1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 32. Chống lại phúc hắc như thế nào (4)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang


      “Tỷ đừng rời !” Nàng vội vàng nhắc nhở y, “Vừa rời , vậy phải xếp hàng nãy giờ thành vô ích à!”

      “…..” Khuôn mặt xinh đẹp dỡ khóc dỡ cười, tại sao trong lòng nàng chỉ có ăn vậy, ngay cả an nguy cũng chẳng quan tâm!

      Biết Giang Ngư Ngư nhớ nhung bát mỳ này, nếu như có để ăn, đêm nay có thể ngủ ngon, sắc mặt dưới cái mặt nạ có chút khó coi, cuối cùng Hách Liên Dạ kiềm chế lại mà ở lại nguyên tại chỗ, giọng điệu có chút bình tĩnh ra lệnh cho nàng, “ được cử động nữa!”

      “Nhưng bên kia dường như có quán bán bánh trôi rất ngon.” Giang Ngư Ngư ngóng trông nhìn quầy bán hàng ở phía Tây, “Nếu còn mua, bánh nhân đậu phụng bán hết.”

      “Phốc….” Đại nương xếp hàng ở bên cạnh cũng nhịn được mà phì cười, khuyên Hách Liên Dạ, “Ngươi xem tiểu nương tử nhà ngươi rất đáng , đừng hung dữ với nàng ấy nữa!”

      “…..” người ở dưới mặt đất, người ở nóc nhà, khóe miệng của Giang Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cùng lúc run rẩy.

      Tiểu nương tử cái gì….. Hai chúng tôi phải là vợ chồng!

      Hách Liên Dạ luôn luôn bình tĩnh, nhưng lại quen với tình huống bị người khác gán ghép này nọ, y giọng cái , “Đại nương, ngài hiểu lầm rồi, hai chúng tôi phải….”

      “Ồ, còn chưa thành thân đúng ?” Đại nương “khéo hiểu lòng người” liên tục gật đầu, lần này lại nhiệt tình “giáo huấn” Giang Ngư Ngư.

      “Tiểu nương, xem vị hôn phu của thương nhiều chưa, để cho nghỉ ngơi, còn mình lại đây xếp hàng, mau đồng y gả cho !”

      Ở cổ đại, nếu như phải đàm hôn luận gả, có ai cùng nhau ra ngoài như vậy, cho nên đại nương cho rằng hai người bọn họ đính hôn.

      “….” Đại nương, ngài quá nhiệt tình rồi.

      Giang Ngư Ngư hiếm thấy khi bị cứng họng, ở nóc nhà yên lặng mà nắm chặt mái ngói, chỉ có thể may mắn nơi này phải là đại, người dân còn chưa cởi mở như vậy, bằng quần chúng vây xem chừng bắt đầu cùng nhau reo hò, hô to “Gả cho ”!

      Thế nhưng dân phong ở nơi này, cũng bảo thủ giống như trong tưởng tượng…

      Nhàm chán xếp hàng, mọi người khó có được mà nhìn thấy náo nhiệt, nghe thấy đại nương như vậy, đều nhiệt tình mà vây xem hai người bọn họ.

      Tốt xấu gì Giang Ngư Ngư cũng ở nóc nhà, còn Hách Liên Dạ lại đứng ở trong đám người, đại nương còn hăng hái khuyên y câu, “Tiểu tử, ngươi đừng ngượng ngùng! Ta giúp ngươi giữ chỗ, mau mau mua bánh trôi cho vị hôn thê của ngươi .”

      “……” thể giải thích , nhưng tạm thời rời khỏi hàng ngũ, ít nhất có thể rời xa ánh mắt của mọi người.

      Hách Liên Dạ lập tức đến quán bán bánh trôi ở bên kia, mua chén nhân đậu phộng, nâng tay ném về phía Giang Ngư Ngư, “Coi chừng nóng!”

      Tay y chuẩn, độ mạnh yếu cùng góc độ đều khống chế tốt, biết y ném qua, Giang Ngư Ngư chỉ cần thuận thế bưng lên là có thể vững vàng tiếp được, về phần câu “Coi chừng nóng” kia, là thuận miệng căn dặn mà thôi.

      Thế nhưng người chung quanh lại giễu cợt…

      “Ngươi xem, tiểu tử này đúng là rất quan tâm, rất chu đáo!”

      “…..” Hách Liên Dạ lớn bằng này nhưng chưa từng xấu hổ như vậy, lại càng chưa hề vì chuyện tình cảm mà bị người vây xem.

      Sau khi gặp phải Giang Ngư Ngư, là…..quá tà môn rồi!

      vất vả, cuối cùng Hách Liên Dạ cũng xếp hàng mua được chén mì trong tiếng chúc mừng của mọi người, y bay nhanh lên nóc nhà, xách Giang Ngư Ngư còn cầm bát ăn bánh trôi lên lập tức rời khỏi nơi này.

      Cho nên ở phía sau bọn họ, vang lên loạt tiếng cười thiện ý “Ngươi xem, vẫn còn ngượng ngùng”.

      Trong khi ăn, nếu như xảy ra chuyện gì lớn, Giang Ngư Ngữ bao giờ mở miệng chuyện.

      Hơn nữa mỗi lần nàng ăn cái gì đều rất chăm chú, cho nên bộ dáng tại, nhìn cũng rất bình tĩnh.

      Chương 33. Chống lại phúc hắc như thế nào (5)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang


      Giống như trêu chọc ban nãy của mọi người, căn bản tạo thành ảnh hưởng gì đối với nàng.

      “Tiểu nha đầu,” thanh của Hách Liên Dạ có chút kỳ lạ, “Nàng phản ứng như thế, khiến cho ta mất mặt.”

      Sợ hồ dán, Giang Ngư Ngư trước tiên liên tục tán thưởng ăn hết bát mỳ, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần cứng lại, lưỡng lự vài giây, mới hỏi y, “Cho nên tỷ muốn cướp đồ ăn của tôi?”

      “….” tại y càng mất mặt hơn!

      Trong mắt nàng cũng chỉ có đồ ăn thôi sao! Bật cười tiếng, y nhắc nhở nàng, “Vừa rồi mọi người trêu chọc hai chúng ta.”

      Nữ tử bình thường gặp phải chuyện như vậy, phải nên biểu ra chút thẹn thùng sao?

      Mặc kệ thế nào, cũng hoàn toàn có phản ứng.

      Đương nhiên, lời và việc làm của tiểu nha đầu này, tuyệt đối thể dùng thói quen của nữ tử bình thường để so sánh.

      Giang Ngư Ngư rất hoang mang nhìn y, “Nhưng hai chúng ta đều là phụ nữ mà!”

      “…Ta phải là nữ nhân” Dưới cái mặt nạ, khuôn mặt xinh đẹp có chút cứng ngắc. (GNN là người đại nên t để là phụ nữ, còn HLD là người cổ nên là nữ nhân nhé, thực ra phụ nữ và nữ nhân trong tiếng trung chỉ là 1 thôi à, ‘女人’)

      “… Ồ” Chần chừ vài giây, Giang Ngư Ngư mới lên tiếng trả lời.

      “Ồ là có ý gì?”

      Giọng ngốc nghếch của Giang Ngư Ngư vang lên, “Ý tôi là tôi quan tâm đến giới tính của .”

      “…..” Tiểu nha đầu này đều thường như vậy sao? Mỗi câu , đều có thể đâm dao vào lòng người!

      Vừa bực mình vừa buồn cười xoa dịu cảm xúc, lòng bàn tay lại đột nhiên trầm xuống, cúi đầu nhìn, là tiểu nha đầu kia đem chén bánh trôi ăn được nửa đặt vào tay y.

      Cái này là….cho y?

      Tiều nha đầu này coi trọng đồ ăn như vậy, chịu chia đồ ăn ngon cho y ăn, biểu cũng coi như tệ.

      Từ lúc gặp gỡ Giang Ngư Ngư cho đến nay, cuối cùng Hách Liên Dạ cũng tìm được cảm giác rất có mặt mũi, chợt nghe thanh vô cùng ‘thành ’ của Giang Ngư Ngư vang lên, “Giúp tôi làm nóng.”

      “….”

      “Là do chuyện với tôi, tôi mới dừng cái thìa lại, cho nên nó mới đổi lạnh.” Giang Ngư Ngư dốc sức lấy cớ.

      “….” Hách Liên Dạ nhìn khuôn mặt nhắn xinh đẹp trước mắt, ánh mắt lướt qua đôi mắt hạnh đơn thuần trong suốt của nàng, lại nhìn xuống cái miệng lúc mở lúc đóng, vô cùng bình tình cũng vô cùng khách khí ra lời chọc điên người.

      Nếu như vài ngày trước, có người với y đời này có người có bộ dáng đáng nhu thuận, hung hãn máu lạnh, biết sử dụng võ công, cũng có thế lực to lớn để dựa vào, chỉ dựa vào mấy câu là có thể giết người cách vô hình, y nhất định cho rằng người đó bị điên.

      Nhưng mà tại…. Cảm xúc rất được bình tĩnh. Lòng bàn tay của Hách Liên Dạ bỗng nhiên xuất luồng khí nóng.

      Ai nha, nóng rồi!

      Giang Ngư Ngư nhìn chằm chằm vào cái chén kia, cho nên ngay lập tức cầm cái chén từ trong tay của y lên.

      Vù, nóng quá!

      Vội vàng đặt cái chén lên đùi, hai ngón tay khả ái của nàng cầm lấy hai vành tai, đợi đến khi ngón tay còn nóng nữa, mới cầm lấy cái thìa lên ăn tiếp.

      Cắn miếng, vỏ ngoài trơn bóng, bọc lấy nhân thơm ngon ở bên trong, Giang Ngư Ngư ăn đến thỏa thích.

      Vỏ ngoài trơn bóng ướt át của bánh trôi, khiến cho đôi môi đào vốn rất mềm mại của nàng càng phát ra màu sắc tươi đẹp.

      Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào dáng vẻ say sưa ăn ngon của nàng, hoặc là vì nhìn chằm chằm vào đôi môi của nàng…..Đột nhiên cảm thấy, hơi đói….

      Y có thói quen ăn gì ngoài ba bữa cơm, cũng thích ăn đồ ngọt, biết tại sao lại nổi lên cơn thèm ăn này, nhưng thực ràng.

      Y cảm thấy hơi đói, đó là loại…. cảm giác rất muốn cắn cái gì đó.

      Có người nhìn nàng.

      Ăn ăn, Giang Ngư Ngư cảnh giác quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ánh mắt của Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào miệng của nàng.

      Người này nhìn cái gì thế? Chẳng lẽ muốn cướp đồ ăn của nàng?

      Giang Ngư Ngư khẽ nhíu mày nhìn y, chút cũng có ý định nhún nhường, khách khí mà tiêu diệt hết ba cái bánh trôi cuối cùng.
      Abby, Chrissusu thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Vương gia làm cái gì vậy hả (1)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang

      Lúc ăn cái bánh trôi cuối cùng, bầu khí là có chút cổ quái….

      Nuốt xuống ngụm cuối cùng, Giang Ngư Ngư lau sạch miệng, tâm tình tệ vung tay lên, “Bái bai.”

      xong liền đứng lên, chút cũng cảm thấy “người này ngay cả khuôn mặt chân cũng lộ ra, nhất định là có ý đồ xấu gì đó, dễ dàng để cho ta như vậy.”

      Tiểu nha đầu này định bụng cứ như vậy mà sao?

      chuẩn bị kéo người trở về, Giang Ngư Ngư đột nhiên quay đầu lại, “ đúng, đưa tôi trở về.” Có “phương tiện giao thông” tốt như vậy mà dùng, đúng là lãng phí.

      Đây quả thực là khẩu khí ra lệnh, phải biết rằng, cho dù là phụ hoàng của Hách Liên Dạ, đương kim thánh thượng, cũng tùy tiện với y như vậy!

      “Tại sao ta phải đưa nàng trở về?”

      “Mẹ , lấy đồ từ chỗ nào, phải đưa lại về chỗ đó.”

      “…..” Mẹ nàng được lắm!

      Kết quả cuối cùng, đương nhiên là Hách Liên Dạ bắt lấy cánh tay của Giang Ngư Ngư, mang theo nàng lao về phía vương phủ.

      Tốc độ y rời rất nhanh, cho nên hai người đều có cơ hội nghe thấy, ở trong ngõ hẻm phụ cận, có hai người mới từ trong tòa nhà ra đứng ở cửa nhìn chớp mắt, kinh nghi bất định* mà nhìn loạn chung quanh. (*nghi ngờ chưa chắc chắn)

      “Tại sao dường như ta…. nghe thấy giọng của ta?” Còn “ Mẹ ” gì gì đó.

      “Ngươi đừng lung tung! Làm sao có thể, ta , ….” người khác rùng mình cái, “Nơi này quá tối…. Mau, mau trở về thôi!”

      Mặc dù mới buổi chiều, nhưng bởi vì bị bóng cây dày che đậy cho nên gần như có ánh sáng mặt trời chiếu vào, bình thường cảm thấy mát lạnh sảng khoái, nhưng tại lại cảm thấy nơi này có bao nhiêu ánh sáng, trầm khủng bố.

      Bóng tối đều khiến cho người ta nãy sinh sợ hãi, dường như nhiều thêm vài câu xuất thứ gì đó nên xuất , xông ra khỏi bóng râm, hai người đều dám thêm lời nào, vẻ mặt hoảng sợ chia nhau rời khỏi hẻm tối.

      Tĩnh vương phủ vốn cách phiên chợ xa, hơn nữa tốc độ của Hách Liên Dạ lại nhanh, cho nên hai người bọn họ rất nhanh liền về đến gian phòng của Giang Ngư Ngư.

      Ở trong sân, Hà Nghiêm gấp đến độ xoay vòng vòng đợi Giang Ngư Ngư trở về.

      Võ công của tốt, lúc thấy chủ tử mang theo người đến gần, phát ra lập tức trốn ngay, làm như mình có ở trong sân.

      Bằng thân là thị vệ của vương phủ, thấy chủ tử “thích khách che mặt” lại ngăn cản, tiện.

      Người trốn , nhưng ánh mắt của lại nhìn chằm chằm vào hai người vừa trở về, khóe miệng ngừng run rẩy.

      Chủ tử mang….. mang theo Cửu nương đâu vậy? Còn lâu như vậy?

      Trước đây, nữ nhân có thể cùng ra ngoài với mình chủ tử lâu như vậy cũng chỉ có mẫu phi của Vương gia, là Mai phi nương nương qua đời.

      Kỳ sau khi chủ tử mười tuổi, ra ngoài cùng nữ nhân nữa.

      Cho nên hôm nay đây là….là làm cái gì vậy hả!

      Nhịn cả buổi, cuối cùng cũng đợi được chủ tử mang mặt nạ rời , Hà Nghiêm lập tức giả bộ vừa mới chạy tới, vội vàng chạy đến phòng của Giang Ngư Ngư.

      Giang Ngư Ngư cũng chạy ra ngoài, thiếu chút nữa đụng vào , vội vàng né ra, “ tìm tôi?”

      “Ừm,” Hà Nghiêm cau mày, sắc mặt tốt lắm, “Trong cung vừa phái người tới đây, thân thể Vương gia bệnh , chính là thời điểm cần có người săn sóc, kêu Tây Uyển chọn vài người tới đây.”

      là “săn sóc”, còn phải nghĩ cách “săn sóc” lên giường!

      Ngày hôm qua náo loạn trận như vậy, tại “danh tiếng” của Cửu nương ở trong lòng đám người trong cung nhất định là rồi.

      Về việc nàng ngốc, đám người kia nhất định sớm nghe thấy.

      Chương 35: Vương gia làm cái gì vậy hả (2)

      Editor: lactinhpham

      Beta: Trang

      nên nhét người lại đây khiến cho Vương gia buồn bực, bọn họ liền đem nhiệm vụ này kín đáo nhét cho Cửu nương, để nàng làm người chịu tội thay.

      Hà Nghiêm lo lắng nhìn Giang Ngư Ngư, cái trò chơi giả quả táo kia nhất định thể dùng được nữa, hôm nay nàng có thể thuận lợi vượt qua hay ?

      Ngược lại Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, “Vậy bây giờ ta qua.” Dường như nàng có việc gì gấp, xong lập tức chạy ra bên ngoài.

      Đám nữ nhân Tây Uyển kia như lang như hổ, để Giang Ngư Ngư qua đó mình, Hà Nghiêm có chút lo lắng, liền chạy theo nàng.

      Nhìn tốc độ, Giang Ngư Ngư ràng có khinh công, nhưng bước chân của nàng lại uyển chuyển hơn nhiều so với người bình thường.

      Bởi vì vóc người nữ nhân , cho nên bước chân cũng .

      Hà Nghiêm tiếp xúc nhiều với nữ nhân, trước kia cũng đặt biệt quan sát, cho nên nhất thời nắm bắt chính xác.

      Ban đầu cảm thấy việc này cũng quá quan trọng, nhưng ngay sau đó liền nhớ lại, vừa rồi thiếu chút nữa và Giang Ngư ngư đụng trúng nhau, ngờ Giang Ngư Ngư phản ứng còn nhanh hơn , tránh né trước được!

      Võ công của kém hơn nhiều so với Vương gia, nhưng đó là vì Vương gia quá lợi hại, nếu như bước chân vào giang hồ, thân thủ của tuyệt đối có thể tính vào hàng cao thủ hạng nhất.

      người ngay cả chút võ công cũng có, nhưng phản ứng còn nhanh hơn so với cao thủ như .

      Sao nàng lại làm được? Hà Nghiêm hiểu nhìn Giang Ngư Ngư, lòng cảnh giác lại xuất .

      Nếu như nàng chỉ có mục đích đơn thuần mà lưu lại ở bên cạnh Vương gia, cũng tạo thành uy hiếp quá lớn.

      Nhưng nếu quả thân thủ của nàng còn lợi hại hơn so với ….. Vậy cũng quá nguy hiểm rồi!

      lúc do dự, Giang Ngư Ngư chạy đến Tây Uyển ở bên cạnh, bởi vì Giang Ngư Ngư chậm chạp xuất , Tây Uyển gần như muốn nổ tung.

      Giang Ngư Ngư tới trước mặt đám thiên kim, rất có dáng vẻ của lão đại mà vung tay lên, mở miệng, nhưng giọng lại có chút ngốc ngốc, “Ầm ĩ nữa cho ăn cơm.”

      “….” Hà Nghiêm ở phía sau nàng lảo đảo cái, thiếu chút nữa là ngã xuống.

      Nàng thể ra câu uy hiếp nào có uy phong hơn chút sao!

      Tuy rằng có oai phong, nhưng câu “uy hiếp” này lại có hiệu quả vô cùng, Tây Uyển ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại.

      Đương nhiên, chủ yếu là vì mọi người bị sét đánh…

      Giang Ngư Ngư đứng ở nơi đó, cần cường điệu, cũng cần tận lực điều chỉnh diễn cảm mặt, chính là bộ dáng tiêu chuẩn “tôi rất công bằng, tôi rất thành , tôi rất dễ bắt nạt.”

      Mặc dù hôm qua nếm mùi thất bại trong tay nàng, nhưng đám thiên kim này đều cho đó là trùng hợp, vẫn cảm thấy lời của nàng vô cùng đáng tin.

      “Hôm nay muộn rồi, chúng ta nắm chắc thời gian, bằng làm chậm trễ các ngươi hầu hạ Tĩnh Vương gia.” Nàng vô cùng quan tâm .

      “….” Hạ Ngiêm thầm nắm chặt tay.

      Cũng biết chủ tử nghĩ gì, dường như hoàn toàn lo lắng Cửu nương làm ra tình trạng gì, ngày hôm qua còn đặc biệt từ nay về sau chuyện của Tây Uyển đừng làm phiền đến y, trực tiếp tìm Cửu nương là được rồi.

      Nhưng nhìn xem nàng vừa mới cái gì , giống như hi vọng có người “hầu hạ” Vương gia vậy!

      Mặc dù lời của Giang Ngư Ngư trực tiếp đơn giản, lại vô cùng hiệu quả làm lòng người phấn chấn, thoáng chốc, bầu khí bên trong Tây Uyển đầy vẻ vui mừng, mọi người đều cười đến mức thân mình đung đưa, giống như ngay lập tức có thể bổ nhào vào Hách Liên Dạ.

      “Trò chơi ngày hôm qua rất khó,” Giang Ngư Ngư tiếp tục “quan tâm” , “Hôm nay đổi cách thức, tôi kể chuyện xưa cho các nghe, chỉ cần khi kể xong các còn cười, xem như thắng."

      Đơn giản như vậy! Nụ cười mặt các thiên kim càng thêm sâu, còn Hà Nghiêm lại hận thể giết người!

      Cho dù kể chuyện bi kịch tất cả mọi người đều chết, đó cũng là chuyện xưa của người khác, nghĩ đến sắp có thể săn sóc cho Vương gia, các nàng đương nhiên có thể tiếp tục cười! Giang Ngư Ngư rốt cuộc làm cái gì vậy hả!
      Abby, Chrissusu thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 36. Nếu như nàng thích ….(1)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang

      Trong bầu khí thế này, vẻ mặt Giang Ngư Ngư đột nhiên nghiêm nghị, “Sau khi đến Vương phủ, các ngươi ít nhất phải cách xa Vương gia mười bước!”

      “Cái gì!” đám thiên kim hưng phấn đều trở mặt, trừng mắt căm tức nhìn nàng, “Cách xa Vương gia cũng phải do định đoạt! Vương gia để cho tới là tuyển người, chứ phải quyền nào cũng đều giao cho !”

      Vẻ mặt Giang Ngư Ngư vô tội mà nhìn các nàng, “Câu vừa rồi, chính là chuyện xưa mà tôi kể.”

      “…..” Trong nháy mắt như là bị dính ma pháp, diễn cảm hung ác đều dừng lại ở mặt, khiến cho đám thiên kim thoạt nhìn có chút dữ tợn.

      “Các đều trở mặt rồi.”

      “….”

      “Xem ra hôm nay lại có ai đủ tư cách.” Giang Ngư Ngư rất “tiếc nuối” xoay người, “Hôm khác gặp lại.”

      Ôi, lại là miễu sát, rất có tính khiêu chiến rồi.

      Tại sao! đám thiên kim sắp phát điên!

      Tại sao mỗi lần đều giống như rất đơn giản, nhưng các nàng luôn luôn thua cách dễ dàng! Thua với tốc độ cực nhanh, làm cho cả nhóm các nàng ngay cả phản ứng cũng kịp.

      Ngây ngốc tại chỗ, miệng Hà Nghiêm khép mở nhiều lần cũng có cách nào đè ra tiếng, đôi mắt như tôn sùng thần linh lập tức ném về phía Giang Ngư Ngư.

      Ta lại hiểu lầm nương rồi! là thần! , tại trong lòng ta, chính là người thần kỳ nhất ngoài Vương gia ra!

      Hà Nghiêm bắt đầu tiến hành sám hối sâu sắc, đối với chỉ số thông minh của , tuyệt đối hiểu phương pháp tuyển người của Cửu nương, về sau nhớ kỹ, tuyệt đối có ai có thể thông qua sàng tuyển của Cửu nương, để cho nàng vĩnh viễn phạm sai lầm cách ngốc nghếch nữa!

      Dễ dàng giải quyết chuyện ở Tây Uyển, Giang Ngư Ngư nhìn sang Hà Nghiêm lời từ biệt, vội vàng quay về Vương phủ tiếp tục chuyện của mình.

      Bắt đầu từ khi xuất , nàng luôn luôn có những hành động cổ quái, tượng “vội vàng” giống như người bình thường xuất người nàng, quả thực là kỳ tích.

      Hà Ngiêm cảm thấy tò mò, do dự chút rồi cũng theo xem xét.

      Ngộ nhỡ nàng gặp chủ tử sau màn sao?

      Cẩn thận che dấu hành tùng, Hà Nghiêm theo dõi phen, cuối cùng nhìn thấy kết quả là….

      Nhìn thấy người Giang Ngư Ngư vội vàng muốn gặp, Hà Nghiêm hoàn toàn mù mịt.

      **********

      Hai ngày liên tiếp, Giang Ngư Ngư đều thoải mái đuổi đám thiên kim ở Tây Uyển, làm cho các nàng thể tới chăm sóc Hách Liên Dạ, nhưng ngay cả muốn cáo trạng cũng tìm ra lý do.

      Biểu dũng mãnh phi thường như vậy, là làm cho người ta kinh hỉ, thái độ Hà Nghiêm đối với nàng, cũng bắt đầu từ phòng bị, trở thành sung bái….. thêm phòng bị.

      Ôi, đây là chuyện liên quan đến chủ tử, đương nhiên phải đặc biệt cẩn thận coi chừng!

      Ngày thứ ba Giang Ngư Ngư tới Vương phủ, Hà Nghiêm đứng ở bên cạnh Hách Liên Dạ chuyên tâm suy nghĩ, vạt áo cũng sắp bị làm cho nát vụn, vẫn có sức để mở miệng, ra cái việc suy đoán kia.

      .” Hách Liên Dạ xem xong chồng sổ sách Phong Minh sau cùng, xoa mi tâm, lên tiếng ra lệnh.

      Hà Nghiêm luôn luôn vâng lời, nhưng hôm nay lại chần chờ hồi lâu mới ấp úng , “Chủ tử…. Kỳ … Cửu nương có thể phải do ai phái tới….” Bằng nàng cũng đuổi những thiên kim kia nhanh nhẹn dứt khoát như vậy.

      “Ừ.” Khẽ gật đầu, tỏ ý có thể tiếp tục

      “Nàng ấy xuất khéo như vậy, có lẽ chính là vì muốn giúp đỡ đuổi những thiên kim kia , sau đó, sau đó…”

      Vốn càng càng thuận lợi, nhưng đến điểm mấu chốt, Hà Nghiêm lại úp úp mở mở.

      .”

      “Sau đó chính mình chiếm lấy Vương gia!”

      Hà Nghiêm bị khẩu khí có chút nghiêm khắc này dọa sợ cho nên buột miệng ra, sau đó nghĩ lại gặp trở ngại rồi!

      Cách này, rất chết người!

      Chương 37. Nếu như nàng thích ….(2)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang

      Vương gia cũng phải là tiểu bạch hoa nhu nhược, cái gì mà chiếm lấy hay chiếm lấy chứ!

      Mà Hách Liên Dạ sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên là….. Thế tốt.

      Y từng được rất nhiều người thích, đối với những nữ nhân vắt hết óc suy nghĩ muốn bò lên giường y, y cảm thấy chán ghét ghê tởm, nhưng đối với những nữ nhân thích y nhưng lại làm ra chuyện gì, y cảm thấy có việc gì.

      Mà ngay lúc này đây, người thích y hóa ra là tiểu nha đầu kia, y cảm thấy…. cũng tệ lắm.

      Thậm chí là nàng muốn độc chiếm y, tâm tình y cũng rất tốt.

      Xong rồi xong rồi, phải Vương gia bị làm cho hồ đồ rồi chứ!

      Loại tâm tình rất tốt này giống như là nhặt được bảo bối vậy, nụ cười này là sao chứ!

      Hà Nghiêm cảm thấy “tội nghiệt” của mình nghiêm trọng, để cứu vãn sai lầm của mình, vội vàng sửa miệng, “Chủ tử, ngài đừng nghe ta bậy, đây là việc có khả năng, Cửu nương nàng căn bản để người vào trong mắt!”

      Nếu như những người khác, nghe bản thân bị coi thường như vậy, có thể trong lòng mất hứng, nhưng Hách Liên Dạ giống vậy!

      Bởi vì dung mạo tuyệt thế của y, y thu hút chú ý của rất nhiều người, nhiều thêm hay ít hơn người hoàn toàn quan trọng.

      Hơn nữa, mỹ mạo vừa mạnh lại còn có thân phận tôn quý, là bản thân rất rất được trời ưu ái, người như vậy, cũng có cớ để tự tin, căn bản để ý người khác xem mình.

      Cho nên Hà Nghiêm nghĩ đương nhiên mà cho rằng, câu của mình rất bình thường.

      Để chứng minh, còn ngừng cố gắng , “ , sau bữa tối ngày hôm qua, Cửu nương và A Mãn tán gẫu tới khuya mới ngủ, kỳ phải là nàng ít , chỉ là nàng thích chuyện với Vương gia!”

      Bình thường ở trước mặt Hách Liên Dạ, Giang Ngư Ngư mở miệng đều là lời khiến người ta nghẹn chết, quả chưa từng chuyện với y.

      “A Mãn là ai?” Đầu bếp Vương phủ?

      phát sắc mặt của chủ tử khó coi, Hà Nghiêm còn ăn ngay , “Là thị vệ tối hôm qua tuần tra ban đêm.”

      “….” phải người của phòng bếp mà tiểu nha đầu kia cũng có thể chuyện nhiều như vậy!

      phát ra ý của chủ tử, Hà Nghiêm còn ‘đổ thêm dầu vào lửa’ mà bổ sung, “Còn có trước kia, người xem, nếu như là nữ nhân khác, ra ngoài cùng Vương gia trở về, ít nhất phải say mê cả ngày, nhưng sau khi trở về nàng lại vội vã tìm nam nhân khác.”

      “Nam nhân khác?” Giọng cười như cười, mang theo tia nguy hiểm.

      Nhưng mà chủ tử có thói quen đem suy nghĩ đặt lên người nữ nhân, có lẽ Hà Ngiêm có tinh thần rất nhiều nên cái gì cũng chú ý tới.

      “Đúng vậy, ngày hôm qua Cửu nương vừa về đến, vội càng chạy ra ngoài, sau đó thuộc hạ nhìn thấy, nàng sớm hẹn ước với Bạch tiên sinh rồi.”

      “Bạch tiên sinh?” Lại là tên của nam nhân khác xuất , Hách Liên Dạ hiển nhiên thể bình tĩnh nữa rồi.

      “Bẩm Vương gia, Bạch tiên sinh là tây tịch* của Vương phủ, phụ trách dạy trẻ con trong phủ đọc sách nhận thức chữ.” Còn tưởng rằng y nhớ người này, Hà Nghiêm giải thích cho y nghe. (* tên gọi khách hoặc gia sư, thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây => hiểu đơn giản tây tịch là gia sư là được rồi)

      Bởi vì Vương gia bọn họ là người có khuôn mặt khiến cho người khác thể bình tĩnh, thời điểm tuyển người, bọn họ cố gắng hết sức chọn người thành thân rồi, cho nên trẻ con trong phủ ít, Vương gia liền đặc biệt cho người mời tây tịch đến.

      “Ta nhớ .” Khuôn mặt rất nhã nhặn gọn gàng, người cũng rất ôn hòa điềm đạm.

      Hả? Vậy Vương gia muốn hỏi là…. Hà Nghiêm khẽ sửng sốt chút, còn tường rằng chủ tử hoài nghi Bạch tiên sinh là cơ sở ngầm, cho nên giải thích, “Xem ra, là hai người hẹn ước cùng nhau du ngoạn vương phủ, cũng phải là mưu gì.”
      Last edited by a moderator: 21/4/15
      Abby, Chrissusu thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A Ghen ???

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 38: Nếu như nàng thích ….(3)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang


      Dùng từ đơn giản để khái quát, chính là —— trò chuyện với nhau vui.

      Vừa xong, cảm thấy…. sắc mặt của chủ tử vì sao lại khó coi như vậy?

      suy nghĩ chợt có tiếng bước chân vang lên, Hà thúc mang theo vẻ mặt khó xử xuất , “Vương gia, trong cung phái người tới ….. Hoàng hậu nương nương, muốn gặp Cửu nương.”

      …… Má nó!

      Mặc kệ như thế nào, tại Giang Ngư Ngư cũng là người trong vương phủ, ở thời điểm đối mặt với kẻ thù bên ngoài, lập tức Hà Nghiêm đem nàng trở thành người nhà mình.

      Lão bà đó lại muốn làm gì!

      Dù sao cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng ra, cho nên gọi như thế nào đều được, Hà Nghiêm tức giận gán cho hoàng hậu “tên hay” là “lão bà”.

      Nếu có Cửu nương, Vương gia sớm bị đám nữ nhân đó ăn tươi nuốt sống rồi, Cửu nương gây trở ngại quỷ kế của lão bà kia, nếu như mình nàng ấy tiến cung, phải là lành ít dữ nhiều sao.

      Tùy tiện gán cho cái tội danh gì đó, cũng có thể lập tức kéo người ra ngoài.

      Vẻ mặt Hà thúc lo lắng, vẻ mặt Hà Nghiêm ràng là đằng đằng sát khí, chỉ có vẻ mặt Hách Liên Dạ là bình tĩnh, “Trong cung phái ai đến?”

      “Bẩm Vương gia, là Triệu công công.”

      “Dẫn Triệu công công tìm nàng ấy.” Phân phó xong câu này, Hách Liên Dạ liền đứng lên, nhàn nhã bước ra ngoài.

      “Vương, Vương gia,…..” Lúc này để Cửu nương tiến cung, phải cho nàng chịu chết sao!

      Hà thúc và Hà Nghiêm đều dám tin, tuy rằng Vương gia thường xen vào việc của người khác, nhưng tuyệt đối nhìn người vô tội trong phủ cứ như vậy mà mất mạng!

      Y đối với tiểu nha đầu kia rất tệ sao? Hách Liên Dạ liếc mắt nhìn hai người theo y nhiều năm, đều là thủ hạ trung thành và tận tâm, tại sao bọn họ đều nghĩ y thấy chết cứu!

      “Ta thay quần áo!”

      Ách…. Cho nên ý của Vương gia là, giả bộ cho người ta mang Cửu nương , sau đó lấy thân phận minh chủ Minh Phong xuất , cứu Cửu nương?

      Đây, đây phải là chuyện tồi chút nào, Vương gia ngài đối với Cửu nương là tốt!

      Ai có thể nghĩ đến vì tiểu nương mới nhận thức mấy ngày, mà lão ngài có thể tự hạ thấp địa vị của mình ra tay cứu người hả!

      tại phải là thời điểm bát quái, Hà Nghiêm và Hà thúc liếc nhìn nhau cái, đem tất cả nghi vấn nuốt vào trong bụng, mỗi người đều vội vàng rời .

      Trong phòng, Hách Liên Dạ mặc trường bào lên, nâng tay lên, đem khuôn mặt tuyệt mỹ của mình che dấu dưới cái mặt nạ.

      Kỳ với trí thông minh của tiểu nha đầu, hẳn là rất dễ dàng chạy thoát khỏi vận rủi phải tiến cung, nhưng y vẫn ngại phiền toái mà trở về thay quần áo, vì để an toàn, tự mình chuyến tốt hơn.

      Y…… muốn để nàng xảy ra cố gì.

      Chỉ là…… chờ đuổi Triệu công công , y cần phải cặn kẽ hỏi chút về chuyện Bạch tiên sinh và A Mãn.

      Mà cách tẩm cư* của y xa, Giang Ngư Ngư nhìn thời gian sai biệt lắm, chuẩn xuất môn. (* = phòng ngủ)

      Thời gian ăn trưa đến rồi!

      Người mới đến bên cạnh bàn, liền nhìn thấy Hà thúc và người đàn ông mặt trắng nhìn có chút quen mắt đến.

      “Cửu nương…” Sợ Giang Ngư Ngư lung tung, khiến cho Triệu công công tìm được cớ quở trách nàng, Hà thúc vội vàng cướp lời mở miệng, “Vị này là Triệu công công trong cung.”

      xong, đem mục đích Triệu công công đến đây cho nàng nghe.

      Triệu công công? Hoàng hậu?

      Cái ngày mới vào phủ nàng thấy kỳ quái, tại sao trong vương phủ còn có thái giám hầu hạ, tại xem ra, căn bản là do hoàng hậu phái tới, theo dõi Hách Liên Dạ có phải ăn cơm hay .

      Cho nên…. Đầu óc nhanh chóng hoạt động, đại khái là đoán ra được xảy ra chuyện gì, bàn tay trong ống tay áo hơi lật, trong lòng bàn tay lập tức có thêm viên thuốc màu trắng.

      “Được.” Nàng mở miệng đáp ứng, vẻ mặt ngơ ngác, giọng cũng có chút khẩn trương.

      Chương 39: Tiểu nha đầu này khiến cho y kinh hỉ (1)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang


      Bất luận kẻ nào, lần đầu tiên nghe phải tiến cung gặp đại nhân vật, nên phản ứng như thế.

      Còn hành động khó khăn khi tự rót trà cho mình của nàng, cũng giống như là muốn cho đỡ sợ, nhìn vào có gì đáng nghi.

      Chỉ là nàng uống xong ly trà kia, thoạt nhìn thành ra cổng, đến lúc giống như muốn theo Triệu công công rời lại khiếp sợ mà che cổ họng, sau đó bả vai co rút chút, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất ngất .

      Từ phản ứng bất thường của nàng đến khi té xỉu, cũng chỉ có vài giây đồng hồ mà thôi.

      “Cửu nương!” Hà thúc khiếp sợ chạy tới, lại dám lộn xộn, vội vàng hô to, “Người đâu, mau mời đại phu!”

      Bởi vì Hách Liên Dạ thực dễ chọc, ngay cả thủ hạ của y mọi người cũng dám tùy tiện động vào, cho nên trong vương phủ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, lúc này nhất thời loạn thành bầy.

      Hà Nghiêm dùng tốc độ nhanh nhất đem danh y Hồ đại phu trong thành xách tới, sau khi khám và trị bệnh, Hồ đại phu vội vàng tự mình sắc thuốc, chờ đem thuốc đến, nha đầu trong phủ lại đút cho Giang Ngư Ngư uống vào, nhất thời Hà đại phu mới thở phào nhõm.

      Nhưng ngay sau đó, ông ta liền chú ý tới người trong gian phòng, đều là thần sắc ngưng trọng nhìn vào ông.

      Khẩn trương đến râu đều phải run rẩy vài cái, Hồ đại phu lại dám lừa gạt , “Vị nương này là….. là…..”

      !”

      “Là trúng…. Ngưng Hương.”

      câu kinh hãi bốn tòa.

      Ngưng Hương cũng phải là độc khó giải, nhưng mà làm ra giải dược có chút phiền toái, thời gian nấu cầu vô cùng cao, hơi vô ý chút, ngược lại đem giải dược pha thành độc dược, cho nên lúc nãy Hà đại phu mới có thể tự mình bắt tay vào làm.

      quan trọng là, Ngưng Hương chiết xuất từ hoa Ngưng Hương, loại hoa này rất ít ỏi lại đắt tiền thích hợp cho vun trồng, còn phải dùng nhiều loại dược liệu trân quý nấu nước tưới, gia đình bình thường căn bản trồng loại hoa khí chăm sóc lại có kịch độc này.

      Nhưng mùi thơm hoa này cực kỳ đặc biệt, hơn nữa nếu đơn thuần mà ngửi có hại đến cơ thể.

      Quan trọng nhất là, đương kim thánh thượng vô cùng thích mùi hương của hoa Ngưng Hương, cho nên phi tần trong cung đều nuôi dưỡng vài cây trong cung của mình.

      cách khác, sở dĩ Giang Ngư Ngư trúng độc, tám phần là do người trong cung…..

      “Ngưng Hương phải ?” Giọng của Hách Liên Dạ vẫn ôn hòa mềm mại như cũ, nhưng lại vô cớ mà khiến cho người ta cảm thấy hàn ý đột nhiên tăng lên, trong giọng lạnh lùng nghiệm nghị kia ngầm có ý, như có thể đâm thủng làn da, thuận theo máu thịt lan ra toàn thân, làm cho ngay cả xương cốt của người ta cũng đều đông lạnh thành băng.

      Chân Triệu công công mền nhũn, vậy mà lại bị dọa sợ đến mức trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

      cũng biết mình quá luống cuống, nhất là độc này chút quan hệ nào với , quỳ như vậy, căn bản chính là tự chuốt lấy họa.

      Nhưng đứng dậy được.

      “Vương gia tha mạng! Vương gia minh xét!” gục mặt đất, hàm răng run lên, tới tới lui lui chỉ có thể lặp lại hai câu này.

      Hách Liên Dạ cười tiếng.

      Ngữ khí vẫn hòa nhã như vậy, y trấn an Triệu công công, “Gấp cái gì, cho dù là ngươi, dám đụng đến người của ta, ta làm sao có thể để cho ngươi chết thống khoái như vậy.”

      “…..” Uống thuốc giải vào, kỳ Giang Ngư Ngư tỉnh lại rồi, chỉ là tạm thời nằm ở loại trạng thái tương đương đời sống thực vật, cảm giác khôi phục lại, nhưng có cách nào nhúc nhích cũng như thể phát ra tiếng.

      Quả nhiên giống như suy đoán của nàng, người đàn ông này, dễ chọc.

      Bị Hách Liên Dạ “trấn an” như vậy, Triệu công công càng sợ tới mức mặt xám như tro tàn, hai tay đều bắt đầu run rẩy, chữ cũng được.

      Ngón tay như ngọc chống cằm, mặt Hách Liên Dạ, thậm chí có thể nụ cười tuyệt mỹ vui mừng, “ Hồi cung cho bọn họ biết, chuyện này, ta tra.”

      Chương 40: Tiểu nha đầu này khiến cho y kinh hỉ (2)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang


      Câu này nhìn như rất đơn giản, tựa như lạc đà đè sụp cây rơm rạ, Triệu công công rốt cuộc chịu nổi áp lực tinh thần lớn như vậy, hai mắt trắng dã đảo lộn phen, “bịch” tiếng ngã xuống đất.

      Hà Nghiêm nhún nhún vai, xắn tay áo lên, dễ dàng xách người lên, ra cửa, nhìn đúng phương hướng cổng chính của Vương phủ, bay lên, ném người qua.

      Mà ở cổng chính, có người mặc trang phục thị vệ trong cung vội vàng nhảy lên, tiếp được Triệu công công còn hôn mê.

      Vô luận là ném người hay tiếp người, đều là động tác thuần thục, hiển nhiên tình huống như vậy phải là lần đầu xảy ra.

      cách khác, cũng phải là lần đầu tiên Hách Liên Dạ dọa người đến ngất xỉu.

      Xác nhận nhiều lần với Hồ đại phu, biết Giang Ngư Ngư có việc gì, cũng có di chứng về sau, Hà Nghiêm với Hà thúc mới liếc mắt nhìn nhau cái, sau đó thở phào nhõm, đột nhiên cảm thấy, bọn họ nên cảm ơn người hạ độc kia.

      Bởi vì tranh chấp lần này, mọi người trong cung đều biết Vương gia nổi nóng, vào lúc này ai lại dám đến Vương phủ, Cửu nương tạm thời an toàn rồi.

      Hơn nữa đám người trong cung, lại lần nữa bị Vương gia dọa dến chết khiếp, phải qua thời gian ăn uống khó khăn mới ổn định lại cuộc sống.

      Chuyện rốt cuộc là ai hạ độc, làm sao có thể tra ra dễ như vậy? Lỡ như tra sai hay có người cố ý hãm hại, tội danh liền rơi xuống người mình rồi làm sao bây giờ?

      Còn có quan trọng nhất là, sợ Vương gia hài lòng cái lại muốn giết người, đám nữ nhân trong Tây Uyển kia tại trốn cũng kịp, nhất định ai dám làm ra hành động chính đáng nào, “trong sạch” của Vương gia, tạm thời được bảo vệ…..

      phong ba diễn ra, thế nhưng lại có nhiều lợi ích như vậy, Hà Nghiêm xoa cằm, có chút hối hận.

      Ngốc , tại sao trước đó nghĩ tới, có thể tự hạ độc mà?

      Ừm, là làm, đêm nay phải hoàng cung chuyến, trộm chút độc dược độc biệt trong hoàng cung ra!

      ván giường, Giang Ngư Ngư thể động, chỉ có thể nằm im.

      Nàng biết Nguyệt Loan quốc có bao lâu, biết quân nơi này có hùng mạnh hay , tình hình thủ vệ hoàng cung cho lắm, bất quá…. muốn thoát ra khỏi cung, hẳn là khó.

      Nhưng việc “ khó” này, hơn nửa cũng phải tạo thành hiệu quả kinh thiên đông địa, khuôn mặt nàng, chứng sau này còn có thể trở thành tội phạm truy nã, bị tuần bổ mỗi nước bao vây chặn đánh.

      Vậy cũng tốt!

      Nàng thích ăn chơi, thích tự do thích hưởng lạc, cho nên mới cái gì cũng phải lấy được thẻ bài thân phận , bằng mỗi ngày trốn trốn tránh tránh, thể sống cuộc sống tiêu diêu tự tại mà nàng muốn rồi.

      Cho nên ban nãy Triệu công công đến mang người , nàng liền dùng phương pháp đơn giản nhất —— uống thuốc độc.

      Về phần vị độc Ngưng Hương này…… hoàn toàn là đánh bậy đánh bạ.

      Đặc biệt ở trong hoàng cung sao? Giang Ngư Ngư nhíu mày ở trong lòng.

      Nghiêm khắc mà , độc dược này phải là của nàng, vốn là sau khi nàng tỉnh lại ở bên hồ, cướp được người của người, vị độc này ở đại cũng có, tên giống vậy, chẳng qua là hề trân quý, cho nên ban nãy nàng suy nghĩ nhiều mà dùng đến.

      Hoàng cung…… Nhớ lại hình dáng cùng tính cách của người nọ, làm sao giống người trong cung?

      Những người khác sớm rút , ở trong phòng chỉ còn lại Hách Liên Dạ và Giang Ngư Ngư hôn mê.

      Tiểu nha đầu này, muốn tạ ơn y như thế nào?

      Kỳ trong lòng Hách Liên Dạ rất ràng, cho đám người trong cung mượn trăm lá gan, cũng dám trắng trợn hạ độc người trong phủ y như vậy.

      Uy hiếp ban nãy chỉ là cố tình như vậy, thứ nhất giúp tiểu nha đầu này che dấu, thứ hai, cũng là mượn cơ hội dọa đám người trong cung kia.

      Độc này, nhất định là tiểu nha đầu này vì trốn tránh tiến cung mà tự mình hạ độc.
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      Abby, Chrissusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :