CHƯƠNG 6 (p.1)
muốn lấy vợ.
Sư phụ bói toán quả nhiên linh nghiệm, năm nay đúng là phạm hoa đào; mà nàng, chỉ cần có thể bảo vệ bị chút thương tổn nào, là có thể trở về Tiếu Tiếu cốc trước thời hạn, cũng luyện được ‘Tật Quang tàn ảnh’, nhưng tại sao nàng lại thể vui vẻ? Động tác của Hoàng Phủ Thao rất nhanh, từ hôm đó hồi cung, liền cấp tốc ban chiếu chỉ.
Trong thời gian tới tháng, các tiểu thư nhà quan, các mỹ nhân nước phụ được lựa chọn trong danh sách, đều tiến vào Kinh Thành đợi lệnh, chỉ chờ chiếu chỉ ban xuống lần nữa, tiến vào Duệ Vương phủ tiến hành tuyển chọn.
Vì Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, Hoàng Phủ Thao có thể là dùng hết tâm tư, các danh sách đều là gia thế tốt, tài mạo song toàn, mà bên trong phủ, cũng vì việc trọng đại này mà bận rộn khắp nơi.
Dưới chỉ huy của Tổng quản, mỗi gian phòng danh cho khách, đều được quét dọn tới rực rỡ hẳn lên, mỗi viện, cũng đều được đặt thêm nhiều kì hoa dị thảo, tăng thêm khí.
Ngoài ra, Tổng quản thậm chí còn mời thêm vài người đầu bếp dị quốc, mấy ngày nay vẫn ở trong phòng bếp, cùng Lôi đại nương thử nấu nhiều món ăn ngon lạ, để bảo đảm ngày diễn ra ‘yến tiệc chọn vợ’ đó, những giai nhân nước phụ trong danh sách có thể có cảm giác như ở nhà. Mặc dù bận rộn, nhưng toàn phủ dưới đều ngập tràn vui vẻ, duy chỉ có nàng, thủy chung thể hòa vào khí vui sướng kia —— hưu! Vào lúc Ấn Hoan nhíu mày trầm tư, trong khí thình lình xảy ra chút khác thường, lại làm cho nàng giật mình hồi hồn. cần quay đầu, nàng lập tức phán đoán chính xác thanh, dùng hai ngón tay đón lấy "Ám khí" xé gian mà lao tới, cũng trong nháy mắt tiếp theo, bắn cho ám khí bay ngược trở về.
Đông!
Trong chớp mắt, viên bạc vụn lớn bằng hạt đậu phộng, bị khảm vào tường đá, trở thành món trang sức tường. Thượng Quan Khuynh Vân ngồi ở trước tường đá, thiếu chút nữa bị bạc vụn đánh trúng, đầu tiên là sửng sốt, tiếp mới mở miệng."Ai nha, ra là ngươi còn có phản ứng a, ta còn tưởng ngươi ngủ thiếp !"
như cười như trêu ghẹo, vẻ mặt Ấn Hoan vẫn lạnh lùng, nghiêm túc cảnh cáo.
"Lần tới đừng làm chuyện như vậy nữa."
"Ha ha, Ấn nương chớ mất hứng, Long mỗ chỉ là muốn thử chút xem thích khách trong truyền thuyết, có bao nhiêu khả năng." Nàng lạnh lùng liếc nhìn , giống như là đánh giá gì đó.
Người này là bạn làm ăn của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, người ta gọi gã là Long gia, nghe là nhân vật lợi hại. Vì thương lượng việc buôn bán, hai người thường ước hẹn gặp mặt ở bên ngoài, nàng theo mấy lần, sớm nhận ra gã có võ công, nhưng cao bằng nàng.
"Đủ để đưa ngươi tới cái chết." Nàng lạnh giọng .
"Cái gì?" Thượng Quan Khuynh Vân khỏi sửng sốt, tựa hồ thể nào tin nổi nương nũng nịu như nàng, lại có thể mặt đổi sắc mà ra lời máu tanh như thế.
Khó được xem bạn tốt lộ ra biểu tình kinh ngạc, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi bên xem kịch vui, khỏi cười ra tiếng."Nàng quả có khả năng này." còn phụ họa giúp, chứng minh Ấn Hoan dối
Mới nãy, nếu phải nàng nhận thấy được động tác đánh lén này mang theo bất cứ sát ý nào, tin rằng, viên bạc vụn kia, giờ phút này khảm mi tâm bạn tốt của , chứ phải bức tường đá sau lưng.
"Xem ra Duệ Vương gia ngược lại rất tin tưởng nha hoàn này." Đối mặt với Hoàng Phủ Hạo Nguyệt ngồi hát đệm bên, Thượng Quan Khuynh Vân chỉ có thể nở ra nụ cười quái đản.
"Nàng phải nha hoàn."
"Ô?" Nhìn thấy đáy mắt nghiêm túc của Hoàng Phủ Hạo Nguyệt, lập tức hiểu ra nhếch đuôi mày lên." ra là như vậy, chớ trách ‘người nọ’ lại phiền não như thế, xem ra ánh mắt Vương gia ‘đặc biệt’ tốt a.
"Long gia quá khen." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt làm sao nghe ra ý tứ trêu chọc giấu trong lời của bạn tốt.
Ngoài mặt, bọn họ là bạn làm ăn, ‘Trong quan trường’ , quan hệ của bọn họ cũng coi là cạn. Nhưng lập trường làm ăn, chuyến ra cửa này, là vì buôn bán, cũng muốn lãng phí thời gian vào chuyện khác. Đem ngân phiếu bàn thu vào xong, mới hướng câu chuyện trở về vấn đề chính.
"Khoản trang sức, châu báu đầu tiên, tại hạ kiểm tra có sai sót, về phần Trân châu và hương liệu còn dư, phải phiền Long gia rồi."
"Duệ Vương gia quá lời, quan hệ hai chúng ta có thể như cá với nước, cũng chỉ là hợp tác lẫn nhau, sao lại đến làm phiền?" Hoàng Phủ Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười, phản bác.
"Thời gian còn sớm, tại hạ cũng tiện tiếp tục làm phiền, phải từ biệt ở đây rồi."
"Cũng tốt." Thượng Quan Khuynh Vân có nhiều lời giữ lại, vẫn lười biếng ngồi thoải mái ghế, tựa hồ có tính toán đứng dậy tiễn khách.
Ngược lại Ấn Hoan bên cạnh, ngay từ lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt đứng dậy, nhanh chóng cầm lấy áo choàng giắt bình phong, kéo cửa phòng, ra ngoài đứng đợi.
Mấy ngày nay Lâu Tây có ở đây, vẫn là nàng theo bên cạnh chăm sóc , trước kia hiểu chuyện, hôm nay làm, lại đặc biệt thuận buồm xuôi gió.
Trong lúc vô tình, nàng từ từ dung nhập vào cuộc sống của , quen với tính tình , thói quen của , thích của , khẩu vị của , thậm chí mỗi động tác, ánh mắt của đại biểu cho ý tứ gì, nàng luôn có thể dễ dàng hiểu ra. Vào lúc Hoàng Phủ Hạo Nguyệt muốn bước qua cửa ra khỏi sương phòng, Thượng Quan Khuynh Vân trong sương phòng chợt lên tiếng."Duệ Vương gia." Hoàng Phủ Hạo Nguyệt dừng bước, càng có quay đầu lại, mà là thẳng tắp tới bên cạnh Ấn Hoan, rút áo choàng trong tay nàng ra, nhàng phủ áo choàng vây quanh thân thể nhắn mềm mại của nàng.
Hành động bất thình lình của khiến nàng có chút sửng sốt, muốn mở miệng hỏi, lại bị đoạt lời trước."Long gia còn có việc gì?" Trong lúc chuyện, cũng thuận tay kéo dây tua rua màu xanh hai bên cổ áo, thay nàng cẩn thận thắt cái nơ xinh đẹp.
Áo choàng đính lông mao chồn đen được may đo riêng cho , khoác lên người của nàng, những buồn cười, ngược lại càng khiến nàng thêm nhắn kiều.
nhìn nàng lát, sau đó bỗng nhiên thuận tay miết lên đôi mày nhíu của nàng, nàng lại sửng sốt, trong thời gian ngắn cũng ra chấn động trong lòng kia là gì, lại sâu sắc cảm nhận được dịu dàng và thương tiếc của . Lông tơ bên trong áo choàng mềm mại, có ấm áp và mang hơi thở của , tựa như bầu khí vây quanh nàng, chuyện tiệc chọn vợ, tựa hồ trở nên hề quan trọng, khiến nỗi buồn phiền uất nghẹn trong lòng, trong nháy mắt cũng tan thành mây khói.
Ấn Hoan khỏi lại nở cười yếu ớt, nhưng ngượng ngùng bên cạnh đó, lại làm cho nàng vội vã đưa tay cởi áo choàng xuống, ai ngờ ngăn cản nàng, lại cẩn thận nắm lấy đôi tay bé của nàng.
Mắt thấy hai người chàng chàng thiếp thiếp, cử chỉ thân mật, Thượng Quan Khuynh Vân đầu tiên là liếc mắt, sau đó mới lại lên tiếng trêu chọc: " ra cũng phải là chuyện gì quan trọng, Long mỗ chỉ muốn hỏi chút, nếu mà ‘người nọ’ biết được mình những bị người ta lừa gạt, ngay cả chuyện mình khổ tâm an bày, cũng chỉ bị dùng để kiếm tiền, biết có phản ứng gì nhỉ?”
Nghe bạn tốt ý ở ngoài lời, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chỉ mỉm cười, chậm rãi xoay người.
“Chuyện này chỉ có trời biết, ta biết, huynh biết, nếu Long gia , ‘’ sao lại có phản ứng gì.” “Ai nha, biết hiển nhiên là tốt hơn, những mà có thú vị gì hết.” Thượng Quan Khuynh Vân ngắm nghía hoa văn chén sứ, ánh mắt léo lên dường như tính toán điều gì.
Vậy mà Hoàng Phủ Hạo Nguyệt vẫn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, ôn hòa hiền lành cứ như ng xuất gia chưa bao giờ sát sinh.
“ thú vị vẫn tốt hơn so với phức tạp, Long gia buôn bán bận rộn, chỉ sợ vui lòng khi có phiền toái tới cửa.”
“Phiền toái?” tò mò nháy mắt.
“Là phiền đếm hết.” Hoàng Phủ Hạo Nguyệt nhàn nhạt sửa chữa, cũng có ràng là phiền toán như thế nào, những ánh mắt của , lại khiến Thượng Quan Khuynh Vân biết điều lên tiếng nữa.
nắm tay bé của Ấn Hoan, đầu cũng thềm quay lại mà rời khỏi khách sạn. Đợi hai ng xa, Thượng Quan Khuynh Vân mới vui thầm ra tiếng.
“Chậc! Thế mà còn uy hiếp ngược lại ta? Nam nhân này vẫn ân trầm bá đạo như vậy, sao lại có ai phát diện mạo của chứ?”
“Vừa nãy suy nghĩ gì?” Vừa lên xe, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt liền nhàng mở miệng hỏi.
ngờ bàn chuyện làm ăn, còn chú ý tới nàng, đôi mi Ấn Hoan rung lên, đáy mắt nhanh chóng lên nét bối rối.
“ có gì.” Nàng cắn cắn môi dưới, lần đầu tiên dối trc mặt .
muốn lấy vợ, theo lý thuyết, nàng nên vui vẻ chúc phúc cho , nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại vui mừng nổi.
Nàng vì kiếm phổ mà đến, thứ nàng quan tâm chỉ nên là an toàn của , vậy mà mấy ngày nay, quanh quẩn ở trong đầu nàng, chỉ toàn là chuyện tiệc chon vợ.
Nàng ngừng đoán, vì sao lại đồng ý cho Hoàng thượng càn quấy? Là bởi vì cùng Hoàng thượng tình như thủ túc, cách nào cựu tuyệt ? Hay là bởi vì, lòng ngưỡng mộ, ở trong dánh sách tuyển chọn? nếu đúng như thế, là như thế nào? Mà , có dịu dàng ngắm nhìn nàng hay ? Từ khi gặp nhau tới nay, nàng lừa gạt điều gì, chỉ là tâm tư chính nàng cũng hiểu này, nàng mới tình nguyện tiết lộ, bởi vì loại cảm giác đó, giống như…. Giống như là nàng vui khi lấy vợ.
lúc Ấn Hoan sợ hãi muốn quay đaià, Hoàng Phủ Hạo Nguyệt chợt đưa tay nắm lấy cằm nàng, ngăn cản nàng trốn tránh.
“Đừng dối.” cúi đầu, ngắm nhìn nàng sâu. “Mấy hôm nay nàng thường yên lòng, có phải có chỗ nào khỏe hay ?” quan tâm hỏi, nhưng đôi mắt đen sức bén, lại tựa hồ như tìm kiếm dấu vết nào đó. Ánh mắt của , khiến Ấn Hoan càng thêm hoảng hốt, có thói quen ôn hoàn, ngẫu nhiên hàng động bá đạo, lại khiến nàng bối rối biết phải làm sao.
Khi bá đạo ánh mắt luôn sắc bén quá mức , giống như có thể nhìn thấy từng niềm tâm của nàng, thường xuyên làm cho nàng có loại cảm giác ngượng ngùng cách nào che giấu.
Rũ mắt xuống, nàng hơi dùng sức, tránh khỏi trói buộc của , sau đó lập tức giốn như con thỏ bị kinh sợ, lui đến góc xe, kéo khoảng cách giữa hai ng ra xa.
“ có, ta chỉ là…. Có chút buồn bực thôi.” Nàng cúi đầu nắm chặt làn váy, vì dối mà chột dạ, dám nhìn thẳng .
Nàng lảng tránh ràng, đương nhiên cách nào khiến Hoàng Phủ Hạo Nguyệt tin tưởng , những cũng ép hỏi nữa.
Đối với bộ dáng điềm đạm đáng của nàng, thương tiếc còn kịp, sao còn cam lòng để nàng phải lộ ra vẻ mặt bối rối nữa? Huống chi, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn phải người biết che giấu tâm tư, mặc dù tính tình lạnh nhạt, bình thường cũng ít lời, những vừa có tâm , lại việt hết lên mặt, chút ý nghĩ của nàng, còn hiểu được sao? hồn nhiên khờ dại của nàng, vẻ đẹp ngây thơ của nàng đủ cho tất cả nam tử phải vì nàng mà say mệ, ngay cả , hồi lâu về trc, cũng bị nàng chinh phục.
Ngay từ khi bắt đầu, tiệc chọn vợ cũng chỉ là sách lược buôn bán có lợi nhuận, chẳng qua là biết thời biết thế. cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, thứ muốn ngay từ đầu chỉ là bước ngoặt của nàng.
quen có nàng bầu bạn, mến hương hoa Đào thanh nhã của nàng, hôm nay, làm sao có thể cho phép nàng bỏ chạy? Dù sao tiệc chọn vợ cũng chỉ là để chọn ‘vợ’ mà.
Sâu trong đáy mắt thoáng qua tia sáng đen tối. Hoàng Phủ Hạo Nguyệt mỉm cười như có gì xảy ra.
“Ấn Hoan.”
Giống như trước kia, Ấn Hoan lại bị tiếng trầm thấp dịu dàng, dụ cho phải ngẩng đầu.
Đôi mắt của nàng trong suốt như nước, được ánh mặt trời chiếu rọi mà trở thành viên bảo thạch đen lóng lánh, ánh nước lưu chuyển kia, chăm chú nhìn ai, đều khiến lòng người lay động.
“Trong tủ gỗ sau lưng nàng, có cái hộp gỗ, tìm giúp ta chút.” cười ôn hòa, tự nhiên sang chuyện khác.
“Hộp gỗ?” Nàng nhịn được lộ ra vẻ mặt hoang mang, hiểu tại sao lại đột nhiên sang chuyện khác, nhưng nguyện ý ép hỏi nữa, quả làm cho nàng thở phào nhõm.
“ cái hộp gỗ Đàn hương màu đen, lớn tới hai bàn tay.”
miêu tả sơ lược, mà nàng, theo miêu tả của , kéo ra từng cái ngăn vuông, tìm kiếm bóng dáng hộp gỗ. Cái tủ cao này là được đặt làm riêng , gắn cố định vào tường gỗ xe ngựa, vừa vững chắc vừa an toàn, chỉ là tủ cao chia thành nhiều ngăn vuông, lớn có có, dùng để đặt lá trà, thuốc men, chăn ấm, áo lông các loại, và nhiều đồ dùng hằng ngày khác, dùng làm phương tiện lữ hành.
Chỉ là bình thường nàng chạm qua những thứ bên trong, lần này đột nhiên muốn tìm đồ, có chút khốn đốn khó khăn. Lục tung tất cả các ngăn vuông, nhưng vẫn thấy bóng dáng hộp gỗ, nàng chỉ có thể quay đầu lại nhờ giúp đỡ.
“Ta tìm được.”
“Vậy sao?” cũng trách cứ, mà chủ động đứng dậy, tới bên cạnh nàng.
Vóc người của cao lớn, dù chỉ ngồi xổm, vẫn khiến người ta cảm thấy áp bức, hơn nữa khi hơi gập eo đưa tay tìm hộp gỗ , ống tay áo rộng thùng thình vì bị kéo căng mà dán vào cánh tay tráng kiện, buộc vòng quanh đường cong rắn chắc hữu lực kia, càng làm cho người thực cảm nhận được, tuyệt đối lịch vô hại như biểu .
Nhớ tới lúc trước, đối với mình làm ra đủ loại hành động thân mật, Ấn Hoan kiềm được nhanh chóng đỏ mặt lên. Quá khứ có Lâu Tây đánh xe ở bên người, thỉnh thoảng truyền đến câu hỏi, nàng chưa bao giờ cảm thấy mất tự nhiên, nhưng hôm nay, Lâu Tây ra ngoài làm việc, chỉ có hai người bọn họ ở chỗ, khí an tĩnh này lại làm cho nàng thấp thỏm khó hiểu.
Vào lúc Ấn Hoan ngượng ngùng nghĩ muốn kéo dài khoảng cách lần nữa, bên ngoài, chợt truyền đến tiếng ngựa hí, nháy mắt sau đó, cả toa xe ngựa bị lay động kịch liệt.
Thình lình xảy ra chấn động, khiến nàng muốn đứng dậy, trong nháy mắt mất thăng bằng, mắt thấy phải ngã về phía sau ----“Cẩn thận”.
cánh tay mạnh mẽ hữu lực, kịp thời giữ nàng lại, cũng lôi nàng vào trong lòng.
Last edited by a moderator: 15/5/15
Friendangel2727 thích bài này.