1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60. Bổn vương muốn bắt đầu thích nàng (2)
      Editor: NanaTrang

      Vương phủ này lớn như vậy, chắc hẳn vận khí của y phải lúc nào cũng tốt, thế nhưng trạm đầu tiên liền tìm được chỗ này?

      "Ngoại trừ Hà Nghiêm có võ công kém ra, tại ở trong vương phủ, cũng chỉ có mình Từ thúc là chung phòng với người khác, huống hồ Từ thúc lại là đại hồ tử*, làm mặt nạ của ông ấy tốn ít thời gian nhất, mà tại, nàng cần nhất chính là thời gian." (* người có nhiều râu, từ mang tai này đến mang tai kia)

      "..." Cho nên y căn bản phải "tìm" đến chỗ này, mà là y đoán chắc nàng nhất định dịch dung thành hoa tượng Từ đại thúc!

      Giang Ngư Ngư đối với mức độ phúc hắc này là hết chỗ , nàng ngồi yên ván gỗ im lặng nhìn nóc phòng.

      Chờ trời vừa sáng, nàng nhất định phải tìm lý do rời khỏi vương phủ ra ngoài tìm mấy vị thảo dược thích hợp mới được!

      May mà Hách Liên đại biến thái nghiên cứu về y thuật nhiều lắm, chỉ cần trong tay nàng có đầy đủ hết thảo dược, muốn thắng y vẫn có vài phần hi vọng!

      Bị kim đâm, tạm thời thể động đậy, nhưng cái này cũng ảnh hưởng đến việc Hách Liên Dạ mở miệng.

      Gương mặt tuyệt sắc kia cười đến mị hoặc, "Tiểu nha đầu, thời gian còn sớm, nên ngủ thôi."

      "... Rốt cuộc muốn làm gì?" Giang Ngư Ngư tin đầu y bị động kinh muốn ngủ với nàng.

      "Ngủ cùng nàng."

      Người nào đó có sức mạnh cường đại bức toàn bộ ngân châm ra khỏi cơ thể, khôi phục lại tự do hoạt động.

      Thân thể nghiêng tới trước, cánh tay chống ở bên người Giang Ngư Ngư, như thể muốn bọc nàng ở trong lồng ngực của mình vậy.

      Lông mi hơi cong kia, lại cười đến tà khí mênh mông, nhìn chằm chằm vào nàng cái nháy mắt.

      Giang Ngư Ngư cực kỳ bình tĩnh đối mặt với y, chờ y nhất định có đoạn sau.

      Trong mắt lên tia tán thưởng, rốt cuộc Hách Liên Dạ cũng chịu ra nửa câu sau, "Bằng , làm sao ta có thể đưa nàng tiến cung?"

      "Tiến cung?" Hoài nghi mà nheo mắt lại, Giang Ngư Ngư tỉnh ngộ, " nơi phức tạp lại nguy hiểm, là trong cung?"

      "Thông minh," mỗ nghiệt thỏa mãn cười tiếng, rộng lượng , "Tiểu nha đầu, ta càng ngày càng thích nàng rồi đấy."

      Làm như nghe thấy, Giang Ngư Ngư lấy mặt nạ dịch dung xuống, đứng dậy chạy ra ngoài, "Trong cung có gì nguy hiểm chứ, nếu phải có thẻ bài thân phận, tôi sớm chui vào đây, trong cung rất nhiều thức ăn ngon, so với vương phủ này tốt hơn nhiều ~ "

      "..." có chút bình tĩnh mà kéo người trở về, Hách Liên Dạ nhíu nhíu mày, nhắc nhở nàng, "Trong cung có bổn vương."

      "Cho nên đó là nơi tốt!"

      "Tiểu nha đầu, bổn vương có khuyết điểm, chính là chịu nổi kích động."

      "Vương gia quá khiêm tốn rồi, làm sao có thể chỉ có khuyết điểm này," chớp chớp đôi mắt to thuần lương, Giang Ngư Ngư cực kỳ thành khẩn , "Chỉ có người bình thường mới chịu nổi kích động, Vương gia biến thái như vậy, sao có thể có phản ứng như người bình thường chứ?"

      "Ồ...? Vậy nàng , bổn vương nên có phản ứng gì?"

      "Cái đó..." Nghiêm túc suy nghĩ lát, Giang Ngư Ngư vẫn tiếc nuối mà lắc đầu, "Tâm tư biến thái, người bình thường như tôi sao mà đoán được."

      Bị nàng liên tục mắng là "biến thái", ngược lại Hách Liên Dạ hề tức giận chút nào, mặt vẫn là nụ cười mỏng khuynh thành mê chết người, nghiêng người kề sát vào nàng, hơi thấp giọng, cũng mang theo dịu dàng đậm tới mức tan được, "Quả thực là đoán sai, tại ở trong lòng bổn vương, đều nghĩ đến nàng."

      "..." Giang Ngư Ngư hoàn toàn hóa đá, lại bị đánh bại rồi.

      Thôi, nàng là người bình thường, so đo với tên nghiệt biến thái khác người này!

      Đứng dậy lại muốn rời , lần này Hách Liên Dạ ngăn cản nàng, nhưng lại duỗi cánh tay dài ra, bắt lấy cánh tay của nàng, mang theo nàng cướp đường chạy về tẩm cư của y.

      "... muốn tôi tiến cung làm gì?"

      "Chuẩn bị gả cho bổn vương."

      "..." Giang Ngư Ngư cứng ngắc chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiệt ra lời nhàng kia.


      Chương 61. Bổn vương muốn bắt đầu thích nàng (3)
      Editor: NanaTrang

      Nàng còn tưởng rằng tên nghiệt này nhìn nàng cho nàng là kẻ bịp bợm, muốn đưa nàng tiến cung để dày vò đối thủ mất còn của y!

      Tựa như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Hách Liên Dạ đột nhiên dừng bước lại, khẽ nhướng mi, "Tiểu nha đầu, ta bổn vương muốn bắt đầu thích nàng, phải là nàng tin tưởng chứ?"

      "..." Nàng quả tin tưởng chút nào, phải tên nghiệt này cố ý chỉnh nàng trêu chọc nàng sao?

      Hách Liên Dạ hiển nhiên là người " dám ", lần đầu tiên trong đời thổ lộ lại bị xem thành trò đùa, nhưng y cũng ngại, vẫn cười nhạt mà kéo nàng tiếp tục về phía trước, " sao, thời gian có thể chứng minh tất cả."

      xong, khuôn mặt mê người kia lại quay lại, đặc biệt dịu dàng mà cười tiếng, "Đêm nay cùng ngủ, nàng hiểu ."

      "..." Cho nên cái "thời gian có thể chứng minh tất cả" kia, phải ba năm năm năm, mà chỉ qua đêm nay?

      Nếu như đấu võ mồm có thể thắng được y, vậy nàng cũng cần gọi y là "Hách Liên đại biến thái", Giang Ngư Ngư do dự chút, cắn răng , "Vương gia, tôi vẫn chưa muốn gả cho !"

      "Muốn bổn vương trải qua khảo nghiệm sao?"

      "..." Để làm nghiệt phúc , y quả nhiên học được cướp đáp rồi!

      muốn khảo nghiệm Hách Liên Dạ, Giang Ngư Ngư liền quyết nương tay.

      Mười phút sau, nàng cầm bó thẻ trúc to, trở lại phòng ngủ của Hách Liên Dạ.

      Thẻ trúc này là phòng bếp vương phủ dựa theo cầu của nàng mà gọt nhọn, chuẩn bị lấy ra làm đồ nướng…

      Ngân châm đỉnh đầu nàng đủ, tại những thứ này đúng lúc có công dụng.

      Đêm từng thẻ trúc cố định giường, nàng chỉ vào cái giường tựa như bản châm , "Vương gia có thể ngủ yên ở này đêm, là thông qua cửa thứ nhất."

      đồng ý cũng cự tuyệt, Hách Liên Dạ có vẻ đăm chiêu nhìn cái giường kia, đột nhiên cười hỏi, "Tiểu nha đầu, khảo nghiệm này nghe giống ép buộc thế, nàng có thể làm được ?"

      "Có thể!" Giang Ngư Ngư khách khí mà làm kẻ dối.

      Nhưng ngay sau đó nàng liền biết, chính nàng lại nhảy vào trong hố rồi...

      " khi như vậy, cùng ngủ với bổn vương ."

      xong kéo cánh tay của nàng, xoay người nhảy lên, nhàng linh hoạt mà hạ xuống giường như cái bàn châm kia.

      Giang Ngư Ngư theo bản năng hít miệng khí lạnh, muốn lập tức thúc giục y xuống.

      Khí về khí, nàng cũng muốn hại tên nghiệt này chết cũng bị thương.

      Nhưng thanh da tróc thịt bong như trong tưởng tượng lại phát ra, tên nghiệt trước mắt vô cùng nhàn nhã, giống như nằm thoải mái ở giường vậy, lại còn vươn tay kéo chăn gấm đắp lên người hai người.

      sai, hai người.

      Hách Liên Dạ ôm nàng, lại còn khách khí mà trực tiếp để nàng nằm ở trong lòng y, cứ như vậy mà y chịu sức nặng của hai người, cực kỳ thoải mái nằm ở bàn châm.

      Quá kinh ngạc về võ công cường đại của y, Giang Ngư Ngư nhất thời phản ứng kịp, tại tư thế của hai người quá mức thân mật, chỉ có thể sững sờ mà nhìn y.

      Theo lý mà , luyện võ là quá trình từng bước, tuổi tăng, nội lực theo đó cũng thâm hậu hơn.

      Bây giờ nhìn y cũng chỉ hai mươi mấy, vậy mà lại mạnh như vậy?

      Chẳng lẽ tên nghiệt này là... bảo dưỡng có đường? Hay y là nghiệt bất lão?

      Trong lúc kinh ngạc, người nào đó cười nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, ban nãy nàng , khảo nghiệm này nàng có thể làm được."

      Éc... Giang Ngư Ngư cũng muốn bị đâm thành cái sàng, tay chân khẽ nhúc nhích, Hách Liên Dạ lại đột nhiên buông tay ôm nàng ra, ngay sau đó lại thu hồi về, có mấy phần giống như vừa mới bế nàng, "Chỉ là nàng cần vất vả như vậy, về sau có khốn cảnh gì, cũng có bổn vương ngăn cản giúp nàng."

      "..." Giang Ngư Ngư lại ngẩn người.

      Chương 62. Bổn vương muốn bắt đầu thích nàng (4)
      Editor: NanaTrang

      y biến thái... lại nghe thấy y nhàng bâng quơ như vậy, trong lòng lại vì y mà tăng thêm phần.

      "Cảm động rồi hả?" Hách Liên Dạ cười càng dịu dàng hơn, "Kỳ bổn vương là tìm lý do đường hoàng, để ôm nàng lại."

      "..." Giang Ngư Ngư nghiến răng nghiến lợi, nhưng ở đây là bàn châm, lại thể lộn xộn, nàng trừng mắt nhìn Hách Liên Dạ, "Vương gia biết là, nên ra tốt hơn sao?"

      " biết, " Hách Liên Dạ thản nhiên cười tiếng, "Bởi vì bổn vương biến thái."

      "..."

      Giang Ngư Ngư nhìn y vừa mắt, nâng tay ấn cái, muốn để cho tay của y đâm thẻ trúc, trừng phạt y phen.

      Nhưng mắt thấy sắp thành công, nàng lại hiểm hiểm dừng lại, hoài nghi mà nhìn Hách Liên Dạ hề có chút phản kháng nào, "Nếu tay bị thương, có phải muốn lấy cớ tôi nên phụ trách để cho tôi hầu hạ ăn cơm thay quần áo..." Thậm chí là tắm rửa?

      "Quả nhiên thông minh." Hách Liên Dạ tán thưởng cười tiếng, thản nhiên thừa nhận.

      "..." Hách Liên đại biến thái!

      Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Nghiêm giống như thường ngày đến hầu hạ Hách Liên Dạ chải đầu.

      Vào thời điểm gọi Cửu nương, Hà thúc nghĩ những công việc tinh tế này, rốt cuộc cũng có nương gia có thể tiếp nhận rồi.

      Nhưng Cửu nương... Khóe miệng của Hà Nghiêm giật giật phen, đem hình tượng "đáng sợ" của Giang Ngư Ngư đuổi ra khỏi đầu.

      Hách Liên Dạ làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn có quy luật, mà y có cái quy củ kỳ quái chính là —— cho phép người khác gõ cửa.

      Đây là thói quen y luyện thành từ , khi đó vì bồi dưỡng lòng cảnh giác của mình, cũng là vì huấn luyện thính lực nên y liền cầu mình thời thời khắc khắc đều phải lưu ý, cần đợi người gõ cửa cũng biết người ở ngoài cửa là ai.

      Cho nên sáng sớm hôm nay, Hà Nghiêm thấy đến lúc Hách Liên Dạ rời giường nên thoải mái đẩy cửa vào.

      Nửa phút sau ——

      "A ——" tiếng thét chói tai phá tan trời cao, vang vọng cả Tĩnh vương phủ.

      "Ngừng." Lạnh nhạt mang theo ý cười ra lệnh, thành công khiến cho Hà Nghiêm ngậm miệng.

      Nhưng quá chậm rồi, lượng la hét to như vậy, sớm kinh động đến mọi người trong vương phủ, chúng nhân ở gần đó lập tức chạy tới, nhìn thấy Hà Nghiêm hóa đá ở cửa, sắc mặt bi phẫn, cũng lập tức qua, tăng thêm can đảm nhìn vào trong phòng

      Sau đó bọn họ cũng muốn hét lên.

      Vương gia bọn họ, Vương gia bọn họ!

      Ánh mắt kinh ngạc của đám người, chặt chẽ chăm chú nhìn vào người của Hách Liên Dạ và Giang Ngư Ngư bên cạnh y.

      Bọn họ thế nhưng quần áo lại chỉnh tề!

      Kỳ y phục của hai người họ vẫn còn mặc ở người, lộ ra bất kỳ tấc da nên lộ nào.

      Nhưng y phục của hai người lại cực kỳ nhăn nhúm, giống như... mặc nó lăn qua lăn lại vậy.

      Hơn nữa Cửu nương ràng hơi mệt, giống dáng vẻ thần thái sáng láng của ngày thường, con mắt của hai người lại đều có chút đỏ lên, giống như tối hôm qua ngủ ngon hoặc là căn bản ngủ.

      Đủ loại dấu hiệu cho thấy ——

      Vẫn chưa ra kết luận long trời lở đất kia ở trong lòng Hách Liên Dạ mở miệng rồi.

      thanh ưu nhã dịu dang, mang theo chút ý cười vui vẻ, giống như y chỉ là chuyện vô cùng bình thường, "Đến ra mắt Vương phi tương lai ~ "

      "Bịch"!

      người quá mức kích động nên trực tiếp ngất .

      Giang Ngư Ngư bình thường chuyện lớn mật, nếu Hách Liên Dạ gì đó, nàng thường xuyên biến đổi phương thức mà phản bác cộng thêm phản kích. tại tất cả mọi người đều hi vọng nàng có thể mở miệng phen, Vương gia chỉ là đùa.

      Nhưng Giang Ngư Ngư lại ngồi ở chỗ kia tiếng nào, ánh mắt nhu thuận, hành vi cũng nhu thuận vô cùng.

      Kỳ bọn họ phải là thích Giang Ngư Ngư, người Vương gia bọn họ lựa chọn, làm sao có thể kém được?

      Last edited by a moderator: 24/5/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 63. Chúng ta thành thân
      Editor: NanaTrang

      Nhưng chuyện này quá bất ngờ, trước đó cũng có gì dấu hiệu, chẳng lẽ... Cửu nương XXXOOO Vương gia rồi.

      Mặc kệ ý nghĩ tồi tệ nào trong lòng, mệnh lệnh của Hách Liên Dạ bọn họ vẫn phải nghe theo.

      "Ra mắt Vương phi." Tiếng thỉnh an đều nhịp lập tức vang lên, đến cả thương lượng cũng cần. Mọi người đều xem hai chữ "tương lai", trực tiếp gọi Giang Ngư Ngư là Vương phi.

      Bởi vì Vương gia của bọn họ là làm, muốn kết hôn nhất định giữ đúng lời mà kết hôn!

      Trong đám người, cũng chỉ có Hà thúc luôn luôn trung thành cực kỳ nghe theo mệnh lệnh Hách Liên Dạ lại chần chờ, mấy năm nay ai dám đề cập tới, có phải Vương gia ngài ấy… quên chuyện rồi hay ?

      Trường hợp như vậy, ông cũng có cách nào nhắc nhở, Hà thúc chỉ có thể tự mình thầm xoắn xuýt, biết nên như thế nào.

      Đợi đám người này lui ra, tiếng động lớn ầm ĩ vào buổi sáng cuối cùng cũng khôi phục lại im lặng

      Cửa vừa đóng, người ngoài vừa rời , Hách Liên Dạ có chút hơi nghiêng người, chống cằm, tâm tình vô cùng tốt mà nhìn người bên cạnh.

      "Tiểu nha đầu?"

      Vươn ngón tay ra, chọc chọc người ngồi bên cạnh.

      Pia~ Tựa như có trọng tâm, coi như Giang Ngư Ngư đặc biệt thành lập tức ngã về phía sau. Chỉ là lưng ghế phía sau và Hách Liên Dạ bảo vệ nàng, cho nên vừa ngã ngửa ra, nàng lại nhào lên phái trước, tới tới lui lui lăn qua lăn lại vài vòng như vậy, cộng thêm khuôn mặt thuần lương tựa như em bé, hiển nhiên là như con lật đật.

      Hách Liên Dạ thấy cười ha ha, duỗi ngón tay ở người nàng điểm cái, đôi mắt phượng cười đến dịu dàng mê người, "Chơi vui ?"

      "..." Rốt cục cũng được giải huyệt đạo, ngay cả nhìn Giang Ngư Ngư cũng thèm nhìn y lấy cái, lập tức ngồi dậy muốn rời .

      Ầm ĩ thắng được tên biến thái này, bằng nàng tiết kiệm thời gian, ra ngoài tìm thảo dược!

      Dù sao tên nghiệt này điều tra lai lịch của nàng cũng kha khá rồi, về sau nàng cần tiếp tục chê giấu khắp nơi nữa.

      Phản ứng bình tĩnh lý trí này khiến cho Hách Liên Dạ cực kì thưởng thức, nhưng trong lòng lại có chút tư vị.

      "Tiểu nha đầu." Y muốn để cho người nào đó tối hôm qua nghe được lời thổ lộ của y quay đầu lại.

      Bước chân chưa từng dừng lại, Giang Ngư Ngư tiếp tục ra ngoài cửa.

      "Đêm nay đừng quên đến cùng ngủ nữa đấy ~ "

      "..." Hách Liên đại biến thái! Tiếp tục chạy ra ngoài.

      "Giữa trưa ăn cái gì?"

      Bước chân đột nhiên dừng lại, Giang Ngư Ngư nghiêm túc suy xét hồi, cũng tính chuyện với Hách Liên Dạ, liền đổi phương hướng, tự mình gặp đầu bếp vương phủ gọi cơm.

      mình Hách Liên Dạ lưu lại ở trong phòng, cả buổi sáng này, cuối cùng cũng đến phiên y gì cộng thêm hóa đá rồi.

      chuyện khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười thực chính là ——

      Ở trong lòng tiểu nha đầu, sức quyến rũ của y quả bằng bữa trưa.

      Vậy… bao thoại mai sao?

      Tầm mắt quét đến bọc giấy bàn, y khẽ nâng giọng, "Tiểu nha đầu, có bao đồ ăn nàng quên mang !"

      chút xíu chần chờ cũng có, Giang Ngư Ngư lập tức vòng lại phủi đất chạy về, cầm lấy bao thoại mai cất vào trong túi, nhưng vẫn nhìn Hách Liên Dạ, xoay người lại muốn rời .

      Hách Liên Dạ vươn tay ra, ngăn cản nàng mà chỉ nhét vào trong tay nàng thứ gì đó rất ấm áp, "Bên ngoài lạnh, cầm cho ấm tay."

      “...” Được rồi, biến thái nhiều quá cũng mệt, thỉnh thoảng tên nghiệt này cũng có lúc bình thường.

      Nhưng đối với chuyện tối ngày hôm qua rất buồn bực, Giang Ngư Ngư vẫn tính nhìn thẳng vào y, cầm khối đá ấm kia rời .

      Hách Liên Dạ cười liếc nhìn bóng lưng của nàng, quả nhiên, đừng là muốn gả cho y, tiểu nha đầu này căn bản là muốn nhìn thẳng y.

      Xem ra, y phải cố gắng rồi ~

      Bình tĩnh đứng dậy, Hách Liên Dạ tính theo Giang Ngư Ngư xuất môn, y muốn thành thân là đại , trước kia trong vương phủ, ai cũng cảm thấy y lấy ai đó cho nên cái gì cũng chưa chuẩn bị, tại có thể bận rộn rồi.

      *********

      Trong Tĩnh Vương phủ có rất nhiều cơ sở ngầm, cho nên tin tức kinh người Hách Liên Dạ muốn thành thân này, lâp tức bị truyền đến mỗi điện trong cung.

      Tên giả “Giang Tiểu Cửu” kia, chỉ trong buổi sáng, thành nhân vật thần bí được thảo luận nhiều nhất trong cung.

      đầu song ngọn gió, bản thân Giang Ngư Ngư cũng rất bình tĩnh, nghe hôm nay Hà Nghiêm xuất phủ làm việc, cho nên muốn theo ra ngoài.

      Tâm tư muốn khóc Hà Nghiêm cũng có, nhưng lại dám cự tuyệt vị Vương phi tương lai mà Vương gia muốn thành thân này, đành phải sầu mặt mang theo Giang Ngư Ngư xuất môn.

      Tương đối khiến cho ngạc nhiên chính là, hôm nay Giang Ngư Ngư rất ít , có ý định bắt nạt , chỉ là đường cực kỳ chuyên tâm, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào mặt đất.

      Hôm nay, Hà Nghiêm xuất môn là làm việc tư, hai người liền cùng nhau đến khu chợ náo nhiệt, mà mỗi lần nhìn thấy hiệu thuốc, Giang Ngư Ngư đều vào nhìn xem lát.

      Sau cùng, vẫn là Hà Nghiêm nén được tò mò, “Vương, Vương phi...”

      “Goi tôi là Cửu nương.”

      Như vậy sao được, cho dù về sau Vương phi cũng là chủ tử của , nhưng đương nhiên vẫn càng phải nghe theo Vương gia !

      chuẩn bị tiếp tục kêu “Vương phi”, vẻ mặt của Hà Nghiêm đột nhiên khẽ biến ngừng miệng lại, dám mạo phạm kéo tay Giang Ngư Ngư, đành phải nghiêng mình che trước mặt nàng, thấp giọng , “ đến bên kia trước.”

      Bên kia là ai, có thể khiến cho Hà Nghiêm kiêng kị như thế?

      Là đối thủ mất còn của Hách Liên Dạ?

      Nhưng lúc trước biết thực lực của tên nghiệt kia thôi, tại hoàn toàn hiểu y lợi hại như thế nào. Nàng có chút tin, đối với Hách Liên Dạ mà , đời này còn tồn tại loại sinh vật “đối thủ mất còn” sao.

      Loại người mạnh mẽ đến biến thái trăm năm khó gặp này, có khả năng có người thứ hai ở Nguyệt Loan quốc đâu nhỉ.

      Vậy đó là ai?

      Tò mò nhìn xung quanh phen, Giang Ngư Ngư phát bên kia là cửa hàng bán trang sức, nhìn cửa biển trang trí, hẳn là tuyến đường cao cấp, khác mấy với các cửa hàng xa xỉ ở đại.

      tại, có hai nhóm thị vệ đứng ở trước cửa, tất cả đều là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm trang, khí thế lẫm liệt.

      dạo phố thôi mà, lại còn mang theo nhiều thị vệ như vậy xuất môn.

      Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, Giang Ngư Ngư cảm thấy người này phải là cường đại, mà là cực kỳ thích ra vẻ ta đây.

      Cảm thấy nhàm chán muốn thu hồi tầm mắt, trong tiệm trang sức lại đột nhiên có đám người ra.

      Người dẫn đầu vóc dáng cao gầy, cả người mặc áo bào màu đen, viền cổ tay áo và vạt áo có hoa văn màu bạc tối, lúc ống tay áo lắc lư lập lòe ánh sáng tối, cho dù vẫn chưa thấy bộ dạng người này, nhưng tự dưng lại bắt đầu cảm thấy ớn lạnh.

      Lòng hiếu kỳ lại lập tức ào tới, tại Giang Ngư Ngư muốn biết bộ dáng của người này như thế nào, nhưng lại cúi đầu, rất cẩn thận mà bưng hộp gấm màu vàng nhạt ước chừng cao nửa thước ở trong tay.

      Sau lưng , vây quanh đám người sắc mặt khẩn trương lại nịnh bợ, tất cả đều cúi nửa người, thái độ cung kính.

      Xem ra đồ trong hộp gấm này cực kỳ quan trọng, người đàn ông này ràng thân phận tầm thường, lại muốn đích thân nâng niu trong tay.

      Thần sắc Hà Nghiêm cổ quái, giống như là vội vã muốn rời , Giang Ngư Ngư cũng có ý dừng lại, chỉ là vừa vừa quay đầu nhìn xung quanh.

      Đáng tiếc là, người đàn ông kia vẫn ngẩng đầu lên, nhưng chắc chắn có thể khiến cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh, cho dù là trong tình trạng vội vàng ngẩng đầu lên, nhưng quanh thân lại tản ra khí tràng xa cách người lạ chớ tới gần, chỉ là mọi người lại đường im bặt như ve sầu mùa đông, ai cũng có cách nào xem tồn tại của .

      Vậy tuyệt đối phải chỉ là vì thân phân của , bởi vì Giang Ngư Ngư căn bản biết là ai, bởi vì xuất của người đàn ông này, cũng cảm thấy có chút khẩn trương.

      Chẳng qua.... toàn bộ đè nén trầm trọng trong bầu khí này, là vì hộp trang sức cực trong tay người đàn ông kia.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Chris thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 64. Hình như Vương gia ăn dấm chua (1)
      Editor: NanaTrang

      Khoảng cách quá xa nên nhìn ràng, nhưng thứ đó có lẽ là sợi dây chuyền, sợi tơ màu đỏ được người đàn ông kia quấn ở đầu ngón tay, bông tai Phỉ Thúy đung đưa qua lại theo bước chân của ta, bay vút ở trong trung.

      Ánh mặt trời chiếu rọi xuống, bông tai kia càng lúc càng xanh biếc lóng lánh, khiến cho cảnh tượng này nhìn rất sinh động.

      Trang sức kia người đàn ông đó tuyệt đối mang, có lẽ là vừa mới mua, muốn tặng cho người khác.

      "Vương... Cửu nương."

      Rất thần kỳ, ban nãy Hà Nghiêm vẫn cứ khăng khăng gọi nàng là Vương phi vậy mà lại sửa miệng, hơn nữa còn đè thấp thanh, giống như sợ người ta nghe thấy vậy.

      Thu hồi tầm mắt, lại liếc nhìn phản ứng kỳ quặc của Hà Nghiêm cái, tại Giang Ngư Ngư càng muốn biết người đàn ông kia là ai rồi.

      Chỉ là tình hình trước mắt, người này hiển nhiên có quan hệ ít với Hách Liên Dạ, về sau nhất định có cơ hội gặp lại

      Lúc nào cũng quay đầu lại khiến người ta mệt mỏi, huống hồ bọn họ cũng cần phải rẽ qua đường khác, Giang Ngư Ngư tiếp tục bát quái ngoái đầu lại nhìn nữa, theo Hà Nghiêm chuyển qua con đường khác.

      Nàng có nội lực, đương nhiên có năng lực mắt thấy sáu đường tai nghe tám hướng, cho nên nàng biết, trong tích tắc nàng xoay người, dường như nhận ra được cái gì đó, người đàn ông vẫn luôn cúi đầu ở nơi xa đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng của nàng.

      "Hà Nghiêm, người đó là ai vậy?"

      Hà Nghiêm úp úp mở mở mà trả lời, chỉ là giọng điệu có chút cổ quái, "Đó là Thái tử gia đương triều."

      "À...." ra là em của Hách Liên Dạ, tám phần là tranh giành quyền vị trong hoàng tộc, dẫn đến em trong nhà cãi cọ nhau.

      Giang Ngư Ngư đối với tiết mục này hứng thú nhiều lắm cho nên hỏi nữa, ban nãy còn đối với người đàn ông kia có chút tò mò giờ hết sạch .

      Thấy nàng hỏi nữa, Hà Nghiêm tựa hồ thở phào hơi, muốn nhắc nhở nàng câu nhưng lại vẫn mở miệng được.

      dạo cả buổi sáng ngày hôm đó, Giang Ngư Ngư thu hoạch rất phong phú, lúc hồi phủ, trong tay nàng và Hà Nghiêm cầm đống dược liệu.

      Chỉ là những dược liệu này, có phần là mua ở trong hiệu thuốc, có phần là "cỏ dại" ai muốn nàng hái ở ven đường. Hà Nghiêm biết nàng muốn làm gì, dù sao vị này cũng chính là Vương phi tương lai mà chủ tử nhà lựa chọn, tuy cảm thấy chuyện này rất huyền ảo, nhưng chủ tử cũng là do nàng hầu hạ, đối với mệnh lệnh của nàng có chút dị nghị.

      Lúc hồi phủ, vẫn chưa tới thời gian dùng bữa trưa.

      Chỉ là trong thời gian chờ đợi đó, cũng đủ để cho nàng nấu chế dược liệu, cho nên đem mấy thứ đó để ở trong phòng, Giang Ngư Ngư lại xuất môn lần nữa, tìm Bạch tiên sinh.

      Ngày hôm qua lúc bơi qua hồ sâu kia, nàng nhìn thấy đại môn màu đỏ có ổ khóa hình dáng kỳ quái, xem ra phải là đồ vật bình thường, nếu lấy được chìa khóa, nàng muốn biết phải có năng lực như thế nào mới có thể mở được nó.

      Cổ đại có Bách Khoa, nàng liền tìm Bạch tiên sinh học thức uyên bác, có thể hướng dẫn tra cứu tương tự với nhà sách, muốn nhờ giới thiệu vài quyển sách về phương diện này

      Bạch tiên sinh có dáng vẻ của người đọc sách tiêu chuẩn, lịch nho nhã, nhất cử nhất động đều khách khí giữ lễ.

      Nhưng khi nghe thấy tiếng đập cửa mở cửa, nhìn thấy người tới là Giang Ngư Ngư, lại cả kinh suýt nữa nhảy dựng lên.

      "Vương, Vương phi?"

      ‘Lẹt xẹt lẹt xẹt’ lủi về phía sau xa, sau khi chính hiểu được hành động này quá luống cuống xấu hổ ho khan hai tiếng, nhưng vẫn dám trở lại chỗ cũ.

      "Vương, Vương phi, Vương gia đợi người cả buổi sáng, tại, tại sao người..."

      oan quá!

      từng có nhiều ngày, phát Vương gia đặc biệt thích nhìn , lúc thỉnh thoảng gặp ở đường, lúc nào Vương gia cũng ném ánh mắt có ý sâu xa về phía .

      Lúc ấy còn tưởng rằng Vương gia là suy nghĩ chuyện quan trọng, trong lúc vô ý ánh mắt rơi vào người , cũng coi là quan trọng, thẳng đến buổi sáng hôm nay ——

      Vương gia thích Cửu nương?

      Tiếp tục suy nghĩ về ánh mắt " mến" mấy ngày nay của Vương gia... Mẹ ơi, phải là vì dẫn Cửu nương tham quan Vương phủ mà chọc cho Vương gia ghen tị đấy chứ.

      Ai có thể ngờ được, vị Vương gia vừa có mỹ mạo lại mạnh mẽ đến mức trời giận người oán kia của bọn họ, kỳ thùng dấm chua chứ?

      Nhưng lời "rất bất kính" này, Bạch tiên sinh chỉ dám thầm ở trong lòng chứ dám ra ngoài miệng.

      Giang Ngư Ngư nghĩ nhiều, còn tưởng rằng bị lễ pháp trói buộc, cực kỳ kiêng kị chuyện nam nữ đơn độc chung phòng.

      Cho nên nàng cũng vào cửa, chỉ đứng ở trong sân muốn mục đích mình đến đây tìm .

      Nhưng nơi Bạch tiên sinh lùi về phía sau là bên cạnh cửa sổ, dư quang khóe mắt tức khắc nhìn thấy tổng quản Hà thúc dẫn theo đội người dọc theo đường mòn.

      Vòng qua đường mòn, phải là qua cửa phòng của sao?

      Bạch tiên sinh hoảng sợ, nghĩ đến biết thùng dấm chua của Hách Liên Dạ có lớn hay . làm tặc cũng chột dạ, vội vàng nhảy tới trước cửa kéo Giang Ngư Ngư vào trong phòng, "Mau vào mau vào!" Để cho Hà thúc thấy, vậy nguy rồi!

      Biết Bạch tiên sinh là người thành , cho nên Giang Ngư Ngư cũng phản kháng, hoàn toàn mù mịt bị kéo vào phòng.

      Đóng chặt cửa phòng, Bạch tiên sinh xui xẻo còn chưa kịp thở phào hơi lại nghe thấy giọng của Hà thúc, "Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh có ở đây ?"

      Cứu mạng với ——

      Bạch tiên sinh thầm đấm ngực giậm chân, tay chân cũng dám nhàn rỗi, vội vàng kéo Giang Ngư Ngư muốn nhét nàng vào trong tủ quần áo.

      "..." Lúc này Giang Ngư Ngư có điểm minh bạch, chỉ là lời nào, nàng cũng phải là làm chuyện gì ám muội…

      Nhưng cổ nhân nhiều quy của, mà trước kia Bạch tiên sinh cũng giúp nàng rất nhiều việc, tại thấy khẩn trương như vậy, nàng cũng phối hợp phen!

      Tuy chui vào trong tủ quần áo nhưng đối thoại ở bên ngoài lại nghe rất ràng, cực kỳ khéo léo chính là, mục đích của Hà thúc và nàng giống nhau, đều là tới muốn nhờ Bạch tiên sinh giới thiệu sách.

      Mà thể loại giới thiệu, thực ra là giới thiệu kiểu dáng phục sức của Nguyệt Loan quốc.

      Hà thúc muốn thiết kế y phục cho mình? là thích chưng diện.

      Giang Ngư Ngư ở trong tủ quần áo nghe rất say sưa, nhưng ngay sau đó, nàng chợt nghe thấy tiếng ván gỗ nứt rất , đến vô cùng có duyên.

      phải chứ...

      Tủ quần áo của Bạch tiên sinh là loạn có phân ngăn, tại nàng ôm chân cuộn người ở trong ngăn lớn nhất.

      Ngăn này là dùng để đặt chăn đệm, cho dù chăn dầy cũng quá nặng, cho nên khả năng chịu lực của tấm gỗ này….

      Đột nhiên phải chịu đựng trọng lượng nặng hơn mười mấy cân, tấm ván gỗ liền "rắc rắc", "rắc rắc" mà liên tục vang lên.

      "Tiếng gì vậy?" Hà thúc cảnh giác ngẩng đầu lên, trong tủ quần áo có người?

      Bạch tiên sinh vẫn chưa kịp viện cớ, đột nhiên tiếng "rắc rắc" lại vang lên, sau đó... "ầm ầm"!

      Tấm ván nứt ra làm hại cả tủ quần áo đều tan tác, cũng may Giang Ngư Ngư phản ứng nhưng nên ngã mặt đất, nhưng đầu lại bị tấm ván đập xuống

      "Vương phi!"

      Giang Ngư Ngư gì mà chỉ xoa xoa đầu có hơi choáng quáng, tầm mắt mơ hồ lại nhìn thấy sắc mặt Bạch tiên sinh tái mét, vẻ mặt hoảng sợ lui về phía sau.

      Xong rồi xong rồi, lần này nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa sạch!

      Bạch tiên sinh càng nghĩ càng sợ, ngừng lui về phía sau, lập tức sắp va vào bình hoa lớn ở phía sau.

      "Phía sau có bình hoa!" Giang Ngư Ngư vội vàng nhắc nhở , nhìn bộ dáng hốt hoảng Bạch tiên sinh, liền muốn kéo người về.

      Bởi vì quá khiếp sợ với phương thức Giang Ngư Ngư xuất , Hà thúc vẫn có chút phản ứng kịp. Thấy Giang Ngư Ngư muốn chuyển động, ông liền theo bản năng muốn đỡ lấy nàng, miễn cho nàng sau khi choáng váng đầu lại đứng vững, đụng tới đụng lui.
      Last edited: 27/5/15

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 65. Hình như Vương gia ăn dấm chua (2)
      Editor: NanaTrang

      người vội vã hướng về phía trước, người nôn nóng vươn tay ra kéo, hai lực hoàn toàn tương phản tạo thành kết quả ——

      "Roẹt"!

      Khi Hách Liên Dạ chạy tới, đầu tiên là nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách ràng này.

      Y nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hà thúc, lo lắng Giang Ngư Ngư xảy ra chuyện gì, mới lập tức chạy tới đây.

      tay áo bị kéo rách đoạn, Giang Ngư Ngư hoàn toàn cho là quan trọng, phần bị rách cũng chỉ lộ ra cổ tay, đối với người đại mà , lộ ra đoạn cổ tay cũng chẳng to tát gì... Chẳng lẽ cổ tay muốn lộ là thể lộ à?

      Giữ chặt Bạch tiên sinh kinh hồn bạt vía, Giang Ngư Ngư vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy cổ tay của mình có cái bớt màu hồng kích cỡ bằng ngón tay, vẫn là hình trái tim cực kỳ đặc biệt.

      Khi nàng tỉnh lại ở bên hồ phát cái bớt này, lúc ấy chỉ cảm thấy rất khác biệt, mà lúc này ——

      Hách Liên Dạ vẫn có động tĩnh gì, nhưng Hà thúc lại giống như gặp quỷ, nhìn chằm chằm vào cái bớt kia của nàng. Tầm mắt cứng ngắc cố sức di động, nhìn Bạch tiên sinh dường như rất được Giang Ngư Ngư quan tâm vừa mới đứng vững lại, lại nhìn sang Hách Liên Dạ dường như hề ăn dấm chua cũng hiểu lầm, chỉ cười nhạt nhưng tầm mắt lại chú ý tới mình Giang Ngư Ngư…

      Rầm! Trước mặt Hà thúc bỗng tối sầm, ngã xuống đất.

      Năm nay Hà thúc qua bốn mươi, ở cổ đại, tuổi như vậy cũng có thể ôm cháu, cũng có thể được tính là "người già".

      Cho nên ông đột nhiên té xỉu, khiến mọi người cực kì lo lắng.

      Được đại phu cẩn thận kiểm tra, Giang Ngư Ngư cũng lo lắng mà tự mình nghiệm chứng, kết luận đều giống nhau —— thân thể Hà thúc có bất luận vấn đề gì, chỉ là bị hoảng sợ cho nên tạm thời ngất xỉu.

      Hoảng... sợ?

      Giang Ngư Ngư thay y phục, tại lại hơi kéo tay áo lên, nhìn chằm chằm vào cái bớt cổ tay.

      Hà thúc là bị cái bớt này dọa ngất?

      Chẳng lẽ... Từ cái bớt này, Hà thúc biết thân phận của khối thân thể này?

      Mờ mờ ảo ảo, Giang Ngư Ngư có chút bất an.

      Con cổ đại đều được nuôi ở trong khuê phòng, giống như thân thể này có bớt ở chỗ này, đều là bí mật cực kỳ riêng tư. Nếu Hà thúc biết cái bớt hình trái tim này, khả năng duy nhất là chủ nhân thân thể này rất có thể bắt nguồn từ Hà thúc hoặc là Tĩnh Vương phủ.

      Nhưng nhìn phản ứng của Hách Liên Dạ, lại như hoàn toàn nhận ra cái bớt này.

      nghĩ ngợi người nào đó đến đối diện, hỏi cũng thèm hỏi liền tự ý ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt cũng cực kỳ "vô lễ" nhìn cổ tay nàng.

      "Rất đẹp." Giọng mang theo nụ cười lớn khen ngợi.

      Giang Ngư Ngư kéo tay áo xuống che lại, "Vương gia, lời này của rất giống kẻ vô lại."

      "Bổn vương là dáng vẻ của mình rất đẹp."

      Giang Ngư Ngư: "..."

      Bật cười nhìn nàng gì, lần này Hách Liên Dạ càng khách khí, trực tiếp kéo tay nàng qua, nhưng trước khi nàng đánh tới lại đột nhiên buông ra.

      Cúi đầu nhìn, Giang Ngư Ngư phát cổ tay có thêm chiếc lắc tay.

      Lắc tay này là dùng loại cây có thể bình tâm an thần đặc biệt của Loan Nguyệt quốc để làm thành. tại là đầu mùa xuân, loại cây này vốn khó tìm, cộng thêm cây cối mặc dù là màu xanh, nhưng nông sâu lại giống nhau. Mà cái lắc tay nàng, ràng được chọn lựa qua, đều thống nhất màu sắc, càng khó hơn chính là, màu xanh này còn rất xứng với y phục ngày hôm nay của nàng.

      Tuy nhiên phải là đồ vật đắc đỏ gì, nhưng ràng lại rất có tâm tư.

      "... Cám ơn." Lúc bình thường tên nghiệt này cũng tệ.

      "Cảm ơn cái gì, dù sao cũng phải là bổn vương mua."

      "..." Đây là do y cướp được?

      "Là tự tay bổn vương làm."

      "..." Tự tay làm, quà tặng này ràng càng dụng tâm hơn, nhưng Giang Ngư Ngư nhìn khuôn mặt cười đến mê người của tên nghiệt này, làm sao cũng muốn ra lời cảm ơn thành này.

      Nàng cố ý , "Vương gia tặng quà như vậy cho người ta sao?"

      Hách Liên Dạ lại cười càng lưu manh hơn, "Tiểu nha đầu, nếu nàng muốn đòi, cả người bổn vương cũng là của nàng."

      "..." Sao vẫn nhớ giáo huấn vậy nhỉ, về sau tuyệt đối nên đấu võ mồm với y!

      Có thế lại tên nghiệt này, vậy nhất định cũng thể tính là người địa cầu rồi.

      đến người địa cầu... Giang Ngư Ngư đột nhiên rất nhớ nhà, bởi vì nàng có người họ ở địa cầu mạnh mẽ đến mức ai tin tưởng ấy, cho dù có ngoại tình tiêu chuẩn loài người, nhưng vẫn bị mọi người nhất trí cho rằng ấy đến từ ngoài hành tinh…

      Nàng rất muốn biết, nếu họ ngoài hành tinh của nàng chống lại Hách Liên biến thái này, vậy ai thua ai thắng đây.

      Hơn nữa... hiệu quả của hoàn cảnh kia chính là Star Wars* sao? (* Tinh cầu đại chiến)

      "Suy nghĩ cái gì vậy?" Hiếm khi nhìn thấy tiểu nha đầu này xuất thần ngẩn người, Hách Liên Dạ có chút tò mò.

      "..." Giang Ngư Ngư hung hăng đem đáp án "Nghĩ đến họ của tôi" quá sức bình thường này nuốt vào trong bụng, chơi xỏ cười ngọt tiếng, "Nghĩ đến người đàn ông khác."

      Hách Liên Dạ dịu dàng mỉm cười, "Ta ở ngay bên cạnh nàng thế này sao lại còn nghĩ đến ta?"

      Giang Ngư Ngư bị y đánh bại, "Ai nghĩ đến chứ!" Da mặt quá dầy rồi!

      " chút cũng nghĩ đến?"

      " chút cũng nghĩ đến!"

      Hách Liên Dạ thở dài tiếng, "Quả nhiên người động lòng trước chịu thiệt thòi, có lúc nào là bổn vương nhớ tới nàng, còn lại nàng hề nhớ đến bổn vương dù chỉ chút."

      chỉ là bị y đánh bại, Giang Ngư Ngư còn cảm thấy mình thua cực kỳ vô lực, "... Vương gia, rốt cuộc tại sao lại buồn nôn đến như vậy chứ..."

      "Lời ngon tiếng ngọt tích lũy hơn hai mươi năm có chỗ ," y đột nhiên nghiêng người về phía trước, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nhắn của nàng, con ngươi đen sáng quắc, mơ hồ có tình ý lưu động, " tại cuối cùng cũng có cơ hội với người mình động lòng rồi."

      Sắc đẹp trước mắt vốn là dụ hoặc cực lớn, hơn nữa người đàn ông khăng khăng bày ra khuôn mặt nghiệt này lại thổ lộ với mình, còn dùng phương thức trắng trợn như vậy...

      Giang Ngư Ngư thừa nhận, đây thực là khảo nghiệm rất lớn.

      "... thích tôi?"

      "Đúng."

      "Vì sao?"

      Ngữ khí dịu dàng, nhưng ánh mắt Hách Liên Dạ lại cười đến ý vị thâm trường, nhìn thế nào cũng cảm thấy... cực kỳ phúc hắc!

      "Bổn vương thích nàng... dịu dàng hiền thục đoan trang thẹn thùng nghe lời, lại hề ngoan ngoãn."

      "..." Đây là mượn cơ hội "thổ lộ" mà mắng nàng sao?

      Mắt phượng đứng đắn hơi nhếch lên, Hách Liên Dạ lại có bản lĩnh được những lời tình ý triền miên như vậy, "Khẩu vị của biến thái, lúc nào cũng tương đối quái dị."

      "..." Sức chiến đấu của biến thái, cũng rất là cường đại! Nàng đấu lại y!

      Nếu tiếp tục với y nữa, Giang Ngư Ngư cảm thấy mình bị đả kích đến chết. Dời tầm mắt muốn tìm chút việc làm, lại phát Hà thúc ở giường tỉnh lại, chỉ là ngờ mở mắt ra, con ngươi dưới mí mắt xoắn xuýt loạn chuyển.

      Chú ý tới tầm mắt của Giang Ngư Ngư, Hách Liên Dạ cũng nhìn về phía giường, "Hà thúc."

      "..." Nhiều năm qua luyện thành thói quen, khiến cho Hà thúc có cách nào kháng cự lại được mệnh lệnh của Hách Liên Dạ. Cho dù chỉ bị điểm tên, ông cũng lập tức mở mắt giả bộ ngủ nữa.

      Nhưng mà... màn trước khi ngất xỉu kia, cũng đủ để đả kích ông. Sau khi tỉnh lại, ông còn vừa vặn nghe thấy mấy câu đối thoại của Vương gia và Vương phi, trong lúc này sắc mặt...

      Mở mắt ra nhìn hai người, Hà thúc bi thương hô tiếng, hai mắt khẽ nhắm lại.

      Ôi chao? phải là ngất xỉu nữa chứ?

      Hà thúc cực kỳ thất vọng, nếu có thể ngất xỉu lần nữa, hạnh phúc biết bao!

      có biện pháp, ông đành phải nhận mệnh bất hạnh mà ngồi dậy.

      Hách Liên Dạ vươn tay ngăn ông lại, "Đại phu ngươi cần phải nghỉ ngơi nhiều, nơi này có người, cần phải gấp gáp ngồi dậy."
      Last edited by a moderator: 28/5/15
      Abby, Chrisxuxubungbu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 66. Thận phận của Ngư Ngư (1)

      Editor: lactinhpham

      Beta: NanaTrang

      Giang Ngư Ngư im lặng liếc y cái, hi vọng có thể tăng thêm chút cảm giác tồn tại “người ngoài” là nàng.

      Hách Liên Dạ đâu thể nào xem nàng? Cười cười liếc nàng cái, “Tất cả mọi người đều thuộc về nàng rồi, còn có bí mật gì cần phải giấu diếm nàng chứ?”

      “….” Hà thúc nhắm mắt lần nữa, liền ngã xuống nằm giường. Ôi? Tại sao lại ngất xỉu được nữa chứ?

      Từ khi nào thần kinh của ông lại kiên cường dẻo dai như vậy rồi!

      Nhưng thần kinh của Giang Ngư Ngư lại càng ngày càng yếu ớt, khéo miệng hơi co giật, túm lấy y phục của y kéo đến bên cạnh, “Tất cả mọi người đều thuộc về tôi?”

      “Chuyện này, tối hôm qua phải có kết quả rồi sao?”

      “…..” Y còn dám nhắc đến tối hôm qua!

      Giang Ngư ngư bắt đầu nghiến răng, “Được, nếu như vậy, nên nghe theo lệnh của tôi, tại đập đầu vào tường trăm cái !”

      Tên nghiệt này rất phúc hắc, Giang Ngư Ngư tin y tự mình hại mình, chắc chắn có cách tìm cớ cự tuyệt.

      nghĩ tới nàng vừa dứt lời, Hách Liên Dạ hai lời lập tức xoay người tới trước tường, làm bộ muốn đập vào tường .

      Ngược lại Giang Ngư Ngư bị y làm cho hoảng sợ, liền vội vàng kéo y lại, “ làm gì thế?”

      “Nương tử tương lai bảo ta đập đầu vào tường~” Trong đôi mắt kia ràng có chút ý cười, nhưng Hách Liên Dạ còn có bản lĩnh mặt đổi tim đập ra lời ai oán này.

      “……” tại lại thành Giang Ngư Ngư tiến thoái lưỡng nan, nàng cũng thể để cho y thực đập đầu vào tường? Đập hết trăm cái, chết cũng phải mất nữa cái mạng.

      “Thôi, hôm nay có hứng thú xem đập tường, sau này hãy !” Giang Ngư Ngư rất có phong độ đại gia.

      Nhưng Hách Liên Dạ lại làm như nghe thấy lời của “đại gia” , “Tiểu nha đầu, nàng đau lòng cho ta sao?”

      “……” Nàng tương đối muốn đánh y hơn.

      Giang Ngư Ngư nhịn được mà chớp chớp đôi mắt to vô tội, nở nụ cười ngọt ngào, “Kỳ xem đập tường cũng rất tốt, Vương gia vẫn nên đập đầu vào tường .”

      đập nữa!” Thẳng thắn cự tuyệt, Hách Liên Dạ thu hồi ý cười, bí hiểm liếc nhìn nàng cái.

      “Tại sao?”

      “Bởi vì tiểu nha đầu nàng đành lòng để ta đập, chỉ mạnh miệng vậy thôi,” Hách Liên Dạ cưng chìu cười tiếng, “Ta thích nàng như thế, đương nhiên phải biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì chứ.”

      “……” Trong đầu sấm sét vang dội trận, da gà đều nổi hết cả lên. Giang Ngư Ngư chịu nổi bực mình đứng lên, tên nghiệt này thực quá biến thái rồi.

      Đồng dạng chịu nổi, còn có Hà thúc đáng thương.

      Hà thúc có nội lực cho nên ông nghe thấy hai người đứng trong góc cái gì, nhưng nhìn thấy Vương gia hề bài xích đứng gần phụ nữ mà thản nhiên đứng bên cạnh Cửu nương như thế, thậm chí mặt còn luôn mang theo nụ cười mê người hề có ý dọa người bỏ chạy.

      Ông lại nhớ đến bí mật kinh thiên động địa được phát trước khi té xỉu.

      việc biến hóa khôn lường, khiến người
      Ta đau khổ!
      Trong khi Hách Liên Dạ cùng Giang Ngư Ngư chuyện “ nhàng”, Hà thúc thử rất nhiều lần, ý đồ muốn ngất xỉu nhưng rất tiếc lại có lần nào thành công.
      Hà thúc đáng thương tuyệt vọng.
      Cam chịu số phận thở dài tiếng, ông ho tiếng “Vương gia”
      “Ừm”. Tùy ý lên tiếng ý bảo ông có thể .
      “Vương gia” Hà thúc dường như nghe hiểu, lại kêu y tiếng.
      Thực ra ý của Hà thúc rất ràng, nhất định là có chuyện muốn riêng. Từ trước đến nay Giang Ngư Ngư xem mình là “Vợ” vương phủ, cho nên rất tự giác mà tránh .
      Hách Liên Dạ lại cho , duỗi cacnh1 tay ra kéo người trở về, “Đây là người bổn vương muốn lấy”
      “…..” Bây giờ bổn nương muốn chém người, Giang Ngư Ngư cực kỳ kiên định mà suy nghĩ ở trong lòng.
      Khóe miệng Hà thúc co rút, ra ông cũng biết, khi Vương gia làm. Buổi sáng y muốn lấy Cửu nương, vậy chính là nghiêm túc muốn thành thân, cho dù khắp thiên hạ đều đồng ý y cũng đổi ý định, nhưng mấu chốt là….
      “Vương gia, vừa nãy tiểu nhân vừa thấy cái bớt của Cửu…Cửu tiểu thư, mới phát , nàng là người quen.”
      Cố gắng muốn chuyện vòng vò, lời này của Kỳ thúc nghe kỳ quái.
      Nhưng mà xưng hô từ “Cửu nương” thành “Cửu tiểu thư”, cũng đả giải thích vấn đề.
      Khóe miệng Giang Ngư Ngư co rút, ra nàng đoán trúng, chỉ là việc xảy ra rồi, tại nàng chỉ có thể bình tĩnh, trước tiên phải biết thân thể này rốt cuộc là có thân phận gì mới được.
      trường chỉ có Hách Liên Dạ là bình tĩnh nhất, giống như chuyện liên quan đến mình hỏi,” Quen thế nào?”
      “….Rất quen thuộc!”
      Hách Liên Dạ đột nhiên cười tiếng, “Trừ mấy người các người ra, rất quen thuộc với bổn vương đều phải là người”
      “…..” Giang Ngư Ngư đầy hắc tuyến gì, Hách Liên biến thái thực danh xứng với thực.
      Hà thúc lại cảm thấy lời này đúng là , nhưng mà….” Người quen này là…là ngoại lệ”
      đến mức này, lòng hiếu kỳ của Giang Ngư Ngư hoàn toàn bị treo lên, Hách Liên Dạ vẫn là bộ dạng liên quan đến mình như cũ.
      Giang Ngư Ngư nhớ lại câu hỏi lúc trước, nàng hỏi nếu như nàng là nội ứng của đối thủ mất còn của y phái tới, y phải làm thế nào. Dựa vào câu ,” Bổn vương chỉ có thể để sáng mai mới bắt đầu thích nàng”này của Hách Liên Dạ biết, suy nghĩ biến thái này, đúng là thể dùng lối suy nghĩ của người thường để suy đoán….
      Bất kể nàng là con cháu nhà ai, Vương gia y vẫn cứ thích, ai dám phản đối chứ?
      ra….có đúng là….
      Hà thúc lau mồ hôi lạnh, ấp a ấp úng , “Vương gia, việc này lâu lắm rồi, có thể ngài nhớ , hoàng thượng…..từng chỉ hôn cho ngài”
      Hả? Khóe miệng Giang Ngư Ngư lại co rút lần thứ hai, cảm thấy việc càng ngày càng ổn.
      Nhưng nhìn dáng vẻ của Hà thúc, việc đơn giản giống như nàng nghĩ.
      Quả nhiên, Hách Liên Dạ hoàn toàn nhớ tới việc này, nhưng nhìn đôi mắt kia của Giang Ngư Ngư, cũng tùy ý cười tiếng, “ Hai chúng ta có hôn ước? Tiểu nha đầu, chúng ta có duyên.”
      Hà thúc run rẩh cái, Vương gia, ngài đừng cao hứng quá mức, ta vẫn chưa đến trọng điểm đâu!
      “Nhưng, nhưng mà về sau, vương gia ngài lại khiến cho hoàng thượng hủy bỏ hôn ước này rồi….”
      thanh ngừng lát, Hách Liên Dạ bình tĩnh tiếp tục cười,” Có lẽ biến đổi bất ngờ, duyên phận rung động đến tâm can.”
      “…….” còn biết xấu hổ chút nào sao?
      Giang Ngư Ngư gì mà trừng y, vốn muốn , nhưng nhìn bộ dáng sắc mặt kỳ quái của Hà thúc, ràng còn có trọng điểm chưa .
      Hách Liên Dạ hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, tiếp tục đùa giõn với Giang Ngư Ngư nữa, xoay người ngồi xuống, “ Còn gì nữa, hết ra
      “….Là, Cửu….Cửu tiểu thư vốn là Cửu tiểu thư nhà Trình đại nhân, năm đó bởi vì Vương gia hủy hôn, Trình đại nhân dưới cơn nóng giận mà gia nhập phe Thái tử, tại ông ta là tâm phúc của Thái tử gia. Nghe tháng giêng năm nay, Trình đại nhân muốn….gả con có tài mạo song toàn, thơ từ ca phú tinh thông mọi thứ, vũ kỹ* thiên hạ vô song….cũng là con ông ta đắc ý cho Thái tử gia” (*kỹ thuật múa).
      “……” Cái khác nàng có cách nào nghiệm chứng, nhưng quần áo cổ đại đều rộng thùng thình, Giang Ngư Ngư thầm hoạt động chân chút.
      đại nàng cũng từng học chút quyền cước, cơ thể linh hoạt hơn so với người bình thường rất nhiều, cho nên trước kia cũng để ý cho lắm, lúc này Hà thúc như vậy….
      tại nàng thấy khối thân thể này, dường như rất dẻo dai.
      Quả nhiên, Hà thúc run rẩy ngẩng đầu, “Con trong nhà mà Trình đại nhân đắc ý nhất chính là…..Cửu tiểu thư Trình phủ Trình Ti Nghiên”
      “……” quá huyền ảo rồi, Giang Ngư Ngư yên lặng mà khóe miệng co rút.
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      WinterChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :