*Chương 064.4:
Cung Tuyết cũng tin nổi nhìn kiến trúc trước mặt: “Tiểu thư, chuyện này… Đây phải là phong cách kiến trúc ở thế giới của người sao?”
Vũ Nhạc nâng khóe môi: “Về sau chúng ta phải cẩn thận, Thánh Đức này tuyệt đối đơn giản như bên ngoài.”
“Dạ, chúng ta nhớ kỹ.” Có thể đưa kiến trúc đại dung hợp vào đại lục dị giới, còn xây dựng hoàn mỹ như vậy, tuyệt đối là do người tài hoa tạo nên.
“Sao còn chưa tới vậy? Chúng ta hơn canh giờ, trời tối rồi.”
“Có lẽ là đưa chúng ta tới ký túc xá, ngươi đừng quá nóng vội. Thánh Đức rộng như vậy, vài bước cũng tính là cái gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, kiên nhẫn chút nữa .”
… Nửa giờ sau, lúc mọi người bực tức kêu ca, rốt cuộc hộ pháp áo đen dừng bước, mặt biểu tình gì chỉ về từng dãy nhà ba tầng độc lập cách đó xa: “Chỗ đó chính là khu vực ký túc xá, các ngươi bước nhanh chân chút, chừng có thể tới kịp bữa tối.” Dứt lời, hộ pháp cũng thèm nhìn các nàng, tiếp tục bước về phía trước.
Vẻ mặt các thiếu nữ đầy hưng phấn nhìn những ngôi nhà xinh xắn, đám ríu ra ríu rít cười ngừng: “Trời ơi, ngờ lại cho chúng ta ở nơi xinh đẹp như vậy, tưởng tượng nổi.” “Đúng vậy đúng vậy, ta còn tưởng chúng ta phải ở mấy cái nhà của nông dân chứ, cái này tốt hơn so với mong đợi nhiều nha.” …
Nghe tiếng nghị luận liên tiếp sau lưng, khóe môi hộ pháp áo đen nở nụ cười khinh thường: “Người mới đúng là người mới, tóc dài óc ngắn, còn thích nằm mơ giữa ban ngày!”
“Các ngươi thấy thế nào?” Khu vực này được sắp xếp rất tốt, ngay cả lối vào cũng có người thủ hộ riêng, tương đối giống hệ thống gác cổng ở các trường đại học, ở đại lục này làm cho người ta cảm thấy mới mẻ.
Cung Tuyết lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “ trời có thể rơi bánh xuống sao? đúng là hoa trong nhà kính, buồn cười…”
“Tự mình mơ tưởng nha!” Mia cười ngọt ngào, bọn kia, chỉ mong chút nữa các ngươi có thể chịu được đả kích.
“Đến lúc đó đừng khóc là được.” Bối Khả cười cười, phải vui mừng quá sớm chứ?
Lời của các nàng khiến cho Quả Nhiễm và Mộc Ngư hơi khó hiểu, hai người nhìn nhau cái, cũng nhìn thấy từ mắt nhau ý hiểu: “Các ngươi bí hiểm cái gì vậy?”
Mọi người nghe vậy, cùng nhau nhìn sang phía hai người, có chút hơi bất lực, sau họ lại quên mất chứ, trong này lại có hai tiểu gia hỏa hiểu cái gì? Vũ Nhạc hiểu , bởi vì nàng mang theo trí nhớ của kiếp trước, là thành viên đội đặc chiến, sao lại biết về sau phải đối mặt với cái gì? Ba người Cung Tuyết cũng biết , bởi vì họ khôi phục lại trí nhớ, cùng Vũ Nhạc trải qua chín kiếp luân hồi, đương nhiên cái gì cũng hiểu . Cái người Quả Nhiễm này trí nhớ chưa được mở ra, đương nhiên có chút choáng váng, còn về phần Mộc Ngư vô cùng đơn thuần lại đương nhiên hiểu .
“ có gì.” Trong khoảng thời gian ít ỏi, Vũ Nhạc cũng biết giải thích với họ thế nào, chỉ có thể cười tiếng, để cho các nàng tự phát dễ dàng hơn là giải thích với các nàng.
Quả nhiên, khi hộ pháp áo đen trực tiếp đưa cả đám qua khu biệt thự, những nữ tử này mới thất vọng lắc đầu: “Chúng ta quá ngây thơ rồi, khu nhà xa hoa như vậy làm sao lại dành cho chúng ta? Đó chắc hẳn là cho các vị sư phụ mới đúng.” “Nhưng Thánh Đức chúng ta có nhiều Sư phụ như vậy sao? Vừa rồi chúng ta mới chỉ thấy được bảy người, hơn nữa phải lần này chỉ chọn bảy mươi người sao?” “Cái gì Thánh Đức của ngươi? Trước mắt tất cả mọi người là học viên tạm thời thôi, được ? Chưa tới phút cuối, ai cũng thể chắc chắn mình bị loại.”
“Xem ra, vẫn là người có đầu óc.” Hộ pháp Ất nhìn sang hộ pháp Giáp nhíu mày: “Chỉ mong họ có thể tiếp.” Hắc y nữ tử khinh thường cười nhạo.
“Mau nhìn xem, chỗ đó chắc là chỗ ở của chúng ta?” Giọng mừng rỡ phát ra từ phía sau, cắt ngang tranh cãi của mọi người.
Last edited by a moderator: 7/12/14