1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương phi hắc đạo chiếm nhà giữa - Tiêu Tương Điệp Nhi (66/92)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 57: Tia lửa đụng nhau. ( hạ )

      Edit: hongheechan


      Chu Tử Ngữ ngồi ở bên cạnh nàng di chuyển cái ghế của mình về phía sau lần nữa, được rồi, cách xa nguy hiểm là lời nhũ mẫu thường xuyên nhắc nhở lúc nàng còn rất .

      tại nàng làm chỉ là nghiêm chỉnh chấp hành thôi!

      "Làm sao có thể sao? Ha ha. . . Ta cũng cảm thấy như vậy, làm sao ngươi có thể thích ta, làm sao có thể!" Lúc này cặp mắt của Chu Tử Mặc phát ra tự ti rạn nứt, Tử Lan của tốt đẹp như thế làm sao có thể thích , tất cả tất cả đều chỉ do từ mình đa tình!

      Mà tự mình đa tình còn cố tình khắc sâu vào.

      "Chu Tử Mặc. . ." Bi thương trong mắt Chu Tử Mặc cực kì dễ thấy, khiến lòng của Tử Lan Thanh đột nhiên khó chịu đến cực điểm, nàng phải có ý này, nàng chỉ muốn khiến cho thừa nhận thân phận của nàng, nàng chỉ muốn đường đường chính chính đứng ở bên cạnh trước mặt mọi người, chẳng lẽ. . . Điều này cũng sai lầm rồi?

      Trong mắt Tử Lan đột nhiên thoáng nước mắt khiến phiền não trong tâm Chu Tử Mặc này nhất thời bình thường lại, duy nhất còn dư lại chỉ có vô tận thương .

      "Chuyện hôm nay ngày khác bàn lại, tan cuộc thôi." Chu Tử Mặc vung tay lên, thẳng đến nội viện, bây giờ muốn đứng ở chỗ này.

      Tử Lan Thanh nhìn bóng dáng tiêu điều này của Chu Tử Mặc, khóe miệng khẽ mím lại, mấy lần muốn mở miệng, nhưng đến cuối cùng lại ra khỏi miệng cái gì, đến tột cùng giữa và nàng xảy ra chuyện gì!

      "Tử Lan, ca ca . . . Là rất thích ngươi, ràng ngươi biết tất cả." Chu Tử Ngữ đến gần Tử Lan, đưa cặp mắt lạnh lẽo của nàng đối diện với mặt mình, có chút đau lòng .

      Hai nhau người cần gì phải hành hạ lẫn nhau như thế!

      Nếu như nam nhân kia có thể thích nàng, dù là chỉ có chút nàng cũng giữ lấy tốt, nhưng. . . Nhưng ngay cả chút xíu cũng muốn cho!

      "Ta biết!" Lời của Tử Lan Thanh cực kì quật cường, cho dù có biết như thế nào, vốn nàng sâu đậm, ngay cả chút việc nho này cũng thể làm được vì nàng, như vậy có ích lợi gì?

      "Ai. . . Nếu như ta mà là ngươi, nhất định rất thỏa mãn, dù sao người ngươi cũng ngươi. nhiều lúc là ở cả hai, chỉ cần cùng cho mới có thể làm cho mầm mống tình nảy mầm khỏe mạnh." Chu Tử Ngữ biết nhất định Tử Lan có thể hiểu hàm nghĩa trong lời của nàng, dù sao Tử Lan cũng thông minh như thế.

      Mà hiển nhiên, Tử Lan quả nghe được ý tứ trong giọng của Chu Tử Ngữ, khẽ cúi đầu sau đó nâng mặt lên, ánh mắt Tử Lan nhìn Chu Tử Ngữ có hơi khác thường khẽ động, "Tiểu Ngữ, ta nên nỗ lực sao?"

      "Ừ. Ở cái thế giới này, cũng là loại dũng khí và sức mạnh." Cặp mắt Chu Tử Ngữ toát ra cỗ bi ai, . . . cũng cần dũng khí và sức mạnh, mà dũng khí và sức mạnh của nàng sắp bị mài mòn, có lẽ. . . Nàng rất nhanh nữa! die nnda nnlêqu ýdôn Bởi vì có dũng khí để tiếp tục nữa! Cũng bởi vì mất tất cả sức mạnh của tình !

      Cúi đầu lần nữa, để cho Chu Tử Ngữ nhìn thấy chớp động khác thường ngừng trong mắt nàng, lúc này Tử Lan Thanh đứng trong ở rối rắm.

      Nàng biết mình có nên chủ động xuất kích hay , chẳng lẽ muốn nàng biết xấu hổ chiếm cứ Chu Tử Mặc? Vẫn là làm , quy củ chờ Chu Tử Mặc đến sủng ái?

      "Thế giới này thiếu thốn nhất chính là loại sức mạnh dám dám hận, nên chờ đến cuối cùng mới hối hận cố gắng tranh giành." Giọng nhàng chậm chạp của Chu Tử Ngữ vẫn còn tiếp tục, mà theo những lời này của nàng, Tử Lan chợt nâng đầu của mình lên, nhìn phương hướng Chu Tử Mặc rời khỏi mà liên tục giãy giụa, sau đó rốt cuộc lộ ra tia mỉm cười mê người.

      Nếu lẫn nhau, như vậy còn muốn chứng minh cái gì? Là nàng tự nghĩ vấn đề này đến quá mức rối rắm, chưa từng trải qua tình lần nào cho nên mới phải biết làm sao như vậy.

      Nếu , như vậy dũng cảm chút!

      Chiếm liền chiếm lên, ai sợ ai!

      "Chu Tử Mặc. . . Đời này ta coi trọng ngươi." Tử Lan Thanh dùng lời , sau khi xong khóe miệng bắt đầu dần dần nhếch lên, nở nụ cười tự tin lại đẹp, mê người như vậy.

      . . .

      Đêm khuya, ở trong vương phủ hoa nở như gấm này, chiếc giường như mộng ảo, Chu Tử Mặc mới vừa vặn lên giường, đôi tay nho của Tử Lan Thanh lại gắt gao cuốn lấy gáy của , mà hai chân của nàng cũng phải thường, bá đạo đè ở hông của Chu Tử Mặc.

      Sau đó để ý đến ánh mắt thâm trầm của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh hài lòng nhắm hai mắt lại, cảm thấy thân thể Chu Tử Mặc truyền tới cứng ngắc, nụ cười như có như ở khóe miệng Tử Lan Thanh ngừng mở rộng ra.

      Chu Tử Mặc nhìn khuôn mặt nhắn thỏa mãn của Tử Lan Thanh, khẽ cau mày, sau đó bất đắc dĩ mà cười cười, khuôn mặt nhắn của bé này viết hai chữ ‘bá đạo’, chắc hẳn về sau mỗi ngày ngủ cũng lấy loại này chiếm cứ mình. Loại cảm giác này. . . rất tốt. . .

      Đột nhiên, bắp chân của Tử Lan Thanh đè ở ngang hông Chu Tử Mặc xuống phía dưới mấy phần, vì vậy đụng phải nơi nên đụng vào, khiến Chu Tử Mặc nhịn được hít vào hơi.

      Nhìn Tiểu Nhân Nhân giống như ngủ say gắt gao mím môi, cố nén nụ cười của nàng, Chu Tử Mặc muốn nắm lấy khuôn mặt nhắn của nàng hung hăng hôn cái.

      Nhưng mà cuối cùng là cái gì cả, chỉ cố nén ngọn lửa vô danh trong lòng này.

      . . .

      Khi đêm khuya tới, Chu Tử Mặc đột nhiên mở hai mắt ra, ánh sáng như mãnh hổ ở đáy mắt lóe lên phát rồi qua. Sau đó cảm thấy thân thể của mình bị người nho này ôm chặt, giữa hai người khe hở, Chu Tử Mặc bất đắc dĩ cười khổ tiếng.

      Cực kì cẩn thận gỡ bung ra hai tay hai chân của tiểu tử, Chu Tử Mặc rất đánh thức nhân nhi khả ái này.

      "Ưmh. . . Ghét. . ." Tiếng rất nũng nịu, Chu Tử Mặc nghe thấy xương cũng nhanh mềm ra, mà vị huynh đệ ở hạ thân cũng lập tức sống lại. Nhưng vẻ mặt non nớt trước mặt của tiểu tử này khiến cho cảm giác mình giống như biến thái, vì vậy bất đắc dĩ cười tiếng, kéo ra khoảng cách của và Tiểu Nhân Nhân lần nữa, Chu Tử Mặc rón rén xuống giường.

      Vị mẫu thân Hoàng quý phi kia bây giờ chờ ở trong hoa viên , nếu qua nhanh chút chừng sắp nghênh đón cuộc ‘gió tanh mưa máu’, cho nên vẫn phải nắm chặt thời gian.

      Mặc xong quần áo cấp tốc, lưu luyến quay đầu lại nhìn Tiểu Nhân Nhân giường kia cái lần nữa, sau khi Chu Tử Mặc bước ra bước thân thể ngay lập tức phi , bay tới vườn hoa .

      Chờ lúc tới vườn hoa , vị mẫu thân Hoàng quý phi kia quả đợi ở đó.

      "Đến rồi." quay đầu lại, trong giọng hôm nay của Mạc Tình Thương giọng hình như lộ ra từng tia bi thương như vậy.

      Chu Tử Mặc hiểu tại sao nàng lại đau lòng chau mày lại, tùy ý đáp tiếng.

      "Ngươi rất thích nàng sao?" Mạc Tình Thương xoay người, vì nàng muốn để cho Chu Tử Mặc nhìn thấy hèn nhát trong mắt nàng, con trai bảo bối của nàng như vậy, nhưng cái giá của sâu đậm rất tàn nhẫn, nàng suy nghĩ nhiều về thời gian tám năm trước, nếu nàng đồng ý thỉnh cầu của nữ nhân kia, biết chuyện này có thể trở nên mỹ mãn chút hay .
      Last edited: 9/9/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 58: Tuyệt đối quên

      Edit: hongheechan


      "Vâng." Vẫn là chữ, nhưng lại chứng minh quyết tâm của Chu Tử Mặc, rất thích rất thích Tử Lan, ngay từ lúc còn rất nhóc khả ái kia dung nhập vào tim của , làm cho thể dứt bỏ được nữa.

      Nàng giống như miếng thịt trong tim vậy, nếu như ngay cả tim của người cũng bị mất, vậy còn có thể tính là người sao?

      " như vậy, có số việc ta muốn cho con biết, cũng để cho con lựa chọn." Gương mặt Mạc Tình Thương hơi bi thương, vì còn chưa ra lựa chọn đó, nàng biết quyết định cuối cùng của Chu Tử Mặc.

      Mà quyết định kia lại phải quyết định nàng muốn thấy! Nhưng nàng lại có biện pháp nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bảo bối của nàng lên con đường có lối về kia!

      "Con biết ." Giọng của Chu Tử Mặc lộ ra mấy phần kiên định, điều nên tới chắc chắn tới!

      "Ngươi biết sao?" Trong lời của Mạc Tình Thương lộ ra khiếp sợ, Chu Tử Mặc biết thân có huyết mạch chi lực sao? Cũng biết hậu quả của giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực sao? biết tất cả?

      Nếu là như vậy, còn có thể nhịn mở miệng rồi mới tất cả, chỉ do phần nhẫn này có tư cách giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!

      "Cũng phải là biết hết, chỉ biết phần như vậy." Chu Tử Mặc rất tùy ý, nhưng Mạc Tình Thương lại nghe thấy khẩn trương trong giọng của , xem ra phần kia cũng ít, nếu phải luống cuống như này.

      Nhưng ngay cả như vậy, Mạc Tình Thương cũng nghe được kiên định trong giọng của , xem ra vẫn kiên định muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!

      Cũng đúng, muốn đứng ở bên người Tử Lan cũng chỉ có lựa chọn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực này, cho dù tương lai con đường này có bao nhiêu gian khổ cũng chỉ có thể tiếp, vì người là Tử Lan, đó nhất định là nữ nhân cả đời của .

      " khi con lựa chọn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, nhất định phải đối nghịch với truyền nhân của Nhân Hoàng, vì mỗi vị Hoàng đến chỉ có thể có truyền nhân!" Mạc Tình Thương cực kì bình thản, nhưng cũng khẩn trương như vậy, thậm chí Chu Tử Mặc còn thấy bàn tay mảnh khảnh thon dài của nàng hơi run run chút. Chắc lúc này lòng của nàng cũng khẩn trương khác thường, dù sao Chu Tử Mặc cũng là nhi tử quý giá nhất của nàng!

      Chỉ cần vừa nghĩ tới có lẽ con trai của mình bước lên cái lối có đường về kia, di enđ.annnle,q u.yý9do=n nàng cảm thấy có lẽ quyết định bây giờ của mình là sai, trong tương lai nhất định nàng hối hận.

      Nhưng. . .

      Nàng phải để cho bước lên con đường lối về kia!

      "Con biết." Vẫn là giọng đạm mạc, lần này, đáy mắt Chu Tử Mặc chút biến hóa, như lựa chọn tiếp nhận giác tỉnh Huyết mạch chi lực, có nhiều sợ hãi hơn nữa cũng chỉ uổng công.

      Chỉ cần có Tử Lan ở bên cạnh , cho dù ngày mai là ngày tận thế vậy như thế nào? Đêm nay có rượu đêm nay vui mừng, mà cần biết vui buồn ngày mai!

      "Truyền nhân của Nhân Hoàng tuyệt đối cho phép tồn tại của con, con gặp phải đuổi giết vô tận!" Tiếng của Mạc Tình Thương như có chút kích động, mà lúc đó cánh tay mảnh thon của nàng cũng hoàn toàn bắt được bả vai Chu Tử Mặc.

      Ngay khi sau khi xong lời này, Mạc Tình Thương đột nhiên sững sờ, ngước nhìn nhi tử còn cao hơn mình cái đầu này, khóe miệng Mạc Tình Thương toát ra vẻ khổ sở.

      Thấm thoát ở nơi này, nhi tử lớn lên. . .

      "Con biết." Vẫn ba chữ này, vẫn là giọng điệu như vậy, nhưng ánh mắt kiên định có xảy ra chút biến hóa nào. Vì vậy rốt cuộc Mạc Tình Thương hiểu quyết tâm của lúc này!

      Chậm rãi buông bả vai Chu Tử Mặc ra, Mạc Tình Thương nhịn được lui về phía sau bước, mặt của nàng tia huyết sắc, "Con đồng ý. . . giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực?"

      "Đồng ý!" dừng lại chút nào, Chu Tử Mặc trả lời cực kì dứt khoát và vang dội, cứ gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt đẹp kia của Mạc Tình Thương như vậy, nhìn sắc mặt mất toàn bộ huyết sắc từng chút từng chút của nàng, trở nên vô cùng trắng bệch, trái tim bắt đầu hơi đau nhức.

      Chậm rãi quỵ xuống đất, tiếng của Chu Tử Mặc lộ ra cỗ tự trách, rồi lại kiên định như vậy, "Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, nhi tử biết bước lên con đường kia mang đến số mạng gì cho cả nước Chu, cũng biết khi bước lên con đường kia có lẽ trăm năm sau cũng chăm sóc được người, nhưng. . . Nhi tử thể mất Tử Lan, càng thể nào nhìn nàng bị người khác ôm vào trong ngực, nếu nhi tử nhất định điên! Mẫu thân, hãy thành toàn cho nhi tử!"

      Run rẩy nâng tay của mình lên, sau đó vô lực để xuống lần nữa, Mạc Tình Thương nhắm chặt hai mắt, giọt lệ chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt nàng, tiếng của nàng thê lương như vậy, "Muốn giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng, cần cắt ngón giữa của mình, nặn ra chín giọt máu hòa với nước trong rồi uống máu và nước trong dung nhập đó."

      Đây là phương pháp giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, phương pháp này chỉ có Nhân Hoàng và nàng biết. Bởi vì nàng từng là Thị nữ ..... mẫu thân của Tử Lan. . .

      "Nhớ, phương pháp này chỉ có hiệu quả vào sinh nhật mười sáu tuổi của con!" Đột nhiên mở ra cặp mắt của mình ra, nhanh chóng xong câu đó, Mạc Tình Thương giống như cùng mất tất cả hơi sức, diê/ndànl'eq\uydonn cặp mắt vốn sáng rỡ kia cũng ở lúc đó hoàn toàn mất tất cả sắc thái trở nên xám xịt, giống như lão nhân tuổi xế chiều.

      Rốt cuộc nàng vẫn phải tự mình đưa nhi tử quý giá nhất của mình tới con đường lối về này. . .

      "Mẫu thân. . . giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực mất tất cả trí nhớ sao?" Vẻ mặt Chu Tử Mặc có hơi tự nhiên.

      "Ừ, đây là quy định trong trời đất, muốn lấy được thứ gì đó nhất định mất ít thứ khác. Nên biết, có được tất có mất. Rất nhiều thứ, sao có thể có được dễ dàng như vậy." Mạc Tình Thương nhìn Chu Tử Mặc tình bất định, lời cực kì nghiêm túc.

      Đáy mắt nàng toát ra từng chút mong đợi như vậy.

      Cuối cùng, nàng vẫn hi vọng Chu Tử Mặc giác tỉnh huyết mạch chi lực, nàng chỉ hi vọng con trai của nàng có thể bình an may mắn hạnh phúc hết cuộc đời này.

      Nhưng nhất định muốn để nàng thất vọng!

      "Con quên Tử Lan!" Đột nhiên Chu Tử Mặc ngẩng đầu, sau đó nhìn về Mạc Tình Thương, ánh mắt của cực kì sắc bén, đây là cam kết của với mẫu thân, cũng là cam kết với lòng của mình!

      . . . Tuyệt đối quên Tử Lan, dù có giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực cũng quên.

      "Nhi tử ngốc, đây là định luật trời đất, là hoàn toàn thay đổi. . ."

      "Nếu như đây là định luật trời đất, liền phá quy luật của thế giới này!" Trong mắt Chu Tử Mặc chợt lóe lên kim quang, giống như ánh sáng mặt trời mọc, chói mắt rồi lại chói mắt, nhưng cũng lấy loại tốc độ vĩnh viễn thay đổi từ từ dâng lên.

      Nhìn Chu Tử Mặc như thế, Mạc Tình Thương hơi sững sờ, sau đó bi ai trong mắt bắt đầu tản chút xíu, nụ cười ở khóe miệng cũng bắt đầu chậm rãi lên.

      "Ta tin con quên Tử Lan, cũng tin con tuyệt đối dễ dàng bị truyền nhân Nhân Hoàng giết chết, vì con là con ta." Mạc Tình Thương kiên định như vậy, chút kim quang nhanh chóng trong mắt Chu Tử Mặc ảnh hưởng đến nàng, chính nàng cũng biết lúc này sao nàng lại tin tưởng Chu Tử Mặc như vậy.

      Nhưng mà cách mẫu tử liên tâm này cũng phải là hư ảo toàn bộ, có lẽ nội tâm kiên định của Chu Tử Mặc ảnh hưởng đến Mạc Tình Thương.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 59: Chu Tử Mặc, ngươi ở đâu?

      Editor: hongheechan

      Cho nên lúc này Mạc Tình Thương khỏi yên lặng.

      "Võ công của ta nên truyền thụ cho con truyền xong toàn bộ, tại ở thế giới này trừ những người giác tỉnh huyết mạch kia, võ công của con là đệ nhất thiên hạ." Mạc Tình Thương cố gắng làm cho mình vui vẻ, nhi tử vì con dâu mà cố gắng phấn đấu, nàng nên vui vẻ mới đúng.

      Chỉ cần nhi tử có thể ôm được mỹ nhân về rồi từ đó hạnh phúc cả đời, nàng cũng thỏa mãn.

      "Vâng." Chu Tử Mặc tùy ý đáp tiếng.

      Nhưng Mạc Tình Thương lại nhíu nhíu mày, sau đó chân nhảy chút đến chỗ Chu Tử Mặc vỗ đầu , giọng cực kì tốt, "Tiểu tử thúi, làm gì mà bày gương mặt này ra cho lão nương nhìn, ngươi phải vui vẻ mới đúng!"

      Nhìn mẫu thân trở mặt nhanh chóng này, Chu Tử Mặc cười khổ tiếng, sau đó lộ ra sắc mặt còn khó coi hơn khóc, "Là thế này phải ?"

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Mạc Tình Thương nỗ lực nâng khóe miệng của mình lên, thân thể của nàng cứ trôi lơ lửng ở giữa trung như kỳ tích như vậy, mặc dù nàng giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, nhưng huyết mạch lưu động trong thân thể này cũng có thể giúp nàng làm chút chuyện người thường vốn thể hoàn thành.

      Đây chính là chỗ tôn quý của Huyết Mạch Chi Lực!

      "Vâng, con vui vẻ." Chu Tử Mặc cười khổ tiếng lần nữa, mẫu thân này của có lúc nhìn qua giống như tiểu hài tử bướng bỉnh bình thường, cũng biết bình thường nàng thanh nhã cao quý có phải giả vờ hay .

      "Cười còn khó coi hơn khóc!" die~nndànl.eequ,ýdon Mạc Tình Thương có chút bất mãn giơ giơ quả đấm của mình lên, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn Chu Tử Mặc cái biến mất ở trước mặt Chu Tử Mặc, mặc dù nàng biến mất, nhưng giọng hung ác bay tới từ chỗ rất xa hung ác, "Tiểu tử thúi, nhớ vui vẻ chút cho lão nương, cũng nhớ kỹ lời thề của con!"

      Cười khổ lần thứ ba, mẫu thân của , còn để lại câu uy hiếp như vậy, mà lời uy hiếp cũng tránh khỏi quá. . . Cái kia. . .

      . . .

      Ngủ được mơ mơ màng màng, Tử Lan Thanh có chút mệt mỏi mở cặp mắt của mình ra, cảm thấy trong hai tay của mình còn người nên tồn tại, nàng bắt đầu lục lọi ở bên cạnh mình.

      Vậy mà sờ soạng nửa ngày vẫn thể tìm ấm áp được quen thuộc kia, vì vậy đột nhiên mở hai mắt ra ngồi thẳng lên, Tử Lan Thanh ngừng tại tìm kiếm Chu Tử Mặc ở bốn phía của mình.

      Vậy mà chiếc giường rộng lớn này trừ nàng ra đâu còn có người khác!

      "Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc, Chu Tử Mặc. . . Ngươi ở đâu? Chu Tử Mặc!" Tiếng của Tử Lan Thanh vì sợ hãi mà có chút gấp gấp vội vã, đột nhiên nàng nhớ đến giấc mộng tối hôm qua, vì vậy càng bắt đầu sợ hãi.

      Khuôn mặt nhắn ngay lập tức thay đổi trắng bệch, giọng Tử Lan Thanh càng ngày càng run rẩy, chẳng lẽ Chu Tử Mặc vứt bỏ nàng?

      Bên ngoài căn phòng này vốn nên có nha hoàn gác đêm, nhưng vì mỗi đêm Chu Tử Mặc muốn lén ra ngoài luyện võ, cho nên này nha hoàn gác đêm bị điều , nên chung quanh phòng ốc này trừ mấy thị vệ bảo vệ an toàn ở ngoài có người khác như vậy.

      Mà mặc dù những thị vệ kia nghe được tiếng khóc của Tử Lan, nhưng cũng dám vào nhà an ủi tiểu tử này.

      Cả vương phủ cũng biết tiểu tử này khanh khách là vương gia cấm kỵ, đừng bảo là vào cửa phòng an ủi, chừng chỉ là tiến lên hỏi thăm mấy tiếng có lẽ cũng còn thấy ngày mai mặt trời.

      Cho nên bọn họ trừ nóng lòng ra đúng là biết có thể làm cái gì.

      Chỉ hy vọng Vương Gia có thể trở về sớm chút!

      có ai. . . Vẫn có người nào, có bất kỳ ai. . . Xung quanh là mảnh yên tĩnh, ngay cả tiếng chim tước cũng có, Tử Lan cứ run sợ cuộn thành đống như vậy, thân thể nho ngừng run rẩy, cũng bắt đầu giọng ra nước mắt.

      "Chu Tử Mặc, rốt cuộc ngươi ở đâu?" Giọng Tử Lan cực kì bi thương, nàng rất nhớ nam nhân kia, cũng rất sợ, sợ Chu Tử Mặc bỏ nàng .


      ☆, Chương 60: Tính toán của mắt đào hoa!

      Edit: hongheechan


      Đối với giấc mộng tối hôm qua, cho dù biết là giả, nhưng Tử Lan Thanh vẫn lo lắng, vô cùng lo lắng tất cả thứ trong mộng thực diễn ra!

      Chu Tử Mặc biến thành như vậy sao?

      Nếu như biết, đến cuối cùng nàng nên lấy loại tâm tình nào đối mặt đây!

      Có lẽ né tránh xa xa, dù sao nàng cũng phải là cái loại nữ nhân thích gò ép, nhưng. . . Vì sao nghĩ đến buông tha trái tim này lại đau xót như thế?

      cầm được nước mắt mà rơi xuống, Tử Lan Thanh hoàn toàn khống chế lời của mình được, nàng đau lòng! nhịn được mà đau lòng, rất. . . Đau lòng!

      "Tử Lan, sao vậy?" Giọng Chu Tử Mặc vì sợ hãi mà có chút run rẩy, vừa vào nhà nhìn thấy nhóc Tử Lan kia cuộn thành đoàn, thân thể nho vẫn còn ngừng run rẩy, vì vậy biết chuyện lớn rồi!

      Mà vì vậy, trái tim kia theo tiếng khóc thút thít của Tử Lan mới bắt đầu sợ.

      Vui mừng ngẩng đầu, nhìn bộ mặt lo lắng của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh nhảy vào trong ngực ấm áp này, tựa đầu của mình vào bả vai Chu Tử Mặc, mà cái miệng nhắn này lại hung hăng cắn lên gương mặt tuấn dật của Chu Tử Mặc.

      "A. . . Đau!" Chu Tử Mặc buồn bực trong lòng biết rốt cuộc tiểu tử này nổi điên làm gì, tuy nhiên sợ vì mình thô bạo thương tổn đến nàng, vì vậy chỉ có thể vừa nhẫn đau đớn vừa che chở động tác giải thích được của nhóc này.

      " ra phải nằm mơ, ngươi trở lại." Tử Lan Thanh mở mắt nhìn gương mặt của Chu Tử Mặc, khuôn mặt tràn đầy hưng phấn mở miệng. Bên cạnh mắt còn treo lại vài giọt nước mắt còn sót lại.

      Nghe lời của nhóc, Chu Tử Mặc đúng là dở khóc dở cười.

      ra mình bị cắn cũng là vì nhóc ngoan ngoãn này cho là nàng nằm mơ?

      "Ta chưa bao giờ rời ." Ôm chặt Tiểu Bại Hoại này, giọng của Chu Tử Mặc vẫn sủng ái trước sau như , nàng như vậy, làm sao cam lòng rời khỏi!

      "Bây giờ rời , về sau cũng rời sao?" Xoa cái mũi của mình, hình như ánh mắt của Tử Lan Thanh có hơi tránh né. Được rồi, nàng thừa nhận nàng lại nghĩ tới giấc mộng chết tiệt kia!

      "Về sau. . ." Chu Tử Mặc cau mày.

      muốn lừa gạt Tử Lan, cho dù là chút chuyện như vậy cũng muốn.

      Tử Lan rời khỏi là tất nhiên, đây là chuyện người nào có thể ngăn lại , cho nên. . .

      "Ngươi rời khỏi ta sao?" Buông cánh tay Chu Tử Mặc ra, khuôn mặt nhắn của Tử Lan Thanh lên đầy mây đen, thái độ tại của Chu Tử Mặc có rời hay ?

      Nếu là như vậy, có chứng minh giấc mộng hôm qua của nàng có lẽ có . . . diễn ra hay ?

      Tâm bắt đầu cầm được mà đau nhức, Tử Lan Thanh biết ra tim mình còn có thể đau đớn như vậy, càng biết có ngày Chu Tử Mặc có . . . Rời . . .

      "Tuyệt đối ta rời khỏi ngươi, nhưng là ngươi. . . Có lẽ rời khỏi ta." Chu Tử Mặc mắt thấy khuôn mặt nhắn của Tử Lan đầy mây đen lập tức mở miệng giải thích.

      Nhưng mới vừa ra khỏi miệng phát giác hình như giải thích này có chút. . . Quá gượng ép!

      "Chỉ cần ngươi vứt bỏ ta trước... ta tuyệt đối rời khỏi ngươi." Giọng kiên định của Tử Lan Thanh cứ nhàng ở bên tai Chu Tử Mặc như vậy.

      Giống như lời thề cổ xưa này, biết lặp lại bao nhiêu lần.

      Ngay cả trái tim có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng Chu Tử Mặc chỉ trả lời Tử Lan Thanh chữ, "Được." Hình như, lúc này cũng chỉ có thể chữ này để diễn tả tâm tình của .

      Lấy được trả lời khẳng định của Chu Tử Mặc, tâm tình vốn căng thẳng của Tử Lan Thanh từ từ buông lỏng, vì nàng tin chắc, tuyệt đối nàng thể nào bỏ Chu Tử Mặc xuống được. nam nhân này nhiều năm, sao có thể bỏ bỏ, tình giữa và nàng nhất định thiên trường địa cửu!

      Chỉ cần kiên trì. . .

      . . .

      Ngày thứ hai, khi Tử Lan Thanh vẫn còn giường, ba vị hoàng tử bình thường thế lộ diện toàn bộ tụ tập tại vương phủ của Chu Tử Mặc.

      Mà lúc này, bốn người cùng phòng, uống trà xanh với nhau, diennd annlêq.uyyd onn người đồng ý chủ động mở miệng.

      "Tứ hoàng đệ có nhã hứng, bố cục khắp phòng kém chút nào so với Ngự Thư Phòng của hoàng a mã." Rốt cuộc con hồ ly xảo trá thứ nhất mở miệng, vậy mà mở miệng thiết rập bẫy cho Chu Tử Mặc.

      gian phòng tùy tiện ở đây so ra mà vượt Ngự Thư Phòng của hoàng a mã, người biết cho rằng hồ ly ở đây nịnh bợ, nhưng người biết lại biết đây vốn là ám chỉ những người kia có dụng ý khác.

      "Ha ha. . . Đại ca cái này đùa, nếu là gian phòng kia có thể vượt Ngự Thư Phòng của hoàng a mã, vậy phải phòng ngủ của ngài còn hào hoa hơn long sàng của hoàng a mã à."

      Chắc chắn Chu Tử Mặc phải là loại nam nhân thích để người khác thiết rập bẫy, nhưng người khác cũng tính kế đến , nếu phản kích, phải bị người ta chế giễu sao?

      Cho nên lúc phản kích, Chu Tử Mặc ác hơn bất kì ai khác!

      "Ha ha. . . Ta chỉ đùa với Tứ đệ chút mà thôi, Tứ đệ tưởng chứ." Nở nụ cười y hệt ánh mặt trời, lại biết giấu bao nhiêu tính toán u ám.

      mở miệng, Chu Tử Mặc chỉ cười yếu ớt.

      "Đương nhiên Tứ đệ coi là , phải biết trong mấy huynh đệ chúng ta tính tình Tứ đệ vẫn là hiền hoà nhất, nếu cũng thích. . . Ha ha. . . Ta lỡ lời." đôi mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy ý cười, nhưng ra cũng là khôn khéo như vậy.

      Trong lòng Chu Tử Mặc thầm mắng mấy con hồ ly trước mặt, nhưng lại lộ vẻ mặt chút nào.

      Giống như nghe thấy đối thoại của mấy con hồ ly này.

      "Đúng rồi, sao Tử Lan cách cách có đây, gọi nàng ra ngoài để cho chúng ta nhìn chút, ta nhớ hình như rất lâu chúng ta nhìn thấy tiểu nha đầu kia rồi." Nụ cười sáng rỡ như ánh mặt trời vẫn còn tiếp tục diễn ra, nhưng nụ cười mặt Chu Tử Mặc lại có chút chịu được như vậy.

      Chuyện khác còn dễ , bạn đọc truyện ở die ndà,nlêq úyđ ôn. nhưng chỉ cần dính líu quan hệ với Tử Lan, lại nhịn được muốn bộc phát.

      "Nàng còn ngủ, cũng cần gọi, chỉ là tiểu nha đầu có ích, có gì để nhìn." Lời nửa nửa đùa, lời chậm rãi phát ra từ trong miệng Chu Tử Mặc, ai biết rốt cuộc lúc này có ý tứ gì.

      "Nhưng sao ta nghe Tử Lan cách cách rất biết điều chứ. Ha ha. . . đúng là muốn gặp." Cặp mắt đào hoa đẹp đẽ kia híp lại, tinh quang ở đáy mắt chợt lóe lên.

      Chu Tử Mặc như này là muốn bảo vệ đứa bé kia sao? Nếu là như vậy, vậy cũng chỉ có thể địa vị của nhóc kia ở trong lòng chắc chắn phải là quan trọng bình thường!

      Trước kia biết đứa bé kia chiếm vị trí rất lớn ở trong lòng Chu Tử Mặc, mà bây giờ xem ra, lớn của vị trí đó. . . Còn phải xem lại lần nữa mới!

      Hơn nữa tiểu thân phận của đứa bé kia. . .

      Ở bên trong con mắt đào hoa xinh đẹp, mưu tính toán được sinh ra liên tiếp.

      Chu Tử Mặc như có điều suy nghĩ nhìn mắt đào hoa này cái, sau tùy ý mở miệng, "Nếu mọi người nghĩ như vậy, ta bảo nhũ mẫu dẫn nàng tới. Chỉ là dã nha đầu, ngộ nhỡ có đắc tội chỗ nào với chư vị hoàng huynh, kính xin chư vị lấy làm phiền lòng."

      xong cũng để ý tới ánh mắt kinh ngạc của ba người chỗ đó, gọi nhũ mẫu để nàng ôm Tử Lan Thanh đến.

      Vì vậy Tử Lan Thanh còn đắm chìm trong trong mộng thể bị gọi tỉnh, xoa mình đôi mắt u mê còn buồn ngủ của mình theo bà vú tới nơi chiến trường có khói súng này.

      "Tử Lan cách cách rất đáng , ngay cả này dụi mắt cũng mê người như vậy." câu ngứa ngáy như thế khiến Tử Lan Thanh còn đắm chìm trong giấc mộng ngau lập tức giật mình tỉnh lại.

      Mà ba người kia vốn trầm tĩnh nghe lời ca ngợi kia cùng nghi hoặc nhìn nam tử mắt đào hoa này cái. Sau đó cùng thu hồi tầm mắt của mình.

      Mặc dù Chu Tử Mặc biết tại sao nam tử bình thường thích chuyện này hôm nay lại ra nhiều từ ngữ như vậy, ngay lúc đó trong lòng cười lạnh tiếng, Chu Tử Mặc quyết định khác.

      Nam nhân dám giành Tử Lan với chỉ có kết quả, đó chính là chết!

      Trong lúc Tử Lan Thanh tỉnh táo, nàng mới phát ra là ở trong phòng này còn có bốn vị mỹ nam khác.

      "Tử Lan, tới đây." Chu Tử Mặc ngoắc về phía Tử Lan.
      Last edited: 9/9/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 61: Tính toán của ba con hồ ly ( thượng )

      Edit: hongheechan


      Nếu là bình thường, loại hành động giống như con cún với Chu Tử Mặc như này, Tử Lan tuyệt đối chỉ liếc cái.

      Nhưng bây giờ nhiều trai đẹp ở đây như vậy hơn nữa còn là huynh đệ của Chu Tử Mặc, Tử Lan quyết định cho mặt mũi. Hung hăng nhún nhún cái mũi của mình, Tử Lan Thanh rất tình nguyện về phía Chu Tử Mặc.

      "Còn chưa tỉnh ngủ sao?" Tử Lan mới vừa vặn tới Chu Tử Mặc trước mặt của, Chu Tử Mặc liền ôm lấy tiểu tử này người, nhìn gương mặt buồn ngủ còn có bất mãn của nàng, lời của Chu Tử Mặc có mấy phần đau lòng.

      Các ngươi cũng biết ta sủng ái Tử Lan, vậy ta sủng ái cho các ngươi nhìn! Đây chính là lời Chu Tử Mặc muốn ba người chỗ kia bây giờ.

      Nếu ta đặt sủng ái Tử Lan ra ngoài sáng, như vậy nếu có người dám can đảm tổn thương Tử Lan, hừ. . . Cũng đừng trách ta khách khí, cho dù là huynh đệ ruột, di.en~đànl.qú-yđôn ta cũng nương tay mà lột da của các ngươi.

      "Ừ." Cái miệng nhắn lẩm bẩm, Tử Lan Thanh rất bất mãn nhìn Chu Tử Mặc trước mặt, rốt cuộc cái tên nam nhân chết tiệt này có ý gì? Kêu mình tới chỉ để cho mấy tên nam nhân này nhìn?

      là. . . Tức chết nàng!

      "Buổi trưa hôm nay muốn ăn cái gì, ta để nhũ mẫu làm." Lúc này Chu Tử Mặc hoàn toàn hòa tan vào trong khí sủng ái Tử Lan, quên lãng ba con hồ ly này ở bên.

      " biết Cách cách Tử Lan thích ăn những thứ gì, ta có thể để cho người ở hoàng cung làm cho ngươi." Mắt đào hoa ở bên cạnh cũng nhịn được muốn tham gia náo nhiệt.

      Chu Tử Mặc lạnh nhạt nhìn sang mắt đào hoa này lần nữa, chán ghét chợt lóe lên ở đáy mắt.

      Rốt cuộc nam nhân này có ý định gì?

      "Thức ăn trong hoàng cung có gì ngon?" Nghe được câu này con ngươi to của Tử Lan chợt sáng lên, nàng có sức miễn dịch với đồ ăn ngon.

      "Ha ha. . . Nàng muốn ăn cái gì có cái đó." Hơi có thâm ý nhìn nhân nhi khả ái trước mặt này, mắt đào hoa đột nhiên cảm thấy dáng dấp tiểu tử trước mặt này tồi, hơn nữa thân phận của nàng ta rất thần bí, có lẽ. . . Mình có thể thử thích nàng.

      "Thịt rồng, có ? Ta muốn ăn thịt rồng!" Vẫn là lời hưng phấn, nhưng đùa giỡn trong con ngươi Tử Lan cũng cực kì chói mắt.

      Vì vậy theo lời của nàng, nụ cười ngọt ngào của mắt đào hoa tiêu tán từng chút , lúc này rốt cuộc dù có ngu ngốc cũng hiểu mình bị tiểu nhân nhi này đùa bỡn.

      "Khụ khụ. . . Thịt rồng có, thịt gà có, biết ngươi có thích hay ." Có chút xấu hổ ho khan hai tiếng, mắt đào hoa cũng mất công sinh sống ở hậu viện mấy năm như vậy, cho dù lời mới vừa rồi biểu lộ rất , vậy mà câu tùy ý đầu tiên che dấu được.

      Khinh thường nhếch miệng, nhìn mắt đào hoa này nữa, Tử Lan co rúc ở trong ngực Chu Tử Mặc, ngáp cái bắt đầu bổ sung giấc ngủ.

      "Hình như cách cách Tử Lan rất thích ngủ, cái này cũng tốt với thân thể." Mắt đào hoa vẫn còn tiếp tục. Lúc này những người ở chỗ khác cuối cùng cũng nhìn thấu được mấy phần mờ ám, theo lý thuyết tiểu tử này nên như thế, tuy nhiên lại cố tình làm như vậy.

      Hoặc là con hồ ly lại có mưu gì ở chỗ này, hoặc là sưh thích tiểu cách cách này.

      Nghĩ đến khả năng thứ hai, sắc mặt của Chu Tử Mặc biến đổi, từ khi nhặt được Tử Lan đến bây giờ, tổng cộng thời gian hơn tám năm, hề nghĩ tới có nam nhân khác thích Tử Lan.

      Cho dù con trai của nhũ mẫu từng rất ‘ quan ái ’ với Tử Lan, nhưng Chu Tử Mặc cũng biết đó phải là .

      "Có cái gì tốt, nàng thích ngủ ta để cho nàng ngủ." Chu Tử Mặc cưng chiều ôm chặt tiểu nha đầu trong ngực, tràn đầy khuôn mặt đều là sủng ái tiểu nha đầu này, nhìn cũng nhìn mắt đào hoa cái.

      "A. . . Ha ha. . ." Cười cười xấu hổ, lúc này mắt đào hoa cũng biết mới vừa rồi quả mình có hơi quá.

      Vì vậy sờ lỗ mũi cái lên tiếng nữa.

      Vốn tưởng rằng có trò hay để nhìn, kết quả ngờ lại kết thúc như vậy, hai vị hoàng tử khác cũng ngồi được nữa, "Xem ra hình như nhị đệ rất thích cách cách Tử Lan." Đại hoàng tử hơi có thâm ý mở miệng.

      Vừa mở miệng còn như có điều suy nghĩ nhìn Chu Tử Mặc cái.

      "Quả là vậy." Nam tử vốn ngồi ở trong góc có ý định mở miệng cũng câu.

      "Ta chỉ là thấy cách cách Tử Lan rất đáng , cho nên hơi cưng chiều." Sắc mặt hề có vẻ hốt hoảng, nụ cười quyến rũ ở khóe miệng cùng với đa tình ở đáy mắt của mắt đào hoa quay lại tất cả.

      "Ha ha. . . biết có phải Nhị đệ đặc biệt thích chứ?" Lời trêu đùa tia châm chọc, nhưng rốt cuộc người chuyện mang loại hàm nghĩa nào ai có thể biết được?

      dám mở miệng, mắt đào hoa chỉ hé miệng cười yếu ớt.

      "Các vị huynh trưởng, Tử Lan mệt mỏi rồi, hay là để ngày khác chúng ta lại tụ tập?" Giọng Chu Tử Mặc cực kì hiền hoà, nhưng lại tiết lộ ra vẻ uy nghiêm thể phủ nhận.

      Cho nên dù ba người bọn họ có cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ gật đầu chút rồi rời .

      Khi ba con hồ ly này hoàn toàn rời , Tử Lan Thanh đột nhiên mở hai mắt nhắm chặt ra, nở nụ cười thản nhiên nhìn Chu Tử Mặc, "Tiểu Mặc Mặc, ngờ tới nhiều khi, ngươi cũng rất hiểu phối hợp đó!"

      "Cái đồ quỷ linh tinh nhà ngươi." Điểm cái mũi của Tử Lan, khi Tử Lan vừa nhắm mắt ngay lập tức Chu Tử Mặc hiểu tâm tư của nàng.

      Bên này, Chu Tử Mặc tán tỉnh với Tử Lan. Bên kia, ba người vốn nên trở về phủ của mình lại có trở về phủ, ngược lại còn tụ tập tại nơi có bốn phía là biển hoa trong thôn lạc.

      "Nhị đệ, đến cùng hôm nay có chuyện gì xảy ra với ngươi?" Nở nụ cười y hệt ánh mặt trời, lại lộ ra cỗ lạnh lùng.

      Mắt đào hoa thản nhiên thưởng thức rượu ngon trước mặt, môi mỏng khêu gợi khẽ mím lại, "Ta thích." Ba chữ ngắn gọn, lại làm cho người ta mơ tưởng viễn vong. Vì vậy hai người khác ở chỗ này cùng cau mày.

      "Ngươi thích gì?" Tươi cười ấm áp khuôn mặt bắt đầu tiêu tán chút xíu, cuối cùng cũng biến mất còn mống. Lúc này, lại có loại cảm xúc muốn giả bộ nữa.

      Mắt đào hoa híp cặp mắt của mình lại, nghĩ tới nhóc nho kia, mím môi mỏng lại rồi từ từ nhấc lên, "Ta nghĩ. . . Ta thích tiểu nữ oa kia."

      Là thích sao? ràng biết là phải, lại như vậy, ha ha ha. . . Phải là muốn thích !

      Nhưng. . .

      "Đừng tưởng rằng ta biết, hình như ngươi người tên là. . ."

      "Đủ rồi, Chu Tử Lâm!" còn vẻ lý trí, di-da-nl-quy.d.on Chu Tử Phong mắt đào hoa cắt đứt lời của Chu Tử Lâm, vì biết sau đó Chu Tử Lâm những gì.

      , tuyệt đối cho phép những lời kia được phát ra khỏi miệng!

      "Đủ chưa? Ha ha. . . chính là , vì sao phải ở mà giết chết tình còn non này?" Chu Tử Lâm khinh thường nhìn Chu Tử Phong cái.

      Nếu như đời này Chu Tử Lâm có nữ nhân mình sâu đậm, nhất định giam cầm nàng ở trong ngực của mình để sủng ái, mà phải giống như Chu Tử Phong, cho dù lại cứ càng muốn hoàn toàn quên .

      Chỉ vì thân phận nữ nhân kia là kỹ nữ, có thân phận giống với mẫu thân !

      "Hừ, đây là chuyện của ta, cần ngươi trông nom!" Chu Tử Phong buông rượu ngon trong tay xuống, lúc này còn tâm tình thử rượu. Ở trong đầu , người tuyệt mĩ liên tục quanh quẩn.
      Last edited: 9/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 62: Tính toán của ba con hồ ly ( hạ )

      Edit: hongheechan


      Cái ngày vào ba năm trước, vĩnh viễn thể quên, đó chính là ngày nữ nhân tuyệt mỹ kia vào lòng , nhưng lại thể nàng!

      Tuyệt đối thể!

      Mẫu thân là kỹ nữ, thể lại lấy kỹ nữ, nếu chắc chắn trở thành chuyện cười cho tất cả mọi người!

      "Dù ta có mặc kệ thình ngươi vẫn nàng." Chu Tử Lâm đùa giỡn , sau khi xong cũng để ý tới khuôn mặt nổi giận của Chu Tử Phong, chuyển sang Chu Tử Thành vẫn trong trầm mặc, trong khuôn mặt y hệt ánh mặt trời này vẫn xen lẫn chút lãnh, " ra cái gì ngươi cũng biết, chỉ muốn làm người ngoài cuộc."

      Chu Tử Thành nâng khuôn mặt lãnh kia lên, khóe miệng từ từ nâng lên, giọng tà ác tiếp tục, "Bây giờ cái này có ích lợi gì, còn bằng nghĩ biện pháp làm sao để đối phó với Chu Tử Mặc."

      "Chúng ta đều biết phương pháp đối phó với Chu Tử Mặc, chỉ do ai cũng muốn chủ động xuất kích thôi." Chu Tử Lâm nhìn chằm chằm bộ mặt rối rắm của Chu Tử Phong, hơi khinh thường .

      ràng mọi người biết tất cả, nhưng lại giả trang ra thành nét mặt biết cái gì cả, nơi này có người nào ngu ngốc, tự nhiên biết ràng vì sao đối phương có lý do như vậy.

      Còn phải là chờ người ngu nhất kia làm chim đầu đàn sao!

      "Đúng vậy, ai cũng muốn chủ động xuất kích." Chu Tử Thành lạnh lẽo cười tiếng, gương mặt tuấn dật vì nụ cười này mà trở nên hơi dữ tợn, giống như quái vật.

      "Chúng ta cần mưu kế, ai có thể trốn khỏi." Chu Tử Lâm nhìn hai vị đệ đệ, có hơi nhức đầu xoa mi tâm của mình, vì sao hai người này cũng thông minh như vậy, lừa được chút nào!

      Nếu trong hai người này có người ngu ngốc tốt biết bao nhiêu! Vậy mà ràng đây là chuyện thể nào, cho nên cũng chỉ có thể thương lượng ít kế sách, kế sách ai có thể trốn thoát!

      "Ta cũng cảm thấy như vậy." Vẫn là lời lạnh nhạt, nhưng mà lại nhiều hơn mấy phần mùi vị nhân tính.

      Rất dễ nhận thấy, đối với đề nghị này của Chu Tử Lâm, Chu Tử Thành bắt đầu động lòng.

      Nhiều năm như vậy, bọn họ đều chờ đợi xem ai ra tay trước, nhưng mà lại đánh giá thấp nhẫn nại của đối phương. Hôm nay lúc này, rốt cuộc bọn họ nhịn được muốn xuất thủ!

      Mà vừa ra tay nếu ba người cùng lúc, lại tạo thành hiệu quả của những ngày qua.

      "Chu Tử Phong, ý kiến của ngươi thế nào?" Chu Tử Lâm thấy Chu Tử Thành đồng ý, ngay sau đó nhìn về phía nam tử có bộ mặt trầm kia.

      Đáy mắt thoáng qua mấy phần giãy giụa, Chu Tử Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thẳng tắp hai người trước mặt, "Có mưu kế gì cứ việc , ta hết sức phối hợp." xong câu này, Chu Tử Phong cúi đầu lần nữa, hoa đào bên chân tươi đẹp như vậy, nhưng nó bay xuống mặt đất, chờ đợi nó là chà đạp của con người!

      Đây chính là số mạng của hoa rơi. . .

      "Được, chính là đợi những lời này của ngươi, vậy bây giờ ta mưu kế này lần, các ngươi có cái đề nghị gì tốt hơn có thể ." Chu Tử Lâm thấy rốt cuộc tất cả mọi người thống nhất ý kiến, tinh quang ở đáy mắt chợt lóe, hào khí vạn trượng mở miệng.

      Vì vậy, ở nơi khung cảnh đẹp này, ba con hồ ly tụ tập thương lượng cái mưu quỷ kế lớn với nhau.

      . . .

      "Hắt xì. . ." Tử Lan Thanh xoa cái mũi của mình, là ai tính toán nàng sao? Phải biết rằng buổi chiều nàng đánh dưới hai mươi cái hắt xì.

      "Bị cảm sao?" Lúc này Chu Tử Mặc phác hoạ hoa tử lan trong sân, nghe thấy tiếng Tử Lan hắt xì lần nữa, rốt cuộc nhịn được để cây viết trong tay xuống.

      "Làm sao có thể. . ." Tử Lan Thanh sao cả khoát tay áo, mà lúc nàng khoát tay, cái hắt xì lớn hơn phun ra.

      Vì vậy sau câu kia cũng ra miệng nữa.

      "Vương Gia, Vương Gia, đại ổn!" lúc Chu Tử Mặc chuẩn bị giảng dạy, tiếng lo lắng của Tiểu Tam truyền đến.

      Khẽ cau mày, thể nuốt toàn bộ lời đến miệng trở lại bên trong, Chu Tử Mặc quay sang Tiểu Tam, "Chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"

      "Nước Ninh Lan. . . công chúa út nước Ninh Lan đến!" Lời của Tiểu Tam vì khủng hoảng cực độ mà hơi run rẩy.

      Bạn đọc truyện tại

      Công chúa út nước Ninh Lan? Tử Lan Thanh cau mày, công chúa út nước Ninh Lan này là người thế nào? Vì sao Tiểu Tam thất kinh như thế, chẳng lẽ. . .

      Nghĩ đến khả năng nào đó, Tử Lan Thanh quay sang Chu Tử Mặc, phát lúc này Chu Tử Mặc cau mày suy tư điều gì đó, vì vậy đáp án sáng tỏ.

      "Là hoàng thượng cho nàng ta vào cung sao?" Ngón tay nho nhắm thẳng vào Chu Tử Mặc, gương mặt thanh non này của Tử Lan Thanh lộ ra chững chạc khó thấy được.

      "Vâng." Tiểu Tam rối rắm nhìn Vương Gia nhà mình, lúc này phát Vương Gia nhà mình phát ra tiếng động nào mạnh mẽ nhíu chân mày cái.

      "Vậy còn chờ gì, vào cung thôi." Tử Lan Thanh nhảy xuống từ xích đu đầy dây leo, vỗ vỗ hai tay của mình sau đó về phía Chu Tử Mặc.

      "Nhưng. . ." Tiểu Tam nhìn Vương Gia vẫn chưa mở miệng, có hơi dám nhận lời của tiểu Cách Cách. Bất kể là Vương Gia hay tiểu Cách Cách, cũng dám đắc tội ai cả!

      " có nhưng gì cả, chúng ta lên đường thôi." Tử Lan Thanh nhìn Chu Tử Mặc cái lần nữa, ngay sau đó thu hồi tầm mắt của mình. Hạnh phúc là cần tự mình tranh thủ!

      Công chúa út nước Ninh Lan sao? Nàng muốn xem là người thế nào. Vậy mà cũng dám giành Chu Tử Mặc với nàng!

      "Tử Lan, nên càn quấy." Chu Tử Mặc xoay tròn cái chặn Tử Lan lại.

      "Chu Tử Mặc. . . Ngươi cảm thấy mình rất phiền toái sao?" Hạ thấp suy nghĩ trầm mặc nửa phút, rốt cuộc Tử Lan Thanh cũng nhìn chăm chú vào Chu Tử Mặc hung ác mở miệng.

      "Hả? Có ý gì?" Chu Tử Mặc biết tại sao Tử Lan lại đột nhiên nổi tính khí với , vì vậy sau khi hơi sững sờ híp cặp mắt của mình lại, có hơi nhức đầu hỏi.

      "Có ý gì, ý gì ngươi biết còn hỏi ta! Minh Uyển ở Kỹ viện, công chúa út nước Ninh Lan! Chu Tử Mặc, rốt cuộc ngươi muốn tìm bao nhiêu nữ nhân ở bên ngoài mới cam tâm!" Gầm thét với Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh gắt gao nắm chặt tay của mình, mặt mặt đỏ lên nhìn chằm chằm Chu Tử Mặc.

      Chu Tử Mặc bị nét mặt hung ác này của Tử Lan làm cho giật mình, nhất thời ngây tại chỗ, sau đó phản ứng lại nhàng hỏi, "Nàng thế này là ghen sao?"

      Ghen?

      Khi hai chữ này truyền vào trong đầu Tử Lan Thanh, Tử Lan Thanh ngay lập tức á khẩu, mình . . . Ghen sao? Cảm thấy mặt mình bắt đầu kìm được mà nóng lên, Tử Lan Thanh biết lúc này nhất định mình đỏ mặt!

      "Hừ, làm sao có thể!" Cho dù trong nội tâm hiểu mình ghen, Tử Lan Thanh vẫn mạnh miệng thừa nhận.

      Né tránh ánh mắt ý vị sâu xa của Chu Tử Mặc, Tử Lan Thanh cố gắng đưa lực chú ý tập trung người của Tiểu Tam lần nữa, "Tiểu Tam, dẫn ta vào cung." Lúc này Tử Lan Thanh tự nhiên chỉ muốn trốn tránh.

      " cho , cho ràng." Ngăn Tử Lan Thanh lại lần nữa, trong mắt Chu Tử Mặc lộ ra vẻ vui mừng, Tử Lan càng quan tâm , lại càng vui vẻ.

      Lúc này ở trong tim của dường như vừa ăn mật đường, chỉ muốn gắt gao ôm lấy Tiểu Nhân Nhân trước mặt, nghe nàng lặp lại tình say đắm với lần lại lần.

      Nhưng hiển nhiên Tử Lan Thanh phải loại nữ nhân thích lời ân ái, vì vậy Tử Lan Thanh trực tiếp lựa chọn trốn tránh.
      Last edited: 9/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :