1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 106: Ngày chia ly (VIP45)

      Thiên Duật Dạ biết Vũ Nhạc lo lắng điều gì, nhưng mà kiếp này của nàng có kết cục thế nào, ai cũng dám . Trời cao định từ trước, việc trước mặt bọn họ có thể làm chính là chờ đợi, sống qua cả ngàn năm huống chi là vài thập niên này. Vốn định chờ nàng ra khỏi luyện tháp địa ngục thành thân, nhưng lời phụ thân khiến hoàn toàn buông bỏ, chính là sống mà phải lo lắng đề phòng, chẳng bẳng chờ đợi tới khi kết thúc thực , nghĩ tiếp tới những thứ nữ nhi tình trường này.

      “Chàng muốn dẫn ta nơi nào vậy?” Vũ Nhạc chau mày cắt ngang suy nghĩ của Thiên Duật Dạ, nàng nhìn trong mắt lên sầu lo, khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Ông nội, phụ thân, mẫu thân phải trở về rồi.” Khóe môi Thiên Duật Dạ cong lên tiếp tục : “Trước khi , bọn họ muốn gặp nàng.”

      “Là tới… đại lục khác sao?” Vũ Nhạc nghĩ nghĩ, chắc chắn hỏi.

      Thiên Duật Dạ gật đầu: “Đúng, nếu như trong thời gian dài nơi đó có người trấn giữ tốt. Ông nội và Phụ vương trở về ta cũng yên tâm, có thể tập trung tinh thần với nàng.”

      Vũ Nhạc vừa nghe , lông mày tự giác nhướng lên: “Dạ, nếu , chàng cũng trở về , ta ở bên này có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

      được, nếu ca ca nàng trở lại, nàng thoát được ? Chuyện này nhất định phải nghe ta.” tựa như suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt ý định của Vũ Nhạc.


      Vũ Nhạc còn muốn gì, lại bị giọng trầm thấp khàn khàn của Kim Long cắt ngang: “Gia, tới.” Thiên Duật Dạ nhìn vẻ mặt rầu rĩ vui của Vũ Nhạc, vội vàng : “Được rồi, chúng ta tới Tử Minh Cung, nàng cười cái xem nào, đừng nghiêm mặt như thế, nếu mọi người hỏi đó.”

      Vũ Nhạc thở dài, nở nụ cười tươi, theo Thiên Duật Dạ xuống xe. bao lâu sau, hai người tới Phúc Khang lâu, nơi ở của lão thái gia. Nhìn thấy hai người dắt tay nhau tới, lão nhân gia cười híp mắt: “Nha đầu thối, rốt cuộc cũng tới thăm lão nhân rồi hả?”

      Vũ Nhạc tới trước, hờn giận, cười ngọt ngào : “Nghe gia gia kìa, phải con phải tu luyện sao? Nếu , vừa ra vội vàng tới thăm người rồi. Còn con nữa, tôn tử ngoan của người đó, mãi tới lúc xuống xe mới cho con biết là tới thăm người, hại con mang theo lễ vật, người trách tội chứ?”

      “Vậy…Ta muốn ăn thịt bò bít tết, ngươi tự tay làm thịt bò bít tết, nếu , hừ hừ, cho ăn cơm.” Lão nhân gia nghe nàng , lập tức vô lại đòi hỏi.

      Vũ Nhạc vừa nghe ông , nhíu mày theo bản năng, xem ra, trước kia Vũ Mị thường xuyên xuống bếp. Cũng tốt, dù sao chính mình cũng lâu ăn thịt bò bít tết, nhân cơ hội hôm nay để mọi người thưởng thức chút cũng hẳn là thể. Nghĩ tới đây, nàng mỉm cười : “Hừ, lão nhân gia, người có thể ăn ? Nếu tới lúc đó chúng con ăn còn người ngồi nhìn vãn bối chúng con cũng nên xấu hổ chứ?”

      , ngươi là cái đồ quỷ linh tinh, mới gặp thời gian lại bắt đầu gọi bậy ông già rồi hả? Răng miệng gia gia ta vẫn còn tốt, còn nhanh vào, mẫu thân ngươi làm bánh hoa sen ngươi thích nhất đó!” Lão nhân gia biết nên khóc hay nên cười vỗ vỗ đầu Vũ Nhạc, nhìn ràng ánh mắt cưng chiều.

      sao? Ôi ôi ôi, con muốn ăn nhiều chút.” Vũ Nhạc vừa nghe, lập tức bỏ cánh tay Thiên Duật Dạ ra, nhảy vọt vào trong phòng bếp.

      Thiên Mạc bất đắc dĩ cười cười: “Người này, phải giống hệt so với Vũ nhi năm đó sao? Kiếp trước kiếp này có gì khác nhau?” Còn nhớ bộ dáng thận trọng lần đầu tiên tới Tử Minh cung của nàng, ông nhịn được thở dài, tiểu nữ nhân, trưởng thành cũng quá nhanh rồi? Có điều, đây mới là Vũ nhi mà ông mến, hồn nhiên chân , ràng buộc tà ma.

      “Ông nội, phải người nhớ lại bộ dáng tiểu thư khuê các của nàng chứ? Thời điểm lần đầu tiên nàng tới đây, người chịu nổi bộ dáng quy củ đối phó của nàng, tại nàng sửa đổi, có phải người cảm thấy cao hứng ?” Thiên Duật Dạ buồn cười kéo bả vai Thiên Mạc, giọng có chút nề hà.

      “Tiểu tử thối, ngươi biết cái gì? Đúng là biết lạnh mà biết nóng, ta hỏi ngươi, ngươi với con bé thế nào rồi?” Nhớ tới việc dặn dò tôn tử lần trước, Thiên Mạc ngước mắt hỏi.

      Thiên Duật Dạ hơi buồn bã lắc đầu: “Còn chưa , chút nữa ăn xong rồi sau.”

      “Ngươi đó, để ta với ngươi cái gì mới tốt? Được rồi, dù sao chút nữa cũng chưa muộn.” Thiên Mạc lắc đầu, kéo Thiên Duật Dạ vào phòng, nhìn thấy Vũ Nhạc ngồi ở bàn ăn giữa phòng ăn uống, lão nhâu gia nhíu nhíu mày: “Nha đầu thối, chuẩn bị thịt bò cho ngươi, còn chưa khẩn trương làm? Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, coi chừng ăn thành tên mập.”

      “Lão đầu thối, miệng cũng quá ác rồi? Bánh hoa sen mẫu thân làm là ngon nhất thiên hạ, con ăn chút sao? Người ở đây kêu gì chứ?” Vũ Nhạc được ăn trở nên vui vẻ, muốn so đo với lão nhân, trợn mắt bắt chéo chân, hai tay cầm bánh hoa sen, bộ dáng kia khỏi bàn có bao nhiêu thỏa mãn rồi.

      “Vũ nhi, ăn ngon như vậy sao? Đồ ngọt ăn nhiều quả béo phì, ông nội con cũng sai.” giọng dịu dàng như nước đột nhiên vang lên sau lưng Vũ Nhạc. Vũ Nhạc còn ăn dở cuống quít đứng lên, nhận lấy ly trà trong tay phu nhân, xấu hổ : “Lại để mẫu thân châm trà, là đáng chết, ha ha, sao ạ, cỏn rất ít khi ăn đồ ngọt. Dù hôm nay ăn nhiều chút cũng ảnh hưởng, mà thể chất của con dù ăn cũng mập ra!”

      “Con đó nha đầu này, nhanh ngồi xuống ăn …” Vị phu nhân xinh đẹp sủng nịch nhéo nhéo chóp mũi Vũ Nhạc. Vũ Nhạc thè lưỡi, phu nhân nhàng ngồi xuống.

      Sau chút thời gian, Vũ Nhạc lau miệng, ngoắc ngón tay với Thiên Duật Dạ: “Đại thiếu gia, bây giờ nô tỳ làm thịt bò bít tết, người muốn hỗ trợ hay ?”

      Thiên Duật Dạ lập tức phất tay áo : “Vô cùng vinh hạnh.” Vũ Nhạc cười tươi, kéo cánh tay , tới nhà bếp.

      lúc lâu sau, Vũ Nhạc bưng lên năm phần thịt bò, thêm vài suất rau trộn, nhìn Thiên Mạc, nhíu mày : “Thế nào, lão nhân gia, tốc độ của cháu dâu rất nhanh phải ?”

      Thiên Mạc bĩu môi: “Tại sao có pizza? Ngươi làm mấy thứ cỏ này làm gì? Có thể ăn sao?”

      Vũ Nhạc lấy tay vỗ trán: “Cỏ? Người lại còn đây là cỏ? Ông nội à, người nhìn chút được ? Đây là rau trộn? Rau trộn được ? Là thực phẩm tự nhiên hề ô nhiễm, người đại muốn ăn cũng tìm thấy. Người nếm thử rồi hãy , còn pizza, hôm nay có thời gian, hôm nào làm cho người ăn được ? Hơn nữa, vừa rồi người cũng cầu mà?”

      “Nha đầu thối này, cầu ngươi làm? chút thịt bò này ăn sao đủ chứ?” Thiên Mạc nhìn miếng thịt bỏ bé tội nghiệp trong đĩa của mình, nuốt nước miếng, ít như vậy sao, muốn làm ăn xin sao?

      “Ông nội, đây là Vũ nhi muốn tốt cho người. Thịt bò thể ăn nhiều, rất dễ đầy bụng, cho nên mới làm ít rau trộn. Người nếm thử xem, ăn rất ngon đó!” Thiên Duật Dạ nhìn thấy lão gia hỏa nhà mình vừa ý, vội vàng giải thích.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      chứ?” Nhìn đĩa rau trộn sặc sỡ khiến người khác có cảm giác thèm ăn, do dự chút, Thiên Mạc gắp chút cho vào miệng, đôi mắt híp lại thành đường ngang, ngừng gật đầu khen ngợi: “Nha đầu thối, ngờ ngươi cũng có chút tài năng, mùi vị tệ đó!”

      Vũ Nhạc hừ lạnh tiếng, xoay người đỡ phụ nhân xinh đẹp Thiên Lam và lão phụ thân đẹp trai Thiên Huân ngồi xuống: “Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng khách khí, ăn nhiều chút, nếu đủ trong phòng bếp còn nữa mà!”

      Thiên Huân và Thiên Lam nhìn nhau, vừa định mở miệng hỏi Thiên Mạc bỏ đũa xuống bàn bốp tiếng, nhanh chóng chạy về phía phòng bếp. Đám người Vũ Nhạc nghẹn họng trố mắt nhìn về phía lão nhân chạy , nhịn được tấm tắc: “Này… Thiên Duật Dạ à, ông nội, có phải hơi điên cuồng rồi ?”

      Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ cười cười: “ bữa ăn này ông đợi cả ngàn năm, nàng lại chỉ cho ông ăn chút như vậy, lão nhân gia chịu nổi cũng là hợp lý.”

      Vũ Nhạc vừa nghe , choáng váng mặt mày, nhịn được giật giật khóe miệng: “Được rồi, tất cả là do ta sai.” Thiên Huân và Thiên Lam cười cười, Thiên Duật Dạ vỗ vỗ vai Vũ Nhạc bày tỏ an ủi. Bữa cơm chiều kết thúc sau khi lão gia tử khiến cho Vũ Nhạc kinh ngạc.

      Sau khi ăn xong, nhìn Thiên Mạc ngồi bên cạnh xỉa răng, Vũ Nhạc chút khác khí kéo ông đứng dậy: “Ông, phải lại, ăn nhiều thịt như vậy, sợ bị nghẹn sao.” ngờ ông ấy ăn hết bốn phần thịt bò, ông trời của ta ơi, phải tới cân thịt bò, ông nội à, sợ sống lâu quá sao?

      “Ngươi cái nha đầu kia, ai bảo ngươi làm thịt bò bít tết ngon như vậy!” Dù Thiên Mạc bất đắc dĩ từ chối, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng lên tản bộ quanh viện. Lúc này Vũ Nhạc mới thỏa mãn gật đầu, nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Có phải chàng có chuyện gì muốn với ta ? , ta nghe.”

      “Làm sao nàng biết?” Thiên Duật Dạ có chút tưởng tượng được ngẩng đầu, từ lúc nào Vũ Nhạc nhà mình thông minh như vậy?

      “Ở đường chàng có tâm nặng nề như vậy, chuyện này cực kỳ ràng.” Vũ Nhạc nhướn mày, bĩu môi, ý bảo nhanh chút.

      Thiên Huân và Thiên Lam yên lặng nhấp ngụm trà, mỉm cười nhìn về phia nhi tử của mình, những lời này, nó nên mở miệng thế nào? Nha đầu Vũ Nhạc kia, biết có phản ứng gì?

      “Rốt cuộc là làm sao vậy? Sao chàng ?” Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Thiên Duật Dạ, trong lòng Vũ Nhạc căng thẳng, xảy ra chuyện lớn gì chứ?

      “Vũ nhi…ta muốn , chúng ta, hôn của chúng ta, nếu , trước tiên hãy ngừng lại? Sau khi mọi thứ ổn định lại, tiến hành, được ?”

      Nhìn đáy mắt bối rối của Thiên Duật Dạ, Vũ Nhạc nhịn nổi cười hì hì: “Vì việc này mà chàng lo lắng sao?”

      “Chuyện này…Còn chưa nghiêm trọng sao?” Thiên Duật Dạ vỗ trán, phát càng ngày mình càng hiểu cách nghĩ của nha đầu kia rồi.

      sao, ta có ý kiến gì.” Bắt người đại như nàng mười sáu tuổi kết hôn, ta cũng tiếp thu được, đương nhiên vui vẻ đồng ý rồi.

      “Nàng tức giận?” Nam nhân vẫn có chút lo lắng.

      “Vì sao ta lại tức giận? Chàng sắp xếp như vậy tất nhiên suy nghĩ kỹ càng.” Vũ Nhạc há miệng cắn quả táo, chút để ý chép miệng.

      “Ý của ta là, chúng ta chịu đựng hết đời này, nàng hiểu chứ?” Thiên Duật Dạ biết nên cao hứng hay vui mừng, trái tim này chơi vơi cả ngàn năm, biết khi nào mới hạ xuống. Thực suy nghĩ nếu nàng thành thân với mình mà mang tới phong ba, dám bước tiếp. Vốn nghĩ rằng kiếp này là ngoại lên, ngờ lại vẫn giống như chín kiếp trước đây, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng trải qua sinh lão bệnh tử, mà chính lại xảy ra chuyện gì.

      “Đương nhiên, nếu phải vì chúng ta phải đối mặt với rất nhiều khó khăn tại sao chàng lại tới bước này? Tuy ta ca ca kia có thể gây ra phong ba gì, nhưng ta tin tưởng chàng che chắn cho ta mọi gió bão, việc tín nhiệm này, có lẽ, là bẩm sinh.” Vũ Nhạc vẫn bình tĩnh ăn táo, nhưng lời ấm áp của nàng vẫn khiến Thiên Lam kích động biết sao cho phải: “Đứa , cám ơn con, cho tới lúc này ta vẫn luôn cảm thấy Dạ nhi có lỗi với con. Nếu như năm đó nó bảo vệ con tốt các con cũng cần trải qua nỗi khổ tương tư thập thế. Bây giờ các con có thể tâm ý tương thông như vậy, chúng ta có thể rời , cũng có thể an tâm rồi.”

      Nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của Thiên Lam rơi xuống giọt nước mắt trong suốt, Thiên Huân đau lòng ôm nàng vào lòng: “Lam nhi, sao nàng lại khóc, ở trước mặt con lại rơi nước mắt, phải khiến chúng lo lắng sao? Nào đừng khóc, có đứa con dâu hiểu biết như vậy, nàng nên vui mừng mới phải.”

      “ Xem ta này, đây là vui, Dạ nhi, Vũ nhi, hai con phải tốt đó, nhất định phải quay về tìm chúng ta nhé?” Thiêm Lam nghĩ sắp phải rời xa hai người, nước mắt vừa kìm nén lại trào ra như vỡ đê, Vũ Nhạc vừa thấy thế, cánh mũi đau xót, nước mắt cũng rơi theo: “Mẫu thân, dù trí nhớ trước kia của con rất mơ hồ, nhưng người yên tâm, chúng con nhất định trở về.” Dứt lời, hai mẫu tử ôm nhau khóc, Thiên Mạc, Thiên Huân và Thiên Duật Dạ ba nam tử hán khổ sở kìm nén xúc động của mình, nhưng đôi mắt cũng đỏ hoe. Ngày hôm nay ly biệt, biết khi nào mới có thể gặp lại!

      Sau khi rời , Vũ Nhạc tựa vào cửa sổ xe ngựa khỏi Tử Minh cung, ảm đạm : “Vì sao cho ta đưa tiễn mọi người? Mẫu thân ràng rất hy vọng chúng ta ở thêm vài ngày.”

      “Nha đầu ngốc, trong thiên hạ đâu có bữa tiệc nào tàn? Huống chi, nàng ở lại càng lâu bọn họ lại càng nỡ. Ta hiểu mẫu thân nhất, vì chúng ta cũng có khả năng nàng ở lại, phụ thân làm sao bây giờ? Cho nên, giải quyết nhanh chóng mới là biện pháp hữu hiệu nhất. Yên tâm , bao lâu nữa, chúng ta trở về.” Trong lòng Thiên Duật Dạ sao có thể dễ chịu? Tách khỏi bọn họ, là người tình nguyện nhất, nhưng mà, trung hiếu khó song toàn. Trước tiên, phải giải quyết tất cả phiền phức ở đây mới có thể an toản trở lại.

      “Những trở ngại của chúng ta rốt cuộc có cái gì? Lúc mới bắt đầu ta còn tưởng là Tam vương khác, nhưng sau đó lại phát phải như vậy. Về sau ta tưởng là ca ca của ta, nhưng hình như cũng phải, sau này chúng ta còn phải đối mặt với cái gì? Mà chàng thành thân có phải vì thứ đó ? Bây giờ ta có quyền biết rồi chứ?” Vũ Nhạc khó có thể bình tĩnh nhìn về phía Thiên Duật Dạ, hôm nay nhất định phải cho nàng đáp án ràng.
      Last edited by a moderator: 4/4/15
      Thanh Hằng thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 107: Tai họa của Nhạc gia

      Thiên Duật Dạ nhìn gương mặt như hoa như ngọc trước mắt, đáy mắt lên cảm xúc vô cùng phức tạp: “Vũ nhi, nàng có biết đám người Qủy làm chuyện gì ?”

      Lúc này Vũ Nhạc mới nhớ hình như lâu nhìn thấy đám người Hoa Lưu Băng, chẳng lẽ.... “Là làm chuyện gì sao?”

      “Phong ấn ở đường thông giữa đại lục Tiên vực và Tử Minh đại lục bị phá hoại, đám người Hoa Lưu Băng mang theo rất nhiều cao thủ tới xem xét. Có điều trước mắt thể biết được tình huống cụ thể, đây cũng là nguyên nhân chính vì sao phụ thân lại trở về trấn giữ đại lục Tiên vực.” Thiên Duật Dạ giương mắt nhìn về phía xa, trong mắt có thể thấy lo lắng.

      “Phong ấn? Đó là cái gì? Rất nghiêm trọng sao?” Từ sau khi trọng sinh, nàng phát ra thế giới này có quá nhiều loại phong ấn, chỉ trong cơ thể nàng có mấy tầng phong ấn, như vậy…Tử Minh đại lục và đại lục Tiên vực có phong ấn, là loại nào đây?

      “Tuy rằng đại lục Tiên vực cũng là thế giới huyền huyễn, nhưng ở đó cấp bậc thấp nhất Xích Huyền, cao hơn rất nhiều so với đỉnh kỳ Tử Đế ở Tử Minh đại lục. cách khác, cấp bậc phía đỉnh kỳ Tử Đế chính là cấp bậc phân theo bảy sắc cầu vòng. Theo thứ tự là cảnh giới Xích Huyền (đỏ), Cam Huyền (cam), Hoàng Huyền (vàng), Lục Huyền (lục), Lam Huyền (lam), Thanh Huyền (chàm), Tử Huyền (tím) và Mặc Huyền. Đương nhiên ở phía còn nữa, điều này còn phải xem số mệnh của chính chúng ta nữa. Từ lúc chia thành tam giới năm tộc, tam Vương đề ra quy định, các tộc phải tồn tại phong ấn, mục đích là cản trở xâm chiếm lẫn nhau. khi phát có hành vi xâm lược, các tộc khác đều phải liên thủ tiêu diệt. Mà tại phong ấn của Tử Minh đại lục và đại lục Tiên vực bị hủy, có thể cho thấy vấn đề, đó là trong năm tộc có tộc muốn xâm lược nhân tộc. Nhưng xem xét các dấu hiệu dường như đơn giản, đối phương có vẻ muốn khiêu chiến và uy hiếp với Tử Minh cung, cho nên ta mới để bọn Hoa Lưu Băng tới kiểm tra, còn chúng ta…” Nhưng lúc Thiên Duật Dạ giải thích cho Vũ Nhạc, đột nhiên dừng lại, nhíu mày, cả người nhúc nhích ngồi im, đôi mắt đen sâu thẳm, chứa tia sáng lạnh buốt.

      Vũ Nhạc có thể cảm giác được cả người tản mát hơi thở rét lạnh… xảy ra chuyện gì? Ngay lúc nàng muốn mở miệng hỏi, ánh mắt Thiên Duật Dạ phút chốc trở nên u nhìn về phía ngoài xe, “Tiểu Kim, nhanh tiến về Nhạc gia trang, nhanh lên!” Kim Long lần đầu tiên nghe thấy giọng của chủ nhân cấp bách như vậy, rống tiếng dài, xoay người bay lên, bay về phía Nhạc gia trang…

      “Sao, làm sao vậy?” Nhìn biểu cảm khẩn trương Thiên Duật Dạ, trong lòng Vũ Nhạc phút chốc trở nên căng thẳng, chẳng lẽ…Phụ thân bọn họ?

      Vẻ mặt của Thiên Duật Dạ trầm xuống, nhìn khuôn mặt hơi gầy gò của Vũ Nhạc, có chút lo lắng nhìn nàng: “Nàng đừng gấp, có lẽ tình huống tệ như chúng ta tưởng tượng, nàng…” “Ta hỏi chàng, có chuyện gì vậy?” Vũ Nhạc cầm lấy cánh tay Thiên Duật Dạ, sốt ruột lắc lắc, Thiên Duật Dạ thở dài tiếng, : “Nhạc gia… xảy ra chuyện!”

      “Cái gì? xảy ra chuyện? Vậy, vậy, xảy ra chuyện gì? cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chàng đừng úp úp mở mở nữa?” Giọng của Vũ Nhạc hơi run rẩy, nghĩ tới vẻ mặt lạnh lẽo vừa rồi của Thiên Duật Dạ, lòng của nàng như rơi xuống vực thẳm, chắc , nhất định có việc gì, nhất định có việc gì.

      “Nàng…Trước tiên nàng đừng lo lắng, tình huống trước mắt tệ như nàng tưởng tượng đâu. Tất cả cao thủ của Tử Minh cung và La Sát môn đều tập kết tới Nhạc gia trang. Lần này việc đột nhiên phát sinh, khiến chúng ta trở tay kịp. Vừa rồi Hoa Lưu Băng điều tra ràng, là Thú tộc liên hợp với Ma tộc, bên phá hoại phong ấn thu hút lực chú ý của chúng ta, bên phái người tập kích Nhạc gia trang…” Thiên Duật Dạ muốn khéo léo kể sơ qua nhưng dưới ánh mắt đông lạnh của Vũ Nhạc, vẫn ra chân tướng.

      “Ma tộc? Lại là Ma tộc? , muốn làm cái gì? Có chuyện gì nhằm vào ta, tập kích người thân của ta làm gì? Đê tiện, quá đê tiện rồi!” Vừa nghe cuàng Thú tộc liên thủ gây hậu quả, vẻ mặt Vũ Nhạc nháy mắt trở nên u ám, trong mắt phiếm hồng, là điều trước đây Thiên Duật Dạ chưa từng nhìn thấy.

      “Chủ nhân, chúng ta tới Nhạc gia trang.” Kim Long vừa dứt lời, thân hình Vũ Nhạc chớp lóe, nhảy thẳng từ cao xuống. Khi nàng nhìn thấy đống hoang tàn trước mắt, hai chân lảo đảo ngã xuống, may được Thiên Duật Dạ kịp thời tới đỡ, “Vũ nhi, nàng bình tĩnh chút…” “Buông tay, ta bảo chàng buông tay!” Vũ Nhạc phẫn nộ nhào ra khỏi cánh tay Thiên Duật Dạ. nhìn bước chân suy yếu của nàng, gương mặt trở nên lạnh lùng quát: “Tù Ngưu!”

      “Có thuộc hạ.” hắc y nhân bỗng dưng xuất trước mặt Thiên Duật Dạ, đứng khom người.

      “Tình huống thế nào? Có còn ai ?” Trước khi tới đây, biết trong lần hỗn loạn này Nhạc lão thái gia, lão phu nhân bất hạnh qua đời, Nhạc Thanh Sơn và phu nhân, Nhạc huynh đệ và Tử Luyến đều thất lạc tung tích. Mà bây giờ nhìn thấy tình huống trước mắt, Thiên Duật Dạ trước nay đều vững như núi, trong mắt cũng có đau lòng.

      Khuôn mặt lạnh lùng của Tù Ngưu thoáng chút bi phẫn, thở dài lắc đầu: “Lần này Nhạc gia bị tập kích, tử vong 346 người, ngoạii trừ những người thất lạc, có vẻ bị diệt môn, ngay cả đứa trẻ cũng buông tha.”

      “La thúc thúc? La thúc thúc, người tỉnh lại, tỉnh lại !”

      “Vương tẩu? La mẫu? Phương tỷ tỷ? Các người tỉnh , trời ơi, rốt cuộc sao lại thế này, vì cái gì, vì sao lại xảy ra chuyện này, vì sao?”

      “Gia gia, nãi nãi, …Các người thể chết được, van xin người, tỉnh lại, tỉnh lại , tỉnh lại tốt sao? Con còn muốn pha trà cho người uống, con còn muốn làm bánh đậu xanh cho người. Gia gia, nãi nãi, van xin người, tỉnh lại ” Khi Vũ Nhạc nhìn thấy Nhạc lão thái gia, lão phu nhân chấn kinh kinh suýt nữa ngất , nàng thể nghĩ rằng, mấy ngày trước hai người còn cười với nàng, mà nay nằm im trong đống đổ nát. Nàng tin, tin bọn họ rời bỏ nàng như vậy, nhưng chạm vào thân thể sớm lạnh, Vũ Nhạc rốt cuộc kìm nén nổi cảm xúc bi thống trong lòng, nàng gào khóc, tiếng khóc thê lương, khiến cho những người đứng bên cạnh, đành lòng lau lệ tuôn rơi.

      biết từ khi nào, Thiên Duật Dạ tới bên nàng, ôm lấy bờ vai gầy yếu, thân thể mềm mại của nàng, dịu dàng an ủi: “Đừng khóc, Vũ nhi đừng khóc nữa…” Nhưng Vũ Nhạc trong lúc buồn đau làm sao lắng nghe? Hai người cứ ngồi phế tích của Nhạc gia trang như vậy, ngơ ngác ngồi suốt cả đêm. Ngày hôm sau trời vừa sáng, vì mảnh đất này khá thấp nên sương mờ giăng bốn phía, nhìn cảnh vật. đêm, nước mắt sớm khô cạn. Nhưng mặc kệ Thiên Duật Dạ khuyên can thế nào, Vũ Nhạc vẫn di chuyển nửa bước. Mùa đông khắc nghiệt như vậy, nàng vẫn ngồi im, Thiên Duật Dạ nhìn nàng, cảm giác như bị dao cứa vào tim.

      lúc lâu sau, sáu người Cung Tuyết mệt mỏi chạy tới, nhìn thấy cảnh trước mắt, các nàng cả kinh lập tức bụm miệng, nước mắt trong nháy mắt ào ra như vỡ đê. Mà khi nhìn thấy thân hình nhắn bên cạnh Thiên Duật Dạ, sáu người đồng thời chạy vội tới, nhưng nhìn thấy bộ dáng Vũ Nhạc giống như tượng gỗ, các nàng sợ hãi, đỏ vành mắt, quay sang phía Thiên Duật Dạ: “Gia, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tiểu thư thế này, sớm muộn gì cũng sinh bệnh!”

      “Cho dù là năm đó bị đẩy xuống vực, tiểu thư cũng đau khổ như vậy. Nhạc gia cho chúng ta quá nhiều tình , loại tình thân này chúng ta cách nào diễn tả được. Tuy thời gian ở chung hề dài, nhưng chúng ta trao tất cả tấm lòng. Mà nay Nhạc gia gặp biến cố lớn như vậy, đừng là tiểu thư, ngay cả ta cũng khống chế nổi cảm xúc của mình. Tiểu thư cần trút hết ra, nàng sao đâu, mọi người cần lo lắng quá. Trong ấn tượng của ta, tiểu thư thể bị đánh bại.” Mộc Ngư nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Vũ Nhạc, nhìn ánh mắt nàng, giọng nghẹn ngào.

      “Bên kia các ngươi tra được những gì rồi?” Thiên Duật Dạ áp má mình vào đôi má lạnh lẽo của Vũ Nhạc, thầm truyền nội lực giữ ấm thân thể cho nàng. Nghĩ tới sáu người Cung Tuyết chạy tới từ phía Hoa Lưu Băng, vội vàng hỏi tình huống.

      “Phong ấn thể sửa chữa được, nứt toác, nếu tới bước này chúng ta cũng cần nín nhịn nữa.” Đôi mắt trong veo của Cung Tuyết lên vẻ ung dung, các nàng rốt cuộc chờ tới ngày này sao?

      “A…? Xem ra bây giờ thực muốn chơi rồi? Nếu như vậy, cũng cần lùi lại nữa…” Thiên Duật Dạ giơ tay, chăm chú nhìn về phía xa, lạnh lùng : “Vũ nhi giao cho các ngươi, ta tìm đám người Vương.”

      “Vâng, chủ tử cẩn thận, chúng ta bảo vệ tiểu thư tốt.” Cung Tuyết nhìn đôi mắt lên sát khí cường đại của Thiên Duật Dạ, trong lòng khỏi thở dài, việc phải tới tới.

      “Ừm.” Nam nhân gật đầu, liếc mắt nhìn nữ nhân trong lòng, từ từ đứng lên, lắc mình rời .

      Sau khi Thiên Duật Dạ khỏi, Cung Tuyết cảm giác được thân thể Vũ Nhạc run rẩy, mà nhiệt độ cơ thể lại ngừng tăng lên, bỗng cảm giác ổn: “Thân thể tiểu thư ngày càng , cứ như vậy tốt, trước tiên hay đưa nàng vào gian linh giới!” Tiếp đó, sáu người đưa nàng tới Linh Giới, để nàng ăn viên thuốc ngủ.

      Nhìn Vũ Nhạc vẫn nhíu chặt mày, Linh Tiểu Giới khẽ thở dài: “ , các ngươi nhanh , nơi này có ta và Lạp Lạp."

      Cung Tuyết do dự chút, khẽ gật đầu: “Cũng được, vậy các ngươi ở đây nhé, chúng ta cùng chủ nhân tới đó xem có gì cần giúp.”

      , nàng nhiễm phong hàn, uống thuốc, kế tiếp cần nghỉ ngơi, các ngươi cần lo lắng.” Linh Tiểu Giới vừa mài thuốc, vừa phất tay ra hiệu mọi người rời . Sáu người Cung Tuyết cũng nán lại, ra khỏi gian, bay thẳng về phía Tử Minh Cung.

      Lạp Lạp nhìn các nàng rời , lại nhìn Vũ Nhạc nằm giường, giơ tay ra tính toán, vẻ mặt mịt mờ nhìn Linh Tiểu Giới: “Ngươi sớm tính tới việc này rồi, phải ?”
      Last edited by a moderator: 11/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 108: Phượng hoàng niết bàn

      Động tác mài thuốc của Linh Tiểu Giới ngừng lại, đôi mắt tím cụp xuống, ánh mắt thâm sâu, “Tất cả thuận theo tự nhiên.”

      Nghe Linh Tiểu Giới dè chừng , Đồ Lạp Lạp chống cằm, ngồi xếp bằng xuống, thầm: “Thuận theo tự nhiên sao…”

      Nửa đêm, cả người Vũ Nhạc đột nhiên nóng bừng bừng, khiến Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp kinh sợ ngừng lấy nước lau thân thể. Nhưng cố gắng thế nào nhiệt độ cơ thể Vũ Nhạc cũng giảm xuống, nhiệt độ càng cao, màu da cũng càng đỏ hơn, tới lúc này, trong mắt hai người mới lên hai chữ ‘Kỳ dị’, chẳng lẽ… Đây là kiếp số của chủ nhân? Tuy hai người chưa dám khẳng định, nhưng bọn họ tính ra mấy ngày nay Vũ Nhạc gặp kiếp nạn, nhưng cụ thể thế nào bọn họ thể hiểu , cho nên, bọn họ thể lơ là.

      Sau khi bình minh lên, nhiệt độ cơ thể Vũ Nhạc vẫn có dấu hiệu giảm xuống, ngược lại ngày càng cao hơn, mãi tới khi thân thể của nàng trở nên đỏ rực, hai người mới thực buông tay, suy sụp ngồi đất, nhìn biến hóa của cơ thể nàng. Từ màu hồng biến thành màu đỏ, rồi từ màu đỏ biến thành màu trắng. Tới buổi tối, hai người lo lắng tới lui bên giường Vũ Nhạc, trong lòng bất an đứng ngồi yên, biết tới bước này, rốt cuộc là đúng hay đúng?

      Ngay khi hừng đông lộ ra ánh mặt trời, cơ thể Vũ Nhạc đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu tím chói mắt, ánh sáng ngày càng mờ dần, tới khi biến mất thấy nữa…

      Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp từ từ tiến lại gần nàng, cẩn thận bắt mạch, hai người nhảy dựng lên, bọn họ vừa cảm thấy gì? Thân thể Vũ Nhạc, có mạch đập…

      “Tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?” Đồ Lạp Lạp cảm thấy cơ thể Vũ Nhạc trở nên cứng ngắc, nhưng chẳng những có chút bối rối mà còn bình tĩnh vuốt cằm, suy nghĩ.

      Linh Tiểu Giới chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt thoải mái qua lại. lúc sau, hai người đồng thời ngước mắt, tia sáng rực rỡ phát ra: “Có!” “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trọng sinh!” Vậy còn chờ gì nữa? Có phương án rồi, Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp cố sức đưa cơ thể Vũ Nhạc tới đầm Hỏa Diễm.

      Cái gọi là đầm Hỏa Diễm, là do dòng chảy Hỏa Diễm tạo thành đầm lửa. Hai người vừa tới gần sơn động cảm giác dòng khí cực nóng ập vào mặt, cố nén hô hấp khó khăn, cố sức từng bước đưa Vũ Nhạc tới, nhàng đặt nàng mặt đầm bị Hỏa Diễm nướng đỏ. Khi bọn họ vừa làm xong, y phục của Vũ Nhạc bắt đầu cháy, ngay sau đó là cơ thể Vũ Nhạc, khi lửa càng lớn, cơ thể Vũ Nhạc cũng bị chìm ngập giữa vùng biển lửa…

      Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp đứng trước động Hỏa Diễm, hai người chăm chú nhìn khối nham thạch kia. Qua canh giờ, qua hai canh giờ, qua ngày, qua mười ngày, qua 49 ngày sau, tảng đá đột nhiên tách ra ánh sáng tím chói mắt, khi va chạm với lửa đỏ tạo ra tia lửa cao cả thước. Khi ánh sáng càng trải rộng, màu đỏ của lửa càng ít , luồng sáng chói mắt bắn ra, rơi thẳng về phía trước Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp. Khi ánh sáng ngày dịu lại, Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp ngạc nhiên phát , thiếu nữ đung đưa thân thể ngừng tản ra tia sáng màu tím. Khi ánh sáng tím thực biến mất, hai người nhìn nữ tử mỹ lệ trước mặt, nước mắt khống chế nổi tràn mi, bọn họ gào lớn lên: “Nữ nhân thúi, rốt cuộc người trở lại?”

      Nữ nhân thướt tha mỹ lệ lắc mông từ từ về phía Lạp Lạp và Linh Tiểu Giới, tao nhã đứng trước mặt hai người, đôi môi đỏ mọng khêu gợi gợi lên nụ cười tà khí, nàng chậm rãi cúi người, y phục màu tím bao quanh dáng người no đủ hoàn mỹ. Đôi mắt như nước càng mị hoặc, nàng nháy mắt với hai người, ngón tay ngọc nhàng nâng cằm họ: “Mấy tiểu tử này, lão nương, rốt cuộc trở lại!”

      Linh Tiểu Giới, Lạp Lạp kích động lệ rơi đầy mặt, hai người trái phải ôm chặt đùi nữ nhân, gào khóc…

      Sau lúc lâu, rốt cuộc Vũ Mị chịu nổi loại tiếng khóc ác ma này, thưởng cho mỗi người cái cốc đầu: “Đủ rồi, cho các ngươi chút màu mè lại dám mở phường nhuộm rồi? Tiện nghi của lão nương, các ngươi cũng có thể chiếm được?” Dứt lời, nàng chút do dự chụp lấy hai người ôm lấy đùi nàng, trái phải xách lên, giơ chân, đạp thẳng ra ngoài.

      thảo nguyên mênh mông ở gian Linh Giới, Vũ Mị thoải mái nằm võng, vừa gặm táo, vừa cười giả lả nhìn Linh Tiểu Giới và Lạp Lạp: “Đúng là trẻ con dễ dạy, làm sao các ngươi biết phải hỏa táng thi thể của ta ta mới trọng sinh hả?”

      “Trực giác.” Hai người cười nịnh nọt, trái phải dâng chuối và quýt lên.

      “A, rốt cuộc ta chịu xong mười kiếp chết tiệt này, bọn , ta trở lại!” Vũ Mị duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi, nhíu mày nhìn về phía Lạp Lạp, giọng mang theo khinh thường: “Này, ta còn chưa hỏi ngươi đâu, sao ngươi lại thành thế này? Đúng là vứt hết mặt mũi Băng Hồ.”

      Lạp Lạp nghe nàng thế, trán lập tức chạy ba vạch đen, giọng điệu vô cùng khó chịu trừng mắt nhìn Vũ Mị: “Nữ nhân xấu xa, người cho là lão tử nguyện ý? Nếu phải người bị phong ấn làm sao chúng ta lại trở về trạng thái chưa tiến hóa chứ? tới đây, có phải người nên khôi phục thực lực cho chúng ta rồi ?”

      Vũ Mị nghe nó vậy, khóe miệng giật giật: “Oái… ra là như vậy, OK, vậy chúng ta còn chờ gì nữa?” Nàng lập tức ngôi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, lẩm bẩm trong miệng, rồi lại mở mắt ra. Khi đó thảo nguyên rộng lớn có rất nhiều quái thú diện mạo kỳ quái đứng. Ánh mắt cả bọn nhìn về phía Vũ Mị, chẳng những có vui mừng mà lại vô cùng ai oán, lần này thực đả thương trái tim của nàng, nàng cong môi, bất mãn lẩm bẩm: “Này này này, tốt xấu gì ta cũng triệu hồi các ngươi ra phơi nắng, cả đám các ngươi bỉu môi cho ai xem hả? Nhanh lên, cười cho bản nương xem!”

      Thất thải Phượng Hoàng còn mấy cọng lông chim, vẻ mặt xanh mét: “Nữ nhân xấu xa, nhanh nhanh khôi phục thực lực cho lão nương, chết tiệt, ngươi cư nhiên để cho lão nương trần như nhộng đứng ở chỗ này, ngươi…Ngươi quá đáng.”

      Tiểu Bạch Hổ vuốt vuốt dúm lông mao trán, mệt mỏi : “Cái dạng này có khác gì sủng vật? Ta nữ nhân kia, xin ngươi thương xót, nhanh nhanh khôi phục thực lực cho chúng ta được ? Nếu để lão bà nhà ta nhìn thấy, còn cười đến rụng răng à?”
      ...
      Last edited by a moderator: 13/4/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Nghe đám Linh thú câu bất mãn, câu bực tức, lông mi Vũ Mị nhướn lên, nàng lười nhác nằm dựa ghế, ống tay áo đảo nhàng, chùm ánh sáng tím bao lấy nhóm Linh thú, sau thời gian cạn chung trà, ánh sáng biến mất, nhóm Linh thú trở về bộ dáng đáng kiêu ngạo đứng trước mặt nàng, “Thế này cũng kém nhiều lắm, ôi ôi, đợi ngàn năm, rốt cuộc trở lại như trước rồi.” “Đúng vậy, nếu còn nín nhịn như vậy nữa, ta chết mất.”…

      “Đủ rồi, trở về gian Linh thú tu luyện cho lão nương, bao lâu nữa các ngươi phải ra trận. Bây giờ, ai dám dám lười nhác, ta đốt các ngươi.” Đám Linh thú biến sắc, đột ngột biến mất tại chỗ, ngay cả Băng Hồ vừa mới ru rú bên cạnh nàng cũng chuồn mất. Vũ Mị hừ lạnh tiếng nhìn về phía Tiểu Giới: “ chút tình huống bên ngoài.”

      “Chủ nhân, người muốn ra ngoài sao?” Tiểu Giới nhét vào miệng Vũ Mị quả bồ đào, do dự hỏi.

      “Đó là đương nhiên, nếu ta tên kia sao có thể buông ta phụ thân, ca ca, tẩu tẩu của ta ở kiếp này? Cho nên về tình về lý đều phải . Bây giờ, cũng tới lúc kết thúc .” Vẻ mặt Vũ Mị mịt mờ nhìn về phía xa xa, giọng bình tĩnh.

      “Vậy còn Vương? Người nghĩ tới ngài ấy sao?” Từ lúc Vũ Mị khôi phục chân thân chưa từng tới Thiên Duật Dạ, điều này có vẻ bình thường, Tiểu Giới đánh bạo hỏi.

      “Còn chưa tới tên đó, tên đáng chết, lại dám để lão nương độc mười kiếp, thù này, ta nhất định phải báo!” Vũ Mị nghe tới Thiên Duật Dạ, lập tức tỏ vẻ oán thán, khiến Tiểu Giới run lên, khà khà, Vương cao ngạo tại thượng của bọn họ, rốt cuộc phải cam chịu sao? là mỏi mắt mong đợi đó…

      ăn, tinh thần khôi phục, xuất phát!” Thiên Duật Dạ nhảy xuống võng, bỏ lại vỏ chuối ở phía sau, đôi mắt ngả ngớn, mang theo hương vị tùy ý, phút chốc biến mất tại chỗ. Tiểu Giới cả kinh, ném xuống mâm, theo nàng.



      đỉnh núi cao nhất của Tử Minh đại lục, Ma vương , Thú Vương Long Nham lạnh lùng khoanh tay đứng. Bốn người Thiên Duật Dạ, Hoa Lưu Băng, Qủy, Nạp Lan Diễm lười biếng nằm tảng đá, tắm ánh nắng mặt trời, bộ dáng vô cùng thảnh thơi.

      “Thiên Duật Dạ, tiện nhân Vũ Mị kia đâu? Giao ta ra đây, nếu , năm người này mất mạng.” Giọng điệu Thú vương Long Nham sắc bén, mang theo uy hiếp truyền tới. Thiên Duật Dạ nhìn , nheo mắt lại, mang theo sát ý: “Tiện nhân? Ừm? Có bản lĩnh, ngươi lặp lại lần nữa.”

      “Tiện nhân, Vũ Mị chính là tiện nhân, ta mắng ta đó, thế nào?” Thú Vương ỷ vào tấm vương bài năm người nhà Nhạc gia, chuyện càng lúc càng để ý hậu quả, dùng ánh mắt uy hiếp Thiên Duật Dạ.

      “Ôi chao, ai lại nghĩ ta như vậy? ngàn năm gặp, Thú thú ngươi vẫn cá tính như vậy…Khiến người ta ghê tởm!” giọng như chim oanh rời tổ đột nhiên vang lên giữa trung. Thiên Duật Dạ vui mừng ngước mắt lên, vừa định muốn đuổi theo, lại bị mỗ nữ nhân chút lưu tình khinh bỉ: “Nam nhân thúi, lăn xa ra.”

      “Mị nhi, ta là Dạ đây!” Thiên Duật Dạ lạnh người, khóe miệng lại gợi lên nụ cười xấu xa, vừa định tới gần Vũ Mị, lại bị nàng đạp cước vào bụng: “Nam nhân đáng chết, ngươi cách xa ta chút, lời hay hai lần, đừng ép ta ra tay, cút ngay!”
      Last edited by a moderator: 16/4/15
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :