1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vương gia,Vương phi trèo tường - Vũ Quý

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 48: Liên đăng bát giác…
      (Đèn hoa sen hình bát giác)
      Edit:Quan Vũ Phán
      Beta: Hà Đoàn

      7f88d7197e40db3534fa412f

      Tết Nguyên Tiêu, hay còn gọi là Quỷ tiết. Dạ Nguyệt Sắc ngủ thẳng đến tận khi tỉnh lại, sau khi rời giường, liền nhìn thấy bốn vị mẫu thân đứng ở cửa, mặt mỗi người đều mang theo nụ cười hòa ái dễ gần. Thấy Dạ Nguyệt Sắc ra cửa, liền đem những món quà chuẩn bị tốt ở trong tay đưa cho Dạ Nguyệt Sắc.
      Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nhận lấy, Nhị nương tặng cho cây trâm vàng, Tam nương tặng cho đôi đao ngọc bích chạm khắc, Tứ nương tặng cho tấm khăn tay thêu kim tuyến, Ngũ nương dứt khoát hơn, trực tiếp cho Dạ Nguyệt Sắc bao lì xì lớn.Chìm đắm trong hạnh phúc, Dạ Nguyệt Sắc cười đến vui sướng!
      “Cám ơn Nhị nương, Tam nương, Tứ nương, Ngũ nương…” Dạ Nguyệt Sắc xong, ôm quà tặng chạy vào trong nhà, tài sản riêng a!
      “Sắc Sắc, A Tuyết vẫn còn ở bên ngoài chờ con chơi!” Phía sau bốn vị mẫu thân trăm miệng lời hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc chạy vào nhà mà .
      Dạ Nguyệt Sắc để đồ xuống, đột nhiên nghĩ đến hôm đó Phong Hồi Tuyết từng qua, tết Nguyên Tiêu nàng có thể muốn hai món quà tặng, vì vậy hướng về phía bốn vị mẫu thân phất phất tay, vui sướng chạy .
      “A Tuyết!” Dạ Nguyệt Sắc mới vừa chạy ra viện, liền thấy Phong Hồi Tuyết thân trường bào nguyệt sắc đứng nơi đó đón gió. Nghe tiếng quay đầu lại, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ôn nhu cười tiếng, bách mị sinh huy !(xinh đẹp rạng rỡ)
      “Nguyệt Sắc!” Phong Hồi Tuyết tiến lên hai bước ôn nhu kêu, Dạ Nguyệt Sắc dừng ở trước mặt Phong Hồi Tuyết, cười tủm tỉm vươn tay ra trước mặt Phong Hồi Tuyết.
      Phong Hồi Tuyết mỉm cười , ngón tay thon dài vươn ra, đầu ngón tay ấm áp cưng chiều điểm cái vào chóp mũi của Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhuận cười tiếng, ôn nhu vươn tay, đặt ở trước mặt của Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu : “Dẫn nàng chơi!”
      Dạ Nguyệt Sắc trong mắt lóe ánh sáng vui mừng, hơi có chút mất mát, ra quà của A Tuyết chính là chơi.Có điều nhìn nam tử ôn nhuận như ngọc trước mắt, Phong Hồi Tuyết, Dạ Nguyệt Sắc cự tuyệt được, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp của Phong Hồi Tuyết.
      Nụ cười mặt Phong Hồi Tuyết ấm áp như gió xuân, nắm lấy tay của Dạ Nguyệt Sắc, tính là quá lỏng cũng tính là quá chặt, cũng giống như , từ đầu đến cuối tất cả đều cho người khác loại cảm giác nhiều ít, cảm giác vừa thoải mái dễ chịu.
      Phong Hồi Tuyết mặt lên thần sắc thỏa mãn, chẳng qua là nắm tay của nàng, cũng cảm giác giống như ôm toàn bộ thế giới!
      Phong Hồi Tuyết dắt Dạ Nguyệt Sắc từ Tướng phủ bước chậm tới đường cái của kinh thành phồn hoa, đường người người lại là náo nhiệt, mặt mỗi người đều mang theo nhiều loại mặt nạ. Phần lớn chủ yếu đều là thần tiên, trong tết Nguyên Tiêu để tránh xui xẻo.
      Dạ Nguyệt Sắc nhìn người ngang qua trước mặt, đột nhiên sau đó phát trước mắt xuất chiếc mặt nạ bạch ngọc điêu khắc tinh xảo vô cùng, mặt nạ khắc hình ảnh thanh nhã như hoa cúc.
      “Đây là Lạc Thần…” Phong Hồi Tuyết thanh thanh nhã như tiếng ngọc vỡ chậm rãi vang lên bên tai Dạ Nguyệt Sắc, sau đó ôn nhu đem mặt nạ che ở mặt Dạ Nguyệt Sắc, ngăn ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía .
      “Đây là quà tặng cho Dạ Nguyệt Sắc vào tết Nguyên Tiêu!” Phong Hồi Tuyết hài lòng nhìn Dạ Nguyệt Sắc đeo mặt nạ, ôn nhu , sau đó từ trong ngực lấy ra chiếc mặt nạ bạch ngọc khác rồi mang lên mặt, lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục về phía trước .
      Dạ Nguyệt Sắc đưa tay sờ sờ chiếc mặt nạ, trong lòng vui sướng. theo Phong Hồi Tuyết ở đường cái, hai người trước sau, Dạ Nguyệt Sắc theo sau lưng Phong Hồi Tuyết, giẫm lên dấu chân của Phong Hồi Tuyết, chơi cực kì cao hứng.
      Phong Hồi Tuyết lộ ra bên ngoài mặt nạ ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhuận, vừa có chút phiền muộn , nhất thời xuân phong dào dạt. Nhìn cặp mắt ôn nhuận như ngọc kia, dường như cũng có thể liên tưởng tới khóe môi nhếch lên bên dưới mặt nạ.
      đường cái kinh thành, nam tử mặc trường sam màu xanh nhạt bị gió thổi lên, cả người như làn gió xuân khiến người ta thoải mái, tóc dài đeo mặt nạ thỉnh thoảng lại xẹt qua, nở nụ cười tinh nghịch. Hai người nối đuôi nhau, tạo thành khung cảnh xinh đẹp đường phố.
      “Nguyệt Sắc…” Phong Hồi Tuyết dẫn Dạ Nguyệt Sắc đến trước ngôi miếu tấp nập người, mọi người đứng xếp hàng mua liên đăng, Phong Hồi Tuyết dừng bước chân, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : “Chúng ta mua liên đăng!”
      Dạ Nguyệt Sắc tò mò nhìn mọi người bên cạnh đề cầm liên đăng, hướng về phía Phong Hồi Tuyết gật đầu cái, Phong Hồi Tuyết liền buông tay Dạ Nguyệt Sắc gia nhập vào hàng ngũ xếp hàng, trước trước sau sau ít đôi tình nhân cùng nhau mua liên đăng.
      Tập tục của Nguyệt quốc, tết Nguyên Tiêu thường dùng liên đăng để nhớ về người qua đời, cùng với ý cầu phúc. Cho nên ở Nguyệt quốc bất kể là người nào dù bần tiện hay phú quý cũng vào ngày này đều đến sông Nguyệt thả chiếc đèn hoa sen sông để cầu phúc. Sinh nhật Dạ Nguyệt Sắc lại cùng thời điểm này, mà cũng lại là ngày mẫu thân gặp nạn, quả phải là ngày sinh nhật bình thường, vào ngày này càng nên đến sông Nguyệt để thả chiếc liên đăng bát giác.
      Phong Hồi Tuyết cùng Dạ Nguyệt Sắc mua được liên đăng, Phong Hồi Tuyết dẫn Dạ Nguyệt Sắc hướng sông Nguyệt tới.
      “Lan tiểu thư!” thanh quen thuộc lôi kéo chú ý của Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc quay đầu lại, chỉ thấy Vương Duẫn cùng mỹ nhân đứng chung chỗ, hướng về phía mua liên đăng mà tới.
      Vương Duẫn nhìn người bên cạnh sửng sốt, nhìn theo tầm mắt của Lan Nhược Hi, liền thấy nam tử thân quần áo màu xanh, bên cạnh là đầu cắm nhiều loại vàng bạc châu báu, hai người vừa vừa cười, có chút thẹn thùng hướng nam tử gì đấy, hai người liền cùng nhau .
      Lan Nhược Hi đem chút tình nghĩa cuối cùng trong mắt thu lại, hôm đó ở Hương Sơn, nàng khổ sở cầu khẩn mang nàng , mà mẫu thân đắn đo, mẫu thân muốn cưới thiên kim của Huyện thừa, dù sao quan lớn vẫn hơn! Sau khi tan rã trong vui, mình nàng xuống núi, gặp được đoàn người của Vương Duẫn. Mà mấy ngày trước đây khi ném tú cầu chọn rể, tiếp lấy thuận tiện bỏ xuống rồi rời . Nàng ngày đêm tìm lần nữa để cho mang nàng , nhưng mà vẫn còn nhiều đắn đo như vậy.
      Lần này cùng thiên kim Huyện thừa cùng nhau, là tốt! Người vô tình ta liền thôi, nếu có thể để xuống, nàng cần gì phải chấp nhất?
      “Lan tiểu thư!” Vương Duẫn gọi tiếng, Lan Nhược Hi thu hồi ánh mắt, có chút áy náy nhìn Vương Duẫn, ngay sau đó cười ôn nhu câu: “ xin lỗi!”
      Vương Duẫn nhìn ánh mắt Lan Nhược Hi có chút áy náy: “Lan tiểu thư cần như vậy! Đều là Duẫn Chi tốt!”
      Lan Nhược Hi thu lại ánh mắt, hướng về phía Vương Duẫn cười cười. Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai người bộ dạng tương kính như tân*, khẽ nhíu nhíu mày. Bên cạnh Phong Hồi Tuyết nhìn thấy, thanh ôn nhuận kéo chú ý của Dạ Nguyệt Sắc trở lại.
      * Tương kính như tân : tôn trọng nhau như khách
      “Nguyệt Sắc, hôm nay cần để ý đến chuyện thế gian…” Phong Hồi Tuyết nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, dưới mặt nạ tròng mắt sáng lán hữu thần nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu : “Nguyệt Sắc, hôm nay phải vui vẻ, cần cau mày!”
      Đôi mắt thâm tình ôn nhu, thẳng tắp nhìn vào mắt Dạ Nguyệt Sắc, cỗ gió xuân ấm áp uyển chuyển thổi vào trong lòng Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc nghiêm túc gật đầu cái: “Ừ!”
      Phong Hồi Tuyết hài lòng cười tiếng, lôi kéo Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục hướng đến sông Nguyệt.
      Bóng đêm dần dần buông xuống, bên bờ sông Nguyệt nhiều người lục tục kéo đến, bờ sông ngày thường yên tĩnh từ từ náo nhiệt lên. Dần dần, sắc trời rốt cuộc cũng tối xuống, có người bắt đầu thả đèn sông.
      sông những ngọn đèn nhàng trôi theo chiều gió, như vài ngôi sao trời quang, ở sông Nguyệt phiêu diêu. Đúng lúc này, những đám đèn vô cùng lớn trôi xuống, khiến cả hai bên sông bao phủ tầng ánh trăng mông lung.
      “Oa, người nào lại thả nhiều đèn như vậy!” Người thả đèn bên bờ sông Nguyệt rối rít kêu lên, đều biết ai lại thả nhiều đèn như vậy.
      Phong Hồi Tuyết nhìn mảng đèn lớn trôi xuống, nụ cười xinh đẹp, đem đèn cầm trong tay thả vào nước, ôn nhu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : “Nguyệt Sắc, sinh nhật vui vẻ!” Cả đời cũng vui vẻ!
      Dạ Nguyệt Sắc thu hồi ánh mắt từ mảng liên đăng, hướng về phía Phong Hồi Tuyết cười : “Cám ơn A Tuyết!”. Nhìn đèn của Phong Hồi Tuyết bị chìm ngập trong mảng đèn lớn sông, cười đến rất ấm áp.
      Phong Hồi Tuyết cùng Dạ Nguyệt Sắc nhìn nhau cười tiếng, nhìn liên tục ngừng những ngọn đèn trôi xuống sông Nguyệt, người xung quanh cũng bị kích động, ngừng hướng bờ sông chen chúc, Phong Hồi Tuyết chuẩn bị nắm lấy tay Dạ Nguyệt Sắc, đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai…
      ~Hết Chương 48~
      đèn hoa đăng đây
      Phong nguyet thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 49: Gần ngay trước mắt
      Edit : Gom_Tang e
      Beta : Hà Đoàn


      HĐ : óa há há .. cái ảnh giống Nguyệt Nguyệt quá :))
      "Phù phù" tiếng, có người bị chen rơi xuống giữa sông. nữ nhân bên cạnh liền hét rầm lên, "Cứu mạng a, tiểu thư nhà ta rơi xuống nước!"

      Cùng với tiếng người nọ rơi xuống sông, mảng đèn lớn giữa sông cũng liền bị dập tắt, dưới ánh sáng của ngọn đèn còn lại chiếu xuống, mơ hồ thấy người vung vẫy trong nước.

      Người của Nguyệt quốc đa số biết bơi, hơn nữa tới đây để thả liên hoa đăng (đèn hoa sen) đa số là con cháu nhà giàu ăn ngồi rồi, đương nhiên phải là người thấy việc nghĩa hăng hái làm. Mọi người bên bờ nhìn người vùng vẫy trong nước sông thấy bóng dáng đâu, nếu người xuống cứu người.

      Nhất thời bóng người màu trắng từ trong đám người nỗ lực chạy đến bờ sông, mũi chân khẽ điểm, trong tay dễ dàng mang theo người về tới bờ.

      Lúc này mọi người rối rít vây quanh, Phong Hồi Tuyết tạm đỡ người lên đặt ở bên bờ, nhìn kỹ phát là Tần Khuynh, khẽ nhíu mày, chỉ thấy Tần Khuynh phun mấy ngụm nước, yếu ớt mở mắt, nhìn thấy Phong Hồi Tuyết đứng ở bên cạnh.

      "Đa tạ ân cứu mạng của công tử!" Tần Khuynh khẽ .

      Phong Hồi Tuyết nhìn lướt qua Tần Khuynh còn nắm trong tay đèn hoa sen, trong mắt có vẻ hiểu , thản nhiên lên tiếng: " cần, nương nên sớm trở về!"

      Phong Hồi Tuyết đứng lên, chuẩn bị tìm Dạ Nguyệt Sắc, lại bị Tần Khuynh bắt được ống tay áo, Tần Khuynh cắn cắn môi dưới, điềm đạm đáng : "Công tử, ta cùng nha hoàn thất lạc nhau, có thể phiền toái công tử đưa ta trở về hay ?"

      Phong Hồi Tuyết nhìn ống tay áo bị Tần Khuynh lôi kéo , khẽ nhíu nhíu mày, nhàng nhưng quả quyết rút về ống tay áo của mình, thanh ôn hòa, nhưng mà khó để nghe ra bên trong gió xuân có chút lạnh lẽo, " xin lỗi, có người chờ ta!"

      xong liền biến mất trong đám người. Tần Khuynh trước mặt mọi người bị người cự tuyệt, hung hăng cắn môi dưới của mình, điều này làm cho lòng tự tin của nàng bị thương cực lớn.

      Tần Khuynh có chút áo não nhìn y phục mình ướt đẫm, toàn bộ dính vào người, đem đường cong nổi bật phác hoạ càng thêm như như , khiến cho bên cạnh vô số kẻ háo sắc liếc nhìn.

      Phẫn hận mà đưa tay hung hăng nện mặt đất, gần đây trong triều Hàn Lâm Viện có vụ án, cha nàng cả ngày thấp thỏm lo âu, Nguyệt Lưu Ảnh tết Nguyên Tiêu nhất định ở trong cung cùng với hoàng hậu. Nếu phải như thế, nàng như thế nào lưu lạc tới trình độ như vậy!

      Đèn hoa sen sông liên tục ngừng đáp xuống, làm cho mọi người ngừng thét chói tai, kết quả là đại đa số liền đem chuyện người rơi xuống nước quên mất còn mống.

      Hà đăng (đèn thả sông) thả xuống càng ngày càng nhiều, cả sông trong nháy mắt như được tô vẽ thành dải Ngân Hà, vô số ánh đèn ở trong sông phiêu diêu lấp lánh. Giống như tác phẩm lớn về hà đăng, có thể thấy là từ trước tới nay cũng chưa từng có.

      Tiếp đó lại có mảng lớn hà đăng trôi qua, trong sông theo đuôi hà đăng trôi tiếp theo bè trúc, có thể mơ hồ nhìn thấy bè trúc có nam tử áo trắng đứng. Gió đêm thổi lất phất khiến cho bạch y bồng bềnh, cho dù là yên lặng đứng ở bè trúc lên, người khiến cho người ta thể thờ ơ chút nào. mặt mang theo tấm mặt nạ, làm cho người ta thấy diện mạo của , nhưng mà người nọ cứ đứng như vậy, như trước làm cho người ta thể bỏ qua mỹ cảm (thưởng thức cái đẹp).

      Dẫn tới người hai bờ sông liên tục thét chói tai, đột nhiên lại nhìn thấy bên bờ bóng đen mang theo người bè trúc lao , sau đó bóng đen nhảy lên bè trúc khác, dần dần núp ở trong bóng đêm.

      loạt động tác trong thời gian cực ngắn xong, thế cho nên Dạ Nguyệt Sắc bị xách lên bè trúc cũng kịp thét chói tai. Biết người bè trúc nắm ở hông của nàng, Dạ Nguyệt Sắc mới kêu giống như tượng trưng "A" tiếng. thanh yếu ớt như vậy bị chôn vùi trong vô số tiếng thét chói tai.

      "Kêu , kêu rách cổ họng cũng có người cứu nàng!"Thanh êm tai mang theo vẻ biếng nhác từ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc truyền xuống, khó nghe ra trong giọng có ý cười.

      Dạ Nguyệt Sắc bè trúc khẽ giật giật, khiến cho nước ở hai bên bè bè dao động nhiều, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng ôm lấy thắt lưng của Nguyệt Vô Thương, vui mừng mà hỏi: "Nguyệt Nguyệt, nhiều hà đăng như vậy đều là ngươi thả!"

      Nguyệt Vô Thương híp mắt nhìn mặt nạ của Dạ Nguyệt Sắc ánh lên ánh huỳnh quang, ánh sáng lóng lánh chiếu vào mặt nước, lại càng thêm linh động. Nguyệt Vô Thương đột nhiên cảm thấy mặt nạ này có chút chướng mắt, ngón tay dài duỗi cái, mặt nạ này liền vững vàng rơi xuống trong tay Nguyệt Vô Thương.

      "Sắc Sắc, hình như tối hôm nay chơi rất vui vẻ a!”Giọng yếu ớt miễn cưỡng chứa phần nguy hiểm, tròng mắt khóa lại ánh mắt của Dạ Nguyệt Sắc, ngón tay xinh đẹp có chút lực gõ lên mặt nạ bạch ngọc, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Dạ Nguyệt Sắc né tránh tầm mắt của Nguyệt Vô Thương, đưa mắt đặt ở hà đăng trôi trước mặt, con ngươi nhanh chóng đảo quanh vòng, bộ ngữ khí lấy lòng, "Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt vì người ta mà làm nhiều hà đăng như vậy, ta rất vui vẻ!"

      Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua Dạ Nguyệt Sắc, ánh mắt cưng chiều, ngón tay vuốt ve mặt nạ bạch ngọc trong tay dịu dàng, Lạc Thần! Trong mắt đột nhiên lúc sáng lúc tối, ngón tay từ từ thu hẹp, cuối cùng khẽ mỉm cười buông lỏng tay ra chiếc mặt nạ này thiếu chút nữa bỏ mạng trong tay rồi, hướng về Dạ Nguyệt Sắc : " như vậy, cái mặt nạ này liền làm quà đáp lễ !"

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương dưới mặt nạ đôi mắt biếng nhác, giận mà dám gì ....! Mặt nạ bạch ngọc nếu là A Tuyết đưa, cần trong đó có bao nhiêu tình ý, nhưng mà người ngoài nghề như nàng cũng có thể biết được nó giá trị bao nhiêu tiền a! Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương giấu mặt nạ bạch ngọc vào trong ngực mà nhức nhối! Con ngươi chuyển động vòng quanh, phải tìm về thứ bị tổn thất mới được!

      Có điều theo bè trúc dần dần trôi vào hà đăng, giống như đặt mình trong biển đèn hoa, ánh sáng lung linh, lãng mạn mê người nên lời.

      Chỉ có số người thích phá hư phong cảnh như vậy, Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương tháo mặt nạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ nhấp nhô ánh sáng, là đẹp mắt, bất quá đẹp mắt cũng bù được nàng bị tổn thất! Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lên, tổ chức chút từ ngữ, vẻ mặt lấy lòng cười : "Nguyệt Nguyệt, người ta sinh nhật có quà tặng hay ?"

      Nguyệt Vô Thương ngoắc ngoắc khóe môi, trong mắt đầy vẻ cưng chiều vạn phần, phải chuẩn bị món quà tặng lãng mạn như vậy hay sao? Ngay sau đó chỉ vào mảng lớn đèn hoa trôi sông, miễn cưỡng : "Quà tặng phải đều ở chỗ này sao?Nàng cũng mới , nhận được nhiều đèn hoa như vậy là vui vẻ nhất rồi !"

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn khắp nơi đều là đèn hoa, rất đẹp mắt sai, rất lãng mạn sai, nhưng khi nhìn qua cái gì nên có cũng có, bộ dáng thất vọng khiến Nguyệt Vô Thương khóe môi giật giật, tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, yếu ớt : " hài lòng?"

      Dạ Nguyệt Sắc đảo tròn mắt, vội vàng : " có, co điều hôm nay cũng là tết nguyên Tiêu , quà tặng của tết Nguyên Tiêu đâu?"

      Nụ cười khóe miệng Nguyệt Vô Thương tràn đầy, ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc : " Quà tặng tết Nguyên Tiêu, Sắc Sắc thấy sao?"

      "Nơi nào?" Dạ Nguyệt Sắc mặt muội nhìn đông chút nhìn tây chút, vẫn có phát loại gì đó gọi là quà tặng.

      "Gần ngay trước mắt!" Nguyệt Vô Thương đem vẻ mặt nghiệt tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, đưa đôi mắt hoa đào đầy tình tứ bình tĩnh khóa mặt Dạ Nguyệt Sắc, vẻ mặt thâm tình mị hoặc, thanh dường như cũng phủ tầng màu hồng phấn mông lung. . . . . .
      ~Hết Chương 49~
      Phong nguyet thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      1

      Nhìn vẻ mặt ngây ngô ngạc nhiên của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt Nguyệt Vô Thương lên ý cười, vẻ mặt càng thêm nhu hòa, dịu dàng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Sắc Sắc, ta giao bản thân ta cho nàng được ?"

      Giọng vẫn mang theo biếng nhác mềm mại đến tận xương như cũ, nhưng mà vẻ mặt lại rất nghiêm túc, cũng bị giọng điệu biếng nhác mềm mại kia của vùi lấp, trong bóng đêm say lòng người, ánh đèn sáng chói ban đêm ngược lại càng nét.

      "Huynh, huynh. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, vẻ mặt thể tin, tựa như muốn xác nhận hỏi: "Huynh đem bản thân mình tặng cho ta?"

      "Ừ!" Nhưng mà phải làm quà tặng! Nguyệt Vô Thương yếu ớt tiếng, chiếc cằm với đường cong duyên dáng đặt lên bả vai Dạ Nguyệt Sắc, thân thể khom xuống tựa vào người của Dạ Nguyệt Sắc. Trong mắt nụ cười hơi cứng lại, từ từ đưa tay vòng lên thắt lưng của Dạ Nguyệt Sắc, trong mắt chốc lát lại tràn ra nụ cười vui vẻ ấm áp, giống như vẻ mặt mới vừa rồi đều là ảo giác.

      "Nhưng mà. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thân thể cứng lại thừa nhận sức nặng của Nguyệt Vô Thương, quà tặng lớn như vậy có phải hơi quý giá hay ?

      "Nàng muốn?" Nguyệt Vô Thương giọng điệu giống như oán phụ, " muốn cũng được rồi, hôm đó chúng ta cũng bái cao đường rồi, hôm nay tết Trung Nguyên, nếu nàng muốn nghĩ lại, mẹ ta đoán chừng tìm đến nàng chuyện chút . . . . . ."

      Nguyệt Vô Thương cười khổ, cảnh tượng lãng mạn như vậy cũng chỉ có nữ nhân này có thể thần kinh ổn định như thế xin xẹo cùng , có biện pháp, chỉ có thể tìm thời gian thích hợp đe dọa!

      Dạ Nguyệt Sắc mới nhớ tới hôm đó Nguyệt Vô Thương mang theo nàng đến gặp mẹ , nàng còn hề có khí chất cùng dâng hương. Nhưng mà, Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ nhíu nhíu mày, đây là Nguyệt Nguyệt thổ lộ hay là cầu hôn với nàng?

      Dạ Nguyệt Sắc đẩy Nguyệt Vô Thương ra, nhìn đôi mắt sáng như đuốc của , cuối cùng đánh bạo : "Huynh lại muốn thổ lộ cầu hôn với ta như vậy! Lại có hoa tươi, có nhẫn kim cương, có quỳ xuống, có sính lễ, có thành ý!"

      Nguyệt Vô Thương bị Dạ Nguyệt Sắc trách móc trận, hoa tươi? Nhẫn kim cương? Quỳ xuống? Nguyệt Vô Thương Đạo hạnh cực cao hiển nhiên chẳng qua chỉ trong nháy mắt ngạc nhiên, sau đó ánh mắt mỉm cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, ý tứ chính là chỗ này đều có, nàng nên đáp ứng.

      "Nhìn cái gì!" Dạ Nguyệt Sắc cuối cùng tìm được cảm giác nông nô nổi dậy, bị Nguyệt Vô Thương nhìn muốn thẹn thùng, bên ngoài mạnh bên trong yếu hướng tới Nguyệt Vô Thương quát.

      Nguyệt Vô Thương ngoắc ngoắc khóe môi, tỏ ra nghe lời rằng: "Chưa từng nhìn qua mỹ nữ Sắc Sắc như vậy!"

      Nguyệt Vô Thương đưa tay chạm lên môi Dạ Nguyệt Sắc, hôm nay tết Trung Nguyên, trong cung theo thường lệ cho triệu vào cung, Nguyệt Vô Thương mím môi, Thái hậu muốn chọn phi cho và Nguyệt Lưu Ảnh! trước giả bộ bệnh rồi xuất cung. . . . . . Khóe mắt liếc qua đèn hoa đăng trôi nước bị tắt ít, đèn chuẩn bị nhiều ngày như vậy, khí lãng mạn như vậy, đều bị nữ nhân trước mắt biết lãng mạn là vật gì toàn bộ phá hư, chỉ có thể dùng phương pháp khác rồi !

      Dạ Nguyệt Sắc mặt đỏ hồng đáng ngờ, ngay sau đó miệng cọp gan thỏ ưỡn thẵng thắt lưng, khen nàng cũng cần, sính lễ cầu hôn nhất định phải có, hơn nữa nhất thiết phải phong phú, nếu thiếu mao tiền (*) cũng được! (đơn vị nhất trong tiền trung quốc, đủ thấy chị ki bo cỡ nào rùi)

      Nguyệt Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc lộ ra vẻ mặt tham tiền đáng , cưng chiều cười cười, phải có cái gì cũng có sao? Nàng sao vẫn hiểu?

      Dạ Nguyệt Sắc hơi mơ màng nhìn vẻ mặt nghiệt của Nguyệt Vô Thương, dưới ánh đèn hoa sông chiếu rọi càng thêm đoạt nhân tâm phách, trái tim bất giác nhanh thêm hai nhịp. Dạ Nguyệt Sắc có chút ngượng ngùng, dáng dấp so với nữ nhân còn có phần xinh đẹp hơn, người như vậy nhất định trêu hoa ghẹo nguyệt vô số.

      Hơn nữa, nàng hôm nay mới mười tám tuổi mà thôi, tuổi thanh xuân tốt, mới vậy tiến vào phần mộ hôn nhân sao? Dạ Nguyệt Sắc lắc đầu cái, được được!

      "Nguyệt Nguyệt, chúng ta muốn đâu?" Phục hồi tinh thần lại, Dạ Nguyệt Sắc nhìn đèn hoa song dần dần lụi tắt, bè trúc cách xa đám người, lúc này yên tĩnh có thể nghe được tiếng ve kêu khe khẽ .

      "Hôm nay ánh trăng (*) đẹp, ngắm trăng. . . . . ." Nguyệt Vô Thương nhìn chằm chằm Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc mặt đỏ hồng , kỳ quái nhìn Nguyệt Vô Thương, hôm nay sao vậy?

      [(*) Ánh trăng = Nguyệt Sắc]

      Ánh trăng in bóng sông, phiến lá trúc, thoáng vẻ yên tĩnh, ánh đèn yếu ớt. Nguyệt Vô Thương cùng Dạ Nguyệt Sắc sóng vai ngồi bè trúc, ai cũng lên tiếng, cứ an tĩnh dựa vào như vậy.

      Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên nhàn hạ thoải mái như Nguyệt Vô Thương , dựa vào Nguyệt Vô Thương rất an tâm ngủ thiếp .

      Nguyệt Vô Thương nhìn nữ nhân ngã vào trong lòng mình, cưng chiều cười cười, mang theo Dạ Nguyệt Sắc lên xe ngựa gần bờ.

      . . . . . .

      Xe ngựa chở theo Dạ Nguyệt Sắc trong ánh trăng mờ mịt dừng ở tướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe ngựa, cũng cảm giác trận gió ập tới, sau đó lập tức bị mang cách xe mấy trượng. Sau đó bóng người màu xanh nhạt chớp lên, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy người nọ toàn thân tàn bạo bộc phát, cả tiếng xe ngựa cũng theo vậy mà mà nứt vỡ.

      Nguyệt Vô Thương vẻ mặt đổi ngồi xe ngựa, con mắt thâm trầm tức giận nhìn Phong Hồi Tuyết.

      Phong Hồi Tuyết chưởng vung qua, Nam Uyên kéo Nguyệt Vô Thương mượn lực xe ngựa, nhảy lên, ngay lúc bọn họ rơi xuống đất, xe ngựa vốn chia năm xẻ bảy nhất thời hóa thành phấn vụn.

      "A Tuyết, huynh làm sao vậy!" Dạ Nguyệt Sắc chạy lên trước kéo tay áo Phong Hồi Tuyết, vừa đến gần cảm giác được Phong Hồi Tuyết cả người căng thẳng, vốn đôi mắt ôn nhuận lúc này trở thành đỏ rực, trong nháy mắt lúc Dạ Nguyệt Sắc tiến lên, Phong Hồi Tuyết thu hồi ánh mắt, bên quan sát Dạ Nguyệt Sắc, tựa hồ thấy nàng có việc gì, lập tức thái độ mới có phần thả lỏng.

      "Nguyệt Sắc. . . . . ." Giọng vốn trong trẻo vì hơi khẩn trương mà khàn khàn, Phong Hồi Tuyết nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ánh mắt có loại vui mừng ‘mất mà lại có được’. Nhìn mặt của Dạ Nguyệt Sắc có phần mơ hồ, Phong Hồi Tuyết nhất thời ngẩng đầu lên, vẻ mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương, ngón tay thu hẹp, phát ra tiếng vang "Kẽo kẹt kẽo kẹt" .

      Đôi mắt Nguyệt Vô Thương u nhìn Phong Hồi Tuyết kéo Dạ Nguyệt Sắc bảo vệ ở phía sau, nhìn tới trước mặt . Sau đó môi hơi cong lên, ý bảo Nam Uyên bộ dạng phòng bị đứng ngăn ở phía trước tránh ra.

      Sau đó, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc sau lưng Phong Hồi Tuyết dịu dàng : "Sắc Sắc, tới đây!" Vẻ mặt bình tĩnh, dường như để Phong Hồi Tuyết vào mắt, nếu như có người nào phải tránh để Dạ Nguyệt Sắc qua.

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai người thầm giương cung bạt kiếm, đây là thế nào? Nhìn Nguyệt Vô Thương mỉm cười, lại nhìn Phong Hồi Tuyết cả người căng thẳng, nàng kéo kéo ống tay áo Phong Hồi Tuyết, "A Tuyết, hôm nay ta với huynh mất, ta biết khiến huynh rất lo lắng, xin lỗi, huynh đừng tức giận!"

      Sắc mặt của Phong Hồi Tuyết cũng có vì vậy mà dịu bớt, Nguyệt Vô Thương hé mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lần nữa lên tiếng: "Sắc Sắc, tới đây!"

      Dạ Nguyệt Sắc mới vừa bước ra bước, lại bị Phong Hồi Tuyết bắt lấy tay lôi trở lại, lực đạo hơi lớn, vẻ mặt mang chút khó hiểu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, lại mang theo loại đau lòng cùng kiên quyết ra được.

      "Đừng !" Giọng Phong Hồi Tuyết cũng có phần căng thẳng, vừa kéo Dạ Nguyệt Sắc vừa kiên định mà ra, ánh mắt sâu thẳm nhìn Dạ Nguyệt Sắc, nội tâm tràn đầy đau lòng, "Nguyệt Sắc, ta về trễ, về sau ta bảo vệ nàng!"

      Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy hơi khó hiểu trước biểu của Phong Hồi Tuyết, nhưng cũng cảm thấy khí lúc này có hơi quỷ dị, ánh mắt sợ hãi nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, chỉ thấy người nọ khóe miệng cong lên có phần lạnh lùng, đôi mắt mang theo ý cười khóa chặt người nàng.

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn sang vẻ mặt Phong Hồi Tuyết nôn nóng đau lòng, lại nhìn Nguyệt Vô Thương tươi cười lạnh lùng. Cho dù nàng có phản xạ chậm chạp nữa, cũng cảm thấy hai bên lúc này gươm súng sẵn sàng.

      Chưa cho nàng thời gian suy xét, Nguyệt Vô Thương mỉm cười lại hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc : "Sắc Sắc, tới đây!"

      Nhưng mà lúc này giọng so với mới vừa rồi ràng yếu ớt ít, Dạ Nguyệt Sắc nghi ngờ nhìn sang, chỉ thấy màu đỏ tươi đọng lại khóe miệng tươi cười, người nọ thân hình có chút yên mà lung lay hai cái. . . . . .
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Chương 51: Ghen 1

      darkEdit: Gom_Tang e
      magenta;Beta: Hàn Lạc


      Dạ Nguyệt Sắc tránh tay Phong Hồi Tuyết, nghĩ tới Nguyệt Vô Thương mà chạy tới, lo lắng hỏi: "Nguyệt Nguyệt, huynh làm sao vậy?"
      "Bị nàng làm tức giận!" Nguyệt Vô Thương yếu ớt với Dạ Nguyệt Sắc, vẫn quên hướng về vẻ mặt đơn của Phong Hồi Tuyết khiêu khích ngoắc ngoắc khóe miệng.
      Phong Hồi Tuyết toàn thân tản ra lửa giận, trong nháy mắt dời thân đến trước mặt Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, cùng Nam Uyên đấu với nhau.
      "Ai, hai người đừng đánh!" Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai bóng người chớp động ngay trước mắt, vội vàng .
      Nguyệt Vô Thương híp mắt nhìn hai người ở trong khoảng thời gian ngắn cũng giao thủ trăm chiêu, Phong Hồi Tuyết quả nhiên thâm tàng bất lộ (*). Hai thân ảnh chợt tách ra, Nam Uyên che ngực lùi lại hai bước, mới đứng vững thân hình. Mà Phong Hồi Tuyết vững vàng đứng mặt đất, nhìn sang Nguyệt Vô Thương.
      [(*)thâm tàng bất lộ: để lộ tài năng]
      Trải qua phen đánh nhau, tâm trạng tức giận của Phong Hồi Tuyết cũng biến mất hơn phân nửa, tại sắc mặt bình tĩnh nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương ánh mắt mang theo ý cười chống lại ánh mắt bình tĩnh của Phong Hồi Tuyết, cả hai người nhượng bộ mà đối mặt . Sau đó hết sức ăn ý câu:
      "Sắc Sắc, nàng vào trước!"
      "Nguyệt Sắc, nàng vào trước!"
      Dạ Nguyệt Sắc nhìn hai người, bắn ra tiếng tia lửa "két két", mặc dù rất tò mò hai người này rốt cuộc thế nào, nhưng rốt cuộc vẫn từng bước quay đầu vào phủ.
      Lại vừa hét lên: "Hai ngườii có gì bình tĩnh , đừng đánh nhau!"
      Sau khi Dạ Nguyệt Sắc vào, khí đột nhiên an tĩnh lại, hai đạo ánh mắt, đạo như gió xuân ấm áp, đạo tựa như hoa đào đẹp đẽ. Đụng nhau trung, so tài, ai cũng gì. Nhưng mà trong trầm mặc đột nhiên bắn ra  cỗ khí thế áp bách lạnh lẽo cũng khiến cho người ta thể bỏ qua.
      hồi đấu mắt, bất phân thắng bại!
      Xác định Dạ Nguyệt Sắc vào, Phong Hồi Tuyết nhìn Nguyệt Vô Thương, đôi mắt trong veo thoáng ánh lên đau thương, giọng kiên quyết: "Ta để cho ngươi tổn thương nàng!"
      "Ngươi lấy thân phận gì tới với ta những lời như vậy!" Nguyệt Vô Thương hơi giương môi, ánh mắt vui, lại có phần lạnh lùng nhìn Phong Hồi Tuyết, ngay sau đó miễn cưỡng cười tiếng, "Chỉ vì nàng cần ngươi bảo vệ sao?"
      Sắc mặt của Phong Hồi Tuyết chốc lát xuất thương cảm, ngay sau đó khôi phục như cũ, ánh mắt kiên định nhìn Nguyệt Vô Thương, thản nhiên : "Bảo vệ hay bảo vệ là việc của ta. . . . . . Vô luận làm thế nào để thu hồi ý định của ngươi, đời này kiếp này chỉ cần có ta ở đây, nhất định cho phép người khác tổn thương nàng chút nào!"
      Nguyệt Vô Thương híp mắt lại, ngay cả Nam Uyên bên cạnh cũng toàn thân đề phòng. Nguyệt Vô Thương nhìn nam nhân trước mắt như ràng tất cả, ngay sau đó hiểu cười tiếng, quả nhiên bị biết.
       
      Phong Hồi Tuyết trong lòng hơi có vị chua, vốn định chờ Nguyệt Sắc quên , nếu Nguyệt Vô Thương thích Nguyệt Sắc, cũng có thể an tâm rời xa. Phong Hồi Tuyết nhìn Nguyệt Vô Thương, phải cũng hoài nghi tới người hai mươi sáu tuổi trước nay lấy vợ làm sao đột nhiên thích Nguyệt Sắc, nghĩ tới kết quả quả nhiên là như thế, tại sao lại nhẫn tâm tổn thương người tốt như nàng.
      "Giải dược Cúc bách nhật, trong vòng ba năm ta nhất định tìm được, cũng xin ngươi nên vì mục đích làm tổn thương Nguyệt Sắc".
      Nguyệt Vô Thương cười cười, chỉ vì giải dược mới đến gần nàng sao? Nhưng mà, tại sao phải giải thích với kẻ quen biết? ! Hơn nữa muốn mạng sống sao cần kẻ liên quan bận tâm.
      "Đừng đánh chủ ý lên nàng, lời này còn nguyên trả lại cho ngươi!" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng , còn hơn so với sắc mặt bình tĩnh của Phong Hồi Tuyết, Nguyệt Vô Thương có vẻ hết sức trấn định, khóe miệng tia sáng tà ác lập lờ, "Ngươi cho rằng, nàng vẫn còn là người chỉ biết theo phía sau ngươi như trước kia sao?"
      Phong Hồi Tuyết nhíu nhíu mày, trong mắt nhanh thoáng qua tia nghi ngờ. Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng cười, ý bảo Nam Uyên trở về phủ, xong ngược lại cảm thấy rất phần hứng thú cũng còn. Chừa chút gian tưởng tượng, mới có thể làm cho người ta tự phát liên tưởng đến vô số khả năng, ha ha.
      Nam Uyên bình ổn tức giận, khẽ nhíu nhíu mày, Phong Hồi Tuyết quả nhiên thâm sâu lường được, nếu là bằng hữu khá tốt, nếu thành kẻ địch. . . . . . Quá khứ lang thang kềm chế được trong đôi mắt lần đầu tiên xuất vẻ sầu lo. Chẳng qua chỉ là, ngược lại rất  mong đợi chủ nhân nhà cùng Phong Hồi Tuyết xảy ra cuộc chiến tranh đoạt mỹ nhân!
      Phong Hồi Tuyết sửng sờ đứng tại chỗ, trong đầu ngừng nghĩ về  câu kia của Nguyệt Vô Thương, nhưng cũng rất nhanh liền cảm thấy thoải mái. Nàng chính là nàng, bất kể biến thành hình dáng gì, bất kể có nhớ hay , đều là Nguyệt Sắc duy nhất thế gian mà muốn nâng ở lòng bàn tay !
      Trước kia là biết tranh thủ, chung quy cho rằng chỉ cần cùng ở bên cạnh nàng là tốt rồi, thiếu chút nữa để cho nàng bị thương tổn. Hôm nay muốn buông tay, cũng thể buông tay.
      Tựa hồ nghĩ thông suốt, Phong Hồi Tuyết như trút được gánh nặng nhìn vào tướng phủ, chuyển qua hành lang lại thấy Dạ Nguyệt Sắc đứng ở trong đình, dưới ánh  đèn lồng mông lung đều có thể nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng. Phong Hồi Tuyết che đậy tất cả tâm tình vào trong mắt, hơi cười cười tới chỗ Dạ Nguyệt Sắc.
      "A Tuyết!" Dạ Nguyệt Sắc thấy Phong Hồi Tuyết tới, sau đó cau mày hỏi câu: "Huynh làm sao vậy?"
      " sao!" Phong Hồi Tuyết cưng chiều  sờ sờ đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, vén vài sợi tóc của nàng bay tới mặt về sau tai, động tác nhàng, nụ cười vô cùng dịu dàng. Dạ Nguyệt Sắc trong lúc nhất thời như mê mẩn.
      "Huynh hôm nay thoạt nhìn dáng vẻ rất kỳ quái?" Mắt nghi ngờ ở người Phong Hồi Tuyết quét vòng, sau đó đảo tròn mắt, "Hai người các huynh từng có quan hệ sao?"
      " có!" Phong Hồi Tuyết cưng chiều  sờ sờ chóp mũi của Dạ Nguyệt Sắc, cười nhạt mà : "Thời gian sớm, nghỉ ngơi sớm chút!" Phong Hồi Tuyết trong mắt thoáng lóe lên vẻ lo lắng dịu dàng, như vậy có hảo ý đến gần, nhất định tổn thương tới nàng, đừng cho nàng biết cho thỏa đáng!
       
      "Sắc Sắc, A Tuyết, trễ thế này còn chưa ngủ sao?" Dạ Thiên từ trong cung trở lại trông thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Phong Hồi Tuyết ở trong đình, Phong Hồi Tuyết động tác thân mật, Dạ Thiên hồ ly cười cười, bước nhanh tới trước mặt hai người.
      Phong Hồi Tuyết hướng về phía Dạ Thiên cuời cười ôn hòa, Dạ Nguyệt Sắc nhìn cha, cười đến mức cùng đóa hoa như nhau, nghi ngờ hỏi: "Phụ thân, chuyện gì vui vẻ như vậy? Tại sao trễ như thế mới trở về?"
      "Lần trước đám người Hàn Lâm viện kia viết bài văn, hôm nay liên lụy Thái Phó Tần Viễn Trung, Tứ hoàng tử nhúng tay vào chuyện này, hoàng thượng lệnh cho cha giám sát án này. . . . . ." Dạ Thiên vuốt chòm râu, thích thú lại nghĩ đến chuyện, nhìn Phong Hồi Tuyết cùng Dạ Nguyệt Sắc lát, : "Tứ hoàng tử chính là con trai trưởng của Vân Hoàng hậu, hôm nay nhược quán (*), hoàng hậu muốn tuyển phi, trong triều tất cả khuê nữ đến tuổi cập kê các nhà quan viên tứ phẩm trở lên chọn đưa vào tuyển phi. . . . . ."
       [(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán]
      Vừa mới xong, Phong Hồi Tuyết liền nhíu mày cái!
      Dạ Nguyệt Sắc nhăn mày, Nguyệt Lưu Ảnh cũng muốn tuyển phi, phải có sẵn con Hồ Ly Tinh, nếu hai người bọn họ kết hôn, nàng muốn đưa bộ câu đối, vế : hồ ly phối nhân , vế dưới: kháp hảo thấu thành song, hoành phi: Thiên tác chi (*)
      (*)Vế :Hồ ly phối nhân (Ở đây có nghĩa là gay), vế dưới : vừa vặn hợp thành đôi, hoành phi:Trời tác hợp.
      "Sắc Sắc?" Dạ Thiên nhàng kêu tiếng Dạ Nguyệt Sắc, phiền toái đều tới cửa, nàng vui vẻ cái gì?
      "Sao vậy ạ?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Dạ Thiên mặt cười cười . Dạ Thiên nhíu nhíu mày, nàng phải là thích Nguyệt Lưu Ảnh đến thế sao, sau đó có chút hoảng sợ nhìn Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, con con con. . . . . ."
      Dạ Nguyệt Sắc hướng về phía cha nàng trợn trắng hai mắt, khinh thường : "Cha đừng nghĩ loạn!"
      Dạ Thiên khẽ yên lòng, bằng tâm mà , muốn để Dạ Nguyệt Sắc gả cho Tứ hoàng tử Nguyệt Lưu Ảnh, dù sao con trai trưởng của hoàng hậu, về sau trong hậu cung, lục đục đấu đá. bằng gả cho người cách xa triều đình phẩm chất tốt chút là được rồi, Dạ Thiên nhìn Phong Hồi Tuyết gật đầu cái, với Dạ Nguyệt Sắc: "Sắc Sắc, thời gian sớm, trở về phòng nghỉ ngơi sớm !"
      Dạ Nguyệt Sắc ngáp cái, ngày hôm nay chơi quả nhiên mệt chết rồi, nàng chậm rãi về phòng của mình, bộ dáng ngủ gật, chẳng cần quan tâm chờ nàng là cái gì, dù trời sập xuống cũng có người chống đỡ.
      Phong nguyetxixon thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 51: Ghen 1

      Edit: Gom_Tang e

      Beta: Hàn Lạc

      Ngày thứ hai. Dạ Nguyệt Sắc ngủ gật bị Đỗ Quyên từ giường kéo dậy, rời giường Dạ Nguyệt Sắc tức giận hướng về phía Đỗ Quyên quát: "Quấy rầy bản tiểu thư ngủ tất cả đều cút ngay cho ta!"

      Đỗ Quyên mặt đổi tiếp tục kéo Dạ Nguyệt Sắc dậy, vừa lo lắng : "Tiểu thư mau rời giường, trong cung thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cho người ta tới truyền chỉ mời người vào cung, tổng quản công công vẫn còn chờ ở đại sảnh !"

      "Thái hậu, hoàng hậu đều là lang ngoại (bà sói, ý chị ấy bảo hai người đó tâm địa như lang sói). . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc mơ hồ thầm hai tiếng, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

      "Tiểu thư, giọng chút, thể lung tung!" Đỗ Quyên che miệng Dạ Nguyệt Sắc, thấy Dạ Nguyệt Sắc bộ dáng lại muốn ngủ, cũng từ chối, vì vậy để Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục giấc ngủ của nàng, Đỗ Quyên tự nhiên giúp Dạ Nguyệt Sắc rửa mặt thay quần áo, cũng may Dạ Nguyệt Sắc coi như phối hợp.

      Đỗ Quyên dọn dẹp mọi thứ thỏa đáng Dạ Nguyệt Sắc vẫn như cũ nhắm mắt lại ngủ, tới phía trước sảnh.

      "Ôi chao, Dạ tiểu thư tới, thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương chờ lâu rồi!" Dạ Nguyệt Sắc mới vừa bước vào đại sảnh, liền nghe được chuỗi thanh the thé tức giận kỳ quái, nhưng bên trong giọng lại giấu nổi vui sướng, nàng thế nào lại nghe có cảm giác muốn nghĩ tới tú bà!

      Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên mở mắt, nhìn nam tử trước mắt vẻ mặt nhu cười đến giống như đóa hoa, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy cả người đều nổi da gà liền lập tức tỉnh táo, nhất thời chút buồn ngủ cũng còn.

      "Nếu Dạ tiểu thư chuẩn bị thỏa đáng, cùng chúng ta vào cung !" công công vẩy phất trần trong tay với Dạ Nguyệt Sắc.

      Dạ Nguyệt Sắc kỳ quái nhìn công công kia, nhìn lại bốn vị mẫu thân của nàng, cũng hướng về phía nàng gật đầu cái, Nhị nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc : "Sắc Sắc, đến buổi tối để cho cha con đưa con về nhà!"

      "Ai da, thái hậu nương nương ngày đó ở Cẩm Nguyệt Vương phủ gặp Dạ tiểu thư, cảm thấy rất hợp ý, nên lệnh cho chúng ta đón Dạ tiểu thư vào cung giải buồn. . . . . ." công công cất giọng the thé : "Thái hậu. Hoàng hậu nương nương cũng chờ lâu, Dạ tiểu thư, xin mời!"

      Dạ Nguyệt Sắc nhìn công công cười đến vẻ mặt chẳng khác đóa hoa, giọng khách khí giống như có phiền toái gì, lúc này quốc gia có hoàng quyền là cao nhất, nàng bất đắc dĩ theo công công tiến cung.

      Theo sau công công kia vào cung, Dạ Nguyệt Sắc tò mò quan sát tất cả trong cung, quỳnh lâu ngọc vũ, rường cột chạm trổ, mái cong đấu củng (*). Mỗi kiến trúc đều tinh xảo vô cùng, tinh tế đến từng cây hoa gốc cỏ, trách được nhiều người đấu đá đến vỡ đầu cũng muốn vào cung như vậy.



      [(*) Quỳnh lâu ngọc vũ:Thường chỉ những đồ vật đẹp đẽ tinh xảo..

      Đấu củng : loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu]

      "Đồ có tiền đồ, cút cho ta!" Trước mặt truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ, nhất thời hấp dẫn chú ý của Dạ Nguyệt Sắc, nhìn về phía trước, chỉ thấy nam tử trung niên mặc y phục màu vàng sáng, giữa hai mày tất cả đều ánh lên tức giận, nhìn chằm chằm người quỳ trước mặt, người nọ chỉ chừa lại cho Dạ Nguyệt Sắc bóng lưng, nhưng mà chỉ nhìn qua thân hình cũng biết là tên gay Nguyệt Lưu Ảnh kia.

      "Dạ tiểu thư, mời bên này!" Công công giọng mời Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc chuyển bước chân, lỗ tai vẫn nghe nhất cử nhất động bên kia.

      "Phụ hoàng, cầu xin ngài tha cho Tần Viễn Trung mạng!" thanh trong trẻo truyền tới tai Dạ Nguyệt Sắc, "Cho dù Tần Viễn Trung có tội, tội đến tới người nhà!"

      "Coi rẻ hoàng quyền, đó là tội lớn tru di cửu tộc, muốn cầu tình ư, Tần Viễn Trung cùng nam nhân trong phủ lưu đày biên cảnh, nữ quyến toàn bộ sung vào quan kỹ! là lưới mở bên rồi!" Chiêu Đức Đế nhìn Nguyệt Lưu Ảnh quỳ gối trước mặt với giọng vui.

      "Cầu xin phụ hoàng tha cho Khuynh Nhi!" Nguyệt Lưu Ảnh cố chấp quỳ mặt đất, ngoan cố .

      "Hỗn trướng!" Dạ Nguyệt Sắc chỉ nghe tiếng quát, ly trà ném vụn ngay sau đó lại là tiếng hoàng đế tức giận mắng: "Vì nữ nhân, ngươi, đồ có tiền đồ, hôm nay cứ quỳ gối ở nơi này tự kiểm điểm, lúc nào tỉnh ngộ đứng lên!"

      Dần dần xa, tiếng càng ngày càng , Dạ Nguyệt Sắc nghe cũng hiểu sơ sơ, hôm qua cha nàng có , người của Hàn Lâm viện viết bài văn chọc giận tới Chiêu Đức đế, Tần Viễn Trung cũng bị liên lụy trong đó, xem ra Nguyệt Lưu Ảnh cầu xin trước nhà vua, quả nhiên tên gay đó còn Hồ Ly Tinh. để Dạ Nguyệt Sắc suy nghĩ nhiều, liền nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc cao quý ưu nhã ngồi ở trong đình, người hôm đó ở trong phủ Cẩm Nguyệt Vương từng gặp qua, người khác đoán chừng chính là hoàng hậu trong truyền thuyết!

      Chỉ thấy Vân Hoàng hậu vội vã đứng dậy, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc tới bên này, cũng bất chấp Dạ Nguyệt Sắc mới vừa tới, vô cùng lo lắng thẳng về hướng Dạ Nguyệt Sắc tới mà rời khỏi.

      "Dạ nha đầu tới rồi!" Thái hậu cười hiền lành nhìn Dạ Nguyệt Sắc , Dạ Nguyệt Sắc tới chỗ Thái hậu, hơi cúi đầu thi lễ, cười : "Tiểu nữ nhận ra ngài nữa?"

      "A?" Thái hậu mặt tươi cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giọng mang theo chút nghi ngờ.

      "Thái hậu nương nương càng ngày càng trẻ hơn!" Dạ Nguyệt Sắc mặt chân chó (mặt nịnh nọt) , thiên xuyên vạn xuyên má thí bất xuyên (*), mặc dù biết lão thái bà tìm nàng làm gì, trước tạo quan hệ tốt nhất định sai.



      (* Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên: chuyện gì cũng vượt qua được, chỉ có lời nịnh nọt là thắng được, “mã thí” có thể hiểu là “vuốt đuôi ngựa”)

      " biết chuyện!" Thái hậu nương nương cười đến mức cùng lão thái thái bình thường có gì khác nhau, kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, ngồi vào ghế bên cạnh mình.

      "Thanh Nghê, tới đây!" Thái hậu quay về phía nữ tử ngồi ở phía dưới , Dạ Nguyệt Sắc theo tầm mắt của Thái hậu nhìn sang, chỉ thấy nữ tử mặt phấn xinh đẹp, đôi mắt tựa như làn thu thủy bắc ngang, lông mày tựa như núi xa hợp lại, trán đẹp cúi xuống, vừa nhìn chính là tiểu thư khuê các điển hình, thục nữ danh môn chân chính.

      "Tới làm quen chút, Dạ nha đầu, đây là cháu ai gia Vân Thanh Nghê!" Thái hậu quay sang Dạ Nguyệt Sắc , sau đó kéo Vân Thanh Nghê ngồi vào bên kia, "Đây là thiên kim Dạ tướng gia, Dạ Nguyệt Sắc!"

      Nữ tử kia gọi là Thanh Nghê , khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc rụt rè cười tiếng, giống Tần Khuynh cố ý làm ra vẻ thẹn thùng. Mà là loại rụt rè tu dưỡng cực tốt từ bên trong đến bên ngoài, khiến Dạ Nguyệt Sắc từ đó từ trong đáy lòng nổi lên loại thích, vì vậy quay lại cười tiếng.

      "Ai, hoàng hậu kêu A Ảnh vì sao còn chưa tới!" Thái hậu nhìn tới cuối đình, trông thấy hoàng hậu vẻ mặt buồn rầu biết khiển trách Nguyệt Lưu Ảnh cái gì, chỉ biết Mẫu Nghi Thiên Hạ chậm rãi mà tới gần mới khôi phục nụ cười, mặt bình tĩnh tới phía bên này.

      Nguyệt Lưu Ảnh vốn sắc mặt ấm ức, sau khi thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng Vân Thanh Nghê, sắc mặt càng thêm đen, Dạ Nguyệt Sắc cùng Vân Thanh Nghê thấy hoàng hậu tới rối rít đứng dậy.

      "Hai người bọn họ vì sao ở chỗ này?" Nguyệt Lưu Ảnh cùng Thái hậu sau lễ nghi ra mắt hỏi, là biểu muội ghét, là Dạ Nguyệt Sắc khiến cho tâm loạn.

      "Ảnh Nhi! Tới đây!" Thái hậu hướng về phía Nguyệt Lưu Ảnh ngoắc ngoắc tay, cưng chiều kéo tay Nguyệt Lưu Ảnh, lời thành khẩn: "A Ảnh qua tuổi nhược quán (tuổi 20), sớm nên nạp phi rồi. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :