1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 52: Thực ra là ai

      “Đừng hòng mơ tưởng.” “Đúng là, chúng ta là người ngươi có khả năng có được hay sao?” Vũ Nhạc còn chưa kịp mở miệng, hai giọng trước sau hẹn mà cùng rống to về phía Qủa Nhiễm, đáng chết, bọn họ là Linh thú, Linh thú, biết chưa?
      “Ta thấy sao cả, chỉ cần ngươi có thể chỉnh đốn bọn là được.” Vũ Nhi cũng thèm ngẩng mặt lên, tiếp tục ăn mỳ, thản nhiên mở miệng, hai tiểu quỷ này, rất ồn ào, nên để bọn chúng biến mất, biến mất…

      “Ách…Ta nghĩ hay là thôi !” Nhìn thấy hai tiểu tử kia hẹn mà cùng ngẩng đầu quăng tới ánh mắt cảnh cáo, mỗ nữ thức thời nuốt nước miếng, mấy tên tiểu tử này nhìn có vẻ dễ chọc chút nào, tốt nhất là nàng thôi !

      Vũ Nhạc trừng mắt tức giận nhìn hai tiểu hài nhi, liếc mắt cái: “Nhanh ăn , nếu ăn chúng ta .” Tiểu Giới và Lạp Lạp vừa nghe Vũ Nhạc , ai oán trừng mắt nhìn nàng, uất ức bắt đầu ăn mỳ, bộ dạng giống như chịu rất nhiều uất ức. Vũ Nhạc lập tức quay đầu thèm nhìn, lúc này nàng mới phát ra chẳng biết từ lúc nào bà chủ đứng ngay sau lưng mình, bộ dáng vui mừng nhìn bọn tiểu tử trước mắt. Vũ Nhạc cau mày nhìn bà: “Bà chủ, bà sao thế? Có vấn đề gì sao?” “Cháu…Đây là Thú Sủng của cháu?” Bà chủ gắt gao cầm khăn lau tay nắm chặt lại, trời ơi, Thú Sủng đó, con trai của mình tìm bao lâu vẫn chưa được, nữ tử này vậy mà có được hai con, chỉ tiếc con hóa hình thành người.

      “Ngươi câm miệng, bổn đại gia là Linh Thú, nha, phải thú sủng, thú sủng là cấp thấp giá rẻ, bổn đại gia là chí cao vô thượng, há có thể để con người nho như ngươi bêu xấu?” Lạp Lạp khó chịu để bát xuống, móng vuốt trắng như tuyết chỉ vào bà chủ, bộ dạng rất tức giận.

      “Ách…Thú sủng và Linh thú phải giống nhau sao?” Bà chủ bị Lạp Lạp làm cho khiếp sợ, nuốt nước miếng, khó khăn trả lời.

      “Ngươi…Chết tiệt, thú sủng và Linh thú sao có thể giống nhau? Ai cho các ngươi biết là giống nhau? Bổn đại gia giết !” xong, nó trực tiếp nhảy lên bàn, bộ dạng muốn làm loạn trận.

      “Câm miệng, Lạp Lạp, ngươi rất lễ phép, hai người các ngươi, trở về hết .” Mặt Vũ Nhạc mang vẻ khó chịu trừng mắt nhìn hai người. hồ ly nhẫn thần ai oán nhìn Vũ Nhạc, muốn giải thích cái gì, lại bị ánh mắt sắc bén của nàng hạ xuống, cả hai ngậm miệng, ánh sáng tím và trắng lóe lên, biến mất tại chỗ.

      Vũ Nhạc hơi đau đầu, ấn ấn vào huyệt Thái Dương, ngượng ngùng nhìn về phía bà chủ già: “ xin lỗi, quấy nhiễu bà. Đây là tiền mặt, xin bà bà vui lòng nhận cho.” xong, nàng đưa tận tay bà chủ thẻ vàng, rồi kéo Qủa Nhiễm ngồi bên xem náo nhiệt, sải bước . Bà chủ chỉ ngây ngốc nhận lấy, khi nhìn tới là thẻ vàng cả kinh, tim gan loạn chiến, vội vàng kêu lên: “ nương, ngài cho nhiều quá…” Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm sớm xa, bà chủ giống như nằm mơ, cắn cắn thẻ vàng: “Trời ơi, chuyện này… là thẻ vàng? Lão già, lão già, mau ra đây, ta nhận được thẻ vàng…”

      “Ngươi nhìn ta làm gì?” Vũ Nhạc khó chịu quay đầu, nhìn trước mặt nữ nhân mạnh mẽ nhìn nàng: “Đến đây lâu như vậy, chưa hỏi tên ngươi đâu? Ta cảm thấy hình như ngươi tầm thường, giống như tuổi của chúng ta. Ngươi lại có cả Linh Thú, người có được lại càng ít, huống chi Thú sủng mà ngươi có phải bình thường. Còn có tiểu nữ nhi kia, tuy rằng nàng phải Linh Thú, nhưng toàn thân nàng lại phát ra linh khí, làm cho ta ngồi bên vô thức hấp thụ. Thế nhưng hai tiểu tử kia, ngươi lại thèm để ý, ngươi…. ra là ai?”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 053: Hâm mộ chút

      Nghe xong lời Quả Nhiễm , Vũ Nhạc nhịn được cười khẽ, nhíu mày về phía nàng ta, cười lạnh: “Ta là ai? Tại sao ngươi ngươi là ai? Đạp tuyết Phi Yến của ngươi so với Hãn Huyết Bảo Mã của ta còn trân quý hơn, thập thấp Hãn Huyết cũng so được với Đạp Tuyết của ngươi…Hơn nữa, chỉ có điều này, nếu như ta nhìn lầm, thứ màu đỏ tay ngươi kia là vòng Lưu Ly, theo truyền thuyết bốn đại gia tộc lánh đời Qủa gia tộc, nó tượng trưng cho thân phận thiếu chủ. Đừng chỉ nhìn đó là vòng Lưu Ly, nó được luyện chế từ máu tươi của Gia chủ gia tộc, mỗi Gia chủ, người nào tu luyện tới cảnh giới cao nhất? Máu tươi của họ, chính là linh vật cực kỳ trân quý, huống chi lại dùng máu tươi luyện chế thành vòng tay? Đeo nó chẳng những có thể cường thân kiện thể, còn có thể tránh né độc được, hấp thu linh khí, vật tốt như vậy, làm sao ngươi có thể chịu đưa cho Tiểu Giới xem chứ?”

      “Ồ, nhìn ra, ngươi hiểu biết ít.” Nghe thấy Vũ Nhạc ra công dụng chức năng của vòng Lưu Ly sót chữ, khiếp sợ đó là giả. Nữ tử này, để nàng thể bội phục, cũng thể thích, tính cách này của nàng ta, ra lại rất hợp với nàng.

      “Quá khen, ra ngay từ lúc ban đầu ngươi nhận ra Tiểu Giới bình thường, đúng ? Bằng , làm sao ngươi có thể yên tâm can đảm để cho nó chạm vào vòng tay của ngươi?” Vũ Nhạc lại nhíu mày, vì sao Tiểu Giới lại thăm dò mạch đập của nàng ta, thôi tạm thời tới, ra nữ nhân này tính cách ngay thẳng, hào phóng, làm cho nàng rất có hứng thú.

      “Bị ngươi thấy rồi? Ôi chao, thú vị gì cả, vốn định ra vẻ thần bí với ngươi chút, nghĩ tới năng lực của ngươi thể so sánh với người bình thường nha? Nhưng bổn tiểu thư tin ngươi có bản lãnh đọc nhiều kinh thư như vậy, , rốt cuộc ngươi là ai?” Qủa Nhiễm lời thừa, gọn gàng dứt khoát hỏi thân thế của nàng, có thể trúng cử, tất nhiên thân phận hề tầm thường. Có thể dễ dàng vượt qua hai khảo hạch, thực lực cũng bình thường, nữ nhân này làm cho nàng thấy kích thích!
      “Nhạc gia, Vũ Nhạc.” Vũ Nhạc mỉm cười, thân thiện giơ tay phải ra: “Rất hân hạnh được biết ngươi, Quả Nhiễm, phải ?”

      “Vũ Nhạc? Ngươi ngươi chính là đại tiểu thư của Nhạc gia, nổi danh quần áo lụa là, Vũ Nhạc?” Quả Nhiễm vừa nghe thân phận của nàng lập tức hỏi lại: “Ngươi đùa ta đúng ? Làm sao ngươi có thể là Vũ Nhạc? Tin đồn, tin đồn nàng ta biết chữ, tốt nghe dạy dỗ, hơn nữa cuối cùng còn…Ngươi là phế vật có linh lực? Chẳng lẽ…Chẳng lẽ tất cả đều là ngụy trang?”

      Vũ Nhạc nhún vai: “Phế vật là .”

      Quả Nhiễm nhìn bộ dáng hề gì của nàng, lòng kính trọng nể phục tự nhiên hình thành, sau đó vỗ mạnh cái lên đầu: “Vậy ngươi tương đối sáng suốt, lão nương leo lên vị trí thiếu chủ này, ngươi biết ta bị bao nhiêu người ám sát ?”

      Vũ Nhạc liếc nàng cái: “Cái thiếu chủ giẻ rách có gì tốt, dù các ngươi có vỡ đầu cũng muốn leo lên?”

      Quả Nhiễm đặt hai tay lên đầu, nhàn nhã bước về phía trước, giọng nhàn tản phát ra: “ năng linh hoạt, nếu lão nương leo lên vị trí thiếu chủ này, làm sao có thể nhận được mật hàm của Thánh Đức?”

      “Thánh Đức này tốt như vậy?” Vũ Nhạc nghe vậy, kinh ngạc thoáng qua trong mắt, trách được ca ca mình quăng tới ánh mắt thương hại, ra, Thánh Đức này tầm thường?

      “Vừa nhìn bộ dáng của ngươi cũng biết là ngươi hiểu được nhiều. Này này, dù sao hai ca ca ngươi đều là thiên tài của học viện Bá Quyền, cũng cho ngươi biết nguyên nhân bên trong rất kịch liệt? Ngươi… Đúng rồi, phải ngươi có linh lực sao? Làm sao có thể qua được hai cửa trước?”

      “Nếu ta là do vận số, ngươi tin sao? Vũ Nhạc hơi cong môi, ra vẫn chỉ là do số mệnh, nếu chỉ bằng thân thể phế vật này, làm sao có thể bình an vượt qua?

      “Ta đây có thể hâm mộ chút ?” Quả Nhiễm sau hồi có chút chịu nổi đả kích, giật giật khóe miệng: “Nếu ngươi lời gian dối, chắc chắn xuất ở đây, cho nên, ta tin lời ngươi , lời dễ nghe…Ngươi có linh lực, muốn vào học viện làm gì?” Lời này hỏi có chút đường đột, nhưng với tính khí của nàng, Quả Nhiễm cũng quanh co lòng vòng, đây phải là cách làm việc của nàng.
      Last edited by a moderator: 3/12/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 054: Rảnh rỗi đến phát hoảng

      “Ta có thể , là do ta rảnh rỗi đến nỗi bị khùng, cộng thêm bị cha ép tới được ?” Vũ Nhạc sờ sờ mũi, giọng có chút buồn bã, vừa nghĩ tới cha của mình, nhịn được oán trách.

      “Phốc… ngờ Gia chủ Nhạc gia thú vị như vậy.” Qủa Nhiễm nhịn được che miệng cười, trong lòng hâm mộ với Vũ Nhạc xuất phát từ nội tâm rồi. Nghĩ tới người cha chỉ coi trọng thực kia, nhịn được có chút mất mát nho . Đối với cảm xúc của Qủa Nhiễm, Vũ Nhạc nhìn thấy, vì vậy nàng vội vàng sang chuyện khác: “Chúng ta trở về thôi, còn sớm nữa, ngày mai còn phải lên đường!” “Ừ, cũng được.”

      Khi Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm tới cửa khách điếm đột nhiên cảm thấy khí có chút thích hợp. Hai người nhìn nhau cái, cùng cất bước vào. Lúc này hai người mới chú ý tất cả mọi người đều nhìn về phía chiếc bàn ở chính giữa đại sảnh, áo vàng, áo trắng, áo lam, ba nử tử ngồi ở ba phía, trợn mắt trừng trừng lẫn nhau. Nhưng tay các nàng cũng nhàn rỗi, chúng đoạt lệnh bài ở bàn. Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về phía Qủa Nhiễm hơi hơi đổi sắc mặt: “Sao thế? Biết họ?”

      “Có thế nhận ra sao? Ba người kia là đối thủ mất còn của lão nương, dù hóa thành tro, cũng nhận ra được?”

      Vũ Nhạc hơi run rẩy khóe miệng, thầm cả kinh: “Chẳng lẽ… Các nàng chính là thiếu chủ của ba đại gia tộc lánh đời?” tới tứ đại gia tộc lánh đời mỗi người đều có thực lực, nếu thực đánh hề kém hơn so với bất kỳ thế lực hạng nhất nào của họ. Nếu tứ đại thế lực này kết hợp làm , thực lực vô cùng đáng sợ, đơn giản vì bọn họ nhà là gia tộc thần y, gia tộc thần đánh bài, gia tộc tiên tri, gia tộc thần trộm. Mỗi thế lực trong đó khiến người ta kiêng kị, huống chi là tứ đại gia tộc kết hợp sức mạnh? Nghe , mấy trăm năm trước, Gia chủ tứ đại gia tộc này là bốn vị huynh đệ khác họ, sau đó biết tại sao lại trở thành đối thủ mất còn. Sau này kéo dài suốt hàng mấy trăm năm, đặc biệt là thế hệ này, người thừa kế chẳng những đều là con mà còn sinh ra cùng ngày. Đó cũng là nguyên nhân vì sao bốn người các nàng nhìn vừa mắt nhau.

      “Ngươi qua chào hỏi sao?” Vũ Nhạc tò mò đáng giá ba vị nữ nhân tranh giành, sao lại đáng như vậy?

      “Chào cái lông à, ngươi thấy chỗ này đầy ngập khách rồi à? Họ lại tranh nhau bảng hiệu của gian phòng!” Qủa Nhiễm hừ lạnh, kiêu ngạo giống như Khổng tước, lên lầu thèm quay đầu lại, ác độc nghĩ, đám nữ nhân thối, các ngươi cũng có ngày hôm nay?”

      “Qủa Nhiễm? Đáng chết, ngươi cũng ở đây? Mau lăn ra đây cho bổn tiểu thư!” Vũ Nhạc còn chưa lên bậc thang, nghe giọng ngọt ngào vang lên sau lưng, vừa mới chuẩn bị quay đầu lại, nàng cảm thấy mùi hoa lê nhàn nhạt ở sau lưng. Ngay sau đó, bóng dáng màu vàng nhạt nhảy cực nhanh lên cầu thang, quét chưởng về phía sau lưng Qủa Nhiễm. Qủa Nhiễm nhún chân chút, nhàng tránh , vẻ mặt tức giận trừng mắt người vừa tới: “Mia, ngươi muốn chết?”

      “Đưa thẻ phòng của ngươi ra đây.” Nữ tử áo vàng có diện mao vô cùng ngọt ngào, nhíu mày, hướng nụ cười về phía Qủa Nhiễm, chỉ có điều theo như Vũ Nhạc thấy, nụ cười của nàng, giống như là sói đội lốt cừu.

      “Đầu ngươi bị kẹp cửa rồi hả? Lão nương đưa thẻ phòng cho ngươi? Đùa gì thế?” Thân hình Qủa Nhiễm chợt lóe lên, tới bên cạnh Vũ Nhạc, nhíu mày nhìn Mia: “Cái đầu đất nhà ngươi, ngươi cứ tranh , thẻ phòng duy nhất, lại có lợi cho hai người kia!” Dứt lời, tầm mắt nàng nhìn về phía nữ tử áo lam và áo trắng vẫn tranh giành.


      Chương 55: Tứ đại Hộ pháp

      Mia thèm để ý, nhíu mày: “ sao cả, ta lấy của ngươi là được rồi.” Vừa dứt lời, khinh công như gió di chuyển tới phía Qủa Nhiễm, Qủa Nhiễm trợn mắt trừng: “Nữ nhân đáng chết, nhìn thấy các ngươi chắc chắn có chuyện tốt, khách điếm nhiều như vậy sao chọn, vì sao lại cố tình chọn nhà này? Chọn nhà này coi như xong , lại cố ý còn gian phòng. Các ngươi, đây là các ngươi cố tình muốn gây khó dễ lão nương sao?”

      Mia cười ngọt ngào: “Như vậy mới thú vị nha!” Vừa dứt lời, chưởng phong ngừng biến hóa, Vũ Nhạc chỉ cảm thấy khí xung quanh trở nên căng thẳng. Nàng đảo mắt nhìn quanh, mới phát biết từ lúc nào trong đại sảnh chỉ còn lại năm người các nàng, mà ngay cả chưởng quầy cũng biết trốn đâu mất rồi. Nàng đột nhiên cảm thấy rất thú vị, mấy người này đánh nhau, chút hứng thú, suy nghĩ chút, chuẩn bị lên lầu.

      Nhưng mà, khi nàng qua chỗ nữ tử áo trắng Cung Tuyết, nữ tử áo lam Bối Khả tranh giành, thân thể hai người đột nhiên cứng đờ, chăm chú nhìn lại, khuôn mặt tuyệt mĩ hẹn mà cùng lên chút khiếp sợ, mắt đẹp cùng nhìn về phía bóng lưng của Vũ Nhac…

      Đứng ở đầu cầu thang, Mia và Qủa Nhiễm hình như cũng nhận ra bất thường, vừa lúc Vũ Nhạc tới bên người các nàng. Mia đột nhiên buông tay, Qủa Nhiễm cả kinh, nhanh chóng nhảy sang bên, vừa mới định chửi ầm lên phát mặt ba người kia khác thường. Nàng há miệng thở dốc, bực tức hỏi: “Các ngươi làm sao vậy?”

      Mia nhìn nàng, vẻ mặt kích động nhìn Vũ Nhạc: “ nương xin dừng bước, nương!”

      Vũ Nhạc hơi sửng sốt, chậm rãi xoay người lại: “Ngươi gọi ta?”

      “Đúng vậy, nương.” Nhìn khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cung Tuyết, Bối Khả mỏng manh yếu đuối, dịu ngọt mê người của Mia cùng với Qủa Nhiễm kiêu ngạo nóng nảy đều nhìn về phía nàng, đôi mắt to trong suốt của Vũ Nhạc xẹt qua chút ánh sáng: “Có chuyện gì sao?”

      Thấy màn như vậy, Lạp Lạp và Tiểu Giới ngồi trung, bình tĩnh được, Tiểu Giới nhìn Lạp Lạp: “Ngươi có phát có chô đúng ?”

      phát …” Lạp Lạp thu hồi vẻ kiêu ngạo, hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc.

      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ… Lại là giở trò quỷ ở sau lưng?” Tiểu Giới xoa cằm, giọng càng ngày càng lạnh như băng, vừa nghĩ tới kẻ địch số chia rẽ Vũ nhi và nam nhân khí phách gần ngàn năm, hai người căm hận tới ngứa ngáy hàm răng.

      Cung Tuyết y phục màu trắng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng nhàng tiến lên từng bước, tay ngọc giơ lên, bày ra tầng kết giới. Nhìn thấy nàng cẩn thận như vậy, Qủa Nhiễm hơi khó hiểu: “Các ngươi làm gì đó? Cẩn thận như vậy?”

      “Xin hỏi, ngực của ngài, có phải có vết bớt hình đóa hoa Violet?” Cung Tuyết hít sâu, hỏi từng chữ.

      Vũ Nhạc nghe nàng vây, hơi nheo mắt lại, khóe môi chậm rãi nâng lên, cười khẽ: “Vì sao ta phải trả lời ngươi?” Ngay cả giọng cũng mê hoặc lòng người như vậy.

      “Ngài có thể trả lời, nhưng nếu Qủa Nhiễm đắc tội chủ nhân, mong ngài thứ lỗi!” Cung Tuyết hiếm khi cúi người, lại cung kính nhìn phía Vũ Nhạc. Lần này, làm cho Vũ Nhạc nguyên do: “Cái gì chủ nhân? Ngươi nhận lầm người chứ?”

      “Có lẽ vẻ ngoài của ngài thay đổi chút, nhưng hơi thở phát ra quanh thân người, dù thế nào cũng che đậy được.” Từ trước đến nay Cung Tuyết đều lạnh lùng, hiếm khi lộ ra chút tươi cười: “Chủ nhân, chúng ta là Tứ đại Hộ pháp của người. Ta là Cung Tuyết, am hiểu y thuật; áo vàng là Mia, am hiểu thuật tiên đoán; áo xanh là Bối Khả, trong thiên hạ có gì nàng trộm được; còn vị áo hồng này, ngài gặp rồi, nàng am hiểu đáng bạc. Chúng ta chờ ngài rất lâu, rất lâu…”

      Nghe Cung Tuyết xong, con ngươi của Qủa Nhiễm suýt chút nữa rơi xuống, nàng kéo kéo ống tay áo Cung Tuyết: “Ngươi vừa gì? Lặp lại lần nữa?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *Chương 056: Quả Nhiễm nổi giận

      “Chúng ta là Tứ đại Hộ pháp của chủ nhân, ngàn năm rồi, Quả Nhiễm…” Mia tươi cười ngọt ngào, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quả Nhiễm.

      “Vì sao ta biết? Đây mới là vấn đề chính được ?” Chẳng trách ngay từ đầu gặp nàng có cảm giác đặc biệt, nhưng mà… ngàn năm, nàng mới mười tuổi thôi mà? Như thế nào lại trở thành lão ngàn năm? đùa sao, tuyệt đối buồn cười đâu.

      “Còn nữa, ngươi vào cảnh giới Tử Hoàng từ lúc nào?” Chỉ có ở cảnh giới Tử Hoàng mới gieo được kết giới mà? Theo nàng biết, tháng trước, người này vẫn giống nàng ở cảnh giới Tử Linh, làm sao qua tháng nhảy ba cấp? Có lầm hay ? Ai cho nàng biết làm sao lại như vậy?

      Nữ tử Bối Khả nhìn có vẻ vô hại, tà ác cười lên: “Muốn biết? Trước tiên đưa tiền ra…”

      “Nữ nhân hèn hạ, ngươi chỉ biết tiền, tiền tiền tiền, rốt cuộc các ngươi gặp được vận cứt chó gì vậy, đáng chết? ngờ cả đám đều vào cảnh giới Tử Hoàng? Các ngươi có còn để cho…lão nương sống hay ?” Suy nghĩ lại chút, Quả Nhiễm kích động muốn đập đầu vô tường, ba nữ nhân này ràng đều là cảnh giới Tử Hoàng, ô ô… Vì sao nàng vẫn còn ở đỉnh cảnh giới Tử Linh? Vì sao? Vì sao chứ?

      Vũ Nhạc nhìn bốn nữ nhân tính cách khác biệt, khóe miệng nhếch lên, nhìn qua dường như họ là kẻ thù, thực ra cách ăn mặc lại hoàn hảo phối hợp, có thể nằm chung giường. Chỉ có điều ai cũng nguyện ý chịu thua thôi, nghĩ tới Ngữ nhi, ánh mắt nàng u ám. Ngữ nhi, tại sao ta và ngươi lại quen biết nhau? Tại sao?

      “Chẳng lẽ, các ngươi chính là Tứ đại Hộ pháp có thể giải phóng linh lực của ta?” Vẻ mặt đổi hoàn hồn lại, Vũ Nhạc hiểu được vì sao khi Tiểu Giới nhìn thấy Quả Nhiễm lại có biểu tình như vậy. Vừa nghĩ tới Tiểu Giới, nàng nghĩ ý niệm: “Các nàng, có là người ta cần tìm?”

      “Đúng vậy chủ nhân, chính là bốn người các nàng, ngay cả vẻ ngoài và tính cách cũng thay đổi…” Giọng rầu rĩ của Tiểu Giới vang lên, Vũ Nhạc nhíu mày: “Sao thế? Vẫn còn giận ta?” “ phải, chủ nhân, ta chỉ nghĩ, trí nhớ và thực lực của các nàng ràng bị khóa lại, vì sao đột nhiên chỉ có ấn ký của Quả Nhiễm chưa được mở ra? Chuyện này…Hình như bình thường chút nào.” “Sao? cách khác, Quả Nhiễm mới chính là mấu chốt? Nếu thực lực của nàng ta khôi phục phong ấn của ta cũng theo đó mà giải được?” “Đúng vậy, chủ nhân.” Đây mới chính là nguyên nhân làm nàng đau đầu.

      “Được rồi, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên , bây giờ cũng cần cấp bách.” Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía các nàng: “Được rồi, hôm nay còn sớm nữa, chúng ta nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai còn phải tiếp. Mặc kệ thân phận của các ngươi là gì, bây giờ chúng ta là học viên chưa được nhận của Thánh Đức, mà thực lực của các ngươi vẫn nên che dấu , nếu khiến mọi việc rối loạn.”

      “Vâng, chủ nhân.” Cung Tuyết gật đầu, Vũ Nhạc giãn lông mày, gì, lập tức lên lầu. Nàng rồi, Cung Tuyết vuốt cằm, giọng cung kính sùng bái: “Chủ nhân đúng là chủ nhân, dù có linh lực vẫn có thể dễ dàng đột phá phòng tuyến ta bày ra. biết sau khi người giải trừ phong ấn, đột phá tới cảnh giới nào đây?”

      “Này này, các ngươi còn chưa cho ta biết đâu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với các ngươi? những thực lực tăng lên, lại còn có mấy lời giải thích được…” Quả Nhiễm còn chưa xong, liền bị vẻ mặt đổi của Bối Khả cắt đứt: “Ngươi câm miệng.” Sau đó, Bối Khả đoạt lấy tấm bảng gỗ trong tay nàng, chỉ vào Mia và Cung Tuyết : “Tối nay, hai người các ngươi ở cùng nhau. Ngươi, theo ta.” xong, nàng quay lại luôn lên lầu, để lại đằng sau Quả Nhiễm khó chịu giận dữ: “A a a, chết tiệt, tại sao muốn lão nương ngủ cùng ngươi? Gương mặt bị liệt của ngươi, dọa ta chết khiếp!” “Ngươi cũng có thể lựa chọn ngủ cùng ta.” Giọng lạnh lẽo của Cung Tuyết vang lên sau lưng Quả Nhiễm, Quả Nhiễm bất thình lình rùng mình: “Thôi, so với biến thái nhà ngươi, ta nguyện ý cùng nàng ta.” Dứt lời, Quả Nhiễm nhanh như chớp chạy lên lầu, đối với kẻ cái gì cũng có thể dùng làm thí nghiệm, nàng sợ hãi vô cùng…
      Last edited by a moderator: 3/12/14

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 058: Trước cơn cuồng phong

      “Là Tử Vong chi cảnh trong truyền thuyết…” Vũ Nhạc nãy giờ chưa mở miệng, ngầng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hơi nheo mắt lại, thần sắc mịt mờ khó hiểu.

      Tử Vong chi cảnh, tên như ý nghĩa, từng bước đều có sát khí, từng bước ra trận pháp, luôn thay đổi thế trận làm cho người khó lòng phòng bị, hơi để tâm, bị mất mạng.

      “Tử Vong Chi Cảnh? Mẹ nó, ngờ Thánh Đức này lại coi trọng chúng ta như vậy…” Qủa Nhiễm nàng dù thực lực bây giờ được tốt lắm, cũng phải nàng có kiến thức. Dùng tới cả Tử Vong Chi Cảnh, là quá đáng, lại còn dùng để đối phó với năm tiểu nương mười hai tuổi các nàng, đê tiện.

      Cung Tuyết tà mị nâng khóe môi, mắt nhìn sang Mia: “ trách lại giúp chúng ta giải trừ phong ấn, nếu giải trừ, các ngươi cảm thấy năm người chúng ta có thể sống được mà ra ngoài sao?”

      Mia nhún vai cười: “Đáp án đương nhiên là thể, chỉ tiếc lúc đó nha đầu chết tiệt kia lại ở cùng chỗ với chủ nhân, nếu , bốn người cùng nhau khôi phục thực lực. Hôm nay, nhìn qua là đơn giản, lại hề đơn giản.”

      “Các ngươi cái gì?” Qủa Nhiễm nghe hai người chuyện mà như rơi vào sương mù, cái gì mà cùng chủ nhân ở chỗ? Cái gì mà ta? Này… Chuyện bí gì đây?

      “Chủ nhân, đợi sau khi yên ổn lại, thuộc hạ bẩm báo lại từng việc.” Cung Tuyết để ý tới Qủa Nhiễm, ngược lại khom người về phía Vũ Nhạc giải thích.

      “Được rồi, ta hiểu, các ngươi cần giải thích.” Điều gì nên biết, từ trước tới nay nàng đều hỏi nhiều.

      Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở ra, trước sau như bình tĩnh: “Tiếp tục về phía trước, sau đó, Mia, Cung Tuyết, Bối Khả, ba người các ngươi tiến công chính. Ta và Qủa Nhiễm công kích hai bên, gặp chiêu ra chiêu. Tử Vong Chi Cảnh này, cũng đáng sợ lắm đâu.” Tới lúc này, nàng mới nhớ ra cảm tạ Tiểu Giới bắt nàng thu nhận toàn bộ kiến thức trong Linh Giới, bằng , chỉ bằng thực lực trước mắt của nàng chút lòng tin cũng có nổi.
      Với trận pháp cường hãn trước mặt, nàng lúc nào cũng đề cao cảnh giác.

      “Chút nữa, cho dù trước mắt các ngươi xuất cảnh tượng gì đều được tin tưởng, trận pháp kia, là mê luân trận, vô cùng đáng sợ.” Trong mắt Vũ Nhạc ngừng lóe lên ánh sáng u uất, mê luân trận có thể bày ra nội tâm yếu ớt nhất của con người, chỉ cần lưu tâm thua cả ván bài.

      “Dạ, chủ nhân.” Đối với trận pháp này, trong trí nhớ xa xưa của họ vô cùng ràng, mà bây giờ chỉ lo lắng về Qủa Nhiễm, nàng chưa khôi phục thực lực, có khả năng chịu đựng hay ?

      “Nhìn gì vậy? Ta làm cho các ngươi lo lắng?” Qủa Nhiễm thấy ánh mắt bốn người đều ở người mình, dù là kẻ ngốc cũng biết là ý gì. “Này này, chủ nhân có linh lực còn sợ, lão nương sợ cái lông à?”

      “Ngươi với chủ nhân giống nhau thế nào được? Cái này thể so sánh.” Bối Khả nhịn được đả kích nàng.

      “Tuy rằng chủ nhân có linh lực, nhưng mà xung quanh thân thể ngưng tụ linh khí, thời khắc mấu chốt có thể cứu người. Huống chi chủ nhân có thần lực trợ giúp, ngươi cho rằng, ai có thể làm hại người?” tình Mia muốn đả kích nàng, có nhẫn cổ Thiên Sát ở đây, cho dù là kẻ nào hay thế lực nào cũng thể mơ tưởng thương tổn chủ nhân của các nàng.

      “Được rồi, Nhiễm nhi, mọi người chỉ là quan tâm ngươi, dù sao thực lực của ngươi còn chưa khôi phục, chút nữa ngươi nghe theo khẩu lệnh của chúng ta, tại phải lúc hành động theo cảm tính.” Giọng lạnh lẽo của Cung Tuyết vang lên bên tai, Qủa Nhiễm nghiêm túc gật đầu: “Yên tâm , tình thế bây giờ, ta có thể hiểu .”

      “Tới rồi, mọi người chuẩn bị chiến đấu…” Qủa Nhiễm vừa dứt lời, Vũ Nhạc đứng vụt dậy, lạnh lùng ngưng mắt nhìn về đám sương đen dày đặc phía trước cách đó xa. “Đây là trận pháp sương mù, tiến vào trong trận thể nhìn thấy gì, mọi giác quan đều bị chặn lại, các ngươi… Tự giải quyết cho tốt.”





      Chương 059: Cùng nhau chống cự


      Lời của Vũ Nhạc vừa dứt, mọi người lập tức bị đám sương đen bao phủ. Ngay tức khắc, Vũ Nhạc cảm thấy cái gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng cảm giác được. Chỉ có đầu óc suy nghĩ rất nhanh, trận pháp đen tối, cùng với những trận pháp khác giống nhau ở chỗ chỉ cần tìm được mắt trận nguy hiểm biến mất. Nhưng mà bây giờ cảm giác được cái gì, làm thế nào phá trận?

      Ngay lúc nàng còn tự hỏi, bụng đột nhiên bị vật nặng đánh trúng, vì có phòng bị, ngã nhào xuống, tuy các giác quan đều mất hiệu lực nhưng cảm giác đau đớn này là chuyện gì xảy ra? Hình như còn tồn tại kỳ tích, trận pháp này, quả nhiên đủ độc. Nghĩ tới đây, trong đầu lóe lên ánh sáng: “Nếu chỉ còn cảm giác này, vậy chỉ có thể hy sinh chính mình…”

      lúc lâu sau, Vũ Nhạc chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, ánh sáng chói mắt làm nàng lập tức nhắm mắt lại, lúc lâu sau mới mở ra, cả người đau nhức, hai chân đau mềm nhũn, run rẩy quỳ xuống bè trúc. “Chủ nhân, ngài sao chứ?” Nghiêng đầu nhìn sang, bốn người kia cũng bị thương giống nhau, thấy Vũ Nhạc ngã nhào, mặt khẩn trương nhìn lại, Vũ Nhạc khẽ mỉm cười: “Ta sao, ngờ, các ngươi cũng dùng lcách này, ha ha.”

      Vẻ mặt Qủa Nhiễm giống như đưa đám: “Chỉ biết là bị đau, trừ cách dùng đau đớn mở đường, còn biện pháp gì tốt hơn.” Những lời này được Cung Tuyết và mấy người khác nhất trí tán thành.

      Nhưng, còn chưa kịp lấy hơi, mọi người tiến vào thế giới băng tuyết, trận pháp này, tới có dấu hiệu báo trước, ngay cả Vũ Nhạc cũng phát ra, lúc này còn mặc y phục mùa hè, thân thể nhịn được run rẩy, ánh mắt quan sát chung quanh: “Đây là trận pháp gì? Chẳng lẽ là Băng Linh trận trong truyền thuyết?” Băng Linh trận, chỉ cần chịu được rét lạnh dưới mười mấy độ, còn phải trong thời gian ngắn nhất tìm được Băng Chi Linh. Cái gọi là Băng Chi Linh là linh hồn của băng, mỗi Băng Chi Linh đều đến từ thiên giới, chính là thuốc dẫn tốt nhất dùng để luyện chế đan dược, biết nàng may mắn hay là bất hạnh đây.

      Bỗng chốc, giữa hồ băng xẹt qua tia sáng trắng, Vũ Nhạc khẽ nheo mắt, bước nhanh về phía trước, lúc bước tới hồ băng, bước chân hơi chậm lại chút, nhưng rất nhanh nàng nhảy xuống hồ băng. Trong nháy mắt cái lạnh thấu xương làm thân thể nàng tê dại, nhưng đôi mắt ngừng quan sát, cuối cùng… Nàng nhìn thấy, thấy được Băng Chi Linh cỡ bàn tay . Nhưng khi nàng thấy con vật đen thui chút do dự nuốt nó vào trong bụng, sắc mặt chợt biến đổi: “Muội muội, ngươi lại chọn đúng vật này…” Vật đen trước mắt phải quái vật gì khác, mà là con bạch tuộc, con bạch tuộc khổng lồ, mỗi giác hút của nó đều khua khoắng lên. Nàng có linh lực, đương nhiên chỉ thấy đây là bạch tuộc bình thường, nhưng thực ra nó là thú sủng, hoặc là Linh thú. Cái rét lạnh thấu xương làm nàng kiệt sức, nếu phải chống lại con bạch tuộc này, suy nghĩ chắc chắn chút, bây giờ nàng lên làm cái gì?

      Sau lúc im lặng, bạch tuộc tự nhiên mở miệng rộng ra: “Khặc khặc khặc khặc…Tiểu nha đầu? Muốn lấy Băng Chi Linh? xuất ra chút sức mạnh, !”

      Bạch tuộc có thể chuyện? Mẹ nó, là Linh Thú, lại còn là Linh Thú đẳng cấp , bây giờ làm sao đây?

      “Nơi này là dưới nước, viên bộc phá của ta căn bản dùng được, vậy nên cách duy nhất là lấy ra Linh dược tiến cấp trong Linh Giới. Tiểu Giới, con vật kia có đẳng cấp gì thế?” Vũ Nhạc vừa nghĩ ý niệm, nhắc tới Linh Tiểu Giới.

      “Chủ nhân, con vật này cùng lắm là Linh Thú cấp bảy, tùy tiện lấy ra viên đan dược nào cũng có thể dùng được.” Chỉ là Linh Thú bình thường, lấy đan dược để trao đổi, thể thích hợp hơn.

      Nghe vậy, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên ý cười, cong môi nhìn về phía bạch tuộc mặt đen thui: “Ngươi dậm chân ở đỉnh cấp bảy rất lâu rồi nhỉ? Này? Có muốn tiến cấp ? Hãy giao Băng Chi Linh cho ta, nếu …Linh vật này ta cần cũng được, có rất nhiều cách điều khiển ngươi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :