1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 025: Cần phải học tập

      “Này, ngươi làm bậy cái gì vậy? Làm sao ngươi có thể tỉnh lại? Phong ấn của chủ nhân còn chưa giải trừ, làm sao ngươi …? Còn những người khác…” Linh Tiểu Giới khiếp sợ nhìn lên tầng thứ hai của bảo tháp, chẳng lẽ bọn chúng đều tỉnh lại?

      “Đừng nhìn, chỉ có ta tỉnh lại thôi” Đồ Lạp Lạp lưu luyến từ người Vũ Mị nhảy xuống, tuy rằng rất muốn tiếp tục, ôi, nhưng mà… Vì tránh cho mỗ ta bị tên mách lẻo kia phá hư, vẫn nên thành chút, dù sao… Nam nhân kia, quá mức đáng sợ!

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Linh Tiểu Giới phát điên, vuốt vuốt ấn đường, chẳng lẽ trình tự của nàng có vấn đề?

      “Đừng suy nghĩ nữa, chủ nhân trực tiếp vượt kiếp thứ chín tới kiếp thứ mười, ngươi biết ?” Đồ Lạp Lạp vung vẩy cái đuôi, quét sạch mặt đất phía sau, đặt mông ngồi lên, mi mắt rũ xuống, cúi đầu, uể oải nhìn về phía Linh Tiểu Giới.

      Tiểu Giới gật đầu: “Có biết, chủ nhân vượt qua kiếp thứ chín trực tiếp xuyên qua tới thân thể của kiếp thứ mười, vậy theo như ngươi , là vì nguyên nhân này? Điều này cũng đúng nha, vì sao các huynh đệ tỷ muội khác tỉnh lại?”

      Ánh mắt Tiểu Giới hơi trầm xuống, buồn bực ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn xung quanh, nín thở cảm ứng, nhưng cuối cùng thể cảm ứng ra hơi thở của Linh thú nào khác. Xem ra, chỉ có mỗi tiện hồ ly này tỉnh lại.

      “Hừ, còn có thể vì sao, là do quan hệ của ta và chủ nhân rất tốt!” Mỗ hồ ly khoác lác vô sỉ nhướn cao lông mày, móng vuốt mập mạp lắc lư lắc lư trước mặt Tiểu Giới. Bộ dáng thích chí của tiểu hồ ly khiến Tiểu Giới chảy xuống ba vạch đen. Được rồi, trước mắt chỉ có câu trả lời này mới có thể ứng phó với chủ nhân, xem ra tiểu hồ ly này cũng biết tính toán, biết cái gì nên cái gì nên

      Mãi đến khi giọng buồn bực của Vũ Mị cắt ngang, cuộc đối thoại của hai người mới kết thúc: “Ai có thể cho ta biết, các ngươi có thể thêm gì nữa ? Tại sao các ngươi đều gọi ta là chủ nhân? Cái gì mà huynh đệ tỷ muội? Chẳng lẽ…Còn có Linh thú khác ở nơi này?”

      Đồ Lạp Lạp trưng ra bộ mặt “đáng đời ngươi”, hớn hở nhìn Linh Tiểu Giới, xem ngươi trả lời như thế nào, hừ!

      “Ngươi cho ta biết .” Nhưng điều làm cho nó trở tay kịp là Vũ Mị nhìn về phía Tiểu Giới mà trực tiếp hướng mắt về phía nó – Đồ Lạp Lạp.

      “Ta? Chủ nhân, kỳ cũng có gì cả. Chúng ta đều theo khế ước Linh thú cùng người trải qua mười kiếp luân hồi, bây giờ là kiếp thứ mười, chúng ta đều phải trở về bên cạnh người, chỉ có điều…Trước mắt chúng ta thể cho người biết nhiều lắm, tiết lộ Thiên Cơ đối với người cũng có chỗ nào tốt. Người hãy tin tưởng bọn ta, so với những người khác, chúng ta càng mong muốn người khôi phục trí nhớ và linh lực.” Từ trước tới nay Đồ Lạp Lạp lúc nào cũng vô cùng vênh váo tự đắc, bây giờ đối mặt với vấn đề này, lần đầu tiên nó yên lặng cúi đầu, vẻ mặt thực nghiêm túc.
      Ánh mắt Vũ Mị mơ hồ, suy xét vô cùng ràng, sau lúc lâu nàng mới kín đáo thở dài: “Ôi…xem ra bí mật của thân thể này, ngờ lại hề bình thường, được rồi, các ngươi chịu đưa ta trở về !”

      cần đâu Chủ nhân, người chỉ cần nghĩ ý niệm, người trở lại phòng. Người nhìn xem, phải chúng ta trở lại rồi ư?” Tiểu Giới cười vui vẻ chỉ vào khuê phòng của Vũ Mị, tiếp tục : “Sau này, nếu người muốn vào Linh Giới tìm thứ gì hoặc tu luyện linh lực chỉ cần dùng ý nghĩ, tự động thay đổi vị trí. Tương lai lúc chạy trốn cũng có thể làm như vậy. Hơn nữa, chúng ta ở bên trong Linh Giới vẫn có thể nhìn ra bên ngoài. Việc này chờ sau này ta nhất định giải thích cho người nghe. tại, người hãy học trước công pháp luyện đan cơ bản và tên các loại dược thảo. Bây giờ tuy rằng người có linh lực nhưng vẫn nên học tập, thể dừng lại được, bảo tháp còn có rất nhiều, người cần tranh thủ thời gian để xem nha!”

      Vũ Mị nhìn từng bộ sách cao chồng thành núi trước mắt, nhịn được nuốt nước miếng: “Ta nghe lầm chứ, những thứ này, ta đều phải học sao?”*Chương 026: Bị ghét bỏ

      Đồ Lạp Lạp liền giương mắt lên nhìn trần nhà, ta tồn tại, ta tồn tại…

      Linh Tiểu Giới cười phì phì, nhìn về phía Vũ Mị gật đầu: “Đúng như người nhìn thấy, Chủ nhân, những thứ này chỉ là phần trong số đó thôi. Trong thời gian hai năm, người cần làm gì khác, hãy ở trong Linh Giới tu luyện tốt . Các loại dược liệu ở trong này người tùy ý sử dụng, kỹ năng võ thuật phụ thuộc vào trí tuệ của người. Hai năm nữa người vào học viện mới bị xem thường!” Linh Tiểu Giới biết hôm nay Vũ Mị bị xấu hổ, như vậy, tin rằng nàng nổi giận đánh người.

      Qủa nhiên, con mắt Vũ Mị vừa rồi còn bốc hỏa, chỉ nghe câu cuối chớp chớp mắt: “Ngươi sao?"

      “Đương nhiên, ta dám cam đoan, nhưng bí tịch bên trong Linh Giới, trong thiên hạ chỉ duy nhất chúng ta có, người khác muốn nhìn cũng thể nhìn đâu!” Những đồ tốt của Thượng cổ Phong ấn, ở đại lục này sao có thể có? Tùy tiện đem ra ngoài quyển, có thể làm cho đại lục này rối loạn.

      “Được rồi, ta hiểu. Các ngươi tới từ đâu trở về đó , bổn nương mệt rồi, giày vò cả ngày, ta phải từ từ nghỉ ngơi tốt!” Ngày hôm nay làm cho nàng ngạc nhiên quá nhiều, đầu óc nàng hưng phấn quá rồi!

      được, Chủ nhân phải mang ta theo, ta muốn về nơi đổ nát kia, trò vui có, muốn trở về!” Đồ Lạp Lạp chân chó chạy đến trước mặt Vũ Mị, phe phẩy cái đuôi tuyết trắng mập mập, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Chủ nhân nhà mình.

      “Mang theo ngươi? Ta mang theo ngươi làm gì? mang. Tuy rằng bộ dạng ngươi rất đáng , nhưng ngươi béo như vậy…” tới đây, mỗ nữ chán ghét phủi phủi Đồ Lạp Lạp , mỗ hồ ly hoảng sợ choáng váng: “Cái gì? Ta béo? Chủ nhân? Ta béo? Ta…”
      Tiểu hồ ly tức giận nên lời. Linh Tiểu Giới lại cười ha hả, tiếng cười kia làm Vũ Mị cùng đứa Đồ Lạp Lạp nghiêng đầu sang, đồng thanh : “Câm miệng!”
      “Cười cái gì mà cười, răng nanh của ngươi trắng quá sao?” Dứt lời, hai người đồng thời nhìn nhau, lúc lâu sau, Vũ Mị mới thở dài: “Ôi…Bây giờ muốn nghĩ các ngươi có liên quan tới ta cũng khó, ngay cả mắng chửi người cũng kém chữ, phục các ngươi . Được rồi, tiểu hồ ly này, ách…Lạp Lạp đúng ? Từ đây về sau, bổn nương chấp nhận cho ngươi theo, có điều…Nếu xảy ra chuyện đừng nghĩ tới việc ta cứu ngươi, ngươi phải tự bảo vệ chính mình, hiểu ?”

      Đồ Lạp Lạp nghe nàng vậy, dưới trán tự chủ chảy xuống ba vạch đen, mấy câu đó, nghe có vẻ quen tai, dáng vẻ năm đó…Ôi, xem ra Chủ nhân của các nàng vẫn thay đổi. Bây giờ còn chưa biết thế nào mà bắt đầu uy hiếp mình, tiểu hồ ly nó đáng thương… “Người yên tâm, chúng ta đều có năng lực tự bảo vệ bản thân, tuyệt đối làm vướng chân người.” Lạp Lạp giơ móng vuốt lên quá đầu, làm cử chỉ thề thốt, bộ dáng thập phần thành lập tức chọc cười Vũ Mị. Mỗ hồ ly ai oán nhìn Chủ nhân nhà mình tươi cười, trong lòng nó gào thét liên tục: “Cứ tưởng trải qua mười kiếp luân hồi Chủ nhân sửa đổi tính cách, nghĩ rằng…Vẫn như vậy…Lười! Nàng lười đánh nhau những Linh thú này lên trước, lười vận động ăn uống vệ sinh đều do Linh thú bọn chúng hỗ trợ giải quyết, lười đọc sách Linh thú giúp tay đọc…Nhớ tới những thứ kia mà kinh hoàng, Đồ Lạp Lạp nhịn được tự ôm lấy người, trời mùa hè nha, làm thế nào lại lạnh thế. Sao nó cảm thấy những ngày thống khổ qua sắp quay lại rồi?

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 027: Giống như huynh muội

      Người nhà Nhạc gia rất nhanh phát bên người Vũ Nhạc có thêm tiểu hồ ly. Về phần Linh Tiểu Giới, do cầu mãnh liệt của Vũ Nhạc bất đắc dĩ thu lại, trở thành chiếc nhẫn ngọc ở ngón tay mỗ nữ. Chỉ khi nhìn tới chiếc nhẫn tinh xảo lắm ngón tay mình, Vũ Nhạc mới hài lòng gật đầu: “Như thế này sai biệt lắm, về sau, hai người các ngươi hãy theo ta lăn lộn. , chúng ra ra phố!”

      Mặt tiểu hồ ly và Tiểu Giới tối sầm, tính thích chơi đùa, tật xấu đổi, ôi…

      Vũ Nhạc ra khỏi Nhạc gia trang giống như ngựa hoang được cởi yên cương. Tuy rằng nàng mới gần mười tuổi nhưng trong thời gian nửa năm nay sớm làm cho bách tính Hỏa Đô thành vừa nghe tên sợ mất mật. Nàng dám khi dễ Hỏa đại công chúa, mắng chửi trưởng nữ của Lăng gia, làm tiểu thư nhà Mục gia giận quá mà ngất, hạ độc Thương Lan Diễm đại tiểu thư của Thương Lan môn phái. đời này chắc chỉ có mình Vũ Nhạc nàng dám như thế thôi?

      “Chủ nhân, ta muốn ăn thịt nướng.” Mỗ hồ ly ghé vào vai Vũ Nhạc, bàn tay cọ cọ y phục của nàng. Vũ Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn Đồ Lạp Lạp: “Ngươi còn biết cả thịt nướng?”

      Đồ Lạp Lạp vừa nghe Vũ Nhạc , khinh bỉ nhìn nàng, đột nhiên phát đối phương là nó, lập tức ai oán trừng mắt nhìn nàng: “Khi người chưa bước vào luân hồi, chúng ta thường xuyên theo người ăn thịt nướng.”

      “A, nghĩ ra trước đây ta cũng có bản tính này” Vũ Nhạc cảm thấy kì quái gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình chính ra là xuyên tới sao? Nghĩ tới vấn đề này, nàng buồn bực nhìn Đồ Lạp Lạp: “Tích cách tại của ta có giống như trước hay ?”

      Đồ Lạp Lạp chút khách khí lắc lắc cái đầu : “ có, bây giờ tích cách của người từ từ phát huy…” Những lời này của Đồ Lạp Lạp đúng là lời . nay tuổi của Vũ Nhạc vẫn tính là lớn, nên tài năng của nàng đều bị che lấp, thoạt nhìn bộ dáng quần áo lụa là vẫn thay đổi. thực tế chỉ có số người thân cận mới biết tính cách của nàng. Như vậy ngày nào đó Chủ nhân thực bộc phát, biết có giống như khí phách năm xưa hay ? mong đợi…

      phải là giống nhau sao?” Vũ Nhạc có chút bất đắc dĩ vuốt vuốt ấn đường, xem ra hai ngày nay nàng bị kích thích quá độ, thoáng cái khống chế được. Sau này cần phải thu lại tâm tình của mình rồi, nét mặt vui mừng như vậy, sớm hay muộn cũng bị thua thiệt.

      “Vũ nhi, sao muội lại ở đây?” Ngay khi Vũ Nhạc định bước vào “Hồng Tiếu Trai” giọng kinh hỉ chợt vang lên ở phía sau. Vũ Nhạc dừng bước, chậm rãi xoay người, nhìn thấy bộ dáng quen thuộc trước mắt sắc mặt bỗng đen lại: “Ca ca quên những lời Vũ nhi rồi ư?”

      Hóa ra, người tới phải ai khác mà chính là người hai ngày trước đắc tội mỗ nữ, Nhạc gia nhị công tử Nhạc Mộ Dương. mặc bộ trường sam màu trắng, ưu nhã tới, Mộ Dương nghe thấy giọng điệu nóng nảy của muội muội cũng tức giận, chạy nhanh : “Này, hai ngày nay phải huynh chịu nhận lỗi với muội, lúc huynh tới tìm muội, nha hoàn của muội là muội ngủ, muội muội à, muội cầm tinh con heo sao? Sao ngày nào cũng ngủ? Nếu phải hôm nay gặp được muội huynh muội chúng ta biết lúc nào mới gặp mặt!”

      “Heo? Huynh mắng ta là heo?” Đôi mắt to trong suốt lên ngọn lửa đỏ rưc, lúc Mộ Dương còn chưa kịp phản ứng lại, Vũ Nhạc hung hắng giơ nắm đấm qua. Mộ Dương liền nhảy xa ba thước, vẻ mặt căng thẳng nhìn Vũ Nhạc: “Nha đầu, ta là ca ca của muội nha, muội đối xử như vậy với ca ca sao? Muội… cho phép muội đánh vào mặt, tại sao muội lại đánh vào mặt?”

      Sắc mặt Vũ Nhạc càng thêm khó nhìn, hận thể bùng nổ với : “Chết tiệt, huynh trốn nhanh như vậy, ta có võ công, làm sao có thể đánh được huynh? Huynh gào cái gì mà gào? tiếc cho huynh là nhi tử của Đại lão gia, hừ…xấu hổ chết mất, hừ!” Dứt lời, nàng vung tà áo tím, căm hận trừng mắt nhìn , nghênh ngang rời .



      *Chương 028: Thiếu nữ áo vàng

      Bàn tay che mặt của Mộ Dương đột nhiên hạ xuống: “Đúng vậy, muội ấy chạm vào ta, ta kích động cái gì?”

      Vũ Nhạc còn chưa xa, vừa nghe , dưới chân lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ, miệng nàng hơi giật giật, vừa định quay người bị móng vuốt kéo tóc: “Chủ nhân, bình tĩnh, bình tĩnh nha!”

      “Bình tĩnh cái gì hả? Hỗn đản này…” “ là ca ca của người…” “ chết , ta lại có ca ca như vậy sao? Ta thừa nhận” “Người thừa nhận, vẫn là ca ca của người…” Mọi người xúm lại nhìn trò hài trước cửa Hồng Tiếu Trai, lớn , người thú kì lạ đấu khẩu, đều rối rít nâng miệng, che trán của mình. Nghe Nhạc gia có nữ nhi quần áo lụa là, hôm nay gặp mặt đúng là danh bất hư truyền, đáng thương cho hai huynh đệ Nhạc gia! Nghĩ đến đây, mọi người đều nhìn về phía Mộ Dương biểu tình thương hại. Nhạc Mộ Dương vung chiếc quạt trong tay, đôi mắt phượng sâu thẳm híp lại, tựa tiếu phi tiếu nhìn cả đám người: “ biết, suất diễn này mọi người xem thấy thế nào?”

      Giọng vừa hạ xuống, đám người lập tức giải tán, tốc độ so với nghe tiếng tập hợp còn nhanh hơn. Đừng đùa, lúc này còn đợi đến bao giờ? Đừng nhìn bộ dạng tươi cười này của Nhị thiếu gia mà nhầm, ai còn biết nổi danh miệng nam mô, bụng bồ dao găm?

      Vũ Nhạc mấp máy môi, đôi mắt tím khẽ nhìn Mộ Dương, hừ lạnh tiếng, sau đó về phía Hồng Tiếu Trai, thèm đếm xỉa tới ca ca, tức tức, lấp đầy bụng mới là đúng nha.

      Nhạc Mộ Dương khẽ nâng môi, nhướn mắt lên nhìn muội muội nhà mình: “Đợi ta với, hôm nay ca ca mời khách.” “Vậy huynh còn thất thần cái gì?” Vừa nghe có người mời khách, mỗ nữ bỗng nhiên nghiêng đầu quay lại, Nhạc Mộ Dương giật mình, thiếu chút nữa dừng kịp, bốn mắt nhìn nhau, mỗ nam thấp giọng thở dài: “Ài…Đôi lúc ta tự hỏi phụ thân tạo nghiệt gì, tự nhiên lại rước về tiểu Bá vương.” “Thế sao? Huynh có ý kiến gì?” “Có ý kiến?...Làm sao có thể chứ?” Tránh voi chả xấu mặt nào, ngày nào đó, ta dạy muội, thế nào là kính già trẻ!

      Hai người vừa vào Hồng Tiếu Trai, đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại, ngay cả chưởng quầy cũng tự mình nghênh đón: “Nhạc nhị thiếu gia, Nhạc tiểu thư, xin hỏi hai người muốn dùng gì?”

      “Đến nhã gian, chọn thứ tốt nhất, muội muội ta đói bụng lắm rồi!” Chiếc quạt trong tay Nhạc Mộ Dương hạ xuống chút, đôi mắt phượng đen sâu thẳm đảo khắp lượt, những người muốn xem náo nhiệt đều gục đầu xuống. Lúc này Mộ Dương mới hài lòng gật gật đầu, vẻ mặt lộ ra tia vui mừng nhìn về phía muội muội nhà mình: “Vũ nhi, nhà hàng này có vịt quay ngó sen tệ nha, muội muốn nếm thử ?”

      “Được, tốt!” Nhắc tới ăn uống, mỗ nữ cũng nghĩ nhiều, nhấc chân chuẩn bị lên lầu, bỗng nhiên, nàng vừa bước bước, tiếng gọi vang lên bên tai: “Chậm !”

      Vũ Nhạc dừng chân, vui nâng chân mày, chậm rãi xoay người, nhìn về phía người gọi nàng: nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt, dài sát đất, chút trang trí, có hoa văn, có thể đơn giản mà đơn giản. Nhìn đến đây, nàng khỏi tò mò với chủ nhân của giọng , đôi mắt chậm rãi nâng lên, khi nhìn đến dung nhan quen thuộc trước mắt tâm tình nàng đột nhiên ngừng lại. Nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười dịu dàng rực rỡ kia, nàng tự nhủ: “Ngữ nhi? Là ngươi sao? Ngữ nhi?”

      “Chưởng quầy, vừa rồi bổn nương hỏi ngài có còn nhã gian , ngài trả lời ta thế nào? Như thế nào? Bây giờ thấy người có quyền thế, nhã gian lại đột nhiên có?” Chủ nhân của giọng tuy cười nhạt, nhưng giọng lại lãnh, làm cho người ta cảm thấy như có gió lạnh thổi sau lưng…

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 030: Ngươi nhìn đủ chưa

      theo Mộ Dương vào nhã gian ở lầu hai, đột nhiên Vũ Nhạc bị cảm giác đặc biệt vây quanh. Mà tiểu hồ ly nào đó vùi đầu vai nàng cũng mở to hai mắt, bộ lông trắng như tuyết dựng lên như bị điện giật, hai móng vuốt bám chặt lấy y phục của Vũ Nhạc. Cảm thấy Lạp Lạp có vẻ căng thẳng, Vũ Nhạc định mở miệng hỏi lại bị tiếng cười sang sảng của Mộ Dương cắt ngang: “Ai nha nha, Thiên huynh đệ, xin lỗi, vừa rồi ở đường có việc trì hoãn nên mới tới chậm, mong huynh thấy phiền lòng!”

      sao cả, huynh ngồi !” Giọng trầm thấp thanh nhã vừa vang lên, cả người Vũ Nhạc bỗng nhiên run rẩy cái. Mà Lạp Lạp nghe xong những lời này, càng thêm căng thẳng từ vai Vũ Nhạc rơi xuống đất. Cùng với tiếng kêu “trời ơi” của mỗ nữ, tiểu hồ ly ngã mặt đất nhìn rất nhếch nhách, ánh mắt nó run rẩy nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc nhìn đôi mông của nó, có chút buồn cười : “Ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao? Có phải rất lạnh hay ? Ngươi run cái gì chứ?”

      Mỗ hồ ly có chút tiếc hận rèn sắt thành thép, trừng mắt nhìn chủ nhân nhà mình cái, rồi sau đó cả người run lên, di chuyển về phía cửa. Nơi này nó thể ở được nữa rồi, nhất là lại bị mỗ nam nhân nhìn thấy nó ở bả vai ái thê của , nó phải muốn chết sao?

      Nhưng nó còn chưa được hai bước bị mỗ nữ xách lên, nâng nâng thân thể mềm mềm, nhìn thẳng vào mắt nó: “Ngươi đâu vậy? phải ngươi đói bụng sao?”

      “Khụ khụ…Vũ nhi, mau tới đây, huynh giới thiệu cho muội người.” Nhìn người thú coi ai ra gì đứng chuyện làm Mộ Dương cảm thấy lúng túng, nâng khóe miệng, cười xòa nhìn về phía nam nhân đối diện: “Thiên huynh đệ, xin lỗi, đường gặp muội muội cho nên…Liền cùng nhau tới đây, mong huynh bỏ qua cho.”

      Nghe xong lời ca ca , lúc này Vũ Nhạc mới nhớ ra trong phòng còn có người khác. Nàng vội vàng chạy qua ôm hồ ly vào trong lòng, chậm rãi đứng lên nhìn về phía người đàn ông đứng trước cửa sổ. đúng, phải nam tử trẻ tuổi, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi. mặc bộ quần áo gấm màu đen, bên hông đeo ngọc bội cùng màu, khuôn mặt như tranh vẽ, dáng người tao nhã. Lúc này đứng dựa vào cửa sổ, hắc y thần bí giống như chờ bộc phát sức mạnh tiềm , làm người ta vừa nhìn, cự tuyệt được mà cảm thấy kinh diễm.

      Đôi mắt đẹp hơi hơi nheo lại, kỳ quái, loại cảm giác này lại tới nữa, nam nhân này rốt cuộc là ai, vì sao trong lòng nàng nhiều cảm giác khác thường lên như vậy?

      Thiên Duật Dạ lẳng lặng nhìn nàng, nàng cũng tò mò nhìn , hai người gì lại làm cho Mộ Dương nghẹn lên tới cổ họng. Mà Lạp Lạp ở trong lòng mỗ nữ cúi đầu sâu tới mức thể thấp hơn mới dừng lại, nhưng cả người nó cứng ngắc, cảm giác như tim bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập.

      Thiên Duật Dạ nhìn cặp mắt kia như băng tuyết hàn băng trong sáng như nước ở trước mặt, trong lòng quét qua dòng nước ấm. Vũ nhi, Vũ nhi của ta, hóa ra người cứu ta lần trước là nàng. Chẳng trách lúc nàng rơi xuống vách núi ta do dự mà cứu nàng. ra, đây gọi là nhất thời tốt bụng, mà là giữa chúng ta có ước định từ trước. Năm năm trước, nàng mới năm tuổi, có thể kéo ta từ trong nước lên, rốt cuộc sức lực như thế nào khiến nàng cứu được ta thế?

      Thiên Duật Dạ ngây ngốc nhìn chằm chằm Vũ Nhạc, ánh mắt hướng về chuyện cũ. Giọng lạnh lùng của nữ nhân nào đó kéo trở lại: “Này, ngươi nhìn đủ chưa?”

      Thiên Duật Dạ ngay tức khắc bừng tỉnh, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Vũ Nhạc, xoa xoa mũi, hề có bộ dáng lúng túng, ngược lại cong cong khóe môi, bày ra vẻ hào hoa phong nhã: “Ừ, nhìn đủ rồi!”


      *Chương 031: Lần này xong rồi

      Vũ Nhạc nhíu mày, sao nam nhân này lại thành như vậy, nhưng tướng mạo của càng làm nàng kinh ngạc, tuyệt đẹp, vẻ đẹp khiến người thần đều căm phẫn. Chỉ có điều, trong mắt nàng, loại người xinh đẹp, cùng lắm chỉ là thân xác mục nát mà thôi, kì thực còn bằng vàng.

      “Nếu nhìn đủ, nên đem ánh mắt ngươi dịch chuyển , có hiểu lễ phép là gì ?” Nếu cùng ca ca có chuyện cần trao đổi, nàng còn muốn thêm phần ác liệt để trực tiếp cút . Nàng khó chịu trừng mắt nhìn cái, rồi đặt mông ngồi xuống ghế , cầm chiếc đũa gõ gõ mặt bàn, ai oán nhìn Mộ Dương còn ngẩn người: “Ca ca, ta đói bụng!”

      Nhạc Mộ Dương cố nén kích động muốn đánh chưởng xuống mỗ nữ, xấu hổ nhìn Thiên Duật Dạ: “Thiên huynh đệ, xin lỗi, muội muội của ta được nuông chiều quá mức, nếu có chỗ nào đắc tội, mong ngài thông cảm cho.”

      sao, ngồi xuống .” Giọng dịu dàng lễ độ nhạt nhạt quét qua, Nhạc Mộ Dương gượng cười ngồi xuống, dùng sức gõ cái vào đầu mỗ nữ: “Muội đàng hoàng chút cho ta, vị này chính là thần tài của chúng ta đó!” Vừa nghe đến thần tài, tinh thần Vũ Nhạc lập tức tỉnh táo lại, vừa định muốn hỏi cái gì, lại bị lời kế tiếp của nam nhân đáng gãy: “Băng Hồn, mang thức ăn lên.” “Vâng, thưa Chủ nhân.” thanh lạnh như băng vang lên từ ngoài cửa, kỳ quái, vừa rồi ở bên ngoài có ai nha!

      Chỉ lát sau, đồ ăn đều được mang lên. Vũ Nhạc đói tới mức ngực dán vào lưng, bất chấp ánh mắt cảnh cáo của ca ca nhà mình, cầm đũa lên ăn liên tục, lưu tình chút nào. Lúc này mặt của Mộ Dương đen tới mức thể đen hơn, nghiến răng trừng mắt nhìn nữ nhân có chút hình tượng trước mắt, oán hận : “Chết tiệt, muội là quỷ đói đầu thai sao? thấy có khách sao? Muội…muội ăn từ từ thôi, ai nha nha, đừng nghẹn, này này này, muội rốt cuộc có phải nữ nhân ?” Theo từng lời đạo lý từ trong miệng Mộ Dương ra, sắc mặt mỗ nữ cũng càng khó coi. Bùm tiếng, nàng trực tiếp đặt mạnh ly trà xuống trước mặt Mộ Dương, lạnh lùng : “Ca ca, huynh nên uống nước .” “Làm sao muội biết ta khát…Khụ khụ, nha đầu chết tiệt, đây là muội chê ta nhiều sao?” Nữ nhân nhíu mày, bày ra biểu tình ác liệt “coi như huynh thức thời”. Mộ Dương nổi đóa, vừa định nổi giận, lại bị nam nhân bên xem trò vui ngăn lại: “Nhạc huynh cần để ý, vị muội muội này tính tình thành , rất đáng quý, cùng nhau dùng bữa , sau đó bàn chuyện cũng chưa muộn.”

      “Cái này… tình rất xin lỗi, muội muội của ta…” Mộ Dương xấu hổ kéo kéo môi, lúc này nếu có cái lỗ, nhất định kéo đầu nha đầu chết tiệt kia cùng chui xuống, mất mặt quá, lớn như vậy còn chưa mất mặt thế này!

      “Lạp Lạp, này, ngươi cũng ăn , ngươi cúi thấp đầu như vậy làm gì? Ăn cơm thôi? Ai vừa mới kêu đói vậy? Mau ăn cơm.” Khi Mộ Dương và Thiên Duật Dạ còn khách sáo chuyện, Vũ Nhạc kéo Lạp Lạp ấn đến bên bàn, chỉ vào bàn đầy đồ ăn : “Ngươi muốn ăn cái gì? Ta gắp cho ngươi.”

      Lúc này Đồ Lạp Lạp hận thể phá cửa mà chạy, trong ánh mắt cảnh cáo của mỗ nam, nó run rẩy chỉ bừa vào đống đồ ăn. Vũ Nhạc nhất thời đen mặt nhìn nó: “Đậu hũ? Ngươi thích ăn đậu hũ?”

      Đồ Lạp Lạp vừa nghe nàng , móng vuốt gãi gãi đầu được gì, Chủ nhân à, sao lại tự vạch áo cho người xem lưng thế? Đậu hũ? Ai ăn đậu hũ chứ? Được rồi, có vẻ như tại nó ở trong lòng Chủ nhân, coi như ăn đậu hũ của Chủ nhân. Nó cẩn thận nâng mí mắt liếc nhìn nam nhân ưu nhã dùng cơm, phát chú ý tới bên này, liền thở dài nhõm. Nó nhìn về phía đồ ăn mãnh liệt nuốt nước miếng, lúc nó còn do dự chọn đồ ăn Vũ Nhạc để cái đùi gà trước mặt nó: “Ăn cái này trước , hôm nay có thịt nướng, có thời gian cho ngươi ăn.”

      Mỗ hồ ly nghe xong lời này, nháy mắt hóa đá…Bởi vì nó nhìn thấy, nam nhân trước mặt dùng chút ý tứ bất minh cười cười nhìn mình. Lạp Lạp bỗng thấy cỗ hàn khí từ từ bốc lên, xong rồi, lần này nó xong rồi, ô ô…

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 032: Chạy trối chết

      Bữa cơm này ăn xuống, với Vũ Nhạc là hương vị ngọt ngào ngon miệng, Thiên Duật Dạ nhìn nữ nhân nào đó ăn uống ngon miệng, tâm tình cũng theo đó mà tốt lên, mà Mộ Dương ăn biết vị cùng với hồ ly dựng hết tóc gáy tạo thành chênh lệch ràng. Sau khi ăn uống no say, Vũ Nhạc bất nhã ợ lên tiếng, Mộ Dương nắm chặt tay nhìn nàng: “Ăn no về nhanh , buổi chiều phụ thân còn muốn tìm muội tra hỏi đó!”

      “Tra hỏi? Hỏi cái gì? Ơ, đúng nha, chẳng lẽ phụ thân trở về?” tới việc phụ thân nàng công vụ nửa tháng, nàng tự nhiên nhàn rỗi vui vẻ, vừa nghe ông trở về, trong lòng lập tức hồi hộp, đột nhiên cảm thấy những ngày tốt đẹp của mình chấm hết.

      “Bằng sao, nếu ông về nữa, muội còn đem Nhạc gia náo loạn lên nha, nhanh về, nếu ông dùng xong bữa trưa mà thấy muội muội cứ chờ bị mắng chửi !” Mộ Dương tức giận trừng mắt nhìn nàng. Tiểu muội muội này, mặc dù mới ở chung nửa năm, nhưng mà mọi người cũng có cách nào thích nàng, chỉ tiếc tính cách quá mức ngang bướng, thích tuân theo. Cũng biết tương lai người nào xúi quẩy lấy đại họa này về nhà, a di đà Phật, còn năm sáu ngày nữa phải chịu trận nha. Vừa nghĩ tới việc này, vừa rồi còn vui sướng khi người gặp họa, tại liền đen mặt.

      Vũ Nhạc vừa nghe ca ca xong, tức khắc chộp lấy mỗ hồ ly, nhanh như chớp chạy tới phía lầu dưới. Nhìn bộ dạng chạy trối chết của nàng, Mộ Dương mỉm cười: “Nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng cũng tìm được người có thể trị được muội!”

      “Tình cảm huynh muội của các ngươi hình như rất tốt!” Thu hồi ánh mắt đành lòng của mình, Thiên Duật Dạ lạnh nhạt nhìn Nhạc Mộ Dương, nhàng mỉm cười.

      Mộ Dương vừa nghe , khóe môi cong lên: “Đúng như thế. Nha đầu kia từ lớn lên núi, tính tình rất ương bướng. Nửa năm trước nàng mới theo phụ thân về nhà. Trong phủ chúng ta cũng có nhiều con cháu lắm, chỉ có hai người là ta và ca ca. Gia gia, bà nội, mẫu thân và phụ thân đều mong ngóng ngày muội muội trở về. Nếu vì thế cả nhà cưng chiều nàng tới mức coi ai ra gì. Thiên huynh đừng chê bai nhé.”

      “Ha ha, đâu, tính cách của nàng ra rất thú vị.” Nghe được nay nàng hạnh phúc như vậy, ánh mắt Thiên Duật Dạ nhìn về phía Nhạc Mộ Dương còn khoảng cách như lúc đầu.

      “Thú vị? Đó là do công tử biết nàng. Muội muội của ta rất khó để thuần phục, tưởng tượng được tương lai là người nào xúi quẩy cưới được nàng, ôi, đồng cảm nha.” Mộ Dương mệt mỏi vuốt vuốt ấn đường, hoàn toàn chú ý tới sắc mặt nam nhân bên cạnh trong phút chốc xảy ra biến hóa long trời lở đất. Mà hai người canh giữ ngoài cửa, cố nén cười đến mức cơ thể run lên, vị Nhạc gia Nhị công tử này, sau này Chủ tử nhất định bỏ qua cho .

      “Được rồi, Nhạc công tử, trước tiên nên bàn chuyện của chúng ta thôi.” Giọng của Duật Dạ trở lại trạng thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, nắm chặt hai tay ngừng tự nhắc nhở: “Nhất định phải nhịn, nhất định phải nhịn.”

      Đối với thay đổi đột ngột của Thiên Duật Dạ, Mộ Dương cũng lấy làm lạ. Theo hiểu biết về người này của từ những ngày đầu gặp, bản mặt đều là sống chết thay đổi, vừa rồi có thể tươi cười là thập phần khó khăn. Mộ Dương cũng dám có kỳ vọng quá lớn với , bởi vậy vội vàng gật đầu: “Được, ta cùng đại ca thương lượng rồi, chúng ta đồng ý cùng huynh mở mười cửa hiệu ở kinh thành. Có điều, chúng ta cầu chia đôi, nếu , bàn tiếp.” Đối với những vụ làm ăn đưa tới tận cửa như thế này, cần phí phạm bỏ qua. Từ trước tới nay Nhạc gia trang buôn bán lỗ bao giờ, đây cũng là nguyên nhân khách khí với nam nhân kia như vậy. Nam nhân này, có bất kỳ chỗ dựa nào lại tới tận cửa tìm đòi mười cửa hàng, lại còn ở khu vực sầm uất nhất, nếu nam tử đó có thực lực bọn họ cũng tin tưởng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: Tặng cho nương tử

      Duật Dạ nghe xong điều kiện của Mộ Dương cũng ngạc nhiên, Nhạc gia trang này có thể trở thành nhà giàu số đại lục, cũng do đầu óc buôn bán khôn khéo của hai huynh đệ này. Lão Đại bày mưu nghĩ kế, lão Nhị dệt hoa gấm (*), hơn nữa lại đột nhiên xuất lão Tam Vũ Nhạc rất nhiều mưu mô. Đây chính là thực lực mạnh hơn cả Gia Cát, cho dù Nhạc gia trang muốn giàu có sợ là cũng khó khan. Cũng may mắn là từ trước tới nay đối với tiền tài luôn lạnh nhạt. Hôm nay tìm tới tận cửa, chỉ là muốn gặp nương tử lần. Ngay cả phải trải qua mười kiếp luân hồi sao? Cho dù phải lật cả trời, dốc hết tất thảy, ai cũng thể chia rẽ bọn họ!

      (*)=Dệt hoa gấm: có nghĩa là làm cho vật càng trở nên đẹp hơn

      “Có thể, điều kiện của ngươi, ta chấp nhận.” Thiên Duật Dạ hơi cong môi, vỗ tay. Băng Hồn liền đem hiệp nghị sớm chuẩn bị trước trải ra trước mặt Mộ Dương, thản nhiên mở miệng: “Nếu có vấn đề gì, huynh hãy kí tên ?”

      “Chia làm đôi? Huynh sớm đoán trước chúng ta muốn chia làm đôi?” Nhìn nét mực khô hiệp nghị, ánh mắt Nhạc Mộ Dương hơi hơi híp lại, chuyện này công bằng, nam nhân này lại cứ thế nghĩ ngợi liền ký, trong khi…

      Thu hết do dự của Nhạc Mộ Dương vào mắt, mắt Thiên Duật Dạ lên ý cười: “Sao thế? Huynh lo lắng sao? dám giấu diếm, ta mở cửa hàng phải vì kiếm tiền, chính là để mẹ của con ta có chỗ chơi đùa. Tiền bạc này là vật chết thể mang theo, vừa lúc nương tử nhàn rỗi, chẳng bằng vì nàng làm việc này? Huynh xem?”

      “Huynh …” Làm sao Nhạc Mộ Dương lại nghĩ tới là nguyên nhân như vậy, xem ra rất thương nương tử của mình: “Huynh đệ, đúng là đại trượng phu, ta bội phục huynh!”

      dám dám, vậy còn hiệp nghị…?”

      “Ta ký, ta ký, đúng rồi, tên của những cửa hàng kia viết tên ai?”

      “Mẹ của con ta, Vũ Mị”

      Vũ Mị? Mẹ của con huynh tên là Vũ Mị?” Giọng của Nhạc Mộ Dương đột nhiên vút cao lên mấy độ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thiên Duật Dạ, rồi dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá dưới, mới mở miệng: “Phiền huynh lặp lại lần nữa.”

      “Có vấn đề gì sao? Tên mẹ của con ta rất khó viết sao?” Đối với việc kích động, Thiên Duật Dạ cũng thấy bất ngờ, mặc kệ nương tử nhà mình tên gọi là Tình, Ngưng hoặc là Vũ Nhạc, những chuyện đó đều quan trọng, tên của kiếp này hay kiếp trước chẳng qua chỉ là ký hiệu mà thôi. Đối với , nương tử chỉ có , đó chính là – Vũ Mị, nữ nhân kinh diễm, xinh đẹp quyến rũ.

      có, trong thiên hạ ngày nay, họ là cùng nhà, hơn nữa cái tên này cùng tên với đích nữ phế vật của Cung Vũ Mị, tại hạ cảm thấy tò mò, cho nên vừa rồi khó tránh khỏi kinh ngạc.” Cố nén kích động, Mộ Dương suy nghĩ chút, nghĩ rằng đây là lí do thoái thác tốt nhất.

      “Ồ, vị huynh đài này xin yên tâm, ta , phải là Tinh, mà là “Diêu”, là nữ, Triệu, Diêu, huynh hiểu chưa?” Mộ Dương quá mức kích động. Vì muốn tạo thành chấn động lớn hơn, Thiên Duật Dạ có chút nhức nhối đem họ của nương tử nhà mình sửa đổi.

      Nghe được lời giải thích của Thiên Duật Dạ, Mộ Dương lập tức thở phào nhõm: “Làm ta sợ muốn chết, sớm!”

      Duật Dạ cũng lười giải thích, mí mắt cũng nâng lên. Mộ Dung tự giác quan tâm nữa, ký tên dứt khoát lên hiệp nghị: “Được rồi, ngày mai ta sai người đem vị trí các cửa hàng cùng với chìa khóa giao tới tay các người, biết huynh có thể để lại địa chỉ được ?”

      “Thực xin lỗi, Nhạc công tử, Chủ nhân nhà ta mới tới nơi này, còn chưa tìm được nơi thích hợp để ở lại. Nếu có thể, chúng ta tự mình tới quý phủ để lấy, có được ?” Duật Dạ mở miệng, nhưng Băng Hồn lễ phép . Mộ Dương vừa nghe, cũng hề cự tuyệt mà sảng khoái đáp ứng: “Cũng tốt, ngày mai tại hạ xin đợi Thiên công tử đại giá, xin cáo từ!” Mộ Dương mỉm cười, Duật Dạ hơi gật đầu, đẩy cửa rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :