1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương phi 13 tuổi - Nhất Thế Phong Lưu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 605: Lật thuyền trong mương 1

      Edit: Tử Dương

      *******************************

      Cuối đồng cỏ, rất nhiều lều trại mọc lên như nấm sau mưa.

      Phía sau lều trại, là núi non trùn điệp trải dài vô tận, như đột ngột mọc lên, cao chót vót mà đen kịt, mà ở trong trời đất này, lại càng lộ vẻ cứng cáp lãnh khốc.

      Vó ngựa đạp đạp, như bay.

      “Ha ha, nhiếp chính vương đích thân tới đây, mười bảy tộc Tiên Ti chúng ta vui sướng, vui sướng.” khuôn mặt râu quai nón, tục tằng, hề dừng lại, phóng ngựa vừa nghênh đón vừa cười to .

      ” Tộc trưởng của Tiên Ti Hùng Khoát tộc, thủ lĩnh thế lực lớn nhất của Tiên Ti.” Âu Dương Vu Phi hạ thấp thanh với Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt cũng kịp suy tính xem Âu Dương Vu Phi này làm sao ràng như thế, lập tức cười phóng ngựa tiến lên: “Có thể được mười bảy tộc cùng nhau mời, bổn vương cũng rất vui mừng.”

      “Ha ha….” Dân tộc Tiên Ti tới đón tiếp, nghe vậy cùng cười lớn, hết sức khoái trá.

      “Mời, đợi nhiếp chính vương mãi.” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc vung tay lên, mọi người phía sau lập tức nhường đường cho .

      “Mời.” Lưu Nguyệt cũng khách khí, phóng ngựa mà .

      Ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng, đoàn người chậm rãi về nơi trú chân.

      Chiêng trống vang trời, cờ đỏ phấp phới.

      Vô số dũng sĩ Tiên Ti đứng dàn trải, vô số người của tộc Tiên Ti tụ họp lại ở nơi này, nam nữ già trẻ, cười vui vẻ, ba hoa khoác lác, khắp người đều mặc trang phục ngày hội rực rỡ.

      Dõi mắt khắp nơi, nơi nào cũng đều là người, lúc nhúc, ba tầng trong, ba tầng ngoài, đến mấy vạn người, nhưng vẻ mặt đều hưng phấn đến cực độ.

      ở bên trong đám dân tộc Tiên Ti lúc nhúc này, mười bảy lều lớn hết sức đặc biệt, dựng lên ở vị trí tôn quý nhất của phương bắc, tạo thành vòng tròn, đó là lều của tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti.

      Bên ngoài mười bảy cái lều kia, chính là trường khổng lồ của cuộc tỷ thí, lúc này mọi người sớm chuẩn bị ổn thoả, chỉ chờ tộc trưởng mười bảy tộc cùng tới thôi.

      Bỏ ngựa sang bên mà bước vào sân đấu khổng lồ, Lưu Nguyệt bám theo đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, đến đài cao nhất của cuộc tỷ thí.

      Âu Dương Vu Phi phía sau chú ý theo, mà Thác Bỉ Mộc lại cùng trăm kỵ vệ, dừng lại ở ngoài hội trường.

      **Mọi người, đừng thắc mắc dân tộc Tiên Bỉ ta lại edit thành dân tộc Tiên Ti nha. Bản tiếng Tàu nó thế mà, lúc nàng Miko edit ta k có kiểm tra mấy cái vụ này đâu. Miko, tên riêng phải lấy tên trong cột Hán Việt, đừng lấy trong Vietphrase**
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 2

      Edit: Tử Dương

      *******************************

      Năm trước chỉ có mười bảy ghế đài cao, năm nay bày biện mười tám ghế.

      Người của mười bảy Tiên Ti, sớm thầm to , tưởng là Tiên Ti lại có thêm thế lực, hoặc là có cái thay đổi gì đó to lớn trong cộng đồng Tiên Ti.

      Lúc này nhìn tuyệt sắc đài cao với tộc trưởng, ai cũng ngẩn người ngây ngốc, chỗ ngồi này là chuẩn bị cho nữ tử này?

      Thiên hạ này, có nữ nhân nào, có thể cùng ngồi với mười bảy tộc trưởng của bọn họ? Đây…

      sửng sốt, khiến cho sân đấu huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, vô số ánh mắt đều nhìn chăm chú vào Lưu Nguyệt vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên.

      Sớm quen những ánh mắt như vậy, Lưu Nguyệt tuyệt vì thế mà thay đổi, cả người oai phong cùng đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, lên đài cao, áo bào vung lên, trước mắt bao người, chậm rãi ngồi xuống.

      tiếng ho khan, tộc trưởng Hùng Khoát tộc lại tiến lên bước, mắt nhìn xuống vô số ánh mắt kinh ngạc phía dưới, lớn tiếng : “Mười bảy tộc Tiên Ti ta cứ ba năm lần lại chờ mong đến đại hội, từ trước đến nay mời người ngoài, năm nay, chúng ta phá lệ hồi, mời nhiếp chính vương Bắc Mục tôn giá quang lâm.” Dứt lời làm cái động tác với Lưu Nguyệt.

      Tiếng phiêu đãng khắp trung, truyền rất xa.

      Người tộc Tiên Ti phái dưới nghe thấy vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt thoáng cái nóng bỏng.

      Tin tức ở thảo nguyên linh động, nhiếp chính nữ vương Bắc Mục lợi hại bao nhiêu sớm theo gió bắc thổi qua toàn bộ thảo nguyên.

      Vốn cho là là Mẫu Dạ Xoa, ngờ lại là mỹ nữ như vậy.

      Đáp lại vô số ánh mắt nóng bỏng, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng lên, cười nhạt với mấy người phía dưới, vuốt cằm, bộ ung dung hoa quý.

      Tộc trưởng tộc Hùng Khoát thấy vậy cười to : “Các huynh đệ, năm nay phải huy động toàn bộ tinh thần, đừng để nhiếp chính vương Bắc Mục xem thường mọi người.”

      “Phải.” Tiếng của tộc trưởng Hùng Khoát vừa dứt, vô số dũng sĩ sớm chờ tỷ thí ở giữa sân, lập tức điên cuồng hét lên.

      Cùng với tiếng hô ấy, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti tất cả đứng lên, trong tay cầm chặt cái trống khổng lồ, đồng loạt nhảy ra phía sau đài cao, cái trống khổng lồ cao như người trưởng thành.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 3

      Edit: Tử Dương

      *******************************

      “Ầm ầm.” Tiếng trống vang lên thảo nguyên mênh mông, xông thẳng lên tận trời cao, đại hội ba năm tổ chức lần của Tiên Ti bắt đầu.

      Cung tên ra khỏi vỏ, người gọi ngựa hí.

      Trong nháy mắt, thảo nguyên hoang vu bỗng sôi trào như sóng cuộn.

      Vòng thứ nhất, đua ngựa.

      Mười bảy tộc chọn ra dũng sĩ, tập kết ở chỗ khống chế ngựa của mình, lấy sân đấu làm nơi xuất phát, xuyên qua núi Khố Xích ba mươi dặm, người nào về nhất, người đó chính là hạng nhất của vòng đầu tiên.

      Nhưng nghe, tiếng chiêng trống rung trời vang lên, trăm con ngựa như tên rời cung, chạy như điên về phía núi Khố Xích.

      Mấy vạn người vây xem xung quanh, lập tức điên cuồng hét lên cực kỳ hưng phấn.

      Vó ngựa cuồng phong, tiếng hét điên cuồng hưng phấn, mở màn cho đại hội ba năm lần của mười bảy tộc Tiên Ti.

      “Đây, đây, đây, nhiếp chính vương, uống.” đài cao, tộc trưởng tộc Tam Hợp giơ lên cái bát to tướng, mời Lưu Nguyệt uống rượu.

      Lưu Nguyệt nhận lấy bát, uống hết.

      “Nhiếp chính vương, tiếp, làm chén, dọc đường cực khổ rồi.” Tộc trưởng tộc Hợp Lực cười ha ha cũng tới.

      vậy là khách khí rồi.” Lưu Nguyệt cười khí khái.

      “Đúng đúng, khách khí, tự phạt chén, tự phạt chén.”

      Trong tiếng cười, tộc trưởng mười bảy tộc luân phiên lên cùng Lưu Nguyệt uống, Lưu Nguyệt ai đến cũng cự tuyệt, tiếp lấy từng chén , ở thảo nguyên mấy tháng, cái gì luyện tốt, nhương riêng tửu lượng ngày càng tăng.

      “Ha ha, sớm nghe nhiếp chính vương tửu lượng cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, thẳng thắn.” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc quệt rượu còn vương ở khóe miệng, vẻ mặt tươi cười nhìn Lưu Nguyệt .

      Lưu Nguyệt cười cười: “Cùng người thẳng thắn uống rượu, đương nhiên dễ chịu.”

      Vừa như vậy xong, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti cùng lúc ngửa đầu cười to, lời này khiến bọn họ khoan khoái.

      Trong lúc bọn họ uống rượu, vòng đua ngựa thứ nhất hạ màn.

      “Dũng sĩ tộc Trần Lạp Khố Ba Hoạch thắng.”

      tiếng hô to trào dâng, lập tức đưa tới tiếng la hét điên cuồng của mấy vạn người xung quanh, tiếng huyên náo kia, suýt nữa làm lật trời.

      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 4

      Edit: Tử Dương

      ************************************

      Lưu Nguyệt nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thực bị bầu khí này mang đến chút hứng thú.

      Ngày đó, nàng ở Hậu Kim đoạt lấy địa vị thiên hạ đệ nhất cao thủ, thế trận cũng rất lớn rồi, nhưng mà so với trận đấu hôm nay, mới biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, thể đánh đồng.

      Bầu khí cuồng liệt như thế, có thể lôi kéo bất cứ kẻ nào.

      Nhìn lướt qua Khố Ba bị toàn trường vây quanh bên dưới, hơn ba mươi dặm vách núi hiểm trở, đến nén nhang trở lại.

      Tốc độ và năng lực chỉ huy ngựa như vậy, quả thực kinh người.

      Lấy thấy lớn, thực lực của Tiên Ti, cần cũng biết.

      “Nhiếp chính vương, có hứng thú xuống phía dưới bộc lộ tài năng cho chúng ta xem thử.” nhìn dũng sĩ phía dưới,trong lòng suy nghĩ, tộc trưởng Hùng Khoát tộc bên cạnh đột nhiên cười hỏi.

      Lưu Nguyệt liền hoàn hồn, biết tộc trưởng Hùng Khoát tộc là hiểu lầm hành động nàng nhìn xuống sân đấu phía dưới, lập tức cười lắc đầu : “Bổn vương nhưng….”

      sao? sớm nghe nhiếp chính vương Bắc Mục tài nghệ hơn người, vậy hôm nay liền thể tài năng cho chúng ta xem, để chúng ta mãn nhãn lần.” Lời Lưu Nguyệt còn chưa hết, bên cạnh tộc trưởng Hùng Khoát là tộc trưởng Tam Hợp liền làm ầm lên.

      “Tốt, tốt.” Ầm ĩ như vậy, những tộc trưởng khác cách khá xa cũng nghe thấy, cũng nhất tề khen hay.

      Thanh huyên náo, lập tức đem ánh mắt của người xung quanh dồn về phía đài cao, hấp dẫn người đến.

      Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười : “Hôm nay là lúc dũng sĩ mười bảy tộc Tiên Ti thi triển bản lĩnh, bổn vương thân là khách, tham gia làm gì.”

      đến đây lại dừng chút, cười với Âu Dương Vu Phi ngồi ở phía sau: “Nhưng mà, bổn vương cũng có thể làm mọi người mất hứng, tùy tùng mà bổn vương mang bên mình này, có bản lãnh gì khác, nhưng cái này lại khá được.

      Bên dưới có lẽ cũng đổi tiễn, để bộc lộ chút sở trường, để mọi người vui vẻ chút là được rồi.” Dứt lời, xoay người khẽ gật đầu với Âu Dương Vu Phi.

      Đám người tộc trưởng Hùng Khoát thấy vậy, hơi bất động trong chớp mắt, cũng nhất tề khen hay.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương 609: Lật thuyền trong mương 5

      Edit: Tử Dương

      ***********************************

      Nhiếp chính vương Bắc Mục, cũng thể trở thành trò đùa của bọn được, để cho thủ hạ ra tay, vừa làm mất mặt bọn họ, vừa bị tổn hại gì.

      Âu Dương Vu Phi vẫn vừa thảnh thơi uống rượu, vừa hưng trí bừng bừng nhìn đua ngựa phía dưới, so với trước, tinh thần vô cùng tốt.

      Lúc này nghe Lưu Nguyệt như thế, mắt lộ ra vẻ tươi cười, thanh ép đường truyền vào trong tai Lưu Nguyệt: “Nàng coi ta là khỉ sở thú sao.”

      Truyền nhập mật với Lưu Nguyệt, mặt lại có chút thần sắc nghi ngờ, nhanh chóng đứng lên : “Vâng.”

      Dứt lời, chỉ thấy Âu Dương Vu Phi cầm lên mấy củ lạc cái bàn trước mặt, giơ tay lên, cả cái khay còn dư lại ba bốn mươi củ lạc, phát toàn bộ bay vào trung.

      Chậm rãi thả ra cái đĩa trong tay, cổ tay Âu Dương Vu Phi vung lên, củ lạc biết lúc nào bị nắm trong tay, ném ra chậm hơn, rơi rụng lả tả khắp mọi nơi.

      “Ầm, ầm, ầm.” , trong tiếng náo nhiệt của nơi đây, căn bản nghe được tiếng va chạm rất vang lên.

      Giữa trung là trận mảnh vỡ bay tán loạn.

      Toàn bộ đậu phộng bị Âu Dương Vu Phi văng loạn lúc đầu, cùng đậu phộng ném lần sau, tất cả va vào nhau trung.

      Hai cổ lực đạo va chạm, trong khoảnh khắc vỡ vụn ra hóa thành hạt vỡ rơi xuống đất.

      Dưới đài cao, lập tức có người cúi đầu, tìm kiếm tàn tích, lại phát viên đậu phộng nguyên vẹn cũng có, đậu phộng vỡ nát đất.

      Hai bên đụng nhau, viên cũng có rơi xuống.

      Tiếng vang rung trời sân, đài cao lại yên lặng như tờ.

      Âu Dương Vu Phi này nhìn như tùy ý ném, đôi va chạm, bên trong lợi hại bao nhiêu, tộc trưởng mười bảy tộc đài cao đều biết .

      Trúng hai viên gì, khó là ở chỗ toàn bộ đều va chạm, thừa thiếu, như vậy là phải chính xác từng li từng tí, phải có sức mạnh sắc bén, mới có thể làm được như vậy.

      Mỉm cười kiêu ngạo, Âu Dương Vu Phi lấy thân phận của tùy tùng mà khom người với Lưu Nguyệt, trực tiếp ngồi xuống.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương 610: Lật thuyền trong mương 6

      Edit: Tử Dương

      ******************************

      Lưu Nguyệt lại cười cười, nhìn tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti trong nháy mắt câm họng, : “Chút tài mọn, thất lễ, khiến mọi người chê cười rồi.”

      câu nhún nhường, đột nhiên tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti im lặng, thoáng cái phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều lên chút vẻ khác thường, mặt lại vẫn cười.

      “Ha ha, nhiếp chính vương khiêm tốn như vậy, vậy chúng ta lại càng đáng giá được nhắc tới rồi.” Tộc trưởng tộc Hùng Khoát phục hồi tinh thần đầu tiên, cười ha ha, với Lưu Nguyệt.

      “Đúng vậy, người tùy tùng của nhiếp chính vương có bản lãnh như thế, có thể tưởng tượng bản thân nhiếp chính vương lợi hại bao nhiêu, hôm nay cho chúng ta mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt.”

      “Đúng vậy….”

      Tộc trưởng tộc Hùng Khoát câu, mười mấy tộc trưởng khác lập tức cũng hoàn hồn, khuôn mặt tươi cười sáng lạn lấy lòng Lưu Nguyệt.

      là nhiệt tình quá mức.

      “Đến, đến, đến, nhiếp chính vương làm khó Tiên Ti ta lần, hôm nay liền uống rượu cất đặc chế của Tiên Ti chúng ta, đây chính là rượu chỉ dùng trong đại hội ba năm lần, chúng ta ba năm mở đại hội, mới có thể treo rượu ngon làm phần thưởng cho các dũng sĩ.”

      Trong tiếng tâng bốc, hai hàng thiếu nữ Tiên Ti, từ dưới đài cao bưng lên mười mấy ly rượu ngon lên đài, tộc trưởng tộc Hùng Khoát thấy vậy cùng Lưu Nguyệt.

      Hương vị tinh khiết và thơm lừng theo những ly rượu lại đây, càng thơm ngon.

      Lưu Nguyệt khe khẽ hít hơi, mùi rượu mạnh, mùi thơm, nùng mà ngấy, hương mà tục, cần uống, cũng biết là rượu ngon.

      Hai hàng thiếu nữ uyển chuyển tới trước người Lưu Nguyệt, giơ ly rượu trong tay lên, để cho Lưu Nguyệt tùy ý lựa chọn.

      Khách nhân tôn quý đường sá xa xôi mà đến, khách đến là nhất, đây là quy củ của thảo nguyên.

      Lưu Nguyệt thấy vậy cười cười đưa tay lấy chén, bưng tới chóp mũi hít sâu, đầu ngón tay lơ đãng cho vào trong chén, có khác thường đây chính là ly rượu ngon mà thôi.

      “Rượu ngon.” Lưu Nguyệt lúc này khen tiếng.

      “Đó là đương nhiên.” Tộc Tam Hợp, tộc Hùng Khoát, tộc Hợp Lực, ba đại tộc trưởng đồng thời lên tiếng.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 7

      Edit: Tử Dương

      ***********************************

      Thanh chưa dứt, mấy người nhất thời cười to.

      Tên tay mỗi người đều có chén, ngay cả Âu Dương Vu Phi cũng có chén.

      “Đến, đến, đến, trước kiền vi kính.” (chắc là tự hạ thấp bản thân trước để kính trọng ng ta quá) Tộc trưởng tộc Hùng Khoát cười ra hiệu với Lưu Nguyệt, nâng chén liền uống hết, cũng có cái gì ổn.

      Lưu Nguyệt cười cười : “Vậy hôm nay bổn vương coi như là được núp bóng của các dũng rồi.” Dứt lời cũng đưa tới bên môi, uống hết.

      Cùng lúc này bên tai truyền đến lời của Âu Dương Vu Phi: “Có thể uống.”

      Xem ra, hai người bọn họ cũng đều có cùng phán đoán về rượu này, đối với độc tố, Lưu Nguyệt vẫn có chút kiến thức.

      Rượu quá ba tuần, đồ ăn quá năm vị.

      Tỷ thí giữa sân càng thêm kịch liệt, thanh khen ngợi cứ dồn dập ngớt, cơ hồ phá , làm lỗ tai người ta đều ong ong.

      Uống hết rượu trong tay, tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhìn Lưu Nguyệt nhìn chăm chú vào trong sân, đột nhiên thở dài hơi : ” hùng như vậy, thịnh hội như vậy, cũng biết còn có thể kéo dài bao lâu?”

      Lưu Nguyệt nghe nháy mắt trong đầu khẽ động, đến rồi, mục đích kiên quyết mời nàng tới, lộ ra rồi.

      Lập tức quay đầu nhìn tộc trưởng tộc Hùng Khoát khiêu mi : “ như vậy là sao?”

      Tộc trưởng tộc Hùng Khoát nhìn thoáng qua Lưu Nguyệt, lắc đầu chậm rãi : “Thảo nguyên Mạc Hà cằn cỗi, mấy năm nay người của mười bảy tộc Tiên Ti ngừng gia tăng dân số, thảo nguyên đủ sức để nuôi sống nhiều người như vậy, lương thảo ngày càng sa sút.

      Chuyện tranh giành địa bàn lại liên miên, tử thương vô số, năm ngoái lại gặp trời rét lạnh, lại càng chết đói ít, đây… Ai….”

      xong tộc trưởng Hùng Khoát thở dài.

      Lưu Nguyệt nghe vậy mặt lộ ra vẻ thuơng hại, nhưng cũng mở miệng.

      Tộc trưởng tộc Tam Hợp bên cạnh thấy vậy, đưa mắt với tộc trưởng tộc Hợp Lực.

      Tộc trưởng Hợp Lực ho khan tiếng, nhìn Lưu Nguyệt : “Nhiếp chính vương cũng là người thẳng thắn, chúng ta mười bảy tộc Tiên Ti cũng phải là người lề mà lề mề, nếu mở miệng, tộc trưởng tộc Hùng Khoát cứ hết .”

      “Lão Hùng, ngươi .”
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 8

      Edit: Tử Dương

      ************************************

      Các tộc trường hơn mười tộc khác ở phía sau, tất cả cũng nhất tề mở miệng.

      Tộc trưởng Hùng Khoát tộc nghe vậy ho khan tiếng, nhìn Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt chậm rãi dựa vào ghế dựa ở phía sau, mắt thâm lại, lúc này tiệc rượu mới bắt đầu liền lộ ra mục đích của bọn họ, nếu phải nắm chắc hoàn toàn, bọn họ làm sao dám trực tiếp như vậy, chẳng lẽ nàng trong lúc vô tình qua với bọn ?

      Nét mặt lại mang theo mỉm cười, nhìn tộc trưởng Hùng Khoát tộc : “Mười bảy tộc có lời gì muốn cùng bổn vương?”

      Tộc trưởng Hùng Khoát tộc nghe vậy để xuống ly rượu trong tay, nhìn Lưu Nguyệt cũng nhăn nhó, mở miệng lớn tiếng : “Kỳ cũng có chuyện gì lớn, chẳng qua chính là nghe nhiếp chính vương vì Bắc Mục chuẩn bị nhiều lương thảo, hoàng kim , vải vóc như vậy,

      Bắc Mục trong lúc cũng dùng hết, nhiếp chính vương ngươi xem có thể tặng chúng ta chút lương thảo dư thừa hay , giúp mười bảy tộc Tiên Ti chúng ta giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt.

      Hoặc giúp Tiên Ti chúng ta cũng kiếm được chút ít, Tiên Ti chúng ta đương nhiên mãi mãi nhớ kĩ đại ân của nhiếp chính vương.”

      Vừa xong, đài cao nháy mắt lâm vào mảnh yên lặng, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti đưa ánh mắt tập trung người Lưu Nguyệt.

      Thần sắc mặt Lưu Nguyệt bất động, nhưng trong lòng lại cười lạnh.

      ra là ngắm nghía Bắc Mục nàng có lương thực của cải, muốn tống tiền nàng.

      Khó trách mười bảy tộc Tiên Ti từ trước đến nay đều có liên hợp lại, hôm nay lại đoàn kết đến mời nàng, xem ra phải là mười bảy tộc Tiên Ti tự mình muốn đoàn kết.

      Mà là do cái lợi khổng lồ trước mắt, tạm thời thỏa hiệp, cũng muốn vớt khoản người nàng, biết tộc đủ kháng cự Bắc Mục, liền đoàn kết lại

      là ý kiến hay.

      Tặng? Giúp Tiên Ti chuẩn bị? Hừ, dựa vào cái gì?

      Giọng khách khí như vậy, ràng là uy hiếp.

      Trong lòng cười lạnh, nét mặt lại bất động, mở miệng trực tiếp như thế, bọn họ chắc chắn có vật chống lưng, dựa vào cái gì làm cho bọn họ nhanh chóng trở mặt như vậy?

      “Có vấn đề.” Cùng thời gian, lời của Âu Dương Vu Phi phía sau cũng vang lên bên tai.

      Nghiêng dựa vào ghế dựa phía sau, Lưu Nguyệt chẳng những giận trái lại nét mặt biểu lộ mỉm cười. Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 9

      Edit: Tử Dương

      **********************************

      Nhìn tộc trường Hùng Khoát tộc cười dài : “Bắc Mục ta đúng là có ít lương thảo, nhưng mà các tộc trường cũng nên biết, thảo nguyên này vốn chỉ có thể kiếm aăn qua ngày, hôm nay thu hoạch tốt, có nghĩa là sang năm vẫn có ăn, Bắc Mục ta trước mắt còn ốc còn mang nổi mình ốc đây.

      Chỉ có điều, các tộc trường mở miệng, Bắc Mục Tiên Ti chúng ta ở rất gần nhau, sao có thể thấy chết cứu, bổn vương vắt chút ít lương thực, tặng Tiên Ti chút, vẫn có vấn đề.”

      “Ha ha, nhiếp chính vương đúng là thẳng thắn, nhưng biết có thể cho bao nhiêu?” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc cười to , lại càng e ngại gì mà hỏi.

      Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười: “Có thể giảm bớt bao nhiêu là bấy nhiêu.”

      Tộc trưởng Tam Hợp tộc giận tái mặt nhìn Lưu Nguyệt : “Nhiếp chính vương Bắc Mục, Tiên Ti chúng ta cũng nể mặt ngươi như thế, ngươi cho là Tiên Ti chúng ta sợ ngươi?”

      “Tộc trưởng Tam Hợp tộc gì vậy, Tiên Ti, Bắc Mục, đều là huynh đệ, sao lại có chuyện ai sợ ai.” Lưu Nguyệt cười thản nhiên bình tĩnh, trong lòng lại cảnh giác, đây là trở mặt.

      Ngụ ý, Tiên Ti sợ Bắc Mục, chẳng lẽ Bắc Mục lại sợ Tiên Ti ngươi.

      Bầu khí nháy mắt cứng ngắc.

      như vậy, nhiếp chính vương cho?” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc vừa thu lại tươi cười sang sảng mặt, đôi mắt ưng nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt.

      Giờ thi chút che dấu cũng còn.

      Lưu Nguyệt hai tay ôm ngực, cũng dứt khoát rồi, nếu trở mặt, nàng còn giả vờ giả vịt làm gì, nhìn lại tộc trưởng Hùng Khoát tộc, thản nhiên : “Nếu như bổn vương cho, mười bảy tộc Tiên Ti chuẩn bị làm gì?”

      Vừa như vậy xong, tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti liếc nhau, bỗng nhiên đồng thanh phá lên cười, bộ dạng càn rỡ vô cùng.

      “Nhiếp chính vương Bắc Mục, chúng ta biết lợi hại của ngươi, trong mười vạn đại quân bắt được Vương Hung Nô, dễ như trở bàn tay.

      Ngươi nếu dám theo chúng ta đến đây, nhất định nghĩ rằng chúng ta làm gì được ngươi, cho nên ngươi mới nghênh ngang theo tới.

      Nhưng mà, Tiên Ti ta nếu dám mời ngươi, dĩ nhiên là vô dụng giống dân tộc Hung nô.” Tộc trưởng Hợp Lực tộc ngưng cười, cười tà nhìn Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt nghe vậy mặt mày nhướng lên, lạnh lùng cười.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 10

      Edit: Tử Dương

      ************************************

      Nếu Tiên Ti có khả năng đụng đến nàng, tuyệt đối có chuyện vừa mở màn liền thái độ của bọn , .

      Nhưng bọn họ làm , vậy chúng nắm con bài tẩy gì trong tay?

      “Phải , vậy chúng ta ngại thử xem.” Vung tay áo bào, Lưu Nguyệt chậm rãi đứng dậy.

      Bên cạnh, đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc nhất tề nhìn Lưu Nguyệt, cũng đứng dậy ngăn cản, đừng mình Lưu Nguyệt, thấy Âu Dương Vu Phi phía sau nàng, thân thủ như vậy, bọn họ ai có thể là đối thủ.

      “Tiệc rượu tốt, nhiếp chính vương, chúng ta….” Âu Dương Vu Phi phía sau cũng đứng lên, tiến tới bước cười cười với Lưu Nguyệt, nghĩ rằng còn chưa xong, thân thể Âu Dương Vu Phi đột nhiên nhoáng cái, đứng vững lui về sau bước, nháy mắt sắc mặt biến đổi.

      Âu Dương Vu Phi trước sau như ung dung dù trời có sập cũng ngán, sắc mặt lần đầu tiên thay đổi.

      phát bắt được lưng ghế dựa bên cạnh, gấp giọng với Lưu Nguyệt: “Có độc, mau….” Chữ còn kịp ra, thân thể Âu Dương Vu Phi lại lung lay, sắc mặt nháy mắt tái nhợt sau đó lại đổi thành đỏ sẫm như máu, cơ thể dần dần yếu ớt, ngã xuống mặt đất.

      Lưu Nguyệt thấy vậy sắc mặt chưa thay đổi, mắt lại đột nhiên gấp gáp.

      Âu Dương Vu Phi là ai? Đó chính là tổ tông chuyên đùa giỡn độc dược, độc tố lợi hại của Minh Đảo, cũng coi như quan trọng, hôm nay lại chút cũng phát , cứ như vậy…

      Ánh mắt căng thẳng, còn đợi nàng kịp phản ứng, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, thân thể vô lực, giống như bị hút hết mọi sức lực toàn thân, đột nhiên cũng ngã xuống đất.

      Ý thức cuối cùng, Lưu Nguyệt chỉ đoán được, nhất định là ly rượu kia có vấn đề.

      chén, nàng và Âu Dương Vu Phi là tổ tông dụng độc ở hai thời đại khác nhau, cũng phát trong rượu có độc.

      đời xưng bá, hôm nay lại lật thuyền trong mương.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 11

      Edit: Miko

      ************************************

      Trời vẫn xanh như trước, mây trắng bay bay giữa màn trời.

      thảo nguyên, Kỳ Phán đại hội được tiến hành trong khí thế hừng hực, vô cùng náo nhiệt.

      đài cao kia của mười bảy tộc Tiên Ti, tươi cười càn rỡ cùng với gió lạnh đầu mùa xuân, tung bay lên trời cao. Từ trong trận nóng hầm hập khó nên lời tỉnh lại.

      Lưu Nguyệt mở mắt ra, theo bản năng giật giật thân thể, động đậy, ngón tay cũng động đậy được.

      Tinh thần và trí tuệ ở bên trong dần dần hoạt động, rất nhanh khôi phục, đối với độc tố, nàng sớm có ý thức bồi dưỡng thân thể chống lại độc tính, cho nên tuy rằng trúng độc, so với người bình thường vẫn tỉnh táo sớm hơn nhiều.

      Trừng mắt nhìn, rút hôn mê trong đầu, Lưu Nguyệt trước tiên nhìn lướt qua chỗ nàng ở, tình huống của mọi việc xung quanh.

      gian hình thất, gian hình thất tra tấn đầy lửa.

      Hình thất rất , cơ hồ chỉ chừng mười mét vuông, vách tường treo đầy xiềng xích, roi, gai độc, công cụ tra tấn ….

      mặt đất xung quanh, bày ra ghế hùm* rét lạnh, bàn đinh, mặt còn sót lại vết máu khô héo.

      *Ghế hùm: ghế tra tấn thời xưa.

      Mà ở góc hình thất, cái hỏa lò được đốt lên, phía đốt lên que hàn đỏ rực.

      Thanh những giọt thép bị nung chảy rơi tí tách, ở trong hình thất tĩnh lặng, làm cho người ta sởn tóc gáy.

      Lưu Nguyệt nhìn lướt qua tình hình xung quanh rất nhanh, Âu Dương Vu Phi ở trong này, chỉ có mình nàng.

      Nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống chính mình.

      tệ, tương đối khá.

      Nàng bị trói chặt cây cột sắt, quanh thân bị buộc thủy roi*, trói nàng chặt, tay chân đều dùng khóa sắt xích lại lần, làm cho nàng đừng là động, kể cả hô hấp cũng cảm thấy có chút khó khăn.

      *thủy roi: roi thấm nước

      Thủ pháp trói kia, phải là chặt chẽ tối đa, lấy thủy roi quấn chặt, càng động nó càng thu lại, càng chặt, đến cuối cùng hoàn toàn có thể siết vào trong xương.

      Thủ đoạn này, năm đó Lưu Nguyệt cũng rất là quen thuộc.

      Nhìn lướt qua roi da cơ hồ ngày càng siết vào thịt, xem ra uy danh hiển hách là sai, chừa cho nàng cơ hội sống sót.

      Những vũ khí người đều bị lấy rồi, lần đầu tiên Lưu Nguyệt biết trông cậy vào cái gì, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay kẻ khác.

      Giương mắt lên, Lưu Nguyệt lúc này biết nên cười, hay là nên khóc.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 12

      Edit: Miko

      ************************************

      Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*, nàng tự cho chính mình là thiên hạ vô địch, kết quả núi này cao còn có núi cao hơn, hôm nay gặp cái đại họa cống ngầm lật thuyền*. Trong lòng cười khổ, não lại nhanh chóng hoạt động, tuyệt đối thể ngồi chờ chết như vậy, nhưng mà, cho dùng nàng có thân kinh bách chiến, cũng thể tưởng được, trong cái tình huống ngón tay cũng động đậy được, nàng còn có thể nghĩ ra được biện pháp gì.

      *Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: giống nghĩa câu “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, .

      *Cống ngầm lật thuyền: lật thuyền trong cống ngầm, do kiêu ngạo mà thất bại bất ngờ.

      “Ta nghĩ vẫn nên lưu lại nàng, hữu dụng.” Vừa lúc câu vang lên, cửa sắt ở ngoài cũng vang lên đạo thanh bị mở, ngay sau đó liên tiếp những tiếng bước chân vào.

      Lưu Nguyệt nhất thời mắt nhắm lại, giả bộ như còn chưa tỉnh.

      Cánh cửa hình thất bị mở ra, vài người đến.

      , nữ nhân này thể giữ lại, nếu giữ lại, ngày nào đó nàng trốn thoát, đến lúc đó chúng ta rất nguy”. Đây là thanh tộc trưởng Hùng Khoát tộc .

      “Ân, ta cũng nghĩ như vậy, lương thảo tuy rằng quan trọng, nhưng sinh mạng càng quan trọng hơn, Bắc Mục phát triển chắc chắn, tại lại có nữ nhân như vậy, chỉ sợ sau này nàng an toàn trở về Bắc Mục, mũi dùi nhắm vào Hung Nô nữa mà nhắm ngay Tiên Ti chúng ta, Gia Luật Lưu Nguyệt này thể lưu lại”. Thanh tộc trưởng Tam Hợp tộc.

      Lưu Nguyệt giả bộ hôn mê chưa tỉnh nghe hết những lời này, biết nàng hôn mê bao lâu, mà những người này đổi từ lương thảo của nàng sang mạng của nàng.

      bé con đúng chuẩn như vậy, để chết thực đáng tiếc”. biết là ai.

      “Khoách Bạt, ngươi đừng ham mê nữ sắc mà bỏ mạng, nếu ngươi cấp cho nữ nhân này chút cơ hội, để ta đào thoát được, ngươi bất chấp nguy hiểm này, nếu xảy ra vấn đề, ta tiêu diệt Khoách Bạt tộc của ngươi”. Tộc trưởng Hùng Khoát tộc.

      “Hắc hắc, muốn nàng, cũng nhất định phải cởi bỏ hết thảy người nàng, mới thượng”. Tiếng cười dâm loạn, làm cho người ta nôn mửa.

      ít chút, ta nghĩ ngày mai, đem nàng tế Hỏa thần ”. Tộc trưởng Hợp Lực tộc trầm giọng .

      “Ân, đề nghị này tồi, dù sao mỗi ba năm chúng ta cũng phải tế Hỏa thần lần, cũng đột ngột, vậy càng nhanh càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng.” tộc trưởng Hùng Khoát tộc ân tiếng .

      “Vậy người nàng mang đến như thế nào?” Ý kiến đạt tới nhất trí, thanh Lưu Nguyệt chưa từng nghe qua trong tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti phát ra.

      “Yên tâm, ta tìm người cải trang giống như nàng dẫn bọn họ , hướng Bắc, dẫn người của bọn họ , nếu như chết ở núi Khố Xích, kia còn là chuyện của chúng ta”. Tộc trưởng Tam Hợp tộc hắc hắc cười lạnh đứng lên. Nhiếp chính Vương Bắc Mục nếu như chết ở tộc Tiên Ti bọn , hậu quả cần là Bắc Mục chiến tranh với Tiên Ti, hồi chiến tranh chết ngừng.

      Bất quá, nếu là chết ở mảnh đất núi Khố Xích ai quản lí, lại là người Bắc Mục tận mắt thấy nàng tự mình , chuyện kia còn liên quan đến Tiên Ti bọn .

      “Vậy chuyện định rồi, ngày mai hỏa thiêu nàng”. Lời vừa ra, Tộc trưởng Hùng Khoát tộc liền hướng ra bên ngoài hình thất.

      Thấy Lưu Nguyệt còn hôn mê bất tỉnh, sau khi kiểm tra lại các nút trói, mấy người còn lại cũng nhất tề ra ngoài.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Lật thuyền trong mương 13

      Edit: Miko

      ************************************

      Cửa sắt đóng lại, bên trong mảnh yên tĩnh.

      Chậm rãi mở mắt ra, trong mắt Lưu Nguyệt xuất tia tuyệt đối lạnh như băng, bọn họ hỏa thiêu nàng.

      Tay chân dùng sức giãy giụa, thủy roi lại càng siết mạnh hơn, ngay cả chút thay đổi cũng có.

      Tháo xuống tất cả trang bị lợi hại, nàng cũng chỉ là nữ nhân, phải quái vật, dưới tình huống như vậy, phải giãy, là so với lên trời còn khó hơn.

      Càng nguy hiểm, Lưu Nguyệt càng bình tĩnh.

      Tính toán tình huống của nàng trong lời lúc nãy của bọn họ, khắc mang nàng ra ngoài ngày mai, cũng chính là cơ hội chạy trốn duy nhất và cuối cùng.

      Ngừng giãy dụa, Lưu Nguyệt để ý đến máu cổ tay bị roi siết từng giọt từng giọt chảy xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định phải thành công, thể thất bại.

      Hình thất trống vắng, loại tĩnh lặng làm người ta hít thở thông.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, biết qua bao lâu, vẫn giống như chưa từng qua bao lâu.

      Tiếng bước chân người vang lên ràng, rất nhanh mà đến, Lưu Nguyệt từ từ nhắm hai mắt nghe rất ràng, đó là tộc trưởng Khoách Bạt tộc, tiếng bước chân của kẻ dâm loạn kia.

      Vừa nhíu lông mày, tiếng cửa sắt mở ra.

      “Tiểu mỹ nhân được hưởng dụng, liền hỏa thiêu như vậy, rất đáng tiếc.” Lời hạ lưu vô sỉ, vang lên bên tai Lưu Nguyệt, nháy mắt cắn chặt răng.

      Tộc trưởng Khoách Bạt tộc vừa tới cửa, hắc hắc nụ cười dâm đãng rồi lên: “Tiểu mỹ nhân cần giả bộ ngủ, ta cởi bỏ bất cứ thứ gì người ngươi, ta biết ngươi lợi hại, con người ham sắc đẹp, nhưng tuyệt đối đem sinh mạng ra đùa giỡn”.

      Nhiếp chính Vương Bắc Mục, nghĩ liền thấy thú vị, hôm nay phải chơi cho đủ”. Lời dâm loạn vang lên bên tai Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc tiến lên. Vương phi 13 tuổi

      Chương 618: Dám ức hiếp thê tử của ta 1

      Edit: Miko

      ************************************

      Ánh mắt rét lạnh, sát khí bức người.

      Đôi mắt lạnh như băng hé mở chút, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn tộc trưởng Khoách Bạt tộc.

      Liếc mắt cái chống lại hai mắt Lưu Nguyệt, tộc trưởng Khoách Bạt tộc tự chủ được rùng mình cái, mắt hảo lợi hại, hảo hàn khí.

      Trong nháy mắt làm cho cơ hồ dựng thẳng lông tơ.

      Đầu uốn éo, lập tức nhìn vào mắt Lưu Nguyệt, Khoách Bạt tộc trưởng lắc mình cái nhanh như chớp tới phía sau Lưu Nguyệt, thở dài ra hơi : “Ánh mắt là lợi hại, cũng may ta có chuẩn bị.”

      Vừa vừa từ phía sau Lưu Nguyệt đưa tay qua, mảnh vải dày gắt gao che ở mắt Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt chỉ còn lại cái đầu khẽ động đậy, mà tộc trưởng Khoách Bạt tộc, giãy dụa vài cái trói chặt.

      Trước mắt đột ngột đen lại, thân thể động, mắt thể nhìn, chỉ còn lại có khả năng có thể nghe được, tay bị gắt gao trói chặt , toàn bộ đều bị khống chế.

      “Dám đụng đến ta, ngươi chết chỗ chôn thây.” sợ hãi khủng hoảng, Lưu Nguyệt bị che mắt vẫn bình tĩnh như kẻ bị bắt phải là mình, bên trong phát ra hàn khí lạnh như băng, gằn từng tiếng mà , để lộ ra sát khí cực kỳ quyết tuyệt.

      “Hắc hắc, ta đây muốn nhìn chút chết có chỗ chôn là như thế nào.” Tiếng cười dâm loạn vang lên ở bên tai, bàn tay to thô ráp kia, vuốt ve đầu vai Lưu Nguyệt.

      “Nữ nhân xinh đẹp như vậy, cả đời này của lão tử là lần đầu tiên gặp được”. Tiếng cười hắc hắc quanh quẩn trong hình thất hẹp, cái miệng thối hoắc chậm rãi hướng tới cổ Lưu Nguyệt.

      “Tê.” tiếng thanh vạt áo vỡ tan vang lên, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy người chợt lạnh, vạt áo bị vạch tìm tòi, thủy roi siết chặt lên da thịt.

      có kêu lên sợ hãi, có khóc than cứu mạng.

      Bình tĩnh, loại bình tĩnh coi như người ngoài cuộc.

      Chỉ có đôi tay bị trói hung hăng nắm chặt, roi da siết vào da thịt, càng ngày càng khắc sâu vào trong da Lưu nguyệt.

      Máu, từng giọt từng giọt theo ngón tay lên mặt đất, đỏ tươi mà u bích.

      “Tê.” Lại là tiếng thanh vạt áo vỡ tan, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy đùi chợt lạnh.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Dám ức hiếp thê tử của ta 2

      Edit: Miko

      ************************************

      “Chậc chậc, tế da nộn thịt* đích thực xinh đẹp.” Lời dâm loạn ngày càng phát ra kiêng nể gì. Tiếng thở dốc ồ ồ, ở trong hình thất hẹp này, phát ra vừa chói tai vừa vô cùng ghê tởm.

      *da mịn thịt mềm

      Móng tay đâm vào da sâu, sức mạnh toàn thân đều nghẹn ở hai quả đấm hung hăng, sử dụng toàn lực muốn thoát ra ngoài.

      Roi da càng siết mạnh vào da thịt Lưu nguyệt, cơ hồ thâm nhập xương cốt.

      Nàng bản nghĩ để ý đến lời dâm loạn bên ngoài, động tác dâm loạn, càng để ý tới vạt áo người ngày càng ít , trinh tiết, ở trong mắt của nàng tuyệt đối hơn được mạng sống.

      Chỉ cần còn lại mạng sống, cái gì cũng tốt, có mạng, hết thảy cũng còn gì để , đối với người vào sinh ra tử như nàng, có gì có thể so sánh với sinh mạng.

      Đợi đến thời điểm tên bỉ ổi này dục tiên dục tử, là cơ hội tốt nhất, theo như tính tình của nàng, có thể đợi cho đến thời điểm kia để hi vọng tồn tại.

      Chẳng qua là, tại nàng muốn để người khác chạm vào mình, muốn, nàng chính là của Hiên Viên Triệt, quản chi tại thân thể nàng mang theo kịch độc, người đầu tiên cùng nàng phát sinh quan hệ, bị kịch độc hại chết, nàng cũng muốn cùng người khác, muốn cùng người nào ngoài Hiên Viên Triệt của nàng.

      Răng nanh cắn sâu, ngụm hương vị rỉ sắt tràn lan trong khoang miệng.

      Đôi tay dùng hết toàn lực giãy dụa, roi da càng ngày càng siết chặt hơn, toàn bộ thịt cổ tay gần như bị rách hết, roi da nâu bị nhuộm thành nâu đỏ.

      Thân thể thể nhúc nhích, dùng hết sức mạnh ở bên trong, bị roi da siết chặt, ra đạo đạo vết máu.

      Làn da vỡ nát, máu đỏ chậm rãi thẩm thấu ra ngoài.

      Nhưng, đây là roi da trâu bình thường, lại bị Lưu Nguyệt dùng hết sức lực, mở ra từng chút từng chút.

      “Da thịt rớm máu, là xinh đẹp thâu hồn đoạt phách.” Lời giống như tán thưởng vang lên bên tai, tộc trưởng Khoách Bạt tộc kia tham lam nuốt ngụm nước miếng.

      “Phanh.” Lời vừa hạ xuống, tiếng tàn bạo vang lên, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy hai chân vốn bị trói ở chỗ , bỗng chốc bị cỗ lực mạnh kéo ra.

      ương phi 13 tuổi

      Chương 620: Dám ức hiếp thê tử của ta 3

      Edit: Miko

      ************************************

      Hai chân vốn bị roi da buộc chặt, bị thô lỗ kéo ra hai bên, to trương khai.

      Phút chốc trái tim nặng nề, chẳng lẽ bị kẻ này đoạt ?

      , thể, nàng là của Hiên Viên Triệt, tuyệt đối muốn người khác chạm vào, tuyệt đối muốn.

      thể bảo trì trạng thái bất động thanh sắc, thân thể phản ứng kịch liệt từ chối, Lưu nguyệt giãy giụa ở trong roi da, càng xiết chặt sâu toàn thân Lưu Nguyệt.

      Máu loãng theo da thịt rách nát thẩm thấu ra ngoài, đó là loại tiên diễm xinh đẹp.

      “Ừng ực, Ừng ực.” Tiếng nước miếng gần trong gang tấc, ghê tởm như vậy.

      Thân thể tản ra mùi vị thối hoắc nhanh chóng chạm tới, tay dơ bẩn ở da thịt rớm máu tham lam dạo chơi, hơi thở hôi thối ngày càng gần hơn.

      “Bộ tộc Khoách Bạt, ta nhất định san bằng các ngươi tha gà chó.” Nghiến răng nghiến lợi, Lưu Nguyệt cắn răng chặt.

      Hai tay hết sức muốn thoát ra ngoài, lại làm sao thoát ra được, toàn thân cao thấp đều bị trói chặt, Khoách Bạt tộc trưởng này chút cũng cởi bỏ buộc chặt người nàng.

      “Cái đó cũng phải chờ ta hưởng qua hương vị của ngươi hãy .” Thân thể tiến lại chút chút, như thân thể con gấu hôi hám, gắt gao gần sát Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt cơ hồ có thể cảm giác được trạng thái thân thể Khoách Bạt.

      Tâm, lần đầu tiên luống cuống.

      Lần đầu tiên rơi vào tình huống nàng thể khống chế nổi.

      muốn, muốn, nàng muốn người khác chạm vào, muốn.

      “Triệt, Triệt, cứu ta, cứu ta.” Nghiến chặt răng, lòng đau như cắt, Hiên Viên Triệt của nàng ở nơi nào? Tại sao đến cứu nàng?

      Con mắt đỏ muốn nứt ra, tóc dựng thẳng đứng, Hiên Viên Triệt. . . . . .

      Mắt thấy vô lực xoay chuyển trời đất.

      Ngay trong lúc này bỗng lên ánh chớp.

      Cửa phòng bị đóng kia, đột nhiên phịch tiếng bị người đá văng ra, người như trận cuồng phong hướng vào.

      “Phanh.” tiếng vang lớn, Lưu Nguyệt chỉ cảm thấy mặt đột nhiên nóng lên, thân thể ép chặt vào mình, bỗng chốc cứng ngắc lại, có động tác gì.

      Đây là. . . . . .

      Còn chờ tinh thần nàng phục hồi lại, thân thể ghê tởm như con gấu hôi nhanh chóng bị đẩy , chính mình rơi vào trong vòng tay ấm áp.

      Có người ôm chặt lấy nàng.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Dám ức hiếp thê tử của ta 5

      Edit: Miko

      ************************************

      Chóp mũi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cảm nhận được lồng ngực cường tráng mà ôn hòa mình dựa vào, cảm giác được đôi tay gắt gao ôm nàng nhưng ngừng run rẩy, lại càng ôm nàng chặt hơn.

      Rất đau, ôm nàng rất đau.

      Nhưng lại làm người ta buông lỏng hết thảy.

      Lồng ngực này? Người này. . . . . .

      Tâm, định rồi.

      Lưu Nguyệt chậm rãi nhắm mắt lại, tựa vào trong lồng ngực kiên cố này.

      sợ, sợ, ta đến đây, ta đến đây.” Bên tai truyền đến thanh run rẩy, trầm thấp hữu lực, như có thể vì nàng che trời, vì nàng lấp biển.

      Hiên Viên Triệt, Hiên Viên Triệt của nàng, là Hiên Viên Triệt của nàng đến đây.

      “Ta sợ, ta sợ.” thào lặp lại từng câu, Lưu Nguyệt tựa vào trong lòng Hiên Viên Triệt, đột nhiên, nước mắt ướt đẫm.

      Nàng sợ, nhưng lại biết thế nào, đối mặt thời điểm nguy hiểm nhục nhã kia, nàng vẫn có thể bình tĩnh vậy.

      Nhưng khi rơi vào trong lòng Hiên Viên Triệt, phút chốc, liền nhịn được đỏ mắt, nhịn được ủy khuất đầy ngập, nhịn được.

      Nước mắt tuôn rơi, rất nhanh ươn ướt vạt áo Hiên Viên Triệt.

      Răng nanh gắt gao cắn bả vai Hiên Viên Triệt, hung hăng cắn.

      khóc.” Hiên Viên Triệt gắt gao ôm Lưu Nguyệt khóc, tâm cũng run rẩy, Lưu Nguyệt của chưa bao giờ khóc, cho tới bây giờ vẫn là tối kiên cường, hôm nay lại. . . . . .

      Đều do , đều do .

      Vì sao lúc ấy nhận được huyết thư của Lưu Nguyệt, có hướng đến đây trước tiên, mà lại trở về Triệu quốc chuyến, bày ra chiến cuộc mấu chốt, rồi lại ngày đêm thần tốc chạy tới đây.

      Nếu như chậm bước, nếu phải ở Thịnh Kinh tìm được Lưu Nguyệt, theo đến đây phát dân tộc Tiên Ti khác thường, Lưu Nguyệt của . . . . . . quả thực dám nghĩ nữa.

      Cúi đầu ngừng hôn hai gò má Lưu Nguyệt, cổ, Hiên Viên Triệt phẫn nộ đau lòng nghiến răng nghiến lợi : “ khóc, có ta ở đây, từ nay về sau ai có thể tổn thương nàng, tuyệt đối ”.

      Lời trảm đinh chặt sắt vang lên ở trong hình thất, leng keng hữu lực, như là thanh va vào nhau vang lên thành tiếng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vương phi 13 tuổi

      Chương 622: Dám ức hiếp thê tử của ta 5

      Edit: Miko

      ************************************

      Chìm trong lòng Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt hung hăng gật đầu, lại gắt gao dựa vào muốn nâng lên.

      “Vương thượng, nhanh lên.” Chính lúc này, thâm Thu Ngân ở ngoài hình thất vang lên.

      Hiên Viên Triệt nghe xong chỉ “Ân” tiếng, tay ôm Lưu Nguyệt trong lồng ngực, tay kia cầm nhuyễn kiếm hướng tới xích sắt trói chặt Lưu Nguyệt vung lên.

      Như chém đậu hủ, nháy mắt đứt thành hai đoạn.

      Thanh kiếm nhanh chóng ở người Lưu Nguyệt lướt qua vài đường, roi da siết chặt người Lưu Nguyệt cơ hồ muốn nhập vào xương, vỡ thành từng đoạn từng đoạn rơi xuống đất.

      Phía nó, nhiễm đỏ máu của Lưu Nguyệt .

      Nhìn roi da rơi xuống, người Lưu Nguyệt máu nhiễm đỏ, tròng mắt Hiên Viên Triệt đỏ lên như muốn giết người.

      Nhưng lúc này phải thời điểm tốt nhất vì Lưu Nguyệt băng bó cùng trả thù, bọn họ còn ở trong lãnh địa của kẻ địch.

      Thoáng cái cởi ra áo ngoài người mình, Hiên Viên Triệt rất nhanh bao lại toàn bộ Lưu Nguyệt, che lại trang phục chỉnh tề của Lưu Nguyệt, che luôn cả thân loang lổ vết máu của nàng.

      Ôm Lưu Nguyệt vào trong ngực chặt, Hiên Viên Triệt cởi bỏ mảnh vải che mắt nàng, nhìn khuôn mặt nhiễm đầy máu, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn , thoáng cái làm tin đau đến hít thở thông.

      Nguyệt của , làm sao lại để nàng ở cái địa phương nguy hiểm này, làm sao lại để cho nàng gặp nguy hiểm như vậy.

      Đỏ mắt, cúi đầu, nhàng hôn lên hai mắt sưng đỏ kia, nét mặt Hiên Viên Triệt biểu lộ tia mỉm cười, giọng : “ có việc gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, mọi chuyện hãy giao lại cho ta”.

      Bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt, khóe miệng Lưu Nguyệt cũng chậm rãi vẽ ra chút mỉm cười, khẽ gật đầu, giao mình cho Triệt, nàng rất yên tâm.

      Chậm rãi nhắm mắt lại, đem toàn bộ giao cho Hiên Viên Triệt.

      tay bế Lưu Nguyệt lên, Hiên Viên Triệt xoay người ra ngoài hình thất, đường ra nhìn thấy Khoách Bạt tộc kia bị mình cho kiếm.

      Phẫn nộ tràn đầy lồng ngực Hiên Viên Triệt, tức giận nhìn kẻ kia, kiếm giết , quả thực là cái giá quá rẻ cho rồi.

      Khi Hiên Viên Triệt từ bên ngoài lao vào, thời điểm nhìn thấy tình hình bên trong, chỉ hận thể ăn thịt cái tên ghê tởm kia, bằm nát , lột da . há có thể vấy bẩn Lưu Nguyệt như vậy, cho dù là chuyện thành cũng thể được.

      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Dám ức hiếp thê tử của ta 6

      Edit: Miko

      ************************************

      Nhuyễn kiếm trong tay lướt tới tộc trưởng Khoách Bạt kia, ném về hướng lò lửa.

      Dám ức hiếp thê tử của , phải chết như thế nào cũng biết.

      Ngọn lửa hừng hực cháy lên rất nhanh, Hiên Viên Triệt ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, nhanh chóng ra ngoài hình thất.

      Ngoài hình thất, Thu Ngân chờ, nhìn thấy Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt ra, ánh mắt trầm xuống, ra tia sát khí, Vương phi của bọn họ lại có thể bị hành hạ thành như vậy.

      Nhưng cũng biết lúc này phải thời điểm để chuyện, liền xoay người phóng nhanh ra ngoài.

      Dọc đường, nhìn đến những kẻ canh cửa ngã xuống hết, hàng ba người ra ngoài rất nhanh.

      Ngọn đèn dầu mờ mờ ảo ảo, mảnh u, trong đêm đen, chiếu rọi lối dài lại u tĩnh mịch.

      Mạnh mẽ ôm Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt từng bước bước ra khỏi lao tù dài, phía trước đèn đuốc sáng trưng, tộc trưởng Tam Hợp tộc mang theo mấy người tới xem xét, hai bên vừa vặn đụng phải nhau.

      Hai mắt hẹp dài của tộc trưởng Tam Hợp tộc, trừng lớn như chuông đồng: “Có thích khách, có thích. . . . . .” Mới toát ra câu kinh hãi, trước mắt ngân quang chợt lóe, yết hầu tộc trưởng Tam Hợp tộc phát ra tiếng , máu ứa ra, gục xuống phía sau.

      Máu đỏ tươi theo nhuyễn kiếm trong tay Hiên Viên Triệt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

      Màu bạc nổi lên bốn phía, nhanh như tia chớp.

      Hiên Viên Triệt, Thu Ngân, cùng nhau mãnh liệt lao ra, những nơi kiếm quang qua, mấy người theo tộc trưởng Tam Hợp tộc, tiếng cũng chưa ra khỏi cổ họng, ngã xuống toàn bộ.

      Tuy là bọn họ mau, nhưng tiếng có thích khách của tộc trưởng Tam Hợp tộc, cũng làm đêm tối tĩnh lặng ở đây, náo động.

      Trong khoảnh khắc đó, chung quanh lều trại nhộn nhịp bóng người, hướng tới địa phương rối loạn này.

      “Có thích khách, có thích khách. . . . . .” thanh kinh động hét to tiếng tiếp tiếng ở trong bóng đêm yên tĩnh thi nhau nổi lên, nổ vang bốn phương tám hướng.

      Toàn bộ quân đội mười bảy tộc Tiên Ti, ầm ầm tỉnh.

      .” Hiên Viên Triệt thấy vậy cũng tia bối rối, hướng địa phương ít người mà , ngược lại hướng tới địa phương nhiều người chen chúc nhất. Đèn đuốc nhanh chóng sáng lên, mười bảy tộc Tiên Ti vũ đao lộng thương, mãnh liệt nhào tới.

      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Dám ức hiếp thê tử của ta 7

      Edit: Miko

      ***********************************

      “Tróc nã thích khách*, thể để cho bọn họ chạy, tróc nã, , giết ngay tại chỗ, giết ngay tại chỗ.” Tộc trưởng Hùng Khoát tộc ở gần nhất, chạy ra nhanh nhất, vừa thấy trong đêm đen thích khách ra từ phương hướng giam giữ Lưu Nguyệt, nháy mắt sắc mặt đại biến, cao giọng hét lớn.

      *tróc nã thích khách: đuổi bắt thích khách.

      Lưu Nguyệt, tuyệt đối thể để cho nàng rời , nếu hậu hoạn vô cùng.

      Đao kiếm trầm, mảnh đèn đuốc phát ra lãnh khí.

      Bóng người chớp lên, chỗ ở của mười bảy tộc Tiên Ti, san sát toàn là người, chi chít, cơ hồ trong nháy mắt đem vài thước vuông nơi này, vây quanh lại chật như nêm cối.

      Kiếm lướt qua người, huyết sắc văng khắp nơi.

      Lưu Nguyệt được Hiên Viên Triệt ôm vào trong ngực, cúi đầu hấp thu hơi thở của Hiên Viên Triệt, hết thảy động tĩnh bên ngoài, nàng chút cũng để ở trong lòng, chỉ cần có Hiên Viên Triệt ở đây, trái tim nàng quyết định rồi, chỉ cần ở bên Hiên Viên Triệt, dù trời có sập, nàng cũng đơn.

      Nhìn thấy vòng vây hình thành, mười bảy tộc Tiên Ti liền cho rằng cá vào trong chậy, cách đó xa, sân phơi và chuồng ngựa, đột nhiên vang lên tiếng nổ đùng đùng.

      Ngay sau đó đại hỏa đỏ rực, ở giữa sân phơi và chuồng ngựa khô ráo lan đến, lấy chăn đệm lương thảo rơm ngựa làm nguyên liệu cháy, đốm lửa , nháy mắt trở thành đại hỏa lan ra khắp cánh đồng.

      Trong hỏa diễm, tiếng đùng đùng, giống như thanh của pháo, càng nổ vang lợi hại.

      Bầy ngựa hỗn loạn, tiếng ngựa hí vang lên đột ngột.

      Bọn người mười bảy tộc Tiên Ti cùng ngẩn ngơ đứng nhìn, ở trong kia giữ hơn vạn con ngựa, toàn bộ đều là bọn họ mang đến từ địa bàn của mình.

      Chìm trong lửa, trong tiếng nổ mạnh kia, trời ạ.

      “Mau, mau, ngựa . . . . .” người của mười bảy tộc Tiên Ti thoáng cái hồi phục lại tinh thần, lập tức có ít người hướng phía chuồng ngựa phóng .

      Cả đời bọn họ gần như đều ở lưng ngựa, đối với thói quen của ngựa rất ràng, tiếng nổ như vậy cùng với đại hỏa, đây quả thực chính là. . . . . .

      Bước chân điên loạn, tiếng ngựa hí vang đến chân trời, gót sắt giẫm đạp ùn ùn lao đến.

      Vạn mã phi nước đại, thanh thế kinh người.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Dám ức hiếp thê tử của ta 8

      Edit: Miko

      ***********************************

      Bị đại hỏa cùng tiếng nổ vang trời làm cho thất kinh, điên cuồng, xé đứt cương ngựa, lao ra khỏi chuồng, chạy cuồng loạn hướng tới bốn phương tám hướng.

      Vạn mã dốc toàn bộ lực lượng, thanh thế kinh thiên động địa.

      tốt, chạy mau, chạy mau.”

      “Trời ạ, chạy mau a. . . . . .”

      Bối rối, nháy mắt, bọn người mười bảy tộc Tiên Ti bao vây Hiên Viên Triệt, quản thích khách trước mặt, hướng tới bốn phương tám hướng chạy trốn .

      Vạn mã điên cuồng phi tới phương hướng bọn họ, vạn mã điên cuồng giẫm đạp, cho dù bọn họ tạo ra từ sắt thép, cũng thể chịu được, lại đừng đến bọn họ là người bằng xương bằng thịt.

      Chớp mắt, tất cả người mười bảy tộc Tiên Ti ở chỗ này, giống như ruồi bọ đầu, toàn bộ rối loạn.

      “Đừng loạn, giết bọn họ cho ta, đừng loạn, giết thích khách. . . . ..”

      “Tất cả dừng lại cho ta, có nghe thấy . . . . . .”

      “Con mẹ nó, trước hết giết thích khách . . . . . .”

      Các tộc trưởng mười bảy tộc Tiên Ti ở trong náo loạn này, nhất thời thất sắc, bọn họ hoàn toàn biết thích khách này là ai, biết có bao nhiêu quan trọng.

      Bọn họ chỉ biết là, hôm nay nếu để Lưu Nguyệt chạy , ngày sau, chỉ sợ phải hai người bọn họ, mà là toàn bộ người của mười bảy tộc Tiên Ti, chỉ sợ đều có nơi chôn thân.

      Thanh mệnh lệnh điên cuồng, trong hỗn loạn đinh tai nhức óc, trong tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, căn bản là có nhiều hiệu quả, người của mười bảy tộc Tiên Ti mắt điếc tai ngơ, chỉ mong trốn càng nhanh càng tốt.

      Mà Hiên Viên Triệt cũng nhanh chân tránh , ngược lại hướng tới phương hướng vạn mã điên cuồng mà chạy.

      Vó ngựa vang lớn, giống như bay đến.

      Vạn mã đen như mực, ở trong bóng đêm đen càng như được thêm hỗ trợ, xa xa phi đến như bão táp, nhanh như tia chớp.

      Mà ở trong vạn mã cuồng loạn trước mặt, có thể thấy vài đạo bóng dáng dẫn đầu.

      “Lên ngựa.” Ngạn Hổ xông lên phía trước, hướng tới phía dưới đón lấy Hiên Viên Triệt rống to tiếng, ném roi ngựa trong tay cho Hiên Viên Triệt.

      Đột nhiên bước vọt lên, xoay người cái, bắt được roi ngựa bay tới, Hiên Viên Triệt ôm Lưu Nguyệt lập tức ngồi xuống vững vàng.

      Phối hợp sai ly.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương: Dám ức hiếp thê tử của ta 9

      Edit: Miko

      ***********************************

      Phía sau, Thu Ngân cũng bắt được roi ngựa do Đỗ Nhất ném tới, xoay người cái leo lên ngựa.

      Giương roi ngựa lên, Hiên Viên Triệt đột nhiên quay đầu lại cái, hướng tới phương hướng đám người tộc trưởng Hùng Khoát tộc, lớn tiếng hét lên: “Thù hận hôm nay, ngày sau tất giẫm nát mười bảy tộc Tiên Ti các ngươi, chắc chắn”.

      “Giá.” Dứt lời giương roi ngựa lên, Hiên Viên Triệt phóng ngựa hướng tới phía trước.

      Vạn mã gào thét phía sau, như cơn thịnh nộ, giẫm lên hết thảy, phá hủy hết thảy.

      Nơi đóng quân của mười bảy tộc Tiên Ti, chớp mắt bị hủy sạch , mảnh đống hỗn độn.

      Đám người Hùng Khoát tộc chạy trối chết trong hoảng sợ, trơ mắt nhìn đám người Hiên Viên Triệt xoay người lên ngựa, xa, ngay cả tới gần cũng được.

      khỏi rùng mình đến suýt hộc máu, chết ngừng.

      Vó ngựa cuồng loạn, nhanh chóng cực kỳ, trong khoảnh khắc xa như bão táp, chỉ chừa lại bóng đêm tối như mực cùng mặt đất bừa bãi.

      Xuyên núi qua rừng, chạy gấp vòng.

      Vạn mã sau lúc đầu xao động, bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, bởi vì mười bảy tộc Tiên Ti huấn luyện ngựa rất tốt, sau phút luống cuống ngắn ngủi, bắt đầu tán từng đám, quay đầu trở về.

      Dần dần cái gì cũng còn.

      Phóng ngựa như bay, vượt qua vài khe núi, dứt bỏ hết thảy lại đằng sau, Hiên Viên Triệt mới ghìm chiến mã, ngừng lại.

      Phi thân xuống đất, Hiên Viên Triệt rất nhanh ôm Lưu Nguyệt : “Thế nào? Còn duy trì được ?” bên bắt đầu cởi áo khoác bao ở người Lưu Nguyệt.

      Bên cạnh, Đỗ Nhất, Thu Ngân, Ngạn Hổ, cùng đám người Thác Bỉ Mộc, thấy vậy lập tức xoay người sang chỗ khác rất nhanh, đồng thời nhất tề châm lên chiết hỏa trong tay, vì Hiên Viên Triệt chiếu sáng lên.

      chết được.” Tựa vào trong lồng ngực Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt mở to đôi mắt còn sáng hơn ánh sao, bình tĩnh nhìn Hiên Viên Triệt, khẽ cười .

      Hiên Viên Triệt biết chỉ cần phải đại sinh tử, Lưu Nguyệt lưu tâm, lập tức cũng nghe Lưu Nguyệt, trực tiếp rất nhanh xem xét miệng vết thương của Lưu Nguyệt.

      Bị thương ngoài da, quả là bị thương ngoài da.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 627: Dám ức hiếp thê tử của ta 10

      Edit: Tử Dương

      ***********************************

      Tuy toàn thân đều che kín bởi hồng ngân, đều xây xước da thịt, nhưng thực chỉ là bị thương ngoài da mà thôi.

      hề ngừng lại, Hiên Viên Triệt liếc mắt thấy cổ tay Lưu Nguyệt, tay bỗng chốc run rẩy.

      Trong ánh mắt chăm chú nhìn cổ tay Lưu Nguyệt kia, bão táp rất nhanh ngưng kết, đau lòng ngừng tích tụ, rối rắm ấy, khiến Lưu Nguyệt bị nhìn chòng chọc, trái tim cũng đột nhiên hoảng hốt.

      sao, phải việc gì to tát, chàng đừng….”

      “Còn phải chuyện gì to tát!” có tiếng rống điên cuồng, có hét lên thô bạo, chỉ có tiếng trầm thấp.

      Nhưng chỉ tiếng thầm này tràn ngập áy náy, tràn ngập đau lòng, tràn ngập chua xót và đau buồn phẫn nộ, lại khiến Lưu Nguyệt lên lời.

      nhàng đưa tay nâng cổ tay Lưu Nguyệt lên, chỉ toàn thấy máu thịt, gần như khắc vào gân cốt, xói mòn gân mạch.

      vô cùng, đụng chạm khẽ khàng, tay Hiên Viên Triệt run rẩy ngừng.

      Đây cần phải giãy dụa kịch liệt đến bao nhiêu, cần phải liều mạng điên cuồng đến bao nhiêu, mới có thể tạo ra vết thương như vậy.

      thân công phu của Lưu Nguyệt đều ở tay, nếu như mất tay, nàng chẳng khác nào phế nhân.

      Vết thương sâu như vậy, khảm vào tận xương, tổn thương gân mạch, nếu như chậm bước, gân mạch bị hao tổn, vậy Lưu Nguyệt từ nay về sau…

      Cảm giác được tay Hiên Viên Triệt ngừng run run, Lưu Nguyệt nghiêng đầu tựa sát vào trong lòng Hiên Viên Triệt, giọng : “ sao, huống chi cho dù có chuyện, sau này vẫn còn có chàng, còn có chàng.”

      Vài chữ khe khẽ, so với núi cao, so với biển sâu, đó là toàn tâm toàn ý tin cậy, đó là giao phó cả đời.

      “Được.” Quay đầu nhìn Lưu Nguyệt mỉm cười trong lòng, Hiên Viên Triệt đỏ mắt, nặng nề gật đầu cái.

      Rất nhanh đưa tay lấy thuốc mỡ trong ngực ra, Hiên Viên Triệt nhàng bôi thuốc cho Lưu Nguyệt.

      Ánh trăng long lanh, đèn đuốc lập loè.

      mảnh yên tĩnh.

      Giữa tĩnh lặng ấy, Hiên Viên Triệt đột nhiên trầm giọng : “ được liều mạng, có nghe thấy , dưới bất kì tình huống gì, mạng đều là quan trọng nhất, những thứ khác đều là tôm tép, ta chỉ để ý nàng còn sống hay , nàng yên ổn, những cái khác ta đều để ý, có nghe thấy ?”

      Ngửa đầu nhìn Hiên Viên Triệt sắc mặt hết sức nghiêm túc, Lưu Nguyệt chậm rãi nở nụ cười, có lên tiếng chỉ gật gật đầu.

      Hiên Viên Triệt như vậy, nàng còn đòi hỏi gì nữa.

      Toàn thân nhanh chóng được bôi thuốc tốt nhất, Hiên Viên Triệt lấy y phục của mình mặc cho Lưu Nguyệt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Vương phi 13 tuổi

      Chương 628: Dám khi dễ thê tử của ta 11

      Edit: Tử Dương

      ***********************************

      Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm mình, tách ra bao lâu, nhưng tại sao lại cảm thấy xa nhau lâu như vậy, lâu đến nàng cũng nhớ , lâu đến nàng nỡ chớp mắt, cũng vì vậy, nàng có thể nhìn thấy sắc mặt Hiên Viên Triệt trầm xuống.

      Hai mắt nháy mắt thay đổi, Lưu Nguyệt lập tức càng tựa sát vào trong lòng Hiên Viên Triệt, hai tay ôm chặt cổ Hiên Viên Triệt, vẻ mặt đáng thương : “Ta biết, chàng đừng giận, đau.”

      Hiên Viên Triệt thấy vậy khỏi cúi đầu nhìn Lưu Nguyệt sâu.

      Ngày thường Lưu Nguyệt sát phạt quyết đoán, khát máu vô tình, vết thương cỏn con như vậy, đau nỗi gì, đây là giả bộ ngớ ngẩn để lừa .

      Nhưng mà, thế nhưng lại từ chối nổi nũng nịu của Lưu Nguyệt.

      Khe khẽ thở dài tiếng, lắc lắc đầu, Hiên Viên Triệt đưa tay ôm chặt Lưu Nguyệt trong lòng, hôn lên khuôn mặt của Lưu Nguyệt, chậm rãi : “Nàng có biết lòng ta đau, nàng còn làm như vậy.”

      Biết đau lòng, còn ngàn dặm xa xôi chạy tới quan ngoại, còn thân mình xông vào nơi nguy hiểm này, còn xung đột với thế lực nơi quan ngoại.

      , chuyện tình của hai người bọn họ, hai người cùng nhau đối mặt, muốn đem toàn bộ áp lực đều để mình Lưu Nguyệt gánh vác, có thể cùng nàng thống nhất thiên hạ này.

      Nhưng mà, người này, người này ….

      Ai, Lưu Nguyệt như vậy, sao có thể buông tay, sao có thể thích, tiếc.

      Bóng đêm tràn ngập, lại lấp được thâm tình.

      Hiên Viên Triệt hai mắt chớp cũng chớp, Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm, người nam nhân này, nàng tổn thương như vậy, nàng cũng hề giải thích gì cả, chỉ có đưa ba chữ ‘ tin tưởng ta’, cứ như vậy ngàn dặm xa xôi đến đây, chút khúc mắc cũng có, cứ như vậy mà đến đây.

      Đôi mắt thâm tình như vậy, đôi mắt chưa từng có hoài nghi, cần , cũng hết thảy.

      Hiên Viên Triệt của nàng, nàng sao có thể đem Hiên Viên Triệt lòng thương của nàng vào nơi nguy hiểm, nàng sao có thể làm được.

      Đưa tay nhàng kéo đầu Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt ngửa đầu mút lấy đôi môi đỏ mọng kia sâu, của nàng.

      liếm chậm miết, phải nụ hôn điên cuồng, phải tham lam cắn mút.
      Vương phi 13 tuổi

      Chương 629: Dám ức hiếp thê tử của ta 12

      Edit: Tử Dương

      **********************************

      Đó là tinh tế đem toàn bộ tình ý toàn bộ chất chứa trong nụ hôn thắm thiết, toàn bộ tình ý, toàn bộ thương, hết thảy mọi thứ thể lên lời, đều truyền đạt cho đối phương bằng nụ hôn này.

      mảnh yên tĩnh.

      Đám người Thu Ngân quay lưng về phía Hiên Viên Triệt và Lưu Nguyệt, yên lặng liếc nhau, quang mang trong mắt chớp động, thu lại đèn đuốc trong tay, lặng lẽ lui ra.

      Đem phương đất trời này, nhường cho đôi tình nhân lâu ngày xa cách.

      Vừa hôn xong, Lưu Nguyệt nhìn Hiên Viên Triệt sâu, chậm rãi đưa tay đẩy Hiên Viên Triệt ra định đứng dậy.

      Hiên Viên Triệt thấy vậy mặt mày lại dựng lên, phen ôm Lưu Nguyệt trở về, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Nguyệt, giống như muốn nhìn thấu tất cả.

      “Nàng nghĩ rằng ta vẫn có thể buông tay?” Lời mang theo giận dữ, Hiên Viên Triệt thoạt nhìn hết sức nghiêm túc.

      Ở biên quan Ngạo Vân tức giận đến hộc máu, ngàn dặm xa xôi đuổi đến Tiên Ti, phải để nàng lại đẩy ra lần nữa, bất kể là vì nguyên nhân gì.

      “Triệt, tin tưởng ta, ta xử lý tốt, chàng cho ta năm, năm này chúng ta làm bộ như biết, hoặc là, chàng giả vờ hận ta cũng được.” Nhìn đôi mắt sắc bén của Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt cắn chặt răng.

      “Hận ngươi? Trừ phi chúng ta tuyệt tình tuyệt nghĩa, nếu , đừng hòng.” Hai tròng mắt đỏ sậm chứa tĩnh mịch sâu thẳm.

      “Triệt, chàng….” Lưu Nguyệt nghe vậy trái tim vừa ấm biết làm sao, phải làm sao mới tốt? Tổn thương Hiên Viên Triệt, nàng lại nỡ, nhưng nếu Hiên Viên Triệt cứ như vậy, Minh Đảo…

      “Tránh né ta như vậy, có phải bời vì cái này ?” Nhìn thấy Lưu Nguyệt nôn nóng biết làm sao, Hiên Viên Triệt đột nhiên khẽ thở dài tiếng, lấy ra vật từ trong lòng, đặt trong tay Lưu Nguyệt.

      Lưu Nguyệt vừa thấy khỏi sửng sốt, thứ này…
      Last edited: 11/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :