàng ăn nhiều, thậm chí vì để nàng từ bỏ miếng sườn thơm ngát này còn điều Hồng ca ca ra ngoài vương phủ mà chính là cả năm.

      Vì chuyện này, nàng thấy bà vú khóc ít lần.


      "Người nhớ Hồng ca ca, hay là nhớ đến sườn xào chua ngọt của ." Bà vú trêu ghẹo .

      "Ha. . . Cũng muốn!" Tử Lan Thanh thể , nàng muốn nhất vẫn là những miếng sườn kia.

      "Ha ha ha. . ." Nhìn khuôn mặt nhắn béo ụt ịt của Tử Lan vì rối rắm với cái vấn đề này mà cả khuôn mặt nhắn đáng cũng nhíu thành đoàn, bà vú vui vẻ cười.

      Sau đó, bà vú như đột nhiên nghĩ tới điều gì, bắt đầu than thở .

      “Vú, sao vậy?" Nhìn bà vú than thở, đột nhiên Tử Lan Thanh có loại dự cảm xấu, vì mỗi lần bà vú than thở đều có liên quan với nàng, hơn nữa còn là liên quan đến truyện xấu.

      Lần này, quả nhiên.

      "Trong cung truyền tin đến, người bốn tuổi nên phải vào cung đọc sách cùng các vị công chúa hoàng tử." Bà vú than thở , vừa , vừa trìu mến nhìn Tử Lan Thanh.

      Vào trong cung đọc sách cũng chỉ đơn giản là đọc sách như vậy.

      Trong hoàng cung, khắp nơi đều là mưu tính toán, nên Hoàng quý phi mới để khi tiểu vương gia mới sáu tuổi, vận dụng các loại thủ đoạn khiến hoàng thượng phong làm vương, sau đó ‘ đuổi ’ xuất cung.

      phải nàng muốn tiểu vương gia ở lại bên cạnh, mà Hoàng quý phi hi vọng tiểu vương gia có thể giữ vững tính trẻ con, bị những mưu đen tối trong hoàng cung làm ô uế tim mình.

      "Bốn tuổi. . . Đọc sách. . ." Khóe miệng Tử Lan Thanh co quắp , cái cổ đại này phải thịnh hành câu ‘ phụ nữ vô tài mới là đức ’ sao? Tại sao nàng còn phải vào cung đọc sách?

      Nàng cũng đâu giống nữ chính trong mấy cái tiểu thuyết xuyên kia, cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, hoặc giỏi ca múa, dù gì cũng có thể chép lại mấy bài thơ Đường sau đó gắn tên của mình vào rồi được xưng làm tài nữ.

      Nhưng kiếp trước nàng. . .

      Tử Lan Thanh, mới sinh ra mẹ chết, hai tuổi cha chết! Sau đó theo cữu cữu học võ lưu lạc chân trời, sáu tuổi học tiểu học vì nhục mạ thầy giáo, tìm hiệu trưởng gây chuyện, bị đuổi học hai mươi mốt lần!

      Học xong tiểu học bị ngắt quãng,đến mười bốn tuổi mới vào sơ trung, lần đầu tiên đến lớp tặng chủ nhiệm hai cái bạt tai, nguyên nhân là do tên biến thái kia biết thân thế đáng buồn của nàng nên bảo nàng phải ngủ với vài bữa mới để cho nàng an ổn học xong sơ trung.

      Lúc Tử Lan Thanh đánh lão biến thái này đột nhiên hối hận! Tại sao nàng trực tiếp thiến !

      Sau đó, Tử Lan Thanh mười bốn tuổi bắt đầu bước vào thế giới hắc đạo, nhiều lần đứng bờ vực sinh tử nàng mới có thể từng bước từng bước bò lên vị trí cao hơn, cuối cùng cũng ngồi lên vị trí lão đại hắc đạo.

      Sau những việc trải qua như này, người ta còn có thể trông cậy nàng học tiếp, học cái gì đây!

      Mỗi ngày đều biết tương lai của mình, xung quanh đều là vô số mưu tính toán, ngay cả ngủ cũng thể ngủ quá say, vì biết kẻ địch có thể ở lúc mình ngủ cho mình đao hay .

      Vì vậy từ trước đến nay trừ mấy câu, ‘ xuân ngủ bất giác hiểu ’* những thứ này ngay cả trẻ em vườn trẻ cũng biết còn lại nàng còn biết bài vè phép nhân của trẻ con .

      Để cho nàng đọc sách còn bằng cho nàng cây đao cho sảng khoái. Trực tiếp đâm đao tới có thể sảng khoái sao?

      "Các công chúa, cách cách khác năm tuổi mới đọc sách, nhưng thân phận cách cách đặc biệt nên bốn tuổi bị truyền vào trong cung đọc sách. Ai, Lan nhi đáng thương." Bà vú than thở, chỉ cần nghĩ đến tiểu cách cách tham ngủ giờ Mẹo mỗi ngày phải đến hoàng cung, bà vú đau lòng hồi.

      Nghe đến đó, con ngươi Tử Lan chuyển động, non nớt hỏi, "Tại sao ta bốn tuổi đọc sách, mà những công chúa, cách cách kia năm tuổi mới ? Ta có thể năm tuổi mới đọc sách được ?" Có thể chậm năm cũng tốt.

      Như vậy, nàng mà có thể trộm. . . đúng, là lấy chút ngân lượng sau đó tiêu dao sảng khoái . Ai nguyện ý đọc sách tự đọc , dù sao tiểu gia Tử Lan Thanh nàng muốn.

      " được, đây là ý chỉ trong cung truyền tới." Bà vú khó khăn , nàng chỉ là người làm, các chủ tử như thế nào nàng chỉ có thể lại y như vậy!

      Nghe xong lời bà vú , Tử Lan Thanh buồn bực chu cái miệng nhắn, ngay cả quả nho mình thích nhất trước mặt cũng muốn ăn nữa.

      Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, để cho mình học.

      Giả bộ bệnh? được! Giả bộ bệnh tối đa chỉ có thể giả bộ mấy tháng, vài tháng sau, nàng vẫn bị lôi học!

      Chơi xấu? Càng được! Chắc chắn bị tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia đánh đòn, lại nhớ đến lần bị đánh đòn trước, Tử Lan Thanh lắc lắc cái đầu của mình.

      Vậy còn có biện pháp gì?

      Xem ra chỉ có con đường có thể , chính là bỏ nhà ra !

      Nghĩ tới đây, con ngươi Tử Lan lóe lên tia sáng, nếu cuối cùng chỉ có con đường bỏ nhà ra này thông nàng cũng chỉ có thể dạo hơn mấy vòng bên ngoài.

      Chỉ là đến lúc đó bà vú rất đau lòng. . .

      Nhưng nhất định phải ! Cùng lắm sau này nàng hay trở lại thăm bà vú chút dù sao nàng tuyệt đối học, nàng có loại cảm giác sợ hãi cuồng liệt với học hành.

      "Tử Lan, ra học cũng rất tốt, trong hoàng cung có rất nhiều công chúa cách cách, phải chỉ có tiểu vương gia và người như trong vương phủ." Bà vú nhàng an ủi.

      Nàng biết Tử Lan mới có ba tuổi này có ý định rời nhà ra .

      "Vâng." Tử Lan Thanh yên lòng lên tiếng, sau đó đột nhiên nàng nghĩ đến vấn đề, " Phụ thân học ở trong cung sao? Tại sao chỉ có công chúa và cách cách."

      Bà vú công chúa và cách cách, hề đến tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia, chẳng lẽ nam nữ trong hoàng cung được tách riêng?

      Tử Lan Thanh đoán đúng.

      "Các môn học của hoàng tử, thân vương, bối lặc và công chúa, cách cách khác nhau vì vậy học chung với nhau." Bà vú , hi vọng có thể giải tỏa sợ hãi của Tử Lan.

      "Phụ thân ở bên ta nếu ta vào cung bị khi dễ làm sao chứ!" Tử Lan Thanh oán hận , nàng chỉ hy vọng thông qua thương của bà vú mà thoát khỏi bi kịch học.

      Nhưng dù bà vú có thương nàng như thế nào bà vú cũng thể thay đổi việc này. Cho nên đành lòng nhìn ánh mắt u oán của Tử Lan, bà vú lui xuống.

      Lập tức trong ‘ vườn nho ’ vắng vẻ này cũng chỉ còn lại Tử Lan Thanh.

      Hơi ủ rủ cúi đầu, con ngươi Tử Lan ngừng lướt qua từng tia đau đớn, đoạn kí ức u tối nàng cố gắng cất lại về, đặc biệt là kí ức khi còn bé khiến gương mặt non nớt của Tử Lan Thanh đột nhiên trở nên căng thẳng.

      Nàng cần học, nàng. . . sợ!

      Núp ở cây đại thụ, Chu Tử Mặc nghe cuộc đối thoại của Tử Lan và bà vú từ đầu đến cuối. Thấy trong mắt Tử Lan bây giờ ngừng lóe lên sợ hãi, biết tiểu nghiệt này sao lại sợ học như vậy.

      nhàng từ cây nhảy xuống, tiếng động tới sau lưng Tử Lan, ôm tiểu thân thể béo ụt ịt vào trong ngực mình, đầu Chu Tử Mặc tựa bả vai Tử Lan.

      Tử Lan Thanh tự nhiên bị ôm bất thình lình sợ hết hồn, nhưng cảm nhận được mùi hương quen thuộc kia, hoảng loạn trong lòng bình tĩnh lại. Mà sợ hãi cũng tản ít.

      " cần phải sợ, ta bảo vệ ngươi." Tiếng Chu Tử Mặc rất mềm rất , làm cho lòng của Tử Lan Thanh đột nhiên run lên. Chu Tử Mặc, chỉ là tiểu quỷ mới mười tuổi lại làm cho nàng cảm thấy an tâm.

      Cái cảm giác dù trời sập vẫn có người đỡ, rất tốt.

      "Vì ngươi là nữ nhi của ta! Dù có khi dễ cũng chỉ ta có thể khi dễ!" câu làm cho tất cả cảm động của Tử Lan Thanh biến mất còn mống.

      Chu Tử Mặc! Cái tên tiểu quỷ chết tiệt!


      * câu trong bài thơ "xuân hiểu" của Mạnh Hạo Nhiên.

      Nguyên gốc:春眠不覺曉,
      處處聞啼鳥。
      夜來風雨聲,
      花落知多少.

      Phiêm : Xuân miên bất giác hiểu
      Xứ xứ văn đề điểu
      Dạ lai phong vũ thanh
      Hoa lạc tri đa thiểu.

      Dịch nghĩa: Giấc ngủ đêm xuân biết trời sáng
      Nơi nơi đều nghe thấy tiếng chim hót
      Đêm qua trong gió mưa
      Chẳng hay hoa rụng nhiều hay ít?

      Dịch thơ: Giấc xuân buồn thức,
      Khắp nơi chim ríu rít.
      Đêm qua gió mưa về,
      Hoa rụng nhiều hay ít?
      xixon139 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆, Chương 15: Bắt đầu đọc sách.

      Mở cái miệng nhắn của mình ra, Tử Lan Thanh hung hăng cắn lên khuôn mặt tinh sảo của Chu Tử Mặc, cắn bị thương gương mặt của tiểu quỷ này nàng cũng gọi là Tử Lan Thanh. ra chủ yếu vẫn là nàng ghen tỵ.

      Tại sao dáng dấp tiểu quỷ này lại đẹp như thế, còn nàng tròn phúng phính .

      Sau khi nàng phá hoại khuôn mặt của , nàng tin tiểu quỷ này còn có thể so đáng với nàng được nữa!

      "A! A! A. . ." tiếng kêu thảm thiết ngừng phát ra từ trong miệng tên tiểu quỷ nào đó, tiểu nha đầu lại dám cắn ? Hơn nữa còn cắn khuôn mặt xinh đẹp bé này nữa.

      khẳng định mặt lần này còn nguyên vẹn rồi!

      Nghe tiếng kêu thảm thiết của tiểu quỷ kia, cả vương phủ đều kinh động, đám người nha hoàn thị vệ ngẩng đầu lên nhìn cái về nơi gào thét thảm thương kia, lại cúi đầu lần nữa, làm chuyện của mình.

      Vì bọn họ biết chắc chắn tiểu cách cách khi dễ tiểu vương gia.

      Ngày thứ hai, cả vương phủ đều biết tiểu vương gia bị tiểu cách cách cắn, hơn nữa còn là cắn ở mặt. khuôn mặt nhắn của tiểu vương gia, có hai hàng dấu răng nho , đó chính là kiệt tác của Tử Lan Thanh.

      ràng Tử Lan Thanh rất hài lòng với kiệt tác này. Nhìn hai dấu răng khuôn mặt kia, Tử Lan Thanh rất vui vẻ còn ăn thịt nhiều hơn bình thường mấy miếng. Thậm chí còn gắp miếng rau dưa mà trước kia nàng thích ăn nhất.

      "Trong cung truyền ý chỉ đến, sáng sớm ngày mai ngươi phải vào cung với ta." Chu Tử Mặc nghiến răng nhìn Tử Lan Thanh vui vẻ ăn, đột nhiên cười hiểm tiếng rồi .

      Tiếng cười hiểm kia truyền vào tai Tử Lan Thanh, làm cho bàn tay kẹp miếng thịt run lên làm miếng thịt trong tay rơi xuống bàn.

      "Có nghĩa là gì?" Tử Lan Thanh khẩn trương hỏi.

      "Ngươi thử xem?” Chu Tử Mặc hỏi ngược lại.

      " biết. . . phải là bắt ta vào cung học chứ?" Tử Lan Thanh tội nghiệp nhìn Chu Tử Mặc, bây giờ nàng hoàn toàn còn hăng hái ăn cơm nữa rồi, cả khuôn mặt nhắn béo ụt ịt căng thẳng nhìn Chu Tử Mặc.

      Sợ rằng Chu Tử Mặc ra chữ ‘ phải ’.

      Nhưng nàng càng sợ cái gì cái đó chắc chắn xảy ra.

      "Hoàng a mã muốn ngày mai ngươi theo ta học, hơn nữa. . . là giờ Mẹo!" Chu Tử Mặc đắc ý nhìn Tử Lan Thanh, tin nha đầu này sợ điều đó.

      Mà cũng vì nàng sợ nên mới như thế.

      "Ngươi ?" Cái miệng thận trọng nuốt nước miếng cái, tim Tử Lan Thanh đều muốn rơi ra ngoài, vội vàng .

      Nhìn Tử Lan Thanh sợ hãi như vậy, Chu Tử Mặc khẽ nhíu nhíu mày. Tại sao tiểu quỷ này lại sợ học?

      "Ngươi yên tâm, ta bảo vệ ngươi. Trong hoàng cung, ngoại trừ ta ra ai có thể khi dễ ngươi !" Chu Tử Mặc khí thế , hi vọng có thể hóa giải sợ hãi của Tử Lan Thanh.

      Nhưng cái giọng kiên định kia lại làm cho khuôn mặt nhắn của Tử Lan Thanh trắng bệch, nàng nghe được, Chu Tử Mặc đều là , ngày mai nàng phải học!

      " phải chờ ta bốn tuổi mới sao? Tại sao ngày mai phải rồi!" Cái miệng nhắn Tử Lan Thanh ngừng , khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhìn Chu Tử Mặc, hi vọng phụ thân này có thể thương xót nàng.

      Chu Tử Mặc chỉ là nhàn nhạt liếc nàng cái, sau đó thở dài hơi, chuyện này thể làm gì cả.

      Vì đây là thánh chỉ mà chính hoàng a mã ban xuống, mà nguyên nhân chính là do Tử Lan là nữ nhi nhặt về, hoàng a mã nàng chỉ có thể coi là cách cách thường dân nên có thể căn cốt tốt lắm.

      Vì vậy phải vào cung học tập sớm chút, nếu chung đụng với những công chúa cách cách kia lâu có lẽ nảy sinh khí chất.

      Nên mới để nàng khi mới ba tuổi vào cung học.

      "Tử Lan, mặc dù ta biết ngươi sợ cái gì ở đây, nhưng nếu học ở trong cung có ai dám khi dễ ngươi, ngươi cần phải sợ." Chu Tử Mặc an ủi lần nữa, sau đó nhàng : "Nếu , ngày mai ngươi học cùng ta trước, chờ sau khi quen thuộc hoàn cảnh học với công chúa cách cách?" Đây là biện pháp duy nhất Chu Tử Mặc có thể nghĩ ra được.

      Nghe Chu Tử Mặc , cặp mắt Tử Lan Thanh sáng lên, thuận miệng hỏi, "Có mỹ nam ?"

      Mặc dù chưa xem qua phim hay ti vi gì đó, nhưng Tử Lan Thanh vẫn biết , mấy vị hoàng tử trong hoàng cung kia đều là từng mỹ nam , có gen tốt bộ dáng tất nhiên phải xinh đẹp!

      Dĩ nhiên, trong mắt nàng Chu Tử Mặc là ngoại lệ.

      Mặc dù tiểu quỷ kia có mẫu thân tuyệt mỹ, phụ thân có diện mạo tuấn dật, nhưng lại là tên xấu xí!

      "Có!" Mắt Chu Tử Mặc tối sầm xuống, nha đầu lại nghĩ cái gì? Mỹ nam? Trước mặt nàng phải sao? Nàng còn muốn đâu tìm mỹ nam nữa!

      Trong mắt nàng, mỹ nam chỉ có thể là mình !

      "Vậy cũng được, ta miễn miễn cưỡng cưỡng thử chút." Tử Lan Thanh suy tư lát, nàng chọc họa còn có tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia chống đỡ, vì vậy gật đầu đáp ứng.

      Mặc dù trong lòng vẫn còn mấy phần sợ, nhưng lòng hiếu kỳ lại nhiều hơn sợ hãi.

      Lớp học cổ đại trong hoàng cung, lại có đông đảo mỹ nam xinh đẹp cổ đại, nhưng trọng yếu nhất, nàng sắp được gặp cái tên sư phụ bị nàng chọc điên lúc mới là đứa bé, ha ha ha. . . Nếu có cơ hội, nhất định nàng phải chỉnh lại thêm mấy lần nữa!

      Mỹ nam xinh đẹp tuyệt luân kia biết sau khi trải qua kiện lần đó, còn mặt mũi ra ngoài ‘dạo’ nữa hay ?

      "Ăn ." Nghe Tử Lan Thanh , Chu Tử Mặc gắp miếng thịt đặt trong bát của nàng, sau đó để đũa xuống sờ sờ đầu của nàng, làm khóe miệng Tử Lan Thanh co giật hạ xuống được, cái tên tiểu quỷ chết tiệt dám coi nàng như đứa bé mấy tuổi?

      Trời mới biết bây giờ số tuổi của nàng là 33! Người còn lớn tuổi hơn mẹ ruột quý phi của lại bị dỗ dành như đứa bé ở nơi này. Nếu bị thủ hạ cũ của nàng biết, chắc chắn kinh bạo cặp mắt của bọn .

      Hung hăng trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc cái, Tử Lan Thanh ăn bát thịt ngấu nghiến coi nó như là Chu Tử Mặc mà ăn vào.

      Vừa ăn vừa ngừng gầm thét trong lòng, ‘ cắn chết , cắn chết . . . ’

      Cho dù Tử Lan Thanh muốn nữa, ngày thứ hai vẫn tới, đầu béo ụt ịt vươn thẳng, đôi mắt của Tử Lan Thanh nhắm nghiền, bây giờ nàng vẫn trong giấc mộng và có ý định tỉnh lại.

      Bây giờ mới là giờ Mẹo, nếu đại chính là sáu giờ sáng, mặc dù đời trước có thói quen dậy sớm, nhưng nàng trải qua ba năm sống trong cuộc sống nhung lụa, Tử Lan Thanh có thói quen sớm chín muộn mười!(đại khái là 9h vẫn còn sớm)

      tại tự nhiên sáu giờ sáng bắt nàng dậy học, nàng muốn tỉnh lại.

      "Ngoan, dậy , ngươi còn có đoạn đường dài nữa đó." Hơi đau lòng ôm Tử Lan vào trong ngực của mình, Chu Tử Mặc .

      Nhưng bây giờ Tử Lan Thanh cũng có thời gian thưởng thức lời dịu dàng của Chu Tử Mặc, vì nàng trực tiếp tiến vào mộng đẹp ở trong ngực Chu Tử Mặc.

      biết ngủ bao lâu, nhưng khẳng định ngủ còn muộn hơn bình thường, Tử Lan Thanh mở cặp mắt của mình, nhưng. . . Người nào có thể cho nàng biết tình trạng bây giờ là như thế nào ?

      Tại sao nàng lại nằm bàn sách rất lớn, mà bàn đọc sách bên cạnh chính là Chu Tử Mặc ngồi, lúc này tập trung tinh thần để vẽ, vẻ mặt nghiêm túc lại cố chấp khiến Tử Lan Thanh lộ vẻ xúc động chút xíu, Chu Tử Mặc như vậy. . . chút mê người.

      "Nước miếng cũng chảy ra rồi." chuyên tâm vẽ tranh, Chu Tử Mặc đột nhiên câu, bàn tay bé phì nộn của Tử Lan Thanh nhanh chóng sờ lên cái miệng nhắn của nàng.

      Nhưng mà. . .

      Nơi đó có gì cả!

      "Ngươi lừa ta!" Tiếng Tử Lan Thanh vì kích động mà trở nên bén nhọn, khuôn mặt nhắn béo ụt ịt cũng trở nên hồng hồng theo, đáng chết! Chu Tử Mặc lại lừa nàng!

      Chu Tử Mặc quay đầu đùa giỡn nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh, khiến nàng đột nhiên có loại dự cảm xấu.

      "Tứ đệ, đây chính là tiểu cách cách nhà ngươi hả, con heo ham ngủ." Giọng nhàng xen lẫn từng tia. . . trào phúng!

      Tử Lan thanh xoay người, nhìn thấy tình cảnh bây giờ. Cái miệng nhắn bây giờ có thể nhét vừa hai quả trứng vịt!
      139Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :