1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi 13 tuổi - Nhất Thế Phong Lưu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương Liên thủ phản kích 4

      Edit: Tử Dương

      *******************************

      “Ăn cơm thôi.” Trong tiếng cười lớn, tiếng vang lên cách đó xa, chính là Thu Ngân gọi ở phía xa.

      Lưu Nguyệt nghe thế lập tức xoay người đến đuôi thuyền, Âu Dương Vu Phi lại kéo tay Lưu Nguyệt lại, cười : “Bưng lại đây.”

      Lưu Nguyệt đứng lại nhìn thoáng qua Âu Dương Vu Phi, Âu Dương Vu Phi mỉm cười: “Mấy khi được du ngoạn biển, nàng theo ý ta .”

      Lưu Nguyệt nghe vậy khóe mắt cong lên, đột nhiên cười : “Tốt, theo ngươi, nhưng mà ta hi vọng có được tin tức, được lừa gạt ta.”

      “Yên tâm, trẻ dễ bị gạt.” Âu Dương Vu Phi nghe thế nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, cả người đầy hơi thở phong lưu.

      Hai người ở chung, nắm tay cùng , điều kiện là Âu Dương Vu Phi đổi lấy tin tức của Minh Đảo, nếu muốn , cứ coi như thực giao ước , cứ mặc kệ .

      Lưu Nguyệt tuyệt để ý chuyện Âu Dương Vu Phi cho mấy người Khố Tạp Mộc, Lê Khoát, Hàn Phi, Thác Bỉ Mộc theo, nàng sao cả, chỉ cần cận vệ Hiên Viên Triệt của nàng ở đây là tốt rồi, những người khác, chỉ là người ngoài, người ngoài.

      Nếu như Âu Dương Vu Phi biết, cái gọi là hai người bọn họ ở chung chỗ, kì thực dẫn theo tình địch lớn như vậy, phỏng chừng hộc máu.

      Mang bàn lên đầu thuyền, biển xanh trời quang, khung cảnh này, là khó có dịp được thưởng thức.

      Đầu thuyền có bóng dáng của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua Ngạn Hổ mang thức ăn lên, ổn trọng mà ngồi vào ghế cách đoan chính.

      Hiên Viên Triệt lại để cho nàng và Âu Dương Vu Phi hẹn hò? Tình chàng ý thiếp với nàng ở thuyền? Đánh chết nàng cũng tin, mặc dù Hiên Viên Triệt làm hỏng đại , để lộ thân phận của , nhưng lén lút, hừ hừ, nàng chưa bao giờ cảm thấy Hiên Viên Triệt là người tốt.

      Cho nên, ổn thỏa chút tốt, ổn thỏa chút tốt rồi.

      “Con cá này chỉ ở biển mới có, đất liền có ăn đâu, nàng nếm thử xem.”

      Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ cá hấp Ngạn Hổ mới bưng lên, hòa nhã với Lưu Nguyệt, đây chính là bảo Tiểu Hoa tự mình vớt lên.

      Lưu Nguyệt nhìn thoáng qua con cá kia, lại nhìn đĩa rau xanh tái bên cạnh, vô cùng bình thản : “Ta thích ăn cá, ngươi ăn .” Vừa khua đũa tới đĩa rau bên cạnh.

      Âu Dương Vu Phi thấy vậy cũng miễn cưỡng, chiếc đũa khua bụng cá vòng, lật lên lớp da mỏng manh, vừa nhìn biết là cao thủ ăn cá.

      “Mùi hơi tanh.” Âu Dương Vu Phi bình luận chút, nhưng sao cả, thủ hạ của Lưu Nguyệt có thể làm đến nước này, cũng coi như có tay nghề.

      Lưu Nguyệt nghe Âu Dương Vu Phi như vậy, tinh tế đánh giá chút con cá kia, khóe miệng lơ đãng cong lên, nét mặt lên nụ cười như có như .

      Âu Dương Vu Phi thấy vậy cười nhìn Lưu Nguyệt : “Có muốn nếm thử hay ….” Lời còn chưa hết, chiếc đũa kia xuyên qua bụng cá, lộ ra mấy thứ bên trong, Âu Dương Vu Phi nuốt hết mọi lời vào bụng.

      Chỉ thấy trong bụng con cá đầy thứ linh tinh, ruột dạ dày mật đắng trứng cá tất cả mọi thứ, ngay cả ít phân cá đen đen cũng vẫn nguyên xi hao tổn gì.

      Cá này căn bản là chưa làm sạch. (làm sạch cá = mổ bụng lấy hết đồ lòng ra ngoài trước khi chế biến).

      Sắc mặt Âu Dương Vu Phi nhất thời khẽ biến, vừa mới ăn miếng.

      Lưu Nguyệt khẽ nghiêng đầu, Hiên Viên Triệt xuống bếp, có lẽ có đồ tốt mang lên.

      “Đến đây, đến đây, vừa lúc.” Ngạn Hổ bưng cái mâm, bước nhanh lại đây.

      con tôm hùm đuôi hồng, nhìn màu sắc quả thực khá tốt.

      “Con cá này làm kiểu gì vậy, còn chưa làm sạch.” Chiếc đũa của Âu Dương Vu Phi chỉ vào vỉ hấp, nhìn Ngạn Hổ.

      Ngạn Hổ cúi đầu : “Sao lại thế? A, có, này, chúng ta từng ăn cá này, biết phải làm sạch, vậy ta lập tức bảo bọn họ làm lại.” Vẻ mặt Ngạn Hổ lúng túng và có lỗi, bưng lên cái vỉ hấp cá còn nguyên nội tạng kia, nhanh chóng xoay người quay đầu lại rời .

      Chưa từng ăn cá, thần sắc mặt Lưu Nguyệt bất động, nụ cười trong mắt dường như sắp tràn ra ngoài, Thiên Thần có nghèo như vậy, tướng quân đứng đầu đại nội Hoàng cung chưa từng ăn cá, Ngạn Hổ vậy mà cũng dám .

      “Quên , thảo nguyên quả có nhiều cá sông.” Âu Dương Vu Phi xoa xoa mi tâm, cũng coi như khoan hồng độ lượng.

      Để đũa xuống, Âu Dương Vu Phi vừa đưa tay lấy cái càng của con tôm to bự kia, vừa với Lưu Nguyệt: “Món ăn này, cái này xem như đặc sắc, ta từng ở biển….”

      “Pặm.” Âu Dương Vu Phi còn chưa xong, con tôm to bự lẳng lặng nằm trong mâm kia, đột nhiên mở càng của nó ra, tiếng rắc vang lên.

      Sao bay đầy trời.

      Cũng may Âu Dương Vu Phi phản ứng nhanh, tay nhanh như tia chớp rụt lại, tránh khỏi cái liềm kia, nếu , chỉ sợ ngón tay cái của đời.

      Trừng mắt nhìn con tôm hùm to bự khua khua hai cái càng cực đại trong mâm, Âu Dương Vu Phi trầm ngâm, trầm ngâm.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương: Liên thủ phản kích 5
      Edit: Tử Dương
      ****************************

      Lưu Nguyệt ở bên cạnh thấy vậy khỏi đưa tay xoa xoa mi tâm, nụ cười trong mắt hề giấu diếm, cơm trắng của nàng an toàn, an toàn.

      “Chết tiệt, sao lại vẫn còn sống.” Đúng lúc đó Ngạn Hổ lại bưng đồ ăn lên, trơ mắt màn này, lập tức đen mặt xông lên.

      Vung kiếm, chỉ nghe thấy rắc tiếng, con tôm hùm to bự kia bị kiếm chém thành hai mảnh.

      “Ta xem mày còn sống kiểu gì, tốt lắm, tốt lắm, bây giờ có thể ăn.” Ngạn Hổ lau kiếm trong tay, cười lấy lòng với Âu Dương Vu Phi.

      Su: ăn cái đầu á :))

      Vừa nhanh chóng bưng đồ ăn tới, nhanh như chớp, lui.
      Su: cái này là sợ chết nà :))

      Âu Dương Vu Phi nhìn con tôm cứ vậy mà bị kiếm xẻ nửa vẫn còn ở bàn, mãi sau vẫn chưa hồi phục tinh thần được, như vậy có thể ăn? Hóa ra còn biết tôm chưa chín.

      Quả nhiên, đầu bếp khác nhau, đồ ăn cũng giống nhau.

      Nhéo đùi hai cái, tránh cho chính mình cười ra tiếng, Lưu Nguyệt nhìn về phía cái khay đồ ăn thứ ba.

      Trắng trắng mềm mềm, rửa sạch, thái cũng rất được, tuyệt đối sống, thịt cuốn là cái gì đó xanh biếc, còn ngửi thấy mùi thơm dịu .

      Mùi vị kia Lưu Nguyệt quá quen thuộc, người Nhật Bản rất thích ăn thứ này, biết Hiên Viên Triệt tìm được mấy thứ này ở đâu ra.

      “Cái này , hình như ăn được, aiz, ngươi thể hy vọng quá lớn vào việc thủ hạ của ta có thể nấu ăn.”

      Âu Dương Vu Phi nghe vậy thở dài hơi: “Xem ra, đúng là chính ta kỳ vọng quá cao, đánh giá bọn họ quá cao.”

      Chưa từng ăn tôm, tại sao có thể nấu được, đây phải lỗi của mấy người kia, là lỗi của , lỗi của .

      “Ta nếm thử chút.” Lưu Nguyệt xung phong kẹp lấy thịt cá cuốn, khi Âu Dương Vu Phi còn kịp ngăn cản, bỏ vào miệng.

      “Cũng tệ lắm.” Lưu Nguyệt gật gật đầu.

      Âu Dương Vu Phi thấy vậy đưa tay gắp miếng : “Cái này cũng có thể ăn?” Vừa hỏi vừa bỏ vào miệng.

      Khẽ cắn, nước chảy ra.

      Trong khoảnh khắc, Âu Dương Vu Phi lệ rơi đầy mặt, sắc mặt nháy mắt nhăn nhó, hoàn toàn câm lặng.

      “Khóc cái gì, ăn được đừng ăn, ngươi khóc làm gì.” Lưu Nguyệt kinh ngạc, vội vàng xé áo Âu Dương Vu Phi, đưa lên.

      Nhưng nụ cười trong nháy mắt kia dường như muốn tràn ra, mấy thứ bọc bên trong thịt cá kia Âu Dương Vu Phi biết, nàng sao lại biết, đó chính là mù tạc chưa qua xử lí.

      Cả cục như thế, nàng cũng chỉ dám ngậm trong miệng, dám ăn, Hiên Viên Triệt đúng là muốn giết người mà.

      “Đàn ông đàn , khóc gì chứ, nếu thấy ngon sau này lại bảo thuộc hạ làm cho người, cần cảm động như vậy, cần.” Ngạn Hổ bưng khay, rất chân thành.

      “Ăn ngon…” Âu Dương Vu Phi dồn chút chân khí ở cổ họng mà , lần đầu tiên có ý nghĩ muốn giết người.

      Con mẹ nó, đây rốt cuộc là cái gì, vừa cay lại vừa nồng.

      Hình tượng vạn năm vững chắc như núi của , bị miếng ăn đạp đổ.

      phải chứ, công tử.” Tiểu Hoa từ bên kia thuyền theo tới, nhìn Âu Dương Vu Phi nước mắt ngăn nước mắt dài vô cùng hoảng sợ, công tử nhà bọn họ khóc, có phải bị quáng gà vậy, hay là trời giáng hồng vũ rồi.

      Hộ vệ thuyền kinh hãi, nhìn bằng ánh mắt đầy kinh bỉ.

      Xa xa, theo trong khoang thuyền ra, Hiên Viên Triệt đứng ở đuôi thuyền, lạnh lùng cong khóe miệng, muốn tranh vợ với , hừ.

      Bầu trời trong xanh, nước biển ôn nhã.

      Hải âu bay múa ở chân trời.

      Chuyện Âu Dương Vu Phi chỉ ăn bữa cơm khóc nức nở, từ đó trở thành giai thoại.

      Chương: Tam quốc liên hoành 1

      Edit: Tử Dương

      *******************************

      lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

      Có vết xe đổ này, Âu Dương Vu Phi dám nhờ thủ hạ làm việc, toàn tự làm.

      Chẳng qua, phía đông sáng phía tây sáng.

      Âu Dương Vu Phi quả nấu ăn rất ngon, đúng là có thể so sánh với đầu bếp của hoàng cung, ngay cả Lưu Nguyệt vốn quan trọng lắm chuyện ăn uống cũng gật đầu khen ngợi.

      Làm cho Hiên Viên Triệt thầm hận phen, cường địch, chân chính cường địch.

      Mười hạng toàn năng đó.

      Gió xuân bay múa, thuyền lướt như bay.

      Chỉ trong bảy ngày ngắn ngủi, vượt qua vạn dặm, tới Lý Thành của Nam Tống Quốc.

      Thời tiết mùa xuân rất tốt, thể so với đầu mùa xuân ôn lạnh của Bắc Mục, cũng thể so với thời tiết tháng hai lá liễu ló mầm lúc này của Thiên Thần.

      Nam Tống Quốc ở phương nam, tiết trời ấm,gió nóng thổi qua, ấm áp của tháng bốn tháng năm.

      Bến tàu người đến người , thuyền hàng thuyền đánh cá ngừng ra ra vào vào, khí thế ngất trời.

      “Lý Thành.” Hiên Viên Triệt đứng ở đầu thuyền, nhìn khung cảnh trước mắt, thấp giọng tự tiếng.

      Bảy ngày, từ Bắc Mục xa ngoài vạn dặm, tới mảnh đất phương nam này, chuyện như vậy kiếp này lần đầu tiên trải qua.

      Muốn trong vòng bảy ngày tới Nam Tống Quốc là chuyện, tới được lại là chuyện khác, phải khiếp sợ, tuy rằng nhìn Âu Dương Vu Phi rất vừa mắt, nhưng cũng thể phủ nhận, Âu Dương Vu Phi, lợi hại.

      Khác với khiếp sợ của đám Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt có cảm xúc dư thừa, nhớ ngày đó ngày cả đêm, có thể cả nửa vòng trái đất, hành trình như vậy cũng quá khó tin, mặc dù đặt trong hoàn cảnh này, quả rất dọa người.

      “Kịp lúc là tốt rồi.” Âu Dương Vu Phi đứng bên cạnh Lưu Nguyệt, nhìn thuyền có lầu chạy đến bến tàu, cười .

      Lưu Nguyệt nghe vậy khóe miệng khẽ cong, nửa cười nửa nhìn Âu Dương Vu Phi cái.

      Âu Dương Vu Phi thấy vậy tươi cười càng đậm hơn, với Lưu Nguyệt: “Hi vọng có ta làm bạn, khiến nàng cảm thấy hành trình này buồn tẻ vô vị, là vinh hạnh của ta rồi.”

      đến mức đấy.” Lưu Nguyệt quay đầu lại, nhưng Hiên Viên Triệt ở phía sau chỉ có nàng có thể cảm giác được chua xót, Lưu Nguyệt muốn buồn tẻ cũng thể, Hiên Viên Triệt bên người nàng, làm sao thấy buồn tẻ.

      Nghe Lưu Nguyệt thế, nụ cười mặt Âu Dương Vu Phi càng sáng rỡ hơn.

      Vừa cười, vừa lấy ra từ trong lòng ngực vật, Âu Dương Vu Phi cười nhìn Lưu Nguyệt : “Hi vọng nàng thích.”

      Lưu Nguyệt thấy vậy Âu Dương Vu Phi thực giao ước cùng chung với , để lộ bí mật, lập tức đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn.

      tấm vải mỏng manh, vẽ ngổn ngang vài thứ, thoạt nhìn, là… bản đồ?

      Mắt Lưu Nguyệt, sáng rực.

      Đây là bản đồ Minh Đảo?

      Nhìn Lưu Nguyệt sáng mắt, Âu Dương Vu Phi cười lắc lắc đầu : “Nàng che dấu chút tâm tình nào.”

      Lưu Nguyệt nhanh chóng nhìn lướt qua bản đồ trong tay rồi cuộn lại, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vu Phi mỉm cười, đột nhiên trong nụ cười mang theo chút nghiêm nghị thở dài : “Âu Dương Vu Phi, có ai với ngươi chưa, nếu được ngươi , người kia rất hạnh phúc.”

      Quá khôn khéo, quá giỏi quan sát, quá săn sóc, quá biết dỗ người.

      Nếu có ai có thể được Âu Dương Vu Phi toàn tâm đối đãi, biết hạnh phúc như thế nào.

      Âu Dương Vu Phi nghe vậy khóe miệng cong lên, nhìn Lưu Nguyệt cười : “Ta đương nhiên hy vọng nàng có thể có được hạnh phúc đó.”

      Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười, còn chưa mở miệng, bên tai vang lên tiêng tràn ngập ghen tuông nhưng cũng là hứa hẹn đầy khí phách: “Ta khiến nàng hạnh phúc hơn.”

      Môi cười tươi, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt ở phía sau.

      Nàng biết, ngày kia gặp Hiên Viên Triệt biết, hạnh phúc của nàng chính là .

      Gió thổi qua, thuyền cập bờ.

      Biết Lưu Nguyệt trả lời, Âu Dương Vu Phi cũng truy hỏi, cổ tay vung lên mở quạt giấy trong tay, đứng tại chỗ cười : “Ta rất chờ mong lần ở chung thứ hai, khi đó, ta muốn bản đồ này có nhiều thứ hơn chút, rất nhiều thứ mà nhiều người biết.”

      Trong tiếng cười, Âu Dương Vu Phi quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, chân mày nghiêng nghiêng, vạn phần phong tình đều hội tụ trong giây phút quay đầu đó.

      Đó là bày bố trận pháp Minh Đảo, Lưu Nguyệt hiểu ý tứ của Âu Dương Vu Phi.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 638: Tam quốc liên hoành 2

      Edit: Tử Dương

      *****************************

      Lập tức, nhướng mày, cười to : “Ta cũng rất chờ mong.”

      Tiếng cười theo gió bay lên, Lý Thành, tới rồi.

      Gió xuân cuốn bay tầm mành, vạn dặm mây.

      Khí hậu Nam Tống ấm áp, lúc nở hoa cũng sớm hơn Thiên Thần Tuyết Thánh, lúc này là tháng hai theo nông lịch, trăm hoa bắt đầu nở rộ, càng tô diểm thêm cho Nam Tống Quốc.

      Triêu Thành, thành trì khai mạc đại hội Bách Hoa, cũng là thủ đô Nam Tống Quốc.

      Đồng thời, Triêu Thành cũng là thánh địa hoa mẫu đơn của bảy nước Trung Nguyên, rất nhiều chủng loại khác nhau, loại Hi Thế là lựa chọn đầu tiên.

      Hoa tươi được lâu, quý hoa nở kinh diễm tứ phương, lúc này hoa của các nước khác cũng chả biết ở đâu, bốn năm tháng mới n dđược mẫu đơn, đưa đến Triêu Thành để tham gia đại hội.

      Ngoài thành Triêu Thành Hiên Viên cốc, nơi diễn ra đại hội Bách Hoa năm nay.

      Khắp cốc đều là mùi hương của hoa, cả cốc đều là hoa nở rộ, khắp cố là màu lá xanh mềm mại, họa nên sắc màu của núi sông.

      Nam tuấn nữ mĩ, thân thịnh trang.

      Cả cốc muôn hồng nghìn tía, nam nữ muôn hình muôn vẻ, lại càng tô đậm xuân ý dào dạt khắp nơi đây, muôn hồng nghìn tía.

      Chiết phiến trong tay khẽ vung, Âu Dương Vu Phi, Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, bước song song.

      Nhưng Âu Dương Vu Phi thân áo trắng, giản dị tự nhiên, thân áo trắng, trong khung cảnh muôn hồng nghìn tía này lại rất nổi bật.

      Chiết phiến hơi lắc, khóe miệng cười khẽ, nhìn lượt từ xuống dưới, thân phong lưu, nhìn từ dưới lên , phong lưu đảo qua, tùy tiện mà tản ra, nhưng dường như lại chiếm cả sắc xuân của nơi đây.

      Phía sau, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt thân trang phục bình thường, vẻ mặt bình thường, cái gì cũng bình thường đến thể bình thường hơn, dưới ánh sáng của Âu Dương Vu Phi, chân chính lưu lạc thành hai gã sai vặt.

      Tiếng cười ngập tràn, tùy ý tản ra.

      hành lang trong sơn cốc.

      “Mời về.” Hai đầu hành lang vốn có người, ba người Âu Dương Vu Phi tới trước, còn chưa bước vào hành lang, đội quan binh đột nhiên nhảy ra.

      Đầu lĩnh cấm vệ quân nhìn thoáng qua thiếp mời trong tay Âu Dương Vu Phi, rất khách khí, nhưng rất mạnh mẽ hai từ này.

      “Tại sao?” Âu Dương Vu Phi khó hiểu .

      “Phòng trong chính là nội viện, mời đến chỗ kia ngắm cảnh là được rồi.” Đầu lĩnh vẫn khách khí mà lạnh lùng như cũ.

      Âu Dương Vu Phi nghe thế gật đầu, mặt lên chút ý xấu, hơi hơi thi lễ với đầu lĩnh: “ biết quy củ, thứ tội, thứ tội.”

      Dứt lời, dẫn theo Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt mà rời .

      được lúc, vòng ra phía sau cấm vệ, Âu Dương Vu Phi quơ thiếp mời trong tay nhìn Lưu Nguyệt cười : “Quyền lực đủ, vào được.”

      thân nam trang, mặt bôi loạn ít phấn màu vàng nâu, có tuyệt sắc khuynh thành, chỉ có bình thường, bình thường đến mức có ném vào đám đông cũng tìm ra.

      Nghe vậy, Lưu Nguyệt gật gật đầu, nhíu nhíu mày.

      Thiếp mời là người của Hiên Viên Triệt lấy đến.

      Hội Bách Hoa Nam Tống, tên như ý nghĩa là hội hoa xuân, nhưng các quốc gia từng ấy năm tới nay, sớm biết đây chẳng qua là đại hội kén rể.

      Từ vương tôn công chúa cho đến quận hậu thế gia, chỉ cần vài quốc gia nổi trội, đều có thể nhận được thiếp mời của đại hội Bách Hoa Nam Tống Quốc.

      Lần này mặc dù có ngụ ý quan trọng hơn ở bên trong, nhưng vì mặt mũi, đương nhiên cũng ngoại lệ.

      Khâu gia của Tuyết Thánh Quốc, chính là trong số mấy đại thương nhân số số hai của Tuyết Thánh Quốc, đại công tử Khâu gia Khâu Hàm, chính là chủ nhân của thiếp mời này, cũng là người của Hiên Viên Triệt.

      Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, thể giả làm Khâu Hàm, mắt Độc Dạ, Hách Liên Vân Triệu, cũng phải là đồ trang trí, đành phải để cho Âu Dương Vu Phi làm.

      Cũng may Khâu Hàm này cũng phải người thích xuất đầu lộ diện, chỉ biết là thân phong lưu tiêu sái, về phần tiêu sái đến đâu, cũng có nhiều người biết.

      Bởi vậy, mặc dù Độc Dạ từng gặp Âu Dương Vu Phi, nhưng chỉ cần Âu Dương Vu Phi giả dạng chút,, cũng hoàn toàn có thể qua mặt giang hồ.

      Nhìn thiếp mời trong tay Âu Dương Vu Phi, mắt Hiên Viên Triệt sâu thẳm lại.

      Chỉ cần có thiếp mời là có thể tùy ý lại, lần này lại đề phòng nghiêm ngặt như vậy.

      Ven đường tới đây nhìn qua, bên ngoài cơ bản chỉ là thiên kim hoặc là công tử của quan viên tam phẩm trở xuống của Nam Tống Quốc, cùng với đại thương nhân các quốc gia tới chơi.

      Mà đường vào nội viện bị ngăn cản kia, xem ra mới là nơi những vị quan viên tam phẩm tụ hội, cùng hoàng thân quốc thích các quốc gia, thậm chí là đám Độc Dạ.

      Chương 639: Tam quốc liên hoành 3

      Edit: Tử Dương

      *****************************

      Liếc nhìn Lưu Nguyệt, trong mắt đối phương nhìn thấy sâu thẳm.

      Bọn họ vào Triêu Thành cũng nghe thái tử Ngạo Vân quốc Độc Dạ và thái tử Tuyết Thánh Quốc Hách Liên Vân Triệu đến, nhưng dựa vào thế lực của Hiên Viên Triệt, lại hoàn toàn tra ra nơi bọn họ ở? Ở đâu vậy chứ?

      Nếu ngay cả đối thủ ở đâu cũng đều chuyện tam quốc liên hợp kia bọn họ sao có thể châm ngòi.

      Bởi vậy, hôm nay tới đây, chính là vì thăm dò xem đám Độc Dạ rốt cuộc ở đâu, rồi mới liệu sau, ngờ ngay cả cơ hội nhích tới gần cũng có.

      “Vào được cũng phải vào.” Tiếng của Lưu Nguyệt trầm thấp mà chậm rãi.

      vào được cũng phải dẫn bọn họ ra.” Cùng lúc, tiếng khàn khàn của Hiên Viên Triệt vang lên, nghe hoàn toàn giống thanh vốn có.

      Hai người liếc nhau, trong mắt đều lên ý nghĩ giống nhau.

      Âu Dương Vu Phi vậy vuốt vuốt thiếp mời trong tay, nhìn Lưu Nguyệt và thuộc hạ của nàng đứng trước mặt, thoải mái, thuộc hạ này khiến cảm thấy thoải mái biết có phải bởi vì khí chất luôn lạnh như băng của người này hay , hay là do có thể hiểu ý nghĩ của Lưu Nguyệt.

      Dù sao, nhìn chính là vừa mắt, muốn sao, vậy được, cứ theo ý .

      Nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi rung động, Âu Dương Vu Phi huơ huơ quạt giấy, chậm rãi cười : “Cần gì đánh rắn động cỏ, muốn vào, chỉ cần thủ đoạn.” Dứt lời, nháy mắt mấy cái với Lưu Nguyệt, nâng bước đến bên mấy người ngắm hoa.

      Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, thấy vậy, lại liếc nhau lần nữa.

      Nếu Âu Dương Vu Phi như vậy, vậy bọn họ xem có bản lãnh gì.

      Xoay người đuổi theo, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt tựa như hai gã sai vặt.

      ai rằng tùy tiện đoạt lấy thiệp mời của quan tam phẩm trở lên là được, mấy vị quan tam phẩm đó, nếu những cấm vệ quân này cũng nhận ra, vậy bọn họ có thể về nhà.

      Lại càng đến mấy vị hoàng thân quốc thích kia, thể tự đưa mình vào hang hổ.

      Ánh nắng lung linh, khắp trời hương hoa.

      phải, đây là “ngụy tử” phải “triệu phấn”.” bông hoa lan đứng giữa mấy vị mặc thường phục, giống như Khổng Tước, các tranh nhau khoe sắc, chỉ vào bức họa mẫu đơn đẹp đẽ mà tranh luận.

      “Ta cảm thấy đây là “nhị kiều”.” áo vàng, thoạt nhìn chói mắt giống như màu hoa mà Lưu Nguyệt lầy ra từ núi Khố Xích, cong ngón tay lên .

      Những bên cạnh, ba vị nam tử đứng cùng nhau, toàn thân mặc dù có mặc quần áo lụa là, cực kỳ bình thường, che dấu tuấn mĩ của cả ba người.

      Lúc này, đứng ở bên cười ngừng, tham gia tranh luận, vừa ca ngợi, vừa đồng ý, khiến mấy càng cảm thấy mình đúng.

      mặc áo màu hồng phấn đứng cách đó xa, lại im lặng lên tiếng, đối với mấy bức họa mẫu đơn kia, sắc mặt bình thản, nhưng vẻ thùy mị lại tầm thường.

      “Ta là Ngụy tử…”

      phải, với ngươi rồi là nhị kiều…”

      “Hoa Ngụy tử là màu đỏ tím, hoa nở nhìn như hoa sen hoặc là vương miện, đóa hoa rất lớn. Triệu phấn lúc nở rộ có màu hồng, nên còn được gọi là “mặt đồng tử”. Hoa muôn hình vạn trạng, phải trường hợp cá biệt, càng thơm nức, hương bay mấy ngàn dặm.” tranh luận, tiếng lười biếng mang theo chút dương dương tự đắc đột nhiên vang lên, át cả tiếng tranh chấp của mấy .

      Mấy nghe thấy tiếng nhất thời xoay người lại, trợn mắt nhìn người vừa chen vào.

      Nhưng liếc mắt cái Âu Dương Vu Phi phiêu phiêu như tiên, thân tuyệt đỉnh tao nhã cười yếu ớt mà đến, mấy người nháy mắt ngây người tại chỗ, sửng sốt nhìn công tử gây loạn thế này.

      lay động quạt giấy mà tiến lên, Âu Dương Vu Phi gập lại quạt chỉ vào đóa hoa mẫu đơn màu xanh biếc kia, mặt cánh hoa lên màu đen, cười nhìn mấy : “Nhị kiều, cùng gốc cây có thể nở ra hai đóa hoa màu tím hồng hoặc phấn trắng, hoặc đóa hoa có cả hai màu tím hồng và phấn trắng, là nhị kiều.”

      Dứt lời, cười yếu ớt với mấy giá, lại tiếp, chỉ có thân phong độ, dường như làm mọi người choáng váng.

      “Vậy, vậy là cái gì?” Trầm mặc nửa ngày, khổng tước vàng mới tỉnh khỏi cơn mê, đỏ mặt, thẹn thùng xấu hổ giọng hỏi Âu Dương Vu Phi.

      Thanh kia, vừa mềm mại lại vừa nhão nhoẹt, khiến Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt phía sau Âu Dương Vu Phi đều rùng mình cái, lui ra phía sau bước.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 640: Tam quốc liên hoàng 4

      Edit: Tử Dương

      ******************************

      Khuôn mặt Âu Dương Vu Phi ấm áp, dừng lại chút, mỉm cười : “Ngươi nhìn nhụy hoa có màu xanh biếc, chung quanh là cánh hoa màu mực tím, tựa như Thanh Long nằm giữa ao mực, được gọi là “Thanh Long nằm mặc trì”, là trong tám loại mẫu đơn quý nhất.”

      Dứt lời, lùi hai bước, quạt giấy lay động, chỉ vào vốn vẽ tranh, lúc này cũng ngẩng đầu lên lắng nghe : “Long nằm mặc trì, bút lực xuân thu, đắc trong đó Tam Vị.”

      Nàng kia nghe Âu Dương Vu Phi khen ngợi, khỏi khẽ cười cười, nhìn Âu Dương Vu Phi, chỉ vào cây bên cạnh Thanh Long nằm mặc trì, hai cây mẫu đơn có ánh sáng màu vàng óng ánh, có màu tím : “Hai cây này sao?”

      Tay Âu Dương Vu Phi điểm càn khôn (Su: lẽ nào là bấm độn giống cha Gia Cát Dự?), khẽ mỉm cười: “Hai cây này màu vàng óng ánh tên là….”

      Thanh lớn, nhưng truyền xa, trong khoảnh khắc khiến nam nữ tuấn tú chung quanh du ngoạn hưởng gió trăng lại tốp năm tốp ba bu lại đây.

      bao lâu, bên cạnh Âu Dương Vu Phi cùng và nàng kia vây đầy người.

      Người chung quanh lại tụ tập càng ngày càng nhiều.

      Lưu Nguyệt đứng ở trong đám người nghe, Âu Dương Vu Phi miệng Diêu Hoàng gì đó, rồi lại tửu túy quý phi, lại đến ngự y hoàng, khuôn mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, kì thực cũng chẳng có gì.

      Hoa mẫu đơn có bao nhiêu giống, ít nhiều bao nhiêu, nàng hoàn toàn biết, thế giới của nàng có phong hoa tuyết nguyệt như vậy, cũng có nhàn hạ thoải mái ngắm hoa ngắm trăng, đây cũng chỉ là việc mà mấy kẻ rảnh rỗi hay làm.

      Trong tai nghe Âu Dương Vu Phi cao đàm khoát luận, trong mắt nhìn người tụ tập càng ngày càng nhiều, Lưu Nguyệt bắt đầu chậm rãi yên lặng lùi về sau.

      Người mà, thích náo nhiệt, có lẽ vốn có gì đáng vây xem, nhưng thấy người khác vây xem, chính mình vây xem công bằng.

      Bởi vậy, bên ngoài Bách Hoa truyền mười, mười truyền trăm, bao lâu, khắp nơi đều là người, hoặc nghe Âu Dương Vu Phi hươu vượn, hoặc chính mình lên suy nghĩ của mình, cực kỳ náo nhiệt.

      Người chật như nêm, lúc thiếu người tiếp tục bu đến, Lưu Nguyệt im lặng lùi về sau.

      Cùng lúc, Hiên Viên Triệt cũng bắt đầu lui ra phía sau, xa xa, nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy, có thể xảy ra chuyện gì, mấy thứ này dùng để qua mặt cấm vệ quân, mọi người cứ nhích tới gần, vậy, lúc này chính là thời điểm tốt.

      Lùi lại từng bước, Âu Dương Vu Phi đột nhiên lui ra phía sau hai bước, duỗi tay ra bắt lấy cánh tay Hiên Viên Triệt, quay đầu lại cười với Hiên Viên Triệt: “Tiểu Hoa, mài mực, tiểu thư ưu ái, từ dám từ, tới đây soạn hai bút.”

      câu Tiểu Hoa mài mực, Hiên Viên Triệt nhất thời đen mặt, người này lại dùng như gã sai vặt, còn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nhà theo.

      đợi cho kịp tức, chung quanh mắt ít người nhìn chằm chằm vào , tiếng động thúc giục nhanh lên, người nghĩ rằng phải gã sai vặt của Âu Dương Vu Phi.

      Khóe mắt nhìn lướt qua Lưu Nguyệt sớm biến mất ở trong đám người chẳng biết đâu, Hiên Viên Triệt trầm mặt, nay ánh mắt mọi người đều chú ý vào , muốn lén chuồn thể, nên rước phiền toái cho Lưu Nguyệt hơn.

      Lạnh lùng hất tay Âu Dương Vu Phi, Hiên Viên Triệt vừa sắn tay áo vừa tới bên cạnh đanh cầm bức họa cuộn tròn kia, để mài mực tốt.

      Vẻ mặt đen như mực chút thay đổi, Hiên Viên Triệt giữ lấy khiên mực, thân hơi động đậy, ít đồ từ trong tay áo rơi ra, rơi vào nghiên mực đen nhánh.

      Thỏi mực nhanh chóng nghiền nát, có bất kỳ ai nhìn thấy, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng bởi vì sau lưng Hiên Viên Triệt, nhìn thấy Hiên Viên Triệt làm gì.

      Dám để cho Thiên Thần Vương mài mực cho , vậy đương nhiên giúp đỡ ý muốn náo nhiệt của .

      Gió Xuân tung bay, hoa như.

      Ở trong hoa điểu ngư trùng (hoa chim cá côn trùng), che dấu tung tích trong đình đài sơn cốc, đây là sở trường của Lưu Nguyệt, đám Hiên Viên Triệt cũng thể bằng.

      qua rừng, núp.

      Vào bên trong, muốn biét mấy người Độc Dạ ở đâu, vừa nhìn biết ngay.

      Ở trung tâm của sơn cốc này có lầu các hai tầng cao cao, xây dựng sơn cốc, khiến người khác liếc mắt cái là có thể thấy.

      Tứ phía màn lụa màu lam nhạt từ lầu các buông xuống, che tất cả mấy thứ bên trong, cái gì cũng nhìn .

      Phía dưới, tiếng oanh oanh yến yến từ rất xa truyền đến theo gió, nghe rất náo nhiệt.

      Rồng có cửa rồng, rắn có động rắn, Độc Dạ Hách Liên Vân Triệu thân thanh cao, tuyệt đối cho phép bọn họ núp cạnh nhà vệ sinh để nghị .

      Hoặc là chính là ở nơi này, hoặc là, hôm nay bọn họ vốn có tham dự.

      Cúi thấp người xuống, Lưu Nguyệt thân y phục thái giám nội cung hạ quyết tâm, hai mắt khẽ nhúc nhích, đeo cái bao tay màu bạc, đầu ngón tay cọ que đốt lửa, ngọn lửa nháy mắt bùng lên, bùng lên trong sơn cốc.

      Cây cối xung quanh lập tức có người chạy đến.

      Nhún người, phi ngọn cỏ, Lưu Nguyệt giống như con báo rồi biến mất.

      Lầu cao được che phủ bởi màn lụa mỏng như khói, bên ngoài nhìn thấy bên trong, bên trong lại có thể thấy ràng mọi chuyện ở bên ngoài.

      “Chuyện gì vậy?” Nam Tống Quốc chủ bốn mươi năm mươi tuổi tuổi, thoạt nhìn giống như phật Di Lặc, thấy vậy trầm giọng .

      Trong thời gian ngắn, sau rèm cừa lập tức có người bẩm báo: “Là lửa rừng mà thôi, có dị thường.”

      Nam Tống Quốc chủ nghe vậy chậm rãi gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn trước mắt Độc Dạ và Hách Liên Vân Triệu thân lạnh như băng, thân sang sảng, cười híp mắt : “Trong núi cỏ khô dễ cháy, có chuyện gì.”

      Độc Dạ mân ly rượu trong tay, lên tiếng.

      Hách Liên Vân Triệu khẽ gật đầu, xem như trả lời.

      “Hai vị thái tử, chuyện tình tam quốc chúng ta…”

      “Ngày mai .”

      “Ngắm hoa ngắm hoa.” Độc Dạ và Hách Liên Vân Triệu cùng lên tiếng, Nam Tống Quốc chủ nghe vậy lập tức nở nụ cười phật Di Lặc, luôn miệng : “Được được, vậy hôm nay….”

      “Phịch.” Nam Tống Quốc chủ còn chưa xong, phía dưới lầu các đột nhiên vang lên tiếng phịch lớn, Nam Tống Quốc chủ khỏi sắc mặt khẽ biến.

      Phía dưới, vô số thị vệ thân lập tức nhanh chóng như báo, để ý an nguy của bản thân, nhào về phía tiếng vang mà đánh tới.

      Ngắn ngủi cương vị thất thủ.

      bóng dáng màu xanh biếc, như con báo nháy mắt dán vào gác xép, chen vào trong khe hẹp.

      “Cột trụ nứt chút, do trời quá nóng mà vỡ.” Phân tích tỉ mỉ, thị vệ Nam Tống Quốc nhanh chóng truyền lại.

      “Bỏ cũ thay mới.” Nam Tống Quốc chủ nghe vậy thản nhiên bỏ xuống câu, cũng biết là bỏ cũ thay mới người ở đây, hay là bỏ cũ thay mới cột trụ.

      “Vâng.” Người ngoài trướng mạn lập tức lui xuống.

      “Uống rượu, uống rượu.” Khuôn mặt Nam Tống Quốc chủ tươi cười, nâng chén kính rượu với Độc Dạ và Hách Liên Vân Triệu.

      Độc Dạ lạnh như băng nâng chén, Vân Triệu tựa vào ghế, vuốt vuốt ly rượu trong tay, uống hơi cạn sạch.

      Trời quá nóng mà vỡ, đùa gì vậy, bây giờ mới chỉ tháng hai, cho dù Nam Tống Quốc trời nóng, cũng tới trình độ này.

      Lơ đãng liếc nhau cái, trong mắt Độc Dạ và Vân Triệu chợt lóe lên sắc bén, nhưng đều gì.

      Đảo đảo cái móc kim loại ở gác xép, Lưu Nguyệt nín thở ngưng thần cũng phải là nhúc nhích, Độc Dạ và Vân Triệu cũng dễ đối phó, cẩn thận chút chính là tự chui đầu vào lưới.

      Rượu quá ba tuần.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Độc Dạ vẫn nhìn phòng ngoài đột nhiên lạnh lùng để ly rượu trong tay xuống, mắt lạnh nhìn lướt qua Nam Tống Quốc chủ .

      Nam Tống Quốc chủ theo tầm mắt của Độc Dạ cũng nhìn thấy thay đổi ở bên ngoài.

      Vốn hoàng thân quốc thích ngồi yên ổn, quan lớn tam phẩm lại ngừng chạy ra ngoài.

      Mới đầu chỉ có hai người, bây giờ cơ hồ toàn bộ đứng lên có chút người người mặt tràn đầy kinh ngạc, tình cảnh này là khiến người khác đoán nổi.

      Mặt Phật Di Lặc cũng trầm xuống, Nam Tống Quốc chủ phát lệnh chỉ phất phất tay.

      “Bẩm báo quốc chủ ngoài sơn cốc có người vẽ tranh dụ bướm.” Ngoài mành sau thời gian ngắn, lập tức có người lên tiếng bẩm báo.

      “Vẽ tranh dụ bướm?” Nam Tống Quốc chủ nghe vậy hơi kinh ngạc.

      “Vâng, hồ điệp đầy trời tranh nhau bổ nhào vào bức tranh vẽ mẫu đơn kia, đúng là kỳ quan.” Tiếng người mặc dù bình tĩnh, nhưng cũng xen lẫn kinh ngạc.

      “Oh, có chuyện này sao, xem chút.” Hách Liên Vân Triệu nghe thế, nét mặt biểu lộ chút quái lạ, cười cười đứng dậy.

      Độc Dạ cũng lời nào, trực tiếp đứng lên.

      “Tốt, nhìn cái, xem ai vẽ bức tranh chi thần như thế.”

      Nam Tống Quốc chủ cũng đứng lên.

      Ba người sóng vai, dọc theo thang lầu chậm rãi xuống phía trước phía trước cấm vệ quân lập tức mở đường, trận thế nghiêm chỉnh.

      đạo đạm kim (vàng nhạt) đạo trần bì (màu vỏ quýt), hai màu chiếu rọi sóng vai xuống, khó khăn lắm qua trước người Lưu Nguyệt núp trong khe hẹp.

      Đầu ngón tay gảy , hai ngón tay khẽ búng, như lông vũ trong suốt như nước, đồng màu với hai màu vàng kia.

      ngón tay búng , Lưu Nguyệt nhanh như chớp co người lại, dán chặt lên khe hở.

      Cước bộ dừng lại chút, Độc Dạ và Hách Liên Vân Triệu đồng thời quay đầu, nhìn về phía Lưu Nguyệt vừa ở, tiếng gió do đầu ngón tay di chuyển, khong thoát được lỗ tai của hai người họ.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 641: Tam quốc liên hoành 5

      Edit: Tử Dương

      ***************************

      có ai, có tiếng hít thở, có bất kỳ hơi thở nào.

      Độc Dạ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn Hách Liên Vân Triệu ở phía sau, có gì cả, có bất kỳ dị thường gì.

      Hách Liên Vân Triệu cũng quay đầu liếc nhìn Độc Dạ, dấu vết rất cũng có, có khác thường.

      Hai người liếc nhau cái, chẳng lẽ là hai người bọn họ cùng nghe lầm?

      Lông mày khẽ nhíu, Nam Tống Quốc chủ ở phía trước xuống, Độc Dạ và Vân Triệu trầm ngâm trong chốc lát, lại nhìn lầu các kia lần nữa xoay người xuống, có lẽ là bọn họ quá mức nhạy cảm.

      Cấm vệ quân vây quanh ba người mà , để cho người khác có cơ hội hạ thủ.

      Thở hơi, hai người này là nhạy cảm, Lưu Nguyệt cúi đầu liếc nhìn lầu các trống , người nào cũng ở lại, xoay người nhảy xuống, bước nhanh ra ngoài.

      có mai phục ngầm, hành động cũng khá nhanh.

      Nhanh chóng qua sơn cốc, ra bên ngoài, xa xa Lưu Nguyệt nhìn thấy chỗ Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt nên đứng, lúc này bị đám người vây chật như nâm cói, thể nhìn thấy Âu Dương Vu Phi và Hiên Viên Triệt.

      Lông mày khẽ nhíu, hai người kia làm cái gì, bảo bọn họ dụ người ra chỗ khác, nhưng cũng bảo họ kéo hết mọi người lại đây.

      Nhanh chóng hòa vào đám đông, Lưu Nguyệt đứng ở chỗ cao cao, cố gắng nhìn qua đám đống, cảnh tượng trước mắt nhất thời làm Lưu Nguyệt trừng mắt.

      Chỉ thấy phía dưới chỗ Âu Dương Vu Phi đứng, lúc này Hồ Điệp bay múa đầy trời, hồng vàng lam trắng, nhảy múa tung tăng, lấp lánh đủ loại màu sắc, giống như quang cầu sáng rọi,dưới ánh sáng mặt trời vàng rực, tản ra ánh sáng ngọc loá mắt.

      Mà ở bên trong đủ loại màu sắc rực rỡ đó, mình Âu Dương Vu Phi đứng trong đám bướm bay đầy trời.

      Áo trắng dính đầy đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu của bướm, bóng điệp bay bay tóc, trong ống tay áo cũng có.

      Phất tay cái, điệp bay múa.

      Cười yếu ớt, cả vùng xuân về.

      Quả nhiên là thần tiên rớt phàm, thân tao nhã khuynh thế gian.

      “Tiên nữ đẹp quá.”

      Su: há há há :)) Nữ… :))

      Lưu Nguyệt kinh ngạc tiếng than thở vang lên bên tai như mộng như ảo, Lưu Nguyệt thiếu chút nữa nghẹn nước miếng.

      Nữ, Âu Dương Vu Phi giống nữ?

      “Nàng chỉ vì trời mới có, nhân gian phải ngoái lại vài lần.”

      Su: Phật dạy cái gì mà 1 lần gặp mặt kiếp này kiếp trước phải ngoái đầu ra sau mấy lần đó, ứ nhớ nữa rồi.

      “Ta muốn cưới nàng.”

      “Ta cũng muốn….”

      Su: há há há :))

      Tai nghe toàn bộ biểu lộ khuynh tình mộng ảo chung quanh, trong mắt tất cả đều là ái mộ phân biệt nam nữ, khóe miệng Lưu Nguyệt co quắp, miệng đào nhắn như ngoác đến tận mang tai.

      nghĩ tới Âu Dương Vu Phi lại có giá thị trường tốt như vậy, tệ, tệ.

      Nhịn xuống xúc động muốn ôm bụng cười to, trong đám người chen chúc xô đẩy nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Vu Phi, vẻ mặt giận dỗi nhưng lại thể giữ vững phong độ, tiêu sái phấp phới, Lưu Nguyệt càng nhịn nổi.

      .” Đúng lúc thể nhịn được nữa, bên cạnh đột nhiên có bàn tay kéo nàng ra ngoài, là Hiên Viên Triệt tươi cười rực rỡ.

      phải người tốt.

      Khóe mắt đều là ý cười đầy toan tính, Lưu Nguyệt liếc mắt cái biết, nhất định là Hiên Viên Triệt.

      “Làm kiểu gì vậy?” Lưu Nguyệt vừa để mặc Hiên Viên Triệt lôi nàng , vừa hạ giọng hỏi, giọng mang đầy ý cười.

      Hiên Viên Triệt nghe vậy nhìn lướt qua đàn bướm bay nhảy kia, quay đầu nhìn về Lưu Nguyệt nháy nháy mắt : “Ta tìm Đỗ Nhất mượn ít đồ của nàng, thả vào mực của .”

      Lưu Nguyệt vừa nghe nhất thời cười ra tiếng.

      Trong tay Đỗ Nhất có mấy thứ mà ngày trước nàng làm ra, dùng làm liên lạc hoặc lúc truy lùng, là hương có mùi nồng, người ngửi thấy, động vật lại rất nhạy cảm.

      Bình thường lúc Huyết Ảnh vệ dùng, là pha loãng, ngày hôm nay biết Hiên Viên Triệt dùng bao nhiêu cho Âu Dương Vu Phi, lại đưa tới nhiều ong bướm như vậy.

      Lần này Âu Dương Vu Phi muốn nổi danh cũng khó.

      Chương 642: Tam quốc liên hoành 6

      Edit: Tử Dương

      ********************************

      Lập tức nhìn lại Âu Dương Vu Phi đè nén giận dỗi, Lưu Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, phất tay cái với Âu Dương Vu Phi, xoay người theo Hiên Viên Triệt ra khỏi đám người.

      Bỏ lại Âu Dương Vu Phi, vậy.

      Nổi danh như thế, nàng theo nổi.

      Trơ mắt nhìn Lưu Nguyệt cười rực rỡ chuồn mất, Âu Dương Vu Phi dường như tức tới hộc máu mà chết, làm việc vì nàng, kết quả là ném mình ở nơi mất mặt xấu hổ này, giận, giận.

      Bướm bay lượn trong gió, vô cùng sặc sỡ.

      Bầu trời trong xanh, vạn dặm mây.

      Hôm nay, khí trời tốt.

      Thần tiên giáng thế, trời giáng Bách Hoa tiên tử.

      Năm nay Bách Hoa hoàn toàn bị người nam tử chinh phục, mỹ danh theo gió bay khắp thủ đô Nam Tống Quốc – Triêu Thành.

      Trong chốc lát, ai biết, ai hay.

      Kỳ cảnh điệp bay phong nhiễu kia, tức bị loan truyền lại loan truyền.

      Từ giờ ngọ đến muộn, trong nửa ngày ngắn ngủi, thây đổi thành tam sao thất bản, cuối cùng thành hình ảnh Âu Dương Vu Phi từ trời giáng xuống, mang theo thân áo tráng bay múa, mặt đất ong bướm bay bay, quanh thân sáng mờ vạn đạo, chân đạp thất tinh lưu hà, thực giống thần tiên.

      Mà chỉ giới hạn ở trong thủ đô Nam Tống Quốc Triêu Thành.

      biết xứ tiếp tục truyền xuống như thế, có thể biến thành Âu Dương Vu Phi là Ngọc Hoàng đại đế đích thân tới thị sát hay , hoặc là cuối cùng Bàn Cổ khai thiên tích địa cũng là do Âu Dương Vu Phi gây nên? biết.

      Triêu Thành, Ngọc Phượng lâu, khách sạn số Triêu Thành.

      Màn đêm rơi xuống, sao trời lung linh.

      “Bịch.” cước đá văng cửa phòng đóng chặc, Âu Dương Vu Phi thân sát khí tới, trừng mắt nhìn ba người Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt, Đỗ Nhất bên trong gian phòng.

      Lưu Nguyệt ngẩng đầu, thấy Âu Dương Vu Phi vốn luôn phong độ, y quan sạch , lúc này đầu tóc xốc xếch, vạt áo màu trắng biến thành chỗ đỏ chỗ trắng chỗ xanh, biết là chất thải của ong bướm, hay là thứ gì khác, còn có vài nếp nhăn nhúm.

      Vẻ mặt mặc dù chật vật, nhưng là tuyệt đối phong độ như thường ngày, tiêu sái tự nhiên.

      Khóe miệng cười cười, Lưu Nguyệt nhìn Âu Dương Vu Phi sát khí khắp người, cười híp mắt : “Về rồi, sớm hơn so với ta nghĩ.”

      Mà Hiên Viên Triệt bên cạnh mặt khôi phục thành mặt sắt chút biến hóa, tiêu chuẩn của hộ vệ bất động như núi, chút thần sắc khác thường cũng còn, giống như liên quan tới .

      Khuôn mặt giận dỗi nhảy vào cửa, Âu Dương Vu Phi liếc mắt nhìn Lưu Nguyệt cười híp mắt, liếc nhìn băng sơn Hiên Viên Triệt, hai mắt nheo lại, răng trắng như tuyết dưới bóng đêm, trắng hếu, kinh người.

      Bị lôi kéo cả buổi chiều, nữ nhân nam nhân đều xông lên đánh cũng được, đánh bọn họ giống như ngàn vạn con ong, quả thực làm cho phát điên.

      vất vả thừa dịp sắc trời nhá nhem, tầm mắt mọi người tốt trốn ra được, mặc cho về đến nhà nghỉ ngơi, hôm nay cũng bị làm cho tức điên.

      Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi cũng lời nào tức tức giận phình mặt nhất thời cũng nhịn được nữa đại cười ra tiếng: “Hoàn mỹ, ta nghĩ tới hiệu quả tốt như vậy, rất được.” Âu Dương Vu Phi nghe Lưu Nguyệt như thế, chẳng khác gì là trực tiếp thừa nhận chuyện đó là do nàng làm, khỏi tức cũng được, giận cũng xong.

      Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Lưu Nguyệt cười to cái, Âu Dương Vu Phi lắc đầu tiến lại, mặt lên nụ cười khổ.

      “Xinh đẹp, ta xinh đẹp làm cái gì, nàng đó, lần sau muốn làm như vậy, báo trước cho ta câu ta tìm người cho nàng đùa, ý tốt như vậy ta đỡ nổi.”

      Dứt lời, sờ sờ cánh tay, nghĩ đến vẻ mặt háo sắc của đám trai giá kia, toàn thân nổi da gà, ọe.

      Cũng may, chỉ cần đeo gương mặt này vài ngày, đợi mọi chuyện ở đây kết thúc, có thể trở lại bộ dạng vốn có, đến lúc đó có thể tiêu diêu tự tại.

      Nếu , khẳng định liều mạng với Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt nghe thế khỏi cười cười, bàn tay dùng sức nhéo chân Hiên Viên Triệt ở sau lưng cái, miệng lại : “Này …”

      “Về rồi.” Mới được hai chứ, Đỗ Nhất bên có lên tiếng, đột nhiên nhìn ngoài cửa sổ trầm giọng .

      Lưu Nguyệt nhất thời thu lại nụ cười, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.

      Hai con toàn thân đen nhánh nhìn hơi giống ong mật, lặng yên tiếng động bay tới trong bóng đêm.

      Đó là mật khí truy tung do bọn Đỗ Nhất bồi dưỡng, là thủ đoạn mà năm đó Lưu Nguyệt dạy cho họ, nhưng mấy thứ này chỉ có thể truy tung trong cự ly ngắn, dài quá lại là vô dụng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :