1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 25: Lạt mềm buộc chặt đến khi nào?

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn



      Ánh mặt trời lên cao, Dạ Nguyệt Sắc trở mình lật qua lật lại, sờ sờ bên cạnh, lại phát bóng người, tối hôm qua ràng mình còn ôm soái ca mà! Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, vuốt vuốt, phát có gì cả, trong lòng khinh bỉ xoay người nhìn chính mình, ban ngày nhìn nhiều mỹ nam, buổi tối còn có thể nằm mơ thấy.

      "Đỗ Quyên!" Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng hướng ngoài cửa hô, Đỗ Quyên liền bưng nước đẩy cửa vào, vừa giúp Dạ Nguyệt Sắc trang điểm, vừa : "Tiểu thư, khí tốt như thế này, người nên chơi thôi!"

      Đỗ Quyên mặt ủy khuất, từ lần trước tiểu thư đụng hư đầu, cũng mang nàng ra ngoài chơi, nàng rất lâu rời khỏi phủ rồi, vì vậy mặt tha thiết nhìn Dạ Nguyệt Sắc, " khí trời tốt a, rất ấm áp, tiểu thư có thể đến Bách Lí Pha ở ngoại ô, nơi đó phong cảnh rất đẹp, dạo rất vui!"

      "Vui đó?" Dạ Nguyệt Sắc có chút nào hứng thú hỏi, miễn cưỡng, có động lực gì.

      "Dĩ nhiên, trước kia người rất thích !" Đỗ Quyên hưng phấn , trước kia Tứ hoàng tử vào lúc này, cũng mang theo Tần nương, cả đám công tử phong lưu, con em quan gia đến đó du ngoạn, tiểu thư đương nhiên là thích , chỉ bất quá nàng dám ra, dường như bây giờ tiểu thư phải thích Tứ hoàng tử nữa.

      "Ờ!" Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng .

      "Vậy có , tiểu thư?" Đỗ Quyên cắm ngọc trâm Dạ Nguyệt Sắc thích nhất lên, mặt ước mơ .

      "Đương nhiên là. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn mình trong gương chút, nhìn trái nhìn phải, tệ tệ, hài lòng cười tiếng, nhìn ánh mắt khẩn trương của Đỗ Quyên, tà ác : "Đương nhiên là. . . . . . Muốn !"

      "Vâng ạ! Vậy chúng ta ngay bây giờ!" Đỗ Quyên vui sướng lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc, chỉ sợ nàng đổi ý, ra cửa.

      Bách Lí Pha.

      Khắp nơi đều là cỏ cây xanh biếc, đồi núi chập chùng, ở giữa giống như cái lòng chảo, ánh mặt trời bị cản nửa, lúc này ánh mặt trời gắt, che bớt bóng râm, nhìn đẹp, màu xanh biếc và tiếng nước chảy róc rách từ nơi xa truyền đến, tầng lớp ràng, làm cho người ta nhìn tâm thần có cảm giác sảng khoái.

      Có tiếng đàn từ xa chậm rãi vang đến, nước suối trong suốt thấy đáy, chậm rãi chảy xuôi, nơi này hoàn toàn có phiền não của buổi đầu hè, làm cho người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng, Dạ Nguyệt Sắc kéo Đỗ Quyên vui sướng đến Bách Lí Pha.

      Tiếng đàn càng gần hơn, Dạ Nguyệt Sắc phải rất am hiểu những thứ này, nhưng tiếng đàn này hay có hay, nhưng chỉ là hay ở kĩ xảo, chứ vẫn đạt đến người cầm hợp nhất, cho nên, Dạ Nguyệt Sắc tò mò đến gần nhìn thử, bàn tay trắng nõn của Tần Khuynh lướt phím đàn, mỉm cười ngẩng đầu lên, mặt tất cả đều là nụ cười tự tin, nhưng khi nhìn thấy mặt Dạ Nguyệt Sắc trước mặt hơi đổi, trong mắt khỏi có tia sáng sắc bén lập lòe, ngay sau đó nhanh chóng đổi lại nụ cười nhu nhu nhược nhược .

      "Ảnh, đó phải là Dạ tiểu thư sao?" Tần Khuynh ôn nhu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh ngồi ở bên cạnh : " đúng là biết mệt mà, năm nào cũng theo đuổi đến Bách Lí Pha này!"

      Nguyệt Lưu Ảnh khẽ cau mày, nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, y phục màu xanh nhạt, tóc búi cao, trâm gài tóc bằng ngọc bích ánh lên tia sáng mát mẻ xua cái nóng của buổi trưa hè, mặt còn vẻ cuồng nhiệt mê luyến năm trước lúc nhìn thấy , cũng thèm liếc cái. Nguyệt Lưu Ảnh thu hồi ánh mắt , nhìn Dạ Nguyệt Sắc nữa.

      "Bách Lí Pha là nhà ngươi à, chỉ cho phép ngươi tới?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Tần Khuynh, khinh thường . Sớm biết có Hồ Ly Tinh ở chỗ này, nàng cũng tới, tránh cho dính thân mùi khai.

      mặt Tần Khuynh trong nháy mắt thoáng qua tia trầm, đột nhiên cười, từ từ đứng dậy, yểu điệu đong đưa đến bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, mỉm cười : "Hôm nay chúng ta lấy Cầm kết bạn lần nữa, nếu Dạ tiểu thư tới, ngại thi cùng nhau!"

      xong liền có gã sai vặt mang đến chiếc bàn thấp, bày đàn lên, Tần Khuynh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, mặt tràn đầy nụ cười chân thành: "Dạ tiểu thư chính là hòn ngọc quý duy nhất tay Dạ tướng gia, xuất thân danh môn, vậy Cầm Kỳ Thư Họa, trình độ khắp mọi mặt tất nhiên ai bì kịp rồi, nếu Tần Khuynh lên tiếng mời, biết chúng tôi có vinh hạnh nghe khúc của Dạ tiểu thư hay ?"

      Dạ Nguyệt Sắc nghẹn miệng, kinh thành nhân sĩ sợ rằng ai biết, Dạ Nguyệt Sắc học vấn tài cán gì, cả ngày theo Nguyệt Lưu Ảnh chạy khắp nơi! Lúc này lấy xuất thân danh môn tới dọa nàng, trong lòng Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy buồn cười cho mưu kế này của Hồ Ly Tinh , muốn xem nàng bêu xấu, có cửa đâu!

      "Ta !" Dạ Nguyệt Sắc liếc liếc về thanh cầm bàn, chẳng hề để ý mà .

      "Nghĩ rằng Dạ tiểu thư dù sao cũng là danh môn khuê tú, con của Tể Tướng đương triều làm sao lại biết đánh đàn!" Tần Khuynh cố làm ra vẻ kinh ngạc : "Chẳng lẽ là Dạ tiểu thư cảm thấy thân phận của chúng tôi đủ tư cách nghe tiểu thư đánh đàn?"

      Ngay sau đó đổi lại là vẻ điềm đạm đáng muốn rơi lệ,

      "Tần Khuynh tự biết xuất thân của mình thể sánh bằng Dạ tiểu thư, nhưng Ảnh dầu gì cũng là đương kim Tứ hoàng tử. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, kỹ diễn này, biến sắc mặt liền thay đổi mặt!

      Nguyệt Lưu Ảnh có chút phiền lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt của Dạ Nguyệt Sắc cứ như hề có tồn tại, làm cho khỏi có chút phiền não.

      "Biết thân phận chính ngươi kịp bản tiểu thư là tốt rồi!" Dạ Nguyệt Sắc thản nhiên : " như vậy, tại sao còn đòi nghe bản tiểu thư đánh đàn, về phần nếu Tứ hoàng tử. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh ở bên, trong lòng thầm mắng đồ Lesbian, mím mím môi, tiếp tục : "Đừng bản tiểu thư đàn, cho dù có đàn cũng đàn cho nghe!"

      ra Dạ Nguyệt Sắc rất muốn đàn gảy tai trâu nghe hiểu, nhưng rút kinh nghiệm bị dạy dỗ lần trước, nàng tiểu nữ tử co được dãn được lựa chọn đường cong cứu quốc.

      Sắc mặt Tần Khuynh khó chịu trận, nghĩ tới Dạ Nguyệt Sắc lại lớn lối ương ngạnh trước mặt mọi người như thế, còn dám nàng ta..., thân phận nàng ta thấp xuống, đây giống như bạt tai đánh vào mặt của nàng ta.

      Tròng mắt lập tức tràn đầy ngấn lệ, dáng vẻ như hoa lê thấm đẫm nước mưa, chỉ nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh lại cảm thấy đau lòng, đem Tần Khuynh kéo ra phía sau, liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, phiền lòng nôn nóng : " Nữ đức của Nguyệt quốc, nữ nhân lấy hiếu kính cha mẹ chồng đó chính là hiền, lấy phu làm lương, nương gia dịu dàng thùy mị đó chính là thục, lấy phẩm chất tốt đẹp đó chính là đức, bốn chữ Hiền, Lương, Thục, Đức này, Dạ tiểu thư ngược lại hề học được chút gì!"

      Dạ Nguyệt Sắc kích động, mặt phẫn hận nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, mẹ kiếp đồ Lesbian! gương mặt lê hoa đái vũ của Tần Khuynh lộ ra nụ cười đắc ý.

      Như thế chính là mắng Dạ Nguyệt Sắc vô tài vô đức, cùng hiền lương thục đức chút nào dính dáng! Mọi người thầm cười khúc khích.

      "Đầu tiên, bản tiểu thư chưa xuất giá, tại sao xem phu quân là hết; thứ hai, cũng y như thế, sao lại so sánh cha mẹ chồng ở đây; thứ ba, bản tiểu thư thân là tiểu thư của tướng phủ, giống những ở thanh lâu cần dựa vào đánh đàn kiếm miếng cơm ăn; thứ tư, có tài mới là đức, chẳng lẽ Tứ hoàng tử tinh thông kim cổ, kiến thức uyên bác, thông thiên văn dưới rành địa lý, lại chưa nghe qua?" Dạ Nguyệt Sắc xong khiêu khích nhìn Nguyệt Lưu Ảnh.

      "Ngươi. . . . . ." Tần Khuynh sắc mặt đại biến, đây phải là chửi xiên chửi xỏ nàng là thanh lâu sao! Trong đôi mắt tiết ra ác độc, hận đem Dạ Nguyệt Sắc lột da hủy cốt mới có thể giải hận được, nước mắt từ từ tràn ra, cắn môi dưới, yếu ớt kêu tiếng: "Ảnh!"

      Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc cùng đối nghịch khắp nơi, tâm tình phiền não hơn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc : "Dạ Nguyệt Sắc, ngươi muốn dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để đùa giỡn đến bao giờ?"

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 26: ám hiệu

      Edit : Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn

      Lạt mềm buộc chặt? ! Dạ Nguyệt Sắc khinh thường nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, con mắt nào của nhìn thấy nàng đối với lạt mềm buộc chặt rồi hả ?

      "Đầu tiên, bản tiểu thư muốn đả kích lòng tự tin hình thành trong hoàn cảnh sống an nhàn sung sướng từ đến giờ của ngươi, ngươi cho rằng ai ai cũng là Hồ Ly Tinh muốn dựa vào ngươi à!" Khóe môi Dạ Nguyệt Sắc nhếch lên nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh có chút thương hại.

      Nguyệt Lưu Ảnh bị loại ánh mắt này nhìn cảm thấy cả người được tự nhiên, giống như dưới ánh nhìn này có cách nào che dấu mình.

      "Bản tiểu thư chính là thiên kim của tướng phủ, lo ăn lo mặc, cộng thêm mỹ nam tử thích bản tiểu thư đều là diện mạo nhất đẳng, ngươi cho rằng ta thích ngươi?" Khóe miệng Dạ Nguyệt Sắc cong lên nụ cười xấu xa giống y như Nguyệt Vô Thương, nhìn lướt qua Tần Khuynh, nữ nhân này trong lòng thích Nguyệt Vô Thương, lại cùng Nguyệt Lưu Ảnh mập mờ , phải là tham quyền thế, tiền tài của Nguyệt Lưu Ảnh sao? Chẳng qua là có đứa ngốc nào đó vẫn còn có phát mà thôi, là đáng thương.

      Mãnh liệt công kích như thế làm cho sắc mặt Tần Khuynh lúc này cực kỳ khó coi, toàn cảnh là nước mắt, làm cho vô số người đồng tình, cắn môi, bộ dạng điềm đạm đáng , nước mắt đầy mặt nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, "Ảnh, chẳng lẽ Khuynh nhi lại là loại nữ nhân đó sao!”

      Nguyệt Lưu Ảnh lúc này mới từ trong lời của Dạ Nguyệt Sắc phục hồi tinh thần lại, đem Tần Khuynh ôm vào trong ngực, bởi vì lời của Dạ Nguyệt Sắc ảnh hưởng tâm tình của mình, hết sức khó chịu. Hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : " như vậy, vậy từ nay về sau cũng đừng xuất ở trước mặt của ta!"

      Dạ Nguyệt Sắc liếc mắt, kéo Đỗ Quyên ở bên, cười nhạt mà : "Cũng làm ơn đừng xuất ở trước mặt ta, chán ghét! Đỗ Quyên chúng ta !"

      Đỗ Quyên lúc này mới phục hồi tinh thần lại, mặt sùng bái nhìn Dạ Nguyệt Sắc, hấp ta hấp tấp chạy theo ở phía sau Dạ Nguyệt Sắc , "Tiểu thư, người lợi hại!"

      Dạ Nguyệt Sắc liếc mắt, hơi cong môi cái, "Đương nhiên!" Tâm tình của nàng giờ khắc này vô cùng tốt, cảm thấy mặt Đỗ Quyên có ít tàn nhang cũng vạn phần đáng !

      Khí trời tốt! Dạ Nguyệt Sắc hít thở khí cái, tâm tình vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực mang theo Đỗ Quyên trở về, để ý tới phía sau hai luồng ánh mắt cứ nhìn theo mãi.

      Dạ Nguyệt Sắc sau khi cả buổi cũng có tâm tình tiếp tục chơi, cũng mệt mỏi muốn quay về.

      "Khuynh nhi, ta đưa nàng trở về!" Ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh từ hướng Dạ Nguyệt Sắc vừa rời khai thu hồi lại, rất ôn nhu với Tần Khuynh, mặt tuấn lãng ôn hòa trước sau như , lại làm cho Tần Khuynh giờ phút này cảm thấy, tất cả những thứ này đều có gì đó khác xưa rất nhiều.

      "Ảnh. . . . . ." Hai tròng mắt Tần Khuynh khẽ chớp, những giọt nước mắt cứ như những hạt trân châu bị đứt chuỗi chuỗi rơi xuống, mắt mờ lệ, bất lực lại biết làm sao nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, thể lúc này Tần Khuynh rất đẹp, cộng thêm Nguyệt Lưu Ảnh vẫn mê luyến nàng, vốn lại là thiếu niên chưa hề trải qua tình nam nữ, trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh lúc này có mấy phần phức tạp, thêm mấy phần đau lòng.

      Đem Tần Khuynh ôm vào trong ngực, cằm đặt ở đỉnh đầu nàng, ôn nhu lại có chút áy náy : "Khuynh nhi! Ta đương nhiên biết nàng phải là loại người như vậy!"

      "Ảnh. . . . . ." Tần Khuynh từ trong ngực Nguyệt Lưu Ảnh nâng lên gương mặt lê hoa đái vũ của mình , thâm tình đưa tình nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, ôn nhu : "Ảnh, chúng ta thành thân có được hay ?"

      Thành thân! Nguyệt Lưu Ảnh khẽ cau mày, trước kia cỡ nào hi vọng nghe được câu này, nhưng lúc này, thế nhưng lại có chút do dự, mặc dù biết tại vì sao.

      Nhưng vẻ do dự đó của , hoàn toàn làm lạnh lòng của Tần Khuynh, nước mắt Tần Khuynh càng thêm tuôn như suối

      "Ta biết ngay, lời của Dạ Nguyệt Sắc, ngươi, ngươi. . . . . ." đến chỗ này khóc thành tiếng.

      Tần Khuynh hung hăng siết chặt tay, biết móng tay đâm vào lòng bàn tay, nàng mới kềm chế tâm tình lúc này, bảo trì được hình tượng ôn nhu động lòng người của mình từ trước tới nay. Nàng cảm giác được tia dao động của Nguyệt Lưu Ảnh. Chẳng qua chỉ là thử dò xét chút, nghĩ tới lại có thể do dự. Nàng vốn tưởng rằng Nguyệt Lưu Ảnh bị nàng nắm chặt trong tay, vĩnh viễn cũng rời bỏ nàng, thể nghĩ đến do dự.

      Trong mắt Tần Khuynh xuất vẻ ác độc, Dạ Nguyệt Sắc, tất cả đều là lỗi của nàng ta. Nguyệt Vô Thương bị nàng mê hoặc, Duẫn Chi cũng bị nàng mê hoặc, nghĩ tới hôm nay Ảnh cũng bởi vì nàng ta mà do dự. Lần trước ngươi sống sót, lần này tuyệt đối bỏ qua cho ngươi!

      "Khuynh nhi, ta rất cao hứng!" Nguyệt Lưu Ảnh nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Khuynh, vội vàng , nhưng trong lòng mâu thuẫn vạn phần, vốn là là rất muốn cưới nàng , vì sao lúc này lại có chút do dự? Nhất định là Dạ Nguyệt Sắc làm cho quá tức giận, cho nên ảnh hưởng phán đoán của .

      "Phải ?" Tần Khuynh nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, trong lòng thầm so đo, nàng phóng túng chính mình lần. Ngay sau đó nín khóc mỉm cười, ôm lấy Nguyệt Lưu Ảnh, ôn nhu : "Ta biết ngay Ảnh như vậy mà!"

      "Dĩ nhiên !" Nguyệt Lưu Ảnh đem Tần Khuynh ôm chặt hơn, tựa hồ như vậy mới có thể chứng tim của mình cho tới bây giờ cũng chưa từng dao động qua, chẳng qua là lúc này có phát , hôm nay ôm lấy người mà thích nhất trước kia, nơi mí mắt còn phát ra loại vui vẻ phát ra từ nội tâm như trước nữa, ngược lại thêm nổi buồn mới.

      . . . . . .

      Dạ Nguyệt Sắc mang theo Đỗ Quyên tới trước cửa Tô Mạc Già , mặt phóng khoáng đối với Đỗ Quyên : "Đỗ Quyên, ngày hôm nay tiểu thư nhà ngươi cao hứng, quyết định dẫn ngươi vào để biết!”

      "Nhưng tiểu thư à, trước đây khi người tới đây đều bị cản lại!" Đỗ Quyên mặt hoài nghi nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lúc trước tiểu thư nhà mình chỉ có thể nhìn Tứ hoàng tử cùng Tần nương vào.

      " sao, tiểu thư nhà ngươi hôm nay khác xưa rồi." Dạ Nguyệt Sắc tới trước cửa liếc mắt nhìn Đông Ly, có chút lấy lòng : "Đông Ly a, Vương gia nhà ngươi có ở nơi này hay ?"

      "Ở đây!" Đông Ly vẫn bộ dáng xa cách với Dạ Nguyệt Sắc như cũ, tiếc chữ như vàng .

      "Ặc, vậy ta có thể vào hay !" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy lúc này hình tượng của mình cao lớn ở trong mắt Đỗ Quyên, bộ dạng kịch liệt co rúc lại, có chút ấm ức.

      " thể!" Đông Ly liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giọng có chút thiện cảm.

      Mặt Dạ Nguyệt Sắc giải thích được, dáng vẻ đây là thế nào, ngượng ngùng : " phải trước lạ sau quen sao? Ta được Vương gia nhà ngươi tự mình dẫn vào rồi mà!"

      "Ta được là được!" Bộ dáng đầy vẻ tuyệt tình của Đông Ly chọc giận Dạ Nguyệt Sắc. Chảnh cái gì mà chảnh! Nàng cũng thèm vào ! Hừ!

      "Đông Ly!" Thanh biếng nhác mềm mại đến tận xương, khiến ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc nhất thời sáng lên, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy tên nghiệt mặt biếng nhác tựa vào cửa, cười nhàng nhìn nàng.

      Dạ Nguyệt Sắc chạy chậm tới bên người Nguyệt Vô Thương, miệng mếu máo, kéo dài thanh kêu tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

      "Ừ!" Ngữ điệu cất cao, cuối tiêu hồn mất xác kia, khiến trái tim của Dạ Nguyệt Sắc run rẩy, bắt được ống tay áo của Nguyệt Vô Thương, có chút làm nũng : "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc rất mọn nhìn Đông Ly chút, lắc lắc ống tay áo của Nguyệt Vô Thương , "Tại sao nhân cùng Hồ Ly Tinh cũng có thể vào, ta thể vào?"

      Nguyệt Vô Thương nhíu đuôi mày, trong đôi mắt toát ra ánh sáng thong thả ung dung, cong cong khóe môi, giọng biếng nhác mị hoặc, nhàng "Chỉ cần nàng là chủ nhân của Tô Mạc Già , dĩ nhiên là có thể vào rồi. . . . . ."

      Tác giả: Mọi người có phải thích Nguyệt Nguyệt cùng Sắc Sắc đùa giỡn hay a, *mắt lấp lánh*

      Mong tin nhắn a, chương kế tiếp nghiệt muốn câu dẫn Tiểu Bạch Thỏ a, vẩy hoa, đập trứng gà, vẫn cà chua, ném rau quả. . . . . .

      HĐ: tác giả tr này vui thấy ớn :)))
      Phong nguyet, ly sắc, trangmai12342 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 27: Say rượu

      Edit: Quảng Hằng

      Beta : Hà Đoàn

      Chủ nhân của Tô Mạc Già! Dạ Nguyệt Sắc lập tức lâm vào ảo tưởng, đầu tiên là nàng nhất định đuổi tên Đông Ly đáng ghét này, sau đó lập tấm bảng ngoài cửa, phía nhất định dùng chữ to viết"Nhân cùng Hồ Ly Tinh cấm cho vào bên trong!"

      Dạ Nguyệt Sắc càng nghĩ càng vui vẻ, dĩ nhiên là biểu ra ngoài, "Ha ha. . . . . ." cười trận. Đỗ Quyên nhìn tiểu thư nhà mình cười khúc khích rất ảnh hưởng hình tượng , vội kéo tay áo Dạ Nguyệt Sắc .

      Dạ Nguyệt Sắc lập tức nghiêm nghị, thu hồi suy nghĩ bay xa xa của mình, nhìn trước mắt nụ cười phong lưu củaNguyệt Vô Thương, gương mặt hưng phấn nhất thời toàn bộ chuyển hóa thành suy sụp, bây giờ chủ nhân của nơi này phải là tên nghiệt này sao, muốn từ trong tay lừa gạt Tô Mạc Già chẳng phải là so với lên trời còn khó hơn?

      Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương giảm mắt, phượng quét vòng Dạ Nguyệt Sắc, phương diện khác ngược lại thông minh, sao lại đến lúc này lại giống như biết biến chuyển chút nào.

      "Tốt lắm!" Nguyệt Vô Thương chậm rãi tiếng, " phải là muốn vào sao?" xong cũng quản Dạ Nguyệt Sắc, ưu nhã cất bước vào bên trong.

      Dạ Nguyệt Sắc cười tiếng, lôi kéo Đỗ Quyên rất là vui vẻ bước theo Nguyệt Vô Thương vào, tới trước mặt Đông Ly vẫn quên thị uy hất đầu ưỡn ngực, ngẩng đầu mà bước.

      Nguyệt Vô Thương ở trước mặt hơi cong môi cái, hai tròng mắt đầy tình tứ, nốt ruồi chu sa đổ khẽ sáng lấp lánh.

      Dạ Nguyệt Sắc lôi kéo Đỗ Quyên theo sau lưng Nguyệt Vô Thương, mặt tươi cười nhìn Nguyệt Vô Thương hô tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

      "Ừ?" Nguyệt Vô Thương đẩy ra cửa phòng tên là"Lưu thương khúc thủy" (Thả rượu trôi theo dòng nước), vừa vào vừa miễn cưỡng đáp tiếng, giở tay nhấc chân chỉ thấy khí chất, cùng nụ cười lười biếng gương mặt nghiệt, có chỗ nào mà phải là câu dẫn trắng trợn.

      "Cái đó, nếu như có ngày, ta cùng tên nhân Nguyệt Lưu Ảnh cùng nhau rơi xuống nước, ngươi cứu ai?" Dạ Nguyệt Sắc chạy đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, mặt đầy chờ mong hỏi.

      Đỗ Quyên nhìn tiểu thư nhà mình lắc đầu cái, mới vừa rồi ở trước mặt Tứ hoàng tử hung hãn lí luận thua kém ai, tại. . . . . . Ai, tiểu thư nhà nàng hoàn toàn thay đổi sao, chính là từ chạy đuổi theo Tứ hoàng tử, đổi thành chạy đuổi theo Cẩm Nguyệt vương gia.

      Nguyệt Vô Thương nhìn mặt Dạ Nguyệt Sắc có chút rối rắm lại có chút mong đợi, khóe miệng cong cong, trong mắt lúc sáng lúc tối, nhàn nhạt nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, thong thả ung dung : "Đương nhiên là. . . . . ."

      Trái tim của Dạ Nguyệt Sắc nhảy theo ngữ điệu của Nguyệt Vô Thương lúc cao lúc thấp, xem ra tình cảm của Nguyệt Vô Thương cùng tên nhân Nguyệt Lưu Ảnh kia vô cùng tốt , mới vừa rồi nàng hung hăng sửa chữa phen với cặp tuyệt phối đó, ngộ nhỡ Nguyệt Vô Thương giúp đỡ Nguyệt Lưu Ảnh, vậy bạc mà nàng thiếu, muốn tìm cách xóa bớt, phải là có hy vọng gì rồi sao?

      "Là cái gì?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương lời ngập ngừng như dụ dỗ, trơ da mặt ra tiếp tục hỏi.

      Nguyệt Vô Thương phong tình vạn chủng cười, nốt ruồi chu sa kia sáng ngời làm lóa mắt Dạ Nguyệt Sắc, mà lúc này Nguyệt Vô Thương, thu lại nụ cười, thong thả ung dung dùng giọng trước sau như mềm mại đến tận xương : "Đương nhiên là ngồi xem cuộc vui!"

      Xem cuộc vui? ! Dạ Nguyệt Sắc mắt trợn trắng, vậy mà cũng nghĩ ra , ý của có nghĩa là ai cũng giúp? Dạ Nguyệt Sắc lần nữa nhặt về nụ cười, hướng về phía cửa hô: "Bản tiểu thư ngày hôm nay tâm tình tốt, muốn uống rượu!"

      Người giữ cửa, nhìn sắc mặt của Nguyệt Vô Thương, thấy Nguyệt Vô Thương gật đầu cái, mới chạy mang rượu đến.

      "Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Nguyệt Vô Thương chút để ý hỏi.

      "Chính là chuyện vui vẻ đó!" Dạ Nguyệt Sắc mặt hưng phấn : "Say những lúc khi ta đắc ý, Nguyệt Nguyệt cùng uống chén ?"

      Trong lúc chuyện, người hầu đem rượu, cầm ly rượu lên, Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, phải chỉ đấu thắng võ mồm với Tần Khuynh cùng Ảnh sao, cao hứng thành như vậy, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, khó nhìn ra bên trong có mấy phần thương cưng chìu.

      "Tiểu thư, người uống rượu được. . . . . ." Đỗ Quyên ở bên yếu ớt mở miệng, lần trước uống say, làm cho trong phủ kinh thiên động địa , lão gia để cho nàng uống qua rượu nữa.

      "Bản tiểu thư cao hứng, Đỗ Quyên, ngươi cũng tới uống chén!" Dạ Nguyệt Sắc rót ra 3 chén rượu, thả chén ở trước mặt của Nguyệt Vô Thương, đưa chén cho Đỗ Quyên, mình cầm ly rượu, chú ý lời của Đỗ Quyên khuyên can, phóng khoáng uống hơi cạn sạch.

      Ngón tay trắng nõn của Nguyệt Vô Thương khẽ xoa lên chiếc chén sứ màu xanh ngọc bích, như có điều suy nghĩ, ánh mắt cứ bồi hồi ở mặt Dạ Nguyệt Sắc. Khóe miệng nụ cười nhàn nhạt, nhìn ra nghĩ cái gì.

      Dạ Nguyệt Sắc uống ly vào bụng, chỉ cảm thấy ngọt ngon miệng, răng môi đều còn lưu hương, tự mình rót thêm chén, hớp nuốt chửng cạn sạch, cho đến 3 chén rượu xuống bụng, đầu óc choáng váng , Nguyệt Vô Thương trước mắt biến thành hai, tàn nhang mặt Đỗ Quyên lại giống như sao trước mắt quanh quẩn . . . . . .

      Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng lớn hơn, "Lê Hoa túy" chén làm đại hán say khướt, nghĩ tới nàng thậm chí uống cả 3 chén

      "Nguyệt Nguyệt, ngươi biến thành hai người rồi!" Dạ Nguyệt Sắc lảo đảo đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, lại đưa mặt đến gần muốn nhìn , lúc này hai tròng mắt tràn ra tầng men say mông lung, bị men say hun hồng má phấn, vô cùng đáng . Hơi thở mang theo mùi thơm ngát đặc thù của"Lê Hoa túy" phả vào mặt Nguyệt Vô Thương, đôi bàn tay mang theo chút lạnh lẽo tay đột nhiên đánh úp tới mặt của Nguyệt Vô Thương, hung hăng xoa nắn gương mặt vô cùng mịn màng đó, tia tạp chất, khẽ bóp cái.

      Đỗ Quyên ở bên thấy vô cùng kinh ngạc, đây chính là Cẩm Nguyệt vương gia, tiểu thư lại dám bất kính đối với như thế, vội vàng muốn lên kéo Dạ Nguyệt Sắc ra, nào ngờ mới vừa đưa tay ra, bị ánh mắt lạnh lùng của Nguyệt Vô Thương dọa rụt lại.

      "Tiểu thư nhà ngươi uống say rồi, ngươi trở về trước gọi chiếc xe ngựa tới đón nàng!" Nguyệt Vô Thương tay vịn Dạ Nguyệt Sắc lung lay đong đưa trước mắt, hướng về phía Đỗ Quyên sững sờ ở bên .

      "Nhưng. . . . . ." Đỗ Quyên nhìn Dạ Nguyệt Sắc có chút mơ hồ, lo lắng , còn chưa hết, bị ánh mắt cực kỳ có lực sát thương của Nguyệt Vô Thương, dọa cho sợ đến mức vội vã phóng trở về tướng phủ tìm xe ngựa.

      "Ưm. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc ợ hơi rượu, khẽ nhéo nhéo gương mặt của Nguyệt Vô Thương, lẩm bẩm : "Da còn tốt hơn cả nữ nhân!"

      Khóe miệng Nguyệt Vô Thương co giật, trong đôi mắt có ánh sáng loe lóe, cầm tay Dạ Nguyệt Sắc, giọng trầm thấp, ôn nhu , "Đừng sờ soạng nữa."

      Dạ Nguyệt Sắc thấy động tác của mình bị ngăn cản, vui, lập tức nhanh nhẹn chuyển sang động tác khác, dạng chân ở đùi Nguyệt Vô Thương, khuôn mặt nhắn bị rượu hun nóng, hung tợn tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, giọng hung hãn : " nên cử động, nếu đại gia khách khí với ngươi!"

      Khóe mắt Nguyệt Vô Thương giật giật, nụ cười trong mắt đột nhiên tràn ngập, khóe môi cong lên, đè thấp giọng vô cùng đoạt hồn người, mị hoặc : "Ồ, đại gia ngài muốn làm gì?"

      Giọng chút để ý kia, ràng chính là trêu cợt nàng. Dạ Nguyệt Sắc nhìn dung nhan vốn nghiệt trước mắt, tại lại bày ra mị thái mê hoặc người , lấy tay nâng chiếc cằm đường cong lưu loát, cánh môi mềm mại của Nguyệt Vô Thương lên, mềm mại, giống như kẹo đường. Nào ngờ lúc này tên nghiệt nào đó khẽ vươn lưỡi, liếm môi cái.

      Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kích động, phóng khoáng mà tiếng: "Đại gia ta muốn hôn ngươi!"

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 28: say hôn

      Edit : Quảng Hằng

      Cuối cùng thể kiềm chế trước hấp dẫn của tên nghiệt kia, Dạ Nguyệt Sắc đem môi che ở môi Nguyệt Vô Thương, vươn lưỡi liếm liếm, trong đầu nhất thời xuất cảnh tượng người nào đó tự tay dạy nàng kỹ thuật hôn.

      Ánh sáng trong mắt Nguyệt Vô Thương tràn đầy vẻ thương sủng nịch, cưng chìu nhìn tiểu nữ nhân ngốc nghếch hôn , hướng dẫn từng bước, khẽ há miệng ra, Dạ Nguyệt Sắc thử đem đầu lưỡi thăm dò đưa vào"Hang sói" biết tên này, ở bên trong thám hiểm tất cả mọi ngóc ngách, càng tức giận tiến bước, tự nhiên cùng hàm răng Nguyệt Vô Thương đụng nhau, Dạ Nguyệt Sắc chơi nữa, chuẩn bị rút về.

      Bất quá người nọ há có thể để cho nàng như ý nguyện, đầu lưỡi linh xảo khẽ chuyển, ngậm lấy cánh môi còn thơm hương hoa Lê kia, tận tình thưởng thức. con sói xám thỏa mãn thở dài cái, quả nhiên rượu ngon nhất đời chính là uống từ chiếc miệng thơm ngọt này dây, lúc này Lê Hoa Túy đột nhiên đặc biệt thơm ngọt.

      "Ngô. . . . . . Ngô. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy phổi nghiêm trọng thiếu dưỡng khí, bắt đầu đẩy Nguyệt Vô Thương, trong miệng phát ra tiếng nỉ non kháng nghị, khiến Nguyệt Vô Thương muốn ngừng mà được.

      Dạ Nguyệt Sắc bất đắc dĩ, chỉ có thể cố hô hấp khi người nào đó vừa hơi nhích ra chút. Cho đến khi hô hấp của hai người cũng rối loạn, Nguyệt Vô Thương vẫn còn chưa hết tham luyến, hôn liên tục lên môi nàng, rồi mới thả nàng ra.

      Dạ Nguyệt Sắc cả người như nhũn ra, ngã vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, hổn hển hít lấy khí, thở xong, men say càng say, cách y phục của Nguyệt Vô Thương ở trước ngực cắn cái.

      "Ưm. . . . . ." Nguyệt Vô Thương hít vào hơi, trong mắt ám trầm mảnh, tay vừa dùng lực đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, cổ họng khàn khàn : "đừng lộn xộn!"

      Dạ Nguyệt Sắc ở trong ngực Nguyệt Vô Thương khẽ cọ cọ, giọng của nàng mang theo ba phần ủy khuất, ba phần lên án, buồn buồn : "Ngươi câu dẫn người ta!"

      "Ta đúng!" Nguyệt Vô Thương chậm rãi thu bớt lửa tình,trong mắt u ám dần dần thở bình thường, tràn ra nụ cười, bình thản nhận lỗi, chút để ý, có thành ý như vậy.Người nào đó yên, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương tiếp tục cọ xát ngừng, thấy mở ra được chút nào, tiếp tục lên án : "Ngươi còn hôn người ta!"

      "Lỗi của ta!" Khóe miệng nụ cười càng đậm, trong mắt cưng chìu sâu hơn, ngăn lại ý đồ lộn xộn của Dạ Nguyệt Sắc, miễn cưỡng .

      "Ta mặc kệ!" Thanh ủy khuất buồn bực,Dạ Nguyệt Sắc , tiếp tục cọ loạn.

      "Vậy nàng muốn như thế nào?" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng hỏi, tựa hồ căn bản đem kháng nghị của Dạ Nguyệt Sắc để ở trong mắt, nếu như nàng muốn câu dẫn hoặc là hôn trở lại, cũng tùy thời phụng bồi.

      "Ngươi có thành ý!" Dạ Nguyệt Sắc buồn buồn , vẻ lên án đắc ý trần trụi như vậy, hàm răng còn cố chấp cắn cắn y phục Nguyệt Vô Thương .

      "Ừ." Nguyệt Vô Thương sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc , thản nhiên , khóe mắt đuôi mày đều tràn đầy nụ cười, so quá khứ ít hư vô mờ mịt, thêm ôn nhu chân .

      "Ngươi khi dễ người ta!" Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Nguyệt Vô Thương uốn cong lại, đôi mắt mông lung men say lóe lên ánh nước mơ màng, răng khẽ cắn môi dưới, mặt ủy khuất.

      Ngọn lửa cố đè nén nơi đáy mắt của Nguyệt Vô Thương lại lần nữa nổi mặt nước, nhìn bộ dáng Dạ Nguyệt Sắc lúc này, thậm chí ngay cả tâm cũng khẽ rung động mấy lượt.

      Lần nữa ôm Dạ Nguyệt Sắc vào trong ngực, cản trở ánh mắt làm cho rung động, cổ họng trầm thấp ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc : "Ừ, nàng muốn thế nào cũng được.

      Dạ Nguyệt Sắc lúc này khéo léo an tĩnh tựa vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, yếu ớt : "Ngươi phải gạt ta chứ?"

      "Ừ." Nguyệt Vô Thương vỗ vỗ lưng Dạ Nguyệt Sắc, nếu nàng cao hứng, cưng chìu chút có sao đâu.

      "Tốt lắm. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc men say mãnh liệt, lẩm bẩm mà : "Ngươi hôn người ta, chúng ta triệt tiêu mười triệu lượng bạc!" Nàng có lường gạt a, xong mềm mại dựa vào trong ngực Nguyệt Vô Thương.

      Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng sâu hơn, đem Dạ Nguyệt Sắc dời đến vị trí thoái mái nhất , để cho nàng dựa vào thoải mái hơn chút, hoặc có lẽ, chính cũng biết động tác lúc này của có bao nhiêu ôn nhu, nụ cười có bao nhiêu rực rỡ.

      Ánh mặt trời ôn nhu từ Bích Ba hồ phản xạ vào, giống như nước lấp lánh, , ôn nhu và triền miên, ngọn gió ấm áp lướt qua người nam tử phong hoa tuyệt đại kia, thêm ý tình ấm áp sâu sắc, trong ngực gò má ửng đỏ, an tĩnh nằm ở trong ngực nam tử, lại sinh ra chút cảm giác sánh cùng thiên địa.

      "Hoàng thúc. . . . . ." Cửa kẽo kẹt mở ra, vốn là khí ấm áp nhu tình trong nháy mắt bị cắt đứt. Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày lại, ống tay áo vừa đỡ, che lại dung nhan xinh đẹp của trong ngực ngủ lúc này.

      Nguyệt Lưu Ảnh sắc mặt rối rắm đẩy cửa ra, nghĩ tới lúc này Nguyệt Vô Thương lại ôm giai nhân, ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh dò xét người của giai nhân kia, y phục này nhìn nhìn quen mắt, Nguyệt Lưu Ảnh cau mày, này phải là Dạ Nguyệt Sắc chứ?

      Nguyệt Lưu Ảnh vốn định tới tìm Nguyệt Vô Thương đối ẩm, tiêu trừ phiền muộn mà hôm nay Dạ Nguyệt Sắc mang cho , nghĩ tới thấy cảnh tượng lúc này, trong lòng có nửa phần bình tĩnh, ngược lại cảm thấy càng thêm phiền não.

      "Hoàng thúc, sao người có thể cùng Dạ Nguyệt Sắc ở chung chỗ. . . . . ." Còn thân mật như vậy, Nguyệt Lưu Ảnh có chút chỉ trích nhìn Nguyệt Vô Thương, lại biết vì sao Nguyệt Vô Thương thể cùng Dạ Nguyệt Sắc ở chung chỗ.

      "Có gì thể?" Nguyệt Vô Thương nhàn nhạt quét Nguyệt Lưu Ảnh vòng, nụ cười mặt hoà thuận vui vẻ, so với bộ dáng của gấp gáp Nguyệt Lưu Ảnh, biết cao hơn đến mấy phần.

      "Nàng. . . . . ." Nguyệt Lưu Ảnh lúc này biết gì, dù sao lúc này tình cảnh hai người ôm nhau đâm bị thương mắt của .

      Nàng ràng là thích ! Tự dưng ý niệm đột nhiên xuất ở trong đầu Nguyệt Lưu Ảnh, ánh mắt sáng quắc nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt Vô Thương, tâm tình càng thêm phiền não, từ trước đến nay vốn hề có.

      "Nàng ta, hoàng thúc có dung mạo tựa thiên tiên, nương như nàng ta há có thể xứng với hoàng thúc!" Nguyệt Lưu Ảnh lúc này bí quá bừa.
      "Nếu Hoàng thúc chỉ muốn vui đùa chút, cũng phải để tâm đến mặt mũi của Dạ tướng gia !"

      Ánh sáng lưu chuyển trong mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm kiên định, nốt ruồi nơi mi tâm càng thêm chói mắt, môi mỏng khẽ mở, miễn cưỡng : "Ta rất nghiêm túc!"

      Dáng vẻ ai đó bình thản như chút để ý, thấy thế nào cũng chăm chú, thấy thế nào cũng có vẻ nghiêm túc, Nguyệt Lưu Ảnh lúc này rất muốn có hình tượng quát lớn với Nguyệt Vô Thương. Chẳng qua là chuyện của Dạ Nguyệt Sắc, khi nào lại quan tâm như vậy, ngay sau đó chuyển qua tầm mắt, hề nhìn đôi uyên ương ôm nhau nữa.

      khí có chút quỷ dị, có chút xấu hổ, Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương cũng ai chuyện, cho đến lúc người nào đó say lẩm bẩm tự tiếng: "Hồ Ly Tinh cùng tên nhân đáng ghét!"

      Bên trong nhà, hai người thần sắc khác nhau, Nguyệt Vô Thương cưng chìu sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc, có chút dở khóc dở cười.Gương mặt tuấn tú của Nguyệt Lưu Ảnh xanh mét, nắm chặt hai quả đấm, hết sức kềm chế mình bước lên xé Dạ Nguyệt Sắc ra.

      "Ngô ~" Dạ Nguyệt Sắc nhàng mê sảng tiếng, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương giật giật, an tâm tiếp tục ngủ, chút nào ý thức được lúc này khí trở nên quỷ dị!
      Phong nguyet, ly sắc, xixon2 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 29: Tình địch hỗn chiến

      Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc lơ đãng biểu ra chán ghét đối với , cùng với Nguyệt Vô Thương đối với chủng loại kia... muốn xa rời, đây hết thảy để cho tâm phiền ý loạn, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, phát ra tiếng vang"Kẽo kẹt kẽo kẹt" , quay đầu liền rời .
      Nụ cười trong mắt Nguyệt Vô Thương càng ngày càng đậm, tròng mắt nhìn rành thế trong ngực ngủ say sưa, khóe miệng cong cong, đúng là người chuyên gây họa mà.
      "Chủ nhân." Ngoài cửa Đông Ly hạ thấp giọng kêu Nguyệt Vô Thương tiếng, : " Xe ngựa của Tướng phủ đến rồi!"
      Nguyệt Vô Thương nhàng ừ tiếng, từ từ đứng dậy, đem Dạ Nguyệt Sắc bế ngang , chậm rãi ra ngoài, Đông Ly ở tại cửa ra vào, nhìn vẻ mặt của Nguyệt Vô Thương, khẽ than tiếng.
      Nguyệt Vô Thương ưu nhã cất bước, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm đến cửa lớn của Tô Mạc Già , ngoài cửa có chiếc xe ngựa xa hoa chờ sẵn, dễ thấy hơn chính là nam tử đứng ở cạnh xe ngựa, trường sam màu xanh nhạt, tay áo phiêu phiêu, tóc dài đen như mực tung bay theo gió, mặt treo nụ cười ôn nhuận nhè , thu hút ánh nhìn của mọi người.
      Bước chân Nguyệt Vô Thương dừng chút, trong mắt thoáng qua ánh sáng biết tên, ngay sau đó khóe miệng cong lên độ cong nghiệt, chậm rãi bước về hướng Phong Hồi Tuyết.
      Ánh mắt của Phong Hồi Tuyết nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt Vô Thương, nụ cười mặt ấm áp nhu hòa, đợi Nguyệt Vô Thương tới trước mặt, mỉm cười : "Đa tạ vương gia chiếu cố Nguyệt Sắc, Dạ bá bá Nguyệt Sắc bướng bỉnh, khẳng định làm cho Vương gia thêm ít phiền toái."
      xong liền đưa tay ra, muốn nhận lấy người trong ngực Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương nhàng lẩn tránh, trong mắt phong tình uyển chuyển, thanh mềm mại mị hoặc nghe cảm động: "Vui vẻ chịu đựng!"
      Phong Hồi Tuyết tự nhiên thu tay về, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc lên xe lập tức, miễn cưỡng : "Ta thấy Sắc Sắc ở trong lòng ta ngủ say sưa, hay là ta ôm nàng trở về tướng phủ là được”.
      Phong Hồi Tuyết lơ đễnh, sau đó lên xe ngựa, ngồi vào đối diện Nguyệt Vô Thương, mặt vẫn là nụ cười làm cho người ta như tắm trong gió tươi mát. Trong lòng có chút tự giễu, bất quá là quan tâm nàng thành thói quen.
      Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng tươi hơn, mặt Phong Hồi Tuyết lại vẫn là nụ cười ấm áp đó, trong lúc nhất thời trừ Dạ Nguyệt Sắc thỉnh thoảng phát ra mê sảng, thỉnh thoảng động động, hầu như có tiếng vang khác.
      Trong xe ngựa cứ cười cho đến tướng phủ. Dạ Thiên ở tại cửa ra vào ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy xe ngựa trở lại, trong nội tâm vui vẻ, lần này chế tạo cơ hội, tuyệt hảo a. Chỉ trông mong Phong hiền chất cùng Sắc nhi có thể vừa ý lẫn nhau, ông cũng có thể sớm ngày bồng cháu.
      Khóe miệng nở nụ cười giảo hoạt, vào lúc Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc ra ngoài, trong nháy mắt sụp xuống, Cẩm Nguyệt vương gia này ngày cũng quá rỗi rãnh . Chuyện như vậy cũng làm phiền tự mình làm?
      "Vương gia!" Dạ Thiên tới trước mặt Nguyệt Vô Thương, đưa tay muốn nhận lấy Dạ Nguyệt Sắc, "Tiểu nữ bướng bỉnh, cho Vương gia thêm phiền toái, mong rằng Vương gia thông cảm nhiều hơn!"
      "Ta thấy Sắc Sắc, như thế ngủ thoải mái, bằng. . . . . ." Nguyệt Vô Thương chớp chớp đôi mắt hoa đào, khẽ nhìn lướt qua Dạ Thiên, Dạ Thiên lập tức nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực Nguyệt Vô Thương , quả nhiên là trông thấy nữ nhi bảo bối của ông lúc này khẽ cau mày, kết quả là người nào đó cưng chiều nữ thành si, lập tức : "Làm phiền, Vương gia đem Sắc Sắc ôm trở về phòng!"
      Nguyệt Vô Thương ở phía trước hơi khẽ cong môi cái, tâm tình vui sướng ôm Dạ Nguyệt Sắc hướng vào phía trong viện, dáng vẻ vô cùng sành sỏi, thấy thế Dạ Thiên ở phía sau vô cùng sửng sốt. Người biết còn tưởng rằng đây là hậu viện của Cẩm Nguyệt Vương phủ đấy.
      Nguyệt Vô Thương quen cửa quen nẻo tìm được phòng của Dạ Nguyệt Sắc, đẩy cửa vào, chính xác có lầm, đem Dạ Nguyệt Sắc bỏ vào giường, nào ngờ lúc này Nguyệt Sắc câu cổ của Nguyệt Vô Thương, chịu buông tay. Nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô thương càng lớn hơn, nhìn Dạ Thiên khổ sở đứng ở bên giường.
      Dạ Thiên ngượng ngùng cười tiếng, lên phía trước, nhàng kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc càng ôm chặt, căn bản kéo nhúc nhích, ngược lại đem cổ của Nguyệt Vô Thương kéo đến gần hơn , Nguyệt Vô Thương thấy Dạ Nguyệt Sắc bởi vì bất mãn Dạ Thiên lôi kéo, khẽ cong đôi môi đỏ mọng lên, động tác lơ đãng này khiến ánh mắt của Nguyệt Vô Thương híp cái.
      "Sắc Sắc, buông tay!" Dạ Thiên hiền lành cưng chiều nhàng tiếng, thấy bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc hề nhúc nhích, khẽ nhíu nhíu mày, chuẩn bị chọn lựa các biện pháp khác.
      Nguyệt Vô Thương đưa ngón tay trắng nõn thon dài hướng nách Dạ Nguyệt Sắc chọc chút, Dạ Nguyệt Sắc khẽ nhíu nhíu mày, bất mãn buông cổ của Nguyệt Vô Thương ra. Nguyệt Vô Thương khẽ cong khóe môi, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào chớp nhanh chóng, hướng về phía Dạ Thiên : "Xem ra Sắc Sắc rất thích ta nhỉ!"
      Dạ Thiên ngượng ngùng cười tiếng, trong lòng oán thầm. Nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong giấc mộng như cũ phát giác gì, khẽ thở dài lần nữa. Nhìn lại Phong Hồi Tuyết thủ lễ đứng ở cửa, lắc lắc đầu, có lúc quá mức quân tử, thụ động là được.
      Phong Hồi Tuyết nghe lời của Nguyệt Vô Thương, khóe miệng nở nụ cười khổ, gió mùa hạ thổi , mang theo chút ẩm ướt khó chịu.
      . . . . . .
      Bên kia, Nguyệt Lưu Ảnh lôi kéo Vương Duẫn, ở phủ Tứ hoàng tử uống rượu. Nguyệt Lưu Ảnh nằm nghiêng ở Lan can trong phủ "Lãm Nguyệt đình" , xách theo bầu rượu, phóng khoáng đổ vào miệng, vừa lẩm bẩm mà : "Duẫn Chi, tới ăn mừng với ta, Khuynh nhi muốn gả cho ta!"
      Mắt say lờ đờ mông lung Nguyệt Lưu Ảnh hướng về phía Vương Duẫn ngồi vừa uống, giơ cao bầu rượu, rượu rưới vào trong miệng, biết vị như thế nào, theo chiếc cằm xinh đẹp, uốn lượn xuống cổ, ướt áo.
      "Đúng, ăn mừng. . . . . . Nấc. . . . . ." Vương Duẫn tay chống đầu, vừa uống rượu, lẩm bẩm : "A Ảnh a, ngươi Dạ tiểu thư có thích ta hay ?"
      Nguyệt Lưu Ảnh hớp ngụm rượu, ánh mắt mê ly nhìn Vương Duẫn chút, lảo đảo đứng lên, tới trước mặt Vương Duẫn, đầu lưỡi thắt lại : "Duẫn Chi, Khuynh nhi, , muốn, muốn gả cho, gả cho ta, tại sao ta có, cao hứng, hức, như trong tưởng tượng, vậy?"
      "A Ảnh, ngươi Dạ tiểu thư có nguyện ý gả cho ta hay ?" Vương Duẫn uống ngụm rượu, run run rẩy rẩy đứng lên, cùng Nguyệt Lưu Ảnh nhìn nhau.
      Hai người tất cả tự ai nấy , ông gà bà vịt, vừa uống rượu, đá đống bầu rượu bày bên chân, vừa đánh nấc Men say mông lung, hai người song song ngồi vào băng đá.
      "Dạ Nguyệt Sắc trước kia thích ta!" Ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh có chút trống rỗng, tự lẩm bẩm, uống ngụm rượu, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, trong đầu sáng ngời ra hai hình ảnh, lê hoa đái vũ điềm đạm đáng , lúm đồng tiền như hoa tinh nghịch sống động. Nguyệt Lưu Ảnh lẩm bẩm mà câu: "Dạ Nguyệt Sắc ta thể nào thích ngươi, quyết thích ngươi!"
      " thích ngươi, thích ngươi!" Vương Duẫn uống ngụm rượu, thầm theo Nguyệt Lưu Ảnh, sau đó cười khúc khích : "Dạ tiểu thư, phải gả cho ta!"
      "Bùm" tiếng, bầu rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành, , rượu rơi vãi ra ngoài tan nát dưới đất, tạo nên vô số bọt nước . Hai người rốt cuộc ngã xuống bàn đá, say đến bất tỉnh nhân , hoặc tự lẩm bẩm, hoặc ngáy khò khò, duy nhất giống nhau chính là khẽ nhíu mày.
      Gió mùa hạ nhàng thổi qua, đêm lạnh như nước. . . . . .
      Phong nguyet, xixonsnow_angel_lily thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :