1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thứ hai: Chu Tử Mặc vs bảy phu!
      ☆, Chương 70.1: Cho dù chết, cũng quên!


      Sau nửa đêm, Tử Lan Thanh hoàn toàn rơi vào trong trạng thái ngủ say, trong mộng, những người quái dị và mộng cảnh xuất như kì tích, cuối cùng ngừng ở trước mặt hai pho tượng thần.

      pho tượng là mặt người mình sư tử, mà pho tường kia lại là thân người đuôi cá.

      Tử Lan Thanh nghi hoặc nhìn mặt hai pho tượng này, vì sao nàng cảm thấy có chút quen thuộc chứ.

      Đột nhiên, hai pho tượng này cùng bắt đầu tỏa sáng, mà Tử Lan Thanh cũng vì bị ánh sáng này chiếu vào mở mắt ra được.

      "Ở hồn của ta, tinh lọc linh của ta, huyết mạch chi nguyên, hòa tan sống lại!" Hai tiếng thần thánh vang lên cùng lúc, khiến lòng của Tử Lan Thanh chợt căng thẳng, cho dù ở trong mộng cũng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

      Trong đầu, vô số đoạn ngắn xa lạ bắt đầu tràn vào, mà những hình ảnh này vừa quen thuộc lại bắt đầu mơ hồ.

      Hoàn toàn biết xảy ra chuyện gì, Tử Lan Thanh muốn loại bỏ những đoạn ngắn xa lạ kia, nhưng nàng bi thương phát mình thể làm cái gì. Chỉ có thể trơ mắt nhìn những đoạn kí ức quen thuộc kia liên tục trôi qua.

      Lòng Tử Lan Thanh tràn đầy nóng nảy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

      Đột nhiên, hình ảnh người quen thuộc nhất trong đầu bắt đầu từ từ tản , lòng của Tử Lan Thanh thắt chặt, sau đó chính là sợ hãi sâu, chẳng lẽ nàng phải quên người kia sao?

      , thể, nhưng tuyệt đối thể!

      Nàng có thể quên hết bất kì kẻ nào thế giới này, nhưng nàng thể quên Chu Tử Mặc từng làm cho nàng cảm thấy ấm áp, thứ duy nhất nàng thể quên thế giới này cũng chỉ có Chu Tử Mặc.

      "Cút ra khỏi trí nhớ của ta!" Tử Lan Thanh ôm chặt đầu của mình, liên tục gầm thét ở trong lòng, nàng cần những thứ xóa Chu Tử Mặc ra khỏi trí nhớ, nàng cần!

      Vậy mà mặc kệ nàng phản kháng như thế nào, những trí nhớ đáng chết vẫn liên tục xóa đoạn trí nhớ kia ngọt ngào ấm áp trong đầu nàng.

      Trong lòng của Tử Lan Thanh cực kì thê lương, sức sống của nàng ngừng tiêu tán, vì nếu như quên Chu Tử Mặc, nàng sống còn có cái ý nghĩa nữa, còn bằng bây giờ liều mạng!

      Như vậy, cho dù có sắp chết, suy nghĩ tâm niệm trong lòng nàng đều là người nàng tha thiết nhất kia!

      "Hồn phách thất lạc, chấm dứt truyền thừa."

      Khi Tử Lan Thanh cho là mình phải lập tức chết , câu như vậy đột nhiên truyền ra từ trong đầu, vì vậy thứ làm mất trí nhớ kia vẫn tiếp tục truyền thụ ở trong đầu Tử Lan Thanh, nhưng trí nhớ có liên quan đến Chu Tử Mặc cũng trôi qua nữa.

      Vui mừng tràn đầy cả trái tim Tử Lan Thanh, nàng biết mình quên Chu Tử Mặc.

      . . .

      Đêm ấy nhất định là đêm yên tình, vì Chu Tử Mặc biết sau tối nay Tử Lan hoàn toàn quên , mà lúc này gắt gao ôm thân thể yếu này của Tử Lan.

      Mặc dù sức lực của hơi lớn, lớn đủ để cho Tử Lan thức tỉnh, vậy mà Tử Lan lại như thi thể chết có phản ứng nào cả, ở người của nàng, có kia sao tầng ánh sáng lam hồng ngừng lóe lên.

      Chu Tử Mặc biết, lúc này Tử Lan dần dần trở nên mạnh mẽ, mà cũng ở đây dần dần quên.

      Tử Lan của quên . . . vĩnh viễn quên . . .

      Khi bình minh đến, Chu Tử Mặc vẫn còn ôm hình người trong ngực mình gắt gao. Phương xa, có hai đội nhân mã dần dần đến gần.

      đến trước là nữ nhân tuyệt mỹ, Khuynh Diệu Địch nhìn nữ nhi bảo bối của mình bị Chu Tử Mặc ôm vào trong ngực, Khuynh Diệu Địch nhướng mày xinh đẹp, nếu như phải là Mạc Tình Thương ở trước mặt của mình, chừng nàng sớm ra tay kết liễu tiểu tử kia.

      "Buông nữ nhi của ta ra." Lời thánh khiết nhưng công kích được chậm rãi phát ra từ trong môi son của Khuynh Diệu Địch, khiến thân thể Chu Tử Mặc có chút lay động.

      Nhưng cuối cùng Chu Tử Mặc giống như nghe thấy lời của Khuynh Diệu Địch, vẫn ôm người trong ngực chặt, giống như cùng ôm toàn bộ thế giới.

      Nhìn Chu Tử Mặc như thế, Khuynh Diệu Địch đột nhiên nắm chặt đôi tay, lời lạnh lùng vẫn còn tiếp tục, "Buông nữ nhi của ta ra!" Đây là lần thứ hai nàng lên tiếng cảnh cáo, lần thứ ba phải là cảnh cáo, mà là trực tiếp động thủ.

      Đối mặt với khí ép cường đại, diễ nđ/àn.l ê quu ýđ.ôn Chu Tử Mặc vẫn lạnh nhạt trước sau như ôm lấy Tử Lan trong ngực, chút phản ứng, ở thế giới của , chỉ có Tử Lan trong ngực. . .

      "Mặc nhi, buông Tử Lan ra thôi." Mạc Tình Thương nhìn Chu Tử Mặc giống như rơi vào trạng thái ngủ say, biết lúc này chỉ biết suy nghĩ trong lòng, cũng hiểu được vì sao bây giờ phải như thế, nhưng Tử Lan là nữ nhi của Khuynh Diệu Địch, đây là người nào có thể thay đổi.

      Mà Khuynh Diệu Địch muốn dẫn Tử Lan , cũng là thể công kích được!

      Khẽ ngẩng đầu, sau đó vùi đầu lần nữa, vẻ mặt Chu Tử Mặc biến hóa chút nào, ở chỗ sâu đáy mắt vẫn là lạnh nhạt trước sau như , mà trong lạnh nhạt này cũng xen lẫn vẻ xúc động.

      Lúc này trong đầu chỉ có ba chữ, ‘ buông tay’! Chỉ cần còn sống, buông tay, vĩnh viễn !

      "Dù bây giờ ngươi buông tay, chốc lát nữa con cũng phải buống, mà bây giờ buông tay cũng phải là buông, con là người thông minh, nên hiểu vì sao ta như thế." Mạc Tình Thương nhìn Chu Tử Mặc cố chấp như vậy, cau mày rồi ra lần nữa.

      Cho dù Chu Tử Mặc biết vì sao Mạc Tình Thương phải như thế, nhưng vẫn muốn buông tay.

      "Hừ, Mạc Tình Thương, đừng bảo là ta nể mặt ngươi, ta cho ngươi thời gian khắc, nếu như ngươi thể khuyên buông tay, như vậy ta tự mình động thủ!" Trong giọng cao ngạo của Khuynh Diệu Địch xen lẫn vài tia tức giận.

      Nếu như người ôm Tử Lan trước mặt phải là con trai của Mạc Tình Thương, nàng cắt thành tám khúc từ lâu rồi.

      Chỉ vì nhớ đến tình cảm khi còn tấm bé, cho nên nàng mới có thể nhịn đến bây giờ, cũng mới quyết định cho nàng ấy thời gian khắc.

      Đây là nhượng bộ cuối cùng của nàng!

      "Mặc nhi, con cũng nghe thấy rồi chứ, buông tay thôi." Mạc Tình Thương đến gần Chu Tử Mặc, tay của nàng nhàng vuốt ve cái trán của Chu Tử Mặc, nhưng cái phút chốc khi mới sờ lên kia khiến cả người nàng run lên.

      Trán Chu Tử Mặc cực kì lạnh lẽo, giống như nàng chạm vào trán Chu Tử Mặc, mà là khối băng đông ngàn năm.

      "Mặc nhi. . ." Mạc Tình Thương tự lẩm bẩm, ở mặt của nàng toát ra vẻ bi ai cực độ rất tự nhiên. Nếu như thời gian có thể lui về phía sau, có lẽ quyết định ban đầu của nàng có thay đổi.

      Nhưng bây giờ gì cũng trễ rồi!

      Nàng biết con trai của nàng nữ oa trong ngực , biết thể rời bỏ nàng, nhưng cũng vì biết nên mới có thể khổ sở như vậy.

      Đều là do quyết định ban đầu của nàng. . .

      "Mặc nhi, buông Tử Lan ra , bây giờ buông tay cũng phải là từ bỏ, nhưng bây giờ buông tay đó chính là hoàn toàn từ bỏ." Cho dù hiểu Chu Tử Mặc nghĩ đến buông Tử Lan ra, nhưng lời của Mạc Tình Thương vẫn tiếp tục.

      Vì nàng biết cái giá mà Chu Tử Mặc buông tay.

      "Mẫu thân. . ." Chu Tử Mặc ngẩng đầu, càng nhìn Mạc Tình Thương cái, chỉ kêu tiếng giống như mộng ngủ bình thường. Quyết liệt trong giọng kia khiến cả người Mạc Tình Thương run lên. Làm sao để Mặc nhi của nàng quyết định?

      "Nhi tử, ngàn vạn lần được làm chuyện điên rồ, càng được nghĩ tới phương diện kia." Nắm chặt hai tay của Chu Tử Mặc, vẻ mặt Mạc Tình Thương xuất hốt hoảng chưa bao giờ có.

      Đối mặt với bất cứ chuyện gì, nàng đều có thể lạnh nhạt xử lí, nhưng khi đối mặt với sinh ly tử biệt, nàng thể lạnh nhạt.

      "Mẫu thân, trước kia ta cho là, ta có thể ngây ngốc, cho dù sau khi Tử Lan thức tỉnh huyết mạch ta cũng có thể bắt đầu lại, đợi đến ta lại gặp nàng lần nữa, nhưng. . ."

      "Bây giờ ta mới biết, ta sai lầm rồi, nàng cứ nằm ở trong ngực của ta như vậy, mà muốn để ta giao nàng cho người khác, sau đó chẳng có mục đích gì mà chờ đợi, ta làm được!"

      "Bắt đầu từ khi bảy tuổi, nàng vẫn ở trước mắt của ta, khóc cũng được, cười cũng được, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta có thể cảm nhận được trái tim của ta, nhưng là. . . Bây giờ nàng cũng bị người mang , nếu như nàng , ta còn có trái tim sao?"

      Chu Tử Mặc vẫn chưa hề ngẩng đầu, ánh mắt của luôn luôn khóa người Tiểu Nhân Nhân ngủ say trong ngực này chặt, thâm tình như thế.

      "Ta biết, ta biết hết, ta biết hết tất cả! Nhưng người mất có được nữa, . . ."

      "Ít nhất đến lúc ta chết vẫn có!" Giọng Chu Tử Mặc còn vẻ tuyệt vọng kia, nhiều hơn là thỏa mãn.

      Hai tay sờ lên trán Chu Tử Mặc run lên, màu sắc mặt Mạc Tình Thương dần dần rút .

      "Thời gian khắc sắp tới, Mạc Tình Thương, đừng bảo là ta có niệm tình cảm khi còn bé." Giọng lạnh lẽo và cao ngạo của Khuynh Diệu Địch đột nhiên truyền đến, khi chữ cuối cùng của nàng rơi xuống, tia sắc màu mặt Mạc Tình Thương cuối cùng cũng tiêu tán hết.

      Niệm tình cảm khi còn bé, ra là tình cảm giống như tỷ muội ruột khi còn bé cũng chỉ trị giá thời gian khắc.

      Mạc Tình Thương giơ tay lên, chậm chém đến Chu Tử Mặc, muốn đánh Chu Tử Mặc bất tỉnh, nhưng biết ý đồ của Mạc Tình Thương từ sớm, hiển nhiên cho nàng cơ hội này, vì vậy khi Mạc Tình Thương giơ tay lên cao, cũng lập tức giơ tay lên cản lại tay của Mạc Tình Thương.

      "Mẫu thân, người cũng biết võ công của ta vượt xa người từ lâu." Chu Tử Mặc trầm muộn mở miệng.

      " đến giờ, Chu Tử Mặc, ta đếm tới ba, nếu như ngươi buông tay, như vậy đừng có trách ta khách khí." Trong giọng Cao ngạo xen lẫn vẻ tức giận, rất dễ nhận thấy lúc này Khuynh Diệu Địch còn chút kiên nhẫn nào.

      Nhưng Chu Tử Mặc vốn để kiên nhẫn của nàng để ở trong mắt.

      "Hừ!" Nhìn thiếu niên lạnh nhạt này, rốt cuộc Khuynh Diệu Địch nhịn được, nhấc tay cái, đốm chân khí như lửa đỏ xông ra từ lòng bàn tay của nàng, đó chính là lực lượng thần kỳ mà Huyết Mạch Chi Lực giao phó cho.

      Mạc Tình Thương còn chưa phản ứng kịp, Chân Khí thực này rơi vào người của Chu Tử Mặc.

      Khi chân khí màu đỏ kia rơi vào người của Chu Tử Mặc Chu Tử Mặc trực tiếp phun ra ngụm máu đỏ, mà sắc mặt của cũng lập tức trở nên trắng bệch, khi còn chưa kịp phản ứng, Khuynh Diệu Địch cũng đánh thành trọng thương.

      Đây chính là kinh khủng của Huyết Mạch Chi Lực.

      Nhưng mà cho dù bị đánh thành trọng thương, Chu Tử Mặc vẫn gắt gao ôm lấy Tử Lan Thanh, hoàn toàn buông tay.

      Khuynh Diệu Địch nhìn Chu Tử Mặc chỉ phun ra ngụm máu tươi khẽ cau mày, mới vừa nàng xuống tay cũng lưu tình, nàng sử dụng lực độ đủ để cho Chu Tử Mặc bị đánh đến chết, nhưng Chu Tử Mặc nhưng giống như vô .

      "Ta cũng tin ngươi có thể chống đỡ lần còn có thể chống đỡ lần thứ hai!" Lửa giận trong mắt Khuynh Diệu Địch càng ngày càng lớn, chỉ chút nữa là bộc phát toàn bộ. Mà ở tay của nàng, đoàn chân khí màu đỏ thứ hai bắt đầu hình thành.

      "Xem như ta cầu xin ngươi, đừng!" Mặt Mạc Tình Thương đỏ bừng nhìn Khuynh Diệu Địch, ở chỗ sâu đáy mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng.

      "Đừng. . ." Khuynh Diệu Địch tự lẩm bẩm, chân khí màu đỏ trong tay tản chút xíu. Mà theo chân khí màu đỏ kia tản , hi vọng trong mắt Mạc Tình Thương cũng dâng lên chút.

      Chẳng lẽ Khuynh Diệu Địch có thể niệm tình cảm khi còn tấm bé ao?

      "Hừ, ngươi đừng, ta lại cố tình muốn!" Khuynh Diệu Địch lạnh lùng , sau khi xong, chân khí màu đỏ trong tay lại bắt đầu dâng lên lần nữa.

      Mắt thấy chân khí màu đỏ trong tay nàng rơi vào người của Chu Tử Mặc lần nữa gương mặt tuyệt mỹ kia của Mạc Tình Thương trứng vì cực kì khủng hoảng mà bắt đầu tím bầm, di.ễ nđ/àn.l.ê q uu ýđ.ô n tiếng thánh khiết đột nhiên chậm rãi truyền đến, "Diệu Địch, nàng vẫn xúc động như vậy."

      câu , câu ngắn ngủn, khiến chân khí màu đỏ trong tay Khuynh Diệu Địch đột nhiên tiêu tán.

      Giọng nàng nhớ nhung này vẫn thay đổi chút nào vang lên lúc này, Khuynh Diệu Địch có loại kích động muốn khóc, nhưng lệ còn chưa chảy ra khóe mắt, bị nàng cố nén trở về.

      Vì nam nhân này, có chút giá trị nào.

      "Ta tuyệt đối giao Tử Lan cho ngươi, ngươi phải chỉ có nữ nhi là nàng." Giọng Khuynh Diệu Địch rất cứng rắn, cứng ngắc đến tia tình cảm.

      Vì vậy, tất cả mọi người ở chỗ này cũng biết, nàng còn người này.

      "Ai. . . Cho nên ta muốn Tử Lan hầu ở bên cạnh ta, chỉ vì ta biết nàng thể rời bỏ Tử Lan." Khi nam tử áo trắng xuất ở gian phòng hẹp này căn phòng đen kịt này lập tức sáng lên.

      Dung nhan hoàn mỹ này, còn có nụ cười tươi đẹp cũng chói mắt như vậy, giống như ánh mặt trời .

      "Nàng hiểu ý của ta ?" Giọng của mỹ nam tử áo trắng cực kì cưng chiều, mà ánh mắt tình cảm nhìn Khuynh Diệu Địch cũng sâu nặng như vậy.

      rất nàng!

      "Hiểu, nhưng ta ủng hộ!" Khuynh Diệu Địch quay đầu, muốn nhìn ánh mắt cưng chiều này nữa, cứ có cảm giác ánh mắt kia chói mắt, nàng sợ tình dấu ở trong lòng mình dần dần hồi phục.

      Mà kiêu ngạo của nàng tuyệt đối cho phép chia sẻ nam nhân với nữ nhân khác!

      "Diệu Địch, nàng biết ta thân bất do kỉ, nàng cũng biết lòng của ta chỉ thuộc về nàng... nàng cũng biết. . ."

      "Ta biết, biết cái gì cả, ta chỉ biết, từng có rất nhiều nữ nhân thừa hoan ở dưới của ngươi." Khi Khuynh Diệu Địch ngẩng đầu lên lần nữa, hình như trong mắt nàng có tia trong suốt nhấp nháy.

      Vì vậy tất cả mọi người đều trầm mặc tại chỗ, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khuynh Diệu Địch khóc.

      "Nàng. . . Ta. . . Để cho ta mang Tử Lan , được ?" Tử Tiêu Thánh biết nên như thế nào, bởi vì lời của Khuynh Diệu Địch đều là , mặc dù trong chuyện này thực chút tình.

      Nhưng lại còn mặt mũi mà ra khỏi miệng.

      " được!" Lúc hai chữ này rơi xuống, hai tay của Khuynh Diệu Địch lặng lẽ xuất hai luồng chân khí màu đỏ, mà thân thể của nàng giống như chim yến nhanh chóng vòng qua Tử Tiêu Thánh.

      Trong phút chốc liền trượt đến trước mặt của Tử Tiêu Thánh, hai tay xen lẫn chân khí màu đỏ hung hăng đánh ở ngực Tử Tiêu Thánh, đáy mắt Khuynh Diệu Địch thoáng qua vẻ đau đớn.

      "Ngươi biết ngươi làm gì được ta." Khi hai tay của Khuynh Diệu Địch rơi vào ngực Tử Tiêu Thánh cũng bị hai tay của Tử Tiêu Thánh bắt được.

      Mà môi của cũng rất tự nhiên rơi vào trán của Khuynh Diệu Địch, giống như rất lâu trước kia vậy.

      Theo khóe môi dịu dàng này, cả người Khuynh Diệu Địch run lên, trong suốt trong mắt tản lại lên lần nữa, lúc này nàng mới biết, ra mình vẫn luôn luôn như vậy.

      Rất rất !

      Nàng cho là mình có thể quên, lại biết, ra là tất cả tình chỉ bị dấu ở chỗ sâu nhất đáy lòng.

      "Diệu Địch, ta nàng!" Ở đáy mắt Tử Tiêu Thánh, cũng có từng giọt nước mắt rơi xuống, nhiều năm như vậy, rốt cuộc lại có thể nhìn thấy tình trong mắt của nàng.

      Cho dù phần này giãy giụa, nhưng lại nhìn thấy ràng.

      biết, và nàng vẫn có cơ hội ở chung chỗ lần nữa.
      Last edited: 9/9/16
      meolulu.ipuxixon thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      hihi.nhảy hố b. Ủg hộ b

    3. meolulu.ipu

      meolulu.ipu New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      5
      ủng hộ bạn hết mình:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45: nhanh ra chương mới nhaz:yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70.2:

      Edit: hongheechan


      "Chúng ta cùng mang Tử Lan , được ?" Tử Tiêu Thánh đến trước bước, muốn ôm mỹ nhân kia lần nữa.

      Nhưng Khuynh Diệu Địch lại nhịn được mà lui về phía sau bước, nàng sợ. . .

      "Được ?" Lại hỏi lần nữa, trong con ngươi của Tử Tiêu Thánh lóe ra ánh sáng khác thường, vì lần này nàng cự tuyệt, biết nàng do dự.

      Khuynh Diệu Địch lại lui về phía sau lần nữa, và nàng cùng mang Tử Lan , đây là ý gì? Chẳng lẽ nàng và trở về, trở lại trong cung nhìn và nữ nhân khác ân ái sao?

      Nàng làm được! Tuyệt đối làm được!

      "Chẳng lẽ được sao?" Lời của Tử Tiêu Thánh vẫn tiếp tục, mà Khuynh Diệu Địch cũng do dự.

      "Khụ khụ. . . Ta tuyệt đối để cho các người mang Tử Lan , tuyệt đối. . . Phốc. . ." Lúc này Chu Tử Mặc ở bên cạnh đột nhiên mở miệng, mà mới vừa câu, nhịn được mà phun ra búng máu.

      chưởng vừa rồi của Khuynh Diệu Địch quá nặng, mặc dù còn chưa chết, nhưng nó cũng làm cho bị trọng thương trí mạng.

      Nếu như thể chữa trị kịp thời, được bao lâu nữa bị chết.

      "Tiểu tử này là ai vậy? Tại sao lại ôm nữ nhi bảo bối của chúng ta?" Lúc này Tử Tiêu Thánh mới chú ý tới Chu Tử Mặc ôm chặt Tử Lan, mặc dù hơi thích tính tình Chu Tử Mặc.

      Nhưng nữ nhi mà còn chưa được ôm qua bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, cứ có cảm giác có mấy phần khó chịu như vậy.

      "Mắc mớ gì tới ngươi!" Khuynh Diệu Địch nhịn được tuôn thô tục ra.

      Cũng biết vì sao, mỗi lần đối mặt với nam nhân này, nàng luôn luôn thánh khiết mà nhịn được thô tục giận dữ.

      "Tất nhiên là liên quan đến ta!" Rất khó tưởng tượng, nam tử giống như thần tiên ra lời như vậy, nhưng Tử Tiêu Thánh lại như tiểu lưu manh loại những lời đó.

      "Ngươi. . ."

      "Hắc hắc. . . Nương tử, hay là chúng ta dẫn đứa bé về nhà trước, sau đó lên giường trao đổi chút, ta tin rằng nàng lập tức hiểu nỗi khổ tâm trong lòng vi phu thôi." Tử Tiêu Thánh tà tà cười .

      Mà theo lời của , rốt cuộc Khuynh Diệu Địch cũng hiểu , vì sao lúc ban đầu sau khi mình biết Tử Tiêu Thánh có nữ nhân khác, phải tìm đối chất, mà là trực tiếp rời .

      Vì nàng biết , có lẽ chất vấn mấy câu là chất vấn lên giường.

      Trước mặt với nam nhân này, nàng có biện pháp ác độc với , đặc biệt là lúc đối mặt với .

      "Cút!" Chỉ có chữ, nhưng Khuynh Diệu Địch lại sợ hãi phát , tức giận và uất ức trong lòng mình tản chút, đây tuyệt đối phải là điều nàng hy vọng.

      Nàng cao ngạo như vậy, sao có thể chịu được phản bội của .

      " cút." Tử Tiêu Thánh trẻ con , mặt của cũng cực kì hồn nhiên.

      Tiếng ngây thơ như thế, nhưng lại từ trong miệng đấng mày râu truyền ra, khiến khóe miệng Khuynh Diệu Địch rụt rụt.

      "Hừ!" Hừ lạnh tiếng, Khuynh Diệu Địch tiếp tục để ý tới Tử Tiêu Thánh, trực tiếp tới Chu Tử Mặc, nàng muốn đoạt lại con của mình.

      "Vẫn là Diệu Địch thông minh, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đoạt lại nữ nhi bảo bối của chúng ta." Tử Tiêu Thánh nhìn về phía Chu Tử Mặc và nương tử, tán dương . Nhưng Khuynh Diệu Địch hoàn toàn dừng lại vì lời .

      Cảm nhận được Khuynh Diệu Địch ngừng đến gần, thân thể Chu Tử Mặc nhịn được lui về phía sau, nhưng mới vừa lui về phía sau hai bước ngụm máu tươi phun ra lần nữa.

      Bây giờ thân thể giống như chỉ còn lại những thứ sau tàn phá, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh mất khả năng sống cuối cùng, nhưng tay của vẫn ôm Tử Lan trong ngực rất chặt, biết, Tử Lan chính là toàn bộ vận mệnh của !

      Cho nên dù có liều mạng đến mất tính mạng, cũng buông tay.

      "Tiểu tử này có chút thú vị đó, bị thương nặng như vậy còn cậy mạnh, rất có mấy phần phong độ của ta năm đó." Tử Tiêu Thánh nhìn tình trong mắt còn có vẻ mặt quật cường của Chu Tử Mặc, gật đầu cái.

      Lúc này bắt đầu tán thành người con rể này.

      "Hừ." Khuynh Diệu Địch hừ lạnh tiếng lần nữa, bước lên trước mấy bước.

      đến tại người Chu Tử Mặc bị thương nặng, cho dù bị thương cũng tuyệt đối phải là đối thủ của Khuynh Diệu Địch, cho nên chỉ chốc lát sau bị Khuynh Diệu Địch đuổi đến.

      chưởng như lửa đỏ bay đến, nhưng chưởng này lại rơi vào người của Chu Tử Mặc, vì sau khi chưởng này của Khuynh Diệu Địch hạ xuống xong bị Mạc Tình Thương chặn lại.

      "Phốc. . ." Phun ra ngụm máu tươi, Mạc Tình Thương hoàn toàn đưa tay lau máu tươi ở khóe miệng nàng, nhưng nhìn Khuynh Diệu Địch gắt gao, ở trong mắt của nàng, có loại cảm xúc cừu hận từ từ bắt đầu lan tràn.

      Đây chính là tỷ muội tốt nhất, tỷ muội lại có thể chút lưu tình giết chết con trai của nàng!

      Khuynh Diệu Địch vốn muốn tổn thương Mạc Tình Thương, nhưng nàng lại thể mang Tử Lan , cho nên ở nhất thời nóng lòng mới có thể ngộ thương Mạc Tình Thương.

      "Tình Thương, đây là thánh dược chữa thương." Có hơi nóng nảy lấy ra viên đan dược, Khuynh Diệu Địch tiện tay chuyển tới. Mỗi lần Mạc Tình Thương bị thương, nàng đều nhanh chóng đưa ra viên đan dược.

      Chỉ có nhìn nàng ấy ăn, nàng mới có thể an lòng.

      Đây là thói quen hình thành sau bao nhiêu năm!

      Đưa tay, cũng phải đón lấy đan dược kia, mà là hất đan dược trong tay Khuynh Diệu Địch rơi xuống mặt đất, từ khi nàng ấy quyết định giết chết con trai của nàng chút lưu tình, họ cũng còn là bằng hữu rồi.

      "Tình Thương. . ." Khuynh Diệu Địch thông minh như vậy, cho nên ý tứ Mạc Tình Thương muốn biểu đạt nàng cũng biết .

      là bằng hữu nữa, vậy cũng chỉ có thể là kẻ địch!

      "Diệu Địch, Tình Thương, thông sảnh ven hồ Lê Hoa lại mở ra, muốn cùng chơi đùa ?" Tử Tiêu Thánh nhìn hai người thù hận nhau, đột nhiên vang lên lời điềm tĩnh.

      vừa thốt ra, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau cùng run lên.

      Thông sảnh ven hồ Lê Hoa, di.ễn nđ=ànllêqu.uýđôn trắng như tuyết, họ từng tình bạn giữa các nàng giống như hoa lê trắng thuần này, cũng từng cho là vĩnh viễn thay đổi.

      Nhưng bây giờ. . .

      "Tình Thương, ta chỉ là muốn mang đứa bé của ta về." Ở trong lòng khẽ thở dài hơi, Khuynh Diệu Địch lựa chọn thối lui.

      Thù hận trong mắt Mạc Tình Thương cũng tản chút, nhưng chấp nhất muốn bảo vệ trong mắt vẫn thay đổi chút nào.

      "Ta cũng chỉ muốn giúp con trai của ta!" Mạc Tình Thương nhìn nữ nhân tuyệt mỹ và thánh khiết trước mặt, nàng từng luôn thấy nàng ấy gì là nghe nấy, bởi vì tất cả lời nàng ấy đều là thánh chỉ thể thay đổi.

      Cũng ngây thơ cho rằng mình vĩnh viễn phản bội nàng!

      Nhưng chớp kia, nàng mới hiểu được, ra phải phản bội, mà là còn chưa tới lúc phản bội!

      "Vậy hãy để cho con trai của ngươi buông nữ nhi của ta ra!" Lời của Khuynh Diệu Địch có hơi kích động, ở người của nàng, từng tia chân khí màu đỏ liên tục nảy sinh.

      Tử Tiêu Thánh nhìn từng tia hồng quang tràn ra, tiến lên vài bước ôm lấy thân thể liên tục run rẩy của Khuynh Diệu Địch, nhàng ở bên tai của nàng, "Tất cả chờ Tử Lan tỉnh lại rồi hãy ."

      Bị hơi thở quen thuộc kia ôm lấy lần nữa, thân thể vốn run rẩy của Khuynh Diệu Địch đột nhiên ngừng lại .

      Sau đó này trong phòng hẹp lại lâm vào trầm tĩnh lần nữa.

      Sau đó chỉ chốc lát sau, tia sáng màu đỏ người của Khuynh Diệu Địch lại liên tục nảy sinh đè nén. Mà ngay khi hồng quang (ánh sáng màu đỏ) người nàng bốc lên, lam quang người Tử Tiêu Thánh cũng bắt đầu tràn ra liên tục.

      Nhất thời, hai ánh sáng đỏ xanh lan tràn người của hai người ở nơi này, đó cực kì xinh đẹp.

      "Ầm. . ."

      Là tiếng Tử Tiêu Thánh bị đánh ngã ra đất, bây giờ cuối cùng vẫn phải là đối thủ của Khuynh Diệu Địch.

      "Diệu Địch!" tia máu chậm rãi chảy ra từ khóe miệng của Tử Tiêu Thánh, mà trong mắt Tử Tiêu Thánh cũng vì hốt hoảng cực độ mà trở nên hơi dữ tợn. muốn ngăn cản, nhưng lại ngăn cản cái gì được!

      tới trước mặt Mạc Tình Thương lần nữa, nhu tình trong mắt Khuynh Diệu Địch tiêu tán còn tí nào, nàng chỉ muốn mang con của nàng về.

      "Tránh ra." Tiếng của Khuynh Diệu Địch rất lạnh, hơn nữa lúc này thánh khiết lúc bình thường tiêu tán, nhiều hơn chỉ có lạnh lẽo dày đặc.

      Mạc Tình Thương mím môi, thủ hộ ở trước người của Chu Tử Mặc, trừ phi nàng chết, nếu nàng tuyệt đối lui về phía sau bước!

      "Rầm. . . Đùng. . ." Đây là tiếng Mạc Tình Thương bị đụng ngã ra sau.

      Bây giờ có bất kỳ người nào có thể ngăn cản nhịp bước tiến tới của Khuynh Diệu Địch, mà lúc này nàng đứng ở trước mặt của Chu Tử Mặc, ánh mắt của nàng vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Nhân Nhân ngủ say trong ngực của Chu Tử Mặc.

      lãnh ở khóe miệng tản bớt , từ ái trong mắt càng lúc càng lớn.

      Mà trong lúc từ ái bắt đầu nhiều lên, nước mắt cũng bắt đầu từ từ tích tụ, đây chính là nữ nhi của nàng, là nữ nhi mấy năm trước nàng muốn ôm vào trong ngực thương tốt.

      Giờ khắc này, trong mắt của nàng chỉ có tiểu nhân nhân này.

      Khuynh Diệu Địch đưa tay, muốn ôm tiểu nhân kia, sau đó Chu Tử Mặc lại cảnh giác lui về phía sau lần nữa. Kéo dài khoảng cách của nàng và tiểu nhân nhi kia.

      Mắt thấy nữ nhi bảo bối của mình sắp rơi vào trong ngực của mình, ngờ chuyện đột nhiên lại quẹo chỗ khác, sau khi Khuynh Diệu Địch hơi sững sờ, hận ý trong mắt tăng lên.

      Bước quỷ mị nhanh chóng tiến lên, hồng quang chói mắt trong tay lóe lên, mắt thấy chưởng này sắp rơi vào người của Chu Tử Mặc.

      "Chu Tử Mặc. . ." Trong tiếng tự lầm bầm xen lẫn quá nhiều nhớ nhung.

      Theo tiếng non nớt này, chưởng mang hận thù của Khuynh Diệu Địch cuối cùng rơi vào người của Chu Tử Mặc. Vì ở trong ngực Chu Tử Mặc, khóe miệng tiểu nhân kia nhi cầm được mà nhếch lên.

      Ở trong ngực Chu Tử Mặc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, Tử Lan Thanh cảm thấy mình là hạnh phúc.

      Dù trong thế giới của nàng bây giờ chỉ nhớ Chu Tử Mặc, nhưng chỉ cần nhớ được , lòng của nàng được đong đầy.

      Đột nhiên, mùi máu tươi truyền vào trong mũi Tử Lan Thanh, đột nhiên mở hai mắt ra, Tử Lan Thanh nhìn thấy từ ái tràn đầy trong mắt nữ tử bạch y kia. Từng cảm giác quen thuộc và ấm áp liên tục tràn ra trong lòng của nàng.

      Chuyện này. . . Hình như là mùi vị thân tình.

      Nhưng chỉ sửng sốt hai giây, Tử Lan Thanh lấy lại tinh thần lần nữa, vẻ mặt ân cần nhìn Chu Tử Mặc, sau khi nhìn thấy máu ở khóe miệng Chu Tử Mặc, gương mặt thanh non ngay lập tức trở nên lãnh khốc, "Chu Tử Mặc, ngươi bị thương? Ai làm ngươi bị thương?"

      Vẻ mặt khát máu của Tử Lan Thanh khiến Chu Tử Mặc sững sờ, sau đó chính là mừng rỡ như điên, thậm chí ngay cả giọng cũng bắt đầu nhịn được mà run rẩy, "Tử Lan, nàng. . . Nàng quên ta sao?"

      Tử Lan của lại quên , thế mà lại quên!

      "Vì cái gì mà ta phải quên ngươi?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu của mình, nghi hoặc hỏi.

      Sau khi hỏi cái vấn đề này xong, trong lòng đột nhiên đau xót, sau khi cau mày lần nữa, giọng của Tử Lan Thanh giống như gió lạnh thổi qua, "Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương?!"

      " có, khụ khụ. . . có người nào tổn thương ta, . . . có người nào. . ." Chu Tử Mặc cảm thấy hơi sức người mình từ từ tiêu tán, mà khuôn mặt tuấn tú nổi lên ánh sáng màu đỏ khác thường rồi sau đó lại ảm đạm xuống.

      Hai tay vốn ôm chặt Tử Lan từ từ buông ra, ở khóe miệng của , máu đỏ tươi chói mắt liên tục chảy ra.

      Nhưng ở khóe miệng , nụ cười yếu ớt động tâm dần dần lan tràn, tốt quá, Tử Lan của có quên !

      "Chu Tử Mặc!" Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc như thế, cảm thấy sức sống người dần dần mất , bi thống kêu tiếng, lam quang người liền tràn ra liên tiếp.

      Lam quang dày đặc kia còn chói mắt hơn lam quang người Tử Tiêu Thánh.

      Tử Tiêu Thánh nằm dưới đất nhìn lam quang liên tục ra người Tử Lan, trong mắt càng ngày càng khiếp sợ, cuối cùng trong lòng là hồi sảng khoái.

      Cho dù biết huyết mạch Ngư Hoàng người Tử Lan Thanh nồng đậm đến trình độ chưa từng xuất , nhưng vẫn tin, cho đến giờ phút này, khi lam quang gần như ra chân thực, mới biết, ra lời tiên đoán sai.

      Lam quang liên tục lên, Tử Lan Thanh cảm thấy sức sống người Chu Tử Mặc dần dần tăng trở lại ràng, mà sắc mặt trắng bệch của Chu Tử Mặc cũng từ từ hồng nhuận.

      Lòng của Tử Lan Thanh mới hơi buông lỏng trong chốc lát.

      "Tử Lan, nàng lại . . . quên ta." Nhắm hai mắt, Chu Tử Mặc dám mở ra, bởi vì sợ vừa mở ra tất cả mộng đẹp này biến mất.

      Nếu như chỉ cần mở mắt có thể Tử Lan nhớ , nguyện ý làm người mù cả đời.

      "Vì sao mà ta phải quên ngươi chứ? Cho dù chết, cũng quên!" Chu Tử Mặc, ngươi khắc vào chỗ sâu nhất trong nội tâm ta, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng quên nữa, ngươi chính duy nhất của ta.

      Mỗi tiếng cử động của ngươi, từng động tác sủng ái, mỗi câu mỗi lời sủng ái đều sâu tận xương tủy.

      " quên, tốt. . ." Đưa tay, ôm chặt Tiểu Nhân Nhân ở trong ngực lần nữa, Chu Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, cũng quản nơi này có người nào, môi cứ trực tiếp in ở môi nho này của Tử Lan như vậy.

      Tử Tiêu Thánh bò dậy nhìn Chu Tử Mặc lớn mật như thế, chân mày xinh đẹp cau lại, lá gan tiểu tử này đúng là rất lớn, cũng chỉ dám hôn cái trán Khuynh Diệu Địch, mà tiểu tử lại dám hôn cái miệng nhắn của nữ nhi bảo bối nhà .

      Bị Chu Tử Mặc hôn lớn mật như thế, sau chốc lát mất hồn, Tử Lan bắt đầu nhiệt tình trở lại.

      Bởi vì nàng cảm nhận được nhớ nhung và tình của Chu Tử Mặc trong khi hôn. Giống như trải qua cuộc sinh ly tử biệt với nàng, cho nên mới phải như vậy.

      "Tiểu tử thúi, buông nữ nhi của ta ra!" Khuynh Diệu Địch nhìn hai người hôn nhau, khuôn mặt tinh xảo chuyển từ đỏ sang trắng, sau đó chuyển thành màu xanh u u, cuối cùng cũng nhịn được mà mở miệng.

      Vậy mà trong khi hôn hai người cũng để nàng ở trong mắt, lúc này ở trong lòng Chu Tử Mặc và Tử Lan chỉ hai người bọn họ.

      "Có buông ra hả, đừng trách ta khách khí!" Khuynh Diệu Địch cực kỳ tức giận dậm chân tại chỗ.

      "Nương tử, bọn họ muốn hôn để cho cho bọn họ hôn , chúng ta nhường chỗ cho người trẻ tuổi." Lúc này Tử Tiêu Thánh kéo thân thể giập nát của mình tới bên người Khuynh Diệu Địch, dắt tay Khuynh Diệu Địch, mặt Tử Tiêu Thánh tràn đầy hạnh phúc nhìn hai người hôn nhau kia.

      Hung hăng hất tay Tử Tiêu Thánh ra, d9i.ễn nđ=ànllêqu.uýddôn Khuynh Diệu Địch tiến lên vặn bung thân thể Chu Tử Mặc và Tử Lan ra.

      " cho hôn!" Khuynh Diệu Địch thừa dịp Chu Tử Mặc chú ý, đoạt lấy Tử Lan trong tay , sau đó cực kì hung ác hét về phía Tử Lan.

      "Bà là ai, tại sao lại quản ta!" Bị Khuynh Diệu Địch ôm vào lòng ngực, Tử Lan hung ác hét lại vị mỹ nữ xa lạ này, mặc dù nàng thừa nhận nữ nhân ôm mình rất đẹp, nhưng cắt đứt nụ hôn giữa nàng và Chu Tử Mặc, dù nữ nhân này có đẹp đến thế nào nàng cũng phát cáu.

      Bị tiểu nhân nhi này hét lên, Khuynh Diệu Địch sững sờ, sau đó phản ứng lại nàng cũng quát lên về phía tiểu nhân nhi, "Ta là mẫu thân con!"

      "Hừ, có chứng cớ ?" ra lúc này Tử Lan Thanh bắt đầu tin lời của mỹ nhân này, bởi vì nàng có thể nhận thấy ít thân tình từ người của nàng ấy.

      Nhưng nàng cũng có thể cảm nhận được chán ghét của nữ nhân này với Chu Tử Mặc, cho nên tại mới có thể khách khí như vậy.

      "Ta là mẫu thân con, con là do ta sinh, giữa chúng ta có dung hợp thông suốt Huyết Mạch Chi Lực, còn cần chứng cớ gì nữa!" Lúc này Khuynh Diệu Địch muốn đập chết tiểu tử này, nàng cũng tin tiểu tử này cảm nhận được thân tình từ trong huyết mạch đó.

      Có lẽ từ khi tiểu tử này nhìn thấy nàng cũng biết thân phận của nàng, chỉ do nàng cứ mực giả bộ.

      Nghĩ tới đây, sắc mặt của Khuynh Diệu Địch càng ngày càng u.

      "Hắc. . . Làm sao ta biết bà có đúng , ta cũng đâu nhớ ." Tử Lan Thanh xoa huyệt Thái Dương của mình, muốn nhớ lại ít chuyện gì, nhưng nàng bi ai phát trong đầu mình trừ Chu Tử Mặc, hề có người thứ hai!

      " nhớ , vậy sao con nhớ tiểu tử thúi này!" Khuynh Diệu Địch tay ôm Tử Lan, ngón trỏ cái tay khác nhắm thẳng vào Chu Tử Mặc, bị ngón tay chỉ vào Chu Tử Mặc rất lúng túng sờ sờ cái mũi của mình.

      Tại sao lại kéo chuyện này đến người của chứ?

      "Tử Lan, con còn nhớ Mặc nhi sao?" Đối với Mạc Tình Thương, vốn Khuynh Diệu Địch cũng xuống tay quá nặng, cho nên lúc này trừ quần áo ra có hơi xốc xếch ra Mạc Tình Thương hoàn toàn bị thương tí nào.

      Vốn tưởng rằng Tử Lan hoàn toàn quên Chu Tử Mặc, nhưng ngờ cho đến bây giờ Tử Lan vẫn nhớ. Trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng có hơi mất hồn, vì sao quy tắc của trời đất lại bất chợt bị phá vì Tử Lan?

      Chẳng lẽ thế giới này có kỳ tích sao? Chẳng lẽ tình có thể khiến cho trời cao cảm động sao?

      "Ừ, nhớ, ta cũng chỉ nhớ ." Tử Lan Thanh chuyển sang Chu Tử Mặc, nhìn khuôn mặt tuấn dật quen thuộc của Chu Tử Mặc, bắt đầu mỉm cười, có thể nhớ Chu Tử Mặc, tốt.

      "Con được nhớ !" Khuynh Diệu Địch nhìn Tử Lan nhìn về phía Chu Tử Mặc, nhất thời ghen tức lan tràn, đây là nữ nhi bảo bối của nàng, tại sao có thể nhớ tiểu tử thúi chết tiệt kia chứ.

      "Hừ, tại sao? Ta chỉ nhớ , lên chỉ có rất tốt với ta!" Tử Lan Thanh mới để ý tới nữ nhân tuyệt mỹ gầm thét kia, trong trí nhớ của nàng, Chu Tử Mặc cưng chiều nàng đạt tới cảnh giới nghịch thiên.

      Cho nên nàng chỉ cần Chu Tử Mặc thôi.

      Về phần mỹ nữ biết từ nơi nào xuất này, mặc dù là mẫu thân của nàng, nhưng chừng trước kia hay ngược đãi nàng, cho nên nàng mới nhớ nữ nhân này.

      "Con. . . Ta là mẫu thân của con, ta cho con nhớ con thể nhớ!" Khuynh Diệu Địch bá đạo tuyên bố.

      Tính tình của nàng từ trước đến giờ đều như vậy, làm Thánh nữ, bình thường đâu có người dám làm trái nàng, tại cũng tự nhiên mà cho phép Tử Lan làm trái với ý nghĩ của nàng.

      Nhưng hiển nhiên Tử Lan chỉ biết coi mệnh lệnh của nàng thành rắm thối, vì vậy sau khi khinh thường méo miệng Tử Lan đưa tay với Chu Tử Mặc, "Chu Tử Mặc, ôm ôm."
      Last edited: 10/10/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆, Chương 71.1: Đuổi con Bạch Nhãn Lang bên cạnh kia !

      Edit: hongheechan


      Nghe thấy lời mà mình muốn, mặt Chu Tử Mặc tràn trề hạnh phúc, càng lúc càng nhiều, cuối cùng hoàn toàn để ý tới mọi người ở đây, đưa hai tay của mình ra, chuẩn bị ôm lấy nhân nhi khả ái này.

      Nhưng lại bị Khuynh Diệu Địch ngăn lại.

      Ôm Tử Lan vòng sang hướng khác, ánh mắt Khuynh Diệu Địch nhìn về Chu Tử Mặc tràn đầy cảnh giác cùng với bực mình.

      Nàng vẫn cho rằng Tử Tiêu Thánh mới là đối thủ cường mạnh để tranh đoạt nữ nhi bảo bối với nàng, nhưng ngờ, cuối cùng lại biến thành Chu Tử Mặc.

      Vốn dĩ nên quên hết tất cả, nhưng Tử Lan lại có thể quên Chu Tử Mặc như kỳ tích, điều này khiến Khuynh Diệu Địch cực kì bị đả kích, nhìn đáy mắt Tử Lan tràn đầy tình với Chu Tử Mặc, Khuynh Diệu Địch cũng biết, nữ nhi bảo bối này thể bỏ rồi!

      Hừ, quy tắc thiên địa vô dụng, nhớ ngày nàng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, quên tất cả trí nhớ chín năm trước, mà bây giờ đến Tử Lan ở nơi này, lại có thể quên nam nhân... nên quên nhất!

      Nàng suy nghĩ chút lại tức lên.

      "Buông ta ra, đồ xấu xí." Chỉ lát là được Chu Tử Mặc ôm vào bên trong lòng ngực, lại bị nữ nhân biết là ai này ôm , phẫn nộ trong lòng Tử Lan Thanh có thể hình dung.

      Vì vậy ba chữ ‘đồ xấu xí ’ được phát ra ngay sau đó.

      Nhất thời, những người ở chỗ này đều hít khí lạnh.

      Tiểu nữ oa này lại dám gọi Khuynh Diệu Địch là đồ xấu xí, nếu như gương mặt tuyệt đẹp kia là ‘đồ xấu xí ’, vậy thế giới này còn có người xinh đẹp sao?

      "Con lại có thể gọi ta là đồ xấu xí, con biết ta là ai ? Con. . . Đồ bại hoại!" Khuynh Diệu Địch vì lời của Tử Lan Thanh, gương mặt tuyệt đẹp bị tức đến trắng bệch.

      Đúng là Tiểu Nhân Nhân chết tiệt lại dám gọi nàng là đồ xấu xí! là tức chết nàng!

      "Hừ, đồ xấu xí chính là đồ xấu xí, xấu hổ chết rồi!" Căn cứ vào tình trạng vừa rồi, Tử Lan Thanh mơ hồ đoán được người tổn thương Chu Tử Mặc chính là nữ nhân tuyệt mỹ xinh đẹp trước mặt đây.

      Nhưng nàng lại cảm nhận được thân tình nồng đậm từ người của mỹ nhân này, cho nên nàng thể động thủ với mỹ nhân này. Cũng vì vậy, nếu thể động thủ, vậy cũng chỉ có thể dùng tài hùng biện thôi, cho nên nàng muốn hung hăng mắng mỹ nhân này trận.

      "Ta xấu xí!" Khuynh Diệu Địch cực kỳ tức giận quát với tiểu quỷ.

      "Hừ." Lập tức hừ lạnh tiếng, Tử Lan Thanh cực kì hờ hững chuyển đầu của mình sang bên kia, ở nơi đó có khuôn mặt đơn thuần của Chu Tử Mặc nhìn nàng.

      "Chu Tử Mặc, ôm ôm." Đưa tay của mình ra lần nữa, vẻ mặt Tử Lan Thanh khát vọng nhìn Chu Tử Mặc.

      Chu Tử Mặc có hơi khó xử nhìn Khuynh Diệu Địch cái, sau đó khẽ cau mày, với tình huống này, nếu ôm Tử Lan Thanh, đây phải là muốn bị đánh sao? Nhưng đối mặt với ánh mắt khao khát của tiểu nhân nhi kia, chút bỏ được như vậy.

      Vì vậy, tiến lên lần nữa, đưa ra hai tay của mình, Chu Tử Mặc muốn ôm tiểu nhân kia .

      Mới vừa bị Tử Lan Thanh gọi ‘đồ xấu xí ’, tại Chu Tử Mặc lại đến cướp nữ nhi bảo bối vời mình, lần này ràng Khuynh Diệu Địch nổi giận.

      Hồng quang người chợt lên, Khuynh Diệu Địch muốn giáo huấn Chu Tử Mặc tốt.

      Ngay khi hồng quang người nàng lên, hồng quang người Tử Lan cũng lập tức lên, hơn nữa còn sáng ngời gấp mấy lần hồng quang người Khuynh Diệu Địch. Trong phút chốc che đậy hồng quang người Khuynh Diệu Địch làm nó biến mất.

      Vì vậy Huyết Mạch Chi Lực trong thân thể Khuynh Diệu Địch dừng lại, lại phát ra nữa.

      "Đừng bắt nạt tiểu Mặc Mặc của ta, nếu cẩn thận ta đánh ngươi!" Tử Lan Thanh quơ múa quả đấm của mình, bộ mặt hung ác hét lên với Khuynh Diệu Địch.

      Bị người nho này quát, vẻ mặt tuyệt mỹ của Khuynh Diệu Địch sững sờ, sau đó đôi mắt nhanh chóng hồng lên, ở trong mắt của nàng, có từng giọt nước mắt trong suốt tích lũy.

      "Éc. . ." Tử Lan Thanh chỉ muốn mắng nữ nhân này mấy câu, nhưng nàng ngờ mắng nàng ta đến khóc, vì vậy vẻ mặt rối rắm nhìn Chu Tử Mặc.

      lúc ấy , Tử Tiêu Thánh tới trước mặt Khuynh Diệu Địch và Tử Lan, biết với tính tình Khuynh Diệu Địch chắc chắn giao Tử Lan cho Chu Tử Mặc, vì vậy đưa tay ôm Tử Lan vào trong ngực chính .

      Bị chuyển tới trong tay người tuyệt mỹ khác, Tử Lan Thanh cũng cảm nhận được thân tình từ người này như vậy, vì vậy ngay lập tức xác định được thân phận của nam nhân này.

      Nếu nàng để nam nhân này ôm.

      "Tiểu bại hoại, con chọc giận khiến mẫu thân con đau lòng rồi." Tử Tiêu Thánh nhàng vỗ lưng Tử Lan, hình như muốn trừng phạt Tử Lan, nhưng cái sức lực kia vốn đủ để làm cho Tử Lan cảm thấy đau đớn.

      "Thôi , ta cũng đâu phải cố ý, ai bảo nàng làm tổn thương Tiểu Mặc Mặc của ta trước." Tử Lan Thanh giọng.

      Lúc này ở trong đầu nàng, chỉ nhớ duy nhất thiếu nên tiểu Mặc Mặc, hơn nữa thiếu niên này cực tốt với nàng, nàng tốt với Chu Tử Mặc tốt với ai?

      "Con đó. . . Chu Tử Mặc đúng , ta giao Tử Lan cho con chăm sóc trước." Tử Tiêu Thánh thấy được tầm quan trọng của Chu Tử Mặc đối với Tử Lan, vì vậy đưa nàng trong tay cho Chu Tử Mặc.

      Nhưng mới vừa đưa ra, bị Khuynh Diệu Địch nửa đường chặn lại.

      Tử Tiêu Thánh có thể ôm nữ nhi bảo bối của nàng, nhưng tiểu tử thối Chu Tử Mặc này lại thể ôm nữ nhi bảo bối của nàng.

      Bởi vì Chu Tử Mặc có vị trí rất quan trọng ở trong lòng nữ nhi bảo bối của nàng! Quan trọng đến mức nữ nhi bảo bối của nàng chỉ cần có Chu Tử Mặc là được rồi, mà nàng và Tử Tiêu Thánh hoàn toàn có thể đứng sang bên.

      "Đồ xấu xí, buông ta ra!" Mắt thấy được Chu Tử Mặc ôm lấy lần nữa, nhưng lại bị chia cắt, ràng Tử Lan Thanh nổi giận.

      Mà kết quả của việc nàng tức giận, đó là lập tức tránh ra khỏi lồng ngực Khuynh Diệu Địch, chạy đến Chu Tử Mặc.

      Nhảy lên lồng ngực Chu Tử Mặc, dienndanlêqquydon khuôn mặt nhắn của Tử Lan Thanh khiêu khích nhìn Khuynh Diệu Địch, hừ, để cho Chu Tử Mặc ôm nàng, nàng lại cố tình muốn cho Chu Tử Mặc ôm! Hơn nữa còn muốn cho Chu Tử Mặc ôm cả đời!

      Nhìn khuôn mặt nhắn khiêu khích này của Tử Lan, đột nhiên Khuynh Diệu Địch nhớ đến câu , ‘con lớn dùng được’.

      Nhưng tiểu nữ oa kia mới chín tuổi, cái này dùng được, cũng biết sau khi thực lớn lên cùi chỏ rẽ ra ngoài tới trình độ nào!

      "Hắc hắc. . . Chu Tử Mặc, ta rất nhớ ngươi." Chìm ở trong ngực Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh hạnh phúc nhắm hai mắt lại, loại cảm giác tim được rót tràn đầy tốt.

      "Ừ, ta cũng rất nhớ nàng." Chu Tử Mặc hạnh phúc nhắm hai mắt lại.

      "Nương tử, xem ra ở đây phải nhường cho người trẻ tuổi rồi, chúng ta phòng khác bàn luận **." Tử Tiêu Thánh thừa dịp Khuynh Diệu Địch sững sờ trong chốc lát, lập tức ôm nữ nhân tuyệt mỹ vào trong lòng ngực.

      Sau đó trực tiếp bế ngang Khuynh Diệu Địch phóng ra bên ngoài.

      Nhưng mới vọt được nửa bị Khuynh Diệu Địch tránh thoát, bạt tai giáng xuống lần nữa. Nhất thời, hai bên mặt Tử Tiêu Thánh gần như thăng bằng.

      "Vẫn là nương tử đại nhân hiểu được chua xót trong lòng tiểu nhân, hai bên mặt chút cân bằng, bây giờ được nương tử thêm cái, hai bên mặt lại lập tức cân bằng! Hắc hắc. . ." Gặp qua người biết xấu hổ chứ chưa từng thấy qua người biết xấu hổ như vậy.

      Tử Tiêu Thánh có gương mặt tuyệt mỹ mà thánh khiết như vậy, nhưng lời ra, quả lại rất khiến cho người ta im lặng.

      "Cách ta xa chút." Mắt lạnh của Khuynh Diệu Địch nhìn Tử Tiêu Thánh, mặc dù giọng của nàng rất lạnh nhạt, nhưng ở trong mắt của nàng, có hận ý mới vừa gặp mặt.

      Đối mặt với nam tử như vậy, dù nữ nhân có tâm địa sắt đá hơn nữa cái tâm đó cũng cứng rắn nổi.

      "Diệu Địch, nàng biết tâm ý của ta với nàng, nàng cũng biết, hôm nay nàng mang Tử Lan được." Tử Tiêu Thánh khẽ than thở hơi, sau đó ánh mắt ôn tồn bắt đầu tràn đầy thần thái khác thường.

      Câu này mới là câu thực muốn với Khuynh Diệu Địch.

      Nếu Tử Lan giác tỉnh huyết mạch cũng quên Chu Tử Mặc, vậy bọn họ cũng thể tách hai người này ra, cho nên chỉ có thể để cho bọn họ ở chung chỗ.

      Kết quả của mạnh mẽ tách ra chỉ có thể là tổn thương!

      "Ta biết." Nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp, Khuynh Diệu Địch cực kì ràng hàm nghĩa trong lời của Tử Tiêu Thánh.

      "Chu Tử Mặc, mặc dù hôm nay ta mang Tử Lan được, nhưng nửa tháng sau ta trở lại lần nữa." Ném câu lại, Khuynh Diệu Địch để ý đến mọi người ở đây, lập tức xoay tròn cái biến mất ở Liễu Nguyên.

      "Tiểu tử, chăm sóc con của ta cho tốt, ta theo xem chút." Tử Tiêu Thánh như có điều suy nghĩ nhìn nơi Khuynh Diệu Địch biến mất, sau đó vừa dứt câu cũng biến mất theo.

      Cứ như vậy, trong phòng hẹp chỉ còn lại ba người Chu Tử Mặc, Tử Lan và Mạc Tình Thương.

      Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của nhi tử bảo bối ôm tiểu nhân nhân trong ngực, Mạc Tình Thương cũng cười tiếng ngọt ngào rồi biến mất ở Liễu Nguyên .

      Vẫn là để gian cho hai đứa bé này thôi.

      "Tử Lan, ta cho là nàng quên ta." Sau khi tất cả mọi người đa biến mất, lời trầm muộn của Chu Tử Mặc mới nhàng vang lên.

      "Làm sao ta lại quên?" Tử Lan Thanh nhẹo đầu của mình, nghi ngờ hỏi. Bây giờ trừ Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nhớ cái gì cả.

      Ở trong đầu nàng, trừ những thứ ù ù cạc cạc với Chu Tử Mặc, có thứ khác, bây giờ nàng ngây thơ như tờ giấy trắng, biết cái gì.

      "Bởi vì nàng phải giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực." Chu Tử Mặc vuốt sợi tóc nhu thuận của Tử Lan.

      Ở đáy mắt Chu Tử Mặc, có từng tia giãy giụa, tại Tử Lan quên , nhưng cũng muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực. Mà giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực nhất định phải quên.

      Chẳng may quên mất Tử Lan làm sao đây?

      "A, nhưng ta vẫn quên." Tử Lan Thanh hạnh phúc nằm ở trong ngực Chu Tử Mặc, nàng cũng biết vì sao mình quên.

      Nhưng. . . cảm giác quên tốt quá.

      Nếu bây giờ quên, cần gì phải quản cái nguyên nhân gì!

      . . . . . .

      "Hôm nay bắt đầu hành động sao?" Ở trong góc mờ tối của cung điện, ba con hồ ly tề tụ chỗ lần nữa.

      "Ừ."

      "Ừ."

      Hai tiếng cùng phát ra.

      "Chu Tử Thành, người từng muốn kết hôn với công chúa Ninh Quốc là đệ nhỉ!" Đột nhiên, tiếng của Chu Tử Phong truyền tới, khiến toàn thân Chu Tử Thành run lên.

      Chu Tử Thành nhớ lại kí ức từng trải qua.

      Mỹ nhân ở trong biển hoa kia, khi nàng hỏi tên , chỉ chữ, đó chính là ‘mạch’, chủ ý của là người dưng khác biệt.

      Nhưng ngờ công chúa Ninh Quốc đó lại coi là Chu Tử Mặc, hơn nữa còn nhiều năm như vậy.

      Khi biết chuyện này có mấy phần xúc động như vậy, nhưng cuối cùng vẫn buông đoạn tình này xuống, di ễnnd anlêqu ydon thừa nhận có thích công chúa Ninh Quốc có , nếu khi còn bé cũng ra lời như vậy.

      Nhưng. . . xứng với thân phận của công chúa Ninh Quốc!

      "Là đệ sao, phải là đệ sao chứ?" Chu Tử Thành ngẩng đầu, càng để hai người trước mặt nhìn thấy né tránh trong mắt .

      "Nếu như đệ vẫn thích nàng, chúng ta có thể bỏ qua nàng, nhưng nếu như đệ thích nữa, đừng trách chúng ta lợi dụng." Chu Tử Lâm thử thăm dò .

      Mặc kệ Chu Tử Thành có công chúa Ninh Quốc này hay , kế hoạch của cũng đặt nữ nhân kia ở bên trong tính toán.

      "Thế giới này có tình bỏ được." Chu Tử Thành ngẩng đầu, né tránh trong mắt biến mất còn chút nào, có chỉ là vô cùng kiên định. ra cũng muốn lấy ngôi vị hoàng đế này, nhưng lại hiểu, nếu bò lên là người bị đạp.

      Cho nên trong hoàng cung này, chỉ có bò lên mới bị người đạp!

      "Ha ha ha. . . rất hay, thế giới này có tình bỏ được, quả như thế!" Chu Tử Thành cười lớn , mà lúc những lời này, vài tia sáng loáng ngừng thoáng qua trong mắt.

      Chu Tử Thành nhìn như trả lời vấn đề của , nhưng cũng gián tiếp cho biết, vẫn thích.

      nhiều năm như vậy, nhưng Chu Tử Thành vẫn thích, cũng vài vấn đề.

      tại, Chu Tử Mặc Tử Lan, Chu Tử Phong kỹ nữ, mà Chu Tử Thành cũng công chúa Ninh Quốc, người nữ nhân khác, có thể làm chút văn chương ở đây.

      " nên lợi dụng những thứ tình tình ái ái này, bởi vì người lợi dụng dậy nổi." Chu Tử Phong ở bên cạnh chưa từng đột nhiên mở miệng, khiến Chu Tử Thành có hơi tà ác cười tiếng, "Yên tâm, ta lợi dụng tình cảm của các ngươi." Sau khi xong, Chu Tử Thành thẳng tới cửa cung, mở cửa rời khỏi nơi đây.

      Kế hoạch bắt đầu thực , mới quản cái tình nghĩa huynh đệ gì đó, những thứ này đều gạt người!

      Mà cái muốn làm chỉ có dùng hết mọi biện pháp để leo lên vị trí vốn nên thuộc về kia!

      "Chu Tử Phong, huynh cảm thấy chúng ta có nên tin tưởng ?" Giọng của Chu Tử Thành cực kì lạnh nhạt, nhưng Chu Tử Phong lại biết, lòng quan tâm đến công chúa Ninh Quốc này.

      cũng nữ nhân kia, cho dù cực kì muốn .

      "Tuyệt đối thể tin tưởng, ta cho rằng chúng ta nên thành lập đồng minh, bảo vệ những nữ nhân nên bảo vệ kia." Tinh quang trong mắt Chu Tử Phong liên tục lên, như xác định nữ nhân kia, nên cho nàng bảo vệ đầy đủ.

      Nếu đến cuối cùng nàng chết mới hối hận đều vô dụng rồi.

      "Được." Tay kia của Chu Tử Thành có kia sao chút run rẩy.

      Công chúa Ninh Quốc, Ninh Lan Phượng, mặc kệ từng hay tại, đều là tình sâu nhất trong lòng .

      Lúc này đột nhiên hiểu vì sao Chu Tử Mặc lại cưng chiều Tử Lan Thanh như vậy, ra là khi người người khác, cần để ý nữa.

      "Chu Tử Phong, kế hoạch của chúng ta. . . có đáng ?" Đột nhiên Chu Tử Thành có loại kích động muốn tất cả mọi chuyện cho công chúa Ninh Quốc, rồi quy rừng núi với nàng.

      Giống như toàn bộ những mong muốn tranh thủ trước kia đều biến thành vô dụng.

      "Hừ, đừng lời có chí khí như vậy! Nam nhi phải tự cường, chẳng lẽ đệ muốn cho công chúa Ninh Quốc hôn lễ lớn!" Chu Tử Phong nghe thấy đuối ý trong giọng của Chu Tử Thành, chợt vỗ phía sau lưng của .

      Kế hoạch bắt đầu, có người có thể thối lui.

      hôn lễ lớn, với Ninh Lan Phượng?

      Nghĩ đến cảnh tượng long trọng, con ngươi Chu Tử Thành bắt đầu dần dần khép lại.

      "Được!" Chu Tử Thành hưng phấn trả lời, qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bộc lộ ra cảm xúc trừ lạnh lùng, chỉ vì rất .

      . . . . . .

      góc nào đó thế giới này, có ít chuyện về Tử Lan liên tiếp xảy ra, trong đó rệt nhất là bảy vị hôn phu của nàng.

      Bởi vì Khuynh Diệu Địch rời , là để trước tìm kiếm bảy vị hôn phu kia của Tử Lan ở khắp nơi thế giới, nàng muốn để tất cả bọn họ tiến về phía nước Chu cầu hôn Tử Lan.

      Nàng cũng tin tiểu nhân kia có thể ngăn cản nhiều tuấn nam như vậy.

      Nàng cũng tin, con rể mình chọn lựa tỉ mỉ ban đầu lại thể hơn Chu Tử Mặc.

      Vì vậy, khi vị Thánh nữ Thú Hoàng bắt đầu gióng trống khua chiêng tìm kiếm vị hôn phu chưa cưới củaTử Lan toàn bộ thế giới sôi trào.
      Last edited: 10/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :