1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64: Hấp dẫn

      Edit: Hoa Tuyết Lan

      Beta: Quảng Hằng

      Trải qua hồi lâu thấy kinh thành, gió thu nhuộm dần, sương đêm kéo tới . Phía cổng thành , gió thu phần phật , nam tử đứng đón gió, tóc mặc gió thổi tung , hai tay thả lỏng sau lưng. Cả người ở gió thu , tựa hồ cũng có như vậy phần gian nan vất vả .

      Mặt của người kia chậm rãi quay lại, người này chính là Nguyệt Lưu Ảnh, người nọ vốn là có chút tuấn dật mặt còn vương chút ngây thơ , giữa hai lông mày nhiều hơn chút trưởng thành. Đôi mắt phượng lúc này mang mảnh thê lương đơn, trong đầu ngừng nhớ tới hôm đó ở cổng thành,nàng. . . . . . giờ ở phương nào?

      Nguyệt Lưu Ảnh nắm chặt tay , nhớ tới ngày ấy đêm tân hôn, giữa hai lông mày ưu sầu càng sâu, khi tỉnh lại phát là Thanh Nghê, sau đó hiểu vì sao trúng độc , sau khi tỉnh lại , phát cũng là như vậy màn chịu nổi , mình trần trụi ôm lấy nữ nhân, mà nàng kia dĩ nhiên còn sống .

      Mà ngày ấy nửa tháng qua lời Dạ Nguyệt Sắc , đến nay đều ở đây bên tai, Nguyệt Lưu Ảnh cơ hồ nắm chặt nắm tay, chính mình hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn của nàng, chẳng lẽ nhất định bỏ qua?



      Lúc này dưới cổng thành, chiếc xe ngựa xa hoa ngừng lại, màn xe bị vén lên sau, người nam tử mặc màu đen cẩm bào màu đen , cả người toát ra cỗ khí cổ quái .

      Nguyệt Lưu Ảnh từ cổng thành nhìn thấy người nọ, hơi nhíu nhíu mày, bước nhanh xuống cổng thành . tháng sau chính là lễ vạn thọ , hôm nay thái tử nam quốc tới kinh thành.

      Khi Nguyệt Lưu Ảnh tới cửa thành , liền nhìn thấy từ xe ngựa xuống , sa y vàng nhạt , khuôn mặt quen thuộc. Khiến chân mày Nguyệt Lưu Ảnh nhíu chặt hơn, Khuynh nhi tại sao lại ở cùng Tây Tử Dặc . đợi Nguyệt Lưu Ảnh suy nghĩ nhiều, Tây Tử Dặc chậm rãi tới.

      "Tứ hoàng tử vì sao nhìn sủng thiếp của bản thái tử như thế !" Tây Tử Dặc đôi mắt xanh biếc mắt tự tiếu phi tiếu nhìn Nguyệt Lưu Ảnh, "Nếu như Tứ hoàng tử thích, bản thái tử liền đem nàng tặng cho Tứ hoàng tử ?"

      Nguyệt Lưu Ảnh rời đôi mắt nhìn lướt qua người Tần Khuynh, sắc mắt biến đổi, rất nhanh liền thu hồi đôi mắt, hướng về phía Tây Tử Dặc cười : "Thái tử, sủng thiếp của người tự mình giữ lại!"

      "Xem ra bản thái tử ngược lại hiểu sai ý!" Tây Tử Dặc lơ đễnh cười , nụ cười biến thái trong mắt quét vòng Tần Khuynh, lại nhìn sang Nguyệt Lưu Ảnh, nụ cười mặt hoà thuận vui vẻ, cảm thấy là thú vị.



      xe ngựa đích thực Tần Khuynh, đôi mắt biến sắc nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, trong mắt chút cảm xúc , vẫn đứng gì.

      "Như thế, Bản hoàng tử liền dẫn thái tử đến dịch quán nghỉ ngơi!" Nguyệt Lưu Ảnh làm động tác xin mời, Tây Tử Dặc liền theo Nguyệt Lưu Ảnh dịch quán.

      Tần Khuynh theo hai người sau lưng, hơi cau mày, trong ánh mắt có chút hiểu , hiểu nàng suy nghĩ điều gì.

      Lúc sau Nguyệt Lưu Ảnh cùng Tây Tử Dặc đến trạm dịch , Nguyệt Lưu Ảnh xoay người muốn , Tây Tử Dặc cười cười, hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh : "Tứ hoàng tử cần gì vội vã, ra ta có chủ ý tồi muốn cùng Tứ hoàng tử trao đổi chút!"

      Nguyệt Lưu Ảnh nhíu nhíu mày, nhìn nụ cười môi Tây Tử Dặc , giữa hai lông mày đột nhiên giãn ra, hướng về phía Tây Tử Dặc giống nhau cười cười, hai người rất có ăn ý nhìn nhau, lúc này Tần Khuynh bị người mang đến phòng Tây Tử Dặc .

      "Thực dám dấu diếm, nữ nam quốc kia đích được sủng ái, giờ mang thai nghiệt chủng, vị trí của bản thái tử dường như khó giữ được." Tây Tử Dặc sao cả giọng chậm rãi , "Điểm này xem ra, Tứ hoàng tử tựa hồ cùng bản thái tử, đồng bệnh tương liên, chúng ta tự nhiên cùng chung chí hướng có thể trợ giúp lẫn nhau!"

      Nguyệt Lưu Ảnh nhíu mày cái, mặc dù gần đây Đại hoàng tử rất được trọng dụng, nhưng là tình cảnh của cũng có thể cùng Tây Tử Dặc hợp tác ngay, Nguyệt Lưu Ảnh chậm rãi cười rộ lên, hướng về phía Tây Tử Dặc : "Bản hoàng tử cũng cảm thấy như vậy, thái tử nên nghỉ ngơi cho tốt. . . . . . Bản hoàng tử quấy rầy !"

      xong cười cười, nếu chuyện có lợi ai muốn làm ? Cho dù cùng hợp tác, cũng chưa chắc thể giữ được vị trí .

      "Tứ hoàng tử cần gấp , bản thái tử ngược lại vì ngươi chuẩn bị phần quà tặng . . . . . ." Tây Tử Dặc đối với Nguyệt Lưu Ảnh thái độ lơ đễnh, tiếp tục : "Bên trong xe ngựa, bản thái tử vì Tứ hoàng tử chuẩn bị phần quà tặng , nếu là nhìn thấy thích lúc đó hãy quyết định có muốn cùng bản thái tử hợp tác hay !"

      Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên dừng bước, nhíu mày cái, cũng có xoay người, hướng cửa trạm dịch tới.

      Sau lưng mặt Tây Tử Dặc, xuất nụ cười biến thái , tựa hồ rất muốn hiểu Nguyệt Lưu Ảnh thấy người trong xe ngựa có phản ứng gì đây? Lúc nhìn thấy Tần Khuynh, tựa hồ thích ? Như vậy Dạ Nguyệt Sắc sao ? Ha ha. . . . . . Tây Tử Dặc cười đến thực vui sướng , lâu lắm rồi có gặp phải chuyện tốt như vậy để chơi đùa .



      Nguyệt Lưu Ảnh bước chậm tới cửa dịch quán , nhìn xe ngựa dừng ven đường , khẽ cau mày, Tây Tử Dặc rốt cuộc phải có cái gì đó mới có tự tin xác định nhất định trở về nhìn chuẩn bị quà tặng, thậm chí đáp ứng điều kiện của .

      Nguyệt Lưu Ảnh trong lòng tò mò , dời bước hướng xe ngựa đến gần. Hoặc giả Tây Tử Dặc lợi dụng là bất quá chính là bản tính tò mò, bọn họ vừa khinh bỉ đối phương quá tự tin, đồng thời lại ức chế được lòng hiếu kỳ của mình mà trúng kế của người khác.

      Nguyệt Lưu Ảnh vén lên góc xe ngựa , sau đó đôi mắt ngừng phóng đại, mặt vẻ mặt thể tin, khiếp sợ, nghi ngờ, cuối cùng chuyển biến làm vui mừng, hưng phấn. Bởi vì lúc này bên trong xe ngựa đúng là người của đêm tân hôn bị người ta đánh tráo Dạ Nguyệt Sắc, loại cảm giác mất mà lại trở về được , vui sướng nhanh chóng tràn đầy tâm can , Nguyệt Lưu Ảnh lúc này ức chế được tay có chút run rẩy, đưa tay đặt lên người yên lặng ngủ bên trong xe ngựa.

      Lòng bàn tay truyền đến cảm giác ôn nhu, cho biết mình phải là nằm mơ.

      Bất quá Nguyệt Lưu Ảnh trong nháy mắt nhanh chóng nhíu nhíu mày, nghĩ trước lo sau muốn đem lấy nàng an trí ở nơi nào? Dù sao Dạ Nguyệt Sắc chính là con của Thừa tướng nước , dù sao cũng phải là nữ tử của gia đình bình thường .

      Nguyệt Lưu Ảnh thu hồi tay của mình, trong lòng đột nhiên dâng lên ý nghĩ, nàng vốn chính là gả cho , hôm nay cũng coi như vật quy chủ cũ ! Nguyệt Lưu Ảnh ở trong lòng nhanh chóng tính toán phen, rốt cuộc quyết định đem Dạ Nguyệt Sắc mang .

      Nguyệt Lưu Ảnh đem mành xe ngựa buông xuống, hướng về phía người canh giữ ở cạnh xe ngựa : " với thái tử nhà ngươi, ta rất hài lòng!"

      xong lật người nhảy lên xe ngựa,tự mình đem xe ngựa điều khiển, rời dịch quán.

      Mấy ngày liên tiếp ngựa ngừng vó theo phương bắc gấp thúc trở về , đích thực là Nguyệt Vô Thương. Lúc này cỡi con ngựa ở Kinh Giao quan đạo giục ngựa chạy như điên, dọc theo đường biết chạy chết bao nhiêu con ngựa khỏe mạnh ,khuôn mặt đào hoa nhiễm bụi trần , búi tóc xốc xếch, người mang bộ bạch y nhiễm máu cũng kịp đổi lại. Đừng gì là dừng lại nghỉ ngơi chút, Nguyệt Vô Thương hung hăng cây roi quất vào lưng ngựa, suy sụp ở dưới Thiên Lý Mã tựa như tên rời khỏi cung, nhanh chóng xông ra ngoài .

      Nguyệt Vô Thương trong lòng nóng nảy, dọc theo đường hỏi tình huống, Sắc Sắc bị thái tử Nam quốc mang , bên trong còn có Tần Khuynh, Nguyệt Vô Thương có chút lo lắng, nghĩ đến chuyện này lại gia tăng tốc độ.



      Bất quá với chút công phu tuấn mã đến dưới cổng thành kinh thành . Nguyệt Vô Thương ghìm chặt ngựa, phi thân nhảy xuống.

      con ngựa mới sớm ở tại đây chờ đợi ,người chờ đích thực là Nam Uyên , Nguyệt Vô Thương khẽ cau mày, cùng Nam Uyên liếc nhau cái, hai người hướng bên trong thành tới.

      Nhìn Nguyệt Vô Thương lúc này bộ dáng có chút lôi thôi , Nam Uyên chỉ là trong nháy mắt lỗi kinh ngạc , ngay sau đó khôi phục thái độ bình thường . "Thái tử Nam quốc tiến vào dịch quán, tại trong lúc này cùng Nguyệt Lưu Ảnh gặp mặt!"

      Nguyệt Lưu Ảnh? Nguyệt Vô Thương trong mắt thoáng qua tia nghi ngờ, liên tưởng đến hôm đó nghe mọi người đàm luận rất nhiều mất tích, trong bụng liền ràng.

      "Phu nhân tựa hồ hề xuất qua. . . . . ." Nam Uyên lo lắng quên liếc Nguyệt Vô Thương cái, tra ra Dạ Nguyệt Sắc bị Tây Tử Dặc cướp , liền cùng Bắc Đường đem binh chia hai đường, phụ trách đuổi theo, chẳng qua là người nam quốc từ đến xưa nay am hiểu dùng cổ cùng độc, người của bọn họ căn bản ở quen thi dược sợ liền bị dễ dàng phát .

      "Người Nam quốc am hiểu thuật dịch dung." Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, hướng về phía Nam Uyên hỏi: "Có thể có phát khuôn mặt lạ hay có người nào kì quái hay ?"

      (Đoạn này Quảng Hằng cần giải thích vì chính bản thân QH lúc đầu đọc cũng cảm thấy lờ mờ ko hiểu đến đoạn sau hết mới hiểu, thái tử Nam Quốc am hiểu cổ thuật, nên sử dụng cổ lên cả hai người là Tần Khuynh và Dạ Nguyệt Sắc, làm cho hai người khi nhìn vào trong gương thấy biến thành người mà mình ghét nhất, Tần Khuynh thấy mình trở thành DNS, DNs thấy mình là TK, cho nên khi Nguyệt Lưu Ảnh bắt chính là DNS . Hà Đoàn bận học, nên truyện này do mình beta, nhưng thú dạo này mình bận cực kì nên ko hứa có mỗi ngày được, bạn nào ko đợi đc thong cảm đọc bản CV chứ như bạn Gà Pòpo, mình hiểu về bộ Hoàng Thượng đừng ăn ta, ngày nay có 8 chap mà bạn ấy vẫn than sao lâu quá chưa có chương mới, với vô ý tứ của bạn ấy làm mình cực kì khó chịu, nên mong các bạn có cmt hối truyện cũng mong nhìn kĩ lại giùm mình.)
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64: Hấp dẫn

      Edit: Hoa Tuyết Lan
      Beta: Quảng Hằng

      Nam Uyên nỗ lực suy nghĩ chút, hướng về phía Nguyệt Vô Thương lắc đầu cái. Trong lòng Nguyệt Vô Thương sầu lo, lúc này mặc dù trong lòng nóng vội gấp rút như thế nào, cũng thể trực tiếp vọt tới dịch quán chất vấn Tây Tử Dặc, Dạ Nguyệt Sắc ở đâu, chỉ bởi vì có chứng cớ, càng thêm bởi vì lúc này nhất định phải hành động thầm, gióng trống khua chiêng đến lúc đó truyền ra, ảnh hưởng tốt.

      Tây Tử Dặc, nhất định để cho mất nhiều hơn được , trả giá đau đớn thê thảm.

      Nguyệt Vô Thương nhìn Nam Uyên, phân phó : "Đem toàn bộ người Nam quốc theo Tây Tử Dặc lần tra ra toàn bộ, nhìn xem có dư ra người nào ...."

      Tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên phi thân rời .

      Nam Uyên thấy Nguyệt Vô Thương , ngay sau đó theo Nguyệt Vô Thương giao phó, bắt đầu điều tra kỹ những người từ Nam quốc tới.

      Bên trong dịch quán, Tây Tử Dặc nghe tùy tùng trước mắt mang tới lời Nguyệt Lưu Ảnh vừa , nụ cười trong mắt tràn ngập, mặt càng lộ ra nụ cười biến thái, đem Tần Khuynh đứng ở bên cạnh kéo vào trong ngực, nắm được cằm của nàng ta, chậm rãi : "Xem ra Nguyệt Lưu Ảnh cũng phải thích nàng như dân gian truyền tụng nhỉ. . . . . ."

      Người trong ngực của , mắt đột nhiên xuất oán hận, vẻ phẫn hận trong mắt còn chưa thành hình, Tây Tử Dặc bèn tăng thêm lực đạo tay : "Khanh Khanh, thu hồi bộ dáng đó , ta thích. . . . . ."

      "Ngươi. . . . . . Rốt cuộc muốn làm gì?" Tần Khuynh đột nhiên biết gã nam nhân vừa nguy hiểm như rắn vừa lạnh như băng giống như con sói hoang này rốt cuộc tính toán gì, ràng nàng nhớ mặt của nàng , chính nàng cũng biết Tây Tử Dặc muốn làm gì tiếp theo .

      "Chẳng lẽ nàng cảm thấy như vậy chơi đùa rất vui sao?" Tây Tử Dặc lơ đễnh buông cằm Tần Khuynh ra, nụ cười biến thái mặt càng sâu hơn. "Nghe Nguyệt Vô Thương có chết, hôm nay về kinh, là có chút tiếc nuối .”

      Nghe lời của Tây Tử Dặc, thân mình Tần Khuynh chấn động, ngước mắt khiếp sợ nhìn Tây Tử Dặc.

      "Bản thái tử có chút thất vọng!" Giọng Tây Tử Dặc mang tiếc nuối, mặt vẻ biến thái, tựa hồ nhìn ra chút biểu tình tiếc nuối nào, đột nhiên nâng cằm Tần Khuynh lên, trong mắt xanh biếc u ám thoáng tia sang sắc lạnh, "Nếu ta cho biết, các ngươi bị đổi mặt, là tình huống gì, ngươi có thể tin tưởng hay ? Sau đó tiến vào dịch quán cướp ngươi trở về? Hoặc là trong lòng nóng nảy biết làm sao?"

      Tây Tử Dặc tựa hồ cảm thấy đây là chuyện rất thú vị , mình cười đến sung sướng, vậy người trong ngực cũng thể tin , vậy mà Tây Tử Dặc đột nhiên cảm thấy cái chủ ý này tệ: "Ừ cứ làm như thế, đùa mới vui! Đùa giỡn dĩ nhiên là càng hỗn loạn càng đặc sắc! Ha ha ha. . . . . ."

      Tây Tử Dặc cười đột nhiên dừng lại, nheo lại đôi tròng mắt nguy hiểm, hướng về phía trong phòng đột nhiên hô: "Là ai, bước ra!"

      Trong phòng đột nhiên xuất nam tử thân bạch y, mang theo mặt nạ. Bởi vì nam tử mang mặt nạ nên mặt mũi, chẳng qua là lộ ở bên ngoài đôi tròng mắt dị thường lạnh lẽo.

      "Các hạ đột nhiên viếng thăm, biết có gì muốn chỉ giáo!" Đôi tròng mắt của Tây Tử Dặc quét vòng nhìn theo nam tử đeo mặt nạ hỏi.

      Nam tử đeo mặt nạ đôi mắt u ám lạnh lung nhìn lướt qua Tần Khuynh Tây Tử Dặc ôm trong ngực, hai tròng mắt lạnh như băng thoáng qua tia sang u ám, ngay sau đó càng thêm lạnh như băng. Sau đó đưa tay rút trong ngực ngọc bài ném ra, ngọc bài mang theo đạo sắc bén xé gió bay về phía Tây Tử Dặc, nụ cười trong mắt Tây Tử Dặc dừng lại, trở nên xanh biếc hơn, duỗi ra ngón tay kẹp lại đồ mặt nạ nam tử ném tới. Nhìn lướt qua, ánh mắt biến đổi, hướng về phía Tần Khuynh : "Ngươi xuống trước!"

      Tần Khuynh như được đại xá từ trong ngực Tây Tử Dặc nhảy dựng lên, ra ngoài nhanh.

      Nam tử đeo mặt nạ tầm mắt nhìn theo Tần Khuynh ra cửa mới thu trở về, tự nhiên ngồi vào phía đối diện với Tây Tử Dặc.

      "Chủ nhân tiềng trang Thiên hạ!" Tây Tử Dặc vuốt tấm ngọc bài, hướng về phía nam tử đối diện : "Các hạ lần này tới tìm ta biết có chuyện gì!"

      Mặt ngoài Tây Tử Dặc bình tĩnh nhưng trong lòng ngừng thoáng qua lần lượt ý niệm, thần bí chủ nhân tiền trang Thiên Hạ, cơ hồ nắm mạch máu kinh tế Nguyệt quốc cho tới Bắc Mạc trong tay, cho dù ở Nam quốc cũng đều có chi nhánh. Lần này tới tìm , ý muốn như thế nào?

      "Giao dịch!" Thanh lạnh lùng từ dưới mặt nạ trong miệng tràn ra, hơi thở đụng chạm lấy bạch ngọc trước mặt, phát ra thanh cực kỳ dễ nghe.

      "Giao dịch gì, nghe chút?" Trong mắt Tây Tử Dặc lóe lên tia nham hiểm, thích nhất giao dịch, giao dịch càng biến thái càng thích, chỉ trông mong người trước mặt chớ làm cho thất vọng.

      "Ta biết khó khăn của ngàu là việc Thánh nữ mang thai cùng hoàng đế Nam quốc là hài tử có tướng chân mạng thiên tử trong truyền thuyết . . . . ." Mặt nạ nam nhân chậm nhanh mở miệng, nhưng là đủ để bắt được chỗ đau Tây Tử Dặc, khiến nụ cười mặt Tây Tử Dặc có chút dữ tợn.

      đợi Tây Tử Dặc mở miệng, nam tử đeo mặt nạ tiếp tục : "Nếu như muốn đoạt vị, chỉ là mượn binh lực từ tay Nguyệt Lưu Ảnh, có tiền cũng là bột đố gột nên hồ. . . . . ."

      Lời ngừng cách thích hợp, hai tròng mắt dưới mặt nạ thoáng qua tia cười lạnh nhìn Tây Tử Dặc, chờ đợi phản ứng.

      "Điều kiện của các hạ là gì?" Tây Tử Dặc khôi phục thái độ bình thường, mặt phủ lên nụ cười biến thái, chờ đợi đối phương đưa ra điều kiện.

      " người!" Mặt nạ nam tử lạnh giọng : " người ngươi mang về từ ven sông huyện!"

      Nụ cười mặt Tây Tử Dặc càng thêm biến thái, đủ để chống đỡ quân đội binh khí, lương thảo, cùng với y dược tiền tài chỉ để đổi người, tầm quan trọng của người này đơn giản rồi, Tây Tử Dặc cười biến thái : "Ta chỉ có thể cho ngươi biết hướng của nàng ấy, về phần có muốn giao dịch hay , tùy ý các hạ!"

      Con mắt của mặt nạ nam tử sắc lạnh hơn, thanh càng thêm đông lại giống như băng giá, mở miệng : "Nàng giờ ở nơi nào?"

      Trong mắt Tây Tử Dặc nổi lên tia hưng phấn biến thái , nhìn nam tử đeo mặt nạ chậm rãi : "À, ngài tới chậm bước, bị Tứ hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh của Nguyệt quốc mang !"

      Nam tử đeo mặt nạ ngay sau đó biến mất ở trong phòng. Tây Tử Dặc nhìn nam tử đeo mặt nạ, vuốt ngọc bài trong tay chút, tại ven sông huyện mang về hai người, tự nhiên ở Dịch quán, dĩ nhiên là bị Nguyệt Lưu Ảnh mang , đương nhiên có hỏi ai là về hướng nào. Ha ha, tiếng cười biến thái của Tây Tử Dặc tràn ra trong miệng. Hơn nữa người nọ vào chẳng qua là cũng nhất định nghe được rồi, bị mang về hai người đổi gương mặt, ha ha, chỉ tò mò nam tử đeo mặt nạ tìm ai. Quả nhiên tồi đây là vở kịch hay, thích!

      Thân ảnh màu trắng rời khỏi dịch quán, nhanh chóng trung thả ra quả pháo hoa màu đỏ, từ phương hướng khác xuất loạt pháo hoa cùng màu, mới phi thân hướng đó.

      Trong biệt viện của tứ hoàng tử, Nguyệt Lưu Ảnh nhìn Dạ Nguyệt Sắc, người bị mình mang về, biết nàng vì sao đột nhiên mặt trở nên hồng hồng. nhàng kêu lên hai tiếng: "Nguyệt Sắc. . . . . ."

      Vẫn như cũ thấy người giường đáp lại , Nguyệt Lưu Ảnh có chút lo lắng, lấy tay thăm dò nhiệt độ trán nàng, chỉ thấy dưới mu bàn tay, nhiệt độ của nàng giống như ngọn lửa . Nguyệt Lưu Ảnh ra ngoài lấy chậu nước, vắt khô khăn. Dùng khăn ướt nhàng lau cái trán cùng gương mặt của Dạ Nguyệt Sắc .

      Trải qua lúc sau vẫn như cũ thấy Dạ Nguyệt Sắc có bất kỳ chuyển biến tốt nào, gương mặt mây đỏ ngược lại có càng ngày càng có khuynh hướng nghiêm trọng . Nguyệt Lưu Ảnh có chút lo lắng, nhìn Dạ Nguyệt Sắc mặc dày đặc y phục, do dự chút sau. Rốt cuộc quyết định đưa tay đem áo khoác của nàng bỏ , ngón tay run rẩy đưa về phía nút áo bên cổ của nàng, cẩn thận đụng phải da thịt cổ Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay nhất thời mảnh trắng mịn cảm giác.

      Nguyệt Lưu Ảnh có chút tâm viên ý mã, nhắm mắt lại cởi nút áo thứ nhất , sau đó đem đai lưng bên hông Dạ Nguyệt Sắc kéo xuống, áo khoác liền lỏng ra hướng hai bên rơi xuống . Ánh mắt của Nguyệt Lưu Ảnh lơ đãng nhìn thấy bầu ngực Dạ Nguyệt Sắc có chút phập phồng, thần sắc tối sầm lại, đột nhiên quay đầu , hề nhìn nàng nữa.

      trán gân xanh mơ hồ nhô ra, trấn tỉnh tâm thần, đột nhiên nghe hô hấp của người giường đột nhiên dồn dập, Nguyệt Lưu Ảnh bị buộc quay đầu , chỉ thấy gò má của nàng đỏ tươi như máu, cái trán chóp mũi bắt đầu toát ra lớp mồ hôi, đôi môi đỏ hồng khẽ mấp máy, thở hổn hển .

      Màu đỏ mặt bình thường, cùng với hơi thở càng phát ra thở hổn hển. Đôi mắt Nguyệt Lưu Ảnh tối sầm lại, trong lòng đột nhiên dâng lên cỗ tức giận, ý niệm đầu tiên chính là Tây Tử Dặc tin thành ý của , hạ độc cho Dạ Nguyệt Sắc.
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chính Văn Chương 49:: Cấm địa Lê tộc
      Edit: Quảng Hằng
      Beta : Vũ

      Đúng như Mộ Dung Vân Thư đoán, thông qua cầu đá từ Tuyệt Mệnh sơn đến phía sau núi Bất Tử sơn, chờ đợi bọn họ là khảo nghiệm to lớn hơn-- đó chính là binh lính Lê tộc-- nàng càng nghĩ họ hợp với danh xưng là người chưa khai hóa, gọi tắt là ‘dã nhân’. Bởi vì mỗi người bọn họ đều mặc y phục, mặt dùng phấn vẻ mặt quỷ trắng đỏ, đỉnh đầu đội nón cỏ, chân mang giày cỏ, bên hông đeo cái vòng cỏ từ phần eo xuống đầu gối che kín bộ vị , trừ những thứ đó ra, người có vật trang sức dư thừa nào.
      ra tinh tế nghiên cứu, gọi bọn là người chưa khai hóa là rất công bình, dù sao, bọn họ còn hiểu được che kín nửa người dưới, nhiều lắm chỉ là lộ nửa người.
      "Các ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào cấm địa Lê tộc ta!"
      Người đội nón cỏ có giắt cọng lông vũ màu xám hỏi.
      Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhàng cười tiếng, rất tốt, ngôn ngữ dạng, khai thông có chướng ngại rồi. Sở Trường Ca lại khóa chặt chân mày, cầm tay chiết phiến biết từ nơi nào lấy được, như có như khẽ phe phẩy cái.
      Người nọ thấy Mộ Dung Vân Thư chỉ sợ hãi, lại còn cười đến bình thản ung dung, lập tức biến sắc mặt giận dữ hét: " hỏi ngươi! Ngươi cười cái gì. . . . . ." Lời còn chưa dứt, nghe ‘chát’ tiếng, mặt người đội nón có giắt lông chim nhất thời xuất vết đỏ như máu, khóe miệng chảy máu. Rất dễ nhận thấy, bị người ta đánh bạt tai, nhưng ai nhìn thấy là ai đánh, thậm chí biết bạt tai này là đánh lúc nào, đợi mọi người phản ứng kịp mạnh mạnh mẽ mẽ bị bạt tai.
      Người nọ nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, đôi mắt cũng sắp lồi ra rồi, trong cổ họng ngâm ‘gừ gừ’, nhưng ra chữ . Bởi vì chỉ cần há miệng, liền giống như có hàng vạn con kiến xuyên tim, vừa đau vừa ngứa, sống bằng chết.
      Sở Trường Ca lúc này còn lắc lư cây quạt nữa, bởi vì cây quạt trong tay đóng lại rồi,
      Máu tươi từng dòng từ khóe miệng của người chảy xuống, liên tục ngừng, tuôn như suối, giống như muốn chảy khô hết máu trong cơ thể. Lúc này mới có người phát phát , dọc theo cây quạt trong tay Sở Trường Ca, dính vào chút phấn.
      Chỉ thấy người nọ đầu đầy mồ hôi như mưa, mặt đau đến vặn vẹo mà biến hình, chợt cắn răng, bụm mặt điên cuồng hét lên : " là to gan. . . . . . Lại dám đánh. . . . . ." Lời còn chưa hết, thanh vang lên, lảo đảo mấy bước đảo sang bên, vết đỏ khác thường mặt biến mất, khóe miệng mặc dù vẫn còn chảy máu, nhưng cuồn cuộn như nước giống như trước, đó chính là biểu thuộc về người bình thường bị võ lâm cao thủ bình thường bạt tai.
      "Ngươi dám đánh ta!" Người nọ điên cuồng hét lên, sau khi rống xong chợt giật mình cái, phát mặt trừ nóng rực đau đớn ra, giống cách nào lên tiếng như trước. Vì vậy thu hồi thịnh nộ, thay vào đó là vẻ mặt hoang mang.
      Cây quạt trong tay Sở Trường Ca lúc này mở ra lần nữa, nhàng lay động chiết phiến, chậm rãi cười tiếng, chút để ý : "Ngươi chỉ cần thử lần có thái độ ác liệt đối với nàng hơn chút, rồi biết, ta chỉ dám đánh ngươi, còn dám giết ngươi."
      Người nhàng như nước chảy mây trôi, người nghe xương lông măng dựng thẳng. Nhất là người dẫn đầu đầu mang lông vũ đó, hai chân bắt đầu phát run. Đối mặt với người uy hiếp chỉ cần hai bàn tay có thể đem mình đưa Địa phủ chạy vòng như vậy, bảo có thể nào run?
      Sở Trường Ca bảo vệ, Mộ Dung Vân Thư đương nhiên cảm động trong lòng, nhưng ngoài cảm động ra, cũng có chút lo lắng. Tính tình ‘ trời dưới đất ta là lớn nhất’ này của , nên tiếp tục phát dương quang đại. . . . . . Nhất là dưới tình huống vẫn chưa hiểu ràng thực lực của đối phương, khiêm tốn chút luôn là tốt. Dĩ nhiên, những ý nghĩ này của nàng chỉ biết để ở trong lòng, tuyệt khuyên , bởi vì chính nàng cũng là người tùy tâm sở dục, vô cùng hiểu hành vi của .
      Nếu đổi lại nàng là người mang tuyệt kỷ, cũng đối với người dẫn đầu đó quyền đấm cước đá phen. . . . . . Ách, quyền đấm cước đá tựa hồ là chuyện những tên đầu đường xó chợ mới có thể làm, cao thủ, nên giống như Sở Trường Ca vậy, thần biết quỷ hay đánh người. Nghĩ đến chỗ này, Mộ Dung Vân Thư chợt cười, nàng quả nhiên có tiềm chất làm võ lâm cao thủ, ngay cả tư tưởng cũng chỉ biết như mèo ba chân, chỉ ở cấp độ lấn thiện sợ ác của những tên côn đồ. Ở phương diện võ học, nàng chính là mảnh gỗ mục trong truyền thuyết, thể khắc vậy. . . . . .
      Những dã nhân chưa bao giờ gặp qua nụ cười giải thích được như vậy, đem thoải mái cùng uy hiếp của Sở Trường Ca kết hợp với nhau, sau đó, có chí cùng nhau liên tưởng đến nụ cười lạnh của những tên cướp trước khi giết người, cái loại tiếng cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy ‘hắc hắc’ đó. . . . . .
      Đầu lĩnh kia rùng mình cái, từ từ lui từng bước về phía sau, thối lui đến sau lưng bên cạnh trợ thủ, thấp giọng : "Bố Tư, ta cầm chân bọn họ, ngươi trở về tìm viện binh."
      đợi nam tử được kêu là ‘ Bố Tư ’ trả lời, Sở Trường Ca liền cười : "Có lời gì các ngươi cứ lớn tiếng , dù sao thanh hơn nữa, ta đều có thể nghe được."
      Nghe vậy, Mộ Dung Vân Thư vô lực lắc đầu, người này nha, chỉ sợ người khác biết là võ lâm cao thủ.
      Đầu lĩnh kia liền có cách nào bình tĩnh, run cái, sợi lông vũ đầu rơi xuống mặt đất. Bố Tư vội vàng nhặt lên ghim lại giúp .
      Lông vũ ở Lê tộc là tượng trưng cho thân phận, giống như Quan Ấn ở Đại Nghiệp Vương Triều, mất là phải bị chém đầu .
      Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía người đầu lĩnh kia, : "Chúng ta chẳng qua chỉ là thương nhân, đến từ chân núi Đại Nghiệp Vương Triều, lần này xông vào cấm địa của quý tộc, đúng là bất đắc dĩ, mong rằng lượng thứ."
      Đây là lối trước lễ sau binh của người biết đạo lý, còn đối với người thông đạo lý, là trước phải binh sau lễ. Mặc dù nàng ràng lắm những dã nhân này có đạo lý hay , chỉ là, nếu người nào đó ‘binh’ trước rồi, vậy cam chịu bọn họ thông đạo lý thôi. Dĩ nhiên, dưới đe dọa của người nào đó, cho dù nghe hiểu tiếng người, cũng lập tức biến thành nhà ngôn ngữ thiên tài thôi.
      Cho nên, từ loại trình độ nào đó lên, hành vi bạo lực của người nào đó, giảm bớt gánh nặng của nàng rất nhiều, bớt được ít chuyện.




    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 64.3

      Edit: Hoa Tuyết Lan

      Beta: Quảng Hằng

      Nguyệt Lưu Ảnh đánh quyền vào mép giường, giận kềm được đột nhiên đứng dậy, xoay người chuẩn bị tìm Tây Tử Dặc tính sổ. Nào ngờ còn chuưa kịp bước xuống, ống tay áo liền bị người kéo, Nguyệt Lưu Ảnh cho là Dạ Nguyệt Sắc tỉnh, có chút vui mừng nghiêm đầu nhìn, chỉ thấy người giường mở ra đôi mắt mơ màng .

      đôi màu hồng phấn ánh mắt nhìn mông lung, chính lúc này nhìn chằm chằm vào , gương mặt đỏ tươi ướt át, môi đào khẽ mở rồi khép lại, ngực nàng phập phồng thành đường vòng cung mê người .

      "Nguyệt Sắc, nàng tỉnh!" Nguyệt Lưu Ảnh giật giật hầu kết, đột nhiên thanh có chút trở nên khàn khàn.

      Nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc cũng chuyện, hai tròng mắt mê ly nhìn chút Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên từ giường chống lên thân thể, áo khoác rơi vào càng thêm hoàn toàn, cả người bày thành đường cong xem ra đối với Nguyệt Lưu Ảnh mà đều là trí mạng hấp dẫn.

      Nguyệt Lưu Ảnh co giật hầu kết, đột nhiên thanh khan đặc mà thốt nên lời, đột nhiên bất ngờ kịp chuẩn bị bị người lôi kéo, cả người tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc , nhìn thấy nàng gần ngay trước mắt của mình, con mắt sắc của Nguyệt Lưu Ảnh càng thêm u ám, tình cảnh thế này nằm mơ cũng dám nghĩ tới . Thế nên lúc này thể hoài nghi đây rốt cuộc là hay giả, có chút ngu đần tự lấy tay bấm bấm bắp đùi của mình, có chút đau. Nguyệt Lưu Ảnh đột nhiên cười ngây ngốc.

      giường, Dạ Nguyệt Sắc thần sắc mơ hồ khẽ nhíu nhíu mày, trong tay lại dùng sức, đem Nguyệt Lưu Ảnh kéo đến giường. Nổi bật thân hình mềm giống như xương, nằm nghiêng ở bên người Nguyệt Lưu Ảnh. Lúc này hô hấp càng thêm dồn dập, trong cơ thể càng thêm giống như bị lửa thiêu. Sau khi Nguyệt Lưu Ảnh đến gần , trong cơ thể nóng tựa hồ nhiều hơn.

      Hai tròng mắt của Dạ Nguyệt Sắc có chút mơ hồ nhuốm màu đỏ , biết nàng lấy khí lực ở đâu ra, đưa tay nắm chặt vạt áo Nguyệt Lưu Ảnh , dùng sức xé ra, chỉ nghe áo tiếng, y phục người Nguyệt Lưu Ảnh theo tiếng mà rách ra, lộ ra da thịt ngực, trước ngực màu da trắng như tuyết, tựa hồ càng thêm kích thích Dạ Nguyệt Sắc, tay lôi kéo xé ra thêm, Nguyệt Lưu Ảnh nửa người bị nàng lột sạch.

      Nguyệt Lưu Ảnh trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, sững sờ ở tại chỗ mặc cho Dạ Nguyệt Sắc muốn làm gì làm.

      Tựa hồ chưa biết tình cảnh của mình lúc này, Dạ Nguyệt Sắc chậm rãi đưa tay về phía Nguyệt Lưu Ảnh …

      Còn chưa tới kịp làm thêm động tác, "Bùm" tiếng, cửa bị đá văng ra, mang theo nam tử đeo mặt nạ , chính là người vừa mới xuất ở dịch quán. Nhìn cảnh tượng giường lúc này, trong mắt đỏ ngầu mảnh, có thể so sánh với màu mắt Dạ Nguyệt Sắc, có thể tương xứng, chẳng qua là muốn giết người!

      Lúc này nữ nhân nằm ở giường, sắc mặt ửng hồng, môi đào khẽ mở hợp lại cực kỳ mê người, áo ngoài rơi xuống,chỉ còn chiếc yếm đạm bạc còn người lộ đường cong, ngực phập phồng, làm cho người ta mơ tưởng viễn vông. Quan trọng nhất là, nữ nhân kia lúc này giống như con mèo biếng nhác nằm nghiêng bên cạnh Nguyệt Lưu Ảnh, hơn nữa cái tay khác chuẩn bị sờ về hướng Nguyệt Lưu Ảnh .

      Thấy như thế này, cũng khống chế nổi nữa, thừa dịp hai người giường còn sửng sốt. Lắc mình cái tới trước giường, cánh tay dài vươn ra, đem giường ôm vào trong ngực của mình, cái tay khác chút nào nhàn rỗi nhanh chóng điểm huyệt Nguyệt Lưu Ảnh, động tác làm liền mạch, tốc độ cực nhanh, cho tới sau khi ôm Dạ Nguyệt Sắc rời . giường, Nguyệt Lưu Ảnh bị điểm huyệt lúc này mới kịp phản ứng .

      Thân ảnh màu trắng nhanh chóng ở phi lên nóc phòng , tốc độ nhanh, khiến trong nàng trong ngực theo bản năng đưa tay ôm lấy cổ của .

      Rất nhanh, bóng lưng dừng ở hậu viện Cẩm Nguyệt Vương phủ , qua vườn đào núi giả hướng vào lầu các, nam tử cúi đầu nhìn nàng an phận trong ngực mình, lúc này đôi tay theo vạt áo của duỗi vào, ở bên trong gây sóng gió.

      Nam tử nhanh chóng lắc vào phòng của mình , ôm nàng tới trước giường, lại nhớ tới cảnh tượng mới vừa rồi ra trước mắt, có chút tức giận chuẩn bị đem nàng để qua giường, cuối cùng thể làm gì đành nhàng đem nàng ôm vào trong ngực đặt giường.

      Cổ lại bị Dạ Nguyệt Sắc ôm, Dạ Nguyệt Sắc đưa tay đem tất cả những gì vướng bận trước mắt cởi ra, có chút tiều tụy, nhưng vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ dị thường xuất trước mắt. Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy gương mặt quen thuộc, mà cười khúc khích, đem khuôn mặt Nguyệt Vô Thương trước mặt kéo gần hơn, đôi môi đỏ hồng tới gần, lại bị người trước mắt né tránh.

      Nụ hôn rơi xuống gò má Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc nâng lên tròng mắt mê ly, thần sắc bất mãn trong mắt rất đậm, đột nhiên vừa dùng lực, đem Nguyệt Vô Thương kéo đến giường, cái xoay người nàng ngồi bụng Nguyệt Vô Thương .

      Đôi tròng mắt mê ly nhìn vòng, đột nhiên đem cái yếm mỏng của chính mình cởi xuống, đôi mắt Nguyệt Vô Thương tối sầm lại, nhìn người chỉ còn lại đôi gò bồng đảo, bộ ngực đầy đặn miêu tả sinh động, khiến ánh mắt Nguyệt Vô Thương thâm trầm. Cho tới khi bị Dạ Nguyệt Sắc đem tay mình cột đầu giường mà biết.

      Nguyệt Vô Thương thấy trước ngực chợt lạnh, chỉ thấy nữ nhân người đem đai lưng của rút sạch, áo ngoài rơi xuống, áo lót bên trong ngay từ lúc đường liền bị Dạ Nguyệt Sắc trêu chọc xốc xếch chịu nổi, lúc này có chút ít giắt người, lồng ngực trắng nõn như như .

      Nguyệt Vô Thương nhìn nàng người mình, sắc mặt hồng dị thường, hai tròng mắt ngập nước, lúc này ra trạng thái mê ly, môi đỏ mọng khẽ hé mở rồi khép lại, hơi thở mang theo mùi hương thơm ngát, Nguyệt Vô Thương khẽ híp đôi mắt hoa đào.

      "Ngô ~" Màu sắc trong mắt Nguyệt Vô Thương càng thêm ám trầm mãnh liệt, khi suy tư, có tay người nào đó an phận mò tới nơi nên động vào, khiến Nguyệt Vô Thương từ trong cổ tự chủ tràn ra tiếng rên khẽ .

      Vội vàng đưa tay bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc quấy rối, thanh khàn khàn kêu: "Sắc Sắc. . . . . ."

      Đôi mắt của Nguyệt Vô Thương trở nên u ám, khẽ cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ngay từ lúc ở biệt viện phủ Tứ hoàng tử , nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc xé đồ Nguyệt Lưu Ảnh , liền biết , nàng chính là bị trúng đoàn tụ cổ của người Nam quốc. Loại cổ độc này thể so với mê tình hương, sắc mặt ửng hồng, hô hấp dồn dập bất quá là bệnh trạng lúc đầu nó phát tác . Đoàn tụ cổ bản thân đối với chủ thể cũng gây tổn thương gì lớn, nhưng dược hiệu lại dài, dược hiệu cũng cực mạnh.

      Nguyệt Vô Thương giãy ra tay bị Dạ Nguyệt Sắc cột vào đầu giường, đưa tay ôm hông Dạ Nguyệt Sắc kéo xuống, Dạ Nguyệt Sắc liền cả người nằm ở người , Nguyệt Vô Thương khẽ bình phục hô hấp. Hướng về phía bên ngoài kêu tiếng: "Bắc Đường!"

      Vừa dứt lời, sợi chỉ đỏ liền từ bên ngoài thẳng tắp bay vào, Nguyệt Vô Thương đưa ra hai ngón tay kẹp lại tơ hồng, đem tơ hồng buộc quanh cổ tay Dạ Nguyệt Sắc .

      Bên ngoài bắt mạch , Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy cổ lúc này truyền tới cảm giác ẩm ướt, người nào đó hành động ngốc nghếch vụng về đem đầu lưỡi liếm ở động mạch , khiến xung động mà Nguyệt Vô Thương vất vả lắm mới vừa bình phục xuống , lần nữa xông ra.

      Ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, thân thể có chút run rẩy, khiến cho tơ hồng run rẩy theo, ngoài cửa Bắc Đường mắt trợn trắng, cứ như thế sao có thể xem mạch được, giải dược phải là có sẵn rồi đó sao? Trong mắt kéo lê đạo hài hước ranh mãnh.

      Vậy mà đột nhiên mạch tượng ở đầu ngón tay biến đổi, Bắc Đường còn chưa kịp nghi ngờ, thanh khan khan căng thẳng của Nguyệt Vô Thương vang lên: "Đem toàn bộ độc trong cơ thể cơ, lập tức loại bỏ sạch . . . . . ."

      Bắc Đường lần nữa trợn trắng mắt, độc tố còn sót lại phải là trong lúc có thể loaị bỏ sạch a, tức khắc tai vểnh lên nghe xem bên trong phòng có phát ra thanh bất thường , thân thể Bắc Đường dừng lại, hướng về phía Nguyệt Vô Thương : "Lập tức nấu thuốc!" Sau đó gần như chạy trốn rời khỏi trường.

      Trong phòng, quần áo người Nguyệt Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc cởi ra, da thịt ngực như viên ngọc xinh đẹp tỏa ánh hào quang, hai tay Nguyệt Vô Thương chống vai Dạ Nguyệt Sắc , vì dùng sức thái quá tay cái trán gân xanh lên. Nhưng lúc này khả năng kiềm chế dục vọng của giảm dần Dạ Nguyệt Sắc lại vươn tay sờ soạng trước ngực Nguyệt Vô Thương.

      Đưa đến thân thể Nguyệt Vô Thương run lên từng trận , lực đạo tay giảm dần Dạ Nguyệt Sắc liền trực tiếp hướng Nguyệt Vô Thương nhào tới, đôi môi đỏ mọng mềm mại ngừng tràn tới mất hồn ,tiếng rên khiến người ta mất hồn tràn ra .

      Nàng dung phương pháp kỳ quái ở người Nguyệt Vô Thương chà xát lung tung, sờ loạn, loạn cắn.

      Từng động tác đưa đến phía dưới từ con hồ ly suýt nữa hóa thân thành sói. Nguyệt Vô Thương cau mày nhìn Dạ Nguyệt Sắc thần chí có chút , đoàn tụ cổ dược hiệu dần dần mãnh liệt . Dạ Nguyệt Sắc da thịt lộ ra ngoài toàn bộ biến thành màu hồng, bộ ngực kịch liệt phập phồng, thấy phải Nguyệt Vô Thương hai tròng mắt ám trầm tựa hồ có thể chảy ra nước.

      "Sắc Sắc. . . . . ." Nguyệt Vô Thương thanh khan khan nhàng khẽ kêu, khẽ đem người người mình đẩy ra chút ít, hỏi : " Nàng có nhận ra ta là ai ?"

      " biết!" người người tựa hồ hề nghĩ ngợi, trực tiếp ra hai chữ. Nguyệt Vô Thương nheo lại hai tròng mắt hoa đào, cái xoay người đem Dạ Nguyệt Sắc đặt ở phía dưới.

      "Lặp lại lần nữa!" Thanh dẫn theo tia tức giận, nếu phải hôm nay vừa đêm trăng tròn, đâu còn có thể cố nén khiêu khích của nàng .

      "Ngươi là ai!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn khuôn mặt mơ hồ ra trước mắt , nhưng là trong đầu xuất hình dáng ràng , mặt mày như vẽ, con mắt như hoa đào , nhưng nốt ruồi chu sa nơi khóe mắt ở đâu?

      Dạ Nguyệt Sắc biết khí lực ở đâu ra, đột nhiên cước đem nam nhân nằm người nàng đá tới, bất ngờ kịp phòng bị Nguyệt Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc cước đạp tới ngã xuống đất.

      Vậy mà còn kịp cho nổi giận, người giường bắt đầu đột nhiên khóc sụt sùi. Trong lòng lại sinh ra nồng đậm lòng thương tiếc, bước nhanh về phía trước đem người giường ôm vào trong ngực, mềm mại hỏi: "Sắc Sắc, làm sao vậy?"

      Dạ Nguyệt Sắc nhiệt hỏa trong cơ thể càng tăng, bản năng đến gần bên cạnh nam tử trong ngực, vô ý thức liếm, trong lòng lại hết sức muốn ngăn cản chính mình loại hành động. sinh lý bởi vì Nguyệt Vô Thương đến gần, cảm thấy trong cơ thể hỏa tựa hồ giảm ít, nhưng là tâm lý cũng là cực độ giùng giằng, trong đầu chỉ có ý niệm, phải là Nguyệt Vô Thương?

      Đưa ra đôi tay muốn đẩy ra người ôm lấy nàng, nhưng khi chỉ thấy tay đụng phải da thịt người nọ bóng loáng, lại tự chủ đôi tay bắt đầu ở người dao động.

      Đầu mơ hồ Dạ Nguyệt Sắc giống như bị cái gì bao phủ , đại não cách nào khống chế chi phối động tác tay, vậy mà ý thức cũng là vô cùng thanh tỉnh , nàng biết mình làm gì, nhưng lại khống chế được hành vi của mình.

      Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cắn môi của mình, hơi dùng lực chút, máu tươi liền từ đôi môi chảy ra .

      Nguyệt Vô Thương có chút nóng nảy, giọng kêu: "Sắc Sắc, Sắc Sắc. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc hoàn toàn nghe được kêu gọi, chỉ muốn mượn đau đớn để cho mình tìm về chút lý trí, vì vậy liền hung hăng cắn môi của mình, nào ngờ theo dự đoán đau cũng có thấy.

      Đôi môi bị ôn nhu bao trùm, kinh ngạc lúc , đầu lưỡi của người nọ bắt đầu tiến vào, cắn mạnh vào đầu lưỡi người nọ, trong miệng mùi máu tươi tràn ngập, cùng với tiếng kêu đau vang lên.

      "Sắc Sắc, làm sao vậy ?" Môi dán môi, người nọ có chút mơ hồ mà hỏi.

      "Nguyệt Nguyệt. . . . . ." tiếng gọi gần như ngỡ ngàng , tiếng gọi từ trong nội tâm run lên, còn chưa kịp phản ứng người nọ lấy tay đẩy ra, câu: "Ngươi phải là Nguyệt Nguyệt!"

      Đôi mắt Nguyệt Vô Thương nhíu lại, trong lòng lại có chút đau, ôn nhu hỏi: "Sắc Sắc, là ta, ta ở đây. . . . . ." Nhưng trong lòng sinh ra cỗ kích động muốn đem Tây Tử Dặc róc xương lóc thịt .
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      64.4

      Edit: Hoa Tuyết Lan

      Beta: Quảng Hằng
      Ý thức của Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút đem bàn tay sờ đến khóe mắt trái của Nguyệt Vô Thương, trong mắt mang theo tia nghi ngờ. Nguyệt Vô Thương càng thêm có chút dở khóc dở cười, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Sắc Sắc, là ta. . . " .

      Dạ Nguyệt Sắc tay vừa sờ đến da thịt Nguyệt Vô Thương , cũng cảm giác giống như nắng hạn gặp mưa rào , xác định đó chính là Nguyệt Vô Thương , hỏa trong cơ thể liền càng ngừng bốc cháy lên.

      "Nguyệt Nguyệt, ta khó chịu. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đến gần Nguyệt Vô Thương, đột nhiên trong đầu lại nghĩ đến hôm đó thanh tĩnh sau khi soi gương thấy phải là mặt của mình, nàng kia rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy đầu rất đau! Nguyệt Nguyệt ôm chính là nàng hay là người nào?

      Nguyệt Vô Thương có chút đau lòng hôn lên khóe môi Dạ Nguyệt Sắc cái, đưa đến người trong ngực trận run khẽ , tiếng rên trong miệng càng thêm thường xuyên.

      "Ta là ai? Nguyệt Nguyệt, ta là ai?" Nàng ở trong ngực vừa kháng cự vừa lại hướng tới đến gần , trong mắt Nguyệt Vô Thương thoáng qua tia nghi ngờ, nàng rốt cuộc là làm sao vậy?

      Hôm nay lúc ở dịch quán, liền nghe Tây Tử Dặc đem gương mặt Dạ Nguyệt Sắc cùng Tần Khuynh đổi cho nhau, thế nhưng khi thấy trong dịch quán lúc đó là Tần Khuynh, biết đó phải là nàng! người bất luận là bộ dáng gì, đôi mắt của nàng cùng làm cho người ta cảm giác cũng thay đổi . Huống chi mắt Sắc Sắc của dù sâu thế nào cũng hề cất dấu ý tứ ác độc cùng với tham lam.

      Cho nên biết Dạ Nguyệt Sắc bị Nguyệt Lưu Ảnh mang , liền cho ngựa đuổi theo làm cho người ta tìm hướng của Nguyệt Lưu Ảnh . Từ đó tại viện khác tìm được Dạ Nguyệt Sắc. Nhưng hôm nay sau khi tìm được, nàng lại hỏi nàng là ai? Nguyệt Vô Thương nhìn nữ tử trước mắt mà đau lòng, Tây Tử Dặc rốt cuộc làm gì với nàng?

      Trong đầu suy tư, đồng thời miệng ôn nhu an ủi Dạ Nguyệt Sắc, "Sắc Sắc, nàng là Sắc Sắc của ta. . . . . ."

      Giọng ôn nhu kiên định nhưng lại thể làm cho Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy an tâm, trong lòng càng dâng lên trận sợ hãi. Vừa kháng cự hành động đến gần Nguyệt Vô Thương, nhưng thể khống chế được mình. Trong cơ thể nhiệt hỏa ngừng tăng lên, cả người Dạ Nguyệt Sắc tóm chặt thân mình Nguyệt Vô Thương, trong miệng rối rắm : "Ngô. . . . . . Ta phải là ta, phải vậy, ta là ta, ta phải là ta. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương đau lòng đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, giọng mà hỏi : "Vậy là nàng là ai ?" mang theo Dạ Nguyệt Sắc trả lời, Nguyệt Vô Thương nhàng : "Bất luận nàng là ai, nàng đều là Sắc Sắc của ta. . . . . ."

      "Hồ Ly Tinh!" Dạ Nguyệt Sắc trong đầu đột nhiên nghĩ đến cái từ này, nàng cần ôm nàng, giãy giụa muốn rời khỏi Nguyệt Vô Thương , lại làm cho hai người dán gần hơn.

      người nam nhân bình thường, nữ nhân trúng đoàn tụ cổ . thanh trầm thấp khàn khàn, mang theo mị thái thở kiều.

      Da thịt hai người phơi bày ra dán chặt vào nhau, mảnh lửa nóng.

      Nguyệt Vô Thương vừa kìm nén , vừa đem mình lại gần Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng đau xót. Hàm răng nghiến chặt, nhất định phải đem Tây Tử Dặc tên biến thái kia róc xương lóc thịt.

      Vậy mà lúc này Nguyệt Vô Thương nhìn thần sắc Dạ Nguyệt Sắc vô cùng lo lắng bất an, hồ ngôn loạn ngữ , đột nhiên thay đổi ý tưởng .

      Đem Dạ Nguyệt Sắc ôm đến chỗ phía sau lầu các, dòng suối nước nóng từ bên ngoài dẫn vào đến , Trăng thu chiếu xuống nước, ánh sáng tạo ra chút lạnh buốt . Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc "Phù phù" tiếng lãnh đạm nhảy vào trong suối nước.

      Nước lạnh như băng ngập qua cổ hai người, Dạ Nguyệt Sắc thân cao đủ, chỉ có thể ôm cổ Nguyệt Vô Thương, nước ngấm vào ngực , thắt lưng dần chìm vào trong nước.

      Nguyệt Vô Thương nhắm mắt, nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc đem môi mình vọt tới môi của , lung tung gặm cắn. Hai tay ngừng dao động ở mọi nơi, cho dù ngâm trong nước lạnh như băng, Nguyệt Vô Thương cũng phải mở ra đôi mắt đỏ ngầu cùng với dục vọng.

      Lúc này dược hiệu đoàn tụ cổ đạt đến cực hạn, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên còn thời gian dư thừa để suy nghĩ rối rắm trong lòng, mà lúc này Nguyệt Vô Thương bất đồng, ngay cả lúc này là cỡ nào khảo nghiệm tự chủ cùng định lực của , cũng thể.

      Bởi vì mới bị chuyện Dạ Nguyệt Sắc hôm nay khiến suy nghĩ của thể tập trung được , nhất định là xảy ra chuyện gì, nàng mới có thể ràng rất khó chịu rồi lại kháng cự . Nếu như lúc này cùng nàng thuận theo để giải dược tính, chuyện này về sau trong lòng nàng cây gai, muốn!

      Cho nên, Nguyệt Vô Thương vừa ngăn lại động tác Dạ Nguyệt Sắc, vừa cố nén cảm giác kích thích vừa bị nàng khiêu khích mà phát sinh.

      Thẳng đến khi nghe thấy từ xa truyền đến tiếng bước chân, Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc kéo vào,đem tất cả động tác của nàng dấu ở trong ngực.

      Thanh trầm thấp ám ách là như lời, hướng về phía người phía trước : "Dừng ở phía trước, lập tức tìm hoan cổ giải dược!"

      Bắc Đường đem thuốc khử độc tố trong cơ thể của Nguyệt Vô Thương đặt ở cầu thang, mắt trợn trắng, nhanh như vậy liền thay đổi chủ ý rồi a ? Ai, chẳng lẽ là. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Bắc Đường thu lại thần sắc, dám đem ý nghĩ lúc này của mình ra, vội vàng chạy tìm hoan cổ giải dược.

      Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc ngâm mình trong suối nước lạnh như băng , trong ngực, miệng nàng ngừng lẩm bẩm, hơi thở ấm áp, gò má ửng hồng , để cho máu huyết cả người sôi trào, tựa hồ mới chính là người trúng đoàn tụ cổ chứ phải nàng .

      Phía trước vừa vang lên loạt tiếng bước chân, sau đó rời . Xác định Bắc Đường xa, Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc khẽ xoay người, từ trong nước phi thân lên, giọt nước người hai người trung như vẽ lên đường cong của hai người giao hòa lẫn nhau .

      Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đặt phía bậc thang, đem chén thuốc còn bốc hơi nóng bưng lên, thử nhiệt độ chút, chuẩn bị đút cho Dạ Nguyệt Sắc, nào ngờ người nào đó hoàn toàn phối hợp, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đành phải đem lấy thuốc rót vào trong miệng của mình, sau đó đưa miệng mình đặt sát môi Dạ Nguyệt Sắc , đem thuốc đưa vào trong miệng Dạ Nguyệt Sắc, môi ngăn ở bên môi Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc chỉ đành ngoan ngoãn đem thuốc nuốt vào.

      Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua thuốc gần hết bắt đầu lạnh , bưng lên uống hớp cuối , sau đó ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lầu các.

      Đem quần áo hai người bị ướt cởi ra , Nguyệt Vô Thương cầm khăn lông khô nhàng đem nước người Dạ Nguyệt Sắc lau sạch . Động tác ôn nhu, mang theo bất kỳ sắc thái tình dục nào.

      Nhìn nàng sau khi uống thuốc dần dần an tĩnh, Nguyệt Vô Thương chậm rãi cười cười , nhìn lướt qua cả người mình bị nàng làm ra ấn ký, cười đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều. Ôn nhu giúp Dạ Nguyệt Sắc đắp chăn lên còn mình đổi bộ y phục sạch .

      Khẽ híp híp mắt, ra bên ngoài.

      Lúc này, bên ngoài có bốn người chờ sẵn. Nguyệt Vô Thương ra khỏi gian phòng đem cửa phòng đóng chặt , nhìn lướt qua Nam Uyên, thanh lúc này khác hẳn với bình thường, " điều tra chút phu nhân ở trong đội ngũ Nam quốc xảy ra chuyện gì?"

      Nam Uyên gật đầu cái, biến mất ở trước lầu các .

      "Tốt lắm, tất cả xuống !" Nguyệt Vô Thương liếc mắt ba người còn sót lại, thản nhiên , Nam Uyên cùng Đông Ly thần sắc dám ly khai, người kia là nữ tên gọi là Tây tử . Con mắt sắc dừng lại chút nhưng rất nhanh lại khôi phục , mặc dù cực nhanh cũng còn tránh ánh mắt Nguyệt Vô Thương, đôi mắt hoa đào híp lại, hơi cong môi cái, Tây tử, Tây Tử Dặc, có quên điều tra gì đó hay .

      Buổi sang, Dạ Nguyệt Sắc tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn vô lực, đôi cánh tay ôm bên hông nàng chặt. Mở ra hai tròng mắt liền phát người bên cạnh, đôi tròng mắt u ám nhúc nhích nhìn nàng.

      Thấy nàng tỉnh lại, thoáng xoay người qua tấm chăn đặt thân thể nàng lên người , nửa người mảnh vải, làn da trắng nõn bố trí ấn ký màu hồng đào dày đặc, thanh khan khàn trầm thấp, : "Sắc Sắc. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc còn chưa kịp phản ứng, kéo tấm chăn lên bọc xung quanh mình, hai người thẳng thắn nhìn nhau, sau đó người nào đó liền mang những nụ hôn nồng nhiệt tập kích đến. . . . . .

      Hôm qua, hấp dẫn có thể gánh vác được, bất quá hôm nay cần thiết phải kìm nén. . . . . .

      ------ lời ngoài mặt ------

      Tác giả: Có muốn tiếp tục nữa hay ~ hì hì ~
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :