1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. -Thỏ-

      -Thỏ- Well-Known Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      1,124
      Các thị thân ! Bình thường Thỏ ta còn trồng củ cải ban ngày, tối lại canh củ cải nên thời gian rất hiếm hoi, tranh thủ edit mọi lúc mọi nơi, nên thường up chương ngay khi edit xong :034:, chủ yếu dùng convert, có quick trans hỗ trợ nên các thị thông cảm :026:, Thỏ dùng quicktrans beta lại những chương up.

      Từ nay, mỗi chương Thỏ chia ra làm 2 cho đỡ ngán, edit cũng nhanh hơn, up chương cũng liên tục hơn để các thị có cái đọc tiêu khiển.
      Thỉnh các thị trân trọng Thỏ, Thỏ mỏng manh dễ vỡ lắm nhé!
      :tungtung:

      CHƯƠNG 27.1:

      Phúc Thành đem hai tay giấu vào trong ống tay áo, đứng sau lưng Tấn Vương bày ra bộ dáng lão thần.

      mặc thân trường sam dệt lụa màu lam, đầu đội mũ cánh chuồn, chân mang ủng vải màu đen, bên hông rủ xuống mảnh ngọc bội màu xanh. Xem tướng mạo bất quá cũng mới ba mươi kỳ Dao Nương biết Phúc Thành cũng bốn mươi rồi. Bất quá thái giám đều có da thịt mềm mịn, cho nên tướng mạo cũng trẻ hơn tuổi nhiều lần.

      Ánh mắt hướng bên này liếc liếc, nhìn thấy Dao Nương đứng cạnh góc tường dự định rời .

      Kỳ ánh mắt Tấn Vương cũng là hướng bên này, chỉ là ràng như thế mà thôi.

      "Nếu Tô nhũ nương có việc gì, vậy giúp đỡ hầu thiện "

      Dao Nương ngẩng đầu nhìn Phúc Thành, vẻ mặt kinh ngạc.

      Lại nhìn đến Tấn Vương ngồi ngay ngắn trước bàn, Tấn Vương vẻ mặt lãnh đạm, cùng thấy biểu dị nghị gì. Nếu lời nào, đó chính là đồng ý, trong phòng nhiều hạ nhân như vậy, như thế nào lại đến lượt nhũ nương là nàng hầu thiện chứ?

      “Tô nhũ nương ở nơi đầy hạ nhân như này, thế nhưng lại là người được chỉ điểm đó” Phúc Thành cười dài .

      Cho nên nô tài bên cạnh được lòng chủ tử chuyện cũng khác biệt, Phúc thành dường như hề nhắc đến chuyện sang nay, nhưng làm sao thể dựa vào phần thưởng Dao được nhận từ Tấn Vương, liền cứ mà phải cúc cung tận tụy. Kiểu cúc cung tận tụy này tất nhiên là muốn tận tâm tận lực hầu hạ Tấn Vương rồi, thiết yếu bây giờ chính là hầu thiện.

      Ngọc Yến đứng đợi lệnh cùng đám hạ nhân đều dám lên tiếng, Dao Nương cũng hơi có chút tay chân luống cuống. Nhưng hôm nay tình huống như thế, khẳng định là nàng cách nào cự tuyệt rồi, chỉ có thể đến trước bàn.

      Lục Nga nâng lên chậu nước, để Dao Nương rửa tay, ánh mắt có chút hiếu kỳ mà nhìn nàng.

      Việc hầu thiện này nhìn sơ qua có vẻ đơn giản, kỳ thực lại là chuyện phải ai cũng có thể làm, cần biết được chủ tử thích ăn gì, cũng phải hiểu được ánh mắt. Chủ tử vốn muốn ăn món này, ngươi lại gắp món kia, ngột ngạt biết bao nhiêu mà . Chủ tử cũng mở miệng chỉ đạo ngươi nên làm thế nào, mọi việc đều phải chỉ điểm cần chi nô tài.

      Tấn Vương lại là người khó hầu hạ.

      Tấn Vương bình thường mặt lạnh khó hầu, khi vừa lòng, hàn khí kia có thể làm người rét đến chân. Đương nhiên hết thảy đều là nàng nghe được bọn Lục Nga qua, lấy thân phận nàng còn thể đến gần chứ gì là hầu thiện.

      Vài nha đầu giương ánh mắt lo lắng nhìn Dao Nương, nghĩ thầm phần thưởng của điện hạ cũng phải thứ dễ nhận đâu, ban thưởng nhưng cũng chứ vô hạn nguy cơ, sai sót là có thể đến kết cục bị ghét bỏ.

      Ngược lại nha đầu nhị đẳng Ngọc Yến vẫn là nhất quán trầm ổn, mặt bày ra hỉ nộ.

      Dao Nương lấy khăn lau tay, đầu tiên là đem tay áo vén lên, mới tiếp tục khom thắt lưng nâng lên đôi đũa bạc.

      Kỳ việc hầu thiện cho Tấn Vương này, Dao Nương cũng làm quen, nàng kiếp trước ít lần hầu dùng bữa, am hiểu vị chủ nhân này khó hầu hạ. Mấu chốt là người này tính tình cường đại, hễ hợp ý là làm mặt lạnh, kiếp trước Dao Nương thiếu những lần bị Tấn Vương ghét bỏ cũng vì chuyện này.

      Mặc dù trong miệng , nhưng trong mắt lại viết đầy:"Hầu thiện mà ngươi cũng làm được, ngươi còn có thể làm gì?"

      Lúc đó, vì để rửa sạch nỗi sỉ nhục ấy và cũng để lấy lòng Tấn Vương, Dao Nương cũng có dụng tâm học qua, mặc dù nàng thể hiểu Tấn Vương những phương diện khác, những những thói quen của khi sinh hoạt, nàng quả thực rất ràng.

      Thức ăn bàn rất phong phú, tám món thượng hạng, mỗi món đều sắc hương vị đủ đầy.

      Dao Nương chỉ cần ngửi mùi vị này, liền biết đây là thức ăn làm trong phòng bếp tại Triều Huy Đường.

      Nàng có thói quen thích ăn uống, nhưng mấy lần nếm qua thức ăn thừa của Tấn Vương, lúc ấy mới biết cái gì là nhân gian mỹ vị, đó là khi người ta cảm thấy đem đầu lưỡi chính mình nuốt trọn cũng thấy đáng. Kiếp trước Dao Nương chỉ là thiếp thất nhoi, là ái thiếp, kỳ vẫn là ăn ở phòng bếp, cơm canh ở phòng bếp mặc dù kém, nhưng vẫn là cảm thấy thiếu hụt cái gì đó.

      Còn là thiếu hụt cái gì, Dao Nương cũng phân biệt , dù sao nàng biết Tấn Vương dùng thiện ngon là đủ.

      Món ăn ngũ huân tam tố vừa phải, món mặn có bao tử chiên giòn, nấm Khảu Bắc xào thịt gà, canh cá viên, thịt thỏ xào măng, gân hưu ninh nồi đất, măng xào chay, nấm xào cải thìa, giao bạch xào, còn có ba món canh hải sản.

      *Cây giao bạch hay còn gọi củ niễng, xào lên ăn rất ngon.
      [​IMG]

      *Ngũ huân hay còn còn là Ngũ vị tân, bao gồm hành, hẹ, tỏi, kiệu, nén

      Có thể là đói, Dao Nương nhìn thấy nước bọt cũng ứa ra, trong lòng như thiêu đốt.

      Bất quá nàng còn chưa quên nhiệm vụ của chính mình, thấy Tấn Vương nâng đũa, liền nhấc tay áo, nâng tay gắp vài miếng rau xanh xào giao bạch đặt vào trong đĩa sứ của .

      Đại khái là vì quá quen thuộc tình cảnh này, cũng có thể đói, Dao Nương nhất thời quên chính mình bất quá xuất thân chỉ là gia đình bình dân, tiến vào vương phủ cũng chưa làm qua việc hầu thiện bao giờ, theo lý hẳn là hiểu biết về việc hầu thiện này mới phải.

      Động tác của nàng đâu vào đấy, nước chảy mây trôi, thập phần gọn gang. Ngón tay thon dài như bạch ngọc kia khẽ nhấc, mọi động tác đều chứa loại phong thái tao nhã thong dong, đẹp như bức tranh. Thậm chí có thể khiến người ta nhìn vào cách ăn mặc của nàng, vô ý ngay thời điểm này lại cảm thấy nàng đẹp.

      Điểm chính là tay nàng rất ổn, cũng chần chừ, chắc chắn gắp những món ăn mà Tấn Vương thích.

      Mà Tấn Vương cũng thích ăn.

      Xuất thân với binh nghiệp vốn bất đồng, Tấn Vương vốn thích nhạt thích mặn. Ăn mặn cũng là ăn, nhưng rau củ lại được ưu ái hơn. Đương nhiên có người , vì sao ràng thích ăn nhạt, lại hết lần này đến lần khác làm nhiều món ăn mặn như thế. Vấn đề này cũng có chút thâm ảo, dù sao Dao Nương cũng hầu hạ Tấn Vương lâu, mới biết được bên cạnh nhiều quy củ kỳ quái.

      Giống như những món ăn này, Tấn Vương ăn cũng nhiều, khả năng mỗi món cũng chỉ vài đũa, rất thích bày ra tính tình cường đại, nhưng chỉ cần nhớ kỹ đạo lý là được, đó là làm theo ánh mắt .

      Người gắp, người ăn, phối hợp cực kỳ hoàn hảo.

      Phúc Thành đứng bên kia cầm đầu đám hạ nhân, ai cũng giật mình, kinh ngạc, cảm xúc đồng nhất.

      Trong phòng thập phần yên tính, tựa như chốn người.

      Dù sao Dao Nương vì hầu thiện Tấn Vương chỉ hai lần, thập phần bội phục cái cách dùng bát đũa trong giờ dùng thiện khi nào phát ra tiếng vang, thậm chí tiếng nhai thức ăn cũng có.

      Dao Nương lại gắp món ăn, nháy mắt là hết, nháy mắt nữa lại hết, chính là khiến người ta biết làm thế nào lại hết như thế.

      Bỗng dưng, trận bụng đói đột ngột vang lên, bởi vì trong phòng yên tĩnh, cho nên thanh nghe cực kỳ vang dội.

      Dao Nương mặt biến hồng, hận thể tìm cái lỗ mà chui vào. Đại khái, nàng nghĩ chắc Tấn Vương muốn khiển trách nàng mất lễ nghi, nào biết lại gì, tự như nghe thấy.

      Tấn Vương lại ăn vài miếng, buông đũa bạc xuống.

      “Món ăn dư lại, ban thưởng cho ngươi”

      Tấn Vương chỉ đích danh, nhưng tỏng máy mắt ánh mắt mọi người liền nhìn sang, trừ bỏ Dao Nương ở đây, còn ai để hỏi tới.

      Nàng nhìn đến cái bàn món ăn cơ hồ động đến, nghi ngờ nghĩ nghĩ, khẩu vị Tấn Vương hôm nay tốt sao?

      ---còn tiếp---

      :th_44:
      Last edited: 10/4/18

    2. -Thỏ-

      -Thỏ- Well-Known Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      1,124
      CHƯƠNG 27.2

      Tấn Vương cũng ở lại lâu, dùng qua ngọ thiện liền rời .

      Tựa như đến là vì ăn bữa trưa vậy

      Dao Nương được cả bàn món ăn, bởi vì bàn này toàn những món ăn tầm thường, nên nàng được lấy đem về phòng dùng bữa, còn có người cung kính đem giúp nàng về phòng, dọn sạch bàn.

      Có đôi khi Dao Nương hiểu loại quy củ này, bất quá là Tấn Vương ăn đồ ăn còn dư lại, như nào lại phá lệ giống người thường, ràng cũng là thức ăn mà thôi.

      Kiếp trước Dao Nương khó thấu hiểu đạo lý này, cuộc đời nàng đại khái cũng là bất lực mà thôi, dù sao thức ăn Tấn Vương ăn thừa cũng phải lần lần hai, Dao Nương đều thích ứng tốt hết thảy. Thậm chí bởi vì chút ít món ăn ngon này phải làm cho người ta nghĩ nuốt luôn cái đầu lưỡi của mình, nàng ăn bát cơm đến cái bụng tròn tròn mới tính là ăn xong.

      Nhưng đồ ăn dư lại vẫn còn, rất nhiều.

      Hay là, buổi tối hâm nóng lại mà ăn?

      Dao Nương yên lặng nghĩ như thế, ý nghĩ này của nàng được tiểu nha đầu tên A Hạ tán thành.

      A Hạ năm nay mười bốn, xinh đẹp động lòng người, lại thông minh lanh lợi. Nàng vừa mới vào phủ làm người hầu lâu, làm nha đầu phụ việc vặt ở phòng bếp .

      Nàng rất thích tìm đến Dao Nương chuyện, Dao Nương mặc dù lớn hơn nàng bao nhiều, nhưng cũng là bất đồng nhiều điểm, thế xoay vòng nên mang đến chút cảm giác tang thương. Mà A Hạ lại chân hồn nhiên, tại hậu viện Vương phủ này thể nghi ngờ là cảnh hay người đẹp, khiến người ta gặp thể nhịn được mà mỉm cười, cho nên Dao Nương cũng thích cùng nàng chuyện.

      Lần này giúp Dao Nương thu thập bàn ăn, chính là A Hạ xung phong nhận việc. Nàng vừa dọn dẹp bàn, vừa ríu ra ríu rít : ít món này để muội giúp nhũ nương ướp lạnh, đến tối hư, đến lúc trời nóng lên, lại hâm lại, còn có thể ăn được thêm bữa”

      Dao Nương gật đầu: “Vậy đành phiền muội”

      “Phiền cái gì chứ, việc này muội nên làm mà”

      A Hạ cực kỳ có thiên phú trong việc bếp núc, đến phòng bếp bao lâu, liền được bà tử coi trọng, thỉnh thoảng liền chỉ điểm nàng hai điều, tại tiểu nha đầu có thể làm được ít thức ăn có hình dáng chút. Xem chừng, ngày bà tử nhận nàng làm đệ tử cũng còn xa.

      “Tô nhũ nương, tỷ đấy, mọi người đều hâm mộ tỷ, tỷ bản lãnh lớn, được điện hạ thưởng liên tục”

      Dao Nương cười đến thẹn thùng: “Nào có khoa trương như vậy, bất quá là trùng hợp hầu thiện điện hạ, điện hạ mới thuận thế thưởng ta mà thôi”

      “Dù sao nhìn vận khí của Tô nhũ nương tốt lắm. Tỷ muội nghe chút , tỷ sợ điện hạ ? Như thế nào mỗi lần muội nhìn từ xa xa, cảm thấy điện hại là người rất đáng sợ, cũng dám nhìn thẳng ngài ấy”

      Dao Nương do dự chút: “Kỳ điện hạ là người rất tốt, thưởng phạt phân minh, thưởng cảm hạ nhân” Nàng cũng biết nên hình dung thế nào, chỉ có thể chọn ra hai điều tương đối dễ dàng khiến người ta tiếp nhận.

      hâm mộ Tô nhũ nương quá, tỷ biết hôm nay các nàng ấy bàn về tỷ nhiều như thế nào đâu. Bất quá ở phòng bếp có hai bà tử là người hay gây hiềm khích, lời lúc nào cũng có chút chua lòm trong đó, họ cùng những người khác muốn cho lần này nhũ nương bị phạt” A Hạ nhăn mũi, mặt mang ý ghét khinh.

      Việc này Dao Nương cũng phải biết đến, kỳ những người đó cũng có gì xấu, chỉ là thấy người khác được ban thưởng đó mắt đố kỵ, ý đồ mong muốn người ta bị phạt như này chỉ là loại phương phức cân bằng tâm lý. Dao Nương lần này định hào phóng mời mọi người ăn cơm uống rượu, cũng cảm thấy nên làm.

      Chỉ là Tấn Vương muốn thưởng nàng này nọ, nàng khỏi thở dài trong lòng.

      Chờ A Hạ rồi, Dao Nương đến ngăn tủ bên cạnh, từ bên trong lấy ra cái bao .

      Bao này đừng chút ít tiền công mỗi tháng, cùng lần trước Hồ Trắc phi ban thường nàng trang sức đeo tay bằng bạc, còn có đồ thưởng của Tấn Vương hôm nay.

      Nếu đổi thành ngân lượng, cũng được mấy trăm, nhưng vấn đề là đồ của Tấn Vương phủ, mặt đều có điểm ký hiệu, chỉ có thể mang trong người, cầm bán khỏi nghĩ đến.

      Trong tâm Dao Nương chợt dâng lên cỗ oán hận.

      riêng gì oán hận lần này, mà còn chất chưa của cả kiếp trước.

      Kiếp trước cũng là dạng này, Tấn Vương cũng thưởng nàng chút đồ vật lộng lẫy. Đều đẹp mắt, cũng đáng giá, có là vô giá cũng quá đáng, đáng tiếc những món này đều được ghi chép trong sổ sách, thiếu món cũng được.

      Mà nàng lại cực kỳ thiếu bạc, mỗi tháng chỉ có ít tiền lương, nàng cũng dám hỏi Tấn Vương để xin bạc về cho nhi tử, cũng chỉ có thể lấy bạc từ tháng lương. Mỗi tháng lương nàng tổn hao phân nửa để ban thưởng hạ nhân, bạc gửi về kỳ cũng nhiều.

      Lần này mời rượu ít nhất cũng mười lượng bạc, dù sao nàng cũng là được điện hạ thưởng, nhiều đồ tốt như này, tiêu pha quá kéo kiệt bị miệng lưỡi thế nhân dèm pha. Nhưng chỉ cần nghĩ đến mình tổng cộng chỉ có ba mươi lượng bạc, tốn cái liền là mười hai lượng, thế nào lại có loại cảm giác tim như bị ai cắt nhéo thế này.

      Đến thời điểm nào nàng mới tích đủ bạc về nhà!

      Dao Nương ngồi ở kia cảm thán hồi lâu, mới từ bên tỏng lấy ra mười lượng bạc, đnag định đem túi vải cất , suy nghĩ chút, lại lấy thêm năm lượng.

      Vẫn là nên mang nhiều chút, đỡ phải gặp lúc đủ, thế mất mặt.

      ***

      Triều Huy Đường, trong thư phòng, ám vệ mặt chút thay đổi khoanh tay bẩm báo trước thư án: “Tô nhũ nương dùng rất nhiều, ăn hai bát cơm, ăn no căng bụng, thức ăn dư lại nàng ấy cũng tiếc nỡ bỏ, định tối hâm nóng lại ăn tiếp”

      Làm ám vệ bên cạnh Tấn Vương, tránh được phải ở trong tối điều tra chút gì đó cho , loại tình huống giống như này, cũng bẩm báo chi tiết, vì chút tư tình cá nhân nào, bởi vì chỉ có như này mới có thể để cho chủ tử phân tích được tình hình.

      Cho nên chuyện Dao Nương ăn liền hai bát cơm, thức ăn dư đem bỏ, còn dự định hâm nóng ăn, lần này đều bị Tấn Vương biết

      Mắt Tấn Vương lộ ra nụ cười, định điều gì, lúc này Phúc Thành từ bên ngoài tiến vào.

      Thấy vậy, Tấn Vương liền khoát tay áo, ảnh viền trước khi Phúc Thành tiến vào biến mất.
      “Điện hạ, Tư Ý Viện cho người đến chuyển lời”

      Tấn Vương liếc cái

      Phúc Thành hơi có chút do dự : “Là người bên cạnh Vương phi chuyển lời, vốn là ngày mười lăm này là sinh thần Vương phi, Vương phi dự định mở thiết yến tại Tư Ý Viện, thỉnh điện hạ nể mặt mà đến chút”

      ---

      Tác giả có lời muốn : Tiểu phẩm – Hội làm nhẵn túi tiền nhũ nương

      Dao Nương đếm túi tùi của mình: “ lượng, hai lượng, mười hai…”

      Ngoài cửa truyền đến lời nha đầu: “Phu nhân, điện hạ đến ban thưởng”

      ---

      “Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, điện hạ sủng ái ngài nha”

      Dao Nương cười đến cứng ngắc: “Thưởng, đều thưởng, mỗi người thưởng trăm văn…”|

      ---

      Dao Nương lại đếm túi tùi của mình: “ lượng, hai lượng, mười hai…”

      Ngoài cửa truyền đến lời nha đầu: “Phu nhân, điện hạ đến ban thưởng”

      Cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, Dao Nương đột nhiên bị dọa đến giật mình

      “Phu nhân phu nhân, điện hạ lại đến thưởng”

      “Thưởng, bổn phu nhân vui vẻ, cùng vui, cùng vui…”

      ---

      Đếm tới đếm lui, Dao Nương phát tiền trong rương càng ngày càng ít, ràng đầu tháng nhận lương, đến cuối tháng lại làm như

      Nàng tự đặt cho mình cái biệt danh là “Nhẵn túi”

      ---

      Dao Nương: Ứ ư ứ ư (???) Hừ! Đều tại chàng, thiếp có tiền! (〃′o` ) người ta muốn khóc, đánh chết chàng, đồ bại hoại! !!! ( ̄^ ̄ )ゞ Đánh ngực chàng, chàng đáng ghét! Tại sao chàng ban thưởng là cứ phái người này người nọ đưa đồ đến cho thiếp, thiếp muốn tiền cơ!!!! (=? Ω? ) Nhận lấy từng quyền vào ngực này!!! (? ? ︿? ? ? ) Đại bại hoại, đánh chết chàng (つд? )

      Tấn Vương: Bản vương mà cho nàng bạc mới có quỷ!

      ---Hết chương 27---

      Bản nương trồng củ cải tiếp đây!!!!! Tay muốn rút gân luôn roài :6:

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      nương Thỏ, ta sẵn sàng tặng tải củ cải tải cà rốt để chuyên tâm edit cho được nhiều.
      saoxoay, -Thỏ-Tứ công tử thích bài này.

    4. huynhnhu_uni

      huynhnhu_uni New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      8
      Thấy chương Thỏ lên sàn mừng chảy nước mắt .Yeahhhh
      -Thỏ- thích bài này.

    5. -Thỏ-

      -Thỏ- Well-Known Member

      Bài viết:
      41
      Được thích:
      1,124
      @Anhdva thế còn gì bằng...ship đê ship lẹ đê :xitmau:
      @huynhnhu_uni nè *chìa khăn giấy* chấm rồi cùng thỏ ta hoan hảo à ko hoan hỉ qua những chương truyện muâhhaha :yoyo23:
      saoxoay, Hale205Tôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :