1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 060: Băng Chi Linh (Linh hồn của băng)

      “Tiểu nữ oa, có linh lực lại dám mạnh miệng, đúng là sợ chết, bổn đại gia muốn nhìn xem ngươi muốn đối phó ta thế nào!” Quái thú bạch tuộc cười lạnh lùng, khinh miệt nhìn Vũ Nhạc, tiểu tử này, cuồng ngạo…

      sao? sợ? Vậy được rồi, dược tiến cấp này ta giữ lại cho chính mình vậy!” xong, nàng chuẩn bị thu hồi lại viên đại dược, lại bị giọng vội vàng của bạch tuộc đánh gãy: “Ngươi có đan dược tiến cấp?”

      phải ngươi thấy rồi sao?” Vũ Nhạc cong khóe môi, tin ngươi mắc câu: “Đổi hay đổi?”

      Con ngươi to bằng đầu nắm tay của bạch tuộc đảo đảo lại, mắt sáng quắc nhìn đan dược trong tay Vũ Nhạc, sau khi suy nghĩ hồi nó vô cùng khó chịu gật đầu: “Bổn đại gia, đổi với ngươi!”

      “Nhanh đồng ý phải xong rồi sao? Cũng cần lãng phí thời gian ở đây, ném Băng Chi Linh qua đây.” Vũ Nhạc nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ con quái vật này lấy được đan dược rồi cho nàng Băng Chi Linh làm thế nào?

      được, trước tiên ngươi phải đưa đan dược lại đây.” Quái vật cũng phải kẻ ngốc.

      “Nếu như vậy hay là thôi . Ngươi là Linh thú, ta đấu thế nào được ngươi? Nếu như đưa đan dược cho ngươi, ta lấy được Băng Chi Linh, nhưng ra sau đó có thể sống hay mới là mấu chốt. thể vì thứ bé kia mà đánh mất mạng của bổn tiểu thư, việc trao đổi này có lợi, có phải hay , đại thúc bạch tuộc?” Vũ Nhạc cười nguy hiểm nhìn quái thú: “Khặc khặc khặc… ngờ tiểu gia hỏa nhà ngươi chịu thua, cũng đúng, nếu ta muốn hại ngươi, mặc dù ngươi lấy được Băng Chi Linh bổn đại gia cũng có thể trừng trị ngươi.” Vừa dứt lời, miếng Băng Chi Linh từ miệng nó bay ra, Vũ Nhạc ung dung tóm được, vẻ mặt nàng cảm kích nhìn bạch tuộc: “Cám ơn đại thúc, đây, đan dược tiến cấp của ngươi.” Dứt lời, nàng ném đan dược qua.

      Bạch tuộc giống như nhận được bảo vật siết trong tay. Vũ Nhạc hề chờ đợi nữa, lập tức xoay người bơi lên bờ, nơi này quá lạnh giá, nàng muốn ở lại dù khắc… “Đợi chút, tiểu nha đầu, ngươi biết cách ra ngoài sao?” Đột nhiên bạch tuộc vươn giác hút ra, quấn lấy hông Vũ Nhạc. Trong bụng nàng rét lạnh, có chút mờ mịt nhìn nó: “Xin tiền bối chỉ giáo!”

      Bạch tuộc bỗng nhiên cười vang: “Đứa bé ngoan, nể tình ngươi coi như thành , bổn đại thúc cho ngươi con ngựa, về sau, hãy nhớ thường xuyên tới thăm ta!” Vừa dứt lời, nó trực tiếp quăng nàng ra hồ băng, linh khí đen như mực bao bọc nàng, nhìn như ngôi sao rơi ở đỉnh Tuyết Sơn.

      Nhìn về phía nàng biến mất, vẻ mặt bạch tuộc đại thúc hưng phấn nhìn đan dược trong tay: “Ha ha, rốt cuộc có thể đột phá, bao lâu? tiếp đón bao nhiêu nhãi con rồi? Chỉ có tiểu tử này thức thời, biết lấy vật trao đổi, hy vọng nàng có thể tới vài lần, chừng có thể tiến cấp thần tốc, ha ha ha…” ngày nào đó ở tương lai, đại thúc bạch tuộc cực kì ảo não, đấm ngực dậm chân, hóa ra nữ oa nhi này luyện đan cực kì đơn giản, sớm biết thế nó đòi nàng bình rồi, ô ô ô…

      đỉnh Tuyết Sơn, bóng dáng cao ngất, hai tay chắp sau lưng đứng dưới vách núi đá tuyết, chỉ thấy người nọ mặc cẩm bảo màu trắng, dáng người thanh cao nhiễm bụi trần, thanh nhã như tiên, lúc này ánh mắt của bình tĩnh, ôn hòa nhìn chăm chút về phía trước, giọng trầm bổng giống như Thiên vang lên: “Nàng qua cửa rồi?”

      “Bẩm chúa thượng, nàng vừa mới lấy được Băng Chi Linh, bị đưa tới mê luân trận…” Gi ọng cung kính từ chỗ tối vang lên, nhưng thấy bóng người xuất , có thể thấy người này ở cách đó trăm dặm, truyền nhập thuật như vậy, phải người bình thường có thể làm được.

      “Ngàn năm rồi, Mị nhi, ta rất chờ mong được gặp nhau lần nữa.” Ánh mắt bình tĩnh ôn hòa giống như hồ nước, dấy lên tầng nước xoáy…


      *Chương 061: Mê luân trận

      Vũ Nhạc chỉ cảm thấy bị đạo lực quăng xa, làm cho nàng cảm giác muốn ra ngoài gian, ngay tại lúc nàng mặt dày hưởng thụ an nhàn, lực quang phút chốc vỡ tan, hề phòng bị, nàng rơi mạnh xuống, nhịp tim tăng tốc độ, vẻ mặt Vũ Nhạc hoảng sợ nhìn xuống núi lửa ở dưới: “ nên chơi đùa như vậy chứ bạch tuộc đại thúc? Ngài ném ta về phía núi lửa? Bổn tiểu thư dù hóa thành tro cũng tha cho ngươi, a…Tiểu Giới a, Lạp Lạp a, mau cứu ta, a a a…”

      Mà lúc này hai người ở trong Linh Giới tu luyện, lười biếng cúi đầu xuống: “Chủ nhân, chúng ta thể phá lệ, người…Nhẫn nại chút !”

      “Cái gì? Ta sắp rơi vào miệng núi lửa, sắp bị nham thạch nóng chảy rồi, các ngươi lại có thái độ này. Bây giờ ta ra lệnh cho các ngươi, cứu bổn tiểu thư ra ngoài, có nghe hay !” Diễn trò vui sao, bổn tiểu thư tình nguyện vào cái học viện giẻ rách này, cũng lấy sinh mệnh mình ra đùa giỡn, tỷ tỷ chơi nổi!

      “Người chắc chắc chứ?” Tiểu Giới cười như cười nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc khẽ cau mày, mắt nhìn Linh Tiểu Giới, nàng đột nhiên nhận ra cái gì, phiền não nhắm hai mắt lại, mặc cho thân thể lao theo gió… Lúc này, Tiểu Giới mới hài lòng gật đầu, chủ nhân vẫn là chủ nhân, chút hiểu !

      Theo tốc độ rơi ngày càng nhanh, mũi của Vũ Nhạc bị mùi lưu huỳnh xộc vào, khí nóng hừng hực càng lúc càng đậm, muốn phí nhiều sức lực, cái này ra chỉ là ảo ảnh? Mẹ nó, phải quá chân thực rồi sao? Nếu có Tiểu Giới nhắc nhở, nàng buông xuôi rồi, nhưng mà, vì sao nàng lại thấy nhũn hết chân thế? Nếu bị hóa thành tro bụi, gào khóc… Dạng chết này, chính là tro bụi cũng còn.

      Ngay lúc Vũ Nhạc bị hoàn cảnh xung quanh kích thích đáng chưởng chân nàng lại có cảm giác đau tới xương, ngay sau đó, hình như rơi vào giữa núi nhanh thạch nóng chảy, ngay cả đau cũng chưa kịp kêu, thân thể nhanh chóng bị nham thạch bao phủ, trước khi “chết”, nàng độc ác nguyền rủa: “Thánh Đức, nếu bổn tiểu thư còn sống trở về, nhất định phải đem bọn ngươi quậy đến kêu cha gọi mẹ, Tiểu Giới à, ngươi nên gạt ta nếu , ta thành quỷ cũng bỏ qua cho ngươi…”

      Mở mắt lần nữa, nàng lại phát mình nằm ở… Trong rừng cây? Nàng hơi mơ hồ xoa xoa mắt, trợn mắt nhắm mắt lúc mới phát phải ảo giác. Choáng váng, rừng cây trước mắt sao lại mang cho nàng cảm giác quen thuộc quá, trong lúc vô thức giơ tay, nàng ngạc nhiên phát mình mặc y phục màu đen. Càng khoa trương hơn là phía sau còn đeo ba lô to, them bản năng nàng sờ sờ mặt, trời đất, lại còn thoa bột màu, chẳng lẽ… Chẳng lẽ nơi này là chiến trường ở kiếp trước của nàng? Nghĩ tới khả năng này, Vũ Nhạc nhanh chóng xoay người, nheo mắt quan sát xung quanh. Năm phút sau, nàng hít hơi lạnh: “Chỗ trước mặt phải là nơi ta hy sinh sao? Trời đất, chẳng lẽ thời gian quay ngược lại? , đúng, ràng vừa rơi vào trong nham thạch nóng chảy mà? Vì sao đột nhiên xuất ở đây? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ đó cũng là ảo ảnh?”

      “Mèo con? Mèo con? Gọi mèo con?” Giọng khẩn cấp vang lên bên tai, Vũ Nhạc giật mình cái, tay nàng chạm tới tai nghe, môi run rẩy, khàn khàn mở miệng: “Tước nhi, Tước nhi, ta là mèo con, nghe thấy trả lời.” “Nhanh chóng rút lui, nhanh chóng rút lui, nhóm lớn có vũ trang về phía ngươi, mau rút lui.” “Mèo con nghe , mèo con nghe .” Tới khi trong tai còn nghe thấy bất kỳ thanh nào nữa, Vũ Nhạc hít sâu: “Đoạn đối thoại giống như đúc, ông trời, đây là ngài muốn lịch sử tái diễn sao? Tước nhi, Ngữ nhi tốt của ta, chẳng lẽ….Ngươi cũng hy sinh rồi?”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 62: Vương gia quá khí phách

      Chương 62: Khúc mắc ở kiếp trước.

      Năm đó, Ngữ nhi vì muốn báo cho mình nhanh chóng rời thoát khỏi bao vây của địch, đội dã chiến biên giới này thực lực hùng hậu tương đương với đặc chiến đối Hắc Miêu các nàng, dây dưa gần nửa tháng. Nghĩ đến những chiến hữu kia chịu đủ thứ hành hạ, nàng quả quyết kéo lựu đạn, dù là chết cũng muốn kéo theo mấy đệm lưng... Khi nàng nghĩ tới lúc bản thân huyết nhục văng tung tóe, trong lòng thầm cầu nguyện: "Ngữ nhi, chiến hữu tốt của ta, tỷ muội tốt, muội nhất định phải sống tiếp, kiên cường sống tiếp...."

      Suy nghĩ bị kéo lại, Vũ Nhạc, đúng, lúc này nàng là Ngưng, trong mắt thêm mấy phần sắc bén, hồi tưởng lại quá trình trưởng thành của mình, khỏi cảm thấy số mạng trêu ngươi!

      Nàng là thành viên đội đặc chiến quốc gia, tốt nghiệp trường quân đội năm 2008, tham gia huấn luyện đặc chiến năm 2009, ngày 1 tháng 7 năm 2009 chính thức gia nhập đội đặc chiến Hắc Miêu, do có biểu xuất sắc năm sau được bổ nhiệm làm đội trưởng đội đặc chiến - Hắc Miêu. Vào năm thứ tư, tháng 5 năm 2013, vinh quang hy sinh khi tuổi tròn hai mươi sáu, rực rỡ như đóa hoa, cứ như vậy tan thành mây khói.

      Nghĩ đến tiếp theo chính mình phải chiến đấu, độ nhiên nàng cảm thấy phiền chán, vuốt vuốt huyệt Thái Dương. Sau đó, nàng điều chỉnh lại tâm trạng, quyết đoán về phía trước, nàng muốn quay đầu lại mặc kệ đây là ảo ảnh hay , có thể làm cho nàng lại trải qua lần đoạn kí ức khắc cốt ghi tâm, nàng cảm kích...

      Bỗng nhiên, nàng dừng lại, hình như nhớ ra cái gì, quả quyết cầm lấy tai nghe, giọng : "Tước nhi Tước nhi, mèo con gọi tước nhi, nghe được trả lời..." Nhắc lại nhiều lần, trong mắt Ngưng che lên tầng sương mù, Nghĩ nhi, chẳng lẽ năm đó muội cũng ...

      Nàng dám nghĩ tới, cũng muốn nghĩ, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng dám khẳng định nữ nhân nhìn thấy hôm đó, chính là Ngữ nhi sai, nhưng vì cái gì, tại sao nàng và nàng ta lại quen biết nhau chứ?

      "Thình thịch" "Bùm", mấy tiếng súng vang lên, cắt đứt suy nghĩ của nàng, khóe miệng Ngưng khẽ cười lạnh: "Nên tới đây, muốn tới, phải ?"

      ...

      "Chủ nhân, cứu cứu ta, chủ nhân, cứu cứu ta..." "Ai thế? Ai kêu thế?" Vũ Nhạc mở mắt, mạnh mẽ bừng tỉnh, mê mang quan sát cảnh vật xung quanh, nơi này là chỗ nào? Vì sao tối đen nhìn thấy cái gì? Chẳng lẽ, mình lại tiến vào kí ức của người khác rồi?

      "Chủ nhân, cứu ta, ta là Khả nhi, chủ nhân..." Tiếng kêu cứu ầm ĩ ngày càng ràng, cuối cùng Vũ Nhạc thể ngồi yên, nàng đứng bật dậy, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía: "Khả nhi? Ngươi là Bối Khả? Ngươi ở chỗ nào?"

      "Chủ nhân, ta ở trong này.." "Khặc khặc khặc, con người ngu ngốc, chớ có giãy giụa, ngươi cho rằng chỉ bằng con người có linh lực kia, là có thể cứu ngươi từ trong tay bổn đại gia sao? Qủa là hão huyền..." Vừa dứt lời, sương mù dần tan , con quái thú to lớn xuất trước mặt Vũ Nhạc. Bộ dạng nó xấu xí kinh khủng làm cho nàng nhìn ra nó là loài gì, nhưng ở trước miệng đầy máu của nó là Bối Khả mặc y phục màu lam, bộ dáng khổ sở bị treo cây, linh lực bị khóa lại, thể sử dụng thực lực. Trước mặt con quái thú khổng lồ này, họ giống như con kiến, tùy tiện cũng có thể bị giẫm chết.

      "Chủ nhân, cứu ta, mau cứu cứu ta.." Bối Khả giãy dụa, chân mày Vũ Nhạc đột nhiên chau lại, trong mắt xẹt qua tia tối tăm. bình thường, rất bình thường, người trước mắt là Bối Khả sai, nhưng vì sao nàng cảm giác nơi này hình như có chút đúng?

      Mặc dù họ vừa mới quen nhau, nhưng Bối Khả tạo cho nàng cảm giác tuyệt đối tiếc chữ như vàng, kiểu người như thế rất ít khi nhờ nàng giúp đỡ, mặc dù mở miệng cũng giống như vậy chứ? Nàng ta là thuộc hạ của nàng, phải nên : "Chủ nhân, mau, cần lo cho ta..." sao? Vì sao tình huống bây giờ, hình như giống, biết gặp nguy hiểm còn muốn chủ nhân mình tới cứu, đây tuyệt đối phải chuyện các nàng làm, cái này chứng minh điều gì? Chứng minh tất cả đều là ảo giác...
      Last edited by a moderator: 6/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 063: Quyết đoán giết chết

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Vũ Nhạc cười ma mãnh, ngước mắt lên nhìn: “Khả nhi, ngươi phải chịu đựng nha, ta tới cứu ngươi…” Quái vật nhìn vẻ mặt Vũ Nhạc có vẻ khẩn trương cầm đoản kiếm, động tác nhanh chóng xoay người về phía trước, nó khinh bỉ nhìn nàng, chằm chằm nhìn bóng dáng nhắn trong rừng nhảy qua: “Con người ngu xuẩn…” Vừa dứt lời, chưởng lớn màu xanh sắc bén rít gió bay qua, hướng thẳng tới Vũ Nhạc. Đôi mắt nàng bất động thanh sắc lên chút giảo hoạt, rồi nháy mắt nàng đổi phương hướng, nhờ vào chưởng lực này, Vũ Nhạc cười cười về phía “Bối Khả”. “Bối Khả” thấy Vũ Nhạc mạo hiểm tính mạng tiến đến giải cứu mình, vẻ mặt cảm kích nhìn nàng: “Chủ nhân, ngài tới cứu Khả nhi, ngài tới sao?”

      “Đúng vậy, ta đến đây, ta đến… Đưa tiễn ngươi!” Nàng vừa dứt lời, bóng dáng màu tím phút chốc tới gần “Bối Khả”, hàn quang của đoản kiếm lóe lên, đâm thẳng vào tim “Bối Khả”, động tác liền mạch dứt khoát, chút ra vẻ mềm mại. Mắt “Bối Khả” mở trừng, thể tin nhìn nàng: “Chủ nhân, ngài…Sao ngài giết ta? Ta là thuộc hạ của ngài, là thuộc hạ trung thành nhất của ngài! Sao ngài có thể, sao có thể?”

      Mắt Vũ Nhạc lên vẻ lạnh lẽo, cười nhạo : “Trung thành? Trung thành thực thể tùy tiện ra là được, trung thành của ngươi để lại cho tên súc sinh này ! Bổn tiểu thư có phúc phận này…” Sau đó, nàng nghiến răng, rút kiếm ra, máu đỏ như trụ nước phun ra. Vũ Nhạc bình tĩnh, cũng quay đầu lại tiếp. Bộ mặt của quái thú phía sau như gặp quỷ, khó chịu như nuốt phải phân, chỉ vào Vũ Nhạc tức giận mắng: “Ngươi… Qủa nhiên là lòng dạ rắn rết, thậm chí đồng đội của mình cũng bỏ qua…”

      “Trò chơi này nên kết thúc chứ? Hả?” Vũ Nhạc quay đầu, chỉ đứng lẳng lặng nhìn về phía xa, híp mắt, khóe miệng cười lạnh: “Cái gọi là Tử Vong Chi Cảnh, là khảo nghiệm giữa năm người chúng ta có hay quan tâm lẫn nhau, nếu như quan tâm đối phương nghĩ đến hy sinh bản thân tìm mắt trận. Kết quả, chúng ta thắng lợi, thắng do đoàn kết, thắng ở việc tin tưởng lẫn nhau. Cái gọi là Băng Linh trận, bên là khảo nghiệm khả năng chịu đựng quả người dự thi, mặt khác khảo nghiệm trình độ dùng người của . Về điểm này, đương nhiên ta thắng lợi, hơn nữa ta tin tưởng bọn họ cũng thắng lợi. Cái gọi là mê luân trận, là khảo nghiệm người dự thi có hay muốn thánh thức chính mình tiến vào học viện Thánh Đức; mặt khác đồng thời cũng ngừng nhắc nhở mình, mọi việc thể nhìn bề ngoài, nhất định phải luôn cảnh giác.

      Thánh Đức dựa vào việc đoàn kết chinh phục thiên hạ, mỗi đệ tử đều do dự đưa phía sau lưng mình giao phó cho đồng đội, loại tín nhiệm này là phát ra từ nội tâm, là đến từ sâu trong linh hồn, cũng được tạo thành do tình cảm hữu nghị ở phía trước…Những điều đó ta đều hiểu, chỉ có điều , là vì sao ngươi muốn ta ôn lại thảm cảnh hy sinh ở kiếp trước? Là các ngươi nghĩ có thể ngược ta? quen nhìn thấy bổn tiểu thư vượt qua dễ dàng? Phải ?”

      “Ha ha, tiểu nữ oa, quả nhiên lợi hại, ngươi là người đầu tiên phá tan tất cả chướng ngại vật, mặc dù ngươi có linh lực nhưng bất luận là về phương diện gì, ngươi đều có tư cách là học viên Thánh Đức. Đứa , hoan nghênh ngươi đến nữ học viện Thánh Đức, trở thành học viên mới của khóa học này.” giọng ấm áp vang lên từ tầng mây, Vũ Nhạc hơi híp mắt lại, làm cách nào cũng cảm thấy nơi phát ra thanh, lúc mắt nàng còn mê mang, giọng vang lên lần nữa: “Bé ngoan, ngươi quên phá mắt trận, ha ha…”

      “Mẹ nó, còn phải phá sao?” Vũ Nhạc do dự lấy ra viên bộc phá từ trong Linh Giới, vừa dùng chút lực bị giọng thất kinh cắt ngang: “Đứa , đứa , mau dừng lại, mau dừng lại, thể làm thế được, được, đây chính là bộc phá đó, uy lực của nó ta lĩnh giáo lần, muốn lĩnh giáo lần hai. Ngươi thu hồi lại , ta lập tức mang ngươi ra…” Giọng vừa phát ra, ánh sáng trắng xuyên thấu tầng mây, chiếu thẳng vào người Vũ Nhạc, nàng còn chưa kịp phản ứng bị lực hút khổng lồ kéo vào gian, ngay sau đó… gian từ từ bình ổn, tất cả khôi phục nguyên dạng, biết lần tới mở mắt là chỗ nào đây? Để cho chúng ta cùng chờ mong

      (Tiểutam: Bắt đầu từ chương sau, các chương rất dài, vì thế mình chia thành nhiều phần, mỗi ngày đăng 2 phần nhé.)

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 064: Học viên mới

      *Chương 064.1:

      “Đứa ? Ngươi sao chứ?” giọng dễ nghe vang lên bên tai Vũ Nhạc, bị lực hút khổng lồ làm cho choáng váng đầu, Vũ Nhạc nhịn được nheo mắt lại, rất muốn thấy ai chuyện. Nhưng mở mắt mấy lần, vẫn mơ hồ như cũ, sau lúc lâu mới thấy trước mặt thiếu nữ mặc y phục lụa mỏng thanh nhã, nhịn được nhíu mày hỏi: “Ngươi là ai?” Thiếu nữ áo tím vừa định trả lời, liền bị giọng quen thuộc cắt ngang: “Tiểu nha đầu, nhanh quên mất chúng ta như vậy?”

      Vũ Nhạc vừa nghe nàng , khẽ nhíu mày nhìn về phía người tóc trắng như tuyết vô cùng xinh đẹp đứng sau lưng thiếu nữ áo tím, nữ nhân sáng ngời lấp lánh: “Chính ngài mang ta tới đây?”

      “Vũ Nhạc, vị này chính là Vân Linh, viện trưởng của học viện Thánh Đức chúng ta.” Thiếu nữ bên cạnh cười cười nhìn Vũ Nhạc, nữ tử áo tím mỉm cười giải thích cho nàng.

      Viện trưởng? Hóa ra nàng chính là thiên tài viện trưởng của học viện? Nghĩ đến những khảo nghiệm phía trước, cảm giác kính nể tự nhiên sinh ra, nàng chậm rãi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh thất lễ : “Vân viện trưởng, xin thứ cho Vũ Nhạc vừa rồi hiểu chuyện. ra, ngài cũng thể trách ta, ai bảo những trận pháp kia của ngài quá cao minh, làm cho người khác phát điên chứ?”

      “Ha ha ha… Đứa này, thú vị, có điều, nếu chúng ta làm như vậy làm thế nào mới hiểu biết về các ngươi chứ? Cũng may trong số các ngươi vẫn có ít nhân tài. Có điều, bản thân ta rất có hứng thú với viên bộc phá hoàn kia của ngươi, biết ngươi có thể chỉ giáo cho ta ?” Vân Linh nhìn ánh mắt trong sáng của Vũ Nhạc, trong mắt tràn đầy chờ mong và tán thưởng.

      Mà nữ tử thanh nhã đứng bên cạnh, huyệt thái dương nhịn được nhảy lên: “ hổ là Viện trưởng đại nhân đối với chuyện mới mẻ cổ quái luôn có hứng thú. Trong khảo nghiệm, Vũ Nhạc lộ ra chút tài năng như vậy làm cho Viện trưởng lâu bước ra khỏi cấm địa vô cùng hưng phấn, hưng phấn vì đại lục có nhân tài mới, đáng tiếc mầm cây tốt như vậy lại có linh lực? Vì để có thể tìm được Vũ Nhạc đầu tiên, thậm chí người còn cúi mình như vậy, vẻ mặt kính dưới của viện trưởng bao năm rồi họ chưa từng thấy qua?”

      Vũ Nhạc nghe nàng , cười khẽ tiếng, nhìn về phía Vân viện trưởng: “Viện trưởng, ngài đùa rồi, làm sao vãn bối dám chỉ giáo ngài đây? Mấy thứ này có thể làm được, có điều…Những cái này chỉ là vật thí nghiệm, còn nhiều thiếu sót, bằng…Chờ ta nghiên cứu ra loại bộc phá mới hơn, cùng viện trưởng kiểm tra thử hiệu quả?”

      “Được được được…Ta chờ tin tốt của ngươi.” nghĩ vật thí nghiệm lại có uy lực lớn như vậy, thứ này nếu làm ra số lượng lớn, quá đáng sợ. Đứa này đủ thận trọng, năng lực đương nhiên thể khinh thưởng. Vì thế, cố kiềm chế cảm giác nông nóng, Vân Linh cũng miễn cưỡng nàng: “Được rồi, nếu ta đạt được mục đích, còn lý do ở lại nữa, còn những cái khác, giao cho các ngươi.” Nàng dứt lời, nhìn về phía bảy nữ tử đẹp như hoa y phục màu đỏ, cam, vàng, xanh lá, xanh lam, chàm, tím, “Dạ, xin tuân theo phân phó của Viện trưởng đại nhân!” Bảy vị mỹ nhân tao nhã cúi người, Vân Linh gật đầu biến mất trong khí.

      Lúc này Vũ Nhạc mới quan sát kỹ bảy vị thiếu nữ trước mắt mình, các nàng tuy rằng mặc y phục kiểu cách giống nhau, nhưng mỗi người lại có nét đẹp riêng, hoặc thanh nhã, hoặc đáng , hoặc kiêu ngạo, hoặc xinh đẹp…, đủ loại kiểu dáng mê người, trong thời gian ngắn làm nàng choáng váng mặt mày.

      “Khởi bẩm Tử y Các chủ, thiếu chủ của Tứ đại gia tộc lánh đời ra…” Đúng lúc này, nữ tử xinh đẹp mặc y phục màu đen tới, cung kính bẩm báo với thiếu nữ y phục màu tím.

      “Sao? Nhanh vậy ư? Vũ Nhạc, mấy bằng hữu này của ngươi tồi đâu!” Tử Y Các chủ vuốt cằm, gật đầu tán thưởng, lần này trong đám học viên mới có mấy mầm non tốt, nếu bồi dưỡng đúng cách tương lại thành người tài.


      *Chương 064.2:

      “Đó là đương nhiên.” Vũ Nhạc đối với năng lực của bốn người Cung Tuyết đều rất coi trọng. Trước mắt để nàng lo lắng, là người vẫn chưa xuất , Ngư nhi, nha đầu này, biết ở chỗ nào? Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thỉnh thoảng có người ra khỏi trận pháp, thảo nguyên, người càng ngày càng có nhiều, lại hề thấy bóng dáng Mộc Ngư. Vũ Nhạc tuy mặt biểu gì, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ.

      Cung Tuyết thận trọng nhìn Vũ Nhạc nhíu chân mày, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người sao chứ? Người chờ ai sao?” Từ lúc mấy người khôi phục thể lực, Vũ Nhạc cầu họ xưng hô bằng tên, nhưng bốn người họ cố chấp chịu kêu tên, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận cách gọi tiểu thư.

      “Ừ, tỷ muội của ta còn chưa ra.” Mắt đẹp xẹt qua tia lo lắng, thấy thế, Cung Tuyết mỉm cười: “Tiểu thư yên tâm , nàng nhất định ra.”

      Vũ Nhạc cười gượng cái, mặc dù Ngư nhi ở chung với nàng thời gian dài, nhưng trung thành của nàng ấy làm nàng cảm động, đứa mười hai tuổi, đến tột cùng là sức mạnh nào thúc giục khiến nàng bước vào Luyện Ngục của Nhạc gia? Chỉ bởi ân cứu mạng của mẫu thân sao? Nàng chưa từng nghĩ như thế, nàng tin tưởng, giữa họ sớm là người thân dựa vào lẫn nhau…

      “Tiểu thư, người đừng quá lo lắng, ta nghĩ, nữ nhân người , ra rồi, này, có phải vị kia hay ?” Mia ngọt ngào mê người chỉ vào nữ hài tử vừa ra khỏi mắt trận lo lắng nhìn ngó xung quanh.

      Vũ Nhạc nâng mắt lên nhìn, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, nàng cười hài lòng: “Ngư nhi của ta, rốt cuộc muội xuất .”

      “Tiểu thư…” Mộc Ngư nhìn thấy bóng dáng tuyệt mĩ trong đám người kích động suýt chút nữa nhảy lên, nàng kéo kéo đùi phải bị thương, vẻ mặt hưng phấn vẫy vẫy tay về phía Vũ Nhạc. Vũ Nhạc vừa mới cười lên nhìn thấy nàng khập khiễng về phía mình, trong đáy mắt Vũ Nhạc ngưng tụ tầng sương mù, nhảy lên cái, đứng bên cạnh Mộc Ngư, nhíu mày: “Sao lại cẩn thận như vậy?”

      “Tiểu thư, việc gì, chỉ là bị thương ngoài da, có thể nhìn thấy tiểu thư, muội rất vui!” Mặc dù nàng so với Vũ Nhạc lớn hơn hai tuổi, nhưng nụ cười trong sáng kia lại làm người ta nghĩ nàng vẫn chỉ là đứa bé.

      “Được rồi, nhanh ngồi xuống, ta băng bó cho muội.” Hai năm qua ở trong Linh Giới học tập hiệu quả nhất là y thuật, bởi vì chỉ có y thuật mới cần linh lực.

      Đám người Mia nhìn Vũ Nhạc chân tay nhanh nhẹn lau vết thương, băng bó, bôi thuốc, khỏi cảm thấy cuộc sống trước kia của họ, hình như quay lại rồi.

      “Ôi, mặt trời xuống núi rồi, nhìn tình huống tại cũng ít người có thể ra.” Qủa Nhiễm ngẩng đầu nhìn sắc trời, có chút tiếc hận lắc đầu.

      “Đừng nóng nảy, còn thời gian canh giờ nữa, nếu lúc này còn lạc ở bên trong ra sợ là bị loại tư cách.” Đây chính là cạnh tranh khốc liệt, từ vạn người chọn ra 500 người, quá khó khăn, nhìn tình huống trước mắt biết có thể chọn ra 500 người nữa.

      “Những nữ nhân mặc mấy loại y phục kia có lai lịch gì thế?” Mộc Ngư tới, thấy ít người bẩm báo với họ.

      “Các nàng là bảy Các chủ của học viện Thánh Đức, nghe bảy vị này phân biệt thứ tự theo màu sắc cầu vồng, trong đó màu đỏ là yếu nhất, màu tím mạnh nhất. Còn vị nữ tử áo tím thanh nhã kia là thủ lĩnh của các nàng. Các nàng cũng là người huấn luyện tương lai của chúng ta, đừng xem thường thực lực của họ, ngay cả Hồng y Các chủ yếu nhất cũng đạt tới cảnh giới Tử Hoàng, cho nên, mọi người phải cố gắng!” Lời Vũ Nhạc khiến mấy người kia trong mắt đầy sùng bái, học viện Thánh Đức này, quả nhiên là danh bất hư truyền.

      canh giờ trôi qua, hồng y nữ tử nhìn trời chút, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối, chậm rãi cầm còi huýt trong tay để lên miệng thổi lên. Trong khoảnh khắc, thảo nguyên yên lặng như tờ, tiếng còi này ràng cho các nàng biết, cuộc tuyển chọn kết thúc.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 064.3:

      “Bắt đầu từ bây giờ, những người ra bị hủy bỏ tư cách. Bốn trăm học viên tạm thời ở đây nghe lệnh, năm mươi người đội, tập hợp!” Giọng của hồng y nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, mấy người Vũ Nhạc nhìn nhau, chậm rãi về phía đội hình. Tiếp theo, sợ mới chính là bắt đầu thực .

      …Cầu xin ngài, để cho ta qua , ta chỉ chậm vài phút mà thôi, cầu xin ngài.” Ngay lúc tiếng còi kia thổi lên, từ mắt trận ra vài nữ tử, các nàng đẫm lệ nhìn đám nữ nhân mặc đồ đen, khổ sở khẩn cầu, nhưng chỉ nghe thấy cự tuyệt chút lưu tình: “ xin lỗi, tiếng còi vang lên, các ngươi… bị tước đoạt tư cách.” Căn bản thể thương lượng được, đây là tàn khốc, ai cũng thể phá hư quy củ này.

      …” Vô số tiếng kêu rên vang vọng thảo nguyên. Các học viên đứng ở phía trước cách đó xa, trừ bỏ cảm giác may mắn, chỉ có ánh nhìn lạnh lùng, tại đại lục này, thực lực vĩnh viễn chi phối tất cả.

      Lúc mọi người suy nghĩ, giọng mềm mại đáng vang lên bên tai: “Hoan nghênh các ngươi, người mới đáng ! Để ta đoán chút, bây giờ các ngươi nghĩ mình may mắn ra khỏi mắt trận? Ha ha, bây giờ ta chính xác cho các ngươi biết, sau đây khảo nghiệm mới thực bắt đầu. 400 người các ngươi, chúng ta chỉ giữ lại 70 người, cho nên các thiếu nữ, phải cố gắng nhé!”

      Lời nàng vừa xong, trong đám người vang lên tiếng hít lạnh, tưởng rằng họ qua cửa, lại nghĩ rằng khảo nghiệm khó khăn hơn còn ở phía sau. Mới chỉ hưng phấn chút, nên căn bản nghe thấy người ta dạo đầu “Học viên tạm thời”, ha ha, phải bọn họ chính là học viên tạm thời sao? là châm chọc quá lớn, bảy mươi người, cái mục tiêu này, phải khắc nghiệt bình thường!

      Đứng cùng đám người Vũ Nhạc, lúc này cũng nheo mắt quan sát những nữ nhân trước mắt, thiếu nữ mặc y phục màu cam ôm lấy vóc người hoàn mỹ, môi đỏ thắm nhếch lên, mắt đẹp lên chút lạnh lẽo. Qủa nhiên những Các chủ này có vị nào là đèn cạn dầu.

      “Rất tốt, trước tiên các ngươi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, khảo hạch chính thức bắt đầu! À, đúng rồi, tự giới thiệu bản thân chút. Ta là Cam y Các chủ Thanh Nhạc. Sáu vị bên kia y phục màu sắc khác nhau theo thứ tự là Hồng y Các chủ Hồng Loan, Vàng y Các chủ Lê Hương, Thanh y Các chủ Thanh Trúc, Lam y Các chủ Điệp Nhã, Chàm y Các chủ Lê Mạn, Tử y Các chủ Tử Luyến. Sau này chúng ta trở thành sư phụ của các người.” Nàng dứt lời, đưa tay vỗ vỗ, khóe miệng cười lên quyến rũ, lạnh nhạt nhìn những nữ nhân bị các hộ pháp dẫn .

      “Ngươi vẫn ra tay sao?” Giọng giễu cợt vui mừng vang lên sau lưng Thanh Nhạc, nàng chỉ hơi sững sờ, ngay sau đó lạnh nhạt nhìn về phía trước, khóe môi cong lên: “Họ vẫn chỉ là đứa , chẳng lẽ ngươi thấy rất nhiều người bị thương sao? Cho các nàng nghỉ ngơi đêm, vẫn là cần thiết!”

      “Nơi này cũng phải chỗ thu nhận, tốt nhất là ngươi nên ràng thân phận mình là gì!” Ngay sau đó, bóng dáng màu xanh xuất phía sau Thanh Nhạc, khuôn mặt nàng thanh thú, sắc mặt trong sáng nhưng lạnh lùng, giống như Thanh Trúc ngạo nghễ đứng thẳng, nhất thời làm Thanh Nhạc cảm thấy áp lực vô hình: “Trúc nhi, ngươi cần gì phải ra tay?”

      Thanh Trúc thoáng nhìn sang nàng, ánh mắt trầm xuống: “Ra tay? Nếu những khổ cực này chịu được, vậy mấy năm kế tiếp họ sống nổi hay hả? Chúng ta muốn phải là thiên kim tiểu thư, mà là muốn thực lực tương xứng với danh phận của các nàng, ngươi quá thiện lương rồi!”

      “Được rồi, cần nữa. Thanh Trúc, tối nay tạm thời cho các nàng nghỉ ngơi chút , tương lai còn nhiều thời gian hành hạ họ. Ngươi cũng cần nóng lòng quá, được rồi, mọi người giải tán !” Tử Luyến thanh nhã xuất chậm rãi tới, vỗ bả vai Thanh Trúc, dịu dàng .

      Thanh Trúc hừ lạnh, quay đầu luôn. Thanh Nhạc nhìn bóng lưng của nàng, bất đắc dĩ lắc đầu. “Muội đừng quá để ý, nàng ta chính là như vậy, nhìn được nhất là những đứa bé kia sống tốt, ra ta cũng đồng ý với các làm của muội. Dù sao họ cũng vừa mới tới, nếu lần đầu tiên dọa họ sợ sau này chơi đùa vui rồi!” Tử Luyến cong khóe môi, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Nhạc, Thanh Nhạc cảm kích nhìn nàng, nhàng rời .

      Lê Mạn, Điệp Nhã, Hồng Loan, Lê Hương cũng gật đầu với Tử Luyến, rời tại chỗ. Lúc này, thảo nguyên chỉ còn lại mấy nữ tử ở mắt trận, Tử Luyến đáng tiếc lắc đầu, quay đầu với hộ pháp bên cạnh: “Giải trừ trận pháp, người bị đào thải…Cũng đưa về , cho các nàng biết cần tức giận, năm nay được còn có năm sau!” “Dạ, Các chủ!” Hộ pháp áo đen mặt đổi lĩnh mệnh rời , tay ngọc của Tử Luyến vung lên, biến mất tại chỗ.

      lúc lâu sau, đám người Vũ Nhạc chính thức tới học viện Thánh Đức, ngước mắt lên nhìn từng tòa nhà đều có phong cách riêng, nhịn được cao hứng, nghĩ rằng ở đại lục này lại có kiến trúc đại như vậy. Điều này ngoài dự kiến của nàng, xem ra Thánh Đức này quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long, đều là rồng thấy đầu thấy đuôi.

      “Ôi, đẹp quá nha, hổ là Thánh Đức, lại có thể tạo ra ngôi nhà xinh đẹp như vậy.”

      “Đúng vậy đúng vậy, nếu chúng ta có thể ở lại bên trong tốt!”

      “Vì sao kiểu nhà này chúng ta chưa từng nhìn thấy trước đây vậy?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :