1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia sợ vợ - Cầu Mộng (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7.2

      Tựa hồ cảm giác được cảm xúc của người trong lòng, Long Kí Vân gì nữa, chỉ ôm chặt hơn, giống như muốn đem nàng khảm vào thân thể của mình, mặc kệ có bao nhiêu mưa gió, đều thay nàng chống đỡ.

      Tô tướng gia từ phía sau tới cửa, tuyệt đối phải chỉ đơn giản là đến ăn cá như vậy, khẳng định là có vài lời với nữ nhi, mà thê tử trầm mặc khác thường cũng làm cho càng thêm xác nhận điều này.

      Hậu cung, chỉ sợ lại nổi gợn sóng.

      **** **** ***** **** ***** **** *****

      “Mẫu hậu, có việc gì sao?”

      Quốc mẫu của Đại Nghiệp hoàng triều tao nhã mỉm cười, ngón tay và dài xếp thành hình hoa bưng lên ly trà xanh trước mặt, nhàng thổi giãn ra phiến lá bập bềnh ở mặt, vân đạm phong khinh : “Người thông minh giống như Vân Nhi, phải lo lắng chỉ có người muốn động đến .”

      “Nhưng, mẫu hậu phái người truyền chỉ a.” Thái tử vẫn là cảm thấy thực nỡ, vương đệ tuy rằng rất ít tức giận, nhưng cả đời nổi giận cũng rất đòi mạng, cũng muốn còn chưa có lên ngôi vị hoàng đế bị đệ đệ dùng võ lực chèn ép, bắt đầu thành công nửa là tốt, nhưng bắt đầu mà bị hư mang đến bóng ma cả đời.

      “Nếu như vậy, hiền lành tiến cung sao?” Hoàng hậu tuyệt cho rằng mình làm sai, cực kỳ đương nhiên.

      “Mẫu hậu, ngài chơi với lửa.”

      “Ta là mẫu thân của các ngươi.” Hoàng hậu có sợ hãi .

      Thái tử vẫn lo lắng suy nghĩ. “Vạn nhất gặp chuyện may làm sao bây giờ?”

      “Cùng lắm liền cưới thêm người thôi.” Thập phần cho là đúng.

      Thái tử nhấp mím môi, cảm thấy cần phải ra, “Chỉ sợ hậu viện của vương đệ bị châm lửa.” Gần đây lời đồn đãi trong kinh thành nhiều lắm, sắp nhịn được muốn Tấn vương phủ ở lâu xem diễn .

      “Nếu ngay cả lửa trong hậu viện nhà mình đều diệt được, có thể chấp chưởng binh quyền của Đại Nghiệp hoàng triều sao?”

      Đây căn bản là hai việc liên quam! Nhưng dám ra miệng, theo tuổi càng lúc càng lớn, sớm hiểu được cùng nữ nhân đạo lý căn bản là chuyện cố hết sức cũng thu được kết quả tốt, hơn nữa đối tượng lại là mẫu hẫu.

      Ngay tại lúc hai mẫu tử người nhàn nhã người lo lắng, Long Kí Vân được nữ quan cấp cao nhất của Phượng Tường cung mời vào cung.

      “Đây hình như phải đường Phượng Tường cung.” thản nhiên mở miệng, dưới chân sớm chậm lại cước bộ. Lúc vào cung có cảm giác xấu, tại loại cảm giác này càng ràng.

      “Hoàng hậu đến Xuân Hoa cung của quý phi nương nương.” Nữ quan hổ là tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, đổi sắc mặt đối đáp trôi chảy.

      Cho dù lòng có nghi hoặc, nhưng Long Kí Vân cũng ngừng tiếp tục về phía trước. Thôi được, mặc kệ phía trước chờ là cái gì, cẩn thận ứng phó là được.

      Kết quả hoàng hậu có ở Xuân Hoa cung, thậm chí chưa có tới.

      Long Kí Vân quay đầu đến hỏi nữ quan mời mình, nhưng đối phương sớm thấy bóng dáng, lập tức xác định chuyện này cùng mẫu hậu thoát được quan hệ, cùng quý phi nương nương mỉm cười với cũng có quan hệ chặt chẽ.

      Hậu cung quả nhiên chiến hỏa mạnh mẽ, chẳng qua, đối với phương pháp mẫu hậu quăng mình ra rất có ý kiến

      Làm quốc mẫu, nàng làm được người người ca tụng, nhưng làm mẫu thân, thể thừa nhận, nàng cùng phụ hoàng giống như thích những trò đùa quái đản.

      Vợ chồng vợ chồng, biết là chồng ảnh hưởng vợ, hay là vợ ảnh hưởng chồng, nhưng bọn họ thể nghi ngờ là đôi tuyệt phối.

      “Tấn vương, ngươi lâu chưa vào trong cung thỉnh an, ngày gần đây khỏe ?” Quý phi vẫn xinh đẹp như trước nhàn nhã mở miệng như việc nhà.

      “Đa tạ nương nương nhớ, nhi thần tốt lắm.”

      Hai người khách sáo hết sức, bóng hình xinh đẹp từ bên ngoài vào.

      Quý phi lập tức lúm đồng tiền như hoa, nâng tay lấy khăn che đậy môi đào : “Xem, thực khéo, hôm nay Hoa nhi vừa vặn ở trong cung, còn làm hoa sen tô[1] sở trường, nếu Vương gia đến, đừng ngại cũng ăn chút.”

      Mắt thấy thể thoát thân, Long Kí Vân cũng chỉ buồn cười : “Vậy quấy rầy nương nương.”

      có, Hoa nhi, còn mang qua cho Tấn vương?”

      Mặt Phạm Nguyệt Hoa cụp xuống, cầm cái đĩa tinh xảo tới, nhàng đặt bên tay trái của , “Vương gia, mời.”

      “Đa tạ.” cỗ hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi, hoa sen tô trong cái đĩa phối hợp cùng nhau lẫn vào trong cơ thể, lại làm cho Long Kí Vân có chút tâm thần xong, khỏi thầm kêu nguy rồi.

      “Vương gia, ăn nhiều chút.” Quý phi cười khuyến khích.

      “Uh.” gắp khối điểm tâm, chậm rãi từ từ thưởng thức, trong đầu mau chuyển động, tại phải chạy nhanh thoát thân, nếu chừng liền té ngã xuống cống ngầm, mới vừa được đến lòng thê tử, lúc này nếu xảy ra cố, chỉ sợ đời này đều lưu được nàng.

      Phạm Nguyệt Hoa đứng ở bên cạnh sợ hãi hỏi: “Ăn ngon ?”

      “Nga, ăn ngon lắm.” bảo trì mỉm cười, tâm cũng rất lo lắng, mấy khẩu điểm tâm xuống bụng, càng ổn, thứ này, sợ là bỏ thêm vị.

      “Đây là trà hạt sen do thần nữ tự tay pha, mời Vương gia dùng.”

      thầm kêu khổ trong lòng, mặt cũng lộ vẻ gì, bình tĩnh tự nhiên, “Đa tạ.”

      Thân là đệ tử hoàng tộc, đan dược giải độc tất nhiên là có, nhưng xuân dược độc, muỗn giải cũng giải được, duy nay hết sức, chỉ có thể nhanh chóng rời .

      Lúc đưa ly trà qua, đột nhiên cái vô ý đánh nghiêng, đổ nước trà đầy thân .

      Vẻ mặt Phạm Nguyệt Hoa sợ hãi, liền cầm khăn tay của mình lau lên, “Vương gia, thực xin lỗi….. Ta giúp ngài lau……”

      cần!” Này sao có thể là giúp lau, quả thực là dụ dỗ!

      “Hoa nhi, mang Vương gia đến phía sau thay quần áo .” Quý phi hợp thời đánh gãy đoàn hỗn loạn kia.

      cần, nhi thần hồi phủ thay.”

      “Nào có chuyện như vậy, người bên ngoài còn tưởng Vương gia ở nơi của bản cung bị ngược đãi gì.”

      Quả là ngược đãi cả hai phương diện tinh thần cùng thân thể! Long Kí Vân vừa cố nén phát tác, vừa hết sức dấu vết tránh né trêu chọc cố ý lại như vô tình của Phạm Nguyệt Hoa

      “Nhi thần liền thất lễ.” Tất cả bất đắc dĩ chỉ có thể lưu lại, cũng hiểu được khảo nghiệm lớn hơn nữa ở phía sau.

      theo Phạm Nguyệt Hoa đến gian phòng trống sau điện, vẫy tay ra hiệu cho cung nữ lui xuống, lại nghĩ lúc nàng đột nhiên đến cạnh cửa lại ra sức đóng cửa lại.

      tình quả nhiên phức tạp !

      Nhưng biết là, khi cùng với dục vọng bản thân kéo co, giãy dụa phủ nhận, liều lĩnh xông ra cung, người chú ý nhất được cung nữ dẫn dắt vào cung, cũng chậm rãi mà đến Xuân Hoa cung.

      **** **** ***** ***** ****** ****

      Long Kí Vân giống như gió thổi vào Tấn vương phủ, vẻ mặt bối rối khó được.

      “Vương phi đâu?”

      “Bẩm Vương gia, Vương phi chưa trở về.”

      Thanh cất cao. “Chưa trở về?!”

      “Vâng, chưa trở về.”

      có khả năng, vừa rồi người thủ vệ ràng nàng hồi phủ!”

      “Nô tỳ thấy Vương phi.”

      thị vệ chạy tới hồi bẩm, “Vương gia, Vương phi vừa mới về phía chuồng ngựa.”

      ~~~~~

      [1]Hoa sen tô: ta biết cụ thể món này làm từ gì, chỉ biết đây là món điểm tâm xốp giòn, có hình như hoa sen

      [​IMG]
      Last edited: 12/9/14
      xixon thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 7.3

      “Cái gì?” Long Kí Vân biến sắc, quay đầu liền chạy về phía chuồng ngựa.

      Nhưng lúc đuổi tới chuồng ngựa, chỉ tới kịp nhìn theo bóng dáng thê tử ngựa giơ roi, đó là bóng dáng mang theo rào rạt giận dữ, bừa bãi lại yếu ớt.

      “Vương gia……” Bọn thị vệ chỉ có thể nhìn chủ tử phi thân lên ngựa, đuổi theo Vương phi rời , kịp nghĩ lại, cũng chỉ có thể đuổi theo sau.

      lâu có tận tình rong ruổi như vậy, lâu có hưởng thụ cảm giác gió mạnh quất vào mặt như vậy, cũng lâu có hành động khiến cho nàng muốn điên cuồng hét lên như vậy!

      Hoàng gia, hoàng gia rốt cuộc là cái gì?

      Nàng vốn sinh ở dân gian, sinh trưởng ở thôn dã, cho nên hiểu triều đình, hiểu hoàng gia.

      Nữ tử thôn dã như nàng, nguyên bản theo hoàng ở cùng chỗ, nhưng đạo thánh chỉ thình lình xảy ra đánh vỡ quỹ đạo cuộc sống của nàng, cứ như vậy khi nàng bất ngờ kịp phòng bị liền đem nàng kéo vào.

      Nàng thông minh, nhưng cha nàng cũng ngốc, cho nên nàng thực căm tức màn nhìn được ở trong cung kia. Vì sao muốn xem nàng là đứa ngốc để đối đãi?

      Đầu tiên là hoàng hậu khó hiểu truyền chỉ muốn nàng vào cung, sau đó là cung nữ ràng dẫn sai đường, tiện đà khiến cho nàng xem đến màn chịu nổi kia — ,màn hỗn độn, hai người nam nữ xiêm y càng thêm hỗn độn.

      Nam giống như Phan An, nữ như Điêu Thuyền, nhưng khéo là Phan An kia dường như là Tấn vương — trượng phu của nàng, mà kia người đẹp như Điêu Thuyền kia nàng cũng xa lạ — thiên kim Phạm gia Phạm Nguyệt Hoa.

      Nàng hiểu, Vương gia muốn nạp trắc phi cùng thị thiếp có phức tạp cùng khó khăn như vậy sao?

      Nàng cũng có ý muốn ngăn cản, so với độc chiếm người kia, nàng vẫn có vẻ hướng tới cuộc sống tự do tự tại trước kia hơn, tuy rằng lòng có buồn bực, nhưng nàng nghĩ mình có việc gì .

      Được là hạnh phúc, được là mệnh, nàng làm người hướng đến thuận theo tự nhiên, cũng cố ý cưỡng cầu.

      Thánh chỉ tứ hôn, trốn thoát, nàng liền nhận lấy .

      Động phòng hoa chúc, tránh khỏi, nàng cũng nhận lấy.

      Thoát vương phủ, sau khi trải qua thất bại, nàng chấp nhận, nhưng vẫn chưa chết tâm, thậm chí sạ khi cha đặc biệt đến vương phủ nhắc nhở nàng có bao nhiêu “Tai hoạ ngầm”, còn vui sướng cho rằng có lẽ ngày cùng cha du sơn ngoạn thủy tiêu dao thiên hạ còn xa.

      Nhưng, kết quả tựa hồ cũng phải như thế.

      Hoàng đế lão nhân có thể giống như đối đãi nàng, đem thiên kim khác chỉ cho Long Kí Vân, nhưng lại dám muốn cho nàng khó khăn khi bị đưa vào cung bắt gian.

      “Linh nhi, dừng lại!”

      Phía sau truyền đến giọng nam lo lắng, nàng lại vung roi thêm, muốn dừng lại.

      “Linh nhi, nên tùy hứng, dừng lại!”

      Vì sao nàng phải nghe ? Đoàn hỏa trong lòng kia phải giục ngựa chạy như điên mới có thể phát tán ra! Nàng cần để ý, vương tôn công tử người nào phải ba vợ bốn nàng hầu, huống chi, danh hiệu Tấn vương phi này của nàng nguyên bản chính là nhặt được; Khả thực tế, nàng lại cực kỳ để ý, cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ cam lòng, muốn để ý lại cố tình để ý, cảm xúc mâu thuẫn rất đáng ghét, khiến cho nàng muốn từ trong đoàn hỗn loạn trước mắt này thoát thân nhanh.

      Cha có câu rất đúng, nàng thích hợp phức tạp, người, chuyện, vật quá mức phức tạp tổng làm cho nàng chùn bước.

      Con ngựa cố sức chạy như điên, như là muốn chạy về nơi cuối thế giới, Tô Linh Linh cũng là thẳng đến khi ánh mắt chạm đến vực thẳm phía trước, mới bỗng nhiên phát mình đối với địa thế nơi này có bao nhiêu xa lạ.

      “Ngựa dừng!” Thanh của Long Kí Vân tràn ngập sợ hãi.

      Nàng theo bản năng chiếu mà làm, nhưng mà vẫn chậm, nàng chỉ cảm thấy mình giống đám mây chậm rãi bị thổi xuống vực.

      Có lẽ, như vậy cũng tốt.

      Trong nháy mắt kia, nàng lại có cảm giác giải thoát, khỏi lộ ramot65 mạt lúm đồng tiền thiệt tình.

      Nhưng cơ hồ là cùng thời gian, bên hông của nàng đột nhiên căng thẳng, tiếp theo chợt nghe đến thanh run run mà kinh hãi của từ đầu truyền đến,”Linh nhi……”

      Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng, roi ngựa trong tay trái sâu đâm vào bên trong vách đá, mà tay phải gắt gao ôm thắt lưng của nàng.

      “Chúng ta lên.”

      Nàng biết mình dọa đến , nhưng giờ này khắc này, nàng muốn an ủi , bởi vì nàng so với còn thấp thỏm lo âu hơn.

      phải sợ, có việc gì .”

      “Chống đỡ được .” Roi ngựa kia chống đỡ được sức nặng của hai người, bắt đầu biến hình .

      “Ôm chặt ta.”

      Long Kí Vân sửa tay nắm chặt, vận đủ toàn lực ở roi ngựa mượn lực dùng lực, hai người hướng về phía trước bay lên, ở giữa trung đem nàng thảy lên mặt, mà khi nàng nhìn đến thân ảnh kia rơi xuống vực lại, đúng lúc quăng đai lưng quấn lấy , liều mạng kéo lên.

      Vừa rơi xuống đất, nàng liền mất tất cả khí lực, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở, hai tay run run cơ hồ thể khép lại.

      Long Kí Vân tay chân mạnh mẽ cái thả người liền theo rơi xuống đất, chút nghĩ ngợi đưa tay gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng.

      Thị vệ theo sau tới đây nhìn thấy màn này cũng đều yên tĩnh tiếng động, may mắn sống sót sau tai nạn ở trong lòng mọi người quanh quẩn.

      “Về sau vĩnh viễn cho phép ngươi cưỡi ngựa nữa.” Đây là sau khi Long Kí Vân khôi phục thần trí hét to lên.

      Tô Linh Linh đưa tay che lỗ tai đáng thương hề hề của mình, tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

      “Ngươi muốn hù chết ta sao? Hả?” Khi nhìn đến nàng phi xuống vách núi đen, tin cũng cơ hồ bay khỏi, cái loại cảm giác khủng bố này, vĩnh viễn muốn trải qua lần nữa.

      “Ta…… phải cố ý ……” Nàng cũng muốn chết a, chỉ là nghĩ tới phương hướng mình chạy cái vực thẳm, nàng chỉ là tâm tình tệ muốn phát tiết chút thôi.

      cho phép! cho phép…… cho phép làm ta sợ như vậy…” run run ôm chặt nàng.

      “Về sau .” Phát sợ hãi, lòng Tô Linh Linh lập tức mềm ra, nàng nâng tay chậm rãi vòng qua thắt lưng , nhàng an ủi , Tấn vương yếu đuối bất lực như vậy, là nàng chưa từng gặp qua .

      “Ta cùng nàng chuyện gì đều có phát sinh.”

      “Ta biết.”

      “Vậy ngươi chạy cái gì?” Thoáng buông nàng ra, ngọn lửa trong lòng nhịn được cuồng cháy lên.

      Tự bình tĩnh lại, nàng lộ ra đôi mày khí thanh tú hơi hơi nhướng lên. “Ta chỉ là .”

      “Có cái gì hiểu được ?”

      “Nếu muốn mời ta xem diễn, vì sao phải vào lúc diễn xong?”

      Khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng của Long Kí Vân nhất thời lâm vào vặn vẹo.

      “Ngươi muốn chờ diễn xong đến gặt hái sao?” Nếu nàng dám trả lời phải, liền quyết định chút do dự bóp chết nàng!

      Tô Linh Linh trầm mặc lát, lại nhíu chặt mày, châm chước dùng từ (suy nghĩ kỹ từ cần dùng), chần chờ mở miệng, “Nếu ta nhìn thấy là lúc gạo thành cơm, có lẽ giống như bây giờ, khó có thể lựa chọn.” Nàng trực tiếp xoay người chạy lấy người, mà phải giống như bây giờ, tiễn ngừng, để ý còn loạn.

      rất muốn bóp chết nàng! Nhưng khi đụng tới làn da mềm mại của nàng, lại biến thành nhàng âu yếm, tất cả buồn bực thương tiếc, đều hóa thành tiếng thở dài.

      Nàng có để tâm vào chuyện vụn vặt, Long Kí Vân cao hứng nhưng đồng thời, lại có chút mất mát. Nàng lý trí như vậy, có phải biểu thị tình của nàng còn chưa thâm?

      Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều bắt đầu cảm thấy mất mát, cũng càng mâu thuẫn, hy vọng thê tử để tâm vào chuyện vụn vặt, lại sợ nàng trốn, nội tâm rối rắm thành đoàn.
      Last edited: 12/9/14
      tart_trungxixon thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8.1

      May mà việc trong hoàng cung, cuối cùng giải quyết được gì.

      Nhưng lời đồn đãi về Tấn vương phi dũng mãnh lại càng ngày càng nhiều, giống vậy cũng dám mình xâm nhập hoàng cung thu bím tóc (nghĩa ở đây là điểm yếu, ý chỉ bắt gian) của Tấn vương, nữ nhân như vậy quả thực phải người bình thường có thể nhận được.

      “Ta thề, ta nhất định – phải – hưu – phu -” Vì vậy, của Tấn vương phủ vang dội tiếng rống của sư tử Hà Đông quanh quẩn bên tai ba ngày dứt.

      Long Kí Vân ngồi ở sau bàn học dừng tay lại, tiếp theo lại vẻ mặt bình tĩnh xem binh thư, ngay cả đầu cũng chưa nâng, như là căn bản thấy được có người đứng ở trước án thư của mình rít gào kiêm vỗ án.

      “Long Kí Vân –”

      “Huh?” lên tiếng tỏ vẻ người ở trong này.

      “Ngươi rốt cuộc có nghe được ta chuyện hay ?” Nàng sắp phải tức chết rồi, lại mang vẻ mặt dường như có việc gì, là khiến cho nàng nổi trận lôi đình!

      “Có.” Như cũ là chữ châm ngôn.

      “Vừa rồi ta cái gì?”

      “Hưu phu.” Hai chữ bay lên.

      Tô Linh Linh cảm thấy mình lại cùng nam nhân trước mặt này tiếp, nhất định phát sinh chuyện thảm – mưu sát chồng, cho nên lập tức lấy giấy viết ở bên cạnh qua.

      Nhưng sau khi viết tốt hai chữ “Hưu thư”, nàng liền giật mình.

      Hưu thê, nàng biết là căn cứ thất xuất chi điều[1], nhưng hưu phu, nàng phải căn cứ cái gì?

      Từ trong sách ngẩng đầu, Long Kí Vân nhướng nhướng mày lên, nhìn thê tử buồn rầu, tự giác giơ ra nụ cười.

      “Long Kí Vân……” Nàng thực chần chờ, cực kỳ xác định, “Hưu thư viết như thế nào a?”

      nghiêm trang tỏ thái độ, “Hưu thư này là muốn cho ta, cho nên ta phát biểu ý kiến.”

      Nàng đưa tay phủ trán, phát ra rên rỉ thống khổ, “Nam nhân như vậy vì sao cố tình còn có nhiều nữ nhân tranh nhau gả cho như vậy?”

      “Ngươi xem đến vĩ đại của ta, có nghĩa là người khác cũng nhìn tới.” cười tủm tỉm nhìn nàng, “Cho nên ngươi nên mở to hai mắt hảo hảo xem, miễn cho tương lai hối hận.”

      “Ngươi có ưu điểm gì?” Nàng dùng sức chụp mặt bàn, hai tròng mắt phun lửa trừng ,”Ưu điểm lớn nhất của ngươi chính là bôi đen thê tử của mình chừa lại tinh lực, phá hư danh dự thê tử, làm cho nàng trở thành người đàn bà ghen tỵ thêm đanh đá cùng với độc ác nhất triều đại này!”

      “Nga.” Vẻ mặt dường như có việc gì, có bao nhiêu biểu tình dư.

      Vừa thấy thái độ vân đạm phong khinh của , Tô Linh Linh cũng rất tức giận, nhìn chằm chằm theo dõi , ý đồ ở tìm được chút sám hối trong con ngươi sâu như biển của , đáng tiếc cuối cùng vẫn là thất vọng rồi.

      “Vì sao chút chột dạ ngươi cũng có?”

      đáp hỏi lại: “Vì sao ta phải?”

      “Bởi vì tất cả điều này đều là hưu vượn!”

      “Cũng phải ta .”

      Tô Linh Linh nhất thời á khẩu trả lời được, đúng vậy, những lời này cũng phải , tuy rằng là người khởi xướng.

      “Khát ?” Rống lâu như vậy, hẳn là khát, săn sóc đưa tay rót trà đưa qua.

      Đúng, đều là mình nàng rống, vừa như vậy là có chút miệng khô lưỡi khô, cho nên nàng hề nghĩ ngợi liền tiếp nhận ly trà, uống hơi cạn sạch.

      Cổ họng được dễ chịu, nàng khôi phục chút khí lực, lại có tâm tình tiếp tục.

      “Giúp ta viết hưu thư.”

      Long Kí Vân kinh ngạc trợn to mắt, “Ta giúp ngươi?” Có lầm hay , nàng muốn viết hưu thư hưu , lái còn muốn giúp nàng viết? đời này còn có thiên lý hay .

      “Ta biết viết như thế nào, ngươi đường đường là Vương gia, chẳng lẽ cũng biết sao?” Nàng đúng lý hợp tình .

      biết mình nên dùng biểu tình gì đối mặt chỉ trích của thê tử, yên lặng lát, mới lần nữa tìm về thanh của mình, “ thực ra, bổn vương chưa có xem qua hưu thư để hưu phu, đương nhiên cũng biết viết.”

      “Vậy hưu thê.”

      “Vì sao?”

      Nàng ủy khuất gầm , “Nếu ta là người đàn bà ghen tỵ, đanh đá, ác độc, ngươi còn có lý do gì bỏ ta?”

      “Đây phải ta .” lại trịnh trọng thanh minh lần nữa.

      “Nhưng tại người khắp thiên hạ chỉ sợ đều cho rằng như vậy.”

      “Nếu như thế, tại sao còn phải truy cứu?”

      Tô Linh Linh chán nản, “Chính là bởi vì như vậy ta mới muốn cách ngươi thậy xa, ai biết lại ở bên cạnh ngươi nữa còn có thể có ác danh gì muốn cho ta mang?!” Đây là phòng hoạn chưa xảy ra.

      “Thành thói quen tốt rồi a.”

      “Đổi thành ngươi, ngươi vân đạm phong khinh được tốt sao?” Nàng lại hung dữ vỗ xuống cái bàn, sau đó đau đến tự mình ai ai kêu.

      Long Kí Vân lập tức túm lấy tay nàng, vẻ mặt đau lòng, “Tay của mình cũng dùng sức vỗ như vậy, đều đỏ, đây phải làm cho lòng ta đau sao?”

      Nàng dùng sức muốn rút tay mình về, bất đắc dĩ túm quá chặt chẽ .

      “Buông tay!”

      thực đứng đắn lắc đầu, “ buông, ta sợ ngươi tiếp tục tự ngược đãi.”

      “Ngươi mới tự ngược đãi!”

      “Ngươi ràng luôn luôn tự ngược đãi, cái bàn này làm từ gỗ tử đàn.” Nàng lại lần so với lần dùng sức vỗ như vậy, nàng cũng phải võ lâm cao thủ gì, nội công cũng thâm hậu, trừ bỏ đem đôi tay ngọc của nàng vỗ sưng đỏ, hề có thành tích gì.

      “Đó là bởi vì ngươi luôn luôn chọc ta giận.” Tô Linh Linh cơ hồ lại muốn nhảy về phía .

      “Uh, ta đúng, ta sai lầm rồi, nương tử đại nhân, xin ngươi bớt giận, được ?” Long Kí Vân tính tình tốt ôn nhu trấn an.

      “Vậy vì sao ngươi vẫn chọc ta tức giận?”

      dừng chút, vẻ mặt nghiêm túc nhìn nàng. “Nếu ngươi thể đối ta lúm đồng tiền như hoa, ta cũng muốn ngươi xem ta như người lạ, nhìn đến tồn tại của ta, đành phải cho ngươi tức giận.” Sau đó thành thói quen tự nhiên, cũng lười sửa.

      “……” Đây là cái đáp án quỷ gì! “Hãy bớt sàm ngôn , nhanh chóng viết!”

      Sao nàng còn có thể nhớ việc này? Đầu Long Kí Vân có chút đau, nhìn giấy viết thư ở trước mặt mình, khóe miệng nhịn được run rẩy chút, “Bổn vương viết.”

      “Ta đây liền rời nhà trốn !”

      lạnh lạnh nhìn nàng cái, chậm rãi ngồi trở lại trước bàn, lần nữa cầm lấy binh thư, thèm nhắc lại.

      “Ngươi có ý tứ gì?” Tô Linh Linh bị thái độ của chọc giận.

      có ý tứ gì.” lạnh nhạt trả lời.

      “Ngươi ràng chính là khinh thường ta!”

      Nàng muốn phải chuyện ngày hai ngày, nếu có thể thành công, tại nành cũng còn đứng ở trước mặt rít gào, cho nên Tô Linh Linh chỉ tự lên án mình.

      Cái gọi là cãi nhau, người là có cách nào làm được, cho nên sau khi Long Kí Vân áp dụng trầm mặc là hành vi tiêu chuẩn cao nhất, Tô Linh Linh chỉ có thể bí mật mang theo oán khí lao ra thư phòng.

      Sau đó, Tấn vương phủ lại xoay quanh tiếng rống quen thuộc của sư tử Hà Đông.

      “Long Kí Vân, ngươi tên hỗn đản này –”

      Trong tay nắm bắt phong thơ, Tô Linh Linh ngồi ở bên hồ nửa ngày.

      Lần trước đến Lạc Phượng các chưa kịp tìm bạn tốt Diễm Nương của nàng, hôm nay nàng thu được thư của Diễm Nương, lại do dự đến tột cùng nên xem hay .

      Bởi vì tại, nàng càng thêm thấy cùng Long Kí Vân tranh cãi ầm ĩ, sống như vậy cũng rất thú vị, cho nên rời …… Nàng còn phải nghĩ.

      Thôi, có lẽ là Diễm Nương có việc, vừa nghĩ đến khả năng này, nàng hề do dự, trực tiếp mở phong thư ra.

      Xem thư xong, nàng nhíu mày, tình hữu nghị nhiều năm như vậy, nhất định nàng có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Thất xuất chi điều: nghe cái này hoài, nhưng tớ ko biết các bạn là 7 điều nào ko, theo tớ nhớ trong 1 bộ phim xem dc, 7 điều để hưu vợ là: ko có con nối dõi nếu vào nhà sau 5 năm, bất kính với cha mẹ, gian díu với người khác, bị bệnh tật ốm đau, hung dữ ác độc, xử tệ với chồng, ngôn từ tốt.

      Nhưng bù lại cũng có 3 điều khiến người chồng thể bỏ vợ là: cha mẹ chồng khỏe cần vợ chăm sóc, nhà vợ quá nghèo ko có nơi nương tựa và cuối cùng là người chồng nhận lợi ích, tiền bạc từ nhà vợ.
      xixon thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8.2

      “Người tới, chuẩn bị kiệu.”

      Ra sau vườn, nàng nhịn được hướng về phía thư phòng nhìn thoáng qua, cũng thế, coi như giải sầu, vừa lúc gần đây Long Kí Vân càng ngày càng quá đáng, nàng cũng nên đánh trả lần, lần này liền mượn danh nghĩa của giúp Diễm Nương tỷ tỷ, vừa lúc nhất cử lưỡng tiện.

      Thị vệ theo hầu ở bên cạnh vừa thấy đến vẻ mặt của Vương phi, lập tức liền cảm thấy Vương gia nhà mình sắp có phiền toái .

      Bất quá, Vương gia cùng Vương phi giống như Chu Du đánh Hoàng Cái[1], người nguyện đánh, người nguyện chịu, bởi vậy bọn họ liền yên tâm thoải mái ở bên xem diễn, chút cũng muốn nhắc nhở chủ tử.

      Cho nên đợi cho bị cáo Tấn vương điện hạ biết thê tử ra cửa, lâu về sau, điều này làm cho thập phần phát điên, lại làm sao được.

      “Vương phi đâu?” cố gắng áp lực lửa giận, bảo trì tâm bình khí hòa đặt câu hỏi.

      Tổng quản vương phủ càng thêm bình thản trả lời, “Sau khi vương phi thu được phong thơ liền xuất môn .”

      “Thư?”

      “Là tiểu nha đầu đưa tới.”

      “Oh?”

      “Tựa hồ là nha đầu trong Lạc Phượng các.” Vừa nghe thanh chủ tử cất cao, tổng quản lập tức thức thời cung cấp thêm bước tin tức.

      Lông mày của Long Kí Vân nhất thời nhíu lại.

      Lại nhìn đến Long Kí Vân, biết được thân phận của , sắc mặt Hạ đại nương mặc dù thể đen như mặt , nhưng cũng kém xa. Nàng chỉ biết, tiểu nha đầu kia trừ bỏ phiền toái liền chọc đến thứ khác.

      “Vương gia đại giá quang lâm, lão thân sợ hãi.”

      bình tĩnh, mặt lạnh mở miệng, “Nàng đâu?”

      “Nga.” Vội vàng hướng tới lầu hai chỉ vào phòng, “Tiểu Tô ở nơi đó.”

      Tiểu Tô, chính là Tô Linh Linh, cũng chính là Tấn vương phi, năm đó nàng thân nam trang chạy đến “Lạc phượng các” hết ăn lại uống, mọi người đều xưng hô nàng “Tiểu Tô”, cho nên tại người nơi này vẫn duy trì thói quen như trước.

      Lông mày của Long Kí Vân nhíu lại, cánh môi mê người mím , như có như hừ tiếng, “Nàng thế mà lại tiêu dao.”

      Do dự chút, Hạ đại nương quyết định vẫn là trước tiên thẳng thắn chút có vẻ tốt, “Vương gia dừng bước.”

      Người muốn bước lên hai bậc thang dừng lại cước bộ (bước chân), nhưng quay lại.

      “Tiểu Tô cùng Diễm Nương nghỉ trưa, Vương gia muốn đợi các nàng tỉnh lại hay …..”

      Nghe vậy, da mặt Long Kí Vân hơi hơi vặn vẹo nữ nhân kia là đem trượng phu như để vào mắt?!

      Đưa tay lau mồ hôi trán, Hạ đại nương cố gắng trấn định tiếp: “Tiểu Tô , nếu Vương gia tìm đến nàng, xin mời Vương gia đem chi phí của nàng thanh toán chút.” Nha đầu chết tiệt kia! Nàng là Tấn vương phi, lại ỷ vào thân phận nữ nhi bảo bối của tướng gia đương triều cùng trượng phu của nàng sẵng giọng, nhưng hại mình khổ.

      “Bao nhiêu?”

      “Năm trăm lượng.” Phí điểm tâm cùng phí chịu kinh sợ.

      Long Kí Vân vung tay lên, lập tức có người đưa ngân lượng lên, tiếp tục hướng lên .

      “Vương gia dừng bước.” Tú bà lại ra tiếng.

      .” Thanh lộ ra cỗ xơ xác tiêu điều.

      Hạ đại nương tuyệt đối tin tưởng mình nếu dám có hành động giữ người lần thứ ba nữa, chỉ sợ kết cục thực thê thảm, nhưng nàng đáp ứng tiểu nha đầu chết tiệt kia rồi, nhất định phải đem lời ra.

      “Tiểu Tô , nếu Vương gia ỷ thế hiếp người, nàng liền lấy cái chết bức bách.” Vù vù, cuối cùng xong, chiếc khăn trong tay bị mồ hôi thấm ướt sũng.

      Khuôn mặt nguyên bản đen như mực của Long Kí Vân sau khi nghe xong những lời này, sắc mặt lại như mây xé trời trước nay chưa thấy, vạn dặm mây, thậm chí còn gợi lên chút cười, “Nàng như vậy sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Bổn vương cũng tin nàng tìm chết.”

      “Tiểu Tô , đời này nếu mọi chuyện đều ở trong dự đoán, còn có gì kinh hỉ đáng , mà nàng hướng đến đó là người độc thân độc hành, vốn là mọi chuyện ở ngoài dự đoán, bình thường đến cực điểm.”

      “Quả là lời nàng trong lời .”

      “Đại nương, ta muốn uống nước ô mai ướp lạnh –” Đột nhiên thanh vừa sát nhập đó lại ngưng bặt.

      Ánh mắt mọi người lập tức tập trung đến chỗ lầu hai.

      Chỉ thấy cẩm y thư sinh mặt mày thanh tú, tay phải khẽ che ở bên miệng, lười biếng đánh nửa cái ngáp liền cứng đờ, ánh mắt rất nhanh chớp chớp.

      “Linh nhi.” Long Kí Vân nở nụ cười.

      Sau khi có chút giật mình, Tô Linh Linh quay nhanh thân mình cái, hướng phía sau phòng hô to, “Diễm Nương, có khách tới, nhanh chóng ra tiếp khách .”

      “Tô Linh Linh!”

      “Vương gia……” Nàng chậm chạp xoay người qua, ngoan ngoãn như cái gì, giống nhau người vừa rồi kích động vô cùng dẫn mối là mọi người nhất thời nhìn sai.

      “Vương phi của bổn vương chạy đến thanh lâu này để miên hoa túc liễu (ngủ với hoa, ở với liễu), ngươi , bổn vương có cảm tưởng gì?” Lời của chậm, vừa vừa về phía nàng.

      “Ta dám tùy ý phỏng đoán tâm tư của Vương gia.”

      “Ngươi dám phỏng đoán, lại dám cùng bổn vương đối nghịch.” bất đắc dĩ xoa trán.

      Đứng ở trước mặt , nàng lại dịu ngoan hiếm thấy, tư thế cũng cuối thấp, “Nô tì dám.”

      “Ngươi cũng có dám ?” cười nhạo.

      “Tự nhiên có.”

      “Nha, là cái gì?”

      “Hưu phu.” Nàng ràng ra hai chữ này, thanh thanh thanh thúy thúy, lượng vừa vặn đủ để người chung quanh nghe được hiểu được ràng.

      lại nở nụ cười, “Sao ngươi lại là dám, chỉ là biết viết hưu thư như thế nào thôi.”

      Nàng chút cũng nhăn nhó, “Uh, vốn tưởng rằng Tấn vương điện hạ học phú năm xe thể có chuyện biết, nhưng nghĩ tới phong hưu thư nho liền làm cho Vương gia đau đầu, cho nên, nô tì biết cũng phải chuyện dọa người gì.”

      Đối mặt châm chọc khiêu khích của nàng, Long Kí Vân cho là đúng cười khẽ ra tiếng, tiến lên đem nàng ôm vào lòng, vỗ về tóc dài mềm nhẵn của nàng, có chút đăm chiêu hỏi, “Ở nơi này so với vương phủ còn thoải mái hơn sao?”

      “Vương gia thử xem liền biết.” Đây là đáp án của nàng.

      “Tốt.”

      “……” nghĩ tới biết nghe lời như vậy, vốn là muốn làm khó chút , kết quả là chính nàng bị dọa đến.

      cần xem cũng biết biểu tình của nàng là cái gì, trầm thấp cười : “ chào đón sao?”

      “Nơi này cũng phải ta làm chủ, thể tới hoan nghênh hay chào đón.” Nàng nhíu mày, lập tức lại giống đại gia đối với Hạ đại nương kêu, cùng lời vừa xong trong miệng hoàn toàn hợp, “Đại nương, ta muốn uống nước ô mai ướp lạnh.”

      Long Kí Vân lập tức rút ra khăn tay giúp nàng lau mồ hôi, “Trời vào thu, ngươi vẫn e ngại nóng như vậy sao?”

      “Nắng gắt cuối thu cũng thực đáng sợ a.” Nàng năng hùng hồn đầy lý lẽ.

      Sắc mặt nháy mắt trầm xuống, “Vậy ngươi còn cùng người khác đồng giường cộng chẩm, sợ nóng chết?”

      “Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh.”

      Hảo câu “Lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh”, cứng rắn đem miệng của Tấn vương điện hạ đương triều ngăn chặn lại.

      “…… Ngươi cứ tiếp tục tĩnh.” Sau lúc lâu, mới cứng ngắc ra những lời này.

      Nàng giương mắt quét cái, tiếp tục thản nhiên : “Uh, so với Vương gia, nô tì từ trước đến nay là thực tĩnh .”

      Lời này trong hay ngoài đều là đối bất mãn, Long Kí Vân cười nhưng cười nhìn nàng, bám vào bên tai nàng cố ý lỗ mãng : “Có mĩ ở bên, muốn bổn vương tĩnh tâm quá mức khó xử, nương tử làm gì khó xử vi phu như thế?”

      dấu vết dùng chân dùng đạp xuống chân phải , Tô Linh Linh làm ra mặt cười thản nhiên : “Ai nha, sao có thể để cho Vương gia thiên tuế đứng ở hành lang chuyện với ta đây, chúng ta vẫn là vào nhà , Diễm Nương tỷ tỷ cũng nhất định tỉnh, làm cho Vương gia mất hứng.”

      Long Kí Vân vì lời của nàng mà đen mặt, nàng rốt cuộc có biết mình làm cái gì hay ? Nào có người lôi kéo trượng phu của mình tìm phương khách (tìm hoa =D)?

      bước vào phòng ở, cỗ mùi thơm ngát liền nghênh diện đánh tới (đánh vào mặt), hơi hơi kinh ngạc.

      “Diễm Nương tỷ tỷ, ta dẫn người đến đây.”

      nghiêng mắt qua thấy thê tử đối nàng kia cười duyên đầy mặt rất là bất mãn.

      Xuyên qua bức rèm che, bóng hình xinh đẹp ánh vào trong mắt, đó là nữ tử khí chất như hoa sen, tựa như mùi thơm ngát trong phòng này, khiến cho người ta rất là thoải mái.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      [1]Hoàng Cái và Chu Du là tướng lĩnh của Ngô quốc (Tôn Sách – Tôn Quyền) trong Tam quốc diễn nghĩa. Trong trận Xích Bích đánh Tào Tháo, vì quân Chu Du ít hơn nên Hoàng Cái tình nguyện cho Chu Du đánh 50 roi, máu thịt đầm đìa, rồi đầu hàng Tào Tháo để làm gián điệp, thành công đốt cháy trại của quân Hán.
      xixon thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 8.3

      “Diễm Nương tỷ tỷ.” Tô Linh Linh ôn nhu gọi , như sợ quấy nhiễu nàng.

      Long Kí Vân ghen tỵ nhìn thê tử, khi nào nàng mới có thể dùng loại tâm tính này đối đãi đây?

      Nàng kia đứng cạnh cửa sổ, tựa hồ cũng có tính quay đầu, “Tiểu Tô, ta muốn mình như thế này.” Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như bóng dáng của chủ nhân.

      “Nga.” Tô Linh Linh mím môi, có chút cam lòng lên tiếng trả lời.

      Xem bộ dáng đáng thương như là bị vứt bỏ của nàng, Long Kí Vân có chút dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, kéo nàng lui ra ngoài.

      Vừa lúc, cũng muốn có người thứ ba phá hư gian ở chung của hai vợ chồng bọn họ.

      “Diễm Nương tỷ tỷ vui đâu.” Tô Linh Linh cẩn thận mỗi bước , lưu luyến bị người túm ra ngoài.

      tức giận cãi lại, “Bổn vương cũng vui vẻ.” Thê tử của lại vì nữ nhân thương tâm, điều này bảo nên dùng tâm tình gì kham?

      “Ngươi nào có vui?”

      “Từ đầu đến chân cũng vui vẻ!”

      “Thiết.”

      Hai người nắm tay xuống lâu, Hạ đại nương giỏi về đoán ý qua lời và sắc mặt sớm ở dưới lầu an bài tố trà bánh hầu hạ.

      Uống nửa ly nước ô mai ướp lạnh, Tô Linh Linh nhịn được thở dài.

      Tấn vương đẩy lá trà trong ly giương mắt xem nàng, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Từ xưa tuyệt đại giai nhân cùng hùng cái thế đều là đơn.” Diễm Nương tỷ tỷ rất đơn, quả thực đơn đến tận xương tủy, từ trong đến ngoài tản ra cỗ độc lập lành lạnh cách xa thế giới.

      “Bổn vương đơn.”

      Lạnh lạnh quét nam nhân bên cạnh cái, nàng lại uống ngụm nước, thế này mới mở miệng. “Ta chưa bao giờ cho rằng Vương gia là hùng cái thế, cho nên Vương gia cũng tất tự thêm mình vào như thế.”

      “Cũng tốt, bổn vương phải hùng cái thế, ngươi cũng phải tuyệt đại giai nhân, cũng xứng.” Mặt đổi sắc tiếp.

      “Phốc.” Tấn vương phi bình tĩnh nhất thời văng nước ô mai lên miệng.

      , đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Mấy ngày sau, Long Kí Vân rốt cục hỏi ra miệng, cũng hoàn toàn tin tưởng thê tử chỉ là tìm đến bạn tốt để chuyên.

      Nguyên lai, Diễm Nương kia, chính là thủ phạm từng làm cho “Tiểu Tô công tử” lưu luyến thanh lâu, tâm tiến tới.

      Mà sau khi nhìn qua dung mạo của Diễm Nương, Long Kí Vân rốt cục hiểu được vì sao thê tử của mình tổng đối khuôn mặt này của hề phản ứng, nếu người đối với khuôn mặt tuyệt diễm lành lạnh này vài năm còn có thể bảo trì tâm tình bình tĩnh, cơ bản liền đủ để chứng minh người này đối với mỹ mạo là cỡ nào nhiều lòng.

      Nhưng chân chính để ý là, lúc này nàng rời nhà cũng có cố ý che dấu hành tung, thậm chí bị tìm được cũng chột dạ, nội tình hiển nhiên cũng đơn thuần.

      Tô Linh Linh vốn cũng muốn giấu giếm , chỉ là mấy ngày hôm trước lười mà thôi, hôm nay liền toàn bộ thác ra, “Hàn quốc cửu nhìn trúng Diễm Nương tỷ tỷ, muốn mạnh mẽ giữ lấy.”

      “Chuộc thân được sao?”

      Nàng dùng loại ánh mắt rất quái lạ nhìn cái, “Kỳ , nếu có thể chuộc thân, tiền riêng của Diễm Nương tỷ tỷ liền có thể làm được.”

      “Vậy vì sao thể làm?”

      “Tỷ tỷ là quan kĩ (kỹ nữ dc quan phủ quản lý), cả đời, thể chuộc bán.” Hoàng quyền vạn ác a, cho dù phụ thân của Diễm Nương tỷ tỷ đại nghịch bất đạo, nữ nhi nhu nhược lại có trêu ai chọc ai?

      Nghe ra trong lời của nàng có oán hận, Long Kí Vân chuyện, đời này chuyện vốn chỉ có tươi sáng.

      có biện pháp, ta cũng chỉ hảo mượn danh hiệu Tấn vương của ngươi lấy quyền áp người.” Biểu tình nàng bất đắc dĩ.

      cười cười, rốt cục hiểu được dụng ý nàng để cho đuổi tới, cũng đúng, Hàn quý phi là sủng phi của phụ hoàng, nếu hậu trường đủ cứng rắn muốn cùng người Hàn gia chống lại quả là tự tìm mất mặt.

      “Nhưng nghe , Diễm Nương bị Tiểu Tô công tử bao mấy năm?” Miệng tận lực vân đạm phong khinh, vẫn hể che lấp cỗ vị chua kia.

      Tô Linh Linh được xưng là Tiểu Tô công tử vội vàng ăn ngốn, điểm tâm trong cái dĩa trước mắt bay nhanh biến mất.

      “Linh nhi –” Lần này ràng chua rất nhiều.

      “Huh?”

      nghĩ tới ngươi còn bao dưỡng hoa khôi?!”

      Nàng hề xấu hổ gật đầu,”Bằng ngươi cho là vì sao Hạ đại nương ngoài miệng vẫn khinh thường ta đến thanh lâu ăn điểm tâm, còn chưa có đem ta cự ngoài cửa?”

      “Tiểu Tô, ngươi làm ta thương tâm.” Tú bà đứng ở bên nhất thời che ngực, như là cực độ bi thương.

      Tô Linh Linh cười tủm tỉm nhìn qua, vẻ mặt hiền lành trả lại câu, “Khi đại nương hướng ta muốn bạc, cũng làm ta thương tâm.” Sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

      Long Kí Vân cố ý hỏi ra nguyên nhân, “Bổn vương vẫn cho rằng Tô thừa tướng là thanh liêm?”

      “Đây là .”

      “Vậy ngươi thể có tiền bao dưỡng hoa khôi?” khí thế bức người.

      Tú bà cũng là vẻ mặt chờ mong, vấn đề này nàng cũng tò mò lâu đây.

      cho các ngươi ta còn có gì thần bí đáng .” Tấn Vương phi thực tự đắc giơ giờ cằm lên.

      Long Kí Vân vuốt cằm mình trầm ngâm, “Có lẽ bổn vương hẳn là tự mình hỏi Tô thừa tướng?”

      “Xin cứ tự nhiên.” Tô Linh Linh rất lớn phương vẫy tay.

      Xem ra nhạc phụ là biết nội tình, điều này làm cho càng thêm hiếu kì, nàng rốt cuộc từ nơi nào làm ra ngân lượng?

      “Vì sao ngươi muốn bao dưỡng Diễm Nương?” quyết định hỏi để nàng trả lời .

      “Bởi vì ta cao hứng.”

      “Bởi vì nếu nàng bao ta, từ nay về sau ta liền làm điểm tâm.” tiếng trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên từ lầu bay xuống dưới.

      Long Kí Vân có ngẩng đầu, mà là thẳng tắp nhìn chằm chằm thê tử của mình, “Liền vì nguyên nhân này?”

      “Đúng rồi.” Bị người ta phá nàng cũng có phủ nhận .

      thở dài, “Ngươi…… Có đầu hay ?”

      “Ngươi xem?”

      “Quả thực thể tưởng tượng.”

      “Ta chỉ biết ra cũng có người tin a.” Cho nên nàng chưa bao giờ , xem nàng có khả năng dự đoán.

      Long Kí Vân gì nhìn thê tử, khó trách lúc trước nàng bị người kéo vào thanh lâu là cái sai lầm “Xinh đẹp”, sai lầm này quả là xinh đẹp, nhưng nàng vì sai lầm này tiêu phí ít bạc.

      “Nhớ ngày đó còn trẻ biết, đúng là lứa tuổi dễ dàng bị người dụ dỗ.” Nàng chịu xiết cảm khái, lúc ấy nàng vì mỹ thực, thiếu chút nữa liền lấy hết những đồ đáng giá trong nhà cầm, khiến cho cha tức giận đến lấy chổi đuổi theo nàng chạy khắp toàn bộ tướng phủ.

      “Số tiền ngươi tiêu phí trong này mấy năm nay, cũng đủ ngươi ăn hết mỹ thực trong thiên hạ.” Cuối cùng, nhịn được gõ đầu nàng cái.

      “Đây là lời .” Nàng dừng chút, ngẩng đầu hướng bạn tốt mỹ nhân lầu nhoẻn miệng cười, “Nhưng, có tiền khó mua ta nguyện ý a.”

      Nghe vậy, nam nhân càng thêm ghen tỵ, chỉ có thể cam lòng oán hận trừng hướng lầu.

      “Trừng ta cũng bạch trừng (ko hiểu là gì, là mù sao??).” Diễm Nương vân đạm phong khinh .

      Long Kí Vân bị tức đến khẩu trạch ngôn, “Bạch trừng ta cũng trừng!”

      Mọi người hết .

      “Nếu ngươi bao nàng mấy năm, nay làm sao lại xuất chuyện của Hàn quốc cữu?” Cũng may Tấn vương bị người chọc giận thành thói quen, khôi phục cũng rất nhanh.

      đến đây Tô Linh Linh muốn thở dài, “Tỷ tỷ gần đây tâm tình buồn bực, trước đó vài ngày chùa dâng hương, nghĩ tới bị Hàn quốc cữu thấy được, nhất thời kinh ngạc như gặp người trời, cho nên……” Mỹ nhân vô tội, mang ngọc có tội.

      ra là thế, Long Kí Vân cuối cùng hiểu tất cả chuyện, nhưng, việc của Diễm Nương này xác thực có chút phiền phức, nếu thê tử muốn giúp nàng thoát thân, sợ phải chuyện dễ dàng, vẫn là phải bàn bạc kỹ hơn.
      Last edited: 12/9/14
      tart_trungxixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :