1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      @lan linh linh tại tò mò quá nên đọc cover nàg ạ .nàg ta k thik đàn ông nàg ta từg đươg vs bạn thân cũg đag làm vương phi. Nhớ k nhầm là v á =D=D

    2. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      @xukem ra cũng ko giống tình lắm mà giống như này phút yếu mà cò chán ghét đàn ông nên mới nảy ra tc kiểu đó á. Mình cảm thấy vậy á
      Trịnh Thị Ninh Kiều, linhdiep17xukem thích bài này.

    3. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      mình search được món ăn nhưng là tiếng hoa dịch được. Bạn nào biết hãy góp ý cho mình để sửa nhé
      == Chương 19: ==

      Bên trong phòng trà yên tĩnh đến mức dọa người, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

      Dao Nương sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, gấp rút xoay người sang chỗ khác.

      Nàng có chút luống cuống tay chân mà ngồi xổm trước lò gió nóng, cứng ngắc cầm lấy quạt để quạt vào miệng lò, mong cho ấm nước nhanh sôi chút

      Tấn Vương sao lại xuất ở tiểu lâu lúc này còn mặc loại trang phục này nữa chứ?

      Trong đầu Dao Nương đều là loại suy nghĩ này, nhưng đồng thời trong lòng có tia hiểu , trách được hôm qua Ngọc Yến dặn dò nàng kêu cho nàng buổi tối đừng loạn, mà nay... Dao Nương mơ hồ nhớ lại, bên ngoài trước đó tựa hồ cũng vang lên chút động tĩnh, bất quá lúc ấy nàng cho tiểu Quận chúa bú sữa, ngược lại có quá mức chú ý.

      Tuy là luôn ở trong Tiểu Khóa Viện, nhưng tin tức của Dao Nương vẫn tương đối linh thông .

      Đây là nhờ vào vài bà tử lắm mồm của Tiểu Khóa Viện, Dao Nương ban ngày cần người hầu hạ, nên tránh khỏi gặp phải lúc các nàng thầm vài câu. Hôm nay lúc ban ngày, nàng cũng nghe thấy được mấy câu đám bà tử kia , Lưu Xuân Quán kia là người khác thể sánh được, từ lúc điện hạ hồi phủ, lần đầu tiên hậu viện chính là ngủ lại ở Lưu Xuân Quán.

      Đây tất nhiên là chuyện tối qua, nhưng tối qua Tấn Vương lại tới tiểu lâu.

      Nàng đột nhiên nhớ tới từ khi đến tiểu lâu này lầu hai bị cấm cho ai vào...

      Suy tư chút nước sôi. Miệng ấm mới vừa phát ra thanh, hơi nước bốc lên từ miệng ấm, nước bên trong cũng tràn ra.

      Vì nàng đổ vào bình quá đầy cho nên vừa sôi liền tràn ra.

      Dao Nương luống cuống tay chân đứng lên, nàng muốn nhấc ấm nước lên, lại bị bỏng phải rút tay trở về, chỉ có thể xoay người tìm khăn lau. Trong lúc này nàng chạm vào chén trà cùng ấm trà đặt bàn bên cạnh, phát ra tiếng vang thanh thúy liên tiếp mà hỗn loạn.

      Trong lòng nàng càng sợ hãi, lại càng luống cuống tay chân, đợi nàng vất vả đem ấm nước từ bếp lò xuống dưới bàn trước mặt mảnh hỗn độn.

      Dao Nương chán nản thất vọng nhìn mấy thứ này, quả thực hận thể tìm cái lỗ để chui vào. Lại cáng dám quay đầu lại, nàng dám tưởng tượng bây giờ Tấn Vương có vẻ mặt gì, chỉ có thể giống như đà điểu mà vội vàng ngâm trà cho xong để nhanh chóng rời .

      Tấn Vương nhíu chặt mi, nhìn chằm chằm Dao Nương bóng lưng.

      Hôm đó gặp nhũ nương này tay chân cũng có vụng về như thế mà. Tấn Vương nhớ tới lời Mục ma ma tán dương nàng, trong mắt nhiễm lên vài phần lạnh lẽo.

      Mục ma ma thể nào dối, vậy là nhũ nương này cố ý như thế.

      Tấn Vương cho rằng Dao Nương là hâp dẫn chú ý của .

      Tấn Vương lớn lên ở trong cung, thân phận cao quý, từng gặp nhiều loại nữ nhân hao tổn tâm cơ để thượng vị rồi.

      Những nữ nhân kia trong hậu cung vì muốn cầu sủng, cái dạng thủ đoạn gì mà chưa bao giờ dùng qua chứ, cái dạng kì kĩ dâm xảo gì mà chưa từng làm qua. Có người hết sức bày ra dung mạo xuất chúng của mình, tư thái uyển chuyển, cũng có kẻ thấy đường này thông, muốn lợi dụng việc xấu mặt để dẫn đến tới chú ý .

      Ánh mắt gần như cay nghiệt mà nhìn chằm chằm nữ nhân về phía , nàng chải búi tóc bình thường cứng nhắc, thân chỉ có xiêm y mà những lão bà tử mới mặc, toàn thân bao bọc dày đặc chặt chẽ. Trừ khuôn mặt nửa rủ xuống kia cùng cái cổ trắng thon dài, ngược lại nhờ vào xiêm y màu tối phụ trợ mà nhìn cực kì trắng. Giống như trứng gà được lột vỏ, ở dưới ánh đèn màu vàng, phảng phất như được bôi lên tầng mật, làm cho người ta có ảo giác thơm hương ngon miệng.

      Lại nhìn tư thế nàng đường, ngực lắc lư mông đong đưa, cho dù được che dưới lớp vải, lấy mắt lợi hại của Tấn Vương cũng thể khinh thường.

      Nàng dựa vào cái gì chứ? phụ nhân lấy chồng, còn sinh hài tử!

      Tấn Vương trong nội tâm càng chán ghét hơn, ấn đường nhíu chặt, đồng thời từ trong tay áo móc ra khăn tay, nửa che môi mỏng, ánh mắt nhìn qua Dao Nương cũng càng thêm lạnh lẽo. .

      Dao Nương cực kì co quắp, lại bị nhìn mà sợ đến mức nổi da gà, cũng bất chấp có quy củ hay cũng đặt xuống chén trà, vội vã câu còn phải xem tiểu Quận chúa rồi bỏ chạy .

      Việc đó khiến Tấn Vương sững sờ ở tại chỗ.

      Dao Nương đường tim đập nhanh mà chạy về đông gian, đến trước cửa mới thả chậm bước chân.

      Đẩy cửa vào, Ngọc Thúy tỉnh, hỏi nàng đâu. Dao Nương cũng có giấu giếm, đem chuyện phòng trà uống nước gặp phải Tấn Vương ra.

      Ngọc Yến nhìn Dao Nương, do dự chút rồi : " Chuyện này Tô nhũ nương tự mình biết là được, ngàn vạn đừng truyền ra ngoài, các chủ tử làm gì cũng có ý tứ của bọn họ, nhớ đừng phạm lỗi lắm chuyện."

      Dao Nương sững sờ cái, vội vàng gật đầu.

      *

      Tấn Vương uống xong trà, liền lên lầu hai.

      ngủ đến nửa đêm khát nước, nhưng trong tiểu lâu này lại tiện lợi như Triều Huy Đường. Phúc Thành ngủ, cũng tới mức là mọi việc đều phải có người hầu hạ, nên bản thân mới tự phòng trà để châm trà.

      Lại tuyệt đối nghĩ tới lại gặp phải nhũ nương kia.

      Tấn Vương khi lên lầu hai vẫn còn suy nghĩ tới nhũ nương kia, ấn tượng của đối với người này là mơ hồ bởi vì đối phương lúc nào cũng thích cúi đầu. Ấn tượng khắc sâu duy nhất chính là làn da trắng nõn của nàng, hai con mắt thỏ hồng hồng kia, còn có chính là ngày kia...

      Tấn Vương khỏi nhớ tới cảnh tượng chứng kiến hôm đó, áo lụa mòng màu thạch , nơi trắng nõn kia được bao bọc bởi áo ngoài màu đỏ tươi ...

      Mơ hồ trong lúc vô thức , trong đầu Tấn Vương đột nhiên xuất những cảnh tượng xuất trước đó ở bên trong Lưu Xuân Quán.

      Tấn Vương xuất thân cung đình, tự nhiên biết rất nhiều thủ đoạn khó lường của nữ nhân muốn cầu sủng, nhưng lại nghĩ tới có ngày lại có người đem loại thủ đoạn này dùng ở người .

      Nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới mảnh trắng bóng kia, còn có chất lỏng màu trắng phía dưới, Tấn Vương liền dâng lên cảm giác nôn mửa, mà loại biến hóa tâm lý này cũng dẫn tới phản ứng sinh lý.

      Tấn Vương từ trong tay áo móc ra khăn nửa che môi mỏng, cố gắng đè xuống cảm giác buồn nôn ngừng, nhưng như thế nào cũng ép xuống được...

      Phúc Thành nghe được động tĩnh, vội vã từ bên ngoài vào.

      "Điện hạ..."

      Vừa nhìn bộ dạng Tấn Vương như thế này, Phúc Thành còn có cái gì mà hiểu đâu chứ, nhìn tới bàn bên cạnh đặt chén trà. qua vừa sờ còn nóng, liền bưng tới hầu hạ Tấn Vương, lại vội vã giặt cái khăn lạnh trở lại.

      Tấn Vương uống xong hơn phân nửa chung trà, dùng khăn đắp ở mặt hồi lâu, mới ngăn chặn cảm giác chán ghét kia.

      mặt Phúc Thành tràn đầy lo lắng, nghĩ đến Hồ Trắc Phi kia, nhịn ở trong lòng cảm thán, cần gì phải như thế chứ. Phí công phu lớn như vậy, có tác dụng chút nào đâu, còn khiến điện hạ thêm chán ghét nữa.

      "Điện hạ, hay là lão nô tìm Lưu Lương Y..."

      Tấn Vương giật khăn xuống, ngước mắt nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo, tới cuối cùng Phúc Thành cũng thốt ra lời tiếp theo.

      "Lão nô nhiều lời ."

      " xuống ."

      *

      Sau nửa đêm đến lượt Dao Nương được nghỉ ngơi, nhưng nàng cũng ngủ được, cho đến khi trời sắp sáng, nàng mớ chợp mắt được chút.

      Tỉnh lại lần nữa là do cảm giác được có người vào phòng , Vương nhũ nương cùng Ngọc Thúy tới rất sớm, bên ngoài mới vừa tảng sáng, hai người tới rồi. Hai người dọn dẹp trong phòng tiểu Quận chúa lần, Dao Nương liền trở về.

      Lúc xuống lầu, nàng nghiêng đầu nhìn tiểu lâu phía sau.

      Tia nắng ban mai hơi lộ ra, tiểu lâu tinh xảo như vẽ tựa như con vật khổng lồ đứng sừng sững ở chỗ đó, Dao Nương nhớ tới người ở lầu hai, biết hay.

      Đổi thành trước kia, khi Dao Nương trực đêm, ít nhất là muốn ngủ đến xế chiều mới thức dậy, nhưng hôm nay nàng lại trở về phòng ngủ chưa tới canh giờ dậy rồi.

      Nàng cũng chẳng biết tại sao, chính là ngủ được.

      ngủ được, cũng có chuyện làm, Dao Nương liền phòng bếp .

      Địa phương náo nhiệt nhất Tiểu Khóa Viện tất nhiên là phòng bếp . Phòng bếp này là cách biệt với bên ngoài , độc lập với phòng bếp bên trong bên ngoài phủ, quản lí thức ăn từ xuống dưới bên trong Tiểu Khóa Viện.

      Trong đó quản lí phòng bếp là người gọi là Mạt bà tử, tay nghề làm bếp của bà rất tốt, chuyên môn quản bếp .

      Bên trong phòng bếp phân ra bếp lớn và bếp , bếp chỉ là làm thức ăn tinh tế hơn chút, như là cho mấy nhũ nương cùng với Mục ma ma, hai người Ngọc Thúy, chính là chăm sóc đặc biệt. Bếp lớn chính là nấu cho nha hoàn bà tử ăn.

      Vừa vào phòng bếp , ở giữa chính là cái bàn dài như vậy, là nơi đặt các nguyên liệu cần sử dụng. Dựa vào tường bên cạnh có hàng ba cái bếp lò, ở giữa là bếp , bên trái là làm cơm tập thể, bên phải chính là dùng để nấu nước.

      Dao Nương vào phòng bếp , trong phòng bếp rất náo nhiệt.

      Vài bà tử ai có việc nấy, có hai tiểu nha đầu khác ngồi xổm ở góc tường nhặt rau, mọi người vừa vừa cười. Thấy Dao Nương tới, bà tử họ Vương cười cùng nàng chào hỏi: "Tô nhũ nương sao tới sớm thế, đói bụng rồi hả?"

      Mạt bà tử ở án trước bàn xắt thức ăn, ngẩng đầu nhìn Dao Nương "Nếu đói bụng lò có bánh bao buổi sáng còn dư lại."

      Dao Nương vội vã lắc lắc đầu, có chút thẹn thùng : " Con đói, chỉ là tỉnh ngủ có chuyện làm."

      Mọi người hiểu gật đầu, trong đó có người bà tử còn bưng ghế cho nàng, cũng hướng trong tay nàng nhét phen hồi hương đậu ( hình như là đậu rang với là), "Vậy ngồi ở chỗ này bồi mấy người lão bà tử chúng ta chuyện ."

      Dao Nương có nhận lấy: "Cảm ơn đại nương, mấy thứ này con được ăn."

      Bên cạnh có bà tử chen miệng : "Ngươi Vương bà tử này cũng là, Tô nhũ nương phải cho tiểu Quận chúa bú sữa, sao có thể ăn loại vật này."

      Vương bà tử cũng giận, cười : "Ngược lại quên chuyện này.”

      Dao Nương có chút bối rối: " Con là muốn tìm chút chuyện để làm, con hỗ trợ mấy người Hương Thảo đây." xong, nàng liền tới chỗ trống bên phải cửa, chỗ đó có hai nha đầu ngồi xổm làm việc.

      người tên Hương Thảo, người tên Hương Hương, đều là nha đầu làm việc nặng trong phòng bếp.

      "Tô nhũ nương ngồi ." Hương Thảo lấy cái ghế con đưa cho Dao Nương, lại với nàng: "Sao có thể để hỗ trợ chúng tôi, cứ gọi thức ăn , tôi cùng Hương Hương lập tức lấy tới cho ."

      Nàng ấy lấy trái dưa chuột trong rổ mình, ra bên ngoài rửa rửa, rồi cầm về cho Dao Nương.

      “ Rất mọng nước, nếm thử ."

      Dao Nương chỉ có thể nhận, đặt miệng ăn từng chút từng chút, xem hai người Hương Thảo nhặt rau.

      Mọi người trước cùng Dao Nương vài câu tán gẫu, hỏi tiểu Quận chúa ban đêm ngủ được có ngon hay , liền vòng qua chuyện khác.

      Phần lớn đều là chút việc vặt bên trong phủ, như là bà tử kia cùng người cãi nhau , nha đầu nào đó ở bên cạnh chủ tử chịu liên lụy. Vương phủ này nhìn như rất lớn, kì thực hậu trạch cũng chỉ chiếm phần ba. Mọi người ngẩng đầu gặp cúi đầu gặp, chút chuyện vụn vặt giữ được ngươi truyền ta truyền cho ngươi .

      "Hắc, các ngươi biết , hôm nay ta ra cửa thấy nha hoàn Linh Nhi của Lưu Xuân Quán cùng Mộng nhi bên Như Quy Hiên đánh nhau ." chuyện là người gọi là Triệu bà tử , chỉ là nghe mấy câu này, liền biết này bên trong nhất định là có tuồng đáng xem rồi.

      Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn qua, còn có người nhịn được kêu bà ấy nhanh tiếp.

      "Còn có thể là chuyện gì nữa, còn phải là vì chút ít việc lông gà vỏ tỏi. Phòng bếp đưa nhầm hộp cơm của Như Quy Hiên cho Lưu Xuân Quán, giờ Lưu Xuân Quán có bao nhiêu danh tiếng, điện hạ lại trong phủ, Linh Nhi kia cũng cực kì lớn lối, nửa đường chặn Mộng Nhi lại, chưa gì liền tát đối phương hai cái."

      "Chậc chậc, Mộng Nhi nha đầu kia lớn lên rất thanh tú, hai bàn tay này hạ xuống biết có khiến khuôn mặt nhắn kia sưng phù lên nữa."

      “ Còn phải sao! Khuôn mặt nhắn kia vừa đỏ vừa tím, như trái cà tím vậy, liền sưng phồng lên ngay tại chỗ. Ta nhớ trước kia Linh Nhi cùng Mộng Nhi có hiềm khích, nghe Mộng Nhi cũng dựa hơi chủ nhân nàng ta, bao giờ nể mặt Lưu Xuân Quán. Hồ Trắc Phi lại là người nóng tính, trở về nghe Linh Nhi mách lẻo, đây phải là thù mới thêm hận cũ sao, tất nhiên phải đánh lại thôi."

      Linh Nhi cùng Mộng Nhi đều là nha hoàn có nhiệm vụ lấy thức ăn, thời bên trong Tấn Vương phủ, trừ chỗ ở của Tấn Vương là Triều Huy Đường, chỗ ở của Tấn Vương phi -_Tư ý viện, cùng Tiểu Khóa Viện của tiểu Quận chúa, đồ ăn các nơi khác đều là xuất xứ từ phòng bếp. Hồ Trắc Phi cũng là từng đề xuất ý muốn bố trí cái phòng bếp tại bên trong Lưu Xuân Quán, đáng tiếc bị Tấn Vương phi từ chối, cho nên Lưu Xuân Quán đồng dạng với các nơi khác, đều là từ phòng bếp lấy thức ăn.

      "Chậc chậc, lần này điện hạ hồi phủ, Lưu Xuân Quán kia làm gì quá trờn. Nhưng chờ điện hạ rời phủ..."Lời dư lại chưa , nhưng mọi người đều biết có ý gì.

      Còn phải là ỷ vào điện hạ, khoe khoang chính mình được sủng ái thôi.

      Nhưng người ta được sủng ái nha.

      Vừa nhắc tới cái này, ánh mắt mọi người khỏi thay đổi , thay đổi cách thập phần ái muội.

      "Hắc, còn phải . Nhìn vào sủng ái đối với Lưu Xuân Quán, điện hạ hôm kia hôm qua đều ở nơi đó, chừng Tư Ý Viện kia lại làm cái gì đó thôi..." hồi, mọi người tựa hồ đột nhiên nhớ lại lai lịch xuất thân của Dao Nương, lúc này liền cấm thanh.

      Vài bà tử gấp rút liếc mắt lẫn nhau, vội chuyển đề tài.

      Dao Nương dựng thẳng lỗ tai nghe, trong lòng nghĩ lại là kiếp trước người khác có phải hay cũng là như thế nghị luận chính mình .

      Đồng thời, nàng lưu ý càng nhiều hơn là chuyện Tấn Vương hai buổi tối liên tục đều ở lại Lưu Xuân Quán. Nhưng vì sao nàng lại nhìn thấy Tấn Vương ở trong tiểu lâu chứ, lẽ nào đó là Tấn Vương giả?

    4. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      == chương 20 ==

      Vấn đề này ai có thể trả lời cho nàng, Dao Nương cũng có khả năng hỏi người khác, chỉ có thể yên lặng giấu ở trong lòng.

      Ngay lúc nàng lâm vào trầm tư, tiểu nha đầu vội vội vàng vàng từ ngoài cửa chạy vào: “Bên ngoài xảy ra chuyện.”

      “Xảy ra chuyện gì?”

      “Lưu Xuân, Lưu Xuân Quán bên kia, Hồ trắc phi muốn đánh Thúy Trúc hèo……”

      “Chuyện gì, thế nhưng muốn đánh Thúy Trúc”

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, Dao Nương trong lòng lại là nhịn được mà căng thẳng, có suy đoán tốt.

      “ Hình như nghe là Thúy Trúc trộm trang sức của Hồ trắc phi, bị Xảo Nhi phát . Cây trâm kia là điện hạ thưởng cho Hồ trắc phi, ngài ấy cực kì thích, cho nên trắc phi mới giận dữ……”

      Có người nhịn được xen mồm : “ Thúy Trúc này là người của Tiểu Khóa Viện, Hồ trắc phi sao có thể đánh là đánh……” xong, chính bản thân người này cũng được nữa.

      Hồ trắc phi chính là chủ tử, mà Thúy Trúc bất quá chỉ là nhũ nương. Nhũ nương cũng là hạ nhân, đừng Thúy Trúc vẫn chỉ là do nô tài sinh, cho dù là thân phận bình dân, lấy thân phận của Hồ trắc phi, muốn đánh chết cũng được, dù oan cũng có chỗ kêu.

      “ Hay là chúng ta xem sao?”

      hai người đều nhịn được lòng hiếu kỳ, muốn xem đến tột cùng là như thế nào. Đừng nhìn bề ngoài chỉ là đánh nhũ nương, nhưng nhũ nương này lại liên lụy nhiều chỗ, đầu tiên nàng ta là người Tư Ý Viện bên kia phái lại đây, dì ruột của Thúy Trúc là Tào bà tử lại ở trong phủ làm việc, Thúy Trúc nhà đều là thị tỳ của Vương phi, càng cần phải Thúy Trúc vẫn là nhũ nương của tiểu Quận chúa.

      Hồ trắc phi đây là tính toán cùng Vương phi đối nghịch nha, sớm biết Hồ trắc phi khẳng định muốn gây chuyện mà, đây phải là nháo lớn sao.

      Tại Lưu Xuân Quán, Thúy Trúc bị người gắt gao ấn ở mặt đất, bộ dạng hết sức chật vật.

      áo màu đỏ thắm tràn đầy bụi bẩn, mặt cũng mảnh hỗn độn, nhưng cặp mắt kia lại gắt gao mà nhìn chằm chằm cá nhân trong đám người.

      Người đó là Mai Chi.

      Thúy Trúc trăm triệu lần cũng nghĩ tới Mai Chi thế nhưng hại nàng ta như vậy, nàng ta cũng biết cây trâm của Hồ trắc phi tại sao lại xuất người nàng ta, trước đó nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh Mai Chi tâm . Nhưng vô luận nàng ta giải thích thế nào, cũng có người nào tin tưởng, thậm chí trừ bỏ Mai Chi, còn có người khác nhảy ra chứng minh nàng ta từng lén lút vào phòng của Hồ trắc phi.

      Thúy Trúc biết đây là cái bẫy nhằm vào nàng ta.

      cái bẫy này khá là nhiều kẽ hở, nàng ta tiến vào trong phòng Hồ trắc phi như thế nào, còn trộm cây trâm quý kia nữa! Nàng ta chắc là nghèo điên rồi mới có thể làm như vậy!

      Nhưng có người để ý tới những điều đó, chủ tử ngươi làm, chính là ngươi làm.

      Khôg ít người vây xem xung quanh, phần lớn đều là hạ nhân ở Lưu Xuân Quán, còn có vài người là ở Tiểu Khóa Viện. Người ở Tiểu Khóa Viện phần lớn đều đứng ở đằng sau, mặt lộ vẻ thổn thức mà nhìn Thúy Trúc bị đè ở mặt đất.

      Kỳ đạo lý Thúy Trúc minh bạch tất cả mọi người đều hiểu , nhưng ai kêu ngươi chỗ nào lại tối ngày chạy tới Lưu Xuân Quán chứ, giờ phải xảy ra chuyện rồi sao.

      Dao Nương cũng tới.

      Nàng ràng biết chính mình nên tới, nhưng nàng vẫn tới đây, nàng muốn nhìn chút tình kế tiếp diễn biến như thế nào. Phải biết rằng đời trước nàng bị Hồ trắc phi mượn cớ trừng trị, cũng bị ăn roi rất nhiều lần.

      nghĩ tới đời này chính mình nhảy ra, lại đến phiên Thúy Trúc.

      Nàng có loại cảm giác ‘thỏ tử hồ bi’* thê lương. ( * thỏ chết cáo bi thương)

      “Trắc phi nương nương , thưởng nàng ta năm hèo, chuyện lớn hóa .” Thu Cúc từ trong phòng ra, đứng ở bậc thang .

      Chung quy, Hồ trắc phi vẫn dám đem người của Tấn Vương Phi chỉnh chết.

      Có người hô ‘ vâng’, bao lâu, liền có hai cái bà tử dẫn theo ghế, tay cầm hèo tới.

      Thúy Trúc miệng sớm bởi vì la hét ầm ĩ mà bị bịt lại, bà tử đem nàng ta ấn ở ghế trói lại, lại : “Bất quá chỉ là năm hèo, đánh chết người, chỉ là cho ngươi chút giáo huấn mà thôi.”

      Từng gậy từng gậy mà đánh vào người Thúy Trúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng kêu rên.

      Dao Nương xem tiếp nữa, lén lút rời .

      Tâm tình của nàng có chút tốt, nàng nhớ tới những gì đời trước bản thân tao ngộ.

      *

      Năm hèo xác nặng, Thúy Trúc ăn hèo xong, còn có thể xuống giường đường.

      chờ Hồ trắc phi lên tiếng, Mục ma ma liền sai người đem Thúy Trúc tiễn .

      Từ khi bắt đầu, Thúy Trúc thích hợp đãi ở Tiểu Khóa Viện. đề cập tới tay chân ta có sạch hay , nhũ nương bên người của tiểu Quận chúa vốn là có mấy người, bớt Thúy Trúc cũng bớt rất nhiều phiền toái.

      Người tinh mắt có thể thấy được, tại Thúy Trúc chính là phiền toái, Mục ma ma là để phiền toái lưu lại bên người tiểu Quận chúa.

      Dao Nương đột nhiên có loại ngộ đạo, có lẽ đời trước nàng cũng là bị tiễn như vậy. liên quan tới việc ngươi có phạm sai lầm hay , có phải bị oan khuất hay , người bên quan tâm những điều này, các nàng căn bản chỉ cân nhắc nên lưu ngươi lại hay tiễn mà thôi, mà cũng thèm để ý việc đó làm thay đổi cuộc sồng của người như thế nào.

      Nếu phía trước Dao Nương chỉ là đơn thuần dựa vào giáo huấn ở đời trước, muốn tránh hết thảy những việc kia khi chính mắt thấy Thúy Trúc gặp chuyện gì, nàng mới có loại nhận thức khắc sâu.

      Kiểu nhận thức là tự hỏi những người chủ tử phía nghĩ cái gì.

      Nàng cho rằng Thúy Trúc khẳng định lại trở về nếu như tâm tư Vương phi đúng như nàng suy đoán.

      Quả nhiên ngày hôm sau Thúy Trúc liền trở lại, là bị Tấn Vương Phi sai người đưa Lưu Xuân Quán.

      Tấn Vương Phi , Hồ trắc phi dạy dỗ tốt, nha đầu nên thân này liền đưa cho Hồ trắc phi dạy dỗ. Tuy cùng tình huống đời trước của Dao Nương hoàn toàn giống nhau, nhưng lại cùng quy về điểm.

      Thúy Trúc gặp phải chuyệ gì đây?

      Dao Nương chỉ cần tưởng tượng đến liền cảm thấy rét mà run.

      Nàng đời trước tại sao lại cho rằng Vương phi là người tốt chứ!

      Nào biết thời điểm Thúy Trúc tới Tiểu Khóa Viện thu dọn đồ vật tư nhân bất ngờ gặp Dao Nương, Dao Nương lại thấy nàng ta cười tủm tỉm.

      Thúy Trúc thấy Dao Nương, đầy mặt đều là đắc ý: “Tô nhũ nương hôm qua thứx suốt đêm, hôm nay cần nghỉ ngơi hả?”

      Thấy Thúy Trúc như vậy, Dao Nương nhất thời biết nên cái gì.

      “Người cùng người nha, chính là giống nhau, có vài người trời sinh chính là mệnh nô tài hạ tiện, coòn có vài người chú định là bất đồng.” Ném xuống lời này, Thúy Trúc liền ôm đồ vật tư nhân bỏ , lưu lại Dao Nương nhìn bóng dáng nàng ta, nửa ngày còn chưa hoàn hồn.

      Lúc đầu Dao Nương còn khó hiểu Thúy Trúc vì sao như thế đắc ý,sau đó chợt hiểu ra. Có lẽ mục đích của mỗi người vốn là giống nhau, nàng nhìn thấy trong nụ cười của Thúy Trúc có cảm giác vui vẻ như mới vừa được cho kẹo.

      Nàng đoán là Vương phi khẳng định gì đó với Thúy Trúc rồi.

      tình phát triển hoàn toàn bất đồng đời trước, Dao Nương cuối cùng cũng cần lo lắng lại giẫm lên vết xe đổ. Nhưng những việc này vẫn chưa khiến nàng có thể thả lỏng cảnh giác, ngược lại càng cẩn thận hơn, đương nhiên đây là lời sau.

      *

      Tư Ý Viện, sai người dẫn Thúy Trúc xong, Chu ma ma với Tấn Vương Phi: “Nương nương, Thúy Trúc này giờ bị Lưu Xuân Quán bên kia coi là cái đinh trong mắt, lại nhét qua đó chỉ sợ cũng được tác dụng gì.”

      trường kỷ, Tấn Vương Phi cúi đầu xem quyển sách, nghe xong lời này, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Chu ma ma : “Nhũ nương, ta vốn là hề hi vọng rằng nàng ta có thể làm nên chuyện gì.”

      “ Vậy……”

      Chu ma ma thực nhanh liền hiểu được, trắng ra là Tấn Vương Phi chính là muốn chọc tức Hồ trắc phi thôi.

      Nhưng mất Thúy Trúc, Lưu Xuân Quán bên kia càng khó chèn ép xuống dưới, tương đương với việc bàn cờ bọn họ bố trí thời gian dài như vậy bị phế mất.

      “Ngươi quên còn có người sao?” Tấn Vương Phi cười mỉm.

      Dưới ánh mặt trời, mặt nàng ấy nhiều thêm tia hồng nhuận, lại vẫn là mang theo vẻ đẹp nhu nhược của mỹ nhân khi bệnh. ràng là người nhìn như yếu đuối cực kì nhưng trong ánh mắt gian lại mang theo tia cơ trí làm người thể bỏ qua.

      Tấn Vương Phi hổ xuất thân Từ Quốc Công phủ ( quốc công họ Từ nha), tâm trí thủ đoạn đều là hạng nhất, nhưng lại bị cơ thể yếu ớt này liên lụy. Mỗi khi nghĩ vậy, Chu ma ma khỏi tâm sinh cảm thán.

      “Ngài là đến nhũ nương họ Tô kia sao?” Chu ma ma do dự .

      Tấn Vương Phi gật gật đầu: “Nhũ nương chẳng lẽ phát nàng ấy ( Dao Nương) này cực kỳ thông minh sao? Dựa vào tính tình thích nổi bật của Thúy Trúc mà cố gằng che giấu tồn tại của bản thân, sau đó cũng nhanh chóng đứng vững vàng gót chân ở cạnh tiểu Quận chúa, có thể so với Thúy Trúc này thông minh nhiều, ta trước đó thế nhưng lại xem thường nàng ấy.”

      “Nhưng nô tỳ thấy nàng ấy tựa hồ cũng có tính toán muốn leo lên thượng vị. Nghe người ta , nhũ nương họ Tô này ngày thường cực kì điệu thấp, cũng ra khỏi Tiểu Khóa Viện nửa bước, ở trong sân cũng cực ít ra cửa, phải ở trong phòng chính là ở bên người tiểu Quận chúa hầu hạ.”

      “Ngươi quên điện hạ rồi sao? Điện hạ chính là thường xuyên thăm tiểu Quận chúa đó.”
      Chu ma ma còn có chút khó hiểu, Tấn Vương Phi lại : “ Với lại có nữ nhân nào mà thích người nam nhân như điện hạ chứ, đúng ?” xong, khuôn mặt Tấn Vương phi nở mtộ nụ cười, thế nhưng tạo cho người ta loại ảo giác phong hoa tuyệt đại.

      Còn đúng sao, Tấn Vương long chương phượng tư, ngọc chất kim tương, dáng vẻ đường đường, lại sinh ra cao quý, chính là hoàng tử hoàng thất trời sinh. Năm đó ở kinh thành, có vô số quý nữ đua nhau ái mộ, nhưng lại bị Tấn Vương Phi đoạt mất.

      Chỉ là ——

      Kỳ Chu ma ma vẫn luôn có câu hỏi muốn hỏi nhưng lại dám hỏi: Vương phi người cũng thích điện hạ sao?

      Nếu là thích, vì sao chủ động thân cận điện hạ, nếu là thích, cần gì phải cùng Hồ trắc phi kia đấu đến hô mưa gọi gió.

      Chỉ là Chu ma ma dám , bà nhớ tới lần trước khi Tấn Vương Phi còn có xuất giá, lần đó Vương phi thiếu chút nữa chết.

      Là bản thân Tấn Vương Phi muốn chết.

      Chu ma ma vẫn luôn cho rằng Tấn Vương Phi muốn gả cho Tấn Vương, có thể là có ý trung nhân, nhưng bà làm nhũ nương của Tấn Vương Phi, lại biết thời điểm, Vương phi nhà mình còn là khuê các chưa bao giờ coi trọng bất kì nam nhân nào.

      Cái nghi hoặc này chôn dấu ở trong lòng chu ma ma mười mấy năm, có lẽ cũng chôn dấu cả đời.

      *

      Lưu Xuân Quán, Hồ trắc phi sắc mặt trầm mà nhìn Thúy Trúc ở trước mặt mình tới lui.

      Kỳ thái độ Thúy Trúc thực cung kính, nhưng ở Hồ trắc phi trong mắt chính là bên dưới cung kính đó là đắc ý dào dạt cùng dụng tâm hiểm ác.

      Hồ trắc phi thậm chí xuyên thấu qua nàng ta nhìn đến khuôn mặt khác, đó là Tấn Vương Phi.

      gương mặt thanh lãnh tái nhợt, ánh mắt luôn tràn ngập thờ ơ, lại bao hàm ác ý lớn nhất. Hồ trắc phi thậm chí có thể thấy Tấn Vương Phi cười với mình, cười tràn ngập khinh thường cùng châm chọc.

      Ngươi được sủng ái lại như thế nào, còn phải bị bổn phi nắn vuốt, cái ngươi gọi là sủng ái đều là giả, giả…… có điện hạ, ngươi cái gì cũng phải……

      Hồ trắc phi nhịn được rùng mình cái, trong lòng lo âu càng sâu.

      thể lại tiếp tục bị động được!

      Hồ trắc phi đột nhiên đứng lên.

      “Nương nương!”

      Đào Hồng vội vàng mà kêu tiếng, kinh ngạc nhìn nàng ấy. Hiển nhiên là động tác của chủ tử quá bất ngờ, làm Đào Hồng hiểu lầm gì đó.

      Hồ trắc phi nhìn ánh mắt Đào Hồng, càng thêm tức giận, nàng ấy là người lý trí như vậy sao chứ?

      Bất quá nàng ấy cũng có giải thích cái gì, mà là hít sâu hơi, : “Ta xem tiểu Quận chúa.”

      Đào Hồng nhàng thở ra.

      giờ Lưu Xuân Quán lại thể xảy ra thêm bất luận chuyện gì.

      *

      Gian phía đông, Mục ma ma ngồi ở đồ giường La Hán gỗ tử đàn lhắc hình sông núi, Hồ trắc phi ngồi ở vị trí đối diện bà.

      Ngọc Yến bưng hai ly trà lên, đặt ở bàn , nhưng Hồ trắc phi chỉ là bưng lên làm dáng, cũng có uống trà. Nhìn ra được Hồ trắc phi nhiều ngày ngủ ngon, dười mắt phượng xinh đẹp có chút xanh xao.

      So với bộ dạng Hồ trắc phi muốn lại thôi, Mục ma ma lại là nhàn nhã mà ngồiuống trà, tựa hồ quan tâm Hồ trắc phi khó hay bị gì .

      Cuối cùng vẫn là Hồ trắc phi thiếu kiên nhẫn lên tiếng, nàng ấy do dự nửa ngày, ra ý đồ khiến mình đến đấy: “Ma ma, thiếp nhớ tiểu Quận chúa, thiếp có thể ôm tiểu Quận chúa về Lưu Xuân Quán đêm được ạ?”
      Bất đồngsự đường hoàng khi đối mặt với Tấn Vương Phi, Hồ trắc phi khi đối mặt Mục ma ma có thể là cung kính.

      Hồ trắc phi cũng ngu ngốc, nàng ta biết Mục ma ma đại biểu cho ai, càng hiểu thân phận Mục ma ma—— trước đó là chưởng ma ma bên người Đức phi, Đức phi qua đời liền ở bên cạnh Tấn Vương hầu hạ, Tấn Vương đối với bà mười phần kính trọng, luôn đối xử với bà như trưởng bối.

      Chỉ dựa vào mấy điều này cũng đủ Hồ trắc phi phải cung cung kính kính với Mục ma ma.
      Bất đồng với Tấn Vương Phi, Mục ma ma chính là người bên Tấn Vương.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      lên sàn nhưng còn diễn ít quá.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :