1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21: ngày khảo nghiệm (1)

      Editor: yocohamamisari

      Beta: NanaTrang


      dám nghĩ nhiều, vội vàng cáo lui chuẩn bị cho "kế hoạch lớn" vào buổi tối.

      Giang Ngư Ngư tương đối tín phụng* ăn ngủ (* tin tưởng và chấp hành), có thức ăn ngon ở trước mắt nàng căn bản thèm đếm xỉa đến người khác.

      Cho nên bữa tối ngày hôm đó, khí tương đối yên lặng.

      Đương nhiên, khi nhìn thấy nàng dám "to gan lớn mật" ngồi ăn tối cùng bàn với chủ tử, Hà Nghiêm rất bình tĩnh, nhưng vì kế hoạch buổi tối nên vẫn tạm thời nhịn xuống.

      Bởi vì có thẻ bài thân phận nên thể ngủ ở khách điếm, năm ngày từ sau khi xuyên qua, Giang Ngư Ngư chưa từng được ngủ giường. Cho nên dù chiều nay ngủ được lúc nhưng sau khi ăn cơm tối xong trở về phòng, nàng rửa mặt xong rồi gục ở giường, tiếp tục ngủ bù.

      Thời điểm mở mắt ra lần thứ hai nàng phát mình đứng.

      chính xác, nàng bị người ta trói vào cây cột, có lựa chọn nào khác mà chỉ có thể đứng mặt đất.

      Trước mặt nàng là người đàn ông mặc áo đen che mặt.

      Có điều kỳ lạ chính là, thân hình người này cao lớn nhất định là đàn ông, nhưng người lại ràng có mùi hương son phấn.

      " là ai?"

      Người đàn ông áo đen quái dị cười tiếng: "Hái hoa tặc!" là ngu ngốc, mùi son phấn người nặng như vậy chẳng lẽ còn đoán ra sao!

      "Vậy trói tôi làm gì?"

      "Ta là hái hoa tặc, ta có thể làm gì!"

      Giang Ngư Ngư do dự lúc rồi khiếp sợ nhìn vào : "Chẳng lẽ là cướp sắc?"

      Ánh mắt nàng trời sinh trong suốt giống như ánh mắt của trẻ con, là trẻ con đó nha, nhìn người tất nhiên là rất đơn thuần rất trực tiếp rồi.

      Cho nên bây giờ Giang Ngư Ngư cũng rất trực tiếp, dùng loại ánh mắt... như nhìn kẻ điên để nhìn .

      Hắc y nhân bị nàng nhìn đến phát nghẹn, hái hoa tặc hái hoa chẳng lẽ làm vườn?

      cần chột dạ, cần chột dạ, cho dù trong hai người họ có người bị điên người đó chắc chắn phải là .

      Mới điều chỉnh tốt tâm trạng ánh mắt của Giang Ngư Ngư lại chuyển thành tiếc nuối, rất thương xót thả ra tiếng thở dài.

      "..." cần để ý, cần để ý, chỉ phụ trách làm hái hoa tặc chứ phải đến trao đổi tình cảm cùng quái nhân!

      Aizz! Lại là tiếng thở dài.

      Tình cảm tiếc nuối chân thành, thiết tha như vậy, trong mắt còn chứa ý quan tâm cùng đồng tình, cuối cùng hắc y nhân cũng nhẫn nhịn được nữa phải hỏi nàng: " than thở cái gì?"

      Giang Ngư Ngư trả lời mà chỉ dùng ánh mắt trách trời thương dân nhìn .

      "..." Có vẻ như đầu óc của có vấn đề...

      Hắc y nhân mài mài răng: "Muốn cái gì, !"

      "Tôi hỏi , tiêu chuẩn ra tay của hái hoa tặc là gì?"

      "Chọn người đẹp mà ra tay!"

      "Vậy sao ngươi bắt Tĩnh Vương gia?"

      "Phốc..." người nấp ở chỗ tối nghe lén cộng thêm nhìn lén nhịn được mà cười phun ra tiếng.

      Như gió khảy qua dây đàn, phù nhàng ở trong khí từ từ tản ra, ngay cả thanh vô tình phát ra cũng có vẻ phong tình say lòng người như vậy.

      cần nhìn cũng biết, đây là loại thanh riêng chỉ Hách Liên Dạ kia mới có.

      Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, quả nhiên là mỹ nam Vương gia kia giở trò.

      "Hái hoa tặc" —— Thực ra chính là Hà Nghiêm che mặt nổi giận: "Tĩnh Vương gia là đàn ông!"

      "Ngu xuẩn, ngu xuẩn." Giang Ngư Ngư tiếc nuối lắc đầu: "Nam nữ đều bình đẳng như nhau, biết sao?"

      ... Nam nữ khác biệt, chuyện này thể bình đẳng được à nha!

      đợi Hà Nghiêm phản bác, Giang Ngư Ngư hỏi : "Hơn nữa làm sao ngươi biết Tĩnh Vương gia là đàn ông?"

      "..."

      " từng cởi quần áo của y?"

      Hà Nghiêm rùng mình: " có!"

      "Từng nhìn lén y tắm?"

      " có!" Phủ nhận còn nhanh hơn lúc nãy, đây đều là vấn đề quái quỷ gì hả!

      Chương 22: ngày khảo nghiệm (2)

      Editor: yocohamamisari

      Beta: Trang


      "Vậy còn ngốc ra đấy làm gì?"

      "...Hả?"

      "Nếu là tôi cởi ngay bây giờ à! Làm hái hoa tặc, nghiệm chứng sao có thể qua loa mà kết luận?" Giang Ngư Ngư nghiêm túc phê bình : " có đạo đức nghề nghiệp!"

      "…" (┬_┬) chơi nữa! muốn về nhà! Hái hoa tặc này ai thích làm làm !

      Hoàn toàn biết trả lời vấn đề này như thế nào, vung tay cái, điểm vào huyệt ngất của Giang Ngư Ngư, Hà Nghiêm sắp sụp đổ lập tức giật cái khăn che mặt xuống, hối hận đến nỗi hận thể chạy đâm đầu vào tường ngay và luôn.

      Đầu tuyệt đối là bị nước vào rồi, sao có thể nghĩ ra cái chủ ý ngu ngốc như thế này!

      ra lời lúc nãy của Giang Ngư Ngư, hoàn toàn khác với biểu có phần ngơ ngác của nàng vào ban ngày.

      Nhưng Hà Nghiêm cảm thấy, những lời vừa nãy của nàng giống người bình thường .

      bình thường và ngốc... Kỳ cũng có thể cùng cấp nhỉ?

      Cho nên cảm thấy việc này của mình chẳng có ích lợi gì.

      Sau khi Giang Ngư Ngư ngất , Hách Liên Dạ lập tức từ chỗ nấp ra, mặt vẫn còn mang vẻ buồn cười.

      Chăm chú nhìn nàng lúc lâu, Hách Liên Dạ ra lệnh: "Ngươi điều tra thân phận của nàng."

      Ngừng lát rồi lại tiếp: "Tìm trong kinh thành."

      Thực chất kẻ địch của y tuy nhiều nhưng đều rất ngu ngốc, đến tận bây giờ y chỉ cố ý giày vò người khác chứ muốn giải quyết bọn họ lần.

      Cho nên tiểu nha đầu này rốt cuộc là ai phái tới y quan tâm.

      Mà tối hôm nay, sau khi nghe đoạn đối thoại lúc nãy của hai người, y bắt đầu thản nhiên mà đối mặt với ý nghĩ chân thực trong nội tâm, liên quan đến người khác mà là y muốn biết, rốt cuộc hoàn cảnh như thế nào mới có thể tạo ra tiểu nha đầu tinh quái như vậy.

      "Vâng." Thực ra Hà Nghiêm cảm thấy, người quái dị như thế này nếu trước đây sống ở kinh thành, vậy nhất định sớm nổi tiếng rồi.

      Nhưng nếu chủ tử giao phó nhất định có lí do của ngài, chỉ cần nghe theo là được.

      Sáng sớm hôm sau, khi Giang Ngư Ngư tỉnh lại phát mình an lành nằm giường.

      Chuyện tối hôm qua bị "hái hoa tặc" bắt , bị nàng cho là tiết mục quan trọng, cho nên để ở trong lòng.

      Đối với nàng mà , muốn bảo vệ tính mạng ở vương phủ hay bất kỳ chỗ nào ở cổ đại này rất dễ dàng, điều làm nàng lo lắng chính là cái thẻ bài chứng minh thân phận kia rốt cuộc nên làm hàng nhái như thế nào.

      Nếu có cái đó cho dù nàng muốn bước nửa bước ra khỏi Tĩnh Vương phủ này cũng khó, chung quy nàng có khả năng ở lại vương phủ này đến già đâu nhỉ? Nơi này cũng có người nào đáng giá để cho nàng ở lại cả đời.

      Nếu để cho Hà Nghiêm trung thành tận tâm nghe thấy nàng thế nhất định cãi lại.

      Tại sao có? Chẳng lẽ Vương gia phải sao!

      Có thể thưởng thức phong thái trời cho của Vương gia cả đời là chuyện hạnh phúc cỡ nào hả!

      Hơn nữa, Vương gia cũng phải chỉ có dung mạo bất phàm...

      Để thuận tiện cho việc dò la tin tức về sau, Giang Ngư Ngư chuẩn bị xuất môn ngoại giao, cùng làm quen với nha hoàn và thị vệ trong phủ.

      Mặc dù đột nhiên xuất trong phủ, hơn nữa con đường thăng ‘quan’ lại thuận lợi, đường thần tốc lên tới chức vị ‘thiêng liêng’ nha hoàn thiếp thân của Vương gia, nhưng Giang Ngư Ngư dựa vào ánh mắt đơn thuần vô hại của mình quen thuộc với mọi người rất nhanh.

      Trừ số người kỳ quái phần lớn người trong vương phủ đều rất hoà thuận.

      Giang Ngư Ngư trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ, nhưng hơn tiếng sau lại phát ra vấn đề rất nghiêm trọng.

      ổn, cực kỳ ổn.

      Sau khi nàng tỉnh lại ở bên hồ phát , thân thể sau khi nàng xuyên qua có làn da rất đẹp.

      Có người trời sinh làn da tinh tế như gốm sứ, phơi nắng hay gió táp mưa sa cũng ảnh hưởng đến chất lượng làn da. Chuyện này vốn có gì, nhưng hai tay tại của nàng có làn da non mịn tinh tế, sờ giống như bông vải được bọc tơ lụa thượng hạng, nhìn thế nào cũng giống được chăm sóc tỉ mỉ, chưa từng làm bất cứ việc nặng nhọc gì, chừng trừ tắm rửa ra căn bản là thiên kim tiểu thư mười ngón tay đều chạm vào nước.
      Abby, WinterChris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23. Đáp đúng, có thưởng (1)

      Editor: Lạc Long Quân (Chúc)

      Beta: Trang

      Chỉ là quần áo nàng mặc lúc ấy, quả thực là được làm bằng vải thô, hình thức rất đơn giản, quần áo thậm chí còn có chỗ vá nữa, người cũng có trang sức gì, dùng trâm cũng chỉ là trâm gỗ.

      Lúc ấy nàng nghĩ rằng mình là con nhà nghèo, khi ra ngoài cẩn thận nên chết đuối.

      Về phần đôi tay giống như chưa bao giờ phải làm việc nặng kia... Cũng có thể là cổ đại có biện pháp bảo dưỡng làn da gì đó sao?

      Nhưng bây giờ, khi nàng tán gẫu với mọi người lại phát , mọi người ở đây cũng giống như đại, người thường xuyên làm việc, tay ít nhiều gì cũng có chút thô ráp, cho dù có bảo dưỡng tỉ mỉ đến đâu chăng nữa, cũng thể nào mềm mịn cứ như là tơ lụa được.

      Vậy tay nàng... Chẳng lẽ nàng xuyên thành thiên kim tiểu thư rời nhà trốn ?

      Chuông báo động trong lòng Giang Ngư Ngư điên cuồng reo lên, hồ nước khi nàng tỉnh lại kia, ra cũng xa kinh thành cho lắm, nhưng mà nàng có tấm thẻ bài nào để có thể chứng minh thân phận, cho nên dọc đường nàng đều rất cẩn thận, chỉ nghĩ đến việc làm sao để có thể trà trộn vào kinh thành, suy nghĩ thôi cũng mất cả ngày rồi, nên mới phải dùng đến thời gian năm ngày mới đến được Tĩnh Vương phủ.

      Cho nên rất có thể... Nhà của chủ nhân khối thân thể này chính là ở kinh thành!

      được, để chắc chắn nàng cần phải vạch kế hoạch đàng hoàng mới được, nhỡ đâu nàng hay ho gặp phải "người nhà " cũng phải biết nên ứng phó như thế nào.

      Mặc kệ là giấu diếm thân phận để tiếp cận Tĩnh Vương gia, hay là rời nhà trốn , đối với con cổ đại mà , đều là tội danh .

      Nếu như nàng bị tóm về nhà đánh cho vài gậy, sau đó lại vứt vào phòng chứa củi, vậy là phiền toái.

      Cáo biệt với bọn hạ nhân trong phủ, Giang Ngư Ngư cau mày về gian phòng của mình, chú ý đến Hách Liên Dạ ở cách đó xa.

      Tiểu nha đầu này, là rất thần bí.

      Kỳ phái người thăm dò lai lịch của nàng, cũng chỉ là chuyện của nửa ngày trước, nhưng Hách Liên Dạ lại có dự cảm, thủ hạ tra ra được cái gì, ít nhất, tra ra được kết quả khiến y hài lòng.

      ra nếu nàng phải là kẻ địch, vậy ngược lại y rất sẵn lòng kết giao bằng hữu với nàng.

      Đám người trong cung rất ngốc, y đấu với bọn họ đến sắp chán rồi, kéo dài thêm nữa chắc ngán mất, có người như thế ở bên cạnh, cũng có thể coi là chuyện vui.

      Lại tới nữa, lại tới nữa... Vương gia lại bày ra vẻ mặt như nhặt được bảo bối này rồi. Giang Ngư Ngư này rất biết dằn vặt người ta nha! Tại sao Vương gia lại cảm thấy nàng rất thích thú!

      Hà Nghiêm thể nhìn được nữa, vô cùng đau khổ nhìn nơi khác.

      Nhưng Vương gia nhà lại thể hiểu được trái tim bé bỏng của yếu ớt đến nhường nào, còn lên tiếng gọi người, "Cửu nương."

      Buồn quá, thèm đếm xỉa tới ~

      Bình thường Hách Liên Dạ chẳng bao giờ để ý đến con , bây giờ y chủ động gọi nàng, "quang vinh đặc biệt" lớn lao đến thế rơi xuống đầu, Giang Ngư Ngư cũng rất nể tình mà ngó lơ, tiếp tục về phía gian phòng của mình.

      để ý tới y?

      Máu đùa nổi lên, Hách Liên Dạ tùy tay hái đóa hoa, nâng tay ném cái, chuẩn xác cắm vào mái tóc của Giang Ngư Ngư.

      Chẳng phải tiểu nha đầu này có thù tất báo sao?

      Y thảnh thơi đứng tại chỗ, chờ Giang Ngư Ngư chạy tới, dứt khoác lưu loát bắt đầu "báo thù".

      Nhưng là, Giang Ngư Ngư vô cùng bình tĩnh mà đội đóa hoa lớn màu phấn hồng kia kiên định tiếp tục về phía trước, ngay cả liếc cũng thèm liếc y lấy cái...

      Đóa hoa kia lớn chừng nửa bàn tay, lúc cầm ở trong tay thưởng thức cảm thấy diễm lệ vô song, nhưng mà đội mảng màu hồng phấn lớn như vậy ở đầu ...trông rất tục.

      Bất quá Giang Ngư Ngư vốn có gương mặt xinh đẹp, hơn nữa còn có đôi mắt hồn nhiên như đứa trẻ con, đầu có thêm "trang sức" như vậy, vốn trong cái thanh thuần ngọt ngào có thêm chút quyến rũ của , thay vào đó cả người trở nên kiều diễm hơn, khiến Hách Liên Dạ nhìn đến...có chút ngây người.

      Chương 24. Đáp đúng, có thưởng (2)

      Editor: Lạc Long Quân (Chúc)

      Beta: Trang


      Nhưng Hà Nghiêm lại lầm tưởng chủ tử ngây người thành hoá đá, bắt đầu phấn chấn lên, Vương gia, rốt cục ngài cũng ý thức được rồi đúng ? Giang Ngư Ngư, kẻ chỉ biết tra tấn người khác! Ngài mau mau đuổi nàng ta !

      Ánh mắt của Hà Nghiêm sáng lên chờ chủ tử hạ lệnh, bởi vì tâm tình quá nóng vội cho nên chân của bước ra ngoài, nửa người khuynh về phía trước, tư thế chuẩn bị chạy như điên rất là đúng chuẩn.

      Mà kết quả đợi được là ——

      "Ta muốn ra ngoài."

      Pia! Hà Nghiêm vốn xông ra ngoài lập tức dừng lại, vì khống chế được độ mạnh yếu cho nên kết quả chính là té xuống đất.

      quan tâm mình té đến mặt xám mày tro, hoàn toàn còn hình tượng, lập tức giãy dụa đứng lên, "Vương, Vương gia, ngài..."

      Vương gia ngài muốn ra ngoài, mà phải là để cho chuẩn bị ngựa, kiệu hoặc là xe ngựa, ý là ngài muốn ra ngoài mình.

      Mà từ lúc bắt đầu theo Vương gia, qua nhiều năm như vậy, chỉ có tình huống duy nhất chủ tử ra ngoài mà cần theo ——

      Vương gia muốn dùng thân phận bí mật kia của ngài để lên sân khấu!

      Đây, đây là có ý gì, Vương gia muốn dùng thân phận kia để gặp Giang Ngư Ngư ư?

      Cái này là vì sao hả! Hà Nghiêm vò đầu bứt tai, rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài tiếng.

      được, bây giờ lập tức dùng bồ câu đưa thư cho các huynh đệ, thúc giục bọn họ có việc gì mau mau quay về sớm chút, cần phải nghỉ ngơi! Tình huống như vậy, thể chống đỡ được vài ngày!

      Mặc kệ trong lòng đồng ý cỡ nào, Hà Nghiêm cũng phản đối mệnh lệnh của chủ tử.

      Cho nên mười phút sau, trong phòng Giang Ngư Ngư có thêm người đàn ông mặc áo bào màu mực, mang theo cái mặt nạ màu bạc.

      Giang Ngư Ngư cân nhắc về vấn đề nhỡ đâu nàng gặp được "người nhà" nên ứng phó như thế nào.

      ra vấn đề này rất phức tạp.

      Bởi vì gia quy của tiểu phú thương bình thường và trọng thần trong triều đương nhiên hề giống nhau, độ khó khi lừa gạt cũng giống nhau, nàng phải cân nhắc hết tất cả các loại tình huống.

      Cho nên lúc nhìn thấy trong phòng đột nhiên có thêm người đàn ông vừa thấy biết là thân phận nguy hiểm, nàng cũng... cũng rất bình tĩnh rất khách khí mà với , "Làm ơn đóng cửa giùm tôi."

      "..." Thiếu chút nữa Hách Liên Dạ nhịn được nữa mà bật cười.

      Tiểu nha đầu này, luôn có thể mang đến kinh hỉ cho y.

      Nhìn y đứng bất động, Giang Ngư Ngư lại thúc giục y lần nữa, "Tôi sợ lạnh."

      Cổ đại có hệ thống sưởi hơi hoặc là điều hòa, bây giờ là đầu mùa xuân, trong phòng vẫn tương đối ẩm lạnh, cho nên trong phòng còn phải đốt củi sưởi ấm.

      Phòng của nha hoàn bình thường đương nhiên dùng củi quá tốt, nàng thể thích ứng được mùi khói nồng đến vậy cho nên sớm dập tắt lửa rồi, nếu mở cửa ra, trong phòng càng lạnh hơn.

      À phải rồi, đến đây, nàng phải giải quyết vấn đề về chỗ ở chút, đợi lát nghĩ ra biện pháp, đến chỗ của mỹ nam Vương gia trộm ít củi tốt hơn mang về.

      Nhắc nhở chính mình phải làm xong chuyện này, nàng lại tiếp tục tính toán chuyện phiền lòng lúc trước.

      Nàng hoàn toàn ngó lơ Hách Liên Dạ.

      Tiểu nha đầu này ~

      Lúc con bình thường sống mình, trong phòng đột nhiên có thêm người đàn ông xa lạ sao lại có phản ứng như vậy được?

      Chẳng qua... Khóe môi tà khí nhếch lên, Hách Liên Dạ đột nhiên đến bên cạnh bàn, cánh tay chống lên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, cơ hồ vây Giang Ngư Ngư ở trong lòng ngực của mình, đè thấp thanh , dùng giọng điệu có vẻ ngả ngớn hỏi, "Tiểu nha đầu, nàng là ai?"

      Giang Ngư Ngư nhìn cái mặt nạ màu bạc tinh xảo kia, trừng mắt nhìn, đột nhiên hơi hơi thần bí , " đoán thử xem."

      "..." muốn xoa đầu của nàng, hỏi nàng thử xem, trong đầu nàng rốt cuộc là chứa cái gì.

      Nhịn cái xúc động này lại, Hách Liên Dạ cũng nhịn cười, tiếp tục giả thành Đăng Đồ Tử lỗ mảng: "Đoán đúng rồi có thưởng gì ?"

      Chương 25. Đáp đúng, có thưởng (3)

      Editor: Lạc Long Quân (Chúc)

      Beta: Trang


      Ở cổ đại, nam nữ xa lạ có khoảng cách gần nhau đến thế, có thể tính là kinh thế hãi tục rồi, hơn nữa vấn đề như vậy, khiến cho người ta nhịn được mà liên tưởng đến những thứ bậy bạ.

      Ví dụ như, đoán đúng rồi...có thể trộm được cái hôn?

      Giang Ngư Ngư rất bình tĩnh, đùa đấy à, nàng là kẻ từng chen chúc xe bus mỗi sáng sớm! Khoảng cách giữa hai người bọn họ chỉ dài nửa cánh tay mà thôi, là cái gì chứ?

      Cho nên nàng hề do dự mà gật gật đầu, "Ừm, có thưởng!"

      Hách Liên Dạ ngoài ý muốn nhếch mi, "Thưởng cái gì?" Y còn tưởng rằng tiểu nha đầu này trực tiếp trở mặt đấy.

      Ừm... Giang Ngư Ngự rất chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, lúc này mới thận trọng , "Nếu như đoán đúng, phần thưởng chính là... tôi cho biết đoán đúng!"

      Cái đáp án trời ơi đất hỡi này, còn có giọng điệu rất "thành " cũng rất đúng lý hợp tình này, khiến cho Hách Liên Dạ nhịn được mà cười ra tiếng, tay cũng khống chế được mà buồn cười vỗ vỗ đầu nàng.

      Y có đệ đệ mới hơn hai tuổi nhưng tính tình rất tinh quái, khi cảm thấy thằng nhóc kia chơi đùa vui vẻ rất đáng vỗ vỗ đầu của nó giống như vậy.

      Nhưng áp dụng vào trong nam nữ... Động tác này hình như có chút vô cùng thân thiết.

      Nhưng giờ đây, tay của Hách Liên Dạ hoàn toàn cứng đờ, phải vì cảm thấy mình thất lễ, mà là...

      "Tiểu nha đầu, đầu nàng có cái gì vậy?" Giọng y cổ quái, hỏi.

      Giang Ngư Ngư cũng vội, nghiêm túc suy tư trong chốc lát, mới "bừng tỉnh đại ngộ" cho y biết, "Tóc!"

      "..." Hiếm thấy y còn có thể bật cười, Hách Liên Dạ điểm huyệt cầm máu trước, lúc này mới cẩn thận đem tay phải dời khỏi đầu Giang Ngư Ngư.

      Giơ bàn tay lên trước mặt nhìn, tốt lắm, quả nhiên là bị cả đống kim đâm đến sắp thành cái giần rồi.

      hơn mười năm rồi y chưa từng bị thương, còn bởi vì từ võ công cao hơn người bậc, vết thương "nặng" đến thế này, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị qua.

      ra cho tới bây giờ y cũng chưa từng thua.

      Mà cho tới bây giờ y cũng càng chưa từng bị người ta xem .

      Nhưng quen biết Giang Ngư Ngư đến hai ngày, những thứ "cho tới bây giờ " kia tất cả đều bị phá vỡ...

      "Làm sao bây giờ?" Thân thể ép xuống thấp hơn, thấp đến mức lập tức dán lên người Giang Ngư Ngư, y hơi hơi cắn môi, đè thấp thanh , mang theo làn điệu mê hoặc, "Nàng làm ta bị thương, ta rất tức giận."

      Vờ như là đứa bé thiện lương, Giang Ngư Ngư lập tức an ủi y, "Sinh khí sao cả, phải sinh con là tốt rồi." (sinh khí có nghĩa là tức giận đó)

      "..." Phốc...

      câu "uy hiếp" chuẩn bị xong cũng dùng được rồi, vốn định dọa nàng phen, nhưng bây giờ lại bị nàng chọc cười.

      Bây giờ y cảm thấy, cho dù nàng là người do kẻ địch của y phái tới, y ngại mà vĩnh viễn giữ nàng ở bên cạnh, dù sao người chơi vui đến vậy, là rất khó tìm.

      Đại khái là tiểu nha đầu này cho y quá nhiều kinh hỉ, gặp được nàng, dường như y rất dễ dàng thay đổi chủ ý.

      "Tiểu nha đầu, nàng sợ ta nổi giận mà giết chết nàng sao?"

      Bắt đầu từ khi nàng xuất ở vương phủ, biểu của nàng đều vẫn rất to gan, tuy rằng nàng rất thông minh phản ứng rất nhanh, dường như là mặc kệ phải đối mặt với tình huống nào nàng cũng đều biết phải ứng phó ra sao, nhưng nhỡ đâu nàng gặp phải chủ tử thô bạo giống như Tam hoàng tử, hài lòng chút lập tức hai lời mà rút kiếm giết người, phải biết làm sao bây giờ?

      Y vẫn luôn cảm thấy, tiểu nha đầu này còn có bản lĩnh chưa dùng đến, thứ nàng biết, cũng phải chỉ là những mưu kế khiến người khác phải tức chết, đùa giỡn người ta quay vòng vòng thôi đâu.

      Y thậm chí có chút hoài nghi, nguyện vọng ban đầu y giữ nàng lại, là cảm thấy "món đồ chơi" này rất thú vị, nhưng ở trong mắt tiểu nha đầu này, bọn họ có thể cũng chỉ là những món đồ chơi mà thôi, nàng cố ý giả ngốc lừa bọn họ xoay quanh, cũng chỉ vì nàng rất nhàm chán, tìm trò chơi nào đó giết thời gian thôi.

      Chương 26. Đáp đúng, có thưởng (4)

      Editor: Lạc Long Quân

      Beta: Trang


      Câu trả lời của Giang Ngư Ngư rất kiêu ngạo, " sợ.”

      "Vì sao?"

      " đoán thử xem." Lại là giọng điệu thần thần bí bí.

      Cười tiếng đánh giá nàng từ xuống dưới, Hách Liên Dạ vội đoán, ngược lại hỏi nàng, "Tiểu nha đầu, tại sao trong tóc của nàng lại có cất giấu châm?"

      Bởi vì nàng cảm thấy vương phủ hề an toàn, cho nên sắp xếp trước ít bẫy , nếu như có "Đăng Đồ Tử" giống như y vừa rồi, vậy mấy cây châm kia có thể lấy ra phòng thân?

      Suy đoán như vậy, từ đó đưa ra được kết luận, chính là Giang Ngư Ngư biết võ công, cho nên phải dùng loại bàng môn tà đạo này để tự vệ.

      Nhưng đáp án của Giang Ngư Ngư là...

      "Để nhắc nhở chính mình, tôi phải cố gắng, tôi phải hướng về phía trước, tôi phải dụng công!" Gương mặt xinh đẹp tinh xảo, kết hợp với vẻ mặt hồn nhiên như đứa trẻ, vô cùng nghiêm túc, vô cùng tha thiết mà với y như vậy, nhìn vào là... đáng .

      Lại bị nàng chọc cười, Hách Liên Dạ thiếu chút nữa quên mất vết xe đổ, lại vỗ đầu nàng.

      Cũng may lần này y đúng lúc thu tay về, "Đặt châm và dụng công có liên quan gì đến nhau?"

      "Mẹ , chỉ cần có bản lãnh có công mài sắt, có ngày nên kim!" Ánh mắt nàng sáng rực ra đáp án ngốc nghếch kia.

      Tiểu nha đầu lừa chết người đền mạng này.

      Biết là nàng bậy bạ, nhưng vừa thấy dáng vẻ chân thành kia của nàng, trong lòng vẫn có chút dao động .

      Mà Giang Ngư Ngư còn muốn tiếp tục "gạt người".

      Nàng hạ giọng, rất thần bí mà với y, "Tôi cho biết bí mật, được cho người khác biết đâu đấy."

      Lúc này đây, ngay cả giọng điệu cũng khác gì đứa trẻ.

      Giọng của Hách Liên Dạ vốn dịu dàng nhu hòa, cho dù tại mang mặt nạ nhưng muốn bại lộ thân phận nên cố ý hạ giọng, nghe giọng kia vẫn trầm lắng say lòng người

      "Được, ta giữ bí mật."

      thanh thuộc về người đàn ông trưởng thành, chậm rãi ung dung mà dịu dàng, khiến người ta nghe xong trong lòng có kiên định và cảm giác an toàn, cùng với thanh thanh thuý thẳng thắn của Giang Ngư Ngư ở lúc trước, ngoài ý muốn nghe thấy rất xứng đôi.

      Đáng tiếc hai người bọn họ người vội vàng "gạt người", người lại vô cùng hưng trí chờ xem đối phương gạt người như thế nào, đều có chú ý tới điểm này.

      Nhận được cam đoan của y, Giang Ngư Ngư mới rất thận trọng mà ra, "Kỳ tôi là cao thủ dùng độc."

      "Ồ?" Mắt phượng hẹp dài cười đến tà khí, "Kỳ , ta cũng là cao thủ dùng độc..."

      "Trùng hợp vậy sao? Thế chúng ta so tài chút !"

      Lúc này Hách Liên Dạ có chút chần chờ, y vốn nghĩ rằng tiểu nha đầu này là gạt người, nhưng nếu là giả, vậy tại sao nàng lại tích cực muốn so tài như vậy?

      Võ công của Hách Liên Dạ tuyệt đối là đệ nhất, nhưng tục ngữ ‘thuật nghiệp có chuyên chú’, ở mặt dùng độc, y cũng coi là rất lợi hại.

      Chẳng qua chút thường thức cơ bản, y vẫn biết .

      "Được, ta so tài với nàng." Y muốn nhìn thử xem, tiểu nha đầu này lại đưa ra chỷ ý quái gở gì.

      Giang Ngư Ngư có nếp có tẻ mà gật gật đầu, hỏi y, "Nếu uống ngụm trà, đột nhiên phát trong trà có độc, vậy biện pháp giải quyết vừa nhanh chóng lại hữu hiệu nhất đó là gì?"

      Ánh mắt chớp lên, Hách Liên Dạ có đáp án, lại cố ý thay đổi đáp án khác, "Ăn viên Huyền Cơ đan."

      Đáp án này tuyệt đối chính xác, nhưng cũng rất xa xỉ .

      Huyền Cơ đan, thần dược giải độc, lấy danh hiệu của Huyền Cơ lão – người chế tạo ra nó mà đặt tên, đương nhiên là vậy rồi, đây là tác phẩm đắc ý suốt đời của Huyền Cơ lão nhân mà.

      Huyền Cơ lão nhân được xưng là Y Tiên, bởi vì ông ta cư ở trong rừng núi, tiên tung* khó dò, cho nên khắp thiên hạ cũng chỉ còn lại ba viên Huyền Cơ đan, Hách Liên Dạ dựa vào thân phận của mình cũng chỉ lấy được viên trong số đó, mà đó cũng là viên duy nhất của Nguyệt Loan quốc. (* tung tích của thần tiên)
      Last edited: 7/4/15
      AbbyChris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 27. Đáp đúng, có thưởng (5)

      Editor: Lạc Long Quân

      Beta: Trang

      Hách Liên Dạ rất có lòng tin trả lời, nhưng Giang Ngư Ngư lại bày ra vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu.

      Nàng vừa mới đến cổ đại, Huyền Cơ đan gì gì đó, ngay cả nghe nàng cũng chưa từng nghe qua, chẳng qua...

      "Biện pháp vừa hữu hiệu lại mau lẹ nhất đó là..."

      Nàng cố ý kéo dài điệu, thanh dừng lại lát, lúc này mới an phận thủ thường , "Lập tức nhổ hớp trà kia ra."

      Nàng là "uống ngụm trà" chứ đâu phải là "uống xong ngụm trà", nếu như chưa nuốt xuống, vậy đương nhiên là phải lập tức nhổ ra mới là điều quan trọng!

      "..." Dưới cái mặt nạ, gương mặt xinh đẹp kia biến đổi thành khuôn mặt thẩm mỹ quan, ...cười hết sức vui vẻ.

      Quả nhiên giống như suy nghĩ của y, tiểu nha đầu này sao có thể hợp khẩu vị của mình đến vậy chứ?

      Gương mặt đó của Hách Liên Dạ là kiệt tác của ông trời, bất kỳ bộ phận nào ngũ quan của y đều vì quá mức xinh đẹp mà bị người khác nhận ra.

      Cho nên vì che dấu thân phận, y đeo tấm mặt nạ đặc chế này, ngay cả môi và ánh mắt cũng đều che kín, chỉ ở chỗ con mắt có dùng sa mỏng để có thể nhìn thấy vật ở ngoài, còn những người khác lại nhìn thấy đôi mắt phượng liễm diễm kia của y.

      nhìn thấy ánh mắt của y, phát y cố ý đáp sai, cho nên Giang Ngư Ngư cũng đem người trước mắt này và Hách Liên Dạ quỷ dị có phản ứng nhanh nhạy, hơn nữa còn có lối suy nghĩ giống như nàng kia liên hệ với nhau.

      Giang Ngư Ngư dùng vẻ mặt "tôi rất thiện lương" để nhìn y.

      Nàng cảm thấy mình quả rất thiện lương, mấy người xem, lúc nàng trả lời còn cố ý kéo dài thời gian, bằng đáp quá nhanh, chính là ung dung mà miễu sát y.

      Chẳng qua lúc này... Kỳ cũng là miễu sát à...

      Cho nên... Người này muốn nổi đóa sao?

      Bây giờ nàng chỉ là tiểu nha hoàn trong vương phủ, mà người này tuy rằng che mặt, giống như thể để lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, mặc dù ở cổ đại nàng biết cách phân loại chất liệu vải, nhưng cũng nhìn ra được y bào màu đen này là dùng loại vải thượng thừa, chế tác cầu kỳ, còn nhìn cái mặt nạ màu đen mặt của y, càng hoa mỹ tinh xảo hơn, lấy ra làm tác phẩm nghệ thuật để thưởng thức cũng có vấn đề gì, vừa thấy liền biết phải là thứ tầm thường.

      Người che mặt này ràng có chút thân phận, chạy đến nơi này của nàng để làm gì? Chẳng lẽ là có quan hệ gì đó với thân phận của thân thể này?

      Nàng rất muốn biết mục đích của y, cho nên nghĩ ra biện pháp chọc giận y.

      Dù sao khi con người ta tức giận, bình thường hơn phân nửa đều có lý trí, có những bí mật cần phải giấu diếm, có thể ở dưới cơn xúc động mà toạt hết ra.

      Nhưng kết quả, lại khiến Giang Ngư Ngư thất vọng.

      Năng lực kiềm chế của người che mặt này quá tốt, nàng đợi hồi lâu cũng thấy y phát tác.

      Bất quá hình như nàng đợi được đến lúc y động kinh...

      Bởi vì người đàn ông hẳn nên tức giận kia lại đột nhiên khẽ cười tiếng, cúi thấp người xuống, rất thân mật tiến đến bên tai nàng, "Tiểu nha đầu, ta thua, cho nên... ta mời nàng ăn cơm."

      xong, cũng cần biết nàng có đồng ý hay , trực tiếp bá đạo bắt lấy cánh tay của nàng, mang theo nàng bay vút ra khỏi gian phòng.

      Nếu như làm thứ khác, Giang Ngư Ngư nhất định cự tuyệt.

      Nhưng mà ăn cơm..."Đến chỗ nào ăn vậy?" Ánh mắt nàng lóe sáng lên hỏi y.

      ra lúc tiểu nha đầu này cao hứng, đúng là rất khả ái.

      Nhìn bộ dạng nhảy nhót của nàng, Hách Liên Dạ lại nhớ tới lúc nàng vừa mới đến vương phủ, còn rất nghiêm túc hỏi Hà thúc "Cơm bên kia ăn có ngon ", ra nàng quan tâm đến thứ này, phải cố ý giả ngu.

      nghĩ tới tiểu nha đầu này thích ăn đến vậy, y nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng, "Nàng sợ béo à?"

      "Tôi ăn mập." Giang Ngư Ngư rất kiêu ngạo mà .

      Thế nhưng vừa xong, nàng liền chần chờ, đúng, ăn mập là thân thể ở đại của nàng, nhưng sau khi nàng xuyên về cổ đại, chưa chắc có thể chất tốt khiến người ta hâm mộ như vậy.
      Last edited by a moderator: 11/4/15
      AbbyChris thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 28. Đáp đúng, có thưởng (6)

      Editor: Lạc Long Quân

      Beta: Trang

      Nhưng mà cũng phải sợ, nàng có "pháp bảo" mà!

      " đến chỗ nào ăn, đến chỗ nào ăn?" Nàng quấn quít lấy y đòi đáp án.

      Cái giọng điệu và thần thái này, rất giống đệ đệ tham ăn mới có hai tuổi kia của y, Hách Liên Dạ cố ý chọc nàng, " cho ta biết nàng là ai, ta cho nàng biết."

      "Tôi là Giang Tiểu Cửu."

      "Từ đâu tới đây?"

      " núi." Tuy rằng biết người trước mắt chính là Hách Liên Dạ, nhưng Giang Ngư Ngư vẫn báo ra đáp án cũ.

      Hách Liên Dạ ý vị thâm trường nhìn nàng cái.

      Y tin nàng đến từ chốn rừng sâu núi thẳm, nhưng... y lại nghĩ ra lai lịch hợp lý với nàng hơn.

      Bởi vì nàng thậm chí nhận ra y.

      , phải thân phận Tĩnh Vương gia của y, mà là hình tượng lúc này của y, minh chủ Phong Tứ Ý của Phong Minh.

      Phong Minh, tổ chức thần bí nổi lên từ tám năm trước, trong lời đồn, thành viên của nó trải khắp thiên hạ, vũ lực và tài lực mà nó nắm giữ sớm vượt qua quốc gia thiên hạ, là thế lực cường đại khiến các quân chủ của quốc gia khác đều phải ăn ngon ngủ yên.

      Nhưng cho dù sợ nó uy hiếp giang sơn của mình đến đâu chăng nữa, cũng có quân chủ nào dám phái binh tiêu diệt nó, nguyên nhân ở chỗ minh chủ của Phong Minh, Phong Tứ Ý.

      Tám năm trước, nhìn thân hình của Phong Tứ Ý hẳn chỉ là thiếu niên, nhưng chỉ dùng chiêu lại thoải mái đánh bại thiên hạ đệ nhất cao thủ lúc đó, từ đó kiếm kinh thiên, trở thành nhân vật truyền kỳ trong giang hồ thậm chí là trong triều đình.

      Những người có mặt ngày hôm đó, vĩnh viễn đều thể quên cảnh lúc y ra tay, tính áp đảo hoàn toàn như vậy, cường đại đến nỗi khiến cho người ta ngay cả đường phản kích cũng có, quả thực vượt qua nhận thức của mọi người đối với cao thủ, cho nên quân chủ của các quốc gia hiểu , đối với cao thủ như thế mà , lẻn vào thâm cung lấy đầu của bọn họ chỉ là việc vô cùng thoải mái.

      Nhân vật giống như Diêm Vương thế kia, bọn họ trốn còn kịp, làm sao có thể tự tìm đường chết mà chọc giận y? Cho nên cho dù e ngại Phong Minh tồn tại, điều bọn họ có thể làm, cũng chỉ là cầu nguyện Phong Tứ Ý cần mơ ước đến giang sơn của bọn họ.

      Tám năm nay, theo đà phát triển của thế lực Phong Minh, thanh danh của Phong Tứ Ý cũng càng ngày càng vang, trở thành nhân vật mà người người thiên hạ này ai biết.

      Vô luận là dân chúng bình thường, hay là phi tần công chúa ở chốn thâm cung, đều có thể được vài chuyện truyền kỳ về y.

      Nhưng tiểu nha đầu này nhìn thấy chiêu bài mặt nạ màu bạc và y bào màu mực của y, lại có lấy chút phản ứng.

      Nàng, rốt cuộc là ai?

      Hơi hơi nhíu mi, Hách Liên Dạ đột nhiên nghĩ đến khả năng.

      Nếu như nàng là sát thủ hoặc thám tử được người chuyên môn bồi dưỡng, từ bị ngăn cách với thế gian sao?

      Hơn nữa nhìn nàng ràng rất khôn khéo, nhưng vừa nghe đến ăn ánh mắt liền lóe sáng lên, dáng vẻ sốt ruộc cứ như là đứa trẻ, chừng là từ bị đối đãi hà khắc, thường xuyên phải chịu đói.

      Trong lòng Hách Liên Dạ bắt đầu trình diễn vở kịch đắng cay, ở trong lòng y vốn cảm thấy tiểu nha đầu rất đáng , tại lại khiến cho y bắt đầu đau lòng.

      Nếu Giang Ngư Ngư biết y suy nghĩ gì, 囧 chết….

      Nàng chỉ thích ăn thôi mà...

      Được rồi, là vô cùng thích...

      Nhưng trước kia tuyệt đối có ai bỏ đói nàng! Tuy rằng cha mẹ nàng mất sớm, nhưng nhà nàng là đại gia tộc, các chú bác dì từ cũng rất chiếu cố nàng, lúc nàng trưởng thành, trở thành người xuất sắc trong những người đồng lứa của gia tộc, càng thể có người bắt nạt nàng.

      Hách Liên Dạ đương nhiên biết những thứ này, còn đem người trước mắt trở thành đứa trẻ đáng thương, thấp giọng dịu dàng hỏi nàng, "Muốn ăn cái gì?"

      "Cái gì ngon ăn cái đó!" Nàng biết cổ đại có thứ gì ngon nha!
      WinterChris thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29. Chống lại phúc hắc như thế nào (1)

      Editor: Lạc Long Quân

      Beta: NanaTrang


      Những ngày trước có tiền, nàng sợ mình thèm ăn đến chết, cũng dám nhìn xem những quầy hàng dọc theo đường phố có bán những gì.

      "Được, về sau mỗi ngày ta đều mang nàng ra ngoài, ăn hết những món ngon khắp kinh thành."

      Có người với mình như vậy, Giang Ngư Ngư đương nhiên cao hứng, nhưng mà...

      "Tại sao?" Tại sao người đàn ông này lại kiên nhẫn với nàng đến thế?

      "Nàng đoán xem." đúng đắn nhếch lông mày lên, Hách Liên Dạ cố ý lấy câu mà nàng dùng để qua loa tắc trách người khác trả lại cho nàng

      Tiểu nha đầu này ứng đối như thế nào?

      chút cũng do dự, Giang Ngư Ngư đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Dường như tôi biết cái gì đó!"

      "Cái gì?"

      "Mẹ , những lời này là tiểu nương dùng để làm nũng nha!"

      "..."

      Giang Ngư Ngư vẻ mặt khờ dại nhìn y, " ra là tỷ tỷ!"

      "..." Ngực “bịch” tiếng, bị đánh quyền.

      "Tôi còn tưởng rằng là bác ."

      "..." Lần này ràng chính là cầm con dao để đâm.

      Y có chỗ nào mà giống bác chứ!

      Lần đầu tiên Hách Liên Dạ cảm thấy, muốn bảo trì bình tĩnh tao nhã, ra lại khó khăn đến vậy...

      "Tiểu nha đầu," Y kề sát vào nàng, giọng điệu nguy hiểm, " có ai cho nàng biết, nghi ngờ sức quyến rũ nam tính của người đàn ông, là việc rất nguy hiểm chưa?"

      Giang Ngư Ngư mờ mịt chớp mắt nhìn y, "Nhưng những lời này có liên quan gì đến chúng ta, hai chúng ta đều là nữ mà."

      "..."

      "Tỷ tỷ, bằng tỷ mua đồ ăn cho tôi trước , chúng ta vừa ăn vừa ." Giang Ngư Ngư hề có ý định sửa miệng, bình tĩnh tiếp tục gọi y là "tỷ tỷ", tha thiết mong chờ nhìn về phía quán mỳ ở gần đó.

      là quán mỳ, kỳ chủ quán chỉ cầm cái chảo, bên cạnh có cái bàn đặt gia vị, ngay cả bảng hiệu cũng có để treo, nhưng quầy hàng chỉ có thế, lại hấp dẫn rất nhiều người kiên nhẫn xếp hàng, mỗi người đều giống như nàng vậy, đôi mắt trông mong nhìn vào tô mỳ.

      Kinh nghiệm cho nàng biết, tiểu điếm thần bí giấu ở trong ngõ hẻm như vậy, bình thường đều là mỹ vị mười phần mười.

      Dáng vẻ tha thiết mong chờ này rất đáng , nhưng tiếng "tỷ tỷ" kia, là khiến người ta phải nghiến răng.

      Bởi vì đạt được mục đích, Hách Liên Dạ vốn dẫn người bay tới nóc nhà, tại lại cố ý nhảy quay về giữa trung, đứng nhánh cây mỏng manh đến nỗi căn bản chịu nổi sức nặng của hai người.

      "Tiểu nha đầu?" thanh hơi giương cao mang theo cười ý, nhắc nhở nàng nên "tự giác" ra chút gì đó.

      Giang Ngư Ngư vẻ mặt thuần lương trực tiếp đối mặt với y, người thành như nàng sao có thể nghe hiểu ngoại ý trong câu của y chứ?

      Khẽ cười tiếng, Hách Liên Dạ cầm lấy cánh tay của nàng hơi quơ quơ, đỏ mặt ‘uy hiếp’: "Nếu , ta buông tay ra đấy?"

      Kỳ y cũng rất muốn biết, nếu y buông tay ra, tiểu nha đầu này có bản lĩnh bình an chạm đất hay .

      Thời điểm mang nàng đến đường, y từng ngầm điều tra qua, nàng chút nội lực nào, phải là người tập võ.

      Nhưng lần đầu tiên trong đời, y hoài nghi phán đoán của mình.

      Tiểu nha đầu này cũng chỉ là rất thông minh phản ứng rất nhanh thôi sao? Cứ luôn có cảm giác, nàng hề đơn giản như vậy.

      Kỳ nhánh cây này chỉ to bằng bốn, năm ngón tay hợp lại, bây giờ hai người có thể vững vàng đứng ở chỗ này, toàn bộ đều là nhờ khinh công tinh diệu của Hách Liên Dạ, nếu y buông tay ra, Giang Ngư Ngư cũng chỉ có thể chờ bị té xuống đất.

      Cúi đầu nhìn xem độ cao khoảng chừng hai tầng lầu, Giang Ngư Ngư nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, lúc này mới nghiêm mặt nhíu mày , "Tôi cảm thấy ổn."

      "Ồ? Vì sao?"

      Giang Ngư Ngư vội đáp, chỉ cúi đầu xuống nhìn tay của mình.

      Hách Liên Dạ cũng cười nhìn theo, sau đó... sau đó nụ cười kia liền cứng lại ở gương mặt tuyệt sắc.

      Chương 30. Chống lại phúc hắc như thế nào (2)

      Editor: Lạc Long Quân

      Beta: NanaTrang


      Y quen tính toán bỏ sót thứ gì, nắm giữ mọi việc ở trong tay, tại mới biết được, đời người thường hay phát sinh những việc ngoài ý muốn...

      Nhìn vào tay của mình, Giang Ngư Ngư rất thành khẩn phân tích, : "Nếu tỷ buông tay ra, tôi té xuống, cẩn thận mà kéo đai lưng của tỷ xuống luôn.”

      Nhìn nhìn đám đông ở dưới tàng cây, nàng càng thành , "Cứ như vậy, có thể bọn họ nhìn thấy cái gì đó."

      Ừm, nhìn thấy rất nhiều "cái gì đó".

      "..." Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào đôi tay nắm lấy đai lưng của y.

      Trước kia, Hách Liên Dạ chưa từng để cho nữ nhân đến quá gần thân thể của y, đừng là đai lưng tuy rằng phải là y vật sát người, nhưng cũng là đồ vật có chút ý tứ đặc biệt, mà ngay cả góc áo của ngoại bào, y cũng để cho nữ nhân đụng tới.

      Cho nên đôi tay bé này là rất khảo nghiệm thần kinh của y.

      Nếu là bình thường, chủ nhân đôi tay này sớm bị y đá bay, nhưng hôm nay, y lại hiếm thấy mà có "kiên nhẫn".

      "Tiểu nha đầu, nàng biết là, nắm đai lưng của nam nhân như vậy rất ổn sao?"

      " biết." thanh thà chất phác đáp lại, Giang Ngư Ngư lại hoài nghi hỏi y, "Tỷ cảm thấy ổn?"

      “Đúng vậy."

      "À..." Nhíu mi cân nhắc chút, đồng học Giang Ngư Ngư mới nghĩ đến nguyên nhân tạo thành tư tưởng khác biệt của hai người, "Vậy có thể là vì tỷ thành như tôi!"

      Hách Liên Dạ: "..."

      Cho rằng y có cách nào đối phó với đứa bé "thành " đúng ? Mi dài khẽ nhếch, Hách Liên Dạ đột nhiên thay đổi tầm mắt, nhìn quán mỳ cách đó xa, khí định thần nhàn , "Đây là trong mười quán ăn nổi danh nhất kinh thành, ngay cả quý tộc trong hoàng cung ăn cũng khen dứt miệng, chẳng qua chủ quán này tính tình cổ quái, mỗi ngày chỉ bán mười cân mỳ, khi nào mở quán phải xem tâm tình, bán xong thu quán."

      Tính theo người hai lượng, kỳ mỗi ngày cũng chỉ có năm mươi người may mắn, tới chậm bị cướp được ăn.

      Hôm nay có thể gặp được, coi như là vận khí của bọn họ tốt.

      Tầm mắt của Giang Ngư Ngư lập tức chuyển hướng, mắt nhìn mỳ vắt tay chủ quán càng lúc càng ít , lại đếm ở dưới còn có bao nhiêu người xếp hàng, sau đó liền lập tức buông tay ra, vẻ mặt vô tội nhìn y.

      Nhận được kết quả vừa lòng, lại cười khẽ tiếng, Hách Liên Dạ mang người bay trở về nóc nhà.

      Thoạt nhìn tâm tình của y tệ, thậm chí có chút đắc ý, cho dù là cách ăn mặc của giang hồ đại đạo người mặc trường bào, mặt nạ che mặt, cả người thoạt nhìn cũng chút nguy hiểm.

      Nhưng chính vì y như vậy, sau khi đặt người đứng ở nóc nhà, hơi thở quanh thân lại đột nhiên biến đổi.

      "Tiểu nha đầu, võ công của nàng tệ." Y đè cổ tay của nàng, thanh vẫn cười như cũ, lại mang theo tia nguy hiểm.

      Trong khí, mơ hồ có sát khí lưu động.

      khí này làm cho người ta có chút lông tóc dựng đứng, hơn nữa Giang Ngưu Ngư biết, y hơi dùng lực chút, cổ tay này của nàng lập tức phế , nhưng nàng lại rất bình tĩnh đáp trả y ánh mắt vô tội.

      "Có thể ở trong tình huống kinh động đến ta đưa tay đặt lên người ta, thiên hạ này... vẫn có mấy người có thể làm được."

      Khí thế quanh thân dọa người, nhưng trong lòng Hách Liên Dạ lại có ý niệm huyết tinh tàn bạo gì cả, ngược lại... là cười.

      Hơn nữa, y cũng càng lúc càng hoài nghi thân phận của tiểu nha đầu trước mắt này.

      Nàng thông minh, phản ứng mau, còn có khuôn mặt nhắn thuần lương lừa chết người đền mạng, trong số những người y từng gặp, có ai thích hợp làm thám tử hơn nàng, ngay cả thủ hạ y tỉ mỉ huấn luyện, so sánh với nàng cũng kém cỏi ít.

      Nhưng dường như nàng lại rất xa lạ với thân phận thám tử này.

      Giống như ban nãy, kỳ nàng chỉ muốn chỉnh y chút mà thôi, nhưng lại cẩn thận bại lộ chuyện nàng biết võ công.

      Chương 31. Chống lại phúc hắc như thế nào (3)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang


      Với thông minh nhạy bén của nàng, cho dù là bị dạy bảo ngày, cũng nên xuất sai lầm cấp thấp như vậy.

      Cho nên…

      Trước kia nàng chưa từng lừa gạt người, căn bản cũng phải là cơ sở ngầm gì gì đó sau khi được huấn luyện xếp vào bên cạnh y.

      Như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào gương mặt nhắn thuần lương trước mắt này, Hách Liên Dạ chờ xem nàng ứng đối như thế nào?

      cẩn thận lại xuất sai lầm, Giang Ngư Ngư cũng rất bình tĩnh.

      “À… ra đây chính là võ công.” Nàng “đột nhiên hiểu ra”.

      Lông mày khẽ nhếch lên, Hách Liên Dạ chờ nghe câu sau.

      “Khi ở nhà tôi thường xuyên luyện tập.” Ngữ khí đặc biệt thẳng thắng.


      “…” Nghĩ đến ‘nhà’ nàng chính là ở trong núi sâu kia, Hách Liên Dạ bắt đầu cảm thấy ổn.


      Nhưng còn chưa kịp ngăn lại, Giang Ngư Ngư tiếp, “Ở nhà tôi đều bắt heo rừng như vậy.”

      xong, dùng ánh mắt thuần lương nhất nhìn vào y, “Động tác nhất định phải nhàng, nếu như bị phát , phải heo chạy mất à?”

      “…..” Bắt heo rừng…. Mới vừa rồi bị bắt… Là y…

      “Tỷ tỷ, sắp bán hết mỳ rồi.”

      Quanh quẩn vòng, nàng vẫn tiếp tục gọi y là “tỷ tỷ”, y còn bị mắng vài câu. (ở chương trước mấy chữ “tỷ” GNN với HLD là do t tự ý đổi, tiếng trung chỉ có ta-ngươi, chữ “tỷ” ta tự đổi kỳ thực là “ngươi” cho nên đoạn này t giải thích chút >"<)

      thể , tốc độ phản ứng của tiểu nha đầu này thực là hạng nhất.

      Bản lĩnh chỉnh người…. cũng là hạng nhất.

      Lần đầu tiên trong đời, Hách Liên Dạ có xúc động muốn cắn răng.

      Kỳ y hoàn toàn để ý đến việc tham ăn của nàng, nhưng khi nhìn thấy sợi mỳ trong tay lão bản càng ngày càng ít, Hách Liên Dạ dùng tốc độ cực nhanh lấy áo choàng che mặt, sau đó thay đổi mặt nạ bằng gỗ bình thường, lúc này mới đến xếp hàng.

      Bằng y lấy hình tượng minh chủ Minh Phong xuất , đừng là dân chúng kinh thành, cho dù là hoàng cung Nguyệt Loan quốc cũng bị kinh động

      Giữa ban ngày ban mặt mang mặt nạ mặc áo choàng, nhìn thế nào cũng thích hợp, nhưng nơi này là kinh thành nhân tài dật, các dân chúng gặp nhiều quái nhân, sớm thành thói quen.

      Quán này ở kinh thành rất có danh tiếng, y cũng từng hâm mộ tiếng tăm nếm qua lần, lần đó Hà Nghiêm xếp hàng mua cho y.

      Mà bây giờ, y lại vì nữ nhân mà đứng ở chỗ này, hơn nữa còn là nữ nhân lai lịch, hai người quen nhau đến hai ngày.

      Tiểu nha đầu này quả thú vị, hứng thú của y đối với nàng, hình như hơi nhiều.

      Hơn nữa…. Ban nãy mới vừa xác định, võ công của nàng hình như tệ. , phải là rất tệ.

      Y là tự tin phải là tự kiêu, để kẻ địch nguy hiểm như thế ở bên người, tuyệt đối phải là hành động sáng suốt. Thậm chí có thể dẫn đến họa sát thân.

      Trong lòng có chút đề phòng, Hách Liên Dạ như có điều suy nghĩ mà ngoảnh đầu lại, nhưng lại vì hành động của Giang Ngư Ngư mà sửng sốt.

      Lúc y nhảy xuống đem tiểu nha đầu này lưu lại ở nóc nhà, nhưng hiên tại, nàng lại thuận theo nóc nhà cao bằng hai người hợp lại trèo xuống.

      Chính xác là trèo, mặc dù động tác xem như là nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng đối với cao thủ khinh công như y mà , hoàn toàn để vào mắt.

      màn này rất kỳ quái, nàng biết võ công hoặc là biết, cũng rất chuẩn xác, nếu như quả thực phải , y nghĩ Giang Ngư Ngư biết võ công, cho nên thân thủ của nàng nhanh nhẹn, nhưng lại có chút võ công nào.

      Nóc nhà thời cổ đại rất cao, nơi bọn họ đứng lại là tòa nhà có chút cũ kỹ, ngói nóc nhà cũng hơi lỏng lẻo, hơi dùng sức chút rớt xuống.

      Cơ thể này ít vận động, hơn nữa cũng phải là cơ thể của mình, sức lực của tứ chi kém hơn rất nhiều so với trước kia, Giang Ngư Ngư trèo xuống vô cùng nguy hiểm.

      Hách Liên Dạ nhìn thuận mắt, lập tức bay qua, tiếp nhận lấy ngươi, nhưng Giang Ngư Ngư lại cảm kích chút nào.
      AbbyChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :