1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương phủ sủng thiếp - Giả Diện Đích Thịnh Yến (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      == Chương 11 ==
      Dao Nương nhìn xiêm y đặt lên bàn, trong mắt tràn đầy vui sướng.
      Nàng lo xiêm y mặc đây.
      Kỳ nàng từ trong nhà đến đây, cũng chỉ có mang theo mấy bộ xiêm y thôi, nhưng nàng trước kia luôn là thích màu sắc rực rỡ tươi sáng hơn, giờ nàng muốn người khác vừa ý mình nên tất nhiên là muốn mặc màu tối chút, mà bốn bộ xiêm y đưa tới hoàn toàn đều là màu tối.
      bộ màu xanh đậm, bộ màu xanh rêu đậm, hai bộ còn lại là màu tím cùng màu nâu vàng như gỗ đàn hương. Từ màu sắc có thể nhìn ra là chắnc chắn phù hợp với độ tuổi của nàng, nhưng lại rất phù hợp thân phận, nhũ nương vốn là tới để cho em bé bú sữa, cần ăn mặc quá nổi bật.
      Đời trước Dao Nương vừa đến Tiểu Khóa Viện, chủ nhân cũng phát xuống mấy bộ xiêm y này, nhưng nàng ghét bỏ màu sắc quá khó coi, đều là lấy đồ mình mặc. ràng là cùng việc nhưng lại bởi vì tâm cảnh bất đồng, tâm tính tự nhiên cũng bất đồng, thể khiếnngười ta cảm thán thế vô thường.
      Dao Nương cầm xiêm y ra sau bình phong, bởi vì phải đo người làm theo cầu, nên nhìn hơi lớn chút, nhưng nàng tại cần chính là xiêm y rộng thùng thình như thế này.
      Dao Nương đơn giản liền mặc vào bộ đồ mới rồi ra cửa.
      Trước tiên tìm tiểu nha đầu hỏi nơi nào có thể tắm giặt, biết được dãy nhà sau có miệnggiếng trước kia có thể dùng, nàng liền trở về phòng sửa soạn đồ đạc, ôm đến phía sau giặt sạch.
      Từ bên cửa hông tiểu lâu ra ngoài, trước tiên là thấy được cái sân lớn rộng như đình việnphía trước. Chính giữa là loạt dãy nhà nghỉ, hai bên còn có phòng tạp vật, phòng bếp cùng với phòng tập thể dành cho nhiều người.
      Trong phòng tạp vật có bồn gỗ, thùng nước, còn có bồ kết dùng để giặt quần áo. Những thứ nàyđều là Lục cho Dao Nương. Kỳ những thứ này Dao Nương đều biết, chỉ là có dò hỏi qua mà mạo muội , như vậy có thể khiến người nghi ngờ.
      Lấy được đồ vật mình cần phải dùng, Dao Nương liền tới trước giếng nước, đem thùng nước ném vào giếng, hướng lên múc nước. Nàng có sức lực lớn, chỉ có thể xách lên nửa thùng nước.
      Xách được nửa xô nước xong, nàng đem xiêm y mình thay ra ngâm trong bồn gỗ.
      Lục vẫn luôn ở bên cạnh yên lặng mà nhìn nàng, thấy nàng bày ra tư thế muốn giặt quần áo, cũng gì nữa liền rời .
      Mà cùng lúc Dao Nương giặt quần áo, Thúy Trúc cũng thu được Lục Nga đưa xiêm y qua.
      Chỉ là nàng ta rất khinh thường nhìn thoáng qua, liền ném ở bên cạnh.
      Chất vải ra tệ, chính là màu sắc quá nhạt nhẽo. Nàng ta tuy là quả phụ, nhưng phải muốn cả đời làm quả phụ.
      Bởi vì hôm nay mới đến, Dao Nương cùng Thúy Trúc cũng có tác dụng gì, nửa ngày này là thời gian để sắp xếp đồ đạc bản thân sau đó tùy các nàng. Nhưng Thúy Trúc chính là người có tính tình ngồi yên được, dọn dẹp chút liền thay bộ xiêm y khác rồi ra cửa tìm người ta làm quen chuyện.
      Tính nàng ta thích nhộn nhịp, miệng cũng ngọt, ngụm thím ngụm muội muội, bao lâu liền cùng người Tiểu Khóa Viện thân thiết hẳn lên.
      Ngọc Yến đem tình báo cho Mục ma ma, khuôn mặt lớn tuổi nhìn ra gợn sóng gì.
      “Mặc kệ các nàng, chúng ta chỉ cần trông chừng tiểu Quận chúa cẩn thận là được.”
      Ngọc Yến gật gật đầu.
      Dao Nương giặt y phục xong, phơi ngay ngắn dây thừng phơi đồ.
      Nàng lại xách chút chút nước về phòng, lau khắp nơi trong phòng qua lần. Phòng tựa hồđã có người thu dọn qua trước đó, nhưng làm cũng quá cẩn thận, chỗ mấy góc phòng đều có thể thấy còn chút bụi bặm.
      Dao Nương nghĩ rằng nếu muốn ở lâu dài trong viện này, phải cho thấy thái độ của mình, mà nàng bây giờ làm như quan tâm nhưng ra đúng là cho mọi người thấy được thái độ của mình.
      Những đạo lý này là khi Dao Nương ở lâu trong phủ mới lĩnh ngộ được. Nàng cũng chỉ có thể làm được những việc này, còn việc khác phải xem người ta có cho nàng cơ hội hay .
      Trong thời gian mấy ngày tiếp theo, sinh hoạt ở Tiểu Khóa Viện vẫn bình đạm mà lại có chút nhàm chán.
      Giống hệt như đời trước, người ở Tiểu Khóa Viện nhìn bên ngoài như là đều đối xử hiền lành với hai người nhưng kỳ trong hiền lành đó mang theo xa cách.
      Hai người Dao Nương cùng Thúy Trúc tuy cũng là hầu hạ bên người tiểu Quận chúa, nhưng lại chỉ có thể ở xa xa mà nhìn, chút việc vặt cũng có người làm thay, càng cần phải là hầu hạ bên người tiểu Quận chúa.
      được mấy ngày, Thúy Trúc liền phiền chán, bắt đầu thường xuyên chạy ra bên ngoài.
      Lấy cớ là tìm dì mình, còn hầu hết thời điểm còn lại là cùng người ở Lưu Xuân Quán lôi kéo làm quen, còn Dao Nương vẫn là trước sau như , bình chân như vại.
      Thời tiết dần dần nóng lên, lại còn biến đổi thất thường. Hôm nay có thể vừa nắng gắt xong, mặc áo đơn thôi cũng đủ rồi, nửa đêm trời lại bắt đầu mưa, ngày kế lại phải mặc hai lớp áo.
      Hôm qua trời mưa, buổi sáng trời vẫn còn u, buổi chiều lại thành nắng gắt, tức thời lại nóng bức lên, khiến cho lòng người buồn bực lại hốt hoảng.
      Trong ánh chiều tà le lói, Tiểu Khóa Viện ngày thường an tĩnh, tới thời gian này lại càng yên tĩnh tựa như chốn người.
      được trọng dụng nên cũng có được ích lợi khi dược trọng dụng, đó chính là làm gì cũng có người quản, Dao Nương đến phòng bếp bưng cơm chiều ăn mình, bởi vì trời nóng nên cũng muốn ăn muốn uống, vậy là đặt trước ở nơi đó, tính toán tắm rửa cái lại .
      Lăn lộn hồi lâu mới tắm xong, có lẽ là trời lại muốn mưa, trong phòng thập phần oi bức, tócDao Nương còn chưa có lau khô, lập tức lại ra mồ hôi ướt đẫm. Nàng khoác đầu tóc ướt đẫm, từ trong phòng ra, bên ngoài quả nhiên so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều, gió chầm chậm, thổi qua người thập phần thoải mái.
      Dao Nương mới vừa ở bên ngoài đứng chút, liền nghe thấy tiếng kẽo kẹt tứ bên cạnh truyền đến, Thúy Trúc cũng ra tới.
      Nhìn thấy phấn trắng mặt nàng ta có dấu vết chảy mồ hôi, nhìn dáng vẻ cũng là bị nóng quá mà ra ngoài.
      Gần đây Thúy Trúc sửa lại biểu ghen ghét với Dao Nương, có lẽ là được ai đó chỉ điểm, đối với Dao Nương cực kì nhiệt tình.
      Hai người vốn là ở sát cạnh nhau, thường thường Thúy Trúc cũng tới trong phòng Dao Nương ngồi ngồi, cùng nàng trò chuyện. Dao Nương hiểu ở trong lòng, ngoài mặt lại là nhu hòa như . Thúy Trúc chỉ cho là nàng tính tình nhu nhược, cũng nghĩ quá nhiều, ngẫu nhiên còn nhờ Dao Nương giặt mấy bộ y phục giúp mình.
      Bất quá nếu là Dao Nương giúp nàng ta làm việc, nàng ta cũng phải có hồi báo, thường thường bưng tới mâm điểm tâm hay trái cây gì đó, đưa cho Dao Nương ăn.
      Tào ma ma - Dì ruột của Thúy Trúc là quản ở phòng bếp lớn, mấy thứ này đều là Thúy Trúc từ chỗ bà ấy lấy tới. Thúy Trúc thường xuyên lấy ít đồ ăn vặt trở về, đưa cho các ma ma nha hoàn Tiểu Khóa Viện ăn, có vài tiểu nha đầu thô sử cùng ma ma đều tham những thứ này, cho nên Thúy Trúc ở Tiểu Khóa Viện thậm chí là trước mặt hạ nhân Lưu Xuân Quán so với Dao Nương được hoan nghênh hơn nhiều.
      Người khác thấy nàng đều là vẻ mặt mỉm cười, nhưng ra với Dao Nương có vẻ ảm đạm hơn nhiều, như là nàng có cảm giác tồn tại gì.
      Thúy Trúc thấy Dao Nương đứng ở ngoài cửa, đến đứng yên bên người nàng.
      “Hôm nay cũng quá nóng rồi.” Nàng ta vừa , vừa cầm cái quạt tròn quạt gió.
      Dao Nương : “Đúng vậy, ta mới vừa tắm gội xong, giờ lại ra mồ hôi.”
      Thúy Trúc lau lau mồ hôi, thấy tay vệt màu trắng, nàng ta lập tức nắm bàn tay lại, từ trong tay áo móc ra cái khăn tay, che che dấu dấu mà đè đè ở mặt. Đồng thời đôi mắt thầm liếc cái ở khuôn mặt tựa như trứng gà mới bóc của Dao Nương, trong miệng la hét: “ được rồi, được rồi, ta cũng nên tắm thôi, hôm nay quá nóng bức mà.”
      Nàng ta muốn kêu Dao Nương lấy nước cho mình, nhưng lúc này Dao Nương đến ngồi xuống thạch đài hành lang, tay kia lùa vào mái tóc dài của mình, nàng ta cũng chỉ có thể hậm hực mà ngậm miệng lại, quay người vào phòng.
      Dao Nương liếc nhìn bóng dáng nàng ta cái, sau đó lại thu ánh mắt về. Sắc trời bất tri bất giác tối sầm xuống, loại thời gian này thường là có vài con muỗi. Mái tóc của Dao Nươngcũng gần khô rồi, liền định về phòng dùng cơm chiều.
      Nàng vừa ngồi xuống trước bàn, liền nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ con, thanh cao vút, theo bản năng nàng liền căng chặt thân mình.
      Cũng phải là nàng bị dọa, mà là mẫu thân, trời sinh đặc biệt mẫn cảm đối với tiếng khóc trẻ con.
      Dao Nương ý thức được đây là tiểu Quận chúa khóc, từ khi vào Tiểu Khóa Viện này, mỗi đêm tiểu quận chúa đều nháo khóc như vậy. Nàng bưng bát cơm lên, định ăn cho xong cơm chiều, lại xách chút nước về phòng để lau mình rồi nghỉ ngơi.
      Đồ ăn có chút dầu mỡ, đồ ăn của nhóm nhũ nương vốn là phong phú hơn so với bọn hạ nhân tầm thường, chủ yếu lấy thịt heo mặn làm món chính, bởi vì ăn nhiều thịt mới có thể có nhiều sữa. Nhưng trong lòng Dao Nương vốn là có chút hoảng hốt, cơm cũng có chút lạnh, khi ăn luôn cảm thấy trong lòng thoải mái.
      Nàng buông chiếc đũa, thu dọn cái bàn, bưng bàn chén phòng bếp . Thời điểm trở về, lại xách thêm nửa thùng nước ấm. Phòng bếp luôn cung cấp nước ấm liên tục, bởi vì tiểu Quận chúa thời thời khắc khắc đều có thể cần dùng tới, nấu nước cũng nhiều, cho nên hạ nhân cũng có thể dùng ít.
      Dao Nương lau thân mình, rồi bưng nước đổ.
      Trong lúc này tiếng khóc của tiểu Quận chúa vẫn luôn ngừng lại, thậm chí càng ngày càng thất thanh. Đặc biệt lúc này đột nhiên có gió nổi lên, tiếng gió cùng tiếng con nít khóc, trong màn đêm yên tĩnh này, trở nên vô cùng đáng sợ.
      Dao Nương có chút ngồi yên, nhịn được đến cạnh cửa, nhìn về hướng tiểu lâu bên kia.
      Lúc này tiểu lâu sớm thắp nến, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào, Lưu Xuân Quán bên kiacũng người tới, hỏi có chuyện gì xong mới rời .
      Thúy Trúc từ trong phòng ra, dựa vào hai bên cánh cửa với Dao Nương: “Hai người kiakhông phải rất có bản lĩnh sao, sao ngay cả dỗ con nít cũng dỗ được.”
      Nàng ta cười tủm tỉm, mặt ràng mang theo vui sướng khi người gặp họa.
      Hai người trong miệng nàng ta, chính là chỉ Vương nhũ nương cùng Tiền nhũ nương giờđang hầu hạ bên người tiểu Quận chúa. Thúy Trúc cùng Dao Nương sở dĩ bị xa lánh, có biện pháp nhúng tay vào bên người tiểu Quận chúa, chính là nhờ công lao của hai nhũ nương kia. Hai người này liên thủ chèn ép Thúy Trúc cùng Dao Nương, Dao Nương còn đỡ, còn ở trong lòng Thúy Trúc chính là hận chết các nàng.
      Đáng tiếc Thúy Trúc có biện pháp nào đối với đối phương, trước nhất là đối phương có kinh nghiệm so với nàng ta lâu hơn, thứ hai là hai người đối với tiểu Quận chúa thập phần tận tâm, cơ hồ làm người khác tìm ra được sai sót nào. Quan trọng nhất chính là hai người kiađều là người của Hồ trắc phi, nàng ta vốn thể trêu vào, chỉ có thể nghẹn bụng tức, chỉcó thầm cùng Dao Nương chế nhạo vài câu.
      Động tĩnh như vậy nhìn cũng biết, Thúy Trúc cần nghĩ liền biết, hai người Tiền nhũ nương và Vương nhũ nương ngày mai chắc chắn bị Hồ trắc phi răn dạy, cho nên nàng ta cười cực kì sáng lạn.
      Nhưng còn Dao Nương lại phi thường trầm mặc, cũng biết suy nghĩ cái gì.
      Đột nhiên Dao Nương duỗi tay mở cửa ra, ra bên ngoài.
      Thúy Trúc thấy vậy, liền hỏi: “Ngươi đâu vậy?”
      “Ta xem.”
      “Ngươi đừng , đừng chướng mắt họ, cũng phải chưa từng qua, lần trước ngươi bị ép ra ngoài như thế nào? quên rồi hả?”
      Lời này của Thúy Trúc cũng phải là đồng tình Dao Nương, chẳng qua là phát tiết bất mãn trong lòng thôi, bởi vì có lần nàng ta cũng , lại bị người ta chèn ép ra ngoài.
      Tạm thời nàng ta cùng Dao Nương còn ở chung trận tuyến, đây cũng là lí do tại sao giờ nàng ta có vẻ mặt ôn hoà với Dao Nương, đó là nguyên nhân chủ yếu.
      Dao Nương có để ý nàng ta, mà thẳng về hướng tiểu lâu.
      “ Ngươi bị hãm hại chưa đủ sao” Phía sau, Thúy Trúc cất cao giọng .
      Dao Nương nhớ lại chuyện đời trước.
      Đời trước Thúy Trúc cũng kiêu ngạo ngông nghênh như vậy, còn có thể vênh váo tự đắc mà lưu tại tiểu viện làm nhũ nương của tiểu Quận chúa, phải bởi vì lí do gì khác mà là vì nàng ta có công lớn trong người.
      Lúc đó tiểu Quận chúa cũng là khóc thút thít như vậy, nhưng Dao Nương lại có để trong lòng. Nàng vừa rời Tiểu Bảo, nghe thấy tiếng khóc như thế, luôn nhịn được nhớ tới: Tiểu Bảo phải xa mẹ có phải cũng khóc tê tâm phế liệt như vậy hay .
      Vì thế nàng càng thêm thương tâm. Tiểu Quận chúa khóc, nàng cũng khóc, khóc phân biệt ngày đêm.
      Có người nàng đen đủi, nàng cảm thấy thập phần ủy khuất, càng thương tâm khổ sở hơn.Vốn dĩ nhũ nương bên người tiểu Quận chúa rất nhiều, nên kể từ đó nàng cũng bị bài xích ở bên ngoài. Nhưng tiểu Quận chúa khóc như vậy rất bình thường, nàng khỏi chú ý chút.
      Quan sát mấy ngày, nàng liền biết được nguyên nhân.
      Nàng xung phong nhận việc muốn giải quyết vấn đề này, lại bị người ngăn ở bên ngoài, được gặp tiểu Quận chúa, ngay cả tòa tiểu lâu kia cũng thể vào. Trong lòng nàng nôn nóng, lại đau lòng tiểu Quận chúa nếu tiếp tục khóc như vậy, làm sao có thể chịu được. Liền tìm cơ hôi với Thúy Trúc, sau khi suy nghĩ tất cả nàng đem cái biện pháp này cho người hầu hạ bên người tiểu Quận chúa.
      Thúy Trúc dùng biện pháp của nàng, trị hết chứng khóc đêm của tiểu Quận chúa.
      Lại với người khác đây là biện pháp của nàng, mà là ở tình huống nàng trở tay kịp, tính kế cũng xúi giục, làm Mục ma ma vô cùng bất mãn với nàng đuổi nàng trở về.
      Ngược lại, Thúy Trúc ở Tiểu Khóa Viện lại vững vàng gót chân. Tiểu Quận chúa xa nàng ta được, vị trí của nàng ta càng thêm củng cố, ngay cả Hồ trắc phi đối với nàng ta cũng nhìn với con mắt khác.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      haiz khô thân DN bị cướp công. mong chờ n9 lê sàn
      gió đông bắc thích bài này.

    3. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      haiz khô thân DN bị cướp công. mong chờ n9 lê sàn

    4. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Các nàng thân mến, vì nhà mình gặp chuyện nên cứ cách hai ngày mình mới ra chương nhé, mong các nàng thông cảm

    5. lan linh linh

      lan linh linh Well-Known Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      1,736
      Bắt đầu hai ngày/chương từ chương sau nhé ^^
      == Chương 12 ==

      Khi ấy Dao Nương vẫn hiểu chuyện gì, thẳng đến khi bị đuổi ra khỏi Tiểu Khóa Viện, lại trải qua việc bị Tấn Vương Phi sắp xếp vào Lưu Xuân Quán để làm hạ nhân.

      Thấy người ở Tiểu Khóa Viện đối xử với Thúy Trúc cực kì khác biệt, sau đó biết được mọi chuyện mới chợt hiểu.

      Nhưng khi đó muộn rồi, ai tin tưởng lời nàng , nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

      Hai ngày này Dao Nương vẫn luôn chờ đợi, chờ cơ hội thích hợp, tuy rằng như vậy có khả năng khiến tiểu Quận chúa phải chịu khổ nhiều chút, nhưng nàng có cách nào khác, đây là cách duy nhất bây giờ nàng có thể nghĩ đến, là biện pháp duy nhất giúp nàng có thể đứng vững gót chân ở chỗ này.

      Chỉ có đứng vững gót chân ở bên người tiểu Quận chúa, nàng mới có thể giữ được tánh mạng bị người kéo xuống nước, mới có thể chờ đến ngày được ra phủ, nhìn thấy được con trai cưng Tiểu Bảo của nàng. Đời trước hiểu vì sao lại chết, để lại Tiểu Bảo dại, cũng biết tiểu bảo có nương sau đó phải sống như thế nào.

      Mỗi khi nghĩ như vậy, tâm Dao Nương đều như bị đao cắt.

      Chính vì điều này, từ lúc chào đời tới nay Dao Nương lần đầu tiên bỏ qua lương tâm của mình, tất cả điều vì lợi ích trước mắt.

      Dao Nương vào trước tiểu lâu, ngoài cửa cũng có người canh gác.

      Nàng vào cửa đến bên trong, liền thấy phòng phía đông vẫn còn sáng ánh nến, Mục ma ma sắc mặt trầm mà đứng ở chỗ đó, Ngọc Thúy Ngọc Yến còn có mấy người Lục Nga mặt đầy vẻ lo âu. Hai nhũ nương kia mồ hôi đầy đầu, Tiền nhũ nương ôm tiểu Quận chúa ngừng tới lui trong phòng.

      khí thập phần áp lực, cho người ta cảm giác giống như có ngọn lửa cất dấu trong khí, có khả năng nổ tung bất cứ lúc nào.

      Nàng qua, : “ Nô tì có thể giúp đỡ ạ?”

      Ánh mắt mọi người đều tập trung lại mặt nàng.

      Nghiêm túc mà , diện mạo của Dao Nương hề mị, thậm chí là cho người khác loại cảm giác cực kỳ ngoan ngoãn.

      Gương mặt trắng noàn mịn màng, hai hàng mi cong cong, giống như đóa hoa sen trong bùn mà bị dính chút bùn nào, lẳng lặng nở rộ. Có lẽ bởi vì tuổi lớn, mặt vẫn còn mang theo vài phần non nớt cùng ngây thơ.

      Nhưng cố tình diện mạo ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại tản mát ra loại quyến rũ từ ánh mắt trong lúc lơ đãng.

      Loại mị quyến rũ này khá mơ hồ, đôi khi chợt thoáng qua, sau đó lại thấy nữa. Nhưng lẳng lặng mà nhìn, là có thể nhìn nét chứa bên trong đó, càng nhìn càng dày đặc giống như cái lưới, chỉ hơi sơ xuất bị vướng vào lối thoát.

      Nếu chỉ là như vậy cũng thôi, lại còn có thân hình eo ong mông vểnh, bộ ngực căng đầy, hơn nữa tư thế đường đặc biệt làm cho người ta vừa thấy có cảm giác đứng đắn.

      Vì khiến bản thân chọc người chú ý, Dao Nương dùng xiêm y to rộng che lấp dáng người vưu vật của mình, lại cố ý sửa lại tư thế đường. Nhưng tất nhiên những điều này chỉ có thể lừa được người thường, đối với người có kinh nghiệm mà , loại hành vi này ngược lại bị người ta hiểu lầm là tâm cơ sâu nặng.

      Đặc biệt là Mục ma ma, đối với những điều bà nhìn thấy, bên ngoài nhìn như Thúy Trúc nổi bật nhất còn Dao Nương lại bị chú ý, cũng đủ khiến bà hiểu rất nhiều chuyện.

      Bà nhìn Dao Nương.

      Dưới ánh đèn, Dao Nương đẹp cách mỹ lệ tinh khiết. Ánh sáng màu vàng chiếu rọi khuôn mặt nàng, làm cho làn da trắng như ngọc được thoa lên lớp mật, khiến cho người ta có loại cảm xúc thơm ngọt ngon miệng.

      Mục ma ma kiềm được khẽ cau mày, kỳ có ấn tượng tốt đối với hai nhũ nương mới tới này, bởi vì người có mắt trong phủ đều có thể nhìn ra được là các nàng tới đây để làm gì.

      Ở trong suy nghĩ của Mục ma ma, nước giếng phạm nước sông, cần các nàng ấy phải làm gì, chỉ cần đừng gây chuyện là tốt lắm rồi. Nhưng cố tình lại vào lúc tâm tình Mục ma ma tốt nhất, lại có người đến gây chuyện.

      Hai người Ngọc Yến theo bên người Mục ma ma nhiều năm, thời điểm ba người chưa có tới Tiểu Khóa Viện, vẫn luôn ở Triều Huy Đường hầu hạ, vừa thấy Mục ma ma cau mày, Ngọc Yến liền đứng ra : “Tô nhũ nương, ngươi nên về phòng , nơi này ngươi thể giúp được gì đâu.”
      Dao Nương ngẩn ra chút, : “Bộ dáng tiểu Quận chúa tựa hồ thoải mái, nô tỳ lại xem thử chút……”

      Tiểu Quận chúa khóc lợi hại hơn, liều mạng giãy giụa ở trong lòng ngực nhũ nương. Loại tiếng khóc này cho người ta có loại cảm giác cực kỳ khó chịu, giống như có thứ gì đó nặng nề đè ở đầu, nặng đến mức cả người chịu nổi.

      Mục ma ma bực bội mà trừng mắt nàng: “Ngươi muốn xem cái gì? Ngươi có thể xem được cái gì? Còn ra ngoài!”

      Khuôn mặt Mục ma ma vuông vức, góc cạnh ràng, vốn do là từ trong cung đến nên người mang theo loại uy nghiêm bất đồng người thường. Lúc này khuôn mặt lãnh túc thoạt nhìn cực kì dọa người.

      Nhưng Dao Nương lại kiên trì dao động, nàng cố gắng thuyết phục Mục ma ma: “ Con trai Tiểu Bảo của nô tỳ lớn hơn tiểu Quận chúa chút, từng gặp phải tình huống như thế này, nên nô tỳ có biện pháp có thể giúp giảm bớt ít……”

      Cũng có người tin tưởng nàng, bởi vì kỳ tất cả mọi người đều biết nguyên nhân tiểu Quận chúa vì sao khóc như vậy.

      Chứng khóc đêm biểu như tên, chính là mỗi khi đến lúc trời tối, đứa trẻ tự nhiên khóc ngừng.

      Có đôi khi khóc liên tục hai canh giờ, có lúc lại là đứt quãng, dù sao ban đêm luôn làm ầm ĩ.

      Chứng khóc đêm trong bệnh lý ghi là có biện pháp trị liệu, đại phu tới cũng dùng được, chừng khóc đêm trong dân gian gọi là dạ đề, trẻ sơ sinh rất hay mắc chứng này.

      Nhà ai nếu có trẻ con mắc chứng khóc đêm đều viết mỉanh giấy: ‘ Con ai khóc con tôi khóc’ , buổi tối thừa dịp thời điểm đêm khuya tĩnh lặng dán ở đường cái, người đường nhìn thấy tránh được đọc lần, chừng liền có thể chữa khỏi.
      Bất quá đây là cách làm mê tín, kỳ chứng dạ đề ở trẻ con luôn khá mơ hồ, trong đó có khả năng trộn lẫn quá nhiều nguyên do phức tạp, căn bản phải chỉ cần viết chữ giấy là có thể giải quyết được. Mà đứa bé sơ sinh biết , bé có thể vừa bị bệnh, lại phải đói bụng, ngày ngày làm ầm ĩ như vậy, mọi người cũng chỉ có thể cầu khấn với quỷ thần.

      Tiểu Quận chúa phải lần đầu tiên khóc như vậy, nghiêm túc mà , từ khi ở cữ ra, tiểu Quận chúa cứ liên tục như vậy suốt.

      Cho nên hầu như mọi biện pháp đều thử qua, Sở lương y cũng tới xem qua, cuối cùng chỉ ra cái kết luận phổ biến, đó chính là có cách trị.

      Cho nên trong lòng mọi người đều có loại nhận thức chung, đó chính là chờ tiểu Quận chúa khóc đến khi khóc nổi nữa, hoặc là tới ngày tháng nào đó, tự nhiên khóc nữa. Cùng lắm là hạ nhân vất vả chút, đổi người ôm thôi. Việc này đối với Vương phủ mà tính là gì, đừng là hai người đổi qua đổi lại mà ôm, mười người, trăm người cũng có gì.

      Nhưng những thứ này chỉ giới hạn trong lý luận suông, nếu người nào có gặp qua con nít bị chứng khóc đêm, vĩnh viễn biết là khủng bố cỡ nào. Đứa trẻ có thể khóc đến khàn cả giọng, mặt phồng đỏ bừng, chính là nhắm chặt con mắt mà khóc thét, có đôi khi thậm chí khóc đến mức ngất xỉu luôn, khiiến cho mọi người tự chủ được mà căng thẳng thần kinh, thậm chí lo lắng có phải là đứa trẻ đó bị bệnh hay , hoặc có thể là nguyên nhân nào khác.

      Đặc biệt tại trẻ sơ sinh còn trong tã lót dễ nuôi sống, thân phận của tiểu Quận chúa lại bất đồng, Mục ma ma các nàng mới có thể như lâm đại địch như thế.

      Đặc biệt là Mục ma ma, áp lực bà gánh vác lớn hơn so mọi người trong tưởng tượng nữa, bởi vì Hồ trắc phi chỉ lần tìm cớ, muốn đem tiểu Quận chúa ôm đến bên người mà nuôi.
      Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, người khác làm sao có thể tin tưởng Dao Nương nhàng ra câu ‘ ta có biện pháp ’ được chứ.

      có ai tin tưởng.
      có ai tin tưởng nhũ nương trước mắt này có thể có được biện pháp tốt gì được, phát Tiền nhũ nương cùng Vương nhũ nương cũng chưa biện pháp gì sao. Các nàng chính là nhũ nương tốt nhất của toàn bộ Tấn Châu, căn bản phải người gà mờ này trước mắt có thể so sánh được.

      Đặc biệt là Mục ma ma cùng Ngọc Thúy, Ngọc Yến càng tin tưởng, trong những người ở đây có lẽ cũng chỉ có các nàng ràng nhất hai người Dao Nương là tới để làm cái gì.

      Nhưng Dao Nương thập phần kiên trì, nàng thậm chí đến bên người Vương nhũ nương ôm tiểu Quận chúa qua lại, vươn tay ra.

      Nàng thực cố chấp.

      “ Để ta nhìn chút thử xem, cũng gây trở ngại gì mà.” Đồng thời, nàng quay đầu lại khẩn cầu mà nhìn Mục ma ma: “Nếu tiểu Quận chúa cứ tiếp tục khóc như vậy là được, rất có thể khóc xỉu mất.” Đây chính là điều Mục ma ma lo lắng nhất.

      Mục ma ma trừng mắt nhìn nàng.
      Vương nhũ nương cũng cảm thấy mục đích của Dao Nương đơn thuần, có chút kiên nhẫn : “Tô nhũ nương, ngươi vẫn là đừng thêm phiền phức cho chúng ta nữa, tiểu Quận chúa thích làm ầm ĩ như vậy, dỗ dỗ chút là tốt rồi.”

      “ Để ta thử lần .”

      “ Ngươi, người này……”

      “ Để nàng thử !” Mục ma ma nghẹn giọng .

      Người hiểu biết chút đều biết được Mục ma ma đây là tức giận.
      Mục ma ma xác tức giận, bà dễ giận, nhưng nếu như tức giận lên ……

      Dù sao cho dù là Ngọc Thúy, Ngọc Yến, cũng chưa từng thấy qua bộ dáng Mục ma ma tức giận. Bởi vì Mục ma ma từng trải quá sâu rồi, bà xuất thân cung đình, dạng trường hợp gì chưa từng trải qua, sớm luyện thành tính cách bất động như núi. Nhưng nuôi dưỡng tiểu Quận chúa này hơn tháng, bà đem đứa này tới trong tâm khảm, cảm thấy đứa này đáng thương, lại được thêm Tấn Vương dặn dò.


      Bà xem trọng tiểu Quận chúa bao nhiêu bây giờ lại tức giận bấy nhiêu

      Bà thậm chí có suy nghĩ rằng nếu nhũ nương này chỉ là vì muốn thể bản thân mà cố ý làm ầm ĩ ra như vậy, bà nhất định nhất định sửa lại trạng thái thờ ơ lạnh nhạt trước đó, khiến cho nàng ta đến từ chỗ nào cút trở về chỗ đó .

      Nhất định bà làm vậy!

      Vương nhũ nương đem tiểu quận chúa đưa cho Dao Nương, Dao Nương duỗi tay tiếp nhận.

      Tiểu Quận chúa là đứa bé thập phần xinh đẹp, nhưng lúc này lại trở nên có chút đáng sợ. Khuôn mặt của bé khóc đến đỏ bừng, đỏ đến mức tựa như lấy máu, mắt gắt gao nhắm lại, cái miệng mở lớn mà khóc thét, thanh có chút khàn, thân thể cũng căng cứng cả người.

      Dao Nương sờ sờ tã lót người bé, lại dùng ngón tay xem xét sau gáy, nhịn được mà thở dài.

      Tuy rằng Dao Nương cũng mới làm mẹ, nhưng nàng rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ sơ sinh. Chu thị sinh liền ba nhi tử, nương của nàng thân mình tốt, đều là nàng hỗ trợ chăm sóc. Còn có Minh ca nhi nữa, càng cần phải đến Hồng ca nhi cùng Tiểu Bảo.

      Nghiêm túc mà số đứa bé mà Dao Nương từng chăm sóc dưới bàn tay.

      Cho nên kinh nghiệm chăm sóc hài tử của nàng cực kỳ phong phú, thậm chí còn hiểu biết ngôn ngữ cơ thể của trẻ em hơn rất nhiều người.

      Giống như tại tiểu Quận chúa ràng cả người mướt mồ hôi, lại vẫn bị bọc tã lót dày như vậy, bé có thể thoải mái mới là lạ. Trẻ sơ sinh chưa được, đứa bé chỉ có phương thức biểu đạt duy nhất chính là khóc, huống chi bé vốn khó chịu, còn bị bọc như vậy, tự nhiên là càng thêm nghiêm trọng.
      Nàng ôm tiểu Quận chúa, vào bên trước giường La Hán, liền mở tã lót của bé ra.

      “ Ngươi làm gì đó?” Tiền nhũ nương chạy tới bắt lấy tay Dao Nương.

      “ Tiểu quận chúa đều mướt mồ hôi, ta giúp bé mát mẻ chút.”

      Dao Nương cảm thấy lời của mình có gì kỳ quái, nhưng lời này nghe vào trong tai người khác lại cực kỳ chói tai, đặc biệt là Vương nhũ nương cùng Tiền nhũ nương vô cùng phản đối, mặt thậm chí mang theo khinh thường dễ phát .

      “ Trẻ sơ sinh còn tháng thể ra gió, nếu bị cảm lạnh.” Vương nhũ nương dùng loại tư thái từ cao nhìn xuống mà , giống như Dao Nương cái gì cũng hiểu mà lại giả bộ bản thân có hiểu biết.

      Dao Nương có để ý nàng ấy, tiếp tục cởi tã lót của tiểu Quận chúa ra.

      Vương nhũ nương giận đến đỏ mặt, có cảm giác bị người coi khinh. Tiền nhũ nương thậm chí xin giúp đỡ mà nhìn Mục ma ma cùng Ngọc Thúy Ngọc Yến. Các nàng ở Tiểu Khóa Viện thời gian lâu, tự nhiên minh bạch Tiểu Khóa Viện này ai làm chủ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :