1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 034: Lão tổ có lời mời

      “Cung chủ? Thời gian còn sớm, ngài nên trở về nghỉ ngơi, vừa khôi phục trí nhớ, đừng làm bản thân mệt mỏi.” Băng Hồn nhìn thấy Mộ Dương biến mất ở cầu thang, mới xoay người, nhíu mi lại nhìn chủ tử nhà mình.

      Thiên Duật Dạ cười : “Ta sao, hôm nay có thể nhìn thấy nàng, ta rất vui.” Nhất là ở thời điểm vừa khôi phục lại trí nhớ đó, kích động suýt nữa kéo lê thân thể suy yếu tìm kiếm nàng. Cũng may có gia gia và phụ thân ra tay ngăn cản, bằng , biết mình làm ra hành động điên cuồng gì.

      “Phu nhân trải qua đến kiếp thứ mười, các ngài nhanh được gặp mặt. Chủ tử, chúng ta hồi cung ?” Nhiếp Phách từ trước tới nay đều ít , nhìn sắc mặt chủ nhân nhà mình hơi tái nhợt, nhịn được mở miệng khuyên bảo.

      Nhìn bộ dạng từ bỏ ý định của hai thuộc hạ, Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi, hồi cung, đêm nay nghỉ ngơi tốt. Ngày mai phải diện kiến nhạc phụ nhạc mẫu tương lai, phải biểu tốt mới được.” Dứt lời, nhàn tản bước chân, ra khỏi phòng trước tiên, để lại Băng Hồn, Nhiếp Phách hơi run rẩy. Chủ nhân đối với phu nhân thương, quả nhiên là cảm động trời đất, tình này quả phai mờ được.

      Tử Minh Cung, nơi thần bí nhất Tử Minh đại lục, từ trước tới nay đoạt tuyệt nhân thế, cũng bởi vậy nơi nó tọa lạc càng thêm khó bề tìm hiểu.

      Băng Hồn, Nhiếp Phách điều khiển chiếc xe ngựa màu đen mạch nhanh chóng rời khỏi Kinh thành, ngay tại vị trí đông nam của bờ biển Tử Minh Hải dừng lại. Xe ngựa lại lại bờ cát tới tận khi Băng Hồn câu: “Mở!” Sau đó, chiếc xe ngựa màu đen cứ thế biến mất, biến mất thấy đâu, về phần vì nguyên nhân gì, chúng ta giới thiệu ở phía sau.

      Sau khi tiến vào Tử Minh Cung, trước mắt là biển hoa màu tím, Thiên Duật Dạ hít sâu hơi, đôi mắt rũ rũ xuống dưới bỗng nhiên phi thường sáng rọi: “Vũ nhi, nơi này ta trồng rất nhiều Violet, mỗi năm bốn mùa đều nở rộ Violet. Ta chờ mong ngày nào đó nàng trở về, ta dùng hoa Violet trải đường, nghênh đón nàng hồi Cung, mau lớn lên , vi phu chờ rất lâu…”

      “Khởi bẩm Cung chủ, chúng ta đến.” Băng Hồn nhắc nhở bên tai, Thiên Duật Dạ yên lặng hoàn hồn, nhàn nhạt mở miệng: “ biết, ngươi đưa thập phương sứ giả tới hậu cung của ta.”

      “Dạ, Cung chủ”. Về tới Tím Minh Cung, việc đầu tiên là sửa lại cách gọi, ở trong này, là Vương của bọn họ, chí cao vô thượng Vương!

      Nhưng mà, ngay tại lúc Thiên Duật Dạ vừa mới bước vào cửa chính của Từ Minh Cung, vị thị nữ bộ dáng thanh tú, dáng người tao nhã, mặc áo xanh thong dong tới bên phía . Nhìn thấy người mới tới, lông mày nhíu chặt lại, nhưng cước bộ vô thức chậm lại rất nhiều, ràng là chờ vị thị nữ kia.

      “Khởi bẩm Cung chủ, Lão tổ cho mời ngài.” Thanh y nữ tử đưng ngay ngắn trước người Thiên Duật Dạ, cung kính hành lễ, mở miệng kiêu ngạo sủng nịnh, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang theo vẻ cung kính, có thể địa vị của nử tử này trong Tử Minh Cung tuyệt đối tầm thường.

      “Cám ơn Thanh Diên nương, biết lão tổ tìm Bổn cung có việc gì?” Ánh nhìn của nam nhân kia như đao khắc, lông mày nhàng thu giấu, cong môi mỏng lên, thản nhiên mở miệng.

      “Cung chủ khách khí. Lão tổ và lão Cung chủ chờ ngài lâu, chắc hẳn là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.” Thanh Diên mỉm cười, sắc mặt như trước lạnh nhạt nhìn Thiên Duật Dạ, chữ cũng tiêt lộ.

      Thiên Duật Dạ có cách nào, đành quay người phân phó Băng Hồn, Nhiếp Phách: “Các ngươi chuẩn bị trước , Bổn cung ra sau. “Dạ, Cung chủ” Hai người khẽ gật đầu, nhún bàn chân chút, biến mất ngay cạnh tảng đá bên đường.

      “Cung chủ, mời” Thanh Diên lễ phép cúi đầu, làm tư thế xin mời, Thiên Duật Dạ thể làm gì nhíu mày, đến phía cấm địa của tổ tiên.


      *Chương 035: Tam đại tổ tông

      Vào tới cấm địa, tảng đá giữ cửa tự động mở ra, hai gã hắc y nhân oai phong lẫm liệt đứng ở cửa, sắc mặt lạnh lùng nhìn Thiên Duật Dạ: “Cung chủ, lão tổ và lão Cung chủ ở vườn hoa sen chờ ngài."

      Thiên Duật Dạ nâng mắt lên, về phía vườn hoa sen… vừa mới tới cửa vườn hoa sen bị mùi thơm trong veo xông vào mũi, vẻ mặt Duật Dạ vui vẻ: “Bánh hoa sen?” Rất nhanh, nhún chân chút, bước lên hồ sen mênh mông bát ngát, bay về hướng trung tâm của hồ sen. Chỉ trong chốc lát, Duật Dạ chân dính nước hạ xuống vững vàng đảo giữa hồ sen. Xa xa nhìn thấy phía trước trong đình nghỉ mát có hai vị lão nhân mặc áo trắng đánh cờ, võng cách đó xa có vị áo trắng nghỉ ngơi. Duật Dạ nhướn mi mắt, nhanh chóng tiêu sái tới.

      “Tiểu tử thối, ngươi còn biết trở về? Như thế nào rồi? Thiếu nữ xinh đẹp của ngươi đâu rồi, mang về theo?” Mở miệng vị tóc trắng xóa, giọng ràng, khuông mặt nghiêm nghị.

      Duật Dạ mí mắt cũng nâng, thẳng tới chiếc võng phía sau họ, vừa vừa kêu: “Mẫu thân, bánh hoa sen người làm đâu? Nhanh lấy ra , Dạ nhi chết đói rồi!”

      Phu nhân thoải mái nghỉ ngơi, tuổi chừng ba mươi lại vẫn xinh đẹp, nàng miễn cưỡng nâng mí mắt, than thở : “Vũ nhi đâu, sao đến đây?”

      Thiên Duật Dạ nghe mẫu thân vậy, than tiếng: “Làm sao có thể dễ dàng như vậy? Nàng năm nay cùng lắm chỉ là đứa bé mười tuổi, mặc dù con giúp nàng khôi phục trí nhớ, sợ là cũng thể rời đại lục này được. Mẫu thân chờ chút , trước mắt cũng phải thời cơ.”

      Vị phu nhân duyên dáng vừa nghe , hơi nhíu mày: “Ôi… sắp qua ngàn năm, đáng thương, các con đúng là uyên ương số khổ.” Dứt lời, nàng đau lòng vuốt vuốt tóc Thiên Duật Dạ, chỉ chỉ bàn đá trong đình: “Đều ở đó, tiểu tử ngươi, cái mũi cũng tinh!”
      Thiên Duật Dạ định cái gì, trong đình bỗng vọng ra giọng tức giận mắng chửi: “Giỏi cho tên tiểu tử thúi, ngươi coi hai người chúng ta là tàng hình sao? Trong mắt của ngươi trừ nương và bánh hoa sen chẳng thèm nhìn tới hai chúng ta sao?”

      Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ bĩu môi, chớp chớp đôi mắt phượng về phía phu nhân xinh đẹp: “Nương, con trước.” “ , gia gia và cha con quả tìm con có việc.” Vị phu nhân duyên dáng mỉm cười, phất phất tay về phía Thiên Duật Dạ. Duật Dạ lắc mình cái nhảy lên đình, đặt mông ngồi ghế, cầm lấy bánh hoa sen bỏ vào miệng, lại bị chiếc quạt đánh thẳng vào mu bàn tay: “Tiểu hài nhi, lông còn chưa mọc hết đâu, dám giương oai trước mặt gia gia?”

      “Gia gia, sao người càng ngày càng bậy thế? Cái gì mà lông còn chưa mọc hết? Tôn nhi hai mươi tuổi rồi!” Duật Dạ nhếch khóe miệng, vuốt vuốt mu bàn tay của mình, gia gia già rồi, vẫn còn sức mạnh như vậy.

      “Hai mươi? Còn năm nữa ngươi mới được hai mươi. Được rồi, tới mấy thứ râu ria nữa, ta hỏi ngươi, nha đầu kia đâu, sao theo ngươi trở về?” Thiên lão nhân gia ngoài miệng mắng , tay lại đưa tới ly trà ấm, vẻ mặt chờ mong. Mà bên cạnh còn có vị Cung chủ tiền nhiệm Thiên Huân bao giờ để lộ vẻ mặt vui mừng, cũng tò mò nhìn về phía Thiên Duật Dạ, chờ đợi câu trả lời của .

      Duật Dạ coi ai ra gì, sau khi khi ăn miếng bánh hoa sen, nhấp ngụm trà, mới tức giận than thở: “Tại sao mọi người so với con còn gấp hơn vậy? Kiếp này Vũ nhi mới được mười tuổi, mười tuổi được chưa? Mọi người cảm thấy cho dù con khôi phục trí nhớ cho nàng, nàng có thể rời khỏi đại lục này sao?”

      “Vậy ngươi còn chờ tới khi nào? Đợi nàng gả cho người khác sao? Hay là chờ tới lúc nàng đèn dầu sắp cạn?” Thiên Mạc lập tức đáng cái về phía Thiên Duật Dạ, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 036: Nàng là của ta

      Lúc này Thiên Duật Dạ hoàn toàn đen mặt, hề tỏ ra yếu thế đứng lên, từ cao nhìn xuống gia gia và phụ thân của mình, mặt chút thay đổi : “Đó là nương tử của con, mọi người nhiệt tình kích động cái gì? Khi nào con tìm nàng, cũng phiền tới mọi người. Tới thời điểm con cảm thấy thích hợp, tất nhiên tìm nàng trở về. Nhưng, tuyệt đối phải tại, đừng quên, phong ấn thượng của chúng ta vẫn chưa thể mở ra, khi mở ra, chúng ta thể ở lại đại lục này, đến lúc đó…Đừng thể mang Vũ nhi mà ngay cả chúng ta cũng rơi vào kết cục hồn phi phách tán!”

      Lời mạnh mẽ của Duật Dạ dừng lại, Thiên Mạc có chút bất đắc dĩ kéo kéo mấy sợi râu của mình: “Nhưng Vũ nhi nàng...” mặt ông lên vẻ vô cùng thân thiết, đứa cháu dâu này, rất được lòng bọn họ nha!

      “Gia gia, người yên tâm, tiên đoán trước đây của người có sai, phải tôn nhi cứu nàng rồi sao? tại cuộc sống của nàng tại Nhạc gia vô cùng tốt, chỉ cần có thay đổi lớn, bình an tới già, chúng ta chỉ cần chờ hết kiếp này, lập tức có thể trở về.” Giọng điệu của Duật Dạ mềm nhũn, ngồi xuống lần nữa.

      “Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn nàng lập gia đình?” Mặc dù Thiên Mặc rất muốn đả kích Tôn nhi của mình, nhưng vẫn nhịn được nhắc nhở.

      Qủa nhiên Thiên Duật Dạ nghe những lời này, lập tức mặt lại đen nữa: “Chín kiếp trước của nàng đều lập gia đình, người cho rằng kiếp cuối cùng con để bọn họ toại nguyện sao? Mơ tưởng…”

      “Đứa này, nếu Vũ nhi trở về nhất định hận ngươi để nàng thủ tiết suốt chín kiếp, nhất định thế!” Thiên Mặc phẫn nộ tức giận, đứa này rất cố chấp, cũng thương xót cháu dâu nha, ngẫm lại đều đau lòng, chín kiếp luân hồi này, quả hề trải qua cuộc sống tốt đẹp…

      “Hận cái gì chứ? Nàng vốn thuộc về con, tên nam nhân kia, lão tử bỏ qua, chờ con lấy lại thực lực lần nữa, nhất định đem xương nghiền ra thành tro, trọn đời thể siêu sinh.” Vừa nghĩ tới người làm hại bọn họ phải trải qua thập thế luân hồi, khóe môi Thiên Duật Dạ lên nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt đen lộ ra vẻ tàn độc.

      “Được rồi, ngươi tính toán kỹ càng, chúng ta cũng gì nữa, có việc gì cần giúp cứ .” Vẫn ngồi im gì, Thiên Huân nhàn nhạt mở miệng, sau đó trực tiếp cầm quân cờ lên, thoải mái hạ xuống.

      Duật Dạ nhìn bàn cờ trước mắt, ánh mắt tươi cười: “Gia gia, người lại thua rồi!”

      Thiên Mặc hừ lạnh tiếng: “Cái này có gì lạ, thua là hợp tình hợp lý, cũng chỉ có Vũ nhi thiên tài như vậy mới là đối thủ của cha ngươi. Mà ngay cả ngươi, lúc đó cũng thua vô cùng thê thảm? Đắc chí cái gì mà đắc chí?”

      Thiên Duật Dạ nghe gia gia vậy, nhìn về phía Thiên Mặc nhún vai: “Gia gia rất đúng, nếu ra Tôn nhi bằng người, nên ở chỗ này mà xấu hổ. Vậy, nếu còn việc gì nữa, Tôn nhi phải , những người kia còn chờ!” xong, ánh mắt nhìn về phía Thiên Huân, Thiên Huân hơi gật đầu, Duật Dạ gật đầu với gia gia mình: “Con đây, bữa tối chuyện tiếp.” Dứt lời, nhún chân chút, biến mất hồ sen xanh biếc.

      Nhìn theo bóng lưng rời , Thiên Huân hừ lạnh, có chút khinh bỉ nhìn lão nhân gia nhà mình: “ hiểu, hai ông cháu các người giả bộ cái gì? Kỹ năng đánh cờ của Duật Dạ còn cao siêu hơn so với Vũ nhi, vì sao tới chỗ này của ta lại thành bại tướng? mệt cho người còn cùng giả bộ lừa đảo, người điếc, hai tai mù, sao lại để mặc làm bừa?”

      Khóe môi Thiên Mặc hơi cong lên, gợi lên ý cười: “Tôn nhi hiếu thuận như vậy, sao ta lại gạt ý tốt của đây? Huống chi, lúc đó ngươi chẳng phải đúng như thế, còn mặt mũi nào giáo huấn lão tử? Tiểu tử kia, ngàn năm trước là như thế này, nghĩ rằng sau khi chuyển thế đầu thai tính tình vẫn như vậy. Trước đây chưa khôi phục trí nhớ còn như thế, nay khôi phục, tự nhiên càng hiếu thuận hơn!”


      Chương 037: Tự mình trừng trị

      Khuôn viên của Tử Minh Cung là nơi thường ngày Thiên Duật Dạ nghị . Lúc này có mười hắc y nhân lãnh khốc, uy phong lẫm liệt ngồi ở phía dưới, ánh mắt kính trọng nhìn nam nhân mặc áo đen đứng khoanh tay. Tóc dài màu đen tùy ý thả vai, gương mặt tuấn mĩ như chạm ngọc, con ngươi tối đen như mực, thâm thúy như biển sâu. chính là thong dong đứng đó, mặt mày thản nhiên nhìn qua, liền làm cho những người ngồi nhịn được quỳ gối, quỳ xuống đất thần phục.

      điều tra được là người nơi nào gây nên?” Giọng trầm thấp của nam nhân vang lên, chậm rãi xoay người, lông mày lưỡi mác thản nhiên nhìn lướt qua, lại làm cho lòng người khiếp đảm.

      “Bẩm Chúa thượng, tra ra, là… Cung gây nên.” Hắc y nam tử ngồi do dự lúc, cuối cùng vẫn ra thân phận của đối phương.

      Cung? Làm sao Cung lại đối nghịch với chúng ta? Ngươi chắc chắn tin tức sai chứ?” Nghe được cái tên Cung này, nam nhân hơi nheo nheo mắt lại, theo biết, Vấn Thượng bế quan, làm sao có thể tham gia việc này?

      “Bẩm Chúa thương, việc chặn giết lần này phải do Cung chủ Cung Vấn Thiên, mà là do thiếp thân của kết hợp với Kỳ huynh đệ, phát động đệ tử của Cung tham gia chặn giết.” y nhân cẩn thận liếc mắt nhìn vẻ mặt chút thay đổi của Thiên Duật Dạ, mới dám mở miệng.

      “À? Chính là Tiết Bảo Phượng?” Bên khóe môi nam nhân lên chút trào phúng thể nhìn thấy, nâng mắt nhìn về phía hắc y nhân, chỉ là liếc mắt khiến cả người hắc y nhân tràn đầy ý lạnh, run run : “Đúng vây, Chúa thượng. nay Cung bị nữ nhân này khuấy đảo chướng khí mù mịt, mà ngay cả các trưởng lão đều thể kiêng kị nữ nhân này. Chỉ vì trước khi bế quan Cung chủ Cung giao cho ả “Kim Tôn lệnh”, nhìn thấy lệnh bài như nhìn thấy Cung chủ, cho nên nữ nhân này mới có thể kiêng nể gì như thế.”

      “Chúng ta có bị tổn thất nhiều hơn ?” Nam nhân thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, vầng trán mang theo khí chất cuồng mị bẩm sinh.

      “Tổn thất bốn mươi người đệ tử Tử Vương, người Tử Hoàng. Cung hao tổn hơn bốn trăm tên Tử Linh, Tử Tiên, Tử Vương, Tử Hoàng năm tên.” Hắc y nam tử lau mồ hôi lạnh trán, khẩn trương trả lời, dù sao thủ lĩnh lần này là , nếu Chúa thượng muốn giáng tội, khó lòng chối tội.

      “Tốt lắm, chênh lệch mười lần, nữ nhân này…Qủa nhiên to gan, dám cả gan tranh địa bàn với Tử Minh Cung chúng ta, muốn chết! Tù Ngưu, Nhai Tí, Trào Phong, Bồ Lao, Toan Nghê, Bý Hý, Bệ Ngạn, Ly Vẫn, Thao Thiết, Kỳ Lân, mười người các ngươi mỗi người mang theo mười đệ tử cấp bậc Tử Hoàng chia thành mười hướng, đem tất cả thế lực dưới cờ Cung Tử Minh đại lục, thu lại!” Nam nhân vuốt vuốt chiếc nhẫn ngón tay, khóe mội nâng lên nụ cười yếu ớt, con ngươi thâm thúy thoáng qua tia lạnh lẽo.

      “Thuộc hạ tuân lệnh” Mười nam tử phía dưới vừa nghe lệnh, lập tức đứng dậy, cung kính cúi người lĩnh mệnh, rồi sau đó nhanh chóng biến mất khỏi phòng nghị .

      “Tiêu Đồ, Công Phúc nghe lệnh.” Đôi mắt phượng của nam nhân híp lại, cỗ hơi thở nguy hiểm tràn ra.

      “Thuộc hạ nghe lệnh.” Hai bóng đen lướt tới, lặng yên tiếng động.

      “Tốt lắm, mới chỉ hai mươi tuổi đạt tới cảnh giới Tử Tông. Hai người các ngươi, thu thập tất cả những chứng cứ phạm tội của Tiết Bảo Phượng, đóng thành sách, trước tiên in thành 3000 quyển, chờ Bổn cung ra lệnh.” Nam nhân đứng chắp tay, lên nụ cười yếu ớt: “Vũ nhi, nữ nhân này, giữ lại để nàng tự mình trừng trị, được chứ?”

      “Dạ, Cung chủ.” Hai gã hắc y nam tử lặng lẽ đến, im hơi lặng tiếng rời .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 038: thân phận

      Ban đêm, yên lặng thanh, bầu trời Nhạc gia trang, bỗng lên hai bóng đen, yên lặng tiếng động tiến vào Khinh Vũ Các . Mà lúc này Vũ Nhạc ở trong Linh Giới hấp thụ linh khí, tựa hồ cảm giác được cái gì, chậm rãi mở mắt. Tiểu Giới bảo vệ bên cạnh cũng giật mình đứng thẳng lên, nhíu mi nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc gì, đáy mắt gợn chút sợ hãi xẹt qua tia nghi hoặc. Nàng vừa nghĩ ý niệm, hai người liền ở trong phòng, rất nhanh, hai bóng đen quang minh chính đại ra trước mắt hai người.

      cần đèn, Vũ Nhạc nhìn trong bóng tối rất tốt, nàng thu hết hình dáng hai người vào trong mắt, bọn họ có sát khí làm cho nàng hơi híp mắt, giảm bớt căng thẳng, rồi mới ung dung nhìn bọn họ, thản nhiên mở miệng: “Đêm khuya tiến vào, có việc gì sao?”

      Nghe nàng vậy, hai hắc y nhân tin nổi liếc nhìn nhau, rồi sau đó song song quỳ gối xuống, hai tay ôm quyền, cung kính hô: “Đêm khuya quấy rầy Chúa thượng nghỉ ngơi, xin người thứ tội!”

      “Chúa thượng? Là ý gì?” Trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy nghi hoặc, nhưng mặt chút thay đổi: “Có chuyện gì, bẩm báo ràng.”

      Hai hắc y nhân lại nhìn nhau, rồi sau đó, hắc y nhân ở bên trái có thân hình cao lớn hơn, chậm rãi mở miệng: “Khởi bẩm Chúa thượng, nửa năm nay chưa từng gặp mặt ngài lần, ta lo lắng chờ Chúa thượng, tiến đến Cung tìm hiểu, ngờ lại phát Chúa thượng mất tích, năm ngày trước mới tìm được nơi này!”

      Nghe , Vũ Nhạc rốt cuộc hiểu được ý tứ của người này, hóa ra, hai người phía trước này là thuộc hạ của khối thân thể này? thể nào? Nàng mới mười tuổi, có thế lực của mình? Vậy lúc trước ở Cung, vì sao…? đúng nha, phải nàng có linh lực sao?

      Ngay lúc Vũ Nhạc nhíu mày tự hỏi, Linh Tiểu Giới lộ ra ý cười, trong nháy mắt nhìn Vũ Nhạc, kịp thời thu lại môi, có số việc, tốt nhất vẫn nên thuận theo tự nhiên…

      “Như vậy, tình huống của ta tại, các ngươi đều ?” Đột nhiên Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về phía hai hắc y nhân, mặc dù hai người này làm cho nàng cảm thấy sát ý, nhưng việc như thế sao có thể xảy ra?

      Lúc này, hắc y nhân bên phải lột mặt nạ bảo vệ ra, lộ ra dung nhan xinh đẹp, nhưng đôi mắt nàng che dấu vẻ lo lắng, lại làm cho Vũ Nhạc nhíu mày, hai người này, rốt cuộc là ai?

      Tựa hồ cảm giác được Vũ Nhạc khó hiểu, nữ tử xinh đẹp đột nhiên mở miệng: “Xem ra, Chúa thượng mất trí nhớ, vừa rồi chúng ta còn hoài nghi, tại có thể khẳng định. Trách được nửa năm nay ngài chưa từng xuất . Tự giới thiệu chút, chúng ta là hai trong Ngũ đại hộ pháp của La Sát môn, gồm có Tu La, Ni Mạn, Ngải, Tát Ma, Lưu Thương. Trước mặt xử lý công việc trong môn cho nên chưa cùng tới đây, xin Chúa thượng bao dung.”

      “La Sát môn? Cái này…Là do ta sáng lập?” Theo cách của bọn họ, chẳng lẽ mình cũng biết bọn họ?

      phải, La Sát môn là do mẫu thân ngài sáng lập, năm năm trước chúng ta theo ngài.” Tu La đột nhiên mở miệng, cũng lập tức tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng bức người.

      “Mẫu thân ta? Năm năm trước?” Lẩm bẩm những lời này, Vũ Nhạc cũng thể khống chế trái tim đập nhanh. Theo như lời Mộc Ngư , nàng biết mẫu thân năm nàng ba tuổi mất, chỉ để lại hộp gỗ lim kia, những điều khác Mộc Ngư chữ, là biết, hay là giấu diếm nàng?

      “Chuyện La Sát môn, tỳ nữ của ngài cũng biết, chúng ta và ngài gặp nhau là tuyệt đối bí mật, có ai biết.” Ni Mạc cười tươi nhìn Vũ Nhạc, nhàng mở miệng.

      Lời tác giả: Về cấp bậc linh lực có chút vấn đề, nhân lúc này bổ sung chút: phiến đại lục này, cấp bậc thấp nhất là Võ Giả, chia thành 1 – 9 cấp, rồi sau đó là cảnh giới Tử Linh, Tử Tiên, Tử Vương, Tử Hoàng, Tử Tông, Tử Tôn cùng với cảnh giới Tử Đế. Chữ Tử ở đầu các cấp bậc, chia làm sơ kỳ, trung kỳ, đỉnh kỳ. Ở đại lục này cấp bậc Tử Hoàng rất ít, phân loại cụ thể sau này theo Vũ nhi trình bày. Trước tiên như thế này, mọi người đại khái hiểu .


      *Chương 039: Tiếp nhận lệnh bài

      như vậy, La Sát môn là mẫu thân để lại cho ta?” Nghe xong hồi lâu, cuối cùng Vũ Nhạc lý giải chút đầu mối.

      Ni Mạn, Tu La gật gật đầu: “Đúng vậy, lão chủ tử trước khi , đem La Sát môn để lại cho ngài, tới lúc vạn bất đắc dĩ, La Sát môn xuất .”

      trách được ta chưa từng nghe qua, là vì nguyên nhân này. Thực lực của La Sát môn, bây giờ đạt tới cảnh giới nào?” Vũ Nhạc đột nhiên tò mò với vị mẫu thân của mình, theo như thực lực của hai người này, mẫu thân là người cao thâm khó lường, nhân vật như vậy, sao lại gả cho Vấn Thiên?

      Ni Mạn đột nhiên cười thần bí: “Lão chủ tử phân phó, trước khi ngài có đủ thực lực, La Sát môn vẫn như cũ do năm người chúng ta quản lý. Mà trách nhiệm chủ yếu của ngài chính là ngừng học tập, bổ sung thực lực chính mình, đợi sau khi giải trừ phong ấn, thực lực đạt tới cảnh giới Tử Tông, ngài muốn hỏi cái gì, thuộc hạ tuyệt đối giấu diếm.”

      “Phong ấn? như vậy mẫu thân cũng biết trong người ta có phong ấn?” Lần này Vũ Nhạc thể bình tĩnh được nữa, nếu mẫu thân biết trong cơ thể mình có phong ấn, thân phận của nàng càng thêm thể tưởng tượng được! Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lập tức nhìn về Linh Tiểu Giới đứng bên cạnh, Tiểu Giới miễng cưỡng nhìn lên, nhún vai: “Đừng hỏi, hỏi ta cũng , giờ chưa phải lúc.” “Ngươi…” Vũ Nhạc phiền chán vuốt vuốt ấn đường, nàng đúng là có biện pháp với Tiểu Giới, chuyện ép buộc người khác, nàng làm được.

      “Chủ tử? Ngài làm sao vậy?” Ni Mạn nhìn thấy sắc mặt đại biến của Vũ Nhạc, kỳ quái hỏi.

      Vũ Nhạc vừa nghe Ni Mạn hỏi, con ngươi xinh đẹp chớp chớp, theo ánh mắt Ni Mạn nhìn tới chỗ Tiểu Giới. “Đừng nhìn, bọn họ nhìn thấy ta.” Giọng lười biếng của Tiểu Giới vang lên bên tai, Vũ Nhạc mới hiểu ra, bất động thanh sắc hoàn hồn lại: “ sao, vậy lần này các ngươi đến, là để xem hoàn cảnh của ta?” Nếu bây giờ tông môn là do bọn quản lý đương nhiên liên quan tới nàng, như thế cũng tốt, từ trước tới nay nàng đều am hiểu chuyện quản lý.

      “Đúng vậy, môn chủ.” Tu La hơi gật đầu, khuôn mặt lạnh lùng có chút dao động nào.

      “Vậy các ngươi thấy rồi, có thể .” Đối với La Sát môn này, nàng hề quan tâm, có điều họ cũng đúng, trước khi nàng có đủ thực lực, nàng có tư cách tiếp nhận đồ của mẫu thân để lại.

      “Dạ, môn chủ, nhìn thấy ngài mạnh khỏe, thuộc hạ cũng yên tâm. Có thứ này ngài có thể cầm, La Sát môn vừa vì của ngài chế tạo riêng thân phận lệnnh bài, là lệnh bài cao nhất của chúng ta “Minh Vương lệnh”. Dứt lời, đưa ra tấm ngọc bài màu đen, Vũ Nhạc tò mò tiếp nhận, liền bị mặt đầu lâu quá sống động của lệnh bài làm hoảng sợ. Thời đại này, có thể có trình hộ điêu khắc tinh tế thế sao? Có thể khắc thành hình đầu lâu tinh xảo, quả dễ dàng. Nàng cẩn thận lật xem mặt trái lệnh bài, đập vào mắt là tám chữ uy vũ: Minh Vương làm ra, ai dám tranh phong! Khẩu khí lớn, xem ra La Sát môn này, so với suy đoán của mình còn lợi hại hơn, nàng nhất định phải hảo hảo quý trọng.

      “Được rồi, ta giữ gìn tốt, các ngươi có việc gì nữa trở về , còn nữa, làm sao ta tìm được các ngươi?”

      Ni Mạn đưa cái bình cho Vũ Nhạc: “Bên trong bình là đạn tín hiệu, có gì muốn phân phó, chủ nhân có thể gọi chúng ta. Máy truyền tin chế tạo trong môn, bao lâu nữa, cần phiền phức như vậy.”

      “Máy truyền tin? Đó là thứ gì?” ra ở thế giới này còn có thứ tốt hơn đạn tín hiệu?

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 040: Chuẩn bị sát hạch

      “Máy truyền tin là do sư tỷ chế tạo thành thiết bị để truyền tin, mặc dù ở khoảng cách rất xa, chỉ cần có ấn ký của đối phương, là có thể liên lạc được.” Ni Mạn mỉm cười, nhàng giải thích.

      “Đó phải là điện thoại di động sao?” Vũ Nhạc ngạc nhiên nhận ra, ở thế giới huyền bí này, có cái gì là có khả năng.

      “Di động? Từ này nghe mới mẻ, chúng ta kiến nghị Luyện Khí sư đổi tên.” Ni Mạn đột nhiên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái: “Chủ nhân nếu còn gì phân phó, thuộc hạ xin cáo từ.”

      Vũ Nhạc gật đầu, hai người kia im lặng, nhún chân, lập tức biến mất trong màn đêm.

      Vũ Nhạc im lặng bình tĩnh trở lại, nhìn Linh Tiểu Giới: “Ngươi xem, mẫu thân ta là người như thế nào?”

      Linh Tiểu Giới cười thần bí: “Đương nhiên là người tốt, yên tâm , những nghi hoặc đó, sớm muộn gì cũng giải đáp cho người từng cái , nhưng tuyệt đối phải bây giờ. Cho nên người sốt ruột cũng vô dụng, chi bằng hãy tĩnh tâm tu luyện. Bắt đầu từ ngày mai, nghiêm khắc huấn luyện người, mấy ngày nay chỉ là khởi động thân thể cho người, kế tiếp mới thực là Địa ngục. Chỉ cẩn người chống đỡ được, khi giải trừ linh lực, người phát , làm bất cứ việc gì cũng vô cùng thoải mái.” Về phần kiếp này của Chủ nhân biến thái đến trình độ nào, nàng thể biết, có điều nàng vẫn vô cùng mong đợi Vũ Nhạc đại bùng nổ!

      *****

      Thời gian trôi qua, đảo mắt qua hai năm, mà Vũ Nhạc vốn lúc đầu là tiểu nha đầu non nớt trở thành thiếu nữ kiều. Thời gian hai năm, đủ để thay đổi rất nhiều.

      Vũ Nhạc, trong thời gian hai năm, gần như vượt qua trong Linh Giới. Bên ngoài ngày bằng năm trong Linh Giới, ngay cả chính nàng cũng biết mình đọc qua bao nhiêu sách, tiếp xúc bao nhiêu dược. Dưới đốc thúc nghiêm khắc của Linh Tiểu Giới, trong Linh Giới có bao nhiêu sách nàng đọc làu làu, cả năm hấp thụ linh khí, thoạt nhìn thân thể nàng phát ra khí chất thanh nhã thoát tục, đan điền rốt cuộc trưởng thành đến mức nào, người nào tưởng tượng nổi. Bây giờ chỉ còn chờ ngày nào đó giải trừ phong ấn, tin chắc rằng chỉ cần qua đêm, nàng vang dội khắp đại lục!

      Mộc Ngư, năm ấy là tiểu nha đầu mười hai tuổi, sau khi vào phủ mười ngày, liền lựa chọn tiến vào Luyện Ngục của Nhạc gia, phàm vào, tuyệt đối có đường quay lại, hoặc là sống, hoặc là chết. Người sống trở về, đương nhiên thực lực tăng lên rất nhiều. Mà trải qua rèn luyện trong Luyện Ngục, các kinh mạch trong người đạt được mức tôi luyện đáng kinh ngạc. Mộc Ngư, trải qua thời gian hai năm rưỡi, vừa mới ra khỏi Luyện Ngục, đạt tới trung kỳ của cảnh giới Tử Tiên. Thực lực này, đối với nữ tử mười bốn tuổi, khó khăn tới mức nào? Vẻ mặt Nhạc Thanh Sơn cảm động nhìn Mộc Ngư, vì để có khả năng bảo vệ Vũ Nhạc, nàng tiếc bất kỳ giá nào, cuối cùng thành ý và nghị lực của nàng cảm động đến trời xanh, thời gian phụ lòng người!

      Nhạc Mộ Thần, hai mươi hai tuổi, vào cảnh giới Tử Tông, đây là đột phá rất lớn, chỉ làm Nhạc gia lớn bé lâm vào khiếp sợ mà còn làm cho tất cả các thế lực Tử Minh đại lục dấy lên hồi chuông lớn, kiêng kị đối với Nhạc gia trang lại tăng thêm tầng. Dù sao, trong những hậu bối trẻ tuổi, hai mươi tuổi đột phá cấp bậc Tử Tông, trừ Nhạc Mộ Thần ra chỉ có ba thiên tài hi hữu. Điều này làm ngày càng nhiều thế lực phiến đại lục hướng mắt về lần tuyển chọn mỗi năm lần của Học viện, tập trung trí óc đem thế hệ tiếp theo của mình đưa vào Học viện đào tạo chuyên sâu. Tất cả chỉ vì thiên tài Nhạc Mộ Thần, ai khác, là đệ tử khóa trăm ba mươi của Học viện Hoàng gia Bá Quyền. Bởi vì thiên phú dị bẩm, bước vào bảng thiên tài của Học viện Bá Quyền, về phần đứng hàng thứ mấy, quyết định ở đại hội Phong Vân được tổ chức bốn năm lần, trước mắt khoảng cách tới lần đại hội Phong Vân tiếp theo, còn bốn năm nữa.

      Nhạc Mộ Dương, hai mươi mốt tuổi, nay đạt tới đỉnh kỳ của cảnh giới Tử Hoàng, chỉ kém bước tiến vào Tử Tông, còn năm nữa tốt nghiệp học viện Bá Quyền, thực lực cũng thể xem thường. Khác với Nhạc Mộ Thần, Nhạc Mộ Dương chú trọng tới buôn bán. Mặc dù nay Nhạc gia trang xứng với cái danh nhà giàu số đại lục, nhưng hai huynh đệ ngày cũng dám buông lỏng, chỉnh đốn thực lực bản thân. Chỉ có ngừng đổi mới, Nhạc gia trang mới có thể sừng sững ngã. Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đạo lý này, bọn họ so với ai khác đều ràng hơn.

      giờ ba đứa Nhạc gia trang đều trưởng thành với tốc độ kinh người, mặc dù sớm nghe qua, nhưng nhìn thấy tình trạng trước mắt, vẫn làm cho các thế lực khác thể khinh thường. Bất luận là các thế lực hạng nhất Lăng thị, Hỏa thị, Mục thị, hay là các môn phái Thương Lan môn, Nam Cung môn, Tô gia môn, Tả gia môn, Cổ gia môn đều đồng loạt phát ra chiếu thư cấp bách, trước mùng tháng bảy, tất cả con cháu của gia tộc đều phải trở về, chuẩn bị cho cuộc thi nhập học mỗi năm lần.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 041: Con trưởng thành

      Đại lục Tử Minh, trừ Tử Minh Cung, Cung và các thế lực bên ngoài, còn có hai học viện chuyên biệt, tức là nữ Học viện Thánh Đức và học viện hoàng gia Bá Quyền, hai học viện này phân biệt tuyển nhận nam nữ đệ tử, từ trước đến nay xung khắc như nước với lửa. Mở học viện mấy trăm năm qua, mỗi bên học viên đều đấu tới ngươi chết ta sống, mặc dù vậy cũng xuất ít thần tiên quyến lữ. Có điều…Hễ nhận được nhiệm vụ từ học viện của mình, cho dù là vợ chồng cũng sắp xếp ổn thỏa tâm lý, đứng riêng lập trường của mỗi người, cho đến khi nhiệm vụ kết thúc. Mấy trăm năm qua, hai học viện chưa từng xuất phản đồ, bởi vì khảo nghiệm lựa chọn học viên rất khó khăn, chỉ cầu sở hữu thực lực, thiên phú, quan trọng hơn là năng lực hợp tác với đồng đội, phẩm chất của bản thân. Nếu người phẩm đức đều được chấp nhận cho dù thiên phú của cao tới đâu, thành tựu có nhiều hơn nữa, cũng được nhận.

      Thực lực bản thân của Thánh Đức và Bá Quyền cũng thể khinh thường, đó cũng là nguyên nhân họ được các đại thế lực chấp thuận. Tại đại lục Tử Minh, thế lực nào cũng có phương pháp bồi dưỡng độc đáo của mình, có thể làm cho họ bỏ phương pháp của bản thân, lựa chọn đem thế hệ tiếp theo vào hai học viện, chứng minh Thánh Đức và Bá Quyền có thực lực làm cho bọn họ tuyệt đối tín nhiệm. Về phần hai cơ sở học viện này mạnh tới mức nào, vẫn là bí mật Tử Minh đại lục. Hễ là học viên tốt nghiệp, lúc mới nhập học đều ký kết hiệp định bí mật, bởi vậy cho tới nay đều có ai thực hiểu bọn .

      Vũ Nhạc nghe cha mình giới thiệu, thập phần chờ mong đối với học viện Thánh Đức. Ban đầu nàng cũng muốn nhập học, dù sao nàng cũng có linh lực, đến nơi đó là đối tượng bị đào thải. Nhưng từ trước đến nay, trong từ điển của nàng có hai chữ “từ bỏ”, trước khi gặp được Tứ đại hộ pháp, tuyệt đối thể từ bỏ.

      Cái nhíu mày của nàng làm cho Mộ Dương hiểu nhầm ý, vẻ mặt khinh bỉ nhìn nàng: “Này còn chưa nhập học đâu, đừng sợ thấy trống lớn mà lui, đây giống chuyện Vũ Nhạc ngươi có thể làm ra! Mặc dù có linh lực sao chứ? Ngươi vật lộn với người khác, ta nhìn cũng kém so với bọn họ có linh lực, còn nữa, muội mới có mười hai tuổi, hoảng cái gì mà hoảng? Có ca ca bảo vệ muội, sợ cái gì?”

      Vũ Nhạc tức giận trừng mắt với : “Muội ở Thánh Đức, huynh ở Bá Quyền, bảo vệ cái rắm á!”

      “Ta muội muội này, muội thể lịch chút được sao? Tốt xấu gì ngươi cũng là muội muội của Mộ Thần ta, có hai ca ca lợi hại như vậy đứng ở chỗ này, ai dám cho ngươi mặt mũi? Vì Nhạc gia ta, muội phải chú ý hình tượng của mình!” Mộ Thần bất đắc dĩ bĩu môi, nha đầu kia, là du côn!

      “Lịch ? Nếu ta là thục nữ, các huynh cho rằng đó vẫn chính là ta hay sao? Mặt mũi? Huynh cho rằng khảo nghiệm nhập học dựa vào mặt mũi của các huynh có thể thông qua? Nếu là như thế, học viện này, ta vào hay cũng vậy, ở nơi nào, ta phải là đại tiểu thư của Nhạc gia trang. Ta là ta, về phần hình tượng, phụ thân còn chưa gì, huynh gấp cái rắm à!” Vẻ mặt Vũ Nhạc du côn, nhướn mắt lên, bắt nàng làm thục nữ, bằng chém nàng luôn !

      “Nha đầu ngươi…Phụ thân, như thế nào ngài lại mặc kệ quản lý?” Nhạc Mộ Thần đau đầu vuốt vuốt ấn đường, tức giận nhìn sang phía nam tử trung niên im lặng ngồi bên bình tĩnh thưởng thức trà.

      Nhạc Thanh Sơn nghe , khóe môi cong lên: “Vũ nhi như vậy, rất tốt!” Rồi đặt ly trà xuống, chậm rãi đứng lên, nghiêng đầu về phía Vũ Nhạc: “Cần người bảo hộ sao?”

      Vũ Nhạc kiên quyết lắc đầu: “ cần, con trưởng thành.”

      “Được, đường phải cẩn thận, có cái gì cần trực tiếp tìm ca ca của con, phụ thân chúc con thuận buồm xuôi gió.” Dứt lời, mỉm cười với Vũ Nhạc, trường sam màu trắng nhàng xoáy đường cong trung, sau đó liền biến mất ở cửa.

      Nhìn ánh mắt tiếp thêm sức lực của phụ thân, Vũ Nhạc tràn đầy lòng tin, vẻ mặt tươi cười đứng lên, giương cằm khinh bỉ nhìn về phía Mộ Dương: “Thấy ? Phụ thân đối với muội là tin tưởng mười phần, cho nên ca ca, các huynh cũng nên yên tâm . Muội cũng nên trở về thu dọn, ba ngày sau muội rời , đừng nhớ nhung muội nhé!” Dứt lời, vẻ mặt nàng hạnh phúc chạy về phía Khinh Vũ các của mình, lần này phụ thân cũng cho Mộc Ngư đến điểm danh, hai tỷ muội các nàng lại có thể cùng tiến cùng lùi, tốt!

      Nhìn biểu tình kiên quyết của muội muội nhà mình, Mộ Dương tự thấy mất mặt, sờ sờ mũi. Có lẽ, quá lo lắng, chỉ mong nha đầu kia, bị kích thích. Học viện, như nàng tưởng tượng, nơi đó, quá tàn khốc!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :