1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 005: Mỹ nhân nổi điên nhất định rất đẹp mắt.


      "Chiều hôm nay ta tự mình chuyến với ngươi." Trong mắt nam tử xinh đẹp lóe lên tinh tinh quang, chắc chắn dựa vào lời của mình, Từ thị tin tiểu vương gia này, đến lúc đó cũng làm phiền mình nữa.

      "?" Tiểu quỷ kia hưng phấn hỏi.

      mở miệng nhưng trầm mặc trả lời thay cho .

      Tiểu quỷ nhìn nam tử xinh đẹp trầm mặc, rất hưng phấn chà xát tay bé của mình, biết, nhất định sư phụ giúp .

      đời này chưa chuyện gì mà sư phụ thể giải quyết. Vì vậy, tiểu quỷ kia đứng ngồi yên đợi đến xế chiều cùng sư phụ hào hứng chạy tới phủ đệ của .

      để cho sư phụ phải bộ nhiều, tiểu quỷ mao đầu trực tiếp mang nam tử xinh đẹp tới gian phòng của bà vú.

      Khi nam tử xinh đẹp tuyệt luân này xuất trước mắt Tử Lan Thanh nàng biết người sau lưng tiểu quỷ kia chắc chắn là nam nhân trước mặt, hơn nữa, nam nhân quả có thể trở thành đối thủ của nàng, chỉ là. . . Chỉ cần dám cùng nàng giành sủng ái của bà vú, dù là lão già thiên tử(con trời) gì đó tới, nàng cũng tính kế !

      "Phu tử, ngài tới." Bà vú cung kính hành lễ.

      " cần, ta chỉ tới ngồi chút thôi, đây chính là nữ nhi của tiểu vương gia sao? đáng ." Nam tử xinh đẹp tuyệt luân chuyện nhưng vẫn nhìn bà vú, ánh mắt cũng có đưa tới mặt Tử Lan Thanh.

      Nhưng lại nàng rất đáng !

      "Đứa bé này rất ngoan ngoãn." Giọng của bà vú vẫn chỉ là cung kính.

      "Tiểu vương gia cũng rất ngoan ngoãn, về chuyện hôm qua, cho ta biết tất cả, là cẩn thận, nên mới xuất sai lầm như vậy, ta tin bà vú trách tội đúng ." Lời khiêm tốn, tuy nhiên nó chứa loại ma lực thể kháng cự.

      Rốt cuộc nam nhân này là ai?

      "Tiểu vương gia là chủ tử nô tì, làm hạ nhân sao dám trách tội chủ tử." Đầu bà vú càng rủ xuống thấp, mà giọng của nàng cũng càng ngày càng cung kính.

      Chẳng biết tại sao, nhìn bà vú như vậy, Tử Lan Thanh có cảm giác chua xót, có lẽ bà vú. . . nam tử trước mặt này sâu sắc, cho nên trước mặt mới có biểu cung kính và xa cách như thế.

      Bởi vì biết thể nào, cho nên mới phải như vậy.

      "Oa oa oa. . ." Tử Lan Thanh bắt đầu khóc lớn, nàng thích nhìn bà vú bây giờ.

      "Đứa bé sao vậy?" Bà vú hơi hoảng hốt xoay người, ôm lấy đứa bé đặt giường, khuôn mặt ân cần lo lắng, ràng bỏ quên hai người lớn trước mặt này.

      Mà đây chính là hiệu quả Tử Lan Thanh muốn.

      Hừ! Dù người là chủ tử của bà vú, người là người trong lòng của bà vú, nhưng! Chỉ cần có nàng ở đây, bà vú chỉ là người! Ai cũng thể bắt nạt nàng!

      "Đứa bé này có vẻ rất thích khóc?" Tiếng nam tử xinh đẹp lộ ra ghét bỏ.

      Vừa nghe thấy cái thanh kia, ràng Tử Lan Thanh cảm thấy thân thể bà vú run lên, nàng biết, bà vú giả bộ trước mặt nam nhân này, hơn nữa nàng còn rất quan tâm đến .

      "Bình thường đứa trẻ hày hay khóc như vậy." Bà vú thận trọng ôm lấy Tử Lan Thanh, tránh xa nam nhân này ra.

      "Xem ra nó rất thích nàng." Giọng của nam tử xinh đẹp này. . . tại sao lại chua xót như vậy? Mà thấy được vị chua trong lời của , trong mắt Tử Lan Thanh lóe lên tia sáng lạnh, nam nhân này! Đáng chết!

      biết bà vú , mà cũng vì biết nên mới khéo léo lợi dụng vị trí của trong lòng bà vú, để bà vú sinh ra ngăn cách với nàng.

      Tử Lan Thanh để ý nam nhân này dùng những biện pháp khác để bà vú ghét nàng, nhưng. . . ngàn lần đừng có làm bà vú đau lòng.

      Chỉ riêng điểm này nàng tuyệt đối thể tha thứ!

      "Ta. . . rất thích nàng, đứa bé này rất nghe lời." Bà vú vẫn ôm Tử Lan Thanh, chủ yếu vẫn dám nhìn nam tử xinh đẹp kia, nàng sợ nhìn thấy thâm tình trong mắt .

      Bởi vì nàng lập gia đình!

      Khi cái ngày muốn cưới nàng, nàng hứa gả cho người khác. Biết ra thích nàng, nhưng tim của nàng vẫn còn ở người .

      Có lẽ chính là do nàng quyến luyến thâm tình giả dối trong mắt !

      Nghe thấy giọng của bà vú, coi ngươi Tử Lan Thanh ngày càng lạnh lẽo. Nam nhân này phải đáng chết bình thường, nhất định nàng phải nghĩ ra biện pháp chỉnh chút! Nếu chắc chắn bà vú đau lòng đến chết.

      Con ngươi nho của Tử Lan Thanh ngừng chuyển động.

      Đột nhiên, có chủ ý tuyệt diệu xuất trong đầu nàng.

      Nhân lúc ai nhìn thấy, Tử Lan Thanh cười độc tiếng, khi dễ hai mẹ con họ, muốn sống an ổn rồi!

      Hơi gian nan xoay người, Tử Lan Thanh ngây ngốc cười tiếng với nam tử xinh đẹp, nước miếng bên miệng cũng chậm rãi chảy xuống theo khoé miệng của nàng, giơ giơ bàn tay bé béo ụt ịt của nàng ra, Tử Lan Thanh liên tục quơ quơ về phìa nam tử xinh đẹp.

      Nhìn bộ dáng như vậy của đứa bé, bà vú chậm rãi cười cười , "Hình như đứa bé này rất ưa thích ngài...ngài có muốn bế nàng ? Nàng rất đáng ." Bà vú cẩn thận.

      Vì vừa nãy nàng nghe ra, nam tử trước mặt này thích trẻ con.

      Vì vậy nàng mới để cho ôm cái.

      Thấy thỉnh cầu của bà vú, nam tử tuyệt mỹ thể cau chân mày xinh đẹp kia, nhưng sau đó tiêu sái cười, "Nếu là ngươi muốn ta ôm, vậy ta ôm."

      tự nhiên như vây, giống như tiếng cười đùa giỡn nho , lại giống như kể câu chuyện kinh thiên nghĩa địa. Mà câu kia, khiến chán ghét trong lòng Tử Lan Thanh nhiều hơn mấy phần.

      Nên khi vừa ôm nàng lên, Tử Lan Thanh người , diễn ra bức tranh *****(đại tiểu tiện a).

      Đây là lần đầu tiên Tử Lan Thanh thải ra thân người khác, mà nam tử xinh đẹp kia hoàn toàn kịp phản ứng.

      Thừa dịp nam tử xinh đẹp này hoang mang sợ hãi Tử Lan Thanh lấy ngâm châm nho trong tay thẳng tắp đâm vào gáy , còn nam tử xinh đẹp này trong tình trạng hoảng sợ nên phát giác.

      Vì vậy trong lòng Tử Lan Thanh cười lớn.

      Ha ha ha. . . Nàng cũng biết, chắc chắn chuyện được tiếp tục cách hoàn mỹ đúng ý nàng!

      " xin lỗi, đứa bé này bình thường như thế." Bà vú cuống quít ôm đứa bé trong ngực nam tử tuấn tú ra, nàng nghĩ đến, đứa bé chưa bao giờ để lại nước tiểu người nàng lại đột nhiên tràn lan ra như vậy.

      Chỉ là. . .

      ràng là người mình thích bị đối xử như thế này, mà nàng lại cảm thấy hả giận!

      " sao, làm sao ta có thể tức giận với đứa bé, chỉ là. . . Sợ rằng về sau ta dám ôm trẻ con nữa, ha ha ha. . ." Sau mấy giây ngắn ngủi mất hồn, nam tử tuấn tú hồi hồn lại.

      Sau đó câu bông đùa.

      Nhìn bộ dáng cười đùa kia, trong lòng Tử Lan Thanh cũng ngừng cười to.

      Ha ha ha. . . Cười ! Ngươi cứ cười , lát nữa ta cho ngươi muốn khóc cũng được, ngân châm cắm vào huyệt đạo của ngươi, lúc sau, ngươi điên điên khùng khùng.

      Chỉ sau khi ngân châm trong huyệt đạo của được lấy ra, mới có thể khôi phục lại bình thường.

      Tử Lan Thanh cũng chưa bao giờ định làm nam nhân điên khùng cả đời, chẳng qua là nàng nghĩ nam nhân tỉnh táo lại sau khi điên khùng. biết đến lúc đó còn dám ra cửa hay ?

      Như vậy nam tử xinh đẹp tuyệt luân, chậc chậc chậc . . .

      Phát điên lên nhất định cực kì đẹp mắt!
      Last edited: 9/1/16
      139Chris thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 006: tại để ta thay tã cho ngươi!


      Bà vú nhìn nam tử xinh đẹp tuyệt luân cười vui vẻ như vậy, khẽ mím môi, phải vì khuôn mặt tươi cười của nam tử kia, mà vì nam tử kia lại tức giận với đứa bé.

      Phải biết rằng nam nhân kia rất chú trọng mặt mũi của mình.

      Thế nhưng đứa bé khiến cả người toàn phân và nước tiểu, lại có thể vui vẻ đùa.

      "Bà vú cũng cho ta ôm đứa bé cái được ?" Tiểu quỷ nào đó đứng bên bị lạnh nhạt rốt cuộc nhịn được nữa, đáng thương kêu lên.

      "Các ngươi chưa đặt tên cho nàng hả?" Nam tử xinh đẹp lóe lên tia vui mừng trong mắt, mà Tử Lan Thanh bị bà vú ôm vào trong ngực thấy vui mừng trong mắt nam tử kia đột nhiên có dự cảm xấu.

      Nam nhân này lấy thêm cái ‘ học vấn ’ gì ở tên của nàng chứ?

      "Thân phận của đứa bé hơi đặc biệt, cho nên. . ." Bà vú chần chờ , sau khi tiểu vương gia mang đứa bé về, bọn họ lập tức điều tra thân phận của nó, mà đứa bé này. . .

      Thân phận của đứa bé này rất đặc biệt, chỉ là vì nàng là nữ nhi được tiểu vương gia nhặt về, nguyên nhân quan trọng hơn là. . . cha mẹ ruột thịt của nàng.

      Cho nên mẫu phi tiểu vương gia mới có thể thuyết phục tiểu vương gia nhận đứa bé làm nghĩa nữ.

      Mà về phần tên tuổi của đứa bé, bọn họ có tư cách đặt.

      "Nếu như nàng có tên, hay là đăt chữ ‘quyên’ , ngụ ý xinh đẹp, tốt đẹp." Nam tử xinh đẹp tùy ý , nhưng vẻ mặt của rất kiên định, dễ nhận thấy, muốn đứa bé nhất định phải có danh tự này.

      "Chuyện này. . ." Bà vú hơi khó khăn nhìn , tên của đứa bé phải nàng có thể quyết định được.

      Lúc này, Tử Lan Thanh cũng tò mò nhìn nam tử kia, cái chữ ‘ quyên ’ này giống như có ý gì khác nha! Nhưng tại sao trong mắt nam tử tuấn tú kia lại thoáng qua tia tính toán.

      " được được, danh tự này được! Quyên đúng có ý là xinh đẹp tốt đẹp, nhưng chung với họ được." Tiểu quỷ kia ngừng lắc đầu, vì cái tên kia khó nghe.

      Tử Lan Thanh nghe được giọng của tiểu quỷ kia, lóe lên tia sáng tỏ trong mắt, ra nếu ghép chung với họ được.

      Chỉ là. . .

      Nàng biết tiểu quỷ này họ gì!

      "Có cái gì được!" Hình như nam tử xinh đẹp rất tức giận, vất vả đến phủ của tiểu quỷ này, nhưng ngờ, tiểu quỷ này dám làm trái lời mình.

      Nhất thời nam tử xinh đẹp muốn bóp chết này tên tiểu quỷ này.

      "Chu Quyên* cái tên này nghe như chuồng heo* vậy, dễ nghe chút nào." Khi tiểu quỷ mao đầu vừa ra đột nhiên sợ sệt nhìn nam tử xinh đẹp cái, rụt cổ lại, nhưng cuối cùng vẫn ra hết.

      Chu Quyên : 朱娟 [zhū juān] đọc gần giống với 猪圈 [zhū quàn] (chuồng heo).

      Mà khi nghe được câu của tiểu tử kia, Tử Lan Thanh hít vào ngụm khí lạnh.

      Chuồng heo!

      Nam nhân này đúng là độc, đặt tên cho là chuồng heo, phải nàng chỉ lưu lại người ít phân thôi sao? Vì sao lại dùng cách độc ác như vậy hả? Xem ra, nàng tính kế nam nhân này có vẻ hơi rồi.

      "Vậy ngươi xem tên gì dễ nghe?" Nam tử xinh đẹp tuyệt luân đương nhiên tức giận, biết tiểu quỷ này sao lại bênh vực đứa bé kia như thế.

      Cái miệng kia của phải suốt ngày ghét đứa bé này sao? Tại sao khi giúp đỡ tính kế đứa bé này, tiểu tử kia lại còn làm trái lại, biết trong lòng nghĩ như thế nào nữa.

      "Dù sao cái tên chuồng heo này dễ nghe." Tiểu quỷ lẩm bẩm câu.

      "Được, ngươi ta đặt tên dễ nghe, vậy ngươi đặt cái tên cho ta xem thử, nếu …..Nàng dùng cái tên này!" Thái độ nam tử xinh đẹp rất kiên định.

      Nghe được cái tuyên bố bá đạo kia, bà vú nhàng nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng cái gì.

      "Ta. . . Ta cảm thấy Tử Lan cũng tệ! Dễ nghe hơn cái tên kia nhiều!" Đột nhiên tiểu quỷ mao đầu nhìn thấy hoa tử lan phía bên ngoài nên thuận miệng .

      "Ta cũng cảm thấy cái tên Tử Lan tệ." Bà vú vội lên tiếng trước nam tử xinh đẹp kia. ràng, bây giờ nàng đứng về phía đứa bé và tiểu vương gia.

      Thấy mình bị lập hoàn toàn, nam tử xinh đẹp tuyệt luân cũng giả bộ thanh cao nữa, đành phải căm tức há miệng, sau đó phất tay áo rời .

      Trong lúc đó, trong phòng chỉ còn lại ba người Tử Lan Thanh.

      Sau lúc lâu, bà vú mới chậm rãi mở miệng, "Tiểu vương gia, phải ngươi ghét đứa bé này sao? Tại sao lần này lại giúp nàng." Bà vú tò mò, nàng có thể thấy được tiểu vương gia có điểm thích đứa bé, thậm chí đến mời sư phụ , nhưng cuối cùng vẫn đứng về phía đứa bé này.

      Tiểu quỷ mao đầu nghe thấy lời bà vú cũng rất nghi hoặc.

      Tại sao lại bênh vực đứa trẻ này? phải con nhóc đáng ghét kia đoạt sủng ái của bà vú sao?

      Cuối cùng, tiểu quỷ cũng nghĩ ra nguyên nhân, "Nàng là con của ta, cho dù muốn khi dễ cũng chỉ để mình ta khi dễ!" Tiểu quỷ kia rất nghiêm túc, trong lòng thầm quyết định, về sau muốn khi dễ đứa bé này phải tự nghĩ cách.

      bao giờ để người khác giúp nữa.

      Vì đứa bé này là nữ nhi của , người khác tuyệt đối thể khi dễ.

      Nhìn vẻ mặt kiên định của vương gia, bà vú vui mừng cười tiếng, cầm tay Tử Lan Thanh nhàng đặt ở trong tay tiểu vương gia, "Nhớ lời người hôm nay."

      xong câu này, bà vú xoay người rời .

      Mà lúc này, trong căn phòng xa hoa tràn đầy phong cách cổ xưa này chỉ còn Tử Lan Thanh với tiểu quỷ mao đầu.

      "Hắc hắc he he. . ." Tiểu quỷ kia hiểm cười.

      Nghe được nụ cười hiểm của tiểu quỷ kia, Tử Lan Thanh trợn trắng cả mắt. Tiểu quỷ này, vừa rồi vẫn còn cảm động vì câu của , ngờ lại trở về bộ dạng ban đầu rồi !

      Vẻ mặt muốn khi dễ nàng viết rất ràng mặt mà cũng biết thu lại chút.

      "Con nhóc kia! Mặc dù ta biết vì sao ngươi có thể mở miệng chuyện khi còn như vậy, nhưng ta tin ngươi tuyệt đối phải là tinh, cho nên. . . chắc chắn ngươi hề biết pháp thuật gì." Giọng của tiểu quỷ kia rất hưng phấn.

      Đây là suy nghĩ mấy ngày của .

      Nếu như con nhóc này biết pháp thuật, lúc đầu nàng cũng bị người ta ném ở ven đường thiếu chút nữa đói chết. Hơn nữa dù từng hung hẵn khi dễ nàng trong bảy ngày, nếu nàng có thể phản kháng phản kháng từ lâu rồi, cho nên!

      Con nhóc này trừ được, hoàn toàn có bản lãnh khác.

      Tại sao nàng có thể chuyện, có lẽ chỉ vì con nhóc này quá thông minh! Thông minh đến mức biến thành nghiệt!

      "Vậy ngươi muốn thế nào?" Tử Lan Thanh lại mở miệng lần nữa, lần này, nàng hoàn toàn thu hồi vẻ mặt đứa bé biết gì, cười nhạo nhìn tiểu quỷ trước mặt, nàng tin có thể làm gì được nàng!

      Cứ coi như nàng có những thứ như vậy như thế nào, dù sao nàng đâu quan tâm chuyện tiểu tử này khi dễ mình, chuyện tiểu quỷ này khi dễ nàng là cái gì với những khổ sở nàng trải qua ở kiếp trước.

      Cho nên, tuỳ lăn qua lăn lại!

      "Ta muốn như thế nào? Hắc hắc. . . Ngươi nghĩ xem, nếu ta mà với bà vú sau này ta tắm cho ngươi, ngươi có nghĩ bà vú từ chối đề nghị này ?" Tiểu quỷ mao đầu hưng phấn .

      Đây là kế sách vừa nghĩ đến, thấy cái mưu kế này cực kỳ tệ nha.

      Người ta đều da mặt của con rất mỏng, biết có .

      "Ngươi dám! Có tin ta cắn chết ngươi hay !" Tử Lan Thanh bị chọc tức, tiểu quỷ này dám đánh chủ ý cơ thể nàng, dù tại nàng chỉ hơn mấy tháng, nhưng. . . Dù đời trước trải qua ba mươi năm, nàng cho bất kỳ nam nhân nào nhìn qua cơ thể của mình.

      Mà tên tiểu tử này, lông còn chưa mọc hết, lại muốn ‘ khi dễ ’ nàng!

      "Hừ, ngươi cho rằng ta dám sao! tại ta thay tã cho ngươi!" Tiểu quỷ mao đầu mấy bước rồi vọt lên giường, sau đó bắt đầu cởi lung tung quần áo Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh đáng thương dù liều mạng giãy giụa, nhưng vẫn chạy thoát ma trảo của tiểu quỷ mao đầu này.

      Dù sao tại nàng chỉ hơn mấy tháng, sức lực có lớn hơn nữa nữa cũng thể bằng tiểu quỷ này.

      Vì vậy. . .

      Chưa đến vài phút, quần áo Tử Lan thanh đều bị cái tên tiểu quỷ chết tiệt cởi còn mống.

      Tử Lan Thanh liều mạng che vị trí mấu chốt của mình, nhưng. . . cuộc sống dạo này của nàng trôi qua quá nhàn nhã, cánh tay phì phì ngắn ngủn này làm sao có thể che dấu hết.

      "Ah? Làm sao ngươi có tiểu kê kê*?" thanh của tiểu quỷ mao đầu hơi lớn, câu như vậy, khiến Tử Lan Thanh xấu hổ tới chết.


      *Khụ khụ, cái này chắc cần giải thích đâu nhỉ * hiểm*
      Last edited: 9/1/16
      ThiênMinh, NhatchimaiChris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 007: chăm sóc ‘ người điên’


      "Hừ! Cái này của lão nương muốn bao nhiêu đồ chơi kia của ngươi có bấy nhiêu!" Tử Lan Thanh tức giận quát lên với tiểu quỷ mao đầu, sau khi gào xong nàng ngây người ra, từ lúc nào nàng lại trở nên như vậy chứ?

      ra nàng chính là con sâu háo sắc.

      "Có ý gì?" Tiểu quỷ nghi hoặc nhìn bị cái kia của đứa bé vừa bị mình bóc ra, sao thể hiểu ý nghĩa trong lời của nàng chứ?

      "Có đồ kia ngươi muốn bao nhiêu tiểu kê kê có bấy nhiêu tiểu kê kê sao?" Tiểu quỷ mao đầu tiếp tục hỏi.

      Tử Lan Thanh nghe được câu hỏi của tí nữa thở nổi, nhưng mặt tên tiểu quỷ này vẫn rất thuần khiết. Cũng đúng, tiểu quỷ này chỉ có bảy tuổi, đứa trẻ bảy tuổi có thể biết cái gì chứ.

      " ra . . . về cái vấn đề này, ngươi có thể hỏi sư phụ ngươi, cái người xấu xí tới hôm nay đó, có lẽ cho ngươi." Nhãn châu Tử Lan Thanh chuyển động, mưu kế xuất .

      Ha ha ha. . .

      Để tiểu quỷ này hỏi sư phụ mới phát điên của , nhất định rất thú vị nha.

      Chỉ hy vọng tiểu quỷ này bị cái tên sư phụ điên khùng kia giết chết lúc nóng giận, vậy nửa đời sau của , hắc hắc hắc. . . chỉ có thể làm thái giám rồi !

      " cũng đúng nhưng bây giờ hắc hắc. . . có thể cho ta sờ cái ?" Tiểu quỷ kia hưng phấn hỏi, rất hứng thú với những thứ biết.

      Tử Lan Thanh nghe xong ngay lập tức trợn tròn mắt.

      Sờ. . .

      Tiểu quỷ này vừa muốn sờ cái?

      Mẹ kiếp! Chỗ đó của nữ nhân sao có thể tùy tiện cho nam nhân sờ, tiểu quỷ này lại dám như vậy!

      " được, tuyệt đối được, chỉ lão công mới có thể sờ chỗ đó." Tử Lan Thanh lớn tiếng quát tiểu quỷ kia, nhưng thanh của nàng thực quá với non nớt, nên có tí cảm giác uy hiếp nào, ngược lại cảm thấy. . . rất đáng .

      "Lão công là thứ gì?" Tiểu quỷ kia vừa vừa tiến đến nơi có cấu tạo khác người Tử Lan Thanh.

      "Lão công phải đồ, lão công là tướng công. . . Ngươi cút cho lão nương!" Tử Lan Thanh lo lắng giải thích, nhưng nhìn thấy tiểu quỷ này nghe nàng lời của nàng chút nào mà bàn tay cách chỗ kia của nàng càng lúc càng gần.

      Rốt cuộc nhịn được nữa điên cuồng la hét .

      Bây giờ nàng rất muốn hung hăng cắn tiểu tử này, nhưng . . . nàng có hàm răng!

      " ra lão công chính là tướng công, sao sau này ta cưới ngươi là được." Tiểu quỷ kia tùy tiện .

      "Ngươi. . . Ngươi là phụ thân của ta, thể lấy ta! Chẳng lẽ ngươi muốn loạn luân sao?" Tử Lan Thanh rất hận, hận tại sao lại ‘ thuần khiết ’như vậy, ‘ thuần khiết ’ đến mức nàng muốn đập đầu mà chết.

      chuyện với tiểu quỷ này nàng ít nhất chết sớm hai mươi năm.

      "Đúng nha, phụ thân thể cưới con của mình." Đầu của quỷ chau mày lại, thu cánh tay bé của mình lại rất nghiêm túc.

      Tử Lan Thanh nghe nhìn bàn tay bé của thu lại, thở phào nhõm, may là….

      Mà nàng vừa mới ở trong lòng hai chữ ‘ may là ’, tiểu quỷ mao đầu kia lại mở miệng lần nữa, "Nhưng ngươi cũng phải nữ nhi ruột thịt của ta, vì vậy. . . Hắc hắc, cưới ngươi cũng ghê gớm gì."

      Vì vậy, nhân lúc Tử Lan Thanh buông lỏng cảnh giác bàn tay bé của tiểu quỷ nhanh chóng đưa ra ngoài lần nữa.

      Ngay lập tức trong phòng truyền ra tiếng la hét điên cuồng như giết heo.

      . . .

      Tin nam tử xinh đẹp điên rồi tin tức truyền vào tai Tử Lan Thanh, nàng vẫ điên cuồng la hét, cứ từng đợt nối tiếp nhau, tiếng la hét điên cuồng này chưa từng đứt đoạn trong canh giờ làm bà vú hoảng hốt.

      Thậm chí còn cho người làm mời thái y trong cung.

      Bây giờ giọng của Tử Lan Thanh khàn khàn nhưng nàng vẫn điên cuồng la.

      "Rốt cuộc người làm gì đứa bé?" Bây giờ bá vú còn để ý tới cái thân phận chủ tớ gì nữa, nghiêm nghị hỏi.

      Lần đầu tiên bị bà vú đối đãi hung ác như vậy, tiểu quỷ mao đầu vội đứng thẳng lên, phải chỉ sờ soạng chỗ đó cái thôi sao? Có gì ghê gớm mà phải kêu như quỷ kêu vậy chứ?

      "! ra ngoài phạt quỳ!" Bà vú hung dữ khiến cả người tiểu quỷ mao đầu run lên.

      bị phạt quỳ ở bên ngoài, sau đó bị tất cả người làm nhìn thấy, cái này còn muốn sống hay . Dứt khoát đao đánh chết còn sảng khoái hơn đó!

      "Ta. . . Ta muốn tắm cho nó, vì vậy ta cởi quần áo của nàng rồi…sau đó cẩn thận đụng vào chỗ tiểu của nàng chút. Rồi nàng cứ la hét điên cuồng như vậy." Tiểu quỷ kia vuốt vuốt bàn tay bé.

      Hình như đâu có phạm lỗi gì đâu chứ?

      "Nơi đó của con là nơi người có thể tùy tiện động vào sao?" Bà vú chỉ vào tiểu quỷ, cả ngón tay ngừng run rẩy.

      "Vì nơi đó của nàng khác ta cho nên….cho nên ta mới tò mò." Tiểu quỷ hít hít cái mũi của mình, dù sao nữa đâu có sao, đại nhân cho biết chỗ kia của con được sờ đâu chứ.

      Hơn nữa vừa nãy đứa bé này muốn sờ, mà nàng càng muốn cho sờ, lại càng muốn sờ.

      "Người. . ." Lúc này bà vú cũng biết nên cái gì nữa, tiểu vương gia còn , nếu có cho biết cũng hiểu, hơn nữa những chuyện này ra khỏi miệng cũng rất ngại ngùng.

      nghe thấy tiếng mắng của bà vú nữa, tiểu quỷ nhàng thở ra.

      Trừ tiếng con nhóc kia thét chói tai trong phòng còn thanh khác nữa.

      Đến lúc ngự y đến, giọng của Tử Lan Thanh hoàn toàn khản giọng,*$$*****************chanchan**’;\\’ nhưng nàng vẫn dùng thanh khàn khàn gầm to. ràng lần đả kích này quá lớn với nàng!

      Cho Tử Lan Thanh uống thuốc mê, để nàng tạm thời ngủ mê man, tiếng kêu khàn khàn mới chịu dừng lại.

      "Ngự y, sau khi đứa bé tỉnh lại có la hét tiếp ?" Bà vú lo lắng nhìn Tử Lan Thanh, sau đó khẩn trương hỏi.

      "Có lẽ có, nhưng cũng có thể . Đứa bé này chắc bị cái gì kích thích quá, mới kêu loạn như vậy, nếu sau khi tỉnh lại nàng quên mất kiện kia, kêu nữa. Nhưng nếu nàng quên, nhất định kêu loạn lần nữa." Ngự y phân tích .

      Nếu bây giờ Tử Lan Thanh thấy chuyện, nhất định mắng to hai chữ, ‘ nhảm! ’

      Ngự y này chuỗi dài như vậy cũng như gì.

      "Vậy nếu nàng kêu loạn nữa, làm như thế nào?" Bà vú lo lắng hỏi, nếu như đứa bé cứ hét lên đến tê tâm liệt phổi* như vậy, nhất định thương tổn đến cổ họng. chừng tại thương tổn tới giọng của nàng rồi, nên thanh mới có thể khàn khàn như thế.

      * Theo baidu ca ca: Mô tả cái gì đó vô cùng buồn khổ. Đôi khi nó làm cho đau đớn cùng cực.

      Nếu như đứa bé vì vậy mà bị câm. . .

      Nghĩ tới khả năng này, bà vú giật mình trợn mắt nhìn vẻ mặt vô tội của tiểu vương gia.

      Đều do tiểu tử kia làm hại, nếu đứa bé này xuất điều ngoài ý muốn, nàng làm sao hoàn thành giao phó của nương nương, hơn nữa đứa bé còn như vậy, nếu đả thương giọng về sau nàng lập gia đình kiểu gì?

      "Nếu tỉnh lại nàng còn la hét nữa, cũng chỉ còn cách cho nàng uống thuốc mê. Nhưng thuốc mê rất có hại với trẻ nên tốt nhất đừng dùng nhiều." Ngự y lại nhảm lần nữa.

      Nghe nhảm xong, bà vú cũng nhịn được nữa.

      "Ngài có thể chút chúng tôi phải làm như thế nào!" Bà vú cau mày hỏi.

      "Cái này sao. . . các ngươi tự suy nghĩ ." Ngự y bỏ lại những lời này, trực tiếp . Bà vú và tiểu vương gia sửng sốt, ngự y trong cung đều chữa bệnh như vậy? Trước kia bọn họ chưa từng thấy qua nha!

      Nhưng bây giờ có biện pháp nào khác, chỉ có thể bước tính bước, nghĩ đến đây, bà vú lại nhìn sâu vào tiểu quỷ mao đầu lần nữa, làm cho tiểu quỷ nào đó nhanh chóng rụt cổ lại.

      Sau đó ngừng tự an ủi mình, có việc gì, nhất định có chuyện gì mà.

      "Nghe hôm nay sau khi sư phụ người hồi cung điên rồi, ngươi xem chút." Giọng của bà vú hơi lạnh.

      " tại?" Tiểu quỷ kia nhìn màn đêm đen mù, hoảng sợ hỏi, nghe lầm chứ!

      "Ừ, tại! tại sư phụ người điên rồi, là đệ tử người nên đứng bên giường chăm sóc tốt." Bà vú nghiêm túc, nghiêm túc đến mức cái miệng nhắn của tiểu quỷ kia nhịn được mà kéo ra.

      Để đứa trẻ mấy tuổi như , nửa đêm canh ba chăm sóc người điên!

      tiểu quỷ nào đó cảm thấy, điên rồi, hoặc là bà vú điên rồi, mà bây giờ bọn họ đều điên khùng, như vậy chỉ có bà vú muốn báo thù cho đứa trẻ kia thôi.

      Cho nên mới đẩy mình ra ngoài.

      "Bà vú, người cam lòng sao?" Tiểu quỷ giương mắt nhìn bà vú, hi vọng nàng có thể thu hồi ‘ nhiệm vụ ’ này.

      Nhưng là. . .

      " ngay bây giờ, để nô tì cho người chuẩn bị kiệu." Bà vú xong lập tức phân phó tỳ nữ với người làm. Vì vậy, sau khi cỗ kiệu chuẩn bị xong, tiểu quỷ kia khổ sở bước lên chăm sóc 'người điên'.
      Last edited: 9/1/16
      139Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆, Chương 008: Ôm cái, ôm tận hai năm



      Liên tục cằn nhằn sư phụ trong lòng, tiểu quỷ nào đó đàng hoàng chăm sóc ‘ kẻ điên ’ này, mà rẽ sang lối khác tìm mẫu thân .


      Mẫu thân của tiểu quỷ là đương kim Hoàng quý phi, là người dưới hai người vạn người!


      Mà hoàng hậu lại chỉ có công chúa, Hoàng quý phi lại có duy nhất đứa con trai, dĩ nhiên tiểu quỷ kia được nhận hết sủng ái.


      Sáu tuổi được phong vương! Đây là chuyện chưa từng xảy ra trong lịch sử quốc gia này.


      "Mẫu phi, ta tới đây." Tiểu quỷ mao đầu để người ta thông báo, muốn cho Hoàng quý phi kinh hỉ, vì vậy nhìn thấy Hoàng quý phi đánh đàn, vội xông lên phía trước ôm lấy eo Hoàng quý phi.


      Động tác nhanh chóng kia khiến Hoàng quý phi sững sờ, chút nữa là ngã xuống cây đàn trước mặt.


      "Con vẫn vội vàng như vậy nha." Từ tốn thu xếp cây đàn của mình, Hoàng quý phi chậm rãi xoay người, gương mặt tuyệt đẹp bỗng chốc xuất trước mắt mọi người.


      Nhìn kỹ, khuôn mặt nho của tiểu quỷ giống Hoàng quý phi đến ba phần. Đều là tinh xảo động lòng người.


      "Hắc hắc. . . Nhi thần rất nhớ mẫu phi." Tiểu quỷ kia ôm lấy eo Hoàng quý phi mà chịu bỏ ra, tối nay có nhà để về, hy vọng mẫu phi có thể chứa chấp , nếu phải chăm sóc ‘ kẻ điên ’ sư phụ kia!


      " lớn như vậy rồi còn như đứa trẻ vậy." Hoàng quý phi muốn tách hai tay của tiểu quỷ mao đầu ra, nhưng lại phát ôm quá chặt, dùng sức quá lại sợ làm bị thương.


      Cho nên chỉ có thể để ôm như vậy.


      "Đúng rồi, mẫu phi, hình như ngươi chưa gặp mặt đứa bé kia, để nhi thần đón nàng vào cung cho người xem được ?" Đột nhiên tiểu quỷ kia nhớ đến đứa bé trong nhà, ngày nào trước khi ngủ cũng xem con nhóc kia cái.


      Tối nay nhìn được, biết có thể ngủ hay , nên *$$*****************chanchan**’;\\’tốt nhất là dẫn vào cung xem thử.


      "Tối nay muộn quá rồi để ngày mai ." Hoàng quý phi , mà lúc nàng lời này, ràng trong mắt thoáng qua tia hi vọng.


      biết con của hai người đó có dáng dấp như thế nào.


      "Ta cũng cảm thấy tối nay quá muộn rồi, ta có thể ngủ ở chỗ này ?" Tiểu quỷ mao đầu tội nghiệp nhìn mẹ ruột của .


      "Tất nhiên là. . . được!" Hoàng quý phi xong, với cung nữ bên cạnh, "Các ngươi mau bảo hộ vệ đưa tiểu vương gia về phủ."


      Sau khi xong điều này, mặt Hoàng quý phi u oán nhìn tiểu quỷ này, "Con cũng biết, có lệnh của phụ hoàng, nam tử phong vương xuất cung tuyệt đối thể ngủ lại trong cung."


      ràng là vẻ mặt u oán, nhưng ràng tiểu quỷ kia nhìn thấy tia đắc ý trong mắt mẫu thân .


      Hơi tức giận buông ra vòng eo mẹ mình ra, "Hừ, trở về phủ trở về phủ, ở trong phủ ta chính là lớn nhất, ai dám hai!" Tiểu quỷ mao đầu khí phách cao ngất .


      Bây giờ hoàn toàn quên mất mình bị bà vú đuổi ra khỏi cửa như thế nào.


      "Đúng đúng đúng. . . Ngươi là vương gia lợi hại nhất!" Hoàng quý phi vừa vừa nháy mắt ra hiệu với cung nữ bên cạnh.


      "Tiểu vương gia, để nô tỳ dẫn đường cho ngài." Đại cung nữ bên cạnh khéo léo , tiểu quỷ kia nghe thanh khéo léo của ấy, khóe miệng giật giật, lớn lên ở đây, còn cần người dẫn đường?


      Đây là đuổi người mà cần hẳn ra sao.


      " cần, ta biết đường!" Tiểu quỷ xong câu này, thở phì phò .


      Nhìn tiểu quỷ dần biến mất trước mắt mình, Hoàng quý phi nhàng lắc đầu cái, sau đó chầm chậm , "Mặc dù vẻ mặt tiểu vương gia giống như rất ngoan ngoãn, biết điều nhưng rất lì, vì vậy phải cho chút giáo huấn, "


      "Hoàng quý phi đúng." Đại cung nữ nhàng khom người với Hoàng quý phi, cung kính .


      Hoàng quý phi nghe thấy câu đáp của nàng xoay người, bắt đầu gảy cây đàn của mình. Trong tiếng đàn kia xen lẫn bao nhiêu tịch mịch, người đời đều cho rằng thân phận của nàng vô cùng cao quý, nhưng có ai nghĩ đến, nàng chỉ là nữ nhân, chỉ hy vọng trượng phu và nhi tử có thể ở bên cạnh nàng.


      Nhưng nguyện vọng đơn giản này của nàng lại vĩnh viễn thể thực .


      Bởi vì trượng phu của nàng là hoàng thượng, con trai của nàng là vương gia.


      Mà nàng chỉ là trong số đông đảo nữ nhân của trượng phu!


      . . .


      Sau khi tiểu quỷ mao đầu bị mẫu thân đuổi , cúi đầu ủ rũ ngồi xe ngựa, bây giờ nhà để về, chẳng lẽ phải dừng chân ở khách sạn? biết những nơi kia có bẩn , có rối loạn nha.


      "Vương Gia, bây giờ chúng ta đâu?" Ngoài xe ngựa vang lên tiếng nô tài thân cận Tiểu Tam .
      "Làm sao ta biết!" Tiểu quỷ tức giận giọng gầm thét.


      "Vậy bây giờ chúng ta đến phủ sư phụ ngài?" Tiếng của Tiểu Tam vẫn còn vang lên, lời kia khiến tiểu quỷ mao đầu có kích động muốn giết , tên Tiểu Tam này đúng là đần! Biết tại sư phụ phát điên, chẳng lẽ muốn chết sớm như vậy sao?


      Có trời mới biết bọn họ có thể bị xé thành mảnh hay .


      "Chúng ta trở về!" Nhãn châu tiểu quỷ chuyển động, có kế sách.


      "Trở về, về đâu?" Tiểu Tam rất mê mang.


      "Ngu ngốc, dĩ nhiên là trở về vương phủ!" Tiểu quỷ nào đó muốn bóp chết tên Tiểu Tam này.


      "Nhưng bà vú bảo chúng ta đưa ngài đến phủ của sư phụ." Tiểu Tam rụt cổ cái, lệnh của bà vú, dám chống lại. Nhưng lời của tiểu vương gia, lại dám nghe.


      Vậy nên làm gì bây giờ?


      "Chờ các ngươi đưa ta trở về phủ, các ngươi phải đến phủ của sư phụ tá túc đêm." Tay bé của tiểu quỷ mao đầu vung lên, quyết định số mạng tối nay của những người hầu này.


      Dù sao, tuyệt đối đến phủ của sư phụ .


      nghĩ, hắc hắc. . . Chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, vì vậy tối nay phải về ôm đứa bé kia ngủ. Bà vú chắc chắn nghĩ đến chuyện này!


      "Nhưng. . ." Tiểu Tam rất muốn cho tiểu vương gia, cũng muốn về nhà, chui vào chăn, ôm nương tử ngủ chung, nhưng mà đúng là dám ra những lời này.


      Bởi vì sợ nếu mình lỡ ra khỏi miệng, ngày mai tiểu vương gia đưa vào cung làm thái giám.


      "Ngươi muốn điều kiện với ta?" Mắt tiểu vương gia lóe lên rất giống đứa trẻ ác độc, dễ nhận thấy bây giờ đến gần ranh giới bùng nổ rồi.


      Ở trong phủ, lúc nào cũng bị con nhóc kia tính kế, sau đó còn phải chịu đựng cơn tức giận của bà vú. Vào trong cung, mẫu phi lại muốn gặp , bây giờ ngay cả người làm cũng dám nghe mệnh lệnh của , rất tức giận.


      Mà hậu quả khi tức giận rất nghiêm trọng!


      "Tiểu nhân nào dám, chắc chắn tối nay tiểu nhân ngây ngô ở trong phủ sư phụ ngài, có mệnh lệnh của vương gia, dù có vác đao kè lên cổ tiểu nhân tiểu nhân cũng dám bước ra khỏi phủ nửa bước." Tiểu Tam thấy hàn trong giọng của tiểu vương gia, vội vàng bảo đảm.


      Tuy tiểu vương gia này chỉ có bảy tuổi, nhưng sống chung năm, sao lại biết, chủ tử này vừa phúc hắc vừa độc lạnh lẽo.


      Bình thường rất vui vẻ, nhưng khi vui, đánh ngươi trầy da sứt thịt là việc , kinh khủng hơn là để cho đầu người dọn nhà.


      "Hừ, biết là tốt rồi!" Tiểu vương gia lạnh giọng .


      Sau khi xong vẫn duy trì mặt mũi lãnh, cho đến. . .


      Xuống xe ngựa, sau đó lén lén lút lút lẻn vào trong phòng của Tử Lan Thanh, lúc này khuôn mặt độc lạnh lùng biến mất còn mống, mà duy nhất còn sót lại cũng chỉ có bốn chữ ‘cực kì cẩn thận’.


      Nếu bị bà vú phát , lại bị đưa đến phủ sư phụ lần nữa.


      may là vận số hôm nay của cũng tốt.


      Ở dọc đường chỉ gặp ba nô tài, bảy nha hoàn, hai mươi bốn hộ vệ. Những hạ nhân*$$*****************chanchan**’;\\’ này sau khi bị uy hiếp, lập tứ thề để lộ ra ngoài hành tung tối nay của .


      mới bỏ qua bọn họ.


      Nếu kéo mấy người chịu tội thay.


      nhàng mở cửa phòng của con nhóc ra, giường chỉ có mỗi con nhóc, tiểu quỷ mao đầu thở dài hơi, xem ra những nô tài vừa gặp lừa , con nhóc này chỉ ngủ mình.


      Hơn nữa vì hôm nay con nhóc này uống thuốc mê nên ngủ rất say.


      ôm nàng, nàng cũng tỉnh lại.


      Nghĩ tới đây, tiểu quỷ rất vui vẻ, nhanh chóng cởi áo ngoài của mình, nhảy lên giường, sau đó kéo chăn của con nhóc kia ra trùm lên người mình.


      Đột nhiên có cảm giác đúng chỗ nào đó, tiểu quỷ mở hai mắt ra, nhìn đứa bé bên cạnh có chăn đắp, lại nhìn đến cái chăn nho người mình, hình như làm sai chuyện gì rồi!


      Tiểu quỷ rối rắm cau mày.


      Nhưng lát sau, nghĩ ra biện pháp giải quyết. Vì vậy thận trọng ôm con nhóc vào trong ngực của mình, tiểu quỷ hơi đắc ý cười cười, như vậy hai người bọn họ đều đắp rồi.


      Ngửi thấy mùi sữa truyền vào chóp mũi mình, khóe miệng
      tiểu quỷ vểnh lên càng cao, cảm giác này, hình như rất tốt!


      Mà cũng vì cảm giác vô cùng tốt này, nên tiểu quỷ kia ôm ròng rã suốt hai năm.
      Last edited: 3/3/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      ☆,Chương 009: Cái mông bị đánh.




      Hai năm sau, sáng sớm nào đó, Tử Lan Thanh bò dậy vui nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mặt mình, nàng nhớ ràng tối hôm qua chờ tiểu quỷ này ngủ mới bò đến chỗ cạnh để ngủ, nhưng sáng nay tỉnh lại nàng vẫn ở trong ngực tiểu quỷ này.


      Chẳng lẽ buổi tối nàng có tật xấu như vậy?


      " tỉnh rồi hả ?" Mở hai mắt ra, tiểu quỷ nào đó nhìn khuôn mặt nhắn non nớt trước mặt, đưa bàn tay bé nhéo khuôn mặt đáng tròn tròn kia.


      " được nhéo ta!" Giọng hung ác vang lên, nhưng với khuôn mặt nhắn ngây thơ của Tử Lan Thanh nó có tí hung ác, ngược lại càng vẻ dễ thương nổi bật lên.


      " nhéo nhéo, mọn." Tiểu quỷ kia vừa nắn nắn khuôn mặt nhắn đáng của Tử Lan Thanh, vừa vô cùng vui vẻ .


      Nghe thấy lời của , nhìn cái vẻ mặt vui thích kia của , cảm thụ bàn tay của ngừng nắn khuôn mặt của mình, Tử Lan Thanh rất hoài nghi vừa nãy tiểu quỷ này có nghe nàng chuyện hay .


      "Nếu như ngươi dừng lại, ta cắn người." Tử Lan Thanh hé miệng, làm cho tiểu quỷ nhìn thấy hàm răng bé của nàng, nên nhìn hàm răng này mà suy đoán, bị nó cắn vào thực rất đau!


      Mà chính được thử nghiệm qua.


      "Ngươi thích cắn người như vậy, biết đời trước có phải do con chó biến ra nữa." Tiểu quỷ mao đầu làm cái mặt quỷ với Tử Lan Thanh, sau đó buông khuôn mặt nhắn đáng của Tử Lan Thanh ra.


      hiểu biết , con nhóc này cắn người cắn người!


      "Đời trước ta là con chó , ngươi chính là con trai của con chó !" Tử Lan Thanh xong câu đó sững sờ, sao nàng có cảm giác lời này của mình có chút xíu giống như đời trước của là con chó con.


      "Dù đời trước ta là con chó , ngươi cũng là nữ nhi của ta! Phải nhớ kỹ, ta là cha của ngươi!" Mặt tiểu quỷ mao đầu hung ác nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh.


      Nghe xong, Tử Lan Thanh cảm giác nàng càng lúc càng giống con chó rồi.


      Tử Lan Thanh trợn trắng cả mắt, vội bò dậy. Mặc dù nàng còn , nhưng thể trọng , toàn thân đều là thịt, mỗi lần nhìn cả người đều bực mình nửa ngày.


      Nhưng lúc nàng vừa lảo đảo đứng lên, cảm thấy y phục của mình bị người ta nhàng kéo lại, vì vậy. . .


      Nàng ngã trở về trong ngực mao đầu tiểu quỷ này lần nữa.


      "Ha ha ha. . . Ta với ngươi nhiều lần rồi, ngươi nên giảm cân !" Tiểu quỷ giễu cợt , tay lại ngừng sờ loạn người Tử Lan Thanh.


      Làm cho nàng rất muốn gậy đánh chết tiểu quỷ này.


      "Bà vú , tại ta lớn, nên ăn nhiều chút!" Tử Lan Thanh nhìn mao đầu tiểu quỷ trước mặt, liên tục ngăn cản cái tay sờ loạn kia.


      Nhưng cuối cùng toàn thân vẫn bị sờ soạng qua lần.


      "Là nên ăn nhiều chút, nhưng phải là ăn ngốn ngấu như ngươi."
      Tiểu quỷ sờ hết thân thể mập mạp của Tử Lan Thanh, liền buông Tử Lan Thanh ra, mặc nàng đứng dậy lần nữa.


      Nhưng khi nàng vừa đứng ngay ngắn lại kéo nàng vào trong ngực lần nữa.


      "Làm sao lần nào ngươi cũng ôm ấp thương ta vậy?" Mặt tiểu quỷ mao đầu chán ghét .


      Nhìn cái vẻ mặt chán ghét kia, Tử Lan Thanh quát lên, "Chu Tử Mặc!"


      "Ngươi nên gọi ta là phụ thân." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc sửa lại.


      "Phụ thân cái đầu ngươi ấy, bây giờ ngươi lập tức buông ta ra, ta có thể*$$*****************chanchan**’;\\’ suy tính so đo chuyện sáng sớm hôm nay, nếu như. . . Ngươi thả, đừng trách ta khách khí!" Tử Lan Thanh uy hiếp .


      Cả khuôn mặt mập phì đều là nghiêm túc, khiến Chu Tử Mặc càng lúc càng thích.


      "Hắc hắc. . . Ta cứ thả đó!" Tiểu quỷ Chu Tử Mặc tiểu quỷ hiển nhiên quên, mình từng bị Tử Lan Thanh chỉnh đến thê thảm, vì vậy lại phạm
      sai lầm lần nữa.


      cho là, ôm chặt Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh có biện pháp đả động đến .


      Vậy mà. . .


      Chu Tử Mặc đắc ý đột nhiên cảm thấy đũng quần ươn ướt, chửi thề tiếng ! lại quên mất Tử Lan Thanh ngồi người của , mà con nhóc này biết liêm sỉ chút nào tiểu lên quần !


      "Phụ thân, người tè ra quần." Sảng khoái tiểu xong, Tử Lan Thanh to lên, thanh non nớt truyền ra ngoài.


      "Ngươi. . ." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc lập tức trợn tròn mắt, con nhóc này có ý gì.


      Nhân lúc Chu Tử Mặc sững sờ, Tử Lan Thanh bò xuống thân Chu Tử Mặc, trốn sang bên, nhanh chóng đổi quần của mình, rồi ném quần ướt vào
      trong chậu tắm.


      Động tác liên tục đó được làm liền mạch.


      Chờ lúc Chu Tử Mặc phản ứng lại, Tử Lan Thanh hủy diệt ‘ chứng cớ ’xong.


      "Tiểu vương gia đái dầm hả ?" Tiếng bà vú truyền vào từ ngoài cửa, nhưng bà vú có đẩy cửa vào. ràng nàng đợi các chủ tử ra lệnh, cho dù thân phận của nàng đặc biệt, nhưng nô tì vĩnh viễn phải chủ tử.


      "Mẹ, mau vào, phụ thân muốn khi dễ ta." Tử Lan Thanh núp ở trong góc truyền ra thanh.


      Giọng non nớt và hoảng sợ này khiến tâm bà vú nhói lên, vội đẩy cửa vào.
      Mà lúc này, Chu Tử Mặc tức giận nắm tay con nhóc, chuẩn bị sử dụng bạo lực với nàng.


      "Đừng!" Bà vú kêu lên, sau đó tiến lên, bảo hộ Tử Lan Thanh ở trong lòng ngực.


      "Bà vú, ta đái dầm, là Tử Lan tiểu đũng quần của ta, sau đó đổ oan cho ta." Chu Tử Mặc vội vàng , đối với chuyện đái dầm này rất tốt.


      Bà vú sờ sờ đáy quần Tử Lan Thanh, sau đó nhìn đáy quần ướt át của tiểu vương gia.


      "Tiểu vương gia, tè ra quần cũng mất mặt, nhưng vì tè ra quần mà láo, thể tha thứ được!" Bà vú bỏ lại câu rồi ôm Tử Lan Thanh .


      Còn mỗi Chu Tử Mặc trừng lớn cặp mắt ở giường.


      Trong tình cảnh này giải thích có tác dụng gì?


      biết, mưu của thể làm đối thủ của con nhóc kia, con nhóc đó chính là tổ tông mưu, là nghiệt!


      Ủ rũ cúi đầu xuống chờ nha hoàn hầu hạ thay xong quần áo cho mình,*$$*****************chanchan**’;\\’ nhìn mấy cái tiểu nha hoàn buồn cười mà dám cười, kìm nén đến gương mặt đỏ bừng, Chu Tử Mặc rất muốn bóp chết con nhóc kia.


      Đều là do con nhóc chết tiệt làm hại, tại tốt rồi !


      Về sau gặp người khác như thế nào?


      "Vương Gia, y phục thay xong, chúng ta cầm cái mền phơi khô, bây giờ ngài có thể ‘ Vũ Đình các ’ dùng bữa." Đại nha hoàn Thùy Liễu buồn cười .


      Nghe thấy thanh buồn cười của , Chu Tử Mặc tất nhiên biết buồn cười chuyện gì, hừ lạnh tiếng, Chu Tử Mặc cố giả bộ làm vẻ mặt nghiêm túc, từng bước đến ‘ Vũ Đình các ’.


      Lúc , chỉ nhìn thấy sai vặt, nha hoàn, thị vệ chỉ chỉ chõ chõ , vậy mà lúc con mắt nhìn lại, tất cả bọn họ đều làm đúng chức trách, mắt nhìn thẳng để cho người khác biết là mình nghiêm túc làm việc.


      Làm tiểu quỷ nào đó giận đến nghiến răng.


      Chẳng lẽ tại đây là ‘ việc tốt ra tới cửa tiếng dữ đồn xa ’ trong truyền thuyết sao?


      Khi tiểu quỷ kia vào ‘ Vũ Đình các ’, khuôn mặt nhắn đen kịt, đường tới đây trong lúc vô tình còn nghe được đoạn ngắn về tin đồn‘ đái dầm ’.


      "Ngươi nghe ? Tiểu vương gia đái dầm đó!" Nha hoàn thứ nhất.


      " nghe từ sớm rồi, tiểu vương gia chỉ đái dầm, còn nặng!" Nha hoàn thứ hai.


      "Đó coi là cái gì, ta còn nghe , trước kia tiểu vương gia thường đái dầm, hơn nữa đều là tiểu phân cùng nhau." Nha hoàn thứ ba.


      " ra các ngươi đều biết, tiểu vương gia bị như vậy, bởi vì đầu óc có bệnh, bằng tại sao sáu tuổi lại bị đuổi ra hoàng cung, hơn nữa đồ cứt đái thường ra ở quần." Nha hoàn thứ tư.


      " ra là như vậy." Tiếng đồng loạt của nha hoàn thứ nhất, nha hoàn thứ hai, nha hoàn thứ ba.


      Nghe đến đây, Chu Tử Mặc thiếu chút nữa xông ra loạn côn đánh chết những bà ba hoa này.


      Cuối cùng thở dài hơi, ổn định phẫn nộ trong lòng, nếu xông ra như vậy, khó đảm bảo những lời đồn kia truyền kinh khủng hơn nữa, nên để thời gian chứng minh thôi.


      Nhưng là cho dù Chu Tử Mặc an ủi tự mình như thế, tức giận trong lòng giảm bớt chút nào, ngược lại sau khi nhìn thấy Tử Lan Thanh hoàn toàn bộc phát.


      Bởi vì Tử Lan Thanh ngồi ở cái ghế cao đặc biệt làm cho nàng, nhàn nhã ăn cháo, hề có ý nghĩ chờ dùng bữa.


      "Đây là hành động nữ nhi cần có sao?" Chu Tử Mặc rất tức giận, quát
      lên với Tử Lan Thanh.


      Tử Lan Thanh nghe thấy tiếng hét của nâng đầu của mình nên, rất nghiêm túc nhìn tiểu phụ thân của nàng, sau đó méo miệng, "Oa oa oa. . . Về sau Tử Lan nên ngủ với phụ thân, phụ thân muốn đái dầm, còn để Tử Lan gánh tội thay." Tiểu nữ oa nước mắt lưng tròng đáng thương kể .


      Thân thể mập mạp ngừng rung động, phải tự nhiên khóc thút thít, mà là nhịn được nụ cười trong lòng. Nàng đột nhiên cảm thấy, lúc nhàm chán có thể chơi đùa với tiểu phụ thân của nàng chút, cũng là chuyện vô cùng vui vẻ.


      "Ngươi. . ." Tiểu quỷ Chu Tử Mặc hít vào hơi, vẫn nghĩ tới, con nhóc dám làm chiêu này với !


      Nhìn sai vặt với nha hoàn tứ phía gương mặt đỏ lên, cố gắng khống chế để mình cười ra tiếng, Chu Tử Mặc tức giận tí nữa thổ huyết.


      "Tiểu vương gia,ngày hôm qua sư phụ người truyền tin tức đến, nhắc người sáng sớm hôm nay phải vào cung, có chuyện quan trọng cần trao đổi." Bà vú nhìn Chu Tử Mặc tức giận làm khuôn mặt nhắn đáng cũng đỏ lên, có chút đành lòng.


      Nhưng lại thể bảo vệ bảo bối Tử Lan bị khi dễ.


      Nhưng nàng đánh giá thấp tức giận lần này của Chu Tử Mặc.


      để ý tới lời của bà vú, Chu Tử Mặc tức giận vọt tới bên người Tử Lan Thanh, nâng thân thể mập mạp của Tử Lan Thanh lên, đặt lên đùi của mình, ‘ bốp ’ tiếng đánh tới mông Tử Lan Thanh.


      Vì vậy, trong nháy mắt. . .


      ‘ Vũ Đình các ’ trở nên yên tính đến quỷ dị!
      Last edited: 3/3/16
      laula, 139, Nhatchimai 1 thành viên khác thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :