1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia sợ vợ - Cầu Mộng (10 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4.1

      Ba chữ lớn Lạc Phượng Các mạ vàng như rồng bay phượng múa ở dưới chiếu rọi của ánh mặt trời, phát ra sáng rọi hoa mắt.

      Long Kí Vân thu hồi kinh ngạc lúc ban đầu, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Vương phi của mình, hay hỏi gì.

      Chưa ăn qua thịt heo, cũng gặp heo đường. Cho dù giao thiệp với nơi trăng hoa liễu hạng, nhưng nơi này chính là thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, vẫn là có nghe thấy .

      “Biểu tình của Vương gia xem ra thực hoài nghi.”

      “Đúng vậy.” phủ nhận.

      “Vậy cứ theo .” Tô Linh Linh đứng trước thanh lâu hướng cười sáng lạn cái, sau đó nhìn vài nữ tử ăn mặc xinh đẹp đứng ở cửa, nhấc chân vào.

      nương, nơi này của chúng ta tiếp đãi khách nữ.”

      “Khụ.” Long Kí Vân tiến lên từng bước che ở phía trước thê tử, “Ta hẳn là có thể vào!”

      “Công tử thỉnh ngài vào trong.” Vừa thấy đến khuôn mặt của Long Kí Vân, ánh mắt hoa nương đều hận thể đinh vào người .

      “Nếu ta vào vào, tại các ngươi còn kiên trì tiếp đãi khách nữ sao?” Tô Linh Linh nhô nửa cái đầu ra từ sau bả vai trượng phu, vẻ mặt cười xấu xa.

      Vì mỹ nam tử, cái gì cũng có vấn đề gì. “Hai vị thỉnh vào trong.”

      “U, như thế nào ngay cả nương đều đến thanh lâu đây, ngươi làm sao vậy Xuân nương?!”

      “Hạ đại nương, lâu thấy a.”

      “Ngươi……” Tú bà chân thành từ lầu xuống nghe được thanh kinh ngạc chút, chờ thấy ràng thiếu chút trặc chân, may mắn đúng lúc bắt lấy lan can, nếu nhất định từ cầu thang lăn xuống, “Ngươi……”

      “Ta lại đây dùng điểm tâm.” Nàng cười chào hỏi.

      “Lão nương mở thanh lâu lâu như vậy, chưa gặp qua ai giống ngươi vì dùng điểm tâm mà vào thanh lâu!” Hạ đại nương rất là oán giận trừng mắt nhìn nàng cái, “Hơn nữa, còn là nữ.”

      “Ta luôn là nữ a.” Tô Linh Linh cảm thấy thực oan, chỉ là trước kia nàng vẫn mặc nam trang thôi.

      Long Kí Vân đem mặt che ở sau cây quạt, trong mắt chứa ý cười. Nguyên lai thê tử của dĩ nhiên là khách quen nơi này, giống như từ lần đầu thấy nàng, nàng luôn luôn làm cho ngạc nhiên, rất muốn biết về sau nàng còn có thể có ngạc nhiên như thế nào chờ .

      “Lần này cư nhiên còn dẫn người đến.” Thực xem nàng là bán điểm tâm sao?

      “Bởi vì tin trà bánh nơi này ăn ngon.”

      đương nhiên tin, dùng trà bánh hẳn là nàng lấy cớ để ứng phó , tại phải làm là xem tiếp, xem thê tử mới cưới của còn có thể ép ra trò gì.

      “Cho nên ngươi liền dẫn người đến ăn thử?”

      “Thuận đường giúp đại nương ngài kiếm khách đến tốt sao?”

      “Nếu phải đến dùng trà bánh đương nhiên cũng rất tốt.” Hạ đại nương rốt cục nhìn đến bên cạnh cái tên khiến mình phiền muộn lại thể nề hà còn có vị nam nhân ngọc thụ lâm phong, ánh mắt nhất thời mở to, tựa như nhìn đến những thỏi bạc phóng tới trước mặt mình.

      “Vị đại gia này, ngươi lần đầu đến phải , lạ mắt, bất quá đừng lo, hồi lạ, hai hồi quen, ba hồi trở thành người trong nhà, ngài thích cái dạng gì, nơi này của chúng ta có đủ loại mỹ nữ muốn cái gì đều có.”

      Tô Linh Linh nhìn Hạ đại nương, mặt già nửa mà tô son trát phấn đế có thể bôi cả bức tường, nhắm thẳng người Long Kí Vân mà dựa vào, người sau dấu vết phe phẩy quạt ngăn cách khoảng cách giữa hai người, mặt vẫn là bộ biểu tình bình thản ung dung, khỏi thầm cười trộm, đừng tưởng rằng nàng thấy được ngón trỏ tay trái của ngừng gõ bàn, đó là biểu kiên nhẫn.

      ngại, ta theo nương tử của ta đến dùng trà bánh.”

      “Nương tử nhà ngươi…” Miệng Hạ đại nương nhất thời mở to đến nỗi có thể nhét vào quả trứng vịt.

      Mỹ nam tử mê người như vậy cưới lão bà, lại còn bồi lão bà cùng tiến lên thanh lâu? Trời ạ, đây là tình huống gì a!

      “Uh, nương tử của ta.” thực cố ý lặp lại lần, ánh mắt có chút cố ý lại như vô tình miết người bên cạnh.

      “Nàng?” Đầu ngón tay của Hạ đại nương chỉ hướng người cầm điểm tâm đưa vào miệng, càng thêm khó có thể tin.

      “Uh.” khí định thần nhàn gật đầu.

      Sợ run chút, nàng bắt đầu đấm ngực dậm chân, “Ông trời đây là tạo nghiệt gì a? Nam nhân tốt như vậy thế nhưng phụ trách nhiệm tùy tiện xứng (kết hợp) người như vậy….”

      Tô Linh Linh cười hì hì nhìn nàng xướng tuồng, “Đại nương, hồi lâu thấy, công lực hát hí khúc (opera) của ngươi càng ngày càng thâm hậu.”

      “Ngươi là xú nha đầu mọn sắc bén! Lão nương trải qua chưa người nào cản, tung hoành giang hồ vài thập niên, sao lại cố tình có biện pháp bắt ngươi đây? Nơi này của ta ràng là nơi trăng hoa, bán tiếng cười, lại bị ngươi xem thành chỗ bán điểm tâm, lại còn là khách hàng thập phần lương tâm, cao hứng mỗi ngày chui vào nơi này của ta, khi mất hứng thấy là gặp, ngươi bao lâu rồi ngươi có tới ?” Càng càng tức giận, nàng còn cảm thấy “tiểu tử” này rất giỏi đem lại vui vẻ, mỗi ngày nhớ thương, tại biết “Nàng”, là người lương tâm, miệng mềm cắn người nàng biết sao?

      Vừa thấy tú bà bắt đầu cuốn tay áo, Tô Linh Linh thông minh nhảy dựng lên né tránh, “Đại nương, lâu gặp như vậy, ngươi thể liền kéo lỗ tai ta –”

      “Ngươi cũng biết lâu sao?” Hạ đại nương nhanh chóng đuổi theo.

      “Bất quá hơn năm ít hơn hai năm, cũng tính lâu lắm….”

      Long Kí Vân ở bên có chút đăm chiêu. Xem ra, nhân duyên của tiểu thê tử của rất tuyệt, tú bà này ràng là mắng chửi người, trong ngoài nơi nơi lại lộ ra tưởng niệm và thân mật.

      “Lâu như vậy có tới, kết quả ngươi đúng là vụng trộm chạy lập gia đình !” Dừng chút, Hạ đại nương nhìn Long Kí Vân gật gật đầu, “Bất quá, tiểu tử này bộ dạng tồi.”

      phải ta chọn.” Vừa tới đây, Tô Linh Linh liền đầy bụng ủy khuất. Nàng vốn tiêu dao trong thiên hạ, liền bị lừa đến kinh thành như vậy, cứng rắn nhét vào kiệu hoa phụng chỉ thành hôn, là oan!

      “Lệnh của cha mẹ, bà mai làm mai, xem ra ánh mắt cha mẹ ngươi tồi.”

      “Cũng phải cha ta chọn.” Là hoàng đế xú lão đầu kia bắt buộc người!

      Hạ đại nương rất là hèn mọn quét mắt nàng cái, “Tổng phải người ta tự mình dán lên chứ?”

      Tô Linh Linh bộ kích động như gặp được tri nơi chân trời, phen cầm tay nàng, cảm động : “Đại nương, ngươi đoán là quá đúng!”

      Vì thế, tú bà ngây dại.

      Long Kí Vân lấy quạt che mặt, hai vai khẽ run. Có thê tử tại bên người, tâm tình của luôn sung sướng như vậy.

      “Ngươi có tiền ?” Lấy lại tinh thần, thanh Hạ đại nương xót xa hỏi.

      Tô Linh Linh ngơ ngác ăn ngay , “ có.” Lão cha của nàng làm quan thanh liêm, trong nhà có gì dư thừa tích tụ.

      “Có quyền ?”

      có.” Nàng quyền, tuy rằng lão cha làm quan đến tể tướng, nhưng đại nương hỏi là nàng, đương nhiên là có.

      “Có mạo ?” Tú bà nhịn được tay nắm thắt lưng.

      “…. có.” Gả cho trượng phu quá mức xinh đẹp như vậy, , nàng rất áp lực.

      “Có tài ?”

      ……” Đột nhiên tức giận, nhưng Tô Linh Linh vẫn là nhịn được muốn đấu tranh chút, “Những việc đó rất trọng yếu sao?”
      tart_trungxixon thích bài này.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4.2

      tiền quyền tài mạo, nam nhân ngọc thụ lâm phong, phong thái tuấn tú giống như vậy vì sao phải cấp cho ngươi?”

      Nàng giọng lẩm bẩm, “Vậy ngươi phải hỏi phụ thân.”

      Ánh mắt tú bà đương nhiên rơi xuống người mỹ nam vẫn thực an phận đảm đương tình hình này.

      “Ngươi tiếp thu vui sướng tràn ngập người nàng sao?” như thế.

      Đối với điểm này, Hạ đại nương là tràn đầy thể nghiệm. người nha đầu kia xác thực tràn ngập sức sống cùng ánh mặt trời, thực dễ dàng gây vui sướng cho người chung quanh.

      Tô Linh Linh nghe thấy lời này, tim lại bắt đầu nhảy loạn, chỉ phải giơ “ bàn tử” (ý chỉ tỷ ấy về đề tài này nữa) về phía tú bà ồn ào, muốn mượn ăn để bình ổn lại phần cảm giác quái dị kia. “Đại nương, điểm tâm hết, ta còn muốn ăn.”

      “Lão nương mở là thanh lâu!”

      “Ta cũng ăn trả tiền điểm tâm a, đều có trả tiền .” Tô Linh Linh đúng lý hợp tình cãi lại.

      “…… Ta tiếp đón khách, ngươi cứ từ từ ăn điểm tâm của ngươi .” Quăng cho nàng cái xem thường to, sau khi phân phó hạ nhân đem thêm điểm tâm lên Hạ đại nương liền lắc mông đến bên tiếp đón khách.

      “Ta tốt xấu cũng là khách, thái độ phục vụ của Hạ đại nương thực kém cỏi.” Tô Linh Linh tức giận hướng về bóng dáng của tú bà làm cái mặt quỷ.

      Long Kí Vân tựa lưng vào ghế ngồi, cười như cười nhìn thê tử, “Ngươi làm sao có thể đến loại địa phương này để ăn điểm tâm?”

      “Đó bởi vì cái sai lầm xinh đẹp.”

      “Sai lầm xinh đẹp?”

      “Uh.” Nàng cười híp mắt.“Có năm ta mặc nam trang ngang qua trước cửa Lạc Phượng các, mơ hồ bị hai tỷ tỷ kéo vào cửa.”

      “Sau đó cảm thấy tò mò nên cũng an vị.”

      Vẻ mặt nàng kinh ngạc. “Ngươi làm sao mà biết?”

      Long Kí Vân buồn cười. “Bởi vì ngươi thoạt nhìn chính là người làm như vậy.”

      “……”

      “Điểm tâm nơi này ăn ngon sao?”

      Hưởng thụ ánh mắt giận dữ của tiểu nữ nhân bên cạnh, tự ý đưa tay hướng về phía dĩa điểm tâm vừa mới đem lên, cầm khối đưa vào trong miệng, hương hoa lài thanh nhã nhất thời khuếch tán ở trong miệng, điểm tâm mềm mại cơ hồ vừa vào liền tan, nhưng vẫn còn lưu lại mùi hương.

      “Thế nào thế nào?” Bộ dang vội vàng của nàng giống như nàng mới là tác giả của phần điểm tâm này.

      “Ta xem ra nương tử lại là người tham ăn.” Dừng chút, cười, “Ăn ngon.”

      Nàng vui vẻ cười ra. “Cho nên ta mới trong phủ có điểm tâm ta muốn ăn.”

      “Uh.” tại hoàn toàn đồng ý, nhưng vẫn như cũ tin tưởng đến ăn điểm tâm mà nàng , bất quá là nàng lấy cớ khi gặp chuyện thôi.

      Hơi hơi rũ mắt xuống, trong lòng Tô Linh Linh thầm tính toán. Thanh lâu là nơi long xà hỗn tạp, ở trong này thoát thân hẳn là thực dễ dàng, chỉ cần đá là được……

      Long Kí Vân cứ ngụm ngụm ăn điểm tâm, ánh mắt nhìn như thưởng thức oanh oanh yến yến trong lâu, kì thực vẫn lưu tâm đến người bên cạnh.

      sớm qua, muốn bắt lại tiểu thê tử này là chuyện dễ dàng, bất quá, cũng thích thú, dù sao cuộc sống bình tĩnh quá mức, rất thú vị !

      Kết cục của uống nhiều nước trà, tự nhiên là chỉ có thể thăm nhà vệ sinh.

      “Lý do chê vào đâu được như vậy, chung quy có sai sót gì chứ?” Cước bộ nhàng, Tô Linh Linh vui vẻ ngang qua nhà xí, hướng về phía cửa sau của Lạc Phượng Các mà mình rất quen thuộc.

      Tự do a, thế giới rộng lớn a, chúng ta rốt cục nối lại tiền duyên (duyên phận lúc trước)!

      Tuy rằng cũng có chút ngại ngùng với người nam nhân kia, nhưng nàng bị buồn hỏng rồi mới ra hạ sách này, ai bảo cứ nhắm mắt theo đuôi, còn luôn khiến lòng người rối loạn làm chi…..

      Cước bộ đột nhiên càng chạy càng chậm, càng chạy càng , kỳ nam nhân kia cũng tệ lắm, bộ dạng tuấn tú, phi thường dưỡng mắt của nàng, đối nàng cũng coi như tốt, trừ bỏ rời , cái gì đều cho nàng, lúc này ngay cả thanh lâu cũng cho nàng vào, nam nhân này so với cha cũng sai biệt lắm, có trượng phu như vậy, tựa hồ rất đáng quý……

      đúng đúng, tự do xa so với trượng phu đáng quý quan trọng hơn, đây chính là niềm tin mà mình phủ định, tại sao lại có thể dao động?

      Đứng trước cửa sau, tay Tô Linh Linh đặt tại chốt cài cửa, lại càng thêm chần chờ, trong đầu trừ bỏ ý niệm chưa suy nghĩ vừa rồi, còn có biểu tình cười như cười của nam nhân kia cùng ánh mắt ý vị thâm trường (có ý sâu xa), giống như có thể nhìn thủng hết thảy, ràng là trêu tức, cứ như hút lông lưng của nàng ra.

      Ngón tay lùi về nắm thành quyền, nàng oán hận cắn răng.

      Mở hay là mở?

      Nếu hiểu trong lòng, như vậy khi nàng mở cánh cửa này ra, kế tiếp nhất định phải đối mặt khiển trách lần nữa của .

      Mà nếu ra vẻ hiểu chính là thủ đoạn mê hoặc mình, như vậy mở ra cánh cửa này, nàng có thể chạy về phía tự do… Đương nhiên, đây chính là bước đầu tiên của chạy về phía tự do, quá trình kế tiếp đương nhiên thoải mái như vậy.

      Tô Linh Linh theo bản năng lắc lắc đầu.

      Trước kia, nàng luôn theo tính (tính tình) mà làm, nghĩ đến liền làm, nay lại bắt đầu cố kỵ (sợ cái này cái kia), bắt đầu chần chờ… Long Kí Vân tổng chính là người khiến người ta kiêng kỵ, ngay cả người làm việc nghĩ hậu quả như nàng, cũng bất tri bất giác trở nên càng ngày càng cẩn thận.

      Quên , ngồi mà nghĩ, bằng đứng dậy mà . Nghĩ nhiều cũng là vô dụng, cần bước ra bước đầu tiên, mới có thể biết con đường kế tiếp phải như thế nào, nếu ở trong này nghĩ nhiều cũng là uổng phí công phu.

      Chậm rãi mở cửa ra, ngõ bên ngoài u thanh tĩnh mà hẻo lánh, ai. Nàng thở dài ra, nhấc chân bước ra .

      Sau khi được năm bước, nàng mạnh dừng lại thân mình, sắc mặt phút chốc biến đổi.

      đúng!

      Cửa sau đúng!

      Cửa sau Lạc Phượng các và cửa trước đều giống nhau, có người gác , vì để phòng ngừa nương tìm cơ hội bỏ chạy, mà hôm nay ngay cả người đều có…. Cảm giác lạnh nhanh chóng truyền lên từ lưng.

      Tâm niệm chuyển động hết sức, nàng lập tức xoay người chạy về Lạc Phượng các.

      Hậu viện vẫn yên tĩnh như trước, có thể nghe thấy tiếng cười vui ở đằng trước, mà mạt thân ảnh đứng trong hành lang kia, có phong nguyệt khôn cùng và thấy mà chói mắt nên lời.

      Long Kí Vân tươi cười thản nhiên, ung dung hỏi: “Nương tử, chẳng lẽ là quên cái gì?”

      Tâm tình nàng phút chốc trầm xuống dưới biển sâu. “…. Vương gia sao lại có thể đến hậu viện?”

      Ngẩng đầu nhìn trời, lay động cây quạt trong tay, vân đạm phong khinh trả lời, “Ngắm phong cảnh, nương tử còn có trả lời vấn đề của ta, ngươi quên cái gì?”

      “Ta…… quên với Vương gia mình muốn trước bước.” Nàng cắn môi, giận ý (ý kiến) của mình, cũng giận tiểu nhân.

      thở dài, có chút bị thương nhìn nàng, “Ta nghĩ đến nương tử quên kêu bổn vương cùng .”

      Nàng hơi nhếch môi, rất là căm tức trừng mắt .

      “Ai chọc nương tử ? Khiến Vương phi của ta giận thành như vậy, chọc tức nàng khiến bổn vương cũng đau.” Long Kí Vân vừa , vừa đến bên cạnh người nàng, tay nắm ở thắt lưng của nàng, tay nâng cằm nàng lên, trong đôi mắt đen bóng, lóe ánh lửa thể nhận ra.

      Nàng giận đến vô lực, chỉ có thể mắt trợn trắng, luận diễn trò, nàng cam bái hạ phong.

      “Nương tử chẳng lẽ tức giận?”

      Hơi thở đột nhiên gần sát, Tô Linh Linh kịp phản ứng, môi nóng lên, ánh mặt trời muốn bị ngăn trở toàn bộ, chỉ có cặp con ngươi sáng quắc gần trong gang tấc kia nhìn nàng chằm chằm.

      Thấy nàng ngây ngốc mở to mắt, Long Kí Vân trầm giọng : “Nhắm mắt lại.”
      tart_trung, xixonpiipp thích bài này.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4.3

      Nàng theo bản năng nghe lời, nhắm mắt lại, trong nháy mắt lực áp bách môi cũng gia tăng lên.

      Lần hôn này giống với dĩ vãng, có áp lực, mang theo tức giận, hàm chứa khiển trách, thế tới rào rạt lại lửa nóng triền miên.

      Cánh tay nàng chống đỡ giữa hai người trong lúc đó thủ dần dần mất chống cự lực, cũng sa vào trong nụ hôn sâu của , cả người mềm yếu, cuối cùng chỉ có thể thở phì phò ngã vào trong lòng .

      “Chúng ta về nhà.”

      Trong mơ mơ màng màng, nàng nghe được lời vô nghĩa của bên tai mình, nhưng cách nào lại suy nghĩ sâu xa ý nghĩa chân chính của những lời này.

      Người trong Tấn vương phủ phát , gần đây Vương phi của bọn họ cả ngày uể oải phấn chấn, khi thình lình nhìn đến Vương gia bọn họ, thế nhưng còn có thể phát run.

      Mà Vương gia của bọn họ luôn ôn hòa cười nhạt, phải xem như có việc gì lướt qua bên người Vương phi, mà là săn sóc qua bồi Vương phi cùng nhau nhàn nhã ngồi đón gió thưởng cảnh (thưởng thức cảnh vật).

      “Linh nhi.”

      Tô Linh Linh nguyên bản buồn ngủ dựa vào nhuyễn tháp (giường ) vừa nghe tiếng kêu to này, thân thể lập tức đánh cái rùng mình, lập tức tỉnh táo lại, mở to đôi mắt kinh hoảng nhìn lại chỗ phát ra thanh .

      “Dọa đến ngươi ?” Long Kí Vân ôn nhu cười ngồi xuống nhuyễn tháp.

      Nàng kinh ngạc nghi ngờ bất định nhìn , lông mi dài nhịn được run run. lại muốn làm gì? như ban ngày, trời đất sáng sủa, trước mắt bao người, lại muốn làm cái gì?!

      Xem nàng giống như con thỏ vì chấn kinh quá độ mà lông cả người đều dụng thẳng lên, Long Kí Vân phúc hậu cười mị mắt.

      “Ngươi……” Tô Linh Linh tức giận trừng mắt .

      Trong thiên hạ, chỉ có ta mới có tư cách kiêng nể gì bắt nạt ngươi như vậy…..

      Trong đầu tự chủ được lên những lời từng tà mì bên tai mình, tiện đà nhớ tới lần lại lần kiêng nể gì “Bắt nạt” như thế nào, mặt Tô Linh Linh bỗng dưng đỏ lên, đôi mắt lại quẫn đến biết nên nhìn thế nào.

      “Nghĩ đến cái gì? Huh, nương tử?” phút chốc gần sát nàng, ngữ khí hết sức khiêu khích.

      thầm thân mật bên tai làm cho nàng theo bản năng lui về phía sau trốn, nghĩ qua là liền bị người đặt nhuyễn tháp, tư thế cực kỳ ái muội.

      “Vương…… Vương gia……”

      “Huh?” lên tiếng trả lời tâm tình tốt lắm.

      Nàng khuông lưu loát nuốt nước miếng, tâm cao cao nhắc tới. “Như vậy khó coi.”

      Long Kí Vân nằm ở vai nàng nở nụ cười. Xem ra mấy ngày nay thành công dọa nàng !

      “……” Trong nháy mắt Tô Linh Linh khẩn trương ngừng. hẳn là trước mặt nhiều người như vậy khống chế được mới đúng, hẳn là …… Nàng thể xác định.

      Sau khi nở nụ cười trong chốc lát, Long Kí Vân buông nàng ra, sau đó lúc Tô Linh Linh vừa mới thở dài nhõm hơi, liền cởi giày lên tháp, e dè đem nàng ôm vào trong lòng.

      Nàng nhất thời lại cứng đờ, nam nhân này ma hóa thành!

      “Nhìn vết thâm quầng dưới mắt ngươi đen như vậy, chắc là ngủ được rồi.” Giọng mềm , đưa tay tháo ra búi tóc của nàng, “Chỗ này ánh sáng vừa tốt, ngươi ngủ lát .” thích bộ dạng tóc dài rối tung nhu nhược e lệ của nàng, nhưng nàng chạy trốn liên tiếp làm cho tâm linh bị thương sâu sắc.

      Vương gia hảo ôn nhu a, tỳ nữ bên cạnh lại bắt đầu ở bên cảm thán.

      Đầu gối lên đùi , mặc vỗ về tóc dài mềm mại của mình, Tô Linh Linh ngay từ đầu lo sợ bất an, dần dần khó có thể chống cự ý nghĩ nhắm mắt lại.

      Nàng quá mệt mỏi, nhiều ngày giống dã thú biết thoả mãn ngừng áp bức nàng, cắn gặm nàng, làm cho thân thể của nàng đều mệt tới cực điểm, còn có khí lực phản kháng, chỉ có thể tiêu cực cầu nguyện nhanh chút bình ổn lửa giận trong lòng.

      Tấn vương trong lúc tức giận rất khủng bố !

      Lần đầu tiên tức giận, tăng số người giám thị nàng lên,việc này doạ ngã nàng, nhiều lắm làm cho nàng buồn rầu.

      Nhưng lần thứ hai tức giận, lại làm người ta giận sôi theo, tự mình đem nàng vây ở giường, làm việc phi thường có đạo đức….

      Trong lúc giống như ngủ nhưng chưa ngủ, giống như tỉnh nhưng tỉnh, Tô Linh Linh nghe được tiếng bẩm báo của người hầu.

      “Lại bộ Trình đại nhân –”

      Nàng nghe được nam nhân bên cạnh nhàng lặp lại, trong lòng khỏi cảm thấy hoang mang.

      Tên này rất quen thuộc.

      “Thay ta hồi đáp, đúng giờ dự tiệc.”

      Lòng bàn tay Long Kí Vân ở yên cứ vuốt ve mặt thê tử, dùng ngón tay phác thảo mặt mày của nàng, trong lòng cân nhắc Trình đại nhân này, đến tột cùng là vì cái gì lại nhiều lần mời qua phủ ngắm trăng.

      Tâm tư vòng vo vài vòng, hạ mắt nhìn tiểu nữ nhân gối lên mình ngủ say, khóe miệng lại nổi lên nụ cười ôn nhu sủng nịch.

      nhiều ngày hết sức chuyên chú “Giáo huấn” Nàng, tuy là có chút hao tổn tinh lực, nhưng thể xác và tinh thần sung sướng, từ trong ra ngoài đều xuyên thấu sảng khoái.

      Bàn tay to lặng lẽ bao trùm bụng của nàng. dụng công tận tâm như vậy, nơi này có thể mang hài tử của chưa? (#Ami: gian quá, gian quá ca ơi >.

      Chính là tưởng tượng, môi Long Kí Vân liền thể ngăn chặn bay lên. tuyệt bài xích khả năng này, con nối dõi của nàng với , rất tốt!

      Nhìn bộ ngực vì hô hấp mà ngừng phập phồng của nàng, ánh mắt trong trẻo nhuộm thấm vẩn đục, ngón tay thon dài men vào chỗ hở ra ở cổ áo nàng, dần dần xâm nhập –

      “Người tới, dựng lều.”

      Bốn chữ tóm tắt đơn giản ràng vừa ra, kế tiếp đó là khảo nghiệm tốc độ thần tốc của thị vệ trong vương phủ.

      tòa lều trại hành nhân được tạo thành bằng tốc độ nhanh nhân, Tấn vương cùng thê tử bị vây trong nhuyễn tháp, mà người hầu tỳ nữ sớm lui ra hết.

      “A……” ngủ nghe lọt tiếng nô tài kinh hô, thanh liền lọt vào cắn nuốt, thổi qua như những cơn gió ngoài màn, trôi vô tung vô ảnh…

      Trong màn, hai người xiêm y hỗn độn, da thịt , xuân sắc rực rỡ, làm mất hồ người.

      Người dưới thân giãy dụa mỏng manh rước lấy áp bách người càng nạng nệ hơn, nhuyễn tháp lập tức mảnh đống hỗn độn.

      Thoát hết quần áo xong, tóc dài ẩm ướt mồ hôi càng thêm hỗn độn, tuấn nhan như ngọc sớm vì kích tình mà nhiễm hồng, nàng có tâm lui trốn, tiến sát từng bước, né tránh của nàng ngược lại làm cho càng thêm gần sát.

      Hoa tàn, phong chưa mệt, khuê tình mật ý còn tiếp tục.

      biết qua bao lâu, Tô Linh Linh ghé vào tháp, nàng giống như ngủ giống như tỉnh, mí mắt nửa mở nửa khép, mệt mỏi tựa như con mèo lười, như hoa sen mảnh mai trong gió.

      Chấm dứt hết thảy, Long Kí Vân đem hai chân của nàng duỗi ra, sau đó cả người đổ xuống, gần sát bên tóc mai của nàng, thương hỏi: “ ngủ sao?”

      “Uh….”

      Gạt qua phần tóc dài quấn vào ngón tay của nàng, cười khẽ, “Buổi tối cùng ngắm trăng .”

      “Uh….”

      “Ngươi đáp ứng rồi a, được đổi ý.”

      “Uh.”

      gian trá nở nụ cười, chỉ sợ lúc này bán nàng, nàng cũng biết, thê tử mơ mơ màng màng, là đáng cực kỳ.

      “Về sau an tâm ở bên cạnh ta, nên còn muốn ly khai, được ?”

      Lời này, lúc nàng thanh tỉnh tuyệt đối , bởi vì sợ nàng cự tuyệt, chỉ có tại nàng buồn ngủ như vậy, thần chí mất hết sức, mới dám ra miệng.

      Tô Linh Linh nhàng “Uh” tiếng nữa, nàng hô hấp vững vàng, sắc mặt bình tĩnh an tường, dĩ nhiên ngủ.

      hơi hơi cười khổ, nhàng cầm tay nàng, đem người ôm vào trong lòng mình, nhếch môi cười cười.

      quan hệ, cho dù tại lòng của nàng còn chưa có giao cho , chỉ cần có thể lưu người lại, là có cơ hội.
      xixon thích bài này.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5.1

      Tới ban đêm luôn im ắng, trời trong nháy mắt cũng tối đen.

      “Vương gia, này……” Tỳ nữ chờ để mặc quần áo, nhìn Vương phi quấn chăn bạc ngủ say được Vương gia ôm vào trong lòng, vẻ mặt hoang mang. gọi Vương phi tỉnh làm sao mặc quần áo?

      xuống .” chút cũng có ý giải thích.

      Trong lều nhất thời chỉ còn lại có hai người bọn họ, Long Kí Vân cúi đầu nhìn người ngủ say trong lòng, nở nụ cười.

      Từ lúc đầu nàng ở trong lòng mình lo lắng phòng bị, nơm nớp lo sợ, đến bây giờ bình yên ngủ say, ai bọn họ trong lúc đó hề có tiến triển?

      Xốc lên chăn bạc, lấy qua quần áo bên cạnh, cẩn thận giúp nàng mặc vào từng cái, mà nàng vẫn ngủ say như cũ.

      “Người tới.”

      Lúc đám người vào, mặc quần áo chỉnh tề cho cả hai người.

      “Vương gia, tóc Vương phi có cần búi ?” Thanh tỳ nữ ép tới rất thấp, sợ đánh thức Vương phi ngủ.

      khoác tay, “ cần.” Nếu chải đầu, nàng cho dù ngủ chết cũng tỉnh lại .

      Vì thế hai tỳ nữ giúp búi tóc, đội kim quan, liền cúi đầu lui ra.

      quay đầu lại xem người ngủ say giường, mặt vẻ mặt nhu hòa cực kỳ, qua ôm lấy nàng, dựa vào bên tai nàng : “Ta ôm ngươi trở về phòng.”

      Tô Linh Linh chính là “Ngô” tiếng, liền đưa tay ôm lấy thắt lưng, ánh mắt ngay cả mở cũng chưa mở.

      đúng là sợ bán nàng! mặt Long Kí Vân lên buồn cười, ôm Vương phi thân hoa phục tóc tai lại bù xù của , leo lên kiệu lớn được chuẩn bị.

      Cho đến khắc trước khi hạ kiệu, mới đánh thức Vương phi của mình, vẻ mặt mang ý cười cho nàng, “ tại chúng ta đến nhà người khác làm khách, phải xuống kiệu, có muốn chải tóc chút hay ?”

      Tô Linh Linh vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ, chưa từng có lúc nào muốn bóp chết người giống như bây giờ, nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn người trước mắt, “ tại? Làm khách? Xuống kiệu?”

      Long Kí Vân Y như cũ cười đến vẻ mặt thản nhiên. “Uh, tại, làm khách, xuống kiệu.”

      Thở sâu, nàng liều mạng cho chính mình tại phát điên cũng có ích, chỉ có thể nghĩ biện pháp giải quyết khẩn cấp.

      Nhìn mười ngón tay nàng linh hoạt theo tóc dài, sau đó sờ khắp toàn thân, chỉ tìm ra cái khăn lụa màu xanh nhạt, cuối cùng ngẩng đầu nhìn .

      “Sao vậy?” biết còn cố hỏi.

      “Ngươi mang cây trâm nào sao?” Nàng tại tốt xấu là Vương phi, hơn nữa là ra ngoài làm khách, thân hoa phục, chẳng lẽ lại dùng khăn tay cột tóc sao?

      “Dường như có.”

      Nàng theo dõi , sau đó đưa tay rút ra cây trâm từ tóc .

      nở nụ cười, đương nhiên biết ngọc trâm cố định kim quan của mình có hai cây.

      Lúc cỗ kiệu ngừng ổn, Tô Linh Linh dùng cây ngọc trâm cùng cái khăn lụa đem đầu tóc dài của mình miễn cưỡng sửa sang lại thỏa đáng.

      “Ngươi cần phải búi tóc cho ta.”

      Nàng tức giận cãi lại, “Ngươi tới!”

      đánh giá nàng, cười gật đầu, dùng ngọc trâm búi lên phần tóc ở hai bên đầu của nàng, tóc dài còn thừa dùng khăn lụa cột ở sau đầu, tươi mát lại mất lịch tao nhã.

      “Vương gia đại giá quang lâm, hạ quan nghênh đón chậm trễ, mong rằng Vương gia thứ tội.”

      Ngoài kiệu đột nhiên vang lên thanh nịnh nọt làm cho những lời muốn ra khỏi miệng của Tô Linh Linh bị cứng rắn ép vào bụng lại, cùng liếc nhau.

      Long Kí Vân khẽ cười tiếng, giương giọng : “Đâu có, là bổn vương đến chậm.” xong, vén rèm xuống kiệu.

      “Vương gia thỉnh bên trong.”

      “Linh nhi, xuống kiệu .” có nhấc chân, nhưng nghiêng nửa người, đưa tay đến trước kiệu.

      “A,” Trình đại nhân ngây ra lúc, mặt rất là chột dạ, “Tấn vương phi cũng đến đây?”

      gần kề, cho dù muốn, Tô Linh Linh vẫn thể đưa tay bỏ vào bàn tay lớn của Long Kí Vân, để cho giúp đỡ xuống kiệu.

      “Hạ quan thỉnh an Tấn vương phi.”

      “Trình đại nhân miễn lễ.”

      Vừa thấy đến những cỗ kiệu ngừng ngoài Trình phủ, liền biết yến hội hôm nay có nội dung gì quan trọng, đợi cho vào hoa viên Trình phủ, nàng mới rốt cục biết nội dung này là gì .

      Tô Linh Linh nhịn được nhìn người bên cạnh.

      Long Kí Vân hồi nàng cái cười nhạt, nắm tay nàng, chút do dự tiếp tục vào trong.

      Trường hợp trước mắt dùng bách hoa tranh nhau nở để hình dung cũng quá đáng, cơ hồ bên cạnh mỗi đại nhân nhất định có tiểu thư, có người thậm chí còn hai, ba cái.

      Tô Linh Linh đột nhiên nghĩ đến phụ thân từng qua với mình, hôn của Tấn vương rất được trong triều quan tâm, trình độ quan tâm đến mức lão hoàng đế có cách khả thi, thậm chí muốn làm hậu cung cho con, cứu lửa hậu cung của mình.

      Chẳng qua kế hoạch cản nổi biến hóa, lão cha bởi vì đến giờ ước định với mình, liền phi thường thức thời vụ vào lúc này đưa tấu chương từ chức lên , làm cho lão hoàng đế nghĩ đến Tô gia còn có nữ nhi là nàng, vì thế, mới có tràng tứ hôn hí kịch (kịch vui, hài kịch) kia.

      Đầu có chút đau, nàng nhàng đè lại cái trán.

      “Làm sao vậy, thoải mái?” đôi bàn tay to theo lời đặt lên tay nàng.

      có việc gì.” Nàng bỏ tay ra, có chút tùy hứng. Tất cả đều là làm hại ! “Vương gia cần lo lắng.” Hôm nay nàng phải nhân vật chính, mới là.

      Long Kí Vân tiến đến bên tai nàng, giọng cảnh cáo: “ nên muốn ném ta chạy mình.” Trận của ngày hôm nay nàng là tấm chắn tốt nhất, diễn màn kịch đầu tất nhiên là nàng.

      dám.” chạy mới là lạ! Toàn thân nàng đau nhức, thầm muốn ngủ, nào có dư thừa tinh lực bồi những tiểu thư đại nhân đó?

      “Vương gia, Vương phi xin mời ngồi.”

      Nhưng ở trong ánh mắt những người khác, nàng vẫn chỉ có thể lo sợ bất an ngồi ở bên cạnh Long Kí Vân, mà ánh mắt của những nữ nhân này quả nhiên sắp đem nàng trừng thủng, ở bên cạnh người này, luôn làm người ta cảm thấy nước sôi lửa bỏng.
      xixon thích bài này.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286

      Chương 5.2

      Cố ý xem những ánh mắt khiến cho người ta kinh hãi này, nàng cố gắng đem lực chú ý của mình đặt những đóa hoa xinh đẹp ở dưới ánh trăng này.

      Nhưng, ánh mắt của nàng bao lâu bị mặc áo vàng đứng kế bụi hoa hồng hấp dẫn. Vô luận ở trong mắt nam nhân hay nữ nhân, nàng kia đều là mỹ nhân thể gặp nhiều, giờ này khắc này, nàng đứng bên cạnh bụi hoa tựa như hằng nga ở cung trăng giáng phàm, đẹp giống như cách vải, che sương, giống .

      Nếu phải trong mắt có sắc thái oán hận quá mức ràng, nàng nhất định đó là tuyệt thế giai nhân nhu tình như nước, đáng tiếc ánh mắt giai nhân lại nhu tình như nước, nàng cùng nàng ấy chưa từng có oán mà?

      Bên hông đột nhiên bị buộc chặt, nàng liền bị bách (áp bách) ngã vào trong lòng người bên cạnh, đồng thời cũng làm cho nàng thu hồi tâm thần — nàng nên quên, nhân tài ở bên cạnh mình mới là người cần phải phòng bị nhất

      “Chuyên tâm nghe khúc.” .

      Khúc là khúc hay, đàn là đàn tốt, người đánh đàn lại là giai nhân.

      áo vàng khí chất tao nhã lan, đánh này này lại là mẫu đơn cao quý tươi đẹp.

      Chỉ tiếc, vào lúc tinh thần nàng tốt, mệt mỏi chịu nổi, tiếng đàn lại có vài phần thôi miên, lúc này mí mắt dài của nàng liền chớp cái mở ra. (buồn ngủ quá phải chớp chớp)

      “Vương gia.” Nàng thấp giọng gọi.

      “Uh?”

      “Ta mệt.”

      “Ráng chống.”

      Nàng bị hai chữ này cả kinh trừng lớn mắt, chống?

      Xem vẻ mặt nàng ngạc nhiên, Long Kí Vân tâm tình tốt, đưa tay nhéo nhéo cằm của nàng, “Khó được Trình đại nhân quan tâm, chúng ta tổng thể cho mặt mũi như vậy.”

      Nàng thở phì phì vuốt ve tay , ngồi thẳng thân mình, dùng khả năng lớn nhất cách khoảng xa nhất ở gian có được.

      nên quên, trừng phạt đối với nàng còn chưa có chấm dứt, dưới loại tình huống này trông cậy vào phát ra thiện tâm, khác là người si mộng .

      Nhưng cho dù muốn bỏ qua, nàng vẫn là ngừng cảm nhận được cỗ ánh mắt oán độc, dấu vết nhìn qua, ánh vào mi mắt lại là gương mặt đẹp đến như ảo mộng kia, vị nữ tử mặc áo vàng này đến tột cùng là thiên kim nhà ai?

      Suy nghĩ lại, cuối cùng nàng quyết định khiêm tốn thỉnh giáo.

      “Vương gia, vị nương kia là ai?”

      Long Kí Vân nhìn lại theo ánh mắt của nàng, chính là thản nhiên liếc mắt, sau đó lấy lên miếng táo trong khay đưa đến bên miệng nàng, “Há mồm.”

      Nàng chỉ có thể bị động há mồm.

      Vì thế, ở Tấn vương liên tiếp làm ra cử chỉ vô cùng thân thiết với thê tử, ánh mắt của mọi người trong yến hội vẫn thường liếc qua, trong đó tự nhiên cũng thiếu ánh mắt ghen tị cùng hậm mộ oán hận nảy ra.

      “Vương gia?” Ăn xong trái cây rồi, nàng cố ý muốn cái đáp án, thích tình cảnh khó hiểu tại.

      Nhưng vẫn như cũ lấy miếng trái cây đưa đến. “Há mồm.”

      Nàng khó có thể tin nhìn .

      “Há mồm.” nề hà lặp lại.

      “Ngươi……” Mới hé miệng ra, hoa quả liền bị nhét vào trong miệng nàng.

      Ngươi làm sao có thể như vậy? Nàng dùng ánh mắt khiển trách .

      Mày kiếm khẽ nhếch, tràn đầy trêu tức liếc nàng cái, .

      Ăn cái gì nàng cũng phản cảm, bởi vì vừa lúc bụng nàng đói kêu vang, nhưng, làm cho người ta căm tức là — căn bản muốn trả lời vấn đề của nàng!

      “Long Kí Vân!” Vài lần tiếp tục, Tô Linh Linh nổi lửa lớn rốt cục thể nhịn được nữa rống ra.

      Nam nhân này bộ tính tình tốt vẻ mặt ôn nhu cười hỏi: “Làm sao vậy?”

      “Nàng rốt cuộc là ai?” Khi tính nhẫn nại mất hết, lý trí hoàn toàn biến mất liền trực tiếp đưa tay chỉ.

      Long Kí Vân cười đến giống như lão hồ li ngàn năm đắc đạo, ung dung trả lời, “Nga, nàng nha, thiên kim của Phạm đại nhân.”

      “Ngươi đến tột cùng làm cái gì với cho nàng, khiến cho nàng luôn oán hận trừng mắt ta? Rốt cuộc đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” Nàng chịu đủ!

      Lời này vừa ra, vẻ mặt tiểu thư Phạm gia nhất thời xấu hổ vô cùng, cúi đầu lảng tránh ánh mắt thăm dò của mọi người.

      “Cái gì bổn vương cũng chưa có làm.” Đây là lời .

      “Ta ngu ngốc mới có thể tin ngươi!”

      “Nương tử –”

      “Thân thể ta thoải mái, về trước .” Nếu mất khống chế, Tô Linh Linh đơn giản ủy khuất chính mình ở địa phương có khí quỷ dị này nữa, nàng phải về ngủ.

      “Nương tử, đợi bổn vương chút –”

      Vợ chồng Tấn vương vì thế ở trước mắt bao người, trước sau ly khai.

      Hôm sau, kinh thành bắt đầu có tin đồn Tấn vương sợ vợ, Tấn vương phi ghen tị.

      Phụ thân thăm nữ nhi, vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cực kỳ bình thường.

      Bất quá, Tấn vương của Đại Nghiệp hoàng triều tựa hồ cho rằng như vậy, bởi vì Tô lão tướng gia ở trước cửa Tấn vương phủ thong thả tới tới lui lui cả nửa ngày, thỉnh thoảng liền nhìn hai thị vệ vẻ mặt nghiêm túc canh cửa lớn mà thở dài.

      chỉ là muốn thăm nữ nhi chút xem được , vì sao con rể lại đề phòng như đề phòng kẻ cướp?
      Last edited: 12/9/14
      xixon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :