1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87.3: Đại Kết Cục 3

      Edit :•••°Quan ♥ √ũ ♥ Phán°••••
      Beta : Quảng Hằng

      Lúc này Dạ Nguyệt Sắc đã tỉnh dậy, nằm trong ngực Nguyệt Vô Thương, ánh mắt tràn đầy sợ hãi. Cho dù là mùa đông, trán và chóp mũi vẫn ngừng đổ mồ hôi. Trong ánh mắt nàng còn mang theo một chút kinh sợ.

      sao đâu Sắc Sắc. Chỉ là cơn ác mộng thôi. Hiện tại sao đâu.” Nguyệt Vô Thương giọng nói ôn nhu mang theo chút đau lòng, vỗ về lưng Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu an ủi, “ sao đâu. Có ta ở đây.”

      Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe liền hồi phục tinh thần. Đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy Nguyệt Vô Thương, khóc nức nở, kinh hoảng hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Nguyệt Nguyệt, ta sợ.”

      Nguyệt Vô Thương nhướng mày, nhẹ giọng nói, “Đừng sợ. Đó chỉ là mộng thôi.”

      phải mộng. Đó phải là mộng.” Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nói, trong giọng tràn đầy kinh sợ, “Nguyệt Nguyệt. Đó phải là mộng. Ta sợ lắm.”

      Dạ Thiên nhìn thấy hai người như vậy. Trong lòng mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn khép cửa lại, tự mình rời . Lúc này chỉ có Nguyệt Vô Thương mới có thể an ủi Dạ Nguyệt Sắc.

      “Vậy nàng nói ta nghe xem, nàng mơ thấy gì?” Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày, ánh mắt ôn nhu tràn đầy lo lắng, thanh tuy nhẹ nhưng vẫn ôn nhu như cũ.

      Dạ Nguyệt Sắc nghĩ tới giấc mộng của mình, trong lòng liền thấy hốt hoảng. Trong mộng nàng nhìn thấy Nguyệt Vô Thương nắm tay một cặp song sinh giống nhau như đúc, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía xa. Nàng nhìn theo hướng của Nguyệt Vô Thương, thì thấy hắn nhìn một người khác phải là mình. Người đó lại nhìn mình với ánh mắt đầy khiêu khích. Dạ Nguyệt Sắc liền bắt đầu luống cuống, ôm chặt lấy Nguyệt Vô Thương, mặt dán vào lòng hắn, yếu ớt nói, “Nguyệt Nguyệt, chàng là của ta. Chỉ có thể thích ta.”

      Nguyệt Vô Thương nghe thấy lời nói kỳ quái của Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng liền đau. Hắn nàng còn đủ rõ ràng sao, sao lại khiến cho nàng lo lắng như vậy chứ. Trong lòng nhất thời liền cảm thấy vừa bực mình lại vừa buồn cười, vừa chua vừa ngọt.

      Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên thấy Nguyệt Vô Thương nói lời nào, trong lòng hoảng loạn. Đôi tay bắt lấy áo Nguyệt Vô Thương, trong giọng nói mang chút nước mắt, ́ chấp nói, “Nguyệt Nguyệt. Chàng là của ta. Chỉ được thích một mình ta.”

      Nguyệt Vô Thương ôm chặt Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nói khẽ bên tai nàng, “Đứa ngốc.” Nàng khi nào lại trở nên bất an như vậy. Giọng nói của nàng khi nói những lời khi nãy khiến lòng hắn thấy ấm áp, nhưng đương nhiên cũng thấy được sự bất an của nàng, an ủi, “Bất kể nàng nằm mơ thấy cái gì. Ta đều ở đây, mãi thương nàng.”

      Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy thế, trong lòng liền khẽ yên, nhưng đôi chân mày lại buông lỏng chút nào. Hơi cắn môi dưới, tay ôm chặt Nguyệt Vô Thương hơn, trong lòng chỉ sợ vừa buông tay, hắn liền biến mất.

      Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng vuốt lưng Dạ Nguyệt Sắc, an ủi nàng. Trong lòng cũng đại khái đã rõ nàng mộng thấy gì. Chẳng qua nơi này thể ở lâu được, chỉ mong Nam Uyên có thể tìm được lối ra, nhanh chóng rời khỏi nơi tồi tàn này.

      “Nguyệt Nguyệt, chúng ta có khỏi đây được ?” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vội vàng nhìn Nguyệt Vô Thương, ngữ khí kiên ̣nh nói, “Chúng ta cần sống ở chỗ này. Chúng ta trở về nhà có được ?”

      Tinh thần của phụ nữ có thai tương đối nhạy cảm, cũng may là mặc dù tinh thần có chút ổn ̣nh nhưng Dạ Nguyệt Sắc vẫn nhận ra được nơi này sắp xảy ra chuyện, liên tưởng tới giấc mộng của mình, nàng càng thêm hoảng loạn.

      Trong lòng Dạ Nguyệt Sắc phải lo lắng về giấc mơ cùa nàng, mà chính là bản thân nàng. Nàng vừa mới tính ôm Nguyệt Vô Thương ngăn cản cho hắn đến gần gái cười khiêu khích kia, chẳng qua bản thân lại tựa như khí, bước xuyên qua hắn. Vốn do cành ngọc đào kia nàng mới bị đưa đến nơi này, chẳng lẽ cũng bởi vì nó mà quay về? Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng vuốt ve bụng, cắn cắn môi dưới. Nàng muốn. Cũng cam tâm bị như thế!

      Chẳng qua là làm sao để nói với Nguyệt Vô Thương đây. Chỉ chuyện này thôi cũng đủ khó khăn. Dạ Nguyệt Sắc thần sắc bối rối nhìn Nguyệt Vô Thương, kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra, nhìn gương mặt làm cho muốn hoa đều ghen tị kia, trong lòng càng thêm kiên ̣nh, Nguyệt Nguyệt là của nàng.

      “Nguyệt Nguyệt. Nếu như ta… Nếu như ta…” Dạ Nguyệt Sắc nhìn đôi mắt sáng ngời tựa như có thể thiêu cháy hết thảy mọi thứ của Nguyệt Vô Thương, đột nhiên có chút luống cuống, lắp bắp nói, “Nếu như ta còn là ta, hoặc là ta đột nhiên biến thành một người khác. Thì chàng sẽ làm sao?”

      Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lời nói của nàng có chút rối loạn, nhưng trong đầu hắn lại có một suy nghĩ chợt lóe lên rất nhanh, khiến hắn muốn nắm bắt cũng thể nắm bắt được.

      Trong đầu chợt nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy nàng, những cánh hoa đào tung bay trong gió, nàng ôm trong ngực cành ngọc đào kia, đột nhiên mở mắt ra nhìn thấy Nguyệt Lưu Ảnh liền lập tức chửi mắng hắn. Sau đó lại nhớ đến câu nói thầm của nàng lúc Mặc Ly lấy cành ngọc đào ra. Suy nghĩ của Nguyệt Vô Thương bắt đầu có chút rối loạn, khiến hắn thể suy nghĩ rõ được.

      Nhìn gương mặt hốt hoảng lo âu của Dạ Nguyệt Sắc, khẽ hướng nàng cười trấn an, “Bất kể nàng trở thành ai, nàng đều là nương tử của ta.”

      Dạ Nguyệt Sắc liền kinh hoảng cùng khổ sở trong lòng, chỉ muốn đem bí mật mình phải là người của thế giới này nói ra cho Nguyệt Vô Thương biết. Cho hắn biết sẽ làm nàng yên tâm hơn.

      Chẳng qua là nàng chưa kịp nói, đã nhìn thấy tộc trưởng Linh tộc Mặc Hành cùng tứ đại trưởng lão đứng ở trong viện, thần sắc có chút nóng nảy. Dạ Thiên đứng ở trong viện nhìn bọn họ, khẽ cau mày, nhẹ giọng hỏi, “Các vị đến đây là có chuyện gì?”

      Mặc Hành nóng nảy trong lòng, hôm nay Bắc Sơn động sụp đổ, vốn nghĩ là do ̣a chấn, nghĩ tới vừa rời khỏi căn nhà này bao lâu lại xuất hiện thiên hỏa. Mặc Hành trong lòng gấp gáp, nghĩ đến linh tộc sắp xảy ra đại loạn.

      Mặc Hành nhìn Dạ Thiên, bình tĩnh nói, “Trong tộc xảy ra chuyện lớn. Nàng vốn là thần nữ của Linh tộc. Nay trong tộc có nạn…”

      Dạ Thiên nghe thấy lời nói của Mặc Hành, mặc dù còn biết tại sao nàng năm đó mang thai lại đến Nguyệt quốc xa xôi, nhưng ông tin tưởng chắn chắn nàng sẽ thương tổn Dạ Nguyệt Sắc. Nhưng người nam nhân trước mắt này thì lại thể nào chắc chắn được.

      Dạ Thiên khẽ nheo mắt, nhìn gương mặt lo lắng của Mặc Hành, vừa nhìn chính là dạng người mở miệng là lấy đại cục làm trọng, hy sinh cái tôi vì tập thể. Dạ Thiên đột nhiên muốn trả Dạ Nguyệt Sắc lại cho người mang nặng chủ nghĩ nam nhân như hắn ta.

      Bảo bối mà ông cưng chìu bao năm nay, vừa gặp mặt còn có hỏi những năm qua nàng sống tốt hay , có chịu cực khổ gì . chỉ thực hiện trách nhiệm của một phụ thân, lại muốn hưởng thụ quyền lợi sao?

      Dạ Thiên chưa kịp nói, Nguyệt Vô Thương từ trong nhà đã bước ra nhìn những người đứng trong viện. Mặc dù biết chuyện gì diễn ra, nhưng Dạ Nguyệt Sắc vừa mới mơ thấy ác mộng, tâm tình đã được ổn ̣nh, hắn muốn để cho nàng chịu quá nhiều vất vả.

      “Tộc trưởng, trong tộc đã xảy ra chuyện gì?” Nguyệt Vô Thương nhẹ giọng hỏi, một chút cũng có ý ̣nh đánh thức Dạ Nguyệt Sắc.

      Bốn lão đầu râu ria đứng ở trong viện, nhìn thấy Nguyệt Vô Thương liền mất bình tĩnh, lập tức quỳ gối xuống, hướng về phía lầu các hô lớn, “Cầu xin thần nữ cứu Linh tộc.”

      Mặc Hành nhìn bộ dáng để tâm của Nguyệt Vô Thương, trong lòng có chút tức giận. Dù gì ông ta cũng là cha ruột của Dạ Nguyệt Sắc, nói thế nào cũng phải chừa cho ông ta chút mặt mũi chứ. Bất quá hôm nay là vì có việc cầu người, cho dù tức giận cũng chỉ có thể để trong lòng, hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Đây là chuyện của tộc chúng tôi, xin thứ lỗi thể nói cho ngươi biết. cần biết nàng có nghỉ ngơi hay , ta muốn nói chuyện riêng với nàng.” (Dạ em thú tội. Quả thật là em có sửa lời đôi chút, nhưng trong convert ý của nó vốn là thế. Em chỉ sửa lời là để thấy rõ sự đáng ghét của thèng cha Mặc Hành thôi. Đừng oánh em.)

      Vốn thiêm thiếp ngủ, Dạ Nguyệt Sắc nghe được tiếng động bên ngoài, liền thức dậy ưỡng bụng ra. Nguyệt Vô Thương thấy thế liền khẽ nhíu mày, bước nhanh tới bên Dạ Nguyệt Sắc khép chặt y phục của nàng lại, ôn nhu nói, “Ra ngoài này làm gì?”

      Dạ Nguyệt Sắc vỗ vỗ tay Nguyệt Vô Thương ý bảo nàng sao. Sau đó nhìn một chút người mang danh cha ruột nàng. Trong đôi mắt ông ta chỉ thấy sự nóng vội, hề có cái gì gọi là sự ân tình mà một phụ thân nên có. Dạ Nguyệt Sắc lại nhìn đến Dạ Thiên đứng lo lắng ở một bên, trong lòng liền thấy ấm áp.

      Nếu như có thể giúp ông ta thì cứ coi như là nàng làm trọn tình nghĩa cha con của bọn họ, về sau hai người còn liên quan gì nhau nữa. Dù sao Mặc Ly trăm phương ngàn kế dụ nàng đến nơi nàng cũng phải là để chơi, cho nên Dạ Nguyệt Sắc quyết ̣nh giải quyết tất cả mọi chuyện ở Linh tộc, để nó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của gia ̀nh nàng.

      biết tộc trưởng tìm ta có chuyện gì?” Dạ Nguyệt Sắc nhẹ giọng hỏi Mặc Hành, ngữ điệu giống hệt Nguyệt Vô Thương, thân thiết cũng xa lánh.

      Mặc Hành thấy Dạ Nguyệt Sắc có ý muốn nói chuyện riêng với ông ta, đôi tay nắm chắt tay của Nguyệt Vô Thương. Nhìn cái bụng tròn tròn của Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng chợt có chút áy náy.

      Năm đó ông ta biết khi rời linh tộc mẹ nàng đã có thai nàng. Đợi đến khi ông ta đến Nguyệt quốc đón mẹ nàng trở về, mẹ nàng cũng hề nói với ông ta là bà đã hạ sinh một nữ nhi.

      Nếu phải khi sanh Mặc Ly, bà bị khó sanh, đại phu bảo nàng trước đó chắc cũng bị khó sanh. Ông ta đã biết mình có một nữ nhi lưu lạc bên ngoài. Vậy mà mẹ nàng lại lấy cái chết uy hiếp ông ta, cho ông ta mang Dạ Nguyệt Sắc về. Mặc Ly là con trai, tộc trưởng Linh tộc nếu sinh ra thần nữ, khó giữ được vị trí tộc trưởng là chuyện nhỏ. Quan trọng là linh tộc sẽ gặp đại loạn. Cho nên mới cho Mặc Ly giả trang thành con gái lâu như vậy.

      Năm đó thánh vật mất tích. Hôm nay tộc trưởng đời trước, cũng chính là bá phụ của ông ta, vốn bị nhốt ở Bắc Sơn động đã thoát ra ngoài. Việc mở cửa thần điện càng trở nên cấp bách. Khi trong tộc đại loạn, chỉ cần mở cửa thần điện, mới có thể bảo vệ Linh tộc. Từ trước tới nay chỉ có tộc trưởng mới biết được chuyện này.

      “Con ngoan. Ta chỉ muốn con giúp linh tộc một chuyện.” Mặc Hành lúc này đã bỏ ̣nh cho Dạ Nguyệt Sắc ở lại Linh tộc làm người canh giữ thần điện. Nếu Mặc Ly có hài tử, thì đứa bé sẽ trở thành thần nữ đời kế. Vì thế kế hoạch hôm nay chính là mau chóng đem cửa thần điện mở ra.

      “Gấp cái gì chứ?” Một tay Dạ Nguyệt Sắc nắm lấy tay Nguyệt Vô Thương, một tay đỡ eo. Đứng nói chuyện chính là đau thắt lưng mà. Cũng may là Nguyệt Vô Thương hết lòng săn sóc đưa tay ôm hông Dạ Nguyệt Sắc, cơ hồ đem toàn bộ sức nặng dựa vào người mình.

      “Xin mời theo ta!” Mặc Hành liếc nhìn Nguyệt Vô Thương ở bên cạnh nàng, sau đó nói, “Công tử cũng cùng .”

      Nguyệt Vô Thương lơ đễnh dẫn Dạ Nguyệt Sắc theo Mặc Hành cùng tứ đại trưởng lão ra khỏi viện, Dạ Thiên theo ở phía sau. Đoàn người hùng dũng hướng trung tâm Linh tộc tới.

      Dọc theo đường là tuyết trắng xóa bao phú. Rất khó tưởng tượng nơi này là nơi có bốn mùa rõ ràng, cũng có xuân về hoa nở, hạ dương cao chiếu, gió thu cuốn bay lá vàng. Chẳng qua cảnh tưởng của ba mùa kia, đã bị tuyết trắng bao phủ toàn bộ, làm cho cả Linh tộc dừng lại trong một thế giới trắng xóa.

      Phía trước mặt xuất hiện một góc to lớn của thần điện. Dần dần cả cung điện đều hiện rõ trước mặt mọi người. Cả tòa cung điện to lớn, lầu cao chót vót, cùng với những bức điêu khắc vách tường nhìn rất giống kiến trúc của cung ̀nh Châu Âu thế kỉ 19. Kỳ quái nhất chính là thần điện hề có một cái cửa sổ nào, cả kiến trúc hoàn toàn bị phong bế. trách được nhiều năm như vậy một người nào trong Linh tộc có thể vào.

      “Thần điện trừ tổ tiên của Linh tộc ai có thể bước vào.” Mặc Hành nhìn thần sắc kinh dị của Dạ Nguyệt Sắc, ở một bên giải thích, “Thần nữ đời trước cũng thể vào” Hôm nay chính là được ăn cả ngã về , toàn bộ hi vọng đều đặt người Dạ Nguyệt Sắc.

      ai có thể mở ra sao?” Dạ Nguyệt Sắc khỏi có chút tò mò hỏi, “Bên trong có gì thế?”

      biết!” Mặc Hành bất đắc dĩ nói, truyền thuyết về thần điện có rất nhiều. Truyền thuyết lưu truyền rộng rãi nhất chính là bên trong thần điện chứa rất nhiều của cải. Chính vì vậy mà bá phụ của hắn mới màn tộc huấn muốn đột nhập vào thánh điện, vì vậy mới bị trưởng lão bắt lại nhốt vào Bắc Sơn động.

      biết làm sao ông ta có thể thoát ra ngoài, chỉ biết là có người bên ngoài vào Linh tộc. đến Bắc Sơn động mới khiến nó sụp đổ.

      Vừa vừa nói chuyện, trong chốc lát mọi người đã đến trước thần điện. Nguyệt Vô Thương vừa đỡ Dạ Nguyệt Sắc vừa quan sát, chỉ thấy cung điện có hình trụ, sừng sững hướng thẳng mảnh đất trong lớn ở trung tâm Linh tộc. Chung quanh có cửa sổ, cũng biết cách nào để vào.

      Hơn nữa, thần điện cùng thánh vật chính là tín ngưỡng của người Linh tộc, là một loại ký thác tinh thần của mọi người nên ai dám đem nó cạy ra hoặc cho nổ tung. Chính vì vậy, bên trong thần điện có vật gì hay , đến nay một ai biết rõ cả.

      Toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc. Dạ Nguyệt Sắc tựa vào bên người Nguyệt Vô Thương, quan sát tòa kiến trúc giống như lô-́t này. Nàng tin nơi này có cơ quan mở ra.

      Linh tộc thần điện cừng với thánh vật. Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ nghĩ tới chuyện gì, quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười. Hai người tựa hồ như có cùng suy nghĩ, nhìn nhau cười một tiếng.

      biết thánh vật giờ ở chỗ nào?’ Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn Mặc Hành. Nếu nàng nghĩ sai, thánh vật chính là chìa khóa mở cửa thần điện. Chẳng qua biết chìa khóa giờ ở đâu thôi.

      Người đứng đầu tứ đại trưởng lão cung kính đưa ngọc đào tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc. Nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc chưa kịp cầm lấy cành ngọc đào, Nguyệt Vô Thương đã đoạt lấy. Thần sắc trong mắt có chút tự nhiên, giọng nói kiên ̣nh vạn phần hướng Dạ Nguyệt Sắc nói, “Thân thế nương tử có nhiều bất tiện. Để vi phu thay nàng làm cho.”

      Nguyệt Vô Thương nhận lấy cành ngọc đào, liền đem Dạ Nguyệt Sắc an trí ở chỗ an toàn, sau đó phi thân tới trước thần điện. trung, bạch y bay bay, tay áo phiêu phiêu, thân hình nhẹ nhàng, tư thế như thiên tiên hạ phàm. Cả người ở giữa trung, tay chạm nhẹ vào bức tường, có chỗ lồi chỗ lõm, liên tiếp dò xét mặt trường.

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương đứng dựa tường. Mặc dù bộ dáng như con thằn lằn nhưng vẫn như cũ, phong tư hiên ngang, phong hoa vạn vạn. Dạ Nguyệt Sắc còn bị tư thế của Nguyệt Vô Thương hút hồn thì thấy trong nháy mắt hắn đã xoay người quay trở lại bên mình. Thần sắc an tĩnh ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, nhìn chỗ bức tường vừa được gắn cành đào ngọc kia.

      Chỉ thấy cành đào ngọc từ từ bị nuốt vào trong tường, sau đó mặt đất liền chấn động. Thần điện từ từ nứt ra, một khe nhỏ dần dần mở rộng. ̣a chấn tiếp tục kéo dài. Bởi vì thần diện nứt ra, bụi đất liền tung bay khắp nơi.

      Cát bụi vẫn tiếp tục tung bay, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được thân ảnh của một người phi thân vào thần điện.

      Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Nguyệt Vô Thương nhìn ra, chỉ thấy khe nứt thần điện khi nãy vẫn còn rộng nay nhanh chóng khép lại, có lẽ người khi này vào thần điện đã vô tình ấn phải cơ quan gì đó. Chỉ trong chớp mắt, thần điện đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của mình.

      Trong lúc nhất thời, dư chấn tựa hồ dừng lại, khiến cho thanh bên trong thần điện cực kỳ rõ ràng. Tiếng hoảng sợ từ trong thần điện ngừng truyền ra, “Thả ta ra ngoài. Đây là nơi quái quỷ gì. Đây là quái vật gì. Thả ta ra ngoài.”

      Tiếng khóc kinh sợ liên tục truyền ra, mang theo hơi hướm tử vong. Khoảng một khắc sau, tiếng chửi rủa liền biến thành tiếng kêu vang thảm thiết. Điều đó chứng minh thần điện khi nãy vừa mở ra, cũng chứng minh được khi nãy thật sự có người tiến vào trong.

      Lúc này cái chìa khóa ngọc đào kia biết ở nơi nào xuất hiện, từ trung rơi xuống đất.

      Nguyệt Vô Thương nhún người bay lên đón lấy cành ngọc đào. Tự nhiên có một bóng người bay ra, đoạt lấy cành ngọc đào, đồng thời phóng ám khí về phía Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc.

      Tình huống đột ngột xảy ra. Nguyệt Vô Thương chỉ có thể ôm Dạ Nguyệt Sắc lui về sau tránh né. Cành ngọc đào liền rơi và tay của người kia.

      Sau khi người kia vững vàng rơi xuống đất. Nguyệt Vô Thương liền nhíu mày. Bởi vì người đứng ở trước mắt chính là Nguyệt Lưu Ảnh. Hắn thật đúng là mạng lớn!!

      Nguyệt Lưu Ảnh cẩn thận cầm cành ngọc đào ở torng tay, ánh mắt khẩn cấp nhìn Dạ Nguyệt Sắc, tay chẳng biết vì sao lại run rẩy.

      Mặc Hành cùng tứ đại trưởng lão lo lắng nhìn thần điện đã khép lại. Chẳng qua trong lòng cũng khẽ yên. Hôm nay người nọ bị giam vào trong thần điện, tạm thời sẽ có nguy hại gì.

      Chẳng qua, tiếng hoảng sợ thảm thiết từ trong thần điện truyền tới, một tiếng so với một tiếng lại càng thống khổ. Cuối cùng thanh gào thét kia biến mất, chỉ còn truyền tới tiếng rống của một con thú lớn. Vừa nghe đã khiến mọi người sợ run rẩy.

      Xung quanh thần điện đột nhiên bốc khói trắng, có mùi lưu huỳnh thiêu đốt. Dạ Nguyệt Sắc vừa ngửi thấy, trong lòng liền có cảm giác ghê tởm, ́ nén khó chịu trong lòng, hướng Nguyệt Vô Thương nói, “Nguyệt Nguyệt. Rời khỏi đây mau, có nguy hiểm.”

      Nguyệt Vô Thương tựa hồ cũng ngửi được mùi lưu huỳnh, liền ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc hướng Dạ Thiên nói, “Nơi này rất nguy hiểm. Mau rời .”

      Nói xong liền ôm Dạ Nguyệt Sắc phi thân rời . Chẳng qua Nguyệt Lưu Ảnh làm sao có thể dễ dàng để Nguyệt Vô Thương mang Dạ Nguyệt Sắc . Lập tức liền phi thân theo sát Nguyệt Vô Thương, muốn đoạt lấy Dạ Nguyệt Sắc.

      Lúc này khói trắng từ trong thần điện tỏa ra càng lúc càng nhiều, mùi lưu huỳnh thiêu đốt càng nặng, rõ ràng chính là mùi hỏa dược.

      Mặc Hành cùng tứ đại trưởng lão trong lòng cả kinh, nghe Nguyệt Vô Thương bảo nguy hiểm, liền chạy ra ngoài.

      Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc, chỉ có thể vừa phòng thủ những đòn công kích của Nguyệt Lưu Ảnh, vừa chạy thật xa khỏi thần điện. Nguyệt Lưu Ảnh càng cam lòng để Nguyệt Vô Thương mang Dạ Nguyệt Sắc , tay càng tăng thêm lực công kích.

      Mà lúc này mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, bên tai có thể nghe được tiếng vang rầm rập. Dạ Nguyệt Sắc cả kinh, nàng nghĩ trong thần điện nhất ̣nh chôn ít thuốc nổ. Hiện tại đã bị thứ gì dẫn đốt, bao lâu sẽ nổ tung. Hơn nữa từ thần điện còn truyền ra tiếng kêu rên của dã thú, nghe hết sức kinh khủng.

      Nhìn Nguyệt Lưu Ảnh trước mặt cứ quấn láy chịu buông. Dạ Nguyệt Sắc trong lòng nóng nảy, thừa dịp Nguyệt Lưu Ảnh còn cùng Nguyệt Vô Thương giao chiêu, nhìn Nguyệt Lưu Ảnh nói, “Đồ nhân . Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

      Nguyệt Lưu Ảnh nghe Dạ Nguyệt Sắc gọi như thế, trong lòng hề thấy tức giận như lúc trước nữa, ngược lại lại cảm thấy rất thân thiết. Có thể nói mặc dù bị coi thường, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy thoải mái, vừa vươn tay muốn đoạt lấy Dạ Nguyệt Sắc trong lòng Nguyệt Vô Thương, vừa nói, “Ta muốn dẫn nàng . Đến nơi chỉ có hai chúng ta.”

      Dạ Nguyệt Sắc nghe được liền cả kinh, ánh mắt thất kinh nhìn Nguyệt Lưu Ảnh. Sau đó liền miệng cọp gan thỏ, ngoài mạnh trong yếu nói với Nguyệt Lưu Ảnh, “Ta sẽ cùng ngươi. Ngươi đừng hi vọng nữa.”

      Cả người run rẩy bắt lấy vạt áo của Nguyệt Vô Thương. Giấc mộng đêm đó giống như điềm báo trước, nhắc nhở nàng rằng nàng thuộc về thế giới này. Một ngày kia có thể nàng sẽ rời , lưu lại Nguyệt Vô Thương cùng với hài tử của bọn họ. Để họ cùng một nữ nhân khác hưởng cuộc sống hạnh phúc.

      Nguyệt Vô Thương cau mày lắng nghe đối thoại của hai người. Vừa phải che chở Dạ Nguyệt Sắc, vừa phải đề phòng Nguyệt Lưu Ảnh công kích, khiến hắn chỉ có thể đánh ngang tay với Nguyệt Lưu Ảnh. Ba người dời trận ̣a, cách thật xa thần điện.

      Chẳng qua là hai người đối thoại khiến trong lòng Nguyệt Vô Thương quýnh lên, từ lần trước ở Hoa Đào Tự mới gặp gỡ Dạ Nguyệt Sắc, hoàn toàn muốn giải độc Thiên Nhật Hồng, đem Dạ Nguyệt Sắc tra xét lần, đơn giản đúng là con của Dạ tướng gia, nhưng cũng tìm đủ mọi tin tức, cũng tra ra nhiều hơn tin tức.

      Cho đến khi Dạ Nguyệt Sắc mang thai tới nay lời kỳ kỳ quái quái cũng làm cho sinh nghi, chẳng qua là cảm thấy nên tin tưởng nàng, vô luận nàng là ai, đến từ nơi nào đều là kiếp này ắt thể thiếu nàng, muốn in ở xương máu trong người của nên cũng lại tra về tất cả về Dạ Nguyệt Sắc.

      Nếu là người sống bên nhau cả đời, Nguyệt Vô Thương sao lại có thể để cho Nguyệt Lưu Ảnh dẫn nàng , Nguyệt Vô Thương hơi híp tròng mắt, cả người tản mát ra khí thế nguy hiểm khiếp người, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, thừa dịp Nguyệt Lưu Ảnh cùng Dạ Nguyệt Sắc chuyện, trong nháy mắt, đem hết toàn lực vung chưởng chụp về hướng Nguyệt Lưu Ảnh.

      Nguyệt Lưu Ảnh thấy tình huống đúng, theo bản năng dùng cành ngọc hoa đào cầm trong tay lên đỡ.

      Nhất thời có thanh núi sông băng liệt, thần điện sau lưng vang lên tiếng lớn, ầm ầm sụp đổ, toàn bộ mặt đất dao động càng thêm lợi hại, người đứng mặt đất căn bản cách nào ở đứng thẳng. Cả thần điện nổ tung thành mảnh vụn, mang theo lực lượng cường đại, nhanh bắn ra bốn phía .

      Nguyệt Lưu Ảnh nắm ngọc hoa đào bị Nguyệt Vô Thương dùng toàn lực đánh chiêu này, đánh cho nát bấy, tiếng nứt nổ của ngọc thượng hạng vẫn có thể nghe ràng như cũ. Sau khi phát ra ánh sáng trắng muốt lóng lánh, ánh sáng đó chiếu mạnh mẽ tựa hồ có thể đem cả núi tuyết chiếu sáng.

      Nguyệt Vô Thương cả kinh trong lòng, che chở Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nằm mặt đất, cả người dùng tư thế bảo vệ ngăn ở người của Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng càng thêm tuyệt vọng cùng cực, cho dù như thế, nhưng vẫn liều mạng dùng lực lượng cuối cùng cũng muốn bảo vệ nàng an toàn.

      Thần điện nổ tung lấy tư thái hủy diệt, cơ hồ phá hủy cả Núi tuyết. Đất rung núi chuyển, cơ hồ khiến cả Bắc Mạc cũng bắt đầu lắc lư kịch liệt. Tại phía xa Bắc Mạc, nơi kinh đô quốc quân Bắc Mạc tâm thần xốc xếch, biết Nguyệt Vô Thương mang theo Dạ Nguyệt Sắc đến ở linh tộc Núi tuyết, vẫn luôn luôn lo lắng yên, mới vừa rồi cả hoàng cung bắt đầu lắc lư kịch liệt, đung đưa cơ hồ kéo dài hết canh giờ mới dừng lại.

      Vì vậy Bắc Mạc hoàng đế luôn luôn chững chạc, thể ngồi yên, trong lòng mang theo nồng đậm yên bất an, phân phó người chuẩn bị xe ngựa, ra roi thúc ngựa, ngày đêm kiên trì về hướng linh tộc ở Núi tuyết.
      Phong nguyet thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87 :Đại kết cục

      Edit : Thanh Trúc Phạm

      Beta : Quảng Hằng

      Lại trải qua canh giờ sau chấn động, tất cả phòng ốc linh tộc toàn bộ sụp đổ, cả linh tộc bị bao phủ bởi tầng dầy băng tuyết, Núi tuyết mênh mông bát ngát lúc này bình tĩnh tựa như đứa trẻ vừa mới tỉnh ngũ, giống như chấn động vừa rồi chỉ là hư ảo mà tồn tại.

      mảnh bằng phẳng trong đống tuyết, cả người bị dìm ngập ở chỗ cạn, Tòng Tuyết rối rít trong bọt nước bò dậy, vừa mới trải qua thời khắc sinh tử, tánh mạng treo lơ lửng, lúc này ánh mắt mê mang nhìn băng tuyết mịt mờ, cho đến khi càng ngày càng có nhiều tộc nhân Tòng Tuyết trong bọt nước bò ra ngoài.

      Dạ Thiên lau cái đắp lên mặt bọt tuyết, mạng mới vừa treo lơ lửng hết sức, ông lần suy nhược, tự nhiên chạy nổi, may là đúng lúc quay đầu, Mặc Hành kéo ông chạy về phía trước, thời điểm tiếng nổ vang lên mà che chở ông. Mới làm cho ông còn mệnh từ trong bọt nước bò ra ngoài, có lẽ là bởi vì Mặc Hành đối với việc dưỡng dục Dạ Nguyệt Sắc cảm kích mới có thể ra tay cứu giúp, nhưng là dù sao sinh tử khắc chỉ thấy, ông có thể nghĩ đến cứu người, vậy cũng là bởi nguyên nhân vì Dạ Nguyệt Sắc.

      Vậy mà, Dạ Thiên vươn tay ra, phát mình cả ống tay áo cũng thấm đầy máu, vậy mà toàn thân chỗ đau đớn, cả kinh trong lòng, nhanh chóng bắt đầu đào bới bên cạnh bọt tuyết, cho đến thấy được cái tay Mặc Hành, Dạ Thiên đem Mặc Hành từ sâu trong tuyết bọt nước đào ra..., sắc áo xanh của người nọ chỉ thấy tràn đầy loang lổ vết máu, bên cạnh băng tuyết bị nhuộm đỏ.

      Dạ Thiên thận trọng lấy tay thăm dò chút chóp mũi Mặc Hành , ngón tay đưa ra có chút run rẩy, may mắn hơi thở tuy yếu nhưng vẫn còn. Dạ Thiên lòng lo lắng lơ lửng trong trung của rốt cuộc trở về thực tại . Lập tức bắt đầu lo lắng cho Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, lo lắng hô: "Sắc Sắc, A Nguyệt. . . . . ."

      Chẳng qua là tìm kiếm thân nhân của tộc nhân quá nhiều, cho nên thanh của ông bị chôn vùi ở trong đông đảo tiếng ồn, Dạ Thiên thấy có người đem Mặc Hành khiêng , bước chân tập tễnh liền bắt đầu ngó khắp nơi tìm kiếm Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương.

      Bởi vì vừa rồi Nguyệt Lưu Ảnh vẫn quấn Nguyệt Vô Thương, cho nên ba người họ cách thần điện khoảng cách xa, sau khi thần điện nổ tung , chỗ bọn họ là nơi bị bọt tuyết bùn đất bao trùm dầy nhất.

      Dạ Thiên nóng lòng kêu tên Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, vừa lảo đảo nghiêng ngã hướng thần điện mà chạy , sau lưng là Mặc Ly mang theo đám tộc nhân cũng lo lắng chay qua bên này .

      Dạ Thiên bỗng dừng lại khi thấy dưới đất có rất nhiều mảnh Ngọc vỡ nát, Mặc Ly cũng biết đó là các mảnh vụn thánh vật của linh tộc, vì vậy cho người bắt đầu đào ở nơi này.

      Trong chốc lát, Nguyệt Lưu Ảnh, Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương toàn bộ đều tìm được từ rất sâu dưới lớp băng tuyết, ba người cũng hôn mê, Dạ Nguyệt Sắc được Nguyệt Vô Thương bảo vệ tốt, toàn thân dưới cũng vết thương. Xem xét lại Nguyệt Vô Thương, người có rất nhiều chỗ bị đá bay gây nên vết thương, cũng may vết thương quá sâu, Dạ Thiên mới khẽ yên tâm.

      Tất cả mọi người được cứu nhanh chóng được sắp đặt ở khoản trống cách xa thần điện. Nơi mà thần điện nổ tung bây giờ tấc đất cũng con, giống như tựa như cho tới bây giờ đều hề tồn tại qua.

      Những người còn sống, lòng đầy ưu tư nhìn thân nhân mình, mặc dù còn như lúc trước, cũng may số người chết nhiều, trong lòng các tộc nhân cũng an ủi phần nào.

      Vốn là địa phương an tĩnh, đột nhiên có người nam tử trung niên dáng dấp xấu xí, lớn tiếng hướng về phía đất trống nơi mọi người : "Linh tộc ta tồn tại hơn trăm năm , chưa bao giờ xảy ra qua chuyện như vậy, kể từ nữ tử này tới đây, đầu tiên là tù nhân ở Bắc Sơn động chạy trốn thoát, ngay sau đó là những ngôi nhà đột nhiên bị cháy, cuối cùng chính là thần điện linh tộc nổ tung, ngay cả thánh vật cũng bị hủy diệt, nữ nhân này chính là người gieo họa!"

      xong vẫn quên chỉ vào Dạ Nguyệt Sắc hôn mê ở trong đoàn người.

      Nơi mê tính , địa phương có tín ngưỡng tôn giáo mãnh liệt, mọi người vừa nghe nhiều kiên ly kỳ như vậy rối rít cảm thấy lời người nọ ngoa, nhìn Dạ Nguyệt Sắc hôn mê trong mắt biến vài phần địch ý.

      "Hơn nữa, nữ nhân này lại là tộc trưởng láo là nữ nhi tộc trưởng , linh tộc thần nữ, do tộc trưởng chi nữ Mặc Ly tự mình từ bên ngoài mang vào, bọn họ bụng làm dạ chịu!" Người nọ tiếp tục .

      Làm cho vô số người gặp tai nạn số còn đối mặt với việc mất thân nhân, các tộc nhân bị khủng hoảng rối rít bắt đầu cùng chung mối thù, rối rít bắt đầu phụ họa.

      " nữ như thế, ta đề nghị đem nữ cùng với nhà tộc trưởng xử lý áp dụng hoả thiêu, để làm nguôi cơn giận của thần linh!"

      Bắc Đường, Nam Uyên trong các tộc nhân lặng lẽ giúp Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương tiếp tục bắt mạch, chẳng qua là hôm nay Nguyệt Vô Thương bị nội thương, nhất thời nửa khắc cũng vẫn chưa tỉnh lại. Dạ Nguyệt Sắc ngược lại chỉ là hôn mê, mẹ con bình an.

      Nghe thanh tức giận của mọi người, trong lòng Nam Uyên cùng Bắc Đường cũng có chút nóng nảy, người bên ngoài đến nay đều tìm được đầu đường vào, chỉ bằng hai người bọn họ cũng thể vừa mang theo Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thuơng cùng với Dạ Thiên an toàn rời lúc này.

      Vì vậy có người nhấc lên Mặc Hành cùng với tộc trưởng phu nhân tay trói gà chặt. Mặc Ly ngăn ở trước mặt của cha mẹ , trầm giọng : "Các ngươi muốn làm gì?"

      "Xử tử hoả hình!" Người đứng đầu vừa mới hét lên tiếng, tất cả tộc nhân liền bắt đầu kéo Mặc Hành vẫn còn hôn mê, hướng bên kia giàn hoả biết đốt cháy từ lúc nào tới.

      Mặc Ly tức giận muốn ngăn cản đoàn người bắt Mặc Hành, nhưng những người bên cạnh lại bắt đầu kéo mẫu thân , chỉ có thể rút kiếm mà che ở mẫu thân , trơ mắt nhìn Mặc Hành bị trói lên giàn hỏa.

      Nam Uyên bảo hộ ở trước mặt Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc cùng Dạ Thiên, Bắc Đường châm hướng người Nguyệt Vô Thương mà lay lay, Nguyệt Vô Thương sâu kín tỉnh lại sau, chỉ cảm thấy bên cạnh có người chụp tới, cho đến khi cảm nhận kia ôn hòa mà quen thuộc rơi vào trong ngực, trong lòng tâm tình bất an mới từ từ bình tĩnh.

      Nhìn bên cạnh vây quanh là đoàn người xuẩn ngốc kích động, vốn là tộc nhân rất thuần phát hôm nay lại dùng loại ánh mắt cừu hận nhìn Nguyệt Vô Thương cùng với Dạ Nguyệt Sắc trong ngực . Nguyệt Vô Thương đem toàn bộ chuyện liên tưởng ở chung chỗ, tự nhiên hiểu những người này vì cái gì, nhưng là thế nhưng lại coi ai ra gì hỏi Bắc Đường: "Phu nhân thế nào?"

      Bắc Đường đem tình bẩm báo: "Mẹ con bình an, cũng khác thường, chẳng qua là hôm nay vẫn còn ngủ mê man!"

      Nguyệt Vô Thương khẽ yên lòng, nhìn lên đám ngu dân trước mặt bắt đầu bạo động, nhìn Mặc Hành hôn mê bị cột vào giàn hỏa lên, Mặc Ly có cách phân thân cản trở những người muốn bắt mẫu thân .

      Nguyệt Vô Thương ý bảo Bắc Đường tiến lên chế trụ ở bên cạnh Mặc Ly khiêu chiến tộc nhân. Mặc Ly, Nam Uyên cùng Bắc Đường phòng hộ , đem Nguyệt Vô Thương bảo hộ ở phía sau, đám tộc nhân nhìn ba người ngăn trở trước mặt, bọn họ cũng thể làm được gì, chỉ có thể mắt trợn mắt cùng ba người nhìn thẳng vào mắt.

      Nguyệt Vô Thương hướng Dạ Nguyệt Sắc che chở ở trong ngực, nhìn tộc nhân hung thần ác sát bên ngoài, nhàn nhạt hỏi: "Quốc thổ Bắc Mạc khi nào cho phép động tư hình rồi?"

      Người mới vừa bạo động đưa người tới liền thấy tộc nhân bên này bất động, liền lớn tiếng chỉ sợ thiên hạ loạn : "Chỉ có đem các người gieo họa xử lấy hoả hình, mới có thể làm thần nguôi giận, bảo vệ linh tộc ta bình an!"

      Nguyệt Vô Thương nhìn cái nam nhân xấu xí đó, hướng về phía Nam Uyên khẽ ý bảo, Nam Uyên liền lắc mình cái bay đến trước mặt người nọ, chút lao lực đem người nọ chế trụ, dùng sức vung ném tới giàn hỏa lên, tên kia hốt hoảng la lớn, Nam Uyên nhân cơ hội tiến lên đem Mặc Hành xuống , trở lại tại chỗ.

      Mới vừa rơi xuống đất, ngọn lửa giàn hỏa bất ngờ liền bắt đầu tự cháy, tất cả tộc nhân hoảng sợ cách xa giàn hỏa.

      Cho dù ở bên trong Băng Thiên Tuyết Địa, lửa kia liền hừng hực thiêu đốt, chỉ chốc lát người té giàn hỏa thượng thể nhúc nhích người liền bị lửa thiêu nuốt chửng, phát ra tiếng thét chói tai thê thảm, trận khói bay đến mùi thịt khói.

      Thanh nhàn nhạt của Nguyệt Vô Thương lúc này vang lên: " nhảm mê hoặc người khác như thế, mới phải phạm vào luật trời, trời cao dùng hoả hình trừng phạt !"

      Tất cả mọi người Linh tộc nhìn người bị hoả hoạn thiêu đốt, tận mắt nhìn thấy giàn hỏa tự mình bốc cháy lên, rối rít lại khỏi bắt đầu tin tưởng lời của Nguyệt Vô Thương. Nhưng kể từ ngày mấy người ngoại tộc bước chân đến đây, linh tộc liền xảy ra nhiều chuyện như vậy, làm cho bọn họ thể hoài nghi.

      Chẳng qua là cho bọn họ hoài nghi lâu, cách đó xa liền truyền đến tiếng vó ngựa, từ xa chạy tới nhóm người, cầm đầu chính là Bắc Mạc quốc vương.

      Cho đến đến sai nha nhanh chóng dừng ở trước mặt của Nguyệt Vô Thương, bước nhanh từ ngựa nhảy xuống, mắt quét qua đám người, cho đến khi thấy được Nguyệt Vô Thương mới chậm rãi thở phào nhõm.

      lên phía trước mấy bước lo lắng hỏi: "Có bị thương tích ?"

      Nguyệt Vô Thương lắc đầu cái, Bắc Mạc quân vương thấy vậy mới yên lòng, ý bảo tùy tùng đem tộc nhân Linh tộc an bày ổn thỏa.

      Tương truyền rất lâu trước kia, lãnh thổ Bắc Mạc có rất nhiều rất nhiều quái thú, bọn họ lãnh thổ Bắc Mạc hoành hành ngang ngược, hại người vô số, làm cho dân chúng lầm than. Cho đến khi có vị cao nhân đem bọn họ toàn bộ xua đuổi đến linh tộc Núi tuyết, xây thần điện đem toàn bộ bọn chúng nhốt ở bên trong. Về sau liền lưu lại người thay phiên trông chừng, mà trông chừng quái thú hết đời này qua đời khác sau này mới hình thành nên Linh tộc.

      Mà trong thần điện đến rốt cuộc là vật gì cũng ai biết được, chỉ có hoàng thất Bắc Mạc biết, vì phòng ngừa người của Linh tộc sinh ra dị tâm đem quái thú thả ra, vì vậy hoàng thất Bắc Mạc cũng cưới nữ nhi tộc trưởng linh tộc.

      Cho nên, năm đó mẫu thân Dạ Nguyệt Sắc mới mang thai nàng, hoàng đế lão nhân Bắc Mạc gần đất xa trời , cũng chính là đảm nhiệm vai trò hoàng đế phụ thân của nàng, coi như là đảm nhiệm hoàng đế chờ thời điểm Dạ Nguyệt Sắc có thể lập gia đình cũng có thể làm cha nàng, cho nên mới có thể trăm phương ngàn kế chạy ra khỏi linh tộc chạy đến Nguyệt quốc, đem Dạ Nguyệt Sắc ở lại Nguyệt quốc có mang về.

      Hôm nay xảy ra động tĩnh lớn như vậy, vậy chính là thần điện bị mở ra, có người sau khi vào dẫm phải cơ quan trong thần điện dẫn đến thuốc nổ chôn ở trong thần điện toàn bộ bị dẫn nổ. Vì vậy quái vật bên trong chắc cũng là con nào còn sống.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87 :Đại kết cục

      Edit : Thanh Trúc Phạm

      Beta : Quảng Hằng



      Bắc Mạc quân vương khẽ yên tâm, như vậy, linh tộc tồn tại cũng còn cần thiết.

      Nguyệt Vô Thương nhìn Bắc Mạc quân vương, mặt cậu ruột của chút biểu , dù sao cũng là chuyên nội bộ của Bắc Mạc, cũng tiện quản nhiều, nhìn trong đội ngũ mang theo xe ngựa, khách khí ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc mang theo đám người Dạ Thiên về hướng xe ngựa.

      Về phần Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Vô Thương liếc mắt nhìn, vừa rồi bởi vì làm cho Dạ Nguyệt Sắc lâm vào tình cảnh nguy hiểm, cho nên quyết định để cho ở chỗ này tự thân tự diệt.

      Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc xe ngựa to lớn, nhìn Dạ Nguyệt Sắc ngủ được an tường, hơi thở vững vàng, nhưng chút cũng có dấu hiệu muốn tỉnh lại, Nguyệt Vô Thương có chút nóng vội, tự mình tra xét phen sau, cũng thấy người Dạ Nguyệt Sắc có nửa phần vết thương.

      Vì vậy trong lòng có chút nóng nảy, vội vàng hướng về phía Bắc Đường : "Đây là thế nào, chút ngoại thương, mạch tượng hô hấp cũng vững vàng, vì sao vẫn chưa tỉnh lại?”

      Bắc Đường vội vã rút ra cây ngân châm, ghim ghim huyệt đạo người Dạ Nguyệt Sắc, chỉ chốc lát sau liền nhìn thấy lông mi Dạ Nguyệt Sắc bắt đầu từ từ rung động, sau đó mở ra ánh mắt mê mang, liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương bên cạnh lo lắng, ánh mắt nhàn nhạt, ra câu cơ hồ khiến Nguyệt Vô Thương hộc máu mà chết: "Ngươi là ai?"

      Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc mở mắt, nháy mắt kia lại cảm thấy trong nội tâm run lên, ánh mắt xa lạ, xa lạ đến khiến lòng hoảng hốt.

      Mà Dạ Nguyệt Sắc ngồi dậy, nhìn vòng tất cả mọi người trong xe ngựa, cho đến khi thấy Dạ Thiên sau mới nhào qua"Oa" tiếng khóc lên, lớn tiếng kêu lên : "Phụ thân!"

      Đây là ngạc nhiên , Dạ Nguyệt Sắc chỉ nhận biết Dạ Thiên, biết Nguyệt Vô Thương! Lòng của Nguyệt Vô Thương giống như là bị ngàn cái tay đồng thời xé rách, rất đau. thấy Dạ Nguyệt Sắc trước mắt tỉnh lại, liền chỉ cảm thấy người trước mắt này phải Sắc Sắc của .

      Nguyệt Vô Thương có chút thô lỗ vươn tay bắt lấy tay Dạ Nguyệt Sắc khóc thút thít trong ngực Dạ Thiên, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai?"

      "Ngươi là ai? Buông ta ra!" Dạ Nguyệt Sắc hết sức phách lối hất tay Nguyệt Vô Thương ra, lớn tiếng mắng: "Gã háo sắc này từ đâu tới, dám đối với bản tiểu thư vô lễ, ta bảo cha ta cắt đứt chân chó của ngươi!"

      Nguyệt Vô Thương thần sắc đau lòng nhìn lên người trước mặt ràng mang hình dáng là nàng, nhưng cũng phải là Sắc Sắc của . Nguyệt Vô Thương có chút hồn bay phách lạt buông bàn tay vừa nắm lấy Dạ Nguyệt Sắc ra.

      Dạ Thiên cũng là tò mò nhìn Nguyệt Sắc, ràng chính là Sắc Sắc cũng phải là Sắc Sắc. đợi Dạ Thiên tiếp tục hoài nghi, Dạ Nguyệt Sắc trong ngực ngước mắt đẫm hết khuôn mặt, hướng về phía Dạ Thiên : "Phụ thân, con hồ ly tinh Tần Khuynh kia lại khi dễ con, cha phải báo thù cho con!"

      Nguyệt Vô Thương càng thêm cả kinh, Dạ Nguyệt Sắc này ràng chính là Dạ Nguyệt Sắc ở Hoa Đào Tự lúc trước, còn người kia rốt cuộc nơi nào? Nguyệt Vô Thương nghĩ đến đây lần nữa bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, vội vàng hỏi: "Ngươi từ đâu tới?"

      Dạ Nguyệt Sắc tức giận nhìn Nguyệt Vô Thương trước mặt ,nhìn lên khuông mặt diêm dúa lẳng lơ mặt hoa đào, vẻ mặt kia giống như là muốn ăn luôn nàng, Dạ Nguyệt Sắc từ trong ngực Dạ Thiên tránh ra , vươn ngón tay chỉ mặt Nguyệt Vô Thương mắng to: "Đừng tưởng rằng mình dáng dấp có mấy phần tuấn tú liền biết gì quấn quít chặt lấy bản tiểu thư ta, ta cho ngươi biết, ta thích ngươi, ta chỉ thích người là Tứ hoàng tử! Muốn chết cứ tiếp tục dây dưa, ta cho người đem ngươi đánh toàn mạng! Con của Vương Thương Thư ở Kinh thành chính là ví dụ!"

      Dạ Nguyệt Sắc thấy trong ánh mắt Nguyệt Vô Thương thoáng qua tia đau lòng, hơn nữa cầm cổ tay nàng tay cùng lúc dùng sức, trong lòng bắt đầu tức giận bất bình, lớn tiếng mắng: "Ngươi buông ta ra!"

      Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương chút nào có ý định buông nàng ra, cay cú nàng dùng hết sức hướng Nguyệt Vô Thương đánh tới, mình ôm nỗi đau trong lúc thương tâm Nguyệt Vô Thương ngờ rằng Dạ Nguyệt Sắc nhào về hướng , chút cũng phòng bị liền bị Dạ Nguyệt Sắc té nhào vào lập tức ván xe lên, mà Dạ Nguyệt Sắc mình là hung hăng đụng vào đầu gối Nguyệt Vô Thương.

      Dạ Nguyệt Sắc nhất thời chỉ cảm thấy bụng đau nhói, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cúi đầu mà xem xét, chỉ thấy cái bụng căng tròn, còn chưa tới kịp lên tiếng hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, trong bụng liền truyền đến các cơn co thắt đau đến tê tâm liệt phế, để cho toàn bộ nghi ngờ trong lòng nàng lại biến thành tiếng rên rỉ đau đớn .

      Hết thảy biến cố xảy ra quá đột ngột, làm cho tất cả mọi người nghi ngờ Dạ Nguyệt Sắc hôm nay tại sao lại biến thành bộ dạng như thế này, Dạ Nguyệt Sắc nhào lên va vào đầu gối của Nguyệt Vô Thương, lúc này che bụng bắt đầu yếu ớt rên rỉ.

      Nguyệt Vô Thương kịp phản ứng trước hết, nhìn khuôn mặt giống nhau như đúc, cùng với cái bụng kia có hài tử của , trong lòng trận co rút đau đớn lần nữa, nhưng là vẫn vội vàng ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc lập tức bế đến chỗ giường êm ái trong xe, Bắc Đường cũng gấp rút phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng quỳ gối bên cạnh giường giúp Dạ Nguyệt Sắc bắt mạch, đầu nhíu chặt, "Sợ là sắp sinh non rồi !"

      Trong xe ngựa tất cả đều là đám đại nam nhân, lập tức liền hoảng loạn. Bắc Đường coi như trấn định, bảo Nam Uyên tìm chút băng tuyết sạch nấu hóa lấy nước, lúc này tình huống đặc thù, chỉ có thể tìm tộc trưởng phu nhân linh tộc, cũng chính là mẹ ruột Dạ Nguyệt Sắc tới đỡ sinh.

      Tất cả những người có nhiệm vụ toàn bộ bị đuổi ra bên ngoài xe ngựa, chậu nước đầy máu từ trong xe ngựa bưng ra, Nguyệt Vô Thương thấy liền kinh hãi, trong xe ngựa truyền đến tiếng kêu thống khổ lần lại cứ lần giống như những vết đao cứ đâm vào lòng Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương thất thần đứng ở bên ngoài xe ngựa, có chút cảm giác hồn phách thất lạc.

      Lại ngọc hoa đào vừa mới bị Nguyệt Vô Thương chưởng đánh nát sau, luồng ánh sang lạ thường phát ra, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người nhàng bay bổng, cả người ở trong cái Hỗn Độn, thế nào cũng thoát được , cho đến khi có cái cánh tay lôi nàng đến đất. Dạ Nguyệt Sắc vui mừng quay đầu nhìn lại, nụ cười mặt nhất thời đọng lại thành vẻ thất vọng.

      "Tại sao là ngươi?" Dạ Nguyệt Sắc tránh khỏi tay Nguyệt Lưu Ảnh, bộ dáng phòng bị lui về phía sau.

      Nguyệt Lưu Ảnh cười khổ tiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu, liên tục lời thanh cũng trở nên ôn nhu như nước, "Nguyệt Sắc, chúng ta đến thế giới của nàng có được ? Chỉ có hai chúng ta!"

      "Ta cần!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng cự tuyệt cầu của Nguyệt Lưu Ảnh, ở chổ đó nàng vô thân vô cố, vất vả tới đây mới có nhà hoàn chỉnh, có cha mẹ thương nàng, có trượng phu nàng, còn có hài tử chưa chào đời.

      "Nhưng nàng phải thuộc về nơi này, hơn nữa Dạ Nguyệt Sắc thực trở lại, nàng nhất định phải trở về!" Nguyệt Lưu Ảnh vội vàng tiến lên bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, lo lắng : "Nguyệt Sắc, ta cái gì cũng còn, ta cũng trở về được, cho nên nàng theo ta có được hay ?"

      Nguyệt Lưu Ảnh tràn ngập kỳ vọng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong động Bắc Sơn chính là Lão Quái Vật kia cho biết, nếu linh tộc thánh vật chính là thứ có thể đem người từ thế giới này mang tới cái thế giới khác, hơn nữa ở nơi đó cũng biết tất cả về Dạ Nguyệt Sắc, biết nàng phải là người nơi này. Hơn nữa ở chỗ này cái gì cũng có, chỉ có thể cùng nàng.

      Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe là Dạ Nguyệt Sắc kia trở lại, nàng lại nghĩ tới giấc mộng đó, trong lòng bắt đầu nóng nảy, vốn dĩ chính là tu hú chiếm tổ chim nàng phải làm như thế nào mới có thể trở lại bên người Nguyệt Nguyệt.

      trong lúc Dạ Nguyệt Sắc trầm tư, Nguyệt Lưu Ảnh phía trước kéo Dạ Nguyệt Sắc, cho đến khi hai người dừng ở trước cửa động xoay tròn, Dạ Nguyệt Sắc nhìn cảnh tượng trước mắt, trong xe ngựa có thống khổ rên rỉ, những người bên cạnh ngừng đến lo lắng thôi. Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ bụng, chỉ cảm thấy nơi đó cảm giác căng trĩu.

      Mà Nguyệt Lưu Ảnh chuẩn bị bước tiếp cũng dừng bước, bởi vì thấy được trong hoàng cung Nguyệt quốc, Vân Thanh Nghê thần sắc ôn nhu vuốt ve bụng nhô ra. Sau đó cảnh tượng lại tiếp tục biến đổi, chỉ thấy đứa trẻ mặc long bào ngồi ở ghế rồng, dáng vẻ hiên ngang, bộ dáng kia ràng cùng chính là khuôn mẫu khắc ra ngoài. Nguyệt Lưu Ảnh thấy những hình ảnh này, trong lòng kinh hãi, mắt tự chủ bắt đầu ở cung điện trống rỗng kia tìm kiếm, từ sau cây cột thấy được kia thân ảnh.

      Chẳng biết tại sao, thấy nàng làm lòng đau? Nguyệt Lưu Ảnh che lồng ngực của mình, giống như thứ gì đột nhiên ở ngực bùng phát, còn kịp nở rộ liền héo tàn rồi, sau đó toàn bộ từ trong tim của hút ra, loại đau đớn của trái tim bị người từng mảnh từng mảnh xé toạt ra đau lan tràn đến toàn thân.

      Chẳng qua là có người giống như là củ hành, khi đem từng mảnh từng mảnh lột ra, sau đó mới phát ra có tâm, nhưng là quá trình này lại làm cho ngươi đem nước mắt cả đời cũng toàn bộ chảy vào. Hoặc giả đối với Vân Thanh Nghê mà , Nguyệt Lưu Ảnh chính là củ hành trong cuộc đời nàng để cho nàng chảy hết nước mắt kia.

      Chẳng qua là ở quá trình bóc củ hành, rơi lệ chỉ là người bóc củ hành chính là cái kia, củ hành mặc dù có tâm, nhưng là bị từng mảnh từng mảnh tróc ra sau, cũng đau.

      Nguyệt Lưu Ảnh còn muốn nhìn , chẳng qua là cảnh tượng trước mắt hoàn toàn biến đổi, từ chỗ xe ngựa dập dìu bỗng chốc biến thành những tòa cao ốc, ở đường xe hơi chạy ngược xuôi, Nguyệt Lưu Ảnh trận ngạc nhiên, phản ứng được gì, chỉ cảm thấy luồng sức mạnh cường đại đem hút về hướng địa phương xa lạ đó.

      Cả người Nguyệt Lưu Ảnh hoàn toàn rơi cái nào trong động, mà bị kéo Dạ Nguyệt Sắc cũng nhanh chóng rơi xuống, Dạ Nguyệt Sắc bất lực lớn tiếng hô tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
      Phong nguyetgiangbeoquay thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 87.6 :Đại kết cục
      Edit : Thanh Trúc Phạm
      Beta : Quảng Hằng

      Mà trong xe ngựa bởi vì kịch liệt đụng, vừa sinh non Dạ Nguyệt Sắc đau đến ngất , Bắc Đường ở bên dùng ngân châm làm cho nàng tỉnh lại, bên tộc trưởng phu nhân lo lắng hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Con ngoan, con dùng sức a, sắp ra rồi, con dùng sức. . . . . ."

      Nhìn hạ thân Dạ Nguyệt Sắc máu chảy ngừng, đây là rong huyết rồi, may nhờ Bắc Đường ở bên ghim kim còn chảy máu, nhưng hôm nay nước ối vỡ, Dạ Nguyệt Sắc lại hôn mê, cho dù phải là rong huyết mà chết, hài tử sinh được cũng mất, người lớn lại càng nguy hiểm đến tính mạng.

      Bị Bắc Đường dùng châm hồi tỉnh Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên hét to tiếng: "Nguyệt Nguyệt!" Tựa hồ dùng hết khí lực toàn thân, rốt cuộc nghe được tiếng khóc tiểu hài tử, đứa bé sanh đầu tiên là công chúa an toàn ra đời rồi.

      Ngoài xe ngựa Nguyệt Vô Thương chán nản đột nhiên nghe được trong xe ngựa la lên tiếng, liều mạng vén lên xe ngựa rèm, lo lắng hô: "Sắc Sắc, ta ở đây, ta ở đây. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương trước còn giữ được tĩnh táo, lúc này nước mắt tràn mi, hai hàng nước mắt trong suốt lướt qua mặt, bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, giọng : "Ta ở đây, nàng đừng sợ. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy bụng vẫn đau như cũ, lần nữa hô to tiếng: "Nguyệt Nguyệt!" Sau đó liền hoàn toàn ngất . Cũng may tiếng la của nàng là dùng hết khí lực, khiến đứa trong bụng thuận lợi sinh ra.

      Trải qua chuyến linh tộc Núi tuyết, hoàng thất Bắc Mạc cần tộc nhân linh tộc giúp Bắc Mạc coi chừng thần điện, cho nên tộc nhân linh tộc đều được hổ trợ nơi sinh sống, toàn bộ đều có cuộc sống an bình. Mặc Hành mang theo phu nhân khắp nơi du sơn ngoạn thủy, Mặc Ly là theo Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, tự giác làm bảo mẫu cho hai hài tử vừa mới chào đời.

      Mà Nguyệt Lưu Ảnh là hề tỉnh lại nữa, bất hạnh bị chết tại trận trong lúc nổ tung. Dạ Thiên mang theo phu nhân trở lại Nguyệt quốc, bởi vì ông hứa với Vân Thanh Nghê, phụ trợ hoàng tử tương lai của Nguyệt quốc.

      Mà lúc này trong biệt viện của hoàng gia Bắc Mạc, bởi vì sinh non vừa khó sanh Dạ Nguyệt Sắc ngủ mê bảy ngày sau đó, rốt cuộc mở mắt ra, nhìn Nguyệt Vô Thương râu ria bẩn thỉu ngủ ở bên, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên buồn cười.

      Khẽ giật giật ngón tay, cảm thấy bàn tay bị nắm ở trong đôi tay ấm áp, chẳng qua là động tác hơi , liền khiến người ngủ bên cạnh cảnh giác mở mắt.

      Nguyệt Vô Thương nhìn ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn , nhiều ngày nay đau khổ trong nội tâm rốt cuộc bình tĩnh, liều mạng tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc hung hăng ôm vào trong ngực, cả khuôn mặt đặt vào cổ Dạ Nguyệt Sắc, lâu sau, Dạ Nguyệt Sắc liền cảm giác được cổ lúc ấm áp lại có gì đó ươn ướt, vươn tay nhàng vỗ vỗ sau lưng của Nguyệt Vô Thương, thanh hơi khô khan, khàn khàn : "Nguyệt Nguyệt, ta trở về. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương cũng là hung hăng cắn lên cổ của Dạ Nguyệt Sắc ngụm, thanh cũng khàn khàn căng thẳng, buồn bực cố chấp : "Nàng hãy thề, vĩnh viễn rời khỏi ta, mau!"

      Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương giống như tiểu hài tử có cảm giác an toàn , nhất thời mũi đau xót, kiên định mà thốt lên: "Nguyệt Nguyệt, ta vĩnh viễn cũng rời chàng. . . . . ."

      Nghe được lời của Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương ngẩng mặt lên hung hăng hôn lên môi, nụ hôn mang theo bất kỳ tình dục , chỉ có đem tình sâu cùng lửa nóng tồn tại muốn làm cho đối phương cảm giác được tình , nụ hôn muốn đem đối phương cũng hòa tan vào thân mình, cả đời đều tách ra.

      Nụ hôn này có thể sánh ngang đến cùng trời đất, cho đến khi ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng khóc của đứa trẻ, mới làm cho Dạ Nguyệt Sắc hết sức xin lỗi đem đầu Nguyệt Vô Thương nhập đè ở người đẩy ra.

      Sau đó mị nhãn như tơ, cả đôi mắt sáng rực giống như nai con nhìn người đứng ở cửa là Mặc Ly tay ôm hài tử, dáng vẻ hết sức tức cười.

      Dạ Nguyệt Sắc đẩy người nào đó vẫn như cũ đè ở người nhúc nhích chút nào -Nguyệt Vô Thương, bất đắc dĩ tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ từ người của Dạ Nguyệt Sắc bò dậy, xuống giường đỡ Dạ Nguyệt Sắc ngồi dậy, Mặc Ly thấy thế đem hai đứa bé ôm đến trước giường, chỉ thấy hai hài tử diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, phấn điêu ngọc trác, hết sức đáng , chẳng qua là bất đồng chính là há hốc mồm vẫn oa oa kêu to, đứa khác cực kỳ an tĩnh, đôi mắt tựa hồ quan sát cha ruột mẹ ruột trước mặt nhiều ngày như vậy cũng xem qua bọn chúng.

      Dạ Nguyệt Sắc nhận lấy cái hài tử khóc suốt kia, khuôn mặt tươi cười nhìn hài tử khóc đến nhăn nhúm, hết sức đau lòng, vừa nhàng dụ dỗ, vừa : "Cái này là nữ nhi nha, nữ nhi đáng làm nũng. . . . . .

      Mặc Ly cảm thấy ót xuất hàng hắc tuyến, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Đây mới là nữ nhi!" xong vẫn quên chỉ chỉ tiểu nương vẫn luôn an tĩnh nằm ở trong lòng mình, cũng hiểu, vì sao tính tình tiểu hài tử này lại quái dị như thế, tiểu nương ra đời trừ cất tiếng khóc chào đời, khóc mấy tiếng, sau đó cũng hề náo qua tiếng, ngược lại tên tiểu tử này, mỗi ngày đều oa oa kêu to, ngày ngày đều ngừng, giống như như vậy mới có thể chứng minh hữu của .

      Dạ Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn hài tử trong ngực, chỉ thấy khóc đến bộ dáng nước mắt nước mũi tèm nhem, đau lòng hôn rồi lại hôn, dỗ rồi lại dỗ. Đối với hài tử tính tình kỳ quái trong lòng cũng lơ đễnh, quay đầu lại đối với Nguyệt Vô Thương hỏi: "Đặt tên gì thế?"

      Nguyệt Vô Thương lắc đầu cái, thần sắc có chút tự nhiên, kể từ khi Dạ Nguyệt Sắc kêu hai tiếng, sau đó hôn mê. mang Dạ Nguyệt Sắc đến biệt viện hoàng cung Bắc Mạc, Dạ Nguyệt Sắc sinh xong cơ thể vẫn suy yếu, ngủ mê bảy ngày, túc trực ở nơi này bảy ngày, cũng nhìn qua hài chút tử, làm sao có thời gian mà đặt tên cho con..

      Có lẽ ngọc hoa đào kia vỡ vụn, mình rất may mắn lần nữa được trở lại chỗ này, Dạ Nguyệt Sắc kia cùng Nguyệt Lưu Ảnh có lẽ đến đại, vốn là Dạ Nguyệt Sắc kia vô cùng thích Nguyệt Lưu Ảnh , mà cảm giác Nguyệt Lưu Ảnh đối với nàng ấy cũng chỉ là loại có được đồ lại quá mức cố chấp mê luyến cùng chinh phục, nên thấy được chính là phải tình .

      Đối với chuyện mình chiếm thân thể Dạ Nguyệt Sắc này, nàng chỉ hi vọng là Dạ Nguyệt Sắc có thể có được hạnh phúc ở trong thế giới khác, cũng hi vọng Nguyệt Lưu Ảnh cũng có thể thấy tim của mình, cần tổn thương bất kỳ nào nữa.

      Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu khẽ vuốt ve tiểu hài tử khóc thút thít trong ngực, nụ cười mặt cũng tản ra ánh sáng hạnh phúc.

      "Vậy gọi Rời cùng Xa nhé!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn tiểu hài tử trong ngực, hướng về phía Nguyệt Vô Thương cười ôn nhu. Nụ cười của Dạ Nguyệt Sắc rất màng danh lợi, cái thế giới này thể nào có cái ngọc hoa đào thứ hai mang nàng trở về chỗ đó rồi, nàng muốn cùng Nguyệt Nguyệt cả đời đều hề xa cách, vĩnh viễn chia cách đến bạc đầu.

      Mùa đông giá rét từ từ tan, ánh sáng mùa xuân chiếu vào ấm áp, chiếu rọi cả ngồi ôm hài tử mang theo ôn nhu mà hiền lành, Nguyệt Vô Thương nhìn thấy trong lòng ấm áp, có lẽ là ngày đó Dạ Nguyệt Sắc kia chỉ là trong thời gian ngắn ngủi ra trong chốc lát, do khó sanh trong lúc đó lặng lẽ chết . Nhưng bất kể như thế nào, từ đó về sau, cũng muốn cùng nàng chia lìa, bởi vì cái loại vô cùng thống khổ đó giống như là sống sờ sờ đem trái tim từ thân thể moi ra, muốn trải qua lần nào nữa.

      Nguyệt Vô Thương nhận lấy nữ nhi trong tay Mặc Ly, trong đôi mắt lần nữa nổi lên chua xót và hạnh phúc ướt át, đem mẹ con ba người ôm trong ngực, cả nhà bọn họ vĩnh viễn rời xa, vĩnh viễn chia cách!

      Hết trọn bộ

      ----------oOo----------
      xixongiangbeoquay thích bài này.

    5. giangbeoquay

      giangbeoquay New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      5
      Truyện đáng lắm, siêu siêu sủng:038: nam chính cứ gọi là đội vợ lên đầu trường sinh bất từ, dụ sắc 1 cách trắng trợn, hihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :