Chương 19: Cướp thứ nàng chú ý nhất "Lục Liễu, sau khi ngươi qua đó, Nhị phu nhân có gì ?" Khóe miệng Thư Nhã Phù nhếch lên, nhìn Lục Liễu mới lấy danh mục sính lễ từ Nhị phu nhân về, làm như có chuyện gì xảy ra thuận miệng hỏi. "Nhị phu nhân gì, chỉ nếu như đại tiểu thư cho nô tỳ lấy, phu nhân định kêu An Lam đưa tới!" Lục Liễu ra tình hình thực tế. "Ừ được rồi, ngươi xuống , đúng rồi, ngươi kêu Đại Tổng Quản đến kho chờ ta... ta muốn kiểm lại số lượng sính lễ!" Có lẽ Nhị phu nhân phát ra, nhưng chỉ cần liếc mắt cái, nàng nhìn ra danh mục sính lễ này nhất định là có vấn đề, vấn đề phải là số lượng, mà là nàng hiểu rất Tề Vương trong truyền thuyết, phải là người làm những chuyện như vậy.diễn-đàn-lê-quý-đôn Tề vương kinh tài diễm tuyệt, rất ít xuất trước mặt người khác, phần lớn mọi người đều biết hình dáng Thập Điện hạ được Hoàng Thái hậu sủng ái như thế nào, đừng đến hiểu biết bao nhiêu, nhưng nếu có thể có được danh tiếng kinh tài diễm tuyệt, nhất định là có nguyên do của , theo tin tình báo mà Văn Diệp giúp nàng thu thập được, nàng có thể phán đoán Tề Vương tính tình cổ quái, nhưng tuyệt đối làm ra những chuyện như vậy. Tâm phúc bên cạnh Nam Cung Thần nhiều lắm, nhưng rất trung thành giúp ra mặt xử lý chuyện bên ngoài, người trong đó chính là Liễu Trì, nghe là người đưa sính lễ tới hôm qua. Nếu như đối với hôn này thèm để ý, hoặc là muốn nhục nhã nàng, căn bản cũng cần đặc biệt kêu tâm phúc của đưa sính lễ tới trước, mà sính lễ càng thể nào chỉ có số lượng như vậy, chỉ có tiêu chuẩn phải là chính phi, mà ngay cả trắc phi cũng chưa tới. Sợ rằng Nhị phu nhân nghĩ là nàng tức giận vì danh mục sính lễ này, hoặc là làm chút chuyện mất trí, chỉ sợ bà ta rất hiểu biết Thư Nhã Phù nàng. "Mẹ, danh mục sính lễ này có vấn đề?" Đợi đến khi Lục Liễu vừa rời , Thư Vũ Trạch liền chạy tới trước mặt của Nhã Phù, nhìn dáng vẻ của nàng mở miệng hỏi. "Họ muốn để mẹ được tốt hơn họ, thấy Nam Cung Thần có ý từ hôn, tự nhiên nghĩ cách làm ra chuyện gì đó, Nam Cung Thần luôn luôn kêu thủ hạ tâm phúc Liễu Trì thay mặt xử lý mọi chuyện, mà ông ngoại con từ trước đến giờ cũng có ở trong phủ, trong phủ bị Nhị phu nhân cầm quyền rồi, số lượng sính lễ có hạn này chẳng qua là do bà ta nhận bớt ít mà thôi." Đối với thông minh và trưởng thành sớm của con trai mình, cũng thể trách được, cũng kiêng dè, đem danh mục sính lễ tay đưa cho con trai. Nhìn gương mặt rất đáng của con trai, bàn tay cảm thấy ngứa ngáy, nên len lén sờ hai cái, da thịt mềm mại trắng nõn, muốn buông ra liền dứt khoát đem móng vuốt sờ vào mặt của con trai, hắc hắc, con trai của mình là tốt, muốn sờ lúc nào sờ! Thư Vũ Trạch nhìn danh mục quà tặng, rồi lại liếc nhìn bộ dạng sắc lang của mẹ, bĩu môi, được, là mẹ của mình, nên cậu ngoan ngoãn, nếu như là người khác, biết chết như thế nào rồi. "Mẹ, danh mục sính lễ này lão thái thái đưa tới hào phóng như vậy, hình như hề lo lắng bị mẹ đoán ra được!" Thư Vũ Trạch mấp máy cái miệng khả ái, cảm nhận mặt vẫn bị giày xéo chịu dừng tay như cũ, chỉ có thể trợn trắng mắt ra hiệu cho mẹ, nhưng mà cậu lại biết, bộ dáng trợn trắng mắt lạnh lùng này của cậu, lại càng đáng hơn.diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. "Cho nên, chúng ta tới kho nhìn chút, xem có đồ gì tốt , hôm nay hình như ông ngoại con cũng ở trong phủ, thuận tiện kiểm tra mấy kho khác, cơ hội hiếm có." Thư Nhã Phù thấy con trai nhìn mình khi dễ, nhìn nữa, lại giày xéo thêm hai cái, mới thu tay, cười híp mắt. Nàng tra xét lai lịch của mấy nữ nhân kia chút, nhưng lại phát manh mối gì, trong trí nhớ của nàng, ở đây vẫn còn lưu lại số đồ dùng khi nàng có thai, nàng chỉ nhớ là khuôn mặt của con trai mình rất giống khuôn mặt nam nhân, ra cũng nhớ nam nhân kia như thế nào, mặc dù qua nhiều năm như vậy, nhưng khi nhìn tới khuôn mặt bé của con trai mình, dường như bất tri bất giác nhớ lại hình bóng mơ hồ trong đầu. Ký ức còn lại, là về chuyện kia, chỉ biết là sau khi trúng xuân dược. . . . . . Sau đó liền mang bầu, những chuyện khác còn nhớ . Cho nên nàng vẫn luôn hoài nghi mấy người trong phủ, bây giờ mượn chuyện sính lễ, thuận tiện điều tra nhà kho của bọn họ, cũng đúng ý của nàng, cứ như vậy nàng cảm tạ Nhị phu nhân có lòng tốt động tay chân rồi. Khẽ nheo cặp mắt, tròng mắt nở rộ dưới ánh sáng rực rỡ, nụ cười bên khóe miệng, trong đáy mắt của Thư Vũ Trạch, xem ra nụ cười của mẹ mình là tà ác a!๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Hầu Gia vừa nghe Nhã Phù muốn kiểm tra lại sính lễ, vung tay lên trực tiếp đồng ý, bây giờ đối với những cầu của con mình, gần như là xin gì được nấy, dường như muốn đem những áy náy trong những năm qua bổ sung lại toàn bộ. Việc kiểm đồ trong nhà kho của phủ, Nhã Phù cũng chỉ là tùy ý kiểm lại, đối với sính lễ gì đó cũng tra xét quá cẩn thận, chỉ là tùy ý kiểm tra lại, sau đó nhìn về phía Đại Tổng Quản vẫn theo bên cạnh mình. "Đại Tổng Quản, lấy sổ sách nhà kho trong phủ cho ta xem chút, hình như còn bao nhiêu vật phẩm nữa? Ừm!" Khẽ lên giọng, mặc dù thanh dịu dàng, ngữ điệu tùy ý, nhưng Đại Tổng Quản cũng ngừng toát hết mồ hôi trán, nhìn về phía đại tiểu thư bây giờ, lão cảm thấy giấu giếm được, bây giờ bị Thư Nhã Phù hỏi như vậy, càng thêm chấn động trong lòng, có chút hoảng loạn . "Đại tiểu thư, cái này. . . . . . Nhà kho trong phủ đều do Nhị phu nhân xử lý, bình thường tất cả sổ sách đều do Nhị phu nhân tra xét, sổ sách cũng do lão nô giữ ạ." Đại Tổng Quản ở trong phủ cũng nhiều năm như vậy, đối với nhiều chuyện đều nhìn vô cùng ràng, chỉ là từ trước tới nay người cầm quyền trong phủ đều là Nhị phu nhân, hành động bây giờ của đại tiểu thư ràng chính là muốn đoạt quyền, nô tài như lão biết phải làm gì.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Cho dù Thư Nhã Phù là đại tiểu thư, có quyền trông coi chuyện tình trong phủ, nhưng từ trước tới nay trong phủ này đều do Nhị phu nhân cầm quyền, hôm nay như vậy, sợ là hai bên xảy ra xung đột. "Sao? Bà ta có thể xem, còn ta thể xem?" Nhã Phù nhướng mày, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ, cứ như vậy nhìn Đại Tổng Quản hoảng loạn, người thông minh như lão ta, nên biết lựa chọn thế nào. Đại Tổng Quản ngẩng đầu nhìn thần sắc của Nhã Phù, mặc dù mặt là nhu hòa, tươi cười, nhưng lão khỏi cảm thấy uy thế người nàng, đối diện với thần sắc đó của Nhã Phù, trong bụng Đại Tổng Quản cũng run lên, nhưng kịp thời bình tĩnh lại, cũng biết mình nên làm như thế nào. "Đại Tổng Quản, ngươi nhanh tìm Nhị phu nhân lấy , ta và mẹ cùng với ngươi chuyến, lát nữa kiểm tra lại chỗ này sau, bây giờ xem kho của Nhị phu nhân và Tam phu nhân các nàng chút!" Thư Vũ Trạch híp đôi mắt , khả ái phất tay với Đại Tổng Quản. ra cậu rất tò mò muốn nhìn thấy nét mặt của Nhị phu nhân! Hiểu mẹ mình có tính toán gì, nhưng cậu chờ mong rất lâu rồi, nữ nhân kia để ý nhất là quyền lực trong tay, nếu như mẹ tước đoạt quyền lực trong tay bà ta từng chút từng chút , chắc so với giết bà ta còn khó chịu hơn, có lúc trừng trị người nên là cho họ cái chết êm ái, như vậy sao có thể cảm thấy khổ sở! Thư Nhã Phù luôn luôn tin tưởng ta phạm người người cũng phạm ta, nếu người phạm ta, ta nhất định khiến cho họ khổ sở gấp trăm ngàn lần! Đối phó với kẻ địch, phải nhìn trúng, đâm trúng tim đen! Muốn đối phó với người, biện pháp tốt nhất chính là lấy thứ mà họ để ý nhất, ở trước mặt họ quang minh chính đại cướp , chỉ sợ mùi vị đó khiến cho đối phương có cảm giác rất tốt rồi.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mà bây giờ. . . . . . Nhị phu nhân biết chuẩn bị xong chưa? Ôm Vũ Trạch từ từ ra ngoài, bây giờ mặt Thư Nhã Phù và Vũ Trạch, lớn , đều là nụ cười vô cùng chói mắt, trong ánh mắt của người khác vô cùng xinh đẹp. Chương 20: Cũng đúng lúc "Ngươi cái gì? Kiểm tra nhà kho, tại sao, nhà kho riêng của bản phu nhân tùy tiện kiểm tra liền kiểm tra sao?" Nhị phu nhân giận dữ đứng lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù thanh thản ngồi đó. "Nhị phu nhân, đây cũng được lão gia đồng ý rồi, mà hôm nay đại tiểu thư cũng đặc biệt tới hỏi Nhị phu nhân sổ sách nhà kho lớn." Đại Tổng Quản cung kính cúi đầu đứng ở bên, nhìn sắc mặt của Nhị phu nhân.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn "Muốn kiểm tra lại sính lễ vào nhà kho trong phủ kiểm tra là được, chẳng lẽ trong danh mục sính lễ có khác nhau sao, còn phải náo nhệt muốn kiểm tra nhà kho của bản phu nhân! Còn nữa, Đại Tổng Quản, ngươi nên biết tại ai là chủ nhân trong nhà này, nếu lão gia giao cho ta xử lý, tự nhiên ta muốn mọi chuyện được xử lý tốt, mà sổ sách cũng thể ai muốn xem liền lấy xem. Nếu khi xảy ra vấn đề gì, lão gia hỏi tới, ta nên bẩm báo với lão gia như thế nào?" Nhị phu nhân cau mày chặt, vẫn tức giận như cũ, chỉ là giờ phút này cũng giảm xuống chút, tức giận chỉ có thể do đắc ý của Thư Nhã Phù, xem ra nàng ta nhận ra danh mục sính lễ này có vấn đề, ngờ nàng ta lại thông minh, nhưng như vậy sao, muốn kiểm tra nhà kho, nàng ta nghĩ rằng ở nơi này có thể tra được thứ gì? Ngồi lại vị trí, bưng ly trà bàn từ từ uống, điều chỉnh lại tâm tình, mới giương mắt nhìn sang Thư Nhã Phù ở bên, mỉm cười : "Nhã Phù, chuyện này ta muốn mời lão gia, nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng tiện khai báo, phải ?" Phân chia tiền tài trong phủ, tiền chi mỗi tháng đều qua tay bà, đương nhiên bà cũng chia cho mình hơn phân nửa ở trong đó, còn những thứ khác trong viện, dĩ nhiên cũng có chút sơ hở. Bây giờ Thư Nhã Phù mở miệng đòi sổ sách, ràng chính là cướp quyền lực của bà trong phủ này, bà mới là nữ chủ nhân trong phủ này, nha đầu như nàng ta có tư cách gì tới tranh đoạt với bà. "Ông ngoại đồng ý rồi, ông ngoại tổng quản dẫn mẹ kiểm tra tất cả, lão nãi nãi, người lớn tuổi xác định có lúc già nua si ngốc gì sao, bình thường có thể hoa mắt hay ...?" Thư Vũ Trạch xoay đầu , vẻ nghi hoặc nhìn gương mặt Nhị phu nhân được bảo dưỡng rất tốt của, ân cần hỏi han. Lão nãi nãi. . . . . . Già nua si ngốc. . . . . . Hoa mắt. . . . . ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn. Đứa con hoang đáng chết cư nhiên chuyện như vậy với bà, sắc mặt Nhị phu nhân cứng ngắc vô cùng khó coi, trước ngực phập phồng, nỗ lực đè nén cơn giận của mình. "Nhị phu nhân, ngươi cũng biết sổ sách trong phủ, ta có quyền xem!" Thư Nhã Phù vẫn trầm mặc mở miệng, mỉm cười nhìn vẻ mặt đen thui của Nhị phu nhân, rất hời hợt. Đây là nàng nhắc nhở Nhị phu nhân, nàng mới là đại tiểu thư trong phủ này! Cho dù bà ta có ra địa vị, cũng thể xem mình là nữ chủ nhân trong phủ này được, sổ sách là do đại tiểu thư nàng làm, muốn xem căn bản cũng cần Nhị phu nhân đồng ý hay , đây là quyền lực của nàng, hôm nay nàng tới chỉ là muốn xem sổ sách, phải tới trưng cầu đồng ý của bà ta! "Tỷ tỷ, ngờ tỷ ở đây với mẹ, vốn muốn đặc biệt chúc mừng tỷ tỷ, muội thấy tỷ tỷ tốt phúc, hôm qua Tề vương Điện hạ cho người đến tặng sính lễ, bao lâu nữa tỷ tỷ được gả vào vương phủ làm phi rồi!" Đúng lúc này Thư Hương Di từ ngoài cửa vào, sắc mặt vui mừng nhìn Thư Nhã Phù. "Chuyện sau này ai mà biết được!" Hơi híp mắt lại mỉm cười nhìn Thư Hương Di chạy đến vừa đúng lúc, nàng ta ở bên ngoài nghe hồi lâu, con trai sớm cho nàng biết. "Hôm nay tỷ tỷ tới đây chẳng lẽ là vì chuyện sính lễ? Có vấn đề gì sao?" Thư Hương Di nghi hoặc hỏi. "Ai, được coi trọng, theo lý thuyết hoàng thượng hạ chỉ gả ta cho Tề vương làm vương phi, sính lễ hôm nay ngay cả vị trí trắc phi cũng bằng!" Khẽ lắc đầu, dáng vẻ Nhã Phù ra vẻ cảm khái thở dài sâu cái. "Chuyện này. . . . . . Mẹ, An quý phi cũng là tỷ tỷ của mẹ, nếu như mẹ mời Quý Phi nương nương, hôn này nhất định khiến hoàng thượng coi trọng nhiều hơn, dù sao đây cũng là chuyện mà hoàng thượng tự mình hạ chỉ ban hôn, cũng thể đại khái được." mặt có mấy phần ngượng ngùng, sau đó Thư Hương Di lập tức chuyển hướng sang Nhị phu nhân, tới bên cạnh Nhị phu nhân , khuôn mặt là vẻ mong đợi.d∞đ∞l∞q∞đ Bây giờ phải Thư Nhã Phù muốn lấy lại quyền lực trong phủ, như vậy họ dùng hôn của nữ nhân này với nàng chút, nàng tin Thư Nhã Phù hiếm có được cơ hội gả vào vương phủ, còn có thể biết nắm bắt, bây giờ nàng chính là cố ý cho Nhã Phù nghe, ý tứ rất đơn giản, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời các nàng, tất nhiên kêu An quý phi giúp đỡ ngươi vài lời tốt đẹp trước mặt hoàng thượng. "Đúng, ta cũng có thể đến gặp An quý phi chuyện chút. . . . . ." Hiểu ý tứ trong lời của Thư Hương Di, tại Nhị phu nhân khôi phục lại thần sắc bình thường, đoan trang tao nhã, khẽ gật đầu, mở miệng , nhưng mới được nửa ngừng lại, ánh mắt chuyển qua người Nhã Phù. Đuôi lông mày hếch lên, họ tính toán rất tốt nha! nghĩ nàng ngu ngốc sao? Tìm An quý phi, An Quý phi còn chưa gây phiền toái cho nàng sao, dưới gối An quý phi còn có Tam hoàng tử, vì vậy Tề vương dĩ nhiên là cái gai trong mắt bà ta, dù nàng thế nào cũng là đại tiểu thư của Hầu phủ, trong tay cha nắm giữ binh quyền, sao bà ta có thể giúp đỡ Tề vương có được ủng hộ của Hầu phủ. Nhìn Nhã Phù cười như cười, tư thế như chờ nàng tiếp, thấy bất kỳ nóng nảy hoặc là vui sướng nào, khiến Nhị phu nhân cũng nghĩ ra nàng suy nghĩ gì? "Nhã Phù . . . . . ." Cuối cùng vẫn là Nhị phu nhân kịp đợi tính mở miệng tiếp, nhưng mới vừa mở miệng, liền bị Lục Liễu đột nhiên xông vào cắt đứt. "Đại tiểu thư, Nhị phu nhân, xong rồi! Tam phu nhân. . . . . . Ra. . . . . . Gặp chuyện may." Lục Liễu thở hổn hển ràng, nhưng thần sắc đầy hoảng sợ. Sao lúc này Lục Liễu lại đột nhiên chạy tới, Tam phu nhân có chuyện gì? Nàng cố ý kêu Lục Liễu thông báo cho Tam phu nhân và Tứ phu nhân, nàng chuẩn bị kiểm tra nhà kho, cố ý muốn xem hai người bọn họ có phản ứng gì. Chỉ là bộ dạng bây giờ của Lục Liễu hình như có chuyện gì xảy ra? Nhã Phù nhìn Lục Liễu, lạnh nhạt : "Bình tĩnh chút, ràng xem có chuyện gì xảy ra, vội vàng hấp tấp còn ra gì nữa!" "Tam phu nhân trúng độc, ngay sau đó nha hoàn Hồng Liên, thân thiếp theo bên người nàng cũng trúng độc!" Lục Liễu thở mạnh mấy hơi, nuốt nuốt nước miếng. "Làm sao lại trúng độc? Bây giờ như thế nào?" Sắc mặt Nhị phu nhân biến đổi, chợt giật mình, dù thế nào cũng ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy. "Tam phu nhân vẫn hôn mê bất tỉnh, thời điểm khi nô tỳ vừa tới, thấy mọi người loạn thành đoàn, phái người tìm đại phu rồi! Nô tỳ cũng nhanh chóng tới đây thông báo cho phu nhân và đại tiểu thư." Nhị phu nhân cũng hỏi nhiều nữa, lập tức đứng dậy rời , vội vàng chạy tới đình viện của Tam phu nhân, chuyện lớn trong phủ này bây giờ vẫn do bà phụ trách xử lý, xảy ra chuyện như vậy nhất định phải tìm được kẻ hạ độc, nếu Hầu Gia nhất định trách cứ bà tội danh quản giáo tốt.diễn-đàn-lê-quý-đôn "Mẹ!" Thư Vũ Trạch nhìn những người khác vội vàng rời , còn mẹ mình vẫn còn ngồi tại chỗ, dáng vẻ như có điều suy nghĩ. ", chúng ta cũng xem xem có chuyện gì xảy ra?" Trùng hợp với thời điểm nàng sai Lục Liễu đến đó, đúng lúc lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng nhìn dáng dấp Nhị phu nhân vừa rồi hình như vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ trong chuyện hạ độc này còn có kỳ quái gì, hình như tất cả đều xảy ra vào đúng lúc này. Hơn nữa Lục Liễu là người của ai, mới vừa rồi khi nàng vừa tiến vào Tam phu nhân trúng độc, nhưng đại phu còn chưa tới nàng biết là trúng độc, thân phận của Lục Liễu này cũng rất có vấn đề.
Chương 21: Người nào hạ độc? Khi đám người chạy tới trong sân của Tam phu nhân, thấy sắc mặt của nhóm người hầu hoản loạn ở bên ngoài nhìn quanh, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cho dù bọn họ tò mò, nhưng cũng dám tùy tiện vào xem, chỉ sợ xảy ra chuyện gì trách tội lên đầu của mình. Nhị phu nhân mang người vào trong phòng của Tam phu nhân, đại phu đến, bắt mạch cho Tam phu nhân, thần sắc có chút nặng nề, mà nha hoàn Hồng Liên của Tam phu nhân được đưa vào căn phòng bên cạnh.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn "Như thế nào rồi? Đại phu, Tam phu nhân thế nào rồi?" Nhị phu nhân cau mày nhìn Tam phu nhân nằm giường, lại nhìn đại phu bắt mạch xong vội vàng tiến lên hỏi. "Triệu chứng của Tam phu nhân rất giống bị trúng độc, về phần là độc gì, sau khi phải tiến hành bước chẩn bệnh nữa mới biết được." Thần sắc lão đại phu có chút nghi hoặc, chậm rãi . "Vậy có nguy hiểm đến tính mạng ?" Nhị phu nhân nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tam phu nhân ở giường chút, mặc dù trong lòng có chút hả hê, nhưng tại cũng quan tâm đến việc này, việc cấp bách trước tiên là cần phải biết xảy ra chuyện gì. Lúc này Tứ phu nhân cũng tới nơi, sau khi vào chỉ đứng lẳng lặng ở bên, nét mặt bình thản cũng có gì khẩn trương hoặc là có thần sắc khác, hình như có chuyện gì xảy ra Tam phu nhân cũng làm như có quan hệ gì với bà ta. "Tam phu nhân trúng độc nặng lắm, tạm thời nguy hiểm đến tính mạng." "Làm phiền đại phu rồi, An Lam đưa đại phu rồi lấy thuốc luôn." Sau khi đưa đại phu , ra khỏi phòng của Tam phu nhân, bọn họ lại tụ họp trong sảnh của Tam phu nhân, ngồi ở chủ vị, sắc mặt Nhị phu nhân cứng ngắc, rất khó coi, mà phía dưới là hai nha hoàn và gã sai vặt quỳ. "Tại sao Tam phu nhân lại trúng độc, tất cả các ngươi phải cho bản phu nhân, nếu để cho ta điều tra ra là ai hạ độc, nhất định tha!"diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn "Phu nhân, chuyện trong phòng của Tam phu nhân đều do Hồng Liên xử lý, nô tỳ căn bản thể tùy tiện vào, nô tỳ biết vì sao lại như vậy." tiểu nha hoàn khóc như hoa lê đái vũ ngừng dập đầu. Nét mặt của tiểu nha hoàn khác sợ hãi, chỉ sợ chuyện đến đầu của mình. "Các ngươi còn , người nào phát Tam phu nhân trúng độc đầu tiên?" Nhị phu nhân tức giận lạnh mắt hỏi. "Phu nhân, là nô tỳ phát , trước đó Hồng Liên bảo nô tỳ chuẩn bị trà cho Tam phu nhân, nhưng nô tỳ đợi ngoài cửa hồi lâu cũng thấy Hồng Liên tới lấy trà, nô tỳ mới tự tiện bưng trà vào bên trong, ngờ sau khi vào liền nhìn thấy Tam phu nhân và Hồng Liên, cả hai đều té xuống đất. Nô tỳ biết vì sao Tam phu nhân và Hồng Liên lại trúng độc, phu nhân, người nhất định phải tin tưởng nô tỳ." Tiểu nha hoàn sợ hãi kia tên là Tiểu Lan, lúc này được hỏi tới, xong liền khóc rống lên. Tứ phu nhân ngồi ngay ngắn bên, tỉnh táo xem Nhị phu nhân thẩm vấn, dáng vẻ hoàn toàn có chút quan tâm, vẫn từ từ uống trà trong tay, nghe Tiểu Lan vừa vừa khẽ nâng mắt lên liếc nhìn, sau đó tầm mắt lại thấp xuống, bộ dáng thờ ơ. Nhã Phù ngồi ở bên, ánh mắt quét qua tất cả mọi người ở đây, đáy lòng cũng có chút tò mò, mà nhìn Lục Liễu ngoan ngoãn đứng ở bên, nhìn ra có gì khác thường, về phần Tứ phu nhân kia, nhìn người dịu dàng động lòng người, sau khi vào cũng thêm lời nào, vẫn luôn yên lặng đợi ở bên. Mà nhìn hai tiểu nha hoàn cũng giống như dối! Chỉ là, nếu như vậy tại sao Tam phu nhân đột nhiên lại trúng độc? " Trước đó Tam phu nhân có ăn thứ gì , hoặc có đụng thứ gì ?" Khuôn mặt Nhị phu nhân đen lại, chau mày.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn "Phu nhân ăn trưa rồi ngủ trưa, đến lúc thức dậy Hồng Liên đến hầu hạ, cũng bảo nô tỳ chuẩn bị trà, lúc sau trong đó bị hạ độc rồi." Tiểu Lan sợ hãi, nhưng mà liên tiếp cũng ăn khớp ràng, mà tiểu nha hoàn khác cũng ngừng khóc, ngừng dập đầu. "Bữa trưa là ai chuẩn bị, có ai chạm qua?" "Bữa trưa Tam phu nhân muốn tự mình làm ít đồ ăn, là Tam phu nhân tự mình chuẩn bị, tất cả trước sau đều là Hồng Liên hầu ở bên cạnh Tam phu nhân, những người khác tới gần." Sau đó Tiểu Lan từ từ nhìn về phía Lục Liễu, sợ hãi , "Sau khi Tam phu nhân thức dậy, nô tỳ có thấy Lục Liễu đến." Lục Liễu vừa nghe thấy Tiểu Lan nhắc đến mình, sắc mặt tái , lập tức bước ra quỳ rạp xuống dưới đất, : "Nhị phu nhân, nô tỳ chỉ là phụng lệnh đại tiểu thư, tới cho Tam phu nhân biết tiểu thư cùng Đại Tổng Quản tới nhà kho kiểm tra gì đó, trước khi tới gặp Tam phu nhân, nô tỳ còn đến viện của Tứ phu nhân, Tứ phu nhân có thể làm chứng cho nô tỳ, hơn nữa khi nô tỳ tới, Tam phu nhân và Hồng Liên ngã mặt đất rồi." Quả nhiên nhanh như vậy liên lụy đến người của nàng rồi. Nhàn nhạt mỉm cười, có thể nhìn ra Thư Nhã Phù có chút khẩn trương và lo lắng, dáng vẻ lười biếng tùy ý, nàng chỉ coi đây là nghỉ ngơi, mà phải xem thẩm vấn, Thư Vũ Trạch ở bên cạnh cũng khéo léo uống trà, làm như chuyện này liên quan đến mình. "Nhã Phù, Lục Liễu có đúng như vậy ?" Nhị phu nhân ngẩng đầu nhìn Thư Nhã Phù, giọng vẫn lạnh nhạt mà hỏi. "Đương nhiên là , ta cũng kiểm tra trong viện của Nhị phu nhân rồi, nghĩ tới cần thông báo trước cho Tam phu nhân, Tứ phu nhân biết, nên sai Lục Liễu ." Nhã Phù chậm rãi mở miệng, ánh mắt cũng nhàn nhạt quét qua vẻ mặt mấy người ở đây. Mặt mày Tứ phu nhân vừa mới dịu dàng, cho người ta cảm giác là người nhu nhược an tĩnh, làm cho người ta nhìn cảm thấy đây là nữ nhân rất bình tĩnh, cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Phù, đáy mắt mang theo kinh ngạc, hiển nhiên đối với thay đổi của Thư Nhã Phù, mặc dù có nghe , vẫn là rất kinh ngạc. "Lục Liễu quả đến viện của ta, qua với ta, tỷ tỷ, nha đầu này cũng giả." Tứ phu nhân chậm rãi mở miệng, thanh mềm mại. "Nếu phải đồ ăn có vấn đề, vậy dĩ nhiên là đụng phải thứ gì, muốn biết cũng khó." Vẫn luôn luôn để ý tới, mặt Nhã Phù mang nụ cười sáng tỏ, chậm rãi đứng dậy, liếc thấy thần sắc kinh ngạc của cả đám xung quanh, hình như đối với việc nàng chuyện rất là ngạc nhiên. "Nhã Phù, ngươi biết?" mặt Nhị phu nhân rất khiếp sợ, bà đến viện của Tam phu nhân sớm hơn Thư Nhã Phù, sao bà biết. "Chúng ta xem Tam phu nhân chút!" Đứng dậy, về phía phòng của Tam phu nhân, có vài thứ lúc vừa mới vào nàng liền chú ý tới. Nàng có dùng độc, đối với mùi vị các loại độc nàng cũng có cảm giác, dĩ nhiên là người khác thể bằng. Mới vừa vào trong phòng Tam phu nhân, cũng cẩn thận để ý đồ vật xung quanh Tam phu nhân nhiều hơn, cũng vừa may vài thứ đó bị nàng phát . Nhã Phù vừa vừa : "Nếu Tam phu nhân dùng cơm sau đó nghỉ ngơi, thức dậy mới xảy ra chuyện, nhất định là lúc dậy, sau đó mới trúng độc." "Các ngươi chút, sau khi thức dậy, Tam phu nhân muốn làm cái gì?" Nghiêng người nhíu mày nhìn về phía mấy người bên cạnh Nhị phu nhân, nụ cười nhàn nhạt bên khóe miệng, câu hỏi có vài phần cố ý thừa nước đục thả câu, sau đó cũng đợi họ trả lời, cứ tiếp tục về phía trước. Bị Nhã Phù hỏi như vậy, mấy người nọ còn chưa kịp phản ứng, hai mặt nhìn nhau, mặt cũng vội vã theo.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn "Phía này sao lại bừa bãi như vậy, ràng có thể thấy được là lúc Tam phu nhân trang điểm bất tỉnh. Mà sợ rằng khi đó chính là Hồng Liên giúp Tam phu nhân trang điểm, cũng trúng độc luôn rồi." Ngón tay thon chỉ chỉ về phía bàn trang điểm, bàn trang điểm có chút bừa bãi, ràng cho thấy mới vừa dùng qua, mà mặt đất lại có thêm cái lược rơi ở đây, hiển nhiên là mới vừa rồi dùng qua, phía còn có thể thấy vài cọng tóc. "Nhưng cái này có liên quan gì đến chuyện Tam phu nhân trúng độc?" Nhị phu nhân cau mày chặt, chỉ là lúc ánh mắt quét giường của Tam phu nhân, ánh mắt đột nhiên hơi chậm lại, nhưng lập tức dời ánh mắt , lạnh giọng hỏi. Mấy người kia cũng tò mò, đến tột cùng là người nào hạ độc? Chương 22. Độc liên quan đến sính lễ. Thư Nhã Phù vẫn luôn chú ý vẻ mặt và thần sắc của mấy người xung quanh, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân đột nhiên hơi chậm lại, mặc dù chỉ là chuyện trong nháy mắt, nhưng tất cả đều bị nàng xem ở đáy mắt. Vốn dĩ nàng muốn biết tại sao Nhị phu nhân nghe được chuyện xảy ra của Tam phu nhân, thần sắc quái dị, rất căng thẳng, tại hình như chính bà ta cũng phát vài đồ vật, cho nên mới có nét mặt như bây giờ. Nhã Phù chậm rãi tới bên cạnh giường, khóe miệng từ từ nâng lên nụ cười thản nhiên, có thâm ý nhìn mấy người, sau đó đưa tay lấy khăn tay của mình ra, cách khăn tay lấy cây trâm cắm đầu Tam phu nhân xuống. Trâm cài được làm bằng vàng, tinh xảo khéo léo, hình vẽ hoa mai lúc nở, mấy chiếc lá rủ xuống, mà mặt gắn đá quý màu hồng xung quanh cũng nạm những viên đá quý màu vàng óng ánh, vừa nhìn biết đây là vật thượng thừa. Nhìn động tác của Nhã Phù, chân mày Nhị phu nhân nhíu lại chặt, hai tay buông xuống cũng tự giác nắm chặt, cái trâm vàng này bà ta từng thấy, chỉ là ngờ lại được Tam phu nhân cài ở đầu, hơn nữa còn xảy ra chuyện như vậy. "Đây chính là nguyên nhân vì sao Tam phu nhân và Hồng Liên cùng bị trúng độc!" Cầm tram vàng lên, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh cái, gỡ xuống cái vòng bạc hôm nay mình cao hứng đeo, nhàng vẽ cái trâm cài, vòng bạc lập tức xuất màu đen.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Vừa như thế, những người khác cũng hiểu , trâm vàng này có độc, mà Tam phu nhân và Hồng Liên có phát giác, khi trang điểm đem trâm vàng này cài ở đầu, hai người chắc là đều dùng tay đụng vào cái trâm, cho nên mới đồng thời trúng độc, mà Tam phu nhân đem trâm cài ở đầu, moi người đều nghĩ trúng độc là do đồ ăn lúc trước, có mấy ai nghĩ tới chuyện trúng độc do cây tram này chứ. Từng người nhìn vòng bạc ra màu đen, cầm được thầm hít vào hơi. "Trâm cài tinh xảo, chắc chắn phải người bình thường có thể có." Tứ phu nhân vẫn luôn trầm lại mở miệng, nhìn trâm cài này giọng khen câu. Nghe được lời Tứ phu nhân , ánh mắt Nhã Phù dừng lại ở người của nàng ta, nhìn nàng ta chỉ câu như vậy, lại im lặng giống như trước, bộ dạng lạnh lùng . "Cái trâm cài này hình như nhìn khá quen !" Thư Vũ Trạch ở bên cạnh Nhã Phù, lẩm bẩm nho . Thư Vũ Trạch nghiêng đầu nhìn trâm vàng mẹ mình cầm tay, biết vì sao lại cảm thấy khá quen, nhưng lúc nghĩ ra nhìn thấy đồ trang sức này ở đâu, theo thường lệ mẹ cậu rất ít mang những thứ này, mẹ vẫn luôn cảm thấy đeo vàng đội bạc quá phiền toái, bình thường nhiều lắm là đeo lên hai đồ trang sức đơn giản, hơn nữa là lấy ngọc làm chất liệu. nhóm người lần nữa trở lại tiền sảnh, Nhị phu nhân nhíu mày, ánh mắt sáng quắc nhìn chăm chú Nhã Phù, lạnh lùng : "Nhã Phù, làm sao ngươi biết trâm vàng này có độc? Hơn nữa còn có nha hoàn của ngươi, sau khi Lục Liễu tới viện Tam phu nhân, Tam phu nhân bị hạ độc rồi sao?" Bà ta tại hiểu được mình liên lụy rồi, biết Lục Liễu tới, ngược lại đem ánh mắt hoài nghi đặt ở người của nàng. "Nhị phu nhân phỏng đoán đơn giản như vậy, cũng cần ta ra chắc hẳn các ngươi cũng có thể biết, mới vừa rồi ta cũng rất ràng, Nhị phu nhân còn ràng, muốn ta lại lần! Về phần Lục Liễu, lúc trước rồi, là theo lời của ta tới thông báo cho Tam phu nhân biết, thời điểm đến Tam phu nhân ngất xỉu, lại xét từ phương diện khác, bản tiểu thư hình như có lý do gì đối phó với Tam phu nhân, huống chi là hạ độc hại nàng ta!"diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Đối với chuyện mình bị hoài nghi, chút lo lắng bị liên quan cũng có, lúc trước nàng là làm việc và nghỉ ngơi, chỉ là cười lạnh nhìn Nhị phu nhân, thản nhiên ngồi ở ghế chậm rãi . "Tỷ tỷ, tỷ cũng thể trách mẹ đa nghi, dù sao tại việc nhà là do mẹ xử lý, mẹ có trách nhiệm phải tìm ra người hạ độc lần này, nếu khi Tam phu nhân có chuyện gì xảy ra, mẹ khó thoát khỏi bị trách cứ." Thư Hương Di ngồi cách Nhã Phù xa, ôn nhu mở miệng, đáy lòng cũng hận thể có liên lụy đến người Thư Nhã Phù . "Mẹ, cái trâm vàng này chất liệu rất nhẵn mịn, kiểu dáng rất tinh tế! Hẳn phải là người nào cũng có thể có được! Nếu như truy ra xuất xứ cái trâm vàng này, có thể tìm được người hạ độc lần này." Nhã Phù lấy khăn tay gói trâm vàng cầm lên, giơ cao về phía ánh mặt trời ở cửa sổ nhìn, màu sắc Thủy Tinh óng ánh sáng long lanh, màu vàng bao quanh hoa mai, phương thức kiểu dáng đặc biệt, thợ làm cũng là độc đáo. "Chỉ là cái trâm vàng bình thường, làm sao có thể dựa vào người nào làm trâm vàng cho rằng người đó có tội, người nào cũng có thể bôi độc lên ." Nhị phu nhân nghe Nhã Phù có ý tưởng muốn điều tra xuất xứ của cái trâm, đáy mắt lóe lên, bộ mặt đồng ý mà mở miệng. "Đúng vậy, tỷ tỷ, chuyện này hay là để cho mẹ thăm dò chứng cứ, tỷ tỷ, tại chuyện quan trọng nhất là chuẩn bị đám cưới gì đó, chắc chắn coi như cha biết, cũng để cho tỷ tỷ hao tâm vào những việc vặt này ." Thư Hương Di ôn nhu mở miệng, chuyện kiểm chứng này để cho mẹ mình tới xử lý, như vậy mặc dù tìm ra hung thủ cuối cùng, cũng tìm người thế thân tới chịu cái tội này, Nhị phu nhân cũng vì vậy mà bị dính líu, bị trách tội cai quản tốt, nhưng nếu như Thư Nhã Phù dựa vào thân phận đại tiểu thư tới chen vào tay, ngược lại khiến Nhị phu nhân phiền toái hơn, hơn nữa Thư Hương Di cảm giác mẹ mình rất coi trọng chuyện lần này, cho nên cũng mở miệng giúp đỡ Nhị phu nhân. "Bốp —diễnđàn✪lê✪quýđôn—!" Nhã Phù đột nhiên vỗ tay xuống cái ghế vịn, bộ dáng tỉnh ngộ chợt hiểu, mặt càng tăng thêm phần vui mừng: "Đúng vậy, được muội nhắc nhở như vậy, tỷ đột nhiên nhớ ra chuyện!" Mà Thư Vũ Trạch, bộ dạng cũng bừng tỉnh hiểu ra, khuôn mặt nho đột nhiên vui ra, đáy mắt màu hổ phách tràn đầy vẻ giảo hoạt, tư thế chuẩn bị xem kịch vui. "Tỷ tỷ cũng cảm thấy lời của ta đúng, chuyện này vẫn là để cho mẹ xử lý, mẹ nhất định giúp Tam phu nhân tìm ra người hạ độc lần này." Thư Hương Di chỉ coi là Nhã Phù đồng ý lời nàng ta , lập tức mặt mày hớn hở mở miệng. "Ta lấy chồng hay , chuyện này tới phiên ngươi tới hao tâm, chỉ là ngươi đột nhiên chuyện đám cưới này, ngược lại nhắc nhở ta." Nhã Phù chậm rãi đứng dậy, khóe miệng lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn về phía Đại Tổng Quản đứng bên phân phó: "Đại Tổng Quản, làm phiền ngươi đến nhà kho đem lấy đôi hoa tai và vòng tay trong sính lễ của ta ra đây!" "Đại tiểu thư, biết là muốn lấy đôi hoa tai và vòng tay nào?" Đại Tổng Quản có chút , lúc này đột nhiên sai ông lấy đồ trang sức sính lễ làm cái gì? "Ông xem rồi tự nhiên biết lấy cái nào." Nhã Phù tùy ý khoát khoát trâm vàng tay, ý bảo Đại Tổng Quản nhìn, trong miệng có thâm ý. Mà nghe Nhã Phù , Nhị phu nhân vốn trấn định tự nhiên, thần sắc đột nhiên biến đổi rất nhanh, vẻ mặt trở nên kỳ quái, khuôn mặt có chút khó coi, nhìn chăm chú vào người Nhã Phù, muốn nhìn xem nàng để cho Đại Tổng Quản lấy đồ, có phải biết cái gì hay ! Mà sắc mặt của Thư Hương Di cũng được tốt lắm, dù sao nhìn Nhã Phù cầm trâm vàng, ý bảo cho Đại Tổng Quản nhìn, bộ dạng hình như có ý đồ khác, hơn nữa đoán chừng trong này có liên quan đến sính lễ vương phủ đưa tới, điều này làm cho đáy lòng bà ta nhất thời lo lắng, chẳng lẽ Tam phu nhân trúng độc có liên quan gì đến sính lễ này sao?diễn✿đàn-lê-quý✿đôn Nhìn thần sắc Nhị phu nhân quái dị, lo lắng ở đáy lòng Thư Hương Di từ từ lan rộng ra, có chút , nhưng cũng phỏng đoán chuyện này có liên quan với sính lễ, nếu là như vậy, người phụ trách nhận lấy danh mục quà tặng và sính lễ là Nhị phu nhân, nhất định là trốn thoát tội, mà chuyện sính lễ có vấn đề, sợ là cũng bị người tra được.
Chương 23. Nhị phu nhân bị đánh "Tỷ tỷ rốt cuộc sai Đại Tổng Quản lấy cái gì? Sính lễ có liên quan gì với chuyện Tam phu nhân trúng độc sao?" Thư Hương Di nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nhã Phù, đáy lòng bất an cũng ức chế được mà lan rộng ra, trong thời gian chờ đợi tâm trạng cũng yên. "Cái này đợi Đại Tổng Quản cầm đồ vật đến, các ngươi nhìn rồi biết." Thư Nhã Phù mỉm cười tùy ý câu, ở bên từ từ uống trà, đem đáy mắt Thư Hương Di thỉnh thoảng lộ ra khẩn trương thu vào tầm mắt, nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi ở bên. Vừa trở lại, Đại Tổng Quản cầm đôi hoa tai và vòng tay, đặt khay, mà sau khi Đại Tổng Quản vào, đáy mắt vẫn khó có thể che giấu khiếp sợ, tựa hồ trong quá trình lấy đồ phát được gì đó rất chấn động. "Đại tiểu thư, đồ lấy ra rồi." Đáy lòng Đại Tổng Quản phức tạp đem khay trình lên, nhìn vẻ mặt thanh thản tùy ý của Thư Nhã Phù, đáy lòng khiếp sợ.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Lão mới vừa đến nhà kho, đem tất cả đồ trang sức ở trong sính lễ tất cả đều lấy ra, mà đúng như đại tiểu thư , lão nhìn biết nên cầm cặp vòng tay và vòng tai kia, mà sau khi kiểm tra toàn bộ ở nhà kho, lão cũng chỉ là nhìn thấy đại tiểu thư và tiểu thiếu gia tùy ý quét qua sính lễ gì đó, cũng có cẩn thận kiểm tra, vậy mà nàng lại dễ dàng biết trong đó có đồ vật gì, phần năng lực trí nhớ này cho dù lão là Đại Tổng Quản, người quản lý sổ sách nhiều năm, sợ rằng đều khó có thể nhớ được vật phẩm trong thời gian ngắn như vậy. Mà lấy gì đó ra trong lòng ông cũng nghi hoặc nặng nề, hiểu tại sao liên quan đến sính lễ. "Nhã Phù, ngươi làm cái gì vậy, sính lễ có thể tùy ý để cho người ta lấy ra sao, nhu vậy được!" Nhíu chặt lông mày, sắc mặt Nhị phu nhân rất khó coi, nhất là sau khi biết Nhã Phù sai Đại Tổng Quản lấy đồ, sắc mặt vẫn hoà nhã, người biết chỉ coi bà ta bởi vì chuyện của Tam phu nhân mà thần sắc nghiêm túc, nhưng biết tại ở trong nội tâm bà ta bất ổn sợ rằng loạn vô cùng. “Sính lễ này cũng sớm bị người động tới, ta cũng phải là người đầu tiên động vào, Nhị phu nhân, ngươi có đúng ?" Nhìn Nhị phu nhân giương lên nụ cười rực rỡ, Nhã Phù lên trước cầm vòng tai khay lên. Sính lễ này sớm bị Nhị phu nhân động tay chân qua, sao lại nàng biết, chỉ là nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện của Tam phu nhân như vậy, đây cũng là chuyện ngoài dự liệu của nàng. "Các ngươi đều ở đây? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, tại sao Tam phu nhân tốt ở trong viện lại bị trúng độc!" Lúc này, Thư Diệu Kỳ vừa ra ngoài trở về, người trong phủ cũng đem chuyện bẩm báo lên, cũng chạy tới, nhìn phần lớn mọi người ở chỗ này, vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng cương cứng, tức giận lạnh lùng, hai mắt trợn to nhìn người xung quanh, trừ bỏ lúc nhìn Nhã Phù và Vũ Trạch, mặt hơi nhu hòa chút. Hầu Gia ở trong phủ dĩ nhiên là chủ tử liêm chính, uy nghiêm phải cho những người khác phản kháng, mà giờ khắc này mang theo tức giận, càng thêm mấy phần sát khí của quân nhân, khiến mọi người dám nhìn thẳng ánh mắt của ông. "Ông ngoại cũng đừng tức giận, chuyện này mẹ xử lý tốt, mẹ tìm được trâm vàng bị bôi độc rồi! Ông ngoại, người xem chính là cái này!" Vũ Trạch cười hì hì cầm trâm vàng Nhã Phù vừa mới để lên bàn, chạy đến trước mặt của Hầu Gia, khéo léo giúp đỡ mẹ mình tranh công.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn Người khác sợ Thư Diệu Kỳ, sợ uy nghiêm của ông cũng dám hô to hơi, nhưng đây đối với Nhã Phù và Vũ Trạch cũng có ảnh hưởng quá lớn, hai người vẫn như cũ, cười nhàng, cười đáng rực rỡ. "Ừ, Vũ Trạch biết nghe lời !" Sắc mặt Hầu Gia nhu hòa xuống, đưa tay sờ sờ tóc Vũ Trạch, sau đó mới nhận lấy trâm vàng cẩn thận nhìn chút. "Tam phu nhân như thế nào rồi?" Khẽ cau mày, lạnh nhạt nhìn Nhị phu nhân đứng ở bên cạnh, Hầu Gia hỏi. "Bẩm lão gia, Tam phu nhân và nha hoàn Hồng Liên, hai người đều ở đây, được nha hoàn phát sớm, cho nên trúng độc nghiêm trọng lắm, đại phu cũng đến xem qua, mà bây giờ có bộ trâm cài này, chỉ cần cho đại phu xem là độc gì, là có thể giải độc phục hồi! Lão gia, những chuyện này vẫn nên để cho thiếp xử lý là được, ngài ở bên ngoài lao lực chớ vì chuyện này mà làm tổn hại tinh thần!" mặt Nhị phu nhân mang theo mấy phần mỉm cười, hình như lại khôi phục là Nhị phu nhân ngày thường đoan trang thanh nhã. "Ở nhà xảy ra chuyện như vậy, nàng ta sao có thể an tâm được, hơn nữa nếu Vũ Trạch Nhã Phù tìm ra trâm vàng, như vậy chuyện lần này liền giao cho Nhã Phù xử lý, nàng cũng có thể nghỉ ngơi chút rồi, phải bình thường nàng quản bọn họ sao, sao lại để xảy ra chuyện như vậy!" câu của Hầu Gia, gần như đem quyền lực của Nhị phu nhân thu lại, giao đến tay Nhã Phù. Nghe Hầu Gia , mặt Nhị phu nhân mới nâng lên mỉm cười lập tức cứng lại, khuôn mặt khó có thể tin, bà ta xử lý tất cả mọi chuyện lớn trong phủ cũng nhiều năm, mà chuyện trong phủ hầu như tất cả đều phải qua đồng ý của bà mới có thể thực , mà bây giờ cũng bởi vì chuyện này, Hầu Gia liền đem tất cả quyền lực tay bà lấy cho Thư Nhã Phù, điều này làm cho bà trong khoảng thời gian ngắn phản ứng kịp. " ra nên nghỉ ngơi nhiều chút, mẹ của ta tuổi còn trẻ, thông minh cơ trí, tuệ nhãn biết châu (có mắt nhìn người, biết phân biệt giả), tài mạo song toàn, thể lực tốt, sử dụng chút xíu, vẫn có thể." Mặt Thư Vũ Trạch vẫn cười ưu nhã đáng , rất khéo léo dùng các từ ngữ tốt đẹp nâng cao mẹ của mình, gián tiếp đập chết Nhị phu nhân.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Lời này nghe tốt, tất cả đều là từ ngữ ca ngợi, nhưng là nâng cao Nhã Phù, phương diện khác cũng là Nhị phu nhân tuổi già sức yếu, đầu óc chậm chạp, thể chèo lái nhiều, quyền lực trong phủ nên giao ra tốt hơn. Nhã Phù ngăn cản con trai của mình, con trai điều trong đáy lòng nàng, ra cũng là có chuyện như vậy! Cho nên. . . . . . "Vũ Trạch, đừng như vậy!" Nhã Phù chậm rãi mở miệng. Thư Hương Di nhìn sắc mặt nhu hòa của cha mình nhìn Thư Nhã Phù cùng Thư Vũ Trạch, rồi nhìn về phía họ, gương mặt những người khác lại rất căng thẳng, đáy lòng càng thêm ghen tỵ, theo ý nàng, trừ việc Thư Nhã Phù là con của vợ cả, cái thân phận đại tiểu thư này, ở ngoài nàng có biện pháp thay đổi, cái khác, mặc kệ điểm nào, nàng cũng ưu tú hơn Nhã Phù, đừng trước kia nàng ta si si ngốc ngốc, coi như tại tốt thế nào, nữ nhân coi trọng nhất là danh tiết, nàng ta sớm còn, lại mang theo đứa con hoang. Hừ! Nghe Nhã Phù mở miệng, đáy lòng Thư Hương Di cười lạnh tiếng, may mà nàng ta còn tự biết ! Mà Nhị phu nhân càng che giấu chút nào, trợn mắt trừng Nhã Phù, hình như hận thể đem nàng lột da hủy xương , bởi vì Thư Nhã Phù, Hầu Gia mới đoạt lại quyền của bà. Đuôi lông mày Nhã Phù cợt nhả, khóe mắt quét qua đáy mắt ác độc của mẹ con Nhị phu nhân, ngay sau đó bên khóe miệng nâng lên nụ cười khẽ, cho con trai bảo bối của mình ánh mắt tán thưởng: "Con trai, con đừng như vậy, mẹ xấu hổ!" Nếu họ ưa nàng, nàng muốn hàng ngày cố ý ở trước mặt họ, nôn chết họ! "Cha, người tới xem hoa tai và vòng tay này chút !" Nhã Phù cầm lấy hoa tai và vòng tay vừa mới được Đại Tổng Quản lấy ra, đưa cho Hầu Gia. "Chuyện này. . . . . . Đây là. . . . . . ?" Hầu Gia có chút nghi hoặc nhìn hoa tai và vòng tay, vừa trầm ngâm nhìn, mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, lại đem ánh mắt nhìn về phía trâm vàng Vũ Trạch vừa lấy ra đặt ở khăn tay, đáy mắt như có điều suy nghĩ, chân mày hơi nhíu lại. "Dựa vào năng lực của cha chắc hẳn cũng nhìn ra! Mà nữ nhi muốn là, hoa tai và vòng tay này đều là sính lễ của Tề Vương phủ đưa tới." Nhã Phù rất tùy ý. "Cái gì? Đây là đồ trang sức trong sính lễ?" Nghe Nhã Phù , Hầu Gia chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt càng thêm cứng ngắc khó nhìn, ánh mắt lạnh lùng quét qua người mọi người ở trong sảnh, tất cả rơi vào người của Nhị phu nhân, dòng lửa giận từ trong đáy lòng dâng lên, vốn là người hành quân đánh giặc, cũng có thói quen chính trực ngay thẳng, tức giận lại càng thèm che giấu.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Chợt đứng dậy, về phía Nhị phu nhân tát cái vào mặt bà, mà sức lực tay của Hầu Gia lớn cỡ nào, cái tát đem cả người Nhị phu nhân đánh bay ra ngoài, cả người "Phịch" tiếng rơi ghế bên kia. Mà cái tát hung hăng mang theo lửa giận, cũng đem cả người Nhị phu nhân làm cho tối tăm, cặp mắt trừng lớn tay bụm má, khóe miệng có tia máu chảy xuống, mặt đau rát, thân thể đụng vào cái ghế cũng bị đụng đau đớn vô cùng. "Mẹ ——!" Thư Hương Di cũng bị như vậy dọa sợ, đợi đến lúc phản ứng kịp, xác định bên khóe miệng Nhị phu nhân có máu đỏ tươi chảy xuống chói mắt, cả người bị dọa đến mức kêu to nhào tới. Chương 24: Đoạt quyền của Nhị phu nhân. Đối với hành động đột nhiên của Thư Diệu Kỳ, cho dù là Nhã Phù cũng kinh sợ chút, ngờ hành động của Thư Diệu Kỳ nhanh như vậy, có thể ra tay ngay lập tức, đúng là tính khí người trong quân đội, thích lề mề. "Lão gia!" Nhị phu nhân cũng chẳng quan tâm tới đau đớn mặt và người, chỉ bụm má, khiếp sợ nhìn phu quân của mình, giọng mang theo vài phần khổ sở và khó có thể tin. "Mẹ, người có sao ?" Thư Hương Di quỳ gối bên người Nhị phu nhân, vội vàng mở miệng hỏi. "Hừ, ngươi nghĩ mấy năm nay ta ít để ý tới chuyện trong phủ, nên cái gì cũng biết sao? Ngươi là càng ngày càng càn rỡ, có phải trước kia ta quá dung túng ngươi hay , cho nên ngươi càng ngày càng vô pháp vô thiên!" Trợn mắt nhìn chằm chằm Nhị phu nhân, Hầu gia thèm che giấu gương mặt giận dữ của mình, chỉ vào Nhị phu nhân lạnh giọng quát lên. Tứ phu nhân ở bên lạnh lùng nhìn màn đột nhiên xuất , đáy mắt mặc dù cũng có mấy phần kinh ngạc, nhưng cũng rất mau biến mất, đứng ở bên nhìn Hầu Gia nổi giận, mà ánh mắt cũng lặng lẽ dời đến người Thư Nhã Phù thối lui sang bên.diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nhã Phù tức thời dời ánh mắt chỗ khác, ánh mắt cũng vừa vặn giao nhau với Tứ phu nhân, chỉ thấy đối phương hướng về phía nàng khẽ gật đầu, ngay sau đó dời ánh mắt . Nhã Phù đối với cái vị Tứ phu nhân có mấy phần tò mò, hình như cái vị Tứ phu nhân này như hình dạng nhìn ngoài mặt kia, an tĩnh dịu dàng, bình tĩnh này hình như còn có thông tuệ mà người khác biết đến, vào lúc này bình tĩnh như vậy. "Lão gia, thiếp làm cái gì chọc lão gia giận dữ như thế, xin lão gia cho thiếp biết!" Nhị phu nhân nghẹn ngào, đáy mắt mang theo nước mắt. "Ngươi còn biết hỏi ta? Chính ngươi làm cái gì ngươi lại biết? Chính ngươi nhìn kỹ chút, đây là trâm vàng bị bôi độc, đây là hoa vòng tai và vòng tay trong sính lễ, ngươi nhìn cho ta, cái này căn bản là bộ, sính lễ này ngày hôm qua tất cả đều là do ngươi thu lại, từ đầu tới đuôi đều là do mình ngươi xử lý, ngươi cho ta nghe chút , tại sao trâm vàng này có ở trong nhà kho, lại đến tay Tam phu nhân!" Hầu Gia tức giận hét lớn, vốn là đại nam nhân thẳng tính, đối với chút quanh co này chính ông căn bản cũng suy nghĩ nhiều, nếu tất cả sính lễ đều là do Nhị phu nhân xử lý, nếu có vấn đề Nhị phu nhân thế nào cũng trốn thoát , hơn nữa hôm nay, sau khi ông mới vừa cùng Liễu Trì của Tề Vương phủ bàn bạc ngày thành hôn, bởi vì phải đến quân doanh chuyến ngờ khi trở lại, lại xảy ra việc này. "Lão gia, chuyện này liên quan đến thiếp, hôm qua sau khi đặt đồ vào nhà kho, thiếp đến gặp Tam phu nhân, chuyện sính lễ này cũng phải chỉ có mình thiếp biết được, trâm vàng này xuất ở viện của Tam phu nhân, thiếp cũng có chút kỳ quái, chỉ là. . . . . . là có liên quan đến thiếp!" Trong lòng Nhị phu nhân run lên, nước mắt trong khóe mắt nhanh chóng chảy ra, mặt càng tăng thêm mấy phần buồn bã. "Cha, việc này nhất định là Tam phu nhân tự tiện chủ trương, đem mấy thứ lấy , nhất định có liên quan với mẹ! Cha!" Thư Hương Di ngờ chuyện sính lễ này lan tràn ra nhiều việc như vậy, tại ở tận đáy lòng sớm hối hận vì ngăn cản mẹ động vào sính lễ. Vẻ mặt hai người uất ức buồn bã, làm cho người ta có mấy phần thương , dung nhan Thư Hương Di vốn đẹp đẽ, đôi mắt đẫm lệ mông lung, càng làm cho người ta lòng đành lòng.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Mẹ con các nàng là biết biểu diễn, bất quá lại tiếp, nàng đúng là tốt hơn, tại sao trâm vàng này lại xuất tại tay Tam phu nhân, hơn nữa còn bị bôi thuốc độc, nếu như Nhị phu nhân làm, hình như quá mức . trâm vàng có độc, Tam phu nhân có chuyện gì xảy ra người trong phủ cũng rất nhanh bị liên lụy đến, mà mặc dù trâm vàng này che giấu bí , chỉ sợ cũng bị phát trong hai ngày, như vậy Nhị phu nhân làm thế nào cũng trốn thoát, trong đó cũng ít nhiều bị liên lụy đến. Nhìn như vậy, người bôi độc ở trâm vàng, cũng phải mẹ con hai người bọn họ. Nghĩ tới nghĩ lui, trâm vàng tại sao lại ở chỗ Tam phu nhân, Thư Nhã Phù vẫn còn phỏng đoán, có mấy khả năng, là Nhị phu nhân đem phần giấu , chỉ giữ lại vài sính lễ, những thứ khác bị thu lại, chỉ là trong quá trình đó lại xảy ra chuyện may, lại đến nơi của Tam phu nhân. Còn có khả năng, từ lúc bộ dáng Nhị phu nhân khẩn trương đến xem, đoán chừng là Nhị phu nhân cố ý cho người để sính lễ vào chỗ của Tam phu nhân, muốn hãm hại Tam phu nhân động tay chân ở sính lễ, nhưng cũng loại bỏ khả năng có những người ở giữa làm những chuyện khác. . . . . . "Mẹ, con nhớ buổi sáng Lục Liễu tỷ tỷ phải gặp Nhị phu nhân cầm danh mục quà tặng!" Nhã Phù cảm nhận được có người đưa tay lôi kéo tay áo của mình, cúi đầu xác định thấy con trai của mình mặt ưu nhã mỉm cười, nghiêng đầu khéo léo mở miệng . Đúng vậy, thiếu chút nữa nàng quên mất danh mục quà tặng! "Cha, đây là danh mục quà tặng sáng sớm hôm nay con sai Lục Liễu gặp Nhị phu nhân lấy về, danh mục quà tặng và sính lễ trong nhà kho, tất cả đều phù hợp, nhưng nghĩ ở trong phòng Tam phu nhân lại còn bỏ sót trâm vàng có trong danh mục quà tặng." Lời Nhã Phù vừa mới ra, Nhị phu nhân vẫn ngồi chồm hỗm mặt đất sắc mặt đột nhiên biến đổi rất nhanh, bà ta lại quên tồn tại của danh mục quà tặng, danh mục quà tặng này và sính lễ trong kho tất cả đều trùng hợp, nhưng bây giờ lại xuất trâm vàng phối hợp với đồ sính lễ, cái này ràng : trong đó có vấn đề. "Danh mục quà tặng hôm qua thiếp xem quả có vấn đề, nhưng thiếp cũng biết tại sao lại có trâm vàng bỏ sót bên ngoài." Hàm răng Nhị phu nhân khẽ cắn, bà ta kiên quyết nhận, khi thừa nhận tội danh mưu hại đại tiểu thư chính thống, Hầu Gia nhất định bỏ qua cho bà ta. "Nhị phu nhân, sáng nay ta cho Lục Liễu đến chỗ ngươi cầm danh mục quà tặng, mà danh mục quà tặng phải tay nguời thu nhận sao? đôi khuyên tai, còn có đôi vòng tay này là do thợ làm mặt được khảm đá quý, chất liệu và thợ làm đều giống với trâm vàng này, điều này có thể là cùng bộ trang sức, nên trâm vàng này cũng là trong sính lễ Tề Vương phủ đưa tới, nhưng tại dù danh mục quà tặng, hay là sính lễ trong kho, tất cả cũng có!" Nhã Phù lấy danh mục quà tặng ra, chậm rãi lên trước, ngón tay tùy ý đặt vật phẩm, khóe miệng mang theo mỉm cười thản nhiên, tự nhiên mà .diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chuyện lần này nếu Hầu Gia cố ý giao cho nàng xử lý, huống chi nàng cũng muốn tiếp nhận cơ hội lần này, chỉnh lý Nhị phu nhân này tốt, người đắc tội với nàng, người xem thường con trai của nàng, nàng bỏ qua, từ ngày đầu tiên trở về, Nhị phu nhân con trai nàng có giáo dục, nàng lại thù rất dai, nàng vẫn luôn tìm cơ hội để chỉnh sửa trừng trị bà ta. Chậm rãi lên trước, từ cao nhìn xuống, Nhị phu nhân và Thư Hương Di ngồi mặt đất, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, lời dịu dàng : "Chẳng lẽ là danh mục quà tặng này cũng bị Tam phu nhân động tay chân, mà trâm vàng là do Tam phu nhân tự mình bôi độc hại mình hay sao? Nhị phu nhân, nguời có phải nên cho ta câu trả lời hợp lý hay !" thanh êm dịu, chỉ là mỗi câu nghe vào trong lỗ tai Nhị phu nhân cùng Thư Hương Di, cũng là tiếng ép người kinh sợ làm cho đáy lòng các nàng sợ hãi, loạn vô cùng. "Tỷ tỷ, trong này nhất định có hiểu lầm, nhất định là như vậy! Mẹ động vào sính lễ của tỷ tỷ, trong phủ này chuyện lớn đều do mẹ xử lý, sính lễ có vấn đề khẳng định mẹ cũng bị truy cứu, nhất định là có người động tay chân ở danh mục quà tặng." Thư Hương Di nước mắt ràn rụa, đỡ Nhị phu nhân . "Danh mục quà tặng này, hôm qua ở tay người nào? Hình như đúng so với số lượng sính lễ, danh mục quà tặng ở tay Nhị phu nhân có vấn đề, mà trâm vàng phát trong viện Tam phu nhân, ta nghĩ cần phải điều tra các viện tốt, chừng còn có thể tìm ra những đồ khác ." Nhã Phù "Bốp" tiếng trực tiếp đem sính lễ tay để vào mặt bàn, khí thế đột nhiên tăng lên, tròng mắt lạnh lùng trực tiếp nhìn hai người dưới đất, họ quá xem thường nàng, nàng giống bảy năm trước, bị họ tùy ý khi dễ vì ngu dại, Thư Nhã Phù, họ có lá gan táy máy tay chân ở sính lễ của nàng, phải chuẩn bị tâm lý tốt.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Hơn nữa. . . . . . Nhị phu nhân, ngay cả chuyện này cũng làm được, danh mục quà tặng có vấn đề cũng biết, bây giờ còn khiến đồ thất lạc đến viện Tam phu nhân, sợ rằng Hầu phủ to như vậy, biết trong đó có bao nhiêu chuyện là Nhị phu nhân ngươi biết, hồ đồ như thế, sợ rằng người cầm quyền trong nhà này cũng có thể đổi rồi !" Ánh mắt lạnh lùng bén nhọn quét qua gương mặt xám như tro tàn của Nhị phu nhân, hôm nay nàng tới vốn là tính toán đem quyền lực của Nhị phu nhân đoạt lấy, tại chuyện phiền toái hơn chút, nhưng bây giờ quyền lực tiếp tục ở lại tay Nhị phu nhân nữa.
Chương 25. Bổn vương tự mình đưa "Thư Nhã Phù!" Nhị phu nhân cắn răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nặn ra mấy chữ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Nhã Phù. "Được rồi! Sau này tất cả chuyện lớn trong phủ đều nghe đại tiểu thư phân phó! Hành vi của Nhị phu nhân thích đáng, còn biết hối cải, đánh 30 gậy, bắt đầu từ hôm nay úp mặt vào tường sám hối nửa năm ở Phật Đường! có đồng ý của đại tiểu thư, tất cả đều được thăm hỏi!" Hầu Gia vung tay lên, tức giận lạnh giọng hạ lệnh, ngay sau đó giận dữ nhìn Nhị phu nhân dưới đất còn hồn phách, phất tay áo chuẩn bị rời . Cả người Nhị phu nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất, bà ta khổ tâm nhiều năm như vậy, vất vả mới có thể leo lên vị trí hôm nay, nghĩ tới bây giờ lại bị Thư Nhã Phù người mà bà chưa bao giờ đặt ở trong mắt, làm hỏng tất cả, điều này sao bà ta có thể hận được! "Cha, mẹ biết sai rồi, 30 gậy, như thế mạng của mẹ mất đấy, cha!" Thư Hương Di nghĩ tới chuyện lại đến nước này, Nhị phu nhân luôn sống an nhàn sung sướng, nữ tử yếu đuối bị đánh 30 gậy, có thể còn dư lại hơi hay cũng khó , nhìn Hầu Gia chuẩn bị rời khỏi, Thư Hương Di nhào tới, lôi kéo tay Hầu Gia khóc lớn kêu lên, ngừng cầu xin. "Cha. . . . . . coi như nể tình mẹ chăm sóc cha nhiều năm nay, hơn nữa nhiều năm như vậy, mọi việc dưới trong phủ mẹ đều xử lý gọn gàng ngăn nắp, lần này nhất thời suy nghĩ cẩn thận nên làm chuyện sai lầm, tội cũng đáng chết! Cha!" Thư Hương Di ngừng lắc cánh tay Thư Diệu Kỳ, gương mặt đầy nước mắt chảy xuống, nàng ta thể bỏ mặc Nhị phu nhân, mẹ làm tất cả đây cũng là vì nàng, nàng thể để cho mẹ bị Thư Nhã Phù làm hại ngay cả mạng sống cũng còn. Thư Diệu Kỳ mặc dù tức giận, con thứ hai lại cầu xin như vậy, cũng có mấy phần đành lòng, dù sao cũng là nữ nhân của mình, mặc dù giận nữa, thế nhưng cũng nhiều năm, luôn thay ông xử lý chuyện lớn trong Hầu phủ lớn như thế này. Nhìn sắc giận mặt Thư Diệu Kỳ từ từ phai nhạt, có mấy phần đành lòng, đáy lòng Thư Hương Di hồi vui vẻ, biết cha đối với mẹ đành lòng, vội vàng quỳ xuống dập đầu đất. "Cha, Hương Di nguyện ý nhận tội thay mẹ, muốn đánh liền đánh Hương Di, trước đây thân thể mẹ gầy yếu, mấy gậy đánh xuống, nhất định mất mạng, cha hãy để cho Hương Di chịu phạt thay mẹ!" "Ngươi cũng biết nữ nhân yếu đuối đánh 30 gậy mất mạng rồi, nhưng khi ngươi đánh người khác làm sao lại biết điều này?!" Nhã Phù mắt lạnh nhìn Nhị phu nhân đất, nhìn Thư Hương Di ngừng quỳ mặt đất dùng sức dập đầu, bên khóe miệng kéo ra nụ cười thản nhiên, thần sắc giễu cợt chút nào che giấu lộ ra ở đáy mắt.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n "Ngươi vì đối phó ta, đem sính lễ dấu để kiếm lời đút tiền riêng, cắt xén phen, ngươi có nghĩ tới, chuyện này khi truyền ra ngoài, truyền tới tai người của hoàng gia, truyền tới tai hoàng thượng, người của Hầu phủ chúng ta bị thế nào, sính lễ của hoàng gia ngươi cũng có lá gan cắt xén, nếu như phải ta phát điều tra chuyện này trước, ngày khác việc bại lộ, ngươi cảm thấy dưới Hầu phủ này có bao nhiêu cái mạng có thể ngăn được lửa giận của hoàng thượng! Nhị phu nhân, nhị tiểu thư, các ngươi có mấy cái đầu tới gánh chịu!" Từng chữ từng câu vang vang có lực, và kiên quyết chứa đựng uy quyền, tròng mắt Nhã Phù phảng phất như giữa kẽ nứt đầm băng ngàn năm, đem sắc mặt xanh xao của Nhị phu nhân chặn trước mặt, ngừng lắc đầu, thần sắc hoảng sợ. Bị Nhã Phù như thế, Nhị phu nhân cũng sợ thêm vài phần, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, há miệng muốn điều gì cuối cùng cũng ra gì được, bà ta cũng chỉ nghĩ tới chuyện muốn đối phó với Thư Nhã Phù mà thôi, nhưng căn bản cũng suy nghĩ nhiều, chuyện này sau lưng có thể dính dấp ra ngoài, sính lễ hoàng gia làm sao có thể cho người ta tùy ý động vào, chuyện này liên quan đến uy nghiêm hoàng gia, mặt mũi hoàng gia! "Đại Tổng Quản, trước tiên ngươi phái người đến Tề Vương phủ tìm Liễu thị vệ, đến đó xin danh mục sính lễ, là ta cho ngươi xin!" Xoay người, Nhã Phù trực tiếp hạ lệnh cho Đại Tổng Quản, muốn đem vật sở hữu kiểm kê lại đầy đủ hết, còn cần danh mục sính lễ mới được. "Cha, chuyện ở đây giao cho nữ nhi tới xử lý! 30 gậy lấy được mạng của Nhị phu nhân, chỉ là muốn chịu chút tội thôi!" Nhìn Hầu Gia có mấy phần đành lòng, Nhã Phù tự nhiên để cho ông thay đổi lời , trực tiếp câu lại câu đem tình nghiêm trọng ra, mà sau đó càng thêm trực tiếp ra lệnh sai Đại Tổng Quản lấy bản danh mục sính lễ, đơn giản đúng là phải cho Hầu Gia, chuyện này thể tùy ý mềm lòng. "Ừ, vậy chuyện này giao cho con làm, để cho đại phu chăm sóc Tam phu nhân tốt!" Thư Diệu Kỳ nghe, thần sắc cũng nặng nề mấy phần, trực tiếp bỏ lại câu liền phất tay áo rời . Đợi đến khi Thư Diệu Kỳ vừa rời , Nhã Phù xoay người ngồi lên vị trí người chủ trì, mà Vũ Trạch cũng rất tự giác đứng ở bên người mẹ mình, bưng trà ngon lên phục vụ mẹ. "Người đâu, đánh cho ta!" Ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ trì, ngạo nghễ liếc mắt nhìn Nhị phu nhân ở phía dưới cái, lạnh giọng hạ lệnh. "Thư Nhã Phù! Ngươi dám!" Nhị phu nhân tức giận trợn trừng mắt nhìn mặt Thư Nhã Phù ngạo khí cao quý, cắn răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn Nhìn lướt qua người làm xung quanh dám tiến lên hành động, giọng Nhã Phù lạnh lùng trong đó có thêm phần nguy hiểm: "Lời của bản tiểu thư các ngươi đều nghe thấy hả, đánh cho ta! đánh xong 30 gậy, cho phép ngừng!" Ban đầu, khi muốn đánh Thị Thư, họ xuống tay lưu tình, bà ta cũng có ý định buông tha các nàng. Nàng cũng phải là người đại từ đại bi gì, cho tới nay nàng là người có thù tất báo, mặc dù tới cái thế giới này cũng vẫn là như vậy, Thị Thư vì Thư Nhã Phù mà bị đánh, bảy năm trước bởi vì vết thương người, bệnh nặng lại phải chăm sóc nàng mang thai, cuối cùng bệnh cũ mới hoàn toàn lui xuống, tại họ cũng có thể đem phần này trả lại rồi. "Đánh nặng cho bản tiểu thư, đánh bản tiểu thư cho các ngươi đẹp mắt!" Vốn còn chỗ cố kỵ, người làm xuống tay dám dùng sức, nghe Nhã Phù , càng thêm tăng sức lực hung hăng đánh xuống. "A ——! Buông ta ra, các ngươi, bọn khốn kiếp kia, buông ta ra! A —!" "Mẹ ——!" Từng phát từng phát nặng nề đánh xuống người Nhị phu nhân, mà bình thường Nhị phu nhân đối đãi người làm, thủ đoạn đều rất tàn nhẫn, tại mấy người làm dưới giám thị của Nhã Phù, càng thêm dùng sức, dùng sức đánh xuống, mới đánh mấy gậy, màu đỏ của máu từ người Nhị phu nhân theo y phục chảy ra, đau nhức càng làm cho Nhị phu nhân khó có thể chịu được hét thảm lên. "Mẹ, mẹ, tỷ tỷ hãy tha cho mẹ ! Người chịu nổi đâu." Thư Hương Di muốn nhào tới che chở Nhị phu nhân, nhưng bị hai người làm kéo lại, thể động đậy. "Trời làm bậy còn đường sống, tự mình làm bậy thể sống được! Đây là bà ta gieo gió gặt bão đấy!" Từ từ nhận lấy ly trà Vũ Trạch khéo léo đưa lên, mùi Trà Hương nhàn nhạt, chậm rãi uống xong ngụm, mặt lạnh nhạt mở miệng. Trong Tề Vương phủ. Nam Cung Thần ở trong thư phòng, bộ mặt nghiệt tuyệt mỹ lành lạnh tuyệt diễm, tròng mắt thâm thúy màu hổ phách làm cho người ta khó có thể suy đoán. "Vương Gia, mới vừa rồi nha hoàn Thư gia là phụng lệnh đại tiểu thư Thư gia, tới phủ muốn cầu xin thêm bản danh mục sính lễ!" Liễu Trì vẻ mặt tò mò, có chút hăng hái mở miệng . tại y càng tò mò đối với vị vương phi tương lai này, danh mục sính lễ đưa vào Hầu phủ, tại lại để cho người đặc biệt tới xin bản danh mục nữa, chắc trong Hầu phủ có chuyện gì xảy ra, nếu cũng cần thiết xin thêm bản danh mục sính lễ nữa.dღđ☆L☆qღđ Băng Đồng có biểu cảm đứng ở bên, tận đáy lòng cũng có mấy phần nghi hoặc, cuối cùng nữ nhân kia muốn làm cái gì? Thần sắc Nam Cung Thần lạnh lùng cùng tà mị, tùy ý liếc mắt nhìn Liễu Trì tràn đầy tò mò nghi vấn cái, mặc dù chỉ là ngồi ở xe lăn thể lại, nhưng ánh mắt cũng lộ ra uy thế khiến người khác dám kháng cự. “Muốn bản danh mục sính lễ? Liễu Trì, chuẩn bị xe ngựa, Bổn vương tự mình đưa đến Hầu phủ!" Ánh mắt lóe lên, câu lành lạnh, cũng khiến Liễu Trì cùng Băng Đồng vô cùng khiếp sợ. Hai người hai mặt nhìn nhau, ngờ Vương Gia lại tự mình Hầu phủ, chẳng lẽ là vì đưa bản danh mục sính lễ? Chương 26. chính là Nam Cung Thần? Đợi đến khi Nhị phu nhân bị đánh đến hả giận, 30 gậy mới vừa kết thúc, mà giờ khắc này Nhị phu nhân cũng sớm bị đánh bất tỉnh hai lần, cả người xụi lơ nằm mặt đất, nếu như phải là Thư Hương Di dìu ở bên cạnh, sợ là cả người cũng té xuống. "Đem Nhị phu nhân cho đại phu xem chút, Hầu Gia muốn mạng của bà ta, cũng để bà ta phật đường ngay bây giờ, đợi đến khi thương thế tốt lên chút rồi hãy ." Thư Nhã Phù từ đầu tới đuôi đều nhìn Nhị phu nhân chịu phạt, đơn giản biết Nhị phu nhân trong phủ nhiều năm vẫn còn lại chút uy thế, người làm sợ cũng dám đánh đập , chỉ là nàng ở bên nhìn, những người làm kia cũng chỉ có thể nhắm mắt thi hành mệnh lệnh.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Đại tiểu thư, vậy Tam phu nhân. . . . . ." tiểu nha hoàn có chút do dự tiến lên, cung kính giọng hỏi. Tam phu nhân trúng độc, chủ mưu sau màn còn chưa có lấy ra, tại hai nha hoàn cũng vẫn còn quỳ ở bên trong dám đứng lên, những người khác cũng dám tùy ý rời , sợ bị quy cho tội danh sợ tội mà chạy. "Tất cả các ngươi xuống, cái gì cần làm phải làm , Đại Tổng Quản, ngươi phái người chú ý các kho, trước khi Lục Liễu mang lại danh mục sính lễ về, cho phép động chạm vào bất cứ kho nào, những người khác cũng xuống, ngươi theo ta!" Thần sắc Nhã Phù lạnh nhạt, mặt tùy ý liếc qua người chung quanh, dặn dò Đại Tổng Quản phen, ngay sau đó với Tiểu Lan sợ hãi quỳ mặt đất, cùng con trai dẫn đầu rời . Trở lại trong viện, Thư Vũ Trạch vừa vào viện, ánh mắt chợt nhìn về phía khác, đáy mắt mang theo khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy người nào đấy ở cây, khuôn mặt mới vừa căng thẳng buông lỏng xuống, khôi phục dáng vẻ ưu nhã dễ thương như bình thường. "Mẹ, con ra ngoài lát!" Thấy Lê Hi đột nhiên tới đây tìm mình, khẳng định là có chuyện, Thư Vũ Trạch lôi kéo tay áo mẹ, khéo léo thông báo tiếng. "Trở về sớm chút!" Bộ dạng vừa rồi của Vũ Trạch cũng bị nàng xem ở đáy mắt, theo ánh mắt của cậu, nhìn kỹ chút là có thể phát cây có người, nhưng nếu như chú ý nhìn, dễ dàng phát như vậy. Trở lại trong viện, Nhã Phù ngồi ở ghế, nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu nha hoàn, khẩn trương đứng ở bên, đôi tay cũng biết nên để chỗ nào, khẩn trương cúi đầu dám nhìn nàng. "Ngươi tên là gì?" Nhã Phù mới vừa ở chỗ Tam phu nhân, nhìn tiểu nha hoàn này mặc dù mặt sợ hãi, nhưng tâm tư cẩn thận, tới lui cũng rất mạch lạc ràng. "Thưa đại tiểu thư, nô tỳ tên Trác Tiểu Lan." Tiểu Lan tuổi còn , nhưng dáng dấp cũng mi thanh mục tú. "Ngươi ở trong phủ bao lâu?" "Nô tỳ là người hầu trong phòng bếp, nữ đầu bếp Lâm là mẹ nô tì, cha giúp đỡ Đại Tổng Quản trong Tiền viện tay."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Đối với đáp án này Nhã Phù vẫn rất hài lòng, tiểu nha hoàn này, trong hoàn cảnh khẩn trương đó còn có thể đáp lời mạch lạc ràng, hơn nữa còn biết đem chính mình phủi sạch, ngược lại đem Lục Liễu liên lụy vào, hấp dẫn tới chú ý của người khác, đủ thông minh tỉ mỉ. "Tiểu Lan, ngươi ở trong viện Tam phu nhân làm cái gì? Có nguyện ý tới làm việc bên cạnh ta hay ?" Tâm tư Lục Liễu quá nhiều, hơn nữa lai lịch cũng có chút ràng, cho nên Nhã Phù cũng chuẩn bị tìm mấy nha hoàn có thể tin tưởng ở bên người, tiểu nha hoàn này bồi dưỡng tốt lắm, mặc dù tuổi , học nhiều nhưng so với tâm tư của các nha hoàn khác, tốt hơn nhiều. Nhìn y phục của tiểu nha hoàn, cũng đoán được chỉ là nha hoàn tam đẳng, phần lớn là làm chút việc vặt, bây giờ Tiểu Lan nghe đại tiểu thư có ý tứ để cho nàng phục vụ bên người, thân phận của nàng từ nha hoàn tam đẳng trực tiếp bay lên thành nha hoàn thân cận nhất, chuyện tốt như vậy dĩ nhiên là ngừng đồng ý, vẫn luôn sợ hãi cho là mình bị trách phạt, mặt mảnh thần sắc vui mừng. "Đại tiểu thư!" Vừa vặn lúc này Lục Liễu trở lại, sau khi vào nhàn nhạt liếc mắt Tiểu Lan bên cạnh cái, đáy mắt mang theo vài phần khinh bỉ, nhưng mặt là nét vui mừng cũng chút nào che giấu. "Mang danh mục sính lễ về rồi sao?" Nhã Phù nhàn nhạt mỉm cười hỏi, đưa tay cầm bình trà bàn lên, rót cho mình ly trà, lần này lấy thêm phần danh mục sính lễ, ra cũng có gì, cùng lắm , bản thân nàng muốn Liễu Trì phụ trách đưa sính lễ, tìm y là được rồi, nàng lại biết, Liễu Trì đem tinhg hình về nàng cho Tề vương Nam Cung Thần, chuyện sính lễ cũng ngoại lệ. "Tiểu thư. . . . . . Nô tỳ Tề Vương phủ gặp Liễu thị vệ, nhưng cũng lấy được danh mục sính lễ. . . . . . Liễu thị vệ là. . . . . ." Lục Liễu thận trọng đáy mắt còn có mấy phần vui mừng: "Liễu thị vệ Vương Gia đích thân đem danh mục sính lễ đưa tới trong phủ!" "Phốc ——! Khụ khụ! Ngươi cái gì?" Nhã Phù vừa mới uống hớp nước trà vào trong miệng, chợt bị lời của Lục Liễu làm cho cả kinh, ngụm nước trong miệng trực tiếp phù tiếng tất cả đều phun ra ngoài, phun ở trước mặt Lục Liễu, y phục trước mặt mảnh ướt nhẹp, mặt tràn đầy kinh ngạc. Tề vương Nam Cung Thần trong truyền thuyết, thần bí có mấy người được gặp, vị hôn phu của nàng, hôm nay lại muốn tới Hầu phủ!di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Dáng vẻ Nhã Phù thanh thản tự nhiên, tại có chút bình tĩnh! Mặc dù nàng quan tâm đến chuyện sính lễ, nhưng cũng đại biểu nàng muốn gả cho Tề vương, Tề vương này hình dạng thế nào nàng chưa từng thấy qua, người đàn ông minh bạch như vậy, còn kinh tài diễm tuyệt trong truyền thuyết, tính tình lại cổ quái, Tề vương Nam Cung Thần. Tính tình cổ quái, lạnh lùng vô tình! Từ ngữ miêu tả Nam Cung Thần trong truyền thuyết như vậy lại xuất nhiều lần, mặc dù trong truyền thuyết cũng nhất định là , rất có thể chỉ là lời đồn mà thôi, nhưng cũng có chút căn cứ, giống như nàng vậy, chuyện biến thành người khác là ít có. Bên này Nhã Phù vừa nhận được tin tức, bên kia, Lục Liễu vừa vào cửa sai tiểu nha hoàn khác báo cho Hầu Gia, Hầu Gia cũng nhận được tin tức. Lập tức, bởi vì chuyện của Nhị phu nhân, Tam phu nhân, dưới Hầu phủ bận rộn hơn nửa ngày, tại đột nhiên bởi vì lệnh của Hầu Gia, tất cả người làm cũng thể nghỉ ngơi, đều bận rộn chuẩn bị đồ, mà Hầu Gia cũng tự mình đến trước cửa lớn chờ Tề vương đến. Tề vương được cưng chiều nhất trong các hoàng tử, mặc dù rất ít xuất ở trước mặt người khác, nhưng bọn họ cũng thể đối đãi thận trọng. Mà Nhã Phù cũng được Hầu Gia phái người đến thông báo, nàng chuẩn bị ra gặp Tề vương, điều này làm cho khóe miệng Nhã Phù nhịn được co rút mấy cái, làm nàng có cảm giác chuẩn bị xem mắt. Tất cả mọi người đều hiếu kỳ Tề vương có hình dáng như thế nào, Tề vương trong truyền thuyết chỉ kinh tài diễm tuyệt, còn là mỹ nam tử hiếm có, chỉ là những thứ này tất cả đều là tin đồn, trông thấy rất ít. Thư Nhã Phù cũng từng tưởng tượng ra Nam Cung Thần, mặc kệ danh nghĩa là chồng chưa cười của mình, hay nguyên nhân bởi vì các tin đồn, đối với Tề vương Nam Cung Thần này, nàng vẫn có mấy phần tò mò, có tưởng tượng các loại dáng vẻ. Nhưng ngay cả có tưởng tượng nhiều hơn nữa, đến lúc nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng vẫn bị khiếp sợ sững sờ tại chỗ! Loại da thịt trắng sáng lộ ra như vậy, cánh môi mềm mại như hoa đào càng thêm mỹ lệ, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng trong trẻo, đảo quanh ánh sáng kín kẽ, tóc đen áo trắng, đơn giản lộ ra trong trẻo mà lạnh lùng, xiêm áo màu trắng hình như khiến cho càng thêm chói mắt. Giữa hàng lông mày điểm chút Chu Sa, kiều diễm ướt át, như lửa linh động bốn phía, mang theo vẻ lạnh lùng và cao ngạo. Chu Sa giữa mi tâm, lại che giấu được mặt mày bén nhọn tuyệt trần của người đàn ông này, cao ngạo kiên nghị, giống Chu Sa mềm mại của nữ nhân, càng thêm phần tà mị của người đàn ông. Dung mạo khuynh quốc và khí chất độc nhất vô nhị, làm cho người ta cũng chú ý tới nam tử này ngồi xe lăn.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Mà người ngồi ở xe lăn, được Liễu Trì đẩy vào cửa, chính là đương kim Tề vương Nam Cung Thần! Khi Nhã Phù lần đầu tiên nhìn thấy mặt của Nam Cung Thần, đôi mắt to xinh đẹp, càng thêm trợn to giống như gặp quỷ, khuôn mặt khó có thể tin, thân thể vốn vẫn tùy ý tựa vào khung cửa, đột nhiên càng thêm đứng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú người nam tử. "Tại sao có thể như vậy? chính là Nam Cung Thần?" Đáy lòng cực kỳ chấn động, tâm tình Nhã Phù khó có thể bình tĩnh, tại sắc mặt rất quái dị, ánh mắt cực kỳ đờ đẫn, nội tâm rất bàng hoàng! Khiến cho nàng khiếp sợ phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Nam Cung Thần, phải khí chất lạnh lùng của , cũng phải là thể được! Chỉ vì —— gương mặt đó lại giống như đúc với con trai của mình!
Chương 27. Ngươi sợ Bổn vương. Bị tướng mạo của Nam Cung Thần làm cho chấn động, chỉ là mình Thư Nhã Phù, đường đường là Hầu Gia cũng sững sờ, sắc mặt phức tạp, khuôn mặt biểu lộ quái dị, kinh nghiệm chiến trường nhiều năm như Hầu Gia cũng khiếp sợ, nhưng trong lòng cầm được mừng như điên. "Vũ Trạch lại là con của Tề vương, nhìn kỹ, Vũ Trạch giống Tề vương như đúc, giống như Tề vương vậy!" đáy lòng Hầu Gia cầm được vui mừng, nhưng đồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc, hiểu lúc nào giữa bọn họ lại có đứa bé. Ánh mắt nhìn về phía Nhã Phù, đợi đến khi thấy bộ mặt Nhã Phù cũng khiếp sợ, nghi hoặc ở đáy lòng càng tăng thêm mấy phần. Chung quanh cả đám người làm, đủ loại thần sắc phức tạp, dạng gì cũng có, dù sao Vũ Trạch trở về trong phủ nhiều ngày như vậy, người làm trong Hầu phủ, cũng thấy tướng mạo của cậu hết rồi, ít người ở đây vụng trộm suy đoán, tiểu thiếu gia tuấn lãng như vậy, đến tột cùng là đại tiểu thư cùng công tử nhà ai sinh hạ, chỉ là. . . . . . Mặc cho bọn họ suy đoán tưởng tượng như thế nào, cũng nghĩ đến cha đứa bé là Tề vương điện hạ tôn quý. "Hầu Gia!" Lành lạnh cũng mang theo sắc giận, làm cho người ta kìm được run lên. Nam Cung Thần tất nhiên đem ánh mắt của mọi người nhìn ở trong mắt, ánh mắt vốn lành lạnh, lại thêm người nhìn soi mói ở xung quanh, đột nhiên trở nên bén nhọn lãnh khốc, sắc giận ở trong tròng mắt hổ phách lên, khí thế quanh thân cũng là uy nghiêm lạnh lùng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. Mới vừa rồi người làm còn chút kiêng kỵ quan sát Nam Cung Thần, thân thể chợt run lên, bị khí thế lạnh lùng này làm sợ đến mức đáy lòng hồi sợ hãi, tất cả đều vội vàng cúi đầu dời ánh mắt . Bọn họ đúng là bị dọa đến sợ choáng váng, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng này là ai, người làm như bọn họ sao có thể tùy tiện nhìn chăm chú, hơn nữa Tề vương Điện hạ trong truyền thuyết tính tình cổ quái, lãnh khốc vô tình! "Tham kiến Tề vương Điện hạ, mời Điện hạ vào trong phủ!" Thư Diệu Kỳ lúc này mới phản ứng được, nhìn đáy mắt Nam Cung Thần ràng có sắc giận, cùng với thân khí thế uy nghiêm, ông vội vàng lấy lại tinh thần đưa Tề vương vào trong phủ. Liễu Trì đẩy Nam Cung Thần vào trong cửa, mà thần sắc Nhã Phù phức tạp vẫn dừng lại ở người Nam Cung Thần, đáy mắt có các loại suy tư cùng nghi hoặc, còn có che giấu ít kinh ngạc. "Chắc vị này là Thư tiểu thư rồi!" Nam Cung Thần đột nhiên dừng lại ở trước mặt Nhã Phù, ánh mắt thâm thúy rơi vào người Nhã Phù, đôi môi mỏng như hoa đào khẽ nhếch lên, làm cho người ta nhìn ra vui mừng hay là tức giận, khẽ há mồm trầm giọng . "Á. . . . . . Tham kiến Tề vương Điện hạ!" Nhã Phù ngờ Nam Cung Thần lại đột nhiên dừng ở trước mặt mình, còn khẽ nheo mắt lại, càng làm cho nàng có loại cảm giác bị nhìn thấu, nhất là Vũ Trạch, trước hết để cho nàng rất nghi hoặc, đồng thời có chút cảm giác chột dạ khi đối mặt với Nam Cung Thần. Đáng chết, sao nàng phải chột dạ chứ? Cũng phải là nàng cường gian Nam Cung Thần, phá hủy trong sạch của hay trộm cái gì. . . . . . Bất đắc dĩ, hành động của nàng trước mặt , lại có thể chột dạ hiểu!di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. Ánh mắt Nhã Phù tràn đầy phẫn hận nhìn chằm chằm người đàn ông rời , đáy lòng có loại ý tưởng mãnh liệt, nhất định nàng để cho phát tồn tại của Vũ Trạch! Trước đây Thư Nhã Phù vẫn còn si si ngốc ngốc, chẳng biết tại sao lại có thai, trí nhớ trong đầu chút hình ảnh ngắn ngủi, rất nhiều chuyện trước đó nàng nhớ , hơn nữa còn có ấn tượng hình như là Thư Nhã Phù bị hạ thuốc mới có thể **, nhưng bây giờ nhìn đến Nam Cung Thần, Nhã Phù chứng tỏ, tại nàng càng thêm mê mang rồi! Vì sao con trai mình lại giống với Tề vương này như thế? Chẳng lẽ người đàn ông này chính là cha của đứa bé! Nội tâm Nhã Phù có loại cảm giác khóc ra nước mắt, hơn nữa lúc này những người xung quanh mang theo mập mờ và nghi hoặc, chất vấn và kinh ngạc. . . khi các loại ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng, nội tâm của nàng cực kỳ rối rắm. Khẽ thở dài, ánh mắt lạnh lùng của Nhã Phù quét người làm xung quanh cái, giọng mang uy thế: " cái gì cần , cái gì nên , ta nghĩ các ngươi nên biết ràng! Nếu như bản tiểu thư ở bên ngoài nghe được lời đồn gì nên nghe. . . . . ." Còn chưa hết, dưới ánh mắt lạnh lùng của nàng, người làm ở cửa vừa mới nhìn thấy tướng mạo của Nam Cung Thần, tự nhiên cũng hiểu ý của nàng, lập tức tất cả đều cúi đầu cung kính trả lời đáp lại, Hầu phủ ngoại trừ Hầu Gia là chính chủ, đại tiểu thư mới là người cầm quyền trong phủ, bọn họ cũng dám tùy tiện ra ngoài loạn, dù sao còn liên quan đến Tề vương Điện hạ. Đợi đến khi Nhã Phù cũng theo vào trong phủ, mấy người làm ở cửa mới vỗ ngực từng cái , lòng vẫn còn sợ hãi! "Các ngươi . . . . . . có phải Tề vương Điện hạ là cha của tiểu thiếu gia ?" người thị vệ nhìn xung quanh chỉ có bọn họ những người này ở đây, nhịn được giọng hỏi. câu này của , lập tức phá vỡ lòng phòng bị của những người xung quanh khác, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tề vương Điện hạ, đáy lòng bọn họ vẫn gầm thét cái vấn đề này, nhưng cũng dám ra ở trước mặt chủ tử, lời này phải có thể tùy tiện loạn. "Lại , tiểu thiếu gia và Tề vương Điện hạ là giống nhau, tựa như chính là khuôn mẫu in ra." "Đúng vậy, mới vừa rồi ta đều bị giật mình, ngờ Tề vương Điện hạ lại giống tiểu thiếu gia đến như vậy."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn. "Hẳn chỉ là trùng hợp! Đại tiểu thư và Tề vương phải là chưa từng gặp mặt sao? Hơn nữa vừa rồi xem bộ dạng của tiểu thư hình như cũng là bị dọa sợ!" người trong đó, tiểu nha hoàn giọng thầm, mới vừa rồi nàng đứng ở bên cạnh đại tiểu thư, dánh vẻ kinh ngạc của đại tiểu thư tất cả đều thu vào trong đáy mắt. "Nếu như phải là cha con, ngươi sao có thể giống nhau như vậy chứ?" gia đinh* khác nghe vậy lập tức giọng phản bác. *:người bảo vệ riêng của gia đình thời xưa "Nhưng nếu quả như tiểu thiếu gia là con trai của Tề vương Điện hạ, các ngươi bảy năm trước tại sao đại tiểu thư ra, như vậy ngay đại tiểu thư được gả vào vương phủ từ bảy năm trước rồi, làm sao cần rời thời gian bảy năm dài như vậy!" "Đúng vậy, có khả năng!" "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy vậy, cái này. . . . . . chỉ là trùng hợp mà thôi!" . . . . . . Mấy thị vệ, người làm ở cùng chỗ, giọng thảo luận, nhưng cũng biết cảnh giác nhìn xung quanh chút xem có người nào , bọn họ cũng sợ mấy người bọn họ chuyện nếu như bị người qua nghe thấy có thể xong, mới vừa rồi đại tiểu thư cảnh cáo bọn họ, hơn nữa còn có khí thế và ánh mắt kia của Tề vương điện hạ, là kinh khủng! Trong phòng, bởi vì Nam Cung Thần, tất cả người làm trong phòng cũng bị đuổi ra ngoài, chỉ còn lại Liễu Trì và Băng Đồng, sau khi Đại Tổng Quản dâng trà lên liền lui ra, mà Băng Đồng cũng lui ra ngoài cửa coi chừng. Tròng mắt thâm thúy của Nam Cung Thần vẫn rơi vào người của Nhã Phù, mặt lạnh nhạt có biểu cảm gì, ánh mắt làm cho người ta khó có thể bỏ qua, thân khí thế tôn quý, cộng thêm tướng mạo lỗi lạc, càng làm cho người ta cầm được cảm thán mạnh mẽ của tạo hóa, nhưng mà khi thấy người đàn ông như vậy, nhưng lại ngồi xe lăn, lại khỏi cảm thán, tạo hóa quả nhiên thích người quá hoàn mỹ.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on "Hầu Gia chắc hẳn công vụ bề bộn, nên để cho Hầu Gia trong lúc cấp bách bớt chút thời gian tiếp đãi, nếu Thư tiểu thư ở nơi này, như vậy. . . . . ." Liễu Trì cung kính mỉm cười tiến lên, mà ánh mắt lại tràn đầy mập mờ quái dị thỉnh thoảng liếc Nhã Phù cái. "Ha ha ha, Liễu thị vệ vừa như thế, đột nhiên mới nghĩ đến còn có chút chuyện khác phải xử lý, Vương Gia, vi thần còn có công vụ trong người, chỉ có thể nên rời trước, do tiểu nữ thay tiếp đãi Vương Gia, kính xin Vương Gia chớ để bụng trách cứ!" Hầu Gia nghe sững sờ, ngay sau đó thấy ánh mắt Nam Cung Thần vẫn nhìn chằm chằm vào Nhã Phù lập tức hiểu hắng giọng . Trong đáy lòng Hầu Gia, cho rằng hai người Nam Cung Thần và Thư Nhã Phù có gian tình, dĩ nhiên là muốn đem gian để lại cho hai người, vừa nghe Liễu Trì , lập tức ra vẻ bận rộn, vội vàng rời , mà sau khi Hầu Gia rời , Liễu Trì và Băng Đồng cũng ở bên ngoài coi chừng. Trong phòng chỉ còn lại Nhã Phù và Nam Cung Thần, Nhã Phù vừa khôi phục lại chút bình tĩnh, trái tim lại bắt đầu mất khống chế cuồng loạn, cảm thấy khí đột nhiên trầm thấp, mà khí xung quanh càng làm cho nàng đứng ngồi yên. Nam Cung Thần nhìn thấy dáng vẻ của nàng, tròng mắt khẽ nheo lại, trong lúc nguy hiểm mang theo khó lường, môi mỏng từ từ khạc ra bốn chữ: "Ngươi sợ Bổn vương!" phải hỏi, mà là khẳng định! Chương 28. Hủy bỏ hôn ước với Bổn vương? "Tề vương Điện hạ, Điện hạ thân phận tôn quý, trong lòng Nhã Thù tất nhiên tồn tại kính sợ!" Nhã Phù cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, từ từ lộ ra nụ cười nhạt, đem người trước mắt coi như là người bình thường để đối đãi, nhưng mà lại giống với những người khác. Ánh mắt của cho nàng loại cảm giác nhìn tất cả, hơn nữa thể cảm giác của rất chính xác, nàng là có chút muốn né tránh . tại nàng đột nhiên cảm thấy có chút may mắn Vũ Trạch cùng bằng hữu sát thủ của cậu rời , nếu để cho Nam Cung Thần nhìn thấy tướng mạo con trai của mình, nàng biết phải có phản ứng gì, lại cho ra lời giải thích gì được. Đôi mắt khẽ nheo, ánh mắt mang theo thâm thúy làm cho người ta nhìn thấu, lạnh nhạt : "Vậy sao, Thư tiểu thư tâm tồn* kính sợ, nhưng tại sao mới vừa rồi nhìn thấy Bổn vương lại kinh ngạc như vậy!" *: tồn tại kính sợ ở trong lòng - ๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m Nam Cung Thần đối với Thư Nhã Phù chỉ ôm thái độ bình thản, muốn kết hôn với nàng cũng chỉ vì cố ý chống cự hoàng thượng, đồng thời cũng là cố ý cưới nữ nhân thanh danh tốt, từ đó rớt xuống phòng bị của hoàng thượng đối với cho tới nay, nhưng mà đồng thời cũng bởi vì tồn tại Hầu Gia, sau khi Thư Nhã Phù tiến vào vương phủ, có nhiều khả năng hoàng thượng và những người khác có phản ứng ngược lại chút. Mà cái muốn chính là khả năng như vậy! Nhưng khi nhìn thấy Thư Nhã Phù, khác rất nhiều so với nữ nhân ngu dại trong truyền thuyết, hôm nay Thư Nhã Phù quần áo dài đơn giản màu trắng, hào phóng thanh tú mang theo quyến rũ, mái tóc cũng chỉ là đơn giản dùng cây ngọc trâm cài mà thôi, mềm mại đáng mang theo lười biếng, linh động trong đó mang theo tùy tính, sợi tóc mềm mại rủ xuống gò má làm cánh môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, thậm chí có loại quyến rũ ra được. Thư Nhã Phù như vậy khác rất nhiều so với trong miệng người khác ra ! Trong nháy mắt khi lần đầu bước vào cửa, cũng chú ý tới tồn tại của nàng, cũng đem thời điểm nàng nhìn thấy khiếp sợ nhìn ở đáy mắt, cái loại biểu cảm kia phải làm bộ, hơn nữa cũng phải là bởi vì ngồi xe lăn mà kinh ngạc, ngược lại khi đó để cho nàng lộ ra vẻ mặt như vậy, là bởi vì. . . . . . diện mạo của ! Tròng mắt màu hổ phách ánh sáng lưu chuyển, lúc nào gặp qua nàng sao? Nhưng trong ấn tượng cũng có, trong trí nhớ cái tên này chỉ tồn tại hôn ước chưa bao giờ được chú trọng. "Người đời đều Tề vương Điện hạ rất được hoàng thượng và Thái hậu sủng ái, kinh tài diễm tuyệt, người khác cách nào so sánh tài hoa và năng lực, chỉ là tướng mạo ít có người nhìn thấy, Điện hạ phi phàm tuấn mỹ, Nhã Phù chẳng qua là nhịn được ngạc nhiên thú vị mà thôi!" Ánh mắt thẳng tắp chống lại tầm mắt của Nam Cung Thần, lùi bước chút nào mỉm cười trả lời, đúng tình hợp lý, luống cuống trút cơn giận dữ đến mặt đỏ hơi thở gấp. Nam Cung Thần, người đàn ông này nhất định đơn giản, nàng tuyệt đối để cho nhìn thấy Vũ Trạch đấy! "Ồ! Vậy sao?" Ngữ khí hơi lên cao, thanh trầm thấp ra, mê người kiểu khác. Đối mặt với người đàn ông cực phẩm, mặc dù người đàn ông này thể được chỉ có thể ngồi ở xe lăn, nhưng các phương diện khác đều rất ưu tú, mà giọng cũng mang theo từ tính, trầm thấp, giọng mập mờ như vậy, đủ khiến bất kỳ nữ nhân nào vì câu mà mặt hồng tim đập.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m Mà Nhã Phù cũng mặt hồng tim đập rồi, nhưng đó phải là xấu hổ và hoài xuân, mà nàng bị mấy chữ lên cao mang theo hơi thở nguy hiểm này, dọa cho sợ sệt. đôi mắt nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, phải là biết tồn tại của Vũ Trạch chứ! đúng, cả thành Khai Dương biết nàng có con trai, Nam Cung Thần biết cũng kỳ quái, chỉ là Nam Cung Thần trong truyền thuyết rất ít ra cửa, tại biết thể được, hơn nữa tướng mạo của , tự nhiên cũng hiểu nguyên nhân trong đó. Chỉ là bộ dạng của người đàn ông này, thoái hôn, ngược lại quyết định muốn kết hôn với nàng, nữ nhân mang theo đứa bé, trong đó chẳng lẽ có nguyên nhân gì? Mà tại Nhã Phù lo lắng nhất chính là nguyên nhân này, nàng hy vọng bởi vì phát ra Vũ Trạch. Mặc dù trong đầu có ấn tượng gì, nhưng mà dựa vào khuôn mặt lớn giống nhau như vậy, ít nhất cũng có 70-80% hai người là cha con rồi. "Điện hạ, thân phận ngài tôn quý, mà tin đồn của Nhã Phù, Điện hạ chắc hẳn cũng nghe , Nhã Phù tự hỏi xứng với Điện hạ, kính xin Điện hạ đem hôn ước giữa hai người hủy bỏ, sính lễ ta cho người đưa về trong phủ Điện hạ!" Nhã Phù chậm rãi mở miệng, khó có dịp thấy mặt Nam Cung Thần lần như vậy, tại nàng nên ràng đàng hoàng, dù sao dựa vào việc nàng chưa cưới sinh con ở nơi cổ đại này, công tích vĩ đại này, hoàn toàn có thể làm cớ lấy chồng. Mà lần đầu tiên khi nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng cũng ra quyết định, kiên quyết thể gả cho người đàn ông này! Quá nguy hiểm, cũng quá. . . . . . Cao thâm khó lường, người đàn ông như vậy nếu như biết tồn tại của Vũ Trạch, bất luận bảy năm trước đến tột cùng xảy ra chuyện gì, cũng khiến chuyện trở nên mất khống chế.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Từ hôn?" Ánh mắt Nam Cung Thần vẫn rơi vào người của Nhã Phù, nghe lời của nàng..., chân mày khẽ nhíu lại, mỹ nam cau mày, m chu sa giữa chân mày làm người đàn ông trong thời khắc này càng thêm nghiệt mị hoặc, môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng ném ra hai chữ. "Đúng, nhắc tới cũng xấu hổ, ngay từ bảy năm trước Nhã Phù biết nam tử, tuổi hiểu chuyện, hôm nay Nhã Phù làm mẹ người ta, dĩ nhiên là thể mặt dày chiếm hôn ước Hoàng thượng ban lúc trước, kính xin Điện hạ đem hôn ước hủy bỏ!" Nhã Phù quyết tâm, cũng ôm ý vị thăm dò, cố ý đem chuyện chính mình làm mẹ người ta ra, cũng muốn xem chút có phải Nam Cung Thần gặp Vũ Trạch rồi hay . Chỉ là đợi đến lúc nàng hết những lời này, người đàn ông ở trước mắt quả nhìn chằm chằm nàng như cũ, tròng mắt màu hổ phách thâm thúy làm cho người ta nhìn ra nội tâm suy nghĩ gì, càng đoán ra được đáp ứng hay cự tuyệt, theo lẽ thường mà , người ta tự động từ hôn từ lúc trước rồi, chỉ là người đàn ông trước mắt này, lại làm cho đáy lòng Nhã Phù có chút chắc chắn. Đôi tay thả vào đùi, hai tay Nam Cung Thần vỗ chân của mình nhè , vào lúc này cánh môi khẽ nâng lên, lộ ra nụ cười nguy hiểm: "Bổn vương quyết định thực hôn ước, còn cho người đưa sính lễ, mà bây giờ Thư tiểu thư lại lên cầu này. . . ." Ánh mắt lạnh lùng bén nhọn thâm trầm vài phần, Nam Cung Thần nhìn Nhã Phù tiếp tục : "Thư tiểu thư muốn hủy bỏ hôn ước với Bổn vương? !" ngờ nữ nhân này lớn mật như vậy, chủ động cầu từ hôn, Nam Cung Thần thân khí thế làm cho người ta kìm được sợ hãi, khí xung quanh hình như cũng bởi vì lời mà trở nên lạnh băng. "Nhã Phù tự hỏi xứng với Điện hạ, hoàng thượng chắc hẳn cũng đồng ý Điện hạ cưới Nhã Phù, nữ nhân còn danh tiết như vậy!" Đối mặt với khí thế lạnh lùng của Nam Cung Thần, Thư Nhã Phù cũng nghĩ đến đột nhiên thay đổi sắc mặt, lãnh khí làm cho người ta phát rét, đúng là giống trong truyền thuyết, người đàn ông tính tình cổ quái. Hoàng gia nào lại cho phép cưới nàng, nữ nhân mất danh tiết như vậy, cho nên từ khi mới bắt đầu, Nhã Phù liền chuẩn bị tư thế bị thoái hôn, hơn nữa cũng bởi vì như thế, mới chút kiêng kỵ xem hôn ước như vậy tồn tại, mà khi Tề Vương đưa sính lễ tới phủ, nàng mới phát giác hình như có sai lệch so với dự đoán của nàng.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn. "Hoàng thượng có đồng ý hay dĩ nhiên Bổn vương xử lý, nếu sính lễ đưa tới, vậy bản vương cũng thu hồi!" Nam Cung Thần lạnh lùng quả quyết , nhưng cũng lộ ra tự tin và uy nghiêm người khác có . Nếu như đổi thành người khác ra như vậy, biết người nghe chết mấy lần, nhưng mà người này đổi lại là Tề vương Nam Cung Thần, rồi lại thể khiến người tin tưởng trong này có tính chân . Nghe lời này, nội tâm Nhã Phù rối rắm bội phần, mà đồng thời cũng có mấy phần nghi hoặc! Nam Cung Thần nhìn thần sắc quái dị của Nhã Phù, ánh mắt liếc hai chân của mình cái, rồi nhìn người của Nhã Phù, giọng lạnh lẽo hơn mấy phần: "Chẳng lẽ là Thư tiểu thư ghét bỏ Bổn vương tàn phế!"