1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48. Người đàn ông này rất nghiệt (3)

      Editor: Yocohamamisari

      Beta: NanaTrang


      Người ra khỏi hồ, đến bên cạnh nàng - Hách Liên Dạ khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc... quy củ là quy củ, người tự tiện xông vào, chết."

      Chỉ trong thời gian nháy mắt mấy cái, y khoác ngoại bào rồi chiêu khống chế nàng, tốc độ nhanh như quỷ mị này, quả làm cho người ta bội phục.

      Nhưng tốc độ mặc quần áo của y cũng nhanh, biết có phải do thường xuyên bị người ta nhìn trộm nên mới luyện thành hay ?

      Hoàn toàn tự cảm thấy nguy cơ xảy ra với cái mạng của mình, Giang Ngư Ngư vẫn miên man suy nghĩ ở đâu đó.

      Sau khi tiếng của Hách Liên Dạ vừa dứt, nàng giống như vừa hoàn hồn hỏi y: "Vương gia này, nếu tôi cho ý kiến cực kỳ quan trọng, thả tôi ra ?"

      "Ý kiến gì?"

      "Vương gia đồng ý với tôi trước ."

      Khoé môi bất ngờ khẽ cong lên, Hách Liên Dạ lộ ra nụ cười yếu ớt lại dịu dàng mị hoặc: "Bổn vương cũng vội biết, như vậy , kiếp sau lại cho ta biết."

      Quả nhiên đủ biến thái!

      Đối phó với kẻ biến thái vô lương tâm phải dùng chiêu càng vô lương tâm hơn !

      Mắt nhìn thấy tay của Hách Liên Dạ sắp bóp chặt, Giang Ngư Ngư đột nhiên hô to: "Lưu manh ¾¾"

      Nàng có nội lực nên thanh cũng to đến mức vang trời, nhưng vì bây giờ là ban đêm yên tĩnh nên thanh vẫn có thể truyền xa.

      "..." Hà Nghiêm thấp thỏm đợi ở bên ngoài lảo đảo cái, ngã lăn ra đất.

      "..." Chính Hách Liên Dạ cũng giật giật khoé miệng chút.

      Xông vào nơi y tắm còn người khác là lưu manh?

      Giang Ngư Ngư bình tĩnh nháy mắt mấy cái: "Mẹ , nhìn thấy đàn ông mặc quần áo phải kêu như vậy."

      Vì có bảo vệ của Hách Liên Dạ nên người của Tĩnh Vương phủ thực đều sợ trời sợ đất.

      Nhưng bọn họ lại cực kỳ mẫn cảm với từ ¾¾ lưu manh.

      Bởi vì Hách Liên Dạ vô cùng đẹp! chỉ người của Tĩnh Vương phủ mà dường như mỗi người gặp qua Hách Liên Dạ đều có nhận thức chung: đời này chỉ có Hách Liên Dạ mới xứng với câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

      Sắc đẹp trước mắt, lưu manh như tre già măng mọc...

      Tiếng tăm của Giang Ngư Ngư rất vang dội trong Vương phủ, cho nên mặc dù tới chưa bao lâu nhưng mọi người đều có thể nhận ra thanh của nàng.

      Còn tưởng rằng nàng giúp Hách Liên Dạ kêu cứu, mọi người trong vương phủ nổi giận, cầm "vũ khí" gần mình nhất chạy như điên về hướng phòng ngủ của Hách Liên Dạ.

      người Hách Liên Dạ bây giờ chỉ khoác trường bào, quần áo chỉnh tề, loại hình ảnh này tuyệt đối thể để xuất trước mặt mọi người.

      Y hơi nghiêng đầu, muốn cách khoảng lấy bộ quần áo tới đây, nhưng y chỉ vừa nghiêng đầu Giang Ngư Ngư cũng bất ngờ nghiêng đầu theo, cắn vào tay Hách Liên Dạ cái.

      Vừa nhận ra, Hách Liên Dạ nhanh chóng dùng tay điểm huyệt nàng, nhưng dù gì miệng của Giang Ngư Ngư cũng đến gần tay y quá rồi, tuy bị cản lại, thành công cắn được, nhưng miệng của nàng cũng chạm vào mu bàn tay y.

      Loại cảm giác mềm mại xa lạ này làm cho Hách Liên Dạ ngây ngốc chốc.

      Người nào đó chưa cắn người thành công cũng nổi giận mà cười như con thỏ : "Vương gia, bây giờ cũng còn sớm, nên thả tôi về ."

      Chuyển đề tài cực nhanh, giống như tự nhiên bị mất trí nhớ, chuyện vừa nãy đều quên sạch.

      Cười rất "dịu dàng" rồi liếc nàng cái, Hách Liên Dạ xoay người thay quần áo, giọng thản nhiên từ sau bình phong truyền ra: "Ta từng trúng độc lần vào hai mươi hai năm trước."

      "A..." Giang Ngư Ngư rất kinh ngạc: " ra Vương gia lớn tuổi như vậy rồi."

      "..." Ánh mắt Hách Liên Dạ liếc qua cái tay sưng lên vì trúng độc của mình, nghe vậy, con ngươi đen như mực khỏi nhiễm chút ý cười.

      , nếu phải giết tiểu nha đầu này, y rất nỡ.

      Chương 49: Nam nhân này rất nghiệt (4)

      Editor: Yocohamamisari

      Beta: NanaTrang


      Nhưng y tính bỏ qua cho nàng dễ như vậy.

      Hách Liên Dạ còn chưa thay xong quần áo đám người chạy đến đây.

      có mệnh lệnh của chủ tử nên bọn họ dám xông loạn vào phòng ngủ của Hách Liên Dạ, nhưng qua cái lỗ to cửa sổ, mọi người trong sân đều nhìn được Giang Ngư Ngư nghiêng đầu, tư thế có phần kỳ quái cứng đơ mặt đất, như bị người... điểm huyệt.

      Mà Hà Nghiêm vẫn hoá đá trong sân, mọi người liền nghĩ cũng bị điểm huyệt.

      Thị vệ đầu cả kinh nên cũng bất chấp quy củ, vội vã chạy vào trong phòng.

      "Đừng vào." Giang Ngư Ngư tốt bụng ngăn lại, thanh có vẻ đau thương: " tại Vương gia ngài ấy... quần áo chỉnh tề."

      "..." Trong phòng, cánh tay mặc quần áo của Hách Liên Hạ hơi cứng lại chút.

      Trong sân, tâm mọi người đều nảy lên.

      Quần áo chỉnh tề... Chẳng lẽ Vương gia bị giở trò.

      Giang Ngư Ngư rất đúng , chỉ là nàng chọn đúng chỗ "mấu chốt" mà , nghe , chỉ là chọn đúng ý...

      Giang Ngư Ngư rất vừa lòng với hiệu quả này, đối với người làm lỡ thời gian nàng ăn vặt, quyết nương tay!

      Hà Nghiêm đứng ở sân lấy lại tinh thần, nghiêm mặt: "Suy đoán lung tung cái gì! Võ công của Vương gia phải các ngươi chưa từng thấy qua! Tất cả trở về hết cho ta! Bất luận đêm nay có nghe được cái gì cũng cho phép nhắc đến!"

      Sợ Giang Ngư Ngư lại ra câu kinh người khác, vội vàng đuổi người .

      Về phần chính mình... chịu nổi khí quỷ dị như thế này, vẫn nên ở bên ngoài hơn.

      Sau khi đuổi đám thị vệ nửa tin nửa ngờ , Hà Nghiêm cũng rời , bởi vì bị điểm huyệt nên Giang Ngư Ngư vẫn nghiêng đầu, nhìn cái sân bóng người.

      "Tình cảnh này làm tôi khỏi nhớ đến câu thơ cổ."

      "Ồh? phải mình biết chữ sao?"

      "Đó là cách khiêm tốn, ra tôi còn là người rất có văn hoá!" Ánh mắt Giang Ngư Ngư chân thành nhìn y: "Vương gia có muốn nghe tôi ra câu thơ kia ?"

      "Được, nghe chút."

      "Được, thơ cổ có câu ¾¾ Bạn có kêu rách cổ họng cũng có người đến cứu bạn!" xong còn dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Hách Liên Dạ vừa tới hồ nước nóng.

      "..." Khụ.

      Vì suy nghĩ cho hình tượng nên Hách Liên Dạ bỏ qua ly trà vừa bưng lên, đè xuống xúc động muốn cười, nhưng khuôn mặt nghiệt vẫn dịu dàng nghiêng đầu như trước, nhìn nụ cười yếu ớt ngược lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.

      bàn tay của y sưng phù lên khác gì cái bánh mỳ, đau ngứa, nhưng càng là loại độc như vậy lại càng đáng sợ.

      Cũng chỉ là bị môi nàng chạm chút thôi mà có hiệu quả như này, bây giờ y càng tin tưởng câu " ra tôi là cao thủ dùng độc" là .

      Khẽ nhấc bàn tay sưng phù lên: "Tiểu nha đầu, có phải nên hỏi chút gì ?"

      "Ừ!" Nhìn cái tay kia lúc lâu Giang Ngư Ngư mới lên tiếng đồng ý: "Buổi tối tôi muốn ăn chân giò hầm."

      Hách Liên Dạ tiếp tục làm bộ bình tĩnh nhịn cười, giọng có phần nguy hiểm: "Lúc nào cũng mang theo bên người loại độc lợi hại như vậy, tiểu nha đầu, có phải nên cho ta biết thân phận của hay ?"

      Bình thường mà , người trúng độc hẳn phải kinh hoảng, để người hạ độc nhân cơ hội mà uy hiếp, nhưng hai người này người bình tĩnh, người tiếp tục giả vờ vô tội, diễn theo kịch bản truyền thống.

      "Trước kia tôi sống ở trong núi, có nhiều dã thú lắm nha! Nếu như gặp lợn rừng hay gấu chó gì gì đó có thể dùng loại độc này để phòng thân."

      Gấu chó... Lợn rừng...

      Hai loài động vật này thử thách thần kinh của Hách Liên Dạ, nhưng y vẫn chưa trả lời Giang Ngư Ngư lại chán phải giả bộ làm cột nhà, đứng thẳng người lên, hoạt động cổ có chút cứng ngắc chút.

      Chương 50: Người đàn ông này rất nghiệt (5)

      Editor: Yocohamamisari

      Beta: NanaTrang


      Huyệt đạo Hách Liên Dạ điểm trúng phải mất ít nhất hai canh giờ mới có thể giải, vậy mà bây giờ nàng có thể hành động tự nhiên.

      Tài năng của nàng ngày càng thể nhiều, Hách Liên Dạ ngược lại càng bình tĩnh: " sợ bị điểm huyệt?"

      "Vương gia, từng nghe qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam chưa?" Giang Ngư Ngư đáp mà hỏi lại.

      "Nghe qua." Dù là võ công cao cường như Hách Liên Dạ cũng hơi kinh ngạc.

      Công phu như vậy cần phải có nội lực mạnh mẽ làm căn bản, tiểu nha đầu này tuổi như vậy mà có thể làm được?

      Giang Ngư Ngư thận trọng gật đầu, rút miếng sắt lá từ tay áo ra: "Ta làm bộ." Cho nên sợ điểm huyệt.

      "...Phốc!" Lại tiếng cười khẽ, mỗi lần đều bị nàng chọc cười như trước.

      Kèm theo tiếng cười, Hách Liên Dạ bất ngờ đứng dậy, thân hình nhanh như thiểm điện, đứng bên người Giang Ngư Ngư, tay đặt lên vai nàng, tay kia siết chặt vòng eo nhắn của nàng.

      "Tiểu nha đầu, tấm sắt người chắc chỉ có ở trong tay áo đâu nhỉ?" Xúc cảm ở lòng bàn tay ràng chứng thực phỏng đoán của y.

      Rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nàng tránh được điểm huyệt của y.

      Bị vạch trần, Giang Ngư Ngư cũng lo sợ mà chuẩn bị lấy cái cớ qua loa tắc trách như trước, bỗng nhiên Hách Liên Dạ bật cười.

      "Tiểu nha đầu, đêm nay rất nhiều."

      Khuôn mặt nghiệt dán lại gần hơn: "Kéo dài thời gian như vậy vì muốn ở trong phòng lâu hơn lúc? tìm cái gì?"

      "..." Như vậy mà cũng có thể phát ? nghiệt này cũng quá tinh tường rồi!

      "Từ sau khi xuất đến giờ, con mắt chưa lần nhìn lung tung, mà lúc chuyện với ta lại đổi bốn tư thế liền, xem xét phòng này cũng tạm được rồi."

      "Tiểu nha đầu, biết khinh công, cho nên nhìn được võ công của ta cao hay thấp phải ?" Mỗ nghiệt cười vô cùng "dịu dàng": "Đừng là tay của ta bóp cổ , cho dù là ngay cạnh môi , ta cũng nắm chắc khi cắn xuống vẫn có thể tránh được."

      "Biết vì sao ta phải giả bộ bị trúng chiêu ? Bởi vì khi tay ta bóp cổ đầu lại cúi nghiêng về phía Tây Bắc."

      "Lấy tính tình của , nếu bị điểm huyệt mà có chuyện gì sớm tự do lại, giả làm cây cột lâu như vậy, ra... là phát hướng đó có thứ khiến hứng thú đúng ?"

      xong đống câu này, Hách Liên Dạ khẽ cười tiếng: "Tiểu nha đầu, tìm chỗ chế tạo thẻ bài thân phận?"

      "..." Giang Ngư Ngư vốn nghe gì, nhưng nghe đến câu sau cùng, ràng muốn trừng mắt lên.

      Đây phải là vấn đề khôn khéo nữa, tên nghiệt này căn bản thành tinh rồi!

      Mặc dù lúc đầu nàng dựa vào cuộc sống lừa đảo gian lận, nhưng dù sao đại não cũng phản ứng nhanh, hành động đêm nay, trong lòng nàng coi như nắm chắc.

      Hơn nữa nàng cảm thấy từ sau khi mình xuất cẩn thận giấu diếm sơ hở rồi.

      nghĩ tới mắt của tên nghiệt này giống như ra đa, đầu óc lại suy nghĩ nhanh nhạy quả thực có thể so với máy tính, mà ngay cả chuyện "trúng độc" cũng nằm trong tính toán của y.

      Đoán ràng mục đích của nàng, vậy tên nghiệt này định xử lý nàng như thế nào?

      Từ đầu Giang Ngư Ngư cảm thấy, mặc kệ là đầm rồng hang hổ như thế nào, ít nhất nàng cũng có khả năng thoát thân, nhưng dường như tên nghiệt trước mắt này quá cường đại, bây giờ nàng càng nghĩ càng dám chắc.

      nghĩ ngợi tên nghiệt bỗng lại gần thêm chút, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh, đuôi mắt hơi cong lên, cười dịu dàng khiến người ta bất an: "Tiểu nha đầu, ra trong phòng ngủ của ta chỉ có bí mật này, hiếu kỳ như vậy..."
      Abby, Chris, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 51. Tên nghiệt này quá thông minh rồi (1)

      Editor: Nana Trang


      Cố ý kéo dài cuối, khiến cho bầu khí trong phòng đột nhiên lại căng thẳng lên.

      Giang Ngư Ngư bắt đầu suy đoán, biến thái của y rốt cuộc đạt tới mức độ nào, có thể đem nàng phơi nắng thành người khô hay , mỗi ngày treo ở trong phòng, để cho nàng có cơ hội cùng với mấy thứ nàng ‘tò mò’ ngày đêm sống chung.

      Chỉ là ngày nay đoán được mã hành *, hiển nhiên kém xa với tình hình thực tế… (* cái này t chịu ak ~ tra đc nghĩa nên đành để nguyên >”<)

      bằng chuyển đến ngủ cùng ta.”

      Rốt cục mỗ nghiệt cũng công bố đáp án.

      “…” Hiếm khi Giang Ngư Ngư giữ được bình tĩnh như vậy, khóe miệng hơi giật giật mà nhìn y.

      Sống ở trong vương phủ cũng lâu, nàng quen dưới vương phủ đều xem Hách Liên Dạ là hoàng hoa khuê nữ mà bảo vệ, sợ rằng đâu đâu cũng đột nhiên nhảy ra sắc phôi*, có ý nghĩ chiếm tiện nghi của Vương gia bọn họ. (* chỉ người có thói lưu manh, làm chuyện đàng hoàng)

      , mặc dù bọn họ phòng bị có chút buồn cười, nhưng cũng khoa trương, tên nghiệt trước mắt này quả có tiền vốn khiến cho lý trí con người ta hoàn toàn biến mất như bị ma quỷ ám ảnh.

      Còn Hách Liên Dạ mặc dù , nhưng nàng tới Tĩnh Vương phủ cũng rất nhiều ngày rồi, nhưng chưa từng thấy y dẫn đàn bà đến trông phòng của y, cái này vấn đề rồi.

      Nàng thậm chí có chút hoài nghi, có phải y vẫn con đường băng thanh ngọc khiết hay .

      Tuy nhiên… Nhìn y hẳn là hơn hai mươi tuổi rồi, ở cổ đại, đàn ông ở tuổi này hơn phân nửa là con cái đều có thể chạy mua xì dầu rồi.

      Mặc kệ thế nào, trong chuyện nam hoan nữ ái, phải là người có thái độ tùy tiện.

      Nhưng tại, tên nghiệt này lại với nàng “chuyển đến ngủ cùng cùng ta”…

      Trọng điểm vẫn là chữ ‘ngủ’ kia, ‘cùng ngủ’ mà phải là ‘cùng ở’, nghe thế nào ý nghĩa đều là muốn hai người ngủ cùng giường.

      Giang Ngư Ngư cảm thấy mình bị sét đánh rồi.

      Rốt cuộc Hách Liên Dạ suy nghĩ cái gì? Nàng tin y đối với nàng là nhìn nhiều chung tình, bây giờ động tâm với nàng.

      Mặc dù ở trong phòng này, nàng có cơ hội thỏa thích điều tra nơi làm ra thẻ bài thân phận, nhưng Giang Ngư Ngư vẫn muốn cự tuyệt.

      Nhưng đợi nàng mở miệng, Hách Liên Dạ lại đột nhiên cười , “Cân nhắc xong, vậy ngủ.”

      “…” Y còn có thể thế nữa sao!

      Lần đầu tiên Giang Ngư Ngư cảm thấy tài ăn của mình đủ tốt, bởi vì nàng nghĩ ra lời đáp trả.

      Trước kia nàng nghĩ đến phường hội này có khó khăn, nhưng lại nghĩ tới khó khăn này lớn như vậy, tên nghiệt này bình thường lại dấu thực lực? Quá biến thái rồi!

      Giang Ngư Ngư đột nhiên nghĩ đến, trước kia Hách Liên Dạ thổ huyết ở trước mặt Triệu công công, lấy bản lĩnh của y, hẳn là có thể thoải mái giải quyết chuyện Tây Uyển, nhưng lại cố tình liên tục ngó lơ nơi đó…

      Mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan, mà lúc này lại phải là lúc để cho nàng nghĩ lại, bởi vì…

      Mấy ngày trước, y còn bày ra vẻ mặt thối khi nàng vươn tay muốn “hầu hạ” y thay quần áo, còn lúc này, người đàn ông kia lại rộng rãi cởi ngoại bào ở trước mặt nàng, thậm chí còn có ý muốn cởi tiếp.

      Giang Ngư Ngư đối với mĩ nam cảm thấy hứng thú, nhưng đối với mĩ nam biến thái xin miễn thứ cho kẻ bất tài này, tình huống nguy cấp, nàng liền… vươn tay, từ trong bao giấy lấy ra miếng thịt bò khô cầm lên ăn.

      “…” Tay cởi quần áo hơi dừng lại chút, Hách Liên Dạ giương mắt liếc nàng, nhíu mày, ý bảo nàng đến lúc “thẳng thắn được khoan hồng”.

      Nhưng Giang Ngư Ngư lại giống như phát , cắn miếng thịt bò khô, tiếp tục hưng trí bừng bừng mà nhìn xem mĩ nam thoát y.

      “Tiểu nha đầu, cho rằng, ta dám cởi tiếp?” Cho nên làm ra bộ dạng rất có hứng thú quan sát, muốn hù dọa ngăn cản y?

      Nàng quả thực là nghĩ như vậy! Nhưng ỷ vào khuôn mặt thuần lương thành , bộ dáng Giang Ngư Ngư lắc đầu nhìn cực kỳ có thể tin, “Đương nhiên phải!”


      Chương 52. Tên nghiệt này quá thông minh rồi (2)

      Editor: Nana Trang


      “À…? Vậy vì sao đột nhiên bắt đầu ăn thứ đó?”

      đoán thử xem.”

      “Bổn vương muốn đoán.”

      Giang Ngư Ngư “khó xử” mà nháy mắt mấy cái, “ Vậy làm sao bây giờ đây?”

      cần quan tâm những thứ này, “khóe môi cong lên độ cong mị hoặc, Hách Liên Dạ “dịu dàng” mà chỉ cho nàng con đường sáng, “Vẫn nên mau chóng cởi ra .”

      “…” Trong lòng lại vang dội trận sấm sét, Giang Ngư Ngư cân nhắc chốc lát, vẫn quyết định dựa theo kịch bản mà diễn tiếp, xem xem tên nghiệt này muốn làm gì.

      Nàng tin, y muốn lừa nàng lên giường!

      Giơ bàn tay nho lên, nàng tỏ ý Hách Liên Dạ tạm dừng chuyện, để nàng ăn xong đồ ăn trước .

      Mặc kệ nàng kéo dài thời gian hay có động cơ khác, Hách Liên Dạ hơi nhếch môi lên cười, kiên nhẫn đến cùng.

      Đợi đến lúc ăn xong khối thịt bò khô này, Giang Ngư Ngư lấy khăn tay ra mà thuận tay kéo áo trong của Hách Liên Dạ vẫn mặc người, nghiêm túc lau sạch tay.

      Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng sáng lấp lánh, cực kỳ tha thiết hỏi y, “Vương gia, còn thừa lại vài kiện, tôi giúp cởi nha!”

      Mắt phượng lên chút ánh sáng hứng thú, “Tiểu nha đầu, thái độ xoay chuyển quá nhanh, rất thể tin.”

      Giang Ngư Ngư cực kỳ hiếm thấy mà có chút nũng nịu, biết xấu hổ mà thừa nhận, “Kỳ tôi chờ ngày này, chờ rất lâu rồi!”

      “…” nay đổi thành Hách Liên Dạ cảm thấy mình bị sét đánh trúng.

      Nhưng Giang Ngư Ngư và Hách Liên Dạ, hiển nhiên cùng tuyến đường, xong câu này, ánh mắt sáng lóng lánh của nàng liền nhìn chằm chằm vào y phục Hách Liên Dạ, “Từ ở trong núi nhìn thấy lợn rừng và gấu chó, tôi liền muốn lột da chúng nó!”

      “…” Lại là lợn rừng và gấu chó…

      Tiểu nha đầu đứng trước người y lại chuyển đến sau lưng y, dường như là cân nhắc xuống tay từ chỗ nào, đột nhiên, cái đầu của nàng từ bên bả vai của y thò ra, “Vương gia, tôi có đề nghị!”

      “Ừm.” Hách Liên Dạ nhìn khuôn mặt nhắn thuần lương gần trong gang tấc kia, khẽ híp mắt, trả lời mà có chút để ý, cũng biết là suy nghĩ cái gì.

      “Bộ dáng sau lưng của trơn bóng, rất khó nhìn!”

      “…” Chẳng lẽ muốn mọc ra hai cái bánh bao mới dễ nhìn?

      Hách Liên Dạ khẽ nhướng mi, ý bảo nàng tiếp tục , nhưng ánh mắt vẫn có chút cổ quái, chuyên tâm cũng chuyên tâm mà nhìn nàng, ràng vẫn nghĩ đến cái gì đó.

      Giang Ngư Ngư mặc kệ trong lòng y suy nghĩ cái gì, tiếp tục tra cứu kế hoạch của mình, nghiêm trang mà bưng khuôn mặt nhắn lên, kể chuyện xưa ‘Nhạc mẫu khắc chữ’ cho y nghe.

      “Nhạc Phi?” Chuyện xưa có da có thịt này, thậm chí còn bao quát chiến sa trường, nghe giống như là đặt chuyện, nhưng cái tên này, đối với Hách Liên Dạ mà hoàn toàn xa lạ.

      muốn khắc ‘Tinh Trung Báo Quốc’ lưng ta?” (khắc ở đây t nghĩ là xăm đó, ở cổ đại có xăm nên ta dùng khắc nhé)

      đúng đúng!” Đột nhiên lắc đầu mấy cái, Giang Ngư Ngư buông tiếng thở dài, “Về sau Nhạc đại tướng quân bị người gian hãm hại, chuyện xưa này kết thúc cực kỳ thê thảm.”

      “…”Hách Liên Dạ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn vào nàng.

      hồi lâu, tiểu nha đầu này là vòng vo rủa y?

      Nhưng nhìn cảm xúc của nàng, lại giống như giả bộ chuyện xưa này dường như là , lần thứ N Hách Liên Dạ sản sinh ra hoài nghi đối với lai lịch của nàng.

      nghĩ ngợi, khuôn mặt nhắn ưu tư kia có chút suy sụp đột nhiên lại nâng lên, “Vương gia, tôi viết bốn chữ này ở lưng nhé, tuyệt đối uy vũ khí phách lại cát tường, nếu như hài lòng, có thể chém đầu của tôi!”

      Những lời này nghe quen tai, lúc trước nàng mới xuất ở Tĩnh vương phủ, lúc đảm bảo với Triệu công công nhất định có thể “dụ dỗ” y ăn cơm, hình như là như vậy.

      chứng minh, những lời này hẳn là nàng lung tung, khi đó trong lòng nàng cực kỳ nắm chắc.


      Chương 53. Tên nghiệt này quá thông minh rồi (3)

      Editor: Nana Trang


      phải biết chữ sao?” Hách Liên Dạ xong, chậm rãi đến bên bàn, ý bảo Giang Ngư Ngư có thể bắt đầu rồi.

      Lúc ở đại, Giang Ngư Ngư có họ* từ học thư pháp, cho nên đối với công việc mài mực xa lạ cho lắm, vừa mài mực vừa , “Bốn chữ này quá cát tường, cho nên mẹ tôi từng dạy tôi nên viết như thế nào.” (* chỗ này là đường ca, họ bên cha, nhưng Giang Ngư Ngư là người đại nên t trực tiếp đổi thành họ luôn)

      xong, cầm bút nhúng mực, vô cùng tự nhiên mà múa bút ở lưng Hách Liên Dạ viết to bốn chữ này.

      Viết xong, hơi lùi ra phía sau thưởng thức, ừm, hiệu quả tệ!

      Trong bốn chữ tàm tạm này, chỉ có chữ thứ nhất là chữ giản phồn thể khác lắm, mà nàng tình cờ viết, cho nên Hách Liên Dạ nhất định có thể liếc thấy nàng viết cái gì.

      “Vương gia, tôi viết xong rồi!” cái đầu lại thò ra bên vai lần nữa, giống như tranh công nhìn y.

      Hách Liên Dạ đến bên gương đồng, xoay nghiêng người, liếc nhìn thấy bốn chữ to viết rất khí phách áo trong màu trắng __________ phụ nữ chi hữu. (bằng hữu là con )

      Mặt của Hách Liên Dạ đen lại gần giống như nước mực sai biệt lắm.

      “Tiểu nha đầu, động tay động chân ở trong mực, trong vòng vài ngày, thể tẩy bốn chữ này đúng ?”

      Chất vải áo trong mỏng, mực nước sớm thấm ở lưng của y, cách khác, trong thời gian này, lưng y lưu lại bốn chữ “phụ nữ chi hữu” này!

      Oa? Tại sao y lại biết vậy chứ?

      Chỉ là Giang Ngư Ngư cũng quen với khả năng phản ứng thần tốc như máy tính của y rồi, trả lời, chỉ dùng ánh mắt thuần lương vô tội nhất của mình để nhìn y.

      Mặc dù đen mặt nhưng ánh mắt của Hách Liên Dạ lại cười, đôi mắt phượng kia cong lên độ cong tuyệt đẹp, ánh sáng nhạt mênh mông mê chết người, ngay cả thanh cũng vui mừng, “Tiểu nha đầu, lúc ta chém đầu của , là chém luôn cái cổ, hay là chém mỗi cái đầu thôi?”

      Biến thái chính là như vậy!

      Giang Ngư Ngư ở trong lòng mắng y câu, mặt cũng rất chấn kinh, “Vương gia, hài lòng? Chẳng lẽ chưa từng nghe qua câu này sao? Con có thể gánh nửa bầu trời!”

      “…”

      nghĩ thử xem, người nửa bầu trời đều là bạn bè của , cái này còn chưa đủ uy vũ khí phách cát tường sao?”

      “…” Hách Liên Dạ trầm mặc mà nhìn “phụ nữ chi hữu” ở lưng…

      ai chuyện với mình, Giang Ngư Ngư cảm giác thấy nhàm chán liền làm ổ ở ghế, mơ màng buồn ngủ.

      tại còn sớm, ngày thường lúc này nàng gặp Chu Công đánh cờ rồi.

      Nhưng mới vừa ngồi vững, nghiệt trước gương đồng liền tới, cầm lấy cánh tay của nàng kéo nàng lên, cười , “Được rồi, chuyện đêm nay, bổn vương coi như có gì xảy ra.”

      “…” Tâm tình của tên nghiệt này, cũng biến đổi quá nhanh rất có quy luật đấy!

      Có thể thái biến nhiều quá, nên biến ra di chứng rồi. Giang Ngư Ngư đồng tình mà liếc y cái. (thái ở đây là biến thái đó, t nghĩ là vậy á)

      Nhưng người phía trước nàng lại đột nhiên quay đầu lại, thân thể hơi nghiêng, gương mặt nghiệt kia lại kề sát vào nàng, “Bởi vì… đứa bé ngoan lạm sát kẻ vô tội có phần thưởng.”

      “…” Chắc phải là y biết chứ?

      Giang Ngư Ngư hết chỗ , nhìn chằm chằm vài đầu của y biết là cấu trúc gì.

      Xoay người, Hách Liên Dạ tiếp tục kéo nàng về phía trước, rồi lại câu kỳ quái, “Kỹ thuật bơi tốt ?”

      “Tốt tốt.” Làm gì? muốn vứt nàng xuống hồ sao?

      “Vậy tốt,” Hách Liên Dạ hơi nhếch môi, thanh vui vẻ.

      Năm phút sau, Giang Ngư Ngư biết tại sao là “Vậy tốt” rồi.

      Vì vậy nghiệt y biết bơi!

      Thiên tài như y, nếu như biết bơi, vậy trước kia y bơi như thế nào?

      Dựa theo nàng quan sát trước kia, cái tủ thấp ở trong góc Tây Bắc ở trong phòng ngủ có vấn đề.
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      Abby, Chris, linhdiep173 others thích bài này.

    3. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Bơi??

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      @Amelia , bn oi sao chương 52 và 53 đọc k dc z bn ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      đọc đc bạn nhé :)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :