1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41. Tiểu nha đầu này khiến cho y kinh hỉ (3)

      Editor: NanaTrang

      " cho biết bí mật, thể cho người khác biết đâu đấy."

      "Kỳ , tôi là cao thủ dùng độc."

      Dáng vẻ ngày đó của nàng khi những lời này, y vẫn còn nhớ như in trong đầu.

      Khuôn mặt nhắn tinh xảo khóe léo, bởi vì ánh mắt vô tội đơn thuần kia, có thêm chút ngây thơ hồn nhiêu, lúc thần thần bí bí cái gì đó, nhìn vào đặc biệt… đáng .

      Là nàng trùng hợp mang theo mấy viên độc dược này trong tay, hay là ngày đó nàng láo, nàng cao thủ dùng độc?

      Như có điều suy nghĩ nhìn người nằm giường, Hách Liên Dạ lại thấy lông mi của nàng khẽ run lên vài cái, như là sắp tỉnh lại.

      "Đừng vội mở mắt, đại phu , còn có thể mê man canh giờ."

      Nhưng Giang Ngư Ngư lại nghe, lông mi dài có chút nhọc nhằn mà nháy mắt, giống như là có chuyện quan trọng gì cần phải dặn dò, nàng nhất định phải tỉnh lại.

      Gần như do dự, ngón tay của Hách Liên Dạ đặt lên cổ tay của nàng, chậm rãi truyền nội lực vào trong cơ thể nàng, muốn giúp nàng phen.

      Công lực của y cũng đủ cao, chỉ là Giang Ngư Ngư có căn cơ võ công, căn bản thể nhận quá nhiều nội lực.

      Cũng may, cũng may sức lực trong khối thân thể này tuy lớn nhưng lại kiên định nhu hòa, cuối cùng vẫn khiến nàng gắng gượng mở hai mắt ra.

      phát bắt được cánh tay của Hách Liên Dạ, nàng cố sức mở miệng, "Nhớ…để…cơm trưa…lại cho tôi..."

      xong câu này, khí lực hao hết, nàng ngã lại giường, tiếp tục lâm vào tình trạng ngủ mê.

      Hách Liên Dạ: "..."

      Thẫn thờ lúc lâu, qua nửa ngày y mới ha hả cười phá lên.

      Y còn tưởng rằng chuyện quan trọng hơn nữa... Tiểu nha đầu này!

      Y như lời của Hồ đại phu , nửa canh giờ sau, Giang Ngư Ngư hoàn toàn tỉnh lại.

      Hà Nghiêm run rẩy khóe miệng, sai người sớm chuẩn bị xong thức ăn cho nàng đem lên đây.

      Trước khi vào cửa, vừa vặn nghe thấy lời dặn dò giống như di ngôn của Giang Ngư Ngư, gắng gượng hơi cũng phải cho xong... Nhớ để cơm trưa lại cho nàng, sau đó cảm thấy trong lòng luôn luôn có sấm sét vang dội.

      Cửu nương là... người kỳ quái nhất mà từng gặp!

      Hơn nữa còn có thể bỏ xa người thứ hai khoảng cách lớn…

      Giản lược chuyện nàng trúng độc lại lần, lại liên tục cam đoan Tĩnh Vương phủ để nàng bị bắt nạt, nhất định giúp nàng tìm ra hung thủ, sau đó Hà Nghiêm bắt đầu thương lượng cùng nàng, "Cửu nương, mấy ngày nay... ở trong phòng nghỉ ngơi nhiều chút, còn bên ngoài, chúng tôi thân thể của còn yếu, cho nên sau khi trúng độc nguyên khí đại thương, cần nghỉ ngơi điều dưỡng thời gian."

      Đây là ý của chủ tử, Cửu nương chưa hết bệnh tính tình của chủ tử đương nhiên từ u chuyển sang trời sáng, cứ như vậy, vô luận là trong cung hay là Tây Uyển, đều an phận hồi.

      Nghỉ ngơi làm, người bình thường đều cảm thấy cao hứng. Nhưng Cửu nương phải là người bình thường...

      Cho nên Hà Nghiêm mới cẩn thận thương lượng cùng Giang Ngư Ngư.

      Giang Ngư Ngư nuốt thức ăn trong miệng xuống, nâng khuôn mặt nhắn lên, rất cẩn thận hỏi, "Nếu như vậy… ba bữa cũng như thường lệ sao?"

      Phốc... Hách Liên Dạ ho tiếng, che dấu tiếng cười mới vừa bật ra khỏi miệng.

      Khuôn mặt Hà Nghiêm mau chóng vặn vẹo, vô cùng rối rắm mà gật đầu, "Vẫn như thường lệ."

      "Vậy đồ ăn vặt sao?"

      "Gấp đôi!" Hà Nghiêm được bình tĩnh cho lắm, chẳng lẽ trừ ăn ra, nàng quan tâm đến cái khác sao?

      Giang Ngư Ngư đúng là quan tâm...

      Nhận được cam đoan, nàng mới thoả mãn mà gật đầu, sau đó tiếp tục ăn cơm.

      Cứ như vậy, Giang Ngư Ngư sống cuộc sống hư hư thực thực như sâu gạo.

      Kỳ sau khi đến vương phủ, nàng vốn cũng có làm việc gì...

      Lúc trước cứ đến giờ dùng bữa, bất kể thế nào nàng cũng phải đến nơi của Hách Liên Dạ ăn cơm, tại ba bữa đều có người chuyên trách đưa đến nơi của nàng, nàng thực chỉ cần "cơm đến há miệng" là được rồi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42. Cái này tuyệt đối phải là vì ghen (1)

      Editor: NanaTrang, Crazy lady

      Tuy rằng thời gian đến vương phủ lâu, nhưng nhân duyên của nàng cũng tệ lắm, thấy nàng trúng độc thể ra khỏi phòng, rất nhiều người chạy tới bồi nàng chuyện phiếm.

      Cho nên chuyện thăm dò tin tức cũng chậm trễ, tại cuộc sống của nàng rất tự tại.

      Đáng tiếc chính là, ràng thẻ bài thân phận trong cả nước đều là từ Tĩnh Vương phủ phát ra, nhưng trong phủ lại ai nhắc tới việc này, thậm chí, lúc trước nàng lang thang trong phủ, cũng nhìn thấy có phòng đặc biệt làm cái này.

      Chẳng lẽ muốn kiếm được thẻ bài thân phận, cũng chỉ có thể thu phục Hách Liên Dạ trước mới được?

      Vỗ vỗ cằm, Giang Ngư Ngư rất nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

      Còn người được nàng suy nghĩ, tại tới phòng của nàng.

      Vừa nhìn thấy y vào cửa, ánh mắt Giang Ngư Ngư sáng ngời lên, "Vương —— "

      Ánh mắt đảo quay vòng, đảo qua hai tay trống trơn của y, ánh sáng trong mắt mang lập tức biến mất, ngay cả chào hỏi cũng chỉ nửa liền im bặt.

      mang đồ ăn đến, Hách Liên Dạ ở nàng trong mắt lập tức biến thành khí.

      đúng là lần đầu tiên "hưởng thụ" loại đãi ngộ này.

      Bật cười lắc lắc đầu, Hách Liên Dạ từ trong lòng ngực lấy ra bao giấy dầu nhiều tầng ra ngoài, đưa qua cho nàng.

      Bây giờ mỗi ngày đều lạnh, y sợ thức ăn lạnh thể ăn, nên đặt biệt cất trong ngực.

      Chỉ là tiểu nha đầu này cũng là kỳ quái, trước ngực y phồng to lên như vậy, vừa nhìn liền biết cất đồ trong đó, vậy mà tiểu nha đầu này lại chú ý tới.

      Coi như phải là làm trinh thám, phàm là người tập võ, lực quan sát nhất định nhạy cảm hơn người bình thường ít, chuyện ràng như vậy, có khả năng nhìn thấy được.

      Tại sao tiểu nha đầu này cố tình giống người thường như vậy?

      Y càng ngày càng thấy tò mò, rốt cuộc nàng học võ công ở dưới tình huống nào, lại học được cái gì.

      Vừa nhìn thấy đồ ăn, Giang Ngư Ngư lập tức xem y là thượng khách, nở nụ cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào, "Vương gia, chào!"

      Lật mặt nhanh vậy sao?

      Chẳng bao lâu sau, sức quyến rũ của Hách Liên Dạ còn sánh bằng bao hạt dẻ rang đường mới ra nồi...

      Khẽ cười tiếng, Hách Liên Dạ lại lấy bọc giấy trở về, ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm viên hạt dẻ lên, sau khi lọt vỏ xong lại ném vào miệng của mình, "Ừm, bổn vương đến tìm nơi ăn hạt dẻ."

      Khóe môi cười nhạt say lòng người, vừa nhìn chính là tâm tình rất tốt.

      Từ trước đến nay y ăn vặt, lúc dùng bữa cũng thích ăn đồ ngọt, nhưng hôm nay có tiểu nha đầu ngồi bên cạnh trơ mắt nhìn, thế nhưng y lại cảm thấy mùi vị của hạt dẻ rang đường này đặc biệt thơm ngọt, quả mùi vị tệ.

      Cướp đồ ăn của nàng? Hương ngọt nồng đậm tản khắp trong khí, Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào mỗ nghiệt ăn mình. buồn bực đến mức tiểu vũ trụ sắp bạo phát.

      Tên nghiệt này còn cố tình ăn rất ăn phận, thỉnh thoảng hứng khởi cầm hạt dẻ hơi lắc lắc chút.

      Hạt dẻ này rang rất vừa lửa, trong nhân và vỏ ngoài hoàn toàn tách biệt, lắc lắc chút là có thể nghe thấy thanh bên trong vỏ, giống như nhân hạt dẻ tỏa ra hương thơm nồng nàng kia nhiệt liệt chào hỏi bạn, càng ngừng gọi "Đến ăn tôi đến ăn tôi " ...

      Đương nhiên, đây đều là ảo giác lúc Giang Ngư Ngư thèm ăn mà có để ăn sinh sản ra.

      "Tiểu nha đầu, ban nãy lúc bổn vương vừa vào cửa tại sao lại phát ra bao hạt dẻ này?" Giọng êm tai đột nhiên đặt câu hỏi.

      Đây là thừa lúc nàng phân tâm mà muốn suông sao?

      Giang Ngư Ngư rất lạnh nhạt bình tĩnh mà nháy mắt mấy cái, " phát ra, sau khi Vương gia vào cửa, chỉ thấy bụng lớn lên thôi."

      "..." Hách Liên Dạ đột nhiên hối hận mình mở ra cái đề tài như vậy.

      Nhưng trước khi y ngăn lại, Giang Ngư Ngư ra câu kế tiếp, "Trước kia ở trong núi, cũng thường xuyên có động vật như vậy."
      Last edited by a moderator: 26/4/15
      Abby, Winter, Chris2 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43. Cái này tuyệt đối phải là vì ghen (2)

      Editor: NanaTrang, Crazy lady


      "Mẹ , đó là vì..." Ánh mắt thuần lương vô hại chuyển về phía bụng của Hách Liên Dạ, "Có rồi." (ý chị là mang thai đó)

      "... Khụ!" Hách Liên Dạ cười đến ho khan tiếng, "Mẹ còn cái gì?"

      "Rất nhiều!" Giang Ngư Ngư bày ra vẻ mặt chân thành nhìn vào y, "Tỷ như... bảo vệ heo mẹ thời kỳ sau khi sinh."

      Hách Liên Dạ cười đến sắp dừng lại được, "Tiểu nha đầu, càng ngày càng khiến ta cảm thấy hứng thú đấy."

      xong, y đột nhiên sáp lại gần nàng chút, thanh hơi thấp mang theo giọng điệu mị hoặc, nửa là "uy hiếp" nửa là nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, khiến bổn vương cảm thấy rất hứng thú, cũng phải là chuyện tốt."

      "Vì sao?"

      "Bởi vì ta rất muốn mang đến nơi có hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm."

      Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào nghiệt trước mặt trong chốc lát, y như vậy, tám phần là có chút động đến chủ ý này.

      "Hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm..." thanh thanh thúy thào lặp lại rất ngọt ngào, nhưng cũng mang theo chút suy tư ngưng trọng.

      lát sau, Giang Ngư Ngư mới có chút thấp thỏm hỏi, "Vậy có quản cơm ?"

      "Phốc..."

      Hách Liên Dạ buồn cười, "Tiểu nha đầu, thể đổi vấn đề sao?"

      Có thể! Làm như trẻ em "nghe lời" lại "thành ", bạn học Giang Ngư Ngư lập tức thay đổi câu hỏi, "Vậy có quản ăn no ?"

      Hách Liên Dạ cười lớn gật đầu, "Quản!"

      "Vậy tốt rồi." Giang Ngư Ngư bình tĩnh, vừa gật đầu, vừa cướp lấy bao hạt dẻ rang đường ở trong tay y lại.

      cần y "hỏi tội", nàng liền đắc chí trước —— " quản ăn no!"

      xong, ném nhân hạt dẻ thơm ngọt nồng đậm vào trong miệng, ánh mắt lại tò mò đảo vòng người Hách Liên Dạ.

      Hoàn cảnh phức tạp lại nguy hiểm? nghiệt nơi nào vậy?

      Hách Liên Dạ tiếp đề tài này nữa, khẽ nhếch mày lên, cười đến ý vị thâm trường, "Tiểu nha đầu, trước khi vào phủ, biết Bạch tiên sinh và A Mãn?"

      " biết." nghiệt này phái người theo dõi nàng?

      "Nghe , các người quen biết rất nhanh." Hách Liên Dạ tiếp tục "thẩm vấn", giọng điệu tự nhiên ung dung, giống như hoàn toàn cảm thấy y hỏi nhiều.

      Giang Ngư Ngư lại cố ý thành trả lời, vừa ăn hạt dẻ vừa giả bộ làm như rất nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, "Vậy có thể là vì tôi là người thành ."

      "Ồ?" Hách Liên Dạ khẽ cười tiếng, "Vậy và bổn vương, tại sao quen biết rất chậm?"

      "Bởi vì Vương gia rất thành ?"

      Hách Liên Dạ: "..."

      , ở bên ngoài phòng đột nhiên có thanh trong trẻo vang lên, "Cửu nương? Cửu nương ở đâu?"

      "Bạch tiên sinh."

      xong liền chạy ra cửa, sau đó… liền cùng Bạch tiên sinh rời .

      Ánh mắt bình tĩnh đảo qua ngoài cửa sổ, nhìn thấy chỉ bóng lưng hai người kia càng càng xa, còn có... tiểu nha đầu kia lại đem hạt dẻ cho Bạch tiên sinh ăn!

      Cứ như vậy mà bị người bỏ quên ở trong phòng, tầm mắt của Hách Liên Dạ chậm rãi đảo qua trong phòng chỉ còn lại mình y, tiếp tục quét đến gương đồng nhìn khuôn mặt nghe có thể mị hoặc chúng sinh nhịn nổi mà co rút khóe miệng.

      Gần đây Giang Ngư Ngư rất thân thiết với Bạch tiên sinh, bởi vì vị tiên sinh tây tịch này dạy học thành thói, chuyện thích có sách, mách có chứng, lúc có điển cố, cũng thích đem lai lịch vật trước mắt đại khái.

      Hơn nữa lại là người nhiệt tình, cho nên ở trong mắt Giang Ngư Ngư, đây là người được chọn tốt nhất có thể bồi nàng "du lịch" vương phủ.

      Bằng nàng tùy tiện tới lui, đình đài lầu các nhiều như vậy làm sao biết nơi nào chuyên dùng để làm thể bài thân phận!

      Chương 44. Cái này tuyệt đối phải là vì ghen (3)

      Editor: NanaTrang

      Nhưng dạo liên tục mấy ngày, hôm nay lại cùng với Bạch tiên sinh ở trong vương phủ vòng vo sắp canh giờ, qua góc cuối cùng của vương phủ nàng vẫn tìm thấy bất kỳ manh mối hữu ích nào.

      Chẳng lẽ cái đó ở trong vương phủ?

      , đúng, trong vương phủ, vẫn còn có nơi nàng chưa “du lịch” qua  phòng ngủ của Hách Liên Dạ!

      Bằng ... đêm nay xem thử?

      Nhưng tên nghiệt kia quá cường đại, nàng cũng chắc chắn có thể toàn thân mà lui, cần phải nghĩ ra phương pháp chu toàn mới được…

      Đêm hôm đó, trong phòng ngủ của Hách Liên Dạ.

      Ban ngày còn vứt bỏ mặc kệ y, tại lại chủ động chạy tới?

      Nhìn tiểu nha đầu "đơn thuần" ở bên cạnh, Hách Liên Dạ khẽ nhíu mày, ", tới hầu hạ ta?"

      buồn cười nhìn Giang Ngư Ngư .

      "Ừm." Hai cái lúm đồng tiền như như , khuôn mặt nhắn nhìn cực kỳ nhu thuận.

      "Vì sao?" Hách Liên Dạ cười nhắc nhở nàng, "Từ khi bắt đầu vào phủ, để chủ tử ta đây vào mắt, hôm nay là như thế nào?"

      Y vốn tưởng rằng, tiểu nha đầu trước mắt phản bác, nhưng ngờ nàng lại nghiêng đầu, cực kỳ "hiếu học" hỏi, "Bởi vì lương tâm của tôi phát giác?"

      Bật cười mà ho tiếng, Hách Liên Dạ uốn nắn nàng, "Tiểu nha đầu, cái từ này phải dùng như vậy."

      xong, thân thể nghiêng tới trước chút, đôi mắt phượng liễm diễm tiếp cận chống lại tầm mắt của nàng, "Cái này phải là có dụng ý xấu."

      Giang Ngư Ngư phủ nhận cũng kinh hoảng, "phóng khoáng" mà khoát tay, "Nghe lời , dù sao tôi cũng biết chữ."

      xong, liền vươn tay, làm bộ muốn cởi y phục của Hách Liên Dạ.

      Y phục cổ nhân có nhiều tầng, cho dù là mặc quần áo lúc ngủ, cầm đến đại cũng có thể mặc ra ngoài, cho nên bàn tay của Giang Ngư Ngư hề có áp lực.

      Nhưng khuôn mặt thường mang theo nụ cười lại đột nhiên trầm xuống, mắt phượng hẹp dài khi cười rộ lên chứa đầy phong tình, còn khi mặt chút biểu cảm như thế này, đường cong lạnh lùng sắc bén như khắc ở mặt, khiến người xem có chút ớn lạnh trong lòng.

      Cự tuyệt Giang Ngư Ngư "giúp đỡ", Hách Liên Dạ cũng mở miệng, trực tiếp đến phía sau bình phòng, tự mình động thủ thay quần áo.

      Giang Ngư Ngư để ý đến thái độ của y.

      Dù sao chọc cho tên nghiệt này trở mặt muốn chém người thành vấn đề, nàng đến chỗ này, cũng chỉ là muốn tìm cơ hội tìm thẻ bài thân phận thôi.

      Đương nhiên, tối nay tuyệt đối thể hành động.

      Thậm chí mấy ngày gần đây, đều phải an phận chút, bởi vì mấy ngày này lòng cảnh giác của tên nghiệt kia cực cao.

      Cứ như vậy, Giang Ngư Ngư dứt khoát ở lại phòng ngủ của Hách Liên Dạ, đương nhiên, hai người cũng chỉ ở trong tòa kiến trúc, phải cùng gian phòng.

      Nhưng cái này cũng đủ để Hà Nghiêm lo lắng rồi.

      Ngộ nhỡ để ý chút, để cho Cửu nương kì kì quái quái này "thực được", vậy trong sạch của Vương gia, phải là xong rồi sao!

      Ôm cái ý nghĩ trời đánh này, tại nhìn cái gì cũng đều khả nghi, giống như tại, Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm ngón tay bị thương của nàng ngây ngốc hồi lâu, lại cảm thấy vô cùng thích hợp.

      Máu... Chẳng lẽ là thuật Vu Cổ gì?

      Kỳ tại chính Giang Ngư Ngư cũng cực kỳ biết gì.

      Nàng vào vương phủ, là làm nha hoàn, kỳ đều là sống cuộc sống áo tới chỉ tay cơm tới há mồm, làm bất kỳ công việc nào.

      Mà sau khi chuyển đến nơi của Hách Liên Dạ, nàng muốn giả vờ giả vịt, "công việc nặng" như quét rác cùng pha trà này nàng muốn làm, liền đến hoa viên hái mấy đóa hoa, muốn trang trí căn phòng phen.

      nghĩ tới, "lao động" đến thể tính là công việc như thế này, vậy mà cũng làm tay nàng bị thương.

      Chương 45. Cái này tuyệt đối phải là vì ghen (4)

      Editor: NanaTrang

      Im lặng giơ ngón tay bị thương lên cao, máu chảy ra ở miệng vết thương đọng lại thành giọt, ở bên cạnh miệng vết thương run run rẩy rẩy mà lăn lộn, lập tức muốn xuống.

      Hai bàn tay này quả rất đẹp, ngay cả bộ dáng bị thương đổ máu cũng giống như đá quý tuyệt đẹp khảm bạch ngọc, có loại mỹ cảm mị hoặc.

      Mà tầm mắt dời về phía bên trái, chính là "đầu sỏ" khiến cho nàng bị thương  gốc cỏ xanh.

      gốc cỏ xanh bình thường cũng có thể gây ra thương tích?

      Nàng vốn cho là khối thân thể này chỉ sống an nhàn sung sướng làn da cực tốt, tại xem ra, căn bản chính là được nuông chiều từ bé giống như miếng đậu hủ!

      Cho dù là trẻ , cũng có làn da mịn màng mềm mại như vậy? Hẳn là lớn lên bảo dưỡng, chẳng hạn giống như ti vi vậy, mỗi ngày đều tắm sữa bò.

      Nếu phải Hách Liên Dạ biết nàng, nàng quả thực muốn hoài nghi mình vốn là công chúa trong triều.

      Nhưng mặc kệ như thế nào, xem ra, chủ nhân của thân thể này phải tiểu thư thiên kim bình thường, hoặc là tiểu thư nhà đại phú thương có thân phận hiển hách, hoặc là thiên kim của trọng thần trong triều.

      Hách Liên Dạ thân là hoàng tử, cùng với hai loại thân phận này hẳn là xuất cùng lúc.

      Xem ra nàng thể tiếp tục kéo dài được nữa, nếu như ở trong vương phủ gặp được "người nhà" hoặc "người quen" của nàng, về sau muốn rời khó hơn nhiều.

      Vậy tối nay hành động !

      Thu hồi ngón tay bị thương, dùng khăn tay tùy ý bọc lại phen, Giang Ngư Ngư giống như có việc gì, tiếp tục hái hoa.

      Hà Nghiêm lại thấy hết hồn, phát ngốc như thế, ngay cả "nghi thức" kết thúc cũng có, cứ như vậy mà khôi phục lạibình thường sao?

      Người bình thường đều phải nên thán cái gì đó à?

      Kỳ hành động của Giang Ngư Ngư luôn khác hẳn với người thường, nhưng tại Hà Nghiêm lại trông gà hoá cuốc, ngay cả dị trạng như vậy, cũng khiến cho cảm thấy thích hợp.

      Cho nên lúc ăn cơm tối ngày hôm đó, vì "dọa lùi" Giang Ngư Ngư, đột nhiên ra tiếng, "Chủ tử, tối nay ta ngủ trong phòng của ngài!"

      Lời này ra rất dõng dạc, rất có khí thế "nếu như ngài cho ta theo ta cứng rắn".

      Ánh mắt của mọi người trong phòng, tựa như đèn pha lập tức chuyền về phía Hà Nghiêm.

      Đừng là Hà thúc cùng bọn hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh, ngay cả bản thân Hách Liên Dạ cũng hơi run rẩy khóe miệng phen.

      Chỉ có Giang Ngư Ngư là cực kỳ bình tĩnh, thừa dịp Hách Liên Dạ động đũa, động tác của nàng rất nhanh đem thức ăn mà hai người bọn họ đều thích ăn rất có khả năng phát sinh tranh đoạt để trong cái đĩa mới đặt tới trước mặt mình, lúc này mới ngẩng đầu lên, thành khẩn nhìn Hà Nghiêm và Hách Liên Dạ, "Chúc hai hạnh phúc."

      "..." Hách Liên Dạ co rút khóe miệng càng ràng hơn.

      Hà Nghiêm đỏ bừng cả khuôn mặt, căm uất đến mức muốn trực tiếp đâm đầu vào tường, "Ý của ta, ý của ta là đêm nay đến gác đêm trong phòng của chủ tử!"

      Đừng náo loạn, lấy võ công của Vương gia, cần người gác đêm hả!

      Phái đại phu "gác đêm" sai biệt lắm, đề phòng ngộ nhỡ trong lúc chủ tử nửa mê nửa tỉnh khống chế tốt lực đạo, nhấc tay liền giết chết thích khác hay gì gì đó…

      Đọc hiểu ánh mắt của mọi người, Hà Nghiêm lại căm uất lần thứ hai, ánh mắt nhìn Giang Ngư Ngư cũng vô cùng xoắn xuýt, đều là do Cửu nương cổ cổ quái quái này làm hại!

      Lại ... Rốt cuộc nàng có ý đồ bất lương đối với Vương gia hay đây?

      Phòng bị người khác còn có chút tin tưởng, nhưng phòng bị Cửu nương... tại sao cảm thấy mình nhất định chắc chắn thua chứ?

      Với trí thông minh của Hách Liên Dạ, đương nhiên hiểu ý của thuộc hạ là gì.

      Đêm nay tiểu nha đầu này có hành động khác thường? Vậy y ngược lại muốn mỏi mắt mong chờ rồi.

      Trong ấn tượng của Hách Liên Dạ, loại người làm việc có "ý đồ bất lương" này, điểm đầu tiên chính che dấu tai mắt người.
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Abby, Chrissusu thích bài này.

    4. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      A c này đấu nhau hay ghê :))) hóng hóng. Thanks bạn^^​

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Người đàn ông này rất nghiệt (1)

      Editor: Yocohamamisari

      Beta: NanaTrang


      đêm nguyệt hắc phong cao (yoco: nghĩa là trăng mờ, gió to nhưng mình thấy để nguyên hay hơn), thân y phục dạ hành, động tác nhanh nhẹn như chuột, dường như đây đều là đặc điểm chung của loại người này.

      Nhưng tại chính là đêm nguyệt hắc phong cao, chỉ là...

      "Rầm!"

      thanh va chạm cùng tiếng gỗ vỡ vụn đột nhiên vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh của Vương phủ.

      "..." Hách Liên Dạ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy cửa sổ ở sau lưng có thêm lỗ rách to đùng, đưa tầm mắt xa hơn nhìn thấy thân áo trắng ngoài cửa sổ, trong đêm đen có thể cực kỳ nhìn thấy tiểu nha đầu kia.

      Tiểu nha đầu kia vẫn giống như ngày thường, bởi vì có chiều cao như y nên thời điểm đối mặt với y, khuôn mặt nhắn có vẻ ngốc nghếch ngơ ngác, giống con thỏ thuần lương vô hại.

      đúng, là con sóc con.

      Bởi vì miệng nàng còn căng phồng đầy đồ ăn vặt, hai bên má như hai quả cầu lăn lên lăn xuống.

      Đến "làm chuyện xấu" còn mang theo đồ ăn vặt, trong nháy mắt, Hách Liên Dạ thậm chí còn nghi ngờ có phải nàng cảm thấy mọi chuyện quá khó khăn nên lúc đó còn mang theo đồ ăn vặt, thuận tiện bây giờ giải quyết luôn.

      Luôn luôn thờ phụng ăn ngủ , nhưng ngay cả trong thời khắc "quan trọng" và "thiêng liêng" ăn đồ ăn vặt, mặc kệ Hách Liên Dạ dùng ánh mắt gì nhìn nàng, đồng học Giang Ngư Ngư cũng chủ động chuyện...

      Cái nàng ăn chính là thịt bò khô, ở Nguyệt Loan quốc có cái này nên nàng và đầu bếp vương phủ phải nghiên cứu phen hôm nay mới có thể thành công.

      Ăn xong miếng, cuối cùng nàng mới mở miệng: "Vương gia!"

      Giọng cực kỳ tự nhiên và bình tĩnh, giống như hoàn toàn biết tình huống trước mắt đặc biệt như thế nào.

      Rốt cuộc Hà Nghiêm cũng hoàn hồn trở lại lại phát điên, quát to tiếng đằng đằng sát khí: "Giang Tiểu Cửu!"

      Sau đó liền chạy nhanh đến lỗ thủng to cửa sổ, muốn che... Hách Liên Dạ mặc quần áo.

      Khi Giang Ngư Ngư dùng phương thức đạp thủng cửa sổ xuất Hách Liên Dạ tắm rửa.

      Đây phải là trùng hợp mà vì phòng nàng đạp thủng chính là nơi đặc biệt chỉ dành cho Hách Liên Dạ tắm rửa...

      Đó cũng là trong những cấm địa của vương phủ, người tự tiện xông vào phải chết, ngay cả Hà Nghiêm cũng chỉ có thể có tư cách đứng ngoài canh giữ.

      Đối với Giang Ngư Ngư mà , bên trong vương phủ, đây là nơi duy nhất nàng chưa kiểm tra cẩn thận.

      Đúng vậy, trước đó, ngay cả phòng ngủ của Hách Liên Dạ nàng cũng lén lút kiểm tra qua rồi.

      Hà Nghiêm quá kích động, sau khi gào lên xong lại biết gì cho tốt, Giang Ngư Ngư cảm thấy cứ đứng ngốc ra như vậy quá lãng phí thời gian nên liền... lấy miếng thịt bò khô trong gói giấy ra ăn.

      Nàng là người biết quý trọng thời gian, ừm, đúng vậy.

      Trong khí quỷ dị này, cuối cùng Hách Liên Dạ cũng mở miệng: " xuống trước ."

      "...Hả?"

      Hách Liên Dạ nhàng lặp lại mệnh lệnh, con ngươi đen hơi liếc qua, trong ánh mắt có thêm phần nghiêm khắc.

      Nhưng... nhưng chủ tử, ngài còn chưa mặc quần áo đó!

      Đột nhiên trong đầu Hà Nghiêm nảy ra ý niệm vô cùng bất kính  chủ tử có thói quen ngủ trần.

      Mà phòng tắm này lại thông với phòng ngủ của chủ tử, cho nên sau khi tắm rửa xong, chủ tử liền tiện tay khoác cái trường bào rồi trở lại phòng ngủ.

      Chắc hẳn là như vậy, chiếc trường bào kia rất mỏng... nếu như lại thấm ướt...

      Hà Nghiêm dám trái mệnh lệnh của Hách Liên Dạ, nếu yên tâm như vậy rồi.

      dám nhìn sắc mặt chủ tử, vội vã chạy về phía phòng ngủ của Hách Liên Dạ, cầm cái áo vừa to vừa dày, sau khi đặt cái áo vào trong chiếc chăn bông dày bịch như được dùng đắp mùa đông liền chạy ra lại, đặt vào trong tay Hách Liên Dạ, lại đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn Giang Ngư Ngư vài lần rồi mới rồi ...

      Ánh mắt cảnh cáo vừa rồi, quen mắt nha...
      .

      Chương 47: Người đàn ông này rất nghiệt (2)

      Editor: Yocohamamisari

      Beta: NanaTrang


      Giang Ngư Ngư ngẫm lát mới nhớ ra, trong phim cổ trang, mẹ của hoàng hoa khuê nữ chính là dùng ánh mắt như vậy liếc người muốn tiếp cận các nương trong nhà.

      Đúng, chính là cảm giác này.

      Mắt nhìn vị " hoàng hoa khuê nữ" nào đó ngâm mình trong hồ, Giang Ngư Ngư bình tĩnh mà gật đầu.

      ra màn trước mắt này vô cùng cám dỗ, mặc dù nàng chưa nhìn thấy cái gì...

      Vị trí của Tĩnh Vương phủ được thiên nhiên cực kỳ ưu đãi, phía sau núi còn có suối nước nóng, nhưng nếu Hách Liên Dạ thực tắm ở cái suối nước nóng kia sợ rằng cho dù có rơi đầu cũng vẫn có người dám nhìn lén.

      Cho nên y sai người xây lại suối nước nóng kia, đưa nước ở suối sau núi dẫn vào đây.

      Khi ra mệnh lệnh này y hoàn toàn suy nghĩ sau này khi y lấy vợ có thể cùng nương tử tắm uyên ương, thậm chí là cùng nương tử xxoo... Ừm.

      Thực ra trong kế hoạch cuộc đời của y từ trước đến nay có phần của nữ nhân.

      Hay cách khác... Cái hồ này là do y muốn làm cho chính mình.

      Thân hình rắn chắc rất thoải mái từ từ ra khỏi hồ, nhưng theo góc nhìn của Giang Ngư Ngư chỉ có thể nhìn thấy phần lưng của y.

      Da Hách Liên Dạ rất trắng, em con chú bác của Giang Ngư Ngư đều là da màu lúa mạch hay thậm chí là màu đồng cổ. Trước đây, nàng cảm thấy đàn ông có làn da trắng có phần đàn bà nhưng cảnh tượng trước mắt này lại hoàn toàn đảo lộn nhận thức của nàng.

      Đường cong bả vai kia ràng hoàn mỹ như tác phẩm nghệ thuật, cơ bắp rắn chắc dư thừa như vận sức bất kỳ lúc nào cũng có thể bộc phát, so với làn da như ngọc kia rất đối lập nhưng lại thập phần có hương vị nam nhân trong đó, làm người nhìn ngứa ngáy trong lòng.

      Nhưng mà loại cảm giác này chỉ khi nhìn thấy Hách Liên Dạ mới thích hợp, người đàn ông này rất nghiệt, đủ để làm thay đổi thẩm mỹ của con người.

      Hơi nước lượn lờ trong phòng, làm khuôn mặt xinh đẹp của y có chút ửng đỏ, ướt át kiều diễm như hoa đào, mị hoặc người khác đến cực điểm.

      nghiệt hoạ thuỷ hại dân, chúc may mắn lão bà của y trong tương lai ~

      "Nơi này, là cấm địa của Vương phủ." thanh tự nhiên vang lên, mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chăm vào nàng, lên chút ánh sáng ý tứ hàm xúc: "Người tự tiện xông vào, chết."

      Giọng của y càng lúc càng nhàng, càng lúc càng mềm mại, xong câu cuối cùng như cùng người thân mật thầm với nhau, chữ "chết" chấn động lòng người kia cũng bị y cách dịu dàng làm người ta say mê.

      Giang Ngư Ngư gì mà chỉ suy nghĩ, lần trước, giọng điệu này chính là giọng điệu dùng lúc y "vỗ về" Triệu công công.

      Ngực to ngu ngốc dùng để mắng đàn bà vậy nếu đàn ông có thể đổi thành tướng mạo tuấn mỹ mà ngốc nghếch ...

      nghiệt trước mắt này có tướng mạo có não, cho nên... nhìn có vẻ thiếu cái dây thần kinh tên là "bình thường".

      Nhiều ngày nhận biết như vậy mới phát , nghiệt này có chút biến thái!

      Nhìn thấy Giang Ngư Ngư cảm động chút nào trước "vỗ về" của y, chỉ cau mày chốc rồi thở dài biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên Hách Liên Dạ cười khẽ tiếng.

      "Tiểu nha đầu, sợ ta?"

      " sợ! Khắp thiên hạ này người tôi sợ nhất chính là Vương gia!"

      "Ồh? Vì sao?"

      Khuôn mặt nhắn trở nên nghiêm túc, Giang Ngư Ngư đáp lại hợp tình hợp lý: "Bởi vì Vương gia thích đồ ăn vặt nên cướp đồ ăn của tôi!"

      "..." Hách Liên Dạ cười to vài tiếng: "Tiểu nha đầu, ta càng ngày càng thích rồi đấy."

      Lời còn chưa xong, cổ Giang Ngư Ngư có thêm bàn tay lạnh như băng.

      Bàn tay xa lạ kia vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, xương ngón tay rệt, như được khắc từ ngọc mà thành.

      Đáng tiếc là bàn tay xinh đẹp kia lại bóp cổ nàng, chỉ cần hơi dùng sức là có thể kết liễu mạng của nàng
      Last edited: 29/4/15
      Abby, Chris, linhdiep174 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :