1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 019: Nhẫn chữa trị

      Trở lại phòng mình, Vũ Nhạc đóng mạnh cánh cửa ngăn cách với bên ngoài. Thân thể nữ nhi bé nhìn có vẻ kiên cường, lúc này hoàn toàn sụp đổ, nước mắt khống chế nổi rơi xuống. Cơ thể nàng dựa vào cánh cửa, chậm rãi trượt xuống mặt đất, hai đầu gối cong lên, vùi mặt sâu vào hai đầu gối, gào khóc…

      Nửa năm, thời gian gần nửa năm, nàng phát ra là nàng muốn thừa nhận cũng được, từ lúc đầu thân phận lai lịch, đến thân thể củi mục, cho tới bây giờ là thiếu nữ quần áo lụa là, mỗi bước nàng đều là hành trình gian khổ, phải nàng muốn mạnh mẽ, mà là thể mạnh mẽ. Con đường duy nhất của nàng là mang mặt nạ thiếu nữ quần áo lụa là khắp nơi rêu rao, chỉ có như vậy mọi người mới để ý nàng là củi mục. Nhưng hôm nay nàng mới phát ra tất cả chỉ là lừa mình dối người, nàng quá ngây thơ rồi, mặc dù khoác lên người quần áo lụa là nhưng nàng vẫn là nàng, chuyện thể tu luyện linh lực là …Trong thế giới Huyền Vũ này, nàng chính là phế nhân, thứ củi mục thể tồn tại.

      Khóc tới lúc mệt mỏi, Vũ Nhạc mở cặp mắt còn sưng như quả hạch đào. Mặc dù nàng là nữ đặc chiến viên đại thế nào chứ? Đến thế giới Huyền Vũ này, cũng chỉ là hùng có đất dụng võ, chẳng lẽ đời nàng cứ như vậy bị hủy hoại sao? , được, tuyệt đối thể, trong từ điển của nàng trước nay hề có hai từ “chịu thua”, nàng cần oan ức tủi nhục sống như vậy cả đời, nàng muốn đứng lên…Bỗng nhiên, ánh mắt nàng đảo qua tủ ở góc phòng, con ngươi trong suốt lên chút ánh sáng. Nghĩ ngợi hồi, Vũ Nhạc thận trọng cầm hộp gỗ tử đàn bị nàng bỏ quên suốt nửa năm, sau khi mở ra nhìn, chiếc nhẫn kia so với nửa năm trước cũng khác mấy, có điểm nào thay đổi. Nàng tin đồ mẫu thân để lại là thứ bỏ , được, nàng muốn thử lần, tiếc bất kỳ giá nào, nàng cũng muốn thử lần.

      Dùng hơi lửa? được; dùng nước nóng, được…Lúc này nàng muốn dùng thử thập đại khổ hình Mãn Thanh, nàng bất lực đem chiếc nhẫn để lên bàn, giận dữ chỉ vào nó: “Ngươi, muốn như thế nào mới phát huy tác dụng đây? Hay để ta khen ngươi? Nha? Vật ? Ta xin ngươi, trong thiên hạ này ngươi là chiếc nhẫn đẹp nhất, đeo ngươi ngón tay, nhất định có thể áp đảo bốn phương, đánh đâu thắng đó gì cản nổi, vật ?” Rồi quan sát nửa ngày, thấy nhẫn vẫn như cũ thay đổi chút gì, Vũ Nhạc lần này hoàn toàn chán nản, trực tiếp lấy dao chích ngón tay mình, giọt máu lên chiếc nhẫn, miệng than thở: “Nếu được lão nương đem ngươi nung lên!” Ngoài sức tưởng tượng, nàng vừa dứt lời, quanh thân chiếc nhẫn ra ánh sáng màu tím chói mắt, Vũ Nhạc nheo mắt, có chút khó tin trừng mắt nhìn chiếc nhẫn: “Ngoan ngoãn , chẳng lẽ máu của ta thực có tác dụng? Vì sao nửa năm trước lại vô dụng chứ?”

      Theo ánh sáng màu tím ngừng chuyển động, màu đất nguyên bản của nhẫn bị bóc , lộ ra hình dáng tuyệt đẹp, mà tia sáng kia tốc độ nhanh chóng giúp nàng chữa trị vết thương, đến khi chiếc nhẫn hoàn mỹ nằm trong lòng bàn tay, Vũ Nhạc vẫn có chút mơ hồ khó hiểu: “Chuyện gì thế này, mình lại có thể tự chữa trị? Mà ngay cả vết tích áo ta vừa đập xuống cũng biến mất giống như kì tích? Tiểu giới, ngươi làm cái gì thế?”

      “Chủ nhân, người cuối cùng nhớ tên của ta sao?” giọng đột nhiên dạ thưa vang lên bên tai Vũ Nhạc, nàng giật mình trượt mông ngã xuống, ngây ngốc ngồi mặt đất, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bốn phía: “Là ai? Là ai chuyện?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 020: Nhẫn cổ Thiên Sát

      “Chủ nhân, là ta, Tiểu Giới, phải người vừa mới kêu tên ta sao? là, nhanh như vậy quên?” Thanh mềm mại bên cạnh nàng lại phát ra, Vũ Nhạc chỉ nhìn thấy ánh sáng màu tím chợt lóe lên, bóng dáng màu tím xuất ở trước mặt mình, tóc màu tím, quần áo màu tím, mà ngay cả đôi mắt cũng màu tím. Hài tử bé dáng dấp như hoa như ngọc siêu cấp đáng . Vũ Nhạc trợn mắt há mồm, nàng đưa tay phải ra, bóp bóp khuôn mặt phấn nộn kia tới lúc bé “gào khóc”, tiếng thét chói tai vang lên, nữ nhân kia mới nghi ngờ : “Trời đất, ngươi phải là ảo giác? Ngươi…Ngươi có ?”

      “Vô nghĩa, bổn tiểu thư đương nhiên là , so với vàng còn hơn? Ta phải chủ nhân à, người chuyển thế đúng là lần này so với lần trước kém cỏi, nhất là đầu óc lúc này, quả …Người tại sao lại có thể dùng lửa đốt? Có thể làm bỏng ta? Rất…rất đáng giận!” Tiểu Giới ưu nhã hất mái tóc tím trước ngực, mắt trừng trừng, khó chịu nhìn Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc vẻ mặt hắc tuyến nhìn hài tử chưa tới 70cm trước mặt, khổ người của nàng cùng lắm chỉ là bộ dáng của hài tử hai tuổi, sao lại có kiểu ăn già dặn như vậy? Nàng vuốt vuốt thấy huyệt Thái Dương đau đau, vẻ mặt thể tưởng tượng được nhìn Tiểu Giới: “Ngươi là ai?”

      “Ách…Người, người biết ta?” Khuôn mặt Tiểu Giới như đưa đám nhìn Vũ Nhạc muốn bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu: “Chủ nhân, đây là ý gì chứ? muốn nhận ta sao?”

      “Đừng, ngươi đừng đau lòng, ta…Ta mất trí nhớ, nhớ lắm, ngươi là…Ai?” Vũ Nhạc xấu hổ đau đầu, cảm thấy có lỗi nhìn về phía Tiểu Giới.

      Tiểu Giới vừa nghe Vũ Nhạc , nhanh chóng đưa cánh tay bé của mình ra, bắt mạch cho Vũ Nhạc, năm phút sau nàng cau mày nhìn Vũ Nhạc: “Huyết mạch trong đầu người quả có bị tắc chút, nhưng mà…Chủ nhân? Người phải xuyên tới đây sao? Chẳng lẽ cũng quên rồi?”

      Vũ Nhạc vừa nghe càng thêm hiếu kỳ, nàng kích động kéo tay Tiểu Giới: “Tiểu muội muội, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao biết là ta xuyên tới?”

      Tiểu Giới mở tròn mắt tràn đầy vẻ tưởng tượng được: “Tiểu muội muội, làm ơn , người ta nghìn tuổi rồi, người lại còn gọi gọi ta là tiểu muội muội? Xem ra người quên nhớ gì hết, vậy …Khẳng định người cũng nhớ gì cả, ôi… đáng thương, biết phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể ở cùng chỗ với người. chín kiếp luân hồi, biết các người có thể có kết cục viên mãn hay đây?”

      “Ngươi cái gì?” Vũ Nhạc nhìn tiểu tử kia lầm bầm lầu bầm hồi, nhịn được, mở miệng hỏi.

      Tiểu Giới nhìn Vũ Nhạc sâu, rồi thở dài mạnh: “Thôi, nếu người quên chuyện trước kia, vậy bắt đầu lại từ đầu là được. Thưa Chủ Nhân tôn kính , ta xin tự giới thiệu, ta tên là Linh Tiểu Giới, là linh hồn nhẫn cổ trấn giới Thiên Sát, cũng là trong những phụ tá đắc lực của người năm đó. Sinh nhật mười tuổi của người qua, kết giới linh giới tự động mở ra, máu tươi của người chính là cách duy nhất giải trừ kết giới, vì vậy Tiểu Giới mới có thể từ Linh Giới ra để gặp người.”

      “Nhẫn cổ Thiên Sát? Linh hồn trấn giới? Phụ tá đắc lực? Trời, đây là chuyện gì vậy?” Trong đầu Vũ Nhạc lên đống lộn xộn, đây… Đây phải là giả dối chứ? Nhưng nhìn bộ dạng tiểu gia hỏa này phải đứa trẻ con hai tuổi có thể giả dạng được, vì muốn hiểu thân thế của mình, Vũ Nhạc có chút tin tưởng, nhìn Tiểu Giới: “Ngươi còn biết gì nữa?”
      *Chương 021: Tứ đại hộ pháp

      “Vậy chủ nhân muốn biết chuyện gì?” Tiểu Giới vuốt cằm, hơi nhíu mày nhìn về phía Vũ Nhạc. Bây giờ phải là nàng biết những gì, mà là chủ nhân của nàng muốn biết cái gì?

      “Ta có linh lực?” Đây là thứ trước mắt nàng quan tâm nhất.

      phải, người có, chẳng qua do phong ấn chưa được mở ra nên linh lực của người thể xuất ra!” Tiểu Giới hơi cong môi, có thể nhìn thấy mặt yếu ớt của chủ nhân mình như vậy, dễ dàng nha!

      “Phong ấn? Cái quái gì phong ấn linh lực của ta những mười năm? Vậy…Có biện pháp khác ?” Vũ Nhạc mong chờ nhìn Tiểu Giới, xem ra tiểu gia hỏa này biết ít chuyện.

      “Có ạ, người cần tìm được Tứ đại hộ pháp của người mới có thể hợp lực giải trừ phong ấn” Sắc mặt của Tiểu Giới hờ hững nhìn Vũ Nhạc, suy nghĩ biết bay đâu, Tứ đại hộ pháp, bây giờ các người ở nơi nào vậy?

      “Tứ đại hộ pháp? Đây là chuyện gì? Có thể tìm ở nơi nào?” Dưới trán của Vũ Nhạc khó chịu chảy xuống ba vạch đen, có còn hơn , vừa phong ấn lại vừa có hộ pháp? Thân thể này của nàng, thực là có thân phận gì?

      “Tứ đại hộ pháp là tỷ muội tốt của người, lúc trước người bị…Ách, sau khi người đầu thai, các nàng cũng đầu thai theo, trước mắt các nàng ở nơi nào ta cũng .” Tiểu Giới có chút khó xử nhìn Vũ Nhạc, việc này nên như vậy, nàng vẫn thể nha, ngộ nhỡ lộ Thiên cơ chẳng phải muốn cho chủ nhân chịu tội hay sao?

      “Cái gì? biết? Vậy…Phong ấn của ta bao giờ mới có thể giải trừ?” Vũ Nhạc có chút ảo não vuốt vuốt tóc. Nửa năm nay nàng bị kích thích suýt chút nữa lấy mỳ sợi thắt cổ tự sát, bây giờ thân thể này có quá nhiều bí mật đợi nàng làm , tiếp tục như vậy, muốn giày vò nàng tới mức nào?

      “Điều này chủ nhân cần lo lắng, mặc dù các nàng đầu thai nhưng cũng theo bên cạnh người, chắc lâu nữa các nàng trở lại" Tiểu Giới cúi đầu suy nghĩ lúc, cân nhắc dùng từ, cẩn thận trả lời.

      “Vậy…Ta làm sao biết các nàng là tỷ muội của mình đây?” Vũ Nhạc nhíu chặt lông mày, đây mới là vấn đề phiền toái nhất? tại nàng có linh lực, có trí nhớ, muốn tìm kiếm bốn người, so với lên trời còn khó hơn?

      “Chủ nhân cần lo lắng về điều này, đến đúng thời điểm các nàng tự mình tìm tới.” Người có trí nhớ và linh lực nhưng các nàng có, bởi vậy muốn tìm người là chuyện dễ như trở bàn tay.

      “Rốt cuộc thân phận của ta là gì? Tại sao…Lại phức tạp như vậy?” khó khăn mới phải làm bộ đội đặc chủng, nghĩ tới thân phận khi xuyên cũng quỷ quái như vậy. Điều này làm nàng đột nhiên kích động muốn đập tường, nhất là nhìn bộ dáng muốn lại thôi của tiểu gia hỏa này, nàng gấp gáp đến độ giống như kiến bò chảo nóng.

      “Cái này…Chủ nhân, có số việc đến đúng thời điểm, ta tự nhiên cho người, bây giờ, thể được.” Vẻ mặt Tiểu Giới áy náy nhìn Vũ Nhạc, phải nàng nghĩ tới việc ra mà thể mà!

      “Thôi, nếu như vây ngươi !” Vũ Nhạc phiền chán phẩy tay. Tiểu Giới đành lòng nhìn Vũ Nhạc: “Chủ nhân, lúc này nhân lúc người có việc gì làm nên tu luyện linh lực . Ở đây ta có rất nhiều bí tịch năm xưa của người, đều ở trong gian của chúng ta, lúc nào người rảnh xem ? Còn có dược liệu và dụng cụ luyện đan của người đều ở đây cả!”

      Lúc này, Vũ Nhạc có chút ngồi yên, vẻ mặt nàng khiếp sợ nhìn Tiểu Giới: “ gian? Đó là cái gì?”

      Tiểu Giới im lặng gì, phía sau đầu đổ mồ hôi lạnh, nàng là chủ nhân vĩ đại đứng đầu thế giới kia nha, làm sao lần chuyển thế đầu thai này lại vừa ngây ngô vừa ngốc nghếch chứ? Nhưng…Cho dù mất trí nhớ cũng thể quên hoàn toàn chứ? Việc này nếu để cho huynh đệ tỷ muội biết, họ có thể hộc máu hay ?

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 021: gian tiện lợi

      Vũ Nhạc chăm chú nhìn Tiểu Giới ngay cả lúc ngẩn người cũng linh động, liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của nàng: “Ôi chao, là kỳ tích nha, da của ngươi chẳng những có mụn mà còn mềm mại như vậy, này, tiểu tử kia, ngươi chăm sóc da như thế nào vậy?”

      Tiểu Giới nghe vây, dùng sức giật giật khóe miệng, trực tiếp bỏ qua biểu tình chờ mong của nữ nhân nào đó. Bàn tay bé của Tiểu Giới quơ vòng tròn trước mặt Vũ Mị, chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng màu tím, tới lúc định thần lại nhìn kỹ xung quanh thấy đổi sang nơi khác. Vũ Mị há miệng thở dốc, tò mò nhìn xung quanh, có cây, có hoa, nơi cách đó xa có tòa vọng (nơi nghỉ chân) dưới chân bảo tháp, đúng, đúng là bảo tháp, còn là tòa bảo tháp hào quang lóng lánh. Mỗ nữ nuốt nước miếng, tự cấu vào mặt mình: “Oái…Đau nha, ôi mẹ ơi, đây phải là nằm mơ à? Tiểu hài nhi, sao ngươi lại dẫn ta tới đây?” Mỗ nữ có chút kích động cúi đầu nhìn xuống hài tử bé .

      Tiểu hài nhi? Ôi, chủ nhân trải qua chín kiếp luân hồi, chỉ trí óc tốt mà tính cách…cũng khác biệt so với năm đó, biết kiếp này, nàng có thể lấy lại trí nhớ hay ? Ôi, mình rất nhớ khí phách mị động lòng người của chủ nhân nha!

      “Tiểu hài nhi? Ngươi nghĩ gì vậy? Bổn nương hỏi ngươi đấy, ngươi đưa ta tới chỗ nào đây? Sao ngay cả con ma cũng thấy vậy?” Mỗ nữ có chút bối rối nhìn xung quanh, nơi này ngoài việc nhìn khác lắm so với bên ngoài hình như có người ở nha!

      Cái gì mà có ma nào? Chẳng lẽ Linh thú phải là sinh vật? Chẳng qua phong ấn của người chưa giải trừ, chúng nó vẫn ngủ say, ôi… Tiểu Giới thở dài, có chút ai oán nhìn Vũ Mị, giọng thập phần khó chịu: “Nơi này chính là gian Linh Giới, cũng có thể gọi là gian tiện lợi, gian di động, người muốn gọi là gì cũng được. Ở bên ngoài ngày bằng ở trong này năm. Hơn nữa, nơi này có linh khí Chí Tôn vô thượng, đối với việc tu luyện gần như là được trời giúp, liên tục ở trong này hấp thụ linh khí chỉ tiến cấp nhanh chóng mà chính bản thân cũng toát ra loại khí chất biến ảo kỳ diệu.”

      “Cái gì? gian tiện lợi?” Vẻ mặt Vũ Mị kích động nhìn xung quanh, có chút tin nổi nhìn Tiểu Giới: “Ngươi vừa mới ở bên ngoài ngày bằng ở trong này năm?”

      “Vâng ạ, có vấn đề gì sao?” Tiểu Giới hơi cong môi, bây giờ mặc dù chủ nhân có chút khác biệt, nhưng là vô tư vô lo, nàng… ra hy vọng chủ nhân vĩnh viễn vui vẻ như vậy mãi mãi, nhưng mà…Chủ nhân sinh ra được giao phó thân phận, thực cơ hội để thay đổi được vận mệnh.

      “Vấn đề? có, làm sao có vấn đề gì được chứ, ôi chao, trời ơi, bên ngoài ngày bằng trong này năm, vậy…Có phải bị già nhanh hơn ?” Vũ Mị vừa rồi còn rất vui vẻ, sau khi suy nghĩ tới vấn đề này có chút hoài nghi nhìn Tiểu Giới, Tiểu Giới bật cười: “Sao có thể chứ, linh khí ở nơi này dồi dào như vậy, cũng bồi lại ít, hơn nữa, nơi này và bên ngoài tương thông với nhau. Người có ở đây nghỉ ngơi trăm năm khi ra bên ngoài, người bao nhiêu tuổi vẫn là bấy nhiêu.”

      rất lợi hại, đây đúng là bảo vật, vậy…Nó cũng thuộc về ta sao?” Vũ Mị nhìn bảo tháp hào quang lóng lánh trước mặt, trong mắt tự chủ được mà lên hình ảnh tiền tài. Tiểu Giới thấy thế, chút khách khí dẫm cước vào chân Vũ Mị, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “ ngàn năm, sao người bỏ được tật xấu này vậy? Bất cứ ở lúc nào chỗ nào, người đều mê tiền như vậy, tiền có thể ăn được sao? Vị kia của người có tiền như vậy, sao thấy người nhìn tới mức lộ ra ra bộ mặt dọa người thế?”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 022: gian tiện lợi

      Vũ Nhạc chăm chú nhìn Tiểu Giới ngay cả lúc ngẩn người cũng linh động, liền đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn của nàng: “Ôi chao, là kỳ tích nha, da của ngươi chẳng những có mụn mà còn mềm mại như vậy, này, tiểu tử kia, ngươi chăm sóc da như thế nào vậy?”

      Tiểu Giới nghe vây, dùng sức giật giật khóe miệng, trực tiếp bỏ qua biểu tình chờ mong của nữ nhân nào đó. Bàn tay bé của Tiểu Giới quơ vòng tròn trước mặt Vũ Mị, chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng màu tím, tới lúc định thần lại nhìn kỹ xung quanh thấy đổi sang nơi khác. Vũ Mị há miệng thở dốc, tò mò nhìn xung quanh, có cây, có hoa, nơi cách đó xa có tòa vọng (nơi nghỉ chân) dưới chân bảo tháp, đúng, đúng là bảo tháp, còn là tòa bảo tháp hào quang lóng lánh. Mỗ nữ nuốt nước miếng, tự cấu vào mặt mình: “Oái…Đau nha, ôi mẹ ơi, đây phải là nằm mơ à? Tiểu hài nhi, sao ngươi lại dẫn ta tới đây?” Mỗ nữ có chút kích động cúi đầu nhìn xuống hài tử bé .

      Tiểu hài nhi? Ôi, chủ nhân trải qua chín kiếp luân hồi, chỉ trí óc tốt mà tính cách…cũng khác biệt so với năm đó, biết kiếp này, nàng có thể lấy lại trí nhớ hay ? Ôi, mình rất nhớ khí phách mị động lòng người của chủ nhân nha!

      “Tiểu hài nhi? Ngươi nghĩ gì vậy? Bổn nương hỏi ngươi đấy, ngươi đưa ta tới chỗ nào đây? Sao ngay cả con ma cũng thấy vậy?” Mỗ nữ có chút bối rối nhìn xung quanh, nơi này ngoài việc nhìn khác lắm so với bên ngoài hình như có người ở nha!

      Cái gì mà có ma nào? Chẳng lẽ Linh thú phải là sinh vật? Chẳng qua phong ấn của người chưa giải trừ, chúng nó vẫn ngủ say, ôi… Tiểu Giới thở dài, có chút ai oán nhìn Vũ Mị, giọng thập phần khó chịu: “Nơi này chính là gian Linh Giới, cũng có thể gọi là gian tiện lợi, gian di động, người muốn gọi là gì cũng được. Ở bên ngoài ngày bằng ở trong này năm. Hơn nữa, nơi này có linh khí Chí Tôn vô thượng, đối với việc tu luyện gần như là được trời giúp, liên tục ở trong này hấp thụ linh khí chỉ tiến cấp nhanh chóng mà chính bản thân cũng toát ra loại khí chất biến ảo kỳ diệu.”

      “Cái gì? gian tiện lợi?” Vẻ mặt Vũ Mị kích động nhìn xung quanh, có chút tin nổi nhìn Tiểu Giới: “Ngươi vừa mới ở bên ngoài ngày bằng ở trong này năm?”

      “Vâng ạ, có vấn đề gì sao?” Tiểu Giới hơi cong môi, bây giờ mặc dù chủ nhân có chút khác biệt, nhưng là vô tư vô lo, nàng… ra hy vọng chủ nhân vĩnh viễn vui vẻ như vậy mãi mãi, nhưng mà…Chủ nhân sinh ra được giao phó thân phận, thực cơ hội để thay đổi được vận mệnh.

      “Vấn đề? có, làm sao có vấn đề gì được chứ, ôi chao, trời ơi, bên ngoài ngày bằng trong này năm, vậy…Có phải bị già nhanh hơn ?” Vũ Mị vừa rồi còn rất vui vẻ, sau khi suy nghĩ tới vấn đề này có chút hoài nghi nhìn Tiểu Giới, Tiểu Giới bật cười: “Sao có thể chứ, linh khí ở nơi này dồi dào như vậy, cũng bồi lại ít, hơn nữa, nơi này và bên ngoài tương thông với nhau. Người có ở đây nghỉ ngơi trăm năm khi ra bên ngoài, người bao nhiêu tuổi vẫn là bấy nhiêu.”

      rất lợi hại, đây đúng là bảo vật, vậy…Nó cũng thuộc về ta sao?” Vũ Mị nhìn bảo tháp hào quang lóng lánh trước mặt, trong mắt tự chủ được mà lên hình ảnh tiền tài. Tiểu Giới thấy thế, chút khách khí dẫm cước vào chân Vũ Mị, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt thành thép: “ ngàn năm, sao người bỏ được tật xấu này vậy? Bất cứ ở lúc nào chỗ nào, người đều mê tiền như vậy, tiền có thể ăn được sao? Vị kia của người có tiền như vậy, sao thấy người nhìn tới mức lộ ra ra bộ mặt dọa người thế?”

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 023: Tầng thứ nhất của bảo tháp

      “Cái gì mà ngàn năm? Cái gì mà vị nào của ta?” Mỗ nữ phút chốc quay đầu, có chút ràng nhìn Tiểu Giới. Tiểu Giới mạnh mẽ lấy lại tinh thần, ngượng ngùng cười : “Ách…, có việc gì. Ta đưa người tới bảo tháp nhé? Ở đó có thứ người từng…Ách, có thứ người thích đó.”

      “Ngươi chuyện mà muốn lại thôi, rốt cuộc là muốn gì?” Nhìn Tiểu Giới khổ sở gập cong người nín cười, Vũ Mị cũng cảm thấy buồn cười, nhưng nàng cũng ngốc, đương nhiên nhìn ra Tiểu Giới muốn nhưng thể .

      “Người thông minh như vậy đương nhiên biết là ta thể được, thôi, người trước nhìn xem, từ từ về sau người biết .” Tiểu Giới bất đắc dĩ lắc đầu, đầu màu tím ngẩng lên hướng về phía Vũ Mị nhiệt tình tươi cười.

      “Ừ, cũng chỉ có thể như vậy, ngươi cũng gặp được ai tốt bụng như ta đâu? Nếu đổi là người khác ngươi bị đánh tới mẹ cũng nhận ra được.” Vũ Mị buồn cười xoa xoa đầu Tiểu Giới, vẻ mặt trêu đùa.

      “Mẹ ta? Đùa giỡn gì vậy? Mẹ ta là ai, ta cũng biết, lấy gì mà nhận ra? Về phần người khác…Hừ hừ, phải người quá coi thường bản lĩnh của ta đó chứ?” Chủ nhân nàng dám, cũng có bản lĩnh đắc tội. Nhưng còn những người khác hoặc Linh thú, có ai là đối thủ của nàng chứ? Thiên Sát thượng cổ phong ấn cổ giới, là đệ nhất thần vật cũng là trong những thần vật nha, có hơn vạn năm tu hành, làm sao bọn người hạ đẳng và Linh thú có khả năng tiếp cận? Nếu phải vì nàng cảm giác được chủ nhân, cùng với ở trong này sao nàng lại tự đưa mình tới tận đây?

      “Theo như lời ngươi , ngươi rất lợi hại?” Vũ Mị vừa lôi kéo Tiểu Giới vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, để ý được ý tứ trong lời của Tiểu Giới.

      “Có lợi hại hay sớm muộn ngài cũng biết. Được rồi, tới, đây là tầng thứ nhất của bảo tháp, người vào trước nhìn xem.” Tầng thứ nhất là tên kia trấn thủ, chắc hẳn là chưa tỉnh lại, vậy nên nàng có thể vào rồi? Với trình độ biến thái của tên kia, nếu là ở ngàn năm trước nàng hay ngay cả chủ nhân cũng thể tiếp cận.

      Nhưng mà, nàng coi thường trình độ biến thái của tên này. Vũ Mị vừa bước vào tầng thứ nhất của bảo tháp, vốn bên trong còn tối đen mà phút chốc rực sáng như ban ngày, ánh sáng chói mắt làm cho Vũ Mị phải nheo mắt lại. Vũ Mị vừa mới thích ứng ánh sáng nơi này, chỉ lo quan sát tình huống xung quanh. Nàng cũng chưa chú ý tới phía sau mình, Tiểu Giới lộ ra bộ mặt như gặp quỷ, liên tục thối lui, đầu ngừng lắc lư trái phải, đôi mắt tím toát ra vẻ tin nổi. Cái tên kia giải trừ được phong ấn? thể nào? Đùa vui gì đây? Việc này…cũng quá nghịch thiên rồi? Vì sao nàng cảm giác được chút gì?

      “Hừ, con heo chết tiệt, nếu để ngươi cảm ứng được, chẳng phải uổng công bổn đại gia bưng bít hay sao?” Ngay tại lúc Tiểu Giới tự hỏi, giọng kiêu ngạo trực tiếp truyền vào đầu nàng. Linh Tiểu Giới dưới chân lảo đảo, tin nổi trừng mắt nhìn xung quanh: “Đồ Lạp Lạp? Chết tiệt, ngươi tỉnh lại?”

      “Hừ, ngươi nghĩ sao chứ, bổn đại gia lại chịu bị phong ấn kia kìm hãm? là nực cười!” Giọng kiêu ngạo lại vang lên, mà thấy chủ nhân thân. Còn Linh Tiểu Giới bị vây trong trạng thái khiếp sợ, chú ý tới chủ nhân của giọng này phát ra thanh so với ngàn năm trước, khác nhau trời vực!

      Chương 024: Nuôi dưỡng hồ ly

      “Ngươi…Ngươi ở đâu? Vì sao thân?” Linh Tiểu Giới lắc lắc mái tóc tím của mình, vẻ mặt kích động nhìn xung quanh. Vũ Mị ngạc nhiên nhìn nàng: “Tiểu tử kia, ngươi làm gì đó? Ngươi chuyện với ai vậy?”

      Mắt Linh Tiểu Giới chợt lóe lên, giữ chặt lấy tay Vũ Mị, đôi mắt linh động vui vẻ nhìn xung quanh: “Đồ Lạp Lạp, ngươi còn ra? Ta ôm cánh tay mềm mại như ngọc của chủ nhân đây!”

      “Lão trư kia, ngươi mau buông tay heo ra? Nữ thần của ta, ngươi cũng dám mơ tưởng? Cút ngay!” Giọng phẫn nộ của Đồ Lạp Lạp vang lên xung quanh, lúc này chỉ có Tiểu Giới nghe được mà ngay cả Vũ Mị cũng nghe ràng. Nàng tò mò nhìn xung quanh lát cũng tìm được chủ nhân của giọng , cảm thấy kì quái hỏi: “Ai đó?”

      “Thú cưng của người, nhìn xem, nhìn xem, thấy người cũng biết ra nghênh đón, cứ giải trừ khế ước với nó là được!” Linh Tiểu Giới mím mím môi, vẻ mặt khinh thường nhìn xung quanh.

      “Này này này, con heo đáng chết, lão tử là Linh thú, nghe sao? phải thú cưng, phải thú cưng!” Đồ Lạp Lạp tức điên lên, cào cào đầu, rốt cuộc nhịn được, thân hình chợt lóe lên, vẻ mặt tức giận đứng trước mặt Vũ Mị và Tiểu Giới. Mà Vũ Mị chỉ cảm thấy trước mặt ánh sáng bạc lóe lên, chớp mắt cái, trước mặt nàng, mà , là trước chân nàng, xuất vật cả người trắng xóa như tuyết…Tiểu hồ ly, đúng, đúng là tiểu hồ ly, bộ dáng thực giống hồ ly.

      “Ha ha ha, hóa ra là ngươi trở về nguyên hình, ha ha, trách được ngươi thân ra, ra ngươi là cái dạng này…ha ha ha ha.” Tiếng cười của Tiểu Giới sảng khoái vang vọng khắp bảo tháp. Vẻ mặt tiểu hồ ly lạnh lùng nhìn nhóc con tùy tiện kia, móng vuốt trắng như tuyết cào cào làm mặt đá cẩm thạch lên vài dấu vuốt. Vũ Mị nhìn thấy gai hết người, việc này…Ai có thể cho nàng biết, tình huống này là thế nào?

      Phịch tiếng, tiếng cười đáng dừng lại, tiểu oa nhi ngã xuống đất, ngửa mặt lên trời, hai chân tội nghiệp run rẩy. Còn tiểu hồ ly chớp chớp lông mi trắng, vẻ mặt nó khinh thường đá cước vào chân màu tím của tiểu oa nhi: “Tiểu hài tử, muốn cùng gia đấu sao, dám chê cười gia, ngàn năm trước ngươi đấu được, ngàn năm sau vẫn là đấu được!” Tiểu hồ ly xong, khịt khịt cái mũi trắng xóa của mình, ngạo mạn ngẩng cao đầu, bộ dáng sang chảnh mấy ngàn năm. Vũ Mị nhìn nó mà thiếu chút nữa vỗ tay khen ngợi, hai tiểu gia hỏa kia đáng nha!

      Vì vậy, giây tiếp theo, nàng thể bằng hành động, tay trái lao tới khuôn mặt bảnh chọe còn ngửa lên của tiểu hồ ly, tay phải cọ tới đứa màu tím còn nằm run rẩy mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ghé sát vào hai bảo bối đáng , kích động cọ cọ: “Ôi ôi ôi, ta quá may mắn, sao lại kiếm được hai tiểu bảo bối các ngươi đáng thế này! Đến đây, tỷ tỷ hôn cái nào!” Dứt lời, nàng tiến gần lại hôn lên Linh Tiểu Giới, nghĩ rằng tiều hồ ly kia lại kêu gào lên, nắm ngay tóc Vũ Mị, mỗ nữ đau tới mức nhe răng há miệng quay đầu lại: “Ngươi làm sao vậy?”

      “Chủ nhân, cẩn thận chút, trong sạch của người thể để cho tên kia làm hỏng. Nếu , chúng ta làm sao hướng Vương…” Nó còn chưa xong bị tiếng ho khan mạnh mẽ của Linh Tiểu Giới chặn lại: “Khụ khụ khụ…”

      Đồ Lạp Lạp vừa nghe, lập tức ngậm miệng, tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Giới, giọng cực kì ác liệt: “Khụ, khụ cái gì mà khụ? Ngươi khỏe mà còn cút sang bên, ngộ nhỡ lây bệnh cho chủ nhân làm thế nào?”

      Tiểu Giới giận dữ, chút khách khí cãi lại: “Đầu của ngươi có phải được tốt vậy? Này, lão nương là Giới Linh (*), Giới Linh có thể ngã bệnh à? Ngươi nghe ai vậy?”

      Mỗ hồ ly bật cười khanh khách…

      (*) Giới Linh: Linh hồn của nhẫn cổ, mang tính tâm linh, thần vật.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :