1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia sợ vợ - Cầu Mộng (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10.3

      “Vậy việc vương đệ đề cập làm sao chấm dứt?” Thái tử hưng trí bừng bừng muốn chăm chú lắng nghe.

      “Điện hạ có ý như thế nào?” Tô lão tướng gia đánh cái Thái Cực.

      Thái tử khoát tay áo, vẻ mặt sao cả, “Nhị đệ cùng ta tranh vị sớm phải bí mật gì, tướng gia cứ việc can đảm .” Ai cũng biết chỉ cần binh phù ở trong tay huynh đệ cùng mẹ của , ngôi vị thái tử của vững như Thái Sơn, cho nên những người đó liều mạng muốn mượn sức vương đệ, hoặc là trừ bỏ.

      Mấy năm nay vương đệ ru rú trong nhà, bọn họ có cơ hội, lần này dẫn thê tử ra ngoài xa mới cho bọn họ thừa cơ hội, muốn mượn đao giết người, việc này to chọc giận vương đệ hộ thê sốt ruột, cũng đẩy lão tướng gia ra.

      Tô tướng gia hơn mười năm ổn cư tướng vị, tâm tư chi mượt mà lão đạo, sớm là cấp bậc lão hồ li, vương đệ gởi thư , mọi thỉnh giáo tướng gia, tất cả an bình. Cho nên nắm tâm tư ngồi mát ăn bát vàng, đơn giản đem mọi việc đổ lên người Tô lão tướng gia, khiến cho lão hồ li phiền não giải quyết.

      “Phóng hỏa hậu viện.”

      Nghe vậy, ánh mắt thái tử càng sáng. Chiêu này hay, trước đó lâu mẫu hậu mới dùng quá, vương đệ thiếu chút hủy Pượng Tường cung. Bởi vậy có thể thấy được, nội bộ mâu thuẫn so với đấu tranh trong triều đình càng có hậu quả nghiêm trọng hơn.

      “Điện hạ mời xem.” Tô Thừa Viễn đem phần danh sách đưa qua.

      Thái tử tiếp nhận nhìn, mặt chỉ có tên vài người, cùng với tên những phụ thân làm quan trong triều của họ.

      “Những nữ tử này tướng mạo đều thượng thừa.”

      Thái tử nghe , là tướng mạo, lại có phẩm tính đáng , ngầm hiểu, xem ra trong lòng lão tướng gia sớm có phương án tính toán, liền trêu ghẹo : “Tướng gia là bất công, những nữ tử mỹ mạo này sao hôm nay mới tiến cử lên?”

      Tô Thừa Viễn cười như cười : “Nếu Điện hạ muốn, chỗ của thần còn có ít danh sách.”

      vội vàng xua tay, “Khụ….. cần cần .”

      “Điện hạ nghĩ như thế nào?”

      “Rất tốt.” Chỉ cần nghĩ biện pháp khiến cho Nhị đệ nạp vài nguời vào phủ, chờ xem diễn là tốt rồi, ngay đúng ý muốn của .

      “Vậy liền làm phiền thái tử phi nương nương ra mặt điều đình. Sắc trời còn sớm, lão thần cáo lui.”

      “Được rồi.” Thái tử có chút cam lòng gật đầu, “Người tới, đưa tướng gia ra cung.”

      Nhìn theo lão tướng gia xa, thái tử mới thu hồi vẻ vui đùa. Tay chân tương tàn phải mong muốn, nhưng Nhị đệ lại chung quy chịu hết hy vọng, lúc này Tô tướng gia trung thành phúc hậu ra kế chính là áp chế nhuệ khí của nhị đệ, cho ít phiền toái mà thôi, chỉ mong có thể khăng khăng mực nữa.

      Nghĩ, lại mỉm cười lên. Ngồi ngôi vị hoàng đế nhất định là độc, mà có thể có tướng gia phụ thần như vậy, vương đệ trợ lực như vậy, là cực kỳ khó được.

      ☆☆☆

      Tấn vương hồi kinh, khí thế tin tức hừng hực như lửa truyền lan trong kinh thành.

      Nghe Tô lão tướng gia hạ triều bất chấp về tướng phủ, trước hết chạy đến Tấn vương phủ tìm nữ nhi, kết quả bị cự cho ngoài cửa.

      Thị vệ giữ cửa là, Vương gia Vương phi xa trở về, muốn nghỉ ngơi trước.

      Ngày kế, hoàng đế hạ chỉ, muốn vợ chồng Tấn vương vào cung việc nhà.

      Kết quả, sau khi Tấn vương đưa tấu sớ lên, đống thuốc bổ lớn liền giống cần ngân lượng, như lưu thủy đưa vào Tấn vương phủ.

      Thẳng đến ngày thứ ba, lão tướng gia nhớ nữ nhi sốt ruột mới được như ý nguyện gặp được nữ nhi bảo bối.

      “Cha –”

      “Linh Linh –”

      Nhìn cha con lão tướng gia mỗi lần gặp tất trình diễn tình cảnh hùng ôm thân thiết, tuy rằng thấy lại thể trách, nhưng mọi người vẫn nhịn được rút khóe miệng chút. Vì sao mỗi lần bọn họ đều khiến cho giống như thất lạc nhiều năm gặp lại đây?

      “Ngươi mang thai?” Lão tướng gia còn có chút tin.

      Long Kí Vân ở bên cạnh lập tức trừng lại đây. Có ý tứ gì? Là hoài nghi nhân phẩm của hay là năng lực của ?

      Tô Linh Linh gật đầu. “Đúng nha.”

      “Ta còn tưởng Vương gia lung tung.” Tô lão tướng gia vỗ vỗ ngực, bộ biểu tình nhàng thở ra, nghiêm trọng kích thích đến Vương gia quyền cao chức trọng của Đại Nghiệp hoàng triều.

      “Tô thừa tướng –” chữ chữ toả ra khí lạnh.

      Tô Thừa Viễn giống cái gì cũng chưa cảm giác được, quay đầu khẽ cười với , “Thần chúc mừng Vương gia.”

      “…… khách khí.” Khẩu khí của Long Kí Vân thập phần cứng ngắc.

      “Vương gia rời xa kinh thành mấy ngày nay, kinh thành làm thiệt nhiều việc vui đấy.”

      “Bổn vương hẳn nên cảm tạ tướng gia giúp người thành đạt.” Vẫn bình tĩnh thong dong, vô hỉ vô kinh.

      Nhưng cho dù mặt chút thay đổi, kỳ vẫn là rất bội phục tâm kế của nhạc phụ, lại nghĩ đến để cho mẫu hậu đem Phạm Nguyệt Hoa nhận làm nghĩa nữ, rồi sau đó gả chồng xa hòa thân. Chuyện này vừa làm thành, những người còn lại liền đánh mất ý tưởng đem nữ nhi đưa vào Tấn vương phủ, bọn họ thầm nghĩ mang đến vinh hoa phú quý cho nữ nhi, có cầm thú bằng đến mức để cho nữ nhi rời xa tổ quốc, đến nơi lạnh khủng khiếp ở biên cương sinh sống.

      Nhất là nhờ chuyện này, Thục phi vì nữ nhi cần gả chồng xa hòa thân mà đứng cùng trận tuyến với mẫu hậu, chưa kịp lường trước.

      “Đâu có đâu có.” Vì nữ nhi bảo bối của , làm gì cũng quá mức, huống chi, là những người đó khiêu khích trước. ở tướng vị hơn mười năm, cho dù lòng vì công, tổng vẫn là có mạng lưới quan hệ của mình, thực chọc giận , cũng phải chuyện tiện nghi.

      Tô Linh Linh ở bên nghe ra chút manh mối, vội vàng kéo kéo vạt áo phụ thân, “Cha, ngươi làm gì những thiên kim tiểu thư đó vậy?”

      Tô Thừa Viễn nhàng bâng quơ : “Cũng có làm cái gì, chỉ là làm mai, kéo tơ duyên.”

      Cái này gọi là có làm cái gì sao?

      Nàng gì nhìn phụ thân, nhìn lại trượng phu trấn định tự nhiên, đột nhiên cảm thấy giống như tất cả chuyện có liên quan với nàng, nàng đều là người cuối cùng biết được ……

      biết có sao đâu.” Nhìn ra nàng để ý, Long Kí Vân kéo nàng vào lòng, vỗ nhè lưng của nàng.

      Vẻ măt Tô Thừa Viễn sao cả. “Uh nha, việc này cần để ý.”

      “Cha, vì sao hôm nay ngươi mới đến xem ta?” Tấn vương phi đáng thương hề hề nhìn phụ thân.

      Nghe vậy, Tô lão tướng gia vẻ mặt oan uổng, chỉ vào con rể phong nhã tuấn dật lớn tiếng : “ ràng là cho ta đến xem ngươi! Nữ nhi a, cha rất hối hận lúc trước mật báo với ngươi, thế này mới khiến ngươi lầm gả cho Tấn vương.”

      Biểu tình ân hận lúc đầu làm sai sâu kích thích Long Kí Vân, lông mày của nhảy mấy cái, hừ tiếng, “Tướng gia cẩn thận.”

      “Vương gia –” Nàng thấp giọng than , “Ta đến tướng phủ ở vài ngày được ?”

      Long Kí Vân hề nghĩ ngợi liền ngụm từ chối, “ tốt.”

      “Vì sao?” Cha và con trăm miệng lời đặt câu hỏi, thậm chí ngay cả biểu tình và ngữ khí đều giống nhau chín phần.

      Trong lòng Vương gia lại bắt đầu ghen tỵ, dùng loại khẩu khí thực bá đạo : “Bổn vương muốn.”

      “Cũng phải cho ngươi , ngươi muốn cái gì?” Tấn vương phi dẫn đầu tiếng giễu cợt.

      “Chúng ta cha và con gặp nhau, cho dù là Hoàng Thượng cũng ngăn trở!” Tô tướng gia là người thứ hai sẵng giọng.
      xixon thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 10.4

      Cha và con đồng tâm, đồng tâm vì lợi ích.

      Đối mặt đồng tâm hiệp lực của Tô cha con, khí thế của Tấn vương điện hạ Đại Nghiệp hoàng triều thấp đoạn.

      “Bổn vương được chính là được!”

      “Cùng lắm lão phu lại vào cung xin thánh chỉ đến.” Tô Thừa Viễn bộ biểu tình “Đây thực dễ dàng”.

      Long Kí Vân nhất thời gì. đương nhiên biết nếu lão nhạc phụ lấy lý do này thỉnh chỉ, phụ hoàng mười phần mười đáp ứng, dù sao bọn họ quân thần nhiều năm, chút mặt mũi chỉ là việc .

      cũng muốn lại làm cho phụ hoàng hạ cái loại thánh chỉ khiến người cười rụng răng này, cho nên kết quả cuối cùng đó là Tấn vương phi vô cùng cao hứng kéo lão tướng gia rời Tấn vương phủ, còn lại phía sau là Tấn vương mặt trầm như mực, bị người vô tình vứt bỏ.

      ☆☆☆

      Từ khi Tấn vương phi hồi tướng phủ ở, dân chúng đột nhiên phát thân ảnh Tấn vương bắt đầu thường xuyên xuất ở bốn phía tướng phủ.

      Vì sao là bốn phía?

      Đó là bởi vì Tô lão tướng gia chối từ vất vả từ trong cung thỉnh chỉ, thuận tiện kéo vài đại nội cao thủ làm hộ viện (bảo vệ phủ), canh phòng nghiêm ngặt tử thủ ngăn chặn Tấn vương vào phủ.

      Cái này gọi là cái gì?

      Trả thù! Đúng vậy, chính là trả thù!

      ít dân chúng đều chính tai ở ngoài tướng phủ nghe được, lão tướng gia hướng đến thanh chính liêm minh, bề ngoài hiền lành, vẻ mặt kiên cường ràng với Tấn vương tiến đến bái phỏng: “Lão thần phòng ốc sơ sài nghèo khó, thứ (tha thứ) cho khó có thể tiếp đãi Vương gia quý giá.”

      Nghe , lúc ấy Tấn vương tuấn bất phàm bị tức đến tức biến sắc mặt, oán hận phất tay áo rời , nhưng ngày hôm sau vẫn tiến đến, ngày thứ ba như cũ, ngày thứ tư……

      Chút mưa gió ngoài phủ ảnh hưởng đến bên trong.

      gần cuối năm, thời tiết càng ngày càng lạnh, bụng Tô Linh Linh hơi lồi lên thường thường lười biếng nằm ở thư phòng của phụ thân.

      Phía trước cửa sổ thư phòng là cây sồi xanh, trong mùa cỏ cây điêu tàn này vẫn có thể nhìn đến xanh lá cây đầy mắt, cửa sổ rộng mở thỉnh thoảng tiến vào vài tia gió lạnh, nhưng đây đều thể phá hư tâm tình tốt của nàng.

      Từ bụng càng lúc càng lớn, nàng lại càng muốn dính ở bên cạnh phụ thân.

      Nàng thuở mất mẹ, phụ thân lại thể làm bạn bên cạnh, sau khi trưởng thành càng chung đụng ít mà xa cách nhiều, vất vả cha và con mới cùng ở trong kinh thành, lại vì vương gia ghen tỵ có đạo lý mà có biện pháp hầu hạ dưới gối.

      Lần này nhờ mang thai, nàng rốt cuộc có thể dọn về tướng phủ, làm bạn ở bên cạnh phụ thân.

      Cũng may, tuy rằng thân mình nàng càng ngày càng nặng, nhưng có bệnh tốt khi có thai nào, chỉ cần ngửi thấy mùi máu tươi, tượng nôn nghén, cho nên mới có thể thỉnh thoảng xuống bếp vì cha.

      Tất cả điều này lại làm cho Long Kí Vân biết được tin tức rất là bất mãn, mỗi ngày phong thơ kháng nghị với nàng.

      Cười xem xong thư kháng nghị hôm nay, nàng nửa tựa vào giường mềm nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác liền ngủ .

      Chờ lúc nàng mở to mắt, liền phát mình trở lại trong phòng. Vươn tay xốc lên màn giường, thấy được thân ảnh quen thuộc ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, khỏi đưa ra nụ cười yếu ớt, “Vương gia, ngươi tới lúc nào ?”

      “Về sau cẩn thận chút, thời tiết càng ngày càng lạnh, cẩn thận nên nhiễm phong hàn.” Long Kí Vân hơi trách cứ với nàng, “Nếu tại thân mình ngươi sinh bệnh tốt.”

      biết.”

      Sau khi hỏi, nhịn được mặt nhăn mày nhíu. “Còn tính tiếp tục ở tướng phủ sao?”

      “Ngươi còn tính cho cha ta gặp ta sao?” Nàng cũng nhíu mày nhìn .

      Long Kí Vân nhịn được thầm mắng tiếng ở trong lòng. Sao mỗi lần cùng nàng đối trận, mình liền có phần thắng đáng ?

      “Ngươi cũng thể mỗi lần đều có cha cần trượng phu a……”

      Thấy ủy khuất khó được xuất mặt , Tô Linh Linh hì hì tiếng nở nụ cười.

      “Ngươi còn cười!”

      Nàng vươn tay về phía , qua, ngồi xuống ở đầu giường, nàng tựa đầu vào vai , mỉm cười mở miệng, “Ngươi cả đời cả thế dài bao nhiêu?”

      “Cả đời cả thế có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn, tuy rằng chút cũng lãng mạn, nhưng lại là .”

      “Mẹ ta qua đời sớm, cha lại bị vây trong chuyện triều chính, mà tính tình ta lại là an phận, mấy năm nay cha và con chúng ta vẫn chung đụng ít mà xa cách nhiều. Nay tuổi của cha cũng lớn, ta đương nhiên muón tận khả năng ở bên cạnh nhiều.”

      Yên lặng vỗ về tóc dài rối tung ở sau người của nàng, giờ phút này Tô Linh Linh chuyện ôn nhu, muốn vĩnh viễn khắc sâu trong lòng.

      “Lão nhân gia (ông bà cụ) thường : Nuôi con mới biết ơn cha mẹ. Từ khi ta bắt đầu có bầu, cảm thụ lớn lên từng ngày ở trong cơ thể ta, cái loại cảm giác này thực huyền diệu, nên lời, trong lòng cảm động.”

      Tay xoa cái bụng nhô lên của nàng, lộ ra ý cười, “Tiểu tử kia thực khỏe mạnh.”

      Vẻ mặt nàng hạnh phúc. “Sang năm, nhà chúng ta nhiều người đây.”

      “Uh, nhiều con nhiều phúc khí, chúng ta còn phải ngừng cố gắng.”

      Nàng liếc mắt khinh thường. “Thối, đứng đắn.”

      được lời lẽ chính nghĩa. “Cực kỳ đứng đắn, nối dõi tông đường, khai chi tán diệp chính là đại đời người, sao đứng đắn!”

      “Ta có da mặt dày như ngươi.” Nàng muốn tiếp tục cùng đề tài này.

      “Tạm thời nhạc phụ còn chưa thể cáo lão hồi hương.” Trầm mặc sau lát, nhàng ra những lời này.

      Tô Linh Linh rũ mắt xuống, thanh có chút rầu rĩ, “Ta biết, Hoàng Thượng có suy tính của .”

      muốn thấy nàng lộ ra thần sắc ưu thương, Long Kí Vân ôm sát nàng, “Cũng may chúng ta cùng ở trong kinh thành, được liền tiếp nhạc phụ cùng nhau ở.” Dù sao tại tướng phủ vương phủ phân , hơn nữa phụ hoàng cùng hoàng huynh cũng đều ngại bọn họ vương tướng kết bạn thân thiết.

      có thể chứ?” Nàng có chút xác định nhìn , cũng biết trong đó tồn tại ít chuyện hoàng gia để ý, nhưng , nàng cũng thể hỏi.

      “Có thể.” Nguyên bản có cái gì thể, lòng trung thành của cùng với nhạc phụ, vô luận phụ hoàng hay là hoàng huynh đều hiểu được, chẳng qua vẫn ghen tị nhạc phụ, mới muốn nhượng bộ, nhưng tại nhượng bộ, thê tử về phủ. cũng chỉ có thể làm cho.

      Tô Linh Linh nghe vậy liền vui vẻ, hai tay vòng qua eo , lúm đồng tiền như hoa. “Ta chỉ biết ngươi ta nhất.”

      Uh, nàng, đến tẩu hỏa nhập ma, nhưng, ở trong lòng của nàng, lại vẫn là phụ thân thứ nhất, thứ hai, , tại có thể là trong bụng nàng sắp xếp thứ hai…… Vì sao địa vị của càng ngày càng thấp đây? Long Kí Vân càng nghĩ càng buồn bực.

      “Linh Linh, ta từ cửa hàng giúp ngươi lấy rau ngâm (dưa muối ngâm nước tương) trở lại.” Lúc này, thanh sang sảng có thần của Tô lão tướng gia từ ngoài cửa truyền đến.

      Long Kí Vân cắn răng trừng hướng cửa phòng. Lão nhạc phụ này, luôn chọn thời gian như vậy, thiếu chút nữa có thể cùng thê tử nghỉ ngơi, còn thiếu chút.

      Quả thực, Tô Linh Linh bay nhanh đẩy ra, xuống giường mang giày liền ra ngoài, “Cha, người lấy bao nhiêu trở về a?”

      Mặt trầm theo phía sau thê tử ra cửa Long Kí Vân nghiêm mặt xấu giống người chồng ghen tỵ gặp nhạc phụ của mình, cùng với “Rau ngâm” hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của thê tử.

      hận!

      Năm sau, khi hoa sen trong hồ sau vườn hoa Tấn vương phủ nở rộ, Tấn vương phi sinh hạ tiểu quận chúa.

      Cảnh rượu mừng đầy tháng thực náo nhiệt, thừa dịp rượu say tai nóng hết sức, hoàng đế bệ hạ thuận tay bế hoàng tôn nữ (cháu ) hồi cung.

      Kết quả, mãi cho đến mấy tháng sau, Tấn vương mới thành công “giải cứu” nữ nhi từ trong cung ra.

      Từ nay về sau, hoàng đế cũng thành đối tượng bị Tấn vương phủ canh phòng nghiêm ngặt.

      Mà lời đồn đãi trong kinh thành Đại Nghiệp hoàng triều, còn đổi mới.


      THE END
      xixon thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :