1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 59: Truy thê
      (Đuổi theo vợ)



      Nguyệt Vô Thương đường ngựa ngừng vó, vô cùng lo lắng chạy tới bến đò Kinh Giao, trong rừng cây bên cạng bến đò, Đông Ly, Nam Uyên, Bắc Đường, Tây Tử cả bốn người đều đợi trong rừng cây.

      Bọn họ cũng ngăn lại nhà đò cho lên đường sớm, lúc Nguyệt Vô Thương tới bên trong rừng cây, ngoại trừ bốn người bọn họ, Phong Hồi Tuyết thân nguyệt sắc đứng tại nơi đó.
      Thấy Phong Hồi Tuyết lúc này xuất tại đây, Nguyệt Vô Thương trong ngực nhói lên ngừng. đợi Nguyệt Vô Thương có phản ứng gì nữa, trong nháy mắt Phong Hồi Tuyết đến trước mặt Nguyệt Vô Thương, hai lời chưởng đánh về phía Nguyệt Vô Thương.
      mặt Nguyệt Vô Thương mang theo ý cười, cứng rắn nhận chưởng này, lui lại mấy bước giữ vững cước bộ, vươn ngón tay trắng nõn ra lau máu tươi dính nơi khóe miệng.
      Bốn người đứng bên cạnh thần kinh căng thẳng như dây đàn, nhưng lại bị ánh mắt của Nguyệt Vô Thương ngăn lại. Phong Hồi Tuyết lại lần nữa đánh úp tới, chưởng vừa đánh ra, dốc toàn bộ sức lực, Nguyệt Vô Thương vững vàng đứng thẳng người, mặt đất lên dấu vết sâu, cố gắng đứng vững, lúc này khí huyết trong ngực cuồn cuộn, ngụm máu tươi phun ra nhuốm phía ngực áo màu trắng, tạo thành bông hoa diêm dúa mà lẳng lơ.
      "Chưởng thứ nhất, ngươi nên khiến cho nàng đau lòng!" Phong Hồi Tuyết đứng đối diện với Nguyệt Vô Thương, nhìn người nọ tiếp tục : "Chưởng thứ hai, cho dù ngươi có muốn cưới nàng, cũng nên dùng cách này mà khiến cho nàng tủi thân!”
      Nguyệt Vô Thương đưa tay lau máu tươi nơi khóe miệng, nhìn Phong Hồi Tuyết, thản nhiên : "Được, đây là ta phải chịu.Nếu như như vậy, ta muốn tìm thê tử đào hôn . . . . . ."
      Vừa xong thân ảnh màu trắng liền chớp cái, tung bay về phía bến đò. Bốn người sau lưng đối phó với Phong Hồi Tuyết, ở trong rừng đấu với nhau.
      Dạ Nguyệt Sắc ngồi ở bên bến đò, a Tuyết bảo nàng chờ chút, nhưng mà sao vẫn chưa quay trở lại, thuyền cũng tới. Có chút lo lắng đứng dậy, chuẩn bị vào rừng nhìn xem.
      Nào ngờ Dạ Nguyệt Sắc vừa mới đứng lên quay đầu lại, liền nhìn thấy người toàn thân bạch y, thân hình có chút lảo đảo từ trong rừng ra.Trước ngực nhuốm màu máu đỏ, giống như bông tuyết đẹp đẽ, kích thích ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc.
      ngờ rằng khuôn mặt người kia mang theo tươi cười, ánh mắt bình tĩnh khóa chặt mắt Dạ Nguyệt Sắc, từ từ lại gần phía Dạ Nguyệt Sắc .
      Chân Dạ Nguyệt Sắc giống như bị dính tại chỗ, thân thể cứng ngắc sững sờ thể nhúc nhích, có chút bất lực cứ như vậy nhìn người nọ ngày tới gần.
      "Sắc Sắc. . . . . ." Cho đến khi thanh kia vang lên bên tai, Dạ Nguyệt Sắc mới phục hồi lại tinh thần, nhìn khuôn mặt người kia trắng bệch, thanh nghe là suy yếu, "Sắc Sắc, ta tới đây. . . . . ."
      Dạ Nguyệt Sắc có chút kỳ quái, hôm nay có bái đường, nàng chỉ nhớ kiệu hoa bị mang đến nơi xa lạ, sau đó a Tuyết tìm đến nàng, mặc dù nàng cũng thấy vô cùng lại khi người hôn mê trong phòng lại là Nam Uyên, nhưng mà nàng hoàn toàn ngờ rằng kiệu hoa lại bị người ta tráo đổi, nàng lại gả cho Nguyệt Vô Thương.
      "Sắc Sắc, ta tới đây. . . . . ." Nguyệt Vô Thương trong mắt đong đầy thương, nhưng mà sâu trong ánh mắt đó nổi lên tia nhìn lo lắng, để lộ ra cảm xúc tại giờ phút này của là vô cùng lo lắng bất an, vốn muốn vươn tay ôm lấy người nhiều ngày chưa được ôm qua này, nhưng mà lại cố gắng kiềm chế xúc động trong lòng.
      Lúc này bình tĩnh bên ngoài cũng coi như che dấu được nội tâm bất an bên trong, trong lòng lo lắng như lửa đốt, lại có chút băng lãnh để cho lấy lại được tỉnh táo. Trăm vị pha trộn với nhau, thất tình lục dục* chua ngọt khổ đắng đến hôm nay cũng được nếm thử mấy lần.
      * thất tình lục dục : thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người)
      "Sắc Sắc, hôm đó Thái hậu đều là lừa gạt nàng. . . . . . Làm sao nàng lại có thể tin luôn như vậy." Nguyệt Vô Thương thấy ánh mắt ngây ra của nàng, cuối cùng cũng vươn tay ra kéo lấy nàng, ôm lấy nàng vào trong ngực, tiếp tục : "Nàng bỏ quan tâm ta nữa, cảm giác thực là trông rỗng, rất đau. . . . . ."
      Cảm nhận được tim người kia ngừng nhảy lên, Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ, dường như cảm xúc trong lòng rất kích động, ngước mắt lên nhìn Nguyệt Vô Thương chút, : "Ngươi cũng biết rồi hả ?"
      "Dĩ nhiên. . . . . ." Nguyệt Vô Thương có chút đau lòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong giọng có chút bất đắc dĩ, lại có chút chua xót, hơn nữa là đau lòng đối với người trước mặt.
      Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương có chút khác lạ, sao lại có cảm giác như biến thành người khác vậy, đợi nàng suy nghĩ nhiều, tay của người kia hơi dùng lực chút, liền đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, cảm giác lâu có này, khiến Nguyệt Vô Thương rất an tâm, đôi môi nhàng hôn lên đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, : "Sắc Sắc, chúng ta cùng nhau bỏ trốn !"
      Bỏ trốn! Dạ Nguyệt Sắc cả người kích động, đem lời của Nguyệt Vô Thương suy nghĩ kĩ lại lần, nhưng mà. . . . . .
      "Thanh Nghê mỹ nhân sao?" Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nghĩ tới Vân Thanh Nghê đáng ra phải thành thân với Nguyệt Vô Thương.
      Nguyệt Vô Thương cảm thấy thực thất bại, rất nghiêm túc lời xin lỗi với nàng, vậy mà nàng lại có thể hỏi đến người hề liên quan.
      "Dĩ nhiên là động phòng hoa chúc!" Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến lợi ra câu, cũng ngờ là, tiểu thư khuê các như vậy lại tới tìm , nàng nàng muốn gả cho ! thích Dạ Nguyệt Sắc, cho nên hãy cứ tráo đổi kiệu hoa với nàng, nên ngăn cản nàng.
      Nguyệt Vô Thương dĩ nhiên cảm thấy rất tốt, dây pháo được đốt ngày hôm nay chính là do Vân Thanh Nghê tìm người đốt lên. tất nhiên cũng ngăn cản nàng, ngược lại bọn họ còn cùng chung trí hướng hướng về mục tiêu .
      "Cùng ai?" Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương nghiến răng nghiến lợi : "Nàng ta thích Nguyệt Lưu Ảnh, dĩ nhiên là cùng Nguyệt Lưu Ảnh động phòng hoa chúc!"
      Dạ Nguyệt Sắc nghi hoặc, Nguyệt Lưu Ảnh cưới Thanh Nghê mỹ nhân, vậy Nguyệt Nguyệt cưới người nào? Nghĩ lại, phải là nàng chứ!
      "Ta , thuyền chuẩn bị xong, các ngươi có muốn hay a!" bến đò chiếc thuyền lớn dừng lại, người lái đò đứng đầu thuyền, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương bờ hô lên.
      "Sắc Sắc. . . . . ." Nguyệt Vô Thương yếu ớt gợi Dạ Nguyệt Sắc, " cần phải suy nghĩ những chuyện liên quan, chúng ta cùng thôi. . . . . ."
      "Nhưng mà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc còn chưa hết, a Tuyết còn chưa có trở về, sau đó lại thấy mặt Nguyệt Vô Thương chó chút đen lại, khiến cho nàng rất nhanh liền nhớ đến ở Hương Sơn lần đó, sau đó. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc có chút bất an, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?"
      " có chuyện gì!" Nguyệt Vô Thương cố gắng đè nén máu trong lồng ngực ngừng sôi trào, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : " có chuyện gì, đừng lo lắng!"
      Mới vừa bị Phong Hồi Tuyết đem hết toàn lực đánh hai chưởng, vốn huyết khí cuồn cuộn, trước đây được cả tử hồi sinh đan kiềm chế độc “Cúc Bách Nhật” nhưng lại lại ngừng dậy lên. Nguyệt Vô Thương cố gắng ngăn lại khí huyết sục sôi trong ngực.
      Liền nghe được thanh lo lắng của Dạ Nguyệt Sắc: "Làm sao có thể sao, chúng ta gặp đại phu có được hay ?" Dạ Nguyệt Sắc vừa xong, liền cố gắng lôi kéo Nguyệt Vô Thương quay về.
      " cần!" ngờ người nọ lại đứng lù lù bất động tại chỗ, trong giọng lại mang theo mấy phần cố chấp, Dạ Nguyệt Sắc nóng nảy, sớm quên đến chỗ này làm gì, lôi kéo Nguyệt Vô Thương : "Nguyệt Nguyệt, gặp đại phu trước có được hay ?"
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 59: Truy thê
      (Đuổi theo vợ)
      Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc lo lắng, đưa tay kéo Dạ Nguyệt Sắc về trong ngực, thở dài, trước đến đại phu bình thường thể chữa được, cho dù có thể trị, giờ phút này hai người bọn họ cũng là thể ở lại kinh thành, đến ngày mai, kinh thành nhất định xôn xao sôi nổi, vẫn chỉ là bên ngoài yên tĩnh.

      Nguyệt Vô Thương ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc xoay người cái, hai người liền vững vàng rơi xuống thuyền, nhà đò thấy hai người lên thuyền, bắt đầu chèo thuyền lên đường.

      Nguyệt Vô Thương lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc vào khoang thuyền, sau đó chỉ cảm thấy giữa ngực và bụng khí huyết cuồn cuộn, thể khống chế, cuối cùng trực tiếp ngã xuống sàn thuyền.

      "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc kịp đỡ lấy Nguyệt Vô Thương, trơ mắt nhìn người nọ nặng nề ngã xuống đất, lo lắng ngồi chồm hổm mặt đất, lắc lắc Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm sao vậy?”

      Người nằm đất khó khăn cố gắng nâng mắt lên nhìn, suy yếu tiếng: "Đừng lo lắng, . . . . . ." có chuyện gì đâu còn chưa hết, lần nữa nhắm mắt lại, lần này hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

      Dạ Nguyệt Sắc có chút bối rối đưa tay lên phía chóp mũi Nguyệt Vô Thương, phát nơi đó vẫn còn có chút hô hấp suy yếu phả lên ngón tay của nàng, trong lòng hơi yên tâm, cả người xụi lơ bên cạnh Nguyệt Vô Thương, vừa rồi nàng thực rất sợ. Cố gắng kéo Nguyệt Vô Thương vào trong thuyền.

      Ngón tay duỗi ra vuốt ve khuôn mặt trắng bệch, nhìn mặt người kia tràn ngập màu đen, trong lòng có chút khó chịu, sau đó như đột nhiên nghĩ tới cái gì đó chạy ra ngoài khoang thuyền.

      "Nhà đò, ngươi xem có thể lập tức cập vào bờ được hay . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía nhà đò .

      " nương, tại ở nơi hoang dã, tới chỗ nào cặp bờ. . . . . ." Nhà đò liếc mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc cái, thản nhiên , "Lúc này lên bờ, nơi hoang vu như thế này gặp nhiều sơn tặc. . . . . ."

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua hai bờ sông, đúng là có chút hoang vu, nhưng mà Nguyệt Nguyệt làm sao bây giờ. . . . . . Dạ Nguyệt Sắc lo lắng vào khoang thuyền, chỉ thấy người kia sắc mặt trắng bệch nằm ở giường, màu đen mặt dường như ít ít, khẽ yên lòng.

      "Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhàng gọi tiếng, sau đó ghé vào bên giường Nguyệt Vô Thương, mắt nhìn chằm chằm , "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

      tiếng tiếng khẽ gọi, cũng người đáp lại.

      Ánh mặt trời dần dần hắt vào, thời điểm Dạ Nguyệt Sắc mở mắt ra, nhìn lướt qua nơi này có chút xa lạ, lại phát có thân ảnh của người nọ, vội vàng từ giường nhảy xuống , vội vàng gọi hai tiếng: "Nguyệt Nguyệt. . . . . ."

      Tiếng gọi của Dạ Nguyệt Sắc vừa dứt, liền nghe có người đẩy cửa vào, ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, người kia che đứng che ánh nắng, Dạ Nguyệt Sắc thể thấy được khuôn mặt người kia, nhưng mà có thể mơ hồ cảm giác khóe miệng người kia nhếch lên.

      Chỉ thấy tay người kia bưng thức ăn, chậm rãi vào bên trong phòng, đem thức ăn đặt ở bàn trong phòng, tới bên giường cúi đầu khẽ hôn lên trán Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu đáp tiếng: "Ở chỗ này đây? Làm sao vậy?"

      Dạ Nguyệt Sắc đưa tay ôm chặt lấy hông Nguyệt Vô Thương, chôn đầu vào trong ngực Nguyệt Vô Thương, buồn bực : "Nguyệt Nguyệt. . . . . . Ngươi đột nhiên thấy. . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương dịu dàng vuốt ve đầu Dạ Nguyệt Sắc , ôn nhu : "Ở chỗ này, ta vẫn luôn rời . . . . . ."

      "Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc buộc chặt cánh tay, tối hôm qua cứ như vậy ngất xỉu, sau đó hôm nay đột nhiên phát thấy đâu, nàng rất lo lắng.

      "Ở đây. . . . . ."

      Lúc này cách xa kinh thành hai người tất nhiên biết, trong kinh thành lúc này dường như sắp bị nổ tung rồi.

      Phải màn hôn lễ ngày qua khiến cho người ta phải ồ lên, nhưng chuyện hôm nay lại càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn, ngờ rằng lại có thể như vậy.

      Sáng hôm sau khi Nguyệt Lưu Ảnh tỉnh lại, vẻ mặt hưng phấn ôm thê tử trong lòng, nhưng lại phát người nọ phải tân nương gặp hôm qua.

      Nguyệt Lưu Ảnh đẩy Vân Thanh Nghê ra, vén chăn lên, nhìn thấy khăn trải giường lộ ra đóa hoa nở rộ, nhất thời sắc mặt biến thành cực kỳ khó coi, nâng mắt lên nhìn, bên trong tràn đầy tức giận khiến Vân Thanh Nghê kinh sợ, "Thế nào lại là ngươi!"

      Sau đó cũng đợi Vân Thanh Nghê trả lời, nhanh mặc quần áo tử tế hướng về phía Cẩm Nguyệt Vương phủ chạy tới, trong lòng vạn phần cấp bách, trán chóp mũi mồ hôi toát ra, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm thấy tim ngừng bang bang nhảy lên, làm sao có thể như vậy, làm sao lại có thể như vậy? !

      đường giục ngựa chạy như điên đến Cẩm Nguyệt Vương phủ, nổi giận đùng đùng tiến vào"Tứ hoàng tử, Vương gia có ở đây. . . . . ."

      Quản gia của Vương phủ làm tròn bổn phận ngăn lại Nguyệt Lưu Ảnh, Nguyệt Lưu Ảnh tay đẩy quản gia ra, lớn tiếng : "Ta tin, bản hoàng tử hôm nay muốn tới đón Hoàng tử phi về phủ. . . . . ."

      Quản gia trong lòng nghi ngờ, Tứ hoàng tử phi phải là ngày hôm qua là cưới vào Tứ hoàng tử phủ rồi sao? Sao lại chạy đến Vương Phủ tìm chứ. Trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng mà ngoài miệng cũng lại : "Hôm qua Vương gia độc phát, cả đêm mang theo Vương Phi tìm thầy thuốc rồi !"

      ? ! Nguyệt Lưu Ảnh nhưng có chút tin dừng bước lại, ràng người cưới phải là Dạ Nguyệt Sắc, cùng động phòng cũng là nàng, nhưng mà tại sao buổi sáng tỉnh lại lại thấy Vân Thanh Nghê, đây nhất định là kiệu hoa được tráo rồi, nhưng mà hoàng thúc lại mang theo Dạ Nguyệt Sắc !

      Nguyệt Lưu Ảnh nhịn được tức giận xông vào, lúc này cũng là máu nóng sôi trào, cũng có nghĩ tới nếu tìm được Nguyệt Vô Thương và Dạ Nguyệt Sắc làm sao, dù sao gạo thành cơm. Bị đổi chính là Vân Thanh Nghê, Thái hậu và hoàng hậu dù thế nào cũng hy vọng Dạ Nguyệt Sắc gả cho Nguyệt Vô Thương, chứ đừng gì đến chuyện đổi ý.

      Nhưng mà, ràng nên là như vậy! Nguyệt Lưu Ảnh nắm chặt nắm tay, nội lực tán loạn nhu cầu cấp bách phát tiết, nhanh chóng chạy ra Vương Phủ, chưởng đánh vào thạch sư ở cửa vương phủ, nhất thời thạch sư vỡ vụn, mà Nguyệt Lưu Ảnh chỉ cảm thấy trong ngực huyết khí quay cuồng, ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra.

      Nhìn kỹ mặt của khó phát , mặt tràn đầy màu đen, bộ dáng hoàn toàn giống với lúc Nguyệt Vô Thương bị độc phát tác! Hẳn là chẳng biết lúc nào trúng"Cúc bách nhật" !

      búng máu phun ra sau, Nguyệt Lưu Ảnh thân hình lắc lư mấy cái, nặng nề ngã xuống trước Vương phủ. . . . . .

      Trong lúc nhất thời, cả kinh thành ai biết, có người hiểu, sau ngày hôm qua mọi người đổ xô ra đường xem đội ngũ rước dâu, Tứ hoàng tử phủ cùng Cẩm Nguyệt Vương phủ đổi kiệu hoa, vốn là Tứ hoàng tử phi thành Vương Phi, Vương Phi thành Tứ hoàng tử phi. Hơn nữa gạo nấu thành cơm, chuyện tình chắc chắn, người nào có thể sửa đổi.

      hôn lễ long trọng như vậy lại biến thành chuyện cười lớn, Chiêu Đức đế giận dữ, Thái hậu cùng hoàng hậu càng thêm giận đến té xỉu tại chỗ.

      Trong cung truyền ra tin tức tuyên bố: nguyên bản chính là Cẩm Nguyệt vương gia cưới tiểu thư Tướng phủ, nhi nữ của Quốc cữu gả cho Tứ hoàng tử.Thái giám truyền chỉ tuyên chỉ nhầm, bị chặt đầu.

      Chuyện này thoạt nhìn ngoài mặt, đến đây được bình ổn lại, kì bên trong cất giấu trận sóng ngầm. . . . . .
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60: bị thương

      Edit: Hoàng Vân

      Beta : Hà Đoàn

      Nguyệt Lưu Ảnh ở Vương phủ trúng độc mà ngất xỉu được đưa vào trong hoàng cung, đoàn thái y vây ở trước giường, rối rít lắc đầu, "Cúc bách nhật" độc này nếu chỉ cần lời mà giải được, Cẩm Nguyệt vương gia cũng cần chịu khổ sở nhiều năm như vậy.



      Thái Hậu và Hoàng Hậu đứng ở bên, hai người đều vô cùng lo lắng, Nguyệt Lưu Ảnh chỉ là thế lực mà Vân gia bọn họ nắm trong triều, mà còn là cháu trai và con trai mà bọn họ vô cùng mến.



      "Bẩm Thái Hậu, Hoàng Hậu, chúng thần bất lực!" Cả đám thái y rối rít quỳ gối trước mặt Thái Hậu và Hoàng Hậu, rối rít nhận tội, chỉ sợ bệnh tình của Tứ hoàng tử so với Cẩm Nguyệt vương gia còn nghiêm trọng hơn, ít nhất Cẩm Nguyệt vương gia chỉ mang theo nửa độc tố, nhưng mà Tứ Hoàng tử có ai gánh cho nửa độc tố cả.



      " xuống , xuống . . . . . ." Thái hậu thần sắc đột nhiên trở nên quái dị, trong nháy mắt mà già mười tuổi, tự tin luôn luôn khống chế được mọi thứ ở giữa hai lông mày cũng còn tồn tại, lúc này tinh thần vô cùng suy sụp bộ dáng khác gì lão nhân bình thường .



      Bọn thái y như trút được gánh nặng kéo nhau lui xuống, bên trong phòng chỉ để lại Hoàng Hậu, Thái hậu, cùng với Nguyệt Lưu Ảnh hôn mê bất tỉnh.



      "Báo ứng a, báo ứng. . . . . ." Thái hậu lẩm bẩm mấy câu, nhìn gương mặt trắng bệch của người nằm giường, mặt còn mang theo tầng hắc khí - Nguyệt Lưu Ảnh, mặt bà lên nụ cười dữ tợn, sau đó tiếp tục : "Quả là báo ứng a, năm đó nếu phải để đẩy tiện nhân kia vào chỗ chết, vạn lần cũng có đem giải dược của “Cúc bách nhật” tiêu hủy toàn bộ, cũng sắp xếp để giết Giải Áp thái y cùng tiêu hủy phương thuốc đó, hôm nay là báo ứng a. . . . . .



      Thân mình Thái Hậu lảo đảo ra ngoài, thần sắc hoảng hốt : "Trảm thảo trừ căn*, ngờ rằng Ảnh nhi, lại bị Thanh Nghê. . . . . ."

      * Trảm thảo trừ căn: diệt trừ tận gốc rễ.



      Cái gọi là “Cúc bách nhật”, tất nhiên là có liên quan với máu, bình thường nó chính là dùng máu để làm thuốc dẫn. Vốn nàng cho Vân Thanh Nghê uống "Cúc bách nhật" , chính là muốn thời điểm Vân Thanh Nghê gả cho Nguyệt Vô Thương, chỉ cần bọn họ hào hợp với nhau, độc “ Cúc bách nhật” theo máu xử nữ chuyển đến người Nguyệt Vô Thương, khi đó Nguyệt Vô Thương chết nghi ngờ gì.



      Nhưng mà, ngờ rằng lại buộc tảng đá đập vào chính chân mình, ngờ lại hại Ảnh nhi.



      Lấy máu làm dẫn? ! Tinh thần Thái Hậu đột nhiên lại trở nên hưng phấn, vội vàng quay trở lại, vui mừng với Hoàng Hậu: "Mau mau an bài vài chưa chồng và nam tử chưa vợ!"



      Tuy rằng còn hoài nghi xác định, lo lắng trùng trùng nhìn Nguyệt Lưu Ảnh cái, nhưng vẫn theo đó mà làm!



      Trong thị trấn cách xa kinh thành, lúc này đầu thu, khí trời vừa vặn, ấm nóng .



      Ở nơi thâm sơn cùng cốc như vậy, đột nhiên lại xuất nam nữ có tướng mạo cực kì xuất chúng, nam tử thân bạch y, bộ dáng phong lưu vô hạn, đôi mắt như hoa đào cụp lại, mặc chiếc váy xanh nhạt, lúm đồng tiền như hoa, linh động thông minh.



      Tất nhiên là trong vùng núi hẻo lánh xuất Kim Phượng Hoàng, hấp dẫn ánh mắt của ít người.



      Người dân nơi trấn vùng nông thôn so với kinh thành hoàn toàn khác nhau, số ánh mắt đều dán dính người Nguyệt Vô Thương, vô số nam tử còn lại là có chút ngượng ngùng nhìn Dạ Nguyệt Sắc.



      "Nguyệt Nguyệt, tới xem cái này . . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn gọi Nguyệt Vô Thương, trong tay còn cầm con ốc biển, "Nguyệt Nguyệt, ngươi xem ốc biển này!"



      Dạ Nguyệt Sắc thanh có chút hưng phấn,người bán hàng rong ốc biển là tiểu tử mười bảy mười tám tuổi, thấy Dạ Nguyệt Sắc vẻ mặt hưng phấn cầm hàng hóa nhà mình, sắc mặt có chút e lệ, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Nếu như nương thích, cái đó cho ngươi đó!"



      Dạ Nguyệt Sắc mặt mày hớn hở chưa kịp gì, bên cạnh lại có thanh biếng nhác đúng lúc vang lên, "Nương tử. . . . . ."



      tiếng"Nương tử" phá vỡ vô số giấc mộng của các thiếu nam thiếu nữ, Nguyệt Vô Thương vươn tay ra ôm lấy eo của Dạ Nguyệt Sắc, lấy ra thỏi bạc trắng, đưa cho người bán hàng rong, sau đó quay đầu thâm tình đưa tình đối với Dạ Nguyệt Sắc : "Người ta cuộc sống dễ, nương tử thích gì, vi phu tất nhiên mua cho nàng”.



      Dạ Nguyệt Sắc nhìn người chung quanh, đưa tay bấm bấm cánh tay của Nguyệt Vô Thương, người này gần đây có chút được voi đòi tiên, nghiến răng nghiến lợi : " Ai là nương tử của ngươi?"



      Nguyệt Vô Thương chút phật lòng, thâm tình khẩn thiết nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sâu kín : "Dĩ nhiên là nàng rồi!"



      "Ngươi đừng tưởng rằng như vậy là coi như ta gả cho ngươi rồi!" Dạ Nguyệt Sắc hung hăng trợn mắt nhìn Nguyệt Vô Thương cái, như vậy phải là để cho lời quá rồi sao?



      "Sắc Sắc, người bị vứt bỏ chính là ta a. . . . . ." Nguyệt Vô Thương sâu kín , nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong mắt mang theo thâm tình khẩn thiết: "Làm khó người ta phải đuổi theo ngàn dặm đến đây. . . . . ."



      Dạ Nguyệt Sắc đối với loại giọng này của Nguyệt Vô Thương có chút thể chống cự, muốn gì đó. Đột nhiên eo bị người khác ôm, nhanh chóng vọt sang bên.Chỉ thấy nơi hai người vừa đứng, mũi tên dài bắn vào ván gỗ của người bán hàng rong kia, đuôi tên vẫn kịch liệt rung động, có thể thấy được nếu như mũi tên này bắn trúng vào người, hậu quả thể nào mà tưởng tượng nổi.



      "Sắc Sắc, có bị làm sao ?" Dạ Nguyệt Sắc cũng thế nào phản ứng kịp, từ đỉnh đầu liền truyền đến thanh dễ nghe của Nguyệt Vô Thương, tựa vào trong ngực Nguyệt Vô Thương , rầu rĩ câu việc gì, sau đó bị Nguyệt Vô Thương ôm né tránh mưa tên bắn tới bốn phương tám hướng. Bên cạnh có vô số dân chúng trúng tên, phát ra tiếng kêu thảm thiết.



      Mưa tên qua, vô số hắc y nhân từ trong góc tối ra trước mặt Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc, dân chúng bắt đầu rối rít chạy trốn, Nguyệt Vô Thương đem Dạ Nguyệt Sắc che chắn ở trong ngực, ánh mắt tàn nhìn những hắc y nhân trước mặt. tay cầm theo đao lóe ra hàn quang, đám ánh mắt xanh đen, giống như lang sói rình mồi.



      Nguyệt Vô Thương mắt híp lại nhìn cái, nhìn lướt qua đám người ở đây, tới là nhanh!Trong đôi mắt đen nổi lên phong ba bão táp, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc nhanh chóng lắc mình, tránh thoát người áo đen đột nhiên đánh úp tới, thừa dịp thời gian rảnh rỗi ôn nhu với Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt nhu hòa: "Sắc Sắc, nhắm mắt lại!”



      Dạ Nguyệt Sắc giờ khắc này rất an tâm, khẽ nhắm hai mắt lại. cảm nhận được cái ôm ngang hông của Nguyệt Vô Thương, trong phút chốc cả người như bay lên , chỉ chốc lát liền nghe từng trận kêu thảm thiết.



      Những hắc y nhân còn lại thấy đồng bọn lần lượt ngã xuồn, đều ngưng lại bắt đầu thay đổi chiến lược. Mấy người trao đổi ánh mắt với nhau, Nguyệt Vô Thương híp mắt lại nhìn, lập tức phát hắc y nhân có ý đồ khác, ôm Dạ Nguyệt Sắc phi thân tới góc tường, như vậy bị quân địch áp bức trước sau.Đem Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu che chở ở phía sau, bắt đầu toàn lực đối phó với bọn hắc y nhân, quyết định tốc chiến tốc thắng. vất vả mới có chút thời gian rảnh rỗi, đều bị những kẻ này phá hỏng rồi, Nguyệt Vô Thương chớp mắt, đáng chết!



      Những hắc y nhân kia lại lần nữa đánh lên, ba người đứng ở vị trí tiên phong, cùng nhau tập kích phía Nguyệt Vô Thương, ba người ở phía sau khom xuống, đều công kích phía dưới Nguyệt Vô Thương.



      Nguyệt Vô Thương chưởng vung lên, ba hắc y nhân trước mặt lấp tức bay ra ra trượng, sau khi phun ra ngụm máu tươi liền ngã xuống đất.Ngay cả chân cũng được nhàn rỗi, bàn chân đảo qua, ba người phía sau cũng liền bay vị văng ra ngoài, phần eo bị gấp lại cách bình thường, phun ra ngụm máu, sau đó cũng liền chết thẳng cẳng.



      y nhân phía sau thấy đồng bọn bị đánh đến chết thảm, dám tiến lên, nhìn nhau, trong mắt do dự, cuối cùng nghĩ giữ được rừng xanh lo gì có củi đốt, toàn bộ đều rời .
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 60.2
      Edit: Hà Đoàn
      Nguyệt Vô Thương cố gắng đè nén huyết khí sục sôi trong lồng ngực giống như nham thạch nóng chảy muốn tuôn trào, xoay người lại hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Sắc sắc, đừng mở mắt ra, bây giờ chúng ta luôn. . . . . ."

      Ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc ra hai bước, bậc tam cấp phía bên phải vẫn còn hắc y nhân đột nhiên phi người đến, hàn khí bức người đại đao đâm về phía Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu mày, khoảng cách ngày gần, đảo mắt nhìn người trong lòng mình, cũng hề xoay người, chưởng hướng về phía hắc y nhân kia đánh tới, đồng thời"Xì" tiếng, thanh đao cắt vào thịt vang lên.
      Hắc y nhân kia kêu rên tiếng, sau đó liền ngã xuống đất. thân mình Nguyệt Vô Thương hơi lảo đảo chút, thoáng cái nhảy sang phía bên trái, nơi Dạ Nguyệt Sắc vừa đứng liền có hắc y nhân đâm tới, Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, may mà nàng có việc gì.
      "Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy?" Dạ Nguyệt Sắc nghe thấy thanh như vậy, có ý muốn mở mắt ra, nhưng lại bị Nguyệt Vô Thương nâng tay che ánh mắt lại, có thể nghe thấy thanh ôn hòa của người nọ vang lên: " có chuyện gì, chúng ta lập tức rời !"
      xong liền ôm Dạ Nguyệt Sắc nhảy lên, nhảy khỏi vòng đầy người chết, khóe môi nhếch lên cười mang theo vết máu đỏ tươi. quần áo bên phía hông phải bị máu nhuộm thành đóa hoa màu đỏ tươi, đỏ tươi diêm dúa lẳng lơ giống như viên trân châu tỏa sáng trong đêm tối. Dần dần chảy ra quần áo, lan tràn xuống cả mặt đất.
      Dạ Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương gì, bàn tay che kín ánh mắt của nàng có xu hướng chậm rãi buông ra, Dạ Nguyệt sắc đột nhiên mở to mắt, liền thấy Nguyệt Vô Thương bắn trong tay ra quả pháo hoa màu đỏ lên trời, sau đó suy yếu cười với nàng, cả người lảo đảo ngã về phía nàng.
      "Nguyệt Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc đỡ lấy thân mình lảo đảo của Nguyệt Vô Thương, bàn tay đặt bên hông Nguyệt Vô Thương, đầu ngón tay thấm ướt cảm giác dinh dính, vừa giơ bàn tay lên, đúng là màu máu đỏ tươi, vì thế dùng sức gọi Nguyệt Vô Thương : "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt. . . . . ."
      Ánh mắt ngừng thấy những giọt máu tươi xuống đất, hốc mắt Dạ Nguyệt Sắc liền tràn ngập nước mắt, sau đó liền vươn tay ôm chặt lấy hông của Nguyệt Vô Thương, ngăn cản máu tươi bên hông ngừng trào ra.
      Chân tay có chút luống cuống, chỉ có thể ôm chặt lấy thân thể của Nguyệt Vô Thương, hô: "Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt. . .”
      Chỉ trong chốc lát Bắc Đường cùng Nam Uyên xuất , Bắc Đường nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy Nguyệt Vô Thương, vừa nhìn thấy cũng biết, ngày hôm đó bị Phong Hồi Tuyết đánh hai chưởng nhất định là độc phát tác, mà nay lại dùng võ liên tục, lại còn bị thương. Bắc Đường có chút lo lắng cau lông mày lại, nhanh chóng tiến lên.
      "Chủ tử. . . . . ." nhàng gọi hai tiếng, thấy trả lời, liền hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc: "Trước tiên phu nhân buông người ra , thuộc hạ đến băng bó cầm máu cho người!"
      Dạ Nguyệt Sắc nâng ánh mắt mơ hồ đẫm lệ lên nhìn , cũng hề chú ý đến xưng hô của .Vừa thấy đó là Bắc Đường, liền nhàng buông Nguyệt Vô Thương ra, chỉ thấy Bắc Đường điểm vài đại huyệt người Nguyệt Vô Thương, sau đó lấy ra lọ thuốc từ trong lòng đổ vào vết thương bên hông Nguyệt Vô Thương, rồi tùy tay xé góc áo bào quấn lấy vết thương của Nguyệt Vô Thương lại.
      "Nam Uyên trước chuẩn bị nước tắm dược liệu, tìm chỗ ở. . . . . ." Bắc Đường với Nam Uyên: "Sau đó ta sau!"
      Đoàn người đến biệt viện tệ, Dạ Nguyệt Sắc đương nhiên có khả năng thưởng thức cảnh đẹp cầu nước chảy nơi này, dường như mỗi khi hai người ở cùng chỗ Nguyệt Vô Thương đều bị thương, trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
      Bắc Đường đem Nguyệt Vô Thương đến căn phòng khác Nam Uyên chuẩn bị xong tất cả những dược liệu cần dùng. Sau khi đem vết thương bên hông Nguyệt Vô Thương sửa sang lại chút, băng bó lại vết thương. Bắc Đường liền giúp Nguyệt Vô Thương chuẩn bị tiến vào trong thùng nước thuốc, thấy Dạ Nguyệt Sắc đứng bên lo lắng nhìn, nghĩ nghĩ liền với Dạ Nguyệt Sắc: "Nếu phu nhân lo lắng, có thể vào trong xem chủ tử tắm. . . . . ."
      Dạ Nguyệt Sắc gật gật đầu, theo Bắc Đường vào nội thất, liền thấy hai người nâng Nguyệt Vô Thương chuẩn bị tiến vào bồn tắm, đột nhiên tiến lên : "Ngâm nước như vậy vết thương có thể chuyển biến xấu hay ?"
      Vừa tiến đến bên cạnh Nguyệt Vô Thương vừa hỏi: " có biện pháp nào lưỡng toàn hay sao?"
      Bắc Đường lắc lắc đầu, chậm rì rì : "Ngày ấy ở bên bến đò Kinh Giao bị thương, đến nay độc áp chế nổi nữa rồi, phải tắm thuốc, sau đó ở ăn ‘ khởi tử hồi sinh đan ’, nếu làm vậy. . . . . ."
      Bắc Đường nhíu nhíu mày, chứng tỏ rằng tại cũng hề phóng đại cái gì.
      "Làm sao lại có thể bị thương. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn Bắc Đường dìu Nguyệt Vô Thương vào bồn tắm, lo lắng hỏi.
      "Bị người ta đánh hai chưởng toàn lực mà đánh trả, dĩ nhiên là bị thương!" Bắc Đường chẳng hề để ý : " là. . . . . . Ai, trúng độc . . . . . ."
      Dạ Nguyệt sắc nhíu mày, bên đò Kinh Giao ngày ấy, a Tuyết biết nàng cùng Nguyệt Nguyệt rồi, có thể hay lo lắng cho nàng!Đột nhiên nghĩ đến, ngày hôm đó sau khi a Tuyết vào rừng, bao lâu Nguyệt Nguyệt mang theo vết thương ra. Dạ Nguyệt Sắc nhíu mày, chẳng lẽ là bọn họ đánh nhau? Nguyệt Nguyệt đánh trả, ngày hôm đó sau khi lên bờ hỏi nhưng chịu , Dạ Nguyệt Sắc quay đầu nhìn Nguyệt Vô Thương ngồi trong thùng cau mày, có chút đau lòng .
      Cầm khăn tay xoa xoa giọt mồ hôi trán , hỏi: "Có phải rất khó chịu hay ?"
      "Cũng , chẳng qua thời điểm mà dược liệt phát tác tốt nhất, ngực giống như bị ngàn vạn con kiến cắn, khi đó độc khí tràn ngập . . . . . ."Thanh thong thả của Bắc Đường vang lên, "Chẳng qua là hai mươi mấy năm, cũng quen rồi !"
      Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục lau những giọt mồ hôi trán Nguyệt Vô Thương, biết là Bắc Đường lui ra ngoài từ khi nào.
      Dạ Nguyệt Sắc bên lau mồ hôi trán Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy vẻ mặt thống khổ của Nguyệt Vô Thương có chút hòa hoãn lại, trong lòng hơi hơi yên lòng, đột nhiên nhớ tới băng gạc bên hông nhất định là bị bong ra.Nếu vậy miệng vết thương bị nước làm đau hơn, nghĩ như vậy, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đứng lên, nghĩ muốn đưa tay vào bên trong thùng thuốc của Nguyệt Vô Thương, cũng dám dùng sức lắm, ở trong nước lần tìm băng gạc bên hông của Nguyệt Vô Thương, bồn tắm có chút cao, Dạ Nguyệt Sắc phải kiễng mũi chân lên, cố gắng dò xét phía dưới.
      Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Bắc Đường mang theo viên thuốc tiến vào, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc ghé người thùng tắm, mũi chân kiễng cao.Vừa nghe thấy đẩy cửa tiến vào, đột nhiên quay đầu, quay người đột ngột nên bị mất thăng bằng, "Phù phù" tiếng liền bị ngã vào thùng tắm to như vậy.
      Lúc này Bắc Đường có chút tiến thoái lưỡng nan, Dạ Nguyệt Sắc phịch cái ngồi trong thùng tắm, bên trong thùng tắm nước ngập qua cổ nàng, có chút vô tội liếc mắt nhìn Bắc Đường cái.
      "Ta chỉ là đến đưa viên thuốc, sau khi đưa xong, phu nhân cứ tiếp tục. . . . . ." Bắc Đường chậm rãi tới, mặt mang theo ý cười, nhưng mà thời điểm đem viên thuốc nhét vào trong miệng Nguyệt Vô Thương, lông mày hơi hơi cau lại, đây là "Khởi tử hồi sinh đan" mà Dạ Tương Lai đươi tới, đời còn viên nữa, nay biết ở đâu. Chỉ mong là chủ tử nhà có thể kiềm chế chút.
      Sau khi Bắc Đường rời , Dạ Nguyệt Sắc ở phía sau sờ sờ bên hông Nguyệt Vô Thương, dám sờ eo , đành phải sờ sờ bên trái.Tốt quá, lớp vải vẫn còn ở phía .
      Lúc này thân thể hai người dựa vào nhau gần, Dạ Nguyệt sắc nhìn nguyệt vô Thương giọng : "Nguyệt Nguyệt a. . . . . .Ngươi khỏe mau chút . . . . . ."
      Nàng vẫn còn chưa áp bức đủ a!Nhìn bộ dáng như thế này, nàng làm sao có thể chịu được!
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 60.3

      Edit: Hà Đoàn


      Trong thùng sắc mặt Nguyệt Vô Thương dần dần khôi phục lại chút huyết sắc. Dạ Nguyệt Sắc thấy mình cả người ướt sũng, chuẩn bị đứng lên, lại ngờ rằng chưa kịp ra khỏi nước bị người khác ôm lấy eo.



      Dạ Nguyệt Sắc giật mình, liền nghe thấy thanh có chút khàn khàn của người kia: "Sắc Sắc, đừng nhúc nhích, để cho ta ôm lúc. . . . . ."



      Dạ Nguyệt Sắc tất nhiên dám lộn xộn gì nữa, rất sợ lại đụng phải vết thương của .



      lát sau, liền nghe thấy Nguyệt Vô Thương : "Sắc sắc, còn khí lực. . . . . ."Ngữ khí như vậy dường như là rất quen thuộc, khiến cho Dạ Nguyệt Sắc có chút khỏi mặt đỏ tim đập, ngày đó khi bắt gặp tắm rửa hình như cũng là như thế này, khác biệt duy nhất chính là khi đó nàng ở bên ngoài thùng tắm, mà lần này nàng lại ở trong bồn tắm.



      "Cái kia, ta ra ngoài trước. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hơi hơi đẩy cánh tay của Nguyệt Vô Thương ra, thấy người kia cũng thuận theo buông lỏng tay ra, liền từ trong thùng tắm bò ra ngoài, Nguyệt Vô Thương có chút vất vả đứng dậy, liền động phải vết thương ở bên hông, màu đỏ tươi chậm rãi loang ra trong nước.



      Cố sức  ra khỏi bồn tắm, Nguyệt Vô Thương tùy chân đá văng quần áo ướt bên người ra. Khi Dạ Nguyệt Sắc đổi bộ quần áo khác, quay lại vẫn thấy Nguyệt Vô Thương trần như nhộng đứng ở nơi đó.Quần áo trong tay Dạ Nguyệt Sắc liền rơi xuống mặt đất, khi phản ứng lại, lập tức quay đầu , bất mãn : "Nguyệt Nguyệt, ngươi làm gì thế. . . . . ."



      " là khó chịu. . . . . ." Thanh yếu ớt từ phía sau truyền đến, chỉ trong chốc lát sau liền nghe thấy tiếng kêu rên của xuất bên người. Dạ Nguyệt Sắc lo lắng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương khom mình nhặt lấy quần áo rơi mặt đất, cũng động đến miệng vết thương bên hông, băng gạc máu chảy ra hòa cùng với nước, thoạt nhìn thập phần  nghiêm trọng.



      Dạ Nguyệt Sắc vội vàng nâng Nguyệt Vô Thương dậy, đồng thời cũng nhặt quần áo mặt đất lên, tại nàng rất tức giận, cầm quần áo ném cho Nguyệt Vô Thương sau đó xoay người thèm để ý đến .



      Phía sau vang lên tiếng sột soạt khi mặc quần áo, sau đó cũng liền nghe thấy thanh suy yếu của Nguyệt Vô Thương: "Sắc sắc. . . . . ." Sau đó liền vòng tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, trong thanh suy yếu mang theo ý cười: "Đừng nhúc nhích, ta đau. . . . . ."



      "Đáng đời ngươi!" Dạ Nguyệt Sắc ngữ khí tốt, nhưng mà thân mình cũng có động đậy gì, cả khuôn mặt thở phì phì .



      "Ừm, ta đáng đời, đừng nóng giận. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nhàng thầm bên tai Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc sắc. . . . . ."



      "Ngươi cũng biết quý trọng bản thân mình. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhàng  xoay người, căm giận quát : "Luôn để bị thương!"



      "Được, là ta đúng!" Ngữ khí Nguyệt Vô Thương mang theo thành khẩn cùng biết lỗi, sau đó lại thầm : "Sắc sắc, ta có khí lực . . . . . ." Sau khi xong cả người còn khí lực dựa vào người Dạ Nguyệt Sắc.



      Dạ Nguyệt Sắc vừa tức vừa giận lại vừa đau lòng, cố gắng đỡ Nguyệt Vô Thương lên giường, để cho thỏai mái nằm xuống giường.



      Nghe thanh trong phòng dần dần yên lặng lại, lúc này Bắc Đường mới mang theo hòm thuốc bước vào  phòng. Liền thấy chủ tử cười làm lành nhìn khuôn mặt tức giận của Dạ Nguyệt Sắc ngồi giường.



      "Khụ khụ. . . . . ." Bắc Đường ho hai tiếng, sau đó : " đến giờ thay băng rồi!"



      "Sắc Sắc, nàng ra ngoài ăn chút gì . . . . ." Nguyệt Vô Thương hơi hơi nhíu mày, đối với Dạ Nguyệt Sắc mà , vết thương mà lại bị ngâm qua nước là vô cùng đáng sợ, tốt nhất vẫn là nên để cho nàng nhìn thấy.



      " cần!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương cũng đành vậy.Ý bảo Bắc Đường bắt đầu thay thuốc.



      Bởi vì ngâm nước lúc lâu, miệng vết thương cũng hề bị dính lại với băng gạc, rất dễ dàng đem băng gạc tháo ra.Bởi vì ngâm mình trong thùng thuốc lúc lâu, ven miệng vết thương trở nên trắng hơn chút, ở giữa hồng hồng chảy ra ít máu tươi.



      Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương như vậy có chút đau lòng, ra phía trước, nhận lấy chai thuốc trong tay Bắc Đường, "Để ta làm!"



      Bắc Đường nhíu nhíu mày, lập tức cười cười nhìn Nguyệt Vô Thương, mà cũng thực phối hợp nhảy sang bên.



      Dạ Nguyệt Sắc nhàng đem thuốc bôi lên vết thương của Nguyệt Vô Thương, bên ngẩng đầu quan sát biểu tình của Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy người kia từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhàng nhìn nàng, hơi hơi yên lòng.



      Sau khi bôi thuốc xong, Bắc Đường liền đem thuốc mỡ trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc bôi ra chút, nghe theo ý bảo của Bắc Đường đem thuốc bôi lên miệng vết thương của Nguyệt Vô Thương.



      "Phu nhân a, phải dùng sức thêm chút, như vậy hiệu quả của thuốc mới được phát huy toàn bộ. . . . . ." Bắc Đường ở bên cạnh nhàn nhã .



      Phu nhân? !Giờ đây Dạ Nguyệt Sắc mới kịp phản ứng lại, từ lúc đó cho đến giờ vẫn gọi nàng là phu nhân!Lực đạo trong tay chút ý mà lớn hơn chút, Nguyệt Vô Thương thét lớn tiếng, Dạ Nguyệt Sắc mới có phản ứng lại, vội vàng : "Nguyệt Nguyệt, thực xin lỗi. . . . . ."



      " sao. . . . . ." xong liền nhìn lướt về phía Bắc Đường, Bắc Đường ngượng ngùng mở miệng.



      Sau khi bôi xong thuốc mỡ liền bắt đầu băng bó, Bắc Đường thấy có gì khác thường lắm, lặng lẽ ra khỏi phòng. Chỉ còn lại có Dạ Nguyệt Sắc lao lực cố gắng quấn băng gạc, đem eo Nguyệt Vô Thương băng bó lại giống y như xác ướp, tầng dày, sao mà có thể ngồi đây.



      Nguyệt Vô Thương cũng chỉ mỉm cười nhìn nữ tử bận rộn kia, ý cười trong mắt nhu hòa, bên môi lên độ cong ôn nhu.Nếu như được đối xử tốt như vậy, mong có thể bị thương thêm vài lần.



      "Được rồi!" Dạ Nguyệt Sắc thắt cái nơ hình con bướm to bên hông Nguyệt Vô Thương, nắm tay lại hơi sợ nhìn về phía Nguyệt Vô Thương .



      Vừa ngẩng đầu liền thấy người nọ vẫn chuyển mắt chăm chú nhìn nàng, Dạ Nguyệt sắc ngượng ngùng : "Nhìn cái gì vậy, kỹ thuật băng bó của bổn tiểu thư cũng là hạng nhất, tuyệt đối là rất được!"



      "Ừ, là xinh đẹp!" Nguyệt Vô Thương nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt hoa đào đổ xuống, nơi khóe miệng cùng giữa lông mày đều tràn ngập nụ cười, lộ ra vẻ nồng đậm thương



      "Đó là đương nhiên!" Dạ Nguyệt Sắc chỉ còn kém là kiêu ngạo đến mức lắc lắc cái đuôi, vẻ mặt đắc ý .



      Thời gian nhàn nhã, hai người cứ trò chuyện như vậy, Dạ Nguyệt Sắc mỗi ngày đều dạo phố đến phát mệt mới quay về, sau đó liền chờ Nguyệt Vô Thương ngâm nước thuốc, chỉ chốc lát sau liền ghé vào cạnh giường của Nguyệt Vô Thương ngủ. Nguyệt Vô Thương nhàng đem tấm chăn mỏng khoác lên người Dạ Nguyệt Sắc, đưa tay điểm lấy huyệt ngủ của Dạ Nguyệt Sắc, nắm chặt lấy tay nàng đặt nàng lên giường, Dạ Nguyệt Sắc cứ như vậy nằm vào bên trong giường.Sau khi đắp kín chăn, mới hướng về phía ngoài cửa với người sáng sớm đến đây chờ: "Vào !"



      Bắc Đường và Nam Uyên tiến vào, Nam Uyên quên liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương cái, thấy Nguyệt Vô Thương ra hiệu cho , Nam Uyên nhíu mày mở miệng : "Thái Hậu đem độc hạ lên người Vân Thanh Nghê, lấy máu làm dẫn, tứ Hoàng Tử Nguyệt Lưu Ảnh trúng ‘ Cúc Bách Nhật ’."



      Nguyệt Vô Thương mở hé mắt nhìn, nghĩ nghĩ, thản nhiên hỏi: "Có thể phát ra giải dược của ‘Cúc Bách Nhật’ ở đâu ?"



      " có, năm đó  giải dược, phương thuốc, cùng với thái y biết phương pháp giải độc toàn bộ đều bị diệt. . . . . . Thái Hậu tìm nhiều nam nữ để làm thí nghiệm thuốc. . . . . ." Nam Uyên nhíu nhíu mày.



      Màu đen trong mắt Nguyệt Vô Thương nổi lên cuồn cuộn, sau đó cũng lập tức biến mất thấy gì nữa: "Đừng để cho bà ta biết phương pháp giải độc kia!"



      Nguyệt Vô Thương nhíu mày lại, bên dưới chăn nắm chặt lấy bàn tay của Dạ Nguyệt Sắc, sau đó hỏi: "Tình huống tại của Tướng phủ như thế nào?"



      "Dựa theo phân phó, báo cho Dạ tướng biết, phu nhân ở cùng chỗ với chủ tử! Toàn bộ Tướng phủ đều rất mạnh khỏe!" Nam Uyên tiếp: "Phong Hồi Tuyết bị Tây Tử theo dõi, cho đến nay cũng có biết đến nơi này. . . . . ."



      Nguyệt Vô Thương hơi hơi suy tư, Thái Hậu và Hoàng Hậu nay bị việc Nguyệt Lưu Ảnh trúng độc mà làm gì được, vậy mà vẫn còn phái người đuổi giết , tất nhiên là tạm thời có thời gian động đến Tướng phủ, trong lòng quyết tâm.



      "Tiếp tục để ý trong hoàng cung. . . . . .cứ để Tây Tử theo dõi Phong Hồi Tuyết. . . . . ." con ngươi Nguyệt Vô Thương rũ xuống, trong mắt có chút ủ rũ, "Nếu còn việc gì, xuống trước !"



      Hai người giọng  rời khỏi phòng, Nguyệt Vô Thương nhàng nâng Dạ Nguyệt Sắc chút, vươn tay nhàng vuốt ve khuôn mặt Dạ Nguyệt Sắc, giống như có nhìn cả đời cũng đủ.



      Vốn tưởng rằng trong cung còn biết giải dược của "Cúc Bách Nhật"  , nhưng mà nay xem ra, hình như là rất khó giải. Ánh mắt Nguyệt Vô Thương tối lại, chưa khi nào lại đối với sinh mạng của mình mang theo chờ đợi, cùng hi vọng được sống lâu dài như vậy, mong muốn cả người mạnh khỏe lâu.



      Thanh suy yếu nhưng vẫn vô cùng dễ nghe vang lên: "Sắc Sắc, nếu có ngày ta mất , có khi nào nàng rất đau lòng hay ?"Ngón tay lướt qua khiến lưu luyên rời, bờ môi mềm mại, mang theo luyến tiếc vô hạn.



      "Nhưng mà cho dù ta biết thể ở cùng nàng lâu, nhưng vẫn nỡ giao nàng cho người khác. . . . . ."Nguyệt Vô Thương tựa đầu vào cổ Dạ Nguyệt Sắc, lẩm bẩm : "Luyến tiếc. . . . . ."



      Trong lòng Nguyệt Vô Thương mênh mông, trước đây cũng hề nghĩ là người như vậy, khiến cho thể nào bỏ xuống.Cho dù vận mệnh có trở thành kẻ địch, cũng sống tốt, ở bên cạnh nàng lâu.



      ~ Hết Chương 60~



      HĐ: sr mn vì chậm trễ này ^^!
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :