1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 30: Cắm trại ở Hương Sơn

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn
      #000000;


      #000000; Kết quả sau  khi say rượu chính là, đầu đau muốn nứt ra.. Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại chính là buổi trưa ngày thứ hai  , vuốt vuốt đầu có chút đau, mơ mơ màng màng nhìn chút bốn phía, hét lên: "Đỗ Quyên. . . . . ."

      #000000; Đỗ Quyên ứng tiếng bước vào, đem canh giải rượu sớm chuẩn bị xong đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, sau đó dùng loại ánh mắt tinh tinh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đem chén đưa cho Đỗ Quyên, bị loại ánh mắt thăm dò của nàng ấy có chút kì lạ.

      #000000; "Nhìn cái gì vậy, tại mới phát tiểu thư nhà em là mỹ nữ sao!" Dạ Nguyệt Sắc đá lông nheo, miễn cưỡng bắt đầu rời giường.

      #000000; Đỗ Quyên méo miệng thu hồi lại ánh mắt thăm dò, tiểu thư nhà nàng  dáng dấp rất đẹp, nhưng phải tài hoa lại có tài hoa, muốn hiền tuệ lại hề hiền tuệ, cho nên Đỗ Quyên uất ức, tại sao quen biết với tiểu thư đều là tuấn mỹ  nam tử chứ.

      #000000; À quên mất, Vương công tử đưa thiệp mời tới. Đỗ Quyên đem thiệp mời đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, vừa : "Tiểu thư, Vương công tử của Vương Thượng thư phủ đưa tới."

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc nhận lấy mở ra, ba ngày sau dã ngoại ở Hương Sơn? Vậy cũng được tệ, mắt Dạ Nguyệt Sắc khẽ di chuyển, dù sao cũng rất nhàm chán, nhưng chỉ có và nàng? Có thể rất kỳ quái hay ?

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc đem thiệp mời để lên bàn, tìm Nguyệt Nguyệt? Hình ảnh say rượu hôm qua dần dần nổi lên, nàng nhớ nguyên nhân là cái gì, nhưng nàng giống như là cường hôn người ta, mặt Dạ Nguyệt Sắc lại thoáng qua tia đỏ ửng thẹn thùng.

      #000000; "Tiểu thư, người thoải mái sao, lại đỏ mặt?" Đỗ Quyên mặt ngây thơ đưa tay sờ cái trán của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc có chút thẹn thùng đẩy tay Đỗ Quyên ra.

      #000000; "Đỗ Quyên, em tìm Phong công tử, với ba ngày sau dã ngoại ở Hương Sơn!" Dạ Nguyệt Sắc ngoài mạnh bên trong yếu với Đỗ Quyên, che giấu vẻ được tự nhiên của mình.

      #000000; Đỗ Quyên lơ đễnh nhìn tiểu thư nhà mình chút, rất vui vẻ  chạy tìm Phong Hồi Tuyết, Phong công tử sáng nay dời đến tướng phủ ở, về sau là có thể ngày ngày gặp được rồi.

      #000000; . . . . . .

      #000000; Lúc Dạ Nguyệt Sắc cùng Phong Hồi Tuyết đến Hương Sơn, Vương Duẫn đem tất cả lều trại cũng xây dựng thỏa đáng, thậm chí ngay cả dụng cụ thiêu nướng đều có, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời vui vẻ.

      #000000; "Duẫn Chi, bản tiểu thư đến rồi!"

      #000000; "Duẫn Chi, chúng ta đến!"

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía người người cùng lên tiếng đồng thời với nàng, chỉ thấy người nọ cũng nhìn về hướng nàng. Đó phải là Hồ Ly Tinh cùng tên nhân đó sao! Dạ Nguyệt Sắc chu mỏ, là cừu nhân thể buông tha a!

      #000000; Bên kia Tần Khuynh khẽ nhíu nhíu mày, đối với Dạ Nguyệt Sắc ở chỗ này bày tỏ rất khoái trá. Nguyệt Lưu Ảnh cau mày, đồng ý đến dã ngoại ở Hương Sơn này, vốn là chuẩn bị tới nơi thanh tĩnh này, loại bỏ suy nghĩ khó chịu trong lòng trong, hảo hảo cùng Khuynh nhi chung đụng, dĩ nhiên là nghĩ đến những thứ rắc rối kia nữa, nhưng nào có thể đoán được Dạ Nguyệt Sắc cũng ở đây.

      #000000; Vương Duẫn nhìn Phong Hồi Tuyết bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, vốn là muốn cùng Dạ tiểu thư chỗ , nhưng lại cảm thấy ổn mới đưa A Ảnh cùng Tần nương gọi tới, như vậy có đôi có cặp hơn tốt!

      #000000; "Ngược lại thêm nhiều người thêm náo nhiệt mà!" Khi năm người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thanh biếng nhác vang lên, giọng chút để ý rất nhanh làm cho người ta liên tưởng đến thân biếng nhác, khí chất nghiệt tà mị nào đó.

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe đến thanh này, phản xạ có  điều kiện vội trốn ra phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết, loại hành động bịt tay trộm chuông này  rơi vào trong mắt người nào đó, khóe miệng nâng lên đường cong tà ác. Rất tốt!

      #000000; Tần Khuynh nhìn Nguyệt Vô Thương, trong mắt trừ mê luyến của quá khứ, còn lộ ra ánh sáng mịt mờ, loại tình thế bắt buộc  quyết tâm.

      #000000; Ánh mắt mọi người   đồng nhất, Phong Hồi Tuyết hướng về phía Nguyệt Vô Thương khẽ cười , coi như là chào hỏi, Nguyệt Lưu Ảnh tâm bất cam tình bất nguyện  kêu tiếng hoàng thúc.

      #000000; Ánh mắt của Nguyệt Vô Thương quét vòng những người ở chỗ này, trực tiếp bỏ qua Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Phong Hồi Tuyết cười cười. Dạ Nguyệt Sắc lúc ánh mắt của Nguyệt Vô Thương quét tới, né tránh ra phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết lần nữa, vậy mà phát người nọ căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn nàng cái, nhất thời kích động, cảm giác nàng có tồn tại như vậy?

      #000000; "Lúc này trời sắc còn sớm, Duẫn Chi chuẩn bị cần câu, mọi người trước tiên có thể câu cá, lúc tối có thể nướng được rồi!" Vương Duẫn nhìn khí lúc này có mấy phần kỳ quái, mở miệng .

      #000000; Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh đương nhiên cùng , Vương Duẫn mặt chờ mong nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu : "Dạ tiểu thư, có muốn cùng Duẫn Chi câu cá hay ?"

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc len lén liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, phát mặt người kia  vẫn nở nụ cười hoà thuận vui vẻ, đường cong tà khí nơi khóe miệng , bình tĩnh nhìn  nàng, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy cả người rét run, nhìn Vương Duẫn, ngượng ngùng cười : "Ta thích câu cá!"

      #000000; "Vậy chúng ta ra ngoài ngắm phong cảnh?" Vương Duẫn trong nháy mắt có chút thất vọng, trong nháy mắt lại hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc mặt như ánh nắng mặt trời rực rỡ .

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, xem phong cảnh gì chứ! Ngượng ngùng với Vương Duẫn: "Duẫn Chi, ta thích ăn cá, nhưng mà ta lại  thích câu cá. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mặt mong đợi nhìn Vương Duẫn, nghe hiểu được chưa, ngươi mau câu cá !

      #000000; "Tốt lắm! Ta câu!" Vương Duẫn mặt cao hứng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sau đó thấy người sau gật đầu cái, hưng phấn câu cá.

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc ngượng ngùng từ phía sau lưng của Phong Hồi Tuyết  ra, nhìn về phía Nguyệt Vô Thương : "Nguyệt Nguyệt ~ khéo a, ngươi cũng ở nơi đây. . . . . ."

      #000000; "Khéo sao?" Nguyệt Vô Thương cong cong khóe môi, nhưng là nhằm về phía nàng .

      #000000; "Ha ha. . . . . . Các ngươi cứ tự nhiên nhé, ta ngắm phong cảnh!" Dạ Nguyệt Sắc thấy ánh mắt tự tiếu phi tiếu như có như của Nguyệt Vô Thương rơi xuống người của nàng, đột nhiên lần nữa liên tưởng đến chuyện cường hôn hôm đó, nụ hôn mười triệu lượng bạc a, trốn là chắc ăn nhất!

      #000000; xong chạy nhanh như chớp, chỉ sợ Nguyệt Vô Thương gọi nàng dừng lại.

      #000000; Lưu lại hai ánh mắt sắc bén, Nguyệt Vô Thương cong cong khóe môi, "Phong công tử cũng tự nhiên, Bổn vương cũng ngắm phong cảnh!"

      #000000; "Vương gia mời!" Phong Hồi Tuyết đáp lại bằng nụ cười ôn nhuận, vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên.

      #000000; Hai người gật đầu lẫn nhau cái, đồng thời xoay người đưa lưng về phía đối phương, vẻ mặt lập tức thay đổi, người ánh mắt tối sầm lại, người trong mắt mỉm cười, lưng quay về phía hồ.

      #000000; Dạ Nguyệt Sắc thấy xa, vỗ vỗ ngực, thở hổn hển hai cái, tự lẩm bẩm: "May mà chạy trốn mau!"

      #000000; "Nhìn thấy ta liền chạy, chẳng lẽ dáng dấp người ta vừa mắt như vậy?" Thanh sâu kín từ phía sau lưng truyền đến, Dạ Nguyệt Sắc sợ hết hồn, kêu khẽ tiếng, đột nhiên xoay người lại.

      #000000; Đập vào mắt chính là khuôn mặt nghiệt phóng đại của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc nhìn kỹ, thậm chí ngay cả lỗ chân lông, chút tỳ vết nào cũng có.

      #000000; " ra là trong mắt của Sắc Sắc, dáng dấp người ta lại vừa mắt Sắc Sắc như thế!" Thanh u oán của Nguyệt Vô Thương vang lên, đem Dạ Nguyệt Sắc thu suy nghĩ lại , nhìn người nào đó xinh đẹp đến mức hết thuốc chữa, ai oán giống như oán phụ bị chồng ruồng bỏ.

      #000000; " có! Nguyệt Nguyệt rất đẹp!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng phủ nhận, vừa vừa khoát tay.

      #000000; Nguyệt Vô Thương trong mắt nụ cười lóe lóe, tiếp theo sâu kín hỏi: "Đó là ta xinh đẹp, hay là mỹ nhân ca ca xinh đẹp hơn?"

      #000000; Mặt Dạ Nguyệt Sắc khổ sở, cái này mỗi người mỗi vẻ, nhưng nhìn đến mặt người trước mắt, tia đạm  trong mắt ảm, trong mắt vẻ giảo hoạt thoáng , nhất thời chân chó : "Nguyệt Nguyệt xinh đẹp nhất!"

      #000000; Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương nở rộ, đem đôi môi hoa đào mềm mại, khẽ đặt nụ hôn nhàng bên khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc  , ngay sau đó rời , hài lòng nhìn người ngây ngô chết sững, tiếng: "Vậy sau này cho phép gọi là mỹ nhân ca ca nữa!"
      Phong nguyetsnow_angel_lily thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31: Truyền thuyết ở Hương Sơn

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn



      "Vậy ta gọi là gì?" Dạ Nguyệt Sắc phản xạ có điều kiện . Gọi mỹ nhân ca ca, phải là tương đối thân thiết sao?

      " có tên sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng kéo ra khoảng cách cùng Dạ Nguyệt Sắc, khẽ híp đôi mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc kiên trì, lập tức giống như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.

      Nguyệt Vô Thương hài lòng cười tiếng, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ lung linh ánh sáng, mắt Dạ Nguyệt Sắc mê ly, giọng ôn nhu mềm mại đến tận xương, dư còn văng vẳng bên tai ở Dạ Nguyệt Sắc, trong đầu bồi hồi, "Vậy chúng ta câu cá!"

      Dạ Nguyệt Sắc lập tức phản xạ có điều kiện gật đầu, hoàn toàn quên vừa mới qua, thích ăn cá thích câu cá!

      Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng đậm, lơ đãng toát ra cưng chiều, khiến cho nụ cười của càng thêm chân , mờ ảo như sương, hay biến mất khi ánh mặt trời ló rạng.

      Dạ Nguyệt Sắc sau theo Nguyệt Vô Thương, về dòng suối ở Hương Sơn, trong lòng thầm tính toán, Nguyệt Nguyệt nhớ chuyện hôm đó, tâm tình nàng rất tốt, rất vui vẻ đến bên người Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, à ngươi còn nhớ ta bớt nợ ngươi mười triệu lượng bạc hay ?"

      "Ừ!" Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ giương cao, nương tham tiền, có điều đáng đúng ?

      Dạ Nguyệt Sắc cao hứng, thời điểm tên nghiệt này dễ chuyện thế này là số lượng nhiều lắm.

      Trong lúc chuyện, hai người tới đến bên dòng suối , chỉ thấy Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh sóng vai ngồi chung chỗ, thỉnh thoảng ôn nhu lên đôi lời, Phong Hồi Tuyết nhàn nhã cầm cây cây gậy trúc, khí định thần nhàn nhìn mặt nước, bộ dáng kia an tĩnh đạm bạc, làm cho người ta chỉ nhìn xem chút cảm thấy rất thoải mái.

      Phiền nhất buồn bực nhất chính là Vương Duẫn, nhíu mày đẹp nhìn xuống suối, hận thể nhìn ra con cá . Dạ tiểu thư thích ăn cá, muốn tự mình câu con.

      Lúc Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương vào, thấy cần câu của Vương Duẫn giật giật, sau đó liền nghe Vương Duẫn hưng phấn kêu tiếng, "A Ảnh, cá mắc câu, mắc câu. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, dù mắc câu cũng bị bộ dạng này của ngươi hù dọa chạy mất đó.

      Chỉ thấy Vương Duẫn dùng sức nhấc cần câu lên, thấy lưỡi câu quả nhiên có con cá màu mỡ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn con cá ngu ngốc đó khinh bỉ nhìn phen, như vậy cũng có thể mắc câu.

      Sau đó nhìn thấy con cá kia cong đuôi lại, thế nhưng từ lưỡi câu vẫy rơi xuống nước, nhảy đến trong nước vui sướng chạy mất dạng, Vương Duẫn nhìn thấy cá tới tay thế nhưng vột mất, trong lòng quýnh lên liều mạng "Phốc thông" nhảy vào trong nước.

      Sau đó vẫy vùng ở trong nước, liền kêu la "Dạ tiểu thư cá, a, khụ khụ, ta biết bơi!"

      "Duẫn Chi!" Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh kêu lên hốt hoảng, chỉ thấy màu xanh nhạt lướt qua mặt nước, sau đó mang theo Vương Duẫn trở lại bên bờ, mỗ Vương sợ nước uống hai ngụm nước, lần nữa dũng hôn mê bất tỉnh.

      "Dạ tiểu thư, Duẫn Chi chỉ vì ngươi mới nhảy vào trong nước ." Thanh mềm mại của Tần Khuynh nhàng thổi qua , "Dù Dạ tiểu thư cảm động, nhưng chiếu theo đạo nghĩa, Dạ tiểu thư cũng có thể dùng‘ hô hấp nhân tạo ’ cứu Duẫn Chi !"

      Lời này vừa ra, ba nam nhân còn tỉnh ở tại chỗ cũng nhíu nhíu mày.

      Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, Hồ Ly Tinh thối tha! Sau đó chậm rãi tới trước mặt Vương Duẫn, động tác này làm cho ba nam nhân có mặt ở đây nhíu mày lần nữa.

      Dạ Nguyệt Sắc ngồi xỗm bên người Vương Duẫn, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Khuynh thoáng nhanh qua tia đắc ý, mắt Nguyệt Vô Thương nheo lại, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đem đôi tay, câu lại đặt ở trước ngực Vương Duẫn , nhấn hai cái, Vương Duẫn khạc ra mấy ngụm nước, từ từ tỉnh lại rồi.

      "Dạ tiểu thư, cá của tiểu thư, ta, ta. . . . . ." Vương Duẫn mở mắt, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc gần ngay trước mắt, yếu ớt mở miệng, quá vô dụng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ủ rũ.

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn tóc mai của Vương Duẫn dính bết vào mặt, có chút chật vật, trong lòng có chút băn khoăn, ra nàng thích ăn cá, bất quá đứa ngốc này ngược lại ngốc rất đáng .

      "Ừ, nếu Duẫn Chi câu được cá, vậy bản tiểu thư hôm nay ăn cá vậy !" Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ đầu Vương Duẫn, đứa này là đáng , "Tiểu Duẫn Chi à, hay là thay bộ quần áo khô trước !"

      Lời của Dạ Nguyệt Sắc khiến Vương Duẫn cảm động vô cùng, cẩn thận đứng dậy thay quần áo rồi.

      Tần Khuynh thấy kế sách mình thất bại, tròng mắt lóe lóe, treo nụ cười nhu nhược đứng ở bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt sáng quắc nhìn Nguyệt Vô Thương.

      Nguyệt Vô Thương nhìn động tác gần gũi thân thiết của Dạ Nguyệt Sắc cùng Vương Duẫn, có tia sáng trong mắt chợt lóe lên, ngay sau đó hơi cong môi cái.
      Phong nguyet, xixonsnow_angel_lily thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 31: Truyền thuyết ở Hương Sơn

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn

      Màn đêm từ từ phủ xuống, đêm đen làm tôn lên những ánh sao lấp lánh khắp bầu trời, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng tiếng ve kêu, cùng tiếng vang thỉnh thoảng tuôn ra từ bếp lửa hồng bên cạnh , khí cũng yên lặng.

      nhóm người vây ở bên đống lửa, cầm đồ nướng gồm nhiều loại thức ăn trong tay. Vương Duẫn vì đền bù Dạ Nguyệt Sắc ăn được cá, càng thêm theo làm tùy tùng, loay hoay cực kỳ cao hứng.

      "Kể chuyện xưa !" Dạ Nguyệt Sắc ăn thịt nướng Vương Duẫn đưa tới, đột nhiên cảm thấy nhóm người ở nơi này ngồi chỉ lo ăn quá nhàm chán.

      "Ta kể chuyện nhé!" Phong Hồi Tuyết ôn nhu tiếp theo lời của Dạ Nguyệt Sắc, đôi mắt ấm áp nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thanh trong trẻo thanh khiết như ngọc.

      "Đây là truyền thuyết về Hương Sơn, có nàng tiên nữ, có ngày vì hái Tiên lộ nên ngang qua Hương Sơn, phát nước suối Hương Sơn sạch trong suốt, mơ hồ mang theo mùi thơm. Vì vậy từ ngày đó về sau, tiên nữ mỗi ngày đều tới Hương Sơn, cho đến có ngày bị xà Hương Sơn phát , xà tham luyến sắc đẹp của tiên nữ, muốn cưỡng chiếm tiên nữ làm vợ, trong lúc này thợ săn lên núi bắn chết xà , cứu tiên nữ. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy ót rớt giọt mồ hôi, chuyện xưa a, "Sau đó có phải tiên nữ liền thích thợ săn kia, sau đó bọn họ nhau, nhưng nhân tiên khác đường, các vị đại tiên thiên đình phát , sau đó cứng rắn chia rẽ bọn họ, sau đó thợ săn buồn bực sầu não mà chết, tiên nữ thân chịu hết hành hạ!"

      Phong Hồi Tuyết bị Dạ Nguyệt Sắc huyên thuyên trận, cũng tức giận, ôn nhu cưng chiều nhìn Dạ Nguyệt Sắc cười.

      "Sắc Sắc chỉ đúng chút mà thôi. . . . . ." Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng , trong màn đêm đen kịt, ánh sáng tà ác trong mắt lúc sáng lúc tối, "Tiên nữ cùng thợ săn nhau, nhưng sau khi thợ săn cứu tiên nữ, bị xà cắn cái chỉ còn thoi thóp hơi, sau đó chết , cuối cùng tiên nữ mỗi ngày đều nhớ nhung, quyến luyến núi non này muốn quay lại thiên đình, mỗi ngày khóc thút thít, nước mắt chảy thành Hương Khê, đúng rồi chính là dòng suối vừa câu cá đó, hơn nữa nàng khóc đến mắt bị mù, mỗi ngày bay lượn chung quanh Hương Sơn, trong miệng bi thương gọi thợ săn, ừ, dường như chính là mùa này nàng ấy thường hay xuất .”

      Thanh sâu kín của Nguyệt Vô Thương chậm rãi tiếp: "Sa y màu trắng của nàng bị máu của người thợ săn nhuộm hồng, khiến nàng cách nào trở về bầu trời, dạo chơi chung quanh Hương Sơn, bởi vì nàng nhìn thấy, cho nên ánh mắt còn sinh khí của nàng nhìn chằm chằm nhìn người, tay lạnh như băng vuốt ve mặt của người kia, để xem thử người đó có phải là thợ săn hay . . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy sau lưng mình có đôi đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm nàng, rùng mình cái, ngượng ngùng cười : "Nguyệt Nguyệt ngươi hài hước. . . . . ." Vừa liền chờ mong nhìn Vương Duẫn, hi vọng đây là Nguyệt Vô Thương thêm thắt nhảm, chỉ thấy Vương Duẫn gật đầu cái, nhìn sang Phong Hồi Tuyết, Nguyệt Lưu Ảnh, Tần Khuynh, tất cả mọi người đều gật đầu cái.

      Dạ Nguyệt Sắc như đưa đám, đêm hôm khuya khoắt sao lại kể chuyện ma quỷ làm gì chứ? Thấy ánh mắt nàng sợ hãi run rẩy, hơi cong môi cái, đem thức ăn cầm trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, dùng thanh chỉ vẻn vẹn hai người có thể nghe : "Nếu Sắc Sắc sợ, tối nay có thể tới ngủ cùng người ta mà. . . . ."

      Nguyệt Nguyệt tuyệt đối là cố ý!
      Phong nguyet, xixonsnow_angel_lily thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 32: Quỷ kế

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn

      Mặt Dạ Nguyệt Sắc ngơ ngác, ngay sau đó mặt bi phẫn nhìn Nguyệt Vô Thương cười giống như trộm được mật vậy, nàng nghiêm trọng hoài nghi chỉ là mưu, Dạ Nguyệt Sắc nhìn đôi mắt đào hoa mê ly của Nguyệt Vô Thương lòng vòng người nàng, phản xạ có điều kiện hai tay của nàng ôm ngực, trong lòng thầm thề, tuyệt đối thể trúng kế.

      Dạ Nguyệt Sắc ăn no cũng có chút mệt rã rời, ngáp mấy cái, Phong Hồi Tuyết tỉ mỉ chú ý tới điểm này, ôn nhu : "Nguyệt Sắc, từ tướng phủ ta mang chăn nệm đến đặt trong lều cho nàng rồi, mệt nhọc sớm ngủ . . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc cố trợn tròn mắt, liên tục đánh mấy ngáp, nồng đậm buồn ngủ : "Ta mệt, oa ~"

      Nguyệt Vô Thương nhìn bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc lúc này, nụ cười khóe miệng càng đậm, miễn cưỡng : "Ta ở bên cạnh nàng, Sắc Sắc, ngủ sớm . . . . . ."

      "Đúng vậy, Dạ tiểu thư, ngủ sớm , Vương gia ở bên cạnh tiểu thư đó , rất an toàn!" Vương Duẫn nhìn bộ dạng của Dạ Nguyệt Sắc, biết là nàng sợ, có chút đau lòng .

      Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, nhất thời giật mình cái, cũng là bởi vì như vậy mới an toàn có được hay , mí mắt càng ngày càng nặng, thôi, cho dù tiên nữ kia có tới, nàng ngủ đến chết cũng biết, Dạ Nguyệt Sắc ngáp dài về hướng lều.

      Dạ Nguyệt Sắc vừa , Tần Khuynh liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, theo Nguyệt Lưu Ảnh về hướng lều của mỗi người. Nguyệt Vô Thương biếng nhác đứng lên, khóe miệng treo nụ cười rất có thâm ý, chậm rãi về lều của mình.

      Nguyệt Vô Thương vén rèm lều lên, nhìn lướt qua cái hốc đủ người chui qua giáp ranh giữa lều của mình cùng Dạ Nguyệt Sắc, hài lòng cười cười.

      Biếng nhác cởi áo khoác, tâm tình tệ êm ái nằm ở giường.

      Đêm dần tối, Dạ Nguyệt Sắc an tĩnh ngủ ở giường, ngủ say sưa, lúc này trận gió lãnh thổi vào, đem rèm lều thổi phần phật tốc lên, Dạ Nguyệt Sắc rụt thân thể cái, kéo chăn, nhích dần vào sát bên trong lều.

      Phía ngoài ve kêu tiếng, thỉnh thoảng mấy tiếng thú tru lên, ở thời điểm đêm khuya yên tĩnh, có vẻ có mấy phần quái dị, bóng người màu trắng nhàng vào, đứng trước giường Dạ Nguyệt Sắc, ống tay áo màu trắng vung lên, luồng khói xanh bay vào mũi Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc lập tức tỉnh lại, thấy ràng trước giường có người đứng, thân bạch y, phía điểm điểm hồng, hai mắt ánh sáng, tay chậm rãi duỗi về hướng nàng.

      Dạ Nguyệt Sắc nhất thời liên tưởng đến tiên nữ tìm thợ săn mà Nguyệt Vô Thương vừa kể, "A" hét thảm tiếng, lại phát mình phát ra thanh nào, nhất thời luống cuống, vừa né tránh cánh tay trong suốt kia, nháy bật dậy từ giường, chuẩn bị chạy về hướng cửa lều lại phát bóng trắng kia ngăn ở trước mặt hoán toàn chạy ra được.

      Chân Dạ Nguyệt Sắc lại có chút mềm nhũn, mắt thấy mặt của con ma kia dần dần tiến tới trước mặt, Dạ Nguyệt Sắc liền lăn vòng chạy tới gần vách lều của Nguyệt Vô Thương, nhìn thấy cái động đó, nhất thời giống như bắt được nhánh cỏ cứu mạng giữa dòng nước, đâu để ý mới vừa rồi còn quyết định tuyệt trúng kế , rất có khí phách chui vào bên trong lều của Nguyệt Vô Thương.

      Dạ Nguyệt Sắc mất, bóng trắng kia lấy mặt nạ mặt xuống, Nam Uyên méo miệng, chủ nhân nhà đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào a, dù sao cũng coi như đại nhân vật, thế nhưng lại luân lạc mức tới theo dõi nữ nhân thôi , còn phải giả quỷ dọa người. Nam Uyên thở dài tiếng, biến mất ở lều Dạ Nguyệt Sắc .

      Bên kia Dạ Nguyệt Sắc chui qua cái động đó, thẳng tắp chạy vào ổ chăn của Nguyệt Vô Thương, vén chăn lên, tia ý thức chui vào, cả người co rút lại người của Nguyệt Vô Thương, đầu cũng hề lộ ra, phát run cầm cập.

      Trong bóng tối, tên nghiệt nào đó hài lòng cong khóe môi, xoay người lại nằm nghiêng, miễn cưỡng : "Sắc Sắc, hơn nửa đêm ngủ được tới đối với người ta ôm ấp thương. . . . . ."

      Lúc này Nguyệt Sắc căn bản phát ra được thanh nào, chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, cứ hướng trong ngực Nguyệt Vô Thương chui chui, đầu trong ngực ở Nguyệt Vô Thương cọ cọ thôi, chóp mũi truyền tới xúc cảm, bóng loáng nhẵn nhụi, mang theo chút nhiệt độ ấm áp, mơ hồ còn có mùi thơm kỳ lạ .

      Dạ Nguyệt Sắc lập tức liền ý thức được, tên nghiệt này ngủ trần truồng! Tay bị khống chế theo lồng ngực Nguyệt Vô Thương xuống hạ thân, mới vừa chạm tới vạt áo bên hông, tay của Dạ Nguyệt Sắc liền bị Nguyệt Vô Thương chặn lại , giọng thầm ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc rù rì : "Định sờ chỗ nào?”

      "Hẹp hòi!" Dạ Nguyệt Sắc méo miệng, rất nhanh liền đem chuyện mới vừa rồi vì sao mà đến đây, quên mất hơi cạn sạch, yếu ớt hừ tiếng, nàng chỉ là muốn xác nhận thử xem có phải thực ngủ trần truồng mà thôi, khác thường phát mình có thể lên tiếng.

      Nguyệt Vô Thương nhất thời có chút dở khóc dở cười,đem tay Dạ Nguyệt Sắc kéo đến phía , tay chuẩn bị kéo chăn ra, Dạ Nguyệt Sắc bắt tay lại, xác định mình có chút nào lộ ở bên ngoài chăn mền, sau đó giọng : "Nguyệt Nguyệt, có tiên nữ. . . . . ."

      "Vậy nàng nhìn thấy hình dạng nàng ấy ra sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng , khóe miệng kéo lên đường cong thực được ý nguyện.

      "Giống như ngươi á!" Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn từ trong chăn truyền tới, "Ngươi nàng có thể đuổi theo tới đây hay ?"

      " !" Nguyệt Vô Thương hiển nhiên đối với vấn đề này chút hứng thú cũng có, giọng miễn cưỡng, nếu cứ tiếp tục đề tài này khó tránh khỏi lộ tẩy, "Ah ~ Sắc Sắc, ra là nàng sợ quỷ!"

      "Ai !" Dạ Nguyệt Sắc hướng trong chăn rụt cái, bên ngoài mạnh bên trong yếu buồn bực quát với Nguyệt Vô Thương.

      "Phải , có người mặc quần áo trắng vừa lướt qua, nàng có cần bước ra nhìn thử có phải người mà nàng vừa mới gặp hay !" Nguyệt Vô Thương cong môi cười, thản nhiên .

      Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, lập tức cảm thấy sau lưng đôi đôi mắt vô thần, hai chân hai tay quấn chặt ở người của Nguyệt Vô Thương, bắt đầu run rẩy.

      "Ha ha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương hoàn toàn bị Dạ Nguyệt Sắc làm vui vẻ rồi, hưởng thụ người nào đó ôm ấp thương, nụ cười vui vẻ từ ngực tràn ra ngoài, mang theo phần mị hoặc đặc biệt mềm mại đến tận xương.

      Dạ Nguyệt Sắc mới biết mình bị Nguyệt Vô Thương lừa gạt, Dạ Nguyệt Sắc dán mặt vào ngực của Nguyệt Vô Thương cảm nhận được rung động kia, nhất thời thẹn quá thành giận, quay mặt sang, há miệng cắn lên da thịt trơn bóng mê người đó cái.

      "Ui" Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày, ngực cảm nhận được đôi môi mềm mại dán dính vào phía , người nào đó thỉnh thoảng cắn cái, truyền đến cảm giác tê liệt, làm cho đột nhiên cảm thấy giữa ngực nhộn nhạo, tâm tình khó có thể khống chế.

      Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy da của Nguyệt Vô Thương trơn bóng, nhịn được cắn thêm mấy cái, nào ngờ bả vai bị người nào đó vịn lại, cả người từ trong chăn bị ôm ra ngoài.

      Ánh mắt tối tăm của Nguyệt Vô Thương sáng quắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc, bên ngoài lều xuyên qua vài ánh trăng mát dịu, Dạ Nguyệt Sắc mơ hồ nhìn thấy ánh mắt tĩnh mịch của Nguyệt Vô Thương, phản xạ có điều kiện rụt cái, yếu ớt : "Ai, ai bảo ngươi gạt ta!" Còn mặc quần áo câu dẫn nàng, dĩ nhiên lời này Dạ Nguyệt Sắc chẳng qua chỉ lặng lẽ ở trong lòng.

      Trong lúc chuyện, màn cửa lều, có khói trắng phau phau thổi vào, Nguyệt Vô Thương trong nháy mắt ngừng thở che miệng mũi Dạ Nguyệt Sắc , giấu nàng ở trong chăn híp mắt nhìn nơi màn cửa, ánh mắt giữ kín như bưng. . . . . .
      Phong nguyet, xixonsnow_angel_lily thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 33: Mê tình hương

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn



      Mê tình hương? !

      Nguyệt Vô Thương điểm huyệt ngủ của Dạ Nguyệt Sắc , khí định thần nhàn nhìn nơi màn cửa, mê tình hương chậm rãi khuếch tán ở trong lều vải, sau đó màn cửa bị vén lên nhàng, gió mùa hạ hơi lướt qua, thổi tới mùi thơm hoa mẫu đơn.

      Ánh trăng xuyên qua từ màn cửa, chiếu sáng tất cả, đôi chân trắng nõn bước vào , ở dưới ánh trăng càng thêm lộ ra vẻ trắng noãn như ngọc, nương mặc áo lụa mỏng manh, chậm rãi tới, lung lay sinh động, đẹp sao tả xiết.

      Người nọ cất bước tới trước giường, bàn tay trắng nõn chậm rãi nâng lên, động tác ưu nhã quyến rũ thành lời, đầu ngón tay đem dây lưng nhàng cởi ra, cả kiện sa y liền nhàng rơi xuống đất.

      Thân thể trong suốt như ngọc dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng trở nên mị hoặc khôn cùng, trắng nõn như ngọc, đường cong đầy đủ quyến rũ. Nguyệt Vô Thương nhìn người đó cỡi y phục xuống trong nháy mắt, đôi mắt khẽ khép lại kín như bưng.

      "Vương gia!" Thanh sâu kín thấp giọng gọi, trong thanh vẻ hâm mộ trong nháy mắt tràn đầy, "Khuynh nhi thích ngài lâu, lâu, nhưng, tại sao ngài lại thèm đoái hoài gì đến ta."

      Tần Khuynh về phía trước bước, ánh mắt sâu kín nhìn Nguyệt Vô Thương, "Ta cũng là bất đắc dĩ mới có thể như thế, nếu như làm như vậy, ta lại cảm thấy cuộc sống có thiếu sót, cho dù ngày mai sau khi ngài phát chán ghét ta, ta cũng hối hận!"

      lảm nhảm đống lời vô nghĩa, Tần Khuynh nghiêng người tới, nhìn gương mặt đẹp như thần linh lung linh dưới ánh trăng, để cho nàng mê luyến như vậy.

      Tần Khuynh chậm rãi cúi thấp thân thể đến gần Nguyệt Vô Thương, cách mặt Nguyệt Vô Thương ba tấc, Nguyệt Vô Thương đột nhiên mở mắt, ánh mắt thay đổi vẻ biến nhác ôn nhu của trước kia, sắc bén như kiếm bắn về phía Tần Khuynh. Đồng thời đem cái chăn mỏng ném tới người của Tần Khuynh.

      "Ngài, ngài, mê tình hương. . . . . ." Tần Khuynh nhìn Nguyệt Vô Thương thanh tỉnh, có chút kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, đột nhiên ý thức được mình mảnh vải, vội kéo tấm chăn mỏng Nguyệt Vô Thương vứt xuống người nàng

      " ra ngoài!" Ánh mắt của Nguyệt Vô Thương trong trẻo lạnh lùng như ánh trăng, nhàn nhạt với Tần Khuynh.

      Trong mắt Tần Khuynh nhất thời tràn ra tầng hơi nước mỏng , đôi mắt tràn đầy ngấn lệ, trong đôi mắt long Lanh đó thoáng qua nét độc ác, giọng có chút hiểu: "Là bởi vì Dạ Nguyệt Sắc sao?"

      Nguyệt Vô Thương nắm chặt người trong ngực, trong chăn Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy hô hấp thoải mái, ở trong chăn có chút nóng lên, cọ cọ muốn thoát ra ngoài, ánh mắt của Nguyệt Vô Thương khi nhìn Tần Khuynh có chút kiên nhẫn: " liên quan đến ai, thích chính là thích. . . . . ."

      Lời của Nguyệt Vô Thương khiến Tần Khuynh đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng, trong lòng phẫn hận đối với Dạ Nguyệt Sắc càng thêm sâu nặng, nhìn Nguyệt Vô Thương cam lòng : "Nhưng, ràng là chúng ta biết nhau trước. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương cảm giác được người nào đó trong ngực an phận cọ tới nhích lui, ánh mắt càng thêm kiên nhẫn, giọng kiên nhẫn : "Người thể quá tham lam, Ảnh rất thích ngươi, hái hoa phải hái liền tay, đừng để đợi đến hai đầu thất bại!"

      Trong đầu Tần Khuynh đột nhiên thoáng qua ánh mắt thâm tình ôn nhu của Nguyệt Lưu Ảnh, chỉ có điều , tựa như Nguyệt Vô Thương thích chính là thích. Cùng lúc đó, hính dáng của Dạ Nguyệt Sắc chợt lóe lên ở trong óc của nàng, dường như chỉ cần Dạ Nguyệt Sắc vừa xuất Ảnh cũng là lạ, trong tâm Tần khuynh thêm oán hận Dạ Nguyệt Sắc.

      "Rốt cuộc nàng ta tốt hơn ta chỗ nào chứ?" Trong giọng của Tần Khuynh mang theo chút nức nở, mặt xẹt qua nước mắt trong suốt, ở dưới ánh trăng trợt xuống đoạn độ cong lạnh như băng, "Duẫn Chi đối với nàng ta thần hồn điên đảo, ngài, Ảnh, và cả Phong công tử. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương cảm thấy cử của người trong ngực có chút ít gấp gáp, ôn nhu vỗ vỗ lưng người trong ngực, giọng lúc này kiên nhẫn tới cực điểm, "Chỗ nào của nàng cũng hơn ngươi! ra ngoài!"

      Lời đơn giản của Nguyệt Vô Thương giống như là bạt tai hung hăng tát ở mặt nàng, Tần Khuynh đôi mắt đẫm lệ mông lung cố chấp nhìn Nguyệt Vô Thương, có động tác.

      "Nguyệt Nguyệt, ta khó chịu!" Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn từ trong chăn truyền tới, giống như là nửa đêm tỉnh ngủ mê sảng, mềm nhũn , mang theo điểm đáng thương. Thanh lớn , tuy nhiên nó đủ để cho Tần Khuynh lệ rơi đầy lắng nghe rất ràng.

      " ra là, ra là chúng ta đều giống nhau là dùng trăm phương ngàn kế muốn leo lên giường của ngươi, chẳng qua là. . . . . ." Tần Khuynh lau nước mắt, bi thương : "Bất đồng chính là, thành công cùng thất bại khác nhau mà thôi. . . . . ."

      Tần Khuynh lôi kéo chăn mỏng người, xoay người ra phía ngoài, nước mắt mặt ở dưới ánh trăng rơi xuống thành dòng lạnh như băng tuyến.

      Nguyệt Vô Thương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Tần Khuynh rời , cái gì cũng kịp suy nghĩ nhiều, Dạ Nguyệt Sắc liền từ trong chăn chui ra, khuôn mặt nhắn bị bưng bít đến đỏ bừng, hai tròng mắt đóng chặt, mặt phiếm hồng bình thường, hơi thở nhè , tội nghiệp : "Nguyệt Nguyệt, ta nóng, khó chịu. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương ngửi mê tình hương còn sót lại trong lều , khẽ nhíu mày, Dạ Nguyệt Sắc biết võ công, mặc dù kịp thời bưng kín, nhưng vẫn hút vào chút ít, mê tình hương dược tính lửa nóng mãnh liệt.

      Dạ Nguyệt Sắc lung tung kéo kéo y phục của mình, váy xốc xếch, trong miệng mê sảng : "Nóng. . . . . ."

      Vừa vừa hướng Nguyệt Vô Thương ngang nhiên xông qua, nhất thời cảm thấy da mình tiếp xúc mảnh lạnh như băng, cảm giác rất thoải mái, vì vậy Dạ Nguyệt Sắc nhích đến gần hơn.

      Chân mày Nguyệt Vô Thương nhíu chặt hơn, nhìn người lộn xộn ở trong lòng mình chút, đột nhiên có loại cảm giác nâng cục đá đập chân của mình, khẽ than tiếng, cũng chỉ có thể nhìn. . . . . .

      "Sắc Sắc, có muốn hay đến Hương Khê ngâm chút hay . . . . . ." Nguyệt Vô Thương bắt được bàn tay an phận của Dạ Nguyệt Sắc, cau mày hỏi.

      " cần, đó là nước mắt người chết . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cau mày thầm : "Nguyệt Nguyệt, khó chịu. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực cà xát vào lung tung, mặt của nàng đỏ hồng, áo xốc xếch, mặt bị mê tình hương nhiễm hồng, thấy thế .

      Nguyệt Vô Thương nhíu mày, tận lực ngăn động tác của Dạ Nguyệt Sắc lại , vừa ôn nhu trấn an. Hút vào mê tình hương cũng nhiều, ra đến suối nước nóng ngâm là được, Nguyệt Vô Thương hơi cong môi cái, vẫn có chút, ừ, tự làm tự chịu.

      Nhìn trong ngực người mang chút thần sắc thống khổ, mặt Nguyệt Vô Thương lộ ra vẻ đau lòng. Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, ôn nhu bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, lại dám quá dùng sức, cái tay khác chậm rãi vận nội lực, chống đỡ ở sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, đem nhiệt lượng xôn xao toàn bộ tụ tập trong cơ thể Dạ Nguyệt Sắc tụ xuống vào trong lòng bàn tay, sau đó móng tay hướng Dạ Nguyệt Sắc, đầu ngón tay nhàng vẽ cái, vài giọt máu tươi liền từ Dạ Nguyệt Sắc đầu ngón tay chảy xuống.

      Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy nhiệt khí chậm rãi từ trong cơ thể chạy mất, còn xôn xao nữa, Dạ Nguyệt Sắc an tâm nằm ở trong ngực Nguyệt Vô Thương , an ổn ngủ.

      Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đặt ở bên trong giường, lau máu tràn ra khóe miệng, mặt hắc khí lóe lóe, Nguyệt Vô Thương ổn ổn tâm thần, hướng về phía ngoài cửa ho hai tiếng, Nam Uyên lập tức xuất ở trong trướng bồng, lấy ra bình sứ đổ ra viên thuốc, đưa cho Nguyệt Vô Thương, đồng ý : "Chủ nhân, thể dùng nội lực, có chuyện gì để cho nô tài làm là được!"

      Nguyệt Vô Thương phất phất tay, khiến Nam Uyên rời . Bộ dạng xiêm áo ngay ngắn của nàng sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ. . . . . .

      "Vậy ta gọi là gì?" Dạ Nguyệt Sắc phản xạ có điều kiện . Gọi mỹ nhân ca ca, phải là tương đối thân thiết sao?

      " có tên sao?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng kéo ra khoảng cách cùng Dạ Nguyệt Sắc, khẽ híp đôi mắt hoa đào, Dạ Nguyệt Sắc kiên trì, lập tức giống như gà con mổ thóc gật đầu lia lịa.

      Nguyệt Vô Thương hài lòng cười tiếng, đôi mắt hoa đào đầy tình tứ lung linh ánh sáng, mắt Dạ Nguyệt Sắc mê ly, giọng ôn nhu mềm mại đến tận xương, dư còn văng vẳng bên tai ở Dạ Nguyệt Sắc, trong đầu bồi hồi, "Vậy chúng ta câu cá!"

      Dạ Nguyệt Sắc lập tức phản xạ có điều kiện gật đầu, hoàn toàn quên vừa mới qua, thích ăn cá thích câu cá!

      Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng đậm, lơ đãng toát ra cưng chiều, khiến cho nụ cười của càng thêm chân , mờ ảo như sương, hay biến mất khi ánh mặt trời ló rạng.

      Dạ Nguyệt Sắc sau theo Nguyệt Vô Thương, về dòng suối ở Hương Sơn, trong lòng thầm tính toán, Nguyệt Nguyệt nhớ chuyện hôm đó, tâm tình nàng rất tốt, rất vui vẻ đến bên người Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, à ngươi còn nhớ ta bớt nợ ngươi mười triệu lượng bạc hay ?"

      "Ừ!" Khóe miệng Nguyệt Vô Thương khẽ giương cao, nương tham tiền, có điều đáng đúng ?

      Dạ Nguyệt Sắc cao hứng, thời điểm tên nghiệt này dễ chuyện thế này là số lượng nhiều lắm.

      Trong lúc chuyện, hai người tới đến bên dòng suối , chỉ thấy Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh sóng vai ngồi chung chỗ, thỉnh thoảng ôn nhu lên đôi lời, Phong Hồi Tuyết nhàn nhã cầm cây cây gậy trúc, khí định thần nhàn nhìn mặt nước, bộ dáng kia an tĩnh đạm bạc, làm cho người ta chỉ nhìn xem chút cảm thấy rất thoải mái.

      Phiền nhất buồn bực nhất chính là Vương Duẫn, nhíu mày đẹp nhìn xuống suối, hận thể nhìn ra con cá . Dạ tiểu thư thích ăn cá, muốn tự mình câu con.

      Lúc Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương vào, thấy cần câu của Vương Duẫn giật giật, sau đó liền nghe Vương Duẫn hưng phấn kêu tiếng, "A Ảnh, cá mắc câu, mắc câu. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, dù mắc câu cũng bị bộ dạng này của ngươi hù dọa chạy mất đó.

      Chỉ thấy Vương Duẫn dùng sức nhấc cần câu lên, thấy lưỡi câu quả nhiên có con cá màu mỡ, Dạ Nguyệt Sắc nhìn con cá ngu ngốc đó khinh bỉ nhìn phen, như vậy cũng có thể mắc câu.

      Sau đó nhìn thấy con cá kia cong đuôi lại, thế nhưng từ lưỡi câu vẫy rơi xuống nước, nhảy đến trong nước vui sướng chạy mất dạng, Vương Duẫn nhìn thấy cá tới tay thế nhưng vột mất, trong lòng quýnh lên liều mạng "Phốc thông" nhảy vào trong nước.

      Sau đó vẫy vùng ở trong nước, liền kêu la "Dạ tiểu thư cá, a, khụ khụ, ta biết bơi!"

      "Duẫn Chi!" Tần Khuynh cùng Nguyệt Lưu Ảnh kêu lên hốt hoảng, chỉ thấy màu xanh nhạt lướt qua mặt nước, sau đó mang theo Vương Duẫn trở lại bên bờ, mỗ Vương sợ nước uống hai ngụm nước, lần nữa dũng hôn mê bất tỉnh.

      "Dạ tiểu thư, Duẫn Chi chỉ vì ngươi mới nhảy vào trong nước ." Thanh mềm mại của Tần Khuynh nhàng thổi qua , "Dù Dạ tiểu thư cảm động, nhưng chiếu theo đạo nghĩa, Dạ tiểu thư cũng có thể dùng‘ hô hấp nhân tạo ’ cứu Duẫn Chi !"

      Lời này vừa ra, ba nam nhân còn tỉnh ở tại chỗ cũng nhíu nhíu mày.

      Dạ Nguyệt Sắc trong lòng thầm mắng, Hồ Ly Tinh thối tha! Sau đó chậm rãi tới trước mặt Vương Duẫn, động tác này làm cho ba nam nhân có mặt ở đây nhíu mày lần nữa.

      Dạ Nguyệt Sắc ngồi xỗm bên người Vương Duẫn, trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Khuynh thoáng nhanh qua tia đắc ý, mắt Nguyệt Vô Thương nheo lại, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đem đôi tay, câu lại đặt ở trước ngực Vương Duẫn , nhấn hai cái, Vương Duẫn khạc ra mấy ngụm nước, từ từ tỉnh lại rồi.

      "Dạ tiểu thư, cá của tiểu thư, ta, ta. . . . . ." Vương Duẫn mở mắt, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc gần ngay trước mắt, yếu ớt mở miệng, quá vô dụng, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ủ rũ.

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn tóc mai của Vương Duẫn dính bết vào mặt, có chút chật vật, trong lòng có chút băn khoăn, ra nàng thích ăn cá, bất quá đứa ngốc này ngược lại ngốc rất đáng .

      "Ừ, nếu Duẫn Chi câu được cá, vậy bản tiểu thư hôm nay ăn cá vậy !" Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ đầu Vương Duẫn, đứa này là đáng , "Tiểu Duẫn Chi à, hay là thay bộ quần áo khô trước !"

      Lời của Dạ Nguyệt Sắc khiến Vương Duẫn cảm động vô cùng, cẩn thận đứng dậy thay quần áo rồi.

      Tần Khuynh thấy kế sách mình thất bại, tròng mắt lóe lóe, treo nụ cười nhu nhược đứng ở bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt sáng quắc nhìn Nguyệt Vô Thương.

      Nguyệt Vô Thương nhìn động tác gần gũi thân thiết của Dạ Nguyệt Sắc cùng Vương Duẫn, có tia sáng trong mắt chợt lóe lên, ngay sau đó hơi cong môi cái.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :