1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 97.2: Bắt nạt người khác thể nương tay

      Lúc này tất cả mọi người đều sửng sốt.

      Đúng vậy, cho dù Ôn Ngôn có lợi hại cũng mới chỉ sống hơn 200 năm, mảnh đại lục này vẫn còn rất nhiều môn phái lâu đời, dòng lịch sử được ghi chép lại phải nhiều hơn biết bao nhiêu lần so với trí nhớ của mình Ôn Ngôn.

      "Từ cách đây hơn 200 năm, các vị tổ sư của môn phái phát ra tòa thạch thất này, nhưng...."

      Ông già áo đen vẫn đắc ý, trong giọng giờ cũng mang theo chút sợ hãi, "Đó là thời đại cường đại nhất của môn phái chúng ta, theo như lịch sử ghi chép lại, lúc ấy chí ít có đến mười vị tổ sư, trình độ võ công cao hơn ta bây giờ, thế nhưng... tổng cộng có 18 vị tổ sư vào tòa thạch thất này, sau đó... đến cả hài cốt cũng còn."

      Sau đó, nhân khí của môn phái bị tổn thương nghiêm trọng, mặc dù nhớ tới trong tòa thạch thất này cất giấu rất nhiều những món bảo bối tuyệt thế, nhưng cho dù năm đó tập hợp đội hình còn lợi hại hùng mạnh hơn thế nữa cũng ai dám vào thử, chỉ có thể mang theo niềm tiếc nuối xuống mồ.

      Cho nên lần này Hạ Lan Đồ tìm tới cửa, ông già áo đen hai lời đồng ý ngay lập tức.

      Ai cũng biết Hách Liên Dạ vô cùng mạnh, hơn nữa điểm lợi hại nhất của y phải là võ công mà chính là trí thông minh, nếu như đời này có người nào có thể rời khỏi tòa thạch thất này mà còn sống kẻ đó cũng chỉ có thể là y.

      Ông già áo đen tính toán vô cùng cẩn thận, muốn dùng Ngư Ngư để bức ép Hách Liên Dạ phải mở đường, giúp lão bài trừ tất cả những cạm bẫy, đợi đến khi nhìn thấy được bảo bối trong thạch thất Hách Liên Dạ hẳn cũng bị trọng thương rồi, có bất cứ điều gì uy hiếp được lão cả.

      Sắc mặt Hách Liên Dạ vẫn thay đổi, "Đến xương cốt cũng còn?"

      "Năm đó phải chờ đến hơn nửa năm nhưng cũng thấy các vị tổ sư trở về, có người... đốt Thiên Sát hương ở cửa động, nếu trong động có thi cốt khi gặp phải Thiên Sát hương đáng lẽ ra phải có mùi gay mũi, nhưng đốt Thiên Sát hương liên tục ba ngày, thế nhưng trong thạch thất lại có bất kì phản ứng nào cả."

      Mười tám vị tổ sư này như thế biến mất hoàn toàn.

      Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cùng liếc mắt nhìn đối phương, còn xương cốt, hay là xuyên đến nơi nào khác?

      Bọn họ đoán rằng thạch thất kia cách bọn họ chưa đầy thước, nhưng cũng trở nên nguy hiểm hơn, giống như cái hồ ở Vệ quốc, nên tùy tiện tiến lại gần.

      Bọn họ ăn cơm trưa xong, Ngư Ngư tới bên cạnh dòng suối rửa tay, "Chúng ta trở về ."

      Sau lưng có người trả lời, ra đáp án của những người khác quan trọng, tất cả mọi người đều cẩn thận nhìn Hách Liên Dạ, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng đứng, chờ phản ứng của y.

      " xem ." Hách Liên Dạ hời hợt đáp.

      "Nhưng mà..."

      " xem thử." Hiếm khi Hách Liên Dạ nghe theo lời Ngư Ngư, chỉ ngắt lời nàng, lặp lại lời lần nữa.

      Ngư Ngư hết cách, đành phải hạ quyết tâm, tới phía sau núi của phủ Hạ Lan Đồ, nếu như Hách Liên Dạ muốn vào thạch thất này nàng chỉ có thể hạ độc cho y chóng mặt rồi kéo ra thôi.

      Hành trình kế tiếp cũng rất thuận lợi, những người ở núi khác bị sư đệ đuổi về, chẳng qua tại và nam tử áo trắng cũng tiện lại, Tiết Hữu đành xung phong nhận việc, ở lại chăm sóc bọn họ.

      đêm trước vương phủ của Thành vương Hạ Lan Đồ...

      "Nhị gia," Tiết Hữu dè dặt mở miệng, "Tĩnh Vương sắp sửa đến phân đà rồi, cần thông báo với sư phụ sao?"

      núi, Tiết Hữu chỉ là kẻ tầm thường, biết lời thề độc năm đó của Ôn Ngôn, chẳng qua cảm thấy vị trí của phân đà là trong những bí mật lớn của môn phái, thể để người ngoài xâm phạm được.

      ra sớm muốn ra những lời này rồi, nhưng sợ sư đệ mắng cho nên vẫn luôn im lặng dám mở miệng.

      Tâm trạng của sư đệ giờ vô cùng phức tạp liếc nhìn cái, vẫn nên tìm câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi này , "Sư phụ biết Tĩnh Vương muốn tới, nhưng người bị Tĩnh Vương đả thương rồi."

      Vẻ mặt của Tiết Hữu lên dấu chấm hỏi to đùng, hoàn toàn kịp phản ứng trước đáp án của sư đệ.

      Sư đệ thở dài, "Ngươi nghe lầm đâu, sư phụ cũng phải bại trong tay y rồi."

      Dù sao đây vẫn là cách diễn đạt nhàng nhất rồi, tình huống phải là... sư phụ bị Hách Liên Dạ “giết chết” rồi.

      ra cũng phải do võ công của Hách Liên Dạ cao cường hơn sư phụ, mà là con người y quá thông minh...

      Sức mạnh cộng với trí thông minh như vậy, quả đời này chẳng có kẻ nào có thể là đối thủ của y được.

      Đúng rồi, y còn có Vương phi vô lương hỗ trợ nữa, hai vợ chồng bịp bợm này cùng liên thủ sức mạnh vô cùng to lớn.

      Sư đệ càng nghĩ càng thấy nhức đầu, nhắc nhở Tiết Hữu, "Cho nên ta vẫn luôn muốn các ngươi cách xa Hách Liên Dạ ra, ngờ các ngươi còn chủ động đưa người tới cửa."

      Tiết Hữu hoàn toàn nghe thấy những câu dặn dò này của , nhưng nghe thấy cũng sao.

      Tiết Hữu giờ hoàn toàn loạn rồi, nhưng tâm tư của mỗi người đều khác nhau, sang đến sáng ngày hôm sau cũng phải đứng dậy, ăn sáng sau đó tiếp tục gấp rút lên đường.

      Đến tối ngày hôm sau rốt cuộc đoàn người cũng tới ngọn núi phía sau phủ Thành Vương Tề Hưng quốc, được tận mắt nhìn thấy thạch thất trong truyền thuyết.

      Ngoài dự đoán, thạch thất này trông qua có điểm nào đặc biệt, so với những địa phương thần bí khác có vẻ như nó đơn sơ hơn rất nhiều.

      ra cái gọi là cửa vào kia cũng chỉ là cái hố nằm trong thửa ruộng trồng rất nhiều loại thảo dược có hiệu quả cao, từ bên cạnh hố nhìn xuống dưới là mảng tối đen sì, thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

      "Trở về ." Trong tay Ngư Ngư thủ sẵn cây châm độc, đề phòng Hách Liên Dạ muốn xuống dưới, bất kì lúc nào nàng cũng có thể hạ độc y được.

      Hách Liên Dạ còn chưa dứt lời, heo trong lòng an phận bắt đầu giãy giụa.

      Nơi này gieo trồng thuốc tiên, ra ngay từ khi gần tới giữa núi heo có ý nghĩ muốn nhảy xuống rồi.

      Nhưng nam tử áo trắng lại đột nhiên bị nội thương nghiêm trọng, phải để Ngư Ngư chữa khỏi cho cần phải sử dụng rất nhiều loại dược thảo này nọ mới có thể cứu sống tính mạng của , mà số dược thảo còn lại cũng còn nhiều, thể để cho heo ăn bậy được.

      Cho nên Hách Liên Dạ vẫn luôn cầm nó theo, cho nó chạy loạn.

      Heo vốn cũng dễ dàng tiếp nhận , nhưng bây giờ lại bỗng nhiên kích động hẳn lên, mấy cái chi nhắn quẫy đạp loạn xạ, thậm chí còn kiêng kị gì "tạo hình" giờ nữa, chiếc nón rộng vành đầu bị nhàu nát cũng để ý tới.

      Trước đây, cho dù đối mặt với Liên Tâm thảo nhóc con này cũng phản ứng dữ dội đến vậy.

      Nơi này rốt cuộc trồng cái gì? Hay là trong cái hố của thạch thất này có cái gì đó?

      Mấy cái chi ngắn ngủn giãy đạp đến mệt rồi, heo đành phải thay đổi phương án tác chiến khác, bắt đầu dùng đầu mõm cọ cọ vào tay Hách Liên Dạ, tiếp tục cọ, tiếp tục cọ...

      Hách Liên Dạ nhìn thấy bộ dạng kiên quyết này của nó, đột nhiên nhớ tới việc, "Tại sao nó coi ngươi thành chủ nhân của nó?"

      Câu hỏi này của y chính là hỏi sư đệ.

      Náo loạn có náo loạn, nhưng ra heo lại rất biết che chở cho chủ nhân, có người ức hiếp Ngư Ngư cái là nó lập tức tiến tới báo thù cho Ngư Ngư, nhưng đối với cựu chủ nhân sư đệ kia dường như nó còn nhớ được là ai nữa rồi.

      Sư đệ bị hỏi bỗng nhiên sửng sốt, sau đó thà thừa nhận, "Ta được các loài động vật thích."

      "Nhưng ngươi nuôi nó được mấy ngày, nhóc con này hiểu tính người, đáng lí nó thể nhớ."

      Dường như Hách Liên Dạ đoán được điều gì đó, trực tiếp hỏi trọng điểm, "Loại trái cây màu đỏ mà ngươi cho nó ăn là từ nơi nào? Loại quả này ta chưa được thấy có gieo trồng trong rừng rậm ở môn phái của các ngươi."
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 98.1: Nam nhân cưng chiều nương tử có phúc khí


      Sư đệ ngờ rằng việc này lại có thể trở thành vấn đề quan trọng, sững sờ trong chốc lát mới , "Quả này...hình như núi của bọn ta quả có, là nó mang theo bên người."

      Lúc trả lời câu hỏi này, sư đệ cảm thấy dường như thể tưởng tượng được, bởi vì trước kia chính cũng nghĩ nhiều đến vấn đề này.

      phát heo con ở dưới gốc cây bình thường ở núi, lúc đó thằng nhóc này ngủ, bên cạnh chất đống quả màu đỏ thành núi rực rỡ.

      Ngay từ khi còn , sư đệ rất thích những động vật như vậy, nhìn thấy con heo nhắn hồng hào kia lo sợ nó ở trong núi mình bị dã thú ức hiếp, muốn ôm nó về núi, heo kháng cự lại có người ôm nó, nhưng lại mạnh mẽ kháng nghị trước hành động ôm nó ôm trái cây lên của sư đệ.

      Cuối cùng, sư đệ cởi áo khoác ngoài ra, gói lại tất cả những quả đỏ mà ước chừng bao tải mang theo, lúc này heo con mới đồng ý theo .

      Nghe thấy những lời thuật lại của sư đệ, tất cả mọi người đều thấy choáng váng, quả đỏ đó chừng bao tải? Thân mình nhóc con này cũng chỉ to bằng hai quả táo cỡ lớn, chẳng lẽ do chính nó hái sao? Nhưng làm sao nó có thể chuyển được toàn bộ chỗ đó đến bên cạnh mình đây?

      Đâu thể chỉ đeo từng cái từng cái túi mang lưng cõng tới được...

      Ánh mắt của mọi người hẹn mà cùng nhìn chằm chằm về phía túi sách của bé heo.

      Ánh mắt của Hách Liên Dạ cũng chiếu đến cùng hướng với mọi người.

      Nhóc con này quả nhiên rất hiểu tính người, đoạn thời gian theo sư đệ kia nó vẫn ăn rau củ quả, cho nên trong khái niệm của nó, sư đệ cũng chưa từng chăm sóc cho nó, nên cũng tính là chủ nhân của nó, như vậy...

      Y chợt nhíu mày , "Cái túi sách này của nó cũng phải do ngươi làm cho nó sao?"

      Điều này thể nào! Hách Liên Dạ cũng quá coi trọng nhóc con này rồi!

      Cho dù nó thông minh hiểu tính người, nhưng cũng thể nào tự may túi cho mình được.

      ngờ sư đệ lại sửng sốt hồi lâu, liếc nhìn sư huynh mình, mới lúng ta lúng túng , "Khi ta nhặt được nó... lưng nó có đeo cái túi."

      "..."

      Mọi người choáng váng.

      Qua lúc lâu, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt cùng nhìn về phía heo , muốn lấy cái túi của nó ra tìm hiểu cho ràng.

      Chết tiệt! Các ngươi muốn làm gì!!!

      Bi kịch cái mông bị cạo sạch bị nhìn thấy toàn bộ mới xảy ra gần đây kia vẫn còn đọng lại vô cùng chân trong ký ức, lúc này heo cũng sợ làm bẩn 'tay chân' nữa, chân trước chi sau đều hoạt động cách nhanh nhất, trong nháy mắt đào bới cái hố , mạnh mẽ ngồi ở đáy hố, giấu cái mông ở phía dưới, sau đó tức giận nhìn nhóm người trước mặt.

      được phép lại có ý đồ gì với cái mông của nó nữa!

      Nhìn thấy bộ dạng này của heo , Hà Nghiêm quả thực vô cùng nhức óc, bất chấp Hách Liên Dạ mới là chủ tử, hết sức chính nghĩa chỉ trích, "Chủ tử, lần trước người... hơi quá đáng! Ức hiếp heo rồi!"

      Dứt lời, thừa dịp nhóc con này phòng bị gì, liền lời nào cấp tốc ôm heo ra khỏi hố nhanh chóng tháo túi sách của nó xuống, đem qua cho chủ tử của mình nhìn.

      Mọi người: "...."

      Hà Nghiêm thực càng ngày càng
      [​IMG]
      thienbinh2388, melodyevilChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 98.2. Nam nhân cưng chiều nương tử có phúc khí

      " được." Ngư Ngư ngay lập tức lắc đầu.

      Cho dù đây đúng là địa đồ của thạch thất, có thể dẫn bọn họ thoát khỏi cơ quan bẫy rập, nhưng cũng khó bảo đảm cho họ tránh thoát những nguy hiểm mới khác, năm đó có hơn mười đại cao thủ cùng nhau xuống đó, cuối cùng rơi vào kết cục chết đến hài cốt cũng còn, bây giờ thể để thêm ai khác phải mạo hiểm.

      "Nhưng mà..." Hà Nghiêm còn muốn lại, bàn đến việc Vương phi có thể mang chủ tử nhà bọn họ về hay , mặc dù gần đây hai người đều gì, nhưng Hà Nghiêm biết đây là chuyện lớn trong lòng của chủ tử.

      Đương nhiên Hách Liên Dạ cũng thể để thủ hạ của mình phải mạo hiểm được, thân là kẻ đại phúc hắc, ra y cũng từng nghĩ đến vấn đề nan giải này, hơn nữa cũng chuẩn bị vô cùng kĩ càng.

      " gọi cái tên mồ đồ đen tới đây."

      ... Mặc đồ đen? Tầm mắt Hà Nghiêm đồng thời xoay về phía nơi Tiết Hữu và ông già áo đen đứng, chủ tử muốn tìm người nào.

      Hơn nữa, lúc này bọn họ có lợi ích gì.

      Đẩy bọn họ xuống dưới mạo hiểm thay sao?

      Nhưng sau khi bọn họ xuống dưới, hoàn toàn có thể tìm cái xó an toàn mà trốn vào lát, sau đó quay ra với bọn họ theo bản đồ này có nguy hiểm gì cả.

      Chủ tử là người thông minh, người thể nghĩ tới điều này đấy chứ.

      Hà Nghiêm mù mờ hiểu gì dẫn hai người mặc đồ đen tới, Hách Liên Dạ khẽ nâng tay của ông già áo đen lên, câu như thể làm, "Dạy bổn vương điều khiển rắn."

      Ông già áo đen cười tiếng, "Đúng là nực cười, lão phu tạm thời chấp, rơi vào tay ngươi, ngươi cho rằng có thể tùy ý ra lệnh cho lão phu hay sao?"

      " dạy?"

      " dạy!"

      Hiển nhiên Hách Liên Dạ là người hiền lành, hề tức giận, còn khẽ cười gật đâu, giọng điệu vô cùng tự nhiên phân phó, "Hà Nghiêm, lột da."

      "Vâng." Hà Nghiêm như thể làm ảo thuật lôi từ trong bao quần áo sau lưng ra con dao nhọn, tay còn lại cầm theo đá mài dao.

      Như đồ tể bán thịt trong chợ, động tác của vô cùng thuần thục tự nhiên mài con dao hai phát đá mài, vừa mài vừa quan sát ông già áo đen, "Vương gia, ra tay từ đoạn nào đây ạ?"

      "Mặt ." Hách Liên Dạ thuận miệng đáp, "Đúng lúc cần ít da người làm đèn lồng, cẩn thận chút, đừng làm rách."

      "..." Mặt ông già áo đen khẽ biến sắc xanh, "Ngươi muốn học luôn bây giờ?"

      "Đúng vậy."

      Tưởng tượng cái cảnh mặt mình làm thành cái đèn lồng, ông già áo đen đành phải giơ cờ đầu hàng dạy cho y cách điều khiển rắn.

      Chỉ là... trước tình huống vô cùng cấp bách, chủ tử học cái này để làm gì?

      Đừng là ông già áo đen, mà ngay cả Hà Nghiêm theo y hơn hai mươi năm cũng mục đích của Hách Liên Dạ là gì.

      Đáp án rất nhanh được công bố.

      Hách Liên Dạ muốn học cũng chỉ là các kĩ xảo thao túng rắn đơn giản nhất, hơn nữa con người này vốn rất thông minh, nên đầy khắc học hỏi xong.

      Tốc độ này khiến ông già áo đen phải trợn mắt há hốc mồm, dù có thế nào cũng thể ngờ đời này lại có người thông minh đến vậy, đến giờ phút này, lão cảm thấy mình thua cũng oan uổng gì.

      Đuổi hết những kẻ liên quan , Hách Liên Dạ khẽ huýt tiếng sáo, vài khắc đồng hồ sau liền xuất hai con rắn màu xanh lá cây.

      Dưới thao túng của y, hai con rắn màu xanh lá kia trực tiếp bò về phía cửa động bí , uốn éo thân mình, hoàn toàn chui vào bên trong.

      Hà Nghiêm trợn trừng cả hai mắt, đây là... chủ tử muốn điều khiển rắn giúp đám người bọn họ dò đường!

      Dù sao trong tay có bản đồ, dựa theo con đường trong bản đồ này, rồi để mấy con rắn chạy vài vòng, nếu nó có thể quay về con đường trong này an toàn!

      Chiêu này của chủ tử lợi hại!

      Hà Nghiêm hưng phấn cọ xát hai tay, khó trách trong những ngày này gấp rút lên đường, vậy mà chủ tử vẫn kéo theo ông già áo đen mà ngại phiền hà rắc rối, xem ra ngày đó nghe dưới động này có nguy hiểm, nên sớm dự liệu trước rồi.

      Vương gia nhà họ....quá đẹp trai quá tiện lợi rồi!

      bản đồ ghi dấu tỉ lệ, biết trong thạch thất rộng bao nhiêu, lát sau, Hách Liên Dạ lại dùng chút nội lực huýt sáo, đứng từ xa thổi, tránh cho hai con rắn xanh lục kia nghe được.

      thanh điều khiển rắn của ông già áo đen lạnh lùng khiến người ta phải rợn tóc gáy, nhưng ràng tiết tấu giống nhau, nhưng khi Hách Liên Dạ thổi lại thành thanh trong trẻo vang vọng, khiến người nghe lại thấy vui vẻ thoải mái.

      Ngư Ngư ngồi bên cạnh gốc cây đại thụ, trong ngực vẫn ôm heo luôn muốn chạy vào trong thạch thất, nhìn người nam nhân quá hoàn hảo toàn tài trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy cho dù thể quay trở về đại cuộc sống như vậy cũng tồi.

      Nhưng ý nghĩ này vẫn mơ hồ chưa hoàn toàn thành hình, trong thạch thất bỗng hai bóng dáng mờ ảo, là hai con rắn màu xanh quay trở lại.

      Thành công rồi!!!

      Con đường quay về nhà như gần ngay trong gang tấc, ngay cả thời gian cơm chiều sắp Ngư Ngư cũng quên , muốn xuống dưới đó ngay lập tức.

      Bởi lời thề độc năm đó, nên sư đệ và nam tử áo trắng thể cùng bọn họ xuống dưới, Hách Liên Dạ cũng để cho bọn họ về trước, về phần những người khác, thể tín nhiệm cũng thể bắt ép cùng, tại chỉ còn lại ba người Ngư Ngư, Hà Nghiêm và y.

      Hách Liên Dạ xung phong, kéo theo tay Ngư Ngư, Hà Nghiêm theo phía sau, ba người cẩn thận dò dẫm xuống động dưới lòng đất.

      Đến khi xuống dưới, họ mới biết được tình hình mê cung dưới lòng đất này, dường như mỗi lần bước hai ba bước lại phải đối mặt với ngã rẽ, nếu có tấm địa đồ này biết bọn họ gặp phải những trắc trở gì rồi.

      Hiếm khi Ngư Ngư khen ngợi câu lòng, "Vương gia, lợi hại."

      Lại hiếm khi thấy Hách Liên Dạ nhân cơ hội này mà thổ lộ, chỉ mỉm cười kéo người bên cạnh lại, "Tiểu nha đầu, chúng ta thành thân trước, sau đó trở về gặp biểu ca của nàng được ?"

      Ngư Ngư rùng mình cái, "Người cần phải đột nhiên nhắc tới lão nhân gia nhà người ta trong cái nơi có ánh sáng này đâu."

      Nhìn xung quanh những ngọn lửa đỏ chiếu tới những góc tối u ám, ngay cả bốn chữ 'biểu ca đại nhân' Ngư Ngư cũng dám ra.

      Người nào đó chẳng những ăn giấm chua, ngược lại tâm trạng còn rất tốt, càng ôm eo Ngư Ngư gần hơn, cúi thấp đầu, đôi mắt đen láy xinh đẹp khẽ cong lên, yên lặng nhìn nàng, "Tiểu nha đầu..."

      Ngư Ngư lo lắng, "Vương gia, người muốn thành tinh?"

      nghiệt nào đó càng an phận, trong mắt vô cùng vui vẻ, "Bổn vương đẹp đến vậy sao?"

      Những lời này tự luyến đến mức nào... Nhưng do Hách Liên Dạ ra, lại khiến người ta chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, sau đó chết ngất trước nụ cười tuyệt đẹp đến mức khuynh thành này.

      nghiệt này thực thành tinh rồi... Ngư Ngư thầm ổn định nhịp tim của mình, nhưng vẫn có cách nào khiến nó loạn nhịp được.

      Ngón tay thon dài như ngọc xoa lên khuôn mặt nóng bừng của Ngư Ngư, "Tiểu nha đầu, lúc nãy ta tới việc thành hôn, nàng bác bỏ, trong lòng nàng dần tiếp nhận ta rồi đúng ?"

      Nên đây chính là chuyện khiến Hách Liên Dạ vui vẻ đến vậy.

      Hách Liên Dạ hoàn toàn để cho Ngư Ngư có cơ hội phản bác lại, đến chữ cuối cùng đột nhiên cúi đầu xuống, khẽ hôn lên môi nàng, sau đó... lại hôn triền miên, như là lời thề đính ước.

      Chủ tử... Còn có ta ở đây mà!

      Nhìn cảnh tượng của hai người trước mắt có phần hợp với hoàn cảnh này, Hà Nghiêm làm cây cột cũng được, xoay người úp mặt vào tường cũng thể, bi thương biết nên làm gì, nên sang chỗ khác nhìn.

      Cũng bởi vì nụ hôn này, cho nên đường Ngư Ngư đều thêm lời nào, lặng lẽ nghiến răng, nghiệt nào đó cười mỹ mãn, vẫn luôn luôn nắm tay nàng chịu buông ra.

      Thạch thất này rất đơn sơ, diện tích lại rất lớn, bọn họ phải cẩn thận, đúng giờ sau mới đến nơi được đánh dấu bản đồ.

      Ba người nhìn cảnh tượng trước mắt đều phải lặng thinh.



      Chương 99: Hách Liên Dạ biến mất
      Editor: Tiểu Cân
      Beta: Nana Trang


      ra trước mắt họ là gốc cây ăn quả cao hơn hai người.

      Nơi đây ràng là đủ đất, cũng có ánh sáng chiếu rọi, vậy mà cây ăn quả này lại phát triển tươi tốt, cành lá xum suê, từng trái từng trái màu đỏ mượt mà căng mọng kết đầy cây, nhìn vào cực kỳ thích.

      Cẩn thận nhìn lại, đây đúng là loại quả mà lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lúc heo ăn, nó ăn loại trái cây này…

      Tầm mắt lại nhìn lên , có thể nhìn thấy thân cây rất lớn, có viên ngọc màu trắng to bằng nắm tay, phải là dạ minh châu, so với dạ minh châu sáng hơn gấp mấy lần, còn chiếu sáng vùng rất lớn, phát ra thứ ánh sáng óng ánh lộng lẫy bao trùm cả cây.

      Dường như... hoàn toàn nhờ có nó chiếu rọi mà cái cây này mới có thể lớn lên.

      Có lẽ chính là như vậy.

      Ba người đều phải là những kẻ thiếu kiến thức, nhưng cảnh tượng siêu nhiên trước mắt vẫn khiến họ cảm thấy hai mắt mình nhìn vẫn chưa đủ nhiều.

      Nhìn trái ngó phải cái cây này, từ tán cây đến rễ cây, ánh mắt của mấy người đều dừng lại, nhìn cái ổ phía dưới góc phải cái cây.

      đúng… dựa vào mức độ sang trọng đẹp đẽ mà nên gọi là tòa biệt thự.

      Chỉ có điều tòa biệt thự này quá mức huyền ảo mà thôi.

      Dọc theo bậc thang nho lên… Đúng thế, quả là có bậc thang… mỗi bậc cao khoảng đốt ngón tay.

      Sau khi “lên lầu”, bên trái là cái bàn đá lớn như quả táo, dưới bàn chỉ có cái ghế đá, nhìn kỹ chắc quá năm centimet…

      Bên phải là chiếc giường lớn tinh xảo bằng ghỗ lim… Ừm, là giường .

      bốn cọc góc giường treo màn che màu lam nhạt tinh xảo, tại màn thu về bên cho nên có thể nhìn mọi thứ chăn gối giường, tất cả đều màu lam đậm đậm nhạt nhạt, nhìn có vẻ rất tinh tế.

      Lúc đám Ngư Ngư nhìn thấy heo heo ăn trái màu đỏ cuối cùng của hàng tồn rồi, bây giờ cách lúc đó lâu như vậy, lại gặp được loại quả mình thích nhất, nhóc con kia hưng phấn khác thường, cái chân ngắn ngắn đòi xuống dưới.

      lúc nhìn cái ổ đó… phía sau tòa biệt thư ấy, Hách Liên Dạ hơi giật giật khóe miệng, cuối cùng thả cánh tay ôm nó ra.

      Heo từ trong lòng Hách Liên Dạ nhảy xuống, chút cũng chần chừ, dẫm lên mấy chỗ lồi ra của thân cây, vô cùng thuần thục nhảy lên nhánh cây, lấy cái mũi đẩy đẩy mấy cái, trái màu đỏ rơi xuống.

      Vậy mà sợ trái cây đó rơi xuống, rơi xuống đất cũng có dấu hiệu dập nát.

      Heo cao hứng phấn chấn lại nhảy xuống, hướng thẳng về phía quả nằm dưới đất, sau đó… ngoạm miếng?

      Đương nhiên phải!

      Còn lịch hơn cả người nữa…

      Heo kéo kéo móng mấy cái, kéo từ trong vạt áo trước màu xanh lam ra cái khăn .

      Ba người yên lặng nhìn heo cầm khăn tay, nghiêm túc chăm chỉ mà lau lau bữa tối của nó…

      Trong Tĩnh vương phủ có chuyên gia quản lý, sạch đến mức hạt bụi cũng có, bọn họ cũng ngờ nó lại khủng hoảng đến mức này, cùng ra cửa mới biết được… lau sạch cái bàn, nó vẫn chưa nằm xuống…

      Cho nên Hà Nghiêm rưng rưng nước mắt tìm người may cho nó cái khăn , mỗi cái đều có nhưng cỡ bánh quy…

      Cuối cùng cũng lau sạch cái trái màu đỏ kia, heo hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang nâng nó lên bật thang , đặt nó lên bàn đá .

      Sau đó… nó lấy dáng vẻ như Hứa Văn Cường trong Bến Thượng Hải, nhìn rất đáng ghét nâng áo lên, lúc này mới bằng lòng ngồi xuống bắt đầu ăn.

      Ba người: “…”

      Có điều bọn họ định trêu chọc heo , cảnh tượng trước mắt, cho dù là người có phản ứng chậm cũng nhìn ra được, đây là nhà trước kia của heo

      Ở thế giới của thú cưng, nhóc con này chính là lão Đại đấy… Nó phất áo choàng rồi mới chịu ngồi xuống, là quá khiêm nhường rồi…

      Nhìn kỹ lại ngôi nhà trước kia của heo , Ngư Ngư thầm cảm thấy lúc trước để heo ngủ chung giường, nhóc con đó dùng móng đánh nàng vì chiêu đãi chu đáo là quá khách khí đối với nàng rồi…

      Ngư Ngư thầm kiểm điểm bản thân, chuẩn bị trở về tạo khu nhà siêu cao cấp cho heo nghe thấy Hách Dạ Liên đột nhiên , “Nó lau bàn.”

      Lại dám chọn ra điểm sai của nhóc con này? Ngư Ngư và Hà Nghiêm cùng ngẩng đầu nhìn tới.

      Hách Liên Dạ bật cười nhắc nhở bọn họ, “Nó cũng lau ghế đá, hai người nhìn kỹ , mặc dù căn nhà này rất lâu có người ở nhưng chút bụi cũng có, tiểu tử kia lau trái cây, có lẽ vì trái cây rơi mặt đất, nơi mà… chúng ta giẫm qua.”

      Hà Nghiêm và Ngư Ngư yên lặng đánh giá cảnh vật xung quanh, phát quả đúng như Hách Liên Dạ

      Nhưng bọn họ đâu có về phía trước! Mặc dù cách bước xa nhưng cũng khó tránh khỏi có bụi bay qua…

      Vậy nên ba người bọn họ bị ghét bỏ: “…”

      Tận mắt nhìn thấy cảnh tưởng siêu nhiên như vậy, lại thêm lai lịch thần kỳ của thú cưng, tâm tình Ngư Ngư trở nên vô cùng phức tạp, khiến cho những việc khi nãy muốn làm đều quên hết luôn.

      Đương nhiên Hách Liên Dạ cũng rất ngạc nhiên, nhưng cấp bậc nghiệt như y, đại não luôn ngừng suy nghĩ.

      Những thứ trước mắt này, ra hấp dẫn ánh nhìn của y nhất chính là viên ngọc màu trắng kia.

      Hách Dạ Liên nhìn chằm chằm viên ngọc hồi lâu, lại nhìn heo gặm trái cây, đột nhiên ra hiệu cho Hà Nghiêm.

      Hà Nhiêm sửng sốt, chủ tử là

      Hoàn toàn tại sao Hách Liên Dạ lại bảo làm như vậy, có điều Hà Nghiêm luôn trung thành, phục tùng mệnh lệnh của y vô điều kiện, cho nên lập tức đáp ứng.

      Ngư Ngư còn bận kinh ngạc nên chú ý tới động tác của hai người này.

      lâu được ăn loại quả mình thích nhất, heo liền gặm hơi hết cái quả màu đỏ này, sau đó… ăn no rồi.

      Nhìn bọn Ngư Ngư có ý định rời , nhóc con kia liền đến cạnh giường của mình, quăng cái túi xuống, móng heo cố gắng hồi, thành công cởi áo choàng ra, sau đó chui vào chăn ngủ.

      Ngư Ngư: “…”

      rất muốn biết, chủ nhân trước kia của heo là ai…

      chung thể là người bình thường được, hơn nữa nhất định là người bí mật xuyên .

      Ngư Ngư suy nghĩ rất lâu, thậm chí ngay cả heo là thú cứng của thần tiên cũng nghĩ đến.

      Nhưng mặc kệ thế nào, xem ra vị chủ trước của heo cũng rất thân thiện, cũng phải cho phép bất cứ kẻ nào xuyên qua, nếu cũng lưu lại địa đồ ở mông và túi sách của heo , làm như vậy, có lẽ chính là tìm người hữu duyên.

      Chỉ là nếu người xuyên quá nhiều, có khả năng lịch sử bị rối loạn, cho nên cái hồ nước ở Vệ quốc đó mới trăm năm mở lần.

      Nếu nơi đánh dấu bản đồ là nơi này, vậy mối liên quan giữa xuyên và căn phòng kia là…

      Phát Ngư Ngư suy nghĩ đến xuất thần, Hách Liên Dạ đột nhiên , “Tiểu nha đầu, nàng còn nhớ cái bản đồ mông heo ?Trung tâm bản đồ, có cái vòng tròn.”

      “Nhớ…” Ngư Ngư xong liền sửng sốt, trong cái vòng ấy, vẽ bốn vòng tròn!

      Lúc đó vẫn cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại… Ngư Ngư ngẩng đầu nhìn về phía viên ngọc màu trắng, chẳng lẽ năm đó Ôn Ngôn đồng ý trông coi bốn khu đất cấm đều có viên bảo ngọc kỳ dị như vậy, thu đủ bốn viên là có thể khởi động vòng tròn xuyên ?

      Vậy có phải là có thể mang người bình thường xuyên rồi đúng ? Nàng có thể mang Hách Liên Dạ về tại đúng , mà còn muốn về lúc nào cũng được?

      Thành công tới quá nhanh khiến nàng cảm giác chân .

      Ngư Ngư nhìn viên ngọc ấy, nhưng Hách Liên Dạ lại nhìn Ngư Ngư.

      Y yên lặng nhìn nàng hồi lâu mới cười vỗ vỗ đầu nàng, “Tiểu nha đầu, ta lấy viên ngọc đó xuống.”

      Ngư Ngư nghĩ đến chuyện xuyên nên chú ý hành động kỳ quái của y, theo bản năng gật đầu, “Được.”

      Sau khi phục hồi lại tinh thần vội kéo y lại, “Cẩn thận có nguy hiểm!”

      “Trước kia heo ở chỗ này, nhóc con đó hiền lành gì, thích chạy loạn lung tung, phải cũng chưa từng xảy ra chuyện gì sao?”

      Cũng đúng. Ngư Ngư yên tâm liền buông tay để Hách Liên Dạ .

      Lúc này Hà Nghiêm căng thẳng hơn ai hết, việc vừa rồi chủ tử giao cho … tại sao thế nhỉ?

      Mà còn… có thể hoàn thành nhiệm vụ suôn sẻ sao?

      Liếc nhìn Ngư Ngư, Hà Nghiêm vô cùng nghi ngờ.

      Chiều cao của hai người rất cao, đối với cao thủ khinh công mà hoàn toàn đáng nhắc tới.

      Còn chưa thấy Hách Liên Dạ có động tĩnh gì cả người đột nhiên nhàng nhảu lên, vươn tay lấy viên ngọc nhìn xem, vừa nhìn là biết phải là trân châu ngọc bạch bình thường.

      “… Chủ, chủ…”

      Trong khoảng khắc Hách Liên Dạ tiếp xúc với viên ngọc ấy, đột nhiên viên ngọc phát ra ánh sáng trắng chói mắt, Hà Nghiêm bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc kêu lên, ngay cả câu xưng hô đầy đủ cũng xong.

      Bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ biến mất của cơ thể Hách Liên Dạ!

      Lời của Hà Nghiêm vừa mới thốt ra, ngay đến chân của Hách Liên Dạ cũng thấy đâu nữa.

      Ngư Ngư ngây người nhìn, đây là…

      Bọn họ nghĩ sai rồi, viên ngọc ấy, cơ bản chính là có thể trực tiếp khiến người ta xuyên ?

      Hách Liên Dạ bị mang đến nơi nào, y còn có thể trở về ?

      Giả sử y tìm được biện pháp trở về, đối mặt như thế nào với chờ đợi của Ôn Ngôn, xa cách khiến cho trái tim đợi chờ trăm năm của con người dần mất hi vọng!

      Khi Ngư Ngư còn sững sờ, thân thể Hách Liên Dạ biến mất đến đầu gối.

      Y sắp biến mất!

      Suy nghĩ này nặng nề đập nát trái tim, khiến cho hơi thở của nàng như ngưng lại, đột nhiên nàng nhớ tới câu của Ôn Ngôn, nếu nàng về nhà, tất cả những dấu vết của nàng xuất ở nơi này cũng đều biến mất, còn ai nhớ đến nàng từng tồn tại ở nơi đây.

      Vậy nếu Hách Liên Dạ xuyên ? Nàng hoàn toàn quên y, thậm chí nhớ sinh mệnh từng xuất như vậy? Lại càng nhớ nên tìm y?

      Trong lòng đột nhiên bị khủng hoảng mạnh mẽ chiếm lấy, rốt cuộc Ngư Ngư cũng hoàn toàn hoàn hồn, lại chút đắn đo mạnh mẽ tiến lên, hai bước thành trèo lên cây, túm chặt lấy tay của Hách Liên Dạ.

      “… Vương phi!”

      Lúc này Hà Nghiêm mới kịp phản ứng, nguy rồi, chủ tử nhắc nhở , cho dù xảy ra chuyện gì nhất định phải giữ chặt Vương phi!

      tại quả nhiên xảy ra chuyện…

      Nhưng tại sao lại phải giữ chặt Vương phi…

      Liên tục kinh ngạc, đầu óc Hà Nghiêm còn cách để suy nghĩ cái khác, chỉ biết là nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ Hách Liên Dạ giao cho .

      Nhanh chóng chạy lên muốn kéo Ngư Ngư trở về, viên ngọc kia dường như chịu nổi sức nặng của hai người, đột nhiên phát ra luồng ánh sáng chói mắt, khiến cho Hà Nghiêm thể mở mắt ra được đành lùi về phía sau hai bước.

      Đợi ánh sáng ấy biến mất, Hà Nghiêm lại mở to mắt nhìn, hề thấy tung tích của Ngư Ngư và Hách Liên Dạ đâu nữa?

      “Cái này…” Hà Nghiêm gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, sau cùng khẽ cắn môi, ôm lấy heo còn say ngủ, nó cũng hề kháng cự, tùy tiện nhặt mấy trái cây màu đỏ làm lương thực rồi nhảy lên cây, thờ ơ sờ sờ viên ngọc châu kỳ quái kia.

      Luồng sáng lại lóe lên, tới nửa phút sau Hà Nghiêm cũng biến mất, cuối cùng căn phòng đá cũng khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.

      Ba người trong căn phòng đá hề biết, trước lúc Ngư Ngư biến mất, luồng ánh sáng chói mắt ấy chỉ xuất trong căn phòng mà thậm chí còn xuyên qua mặt đất, bay thẳng đến chân trời, lâu tan.

      Cổ đại có nhiều nhà cao tầng có thể che chắn, cảnh tượng lạ thường như vậy cho dù ở khoảng cách rất xa ít nhiều cũng có thể nhìn thấy chút chút.

      Đứng trong cung Trường Ninh của Hoàng hậu Nguyệt Loan Quốc, Thái tử Hách Liên Thần… cũng chính là Tiểu Trần Tử vốn trả lời vấn đề của mẫu hậu, nhìn đến nơi xa xôi đột nhiên phát có luồng ánh sáng bình thường xuất , trong lòng giật mình cái.

      Đó là hướng Tề Hưng quốc! Khoảng cách xa như vậy, rốt cuộc là thứ ánh sáng mạnh mẽ tới nhường nào mà tận nơi này cũng có thể nhìn thấy?

      Vừa nghĩ đến loại chuyện siêu tự nhiên như vậy, Tiểu Trần Tử liền nhớ tới lời Ngư Ngư với , nàng vốn dĩ phải người nơi đây, chỉ là linh hồn trú ngụ trong cơ thể xinh đẹp này mà thôi.

      Tính toán thời gian, hôm nay cũng là ngày tiểu quỷ nước đó đến kinh thành Tề Hưng quốc, rốt cuộc nàng vào đó làm cái gì?

      “Thần nhi, Thần nhi!”

      với nhi tử hồi lâu mà thấy đáp lại, Hoàng hậu khỏi có chút hờn giận l gọi hai tiếng.

      “… Mẫu hậu, nhi thần nhìn thấy ở bên phía Tề Hưng quốc…”

      Tiểu Trần Tử vội vã phái người ra ngoài điều tra, định cáo lui, nhưng Hoàng hậu lại nhíu mày cắt ngang , “Thần nhi, có phải lại muốn tìm lý do gì ? Tuổi con cũng còn , lúc phụ hoàng con bằng con có năm con trai năm con rồi, còn con đến bây giờ ngay cả Thái tử phi cũng chưa có cưới!”

      xong, đột nhiên hạ giọng, “Thần nhi, tin đồn trong kinh rốt cuộc có phải là hay ? Nha đầu nhà họ Trình đó là vì lấy lòng bản cung mà cố ý hạ độc rồi lại giải độc?”

      Tiểu Trần Tử được, vốn trong lòng rất nôn nóng, nghe thấy câu đó khỏi nén giận , “Mẫu hậu, người đừng nghe bên ngoài lung tung, nếu để Thập Nhất biết được, e là chịu để yên đâu.”

      Sắc mặt Hoàng hậu trầm xuống, dù sao Hách Liên Dạ cũng để bà yên, vậy chọc thêm chút cũng đâu khác biệt gì!

      Có điều ra lời này đúng là mất hết uy phong, cho nên dù là trước mặt con trai, Hoàng hậu cũng chỉ có thể nín nhịn trở lại.

      Nhưng mà… Tục ngữ ai hiểu con bằng mẹ, Hoàng hậu phải là người tốt gì, thường xuyên trêu chọc con trai, có điều cũng rất quan tâm con trai từ đến lớn.

      Bà nhìn chằm chằm vào sắc mặt Tiểu Trần Tử hồi, rốt cuộc nhận ra có gì đó đúng, “Thần nhi, đây phải lần đầu tiên mẫu hậu nhắc tới nha đầu nhà họ Trình với con, cho dù tính lần đó, chỉ cần là chuyện có đề tài trọng tâm liên quan đến nàng là mặt con đều biến sắc.”

      Dừng chút, lại , “Trước kia con như vậy, khi chỉ hôn cho con, ngay đến tên của nha đầu ấy là gì con cũng có hứng thú muốn biết.”

      Ở trong cung, cho dù là trước mặt mẫu thân mình, Tiểu Trần Tử cũng vẫn thể hình tượng Thái tử lạnh lùng, lúc này tuyệt đối thể né tránh vấn đề này.

      còn chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu lại tự mình tiếp, “Giả sử con thích con bé đó, mẫu hậu nhất định giúp con nghĩ biện pháp, đợi nha đầu kia trở lại…”

      Sau đó, Hoàng hậu còn gì đó nhưng Tiểu Trần Tử đều nghe lọt, chỉ nhìn về phía xa xa, trong lòng dâng lên từng đợt bất an mãnh liệt.

      Chờ nàng trở lại…

      Nhưng tiểu quỷ nước đó có thể trở lại sao?


      Chương 100.1: Phúc hắc vĩnh viễn sẩy tay
      Editor: Tiểu Cân
      Beta: Nana Trang

      Lần trước Ngư Ngư xuyên là trong lúc nàng ngủ ngon, chính mình cũng biết tại sao lại chạy đến cổ đại.

      Cho nên nàng hề nghĩ tới, xuyên cũng có thể có bạn bè như vậy.

      Trong khoảnh khắc túm lấy Hách Liên Dạ ấy, nàng cảm thấy chính mình giống như bị người ta xem như cái túi cực lớn kéo mạnh cái, sau đó vung mạnh dùng sức ném tới nơi xa.

      Nhưng mặc dù cái quăng này rất ác lại hề đau chút nào.

      Ngư Ngư vẫn chưa biết làm sao phản ứng lại, theo phản xạ mở mắt ra, phát khuôn mặt nghiệt của Hách Liên Dạ gần ngay trong gang tấc, yên tâm thở hơi, rồi lại từ từ nhắm mắt lại, muốn bình ổn trái tim đập dồn dập của mình.

      đúng…

      Vừa mới nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra.

      ra trước mắt nàng nhìn nhầm…

      Trước mắt nàng vẫn là khuôn mặt ưu nghiệt đó, nhưng hiểu lúc này y cao hứng cái gì mà mắt phượng mày ngài miệng phong độ xuất chúng cười tới mức tỏa sáng rực rỡ như thiêu đốt trái tim người khác, đẹp mê người, khiến cho người ta hận thể chìm đắm vào trong nụ cười khuynh thành của y, từ đó si mê muốn tỉnh lại.

      Dáng vẻ này, đột nhiên khiến Ngư Ngư nhớ tới lần đầu tiên hôm về Trình gia, tên nghiệt nào đó ngồi xà ngang trong thư phòng Trình gia, còn cười cười nhìn nàng chằm chằm, bị nàng hỏi, nghiệt kia trả lời, “Nhìn nương tử của ta đến ngây người, được sao?”

      Mặt Ngư Ngư có chút nóng lên, hắng giọng, “ nhìn cái gì?”

      nghiệt nào đó lại trả lời giống như lần trước, lúc này lại có chút khách khí ôm chặt cánh tay Ngư Ngư, “Nhìn tiểu nha đầu nào đó động tâm với ta.” Trong giọng tràn đầy hạnh phúc.

      “… Hà Nghiêm à?” Ngư Ngư vô cùng thành hỏi y.

      cùng với bọn họ còn có Hà Nghiêm: (┬_┬)

      Hách Liên Dạ cũng trêu tức nàng cố ý sang chuyện khác, chỉ bật cười búng mũi nàng cái, “Còn chịu thừa nhận? Nếu phải động tâm với ta, vậy sao có thể khi vừa thấy ta sắp biến mất lại màng đến chuyện gì mà theo ta rời ?”

      “…” Lúc này Ngư Ngư mới phát , lúc ấy dường như nàng quên mất cả ý nghĩ về nhà, thậm chí ngay cả họ đại nhân cũng nhớ đến… Lúc ấy trong đầu nàng chỉ có ý nghĩ duy nhất, chính là thể nhìn Hách Liên Dạ cứ như vậy mà biến mất trong cuộc đời nàng.

      Ngư Ngư trầm mặc lúc mới cẩn thận suy đoán, “Chắc là vì sắp đến giờ ăn tối thôi?”

      “Nhưng người bổn vương có đồ ăn,” người nào đó cực kỳ bình tĩnh mà cười hỏi, “Hay là bữa tối nàng muốn ăn là ta?”

      được, nơi này có tủ lạnh,” Ngư Ngư nhíu chặt lông mày, “ vương gia to như vậy, ăn lần thể ăn hết được.”

      Hách Liên Dạ bị đáp án vô lương tâm này chọc cho cười to trận, thừa dịp Ngư Ngư phòng bị, hôn nàng cái, “Được, về nhà rồi ăn, bây giờ nghĩ biện pháp ra ngoài trước .”

      Ra ngoài?

      Lúc này Ngư Ngư mới có thời gian đánh giá cảnh vật chung quanh.

      Nơi này… lại là căn phòng đá.

      Ngư Ngư rất bất ngờ trước phát này, càng khiến người ta ngờ tới đó là gian phòng này có gì chiếu sáng, bọn họ cũng hề đốt lửa nhưng nóc nhà lại có quầng sáng xanh như hồ nước tỏa ra.

      “… Đây lại là nơi kỳ quái nào vậy.”

      ra Ngư Ngư chỉ lẩm bẩm, mong có được đáp án, nhưng người nào đó lại rất chắc chắn cho nàng biết, “Là đáy hồ của hồ nước Vệ Quốc.”

      “…” Ngư Ngư mờ mịt quay đầu nhìn y, “Cái gì?”

      Nàng có chút nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề rồi.

      Hách Liên Dạ cười chỉ nóc nhà, “Nàng nhìn màu sắc này xem.”

      Đây đúng là màu của hồ nước, nhưng chỉ dựa vào điểm này, y có thể đưa ra kết luận như vậy?

      Ngư Ngư tự đáng giá mình cũng phải là người ngu, nhưng cũng thể thừa nhận, nàng thể sánh với Hách Liên Dạ phúc hắc sớm thành tinh này, tốc độ phản ứng của hai người bọn họ hoàn toàn cùng cấp bậc…

      Cho nên lời Hách Liên Dạ bình thường nhưng Ngư Ngư cũng vội chất vấn.

      Quả nhiên, tên phúc hắc đó hoàn toàn có lý do đầy đủ, “Nàng quên rồi à, khi sư đệ nhặt được heo núi của môn phái bọn họ, mà hồ nước thần bí đó cũng ở ngọn núi ấy.”

      “Từ kinh thành của Tề Hưng quốc, heo nhà ta đến hồ nước của Vệ quốc, ngựa tốt chạy ngừng nghỉ cũng phải cần hơn mười ngày, nó có thần kỳ đến mấy cũng thể ôm đống trái cây màu đỏ chạy xa như vậy được.”

      “… Cho nên nó là xuyên, xuyên qua sao?” Cùng theo bọn họ tới còn có Hà Nghiêm nhịn được mà xen mồm vào, “Nhưng chủ tử, làm sao người biết là xuyên đến nơi nào…” Vương phi phải là mơ mơ hồ hồ mà chạy tới Nguyệt Loan quốc chứ?

      “Nhóc con kia chịu ở yên, mà viên ngọc châu lại ở ngay dưới tán cây, nó nhảy lên nhảy xuống khó tránh khỏi đụng phải, nếu có thể xuyên thời ở bất cứ nơi nào nhóc con đó sớm biết xuyên đến thời nào rồi.”

      Hách Liên Dạ vô cùng bình tĩnh mà tổng kết, “Cái hồ này của Vệ Quốc, trăm năm mặt hồ mở ra lần, ra trong hồ này bất cứ lúc nào cũng có thể tự do ra vào, chỉ là phải giống như bản đồ vẽ, tức là từ trong bốn chỗ thần bí trực tiếp tiến vào phòng đá dưới đáy hồ.”

      Y đánh giá cảnh vật xung quanh, “Nơi này nhất định cũng có viên ngọc tương ứng, có thể khiến cho người ta xuyên từ nhà đá về Tề Hưng quốc. Bằng mỗi lần nhóc con kia chỉ cõng được tối đa hai trái cây màu đỏ, nhưng khi sư đệ của Dung công tử nhìn thấy bên cạnh nó sao có thể nhiều trái cây như vậy.”

      Ngư Ngư và Hà Nghiêm: “…”

      Làm nghiệt thông minh đến sắp thành tinh, Hách Liên Dạ hoàn toàn biết năng lực phân tích của bản thân có bao nhiêu phần giống người bình thường.

      Có điều hai người bọn họ cũng quen rồi, chỉ là nghẹn lời phen, cũng chưa bị đả kích tới mức hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình.

      Nhưng mà… sau khi nghẹn lời Ngư Ngư bắt đầu nghiến răng, “ nghĩ đến những cái này từ lúc nào?”

      Thời gian nàng quen Hách Liên Dạ ngắn, nhưng rất ít khi thấy y suy nghĩ…

      Tốc độ phản ứng của y quá nhanh, chuyện cực kỳ phức tạp, ra có thể chạy chưa tới nửa vòng bị y nghĩ xong.

      Quả nhiên, người nào đó vô cùng bình tĩnh thừa nhận, “Sau khi nhìn bên trong căn phòng đá.”

      cần hỏi nữa, y nhất định là căn phòng đá ở Tề Hưng quốc đó.

      “… sớm biết chạm vào viên ngọc châu xảy ra chuyện gì?”

      Y sớm! Làm hại nàng sợ bóng sợ gió hồi!

      Tiếng Ngư Ngư nghiến răng ‘kẽo kẹt” vang lên, Hách Liên Dạ lại cười đến mức vẻ mặt thương cưng chìu, “Tiểu nha đầu, nếu ta thăm dò phen phải mất bao lâu nàng mới có thể nhìn trái tim mình?”

      “Vương gia là trái tim tôi lại muốn đào hôn lần nữa à?” Ngư Ngư ngẩng khuôn mặt lên, hỏi cách thành .

      “Bởi vì bổn vương là đại phúc hắc cấp bậc biến thái, cho nên nàng muốn đào hôn?” Hách Liên Dạ cũng học được từ ngữ đại Ngư Ngư dạy y.

      Hai mắt sáng lên, Ngư Ngư cực kỳ cảm động nắm chặt tay y, “Tiểu Dạ tỷ tỷ, sau khi tỷ mang thai, ngày càng trở nên hiểu ý người rồi!”

      “Nhưng bổn vương vẫn hi vọng mình có thể hiểu ý người hơn chút,” người nào đó cười đến thâm tình, “Tốt nhất là tiểu nha đầu nàng cần phải bất cứ cái gì, bổn vương cũng có thể hiểu thấy tâm tư nàng, mang những thứ nàng thích bưng đến trước mặt nàng, để nàng còn cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì, cứ vô ưu vô lo mà tiếp nhận.”
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 100.2: Phúc hắc vĩnh viễn sẩy tay
      Editor: Tiểu Cân
      Beta: Nana Trang


      “Vậy tinh thần đươc tốt lắm,” Ngư Ngư thương xót xoa xoa đầu y, “Lúc nào cũng cho rằng mình là nam nhân.”

      Vậy mà Hách Liên Dạ còn có thể bình tĩnh gật đầu…

      “Bổn vương cũng ngờ tới, chính mình điên cuồng thích người đến như vậy, thích tới mức lúc nào cũng muốn chiều chuộng nàng, cho dù chỉ cần nhìn nàng ngồi yên bên cạnh cũng cảm thấy hạnh phúc gấp trăm nghìn lần so với giang sơn vạn dặm,” người nào đó sâu xa thở dài tiếng, kéo tay Ngư Ngư, “Thích người tới mức như vậy, chắc là bổn vương bị điên rồi.”

      Ngư Ngư: “…”

      Cạn lời rồi… Nàng chịu thua rồi…

      Cho dù nàng cái gì y cũng đều có thể bình tĩnh biến thành lời thổ lộ, càng thổ lộ càng buồn nôn…

      ra Hà Nghiêm cũng bình tĩnh hơn Ngư Ngư là mấy, Ngư Ngư nhìn nóc nhà, chỉ có thể rơi lệ nhìn góc tường.

      Chủ tử, thời điểm người thổ lộ… xin chú ý tới tồn tại của thuộc hạ!

      Thuộc hạ… thân thể rất lớn, cực kỳ dễ thấy!

      trường hai người thoải mái đến hết chỗ rồi, Hách Liên Dạ vô cùng bình tĩnh ôm Ngư Ngư ngồi dậy, “Được rồi, giờ chúng ta tìm viên ngọc để có thể quay về Tề Hưng quốc.”

      “… bị sao vậy?” Ngư Ngư lập tức phát có gì đó đúng.

      Nhìn kỹ thấy động tác của Hách Liên Dạ chậm hơn so với bình thường.

      “Tiểu nha đầu, nàng quan tâm ta sao?” Người nào đó cười tới mức trong lòng như nở hoa.

      “Phải!” Ngư Ngư hết sức thành thừa nhận, “Nếu Vương gia bị thương, làm sao chúng ta có thể tìm được biện pháp quay về, quay về, sao có cơm tối mà ăn?”

      Hách Liên Dạ tiếp tục cười, “ ăn cơm, sao có sức chạy về nhà ăn ta.”

      “…” Khóe miệng Ngư Ngư có chút giật giật, chân thành khuyên bảo, “Vương gia, ra thỉnh thoảng người có thể nhặt tiết tháo về.”

      “Tiết tháo” đây là từ ngữ đại, Ngư Ngư từng nhắc qua lần, lần trước nàng giải thích cho y, … thứ này thể ăn.

      Có điều liên tiếp hai lần trong ngữ cảnh tương tự nhau, thông minh như Hách Liên Dạ có thể hiểu được từ này nghĩa là gì.

      Cho nên giọng y đặc biệt tự nhiên hỏi Ngư Ngư, “Nhặt về làm cái gì? Gom bao nhiêu cân tiết tháo có thể đổi được nương tử?”

      Ngư Ngư: “…”

      Nàng ngại khi mình là người đại, ngại khi chính mình dùng cái từ “tiết tháo” này rất lâu rồi…

      Bởi vì lúc này nàng lại cạn lời rồi…

      Phóng tầm mắt nhìn cả thế giới, tới cùng có mấy người có thể
      [​IMG]
      thienbinh2388Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 101.1. Chuẩn bị sính lễ giúp Ngư Ngư

      Cũng may, Ngư Ngư lo lắng quá mức, heo đúng là đợi nàng, nhưng có ý định dùng sức mạnh quyết định thay nàng.

      Gần như trong nháy mắt cái vòng xoáy màu lam kia biến mất, heo liền nhảy xuống vai Hà Nghiêm, nhảy mấy bước đến bàn tròn, động động cái mũi , giống như nghiêm túc phân biệt mùi vị, lúc sau giơ móng heo ngắn ngủn núc ních thịt lên, rồi để gần lại viên ngọc trai trong đó.

      Động tác nhân tính hóa đặc biệt này đều chọc cho mấy người bật cười

      Lúc nãy Ngư Ngư luôn bị vòng xoáy màu lam kia theo khiến cho tâm phiền ý loạn cho nên cũng chú ý tới, lúc tìm đường về nhà, thực ra Hách Liên Dạ dẫn bọn họ quanh quẩn vòng tròn, nhìn khắp cả thạch thất dưới đáy hồ.

      Năng lực quan sát của y vẫn luôn nhạy bén, tại lại thấy được thứ gì đó giống như có thể dẫn bọn họ xuyên qua thời , bình thường chỉ có cửa ra vào, nhưng hồ nước thần bí ở ngoài rừng liễu Vệ quốc này, ra ngoài mới chính là vùng đất an toàn.

      Trước đó y cho rằng chỉ cần y biến mất thấy bóng dáng, Ngư Ngư vì y, ngay cả rốt cuộc có thể về nhà được hay cũng bất chấp suy tính, trong lòng y cảm thấy cao hứng, nhưng có nghĩa là y cam lòng để tiểu nha đầu kia còn gặp lại được người thân của nàng.

      Y cưng chìu nàng, chính là muốn để nàng chút tiếc nuối, nhưng bây giờ, y lại tìm được cách nào đưa nàng quay trở về nhà ở đại kia.

      Cho nên sắc mặt lúc này của Hách Liên Dạ, ra rất khó coi.

      Ngư Ngư lòng muốn trở về nhanh, miễn cho cái vòng xoáy màu lamkia lại ra, cho nên thấy heo phân biệt được ngọc châu, lập tức tiến lên bước, " thôi."

      Có kinh nghiệm lúc trước, lần này bọn họ hề vội, từng người qua chạm vào ngọc châu, chưa đến hai phút, ba người đều bình an rời .

      Nhưng vừa mới về tới căn phòng đá ở Tề Hưng quốc kia, bọn họ liền cảm thấy có cái gì đó đúng.

      Trong khí, có mùi lưu huỳnh rất gay mũi, hơn nữa bọn họ còn mơ hồ nghe thấy tiếng chuyện.

      Lại có người xông vào phòng đá?

      Cách quá xa nên nghe tiếng chuyện kia, mấy người im lặng , thuận theo địa đồ, lén lút ra phía cửa.

      "... Trừ phi các ngươi giao Trình Ti Nghiên ra, nếu đừng mong sống sót rời phòng đá này."

      hơn nửa canh giờ, bọn họ mới nghe người nọ cái gì.

      Cũng biết người kia bao lâu, giọng mệt mỏi có chút khàn khàn, xong câu này ho mấy tiếng, mới dùng giọng điệu lấy lòng hỏi, "Tam sư huynh, lâu như vậy nhưng bên trong hề có động tĩnh nào, có
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :