1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71.2:

      Edit: hongheechan


      Lúc này hiển nhiên Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh kia biết hành động của vị Thánh nữ đại nhân, hai người bọn họ ngày ngày chàng chàng thiếp thiếp trải qua cuộc sống hạnh phúc.

      Mấy lời ngọt ngào ngấy ngán còn có cử động thân mật mỗi ngày cũng làm cho Chu Tử Ngữ ngồi ở bên ăn cơm buồn nôn.

      Chu Tử Ngữ biết, ra Tử Lan còn có mặt mắc ói như thế.

      Ngày này, chính là ngày thứ ba vị thánh nữ đại nhân kia rời , Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh liên tục gắp rau vào bát đối phương, lời hoảng sợ của Tiểu Tam vang lên, "Vương Gia, cách cách, việc lớn tốt rồi!"

      Vì vậy, thịt bò phì nộn non mềm chiếc đũa của Chu Tử Mặc ngay lập tức rơi xuống ở bàn.

      Cực kì tiếc nuối nhìn miếng thịt bò kia, cái miệng nhắn của Tử Lan Thanh thiếu chút nữa vểnh lên trời.

      "Chuyện gì?" Tử Lan Thanh rất bất mãn hỏi, nhìn thấy miếng thịt bò phì nộn non mềm sắp vào trong bát nàng rồi sao? Vậy mà bây giờ bị Tiểu Tam chết tiệt làm rối lên rồi.

      là tức chết nàng!

      "Là Ngạo Phong Tuyết, con thỏ Ngạo Phong Tuyết đáng chết kia lại mở được huyệt đạo rồi, lúc này nổi trận lôi đình." Tiểu Tam vội vàng , lúc lời này còn thận trọng nhìn Chu Tử Mặc bên cnahj.

      Heo cũng nhìn ra, Ngạo Phong Tuyết này có ý tứ với tiểu cách cách, nhưng mà võ công của vương gia lại cao hơn chút như vậy, hơn nữa tiểu cách cách cho Vương Gia giết chết , cho nên Vương Gia chỉ có thể lần nào cũng ném vào huyệt đạo.

      Nhưng mỗi khi huyệt đạo được giải mở chính là cuộc gió tanh mưa lớn.

      "Ta xem chút." Cúi đầu nhìn Tử Lan ăn vui vẻ, Chu Tử Mặc đứng dậy.

      "Ta cũng muốn ." Mắt thấy Chu Tử Mặc muốn rời khỏi, Tử Lan Thanh liền vội đẩy chén trước mặt mình ra, vẻ mặt thiết tha nhìn Chu Tử Mặc.

      "Ừ." Ôm lấy người tiểu tử này, Chu Tử Mặc về phía hậu viện.

      Chu Tử Ngữ ở bên cạnh thấy rốt cuộc hai người buồn nôn này cũng rời , vì vậy nhàng thở phào nhõm, sau đó vui sướng ăn cao lương mỹ vị trước mặt, rốt cuộc nàng cũng có thể ăn ngon chầu rồi.

      Bên kia, Chu Tử Mặc ôm Tử Lan tới hậu viện.

      Nhìn lên khung cảnh vô cùng thê thảm trước mắt, Chu Tử Mặc nhịn được cau mày.

      Mà vẻ mặt Tử Lan tò mò nhìn nam tử đứng ở chính giữa, còn có mọi người ngừng gào thảm nằm ở chung quanh .

      "Tất cả những người này đều do đánh ngã hay sao?" Tử Lan Thanh áp vào bên tai Chu Tử Mặc nhàng hỏi, sùng bái trong giọng biểu thị ý kiến.

      Cho dù từng mất trí nhớ, nhưng thân là lão đại hắc đạo trong xương Tử Lan Thanh vẫn còn hướng tới cuộc sống máu tanh bạo lực, cũng như thế mà khâm phục những người đánh nhau đặc biệt lợi hại kia.

      Nghe được sùng bái trong giọng Tử Lan, Chu Tử Mặc vui.

      Nương tử tương lai của làm sao có thể sùng bái nam nhân khác?

      Vì vậy Chu Tử Mặc đắc ý mở miệng, "Ta dùng tay có thể đánh nằm xuống."

      "Có ?" Cặp mắt Tử Lan Thanh phát ra vẻ hưng phấn, nàng biết Chu Tử Mặc có thể biết đánh nhau.

      "Này, Tử Lan, lão tử là vị hôn phu của nàng còn chưa có ôm nàng... tại sao nàng có thể cho nam nhân khác ôm!" Ngao Tuyết Phong nhìn hai người ngọt ngào trước mặt này, cực kì tức giận .

      Chẳng lẽ hai người kia coi như khí sao?

      "Ai cho ngươi xưng lão tử với ta, Hừ! có lễ phép!" câu ngắn ngủn, khiến hảo cảm Tử Lan Thanh sinh ra với nam nhân này lập tức biến mất còn mống.

      Bởi vì tâm tính nàng trở lại chín tuổi.

      "Lão tử là vị hôn phu của nàng, sau này là tướng công của nàng, tướng công xưng lão tử với nương tử, d-iễ nddà nll êqquuýđ,ôn sai chút nào!" Ngao Tuyết Phong như tản bộ bình thường ở hậu hoa viên của mình tới trước mặt của Chu Tử Mặc và Tử Lan.

      Mặc dù những lời này là với Tử Lan, nhưng ánh mắt của vẫn nhìn Chu Tử Mặc chăm chú.

      "Ngươi ngứa da hả?" Chu Tử Mặc lạnh lùng nhìn nam tử cũng tuấn mỹ trước mặt, nếu phải là phụ thân nam tử này đích thân tìm gặp , ném nam nhân này vào trong hồ làm mồi cho cá từ lâu rồi.

      Nhưng thân phận của nam tử này phải do muốn giết là có thể giết .

      Nhưng đánh mấy cái có thể.

      "Hừ, đừng tưởng rằng võ công của ngươi cao hơn ta mà có thể tùy ý trừng trị ta, ta là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của Tử Lan, mà ngươi chẳng qua là món hàng ven đường." Đây là chỉ có người tiện mà ngay cả miệng cũng tiện như vậy.

      Biết điểm này là chỗ đau nhất trong lòng Chu Tử Mặc, còn cố tình , đúng là chứng cho câu kia của Chu Tử Mặc, ‘ngứa da’!

      "Chu Tử Mặc, là ai vậy?" Khuôn mặt Tử Lan Thanh tràn đầy ghét bỏ nhìn Ngao Tuyết Phong trước mặt, dám thế với Chu Tử Mặc, đúng là cần ăn đòn.

      "Tử Lan, ta là Ngao Tuyết Phong, nàng giác tỉnh huyết mạch rồi sao?" Ngạo Phong Tuyết thấy Tử Lan quên , vì vậy lập tức phản ứng kịp, sau đó mừng như điên, đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng đợi đến lúc Tử Lan thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực.

      Tin rằng bây giờ Tử Lan quên mất Chu Tử Mặc.

      Mà cơ hội của cũng tới!

      "Chu Tử Mặc, đánh bất tỉnh, ta thích ." ra Tử Lan chỉ thích nam nhân trước mặt này là vị hôn phu của nàng, nàng mới cần nam nhân này, nàng chỉ muốn Chu Tử Mặc.

      "Tử Lan, ta là vị hôn phu của nàng, làm sao nàng có thể đối xử với ta như vậy." Ngao Tuyết Phong đưa tay muốn ôm lấy tiểu nhân kia, lại bị Chu Tử Mặc tránh thoát.

      "Nếu biết Tử Lan thức tỉnh huyết mạch, nên biết, nàng quên mất toàn bộ chuyện cũ, bây giờ ngươi có thể chết lòng rời rồi." Chu Tử Mặc chán ghét trừng mắt nhìn nam nhân kia.

      cũng hiểu, vì sao nam nhân này lại có nhiệt tình như thế, biết Tử Lan vốn cũng thích , còn cố tình muốn quấn lên thân.

      "Ta chỉ chờ lúc nàng quên ngươi, Hừ! Tử Lan, tới đây, ta là vị hôn phu của nàng, ta bảo vệ nàng." Ngao Tuyết Phong đưa tay, muốn ôm chặt tiểu nhân kia.

      Nhưng Tử Lan lại như nhìn người ngốc nhìn , phải nam nhân này có bệnh chứ?

      Tại sao nàng phải tin ?

      "Tử Lan quên mất mọi người và mọi việc, nhưng duy nhất chỉ quên ta." Hình như lời của Chu Tử Mặc có hơi hài lòng, ràng có thể để cho Tử Lan nhớ , trong mắt chuyện đắc ý vô cùng đáng giá.

      " thể nào!" Ngao Tuyết Phong vì kích động mà cổ cũng sung huyết đỏ bừng.

      Mặc dù người có Huyết Mạch Chi Lực, nhưng thân phận cao quý cũng làm cho biết chút về tình của Huyết Mạch Chi Lực, mà muốn giác tỉnh huyết mạch nhất định phải quên tất cả.

      Đây là thực vĩnh viễn thay đổi!

      Nhưng bây giờ Chu Tử Mặc lại cho biết, Tử Lan quên , điều này sao có thể!

      "Có tin hay là tùy ngươi, dù sao ta tới loại này, tại có hai con đường đặt ở trước mặt của ngươi. Thứ nhất, bị ta đánh bất tỉnh điểm huyệt đạo sau đó ném vào hầm; thứ hai, lập tức rời khỏi vương phủ. Ta có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra." Lúc này tâm tình Chu Tử Mặc tệ, cho nên cho thêm Ngao Tuyết Phong lựa chọn.

      "Ta tin, nhất định là Tử Lan bị ngươi cho ăn cái canh gì ** đó!" Ngao Tuyết Phong kích động rống to, đợi nhiều năm như vậy, chờ sau khi Tử Lan thức tỉnh huyết mạch quên Chu Tử Mặc.

      Nhưng cuối cùng lại đợi tới công dã tràng bạch, điều này ràng đả kích Ngao Tuyết Phong.

      "Hừ, ta thấy ngươi lựa chọn con đường thứ nhất rồi!" Lời của mình bị hoài nghi, hiển nhiên Chu Tử Mặc có chút vui vẻ, mà hậu quả của việc vui cũng đừng trách lòng ngoan độc.

      "Đợi chút, ta muốn tỷ thí với ngươi!" Ngao Tuyết Phong với Chu Tử Mặc trước khi bị đánh bất tỉnh.

      "Tỷ thí? Tỷ thí cái gì?" Vẻ mặt Chu Tử Mặc khinh thường nhìn Ngao Tuyết Phong, cũng tin nam nhân này thắng .

      "So khinh công! So hơi sức! So nội lực!" Ngao Tuyết Phong biết võ công của mình kém Chu Tử Mặc, vì vậy lên ba loại tỷ thí khác.

      "Tiền đánh cuộc là cái gì?" Chu Tử Mặc biết Ngao Tuyết Phong muốn tỷ thí với tuyệt đối phải là vì muốn chơi, chỉ là muốn lấy được ít chỗ tốt, mà cũng cần cuộc tỷ thí này để khiến cho nam tử này lăn xa nơi này.

      xác định thuận mắt tên này từ rất nhiều năm trước.

      "Nếu như ngươi thua, để cho ta và Tử Lan tiếp xúc ba ngày. Nếu như ta thua, ta rời khỏi nơi này, trong vòng năm năm trở về nữa!" Ngao Tuyết Phong lên cầu và cái giá sau khi thua cuộc cũng rất .

      Bởi vì xác định thắng thua của cuộc tỷ thí này.

      "Được, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy!" Chu Tử Mặc buông Tử Lan trong tay xuống, đuổi nam nhân này đổi lấy năm năm cuộc sống yên tĩnh cũng tồi.

      "Ngươi , tỷ thí khinh công thế nào?" Chu Tử Mặc muốn lãng phí thời gian, trực tiếp mở miệng.

      "Chúng ta dùng khinh công bước qua ao hoa sen ở tiền viện, xem ai lưu lại ít gợn sóng nhất." Ngao Tuyết Phong khẽ cau mày rồi ngẩng đầu , giọng cực kì kích động.

      Bởi vì đột nhiên cảm thấy chưa chắc mình thua.

      "Ừ." Ôm lấy Tử Lan lần nữa, Chu Tử Mặc nhấc chân lập tức tới tiền viện. Sau đó, Ngao Tuyết Phong cũng nhanh chóng phóng đến tiền viện, ở đây có hồ hoa sen xinh đẹp.

      Mặc dù lúc này hoa sen khô héo, nhưng thân cành lưu lại này vẫn có thể lợi dụng chút.

      "Ta trước hay ngươi trước?" tới bên cạnh ao hoa sen này, Chu Tử Mặc quay đầu nhìn Ngao Tuyết Phong.

      "Ngươi trước." Trong mắt Ngao Tuyết Phong chợt lóe lên tinh quang.

      "Ta thấy vẫn nên cùng nhau thôi." Hiển nhiên Chu Tử Mặc chú ý tới tinh quang trong mắt Ngao Tuyết Phong, d~i.ễn. daà nl.l êqquuýđ,ônvì vậy biết nhất định nam nhân này cho xuống bẫy rập, cho nên mới ra những lời này.

      Mà theo những lời này của , trong mắt Ngao Tuyết Phong tối sầm lại, sau đó ‘hắc hắc. . . ’ cười tiếng, "Ta thấy ngươi vẫn nên làm trước thôi."

      càng như vậy, Chu Tử Mặc lại càng thấy trong này có bẫy.

      "Người nào trước người nào sau cũng phải giống nhau sao, ta thấy cùng nhau mới khá công bằng." Chu Tử Mặc lạnh nhạt như vậy, nhưng cũng kiên định cho nghi ngờ.

      "Vậy. . . Được rồi." Ngao Tuyết Phong biết chạy thoát, vì vậy nhắm mắt đồng ý.

      "Ừ, ta đếm tới ba, cùng nhau bắt đầu ." Đứng ở trước ao sen tràn đầy cành cây gẫy, mặc dù Chu Tử Mặc vẫn ôm Tử Lan, nhưng tầm mắt của nhưng rời khỏi Ngao Tuyết Phong.

      Người có thể đùa bỡn tâm cơ ở trước mặt đến nay còn chưa từng xuất .

      ", hai, ba. . ." Lúc tiếng thứ ba rơi xuống, Chu Tử Mặc nhìn thấy bước chân Ngao Tuyết Phong dừng chút. Rất dễ nhận thấy, nam nhân này định trễ bước.

      Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Tử Mặc cũng động đậy, thể hành động.

      Trong chốc khi bắt đầu bước kia, Chu Tử Mặc cũng ôm Tử Lan bay múa.

      Chu Tử Mặc nhìn thấy ràng, khi thân thể Ngao Tuyết Phong sắp phải rơi vào mặt hồ, dưới chân của cũng điểm thẳng lên mặt hồ, mà là điểm ở thân canh tàn phá của hoa sen.

      Vì vậy rốt cuộc Chu Tử Mặc cũng hiểu tính toán của nam nhân này.

      phải là muốn mượn thân cành gãy của hoa này để giảm bớt sóng gợn của nước hồ sao? cũng phải có!

      Vì vậy khi ngay khi Chu Tử Mặc phải rơi xuống, cũng lựa chọn thân sen vô cùng lớn nhàng chạm chút, do có thân cành đó nâng đỡ, Chu Tử Mặc gần như lưu lại gợn sóng nào mặt hồ.

      Ngao Tuyết Phong vẫn quan sát nhất thời trượt chân, thiếu chút nữa té lăn quay trong hồ.

      Tự mình nghĩ được biện pháp, ngờ bị Chu Tử Mặc ‘dùng khéo’ như thế, bây giờ nhìn lại trận tỷ thí đầu này, người thắng chắc chắn là Chu Tử Mặc rồi!

      Quả nhiên, khi Chu Tử Mặc tới đình đối diện, lưu lại gợn sóng nào ở mặt hồ, mà mặc dù Ngao Tuyết Phong chỉ để lại mấy gợn sóng nhàn nhạt, nhưng nó cũng làm cho mặt hồ bắt đầu dậy sóng.

      Cho nên ràng thắng thua dễ thấy.

      "Bây giờ tỷ thí mục thứ hai, so ai có khí lực lớn hơn, thấy sư tử bằng đá bên kia ? Chúng ta xem người nào nâng lên cao hơn." Vẻ mặt Ngao Tuyết Phong đắc ý nhìn Chu Tử Mặc.

      Trước kia lúc đánh nhau với Chu Tử Mặc, cảm thấy Chu Tử Mặc trừ bên ngoài biết chút bước chân huyền diệu vốn cũng phải là đối thủ của , đặc biệt là hơi sức.

      Cho nên ván này thắng chắc!

      "Ừ." Vẫn là tiếng đạm mạc, Chu Tử Mặc nhìn thấu hài lòng của Ngao Tuyết Phong. , biết Ngao Tuyết Phong có cái gì mà hả hê, giống như nắm chắc phần thắng vậy.

      "Ta tới trước!" Ngao Tuyết Phong hưng phấn vọt tới trước mặt những con sư tử bằng đá kia, thở hơi dài nâng con sư tử bằng đá mà nam người lớn mới nâng được lên như vậy.

      Lúc nâng con sư tử bằng đá này lên bả vai mình, hơi sức toàn thân Ngao Tuyết Phong bị dùng hết, đành phải là bất đắc dĩ để xuống.

      Vì vậy ‘phịch’ tiếng, mặt đất bị chấn động ba cái.

      Mặc dù nâng qua đỉnh đầu, nhưng Ngao Tuyết Phong lại cảm thấy thắng chắc!

      "Tới phiên ngươi." Hào khí vạn trượng mở miệng, Ngao Tuyết Phong chờ trò hề Chu Tử Mặc đỏ bừng mặt lại nâng nổi con sư tử bằng đá.

      Lãnh đạm tới trước mặt con sư tử bằng đá này, Chu Tử Mặc để Tử Lan trong ngực xuống, làm chuẩn bị gì cả ôm lấy con sư tử bằng đá này, nâng lên cả đỉnh đầu, sắc mặt của Chu Tử Mặc thay đổi chút nào.

      Vì vậy khuôn mặt vốn đắc ý của Ngao Tuyết Phong ngay lập tức suy sụp, nam nhân này còn là người hay hả!

      "Bây giờ ngươi có thể lăn." nhàng đặt con sư tử bằng đá này xuống dưới đất, lời lạnh nhạt của Chu Tử Mặc thay đổi chút nào.

      Khóe miệng nhanh chóng co quắp hai cái, Ngao Tuyết Phong hừ lạnh tiếng, sau đó nhìn bé này tràn đầy ái mộ với Chu Tử Mặc cái sâu, khẽ thở dài hơi ở trong lòng, có lẽ đây là lúc nên rời .

      Nhiều năm yên lặng chờ đợi như vậy, nhưng hoàn toàn vào trái tim của nhóc kia được. Thậm chí tính toán kết quả có thể xảy ra từ lâu!

      Có lẽ vốn dĩ bọn họ đôi, cho nên mới có nhiều biến cố như vậy!

      "Tử Lan, nếu như sau này nàng cảm thấy ta còn có thể, mà khi đó ta vẫn chưa cưới, có thể tới tìm ta." Ngao Tuyết Phong quyết định phải về suy nghĩ ít vấn đề tốt.
      Last edited: 10/10/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 72: Vị hôn phu thứ hai của Tử Lan!

      Edit: hongheechan


      lòng thích Tử Lan, mà cũng biết, Tử Lan lòng thích Chu Tử Mặc.

      Cho nên rốt cuộc dù muốn cũng phải buông tha, cái này vấn đề.

      "Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối tới tìm ngươi!" Tử Lan Thanh tức giận trợn trừng mắt, đối mặt với loại nam nhân này, nàng mới tìm ! Tự luyến cuồng!

      " vậy cũng chắc!" Ngao Tuyết Phong nhìn Chu Tử Mặc sâu cái, sau đó xoay người rời , dừng lại chút nào.

      "Lúc này rồi hả?" Tử Lan Thanh nghi ngờ hỏi.

      "Thế nào? bỏ được sao?" Chu Tử Mặc nhíu mày.

      "Cái rắm mới bỏ được với được, ta chỉ cảm thấy có lẽ về sao đến nữa." Tử Lan Thanh nghi hoặc nhìn bóng lưng Ngao Tuyết Phong, vì sao nàng có thể có cảm giác quái dị như thế.

      Giống như nàng biết chút chuyện sâu xa bên trong.

      "Trở lại là chắc chắn, nhưng đó là chuyện năm năm sau rồi." Chu Tử Mặc ôm lấy Tiểu Nhân Nhân đất lần nữa, xoay người bay rời , bây giờ vẫn nên tiếp tục ăn bữa cơm bọn họ chưa ăn xong thôi.

      Bây giờ chuyện sau này cũng vô ích!

      Đợi đến khi Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh trở lại phòng ăn, nhìn thấy bàn ăn bị ăn đến rỗng tuếch, khóe miệng nhếch lên của Chu Tử Mặc và Tử Lan ngay lập tức sụp xuống.

      Chu Tử Ngữ đáng chết, là heo hả? Ăn nhiều như vậy!

      "Khụ khụ. . . Tiểu Tam, phân phó phòng bếp bày bàn nữa." Chu Tử Mặc lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó phân phó.

      Chẳng được bao lâu sau, bàn rau dưa phong phú được bày lên lần nữa, Tử Lan Thanh mới ăn được hai miếng ăn vô nữa. Vốn cũng đói, vừa nãy ăn chút, bây giờ nhìn bàn đầy thức ăn, cảm giác muốn ăn tiêu tán toàn bộ còn mống.

      "Sao vậy, muốn ăn sao?" Chu Tử Mặc thấy Tử Lan ăn, cũng muốn ăn nữa.

      " phải là muốn, là đói." Tử Lan Thanh cau mày, trong lòng có ít dự cảm xấu liên tục nảy sinh như vậy.

      Cũng biết vì sao, bây giờ nàng lại sinh ra chút ảo tưởng quái lạ thực tế, lại đột nhiên giống như có năng lực dự đoán trước.

      "Tiểu Tam, thu dọn ." Nếu Tử Lan muốn ăn, vậy vứt thôi.

      Vì vậy, bàn tràn đầy đồ ăn mới được ăn vài miếng bị bỏ .

      Khiến Chu Tử Ngữ núp ở bên nhịn được mà dậm chân, hai người ngu ngốc này đúng là lãng phí!

      . . . . . .

      Thiếu niên xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi điềm tĩnh đứng ở trước vương phủ to lớn, hơi nhếch khóe miệng lên, cả khuôn mặt điềm tĩnh đều cực kì mĩ lệ.

      Mấy ngày trước, Thánh nữ tới nước Bách Hợp để tiến về phía nước Chu thực hôn ước, khi đó biết, cuộc đời này có lẽ dây dưa cả đời với người tên là Tử Lan.

      Với hôn ước phụ vương an bài xuống này, vốn có tư cách cự tuyệt.

      Mà cái tính tình luôn luôn điềm tĩnh kia cũng làm cho hoàn toàn định cự tuyệt vụ hôn nhân này.

      Con người lúc còn sống, như với ai đều là cả đời, như vậy, cần gì phải rối rắm đối phương là người nào.

      "Cốc cốc. . ." Thiếu niên xinh đẹp điềm tĩnh gõ vang cửa lớn đóng chặt này, trong nụ cười sáng rỡ chút tỳ vết nào, bất kể đối mặt với người nào, đều có thể cười ngọt ngào như thế.

      chính là thái tử nước Bách Hợp, Bách Hợp Mộng.

      Cái tên cực kì nữ tính, nhưng Bách Hợp Mộng lại rất thích cái tên này, đây là tên mẫu thân mất để lại cho , hi vọng cuộc đời của vĩnh viễn đều có thể giống như sống ở trong mộng, tràn đầy sắc thái ly kỳ.

      "Ai vậy?" Giọng kiên nhẫn của Tiểu Tam vang lên.

      Mấy ngày nay, bởi vì sau chuyện của công chúa Ninh Quốc hôm đó, những triều thần cũng biết uống thuốc gì, mỗi ngày đều chạy đến vương phủ. Hơn nữa trong tay còn cầm ít thứ, hiển nhiên chính là muốn nhận mua Vương Gia.

      Nhưng Vương Gia có chút hứng thú nào đối với những triều thần này, cho nên những quà tặng họ mang đến này, đến ngày thứ hai đưa trở về lại.

      Nhưng điều này khổ chết Tiểu Tam!

      Cho nên cuối cùng Tiểu Tam quyết định canh giữ ở cửa, cho mặt mũi của người nào cả!

      Với những quà tặng mang đến trước kia, mặc kệ là ai cũng mở cửa.

      "Bách Hợp Mộng." Giọng phấn ngoan, còn có thái độ phấn ngoan, chỉ cần là người đều bị phấn ngoan này chinh phục tại chỗ.

      Tiểu Tam bên trong cửa hơi sững sờ, tiếng bên ngoài non nớt như thế, hơn nữa còn khéo léo như vậy, chẳng lẽ những triều thần kia thay đổi chiến lược, lợi dụng trẻ con nhà mình mang lên.

      Nếu lúc này Bách Hợp Mộng biết tâm tư của Tiểu Tam, biết còn có thể lạnh nhạt như vậy hay .

      đường đường là thái tử của trong ba nước lớn, lại có thể có người biết!

      "Có chuyện gì sao?" Mặc dù Tiểu Tam rất kích động muốn mở cửa ra, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

      "Thánh nữ đại nhân bảo ta đến , ta muốn tìm Tử Lan." Tiếng điềm tĩnh và khéo léo của Bách Hợp Mộng khiến hảo cảm Tiểu Tam đối với thẳng tắp lên cao, mà thế giới này người có thể xưng là thánh nữ chỉ có người, đó chính là nữ nhi duy nhất của Thú Hoàng, Khuynh Diệu Địch.

      Dù Tiểu Tam có lậu quả văn (hiểu biết nông cạn) nữa cũng nghe qua đại danh của thánh nữ.

      Nhưng chưa từng tiếp xúc với xã hội thượng lưu, cho nên cho dù nghe qua đại danh của thánh nữ, cũng biết rốt cuộc Thánh nữ ở cái thế giới này tôn quý thế nào.

      "À." Tiểu Tam đáp tiếng lập tức mở cửa chính ra, nếu phải tới tặng quà cũng cần nhốt người khác ở ngoài cửa rồi.

      Hơn nữa Tiểu Tam muốn làm khó với thiếu niên.

      Vừa mở cửa ra, thiếu niên môi hồng răng trắng này giọi vào đáy mắt Tiểu Tam, cho dù nhìn quen gương mặt tuấn dật của Vương Gia nhà mình
      [​IMG]

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 73: Chu Tử Mặc giác tỉnh huyết mạch!

      Edit: hongheechan


      Để mình làm cái công cụ giao hảo với Thú Hoàng sao?

      Đây chính là nhân tính, ngươi lợi dụng người khác, người khác lợi dụng lại ngươi, ha ha. . . đúng là khôi hài!

      Nghĩ tới những điều này, khóe miệng Bách Hợp Mộng bắt đầu cầm được mà nhếch lên, mà khuôn mặt nhắn sáng rỡ kia vẫn còn treo mỉm cười ngây thơ.

      "Tử Lan, nếu phụ hoàng ta và Thánh nữ để cho ta cưới nàng, vậy ta cũng chỉ có thể cưới nàng, đây chỉ là mạng của ta, cũng là mạng của nàng!" Bách Hợp Mộng nhớ đến bóng lưng Tử Lan Thanh, tự lẩm bẩm.

      . . . . . .

      Từ khi Bách Hợp Mộng tới vương phủ trở , Chu Tử Mặc cũng biết, càng là thời gian về sau, càng có nhiều nam tử ưu tú tới vương phủ tự xưng là vị hôn phu của Tử Lan.

      Bởi vì Tử Lan vốn có nhiều vị hôn phu như vậy, những vị hôn phu này đều do mẫu thân nàng tạo nên.

      Cho dù Tử Lan cũng thừa nhận vị mẫu thân này, nhưng Khuynh Diệu Địch là mẫu thân của Tử Lan, đây là thể thay đổi.

      Mà đêm nay chính là ngày giác tỉnh huyết mạch!

      ra từ sau khi Tử Lan giác tỉnh huyết mạch quên , vẫn do dự mình có nên giác tỉnh huyết mạch chi lực hay , có lẽ cứ ôm lấy tiểu tử này như vậy, rồi chạy trốn tới thế giới tranh quyền thế, hạnh phúc cả đời.

      Nhưng Bách Hợp Mộng đến giống như đánh đòn cảnh cáo, đánh hoàn toàn tỉnh lại.

      Ở thế giới này, nơi như thế nào mới là nơi tranh quyền thế! mưu khắp nơi tính toán khắp nơi, nếu như ngươi bò xuống dưới, đứng ở chỗ cao nhất, cũng bị người khác đạp .

      Cho nên. . .

      Chu Tử Mặc biết, mình cần thiết phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, chỉ là vì Tử Lan, cũng là vì chính !

      Đêm khuya, đứng ở trong tiểu hoa viên quen thuộc này, Chu Tử Mặc lẳng lặng chờ đợi vị mẫu thân Hoàng quý phi kia đến, mặc dù ngoài mặt vẫn luôn yên lặng, nhưng Chu Tử Mặc biết, lúc này nội tâm của có bình tĩnh chút nào.

      Giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực nhất định phải quên chuyện trước kia, đây là thực vĩnh viễn thay đổi.

      Mặc dù biết vì sao Tử Lan quên , nhưng trừ ra cũng quên mất mọi việc, mọi người.

      Chu Tử Mặc biết mình có quên hết mọi thứ hay , cho nên cảm thấy có từng đợt khủng hoảng như vậy, nếu như quên. . .

      !

      Nếu Tử Lan quên , cũng tuyệt đối quên Tử Lan!

      sử dụng sinh mệnh của để nhớ tiểu nhân kia .

      " muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực sao? ra tại Tử Lan cũng quên con... con cũng cần thiết phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, các con. . ."

      "Mẫu thân, cần nữa, ý con quyết." Chu Tử Mặc cắt đứt lời của mẫu thân, biết chắc chắn Tử Lan xem thường , nhưng tự xem thường mình.

      Chỉ cần còn chưa giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, cũng chưa có tư cách đứng ở bên người Tử Lan!

      Cho nên để có thể hợp với Tử Lan, nhất định phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!

      "Ai, ra có lúc người ta cũng nên cố chấp như vậy." Mạc Tình Thương khẽ than thở, chấp nhất cũng phải chuyện xấu, nhưng quá câu chấp nhất định phải là chuyện tốt.

      " tại ta cho con giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, chỉ hy vọng về sau con hối hận." Mạc Tình Thương biết tính khí quật cường của nhi tử mình.

      khi quyết định chuyện gì có mười con bò cũng kéo trở về được.

      Dù nàng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực giúp , cũng tự mình Giác Tỉnh, đến lúc đó có lẽ làm cho diễn biến tình càng hỏng bét.

      cây ngân châm sớm chuẩn bị xong ở trong tay Chu Tử Mặc lặng lẽ xuất , nhớ Mạc Tình Thương từng nó có liên quan đến thức tỉnh huyết mạch.

      Ở trong tay Mạc Tình Thương, chẳng biết lúc nào chén thanh tuyền.

      Ngân châm hung hăng đâm vào ngón giữa của mình, khuôn mặt tuấn dật này của Chu Tử Mặc có chút thay đổi nào, vẫn là lạnh nhạt trước sau như . Mạc Tình Thương nhìn vậy nhịn được mà cau chân mày lại, tính tình nhi tử bảo bối này của nàng rất giống với phụ hoàng .

      Nặn ra chín giọt máu của mình vào thanh tuyền, Chu Tử Mặc có hơi kinh ngạc phát chén nước thanh tuyền kia lại mang theo ít màu vàng kim nhàn nhạt.

      "Mẫu thân, trong máu của chúng ta mang theo vàng sao?" Chu Tử Mặc do dự hỏi.

      Bởi vì chưa từng nghe qua trong máu mang theo màu vàng kim.

      "Ta chưa từng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, làm sao ta biết! Nhưng có vấn đề gì, dù sao giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực cũng thuộc về hành vi nghịch thiên." Mạc Tình Thương do dự bất định .

      Sau khi xong thậm chí thở sâu thở ra hơi, đè xuống hiểu trong lòng mình, bưng nước suối kèm với màu vàng kim này đến trước mặt Chu Tử Mặc.

      "Có uống ?" Hình như lời của Mạc Tình Thương có chút xác định, chính nàng cũng biết Chu Tử Mặc uống chén nước suối này vào có quên Tử Lan hay . Nhưng nếu Chu Tử Mặc uống, khả năng ở chung với Tử Lan cũng xuống đến cực điểm!

      Mà biết kết quả nàng vẫn nhịn được hỏi lên.

      "Uống....uố...ng!" Chu Tử Mặc chỉ đáp lại chữ, lại lộ ra kiên định vô cùng.

      Chỉ có Giác Tỉnh huyết mạch mới có thể quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Tử Lan!

      chén nước suối xen lẫn dòng máu của mình bị Chu Tử Mặc uống còn giọt, khi giọt nước cuối cùng dung nhập vào trong lòngChu Tử Mặc, Chu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy tim của mình đau xót đầu u ám, hoàn toàn mất phương hướng của mình.

      Lọt vào trong mộng giấc thần kì.

      Ở trong giấc mộng kì dị này, có vô số đoạn ngắn vỡ nát, những đoạn ngắn này ngừng tuôn vào trong đầu Chu Tử Mặc, khiến đại não Chu Tử Mặc càng căng đau.

      Cuối cùng, khi Chu Tử Mặc cho rằng mình cầm cự
      [​IMG]

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 74: Vị hôn phu thứ ba của Tử Lan: Ly Phách!

      Edit: hongheechan

      Nhìn đến người chuyện, khi ánh mắt Chu Tử Mặc kịp chạm đến người nọ cả người lập tức sững sờ.

      Vẫn là khuôn mặt ngọt ngào và tinh sảo, vẻ mặt mỉm cười khéo léo giống như lấy lòng, trong mắt vẫn là hồn nhiên như trước. Nếu phải sợi tóc vốn đen nhánh xinh đẹp kia bây giờ biến thành sợi tóc trắng, Chu Tử Mặc tuyệt đối khiếp sợ như vậy.

      "Ngươi. . . Tóc của ngươi?" Sau khi Chu Tử Mặc mất hồn ngắn ngủi bình tĩnh lại lần nữa, nhìn sợi tóc trắng bệch và sáng bóng này, chau mày lại như có điều suy nghĩ.

      "Trắng rồi." Ở cửa, Bách Hợp Mộng si ngốc cúi đầu nhìn sợi tóc trắng óng ánh trong suốt, trong mắt cũng lóe lên ánh sáng càng trong suốt hơn.

      Tối hôm qua suy nghĩ cả đêm, dùng hết tâm trí của mình để suy tư cái vấn đề ‘ có ích kỷ ’ này. Cuối cùng, còn chưa nghĩ ra vấn đề, sợi tóc trắng bệch hết.

      "Ta chỉ muốn hỏi vấn đề, là ích kỷ sao? Thực chỉ cần hai người?" Trong đôi mắt to thanh khiết của Bách Hợp Mộng ràng tràn đầy hi vọng nồng đậm.

      Mặc dù Chu Tử Mặc biết hi vọng cái gì, nhưng Chu Tử Mặc cho đáp án thuộc về mình, " người gọi là độc, hai người gọi là , ba người gọi là ham muốn." Là câu rất đơn giản, lại lộ ra chân lý thể .

      "Ba người gọi là **. . ." Càng lúc trong đôi mắt trong suốt của Bách Hợp Mộng càng sáng, cuối cùng đột nhiên nhướng mày. "Nếu như ta , ba người nhau gọi là , ngươi giải thích như thế nào!" Vẫn là cặp mắt trong suốt như vậy, nhưng nó còn tia hồn nhiên kia, còn dư lại cũng chỉ có tràn đầy cố chấp.

      Nếu người đứng trước mặt phải là thái tử nước Bách Hợp, Chu Tử Mặc tát cho cái từ lâu rồi.

      M* nó, ràng nam nhân này chỉ hy vọng tình thuộc về hai người, nhưng lại cố chấp muốn để mình thừa nhận có thể thuộc về rất nhiều người như vậy. Nếu nam nhân này phải kẻ điên, chắc là khi còn bé trải qua chuyện gì đó khiến cho sinh ra hoài nghi với tín ngưỡng của mình.

      Mà rất dễ nhận thấy, thái tử nước Bách Hợp trước mặt thuộc về vế sau.

      Cho nên việc Chu Tử Mặc phải làm chính là thuyết phục .

      "Hừ, tim của con người chỉ có cái, mà trái tim cũng chỉ có thể chứa người, nếu như trái tim có thể chứa hai người cùng lúc, vậy còn gọi là tim sao?" Mặc dù muốn tranh luận cái gì với Bách Hợp Mộng, nhưng nhìn làn tóc trắng phơ kia, Chu Tử Mặc đột nhiên cảm thấy khuyên giải cho chút cũng phải là chuyện gì xấu.

      "Tại sao trái thể chứa hai người, tim là của chúng ta, chúng ta muốn chứa bao nhiêu người chứa bấy nhiêu người!" Bách Hợp Mộng cố chấp mở miệng, bây giờ chân trong nội tâm xảy ra tranh chấp với .

      cần người thuyết phục .

      "Nếu như ngươi cho là như thế, ta cũng chỉ có thể , ngươi biết !" Chu Tử Mặc bi ai nhìn Bách Hợp Mộng, biết tại sao lại cố chấp như vậy. ràng suy nghĩ trong nội tâm và bản chất hoàn toàn giống nhau, vậy mà vẫn còn cực đoan như thế.

      "Ta biết ." Cả người Bách Hợp Mộng run lên, sợi tóc trắng kia ngừng tung bay ở trong gió, hiểu sao?

      Lời quen thuộc và ấm áp đột nhiên vang vọng ở bên tai của , "Mộng nhi, tâm mẫu thân chỉ có mình phụ hoàng con, cũng mong lòng của phụ hoàng con chỉ có mình mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng biết, đây là hoàn toàn là điều thể, cho nên mẫu thân lựa chọn chết."

      Trước khi chết, khuân mặt của nữ nhân tuyệt mỹ kia vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc.

      Bởi vì nàng , khi sau khi phụ hoàng chết, cùng nàng chôn ở trong phần mộ, đến lúc đó, dien dannnlêq úyđ ôn cũng chỉ thuộc về mình nàng. Mà nàng, nguyện ý trước chờ !

      Lời khôi hài bậc nào, mà cũng vì nguyên nhân ngây ngốc đó, người duy nhất thương trong hoàng cung cũng vĩnh viễn rời .

      vẫn ngây thơ cho là, kiên trì của nàng đều là hoang đường, nhưng bây giờ! nam nhân khác cũng cho là là chuyện của hai người, người thứ ba đừng mơ tưởng nhúng tay vào.

      động lòng, có lẽ tất cả kiên định của là sai!

      "Đúng, ta biết là thế nào." Bách Hợp Mộng ngẩng đầu, cặp mắt to trong suốt kia tràn đầy hạnh phúc tươi cười. Giờ khắc này rốt cuộc cũng biết, mẫu thân mới phải là sai!

      Người duy nhất nên thương là chính mình mới đúng!

      "Cám ơn ngươi." Bách Hợp Mộng chân thành nhìn Chu Tử Mặc, là nam nhân này dạy cái gì mới là tình thực .

      Chu Tử Mặc cưng chiều ôm Tử Lan, nghi hoặc chau mày lại nhìn Bách Hợp Mộng, có chút hiểu Bách Hợp Mộng có ý gì, hình như mình cũng gì mà, vì sao phải cám ơn mình?

      Chẳng lẽ là bị mình mắng đến ngu rồi?

      Xoay người, mang theo chút lưu luyến nào, Bách Hợp Mộng muốn tìm tình chân chính của mình, tin tưởng luôn có lần, tim của cũng chỉ thuộc về người!

      " cứ như thế?" Tử Lan nắm chặt ống tay áo Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhắn thanh non mà tuyệt mỹ tràn đầy khốn hoặc. Nàng hiểu tại sao sợi tóc nam nhân kia lại biến trắng cả đêm, lại càng hiểu tại sao khí chất của người kia lại thay đổi triệt để như thế.

      Nhưng nàng thích như bây giờ.

      "Sao vậy? Còn muốn gả cho ?" Khuôn mặt Chu Tử Mặc đầy ghen tức nhìn Tử Lan, nhìn khuôn mặt nhắn mê hoặc rồi lại có chút lưu luyến của tiểu tử này, tức giận mắng cái rồi chỉnh khuôn mặt nhắn ngay ngắn lại.

      Để ánh mắt nhóc này dừng lại ở mặt mình.

      " phải chính , ta là vị hôn thê của sao?" Trong nét mặt tràn đầy nghi hoặc mang theo tinh khiết, Tử Lan hiểu
      [​IMG]

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 76: Phụ tử hoang đường

      Edit: hongheechan


      "Bùm. . ." Tiếng kết giới bị sức mạnh đánh vỡ, "Có tin ngươi muốn làm gì?" Giọng quen thuộc và lãnh vang lên bên tai Tử Lan và Ly Phách.

      "Chu Tử Mặc!" Tử Lan nhìn thiếu niên tuấn dật về phía mình kia, khuôn mặt nhắn đáng vì hưng phấn mà phồng đỏ bừng, nhưng ngay sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, cái miệng nhắn của Tử Lan lập ức bất mãn tức giận, "Đại Phôi Đản, bây giờ mới đến, mặt của ta cũng sắp bị nam nhân này bóp sưng lên rồi!"

      Giọng tội nghiệp, còn có dung nhan nhẫn của nàng cũng làm cho lòng của Chu Tử Mặc đau nhói.

      Khi Chu Tử Mặc nhìn thấy tay Ly Phách còn nắm được khuôn mặt nhắn của Tử Lan, lập tức nhịn được mà bộc phát.

      "Ngươi, chết !" Hoàn toàn cho Ly Phách cơ hội giải thích nào, Chu Tử Mặc trực tiếp mở miệng, mà tốc độ vốn chậm rãi của cũng lập tức tăng lên.

      Giờ khắc này sinh ra sát khí với trước mặt nam nhân này.

      "Hừ, chỉ bằng ngươi!" Ly Phách buông khuôn mặt nhắn của Tử Lan ra, mặc dù đến bây giờ vẫn biết vì sao Chu Tử Mặc có thể phá vỡ kết giới của .

      Nhưng dù Chu Tử Mặc này có thể phá vỡ kết giới của , cũng hoàn toàn cho rằng thực lực Chu Tử Mặc có chiến thắng , phải biết Ly Phách còn là mẫu đơn ngàn năm biến thành người.

      Thủ đoạn có thể có nhưng cũng phải có thể so sánh với Dị Năng Giả huyết mạch được.

      "Bùm. . ." Hai quyền tiếp xúc, "Phốc. . ." Hai người đồng thời phun máu.

      Cặp mắt Ly Phách nhìn về Chu Tử Mặc tràn đầy khiếp sợ, vốn tưởng rằng nhõm quyền là có thể giải quyết Chu Tử Mặc, nhưng hề nghĩ tới nam nhân này lại có thể có thực lực tương đương với .

      Mặc dù đây chỉ là thực lực về sức lực, nhưng cũng thể coi thường nó.

      "Ngươi rất mạnh, ít nhất ở trong thế tục này." Giọng của Ly Phách bắt đầu trở nên mị hoặc, ở người , hình như có từng tầng hơi thở huyền chi hựu huyền liên tục nảy sinh.

      Nếu lực độ đơn thuần thể giải quyết Chu Tử Mặc, vậy cũng chỉ có thể vận dụng huyết mạch lực của mình.

      "Chu Tử Mặc, chúng ta , nên chấp nhặt với ." Mặc dù bây giờ tâm trí Tử Lan chỉ có năm tuổi, nhưng lại từ trong khí quỷ dị trước mặt này cảm thấy lúc này Chu Tử Mặc phải đối thủ của Ly Phách.

      Cho nên cho dù nhìn thấy Chu Tử Mặc bị Ly Phách quyền ho ra máu, mình vô cùng đau lòng, nhưng Tử Lan vẫn thông minh lựa chọn tạm thời thối lui. Về phần Chu Tử Mặc bị Ly Phách đánh quyền ra máu!

      Hừ, chờ , nợ máu cần trả bằng máu, ngày nào đó nàng để đóa mẫu đơn này cắm vào bình hoa!

      "Yên tâm, ta sao." Thông minh như Chu Tử Mặc, há lại biết tâm tư của Tử Lan. Lãnh đạm lau máu ở khóe miệng , đôi mắt Chu Tử Mặc nhìn về Ly Phách xuất loại đạm mạc thần kỳ, " cần biết ngươi là ai, ngươi chắc chắn phải chết!" Chu Tử Mặc bình tĩnh , trong mắt , hình như có chút ánh sáng màu vàng dần dần tăng lên.

      "Thân thể tạm thời tặng cho ngươi, khắc đồng hồ, giải quyết xong nam nhân trước mặt này!" có ai biết, chính lúc này Chu Tử Mặc lại câu như thế trong đầu chính mình.

      Mà khi sau khi xong câu đó, liền tự động bỏ qua thân thể nắm trong tay.

      chạy chậm về phía Chu Tử Mặc, Tử Lan đột nhiên dừng ở tại chỗ trong chốc lát khi Chu Tử Mặc buông tha thân thể của kia, có chút nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt mình, vẻ mặt Tử Lan đờ đẫn hỏi, "Chu Tử Mặc, là ngươi sao?" Nàng hiểu, vì sao hơi thở của Chu Tử Mặc lại đột nhiên thay đổi trong lúc đó.

      Thay đổi hoàn toàn giống như là Chu Tử Mặc!

      "Nàng xem?" Trong dáng tươi cười tà mị chứa nhiều trong sạch, nhưng chút cưng chiều nào.

      Sợ hãi lui về phía sau hai bước, khuôn mặt nhắn của Tử Lan Thanh lúc này trở lên cực kì cảnh giác, "Ngươi. . . phải ." Cho dù gương mặt trước mặt này chính là mặt của Chu Tử Mặc, thân thể vẫn là thân thể Chu Tử Mặc, nhưng Tử Lan biết, phải là Chu Tử Mặc của nàng.

      "Năng lực cảm ứng của tiểu thiếu nữ còn rất mạnh, khó trách đời này bổn tọa chỉ mình nàng." Hình như nam nhân kia cũng chưa nhìn thấy Ly Phách ở bên cạnh, trực tiếp chuyện với Tử Lan.

      Có lẽ với loại người như , Ly
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :