1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 042: Bắt đầu từ con số

      Ba ngày sau, Vũ Nhạc chào từ biệt ai, giờ Dần cùng Mộc Ngư rời khỏi Nhạc gia trang, tự mình tới học viện Thánh Đức thần bí.

      Ngay từ lúc báo danh xin phúc đáp, Vũ Nhạc và Mộc Ngư đều nhận được phong mật hàm, ngay mặt ngoài của mật hàm có bốn chữ Khải(*): “Ra khỏi thành đốt ràng ngay trước mắt, làm cho các nàng dừng ngay động tác lại.

      (*) Chữ Khải: Là trong những cách viết chữ Hán cơ bản, bao gồm các cách sau: Triện, Khải, Lệ, Hành, Thảo, Giáp Cốt, Chung Đỉnh Văn.)

      Tới lúc ra khỏi thành, hai người nhìn nhau, từ trong ngực lấy mật hàm ra, tỉ mỉ đọc. lúc sau, Vũ Nhạc hít sâu hơi, khẽ cong môi về phía Mộc Ngư: “Xem ra, chúng ta thể cùng đường!”

      Mộc Ngư cười lên so với khóc còn khó coi hơn: “Tiểu thư, chúng ta nhất định phải làm như vậy sao?”

      Vũ Nhạc cười cười nhìn nàng: “Đương nhiên, nhất định phải thế, đây là quy định, thể vi phạm!”

      “Nhưng tiểu thư người…” Vẻ mặt Mộc Ngư kích động định thuyết phục, lại bị lời của Vũ Nhạc dứt khoát đánh gãy: “ sao, ông trời tuyệt đường của người nào, nếu ngay cả việc đó ta còn làm được, như vậy, học viện trong truyền thuyết hoàn toàn có lý do loại ta ra ngoài. Được rồi, cần gì cả, ta phải thôi, tháng sau, hy vọng chúng ta có thể đoàn tụ ở học viện Thánh Đức.” Mùng tháng bảy là ngày khảo nghiệm nhập học Thánh Đức, hôm nay mới là cuối tháng năm, bọn họ còn tháng nữa.

      “Tiểu thư…Vậy người đường phải cẩn thận nhé!” Mộc Ngư giấu vẻ lo lắng, bất đắc dĩ nhìn Vũ Nhạc.

      “Ừ, muội cũng là, được rồi, thôi, chúng ta có thời gian lại còn lề mề, chậm chạp bị đào thải!” Vũ Nhạc vỗ vỗ bả vai Mộc Ngư. Mộc Ngư cúi mắt, gật đầu mạnh, kéo cương ngựa, chạy về phía bên trái rừng cây, quay đầu lại. Nhìn bóng lưng dứt khoát rời , Vũ Nhạc kín đáo thở dài: “Ôi…Bây giờ mới chính là lúc chúng ta trưởng thành, tất cả đều bắt đầu từ con số , Ngư nhi, nhất định phải cố gắng nhé!”

      Mỗi người nhận được mật hàm, chứng minh thân phận được khẳng định. Dù sao, hai học viện này giống với những thế lực khác, cũng phải ai muốn vào cũng có thể vào, trải qua thông tin tình báo xác minh, mới có thể nhận được giấy thông hành – phong mật hàm.

      Lấy được mật hàm, ngươi mới có thể qua bản đồ tuyến đường của học viện, con đường này cũng có rất nhiều khảo nghiệm, cho nên chỉ cho phép người xuất hành, nếu có người cùng hoặc người giúp đỡ tư cách bị tước đoạt ngay lập tức, đó cũng là nguyên nhân vì sao Vũ Nhạc và Mộc Ngư cẩn thận như vậy. Thánh Đức và Bá Quyền nghe cách nhau xa, nhưng ai biết họ cụ thể ở vị trí nào, mà dù có biết, đương nhiên cũng thể tiết lộ. Đó cũng là trong những nguyên nhân hai học viện được mọi người kính nể, có thể làm cho các đệ tử kín miệng như bưng, tất nhiên là có phương pháp quản lý riêng. Lánh đời mấy trăm năm mà bị phát , cũng phải là việc thế lực bình thường có thể làm được.

      Lúc Vũ Nhạc mở mật hàm, trong tích tắc đó, đột nhiên có cảm giác lâu rồi xuất , loại cảm giác khiến người ta phấn chấn, hào hứng với hành trình kích thích này. lâu được trải qua, nàng tin tưởng học viện Thánh Đức, nhất định làm cho nàng thất vọng! Cũng biết, bọn họ chuẩn bị bao nhiêu tiết mục để đợi nàng chứ? Đột nhiên nàng cảm thấy tò mò, có lẽ, loại cuộc sống đầy kích thích này, mới chính là cái nàng muốn, cũng vô cùng thích hợp với nàng!

      Ngay lúc nàng còn tập trung suy nghĩ, con ngựa đột nhiên hí dài tiếng, vó trước của nó nhảy lên cao nửa trượng. Vũ Nhạc gắt gao túm lấy dây cương, ánh mắt sắc bén nhìn về phía trước: “Tốt lắm, nhanh như vậy tới rồi?****Lão nương vừa mới ra khỏi thành thôi, được ? Nhanh như vậy chơi đùa rồi? Chết tiệt, ai có thể cho ta biết, mấy thứ ở phía trước kia là cái gì?”


      Chương 043: Vũ nhi gặp nạn

      “Nữ nhân ngốc nghếch, mắt của người nhìn thấy sao, đó là rắn, người sợ nhất là rắn, lần này ngờ có cả đàn rắn đông đúc, xem bây giờ người làm thế nào?” Giọng vui vẻ khi người gặp họa của Tiểu Giới truyền tới bên tai nàng, Vũ Nhạc nghe xong, da thịt tự chủ được nổi hết da gà lên. Đến khi nàng tỉ mỉ nhìn sang, nhịn được hít vào ngụm khí lạnh, da đầu tê liệt. Trước mặt nàng có nhiều vô cùng rắn, ngừng hướng miệng đầy nọc kịch độc về phía nàng. Vào lúc này, chỉ Vũ nhi bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi, mà ngay cả con ngựa cũng đạp đạp chân. Nhìn thấy đàn rắn tiến ngày càng gần đến, giọng tức giận đột nhiên vang lên: “Chết tiệt, người sợ cái gì? Chẳng lẽ muốn ở đây để bị rắn cắn?” Giọng căm giận của Đồ Lạp Lạp mạnh mẽ cảnh tỉnh Vũ Nhạc, nàng lập tức hoàn hồn, kéo dây cương, quát lớn: “Chết tiệt, Phi nhi chạy nhanh , nếu chúng ta bị quấn đến chết!”

      Thiểm Phi bị kích động, nhảy chân trước lên, chạy quanh vòng, dồn sức chạy về phía sau, vừa chạy lỗ mũi vừa phát ra tiếng hít thở nặng nề, dường như oán hận cái gì. Vũ nhi ai oán nhìn nó: “Phi nhi, ngươi giận ta sao? Vũ Nhạc ta từ trước tới nay sợ trời sợ đất, nhưng duy nhất có thứ này làm ta chạy xa, vừa nhìn thấy là chân ta nhũn ra, đây ràng là uy hiếp ta, uy hiếp. Rốt cuộc là tên hỗn đản nào dùng chiêu này để đối phó ta? Chết tiệt, chờ bổn tiểu thư vượt qua được lần này, nhất định làm cho muốn sống cũng được!”

      Ngay lúc Vũ Nhạc tức giận, đột nhiên Thiểm Phi nhảy cước lên cao, Vũ Nhạc hề phòng bị nên bị hất thẳng ra ngoài. Nàng kịp thời kéo dây cương vững vàng rơi xuống đất, nhưng vẫn lộ ra bộ dạng chật vật, thở hổn hển: “Làm sao vậy, Phi nhi?”

      Con ngựa tức giận hướng về phía trước, Vũ Nhạc nhìn theo ánh mắt nó, sau khi run lên vì sững sờ, lại văng ra tràng thô thiển: “Gì chứ, mẹ nó, còn chưa thoát khỏi bầy rắn này lại tới đàn sư tử. Hôm nay, Thánh Đức này làm cho bổn nương mở rộng tầm mắt!” Dứt lời, đôi mắt đẹp bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nàng phát mình con đường độc đạo, muốn chết, con đường phía trước phía sau đều bị phá hỏng, bên trái là vách núi, bên phải là hồ nước, hoàn toàn tiến vào ngõ cụt, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngay vòng đầu tiên nàng qua được? Đáp án đương nhiên là phủ định, hôm nay dù phải liều mạng, cũng phải mở đường máu.

      Nghĩ vậy, nàng bước về phía con ngựa màu đỏ thẫm, có ý tốt nhìn nó: “Phi nhi, tiểu bảo bối, chốc nữa ngươi nên cẩn thận nhé, nếu bị rắn cắn phải, ta bảo đảm chữa trị ngươi tốt, cho nên…”

      Thiểm Phi tưởng tưởng nổi, hất đầu lên nghĩ: “Ý của người là gì đây? Chẳng lẽ…Để ta đối phó với bầy rắn?”

      có cách nào khác, ta nhìn thấy thứ kia liền nhũn hết chân…Nếu ngươi đối phó với đàn sư tử cũng được, dù sao nơi này cũng chỉ có hai chúng ta…” Mỗ nữ vuốt cằm, khóe miệng cong lên tà mị làm cho mỗ ngựa chịu được rùng mình, nó được lựa chọn sao? So với đàn Linh thú sư tử cấp năm kia, nó càng nguyện ý đối phó với bầy rắn. Dù sao Linh thú bậc năm cũng phải ngựa cấp hai là nó có thể đánh thắng được? (Được rồi, mặc dù nó là Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng thực lực còn rất yếu, được ?) Nếu sơ sót chút, có thể trở thành thức ăn ngon luôn, nó thể mạo hiểm như vậy!

      Có điều…Nhìn bộ dáng sợ trời sợ đất của chủ nhân nhà mình, nó nhịn được thầm bi ai, có vẻ nha đầu ngốc này còn biết đàn sư tử trước mặt là Linh thú rồi? Nó có thể nhắc nàng hay đây? Nhưng nó mở miệng được mà, nhắc nhở thế nào đây? Lúc mỗ ngựa còn do dự, giọng của mỗ nữ vang lên: “Nghĩ kỹ chưa? Nhanh lên nào, chúng ta cũng có thời gian.”

      Thiểm Phi hết cách, nghĩ ngợi gật gật đầu, Vũ Nhạc xắn ống tay áo, xoa xoa tay: “Tốt lắm, ngươi nên cẩn thận.” Dứt lời, nàng rút từ bên hông ra thanh nhuyễn kiếm lấp lánh, nhún chân chút, nhanh chóng chạy về phía đàn Linh thú. Thiểm Phi há miệng ngựa của nó nhưng chỉ phát ra được mấy tiếng phì phì, nó buồn bã giậm giậm chân, chạy nhanh về phía bầy rắn…

      biết từ lúc nào Linh Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp ra khỏi Linh Giới, hai người lơ lửng giữa trung, cau mày nhìn hai kẻ ngốc, đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

      (Tiểu tam: ghi chú chút: tên con ngựa là Thiểm Phi, Vũ Nhạc gọi nó là Phi nhi)

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 044: Ta cũng sợ mà

      Con ngươi sắc bén của Vũ Nhạc lạnh lùng đảo qua phía đàn sư tử dần tới gần nàng, hai ba bốn năm sáu bảy…Khá lắm, những mười tám con, mà còn đều là sư tử trưởng thành, Thánh Đức này diễn trò gì đây? Chẳng lẽ sợ xảy ra tai nạn chết người sao? Nàng có linh lực, làm cách nào có thể chống lại mười tám con sư tử? Bây giờ nàng nên làm cái gì?

      Gào! Bọn sư tử bất thình lình rống lên, suýt nữa phá rách màng nhĩ Vũ Nhạc. Nàng lắc lắc đầu hơi choáng váng, nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn phía trước, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét… Ngay tại lúc đàn sư tử chuẩn bị tấn công, trong đầu Vũ Nhạc chợt lóe lên ý tưởng, hình như…bản mật hàm cũng thể dùng trợ giúp từ bên ngoài nhỉ? Tuy rằng thể xin giúp đỡ từ người khác hoặc Linh thú, nhưng cũng có quy định khác, phải ? Nếu là như vậy, hi hi, nàng còn do dự cái gì chứ?

      Vừa nghĩ ý niệm, hai viên màu đen giống như nắm đấm của đứa trẻ xuất giữa lòng bàn tay Vũ Nhạc. Bị nàng khinh thường, đàn Linh thú bất mãn phát ra tiếng gào thét, giống như cười nhạo mỗ nữ biết tự lượng sức, ở thời điểm quyết định còn có tâm trạng chơi đùa?

      Nhìn bộ dạng đàn Linh thú vênh váo tự đắc, Vũ Nhạc càng cảm thấy khó chịu hơn. Nàng lui về phía sau ba bước, lắc lắc đầu, kéo dãn cánh tay, sau khi làm mấy động tác làm nóng người, nhìn về phía đàn Linh thú cười châm chọc: “Đến đây , các con, cho các ngươi nếm thử viên bộc phá sơ cấp mà bổn nương mới chế tạo ra, chỉ mong có thể đem tới cho các ngươi bữa tiệc nghe nhìn hoàn mỹ…” Dứt lời, hai viên tròn màu đen bay theo đường vòng cung, rơi mạch vào giữa đàn sư tử. Ngay tại lúc đàn sư tử tò mò ngẩng đầu đánh giá, viên màu đen đột nhiên bùng phát luồng ánh sáng chói mắt, rồi ngay sau đó với sức mạnh kinh người, đánh bay sáu con sư tử đứng ngay xung quanh viên cầu màu đen. Những con sư tử khác hoặc ngã hoặc nằm, hoặc nằm úp sấp, vẻ mặt chúng hoảng sợ nhìn đám thú kia máu me đầm đìa, huyết nhục mơ hồ, chuyện gì vừa mới xảy ra?

      Tiếng động kinh người bên này làm cho đám Linh xà người Thiểm Phi rơi hết xuống, đám rắn theo sau đều dựng đứng người lên, vẻ mặt chúng chấn động nhìn về phía phát ra thanh, khéo, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh đám Linh thú bị oanh tạc trong nháy mắt. Ngay lập tức, cần Vũ nhi ra tay, từng con rắn vô cùng hoảng sợ chuồn mất, tới năm phút sau, phía giàn ngang, rắn đều biến mất, con cũng còn.

      “Sao rồi? Các ngươi còn muốn thử lần nữa ?” Vũ Nhạc cười khoan thai, lười biếng quay đầu lại, nhìn về phía mười hai con sư tử vẫn còn quỳ rạp bất động dưới đất, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên chút lãnh ý.

      Đáng thương thay cho đàn Linh thú, còn chưa kịp ra sân bị nổ chết, đánh bay, nổ thương, chữ “thảm” nào có thể hình dung? Nụ cười kia của nàng làm cho sau lưng đàn Linh thú khảo hạch qua vô số học viên bốc lên mồ hôi lạnh. Chỉ thoáng sau, chúng hoảng hốt chạy , ngay cả bóng lưng cũng lưu lại cho Vũ Nhạc.

      Linh Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp bay lơ lửng giữa trung, cả hai khó chịu ấn ấn lỗ tai của mình, màn vừa nãy thực rất sảng khoái. bao lâu rồi bọn họ nghe thấy loại tiếng động quen thuộc này? hổ là chủ tử mà bọn họ tuyệt đối thần phục, trong thời gian ngắn có thể nghĩ ra biện pháp đơn giản như vậy, quả là thiên tài!

      Hai người vừa định bay về phía nàng, lại bị giọng vội vàng thu hút ánh mắt: “Phi nhi, Phi nhi ngươi sao thế?” Vũ Nhạc lập tức chạy về phía Thiểm Phi, nhìn bộ dạng nó vô lực ngã nhào đất, nàng hơi tức giận trừng mắt liếc nó: “Vừa nãy ngươi muốn làm gì vậy? Định tự sát sao? Tự nhiên lại đứng yên nhúc nhích chân để cho bọn chúng cắn ngươi? Những thứ ruồi bọ đáng chết, lần sau đừng để ta nhìn thấy bọn chúng, bộ dạng ghê tởm thôi , lại còn xông ra hù dọa người, còn phóng nọc độc xung quanh, quá vô lương rồi… Này, ngươi sao vậy?”

      Mỗ ngựa miệng run rẩy, mệt mỏi đảo đảo đôi mắt trắng dã: “Làm ơn , người nghĩ rằng ta đồng ý đứng bất động ở chỗ đó sao? Là do ta nhìn thấy đám rắn rết kia chân nhũn ra, làm sao dám đá chúng nó? Chẳng lẽ người nhìn thấy ta vẫn nhắm mắt? Dù sao người cũng chữa trị tốt cho ta, chẳng bằng cứ đứng yên…”

      (Tiểu tam: Ha ha, chết cười với em ngựa đáng này. Ghi chú chút: em ngựa này ko được, nên những câu ở trong dấu “…” là suy nghĩ của em í nhé!)


      Chương 045: Nữ nhân xinh đẹp

      “Này, rốt cuộc ngươi bị sao thế? Có thể ra được ?” Vũ Nhạc quay trái quay phải nhìn qua rồi nhìn lại, cũng phát ra miệng vết thương, hơi kinh ngạc, chẳng lẽ chúng cắn được?

      Thiểm Phi há miệng, lại phát ra thể lên được, chỉ có thể giật giật chân sau của mình, hình như ám chỉ điều gì. Vũ Nhạc lật đằng sau xem, vẫn như cũ phát điều gì khác thường. Đồ Lạp Lạp đứng ở bên nhìn nổi nữa, lập tức dừng phần eo của Thiểm Phi, giơ cánh tay trắng trẻo mập mạp ra, chỉ chỉ vào cái mông của mỗ Phi, : “Ở chỗ này nè, nó ra được, ta chỉ thay!”

      “Gì cơ? Ngươi bị cắn vào mông? Ta phải là con rắn kia cũng biết chọn chỗ…” Miệng Vũ Nhạc than thở, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Thiểm Phi trừng mắt sâu, sau đó bước tới phía sau mỗ ngựa, cẩn thận xem xét, rồi lấy dược liệu trừ bên trong Linh Giới ra, quăng cho nó viên đan dược: “Ăn , ăn vào hôn mê.”

      Sau nửa canh giờ, Thiểm Phi có gì đáng ngại, Vũ Nhạc nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa: “ thôi, đường phía trước còn rất dài, cửa thứ nhất đáng sợ như vậy rồi, phần sau đáng để ta có chút mong đợi!” Thiểm Phi nghe lệnh chạy như điên. Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp vẫn lơ lửng trung như cũ, phiêu lãng bay về phía trước…

      Sau khi bọn họ rời , quan đạo trống đột nhiên ra hai dáng người, mà , cụ thể phải là hai mỹ nhân mới đúng. Chỉ thấy hai nàng vị áo xanh nước biển, vị quần lụa hồng nhạt, diêm dúa, thanh đạm, nhưng lại hài hòa lạ kỳ. Nếu có người ở đây, chắc hẳn làm trước mắt người ta sáng ngời, thể khác, vì bộ dáng hai người quá mức tươi tắn, xinh đẹp, làm cho người nào có thể dời mắt…

      “Muội thấy thế nào?” Thiếu nữ áo lam lười biếng vén vén mái tóc đen dài trong tay, đôi mắt nhìn chăm chú về phía Vũ Nhạc biến mất, bên khóe môi ngầm chứa ý vị mà người khác nhìn thấu tựa tiếu phi tiếu(*)

      (*) Tựa tiếu phi tiếu: nhìn như có như .

      tệ, nha đầu kia tuyệt vời, ta rất thích. Dù rằng bây giờ có linh lực nhưng cũng thể thành tựu sau này của nàng, kém hơn so với những đứa trẻ có linh lực kia. người cá tính như vậy, ta rất thích!” Hồng y nữ tử khen ngợi hề keo kiệt, vừa vừa ngồi xuống xem xét nơi vừa bị phá hủy, miệng còn lẩm bẩm: “Chậc chậc, nghĩ rằng hai viên cầu lại có uy lực lớn như vậy, chỉ đáng thương cho sáu con Linh thú đầu đàn kia, còn chưa được phát huy uy lực thực chiến phải vẫy tay lời tạm biệt.”

      “Muội cảm thấy người nàng ta có mùi hương đặc biệt sao?” Đôi mắt nữ tử áo lam đẹp như nước mùa thu, tâm tư sâu kín.

      “Mùi hương đặc biệt? À…Tỷ ta quên mất, vừa rồi hình như nàng còn chuyện với khí, chẳng lẽ nàng nhìn thấy cái gì mà chúng ta thể nhìn được?” Hồng y nữ tử nghe vậy, vuốt cằm, tự hỏi điều gì.

      “Mặc kệ nàng ta nhìn thấy cái gì, ít ra đứa này đơn giản, chỉ mong khảo hạch kế tiếp, nàng ấy đều có thể vượt qua. Lão đại lần này ngoại lệ muốn chiếu cố người này, chỉ mong nàng để cho chúng ta thất vọng…” tới đây, nữ tử áo lam cười cười có chút châm chọc làm cho hồng y nữ tử đứng bên cạnh đau lòng: “Lê Mạn, tỷ sao chứ?”

      Khuôn mặt tinh xảo của Lê Mạn lên nét tươi cười gượng ép: “Điệp Nhã, ta sao, chúng ta thôi, nếu cửa ải này nàng ta có sao chúng ta còn việc gì nữa.” Dứt lời, thân hình lóe lên, bay về hướng Vũ Nhạc vừa biến mất.

      Điệp Nhã chớp chớp mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, sau khi thở dài hơi lập tức đuổi theo. Thiếu nữ kia chỉ dựa vào chừng đó còn chưa đủ, còn lâu nữa mới đủ, Lê Mạn, người cần gì phải tự làm khổ mình chứ?

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 046: Bước vào ảo ảnh

      Hai canh giờ sau, người ngựa mệt mỏi đứng yên chỗ. Vũ Nhạc nhíu chặt hàng lông mày, bất mãn nhìn lên quà cầu trung, “Chẳng lẽ chúng ta rơi vào trận pháp rồi? Nếu tại sao hai canh giờ rồi vẫn còn lượn quanh chỗ này? được, nữa, còn chưa tới học viện chúng ta chết nóng, Phi nhi, qua dưới tán cây kia…” Thiểm Phi đạp đạp chân, rất nghe lời tiến tới phía bóng cây, hôm nay, quá nóng.

      Sau khi nghỉ ngơi lát, Vũ Nhạc đứng dậy tìm nước, lúc này nàng mới phát có nước. Nàng liếm liếm môi khô, nhíu mày quan sát tình hình xung quanh: Bọn họ vừa mới ra khỏi quan đạo tới chỗ này, về phần vào bằng cách nào đúng là nàng chú ý. Nếu nàng đoán sai nơi này rất có thể là ảo ảnh trong truyền thuyết, loại trận pháp cao siêu, nếu tìm thấy mắt trận bọn họ có thể chết đói ở đây. Bốn phía là núi cao hơn so với mực nước biển hơn bốn ngàn mét, vị trí của nàng là khe núi trong bình nguyên. Cây cỏ ở nơi này nhìn rất tươi tốt, mặc dù có nước. Thiểm Phi bập bập miệng nhấm nháp cỏ non.

      Vũ Nhạc lại xung quanh, phát cấu tạo và tính chất đất đai ở nơi này rất tơi xốp, ẩm ướt, đây chẳng phải cho thấy nước ngầm rất nhiều hay sao? Nghĩ tới khả năng này, nàng đặc biệt hưng phấn chạy tới bên cạnh Thiểm Phi, vỗ vỗ đầu nó: “Được rồi, trước hết đừng ăn nữa, chút nữa có thời gian cho ngươi ăn cỏ sau. Bây giờ ngươi đến gốc cây đằng kia, đào cái hố!”

      “Đào hố?” Đầu ngựa của Thiểm Phi ngẩng lên, hiểu ý định của chủ nhân mình, Vũ Nhạc khinh bỉ liếc nhìn nó: “Bảo ngươi đào đào , cho ngươi cũng hiểu.”

      Thiểm Phi phì phì ra, ai oán trừng mắt lâu nhìn Vũ Nhạc rồi mới chậm chạp sang trái phía trước. Vì nó vừa mới được ăn ít đồ ăn ngon nên tràn đầy sức lực. Mười lăm phút sau, nó nhìn dòng suối ngừng chảy nước ra, mắt trợn tròn như chuông đồng, tưởng tượng được nhìn sang Vũ Nhạc đứng tựa vào gốc cây: “Làm sao người biết nơi này có nước?”

      Vũ Nhạc cong môi: “Đoán!”

      Thiểm Phi phì phì: “Miệng của người !”

      Nó vừa định cúi đầu uống nước, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Vũ Nhạc, lắc lắc móng trước: “Người uống trước ?”

      Vũ Nhạc cảm thấy ấm áp, mỉm cười: “Chúng ta cùng nhau uống, bây giờ nước còn chưa sạch lắm, trước tiên chúng ta hãy dạo vòng .”

      Thiểm Phi nghe nàng , giơ giơ đầu ngựa ra, Vũ Nhạc nắm lấy dây cương, mắt nheo nheo lại nhìn xung quanh. lúc lâu sau, người ngựa đánh mà lui. Thiểm Phi giận dữ mệt nhoài lập tức ngã xuống đất, thở hổn hển, Vũ Nhạc dựa vào gốc cây. Hồ nước đầy, nàng từ từ uống nước, nhìn thấy bộ dáng nản chí của Thiểm Phi, nhịn được an ủi: “Phi nhi đừng lo lắng, chúng ta kiên nhẫn chút, đến tối xem xét lại, chắc chắn có biện pháp.”

      Thiểm Phi bất đắc dĩ lắc lắc cái đầu, người ngựa cứ như vậy chăm chú nhìn về phía trước, chờ đợi màn đêm buông xuống…

      Sở dĩ chọn thời điểm buổi tối vì nàng quan sát cẩn thận, cũng thấy bất cứ chỗ nào quỷ quái. Về phẩn ảo cảnh sách trong Linh Giới cũng có ghi lại, còn cách phá giải cần dựa vào cảm giác, nhìn thấy mắt trận tất cả chỉ là lí luận suông. Cũng may bây giờ là buổi chiều, mấy canh giờ nữa tối, bọn họ bị vây trong ảo cảnh nên cần lo có sinh vật nào tới gần. Nơi này ngay cả nước cũng phải tìm, huống chi là người hay động vật?


      Chương 047: Tìm thấy mắt trận

      Màn đêm buông xuống rất nhanh, Vũ Nhạc lập tức chịu nổi. Nàng nghĩ tới trong ảo cảnh này nhiệt độ ngày đêm lại chênh lệch lớn như vậy, có lẽ chừng hơn hai mươi độ, rất lạnh! Mà ngay cả Thiểm Phi cũng vì hơi ẩm nên ngứa mũi, nó hắt xì liên tục. Để sưởi ấm, Vũ Nhạc kiếm cành cây khô, lấy đồ giữ lửa ra đốt lửa. Đống củi cháy lép bép, xung quanh dần dần ấm lên.

      Tiểu Giới và Lạp Lạp ngồi ở cây gần đó, vừa ăn đồ ăn vặt vừa lắc lắc chân, rất nhàn nhã. Tiểu Giới chép chép miệng, cà lăm cà lăm hỏi Lạp Lạp bên cạnh: “Ngươi xem, chủ nhân có tìm được mắt trận ?”

      Lạp Lạp khinh bỉ nhìn nàng, liếc mắt cái: “Mệt cho ngươi là nhẫn thần của chủ nhân, ngay cả chút lòng tin này cũng có? Đừng mắt trận, dù là cái trận pháp này nàng cũng có thể giải được, chẳng qua người cần có thời gian, hiểu ? Nhìn tình huống trước mắt xem, nàng rất nhanh phát ra mắt trận…” Đồ Lạp Lạp híp híp con ngươi sâu kín, trong mắt xẹt qua tia sáng, Chủ nhân của chúng ta, mau mau vùng lên !

      “Ai ta tin tưởng chủ nhân? Ta chỉ tin tưởng thực lực yếu ớt bây giờ của người thôi! Tốc độ tu luyện của người nghiệt thế kia, ai dám tranh phong chứ?” Vừa tới trình độ biến thái nghiệt của chủ nhân nhà mình, mỗ Tiểu Giới trực tiếp lựa chọn coi thường, bị đánh gần ngàn năm, nàng muốn nhớ lại những chuyện cũ kinh khủng kia, nghĩ…

      “Được rồi, lười giải thích với ngươi, mau nhìn , chủ nhân phát ra chỗ thích hợp…” Đồ Lạp Lạp giơ giơ móng vuốt bé chỉ chỉ, Tiểu Giới lập tức nhìn bộ dáng nhíu nhíu mi nhìn trời của Vũ Nhạc. lúc nàng tự hỏi tại là tình huống gì, trong đầu đột nhiên lóe lên ý tưởng. Nàng cảm thấy kinh ngạc, dừng lại suy nghĩ, có chút dở khóc dở cười nhìn Đồ Lạp Lạp, “Cái mắt trận kia… phải là…? Thứ kia chứ?”

      Đồ Lạp Lạp bày ra bộ mặt “chỉ người mới biết thôi” châm chọc nàng. Sau đó nó thèm nhìn nàng, trực tiếp nhìn về phía bầu trời đêm tươi đẹp kia. Bóng hình xinh đẹp, thoát tục, mặc kệ vào lúc nào, người…Vẫn luôn chói mắt như vậy, nếu có nam nhân kia, người cần gì phải trải qua thập thế luân hồi đầy đau khổ chứ? Mỗi lần chúng ta hỏi như vậy, người, người luôn tỏ ra hạnh phúc nhìn chúng ta: “Vì , ta nguyện ý…” Nguyện ý, nguyện ý cái lông à? Nam nhân kia cố ý để người sống tốt người biết ? Chín kiếp đó, chín kiếp người đều sống độc cả đời, sao người lại ngốc như vậy chứ? biết sau khi người hồi phục trí nhớ, có phản ứng gì đây? Hả? Chúng ta rất tò mò đó…” Nghĩ tới sau mười kiếp luân hồi, nam nhân kia bị nữ nhân ngang ngược này đánh bẹp dí thành bộ dạng tiểu tức phụ, mỗ hồ ly nhịn nổi, ngửa mặt lên trời cười ha ha, Thiên Duật Dạ, lão tử chờ mong bộ dạng cam chịu của ngươi nha, ha ha…

      “Kỳ lạ , Phi nhi, ngươi có phát thấy khói ở chỗ này đều bay về cùng chỗ?” Vũ Nhạc vừa ngồi ở cỏ, sau khi phát ra tượng kỳ quái này, lập tức đứng lên. Thiểm Phi ngẩng đầu lên quan sát lúc, đồng ý gật gật đầu. Vũ Nhạc kiềm chế cảm giác kích động, tiếp tục : “Bên trong ảo cảnh có gió, đám khói này lại có thể tự bay về chỗ, chỉ có khả năng duy nhất, phương hướng đó chính là vị trí của mắt trận…” Vừa xong, Vũ Nhạc lấy từ Linh Giới ra hòn đá tròn trịa, ném về phía đám khói bay tới…

      Chỉ nghe pằng tiếng, vị trí của hai người lập tức xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất: vừa mới còn đứng mặt đất, Vũ Nhạc và Thiểm Phi bay lên, còn chưa kịp vui mừng bị rơi thẳng xuống dưới. người ngựa chưa kịp phản ứng, tiếng bùm bùm vang lên lớn. Từ đầu tới chân Vũ Nhạc bị ngập trong nước, nháy mắt rơi xuống nước. Mỗ nữ giận dữ: “Đáng chết, lại còn có cạm bẫy? Tỷ tỷ tha cho các ngươi…!”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 048: Lao ra ngăn ngựa

      May mắn kiếp trước mỗ nữ có biết bơi, rốt cuộc ngã thê thảm lắm. Nhưng Thiểm Phi may mắn như vậy, nó đạp đạp trong nước hai lần, nhưng tìm thấy cảm giác cân bằng, uống vào ít nước, còn kèm theo tiếng kêu đinh tai nhức óc. Vũ Nhạc cau mày nhìn về phía trung, nơi Đồ Lạp Lạp và Linh Tiểu Giới xem kịch vui, khóe miệng nàng gợi lên nụ cười lạnh lẽo: “Các ngươi cảm thấy…Nên làm chút gì sao? Nhìn nó có tiền đồ như vậy, các ngươi rất vui?”

      …Người nào có tiền đồ? biết bơi chính là có tiền đồ? Chủ nhân, công phu lời ác độc của người…Cam bái hạ phong!(*)

      (*)Cam bái hạ phong: Cam tâm bái phục người khác.

      Linh Tiểu Giới bị Vũ Nhạc nhắc nhở như vậy, nó vỗ mạnh vào trán cái, từ đầu ngón tay lên ánh sáng màu trắng. Thiểm Phi rơi nhàng xuống bên bờ hồ, bốn chân mềm nhũn, mắt trợn trắng nằm đất. Vũ Nhạc bơi về bờ sau nó, hơi tức giận nhìn Thiểm Phi: “Ngươi sao chứ?”

      “Có thể có chuyện gì sao?” Mỗ ngựa đảo mắt, trực tiếp quỳ rạp mặt đất, thở hồng hộc. Vũ Nhạc tự thấy mất mặt, sờ sờ chóp mũi. Nàng tiến vào Linh Giới thay bộ quần áo màu tím nhàng. Khi ra, nàng nhìn xung quanh bốn phía chút, hơi mê mang nhìn Lạp Lạp và Tiểu Giới: “Đây là nơi nào? Hình như phải chỗ vừa ra khỏi quan đạo.” Ngay phía trước nàng có dòng sông rất rộng, nước sông chảy xiết, mà bốn phía trừ cây cũng chỉ là cây. ra bọn họ ra khỏi ảo cảnh rồi? Nhưng… hề có phương hướng nhầm nha, quá xa tuyến đường chứ?”

      Nghĩ tới khả năng này, Vũ Nhạc khẩn trương sờ soạng trong người, nhưng nàng đau buồn phát ra bản đồ còn. Bây giờ mới nhớ vừa thay y phục, nhưng sau khi nàng lấy bản đồ ra, khuôn mặt bé lập tức nhăn như quả mướp đắng: “Như thế này còn nhìn cái *bíp* à? Nước làm ủng hết rồi? Tuyến đường hoàn toàn là loạn rồi, a a a, Thánh Đức phải là kẻ có tiền sao? Sao biết dùng mực viết với giấy thấm nước hả? Lần này tốt rồi? Dù qua được hai lần thi sao chứ? phải là muốn đạp ta về phủ sao?”

      Thiểm Phi cũng rên lên tiếng, dường như kêu ca bản thân chịu nhiều đau khổ vô ích, ràng là khảo hạch chủ nhân của nó, vì sao chịu thiệt xui xẻo đều là nó? Chính chủ lại việc gì, vậy…Đây phải là ăn hiếp ngựa sao? Có hay ?

      Ngay tại lúc Vũ Nhạc ngửa mặt lên trời kêu rên, cách đó xa đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa. thanh này làm mắt Vũ Nhạc sáng lên, biểu tình ai oán lập tức biến mất, xoay người đứng lên, chạy về phía thanh kia. Nơi quỷ quái này lại có người tới, chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ người này nếu phải là bạn học tương lai của nàng, cũng là người đường, người đó đối với phương hướng ở nơi này tất nhiên rất quen thuộc. Mặc dù có bản đồ nhưng nàng có con mắt rất bản lãnh, dù nhìn kỹ cũng nhớ được mấy tuyến đường, đó cũng là nguyên nhân lại ở chỗ bất đồng như vậy.

      Vũ Nhạc chạy tới tiếng vó ngựa tới bên tai, nàng hơi híp mắt lại, con ngựa màu trắng như tuyết chạy về phía bên này. kịp nhìn người ngồi lưng ngựa, Vũ Nhạc cứ thế dứt khoát xông ra ngoài, ngăn ngay trước mặt con ngựa trắng. Làm người ngựa nhìn thấy phía trước có người nên muốn dừng lại, có điều tốc độ quá nhanh, lực đánh vào ngựa trắng quá mạnh làm cho nó dựng đứng người, móng trước nhảy lên. Nhìn thấy ngựa đạp vào cơ thể Vũ Nhạc, giọng quát lập tức vang lên: “Nữ nhân chết tiệt, ngươi biết tránh sao? Cút ngay, muốn chết lập tức cút ngay! Ngựa của bổn tiểu thư cũng dám ngăn lại? muốn sống sao?”


      *Chương 049: Hồng y nữ tử

      Vũ Nhạc nhíu mày, hề thay đổi vị trí. Nữ tử tức giận mắng chửi, Vũ Nhạc chỉ thấy trước mắt lên ánh sáng màu xanh, con ngựa trắng lập tức chệch khỏi quỹ đạo, hỗn loạn đạp lên mặt đất. Sau khi lấy lại tinh thần, nữ tử lưng ngựa nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa. Vũ Nhạc vừa chuẩn bị quay đầu, cảm giác lực đạo đánh về phía mặt mình. Nàng hơi hơi cong môi, nhanh chóng xoay người tránh thoát, mạnh mẽ đá về phía sau. nghĩ lại bị đối phương chớp mắt nhìn thấu, Vũ Nhạc đá vào khí. Bàn tay của nữ tử kia lại chụp về phía mặt nàng, Vũ Nhạc nhíu mày, tính tế dùng lực cánh tay chế ngự cánh tay trái của nữ tử, vừa định dùng lực kéo về phía sau lại bị thanh cười cượt đánh gãy: “ nghĩ rằng ngươi có linh lực lại lớn mật như vậy, bổn tiểu thư bội phục. Sao nào, ngươi kéo cánh tay của ta, là muốn ném qua vai sao?

      “Ném qua vai? Ngươi là ai?” Vừa nghe tới mấy từ này, Vũ Nhạc dừng lại, vừa định quay đầu hỏi, nhưng ngờ… Đối phương thấy nàng chuyên tâm, lập tức nắm bả vai của nàng, dùng sức kéo về phía sau. Vũ Nhạc nhíu mày, cố sức lui về phía sau từng bước. Bả vai của hai người đồng thời kéo tới kéo lui, hai chân cũng nhàn rỗi, quấn chặt lấy đối phương. Trong khoảng thời gian ngắn, bộ dáng nhìn kinh khủng cực kỳ. Cảnh tượng này khiến Đồ Lạp Lạp và Linh Tiểu Giới trôi lơ lửng giữa trung ngây dại.... Bọn họ nhìn thấy gì kia? Nữ nhân ở trước mắt kia, phải người đó sao, là ai?

      hồi sau, hai người chằm chằm nhìn lẫn nhau, Vũ Nhạc nhíu mày : “Buông tay, nếu bất phân thắng bại, lúc khác đánh lại, ta có thời gian để hao phí nữa.”

      “Nữ nhân kia, quả nhiên ngươi phải loại hèn nhát, mặc dù có chút đáng tiếc có linh lực, nhưng mà… Lần này cùng ngươi vật lộn, tương đối phấn khích.” Hồng y nữ tử nghe Vũ Nhạc xong, sảng khoái buông tay, điều này cũng làm cho Vũ Nhạc kinh ngạc, nàng ta sợ nàng đánh lén sao? Sao lại yên tâm như thế?
      “Cám ơn ngươi khen ngợi, khách khí khách khí.” Lời khách sáo ai lại biết , nàng tiếp lời, hề chịu thua.

      “Này, vì sao ngươi ngăn ngựa của ta?” Lời vô ích xong rồi, nên chuyện chính chứ? Kỳ quái, sao nữ nhân này lại tạo cho nàng cảm giác quen thuộc như vậy?
      “Ngươi có thể cho ta biết nơi này là chỗ nào ?” Nếu người ta chủ động mở miệng, tất nhiên nàng khách khí.

      biết.” Nữ tử ngược lại trả lời rất thoải mái, xong lập tức qua Vũ Nhạc, về hướng bóng cây, vừa vừa than thở: “***, lão nương chưa từng khổ sở như vậy đâu, vừa mới chém giết đàn sói xong, còn chưa tỉnh lại nữa, nửa đường lại nhảy ra cái người điên này. Ngươi xem, sao ta có thể nổi giận chứ?” Dứt lời, nữ tử lấy bình nước ra, bắt đầu uống ừng ực từng ngụm…

      “Chẳng lẽ… Ngươi cũng tới Thánh Đức?” Vũ Nhạc khẳng định, phải nghi vấn.
      “Hả? phải ngươi cũng Thánh Đức chứ?” Hồng y nữ tử dừng động tác uống nước, tò mò để sát mặt tới trước mặt Vũ Nhạc: “ như vậy, ngươi vượt qua hai cửa rồi?”

      Lần đầu tiên Vũ Nhạc đứng gần nữ nhân như vậy, được tự nhiên dịch về phía sau, nhíu mày : “Đúng vậy, vừa mới rơi vào giữa sông, bản đồ bị ướt, cho nên mới có cảnh kia.”

      “À… ra là thế.” Hồng y nữ tử kéo dài giọng, cuối cùng hiểu được vì sao mỗ nữ lại to gan đón ngựa như thế. Nếu là nàng nhìn thấy con ngựa trắng kia, chắc hẳn cũng liều lĩnh xông ra thôi. Ai bảo ngựa của nàng phải ngựa bình thường, lại còn là Nhất Thiên Lý mã chứ?

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 050: Hồng y hộ pháp

      “Chúng ta gặp nhau chưa nhỉ?” Nữ tử áo hồng nghiêng đầu nhìn về phía người con y phục màu tím xinh đẹp, vừa mới xuất , nàng cảm giác vô cùng đặc biệt, nhưng lại ra được là loại cảm giác gì. Theo tính tình của mình, nàng ta vừa mới ngăn ngựa của mình, dù bị mình đá bay cũng chịu chưởng. Nhưng hề giống mình, chẳng những làm cái gì, lại còn thoải mái ở đây chuyện phiếm cùng nàng ta, điều này hình như phải kỳ quái bình thường? Chẳng lẽ nữ nhân này có ma lực hay sao?

      Nghe xong lời của nàng…, Tiểu Giới và Lạp Lạp cùng nhìn nhau: “ đúng, phải Tứ Đại Hộ Pháp mang theo trí nhớ của họ luân hồi sao? Sao lại cảm nhận được hơi thở của Vũ Nhạc? Chẳng lẽ bên trong lại có sai lầm gì? Dù sao Lạp Lạp cũng chính là ngoại lệ, những Linh thú khác chưa tỉnh lại, chỉ có nó thức tỉnh…” Nghĩ như vậy, Tiểu Giới tự giác ra giữa Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm, tươi cười nhìn về phía Qủa Nhiễm: “Đại tỷ tỷ, vòng tay của người nhìn đẹp nha, ta có thể nhìn xem chút được ?”

      Qủa Nhiễm ngạc nhiên nhìn đứa bé có đôi mắt màu tím trước mắt, nhíu mày hỏi Vũ Nhạc: “Nữ nhi của ngươi?”

      Khóe miệng Vũ Nhạc run rẩy quay lại trừng nàng cái: “Ngươi lớn như vậy sao, có cả đứa nữa?” Người ta mới mười tuổi thôi, được ? Cho dù có trưởng thành sớm cũng thể mười hai tuổi làm mẹ? Nha đầu kia có bình thường vậy? Kinh nguyệt còn chưa có nữa, có đứa cái rắm à?

      Qủa nhiễm trố mắt, ngượng ngùng : “Ha ha, cũng đúng nhỉ, chúng ta cùng mười hai tuổi, làm sao có thể là nữ nhi của ngươi? Nha đầu kia đáng nha, muội thích vòng tay này sao? Tỷ tỷ tặng cho muội, được ?”

      Linh Tiểu Giới vừa nghe Qủa Nhiễm , bộc lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Đa tạ tỷ tỷ, muội chỉ xem chút thôi, được ?”

      Qủa Nhiễm mỉm cười: “Đương nhiên có thể, muội xem ?” xong, nàng giơ cánh tay của mình ra. Linh Tiểu Giới giả vờ xem xét vòng tay, quả thực xem tới mạch đập của người ta. lát sau, nàng buông tay, tươi cười với Qủa Nhiễm: “Đa tạ tỷ tỷ, muội xem xong.” xong, mắt nó có vẻ bình thường, lùi lại phía sau. Giọng của Đồ Lạp Lạp cũng theo đó mà vang lên: “Thế nào? Có gì khác lạ ?”
      Tiểu Giới cúi xuống nhìn ra cảm xúc, chỉ là khóe miệng hình như hơi gợn lên vẻ trào phúng: “Qủa nhiên là có vấn đề, Hồng Y hộ pháp bị người phong ấn trí nhớ, ngay cả thực lực cũng bị hạn chế, xem ra…Mặt khác ba Hộ Pháp kia cũng như thế, nham hiểm, đúng là ta có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhỉ?”

      “Vậy bây giờ phải làm sao? Linh lực của Vũ nhi còn cần các nàng khôi phục chứ? Bây giờ trí nhớ của các nàng bị khóa lại, thực lực bị hạn chế, chẳng phải là… Vô vọng?” Giọng ảo não của Đồ Lạp Lạp luẩn quẩn trong đầu Tiểu Giới. Tiểu Giới hơi ngẩng lên, con ngươi lóe lên châm chọc, nặng nề : “Ngươi gấp cái lông à? Bây giờ có người so với chúng ta còn muốn sốt ruột hơn đấy, ta tin tưởng, …. Đương nhiên có biện pháp!”

      “Đúng vậy, sao ta lại quên mất chứ? Lần này tới học viện…” Những lời tiếp theo Lạp Lạp ra, nhưng nhìn theo con ngươi của Tiểu Giới mang ý cười cũng có thể xác định, có kế sách, hạ có đối sách. Kẻ đó chặn lại trí nhớ và thực lực của các nàng, nhưng lại chặn được lòng trung thành bừng bừng như lửa.

      “Ngươi còn bản đồ, vậy bằng chúng ta cùng ?” Qủa Nhiễm nhìn sắc trời, dựa thân cây, vẻ mặt lười biếng hỏi Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc bất đắc dĩ nhún vai: “Cũng tốt, lúc này mới chỉ có hai ngày trải qua hai đợt thi, ta cảm thấy kì quái tháng kế tiếp, còn có cái khảo nghiệm tàn khốc nào chờ đợi chúng ta.”*Chương 051: Cho ta mượn vui đùa chút

      Qủa Nhiễm hất mặt lên, vẻ khinh thường : “ quan tâm bọn họ chuẩn bị cái gì, lão nương gặp khó ra chiêu, , nếu trời tối.”

      Vũ Nhạc mỉm cười, lông mày cũng giãn ra: “Ngươi đúng, binh đến tướng chặn, có cái gì cần quan tâm.” Dứt lời, nàng nhanh nhẹn phi thân lên ngựa, Hãn Huyết màu đen cùng đạp tuyết màu trắng gật gật đầu với nhau, nhằm về hướng Đông chạy gấp rút. Trước khi rời , ai để ý tới bộ dạng Tiểu Giới và Lạp Lạp cả người đầy đất xám xịt: “Đều tại ngươi, chúng ta lại bị bỏ rơi…” “Trách ta làm gì? Chính ngươi cũng thân, người ta làm sao phát ra tồn tại của ngươi? Chỉ có thể khí chất của ngươi đủ, hiểu chưa?” Vóc dáng lùn như vậy, bị chú ý mới gặp quỷ, đương nhiên những lời này, Lạp Lạp đánh chết cũng dám ra miệng.

      Ba canh giờ sau, màn đêm bắt đầu buông xuống, rất may Vũ Nhạc và Qủa Nhiễm chạy tới thành trấn gần nhất. Sau khi tìm được chỗ nghỉ chân, Vũ Nhạc quay sang hỏi Qủa Nhiễm: “Đói bụng chứ?Chúng ta ngoài ăn gì ?” Đối với ăn hàng mà , hễ tới nơi xa lạ, khứu giác nàng đặc biệt nhạy bén. Vừa lúc đặt chân vào thành, nàng nhìn thấy ở hai bên ngã tư đường đủ loại kiểu dáng đồ ăn vặt, giống như chợ đêm ở thế kỉ 21. Chợ đêm ở cổ đại nàng chưa trải qua, hôm nay đúng lúc may mắn được no bụng, sướng mắt.

      Bình thường những người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (*), luôn luôn mưu mà hợp, Qủa Nhiễm lập tức bước ra phía ngoài, chút do dự. Điều này khỏi làm khóe miệng Vũ Nhạc cong lên, mà ngay cả Tiểu Giới và Lạp Lạp thân giữa trung cũng nhịn được run rẩy khóe miệng: “Qủa nhiên là Qủa Nhiễm, ngàn năm, tật xấu thích ăn ngon mặc đẹp này sửa tí nào, dù có trí nhớ, hai người kia, à , là năm người này vẫn ăn ý như vậy, nghĩ phục cũng được.”
      “Thất thần cái gì? Chạy nhanh còn kịp.” Vũ Nhạc tức giận quay đầu trừng mắt nhìn hai người cái, hai người rụt cổ lại, nhanh chóng đuổi kịp phía trước. Lại phát ra, sau khi bọn họ rồi, người trong khách điếm, giống như vừa gặp quỷ, ngầng đầu lên, nhìn về phía Vũ Nhạc vừa nhìn: “Mẹ ơi, sao nữ oa nhin kia lại chuyện với khí?”…

      Hai người chọn lựa khách điếm, vừa đúng vị trí phố ăn vặt. Con đường trước mặt, là Liễu Gia trấn, con phố phồn hoa, phía ngoài cửa, cách đó xa, chỉ thấy bác diện mạo dễ gần nhiệt tình mời gọi các nàng: “ nương, mau tới nếm thử, mì hoành thánh thơm ngát ngon miệng đây!”

      “Mỳ hoành thánh?” Vũ Nhạc nhíu mày, Qủa Nhiễm gật đầu, hai người trước sau về phía quán ăn: “Bà chủ, cho hai bát.” “, bà chủ, cho bốn bát.” “Ngươi có thể ăn được hết?” Qủa Nhiễm nhíu mày, nhà đầu kia có khẩu vị lớn như vậy? Thân thể gầy guộc bé, còn bằng nàng đâu, xem ra nhìn người thể nhìn bề ngoài!

      “Hai người các ngươi, mau ra đây ăn !” Vũ Nhạc giải thích, vỗ tay cái, Qủa Nhiễm lập tức nhìn thấy bên cạnh mình dần dần ra hai cơ thể, mà , phải là, đứa , con hồ ly. Tròng mắt nàng suýt rơi xuống: “A, ngờ ngươi còn mang theo cả thú cưng ra ngoài?”

      “Hừ, bổn đại gia là Linh thú khế ước của Vũ nhi, cái gì mà thú cưng, ngươi mới là thú cưng!” Hồ ly Lạp Lạp khó chịu giơ giơ móng vuốt, vẻ mặt bực dọc.

      “Ha ha, thể tưởng tượng ngươi cũng có lúc cam chịu thế, đáng đời!” Tiểu Giới lắc lắc bím tóc, nháy mắt mấy cái, bưng tô mì trước mặt lên, sau khi uống ngụm canh, ánh mắt nheo lại hưởng thụ: “Ồ, tệ đâu, uống rất ngon!” “Nha đầu chết tiệt kia, tên lùn nhà ngươi, ăn bữa cơm cũng để lão tử sống yên ổn, bổn đại gia cho ngươi câm miệng!” Móng vuốt của hồ ly hề khách khí cào cấu Tiểu Giới, trước sau tiến lùi, làm cho mỗ nha đầu (Tiểu Giới) liên tục kêu gào thảm thiết: “Gào khóc, hỗn đản nhà ngươi, ngươi khi dễ người, ô ô…” Mỗ nữ (Vũ Nhạc) nhìn màn trước mắt, trực tiếp thèm nhìn, mà nữ nhân khác (Qủa Nhiễm) lại nhìn thấy thú vị: “Ôi chao, ngờ ngươi lại có hai bảo bối này, có thể cho bổn tiểu thư mượn chơi mấy ngày ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :