1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 63: Vốn có chuyện đó!

      Edit: hongheechan


      " có gì đáng , tránh ra, ta muốn giải quyết chuyện của ta!" Lời cực kì cứng rắn, ngay cả Tử Lan Thanh cũng cảm thấy hình như lời của mình lúc này có chút vô lực.

      Giải quyết chuyện của nàng? Được rồi, nàng thừa nhận trong chuyện này, Chu Tử Mặc là thành phần khá quan trọng.

      "Tử Lan, chúng ta cùng nhau." Nếu này ngại mở miệng, Chu Tử Mặc cũng muốn miễn cưỡng, vì hậu quả miễn cưỡng chỉ làm này càng muốn tránh né.

      "Cùng nhau?" Tử Lan Thanh cau mày, sau đó khi nghĩ khóe miệng bắt đầu nhịn được vểnh lên, "Ừ, cùng nhau." Đưa tay nho của mình ra, Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc, bắt đầu kìm được mà mỉm cười.

      Bọn họ là phải cùng nhau.

      Dắt đôi tay nho này, mỉm cười khóe miệng Chu Tử Mặc cũng chưa từng dừng lại.

      Tiểu Tam nhìn hai người bé dắt tay nhau ngọt ngào về phía cửa trước mặt này, khóe miệng nhanh chóng co quắp, có đúng hai người này mới vừa gây gổ ở đây ? di enn.d.anleq~úyđôn Đúng ?

      Sao vừa ầm ầm ĩ ĩ hạnh phúc nắm tay bé rồi hả?

      Nhưng mà lúc này cũng phải là lúc rối rắm những vấn đề này, bởi vì các chủ tử phải lập tức vào cung, mà người đánh xe chính là .

      . . .

      tới trước cửa hoàng cung, Chu Tử Mặc xuống xe ngựa trước, sau đó đưa hai cánh tay của mình ra, vì vậy bóng người nho nhảy vào trong ngực của .

      Thị vệ giữ cửa còn chưa thấy Tiểu Nhân Nhân trong ngực Chu Tử Mặc là ai, Chu Tử Mặc ôm Tử Lan trong ngực vào này cửa cung.

      Hoàng thượng gọi Chu Tử Mặc đến vì công chúa út nước Ninh Lan, tự nhiên sắp xếp chuyện này ở triều đình, vì vậy trong ngự hoa viên phồn hoa rực rỡ, hoàng thượng và nhóm người nữa chờ Chu Tử Mặc đến.

      Mà hiển nhiên Chu Tử Mặc để cho hoàng thượng thất vọng, thời gian ly trà tới nơi này, nhưng mà. . . Trong ngực có ôm tiểu nữ oa. . .

      Chu Lam Thiên khẽ cau mày, ngờ Chu Tử Mặc lại dám ôm Tử Lan đến. Nhìn vẻ mặt bi phẫn này của Công chúa út nước Ninh Lan, Chu Lam Thiên biết chuyện lớn rồi!

      "Ha ha. . . Mặc nhi, mau ôm Tử Lan tới cho trẫm nhìn chút." Chu Lam Thiên cưng chiều .

      Vậy mà Chu Tử Mặc và Tử Lan đều hiểu ý tứ của , phải là muốn cho Chu Tử Mặc để Tử Lan trong ngực xuống sao?

      Làm sao Chu Tử Mặc và Tử Lan lại hiểu cái tâm tư nho kia chứ.

      Nếu như bình thường, nhất định Chu Tử Mặc trực tiếp buông Tử Lan trong tay xuống, nhưng nhìn thấy công chúa Ninh Lan ở bên cạnh nhìn chằm chằm này, Chu Tử Mặc trực tiếp ôm Tử Lan ngồi xuống ở ghế kế bên.

      "Hoàng a mã, gần đây Tử Lan gặp lạnh, diễnn.đàn'lêq'uý đô nkhó tránh lây cho ngài, con thấy hay là thôi ." Chu Tử Mặc như vậy thể bắt bẻ, khiến miệng Chu Lam Thiên há lúc lâu cũng tìm được lời nên .

      Cuối cùng chỉ có thể cười khổ tiếng, thích để cho ôm thôi.

      "Chu Tử Mặc, chàng còn nhớ ta ?" Mắt thấy này Hoàng đế nước Chu này có ý định mở miệng, rốt cuộc công chúa nước Ninh Lan nhịn được u oán .

      Lúc này, Tử Lan Thanh mới nhìn đến công chúa nước Ninh Lan ở phía kia.

      Hơi sững sờ, màu da trắng thuần, con ngươi xanh biếc, sợi tóc màu vàng, còn có sóng mũi cao kia, chuyện này. . . Là người ngoại quốc sao?

      ra là thế giới này có người ngoại quốc!

      " nhớ ." Chu Tử Mặc lạnh lùng nhìn công chúa nước Ninh Lan này cái rồi thu hồi tầm mắt của mình tập trung ở người của Tử Lan, nhưng lại phát lúc này Tử Lan sững sờ nhìn công chúa nước Ninh Lan, vô cùng bất mãn trộm nắm eo của Tử Lan.

      Chu Tử Mặc thầm ở trong lòng, công chúa nước Ninh Lan này có cái gì tốt mà nhìn? Còn bằng nhìn !

      "Tử Mặc, ta là Phượng Nhi đây, ta là Ninh Lan Phượng, năm chúng ta sáu tuổi gặp nhau ở chỗ này, ngươi muốn kết hôn với ta đấy." Ninh Lan Phượng này để ý ánh mắt của mọi người, giọng lo âu hét.

      Nhưng vẻ mặt Chu Tử Mặc vẫn mờ mịt nhìn chằm chằm Tử Lan Thanh trong ngực.

      qua câu như thế sao? Người muốn kết hôn chỉ có Tiểu Nhân Nhân trong ngực mình thôi, còn với Công chúa nước Ninh Lan này, chút hứng thú nào cả!

      "Chàng nhớ sao?" Ninh Lan Phượng nhìn biểu tình hờ hững của Chu Tử Mặc, tâm bắt đầu nhịn được mà đau nhức.

      ra những lời thề ước tự vì quá bé mà bị quên mất hết sạch!

      Nàng trăm cay nghìn đắng thuyết phục phụ hoàng hòa thân với nước Chu, vốn tưởng rằng Chu Tử Mặc đồng ý tiếng, nhưng chưa từng nghĩ đến tin tức truyền về lại là Chu Tử Mặc cự hôn!

      Vì vậy. . .

      Nàng ngàn dặm xa xôi tới nơi này, thấy chỉ có vẻ mặt xa lạ của Chu Tử Mặc còn có sủng ái đối với nữ oa! Nàng. . . Có phải điên rồi hay ?

      " có quên. . . Là ta hoàn toàn qua những lời đó." Chu Tử Mặc vốn muốn đả kích công chúa này, nhưng càng muốn khiến Tử Lan hiểu lầm, cho nên vẫn quả quyết cho .

      nhớ . . . nhất thời gương mặt tinh xảo của Ninh Lan Phượng trở nên trắng bệch vô cùng, những lời thề ước kia, quả nhiên vẫn bị quên mất còn chút nào.

      Mà lý do nàng xuất ở nơi này. . .

      "Tử mặc, công chúa nước Ninh Lan đường xa mà đến, con cũng là bạn cũ khi còn bé các, chẳng lẽ nhất định phải tuyệt tình như thế sao?" Nam tử mặc y phục long bào rốt cuộc nhịn được mở miệng.

      Nước Ninh Lan và nước Chu đều thuộc về quốc gia trung đẳng, hai quốc gia cách nhau rất xa, công chúa của nước cũng thể bị đối đãi như thế.

      Vậy mà Ninh Lan Phượng này còn có thân phận, đó chính là cách cách nước Phiêu Miểu, mẫu thân của nàng ta là muội muội ruột của hoàng đế nước Phiêu Miểu, nghe quan hệ của hai người cực kỳ bất thường, cho nên Ninh Lan Phượng này mới có thể vừa là công chúa nước Ninh Lan vừa cách cách nước Phiêu Miểu.

      "Nhi thần chỉ kể lại ." Chu Tử Mặc vốn muốn mở miệng, vậy mà thân là con của người, tuyệt tình được như thế, cho nên còn là phải tiếp theo lời Chu Lam Thiên.

      "Con. . . Thôi, con quên trẫm cũng thể trách con... con và công chúa Ninh Lan chuyện lại cho tốt, chừng nhớ lại ngày trước. . ."

      "Hoàng a mã, nhi thần là nhớ , dù có lên mười năm, thể nào chính là thể nào!" Chu Tử Mặc nhịn được cắt đứt lời của Chu Lam Thiên, lúc này hoàn toàn có ý định thêm gì nữa.

      Bởi vì sắc mặt của Tử Lan này càng ngày càng lãnh, rất dễ nhận thấy, Tử Lan hiểu lầm cái gì rồi.

      Nghe Chu Tử Mặc giải thích, Chu Lam Thiên trợn trắng mắt, tiểu tử này đúng là cho mình chút thể diện nào. phải là bởi vì người trong lòng ở chỗ này sao? lại vô lễ với mình như vậy!

      "Được rồi, thể nào thể nào, công chúa Ninh Lan đường xa mà đến, con thể chuyện với người ta cho tốt sao!" Chu Lam Thiên muốn gõ vào đầu của Chu Tử Mặc, lấy Tử Lan từ trong đầu của ra rồi nhét công chúa Ninh Lan vào.

      Nhưng chuyện tình như vậy tuyệt đối quên mà có thể quên, thích mà có thể thích!

      Nếu năm đó cũng lấy được người tựa thiên tiên như vậy.

      "Tử Lan, ngươi có muốn trò chuyện với công chúa Ninh Lan ?" để ý đến những người khác, Chu Tử Mặc cưng chìu hỏi Tử Lan, lúc này ở trong mắt của chỉ có tiểu nhân nhân này.

      ràng cảm thấy cặp mắt ác độc gắt gao nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt vốn lạnh nhạt của Tử Lan Thanh bắt đầu nhịn được mỉm cười, mỉm cười cực kì tà ác!
      Last edited: 9/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 64: Chu Tử Mặc, ta buông tay!

      Edit: hongheechan


      "A mã, ta là cách cách, nàng là công chúa, ta phải gọi nàng là a di sao? Nhưng nàng ấy già vậy, ngay cả tóc cũng vàng , ta thấy phải gọi nàng là lão bà bà mới đúng." Nếu như suy tính ý tứ trong giọng , chắc chắn giọng hồn nhiên mà non nớt này như tiếng của tự nhiên, vậy mà. . .

      thể , lời này đúng là quá độc quá cay!

      "Tử Lan, nên chuyện lung tung, Ninh Lan công chúa chỉ do đủ dinh dưỡng nên tóc cả đầu mới có thể vàng như vậy." Chu Tử Mặc thấy vẻ mặt đầy lửa giận của Ninh Lan công chúa, cưng chiều vuốt ve sợi tóc đen nhánh tỏa sáng của Tử Lan, .

      Vì vậy, Ninh Lan công chúa tràn đầy lửa giận trong lòng vì những lời này của Chu Tử Mặc mà trong lòng được lấp kín, thiếu chút nữa bị buồn bực đến chết. "Tóc của ta là trời sinh." Lời của Ninh Lan công chúa có hơi tức giận, nhưng nhiều hơn vẫn là xấu hổ.

      Bêu xấu trước mặt người mình trong lòng như thế, cũng khó trách nàng ra lời thẹn thùng như vậy.

      "À. . . ra là trời sinh đủ dinh dưỡng." Chu Tử Mặc như có điều suy nghĩ , vừa vừa ngửi sợi tóc của Tử Lan, ở sợi tóc của Tử Lan có cỗ hương hoa Tử Lan thoang thoảng, đó là loại mê người.

      Vốn tưởng rằng Chu Tử Mặc hiểu ý của nàng, lại nghĩ rằng lời của Chu Tử Mặc chuyển cái biến thành như vậy, vì vậy trái tim Ninh Lan công chúa tan nát rơi dưới đất.

      "Chu Tử Mặc, ta. . . Ta chàng! Van chàng cùng với ta!" Được rồi, nếu uyển chuyển được trực tiếp thổ lộ, nhớ ngày đó nàng cũng thổ lộ như vậy.

      Thời gian thoáng qua rồi biến mất, qua nhiều năm như vậy, nam tử mỉm cười ỏ trong biển hoa ngày xưa kia trưởng thành.

      Mà nàng vẫn còn nắm chặt ước định ban đầu, nhưng . . . Lại quên hết tất cả còn chút nào! Nàng biết, nhiều năm kiên trì như vậy có lấy được đáp lại hay .

      Có lẽ. . . Lúc đầu nàng tới nước Chu chính là sai lầm cực lớn!

      "Nhưng ta thương ngươi." ràng Chu Tử Mặc cảm thấy lúc công chúa nước Ninh Lan lời này, Tử Lan trong ngực khẽ run lên. Rất ràng, nhóc này bị lời của Công chúa nước Ninh Lan kích thích.

      Vốn định lập tức phất tay áo , nhưng đối mặt với vẻ mặt thiết tha của Chu Lam Thiên, Chu Tử Mặc chút đành lòng như vậy.

      "Làm sao ngươi biết năm tháng sau này qua lại với ta sinh tình cảm với ta? Làm sao ngươi cứ khẳng định. . . ta như vậy!" d iennd.a.nllêquúyđôn Hiển nhiên công chúa nước Ninh Lan bị lời của Chu Tử Mặc kích thích, gò má đỏ lên vì phẫn uất lộ ra vài tia dữ tợn như vậy.

      Mà lời tràn đầy khiêu khích cũng càng ngày càng sục sôi.

      " thương chính là thương, dù có tới vạn năm, ta cũng thể nào ngươi!" Lạnh lùng nhìn sang công chúa nước Ninh Lan kia, Chu Tử Mặc ôm chặt Tử Lan trong ngực, tuyệt tình mở miệng.

      câu , khiến gò má vốn đỏ lên của công chúa nước Ninh Lan ngay lập tức trở nên trắng bệch.

      Dù có tới vạn năm, cũng . . .

      "Ta. . . Ta có thể quan tâm vị trí chính thê kia, ta có thể cần ngươi , ta chỉ muốn yên lặng ở bên cạnh của chàng, ta. . ." Là rất chàng!

      Mấy chữ cuối cùng, Ninh Lan Phượng ra, vì vẻ mặt Chu Tử Mặc cực kì lạnh nhạt, giống như hàn băng ngàn năm, tia gợn sóng tình cảm, khiến cho nàng lạnh từ đỉnh đầu đến chân.

      " cần thiết." Chỉ có ba chữ, lại làm cho Ninh Lan Phượng có loại cảm giác rơi xuống địa ngục. ra chỉ cần mấy chữ, có thể làm cho nàng cảm thấy tim như bị đao cắt.

      "Chu Tử Mặc, ta buông tay!" Nhìn Chu Tử Mặc sâu cái, Ninh Lan Phượng chậm rãi đứng dậy, bước của nàng hình như có vẻ bế tắc.

      ai trông thấy, diễ!n.đà/n l-êq_uý đ.ôn khắc lúc nàng xoay người kia, có hai giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt nàng, dung nhập vào bùn đất tràn đầy hương thơm . . .

      Chu Lam Thiên nhìn Công chúa nước Ninh Lan chào mà , há miệng, cuối cùng cũng gì.

      "Nàng nàng ngươi, buông tay. . ." Chẳng biết lúc nào, bàn tay nho của Tử Lan Thanh kẹp bên hông thịt mềm của Chu Tử Mặc bắt đầu từ từ dùng sức.

      Nghe thấy lời tràn đầy ghen tức của Tiểu Nhân Nhân, cảm thấy eo ếch của mình chậm rãi đau nhức, Chu Tử Mặc cười khổ tiếng, dịu dàng vuốt ve cái đầu nho của Tử Lan, cũng giải thích cái gì.

      Rất nhiều lời cần dùng hành động để chứng minh.

      Chu Tử Mặc dịu dàng khiến tâm vốn phiền não của Tử Lan Thanh bình tĩnh lại từng chút từng chút, khẽ thở dài tiếng, hai mắt Tử Lan Thanh nhắm lại, lông mi có hơi run rẩy.

      Chu Tử Mặc ơi Chu Tử Mặc, dáng dấp ngươi thể xấu xí chút sao? Làm hại nhiều nữ nhân cũng ngươi như vậy, biết phải là ngươi cố ý, nhưng mỗi khi thấy nữ nhân khác thổ lộ thâm tình với ngươi, lòng của ta . . . khó chịu!

      Biết ngươi chỉ mình ta, nhưng thâm tình trong mắt những nữ nhân kia cũng chói mắt như vậy. Làm cho ta rất muốn vò nát toàn bộ những thứ thâm tình kia!

      "Hoàng a mã, nếu như còn chuyện gì, con mang Tử Lan về trước." Chu Tử Mặc đứng dậy, khẽ khom người.

      Vẻ kiên nhẫn lộ mặt của .

      Chu Lam Thiên muốn quất mấy cái bạt tai, chó hoang, con làm cái mặt lạnh kia để cho ai nhìn hả?

      Nhưng cuối cùng hề làm gì cả, phải là muốn mà là dám, sợ vị nào đó trong hậu cung nổi đóa, phải biết rằng người trước mặt này chính là con trai bảo bối của nàng.

      Cho nên Hoàng đế nước chỉ phải xem sắc mặt của nương tử mình, còn phải xem sắc mặt của con trai mình!

      Cái này là biệt khuất!

      "Trở về thôi, nghỉ ngơi sớm chút." Chu Lam Thiên phất phất tay, mặt cũng cố ý lộ ra vài tia nhịn được như vậy, cũng muốn bị người khác mình sợ nhi tử.

      Cho nên. . .

      Lúc nên giả bộ phải giả bộ!

      Lấy được trả lời chắc chắn của Chu Lam Thiên, Chu Tử Mặc ở lại cáo biệt với người khác, trực tiếp ôm Tử Lan ra ở đây. Từ đầu đến cuối, đều để Tử Lan trong tay xuống.

      Chỉ cần là người sáng suốt cũng có thể nhìn ra sủng ái của với Tử Lan!

      Cho nên người có chút suy tư riếng bắt đầu tính toán ở trong lòng, có phải nên hợp ý hay ?

      Nhưng mà ràng Chu Tử Mặc rời biết tâm tư của mọi người, cho dù có biết cũng chắc chắn thể hiểu nhiều được.

      Đối với , chỉ cần những người đó làm thương hại Tử Lan, đều có thể mắt nhắm mắt mở đối mặt tất cả mọi chuyện.

      Sau khi quan viên lớn rời , Chu Lam Thiên để cho bất kỳ người nào theo rồi mình chạy đến nơi của nương tử kể khổ.

      Song khi tràn đầy uất ức xong cuộc gặp gỡ hôm nay, vị nương tử bảo bối kia cũng chỉ trả lại chữ, "Ừ."

      Trời mới biết tâm tình của Chu Lam Thiên lúc đó ra sao.

      Chỉ kém chút phất tay áo khỏi, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày mày dạn ngồi ở ghế, giả bộ đáng thương nhìn Mạc Tình Thương.

      Nhìn cái biểu lộ đáng thương kia, cuối cùng Mạc Tình Thương nhịn được mà cười khổ tiếng, "Được rồi được rồi, mấy ngày nữa ta với , chàng cũng cần giả bộ nét mặt này nữa!"

      "Đúng là nương tử tốt nhất!" Hưng phấn ôm lấy Mạc Tình Thương, cái miệng heo của Chu Lam Thiên tấm mồm heo lập tức hôn đến cái miệng nhắn của Mạc Tình Thương, lại bị Mạc Tình Thương tránh thoát, vẻ mặt mắc cở đỏ bừng nhìn Chu Lam Thiên, lời của Mạc Tình Thương cực kì xấu hổ, "Ban ngày ban mặt, ngươi muốn tuyên dâm hả?"


      ☆, Chương 65: Nam nhân hôn nam nhân rất quá đáng sao?

      Edit: hongheechan


      Chu Lam Thiên nhìn dáng vẻ thẹn thùng tuyệt mỹ này của Mạc Tình Thương, trong lòng rung động, "Vẫn là nương tử hiểu ta nhất." Sau khi xong lại đánh tới Mạc Tình Thương lần nữa.

      . . .

      "Có phải nhớ ?" xe ngựa, Tử Lan Thanh nhẹo đầu của mình vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

      "Hả?" Chu Tử Mặc khẽ cau mày, tiểu nha đầu này lại nghĩ cái gì thế?

      "Chuyện của Công chúa Ninh Lan đó." Tử Lan Thanh tà ác cười tiếng.

      " có!" Chu Tử Mặc lườm nàng cái, trong đầu này nghĩ những thứ gì vậy? Tại sao có thể hoài nghi ?

      " có sao?" Tử Lan Thanh chu mỏ.

      " có!" Chu Tử Mặc thở hơi dài, nỗ lực áp chế tức giận trong lòng mình.

      này lại dám hoài nghi , là. . . Thích ăn đòn! Nhưng lại nỡ đánh nàng.

      "Chẳng may có, nhưng do ngươi quên." Tử Lan Thanh lại tà ác cười tiếng lần nữa, nhưng mà hình như trong nụ cười chút chán nản như vậy.

      Vì sao phải khi nàng vừa sinh ra ở bên Chu Tử Mặc, ở trong thế giới của Chu Tử Mặc, nàng ít thời gian bảy năm!

      Mà thời gian bảy năm đủ cho Chu Tử Mặc người kia hoặc là quên người kia!

      "Đáng chết, ta có cũng chưa có!" Ôm Tiểu Nhân Nhân cười xấu xa này vào trong lòng ngực, di.ễnđà.n0l0êq-u-ýđ=ôn nụ hôn của Chu Tử Mặc tự chủ được rơi vào trán tiểu nhân nhi kia.

      Theo nụ hôn của Chu Tử Mặc, hai người xe ngựa cùng sửng sờ tại chỗ.

      Cũng biết trải qua bao lâu, khi môi Chu Tử Mặc rời khỏi cái trán của Tử Lan hai người mới phản ứng lại, bàn tay nho ngay lập tức rơi vào đầu Chu Tử Mặc, khuôn mặt nhắn non nớt của Tử Lan Thanh bị mắc cỡ đỏ bừng.

      "Ngươi. . . Ngươi vô lễ với ta như thế!" Khuôn mặt bị mắc cỡ phồng lên đỏ bừng, Tử Lan Thanh ác ngoan nhìn Chu Tử Mặc, muốn cắn lên cái gương mặt tuấn dật và mờ mịt kia.

      "Ta có." Sửa sang quần áo của mình lại, Chu Tử Mặc ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc khiến Tử Lan Thanh rất muốn cắn chết nam nhân trước mặt.

      ràng mới vừa rồi là hôn lên gương mặt của nàng, nhưng bây giờ lại giả bộ biểu tình lạnh nhạt như vậy, người biết còn tưởng rằng nàng vô lễ với !

      "Chu Tử Mặc!" Tử Lan Thanh hung ác lấy răng cắn môi của mình, hai tay nắm chặt rất muốn cho nam nhân này quyền.

      "Ừ, có chuyện gì sao?" biết là cố ý hay là vô ý, thân thể Chu Tử Mặc lúc Tử Lan gọi lùi lại về phía sau mấy phần.

      Hình như muốn né tránh. . . Quấy rầy của Tử Lan Thanh!

      Vì vậy rốt cuộc nữ oa cũng nhịn được mà bộc phát, cực kì hung ác nhào tới người của Chu Tử Mặc, cái miệng nhắn của Tử Lan Thanh hung hăng cắn vào. . . môi Chu Tử Mặc.

      Lúc này Tử Lan Thanh quên vật nàng cắn là vật gì, nàng chỉ cảm thấy hình như cắn lên vật nào này rất ngon miệng, ngọt ngào mà mềm mại giống như kẹo đường vậy, cho nên nàng muốn cắn xuống khối ngậm vào trong miệng để thưởng thức.

      Vì vậy. . .

      Khi vị máu tươi xuất ở trong miệng Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh mới ràng ý thức được xảy ra chuyện gì. Ngay lập tức buông môi Chu Tử Mặc ra, nhìn môi mỏng khêu gợi kia biến thành xúc xích, Tử Lan Thanh ‘ xì ’ tiếng nở nụ cười.

      Còn hết sức hả hê nhìn Chu Tử Mặc. Hừ, Đẹp lắm! Bảo ngươi giả bộ thành vẻ mặt thanh cao kia!

      "Này miệng. . . Cũng biết chốc lát nữa xuống xe ngựa người ta nghĩ như thế nào." Chu Tử Mặc thấy ánh mắt hả hê của Tử Lan, chỉ cái miệng ràng bị người khác cắn bị thương kia, như có điều suy nghĩ .

      câu khiến khuôn mặt nhắn của người khác đắc ý ngay lập tức suy sụp xuống.

      Chốc lát nữa bọn họ phải xuống xe ngựa, mà xe ngựa chỉ có hai người. . . Rất dễ nhận thấy, miệng Chu Tử Mặc thể nào là do tự cắn, như vậy. . .

      Nghĩ đến những nô bộc kia lộ ra biểu lộ quái dị, lòng của Tử Lan Thanh bắt đầu lạnh.

      Ô ô. . . phải là nàng vô lễ với , ràng là do nam nhân này vô lễ với nàng trước!

      "Cái đó. . . Tiểu Tam, vào chút." Tử Lan Thanh quát với phía ngoài xe ngựa, trong lúc Chu Tử Mặc còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tam vì biểu lộ chân thành vọt vào xe ngựa.

      "Cách cách, có phân phó gì cứ việc ." Vọt vào xe ngựa Tiểu Tam chân chó cười với Tử Lan.

      " có việc gì, ngươi chỉ cần để ý ngây ngô ở xe ngựa thôi." Tử Lan Thanh nhìn đôi môi bị cắn đến thương tổn của Chu Tử Mặc cái, tà ác cười tiếng.

      Nhất thời, Chu Tử Mặc và Tiểu Tam đều chợt cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

      "Tiểu Tam, nơi này có chuyện của ngươi, ra ngoài." Chu Tử Mặc lạnh lùng mở miệng, theo mở miệng, Tiểu Tam mê mang nhìn về phía , ‘ xì. . . ’ Tiểu Tam thề, lòng dám chê cười Vương Gia, nhưng. . . cái miệng nướng phồng của Vương Gia rất khôi hài, mà nhịn được, diễ,nđ,àn-ll.êq9uýđ.ôncho nên. . .

      "Tiểu Tam, cười chưa?" Chu Tử Mặc cười tà hỏi.

      "Ừ, rất . . . Ặc, Vương Gia, miệng ngài buồn cười chút nào, đó!" Tiểu Tam thiếu chút nữa lỡ miệng, may là nhìn thấy khuôn mặt nhắn cười đùa của Cách cách Tử Lan, mới lập tức phản ứng kịp.

      "Hừ!" ràng Chu Tử Mặc biết Tiểu Tam vừa muốn cái gì, tuy nhiên chỉ hừ lạnh tiếng, rồi quay sang bên.

      Vì vậy Tiểu Tam thở phào nhõm, cùng lúc đó ở trong lòng thầm dễ chịu, may là tâm tình Vương Gia hôm nay tệ, nếu dám cười nhạo Vương Gia, cái tội danh này. . . Cũng chỉ bình thường như vậy!

      Nhưng mà, ràng Vương Gia bị người ta cắn rách miệng, vì sao tâm tình còn tệ như vậy? Chẳng lẽ cái miệng rách này của Vương Gia là do cách cách làm hư?

      Cho nên dù bị cắn nát thành như vậy, Vương Gia vẫn coi cái này thành nụ hôn của cách cách và , nên tâm tình cũng vui vẻ?

      Càng nghĩ càng thấy có mấy phần khả năng như vậy, Tiểu Tam ở xe ngựa yên tĩnh này nhìn Vương Gia lát, lát sau lại lướt qua cách cách cái, lúc này Tiểu Tam quên mấy phần lạnh lẽo ở trong lòng mình mới vừa rồi, liên tục méo miệng cười xấu xa ở trong lòng.

      Xe ngựa mới vừa dừng hẳn, Chu Tử Mặc còn chưa kịp đến ôm tiểu nhân kia xuống, giọng oán giận và thẹn thùng phát ra từ trong cái miệng của Tử Lan, "Thúc thúc Tiểu Tam, đừng cắn nữa, miệng của a mã bị ngươi cắn bể rồi!"

      câu , khiến Chu Tử Mặc mới vừa đưa tay chuẩn bị ôm lấy Tử Lan, còn có Tiểu Tam méo miệng này cùng ngây tại chỗ.

      Lời này của Tử Lan. . . Tại sao lại cảm thấy tràn đầy nghĩa khác chứ?

      "Thúc thúc thẹn thùng, cần ngại, nam nhân hôn nam nhân thôi!" Nhìn nét mặt khiếp sợ của Chu Tử Mặc và Tiểu Tam, hiển nhiên Tử Lan Thanh cảm thấy cái cười giỡn này chơi tốt, vì vậy câu càng ‘hồn nhiên’ khác cũng phát ra theo.

      Lần này, rốt cuộc Chu Tử Mặc cũngphản ứng lại, gương mặt trầm, Chu Tử Mặc hơi híp cặp mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt đơn thuần của Tiểu Nhân Nhân trước mặt, "Tử Lan, đừng quá đáng!"

      "Nam nhân hôn nam nhân rất quá đáng sao?" Nhẹo đầu của mình, tiếng của Tử Lan Thanh rất lớn, nàng muốn cho người bên ngoài biết tình huống bên trong, như vậy mới chơi tốt.

      "Nàng. . ." Lúc này Chu Tử Mặc muốn nhấc tiểu tử này lên, hung hăng vỗ mấy bàn tay vào cái mông của nàng, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn nhịn được kích động này, cường ngạnh ôm lấy tiểu nữ oa trước mặt xuống xe ngựa.
      Last edited: 9/9/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 66: Minh Uyển đột nhiên tới chơi.

      Edit: hongheechan


      Mới vừa xuống xe ngựa, nhìn vẻ mặt quái dị của đông đảo người làm trước mắt nhìn đôi môi sưng đỏ kia, tâm Chu Tử Mặc quýnh lên lập tức khai mở miệng giải thích, "Đây phải là đo Tiểu Tam cắn nát!"

      Sau khi giải thích xong, quái dị mặt những người làm biến mất còn mống, nhìn theo tình hình vài vị bừng tỉnh hiểu ra.

      Vì vậy Chu Tử Mặc càng nhức đầu hơn!

      Ôm lấy tiểu nữ oa đáng chết trong ngực, Chu Tử Mặc như chó nhà có tang về vương phủ.

      Sau lưng, những lời thảo luận của người làm truyền vào trong tai Chu Tử Mặc, khiến Chu Tử Mặc trượt chân, thiếu chút nữa ngã xuống.

      "Khó trách tại Vương Gia còn chưa đón dâu, ra là vì thích Tiểu Tam trong phủ chúng ta."

      " ra ta xác định Vương Gia của chúng ta có ý tứ với Tiểu Tam từ lâu rồi!"

      "Tiểu Tam, cắn môi vương gia có cảm giác gì? Nhưng tiểu tử ngươi cũng quá đáng, cắn môi vương gia thành như vậy!"

      "Đừng như vậy, dựa vào sủng ái của Vương Gia với Tiểu Tam, dù Tiểu Tam có cắn Vương Gia nặng hơn, Vương Gia cũng chỉ có thể vui vẻ."

      . . .

      Lời kế tiếp vẫn còn tiếp tục, d/iẽndànl`êquuýđô-nnhưng Chu Tử Mặc vận khinh công của mình, nhắc nhở bản thân phải thoát khỏi nơi này.

      Bởi vì nghe nổi nữa!

      "Thấy như thế nào?" Cho đến khi chạy rất xa, Chu Tử Mặc mới dừng bước chân có hơi xốc xếch kia lại. Mà vừa dừng lại, lời cười đùa của Tử Lan Thanh lập tức vang lên.

      "Nàng rất vui vẻ sao?" Bị tiểu tử này cười nhạo, Chu Tử Mặc cũng tức giận, ngược lại vô cùng lạnh nhạt hỏi câu như vậy.

      "Ừ." Thẳng thắn gật đầu, vẻ mặt đơn thuần này của Tử Lan Thanh khiến Chu Tử Mặc có loại suy nghĩ muốn bóp chết xúc động của nàng.

      Nhưng đến cuối cùng Chu Tử Mặc lại làm cái giả cả, chỉ mỉm cười thản nhiên.

      " rất vui vẻ sao?" Hỏi ra lời lần nữa, Chu Tử Mặc vẫn cực kỳ lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức khiến trái tim của Tử Lan Thanh nhịn được mà run lên. Chu Tử Mặc càng lạnh nhạt như vậy, đại biểu rất tức giận.

      Hình như mình cũng làm gì rất quá đáng mà, tiểu quỷ này làm gì mà như vậy chứ!

      "Ừ." Vẫn trả lời giống vậy, nhưng lúc này Tử Lan Thanh lại có hơi chột dạ.

      "Tốt, rất tốt. . ." Lúc chữ ‘tốt’ thứ hai của Chu Tử Mặc rơi xuống, cái môi mỏng kia cắn lên môi của Tử Lan, bắt đầu rất mạnh, cắn Tử Lan Thanh rất đau, nhưng lát sau lại bắt đầu thư giãn.

      Cho dù bị cường hôn, nhưng Tử Lan Thanh vẫn thể , nụ hôn này ngọt ngào.

      Nhưng mà khi đầu lưỡi Chu Tử Mặc bắt đầu tiến quân vào trong cái miệng nhắn của Tử Lan, rốt cuộc Tử Lan Thanh cũng phản ứng lại, hơn nữa còn hung hăng cắn lên đầu lưỡi Chu Tử Mặc lần nữa.

      "A. . ." Vốn là nụ hôn ngọt ngào biến thành đau nhức, Chu Tử Mặc chút phản ứng kịp như vậy, song khi phản ứng lại, Tử Lan thoát khỏi đầu lưỡi của , chạy đến bên khác cười xấu xa với .

      Vì vậy lòng tràn đầy tức giận lại tiêu tán lần nữa.

      "Cái tiểu quỷ này!" Chu Tử Mặc cười khổ tiếng, sau đó bảo nhũ mẫu chuẩn bị thức ăn, bận rộn trong cung cả ngày, Chu Tử Mặc biết nhất định Tử Lan đói bụng lắm.

      Nhưng mới cầm đũa lên, chuyện phiền lòng tự nhiên đến.

      "Tại sao nữ nhân kia lại tới nơi này?" Chu Tử Mặc xoa mi tâm của mình, có hơi chột dạ nhìn sang Tử Lan và Chu Tử Ngữ, nhức đầu hỏi.

      "Chuyện này. . . Hồi vương gia, tiểu nhân biết." Hôm nay Tiểu Tam bị những người hầu kia cười nhạo ngày, tại lại gặp phải chuyện này, cũng rất nhức đầu! Cho nên dứt khoát toát ra hai chữ ‘ biết’ này.

      "Nếu mọi người đến, hơn nữa còn là trước thời gian ăn cơm, vậy hãy để cho nàng ta vào ăn bữa cơm!" Nếu Chu Tử Mặc biết nên xử lý như thế nào, Tử Lan Thanh tự nhiên nhận lấy đối thoại của bọn họ.

      Lần gặp mặt trước, nàng cũng biết nữ nhân kia đơn giản, nhưng ngờ lại có thể biết chạy đến cửa. Cũng đúng, da mặt của kỹ nữ dày hơn nữ nhân bình thường nhiều!

      "Chuyện này. . ."

      "Chẳng lẽ được sao?" Ngẩng đầu lên lộ ra vẻ mặt ngây thơ, thậm chí khóe miệng Tử Lan Thanh còn giương lên.

      "Vậy hãy để cho nàng ta vào ." Mặc dù biết Tử Lan này có tính toán gì, nhưng Chu Tử Mặc lại biết, từ trước đến giờ tiểu nha đầu này đều là người chịu thua thiệt, nếu nàng để nữ nhân kia vào, nàng chắc chắn có lý do của nàng, cho nên Chu Tử Mặc liền theo ý nàng.

      "Tuân lệnh." Nếu hai vị chủ tử trong vương phủ đạt thành nhận thức chung, Tiểu Tam cũng chỉ phải tuân lệnh!

      Vì vậy, khi người tuyệt xinh đẹp xuất ở phòng ăn, Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh vẫn ăn đồ ăn trong bát mình, hề vì nhiều thêm mỹ nhân mà có chút khác thường nào.

      Minh Uyển vốn tưởng rằng nếu Chu Tử Mặc để cho nàng vào, diennđ.ànl.êqquýđoon gián tiếp tiếp nhận nàng tới chơi, vậy mà. . .

      Nhìn hai người ăn vui vẻ như thế, Minh Uyển cũng biết, hai người trước mặt này vốn coi chuyện nàng đến thành chuyện gì to tát.

      Cho dù hai người trước mặt hoàn toàn nhìn nàng, Minh Uyển cũng hơi khom người, sau đó đôi môi khẽ mở, "Vương Gia cát tường, cách cách cát tường, hôm nay đột nhiên tới chơi có hơi mạo muội, nhưng có số việc lại thể hỏi ." Minh Uyển cũng quản hai người trước mặt có nghe nàng chuyện hay , nàng chỉ mạch xong, mà cặp mắt cũng thâm tình nhìn Chu Tử Mặc.

      Khẽ ngẩng đầu, nhìn sang mỹ nhân kia, sau khi nhìn thấy thâm tình trong mắt nàng, Tử Lan Thanh hít vào hơi, ngay lập tức bị cháo lỏng mới vừa uống vào làm cho nghẹn.

      "Khụ khụ khụ. . ." Có hơi điên cuồng ho khan, tầm mắt Tử Lan Thanh hề rời khỏi Minh Uyển, nhưng tầm mắt Minh Uyển cũng hoàn toàn vì Tử Lan Thanh ho khan mà rời khỏi Chu Tử Mặc.

      "Tử Lan, ăn cơm cẩn thận chút." Giọng dịu dàng của Chu Tử Mặc chậm rãi vang lên ở trong phòng ăn này, mà tay của cũng vỗ nhè lưng Tử Lan.

      Theo động tác ôn nhu này và lời của Chu Tử Mặc, thâm tình trong mắt Minh Uyển uể oải theo, khẽ cúi đầu, rất tự nhiên mà thu hồi tầm mắt của mình, sau đó ánh mắt Minh Uyển nhìn về Tử Lan cực kì bình thản.

      "Chu Tử Mặc, khụ khụ khụ. . . Ngươi chiêu kỳ (*) trong nhà rồi hả?" Tử Lan Thanh như cọp mẹ phát uy, bắt đầu nóng nảy.

      (*) chơi (T_T)

      Nếu như phải là bị cháo làm nghẹ, nếu như phải là bêu xấu ở trước mặt Chu Tử Mặc như thế, chắc chắn Tử Lan Thanh dùng tư thái vô cùng ‘dịu ngoan’ đuổi nữ nhân trước mặt này , nhưng ngại, nữ nhân này cũng quá trắng trợn chút.

      Cho nên Tử Lan Thanh quyết định khiến nữ nhân này thương tâm!

      " có." Chu Tử Mặc khẽ cau mày, ngay cả tiếng cũng có vẻ uất ức như vậy.

      "Vậy kỹ nữ ăn mặc trang điểm lộng lẫy này chạy tới từ nơi nào chứ?" Bên trái miệng Tử Lan Thanh là kỹ nữ bên phải miệng cũng là kỹ nữ, nàng biết nữ nhân trước mặt này vốn phải kỹ nữ, nhưng Tử Lan Thanh cố tình muốn như vậy.

      Hừ, phải ngươi ghét nhất người khác bảo ngươi là kỹ nữ sao? Ta lại cố tình muốn mặt của ngươi ‘phiến’ (kích động).

      "Éc. . ." Chu Tử Mặc cực kì nhức đầu nhìn tiểu nhân hung hãn trước mặt, phải ngươi để cho nàng vào sao? tại người tiến vào, nàng lại đẩy tất cả trách nhiệm đến người của , đây cũng quá chơi xấu rồi!

      Nhưng hiển nhiên lúc này Chu Tử Mặc tiếng lòng của ra khỏi miệng, nếu con tiểu cọp mẹ nào đó nhất định nổi trận lôi đình.

      Cho nên tại vẫn nên suy nghĩ ít biện pháp khác, như là. . .
      Last edited: 9/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 67: Mỹ nhân nhi bị chọc tức!

      Edit: hongheechan


      Cho nên tại vẫn nên suy nghĩ ít biện pháp khác, như là. . .

      "Ngươi tên là Minh Uyển, đúng ? Nơi này phải là nơi ngươi nên tới, mời ở đâu trở về đó thôi." Chu Tử Mặc quay sang Minh Uyển, khuôn mặt nghiêm túc này khiến tim Minh Uyển chợt căng thẳng.

      Nàng biết vì sao phải như thế, mà cũng vì hiểu nên tim mới có thể đau như vậy!

      "Ta. . . Ta tên là Minh Uyển, nhủ danh Thủy Tiên, ta. . ."

      "Dù là nhũ danh của ngươi là tên chó mèo gì đó, đều chút quan hệ với chúng ta, nơi này hoan nghênh ngươi." Chu Tử Mặc ghét bỏ cau mày, chán ghét trong mắt cứ ràng ở mặt như vậy.

      Khiến lòng Minh Uyển từng chút từng chút rơi xuống dưới.

      Biết người hoàn toàn phải nàng, biết chán ghét mình, nhưng mình lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà xông lên, mà lấy được. . . Chỉ có chán ghét nồng nặc trong mắt , mình như vậy. . . cũng cảm thấy mình hạ tiện!

      Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ yên lặng nhìn tất cả trước mặt, đây là ‘chiến tranh’ ở giữa Chu Tử Mặc và Minh Uyển, nàng chỉ cần quan sát.

      Nhưng nhìn chút, Tử Lan Thanh nhịn được cau mày, "Chu Tử Mặc, ngươi cũng thể có lí lẽ như vậy chứ, dù thế nào người ta cũng là khách, phải ngươi nên mời người ta tới đây ngồi chút sao?" Tử Lan Thanh ở bên cạnh nhíu mày, qua như có điều suy nghĩ.

      Dáng vẻ của nàng giống như phải là khiến Chu Tử Mặc nhịn được mà xoa mi tâm lần nữa, rốt cuộc này có ý gì? Vì sao càng ngày càng hiểu trong lòng nàng nghĩ cái gì!

      "Hử. . . Ngươi hy vọng nàng tới đây ngồi?" Chu Tử Mặc đặt câu hỏi.

      "Chẳng lẽ còn là giả sao?" di,enđ.ànnl-êqu,ýddônTử Lan Thanh cũng nhíu mày theo.

      " phải giả, cũng phải , có lẽ. . . Là nấu!" (*) Chu Tử Ngữ ở bên cạnh có hơi nhịn được Chu Tử Mặc bị làm khó, ở bên nhắc nhở. Lại bị Tử Lan Thanh hung hăng trợn mắt nhìn cái, vì vậy sau đó, Chu Tử Ngữ vùi đầu gặm lấy gặm để lần nữa.

      (*) Nguyên văn là: "不是假的, 也不是真的, 也许. . . 是煮的!". Ở đây sau chữ phải giả (不是假), phải (不是真) đều có chữ nấu (的) phải là giả (假), phải là (真) còn nấu, còn nấu là gì mình cũng hiểu lắm, ai biết giúp với nhé. ^^

      Được rồi, được rồi, nhắc nhở nhắc nhở!

      "Ta thấy hay là thôi , dù sao chúng ta cũng quen nàng." Qua nhắc nhở của Chu Tử Ngữ, cặp mắt Chu Tử Mặc sáng lên, ngay sau đó nhìn khuôn mặt nhắn tràn đầy ghen tức của Tử Lan, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nghiêm túc.

      Hai chữ quen phát ra, gương mặt tuyệt mỹ kia của Minh Uyển ngay lập tức trở nên trắng bệch, mà khuôn mặt nhắn vốn cười lạnh của Tử Lan Thanh có từng chút dãn ra như vậy.

      "Nhưng. . . Người ta là khách. . ." khuôn mặt nhắn của Tử Lan Thanh tràn đầy vẻ rối rắm, nhưng khóe miệng của nàng lại vui vẻ khác thường.

      "Nàng cũng , là người ta, nếu là người ta mắc mớ gì đến chúng ta." Lúc này Chu Tử Mặc biết Tử Lan muốn nghe cái gì, nếu nàng muốn nghe, mình là được.

      Cho dù tiểu tử này muốn nghe lời nguyền rủa của mình, mình cũng chắc chắn ra khỏi miệng chút do dự. Ai bảo tràn đầy trong lòng cũng chỉ có nhóc này. . .

      "Ta. . . Chu Tử Mặc, có thể nghe ta câu ?" mặt mỹ nhân nhi còn tia máu, cái duy nhất còn dư lại cũng chỉ là khuôn mặt đau đớn, nàng biết , đối thoại mới vừa của Chu Tử Mặc và Tử Lan là cho nàng nghe.

      Mà nội dung cuộc chuyện này. . .

      Minh Uyển rất muốn hỏi Chu Tử Mặc câu, chàng còn có thể độc ác hơn chút ? Nhưng cuối cùng nàng hỏi cái gì cả, bởi vì nàng biết lúc này Chu Tử Mặc Tử Lan, cũng biết, lúc người người khác có thể vì người đó làm bất kỳ chuyện gì làm người đó vui lòng.

      Bởi vì nàng hiểu, cho nên nàng mở miệng!

      " , ta muốn nghe!" Hoàn toàn ngẩng đầu, chán ghét trong mắt Chu Tử Mặc càng ngày càng đậm.

      "Bởi vì ta ngươi, cho nên ta càng hiểu tình của ngươi, vì vậy. . . Ta sẵn sàng chờ! Dù có lẽ hoàn toàn đợi được ngày như vậy, ta cũng chờ đợi!" Vẻ mặt Minh Uyển có mấy phần thê lương, nhưng nhiều hơn là thoải mái.

      Cuối cùng nàng cũng toàn những gì nên ra khỏi miệng, khối đá lớn trong lòng kia cũng theo đó mà đáp xuống đất.

      "Cút!" Chỉ có chữ, lại làm cho cả gian phòng sáng rỡ đột nhiên trở nên u, Chu Tử Mặc chỉ dùng chữ này để tỏ chán ghét của với nữ nhân trước mặt này.

      Mà cũng vì chữ ‘cút’ của Chu Tử Mặc, môi Minh Uyển cũng lập tức trở nên trắng bệch, vào giờ phút này, gương mặt tuyệt mỹ của nàng giọt máu.

      "Bảy ngày sau chính là sinh nhật của Tử Lan, mà bảy ngày sau. . ."

      "Nếu như ngươi biến, có tin ngươi vĩnh viễn ra khỏi vương phủ này hay ?" Chu Tử Mặc thô bạo cắt đứt lời của Minh Uyển, bởi vì biết kế tiếp Minh Uyển muốn cái gì.

      Mà những lời nàng muốn đó là lời Tử Lan tuyệt đối thể nghe.

      Minh Uyển suy nghĩ định cho nam tử trước mặt, nhưng lúc này hoàn toàn có khả năng đó, d.i0nd0nl0q0yd0n mà nàng là cây hoa thủy tiên mến nhất khi còn bé.

      Nhưng khóe miệng hơi giật giật, Minh Uyển cũng gì, bởi vì nàng hiểu, dù biết nàng chính là cây hoa thủy tiên xinh đẹp kia, cũng vì thế mà thay đổi thái độ lúc này của .

      Nguyên nhân trực tiếp nhất cũng là vì, nữ nhân phải nàng kia sâu đậm!

      "Bảy ngày sau, ta trở lại." Xoay người, mang theo vẻ thê lương như vậy, Minh Uyển rời nơi làm cho nàng đau đớn muốn chết này. ràng khát vọng thấy nam nhân này như vậy, nhưng gặp lần lại đau lần, có lẽ. . . Đợi đến khi cuối cùng mình bị đầy thương tích khắp nơi bắt đầu quên thôi.

      Khuôn mặt Tử Lan Thanh tràn đầy nghi ngờ nhìn bóng lưng Minh Uyển, khẽ cau mày, nàng luôn luôn có cảm giác Chu Tử Mặc có chuyện gì gạt nàng.

      "Chu Tử Mặc, nếu như ta nhớ lầm, bảy ngày sau là sinh nhật của ta." Suy nghĩ chốc lát, Tử Lan Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Tử Mặc vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt nghi ngờ mở miệng.

      Chu Tử Mặc, nếu như ngươi có chuyện gì, xin hãy cho ta biết, mặc kệ bất cứ chuyện gì ta cũng thản nhiên tiếp nhận, vì ở thế giới của ta, chỉ có ngươi là quan trọng nhất!

      "Ừ." Trong lòng yên trả lời, khiến Tử Lan Thanh vốn có lòng khốn hoặc lại hiểu ra từng chút.

      "Ngươi sợ nàng phá hư sinh nhật của ta, hay là sợ hãi phụ mẫu ta tìm tới cửa ở ngày đó." Tử Lan Thanh thử , tạm thời nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến có hai nguyên nhân này.

      Theo câu thứ hai Tử Lan Thanh phát ra, ràng nàng thấy cả người Chu Tử Mặc run lên, vì vậy nàng biết Chu Tử Mặc lo lắng cái gì. Vẫn lo lắng phụ mẫu chưa từng gặp mặt của nàng xuất , mà nàng cùng theo bọn họ mà rời khỏi .

      "Chu Tử Mặc. . . Ngươi có tin tưởng với ta như vậy sao?" Giọng của Tử Lan Thanh cực kì oán giận.

      "Nên là. . . phải đâu." Chu Tử Ngữ bên cạnh vùi đầu khổ sở ăn cảm thấy Tử Lan bắt đầu tức giận, nên cẩn thận ngẩng đầu lên muốn hóa giải khí chút.

      Ngay sau đó bị Tử Lan hung hăng trợn mắt nhìn cái lần nữa, Chu Tử Ngữ đột nhiên cúi đầu, nàng phải cố ý, chỉ do có chút nhịn được!

      Lúc này Chu Tử Mặc thầm cười khổ, phải đủ tin tưởng nàng, mà là nàng. . . quên. . .

      Nếu như nàng quên, vốn cần lo lắng nàng rời , nhưng là. . . Tử Lan, có mấy lời, ta thể với nàng! Bởi vì ta biết hậu quả khi ra những lời này.
      Last edited: 9/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 68: liên quan đến tình của chúng ta!

      Edit: hongheechan


      Cho nên. . . Đừng ép ta!

      "Phải hay ?" Ba chữ, giọng của Tử Lan Thanh chợt căng thẳng, vì Chu Tử Mặc do dự bất định.

      "Ừ." Rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt bén nhọn của Tử Lan, Chu Tử Mặc thở hơi dài phát ra những chữ này.

      " thể cho ta biết sao?" Dung nhan non nớt của Tử Lan Thanh vẫn trầm, thâm trầm trong mắt đó khiến Chu Tử Mặc cảm thấy có từng chút khủng hoảng như vậy.

      "Ừ." Lần này, hiển nhiên Chu Tử Mặc có can đảm mới vừa rồi, giọng chợt rớt xuống vài phần. Vốn tưởng rằng lần này Tử Lan hoàn toàn nổi đóa, tuy nhiên ngờ nàng cũng chỉ lạnh nhạt đáp tiếng rồi sau đó lên tiếng nữa.

      Vì vậy Chu Tử Mặc nghi ngờ nhìn tiểu nhân kia cái, khi phát Tử Lan cũng tức giận lại bắt đầu chột dạ, Tử Lan như vậy có mấy phần quái dị.

      "Sao vậy, thấy ta nổi giận, rất khó hiểu sao?" Lại ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn nét mặt khốn hoặc của Chu Tử Mặc, vẻ mặt Tử Lan Thanh có chút xíu muốn ăn đòn.

      " có. . . đó!" Hình như rất sợ Tử Lan tin, Chu Tử Mặc lại trả lời khẳng định lần nữa, vì vậy nhìn thấy cái vẻ mặt kinh hoảng kia, khóe miệng Tử Lan Thanh bắt đầu dần dần nhếch lên.

      Hình như loại cảm giác này. . . tồi!

      "Tử Lan. . . Ngươi tức giận?" Chu Tử Mặc vẫn chưa tin này tức giận, cực kì chú ý rối rắm lát, cuối cùng Chu Tử Mặc cũng hỏi ra khốn hoặc trong lòng.

      "Ngươi rất hi vọng ta tức giận sao?" di0n don l0quyd00n Ngẩng đầu lên lần nữa, chống lại cặp mắt khẩn trương và mê mang này của Chu Tử Mặc, trong lòng Tử Lan Thanh có hơi dãn ra, nàng rất . . . Chu Tử Mặc như vậy!

      "Dĩ nhiên phải, ta chỉ. . hiểu vì sao nàng nổi giận." Được rồi, Chu Tử Mặc thừa nhận, Tử Lan đột nhiên thay đổi làm cho chút quen như vậy.

      Tử Lan Thanh đùa giỡn nhìn Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc khốn hoặc như vậy có phỉa , rất quan tâm nàng ? Hình như loại cảm giác này rất rất tốt!

      "Mỗi người đều có việc riêng của người đó, chỉ cần trong lòng ta biết ngươi ta lòng là được rồi, cần gì để ý tới nhiều chuyện linh tinh như vậy." Lúc Tử Lan Thanh lời này, trong lòng sáng tỏ.

      Nếu , cứ lựa chọn tin tưởng vô điều kiện!

      "Tử Lan. . ." Trong lòng Chu Tử Mặc đầy cảm động, đây là Tử Lan của , rất nàng.

      "Mau ăn cơm!" Liếc Chu Tử Mặc cái, Tử Lan bắt đầu vùi đầu ăn.

      . . .

      Vẫn là gian phòng hoa lệ kia, vẫn là tấm gương đồng thần kỳ, ở gương đồng vẫn là hai người đó, tình trong mắt bọn họ cực kì chói mắt, khiến hai người tuyệt mỹ trong phòng cũng hơi cau mày.

      "Đây chính là điều ngươi muốn cho ta xem?" Trong giọng tự nhiên xen lẫn vẻ khinh thường.

      Mạc Tình Thương nghe ra khinh thường này, khẽ cau mày, nàng chỉ muốn cho nàng ta thấy tình giữa Chu Tử Mặc và Tử Lan, vì sao nàng ấy lại khinh thường như vậy? Chẳng lẽ vì chính mình từng bị thương cho nên còn tin tưởng tình cái thế giới này nữa sao?

      Nếu là như vậy, nàng cũng chỉ có thể , nữ nhân trước mặt thay đổi!

      "Vâng." Mạc Tình Thương khẽ cúi đầu, muốn để cho nữ nhân tuyệt mỹ trước mặt nhìn thấy phiền não trong mắt nàng.

      Trầm mặc, trầm mặc như chết. Giờ khắc này, nữ nhân tuyệt mỹ vì lời của Mạc Tình Thương mà nhắm hai mắt lại, ở trong đầu nàng hình ảnh nam tử hoãn mỹ như thần tiên đó ngừng quanh quẩn, nam nhân nàng từng thích nhất, ràng chỉ mình nàng, nhưng. . . Cuối cùng còn phải là lên giường với nữ nhân khác sao, cho dù là vì kéo dài chủng tộc, đó cũng là sai lầm thể tha thứ được!

      Cho nên biết có lẽ còn mình sâu đậm, mình cũng lựa chọn thẳng thắn rời .

      "Có thể ôm nữ nhân khác rồi với ngươi, diiễnđ ànl ,êq u ýđ.ô,n như vậy. . . sao?" Nụ cười trào phúng liên tục nhộn nhạo lên ở mặt nữ nhân tuyệt mỹ, nhất giả dối nhất ở thế giới này chính là !

      Biết hàm nghĩa trong lời của nàng, nên thân thể Mạc Tình Thương bắt đầu cầm được run rẩy.

      "Tại sao nữ nhân chúng ta chỉ có thể dâng hiến thân thể của mình cho nam nhân, mà nam nhân lại có thể cướp rất nhiều thân thể nữ nhân, như vậy có công bằng ?" Quay đầu, nữ nhân tuyệt mỹ nhìn thẳng tắp chằm chằm vào thân thể run rẩy của Mạc Tình Thương, giọng cực kì hung dữ.

      Nàng muốn cho nàng ta hiểu, nếu nàng ấy chỉ tình của nàng với người nam nhân kia! Mà người nam nhân kia vốn cũng toàn tâm toàn ý nàng!

      ". . . tồn tại có công bằng hay , chỉ tồn tại ." Mạc Tình Thương gắt gao cắn đầu lưỡi của mình, lúc đau đớn lan tràn ở trong cơ thể nàng, nàng đột nhiên cảm thấy mình dễ dàng hơn rất nhiều.

      Mà nam nhân bình thường lại cơ trí đó bắt đầu lên ở trong đầu nàng, nàng , cho nên nàng có thể nhịn chịu trái ôm phải ấp, cũng hiểu bất đắc dĩ của .

      " nữ nhân ngốc, ngươi vốn hiểu tình ! là ích kỷ, là tuyệt đối duy nhất, chỉ hai người mới gọi là , ba hoặc hơn ba người chỉ có thể gọi là dục vọng!" Nữ nhân tuyệt mỹ châm chọc cười tiếng, mà cặp mắt nàng nhìn Mạc Tình Thương cũng càng phát ra lạnh lẽo.

      ràng nàng và nàng ta cùng nhau lớn lên từ , nhưng tư tưởng của các nàng lại hoàn toàn khác nhau.

      " phải ba hoặc hơn ba, ở trong lòng của ta chỉ có , mà trong tim của cũng chỉ có ta, ở thế giới tình cũng chỉ có hai người chúng ta. Về phần những người khác, liên quan đến tình của chúng ta." Gần như dừng lại, Mạc Tình Thương lạnh nhạt mở miệng.

      Sau khi xong những lời này, nàng mới đột nhiên ý thức được mình cái gì, vì vậy hơi cau mày, sau đó thản nhiên cười, ra đây chính là tiếng lòng của nàng, cũng là nguyên nhân tại sao nàng vẫn nam nhân kia.

      Bởi vì lời của Mạc Tình Thương, nữ nhân tuyệt mỹ đột nhiên cắn chặt khóe môi của bản thân, "Ở thế giới tình , chỉ có. . . Hai người các ngươi. . ." Tự lầm bầm xong, nàng đột nhiên phát hình như tim của mình có dãn ra chút, nhưng chỉ chốc lát sau lại cười tự giễu.



      ☆, Chương 69: Huyết mạch sắp thức tỉnh!

      Edit: hongheechan


      Bởi vì lời của Mạc Tình Thương, nữ nhân tuyệt mỹ đột nhiên cắn chặt khóe môi của bản thân, "Ở thế giới tình , chỉ có. . . Hai người các ngươi. . ." Tự lầm bầm xong, nàng đột nhiên phát hình như tim của mình có dãn ra chút, nhưng chỉ chốc lát sau lại cười tự giễu.

      Nàng thuyết phục được nàng ấy, mà nàng ấy cũng vĩnh viễn thể nào thuyết phục được nàng, vì các nàng vốn là người của hai thế giới!

      "Hôm nay ta đứng ở chỗ này, cũng phải muốn thảo luận cái vấn đề này với ngươi, mà là cho ngươi biết. Bảy ngày sau, ta mang Tử Lan !" Nữ nhân tuyệt mỹ lại khôi phục khuôn mặt thánh khiết và cao ngạo lần nữa, giống như tuyết liên nở rộ hàn băng vậy.

      "Tin tức từ Ngư tộc truyền đến, bảy ngày sau Tử Tiêu Thánh đến." nhìn sắc mặt của nữ nhân tuyệt mỹ này, vì Mạc Tình Thương hoàn toàn có thể đoán được phản ứng lúc này của nàng.

      Cũng vì Mạc Tình Thương biết , nàng còn !

      "Bảy ngày sau đến. . . tới giành đoạt Tử Lan với ta sao?" Nữ nhân tuyệt mỹ tự lẩm bẩm, nhưng Mạc Tình Thương lại nghe ra hận ý trong giọng của nàng.

      Cũng đúng, mấy năm để ý hỏi thăm, ngày Tử Lan giác tỉnh huyết mạch đến, đây phải là muốn tranh đoạt Tử Lan với Khuynh Diệu Địch sao? Nhưng Mạc Tình biết dùng loại biện pháp nào để !

      "Hừ, ta tuyệt đối nhường Tử Lan!" Cặp mắt của nữ nhân tuyệt mỹ phát ra ánh sáng cừu hận, nàng tuyệt đối nhường Tử Lan! chỉ vì Tử Lan là do nàng sinh ra, nguyên nhân hơn nữa còn là. . . Nàng thể thua tim của mình!

      Nhìn Khuynh Diệu Địch như thế, Mạc Tình Thương lại than thở hơi lần nữa, hai người này lại làm cái gì? Nếu Khuynh Diệu Địch thừa nhận tên tuổi Tử Lan, như vậy trong lòng nàng tán thành thân phận của Tử Tiêu Thánh, nhưng nàng lại cố tình làm ra vẻ mặt hoàn toàn chấp nhận này, nàng như vậy. . .

      đúng là mâu thuẫn!

      "Tất cả đợi đến sau khi Tử Lan giác tỉnh huyết mạch mới ." Hiển nhiên Mạc Tình Thương muốn dây dưa trong vấn đề này với Khuynh Diệu Địch, vì vậy kết thúc.

      . . .

      Ở sâu trong biển khơi, di>n.đà!n l êq u;yđ,ố[nmột tòa tòa thành lộng lẫy đứng vững vàng như kỳ tích, ràng bị nước biển bao vây, nhưng trong tòa lâu đài này giọt nước biển, giống như tòa thành ở đất bằng.

      Ở bên trong tòa thành lộng lẫy này, người ra ra vào vào đều mặc nghê thải y xinh đẹp, khi bọn họ ở trong biển, sau lưng có cái đuôi cá xinh đẹp, mà khi bọn họ vào trong tòa lâu đài này, cái đuôi cá mê người kia lập tức biến thành hai cái chân người.

      Mà biến ảo nhanh đến mức mắt thường hoàn toàn nhìn ra.

      "Oành. . . Bịch. . ." Tiếng cự vật liên tục rơi xuống trước mặt, mà nhóm người cá qua lại giống như nghe được gì, làm chuyện của mỗi người bọn họ.

      "Con muốn làm tức chết bổn hoàng sao? Lại còn muốn mang nghiệt đó về!" Trong cả tòa thành, giọng trang nghiêm và tức giận ngừng gầm thét.

      "Vâng." Ở phía dưới , nam tử xinh đẹp như thần tiên nhàng đáp tiếng.

      "Con. . . đứa con bất hiếu, con mà dám tìm nghiệt đó, cần trở lại nữa!" đại sảnh, nam tử trung niên cao vĩ và tuấn chỉ ngón trỏ run rẩy thẳng vào nam tử lạnh nhạt trước mặt .

      Mà khuôn mặt tuấn dật kia vì cực kỳ tức giận mà phồng lên đỏ bừng.

      "Vâng." Vẫn là chữ, lại làm cho vẻ mặt nam tử trung niên tức giận cứng lại, sau đó lập tức sụp xuống.

      Được rồi, mặc dù rất muốn thừa nhận, nhưng phải là đối thủ của con trai bảo bối này! Ở trong lòng mặc niệm hai tiếng, nam tử trung niên bỏ lại chữ ‘hừ’ rồi sau cái xoay người hoa lệ biến mất ở Liễu Nguyên .

      Mặc dù có rất nhiều con cái, nhưng cố tình chỉ duy nhất con trai bảo bổi này có Huyết Mạch Chi Lực đủ tinh khiết, có thể kế thừa hoàng vị của , nếu sớm xé nó thành mảnh ném làm mồi cho cá mập rồi.

      Nhịn lâu như vậy, dù có nhịn nữa cũng quá mất mặt, cho nên có thể nhẫn nên nhẫn vậy!

      Chỉ cần nhịn đến khi bảo bối nhi tử này của lên ngôi vị hoàng đế, sau khi thoái , hừ hừ. . . Đến lúc đó nhìn dọn dẹp tiểu tử này thế nào!

      Vốn coi chuyện người trước mặt rời thành chuyện gì to tát, trong mắt nam tử như thần tiên lộ ra tình thương của cha nồng nặc, rốt cuộc phải đón tiểu nhân nhi kia về nhà, mặc dù cũng rất muốn đón nữ nhân mình sâu đậm kia về nhà, nhưng biết đến bây giờ vốn cũng có tư cách đó.

      Nhưng nỗ lực phấn đấu tiếp, di ễnđ~ à. nl êq u,ýđô,n cho đến khi có thực lực kia có thể trói nữ nhân bướng bỉnh thích nổi giận đó về nhà, nhất định lập tức buộc nàng chặt rồi mang về nhà, sau đó sủng ái tốt.

      "Tử Lan, rốt cuộc phụ thân cũng tới đón ngươi về nhà." Người như thần tiên đó đứng tại chỗ tự lẩm bẩm, chỉ chốc lát sau, bóng dáng của hoàn toàn biến mất ở Liễu Nguyên .

      Giống như chưa bao giờ xuất qua.

      . . .

      Mấy ngày nay, cũng biết có phải là cảm giác sai của Tử Lan Thanh , nàng cứ có cảm giác Chu Tử Mặc rất tốt với nàng, tốt đến trình độ sủng ái. Mà nàng cũng lo lắng mình có thể bị Chu Tử Mặc làm cho hư hỏng hay ?

      "Tiểu thiếu nữ, lại nghĩ cái gì thế?" Dưới ánh mặt trời rực rỡ, gương mặt tuấn tú của Chu Tử Mặc treo cưng chiều nồng đậm. Nhưng chỉ muốn Tử Lan Thanh có thể nhìn kỹ, có thể thấy được vết thương ở sâu trong mắt .

      "Chu Tử Mặc, rốt cuộc ngươi thích cái gì ở ta?" Vấn đề rất ngây thơ, nhưng Tử Lan Thanh rất muốn biết nguyên nhân.

      Theo câu hỏi của Tử Lan Thanh, vẻ mặt cưng chiều của Chu Tử Mặc thoáng dừng lại, rốt cuộc thích Tử Lan ở chỗ nào? ra cũng biết rốt cuộc mình thích chỗ nào, chỉ biết thích chính là thích!

      "Thích tất cả của ngươi." Chu Tử Mặc vuốt ve sợi tóc thuận này của Tử Lan Thanh, hình như ngón tay có hơi cứng ngắc.

      "Tất cả. . ." Tử Lan Thanh cúi đầu, liên tục suy nghĩ hàm nghĩa hai chữ này, nhưng cuối cùng nàng vẫn thể biết ý tứ bao hàm của nó.

      Sau giữa trưa, ánh mặt trời chiếu ở người Chu Tử Mặc và Tử Lan Thanh, ôn tồn như vậy, giờ khắc này Chu Tử Mặc rất hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này, dù là chỉ có thể vĩnh viễn vuốt ve sợi tóc của Tử Lan như vậy, cũng cảm thấy hạnh phúc.

      Nhưng thời gian luôn luôn thể dừng lại, ngày mai vẫn đến như cũ, mà ngày mai chính là ngày Tử Lan thức tỉnh huyết mạch!

      Ngày mai là ngày chia lìa sao? Hết thảy, ai cũng chừng. . .
      Last edited: 9/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :