1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 064.4:

      Cung Tuyết cũng tin nổi nhìn kiến trúc trước mặt: “Tiểu thư, chuyện này… Đây phải là phong cách kiến trúc ở thế giới của người sao?”

      Vũ Nhạc nâng khóe môi: “Về sau chúng ta phải cẩn thận, Thánh Đức này tuyệt đối đơn giản như bên ngoài.”

      “Dạ, chúng ta nhớ kỹ.” Có thể đưa kiến trúc đại dung hợp vào đại lục dị giới, còn xây dựng hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là do người tài hoa tạo nên.

      “Sao còn chưa tới vậy? Chúng ta hơn canh giờ, trời tối rồi.”

      “Có lẽ là đưa chúng ta tới ký túc xá, ngươi đừng quá nóng vội. Thánh Đức rộng như vậy, vài bước cũng tính là cái gì.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, kiên nhẫn chút nữa .”

      … Nửa giờ sau, lúc mọi người bực tức kêu ca, rốt cuộc hộ pháp áo đen dừng bước, mặt biểu tình gì chỉ về từng dãy nhà ba tầng độc lập cách đó xa: “Chỗ đó chính là khu vực ký túc xá, các ngươi bước nhanh chân chút, chừng có thể tới kịp bữa tối.” Dứt lời, hộ pháp cũng thèm nhìn các nàng, tiếp tục bước về phía trước.

      Vẻ mặt các thiếu nữ đầy hưng phấn nhìn những ngôi nhà xinh xắn, đám ríu ra ríu rít cười ngừng: “Trời ơi, ngờ lại cho chúng ta ở nơi xinh đẹp như vậy, tưởng tượng nổi.” “Đúng vậy đúng vậy, ta còn tưởng chúng ta phải ở mấy cái nhà của nông dân chứ, cái này tốt hơn so với mong đợi nhiều nha.” …

      Nghe tiếng nghị luận liên tiếp sau lưng, khóe môi hộ pháp áo đen nở nụ cười khinh thường: “Người mới đúng là người mới, tóc dài óc ngắn, còn thích nằm mơ giữa ban ngày!”

      “Các ngươi thấy thế nào?” Khu vực này được sắp xếp rất tốt, ngay cả lối vào cũng có người thủ hộ riêng, tương đối giống hệ thống gác cổng ở các trường đại học, ở đại lục này làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.

      Cung Tuyết lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “ trời có thể rơi bánh xuống sao? đúng là hoa trong nhà kính, buồn cười…”

      “Tự mình mơ tưởng nha!” Mia cười ngọt ngào, bọn kia, chỉ mong chút nữa các ngươi có thể chịu được đả kích.

      “Đến lúc đó đừng khóc là được.” Bối Khả cười cười, phải vui mừng quá sớm chứ?

      Lời của các nàng khiến cho Quả Nhiễm và Mộc Ngư hơi khó hiểu, hai người nhìn nhau cái, cũng nhìn thấy từ mắt nhau ý hiểu: “Các ngươi bí hiểm cái gì vậy?”

      Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn sang phía hai người, có chút hơi bất lực, sau họ lại quên mất chứ, trong này lại có hai tiểu gia hỏa hiểu cái gì? Vũ Nhạc hiểu , bởi vì nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, là thành viên đội đặc chiến, sao lại biết về sau phải đối mặt với cái gì? Ba người Cung Tuyết cũng biết , bởi vì họ khôi phục lại trí nhớ, cùng Vũ Nhạc trải qua chín kiếp luân hồi, đương nhiên cái gì cũng hiểu . Cái người Quả Nhiễm này trí nhớ chưa được mở ra, đương nhiên có chút choáng váng, còn về phần Mộc Ngư vô cùng đơn thuần lại đương nhiên hiểu .

      có gì.” Trong khoảng thời gian ít ỏi, Vũ Nhạc cũng biết giải thích với họ thế nào, chỉ có thể cười tiếng, để cho các nàng tự phát dễ dàng hơn là giải thích với các nàng.

      Quả nhiên, khi hộ pháp áo đen trực tiếp đưa cả đám qua khu biệt thự, những nữ tử này mới thất vọng lắc đầu: “Chúng ta quá ngây thơ rồi, khu nhà xa hoa như vậy làm sao lại dành cho chúng ta? Đó chắc hẳn là cho các vị sư phụ mới đúng.” “Nhưng Thánh Đức chúng ta có nhiều Sư phụ như vậy sao? Vừa rồi chúng ta mới chỉ thấy được bảy người, hơn nữa phải lần này chỉ chọn bảy mươi người sao?” “Cái gì Thánh Đức của ngươi? Trước mắt tất cả mọi người là học viên tạm thời thôi, được ? Chưa tới phút cuối, ai cũng thể chắc chắn mình bị loại.”

      “Xem ra, vẫn là người có đầu óc.” Hộ pháp Ất nhìn sang hộ pháp Giáp nhíu mày: “Chỉ mong họ có thể tiếp.” Hắc y nữ tử khinh thường cười nhạo.

      “Mau nhìn xem, chỗ đó chắc là chỗ ở của chúng ta?” Giọng mừng rỡ phát ra từ phía sau, cắt ngang tranh cãi của mọi người.
      Last edited by a moderator: 7/12/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 064.5:

      Sau thời gian ly trà, bốn người Cung Tuyết ra, Vũ Nhạc nhìn phía sau các nàng, cũng thấy Mộc Ngư, buồn bực hỏi: “Có thấy muội ấy ?”

      Qủa Nhiễm biết nàng yên lòng vì Mộc Ngư bị thương, vội vàng : “Có gặp nàng, có điều nhanh chóng tách ra, bây giờ chúng ta cũng biết như thế nào!”

      “Tiểu Giới? cho ta biết Ngư nhi ở khu vực nào, còn nữa bây giờ muội ấy có an toàn ?” Vũ Nhạc nhíu mày, từ lúc vừa ra, trong lòng rối bời tập trung được.

      “Nàng…Bây giờ gặp chút phiền toái, có điều rắc rối lớn lắm, bây giờ cách người cũng xa, sau khi tiến vào rừng rẽ trái, tới ngã tư về phía bên trái khoảng trăm mét thấy nàng.” Trong lòng nó biết thể ngăn cản được nàng, bằng khai báo thành .

      Qủa Nhiễm chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng màu tím lóe lên, nàng giết chết thú canh cửa, cũng thèm nhìn đến người gác cổng mà xông vào trong. Người gác cổng thấy thế vội vàng ngăn lại: “Ngươi muốn làm gì?” “Ta mất đồ, muốn vào tìm.” “ được, ngươi thể vào, bên trong rất nguy hiểm.” “ được, đây là đồ mẹ ta để lại cho ta, dù mất mạng ta cũng phải tìm.” “Đứa này, sao lại nghe khuyên bảo vậy? Mau ra .” Mặc dù ngươi là người đầu tiên ra ngoài, nhưng thể chắc chắn xảy ra vấn đề gì.

      “Các ngươi có quy định sau khi ra ngoài thể vào ?” Vũ Nhạc nhíu mày, vẻ mặt kiên nhẫn nhìn người gác cổng. Lão già nghe vậy dừng lại suy nghĩ. Vũ Nhạc đợi kịp, vào nhanh như chớp. Vẻ mặt lão nhân căng thẳng nhìn về phía các hắc y hộ pháp đứng cách đó xa. Các hộ pháp thản nhiên lắc đầu, lão nhân mới thở dài nhõm, tiếp tục trở về vị trí của mình.

      “Chúng ta cùng nhau vào thôi?” Qủa Nhiễm nhìn Vũ Nhạc tiến vào, có hơi lo lắng.

      được, chúng ta cùng nhau vào tình huống thay đổi, các hộ pháp đồng ý. Ngược lại, mình chủ nhân vào mục tiêu lớn, thu hút chú ý, chờ , chúng ta nên tin tưởng thực lực của chủ nhân mới đúng.” Cung Tuyết đồng ý lắc đầu, lúc này thể gây rắc rối.

      Qủa Nhiễm có cách nào khác, đành phải đến bên cạnh ranh giới của khu rừng nhìn quanh. Ba người Mia thản nhiên lắc đầu, nếu nàng có thể khôi phục trí nhớ cần lo lắng như vậy, sợ là nàng tránh còn kịp. Năm đó, trong số họ, nàng ở cùng chủ nhân chịu nhiều thiệt thòi nhất, nếu khôi phục trí nhớ, sợ là cùng chủ nhân ba ngày hai bữa làm loạn trận lớn. Cái tính tình nóng nảy đó, dù trải qua gần ngàn năm cũng hề thay đổi.

      Sau khi Vũ Nhạc vào rừng, rất thuận lợi tìm thấy chỗ Mộc Ngư, vừa lúc nhìn thấy thiếu nữ áo đỏ, tay cầm roi, nhẫn tâm quật lên người Mộc Ngư. Còn Mộc Ngư cố gắng bảo vệ thứ gì đó ở trong ngực, tay cố sức cầm lấy roi, hận thể dùng mắt xé tan thiếu nữ áo đỏ: “Ngươi khinh người quá đáng rồi, vật này chọc tới ngươi…Ngươi tức giận cái gì? Lại còn cầm roi đánh nó, ngươi có phải là người ?”

      chọc đến ta? Ngươi có nhìn thấy nó chọc đến ta ? Nếu phải nó, ta bộ mà trật chân sao? Ngươi nhìn , chân ta cũng bị bầm rồi. Buông ta, nếu buông tay, ta đánh cả ngươi!” Khuôn mặt thiếu nữ áo đỏ vặn vẹo, căm hận nhìn thứ trong lòng Mộc Ngư.

      Mộc Ngư nghe nàng vậy càng tức giận: “Chỉ vì nó làm ngươi ngã mà ngươi dồn nó vào chỗ chết? Ngươi có phải là người ? thấy nó còn như thế sao? Ngươi có thể ra tay sao?” “Ai cần ngươi lo? Ngươi là cái thá gì? Chuyện của bản tiểu thư cũng dám quản sao, ta thấy ngươi chán sống rồi.” Khuôn mặt nữ tử áo đỏ đỏ lên, thẹn quá thành giận trừng trừng nhìn Mộc Ngư.

      Mộc Ngư cười lạnh ngẩng đầu lên, hề yếu thế nhìn nữ tử áo đỏ: “Vậy ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh này !” Vừa dứt lời, nàng đứng phắt dậy, tay trái dùng sức, trực tiếp nắm lấy roi của đối phương, dù nữ tử kia dùng sức thế nào cũng kéo ra được. Ngay tức khắc, mặt của nữ tử đỏ bừng, đưa ngón tay chỉ vào mặt nàng giận dữ: “Ngươi là đồ biết xấu hổ, hôm nay ta muốn nhìn xem ngươi bảo vệ con thú kia thế nào.” Dứt lời, nữ tử buông roi trong tay, nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông, ánh mất sắc bén nhìn về phía Mộc Ngư. Mộc Ngư dùng sức ném vật trong ngực về phía sau, nhanh chóng rút đoản kiếm bên hông, hề sợ hãi nhìn lên. trung, hai cây kiếm ngừng va chạm, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại.

      Vũ Nhạc nhìn thực lực của Mộc Ngư yếu hơn so với nữ tử kia, cũng yên tâm. Nàng nhíu mày nhìn về phía bụi cỏ, con vật kia hình như cảm nhận được người lạ đến gần, giật mình xoay xoay người, nhưng di chuyển được chút nào. Nhìn thấy thế, Vũ Nhạc nhận ra tiểu gia hỏa này bị thương rồi. Nàng mỉm cười, từ từ tới gần bụi cỏ, mắt dịu dàng nhìn tiểu tử núc ních trắng xóa kia lăn tới lăn lui: “Ngoan, đừng sợ, ta là bạn tốt của tỷ tỷ vừa bảo vệ ngươi mà!”

      Vật vừa nghe là bằng hữu của tỷ tỷ kia, lập tức ngẩng đầu lên. Lúc này, Vũ Nhạc mới chăm chú nhìn nó, hai tai dài như tai thỏ, to hơn so với tai cún, cái đuôi dài kéo mặt đất, đỉnh đầu của cái đuôi có dúm lông tơ màu đen, toàn thân lông trắng mịn như tơ. nó giống thỏ cũng hơi giống, nhưng lại giống, đuôi thỏ sao lại dài như vậy? Hơn nữa miệng và mũi cũng giống, giống cún hơn, mà hình như cũng đúng. Nghiên cứu hồi, nàng nhìn ra được tiểu tử kia là giống loài gì, rơi vào đường cùng chỉ có thể xin Tiểu Giới giúp đỡ. Tiểu Giới thản nhiên liếc nhìn cái, bỗng nhiên tròng mắt như muốn rớt ra, mà ngay cả Lạp Lạp chạy tới xem vui cũng ngây ngốc chỉ vào sinh vật trong lòng Vũ Nhạc, lắp ba lắp bắp : “Chết tiệt, có phải ta hoa mắt , sao người này lại xuất ở đây?...”

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 064.6:

      Tiểu Giới phản ứng kịp, nhanh chóng ngậm miệng, từ từ lắc đầu. Lạp Lạp hiểu ra, tiếp, nhưng ánh mắt nhìn về sủng vật màu trắng kia vẫn tràn ngập vẻ tin nổi.

      Hồi lâu sau, Tiểu Giới mới trả lời Vũ Nhạc: “Chủ nhân, vật này mới sinh ra tầm tháng, ta chưa nhìn ra nó là giống loài gì. Có điều, rất hiếm có, nhìn nó đúng là loài rất quý hiếm, nếu Mộc nương cứu nó, cho thấy giữa họ có duyên phận. Nếu có thể khế ước, cũng là lựa chọn tồi.” Tóm lại, người thể khế ước với nó, nếu nam nhân kia điên mất.

      “Ừ, ngươi sai. Được rồi, ta biết nên làm thế nào.” Vũ Nhạc dịu dàng nhìn tiểu tử trong lòng: “Có muốn rời chỗ này ?” Tiểu tử cực kỳ hiểu tiếng người, vẻ mặt khẩn trương gật đầu. Vũ Nhạc nhíu mày: “Ngươi có thể theo tỷ tỷ vừa cứu ngươi được ? Có nguyện ý trở thành Linh thú khế ước của nàng ấy ?”

      Lần này, rất kỳ quái, tiểu tử trừng mắt lên, sau đó có chút thất vọng cúi đầu. Lúc Vũ Nhạc cho rằng nó đồng ý đột nhiên nó lại ngẩng đầu lên, thân mật cọ cọ vào cổ tay Vũ Nhạc, cười cười: “Ngươi đồng ý? Ha ha, ta nghĩ chủ nhân của ngươi nhất định rất thương ngươi!” Trong mắt vật sủng líu ríu vui mừng, trực tiếp lăn vào lòng Vũ Nhạc, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, nhưng khi nó cúi đầu, vẻ mất mát tràn ngập khuôn mặt nhắn. Sau đó, biết nghĩ ngợi cái gì, miệng cong lên, trong mắt đen như trân châu xẹt qua ánh sáng, ngẩng đầu nhìn Mộc Ngư đánh nhau, nhưng có chú ý lắm.

      Trận đấu chấm dứt rất nhanh, dù Mộc Ngư bị thương nhưng vẫn chiến thắng dễ dàng, nữ tử hừ lạnh tiếng, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Ngươi…., bổn tiểu thư nhớ kỹ ngươi.”

      Mộc Ngư quan tâm nhún vai: “Nhớ kỹ nhớ kỹ, chẳng lẽ còn muốn ta nhớ kỹ ngươi? xin lỗi, bổn nương có hứng thu.” Dứt lời, Mộc Ngư quay đầu luôn, nữ tử áo đỏ thấy thế oán hận giậm chân cái, nổi giận đùng đùng chạy .

      Khi Mộc Ngư thấy bóng dáng màu tím đứng cạnh bụi cỏ bên kia trong lòng cảm thấy ấm áp, dịu dàng cười: “Tiểu thư, sao người lại tới đây?”

      có gì, vừa đúng lúc ngang qua, thấy ngươi giải quyết rắc rối. Này, tiểu tử này đáng , ngươi có khế ước chưa?” Vũ Nhạc đặt tiểu tử kia vào lòng Mộc Ngư, tò mò hỏi nàng.

      Mộc Ngư nghe nàng hỏi, cười : “Vốn có mục tiêu, lại nhìn thấy người kia cầm roi đánh tiểu tử này, muội lập tức chạy tới cứu nó. Ôi, hình như còn sớm nữa, ta còn chưa có khế ước đâu? Tiểu thư hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

      Vũ Nhạc gật đầu: “Ừ, xong rồi, có điều, phải trước mặt muội có vật thích hợp sao? Muội có mục tiêu hãy thu nhận bảo bối này ?”

      “Hả? Nó? Người là nó cũng là Linh thú?” Mộc Ngư mở to mắt, vẻ mặt tin nổi, Linh thú có bộ dáng đáng như vậy sao?

      Vật ở trong lòng Mộc Ngư, theo bản năng giật giật khóe miệng. Vũ Nhạc vừa vặn nhìn thấy, cố nén ý cười, ho cái: “Ta cũng biết, chắc là thế rồi? Ta nhìn vật này rất khả ái, nhưng nhìn ra giống loài của nó, muội thu nhận nó chứ?”

      “Vậy sao? Đúng nha, muội cũng nhìn ra nó là giống gì, vậy cũng tốt, như vậy, tiểu bảo bối, ngươi có bằng lòng ?” Mộc Ngư nâng tiểu tử lên, nhìn thẳng vào mắt nó, vẻ mặt thành hỏi.

      Vật cố nén kích động, gật đầu, Mộc Ngư cười : “Cám ơn bảo bối, vậy tốt, chúng ta cùng khế ước.” Dứt lời, nàng chích ngón tay của mình, giọt máu trán của thú sủng. Cùng lúc, hai người bị đám sương trắng bao quanh, sau lúc, trán của vật xuất ấn ký hình con cá. Vũ Nhạc thấy thế nhíu mày: “Sao nó giống với cái của Linh Cửu?” “Ngu ngốc, làm sao có thể cùng kiểu? Mỗi Linh thú và chủ nhân sau khi hòa vào làm , cũng xuất ấn ký riêng biệt. Dĩ nhiên những ấn ký này phải tùy tiện đều xuất , nếu khế ước với Linh thú cấp thấp căn bản có cái gì cả. Mấy thứ này tương lai ta giải thích với người, trước mắt mọi người nhanh ra ngoài , thời gian còn nhiều đâu.” “Ừ, được rồi.”

      “Được rồi, tiểu bảo bối, ta tên Mộc Ngư, ngươi tên là…Thủy Liễn được ?” Mộc Ngư chớp chớp mắt, vẻ mặt vui sướng ôm nó vào lòng, tự hỏi hồi mới nghĩ ra cái tên này, về phần vì sao muốn gọi như vậy nàng cũng nghĩ ra lí do.

      “Chẳng lẽ là do trời định?” Trong đầu tiểu tử kia đột nhiên xuất ý nghĩ này, nó hơi ngơ ngác nhìn Mộc Ngư, sau đó nghiêm túc gật đầu, Thủy Liễn, hình như cũng tệ lắm!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 064.7:
      ***
      “Tiểu tử thối, ngươi còn biết đến thăm ta?” Vân Linh vừa thưởng thức trà thượng hạng Đại Hồng Bào, vừa liếc mắt nhìn sang thiếu niên mặc cẩm bào đen ngồi bên cạnh nàng. Nam tử nhếch môi lên, trong giọng lộ chút vui vẻ thú vị: “Lão sư phụ, tại sao lại như vậy, phải năm trước vừa mới tới sao?’’

      “Năm trước? Ngươi còn năm trước?” Vân Linh híp mắt, khóe miệng nâng lên.

      “Cùng lắm , về sau hàng tháng ta tới lần?” Giọng nam trầm thấp, bên trong ràng có ý lấy lòng.

      , hãy dừng luôn , ngươi nghĩ là cả ta và ngươi đều ngươi tới đây làm gì sao? cho ngươi biết, đừng hòng mơ tưởng, nơi này là Thánh Đức, phải là Bá Quyền!” Mặc dù Vân Linh cong khóe môi nhưng trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.

      “Lão sư, ta làm cho người tin tưởng vậy sao? Năng lực của nha đầu kia ta thấy người cũng tin tưởng, đừng quên nàng là muội muội của ta, người khác biết thôi , ta còn hiểu ?” Nam nhân áo đen trước mắt, chính là thiên tài của học viện Bá Quyền, Nhạc Mộ Thần, mới thi hành nhiệm vụ trở về, ngang qua Thánh Đức nhìn xem chút, hình như quá đáng chứ, sao lão sư tin tưởng ?

      “Vậy ngươi hối lộ ta làm gì?” Vân Linh tức giận trừng mắt Nhạc Mộ Thần, giỏi lắm, chẳng lẽ còn ý gì khác?

      “Là ta muốn gặp nàng thôi, người có cần đề phòng thế ?” Mộ Thần đau đầu, day day huyệt Thái dương, nơi này là nữ học viện, có điều yên lặng tới, ai biết chứ?

      “Hừ, đừng có diễn cho ta xem, ngươi tới gặp muôi muội? Ta thấy ngươi đến gặp nha đầu Tử Luyến có?” Dám chơi đùa trước mặt nàng, cũng nhìn xem lão nương là ai!

      Mặc dù dối bị vạch trần, Mộ Thần cũng thấy tự nhiên, ngược lại vẻ mặt thản nhiên nhìn Vân Linh: “Nếu Lão sư biết rồi, chúng ta cũng giấu làm gì, người xem, rốt cuộc có đồng ý hay !”

      “A a, ngươi còn dám uy hiếp ta? Ngươi được đấy, tiểu tử thối! Mấy ngày gặp làm cho ta nhìn bằng con mắt khác!” Vân Linh đặt mạnh ly trà xuống, vẻ mặt ác liệt nhìn Mộ Thần.

      Hài tử ngồi bên nài nỉ: “Lão sư nên tức giận, phải ta tới thương lượng với người sao?” Mộ Thần thấy tình huống trước mặt, thầm nghĩ ổn, xem ra Lão sư giận , vội vàng nhàng, Lão sư này trước giờ đều thích mềm thích cứng.

      “Thương lượng? Đúng là cách thương lượng tốt, có người như thế này sao? Hả? Ngươi xem, có phải lão bất tử Chu Diệp bảo ngươi đến đòi người? Bá Quyền các ngươi đúng là đáng chết, già trẻ lớn bé lấy của ta bao nhiêu nhân tài? Bây giờ còn muốn đòi tới bảy các chủ, có bản lãnh, để cho tự sinh nữ nhi ? ?” Vừa nghĩ tới Chu Diệp, Vân Linh lập tức tức giận tới đau gan, dung nhan tuyệt mĩ nháy mắt trở nên lạnh lùng.

      Mộ Thần đau đầu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, chỉ vào bọc vải bên cạnh nhìn Vân Linh: “Lão sư, xin lỗi làm phiền người, nếu người đồng ý, Thần nhi cũng miễn cưỡng. Phiền người đưa mấy thứ này cho Vũ nhi, muội ấy vội vàng cái gì cũng mang, cha mẹ lo lắng nên chuẩn bị ít đồ đạc, người thay ta chuyển cho muội ấy.” xong, Vân Linh phiền phức phủi phủi tay. Mấy lần đánh mà lui, Luyến nhi à, khi nào chúng ta mới có thể ở cùng chỗ đây? Xem ra trước khi giải quyết chung thân đại của chúng ta, nhất định phải giải quyết hạnh phúc cả đời của Lão sư, nếu , cả đời chúng ta cũng thể đến với nhau!

      ***

      “Sao rồi?” Hắc y nam tử khoanh tay đứng, ánh sáng ngoài cửa dừng lại người , hắc y tung bay, cả người tản mát ra áp lực cường đại, làm vệ trước mặt dám nhìn thẳng, cúi thấp đầu xuống, khẩn trương mở miệng: “Bẩm Cung chủ, phu nhân tiến vào rừng thú, bên trong có mười vệ luôn bảo vệ bên người phu nhân, tuyệt đối nguy hiểm.”

      đâu? Bây giờ ở chỗ nào?” Nam tử chậm rãi xoay người, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía vệ áo đen, khí chất cao quý cùng khí thế sắc bén ép tới làm vệ suýt nữa thở nổi. vệ rụt cổ lại, suy nghĩ chút trả lời: “Bẩm Cung chủ, mấy ngày trước còn phát xuất trong Băng Linh trận trong Tuyết Sơn, tại biết hướng của .”

      “Tra cho Bổn cung, ở đại lục này cũng giống chúng ta, đều có linh lực hạn chế. Ta nghĩ, ngươi nên hiểu phải làm gì chứ? Hả?” Trong mắt nam nhân ngừng lóe tia u ám, như thanh kiếm sắc bén bắn thẳng về phía vệ. Thân thể vệ run rẩy, nằm rạp mặt đất: “Dạ, thuộc hạ tuân lệnh.”

      Sau khi vệ biến mất, nam nhân mệt mỏi ngồi xuống ghế, giữa hai hàng lông mày lên vẻ khó chịu gấp gáp: “Hỏa Ngâm Phong, ngươi đúng là hồn bất tán.”

      “Toan Nghê đâu?” Hồi lâu sau, dung nhan nghiệt của nam nhân trở nên lạnh lùng, mắt phượng híp lại, lặng lặng nhìn nam tử áo đen xuất tiếng động: “Có thuộc hạ!”

      “Dùng toàn bộ thế lực, vây bắt lão tử kia lại, tuyệt đối để cho đến gần phu nhân, nếu , các ngươi xách đầu tới gặp ta!” Nam nhân nắm chặt tay thành nắm đấm, hơi thở nguy hiểm tràn ra. Toan Nghê nghe xong, khóe miệng co quắp, mở miệng : “Dạ, Cung chủ, thuộc hạ tuân lệnh.”

      Tới khi Toan Nghê biến mất, nam nhân mới vuốt vuốt huyệt thái dương, khuôn mặt tuấn tràn đầy bất đắc dĩ khó chịu: “Phu nhân tốt của ta, nàng còn chưa kết thúc kiếp thứ mười đâu, sao cả đám bọn họ khẩn trương chạy tới như vậy? Nàng đúng là gieo rắc hoa đào nha, ta nên làm gì với nàng bây giờ?”
      *Chương 065: Bị xem thường

      *Chương 065.1:

      Sau khi tiến vào khu rừng, Vũ Nhạc có mục đích lại lại. Với người có linh lực thể nhìn thấy cấp bậc của Linh thú, thể nghi ngờ là thầy bói xem voi, biết nàng có thể sống mà ra khỏi khu rừng này . Nghĩ nghĩ lại hồi, suy nghĩ biết trôi dạt đến nơi nào, cho đến lúc sau lưng chợt vang lên tiếng “chậc chậc”, nàng mới giật mình, cả người run lên, từ từ xoay người. Đập vào mắt là thứ thô rám người toàn vảy, vừa nhìn thấy nó, mỗ nữ lập tức cảm thấy da đầu run lên tê dại. Chết tiệt, xui xẻo vậy chứ? Hả? Còn gặp lần nữa? Lại còn dài cả thước thế này?

      ngồi rảnh rỗi, Tiểu Giới tỏ vẻ tiếc hận rèn sắt thành thép, khuôn mặt bé xuất đầu Vũ Nhạc: “Chủ nhân, ta có thể dựa vào người được đây? Người đầu cũng dám ngẩng lên, mất mặt quá nha, ha ha ha?” “Ta…Ta run quá, ô ô, ngươi biết ta sợ nhất là rắn mà, ngươi còn cổ vũ ta đánh nhau với nó. Đùa giỡn cái gì, nó là Linh thú đó, nghe thấy ? Linh thú…” “Được rồi, vậy người cứ đứng im như vậy , đừng trách ta nhắc nhở người, lưỡi con rắn kia sắp liếm vào mặt người…”

      Giây tiếp theo, Tiểu Giới biết nên khóc hay nên cười nhìn nữ nhân đầu cũng dám ngẩng, trực tiếp lùi về phía sau, sau đó chạy mất dạng về phía trước, vừa chạy vừa lảm nhảm: “Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta, ô ô, Phi nhi, nếu như ngươi là người tốt có thể thay ta ngăn cản được , ô ô, thế cũng được rồi, ai tới cứu ta, ta sắp chết rồi, ta sắp chết rồi, a a a a…”

      Thiểm Phi tu luyện trong Linh Giới nghe thấy lời Vũ Nhạc , tức giận suýt chút nữa chạy ra, ra mình là bia đỡ đạn của nàng? Đồ Lạp Lạp khoa trương vỗ vỗ mặt đất, ngửa mặt lên trời cười đời, bao lâu, bao lâu thấy bộ dáng sợ hãi của chủ tử nhà mình, con mãng xà này đúng là giỏi nha, ha ha, có thể làm nữ nhân cường đại này sợ tới mức nhanh chân bỏ chạy, ha ha ha…

      Lại tới bạn mãng xà nào đó, nó dựng thẳng người lên nhìn mỹ nhân bỏ chạy, bộ dáng của rất khó coi sao? Tại sao tiểu mỹ nhân lại chán ghét nó như vậy? Thậm chí chẳng thèm nhìn quay đầu bỏ chạy, chuyện này… phải quá đau lòng sao? Nghĩ tới đây, mang theo nghi ngờ cấp tốc đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu: “Tiểu mỹ nhân, đừng chạy, đừng chạy mà tiểu mỹ nhân…”

      Vũ Nhạc vừa chạy vừa thở hổn hển, quay đầu lại thấy mãng xà kia đuổi theo mình. Chân nàng mềm nhũn, lảo đảo ngã nhào xuống đất, muốn bò dậy lại phát mãng xà kia ở trước mặt nàng. Nó lại còn sợ nàng nhìn thấy, cố gắng cúi đầu xuống, ngang bằng với tầm mắt của nàng. Vũ Nhạc chớp mắt cái, tiếng thét chói tai vang cả khu rừng: “A A A… Cút ngay, ngươi cút ngay, Tiểu Giới, Tiểu Giới, mau tới cứu ta, mau bắt thứ này , ô ô ô…”

      “Ngươi sợ hãi?” Linh xà bị đả kích nghiêm trọng, vẻ mặt nó bi thương nhìn Vũ Nhạc. Nàng nghe thấy giọng dễ nghe như vậy, ngây ngẩn cả người, lúc lâu sau nàng phản ứng nổi, nghi ngờ chỉ vào đầu rắn: “Ngươi vừa mới chuyện?” Mắt xà tức giận đảo qua: “ phải ta, chẳng lẽ là Tiểu Giới của ngươi hay sao? Ta đáng sợ như vậy?”

      Vũ Nhạc nhìn sinh vật đầy vảy trước mắt, nhanh chóng nổi da gà, nàng tự chủ lưu về phía sau, vẻ mặt áy náy nhìn nó: “Thực xin lỗi, Linh xà đại ca, ta trời sinh dị ứng với loài của ngài, nhìn thấy các ngài chân nhũn ra luôn, vậy, ngài có thể cách xa ta chút được ?” Vũ Nhạc khốn khổ nuốt nước miếng, nó nuốt mình chứ? Vừa nghĩ tới cảnh mãng xà nuốt người trong phim ảnh, nàng lại nuốt ngụm nước miếng nữa, nàng cũng biết mình yếu đuối, nhưng mà, nhưng mà vừa thấy sinh vật này, nàng giống như chuột thấy mèo nha, ô ô ô…

      Đôi mắt sáng ngời của Vũ Nhạc tràn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy thương làm trong lòng Linh xà cảm thấy thương tiếc. hơi bị đả kích gật đầu, quả nhiên nghe lời lùi về phía sau ít, sau đó mới nhìn về phía Vũ Nhạc: “Như vậy được chưa? Mỹ nhân, ngươi đừng khẩn trương, ta lui về phía sau là được, ngươi là người dự thi lần này sao?” Sao lại yếu đuối như vậy chứ? Nó tỏ vẻ hoài nghi, vô cùng hoài nghi.

      “Ừm, đúng vậy.” Vũ Nhạc thấy nghe lời lùi về phía sau, nhịn được kinh hãi, thằng nhãi này sao lại nghe lời như vậy? Rắn là loài động vật máu lạnh nha, nhất định có ý tốt.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 065.2:

      “Ta nghe nhầm chứ?” Bộ dáng Linh xà lại chịu đả kích lần nữa, người như vậy lại được nhận vào? Tuy rằng mỹ nhân nhìn rất đáng , nhưng yếu đuối như vậy, là lần đầu gặp. Nếu phải đối với quy củ của Thánh Đức tin tưởng, tuyệt đối hoài nghi nhóc con này là cửa sau.

      “Nghe lầm? Xin lỗi, ngươi có nghe lầm.” Lúc này Vũ Nhạc mới phát chính mình mới bị xem thường, ánh mắt mãng xà kia là gì? Chết tiệt, lại coi lão nương là quả hồng mềm? “ xem biểu vừa rồi của người chính là quả hồng mềm, được ? Nhìn thử xem, ngay cả rắn cũng khinh thường, ta xấu hổ thay người.” Kéo Kéo sợ chết xấu Vũ Nhạc. Nàng tức giận giương nanh múa vuốt trừng mắt nhìn nó: “Ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa?” “ , xấu hổ thay người.” Tiểu Giới đứng bên, xem kịch vui, vừa cắn táo, vừa có lòng tốt giải thích hộ.

      “Này, hai tiểu tử các ngươi, ta ngày trừng trị các ngươi, các ngươi coi ta là cọng rơm rồi? Mau lăn ra đây cho lão nương!” Nếu phải sợ trái với quy định, nàng sớm nhảy vào xách cổ bọn chúng ra.

      “Chúng ta vốn phải cọng rơm, nên cần giả làm cọng rơm giống người… ràng phải người nhát gan, lại bị làm thành vô dụng, cảm giác này, tốt nha.” Tiểu Giới gặm miếng táo, vẻ mặt khinh thường nhìn Vũ Nhạc, Vũ Nhạc cắn chặt răng, nghiến răng kẽo kẹt: “Được, giỏi lắm, hôm nay lão nương quyết thu phục con mãng xà kia, xem các ngươi còn gì để , hừ!” Dứt lời, nàng hung hăng trừng mắt nhìn hai tiểu tử, nổi giận đùng đùng chạy .

      Nhìn về phía nàng rời , Tiểu Giới đồng ý nhìn Kéo Kéo: “Ngươi kích thích nàng như vậy, sợ nàng làm thịt chúng ta?” “Sợ, sao lại sợ chứ? Nhưng nếu kích thích, người vĩnh viễn vượt qua được tâm lý sợ rắn, ngươi xem bộ dáng vừa rồi giống con gấu quá nha… Ta nghĩ muốn cho bọn Linh thú kia, ta biết nàng.” “Nếu chủ nhân biết ngươi khi dễ nàng, ngươi chịu nổi đâu.” “Hừ, chính ngươi cũng khá hơn đâu, có điều, sao ta cảm thấy con mãng xà này, có chút bình thường?” “Ừ, ta cũng có cảm giác ấy.”…

      Vũ Nhạc nhìn về Linh xà trước mặt: “Ngươi có khế ước chưa?”

      Đầu rắn lắc lắc như trống bỏi: “Ta cần bị khế ước, tự do nha, rất thú vị.”

      “Thực lực của ngươi là gì?” Sau khi Vũ Nhạc bình tĩnh lại, giọng vô cùng ác liệt, có điều chính nàng cũng phát ra.

      “Cái này ngươi cũng nhìn ra được?” Linh xà nổi nóng, cẩn thận nhìn xuống, lại phát mỹ nhân trước mắt có linh lực, lần này, càng thêm hoài nghi nàng cửa sau.

      được , thôi, nhiều lời quá đấy?” Mỗ nữ đứng chống nạnh, chỉ vào Linh xà gào lên. Lúc này chính nàng cũng biết chứng sợ rắn của mình vô tình chữa hết.

      Nhìn nữ nhân hung hãn như vậy, xà huynh đệ rụt cổ cái, thấp thỏm nuốt ngụm nước miếng: “Trung kì cảnh giới Tử Tiên.”

      “Có muốn tiến cấp hay ?” Ôi, thực lực hề thấp đâu, ở chỗ này có thể tìm thấy cấp bậc Tử Linh, thể coi thường! thể nàng xem thường rừng thú này, theo nàng biết, học viện Thánh Đức có bảo tháp mười tầng, ở trong đó có rất nhiều vật phẩm trân quý, Linh thú cảnh giới Tử Hoàng chỗ nào cũng có, so với bên kia, nơi này là cái gì chứ?

      phải ngươi vô nghĩa sao? Lão tử nằm mơ cũng muốn.” Rốt cuộc, mỗ Linh xà có chút chịu nổi nữ nhân này, năng nhăng cuội gì đây? Sau đó, nó kiêu ngạo ngẩng đầu lên, khinh thường nhìn nàng, quay đầu trườn , loại người cấp bậc thấp này, còn khinh thường giết.

      luôn sao? Ngươi cần đan dược tiến cấp?” Vũ Nhạc giảo hoạt híp mắt, ánh mắt mang theo mấy phần thâm ý nhìn Linh xà đột nhiên dừng lại: “Ngươi có tiến cấp đan? thể nào? Cái đó phải chỉ luyện dược sư mới có?” Tiểu nha đầu có linh lực này, có thể có tiến cấp đan? buồn cười.

      Chính xác Vũ Nhạc có tiến cấp đan, nhưng trong Linh Giới có vật đó? Còn nữa, nàng cũng vào gian nấp, đúng ? Dùng tới cách này dụ dỗ, cũng tính là phải quy mà, nhỉ?

      “Có chứ, đây có phải ?” Duỗi bàn tay ra, viên đan dược óng ánh trong suốt màu xanh lá cây xuất . Con ngươi Linh xà mở lớn, trườn nhanh tới, hít hơi sâu, mới xác định gật đầu: “ sai, chính là tiến cấp đan khiến ta tăng cấp, ngờ tiểu nha đầu ngươi lại có vật này. , điều kiện của ngươi là gì?”

      “Khế ước cùng ta!” Vũ Nhạc khoanh tay, dù nóng lòng vẫn tỏ vẻ ung dung nhìn , chờ đồng ý.
      Last edited: 10/12/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :