1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi cường hãn - Luyến Nguyệt Nhi (145c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Chân tướng phụ lòng


      “Bệ hạ—“

      Nhìn thấy bộ dáng này của Nguyệt Minh Nhất, Độc Mạc, Độc Viễn đành lòng.

      Độc Mạc quay đầu nhìn về phía Tả Hữu Tinh, trong đôi mắt lãnh mạc trước sau như xẹt qua phẫn hận. Vốn tưởng rằng các tiểu chủ tử đến đây mang đến cho bệ hạ hi vọng mới, để cho người vực dậy trong nỗi đau mất Nhu phu nhân. Có ai ngờ lại tương phản, thay vào đó càng làm cho bệ hạ thêm thống khổ, thậm chí tới tình cảnh tuyệt vọng.

      “Tiểu chủ tử, bệ hạ cũng có vứt bỏ các người.”

      phải vứt bỏ là cái gì?” Tả Quân Mạc tháo khăn che mặt xuống, hề giấu hận ý mặt. thấy, Độc Mạc chỉ là biện hộ thay Nguyệt Minh Nhất, mà chính là Nguyệt Minh Nhất vì ngôi vị hoàng đế của mình, vứt bỏ tỷ tỷ, cũng bỏ rơi hai đứa .

      “Ngươi là người nào?”

      Độc Viễn bỗng đứng ở trước mặt Nguyệt Minh Nhất che vẻ mặt bi thương, hốt hoảng của , đôi mắt thâm thúy chống lại ánh mắt tràn đầy hận ý của Tả Quân Mạc. Người nam nhân này từ lúc nhìn thấy hoàng thượng vẫn giấu giếm hận ý của mình, chẳng lẽ ta có thù hận với hoàng thượng? Tay dưới ống tay áo sờ lên nhuyễn kiếm bên hông, cảnh giới.

      “Ngươi là đệ đệ của Nhu Nhi .” Nguyệt Minh Nhất giật mình hồi thần lại khi nghe thấy lời của Tả Quân Mạc, tay nhàng giương lên, để Độc Viễn đứng ở bên cạnh .

      Tả Quân Mạc mím chặt môi, . Đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Nguyệt Minh Nhất, im lặng biểu đạt hận ý của .

      Bắc Tiểu Lôi đảo cặp mắt trắng dã, là đủ rồi nhá. đám người cứ đứng ở chỗ này để làm cái cọc gỗ à? Kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ.

      “Quân Mạc, nếu ngươi có ân oán với ta, thống thống khoái khoái mà giải quyết . Còn ngươi nữa—“ Xoay người nhìn phía Độc Mạc, “Ngươi hoàng đế có vứt bỏ Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, vậy ngươi đem tình minh minh bạch bạch ra . đám người hết ngươi hận ta, lại ta hận ngươi. Rốt cuộc là sao lại thế này hả? Lẽ nào các ngươi muốn cho bọn lớn lên trong cừu hận hay sao?” phen những lời như sét đánh đùng đùng, lại làm cho trong lòng mọi người bỗng nhiên sáng tỏ.

      Nguyệt Minh Nhất nhìn ánh mắt tràn ngập cừu hận của nhi tử, cười khổ. tuyệt hi vọng các con hận mình, dù sao chúng cũng là tưởng niệm duy nhất Nhu Nhi lưu lại cho mình.

      “Vào phòng , trẫm đem mọi chuyện của ba năm trước từ đầu đến cuối cho các ngươi biết.”

      Nguyệt Minh Nhất xong, lướt qua mấy người vào trong phòng. Độc Viễn, Độc Mạc cùng phía sau, Bắc Tiểu Lôi cũng ôm Tả Hữu Nguyệt theo sau, mấy người khác tự nhiên cũng theo vào.

      “Mời chư vị ngồi.” Nguyệt Minh Nhất ngồi ở ghế, đưa tay mời mọi người.

      Thu Triệu Ảnh thấy đều tháo khăn che mặt ra rồi, cũng tháo nó ra, cùng Tả Quân Mạc, Bắc Tiểu Lôi, Dạ Tinh Thần ngồi ở bên kỷ trà.

      “Nhìn dáng vẻ của ngươi rất đau khổ, ta cũng phải ngươi vứt bỏ bọn , năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt mơ hồ nhìn Nguyệt Minh Nhất hỏi, nàng tin tưởng trực giác của mình, bi thương cùng thống khổ của vị hoàng đế này phải là giả, chẳng lẽ bên trong chuyện này tình gì? ta phải kẻ phụ lòng? Tinh Nhi, Nguyệt Nhi, Quân Mạc bọn họ đều trách lầm rồi?

      Lời của Bắc Tiểu Lôi đổi lấy vẻ mặt vừa ngọt ngào vừa đau khổ của Nguyệt Minh Nhất, Tả Hữu Tinh, Tả Quân Mạc mím môi , nhưng đều dựng thẳng lỗ tai, cùng chờ đợi câu trả lời của Nguyệt Minh Nhất. Chỉ nhớ ngày đó, người nam nhân này đột nhiên rời , ra im hơi lặng tiếng, giống như đột nhiên biến mất vậy.

      Trong đầu Nguyệt Minh Nhất lướt qua bóng dáng ôn nhu ngày đó, môi mỏng khẽ nhếch, nở nụ cười yếu ớt, lâm vào hồi ức:

      “Năm trẫm mười sáu tuổi, lúc đó vẫn là thái tử. Vào ngày vi phục xuất cung, lại ngờ ngoài cung sớm có người mai phục, trẫm bị mũi tên bắn trúng rơi xuống vách núi vạn trượng. Ngay lúc trẫm cho rằng mình sắp chết gặp được nữ tử hái thuốc…”

      “Nàng chính là mẫu thân của Tinh Nhi và Nguyệt Nhi à?” Bắc Tiểu Lôi chen miệng vào hỏi.

      “Ừ.” Nguyệt Minh Nhất cười yếu ớt gật đầu, “Nhu Nhi nhìn thấy ta bị thương, chẳng những sợ hãi, ngược lại dùng thân hình mềm yếu đó gian nan cõng ta về gian nhà của nàng ở trong núi. Trong những ngày kế tiếp, nàng cẩn thận chăm sóc cho ta, mãi đến nửa năm sau, ta mới khỏi hẳn. Chúng ta khi đó đều sinh ra tình cho nhau. Ta vốn lo lắng mình mất tích làm cho phụ hoàng, mẫu hậu thương tâm, muốn trở về cung nhưng lại nỡ bỏ Nhu Nhi. Nhưng ta cũng biết Nhu Nhi ôn nhu vô hại như vậy thích hợp với cuộc sống ngươi tranh ta đoạt ở trong cung, suy nghĩ nhiều lần, ta quyết định sống với Nhu Nhi, nam làm ruộng nữ dệt vải. năm sau đó, chúng ta có Tinh Nhi, cuộc sống càng thêm ấm áp. Cuộc sống cứ bình thản như vậy mãi đến năm năm sau, khi Nhu Nhi lại mang bầu Nguyệt Nhi. Để ăn mừng chuyện vui này, ta vào thị trấn mua sắm, lại ngờ được Viễn và Mạc tìm thấy. Lần gặp nhau đó, ta mới biết được mẫu hậu bởi vì ta tung tích mà chịu đả kích sâu sắc đau bệnh giường, còn cơ thể phụ hoàng cũng càng ngày càng yếu …”

      Nhắc tới phụ hoàng, mẫu hậu qua đời, trong lòng Nguyệt Minh Nhất vừa bi thương lại hổ thẹn, giọng điệu có chút nghẹn ngào.

      Độc Viễn nhìn mọi người, tiếp lời .

      “Khi đó, Nguyệt Diễm chính là thời buổi rối loạn, huynh trưởng của tiên hoàng Đức Thanh Vương gia muốn cướp ngôi, ngay cả những hoàng tử khác cũng rục rịch ngóc đầu dậy, rất an phận. Tiên hoàng vì nỗi đau mất thái tử, cơ thể vốn khỏe, lại bị những chuyện này quấy nhiễu, càng thêm họa vô đơn chí. Lúc ấy nguyện vọng của tiên hoàng chính là có thể tìm được thái tử điện hạ, dọn sạch phản nghịch, chấn hưng quốc uy.”

      “Sau khi chia tay với Mạc, Viễn, ta trở về nhà với tâm nặng nề, vừa nhớ mong phụ hoàng, mẫu hậu xa cách năm năm, lại đành lòng Nhu Nhi, Tinh Nhi cùng đứa trẻ sắp sinh ra. Có lẽ là khác thường của ta khiến cho Nhu Nhi chú ý, nàng chủ động hỏi ta xảy ra chuyện gì? Ta muốn giấu nàng, đem tình từ đầu đến cuối cho nàng nghe. Ai ngờ sau khi Nhu Nhi trầm mặc, lại để cho ta quay về hoàng cung.”

      “Gạt người, ràng sau khi ông rồi mẫu thân rơi lệ ngày đêm, làm sao chủ động muốn ông rời ?” Tả Hữu Tinh nghe thấy Nguyệt Minh Nhất tới đây, tức giận ra tiếng. Nó tin, mẫu thân ràng rất nhớ ông ta, làm sao để ông ta rời khỏi bọn họ?

      Tả Quân Mạc lại trầm mặc, tỷ tỷ vẫn luôn thiện lương như vậy. Tỷ ấy đương nhiên để cho trượng phu của mình phải khó xử.

      “Đúng vậy, nàng chính là thiện lương như vậy. đành lòng khó xử người khác, lại cam nguyện chính mình chịu đau lòng.” Nhắc tới ái thê, trong mắt Nguyệt Minh Nhất có nước mắt.

      Bắc Tiểu Lôi nghe , cũng hiểu được ý tứ của .

      như vậy ngươi phải rời là do mẫu thân của Tinh Nhi chủ động cầu, cũng phải là ngươi vứt bỏ bọn họ?”

      Nguyệt Minh Nhất gật đầu, nếu phải Nhu Nhi chủ động ra. làm sao cam lòng rời bỏ bọn họ.

      “Ta vốn cũng muốn mang bọn họ cùng trở về cung, thế nhưng khi ấy khắp nơi trong hoàng cung đều có nguy cơ rình rập, ta làm sao có thể để cho bọn họ hãm ở trong nguy hiểm được? Cho nên ta và Nhu Nhi ước định chờ ta xử lý xong những nguy cơ kia trở về đón bọn họ. Nhưng ai ngờ ta vừa trở về cung lâu, mẫu hậu qua đời, sau đó phụ hoàng cũng theo. Toàn bộ phần tử có dã tâm đều nhân cơ hội tạo phản. Ta tốn rất nhiều thời gian mới thanh trừ hết toàn bộ những kẻ phản nghịch đó. Nhưng khi ta trở về đón mẹ con bọn họ nơi đó là nơi người nhà trống…” giờ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó vẫn cảm thấy đau như bị kim châm muối xát như cũ.

      “Đoạn thời gian kia ngươi trở về hoàng cung, đều chưa từng tìm qua bọn họ ư?” Dạ Tinh Thần mở miệng hỏi.

      “Ta sợ.” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, dẫn tới sát khí.”

      Chương 40: Quên hết ân oán trước kia


      “Ta sợ.” Nguyệt Minh Nhất cười khổ, “Ta sợ đưa hữu của bọn họ ra ngoài ánh sáng, dẫn tới sát khí.”

      câu đơn giản lại giải thích cho tất cả.

      ra phải bỏ rơi bọn họ, trái lại, chỉ là muốn bảo vệ cho an toàn của vợ con.

      vừa dứt lời, trong phòng lâm vào mảnh yên tĩnh.

      Ánh trăng trong trẻo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, gió đêm lành lạnh, thổi tan tất cả nghi ngờ trong lòng mọi người.

      Tả Hữu Tinh nhìn Nguyệt Minh Nhất, nỗi lòng phức tạp, chẳng lẽ mình vẫn luôn hận sai rồi ư? Mím chặt môi, nó biết tại mình nên làm cái gì?

      Có lẽ là cảm thấy tâm tình phức tạp trong lòng nó, Dạ Tinh Thần càng tăng lực đạo ôm lấy nó, dành cho nó an ủi cùng ủng hộ tiếng động. Tả Hữu Tinh sửng sốt, quay đầu nhìn phía Dạ Tinh Thần lại đón nhận nụ cười của . Trong lòng khỏi ấm áp, có lẽ tất cả đều là trời cao định trước, cho nên sau khi huynh muội chúng mất phụ mẫu mới có thể gặp được vương gia phụ thân cùng vương phi mẫu thân thương chúng nhất. Nút kết trong lòng dường như dần dần cởi bỏ. khuôn mặt nhắn vẫn luôn lạnh lùng này nở rộ nụ cười hiếm có, từng chút , giống như đóa hoa, từ nụ thẳng đến khi nở bung…

      “Tinh Nhi—“

      Chứng kiến tươi cười của Tả Hữu Tinh, Nguyệt Minh Nhất vô cùng xúc động. Từ khi chúng đến Nguyệt Diễm quốc, đây là lần đầu tiên thấy khuôn mặt con trai có ý cười. Con là tha thứ cho mình ư? dám hỏi. vẫn nhớ lúc đầu Tinh Nhi dùng đến giọng lạnh lùng như thế nào ra hận ý của con đối với mình. Trái tim căng đau, cái loại tâm tình vừa tuyệt vọng lại vừa chờ mong này giày vò .

      Độc Mạc, Độc Viễn nhìn nhau, trong mắt đều có nghi hoặc giống nhau. Tươi cười của tiểu chủ tử là buông tha quá khứ ư? Người tiếp nhận hoàng thượng chứ? Hai người cũng đoán ra. Tiểu chủ tử này giống đại chủ tử như đúc đều làm cho người ta khó nhìn thấu.

      Tả Hữu Tinh nhìn biểu tình thống khổ phức tạp của Nguyệt Minh Nhất, tiếp đó đem con ngươi chuyển về hướng Tả Quân Mạc, nó biết cảm tình giữa cậu và mẫu thân rất sâu đậm, nỗi hận ông ấy của cậu kém hơn nó.

      “Cậu, cậu sao?” Tha thứ cho ông ấy chứ?

      Tả Quân Mạc nghe thấy giọng của Tả Hữu Tinh giật mình, ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thâm sâu xẹt qua đạo ánh sáng. Trước kia chưa nghe được những lời này của Nguyệt Minh Nhất, hận ta, cho rằng ta phụ tỷ tỷ. Thế nhưng sau khi nghe ta xong, lại thông cảm cho ta. Bởi vì nếu như đổi lại là , cũng để lại người nhà, cuốn bọn họ vào trong gió tanh mưa máu này.

      “Ta hiểu .” câu , hết tha thứ của đối với Nguyệt Minh Nhất.

      “Như vậy còn con? Tinh Nhi.” Bắc Tiểu Lôi ôm Tả Hữu Nguyệt hỏi Tả Hữu Tinh, Nguyệt Nhi còn , đương nhiên hiểu những chuyện này, cũng sống ở trong cừu hận. Nhưng Tinh Nhi lại vẫn luôn hận cha của mình, tại sao? Sau khi Nguyệt Minh Nhất ra những thương cảm bất đắc dĩ, nó còn hận ?

      Nàng và Dạ Tinh Thần liếc mắt nhìn nhau, đều có thể hi vọng Tinh Nhi có thể thoát khỏi bóng ma của thù hận, giống như đứa trẻ bình thường, có được tuổi thơ hạnh phúc.

      Bắc Tiểu Lôi dứt lời, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn Tả Hữu Tinh, nhất là Nguyệt Minh Nhất, gần như khắc chế được run rẩy của trái tim.

      “Ta—“ Tả Hữu Tinh mấp máy môi, nhìn biểu tình chờ mong lại sợ hãi của Nguyệt Minh Nhất, dùng sức gật đầu.

      “Tha thứ cho ông.”

      Giọng non nớt rơi xuống, gian phòng lại lâm vào mảnh yên lặng.

      tốt quá.” lát sau, Độc Mạc, Độc Viễn lên tiếng đầu tiên phá vỡ bầu khí yên tĩnh đó, tình vui vẻ thay hoàng đế.

      Môi mỏng của Nguyệt Minh Nhất run rẩy, nhìn Tả Hữu Tinh như muốn gì đó lại kích động đến mức ra được khỏi miệng. Vươn bàn tay thon dài ra che kín khuôn mặt của mình, cơ thể chậm rãi trượt xuống, thanh nức nở vụn từ trong môi tràn ra.

      “ô ô ô…”

      ai chê cười , cũng có ai cảm thấy mất tôn nghiêm của hoàng đế. Ngược lại, tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng khóc của , theo sau nỗi xót xa trong lòng , theo sau nỗi đau thương của , theo sau tuyệt vọng của lại dấy lên niềm hi vọng mới…

      người nam nhân, vị hoàng đế chí tình chí nghĩa, làm cho người ta thể bội phục. Bọn họ đều muốn mẫu thân Tinh Nhi được hạnh phúc, tuy nàng còn ở trần thế nhưng lại được nam nhân nàng thâm tình như vậy, dù cho vượt qua bao sinh tử, tình kia vẫn kéo dài bất tận như thế…

      Vào thời khắc này, Tả Hữu Tinh vứt bỏ được thù hận tựa hồ có thể hiểu được nỗi khổ của phụ thân, cũng hiểu tình của ông ấy với mẫu thân, đối với huynh muội bọn họ. Thân mình nho lên, vươn hai tay dùng sức ôm lấy Nguyệt Minh Nhất, run giọng :

      “Cha—“

      tiếng cha, thân hình Nguyệt Minh Nhất càng thêm run rẩy. Nước mắt lăn xuống theo khuôn mặt, chảy vào trong miệng, mằn mặn, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Cuối cùng, nhi tử cũng tiếp nhận rồi. Nhu Nhi, nàng ở trời có nhìn thấy ?

      Hai mắt to tròn của Tả Hữu Nguyệt nhìn hai người ôm nhau, hoang mang vì sao ca ca lại ôm vị thúc thúc khóc kia? Có điều ca ca khóc rồi, bé cũng muốn khóc. Bé giãy dụa từ người Bắc Tiểu Lôi trượt xuống, chạy đến bên người Tả Hữu Tinh, cũng vươn cánh tay mập mạp ôm lấy nó, trong miệng ý vị mà kêu lên:

      “Ca ca, ca ca…”

      Nghe thấy giọng non nớt của Tả Hữu Nguyệt, Nguyệt Minh Nhất buông tay ra. Mắt rưng rưng lại nở nụ cười, vươn tay vòng qua người hai đứa bé lớn :

      “Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.”

      “Cha—“

      Hình ảnh cha con đoàn viên cảm động, làm cho những người khác ở trong phòng cũng xúc động nở nụ cười.

      Bắc Tiểu Lôi tựa vào bên người Dạ Tinh Thần, trước giờ nàng vốn tiêu sái cũng đỏ vành mắt.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41: Hoàng hậu ra tay


      Phương đông trắng dần, lộ ra ánh sáng.

      tiểu cung nữ thân mặc cung trang gấp gáp vội vàng về hướng cung Càn Khôn, gió sớm lành lạnh. Giọt sương trong suốt từ nhánh cây rơi xuống, trượt vào trong đóa hoa vừa mới thức tỉnh.

      “Nương nương, người tỉnh chưa?” Tiểu cung nữ đến ngoài điện cung Càn Khôn, giọng hỏi cung nữ gác đêm.

      “Chưa đâu.” Cung nữ lắc đầu.

      “Vậy phải làm sao bây giờ a?”

      Tiểu cung nữ vừa nghe xong, đôi mi thanh tú nhíu lại với nhau, giậm mạnh chân ngừng tới lui trước cung điện.

      Gió thổi vào từ cửa sổ hơi mở, trộm mang theo hơi thở trong lành.

      Màn lụa trắng lay động, mơ hồ lộ ra bóng dáng nữ tử nằm. đầu tóc đen nhánh hỗn loạn rối tung ở gối, sau khi nghe thấy thanh bên ngoài, khuôn mặt tinh xảo hơi chau lại chân mày, tiếp đó chậm rãi mở mắt ra. Sau khi cẩn thận nghe giọng bên ngoài là của tỳ nữ bên người, lười nhác mở miệng:

      “Tú Nhi, vào .”

      Tiểu cung nữ nghe thấy giọng của hoàng hậu, mặt vui vẻ. Nhanh chóng đẩy cửa cung ra, vào.

      “Nương nương.” Cách màn giường, tiểu cung nữ hướng về phía hoàng hậu phúc thân.

      xảy ra chuyện gì? Sáng sớm ở bên ngoài ồn ào rồi?” Hoàng hậu đứng dậy, vẫn nằm thẳng ở giường như cũ. Đôi mắt mông lung nhìn đỉnh giường, nhàn nhạt hỏi.

      “Nương nương thứ tội.” Tiểu cung nữ lại khom người, “Nô tỳ có tin tức, —“ Đôi mắt hơi chần chừ nhìn vào hoàng hậu, chủ tử nghe được tin tức này sợ là nổi giận.

      cái gì?” Cảm giác được lưỡng lự của tiểu cung nữ, hoàng hậu có dự cảm tốt.

      “Hồi nương nương, nô tỳ nghe cung nữ bên người hoàng thượng hoàng cung đến đám người, nghe là thân nhân của hai đứa bé ở trong cung Tư Nhu kia, còn …”

      —“ Vẻ mặt lười nhác của hoàng hậu biến mất, sắc mặt ngưng trọng lên.

      “Còn hoàng thượng muốn chính thức tuyên bố với bên ngoài thân phận hai đứa bé.” xong, tiểu cung nữ nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

      “Tuyên bố thân phận của bọn chúng?”

      Hoàng hậu bỗng đứng lên, tiết y trắng bao bọc lấy thân thể đẫy đà của nàng, bởi vì tức giận, trước ngực ngừng phập phồng. tại vội vã muốn đưa hài tử của với tiện nữ nhân sinh hạ nhận tổ quy tông ư? Hay là muốn lập hài tử kia làm thái tử? Tâm hơi lạnh, trong đôi mắt mùa thu lướt qua tia ngoan độc. Nàng tuyệt để được như ý nguyện, hai dã chủng kia muốn thay thế vị trí của Duệ Nhi, nằm mơ.

      , cho các nàng tiến vào hầu hạ bổn cung rửa mặt chải đầu.”

      Hoàng hậu vén màn lên, ngồi vào bên giường. Phất tay cho tiểu cung nữ, nhàn nhạt phân phó.

      “Vâng, nương nương.”

      Tiểu cung nữ đáp, lát sau dẫn theo mấy cung nữ nữa đến.

      Sau phen rửa mặt chải đầu, hoàng hậu lại là thân hoa y, tóc mây búi lên, vẻ mặt ngạo nghễ, cao cao tại thượng.

      , bổn cung cũng nhìn ‘đứa con’ của hoàng thượng cái.” đến hai chữ ‘đứa con’, nàng gia tăng giọng điệu.

      “Bãi giá cung Tư Nhu.”



      Cung Tư Nhu

      Đình viện có cây hoa sum suê, hương thơm tươi mát, bóng cây lay động.

      Thân hình màu hồng phấn xuyên qua giữa những cây hoa, tiếng cười thanh thúy quanh quẩn ở đình viện.

      Tả Hữu Tinh đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dáng vui vẻ của muội muội tại, khuôn mặt nhắn lạnh lùng cũng mang theo nụ cười.

      “Hoàng hậu nương nương giá lâm.”

      Ngoài viện, giọng lanh lảnh vang lên, Tả Hữu Tinh sửng sốt, thu lại ý cười. Nâng con ngươi nhìn lại, chỉ thấy nữ nhân hoa lệ, cao ngạo được đám cung nữ, thái giám vây quanh đến.

      “Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thái giám, cung nữ trong đình viện đều quỳ mặt đất.

      Đằng Bội Nhi gì, con ngươi lẳng lặng phóng tới người Tả Hữu Tinh cùng Tả Hữu Nguyệt chơi đùa trong bụi hoa. Đây chính là hai tiện chủng kia à? Ngón tay mang hộ giáp hung hăng bóp chặt vào lòng bàn tay, nhìn khuôn mặt rất giống hoàng đế của Tả Hữu Tinh càng làm cho trong lòng nàng thoải mái. Con ngươi giương lên hướng tiểu cung nữ bên người, tiểu cung nữ hiểu ý, đến trước mặt Tả Hữu Tinh vung tay tát nó cái:

      “Lớn mật, nhìn thấy hoàng hậu lại dám quỳ xuống?”

      Tả Hữu Tinh bưng mặt oán hận trừng hoàng hậu, nữ nhân này lại dám đánh nó?

      Người của cung Tư Nhu thấy chủ tử bị đánh đều sợ hãi, phải biết rằng hai tiểu chủ tử này được hoàng thượng thương trong lòng. Có lẽ hoàng hậu bị làm sao, nhưng bọn họ lại có thể bị chặt đầu a. tiểu thái giám thông minh thừa dịp mọi người chú ý, lén lút chuồn ra khỏi sân tìm cứu viện.

      “Quả nhiên là tiện chủng do tiện nữ nhân sinh ra.” Ánh mắt bất tuân của Tả Hữu Tinh khiến hoàng hậu rùng mình cái, lại hận đến ngứa răng, hướng về phía Tả Hữu Tinh mắng.

      Con ngươi Tả Hữu Tinh trầm xuống, lạnh lùng trừng nàng ta.

      “Ngươi được mắng mẫu thân ta.”

      “Hừ, bổn cung chẳng những muốn mắng nàng ta, còn muốn thu thập hai tiện chủng lai lịch các ngươi.” Hoàng hậu chỉ vào Tả Hữu Nguyệt vui đùa ở bên, phân phó với cung nữ bên cạnh. “, mang tiểu nha đầu kia lại đây cho bổn cung.”

      “Ngươi muốn làm gì?” Tả Hữu Tinh vừa nhìn thấy tiểu cung nữ muốn về phía muội muội, lập tức chạy đến trước mặt Tả Hữu Nguyệt ôm lấy bé. Nó tuyệt đối cho phép người khác khi dễ muội muội.

      “Đưa các ngươi gặp người mẹ chết của mình.” Vẻ mặt hoàng hậu có chút dữ tợn, nàng tuyệt dung tha cho hai đứa bé cướp địa vị của Duệ Nhi, càng muốn nhìn thấy hai đứa nó ở trước mặt mình.

      Tả Hữu Tinh nghe thấy hoàng hậu luôn mồm khinh nhờn mắng mẫu thân chúng, tức giận trong lòng tăng lên. Vị hoàng hậu này hiểu ra sao lại chạy đến tìm bọn họ, còn sỉ nhục mẫu thân, nữ nhân điên.

      Quật cường ngẩng đầu, lãnh mâu trừng Đằng Bội Nhi. Khuôn mặt nó chỉ rất giống hoàng đế mà còn tản phát ra khí tức giống vậy khiến hoàng hậu rùng mình. Lại có thể thiếu chút bị tiểu oa nhi hù dọa như vậy. Trong lòng cũng càng lạnh, tiện chủng này tuyệt thể lưu lại. Thừa dịp hoàng thượng còn chưa khôi phục thân phận bọn chúng, thu dọn chúng . Tuy thực có chút mạo hiểm, nhưng nàng nghĩ chỉ cần trừ hai tiện chủng rồi, hoàng đế cũng thể làm gì mình. Dù sao nàng cũng là mẫu nghi nước, phụ thân lại là tể tướng quyền khuynh triều, còn có hoàng tử duy nhất.

      “Người đâu, giáo huấn hai dã hài tử này cho bổn cung.” Giơ tay lên, hai thái giám về hướng Tả Hữu Tinh.

      “Tránh ra.” Nhìn thấy thái giám đến gần, Tả Hữu Tinh hét lên. Thân mình nho cũng che chở muội muội, lui về phía sau.

      Hai thái giám nhìn nhau cười tục tĩu tiếng, lên trước trái phải giữ chặt Tả Hữu Tinh, cũng ném Tả Hữu Nguyệt lên đất.

      “Oa oa…….”

      Chương 42: Ác nhân cuối cùng cũng có báo ứng


      “Oa oa…….”

      Tả Hữu Nguyệt bị té ngã đất, phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.

      Tả Hữu Tinh cũng bị hai thái giám đánh hai cái tát, mặt sưng phù giống như hai tòa núi . Nhưng vẫn quật cường cắn môi, chỉ là lo lắng cho muội muội.

      “Hoàng hậu, ngươi làm cái gì?”

      Sau khi Nguyệt Minh Nhất nghe tiểu thái giám hồi báo, cùng với Dạ Tinh Thần, Bắc Tiểu Lôi gần như là chạy vội đến cung Tư Nhu. Mới vừa tới ngoài cung nghe tới tiếng khóc của Tả Hữu Nguyệt, tâm mấy người căng thẳng, bay vút vào sân .

      “Hoàng, hoàng thượng—“ Hoàng hậu thấy hoàng đế lại có thể đến đây, sợ tới mức mặt cười biến sắc, bùm tiếng quỳ mặt đất.

      “Hoàng thượng cát tường.”

      “Hừ—“ Nguyệt Minh Nhất vung tay, ánh mắt vội vàng nhìn phía hai đứa . Khi thấy hai thái giám lôi kéo khuôn mặt sưng đỏ của Tả Hữu Tinh, còn có Tả Hữu Nguyệt ngồi đất khóc rống , trong lòng xẹt qua đạo đau lòng, sau đó khóe miệng nhếch lên, lãnh khốc mà mở miệng:

      “Độc Viễn, Độc Mạc, đem hai cẩu vật dám dĩ hạ phạm thượng kia kéo ra ngoài chém cho trẫm.”

      “Vâng.” Hai đạo bóng dáng về phía hai thái giám, xách hai cẩu vật đó lên như xách hàng hóa.

      “Hoàng thượng tha mạng a.” Hai thái giám sợ tới mức choáng váng.

      “Tinh Nhi, Nguyệt Nhi.” Bắc Tiểu Lôi nhìn thấy hai đứa , tâm đều đau. Thân hình nhoáng lên, bay qua đau lòng mà bế lên Tả Hữu Nguyệt ngồi mặt đất, Dạ Tinh Thần cùng Tả Quân Mạc đỡ Tả Hữu Tinh.

      “Tinh Nhi, là ai đánh các con? Là nữ nhân kia ư?” Ánh mắt hai người giống như hầm băng quét về phía hoàng hậu, tiện nữ nhân này lại dám đả thương bảo bối của bọn . Chán sống rồi, ngứa tay, hận thể chưởng đập chết nàng ta.

      “Mẫu thân, đau, đau…” Tả Hữu Nguyệt ôm chặt Bắc Tiểu Lôi, trong đôi mắt đẫm nước tràn đầy sợ hãi.

      Giọng non nớt kêu đau, lại làm cho sắc mặt mấy người lớn đều trầm xuống.

      Nguyệt Minh Nhất đứng ở nơi đó, nhìn bộ dáng con mà mình muốn bảo vệ lại như vậy, cơ hồ tan nát cõi lòng, thực xin lỗi, Nhu Nhi, là ta tốt. Ta lại làm cho các con bị thương tổn rồi. Con ngươi từ người hai đứa bé dời , ánh mắt nhìn về phía hoàng hậu quỳ đất, gần như sắp phun ra lửa:

      “Hoàng hậu, ngươi to gan. Lại dám đến viện Tư Nhu này đả thương người.”

      Thân mình hoàng hậu run lên, nàng dường như nghe thấy giọng nghiến răng nghiến lợi của hoàng thượng. Nàng dường như đánh giá thấp cơn giận của hoàng đế rồi, giờ phút này nàng thực biết sợ.

      “Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp cũng phải cố ý.” Ý vị mà cầu xin tha thứ.

      phải cố ý? Vậy như thế nào mới là cố ý đây?” Con ngươi Nguyệt Minh Nhất rét lạnh, bỗng hướng về người bên cạnh hô. “Người đâu, hoàng hậu tự tiện xông vào cung Tư Nhu, ý đồ sát hại huyết mạch hoàng gia, tại đày nàng ta vào lãnh cung. Đem tất cả những người tham dự hôm nay đều loạn côn đánh chết.”

      “Hoàng thượng—“ Đằng Bội Nhi choáng váng, thân thể mềm nhuyễn mặt đất, nàng tin, lại vì hai tiện chủng muốn đày nàng vào lãnh cung?

      “Hoàng thượng, tha mạng a.”

      Thái giám, cung nữ cùng đến đây với hoàng hậu đều bị dọa, quỳ mặt đất dập đầu xin tha.

      Trong lúc nhất thời, cung Tư Nhu loạn thành đoàn.

      “Còn kéo người xuống.” Thần sắc Nguyệt Minh Nhất lãnh khốc, cước đá vào người quỳ ở bên cạnh.

      “Vâng.” Ngoài viện, đám thị vệ xông vào, lôi kéo hoàng hậu, cung nữ, thái giám xuống.

      “Chậm —“ Bắc Tiểu Lôi đột nhiên lên tiếng, giao Tả Hữu Nguyệt cho Dạ Tinh Thần. lên phía trước, con ngươi lạnh như băng.

      “Vương phi?” Nguyệt Minh Nhất nhìn Bắc Tiểu Lôi, biết vì sao nàng lại ngăn cản.

      “Cứ như vậy phải là tiện nghi cho nàng ta rồi.” Bắc Tiểu Lôi nhìn hoàng hậu, lạnh lùng . Dám đả thương bảo bối nàng cẩn thận che chở, nàng khiến cho nàng ta biết hai chữ hối hận viết như thế nào. Tay cầm lấy chiếc roi bên hông, chút lưu tình mà quật roi vào hoàng hậu.

      Ba, ba, ba, roi như quái thú cắn nuốt da thịt non mịn toàn thân của hoàng hậu. Chiếc roi hung ác để lại người nàng ta vết máu, y phục hoa lệ rách tơi tả, búi tóc bị roi vung tán lạc, hoàng hậu cao quý trở nên chật vật chịu nổi.

      “A, tha cho ta .” Da mịn thịt mềm của hoàng hậu nào chịu được Bắc Tiểu Lôi quất roi, chưa quá hai cái chịu nổi rồi. Đau đến quằn quại mặt đất, còn quên cầu xin tha thứ. Trả lời nàng ta đương nhiên là chiếc roi lạnh lẽo, chỉ đến khi nàng ta hấp hối, Bắc Tiểu Lôi mới thu roi.

      “Được rồi, mang nữ nhân .”

      Nguyệt Minh Nhất phất phất tay, thị vệ kéo nàng ta .

      “Hoàng thượng—“ Đột nhiên, thân y phục màu đen tới gần bên tai Nguyệt Minh Nhất, thầm mấy câu.

      “Cái gì?” Sắc mặt Nguyệt Minh Nhất đại biến, trong đôi mắt lên tia sáng thị huyết, “Được, được lắm, ra đúng là bọn họ.”

      “Độc Mạc, Độc Viễn.”

      “Có thuộc hạ.” Độc Mạc, Độc Viễn đưa mắt nhìn nhau, biết đây là có chuyện gì?

      “Tể tướng cấu kết phản nghịch, ám sát hoàng tử, hoàng nữ, tại trẫm mệnh cho các ngươi mang theo thánh chỉ, cùng ngự lâm quân bắt ông ta lại, cũng tịch thu phủ tể tướng.” ra mấy ngày trước Tinh Nhi, Nguyệt Nhi gặp chuyện là do hoàng hậu cùng tể tướng bày mưu tính kế, tại rốt cuộc chấp nhận được bọn họ rồi.

      “Vâng.” ra là ông ta.

      “Nguyệt Nhi, Tinh Nhi, có sao ?” Thu thập xong hoàng hậu, tể tướng, Nguyệt Minh Nhất bước dài về phía hai đứa bé.

      có việc gì.” Tả Hữu Tinh lắc đầu.

      Tả Hữu Nguyệt lại được Bắc Tiểu Lôi ôm qua, cái đầu càng thêm chui vào trong lòng nàng.

      “Là phụ hoàng tốt, ta bảo vệ tốt được cho các con.” Nhìn thấy vết sưng mặt Tả Hữu Tinh, lệ trong mắt Tả Hữu Tinh, Nguyệt Minh Nhất chỉ cảm thấy trái tim đều sắp bể vỡ. Nếu sớm biết hoàng hậu ngoan độc như vậy, hẳn diệt trừ hết nguy hiểm rồi.

      “Phụ hoàng cần khổ sở.” Ngược lại Tả Hữu Tinh an ủi Nguyệt Minh Nhất, nó biết thể trách ông ấy. Nếu như muốn sinh tồn trong hoàng cung, gặp nguy hiểm là tất nhiên. tại nó cũng càng có thể hiểu được nguyên nhân ngày đó Nguyệt Minh Nhất mang theo bọn họ vào cung rồi.

      “Người đâu, mau truyền thái y.”

      Nguyệt Minh Nhất lấy lại tinh thần, hướng cung nữ, thái giám quỳ mặt đất hô to.

      “Vâng.” Thái giám chạy như bay đến Thái y viện.

      lúc sau, thái y vội vàng chạy đến chẩn trị cho Tả Hữu Tinh, bôi thuốc tiêu sưng lên mặt nó.

      “Tinh Nhi, con muốn ở lại bên cạnh hoàng thượng ?” Dạ Tinh Thần vẫn luôn chưa câu đột nhiên mở miệng.

      Tả Hữu Tinh ngẩn ra, Nguyệt Minh Nhất cũng quay đầu nhìn .

      “Hoàng cung đối với hai đứa bé rất nguy hiểm.” Tả Quân Mạc cũng lạnh lùng , băng lãnh tỏa ra trong đôi mắt.

      “Ta bảo hộ cho bọn , tình huống như hôm nay bao giờ phát sinh nữa.”

      Nguyệt Minh Nhất vội vàng mở miệng, cũng biết bọn họ lo lắng cho an toàn của bọn , nhưng tuyệt tái phạm sai lầm giống vậy, để cho bọn gặp phải nguy hiểm nữa.

      “Hoàng thượng có thể bảo đảm cho bọn gặp phải chút nguy hiểm nào ?” Ánh mắt Dạ Tinh Thần nhìn thẳng vào , sắc mặt nghiêm túc hỏi. “Ngươi cũng biết nguy cơ trong hoàng cung chỗ nào cũng có, ngươi muốn để hai đứa bé ở trong địa phương ăn thịt người này ư? Để cho chúng học những thứ minh tranh ám đấu kia sao?”

      “Ta—“ Nguyệt Minh Nhất nhìn Dạ Tinh Thần lại cách nào trả lời, hoàng cung là nơi như thế nào, ai hiểu hơn . muốn để cho con mình ở nơi như thế này ư? đương nhiên .

      “Con nguyện ý ở lại chỗ này.”

      Chương 43: Hạnh phúc (Đại kết cục)


      “Con nguyện ý ở lại chỗ này.”

      Tả Hữu Tinh đột nhiên lên tiếng, mặt sưng đỏ, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.

      “Tinh Nhi.”

      Nguyệt Minh Nhất đỏ hồng hốc mắt nhìn vào Tả Hữu Tinh, tuy Tinh Nhi tha thứ cho rồi, nhưng lại chưa từng nghĩ đến con ở lại với trong cái lồng sắt hoa lệ này, đúng vậy, ra vẫn luôn sợ hãi, sợ hãi hai đứa rời bỏ , Nhu Nhi còn, lại mất bọn nữa, biết mình có thể kiên cường sống tiếp hay ?

      “Tinh Nhi, con suy nghĩ kỹ chưa?”

      Dạ Tinh Thần cùng Bắc Tiểu Lôi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đương nhiên hi vọng Tinh Nhi có thể hạnh phúc, khoái hoạt. Mà ở nơi địa phương minh tranh ám đấu, tràn đầy huyết tinh này rất khó tìm được hạnh phúc chân chính, khi Tinh Nhi ở lại, phải gánh vác gông xiềng nặng nề cùng tương lai thể tự chủ.

      “Tinh Nhi, cậu hi vọng con có thể hạnh phúc.” Tả Quân Mạc cũng nặng nề . Tỷ tỷ rời xa rồi, tại thân nhân duy nhất chính là hai đứa , hi vọng chúng có thể vui vẻ, để mình phải hổ thẹn với tỷ tỷ.

      “Vương gia phụ thân, vương phi mẫu thân, cậu, Tinh Nhi biết mình cái gì, cũng biết mình muốn làm cái gì. Trước kia chúng con trách lầm phụ hoàng, để cho phụ hoàng người đơn, tại chúng con nhận người, Tinh Nhi muốn để lại mình phụ hoàng ở đây, mặc kệ tương lai gặp phải nguy hiểm thế nào, con đều nguyện ý đối mặt cùng phụ hoàng…”

      Lời non nớt ấy quanh quẩn ở trong phòng, lại làm cho tâm mấy người lớn chấn động thôi. Tinh Nhi như vậy làm cho người ta bội phục, cũng làm cho người ta đau lòng.

      “Tinh Nhi—“

      Nguyệt Minh Nhất đến bên giường, đem đầu của Tinh Nhi tựa vào trong ngực mình. Kích động trong lòng cách nào ra, chỉ biết giờ rất hạnh phúc. Nhu Nhi, nàng có thấy ? Con của chúng ta, con hiểu chuyện, cũng lớn rồi…

      “Nếu như đây là ý muốn của con, như vậy chúng ta tôn trọng quyết định của con.” lâu sau, Dạ Tinh Thần mở miệng .

      “Cảm ơn vương gia phụ thân, vương phi mẫu thân, cậu.” Tả Hữu Tinh từ trong lòng Nguyệt Minh Nhất ló đầu ra, cảm kích gật đầu với mấy người. “Có điều, mọi người có thể mang Nguyệt Nhi trở về ?”

      Mọi người ngẩn ra, nhìn vào Tả Hữu Nguyệt ngủ say trong lòng Bắc Tiểu Lôi, khuôn mặt nhắn phấn hồng còn rớm nước mắt, làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.

      “Tinh Nhi, vì sao cho Nguyệt Nhi ở lại? Chẳng lẽ con cam lòng tách rời với muội muội ư?” Nguyệt Minh Nhất nhìn con ngây ngô vào giấc ngủ, trong mắt tồn tại đành lòng. Khuôn mặt nhắn giống Nhu Nhi kia làm cho trái tim trở nên mềm mại.

      “Phụ hoàng, nhi thần hi vọng Nguyệt Nhi có thể khoái hoạt. Mà ở trong địa phương này lại phải là nơi muội ấy có được hạnh phúc.”

      Mọi người nghe vậy trầm mặc, đúng vậy, minh tranh ám đấu trong hoàng cung chỉ sợ làm mất ngây thơ thiện lương của Nguyệt Nhi, cách làm của Tinh Nhi cũng là suy nghĩ cho Nguyệt Nhi.

      Nguyệt Minh Nhất suy tư, con ngươi lưu luyến khuôn mặt ngủ kia, đúng vậy, nơi ăn thịt người này bóp chết hạnh phúc của Nguyệt Nhi. Sợ, chỉ cần con được hạnh phúc, có ở bên cạnh hay làm sao chứ? Quyết định chủ kiến, Nguyệt Minh Nhất chắp tay giao phó với mấy người Dạ Tinh Thần:

      “Được, như vậy Nguyệt Nhi đành nhờ cậy vương gia, vương phi cùng Tả huynh rồi.”

      “Hoàng thượng yên tâm, chúng ta chiếu cố tốt cho Nguyệt Nhi, hơn nữa, chúng thường xuyên mang Nguyệt Nhi đến thăm hai người.” Dạ Tinh Thần cũng chắp tay đáp.

      “Cảm ơn.”

      Hết thảy thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ là câu cảm ơn đơn giản.



      Năm năm sau

      Mùa xuân tháng ba, liễu xanh hoa nở, yến hót bướm bay.

      chiếc xe ngựa hoa lệ tinh xảo chậm rãi chạy ở đường, lái xe là hai nam tử áo đen. Bọn họ tuấn mỹ lãnh mạc, ánh mắt sắc bén.

      Gió xuân khẽ thổi, bên cửa sổ xe ngựa lộ ra tiểu nữ oa phấn điêu ngọc mài. Chỉ thấy mặt bé tròn tròn như quả táo, hồng nhuận như ánh bình minh, mắt ngọc mày ngày, cười cái, hai má liền lộ ra hai lúm đồng tiền đáng . Giống như cuốn hút người khác, làm cho người ta nhìn thấy cũng nhịn được muốn mỉm cười theo.

      “Phụ vương, mẫu phi, hai người xem kìa, trong hồ có hai con uyên ương nghịch nước đấy.” Nụ cười ngọt ngào, nữ oa quay trở lại mềm mại với cha mẹ ở bên cạnh.

      Đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn nhau cười, lại cúi đầu nhìn vào đứa bé nằm ngủ trong lòng, ý cười trong đôi mắt càng sâu.

      “Nguyệt Nhi, cẩn thận đụng đầu đấy.” Nữ tử mặc bộ váy áo đỏ rực, đầu tóc đen nhánh dùng trâm ngọc búi lên kiểu đơn giản, trong đôi mắt sáng ngời tồn tại từ ái, ôn nhu của người làm mẹ.

      đâu, mẫu phi.” Tiểu nữ oa khoát tay, lại xoay người ngồi xuống bên cạnh bọn họ. Ánh mắt long lanh như nước quay tròn chuyển động, nhìn đứa bé ngủ.

      “Sao đệ đệ còn chưa tỉnh?” Chớp chớp hai mắt, bé còn muốn mang theo đệ đệ cùng nhau chơi đùa mà, kết quả phần lớn thời gian đệ đệ đều ngủ.

      “Đệ đệ còn , nên rất nhiều thời gian đều ngủ. Chờ đệ đệ trưởng thành rồi ham ngủ như vậy nữa.” Nam nhân nở nụ cười mặt, kiên nhẫn giải thích cho nữ oa nghe.

      “Vậy Nguyệt Nhi khi còn bé cũng thích ngủ như vậy à?” Ngẩng đầu lên, tiểu nữ oa hồn nhiên hỏi.

      “Đúng vậy a, Nguyệt Nhi khi còn bé lúc nào cũng giống như con heo đáng vậy.” Hồng y nữ tử sủng nịch điểm cái mũi của tiểu nữ oa, cười .

      “Heo?” Tiểu nữ oa mở trừng hai mắt, sau đó thuận theo mà lắc đầu. “Nguyệt Nhi muốn làm heo .” Heo đều bị làm thịt a.

      “Ha ha ha…” Nghe thấy lời ngây thơ của tiểu nữ oa, nam nữ cùng cười lên.

      “Vương gia, vương phi, đến rồi.” Bên ngoài truyền đến giọng của thị vệ lái xe.

      Hai người gật đầu, nam nhân ôm lấy nhi tử ngủ, nữ nhân dắt theo tiểu nữ oa, mở cửa xe ngựa, ra ngoài.

      Xa xa, bên đình nghỉ mát, thiếu niên đứng ở nơi đó, tóc đen ba ngàn sợi bay theo gió. bộ bạch y nhàng, khuôn mặt như ngọc, giống như trích tiên. Khi nhìn thấy đôi nam nữ trẻ tuổi đến ý cười tràn vào trong đôi mắt thâm thúy.

      “Vương gia phụ thân, vương phi mẫu thân—“

      “Ca ca.” Thân hình phấn hồng của tiểu nữ oa khi nhìn thấy thiếu niên trong nháy mắt hóa thành bướm trắng bay nhanh về hướng .

      Đôi nam nữ nhìn nhau cười, chậm rãi về phía thiếu niên.

      “Tinh Nhi—“

      Gió xuân lướt nhàng, ấm áp lòng người.

      Hoàn toàn văn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :