Vương Phi Áp Đảo Vương Gia-Mạc Linh Linh

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 29. Ngươi là đại tiểu thư Hầu phủ.

      "Nhã Phù dám! Huống chi Nhã Phù thấy, có thể lại hay như thế nào, bản thân cũng thể vấn đề, rất nhiều người có thể chạy có thể nhảy, ngược lại so ra kém người người thiếu gì đó chút, Vương Gia chắc hẳn cũng phải là người tự coi mình như vậy." Lời dịu dàng , nhưng cũng lộ ra kiên định, đây đúng là lời trong đáy lòng Nhã Phù.

      Nhìn vẻ mặt nhàn nhạt mỉm cười của nữ nhân, đáy mắt kia cũng hạ xuống vẻ quật cường, đáy mắt Nam Cung Thần cũng có ý vị sâu xa.

      Bây giờ Nam Cung Thần đối với nữ nhân trước mặt này rất là tò mò, có thể cứ như vậy người khác phen, hơn nữa đáy mắt nàng rất nghiêm túc, làm cho người ta nhịn được nhìn thẳng vào lời của nàng.

      "Rất tốt, nửa tháng sau Bổn vương chờ nghênh đón vương phi, Liễu Trì!" Cuối cùng ném câu , Nam Cung Thần trực tiếp kêu Liễu Trì chạy vào, chuẩn bị rời .

      "Chờ chút!" Nhã Phù đột nhiên gọi Nam Cung Thần tới cửa lại, mang mặt nụ cười thản nhiên, dưới tròng mắt cũng là nghiêm túc: "Điện hạ, Nhã Phù có thể hỏi câu hay , tại sao Điện hạ lại khăng khăng muốn kết hôn với Nhã Phù!"

      Liễu Trì kinh ngạc nhìn vẻ mặt thành của nữ nhân, kinh ngạc vì nàng đột nhiên lại hỏi lời này, nữ nhân bình thường biết Vương Gia chuẩn bị lấy nàng ta làm thê, sớm vui mừng khôn xiết chuẩn bị làm tân nương rồi, tại sao Thư Nhã Phù nghiêm túc hỏi như vậy chứ?

      "Chỉ vì ngươi là đại tiểu thư của Hầu phủ!" Trầm giọng lạnh lùng ném lại câu, ngay sau đó Nam Cung Thần lạnh lùng rời .

      Đối với đáp án này, ra đáy lòng Nhã Phù cũng là có cân nhắc, cho nên từ trong miệng Nam Cung Thần lấy được đáp án này hề cảm thấy bất ngờ.

      Nàng cảm thấy Nam Cung Thần quyết định muốn kết hôn với nàng nhất định là có dụng ý của , mà ngoại trừ Vũ Trạch, đứa con trai ngoài ý muốn này, trừ lần đó ra, có thể để cho dùng cũng chỉ là thân phận Thư gia đại tiểu thư tại của nàng.

      Trong viện Nhị phu nhân, đại phu tới xem qua bệnh, kê đơn thuốc, Thư Hương Di cũng vẫn ở lại chỗ này cùng với Nhị phu nhân, thần sắc thêm phần mệt mỏi, lại thêm vài phần mềm mại nhu nhược.diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Tiểu thư, phu nhân ngủ, người hãy trở về nghỉ ngơi chút, chuyện hôm nay cũng do nô tỳ tốt, đưa ra chủ ý đó mới có thể gây ra chuyện như vậy." An Lam tiến lên khuyên lơn.

      "Ừ! An Lam, ngươi ở lại chăm sóc, ta trở lại sau."

      Rời khỏi viện Nhị phu nhân, mới bao xa, Thư Hương Di liền đụng mặt Thư Du Nhiên tới, cũng chính là Tứ tiểu thư Thư Du Nhiên của Hầu phủ, do Tứ phu nhân sinh hạ.

      "Chào Nhị tỷ, biết tại Nhị phu nhân thế nào rồi? Du Nhiên nghe trở về người Nhị phu nhân có chút thương tích, cho nên mẹ sai muội tặng chút thuốc cao thượng hạng." Thư Du Nhiên mới mười bốn tuổi, mặt vẫn còn mũm mĩm, có chút trẻ con, tướng mạo cũng là thuộc dạng thanh tú, ân cần đem thuốc tay đưa lên.

      Kết quả Thư Du Nhiên đưa thuốc tới, Thư Hương Di nở nụ cười, dịu dàng : " là làm phiền Tứ muội chạy đến đây chuyến, chỉ là mẹ tỷ ngủ, thân thể khó chịu cũng tiện để cho muội muội vào, sợ quấy rầy mẹ nghỉ ngơi, nếu Tứ muội chuyến cùng tỷ, cũng rất lâu tỷ hàn huyên với Tứ muội muội rồi."

      "Vậy dĩ nhiên là rất tốt, muội cũng rất muốn hàn huyên với Nhị tỷ nhiều chút, nhưng sợ là tùy ý lại bây giờ tốt, cha biết vui." Thư Du Nhiên nhu nhu cười tiếng.

      "Mặc dù hôm nay có vài chuyện chọc cha vui, nhưng mà tỷ và Tứ muội ở cùng nhau sao lại chọc cha tức giận được chứ? Tứ muội, lời này của muội quá thỏa đáng rồi." Khẽ lắc đầu, Thư Hương Di thầm nghĩ, mặc dù mẹ nàng bây giờ bị thu hồi vị trí cầm quyền ở Hầu phủ, nhưng mà thế nào thân phận cũng là bình thê, thân phận này Thư Du Nhiên thể lấy ra so sánh với nàng, nàng ta còn cho là bởi vì chuyện ngày hôm nay mà nàng mất địa vị sao?

      "Nhị tỷ, có thể bởi vì chuyện Nhị phu nhân nên còn biết, hôm nay Tề vương Điện hạ tự mình đến phủ gặp đại tỷ, tại tiền sảnh."

      "Cái gì? Tề vương tự mình đến? Tứ muội, chuyện này là sao? phải xưa nay Tề vương ra khỏi phủ sao, số lần vào cung cũng rất ít, muội ngài ấy hôm nay đặc biệt tới phủ gặp đại tỷ?" Còn chưa biết chuyện này, vẻ mặt Thư Hương Di kinh ngạc che miệng, có chút khó tin, mấy hoàng tử khác khá hơn chút nàng đều thấy qua, nhưng mà đối với Tề vương, nàng chưa từng thấy.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      "Đúng vậy, lúc trước cha còn dặn riêng người trong phủ, thể tùy ý lại, cũng bởi vì muội ở gần với viện của Nhị phu nhân, mới đem thuốc đưa tới." Thư Du Nhiên cũng kỳ quái, lúc trước Nhị phu nhân bị đánh, chuyện lớn như vậy ra cả phủ cũng rồi, sau đó Thư Hương Di bận rộn chăm sóc Nhị phu nhân, tự nhiên người làm cũng quấy rầy đến họ.

      "Tứ muội, vừa rồi muội có thấy được Tề vương Điện hạ ? Hình dáng của thế nào?"

      "Nhị tỷ, tỷ cũng biết tính tình Tề vương vốn rấtcổ quái, cha cho người thông báo để cho mọi người cho tùy ý lại, chính là sợ người trong phủ biết quy củ đụng phải Tề vương Điện hạ, mà chuyện tiếp kiến chỉ có cha và đại tỷ, muội dĩ nhiên có phúc phận gặp Điện hạ." Thư Du Nhiên khẽ mỉm cười, nhưng mà mặt lại vẻ có mất mát, nhàn nhạt giải thích đây là việc bình thường có gì lạ mà thôi.

      Thư Hương Di cúi đầu khẽ trầm tư hồi, ngay sau đó quay đầu dịu dàng : "Tứ muội, đột nhiên tỷ nhớ tới lúc trước Quý Phi nương nương từng có viên Huyết Tán rất tốt, tại mẹ tỷ lại nằm ở giường, trong lòng tỷ cũng yên tâm, muốn vào cung xin thuốc cho mẹ."

      Nếu lời đến mức này rồi, Thư Du Nhiên tự nhiên biết ý của nàng, ngay sau đó phụ họa : "Tỷ tỷ trước, chớ để bởi vì Du Nhiên mà làm trễ nãi việc trị thương cho Nhị phu nhân."

      Đợi đến khi Thư Hương Di vội vã rời , Thư Du Nhiên mới chậm rãi về phía viện của mình.

      "Tiểu thư, lần này đại tiểu thư trở lại rất khác so với trước đây, thậm chí Nhị phu nhân cũng bị nàng trị nhanh như vậy." Nha hoàn thân cận bên cạnh Thư Du Nhiên nhích tới gần, giọng mấy .๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

      "Đúng vậy, đại tỷ khác rất khác so với trước đây, chút bóng dáng xưa cũng có." Khẽ nheo cặp mắt lại, đáy mắt Thư Du Nhiên có chứa tia nghi hoặc, cả người giống như biến thành người khác, có vẻ nhu thuận thanh lịch mới vừa rồi, đáy mắt lên mấy phần khôn khéo, cảm giác nàng và mẹ mình, Tứ phu nhân, giống nhau đến mấy phần rồi.

      "Nhưng tiểu thư, sợ rằng nhị tiểu thư và Nhị phu nhân từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy."

      "Chờ họ đấu, Thư Hương Di tự cho là thông minh, tại muốn vào cung tìm An quý phi giúp tay, dựa vào tính tình nàng tâm cao khí ngạo, làm sao lại cam tâm cứ như vậy bị đoạt vị trí cầm quyền." Thư Du Nhiên cười lạnh tiếng. ", trở về trong phủ, cha hạ lệnh được tùy ý lại, ta tới cho Nhị tỷ Tề vương tới, tại cũng có thể về."

      "Tiểu thư, ngươi xem, đó phải là Lục Liễu!" Tiểu Hoàn đột nhiên chỉ vào chỗ cua trước mặt kinh ngạc .

      Thư Du Nhiên nhìn về phía nha hoàn chỉ, xác định Lục Liễu từ hướng khác vội vã chạy tới, thần sắc cẩn thận, nhưng hướng nàng kia phải là viện của đại tiểu thư, cũng phải là phòng bếp ... Nơi này, nàng ta chạy tới chỗ này làm cái gì, theo thường lệ mà , giờ này nàng ta phải ở Thanh viện hoặc là Tiền viện cùng với đại tiểu thư mới đúng.


      Chương 30. Tiểu Viêm Viêm

      Đợi đến khi Nam Cung Thần rời , Nhã Phù liền bắt đầu nghĩ đến chuyện làm thế nào để đào hôn, hôm nay bởi vì thấy mặt Nam Cung Thần, cũng để cho nàng hạ quyết tâm muốn đào hôn rồi.

      Vốn cho là cần tự mình làm, người trong hoàng gia chủ động từ hôn, bây giờ nhìn cái bộ dáng này chỉ sợ là thể nào, như vậy, chỉ có thể tự mình nghĩ chút biện pháp, có lẽ có thể tìm cơ hội vào cung chuyến!

      Bên kia, Thư Vũ Trạch và Lê Hi cùng nhau rời , vào gian phòng trong Như Ý lâu, quán rượu lớn nhất trong thành Khai Dương.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      "Lê Hi, hôm nay ngươi đột nhiên chạy đến tìm ta làm cái gì? Ta có ý định ra cửa, mẹ của ta phải đối phó với những nữ nhân xấu trong nhà, có kịch hay xem!" Vũ Trạch cười híp mắt giống như con mèo , nhưng mà cậu cũng biết, Lê Hi mà tìm đến cậu nhất định là có chuyện.

      "Để cho ngươi gặp mặt người, hơn nữa ta nghĩ chúng ta có thể tiếp đãi , cái người con trai nhị thập tứ hiếu này muốn nhắn nhủ tin tức tiết lộ cho cha ngươi, như vậy người cha thông minh kia cũng có thể ít mấy phần hoài nghi."

      Lê Hi vào quán rượu, được dẫn tới trong gian phòng, trong lúc Lê Hi cầm mặt nạ da người mỏng đeo cho Vũ Trạch, mà Vũ Trạch lại còn rất là tự nhiên đeo vào, đem mặt nạ dán lên mặt có cảm giác man mát lành lạnh, dán vào rồi gương mặt của đứa trẻ thay đổi.

      Vào trong phòng, trong đó có hai người chờ ở bên trong, mày kiếm mắt sáng, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng nhưng cũng bình thản, thân y phục màu đen đơn giản đem người thẳng đứng lộ ra đẹp mắt, mà người khác thân y phục rực rỡ, mi thanh mục tú, rất là tuấn lãng, sống mũi cao thẳng, mặt góc cạnh ràng, làm cho người ta cảm giác đại nam nhân lãnh khốc.

      Mà hai người vừa nhìn phải là công tử nhà bình thường, Vũ Trạch nghĩ hai người này có liên quan với Nam Cung Thần, cho nên Lê Hi mới có thể gọi cậu tới đây.

      đeo mặt nạ của Lê Hi, từ lúc tiến vào trong phòng cũng khôi phục thân phận sát thủ của U Minh cung, thân hơi hở lãnh khốc, kèm theo mặt cứng ngắc chút thay đổi, còn có măt nạ lạnh lẽo nửa mặt.

      "Hai vị ca ca là người nào? Tới tìm ca ca ta có chuyện gì sao?" mặt Vũ Trạch vẫn mang theo nụ cười ưu nhã bình thường như cũ, mặc dù thay đổi gương mặt thành đứa trẻ bình thường, nhưng cũng lộ ra thân ưu nhã.

      "Tại hạ Mạc Hạo Vũ, vị này là bằng hữu của tại hạ." Nam tử áo xanh cũng chính là Mạc Hạo Vũ, nhìn Vũ Trạch xuất , đáy mắt lộ ra kinh ngạc, ngờ Lê Hi lại có thể mang theo đứa bé xuất .๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

      Trong truyền thuyết, Cung chủ U Minh cung luôn luôn rất ít xuất , ai biết Cung chủ là người nào, mà chuyện lớn U Minh cung, đều là do phó Cung chủ Lê Hi chủ trì. Lê Hi luôn luôn lãnh khốc vô tình lại có người đệ đệ, tin tức này chưa từng nghe , cho nên hôm nay nhìn Lê Hi mang theo đứa bé sáu bảy tuổi xuất , đáy mắt hai người đều lên phân nghi hoặc.

      Mạc Hạo Vũ, xuất thân trong gia đình thương nhân thế gia (gia đình buôn bán, làm quan), Mạc gia hôm nay buôn bán trải rộng khắp các địa phương Đông Ly quốc, có thể là thương nhân thế gia lớn nhất Đông Ly quốc, mà Mạc Hạo Vũ chính là Đại công tử của Mạc gia gia chủ đương thời, phần lớn thương hào của Mạc gia nay đều do y quản lý.

      "Bằng hữu, bằng hữu gì? Như hình với bóng? Quan hệ thân mật? Hay là bằng hữu vượt qua giới hạn nam nữ bình thường kia... ?" Vấn đề liên tiếp được ném ra, đáy mắt Vũ Trạch mang theo vài phần đùa dai.

      "Bạn tốt! Lê Cung chủ hôm nay báo cho chúng ta đến có phải tin tức chúng ta muốn có manh mối hay ?"

      Hiển nhiên đối với Vũ Trạch có hứng thú, Mạc Hạo Vũ cũng có tâm tư tiếp tục ở đây dây dưa cái vấn đề này, mà Lê Hi, bắt đầu lúc hai người vào, ánh mắt hai người bọn họ liền rơi vào người Lê Hi, dù sao U Minh cung làm việc quỷ dị, bọn họ mua tin tức mà tìm được người U Minh cung, nhưng mà đối với U Minh cung cũng hiểu biết nhiều.

      "Ha ha! Tin tức tự nhiên là có tin tức! Mạc công tử giao thiệp với chúng ta cũng phải là lần đầu tiên!" Lê Hi lạnh nhạt mở miệng, từ từ đem điều bọn họ muốn biết ra, mà trong lúc đó, Vũ Trạch chỉ là khéo léo tới bên người Lê Hi, lời, nhưng ánh mắt vẫn đảo quanh ở người hai người Mạc Hạo Vũ.

      Ngoại trừ thương nhân Mạc Hạo Vũ, hôm nay Lê Hi để cho tới đây, hẳn là vì người đàn ông này.

      Người đàn ông này mặc y phục tơ lụa rực rỡ, ngôn hành cử chỉ (lời hành động) quý khí, mặc dù đến nay chưa câu, nhưng mà có thể đoán được y có quan hệ mật thiết với Mạc Hạo Vũ, và là người có thân phận tôn quý, Vũ Trạch cần đoán cũng biết người này là người nào!

      U Minh cung bọn họ làm buôn bán tin tức, đương nhiên quen biết mật thiết với đại thiếu gia Mạc gia Mạc Hạo Vũ, người có thân phận tôn quý là người nào, mà Lê Hi còn muốn bắt lấy người này đem tin tức tiết lộ cho Nam Cung Thần, như vậy nhất định cũng có ít quan hệ với Nam Cung Thần.

      Người này nhất định chính là đương kim nhị hoàng tử Nam Cung Viêm!

      Ánh mắt Vũ Trạch ngừng đảo quanh ở người Nam Cung Viêm, đồng thời đảo quanh ở người Mạc Hạo Vũ, quan sát chút kiêng kỵ, hoàn toàn thèm che giấu.d∞đ∞l∞q∞đ

      Mà hai người Nam Cung Viêm, tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt trần trụi kia.

      Nam Cung Viêm cảm thấy ánh mắt bên cạnh ngừng quan sát, đáy mắt có thêm phần tò mò, tên tiểu tử này có chút ý nghĩa, chính là bộ dạng đại nhân quan sát hai người bọn họ, còn dáng vẻ suy tính, mà đứa con nít biết có quan hệ gì với Lê Hi tà đạo này?

      "Vị thúc thúc này, ngươi theo ta chơi! Ca ca ta chuyện phiếm với ca ca này, hai chúng ta được làm kỳ đà cản mũi!" Đột nhiên, Vũ Trạch ném ra câu , nhìn chằm chằm Nam Cung Viêm, ràng lời này là với .

      Nam Cung Viêm quay đầu nhìn cậu, cười cười : "Tại sao gọi ta thúc thúc, mà gọi lại là ca ca?"

      Coi như và Mạc Hạo Vũ bằng tuổi nhau, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn cũng kém bao nhiêu, làm sao đến lượt , lại bị gọi là thúc thúc, mà Mạc Hạo Vũ lại là ca ca, huống chi còn có người tuổi cũng khác biệt lắm, Lê Hi, kết quả ba người ở trong miệng , lại thành hai ca ca, thúc thúc.

      Bởi vì ngươi là thúc thúc của người ta! Lời này đương nhiên Vũ Trạch ra khỏi miệng.

      Chỉ là ném cái liếc mắt: "Bởi vì nhìn thúc rất thành thục, đơn giản như vậy còn hiểu! theo ta ra ngoài dạo chút, ta muốn mua đồ cho mẹ ta! Ngươi đừng ở chỗ này quấy rầy các ca ca chuyện."

      Cười bất đắc dĩ, Nam Cung Viêm gật đầu với hai người khác cái, ngay sau đó theo Vũ Trạch rời khỏi.

      "Tiểu tử, ngươi tên là gì, tại sao nhất định phải gọi mình ta ra?" Nam Cung Viêm nhìn đứa trẻ bên cạnh, thoạt nhìn giống như đứa trẻ bình thường, chỉ là có đôi mắt vô cùng quỷ quái, luôn cảm thấy tiểu tử trước mắt này hình như là cố ý gọi ra, mặc dù biết tại sao có cái loại cảm giác này, nhưng mình lại cứ tin tưởng kì tích như vậy.diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Thúc có thể gọi ta Tiểu Điêu, vị đại thúc này, thúc tên là gì? Xem ngươi rất giống như người có tiền!" Vũ Trạch cười híp mắt cặp mắt giống như trăng lưỡi liềm.

      "Ngươi có thể gọi ta Viêm Thúc Thúc, chẳng qua nếu như ngươi có thể gọi ta Viêm ca ca ta càng vui vẻ hơn . . . . . . tại, ngươi có thể , gọi ta ra ngoài là muốn làm gì?" Hai tay Nam Cung Viêm ôm ngực cúi đầu nhìn đứa bé cười híp mắt.

      "Ha ha, người là nhị hoàng tử Nam Cung viêm!" Hơi híp mắt lại, Vũ Trạch nghiêng đầu cười hì hì , "Tiểu Viêm viêm! Ta có tình báo cho ngươi nha, ngươi muốn bỏ tiền ra mua hay , ta thay ca ca báo tin tức cho ngươi nhưng mang theo gió lớn nha."

      Tiểu Viêm viêm! ⊙﹏⊙ đổ mồ hôi.

    2. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 31. Thái hậu thiết yến, Hồng Môn Yến? (1)

      Tiểu Viêm Viêm, xưng hô này cho dù phát ra từ trong miệng của ai, Nam Cung Viêm đều cảm thấy trận buồn nôn, huống chi bây giờ còn do đứa bé tới mười tuổi, ở trước mặt mình, vẻ mặt đáng mỉm cười gọi mình là Tiểu Viêm Viêm.

      Khuôn mặt của Nam Cung Viêm có chút vặn vẹo, khóe miệng kìm được co rút mấy cái, mặt vốn mỉm cười lại có chút nén được giận. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

      "Nếu biết thân phận của Bổn vương, thế tiểu gia hỏa nhà ngươi lại có tin tức gì. . . . . . đáng giá để cho Bổn vương lấy tiền ra mua đây?" Nam Cung Viêm đối với thân phận của đứa bé trước mặt này càng tò mò, chưa bao giờ nghe Lê Hi có mình đệ đệ.

      "Hình như là về Thập hoàng tử, Tề vương Điện hạ thần bí!" Vũ Trạch cười hì hì mở miệng , có gấp gáp chút nào, cậu cũng tin ra chuyện tình về Tề vương, người huynh đệ thân thiết nhất với Tề vương hoàn toàn quan tâm.

      Tề vương Nam Cung Thần rất thân với nhị hoàng tử Nam Cung Viêm, trong phần lớn huynh đệ tỷ muội, Nam Cung Thần cũng chỉ tiếp xúc nhiều với Nam Cung Viêm, quan hệ tương đối thân mật.

      "Tề vương?" Nam Cung Viêm cau mày, mặt lại thêm phần nghiêm túc, chăm chú nhìn người trước mắt.

      "Đúng, ta có thể cho ngươi biết chút tin tức, chỉ là ngươi nên cho ta ngàn lượng vàng! Gần đây ta muốn mua chút đồ!" Vũ Trạch khách khí chút nào, thản nhiên đòi lấy thứ mình muốn.

      Mà nếu như vô duyên vô cớ tin tức cho , như vậy chắc chắn tin tưởng, như vậy nên thuận tiện lấy ít bạc từ người thúc thúc này đến tiêu pha trang trí là được, mẹ cũng , có bạc đưa tới cửa, cần mới phí phạm!

      "Được, Bổn vương trả ngàn lượng vàng." Nam Cung Viêm nặng nề trầm mặc hồi lâu, rồi lạnh lùng mở miệng .

      Hôm sau. diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn

      Sáng sớm trong Hầu phủ, Liễu Trì đưa lên danh mục quà tặng lần nữa, căn cứ số lượng phía , Thư Nhã Phù trực tiếp cho người làm đến nhà kho kiểm tra lại, đồng thời lại cho người đến nhà kho của Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân lục soát những thứ đồ thiếu mang đến, cuối cùng từ trong nhà kho của Tam phu nhân và Tứ phu nhân cũng đem những thứ còn thiếu tìm lại đầy đủ.

      "Tỷ tỷ, chuyện này nhất định phải là mẹ muội làm, xưa nay mẹ thích quản lý nhà kho, trước sau như đều do những người khác giúp mẹ xử lý, những thứ đồ này thể nào ở trong nhà kho của mẹ." Thư Du Nhiên thấy tìm ra gì đó từ trong nhà kho của Tứ phu nhân, ngay lập tức liền theo đến Thanh viện, sắc mặt có chút tái nhợt với Nhã Phù.

      "Chuyện lần này đến tột cùng là người nào làm còn chưa biết, muội về nghỉ , nếu Tứ phu nhân có làm, tỷ cũng thể kết tội oan uổng người được." Từ từ uống trà, Nhã Phù tùy ý cười .

      "Bởi vì liên quan đến mẹ, cho nên muội muội lỗ mãng." Thư Du Nhiên khẽ thở dài hơi, thân thể cúi chào.

      Thư Du Nhiên là tứ tiểu thư của Hầu phủ, Nhã Phù bình thường rất ít gặp mặt nàng ta, chỉ là nghĩ tới sớm tinh mơ hôm nay, nàng ta chạy đến trong viện của mình, đối với Thư Du Nhiên, nàng cũng hiểu nhiều, cho nên cũng muốn nhiều lời những thứ khác.

      khuôn mặt thanh tú của Thư Du Nhiên lên mấy phần do dự, ngẩng đầu thận trọng nhìn Nhã Phù chút chuẩn bị mở miệng, đáy mắt mang theo vài phần chần chừ.

      "Còn gì nữa sao, muội muội còn có gì muốn sao?" Xem bộ dạng của nàng ta, Nhã Phù biết nàng ta chắc còn có lời gì muốn .

      "Tỷ tỷ, vốn là chuyện trong viện của tỷ, muội muội nên hỏi tới, chỉ là có chuyện có chút lo lắng, cộng thêm chuyện sính lễ của Tề Vương phủ lại ở trong nhà kho của mẹ và Tam phu nhân, còn có chuyện Tam phu nhân bị trúng độc, muội muội cảm thấy có người có chút khả nghi, thế nhưng có bằng chứng, muội muội cũng biết có nên hay ."

      Đuôi lông mày nâng, Nhã Phù ngờ nàng ta lại những lời này, mỉm cười nhìn nàng ta, ánh mắt ý bảo nàng ta tiếp. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

      "Hôm qua Tề vương đến đây, muội muội cũng tò mò muốn nhìn thấy tướng mạo của Tề vương Điện hạ, nhưng ở bờ hồ bên cạnh hậu viên gặp được Lục Liễu bên cạnh tỷ tỷ, nhìn nàng ta lén lút mình về phía bắc."

      Ngày đó, Thư Du Nhiên thấy bộ dạng Lục Liễu rất khả nghi về phía bắc, mà hướng nàng ta là chỗ có người nào ở, bởi vì viện bên kia là của đại phu nhân mất, cũng chính là Đại phu nhân, mẹ đẻ của Thư Nhã Phù, viện Trình Nhu, cho tới nay vẫn bỏ trống, mọi người trong phủ rất ít sang bên đó, mà Lục Liễu ban ngày ban mặc lén lút chạy đến đó, ít nhiều cũng làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ.

      " biết, còn phải đa tạ muội muội cho tỷ biết chuyện này."

      Thư Du Nhiên thần sắc vẫn đổi, bên khóe miệng Nhã Phù nhiều hơn phần nụ cười, ngờ Thư Du Nhiên còn biết hoài nghi đến người Lục Liễu, xem ra cũng là người có tâm tư cẩn thận.

      Hôm qua sau khi Lục Liễu từ Tề Vương phủ quay trở lại, sau đó nàng quả chú ý tới tồn tại của nàng ta, tại suy nghĩ kỹ chút, tựa hồ trong thời gian sau đó cũng làm sao thấy được bóng dáng của nàng ta, chỉ biết rốt cuộc nàng ta rời từ khi nào.

      Nàng biết Lục Liễu có vấn đề, nhưng chuyện đánh tráo sính lễ này là do Nhị phu nhân và Thư Hương Di làm, mà chuyện Tam phu nhân bị trúng độc cuối cùng có liên quan với Lục Liễu hay , cũng thể biết được.

      ra thứ làm cho nàng để ý chính là, độc trâm vàng rốt cục được bôi lên khi lúc nào?

      Là sau khi đưa đến Thư gia, hay là trước khi đưa vào trong phủ bị bôi thuốc độc rồi, chất độc này nàng tra xét cẩn thận, để cho người ta trúng độc mà chết nhanh như vậy, nhưng kẻ trúng độc bởi vì trúng độc mà lâm vào hôn mê bất tỉnh. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn

      Cho nên nàng muốn biết, cuối cùng là người trong phủ làm, hay là Tề Vương phủ, hoặc là người nào trong hoàng cung?

      "Đại tiểu thư, mới vừa rồi trong cung phái công công tới, truyền lệnh của Thái hậu tới, là mời tiểu thư ba ngày sau vào cung tham gia tiệc." Sau khi Lục Liễu vào, tay cầm thiệp mời trong cung vừa mới đưa tới.

      là tham gia bữa tiệc, sợ rằng sơ sót cái trở thành Hồng Môn Yến!

      Hơi híp mắt lại nhìn tấm thiệp tay, là Thái hậu tự mình cho người đưa tới, tất nhiên thể , chỉ là đột nhiên Thái hậu cử hành yến tiệc, còn đặc biệt phái người đưa thiệp lệnh truyền nàng tham gia yến tiệc, ràng bữa tiệc này là cử hành vì nàng, nhất là sau khi Nam Cung Thần mới vừa đưa sính lễ nên phải đặc biệt tìm cơ hội gặp nàng, sợ rằng Thái hậu cũng có ý kiến đối với chuyện hôn này.


      Chương 32. Thái hậu thiết yến, Hồng Môn Yến? ( 2 )

      Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, ngày hôm nay Thái hậu thiết yến chỉ mời mình Nhã Phù, đồng thời được mời còn có nhiều tiểu thư và công tử nhà khác.

      Các tiểu thư tất nhiên ăn mặc xinh đẹp động lòng người, mảnh oanh oanh yến yến, mà Uyển Quý Phi cùng với An quý phi, Huệ Chiêu Nghi, sáng sớm cũng đến trong cung Thái hậu, giúp xử lý các công việc trong yến hội.

      Thư Nhã Phù mới vừa tiến vào cung điện, liền thấy ba vị giúp đỡ Thái hậu tiếp đãi mọi người, trong đó thoạt nhìn tuổi Huệ Quý Phi trong ba người hình như là nhất, nhìn thanh tú, cũng xinh đẹp, nhưng mà người lại có phần mùi vị thanh thuần, ôn nhu trong sáng, đây cũng cũng có thể là nguyên nhân nàng ta ở trong hậu cung khiến cho Hoàng thượng vui vẻ. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

      So sánh, An Quý phi thân y phục hoa lệ, mặt trang điểm tinh xảo, xinh đẹp động lòng người, chỉ là lại có thêm phần tục khí, mà An Quý phi là con vợ cả An gia, dung mạo có mấy phần giống với Nhị phu nhân, nhưng mà so sánh với vẻ đoan trang của Nhị phu nhân, An quý phi tất nhiên là nhiều hơn.

      Mà trong ba người, bắt mắt nhất lại là Uyển Quý Phi, váy áo màu trắng nhạt, trang điểm đơn giản, da thịt thắng tuyết, khuôn mặt tình, cử chỉ mang theo cao nhã cùng quý khí.

      Thư Nhã Phù mới vừa tiến vào trong cung điện, lần đầu tiên nhìn thấy là Uyển Quý Phi, cẩn thận nhìn, lại cảm thấy người phụ nữ này cũng khiến Nhã Phù có cảm giác nhìn quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn cũng nhớ ra được, chẳng qua là cảm thấy nhìn có chút quen thuộc, g hình như nànđã gặp mặt vị nương nương này ở đâu, khỏi có loại cảm giác quen thuộc.

      Nha hoàn thông báo đến trước mặt nhóm người Uyển Quý Phi mấy câu, rất nhanh ba người đều chuyển hướng nhìn, đồng loạt nhìn về phía của Nhã Phù.

      "Đây chắc hẳn chính là đại tiểu thư Thư gia, quả nhiên là đại mỹ nhân, khó trách Tề vương Điện hạ vừa thấy thương, kiên trì cưới ngươi làm phi rồi." An Quý phi dẫn đầu tiến lên chào đón, ngạo nghễ nhìn Nhã Phù, khuôn mặt tươi cười .

      "Nhã Phù tham kiến An Quý phi!" Nhã Phù theo quy củ chào cái, mặt mang nụ cười thản nhiên.

      An quý phi là tỷ tỷ Nhị phu nhân, mặc dù Nhị phu nhân cũng phải con vợ cả, nhưng dù sao hai người cũng là có quan hệ, đồng thời Nhị phu nhân được cầm quyền thế ở Hầu phủ, An Quý phi ở trong cung có thể dựa vào, cho nên cho tới nay, quan hệ của hai người cũng rất thân mật.

      Tự nhiên mấy ngày trước, Nhị phu nhân bởi vì quan hệ với Nhã Phù, bị trách phạt còn bị tước đoạt quyền thế trong phủ, chuyện này An Quý phi biết được tin tức từ lâu, hôm nay thấy Nhã Phù hiển nhiên cho sắc mặt tốt đẹp gì.

      "Quý Phi tỷ tỷ còn mau tới gặp con dâu tương lai chút, Nhã Phù là hòn ngọc quý tay Hầu phủ, về sau mẹ chồng nàng dâu hai người cũng thân cận hơn chút, Nhã Phù ngươi cũng nên chuẩn bị gọi mẫu phi rồi." An Quý phi cười duyên quay đầu nhìn Uyển Quý Phi, cả khuôn mặt là nụ cười ngạo nghễ .

      Vừa nghe An Quý phi như thế, Nhã Phù mới bừng tỉnh hiểu ra nhìn về phía Uyển Quý Phi xinh đẹp nhất, nàng sao vẫn cảm thấy Uyển Quý Phi rất quen mặt, luôn cảm thấy hình như là gặp ở nơi nào, ra bà ấy chính là mẹ đẻ của Tề vương gia Nam Cung Thần, khuôn mặt Nam Cung Thần có vài nét giống bà. diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn

      Cũng thế, chính là có hình dạng Đại mỹ nữ như thế này, mới có thể sinh ra Nam Cung Thần nghiệt như vậy, xinh đẹp làm cho ánh mắt người ta thể dứt ra được, cho nên con trai của mới có thể đáng như thế, người gặp người thích!

      mặt Uyển Quý Phi vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, hình như hoàn toàn có nghe được ý giễu cợt trong lời của An Quý phi, ánh mắt mang theo thần sắc quan sát Nhã Phù từ xuống dưới lượt: "Đúng là nương xinh đẹp! Chỉ là mẫu phi thôi, vẫn chưa tới thời điểm Bổn cung cũng dám để cho ngươi gọi, về sau nếu có giờ rảnh vào trong cung gặp Bổn cung nhiều chút, chúng ta chuyện phiếm chút."

      "Tạ nương nương nâng đỡ!"

      Nhìn Uyển Quý Phi hiền hòa đối với mình như thế, Nhã Phù cũng là khéo léo đáp tiếng, người phụ nữ này thế nào cũng có thể là bà nội của con trai nàng, có bà nội xinh đẹp như vậy đúng là khác hơn nhiều so với trong tưởng tượng .

      "An Quý phi, vị này là đại tiểu thư Thư gia, nhị tiểu thư Thư gia có phải là cháu Quý Phi tỷ tỷ!" Huệ Chiêu Nghi cùng theo lúc lên trước cười .

      "Đúng vậy, mấy ngày gặp Hương Di, hôm nay Bổn cung cũng báo cho nàng chuẩn bị đến tham gia bữa tiệc, gặp gỡ làm quen với mọi người học hỏi ít, cũng có thể được thêm kiến thức, tránh thất lễ về sau, cháu Bổn cung dĩ nhiên là phải được dạy cho tốt, tùy ý làm ra chuyện đồi phong bại tục."

      An Quý phi nhìn Uyển Quý Phi có chút dáng vẻ ngại ngùng nào, đáy lòng có chút hiểu lầm, lúc này nghe Huệ Chiêu Nghi , mặt lộ ra nụ cười, khóe mắt liếc Nhã Phù cái, ngay sau đó cằm nâng cao lên giọng ngạo nghễ mở miệng.

      số người chung quanh, hình như cũng biết Nhã Phù đến, vừa vặn nghe được lời của An quý phi, trong khoảng thời gian ngắn xung quanh nổi lên rất nhiều thanh bàn tán xì xào. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn

      "Hương Di muội muội hôm nay cũng muốn đến sao, nếu biết, Nhã Phù nhất định chờ muội muội cùng nhau vào cung! Chỉ là muội muội mấy ngày nay phải chăm sóc bên người Nhị phu nhân, Nhã Phù còn tưởng rằng muội ấy rời ." Ý tứ trong lời của An Quý phi sao nàng lại biết, ràng ám chỉ, An Quý phi này đúng là vừa thấy mặt muốn làm cho nàng khó chịu.

      "Thế nào? Chẳng lẽ thân thể Nhị phu nhân của quý phủ khó chịu?" Huệ Chiêu Nghi biết chuyện trong Hầu phủ, mang theo vài phần nghi hoặc, mở miệng hỏi.

      Mà Huệ Chiêu Nghi cũng có thấy thần sắc mặt An Quý phi cứng ngắc, Nhã Phù vừa đến chuyện Nhị phu nhân, bởi vì Nhị phu nhân bị mất vị trí cầm quyền trong Hầu phủ nên trong lòng mang tức giận, chỉ là bà ta ngờ Nhã Phù lại còn có lá gan ở trước mặt bà ta nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ to gan lớn mật cho là ba ta so đo?

      Khóe mắt Nhã Phù len lén nhìn thần sắc khó coi của An Quý phi, nhưng mà khuôn mặt đẹp đẽ lại lộ ra bộ dáng vẻ thương cảm bất đắc dĩ: "Mấy ngày trước Nhị phu nhân làm việc lỗ mãng, làm chuyện sai bị cha trách phạt, mấy ngày nay còn thể xuống giường, cho nên muội muội đều bận rộn chăm sóc Nhị phu nhân, ta còn tưởng rằng muội ấy tiến cung, dù sao bữa tiệc này mặc dù khó có được, nhưng hiếu đạo cũng quan trọng. Chỉ là mới vừa nghe An quý phi , có lẽ Hương Di muội muội cũng bớt chút thời gian đến đây."

      Dù là Huệ Chiêu Nghi cũng nghe ra được ý tứ trong lời của nàng, thần sắc có chút xấu hổ nhìn An quý phi bên cạnh chút, há miệng muốn chút gì, cuối cùng vẫn là mở miệng.

      "Ha ha, Quý Phi tỷ tỷ, con dâu tương lai này của tỷ đúng là nhanh mồm nhanh miệng, Bổn cung rất hâm mộ đấy!" An quý phi xoay người nhìn Uyển Quý Phi mở miệng , mặt cũng mất nụ cười.

      An quý phi ở hậu cung, vẫn luôn coi Uyển Quý Phi là cái đinh trong mắt, trong hậu cung phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất chính là Uyển Quý Phi, cho dù là hoàng hậu nương nương cũng chỉ là lấy được lễ đãi (tiếp đãi cho phải lễ) của hoàng thượng mà thôi, đứng đầu được cưng chiều vẫn luôn là người đẹp mỹ lệ gì sánh được, Uyển Quý Phi, nếu phải con trai của bà ta, Tề vương từ thể lại, chắc hẳn được lập làm thái tử. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

      Trong cung vì chuyện Tề vương kiên trì muốn kết hôn với đại tiểu thư Thư gia Thư Nhã Phù làm phi, cũng sớm truyền ra, mà người trong các cung cũng muốn xem Uyển Quý Phi đối với người con dâu thất bại này có phản ứng gì chút, dù sao có người con dâu như thế cũng là chuyện để cho bà ta mất mặt.

      Mà giờ khắc này An quý phi tự nhiên bỏ qua cho cái cơ hội giễu cợt Uyển Quý Phi, luôn thỉnh thoảng nhắc tới chuyện con dâu.

      "Tam hoàng tử tuổi cũng , người trong phủ cũng ít, lời này của An muội muội có thể sai, Thần nhi Bổn cung vẫn luôn chịu đón dâu mới khiến Bổn cung lo lắng thôi."

      Đối với lời giễu cợt của An quý phi, Uyển Quý Phi vẫn mỉm cười thản nhiên đối mặt, nhìn Nhã Phù có chút cảm thán mở miệng .

    3. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 33. Thái hậu thiết yến, Hồng Môn Yến? ( 3 )

      Thời gian chuyện ngắn ngủi có mấy phút, đối mặt với ba vị nương nương trước mắt, Nhã Phù coi như là hiểu thân phận và quan hệ của các nàng.

      Trước mắt, An Quý phi chính là mẹ đẻ của Tam hoàng tử Nam Cung Hữu, mà Uyển Quý Phi lại là mẹ đẻ của Tề vương Nam Cung Thần, mà ở trong hậu cung, Uyển Quý Phi rất được hoàng thượng sủng ái, về phần Huệ Chiêu Nghi hình như là quan hệ mật thiết hơn với An Quý phi.

      "Thái hậu giá lâm!" tiếng thông báo sắc nhọn truyền đến, diễnđàn✪lê✪quýđôn, nhất thời tất cả mọi người trong cung cũng rối rít hành lễ với Thái hậu.

      "Nhìn khí sắc của Thái hậu ngày hôm nay, biết còn tưởng ngài là nữ nhân hai mươi bảy hai mươi tám! Ai có thể nghĩ tới là Thái hậu!" An Quý phi lập tức mỉm cười nghênh đón, đem những lời hay đẹp dụ cho Thái hậu vui vẻ ra mặt.

      "Cái nha đầu này chính là quét mật đường ở miệng, ai gia là lão bà sao có thể vậy so với các tiểu nương!" Mặc dù biết phải , nhưng mà lời hay tự nhiên ai cũng thích nghe, Thái hậu cười lên trêu ghẹo với An quý phi.

      "Sao có thể, lời thần thiếp đều là , nếu tin ngài hỏi người ở chỗ này chút!"

      "Ngươi đó! Ai gia xuất liền nhìn đến mấy người các ngươi ở chỗ này chuyện, những gì, cũng ra để cho ai gia vui vẻ !" Thái hậu được An quý phi đỡ lên chỗ ngồi xuống, cười ha hả mở miệng hỏi.

      "Thái hậu, người tới đúng lúc, phải người mở tiệc mời tiểu thư Thư gia sao, mới vừa rồi thần thiếp cùng Uyển tỷ tỷ đến chuyện này!"

      Nhắc tới chuyện này, An Quý phi tự nhiên biết Thái hậu đối với chuyện hôn của Tề vương là đồng ý, hôm nay Thái hậu đặc biệt cho người chuẩn bị bữa tiệc này, cũng là có tâm cố ý muốn gặp Thư Nhã Phù lần đến tột cùng dáng dấp là cái dạng gì, bởi vì như vậy, nàng mới có thể chủ động tiến đến giúp tay, mục đích là muốn nhìn xem thái độ của Uyển Quý Phi và Thái hậu đối với Thư Nhã Phù!

      "Ồ! Vậy Thư Nhã Phù đến rồi sao?" Thái hậu nghe xong sắc mặt khẽ trầm xuống, ánh mắt quét qua người các nàng, nhàn nhạt hỏi.

      "Nhã Phù tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc Kim An!" Bị nhắc đến tên, Nhã Phù cũng chỉ có thể từ vị trí ngồi đứng dậy, về phía trước mấy bước cung kính hành lễ.

      "Ừm!"

      Giọng của Thái hậu nhàn nhạt, Nhã Phù có thể cảm thấy ánh mắt của Thái hậu rơi vào người mình, mang theo sắc khí quan sát, còn có chút lạnh nhạt và thích, hiển nhiên Thái hậu đối với nàng thích, chỉ sợ cũng là bởi vì tin đồn của nàng, dù sao ở nơi cổ đại này, cực kỳ coi trọng danh tiết nữ nhân,diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, mà bây giờ nàng còn là người chưa lập gia đình làm mẹ, càng bị người coi thường.

      Thân thể Nhã Phù còn quỳ, mà nhìn dáng dấp Thái hậu hình như cũng muốn để cho nàng đứng lên!

      Thái hậu hôm nay đặc biệt cho nàng đến tham gia tiệc, đặc biệt thiết yến e là vì nàng mà bày Hồng Môn Yến!

      Nhã Phù vẫn nghĩ tới tại mình phải làm sao, mình đứng dậy nhất định là được, nơi này có người coi mình là cái đinh trong mắt, An Quý phi, còn có người thái độ đối với mình minh bạch, Uyển Quý Phi, còn có người muốn ra oai phủ đầu mình, Lão thái hậu, mà ở trong cung này, nàng coi như là người quyền thế, nếu như tự tiện làm ra chuyện gì ổn, sợ rằng họ cố ý nắm nàng đến chuyện.

      "Hoàng nãi nãi, hôm nay ở đây là náo nhiệt, may mà con theo Lục ca tới đây, bằng là bỏ lỡ mất rồi." tiếng cười cắt đứt suy nghĩ của Nhã Phù, cúi đầu che kín thần sắc mặt, mà khóe mắt cũng nhìn về phía người từ bên ngoài cung vào.

      "Nghiêu nhi tham kiến hoàng nãi nãi!" thanh trong trẻo của bé trai hình như còn mang theo vài phần ngây thơ.

      Nhã Phù chỉ có thể nhìn thấy vào trong điện có ba đôi chân, mấy người quần áo hoa lệ, tinh tế quý khí, đáy lòng cũng hiểu ít nhiều người đến là có thân phận gì.

      "Ha ha, tiểu tử ngươi muốn tới hoàng nãi nãi còn có thể ngăn ngươi sao, mấy người các ngươi bình thường cũng đều thích tới cung này của ai gia, hôm nay sao đến cùng lúc vậy." Thái hậu nhìn tới mấy tôn tử (cháu trai), sắc mặt vốn bởi vì Nhã Phù mà trầm xuống cũng khôi phục rất nhiều, cười ha hả nhìn người tới, đồng thời đưa tay để cho Nam Cung Nghiêu đến bên cạnh mình.

      "Hoàng nãi nãi phúc thể an khang!"

      "Hoàng nãi nãi, hôm nay náo nhiệt thế này, dĩ nhiên là muốn đến xem rồi!" Nam Cung Nghiêu tuổi nhất chính là đương kim Thập Nhất hoàng tử, còn bé cũng rất được sủng ái.

      "Tốt tốt tốt, mấy người các ngươi có thể tới, ai gia đương nhiên hoan nghênh, ra là mấy người các ngươi biết hôm nay trong cung này của ai gia có khuê tú mới tới, ai gia còn tưởng các ngươi tới thăm ai gia, aizzz!" Thái hậu nhìn mấy tôn tử, hình như cũng đem chuyện Nhã Phù còn quỳ hành lễ bên cạnh quên mất, vẫn cùng mấy người bọn họ mỉm cười chuyện.

      Nhã Phù cúi đầu tức giận liếc mắt, Thái hậu này làm cho nàng đặc biệt khó chịu, đặc biệt lên kế hoạch tiệc rượu, để cho nàng ở trước mặt mọi người bị gạt qua bên, còn cho nàng đứng dậy, đây ràng chính là cố ý. - diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn -

      Mà những người khác tự nhiên cũng chú ý đến tồn tại của Nhã Phù, thậm chí quên, chỉ là đám cũng làm bộ như biết, nếu Thái hậu là người tôn quý nhất nơi này cũng lên tiếng, họ tự nhiên nhiều lời, ngược lại trong đáy lòng nhiều người vui vẻ cười nhạo.

      " ngờ nơi này còn có nương chưa từng gặp, hoàng nãi nãi, biết vị nương là ai?" thanh của Nam Cung Triệt mang theo mấy phần nhạo báng, còn có mấy phần mập mờ trêu đùa.

      Nam Cung Triệt từ lúc vừa tiến vào cũng thấy Nhã Phù ở đó, đôi mắt đào hoa mang theo vài phần phong lưu, nhìn về phía các nương xung quanh, lại nhìn chút mấy người ở vị trí đầu não Thái hậu và An quý phi, đáy lòng cũng hiểu đây là chuyện gì xảy ra, cầm được cười lên .

      nghĩ tới vừa tới có thể xem kịch vui, Thư Nhã Phù hôm nay cũng bị gọi tới, tại tình huống này hẳn là do Thái hậu cố ý!

      Nhã Phù vẫn luôn cúi đầu, biểu cảm gì mặt những người khác cũng thấy , nghe Nam Cung Triệt , bên khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên chậm rãi ngẩng đầu lên, thuận thế đứng dậy thân thể quỳ hành lễ với Nam Cung Triệt : "Dân nữ Thư Nhã Phù tham kiến các vị Điện hạ!"

      Mấy người bọn họ chắc hẳn đến nỗi giống như Thái hậu để cho nàng đứng dậy như vậy! Thái hậu hiển nhiên cũng có nghĩ đến đột nhiên lại đến người của nàng, nhìn nàng đứng dậy hành lễ, cũng chỉ là tùy ý liếc mắt, cũng thêm cái gì.

      Nụ cười bên khóe miệng Nam Cung Triệt có chút phong lưu, đôi tay ôm ngực đáy mắt có thâm ý nhìn Nhã Phù kính cẩn ngoan ngoãn lễ độ, vẫn mang theo giọng ái muội có chút khiêu khích: "Đứng lên! đúng là nương có tiêu chí, nếu cưới về trong phủ, nhìn cũng cảnh đẹp ý vui rồi!"

      Người khác lời như vậy nhất định đưa tới cho người kia kinh hãi, chỉ là đối với hoàng tử Nam Cung Triệt phong lưu mà , lời như vậy cũng là bình thường, cho dù là Thái hậu cũng chỉ là nhíu mày cái, cũng thêm cái gì, hiển nhiên là cũng biết có thêm cái gì với Nam Cung Triệt cũng là vô dụng. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.

      "A, ra là ngươi chính là người có hôn ước với thập ca của ta, Thư Nhã Phù!" Nam Cung Nghiêu cũng từ bên cạnh Thái hậu tới, quan sát Nhã Phù, trong giọng có mấy phần ngây thơ, dùng loại giọng ghét bỏ: " người quái dị, làm sao gả cho thập ca của ta! Hừ! Lục ca nhìn thấy rất nhiều cái tầm thường, mới có thể cảm thấy nữ nhân này đẹp mắt!"

      Nhã Phù hít sâu hơi, người này đúng là đứa trẻ , cư nhiên trắng trợn nàng là người quái dị như vậy, tuy so ra nàng kém nghiệt Nam Cung Thần, nhưng dầu gì cũng là giai nhân thanh tú tuyệt sắc, làm sao có điểm chung với người quái dị!

      Bên môi từ từ nâng lên nụ cười xinh đẹp dụ hoặc, hành lễ đáp tạ : "Đa tạ Thập nhất Điện hạ tán thưởng!"


      Chương 34. Cùng chỗ với Uyển Quý Phi ( 1 )

      Nam Cung Nghiêu nhìn bộ dạng Nhã Phù, nghĩ tới cái người Thư Nhã Phù trước mắt này có phải lại vờ ngớ ngẩn rồi hay , phải lời đồn đãi nàng bây giờ khôi phục bình thường rồi hả? Thế nào nhìn vẫn là kẻ ngu!

      Bị người mắng mà còn ngây ngốc cười cười đáp tạ, đây phải là kẻ ngu là cái gì?

      Ngược lại Nam Cung Triệt ở bên, nụ cười mặt phong lưu phong tình như cũ, hếch lên đôi mắt đào hoa mang theo ánh mắt loại khác nhìn Nhã Phù, bộ chờ nàng tiếp.

      "Lần đầu tiên gặp mặt, mà có thể được thập nhất Điện hạ tán thưởng, Nhã Phù dám nhận!" Thư Nhã Phù mềm mại mỉm cười, thần sắc chút nào vui mừng, mặt còn là dáng vẻ ngượng ngùng vì được khích lệ, chỉ là đáy mắt cũng trong suốt rực rỡ.

      "Ngươi đúng là người đần độn! Người nào khen ngươi rồi! Chỉ cái bộ dáng này của ngươi có cái gì đáng giá để Bổn cung khích lệ đây!" Nam Cung Nghiêu tức giận nhìn chằm chằm Nhã Phù, khắp khuôn mặt còn có mấy phần non nớt lên vẻ ghét bỏ và khinh bỉ.

      "Ha ha, Lục điện hạ cưới nữ nhân như Nhã Phù đặt ở nhà cũng là vui tai vui mắt, mà phải điện hạ ngài sao? Ngài người quái dị, dựa vào cái gì gả cho thập ca của ta! ’, mà cũng là quái dị thể gả cho Tề vương Điện hạ, mấy ngày trước Hầu phủ mới vừa nhận được sính lễ của Tề Vương phủ đưa tới, đương nhiên kể từ đó, Thập nhất Điện hạ cũng chính là khen ngợi Nhã Phù!" -๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn.

      Mắt tinh cười tủm tỉm mang theo vài phần tinh khôn, khóe môi mỉm cười, có thâm ý nhìn Thập Nhất hoàng tử, dám đem ý tứ trong lời của vặn vẹo lại, đồng thời nhìn lên khuôn mặt vặn vẹo của Tiểu Chính Thái trước mặt, đáy lòng trận cười xấu xa, ai cho tiểu gia hỏa ngươi lại có lá gan nàng là quái dị!

      " bậy!" Hừ lạnh tiếng, bị vặn vẹo ý tứ trong lời như vậy, sắc mặt Nam Cung Nghiêu lập tức trầm xuống, dáng vẻ khó chịu.

      "Lại nhờ Lục điện hạ khích lệ, Thập nhất Điện hạ ngài còn Lục hoàng tử thấy nhiều thứ tầm thường, mới phát giác được Nhã Phù là nữ nhân vui tai vui mắt, đó phải là Nhã Phù cũng phải là tầm thường, vậy dĩ nhiên là phải cảm tạ Điện hạ ngài tán thưởng!"

      Nhìn Nhã Phù đem hai câu của Nam Cung Nghiêu, dám cho ý tứ đảo lại, phen khiến Nam Cung Nghiêu sửng sốt biết cãi lại làm sao, sau đó cũng là bộ dáng vẻ khéo léo nhu thuận, biết vâng lời, thối lui đến vị trí của mình, bộ dạng mới vừa nhanh mồm nhanh miệng hoàn toàn liên quan đến mình.

      "Ha ha, ngươi khác nhiều với Thư Nhã Phù trong lời đồn!" giọng nam mang theo vài phần ý cười vang lên.

      Nhã Phù khẽ ngẩng đầu nhìn, người này hình như là cùng Nam Cung Triệt, Nam Cung Nghiêu tiến vào với người khác, làm cho người ta có loại cảm giác nhàng khoan khoái như gió, mặt mày thanh tú, đẹp trai lắm, nhưng lại làm cho người ta loại cảm giác rất thoải mái, tròng mắt nhàn nhạt mỉm cười, rất dễ dàng cho người ta ấn tượng tốt.

      Mà người đàn ông nàng chưa từng thấy qua, nhưng nhìn quần áo chất vải, cùng Nam Cung Triệt vào điện của Thái hậu, đương nhiên thân phận cũng đơn giản.

      Hình như là nhìn ra nghi hoặc của nàng, nam tử khẽ mỉm cười: "Bổn cung là Nam Cung Thiệu!"

      ra là nam tử trước mắt này chính là trưởng tôn của Đương Kim hoàng thượng, Đại hoàng tử Nam Cung Thiệu!

      "Tham kiến Đại hoàng tử!"

      Đối với Nam Cung Thiệu, Nhã Phù vẫn có mấy phần hảo cảm, nhưng trong lòng lại có phần cảnh giác, dù sao người lớn lên trong hoàng cung này, có ai là đơn giản bình thản, cho dù thế nào nàng cũng phải chú ý hơn chút, bọn họ đều là cao thủ diễn trò, mặt ngoài như thế, là như thế nào sao có thể biết được!

      "Đứng lên! Lục đệ, khi đó đệ và ta nhắc tới đại tiểu thư Thư gia, ta còn nghĩ là đệ thuận miệng , hôm nay nhìn thấy người khác với người trong tin đồn khá xa!" Đại hoàng tử quay đầu lại cười với Nam Cung Triệt .diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn.

      "Có gì ghê gớm đâu, cũng chính là mồm mép có thể thôi, chỉ như vậy còn muốn gả cho thập ca, Hừ!" Gương mặt Nam Cung Nghiêu sảng khoái, đôi mắt to trừng lớn, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào người của Nhã Phù.

      "Tham kiến Đại hoàng tử, Lục hoàng tử, Thập Nhất hoàng tử, tỷ tỷ nếu như có chỗ nào đắc tội, kính xin mấy vị Điện hạ chớ nên trách tội, tỷ tỷ rời nhà nhiều năm, bên ngoài thể so với trong nhà, khó tránh khỏi có chút thất lễ! Hương Di ở chỗ này thay tỷ tỷ xin lỗi Điện hạ!" Mà lúc này đây Thư Hương Di cũng từ sau ra, cung kính tiến lên hành lễ, hôm nay nàng trang điểm tỉ mỉ, váy màu vàng càng tôn lên vẻ mềm mại xinh đẹp.

      Chân thành hành lễ, hào phóng thỏa đáng, đoan trang dịu dàng, Thư Hương Di vừa ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt Thái hậu.

      "Thái hậu, đây chính là cháu của thần thiếp, cũng là nhị thiên kim của Hầu Gia, khuê danh (tên) Hương Di!" An quý phi cũng là hài lòng khẽ cười lên, nhìn ánh mắt Thái hậu quan sát Thư Hương Di, vội vàng giọng ở sát bên cạnh giới thiệu.

      Nhã Phù đứng ở bên, mới vừa liền nhìn đến Thư Hương Di tới, chỉ là trong đám người nàng cũng có mở miệng, ngược lại chọn thời cơ tốt lên, vừa lên chính là dáng vẻ muội muội nhu nhược khéo léo lên ở trước mặt mọi người, nhìn thần sắc Thái hậu đối với nàng ta có mấy phần hảo cảm, đoán chừng nếu như là nàng ta gả vào vương phủ, Thái hậu hẳn rất hài lòng!

      "Tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc Kim An!" Dáng vẻ cử chỉ của Hương Di thỏa đáng, rất là vừa mắt Thái hậu, hơn nữa An quý phi ở bên cạnh thêm vào mấy câu, tự nhiên đối với Thư Hương Di rất là hài lòng.

      chuyện phen, cuối cùng bữa tiệc cũng bắt đầu, mà ca múa dĩ nhiên là thiếu được, kèm với ca múa những người khác ngược lại trò chuyện tán gẫu rất là vui vẻ, các nương đều là bộ dạng vui vẻ thôi, duy chỉ có Nhã Phù là hứng thú lắm, đối với chút ca múa này vừa mới bắt đầu còn cảm thấy có chút mới mẻ, nhưng nhìn lâu chút cảm thấy thị giác có chút mệt nhọc, vị trí của nàng bắt đầu liền chọn nơi hẻo lánh, tự nhiên cũng ít bị người khác tới quấy rầy.

      Chỉ là mấy người Nam Cung Triệt, xem ca múa, ánh mắt cũng thỉnh thoảng rơi vào người của nàng. -diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn-

      Đột nhiên có tiếng động, nhưng cũng rất mau người chung quanh cũng khôi phục lại cuộc chuyện trò vui vẻ lúc ban đầu.

      "Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội! Nô tỳ phải cố ý!"

      Nha hoàn Điệp Nhi hầu hạ bên cạnh Uyển Quý Phi, vô ý đổ bầu rượu, hốt hoảng té quỵ dưới đất, cầm khăn tay liên tục ngừng muốn lau, rượu vẩy đầy người Uyển Quý Phi, áo bào có khối nước đọng ràng!

      Khẽ cau mày, Uyển Quý Phi vội vàng dùng khăn tay lau rượu người, có mấy phần ảo não vì xảy ra chuyện như vậy, nhìn nha hoàn hoảng sợ, vung tay nha hoàn, lạnh nhạt : "Thôi, cũng phải là chuyện gì lớn, về sau chú ý nhiều hơn chút là được!"

      Sau đó đứng dậy với Thái hậu: "Kính xin Thái hậu thứ tội, y phục của thần thiếp ổn chỉ có thể hồi cung trước, đổi y phục!"

      Thái hậu nhìn y phục của nàng ta đầy rượu, gật đầu đồng ý, dù sao vạt áo tràn đầy rượu đối với nương nương mà , có chút thỏa đáng: diễnđàn✪lê✪quýđôn: "Uyển Quý Phi vào đổi xiêm áo!"

      "Tạ Thái hậu, Thái hậu, thần thiếp muốn cho Nhã Phù cùng với thần thiếp, hi vọng Thái hậu đồng ý!"

      Nhã Phù để ý gì, chỉ là liếc mắt cái tình huống của bên này, nghĩ đột nhiên ầm ỹ nghe được đến tên của mình, lập tức cảnh tỉnh nhìn tới, đuôi lông mày cợt nhã, muốn nàng cùng đến tẩm cung của nàng ta?

      Thái hậu giương mắt liếc nhìn Nhã Phù, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, cũng ngăn cản ý tứ Uyển Quý Phi, phất tay đồng ý, lập tức sai người gọi Nhã Phù cùng Uyển Quý Phi hồi cung thay quần áo, chỉ là Thái hậu nhìn hai người lặng lẽ rời , ánh mắt lóe lên.

    4. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 35. Cùng chỗ với Uyển Quý Phi ( 2 )

      Dọc theo đường , Nhã Phù luôn trầm mặc, chỉ theo chân đám người Uyển Quý Phi cùng nhau vào Lăng Duyệt hiên, nơi Uyển Quý Phi ở.

      Uyển Quý Phi vào phòng thay quần áo, mấy nha hoàn hộ tống cùng vào hầu hạ, chỉ để mình Nhã Phù chờ ở bên ngoài, sau khi xem xét cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, trang nhã thanh tú, cũng có vẻ quá mức cao quý, bên trong đơn giản nhưng cũng mất tính lịch tao nhã.

      tường treo bộ tranh chữ, "Hiển đến bên ngoài đình, thảo hoa như lả lướt. Cả đêm Đông Phong lên, Vạn Sơn xuân sắc về. Băng tiêu tuyền phái động, thiên ấm lộ châu hi. ủ rượu xem hoa rượu, kiều oanh mạc dự bay." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com (Bình minh tới ngoài sân, cây cỏ như bịn rịn. Cả đêm gió xuân lên, muôn núi sắc xuân về. Băng tan chảy mọi nơi, Mặt trời ấm như hòn ngọc lộ ra. ủ rượu xem hoa, chim oanh đừng bay .)

      Vẫn còn suy nghĩ về ngòi bút sắc bén bức họa, sau lưng từ từ có người ra.

      "Bức họa này là lúc sáng sớm Bổn cung dạo cùng Hoàng thượng, trong lúc cao hứng viết xuống, vẫn bỏ được, liền tùy ý đặt ở nơi này." Xoay người, Uyển Quý Phi đổi qua bộ quần áo màu lam, bà ta vốn là mỹ nhân dịu dàng giờ tăng thêm phần mát mẻ, mỉm cười đứng ở phía sau, thấy nàng nhìn tranh chữ, thuận miệng .

      " Tài văn chương của nương nương tốt, chữ viết cũng đẹp!" Nhã Phù đối với cái này ra cũng hiểu nhiều, trước đây nhiều lắm cũng là thuộc chút câu thơ linh tinh ..., những thứ này nàng chữ cũng biết.

      Nhưng lời hay ai biết , huống chi tại ở trước mặt người khác, dĩ nhiên là nhặt những lời dễ nghe mà rồi.

      "Nhã Phù, tới đây! vội tới đó!" Uyển Quý Phi ngồi xuống ghế dựa, mặt mỉm cười. " phải Bổn cung muốn hỏi nhiều, chỉ là Nhã Phù, ngươi cũng biết, còn bao lâu nữa ngươi phải gả cho Thập Điện hạ, đứa con trai này của Bổn cung, Bổn cung dĩ nhiên là hiểu , tính tình nó có chút độc lạnh lùng, nhưng mà tâm địa vẫn rất tốt!"

      "Nương nương quá lo lắng, ra Nhã Phù cũng dám có ý tưởng an phận, lấy thân phận của Nhã Phù gả vào Tề Vương phủ đó là với cao!" Nghe Uyển Quý Phi mở đầu, mặt Nhã Phù nhàn nhạt mang theo mỉm cười, theo lời ngồi ở bên cạnh bà, nghe bà muốn điều gì tiếp theo?

      Uyển Quý Phi đặc biệt cho nàng cùng về đổi y phục, quả nhiên là có lời gì muốn với nàng!

      "Bổn cung biết, chắc chắn có rất nhiều lời đồn ở đây, bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, hơn nữa ở trong kinh thành này lại rất thị phi, nhưng có số việc hôm nay Bổn cung nên giáp mặt hỏi ngươi chút ! d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Nhã Phù, ngươi đứa con trai được sáu tuổi?" Ánh mắt Uyển Quý Phi nhìn chằm chằm Nhã Phù.

      Quả nhiên là có liên quan đến chuyện của Vũ Trạch, nàng cũng biết Uyển Quý Phi mới vừa rồi ở trong điện biểu rộng lượng hòa ái, phần lớn là giả bộ cho Thái hậu và An quý phi nhìn, tại chọn thời gian chỉ có hai người bọn họ đương nhiên là cũng muốn hỏi ràng.

      Chỉ là, nếu để cho Uyển Quý Phi biết Vũ Trạch rất có thể chính là con trai của Nam Cung Thần, sợ rằng bà ta cũng bình tĩnh như vậy rồi !

      "Đúng vậy a, Nhã Phù đúng là đứa con sáu tuổi! Lời đồn đãi trong thành Khai Dương cũng phải tất cả chỉ là bịa đăt, mặc dù có chút quá mức, nhưng chuyện đứa này ta thể phủ nhận!"

      Chuyện có tồn tại của Vũ Trạch ở trong cung còn là bí mật, nhưng con trai là bảo bối của nàng, nàng rất may mắn, lúc trước gian nan thế kia, còn bảo vệ được đứa bé này, nếu nàng nhất định hối hận.

      Nghĩ đến con trai của mình, hôm nay lúc ra cửa, vốn cậu cũng muốn cùng theo, nhưng hoàng cung nội viện này nàng cũng dám tùy tiện dẫn theo.

      Tuy bên ngoài có ít người từng thấy qua tướng mạo Nam Cung Thần, nhưng nàng cho rằng người trong hoàng cung này cũng thấy tướng mạo Nam Cung Thần, Vũ Trạch chỉ cần mang gương mặt nghiệt ở trong hoàng cung chạy vòng, nàng dám cam đoan, cần thời gian ngày, tất cả người trong hoàng cung biết Thư Nhã Phù có gian tình với Nam Cung Thần rồi.

      Thần sắc Uyển Quý Phi có chút phức tạp nhìn chằm chằm Nhã Phù, mặt vẫn mang theo nụ cười sớm tắt, đáy mắt có mấy phần lạnh lùng: "Như vậy Thư tiểu thư ngươi là cảm thấy thân phận người chưa cưới có con như ngươi, có tư cách gì gả cho con trai của bản cung?!"

      "Mặc dù con trai của bản cung thể được, cũng là Tề vương Điện hạ tôn quý của Đông Ly quốc, phải nữ nhân mang theo đứa bé như ngươi có thể xứng với nó, đương nhiên Bổn cung biết Hầu Gia có công với xã tắc, cho tới nay đều phân ưu giải nạn (chia sẻ, giúp đỡ) với hoàng thượng, bảo vệ biên cương hòa bình, nhưng Bổn cung cũng bởi vì như thế mà thừa nhận, để ngươi có thể gả vào vương phủ! Hơn nữa, người kia hiểu biết đứa bé từ đâu tới, ngươi cảm thấy đứa bé kia có thể vào tông miếu hoàng gia sao? !" Uyển Quý Phi lại có chút sắc bén, đồng thời ánh mắt cũng nhiều hơn mấy phần ép người.

      "Quý Phi nương nương, Nhã Phù muốn đến vấn đề thân phận, mà về chuyện hôn ước này, ta muốn Quý Phi nương nương phải ràng vài điểm, thứ nhất, hôn ước này cũng phải Thư Nhã Phù ta muốn, khi còn người ban hôn chính là hoàng thượng, chắc hẳn nương nương đối với chuyện cưới gả này cũng rất ràng; di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. thứ hai, từ hôn hay thoái hôn hình như phải chuyện ta có thể quyết định, có lấy chồng hay vào vương phủ hay cũng phải là ta muốn, nương nương chướng mắt Nhã Phù, sao, mà ta cũng chưa từng muốn tìm cho con trai mình người cha là vương gia! Muốn từ hôn? Có thể, để cho Tề vương hoặc nương nương người tìm hoàng thượng xin ý chỉ, chuyện này rất dễ dàng như nương nương tính!"

      Từ từ đứng lên, ánh mắt trực tiếp chống đối lại tầm mắt lạnh lùng của đối phương, tròng mắt dời , khóe môi vừa đeo lên nụ cười có mấy phần khinh miệt, khí thế người thay đổi, bất đồng với mềm mại lúc trước, có thêm mấy phần kềm chế được cùng lười biếng, ngạo nghễ.

      Nếu như nàng vốn muốn nhằm vào mẹ đẻ Tề vương, nhưng muốn trách chỉ có thể trách trong lời của Uyển Quý Phi lộ ra khinh bỉ đối với con trai bảo bối của nàng, nàng quan tâm hôn ước này, nhưng nàng tuyệt đối cho phép có người ở trước mặt nàng xấu con trai mình.

      Uyển Quý Phi lại giả bộ rất giống, nhìn dáng vẻ bà ta như thế, cùng mới biểu vừa rồi ở trong hậu cung hoàn toàn bất đồng, còn vẻ nhu nhược hiền hòa.

      Nếu như có thể làm cho hoàng thượng hủy bỏ hôn ước, ta còn cần phải ở chỗ này nhảm cùng con nhóc như ngươi sao, đáng chết! Thư Nhã Phù này lại có lá gan chuyện với mình như vậy, lá gan , lúc nãy trong chính điện chỉ nghĩ nàng ta nhanh mồm nhanh miệng, nhưng bâu giờ xem ra, là mình quá xem thường nàng ta rồi.

      "Thư Nhã Phù, ngươi lại có lá gan chuyện với Bổn cung như vậy, ngươi có biết chỉ ít lời ngươi vừa , Bổn cung có thể trị tội ngươi hay !" Chợt đập bàn, Uyển Quý Phi trợn mắt nhìn nàng chằm chằm.

      "Nếu như muốn trị tội, chắc hẳn nương nương cho người nắm ta trị tội rồi, tại ta còn có thể đứng ở chỗ này, hơn nữa nương nương còn đặc biệt chọn thời gian này, ở đây chút lời với ta, di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn., phải là sợ bị người khác biết sao!"

      Nhã Phù đối với đe dọa của Uyển Quý Phi căn bản chút sợ hãi nào, cười khinh bỉ, giễu cợt nhìn xuống gương mặt vẫn tuyệt sắc khuynh thành như cũ của Uyển Quý Phi, mặc dù nàng biết bà ta ngại cái gì, nhưng nếu bà ta có điều cố kỵ, như vậy nàng có thể tạm thời dựa vào điểm này tới đối mặt với bà ta.

      "Ha ha, rất tốt, có can đảm, lại đủ cơ trí, đúng là có chút tư cách làm con dâu của bổn cung!"

      Mới vừa rồi mặt Uyển Quý Phi còn đầy sắc giận, đột nhiên thái độ thay đổi lớn, từ từ ngồi trở lại ghế, mặt lộ ra nụ cười tuyệt mỹ tràn đầy ý cười nhìn Nhã Phù, khẽ gật đầu .


      Chương 36. Cùng chỗ với Uyển Quý Phi ( 3 )

      Thái độ Uyển Quý Phi biến chuyển, khiến đầu óc Nhã Phù có chút lơ mơ , đến tột cùng là bà nghĩ gì?

      Nhưng mặc kệ thái độ của bà ta là gì, khi lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng cũng quyết định, phải tránh xa người đàn ông này, người đàn ông này chính là đống phiền toái, mặc kệ thân phận của là gì, hay vị trí của ở hoàng cung tranh đấu, đều là nguyên nhân của các loại phiền toái.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      "Nhã Phù, ngươi là nữ nhân rất thông minh, vẫn có thể thấy thân phận và vị trí của mình, Bổn cung rất vui mừng ngươi có thể có khả năng gả cho Tề vương, Thái hậu tuổi lớn rồi, trong hậu cung địa vị tôn quý, cho dù là hoàng thượng cũng phải theo ý Thái hậu, trước đây lần Thái hậu luôn có bất mãn với hôn này, tại e rằng đáy lòng còn có ngăn cách!" Uyển Quý Phi khẽ thở dài tiếng.

      "Nương nương, mặc kệ người như thế nào, cũng quản thái độ của người là cái gì, ngày đó ta với Tề vương Điện hạ rồi, ta có lòng trèo cao, đối với ngài, vị trí con dâu của ngài cũng nên để cho những người khác! Vừa vặn Thái hậu cũng thích Nhã Phù, theo ý tứ Thái hậu là được." Nhìn thẳng Uyển Quý Phi, nàng hạ quyết tâm, vậy tùy tiện thay đổi.

      Thư Nhã Phù chậm rãi chào cái, lại cung kính cười : "Nương nương vạn phúc Kim An, Nhã Phù xin lui xuống!"

      Ngay sau đó xoay người rời , Uyển Quý Phi nhìn ra đến tột cùng là diễn trò gì, cái gì là , người như vậy là đáng sợ nhất, quả nhiên ở trong cái hoàng cung trộn lẫn gió nước này, chủ tử đều phải là những người phụ nữ đơn giản, hơn nữa tại Uyển Quý Phi còn là phi tử rất được cưng chiều trong hậu cung.

      Nhìn Nhã Phù rời , Điệp nhi mới từ bên ngoài vào, tới bên người Uyển Quý Phi, hỏi "Nương nương, ràng người cũng thích Thư Nhã Phù, nhưng tại sao lại?"

      "Điệp nhi, hôn này có được hay còn khó , Bổn cung nhìn Thư Nhã Phù cũng là người tự biết , cũng loại bỏ nàng ta vờ tha để bắt . Hôm nay bổn cung chuyện với nàng ta, muốn nàng ta làm con dâu Bổn cung, cũng chỉ là tháo xuống đề phòng của nàng ta thôi!"

      Uyển Quý Phi chậm rãi rót ly trà cho mình, khẽ nhấp miếng, tiếp tục : "Nếu như Bổn cung đúng, chuyện nàng ta chưa cưới sinh con mà chẳng quan tâm, mới kỳ quái hơn!"

      Lại Nhã Phù mới vừa ra cửa cung, đột nhiên bên ngoài cung, bên kia con đường màn sắc màu đẹp đẽ.

      Áo dài màu trắng bạc lộ ra viền bạc hoa lệ hào phóng, dung mạo khuynh thành, giữa lông mày điểm nốt chu sa ở dưới ánh sáng càng phát ra mỵ, mắt phượng híp lại từ lúc nàng ra cửa cung liền khóa ở người của nàng.

      Đuôi lông mày Nhã Phù cợt nhả, khóe miệng cũng tự giác khẽ nâng lên, mặt lên nụ cười, giống như thời gian trước kia dịu dàng dễ thân, trái phải xem chừng, đáy lòng có chút ngạc nhiên thế nào lần này nhìn thấy thị vệ Liễu Trì, hoặc băng sơn mỹ nữ lần trước?

      "Tham kiến Tề vương Điện hạ, Vương Gia đến gặp Quý Phi nương nương!" Nhìn gương mặt trước mắt này, tự chủ, Nhã Phù liền nghĩ tới con trai bảo bối ở nhà, nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy con trai đáng , tên nghiệt trước mắt này quá nguy hiểm.

      Về phần Nam Cung Thần tại sao ở chỗ này? Nhã Phù cho rằng Nam Cung Thần tới tìm Uyển Quý Phi, dù sao họ cũng là hai mẹ con, con trai tới gặp mẹ là chuyện rất bình thường.

      "Nàng thực muốn dùng mọi cách để thoát khỏi Bổn vương? Hử!" Nam Cung Thần nhìn bộ dạng Nhã Phù, lạnh lùng mở miệng.

      "Điện hạ quả nhiên kinh tài diễm tuyệt như trong truyền thuyết!" Ánh mắt của rơi vào người, để cho nàng có cảm giác che giấu được, hình như ý tưởng gì cũng bị người đàn ông trước mắt này nhìn thấu, mỗi lần nhìn về phía đều khỏi chột dạ.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

      Nam Cung Thần đối với khích lệ của nàng bày tỏ gì, mí mắt hình như cũng nhúc nhích chút nào, khuôn mặt vẫn mỉm cười nhìn nàng chút, ngay sau đó đôi tay đặt ở xe lăn, đẩy bánh xe về phía cung điện Thái hậu, khoảng 3-4m mới lạnh lùng : "Thái hậu thiết yến, ngươi rời quá lâu được!"

      Nhã Phù trừng hai mắt, có chút ngạc nhiên khi đột nhiên những lời này, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng, ánh mắt sững sờ nhìn xem Nam Cung Thần tự mình đẩy xe lăn rời .

      quan tâm nàng sao?

      Nhìn lấy tay đẩy xe lăn, xe lăn cao lớn mà hoa lệ, nhưng khung xe lăn đơn giản, tự mình đẩy hình như có chút bất tiện!

      Trong đầu từ từ suy nghĩ, bản thân lại phản ứng trước, thân thể làm ra động tác trước, bước lên trước, hai tay nắm ở phía sau xe lăn đẩy .

      Đợi đến khi tay nàng nắm lấy mới đột nhiên nhớ tới, hành động này của nàng có lẽ vượt qua quy củ, theo quy củ xe lăn của Vương Gia phải người nào cũng có thể đẩy, hơn nữa người có tính tình cổ quái như Nam Cung Thần.

      Nam Cung Thần cũng nghĩ đến nữ nhân này, lại có thể chạy đến giúp mình đẩy xe lăn, cảm nhận được hơi thở của nàng sau lưng, thân thể lập tức cứng ngắc, động tác đẩy bánh xe cũng ngừng lại.

      Tròng mắt màu hổ phách lóe lên, tựa hồ suy tính chuyện gì, mà đôi môi mím lại càng thêm chặt chặt .

      "Ách. . . . . . Vương Gia, ta giúp ngươi đẩy!" Nhã Phù khẽ nghiêng đầu, thận trọng mở miệng .

      Nhã Phù đối với "Hành động thiếu suy nghĩ" của mình cũng có chút lúng túng, thần sắc mặt thêm mấy phần ngượng ngùng, chỉ là cũng tiến lên đây, lại lui ra cũng tốt!

      Nam Cung Thần cũng trả lời, sau khi trầm mặc hồi lâu, đôi tay bạch ngọc vẫn đặt ở bánh xe từ từ đặt lại hai chân, trả lời nhưng cũng dùng hành độngbày tỏ đồng ý với đề nghị của Nhã Phù.

      Hai người đường , ngồi, đẩy, tên nghiệt tuyệt mỹ, xinh đẹp dịu dàng, cũng cực kỳ duy mỹ.

      Chỉ là màn này rơi vào đáy mắt Nam Cung Triệt, đáy lòng lại có cảm giác là lạ, tâm tình phức tạp, hai người Nam Cung Thần và Thư Nhã Phù lại cùng chỗ, điều này để cho có chút kinh ngạc.

      Nam Cung Triệt muốn đợi quá lâu, viện cớ rời , nghĩ mới ra khỏi cung của Thái hậu bao xa, liền gặp hai người bọn họ.

      " ngờ Thập đệ cũng vào cung, hoàng nãi nãi mở yến tiệc trong cung, chẳng lẽ Thập đệ cũng đặc biệt tới tham gia hay sao?" di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Đôi mắt đào hoa của Nam Cung Triệt mang theo vài phần nghi hoặc, vẻ mặt phong lưu trêu chọc lên trước.

      Ánh mắt Nam Cung Thần lạnh lùng liếc Nam Cung Triệt cái, lại trực tiếp tựa đầu lệch sang bên, mặt lạnh lùng quật cường, muốn để ý tới dáng vẻ người đó.

      Nhìn Nam Cung Thần nghiêng đầu hờ hững, rơi vào đáy mắt người khác, đó là cao ngạo, lãnh khốc, tính cách quái dị.

      Chỉ là cái bộ dáng này của Nam Cung Thần rơi vào đáy mắt Nhã Phù đứng ở sau lưng, cặp mắt cũng tạo thương, đối với cái dáng vẻ này của Nam Cung Thần, trong đầu của nàng lên bóng dáng của con trai bảo bối, cảm thấy giống như thấy được bảo bối của mình lúc còn , chu môi, tính khí đùa giỡn muốn để ý dáng vẻ người khác.

      "Phốc ——!"

      Sơ ý chút liền bật cười, Nhã Phù vội vàng đem tiếng cười chặn lại, rất nhu thuận hành lễ: "Tham kiến Lục điện hạ! Nhã Phù mới từ trong cung của Uyển Quý Phi ra ngoài, trùng hợp gặp Thập Điện hạ, cũng muốn tới đây nên thuận đường cùng."

      Đôi mắt đào hoa của Nam Cung Triệt mang theo ngạc nhiên nhìn Nhã Phù chút, tại sao đột nhiên nàng lại cười lên, hơn nữa còn nhìn chằm chằm Nam Cung Thần mà cười.

      lần nữa khi ánh mắt chuyển qua Nam Cung Thần, cặp mắt chợt trừng lớn, đáy mắt lưu chuyển các loại thần sắc phức tạp, mang theo ngạc nhiên, kinh ngạc, hoài nghi. . . . . .

      Khó trách ban đầu nhìn thấy con trai của Thư Nhã Phù, cảm thấy có chút quen mắt, cảm giác giống như gặp qua ở nơi nào, từ đó lại nổi lên tò mò, mà vẫn chậm chạp có đem tên tiểu tử đó và Nam Cung Thần liên hệ với nhau, Nam Cung Thần ít rời khỏi vương phủ, số lần gặp mặt lác đác lơ thơ, tại phản ứng kịp, mới phát hai người bọn họ, lớn là do khuôn đúc ra.

      Đối với ánh mắt của Nam Cung Triệt, Nam Cung Thần nhíu chặt lông mày, mặt lạnh lùng lại lộ ra bén nhọn và tức giận.

      được!

      Nhã Phù thấy Nam Cung Triệt vẫn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thần, đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Triệt từng thấy Vũ Trạch, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com tại rất khiếp sợ nhìn Nam Cung Thần, hiển nhiên rất có thể là phát ra cái gì?

      Trong khoảng thời gian ngắn Nhã Phù lại có thêm mấy phần sợ hãi, mặt cứng ngắc kéo ra nụ cười, muốn sang chuyện khác: "Trước đây ở Trân Bảo Các thấy Lục điện hạ, ở đó thất lễ, kính xin Điện hạ thứ tội!"

      Ánh mắt có thâm ý nhìn chằm chằm Nam Cung Triệt, đáy mắt ý tứ rất ràng: đoán được cái gì ngươi cũng đừng ! Có chuyện gì hãy để sau!

      Chỉ là Nhã Phù bởi vì sợ loạn, biểu quá mức cố ý, Nam Cung Thần sao lại nhìn ra trong đó có vấn đề, tròng mắt màu hổ phách liếc hai người cái, thâm thúy nhưng cũng câu.

    5. angel.remix

      angel.remix Member

      Bài viết:
      450
      Được thích:
      1
      Chương 37. Quả nhiên người thể nhìn bề ngoài

      Khi Liễu Trì chạy đến, có chút kinh ngạc nhìn khí kỳ quái giữa ba người, mà sắc mặt của Vương Gia nhà mình hình như có gì đó đúng.

      "Vương Gia!" Tiến lên, Liễu Trì kinh ngạc khi thấy tay Nhã Phù còn đặt tay cầm của xe lăn.

      "Liễu thị vệ!" Nhìn Liễu Trì chạy ra, Thư Nhã Phù tự nhiên tới bên cạnh, nhường chỗ, khẽ gật đầu với Liễu Trì cái.

      "Liễu Trì, trở về Vương phủ!" Mắt phượng của Nam Cung Thần liếc Thư Nhã Phù cái, lạnh giọng hạ lệnh, gương mặt căng lên đôi môi mím chặt, tròng mắt màu hổ phách có mấy phần sắc giận cùng ý lạnh.

      Trong lòng Liễu Trì kinh ngạc, hình như Vương Gia tức giận? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Vương Gia vào cung gặp hoàng thượng, lúc trước nghe được Vương Gia lại là từ trong cung Uyển Quý Phi về phía cung của Thái hậu, y còn tưởng rằng nghe lầm.

      Quan hệ của Vương Gia và Uyển Quý Phi xưa nay khá xa lánh, chưa bao giờ chủ động đến cung Uyển Quý Phi, huống chi Vương gia đứng bất tiện, thích người khác nhìn bằng ánh mắt quái dị, bình thường cũng ít ra khỏi vương phủ, càng đến nơi có nhiều người.๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

      Hôm nay trong cung Thái hậu cử hành yến tiệc, nơi nhiều người này Vương Gia cũng xuất !

      Thần sắc Liễu Trì quái dị, nhưng cũng dám thêm cái gì, tiến lên nhận lấy công việc của Thư Nhã Phù, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía Thư Nhã Phù.

      Hôm nay Vương Gia quái dị có phải liên quan với Thư Nhã Phù hay ? Lần trước cũng tự mình đến Hầu phủ gặp nàng, tại lại để cho nàng đẩy xe lăn?

      Xưa nay Vương Gia thích người khác đến gần, xe lăn ngoại trừ y và Băng Đồng, chưa bao giờ để cho những người khác đẩy, sau lưng vĩnh viễn chỉ có thể cho những người mình tin tưởng, đây là hiểu biết của y và Băng Đồng với Vương Gia nhiều năm qua.

      Nhưng mà hôm nay, Vương Gia để cho Thư Nhã Phù đứng ở sau lưng đẩy xe lăn!

      Nam Cung Thần và Liễu Trì rời , cũng chỉ còn lại Thư Nhã Phù và Nam Cung Triệt, Nam Cung Triệt khôi phục nụ cười mỉa phong lưu trước sau như , ánh mắt đùa giỡn quan sát Thư Nhã Phù, đánh giá xung quanh, nụ cười bên khóe miệng càng ngày càng tà ác.

      "Nhìn cái gì vậy? Trong cung khó , có lời gì đợi sau này hãy !" Gương mặt lạnh lùng, Thư Nhã Phù bất đắc dĩ khẽ thở dài hơi, vòng qua Nam Cung Triệt về phía cung của Thái hậu, bữa tiệc này còn chưa kết thúc, nàng hộ tống Uyển Quý Phi rời , bây giờ xuất cung cũng tốt.

      Nam Cung Triệt này đừng tưởng là loại phong lưu đơn giản, đoán chừng cũng là người thông minh, sợ rằng muốn che giấu cũng dễ dàng.

      Thư Nhã Phù vào, Nam Cung Triệt cũng vào theo, hơn nữa còn rất gần với nàng.

      nghĩ từ sau lưng truyền đến thanh của Nam Cung Triệt, thầm tiếng, nàng giật mình lảo đảo thiếu chút nữa té ngã: " ngờ đại tiểu thư Thư gia lại uy mãnh như vậy, còn mạnh hơn cái người Thập đệ kỳ cục đó! Quả nhiên người thể nhìn bề ngoài!"

      Quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn người đàn ông nào đấy cố ý những lời này, còn làm bộ mặt vô tội hiểu.

      Cắn răng, nhất định là cố ý!

      Hai người vừa vặn cùng vào trong cung Thái hậu, trong cung truyền đến tiếng đàn, thanh thúy dễ nghe, d∞đ∞l∞q∞đ Cầm kỹ (kỹ năng đánh đàn) cao siêu, mang theo vài phần triền miên, giống như kể lại câu chuyện tình buồn triền miên, làm cho người ta muốn dừng chân, nhắm mắt say mê trong tiếng đàn, cảm thụ uyển chuyển của tiếng đàn.

      Hai người lặng lẽ từ cửa bên tiến vào, cũng kinh động quá nhiều người, chỉ là màn Nhã Phù xoay người trừng Nam Cung Triệt kia, bị An Mộng Hàn xem ở đáy mắt.

      Nhìn dáng vẻ Nam Cung Triệt có chút nào để ý, mà Thư Nhã Phù cũng là lười biếng thản nhiên, thanh nhã có chút nào khẩn trương, vừa nhìn chính là bộ dạng lo lắng bị Nam Cung Triệt trách mắng, màn kia của hai người rơi vào đáy mắt An Mộng Hàn, càng thêm cực kỳ thân mật.

      Nàng ta là nữ nhân có con, lại còn ở chỗ này quyến rũ Lục điện hạ!

      An Mộng Hàn hung tợn nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, ánh mắt thoáng nhìn, thấy Thư Hương Di sân khấu đánh đàn, đáy lòng có mấy phần tính toán.

      Hừ! Đợi xem ngươi còn đắc ý được bao lâu!

      An Mộng Hàn nhìn Thư Nhã Phù, đáy mắt có ý tốt, mà Lâm Tuyết Vi và An Mộng Hàn ngồi chung chỗ, cũng nhận thấy được tầm mắt của An Mộng Hàn, theo ánh mắt của nàng ta nhìn sang.

      Thư Nhã Phù đương nhiên cũng nhận ra ánh mắt hung ác của An Mộng Hàn, nương này thiếu dạy dỗ mà, d∞đ∞l∞q∞đ nếu như nàng ta tới trêu chọc nàng, có thể nên trách nàng khách khí! Về phần Lâm Tuyết Vi mỉm cười gật đầu thăm hỏi, nàng cũng chỉ cười đáp trả cái mà thôi.

      khúc thôi, Thư Hương Di cầm đàn cổ trước mặt đứng lên, chân thành lên trước, mỉm cười rằng: "Hương Di bêu xấu!"

      "Hay hay hay, ai gia xem nhị tiểu thư Hầu Gia đúng là tài nữ* nha, Cầm kỹ tuyệt vời!" Thái hậu hài lòng cười to, nhìn Thư Hương Di càng nhìn càng xem càng thuận mắt.

      *: người con có tài năng.

      "Thái hậu ngài đây là quá khen ngợi nàng, cháu này của thần thiếp Cầm kỹ cũng chỉ là hơi thông hiểu, đừng vũ kỹ mới là điểm mạnh, chính là kỳ nghệ cũng còn tốt hơn Cầm mấy phần!" An Quý phi ở bên cạnh Thái hậu, diễn-đàn-lê-quý-đôn tinh lực càng thêm dồi dào giúp đỡ khoe Thư Hương Di với Thái hậu.

      nhìn ra, Thư Hương Di còn là tài nữ nha, Thư Nhã Phù xuống chỗ của mình, nghĩ tới làm sao tìm được cơ hội rời .

      "Đều hổ phụ vô khuyển tử, Hầu Gia chính là hùng đương thời, chinh chiến sa trường bảo vệ biên cương nước ta, lập bao công lao hiển hách cho triều đình ta, Hương Di muội muội làm con Hầu Gia nhất định là thể bôi đen lên mặt Hầu Gia rồi !" An Mộng Hàn đứng dậy lớn tiếng ca ngợi, An Quý phi nghe lời của nàng ta.., cũng là mỉm cười gật đầu đồng ý.

      " rất hay, hổ phụ vô khuyển tử, hai người cháu của An quý phi đơn giản, tài nghệ xuất chúng, biết cách ăn , An quý phi, toàn gia khiến ai gia rất vui mừng!" Thái hậu bị An Mộng Hàn chọc cho phen cười lên ha hả, nhìn Thư Hương Di và An Mộng Hàn gật đầu liên tục, tâm tình nhất thời rất tốt.

      mặt An Quý phi nhiều hơn mấy phần hài lòng, cháu nàng ta nếu như có thể được Thái hậu thích, vậy dĩ nhiên khiến Thái hậu giúp đỡ chỉ cho gia đình tốt, đó còn gì tốt hơn rồi.

      "Tạ thái hậu nương nương tán thưởng!" Hai người Thư Hương Di và An Mộng Hàn nghe, vội vàng hành lễ tạ ơn.

      "Thái hậu, nương nương, nếu hổ phụ vô khuyển tử, Hương Di muội muội biểu diễn phen, chắc hẳn làm con lớn dưới gối Hầu Gia , Phù tỷ tỷ nhất định càng thêm tài hoa hơn người, nếu để Phù tỷ tỷ biểu diễn như thế nào?"

      An Mộng Hàn nhìn về phía vị trí Thư Nhã Phù, thấy Nhã Phù hoàn toàn chú ý tới bộ dáng của các nàng, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. đáy lòng cười lạnh tiếng, nhưng mà mặt lại cười càng thêm rực rỡ .

      Bị An Mộng Hàn nhắc tới như vậy, mọi người mới đồng loạt nhìn về phía vị trí của Thư Nhã Phù, lúc này mới phát ra là Thư Nhã Phù cùng với Uyển Quý Phi thay quần áo, trở lại, họ lại nhận thấy được.

      mặt Thái hậu vốn cười lớn thấy Thư Nhã Phù trầm chút, nghe An Mộng Hàn , cũng phất phất tay, gật đầu : "Nếu muội muội cũng biểu diễn, tỷ tỷ có bản lĩnh cũng tiện, Thư Nhã Phù nếu ngươi cũng biểu diễn chút gì!"

      An Mộng Hàn hả hê nhìn Thư Nhã Phù, đáy lòng đừng sảng khoái hơn, ngu dại từ thuở của nữ nhân này lại hiểu được cái gì, ở bên ngoài nuôi con hoang bảy năm, bảy năm trước chữ to đều biết, nàng ta cũng tin nàng có thể lần ra hoa chiêu gì .


      Chương 38. Tiền mất tật mang

      Thư Hương Di nhìn Thư Nhã Phù, An Quý phi cũng với nàng, Thái hậu thích Thư Nhã Phù, bây giờ hôn của Tề vương và Thư Nhã Phù có thể thành hay còn chưa có xác định.

      Huống chi nếu như hôm nay Thư Nhã Phù ở trước mặt mọi người bêu xấu, tin tức trong hậu cung này truyền ra nhanh nhất, đến mấy ngày khẳng định tất cả mọi người biết nàng chỉ là nữ nhân ngu dại sạch .

      Thư Nhã Phù nhìn mình lại trở thành tiêu điểm trong điện lần nữa, hơi hơi nhíu lông mày, đứng lên, tới trước mặt cây đàn Thư Hương Di mới vừa đánh, ngón tay mảnh khảnh ở dây đàn khẽ gảy.

      "Phanh —dღđ☆L☆qღđ—!"

      tiếng vang quái dị, Thư Nhã Phù mới vừa động dây đàn cũng đứt.

      Trong khoảng thời gian ngắn, sắc mặt mọi người khác nhau.

      Lúc này biết đánh đàn vừa nhìn xác định được rồi, nào có người tùy tiện phát làm cho dây đàn liền làm đứt, nhất định là Thư Nhã Phù cố ý, biết đánh đàn xuống đài được liền cố ý tìm cái cơ hội, đem dây đàn làm đứt, cho là như vậy mà có thể tránh được biểu diễn.

      " thể đánh!" Nhã Phù ngẩng đầu nhìn về phía ánh mắt của mọi người, nhàn nhạt mở miệng .

      Dây đàn này cũng phải là dễ dàng làm đứt như vậy, cần dùng kỹ thuật đặc biệt mới có thể dễ dàng làm đứt dây đàn, mà phải người hết sức quen thuộc đàn cổ, đúng là làm được cái trình độ này .

      Nam Cung Triệt lạnh nhạt nhìn Thư Nhã Phù, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n hếch lên đôi mắt đào hoa nhìn dây đàn thêm mấy lần, ánh mắt liếc tay Thư Nhã Phù mấy lần.

      An Quý phi bên cạnh Thái hậu, nhìn dây đàn đứt lìa, cả khuôn mặt cũng đen lại, cắn răng nghiến lợi hung dữ mà nhìn về phía Thư Nhã Phù, đàn này là thợ thủ công giỏi nhất chế tác, lượng dây cung tuyệt đỉnh, là đồ hoàng thượng ban thưởng cho nàng, được đặt tên là dương cầm, luôn được nàng bảo quản cẩn thận, hôm nay đặc biệt lấy ra cho Thư Hương Di sử dụng, mục đích cũng là muốn cho Thư Hương Di chiếm được niềm vui của Thái hậu, vì sau này có chỗ dựa vững chắc.

      Nhưng bây giờ dương cầm bảo bối của nàng, bị Thư Nhã Phù làm đứt, dây cung này cũng phải là tùy tiện có thể sửa được, cho dù sửa chữa được nhưng cũng được như trước.

      Ánh mắt An Quý phi nhìn Thư Nhã Phù, hận thể đem nàng rút gân lột da.

      Nhất định là cố ý, nào có người tùy tiện cái là có thể làm đứt dây, Thư Hương Di mới vừa đánh đàn cũng thấy có chút dấu hiệu hư hại nào, còn nàng ta sao, lên cái đem dây đàn làm đứt rời ra.

      "Thư Nhã Phù lớn mật, ngươi muốn biểu diễn thẳng là được, thế nhưng dám cố ý làm hư dương cầm, đây chính là cầm hoàng thượng thưởng cho An Quý phi, như vậy ngươi đem An Quý phi đặt ở trong mắt, lại càng đem hoàng thượng xem ở đáy mắt, còn thái hậu nương nương bỏ mặc!" An Mộng Hàn tức giận hét lớn.

      An Mộng Hàn ngờ Thư Nhã Phù lại có làm chiêu như vậy, vội vàng chạy đến trước đàn cổ, ngồi xổm xuống cẩn thận tra xét (kiểm tra xem xét), dây đàn cũng đứt hoàn toàn, đứng lên lần nữa, hung dữ trừng mắt về phía nữ nhân có vẻ mặt lạnh nhạt.

      "Mộng Hàn, nhất định phải tỷ tỷ cố ý, có lẽ chỉ là điều khiển đủ thuần thục, cẩn thận mới làm dây đàn bị đứt!" Thư Hương Di tiến lên vài bước, cúi đầu nhìn qua dây đàn bị đứt lìa, đáy mắt thoáng qua tia hả hê, ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt nóng nảy và lo lắng.

      "Thư Nhã Phù, hoàng thượng ban cầm cho Bổn cung, ngươi có lá gan làm hư, ngươi có đem uy nghiêm của hoàng thượng đặt ở trong mắt hay , ngươi đừng cho là có Hầu Gia sau lưng làm chỗ dựa ngươi cứ vô pháp vô thiên như vậy!" An Quý phi nhìn cầm (đàn) bị hủy, cả người kích động, bả vai tức giận có chút run rẩy, chỉ vào Thư Nhã Phù lạnh lùng quát.

      Thái hậu lời, chỉ yên tĩnh nhìn vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên của Thư Nhã Phù, ngờ nàng lại bảo trì bình thản.

      "Đàn này bền chắc, cẩn thận chút liền đứt, nghe Quý Phi nương nương rất thích dương cầm này, bình thường trân quý trong cung ít khảy đàn, lâu nay sử dụng, lúc trước dây đàn bị khảy khúc, có lẽ là dây đàn quá mức cũ kỹ, mới có thể chống đỡ nổi nên đứt lìa, coi như!" Nhã Phù nâng lên nụ cười mỉm, nhìn về phía bộ mặt lo lắng của Thư Hương Di. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn "Muội muội có thể nào tùy ý vận dụng đàn Quý Phi nương nương quý trọng, tại làm hại những dây cầm này bị đứt."

      "Ngươi bậy, ràng chính là ngươi cố ý làm đứt, ngươi đừng tùy tiện nguỵ biện, lúc trước Hương Di đánh đàn này hoàn hảo, ngươi vừa động vào dây đàn này bị đứt, phải ngươi cố ý làm còn có ai?" An Mộng Hàn nhịn được hét lớn, thanh càng thêm đề cao.

      An Quý phi ngồi vào vị trí của mình lần nữa, thân thể cứng ngắc, gương mặt hài hòa đen lại, như biểu thái độ của mình, đàn này là hoàng thượng ban cho, là vật bà ta quý nhất, bỏ qua.

      "Tỷ tỷ!" mặt Thư Hương Di lộ ra lo lắng, chỉ là đáy lòng nhiều.

      Thư Hương Di tính toán đem làm tội danh làm hư đàn đẩy tới đầu của mình, nàng ngược lại nghĩ ra ý hay, chỉ là ai nấy đều thấy do nàng động thủ làm đứt dây đàn.

      "A, ngươi là ta làm đứt, An nương, xin ngươi kiếm cây đàn thử chút, sao dây đàn đàn này đứt liền làm đứt, để làm đứt dây đàn này cũng làm bị thương tay mình, lấy ra chứng cớ cũng để dùng, bất luận kẻ nào ở đây cũng có thể táy máy tay chân đàn, nhờ vào đó giá họa cho ta, ta là người vô tội nhất rồi." Thư Nhã Phù vẫn lạnh nhạt như cũ, có lo lắng chút nào.

      Day cung đàn này do nàng cố ý làm đứt, chính vì biết đây là đàn An quý phi thích nhất, nàng mới cố ý làm đứt dây.

      An Mộng hàn, Thư Hương Di, An Quý phi đều muốn làm nàng khó chịu, nàng thành toàn cho các nàng, đánh đàn, đàn đứt dây là tối kỵ, biểu của nàng rất phù hợp cầu của bọn họ mới đúng, đây là "Khó chịu"!

      Chậm rãi nâng lên đôi tay, hai ngón tay mảnh khảnh thon dài, trắng nõn như ngọc, trắng muốt nhẵn nhụi.

      Phía chút dấu vết nào, mặc dù Thư Hương Di mới vừa khảy bản, tay còn có thể lưu lại dấu vết, nhưng Thư Nhã Phù nâng lên hai tay cũng trắng sáng như ngọc, sạch ràng.

      " tay của ta có bất kỳ dấu vết nào, dღđ。l。qღđ có lưu lại bất kỳ dấu vết làm đứt dây đàn, sợ rằng thể nào! An tiểu thư, nếu ngươi thử lần cho ta nhìn chút." Nhìn An Mộng Hàn hơi nhíu mày, lật lật lại hai bàn tay, biểu diễn ở trước mặt nàng, đồng thời ánh mắt còn liếc mắt về hai tay của Thư Hương Di cái.

      "Bổn cung xem chút, Bổn cung xem chút! có dấu vết, vậy khẳng định phải ngươi làm đứt rồi, nhưng ngươi qua chút đàn liền đứt, giống như có người cố ý chỉnh ngươi!" Thập Nhất hoàng tử cảm thấy hứng thú cũng sáp đến, trừng lớn cặp mắt nhìn nâng đôi tay Nhã Phù lên lật qua lật lại.

      Con ngươi Thập Nhất hoàng tử đảo vòng, rơi vào người muốn Thư Nhã Phù lên đài biểu diễn, An Mộng Hàn, hai tay vỗ vỗ, chỉ vào An Mộng Hàn lớn tiếng : "Bổn cung biết, nhất định là ngươi làm đúng , ngươi vẫn muốn cái người quái dị này đánh đàn, nhất định là bởi vì ngươi động tay chân ở cây đàn, lúc trước còn cố ý để cho nàng ta đánh khúc, dây đàn dãn ra, nếu tiếp tục đánh nhất định đứt lìa, chỉ là ngờ nàng ta mới đụng phải dây đàn liền đứt."

      "Thập nhất Điện hạ minh! Logic ràng, mạch lạc!" Thư Nhã Phù ở bên mỉm cười, nhìn vẻ mặt tính trẻ con của Thập Nhất hoàng tử, thuận thế ở bên cạnh tán thưởng.

      Mặc dù đoán đều sai, dây cung đàn này là nàng làm đứt, nhưng bị ra như vậy, ngược lại rất hợp tình hợp lý! Ha ha!

      Cặp mắt trong suốt cười nheo lại, dღđ。l。qღđ An Mộng Hàn coi như là gieo gió gặt bão, An quý phi tính toán thành, còn bồi thêm bảo cầm (đàn quý), là bồi phu nhân lại chọn binh!

      Nếu như Tiểu Trạch Trạch có ở đây, nhìn mẹ cười như vầng trăng khuyết, nhất định nhịn được châm chọc: mẹ, người phúc hắc! Vòng tới vòng lui làm cho người ta tức giận thổ huyết.

      Chỉ tiếc lúc này Tiểu Trạch Trạch lại ở Tề Vương phủ, mang mặt nạ da người, cười ha hả ngồi ở mái hiên bên cạnh, nhìn người mới từ trong cung trở lại, Nam Cung Thần vừa vào cửa, mắt to mang theo vài phần hỉ sắc*, nhìn Tề vương gia xuất , nhưng cậu muốn biết Nam Cung Viêm mang tin tức tới, có phản ứng gì!
      *: thần sắc vui vẻ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :