Chương 104: Thế giới hai người
(Từ chương này Vũ Nhạc xưng hô với ba người còn lại là huynh – ta...Có ai có ý kiến gì hơm? ^^)
Thiên Duật Dạ lắc đầu: “Nếu như ca ca nàng có thể tìm được cũng cần tìm nàng mười kiếp để báo thù rồi.”
“Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ lúc ấy hồn phách của nàng ấy bị đánh tan?” Vũ Nhạc nghĩ tới khả năng này, quay đầu nhìn về phía bốn người Nạp Lan Diễm, khóe miệng Hoa Lưu Băng gợi lên nụ cười dịu dàng nhìn Vũ Nhạc: “Cũng phải, lúc đó nàng ấy chỉ đơn thuần là chết, nhưng lại có cách nào điều tra ra. Tình huống này chắc hẳn là có người cố ý che giấu thân phận của nàng ấy, cũng giống như chúng ta giấu diếm thân phận của nàng. Còn nữa, thực lực của người này cũng thể khinh thường.”
“Cái gì? Còn có loại tình huống này? Vậy, các huynh xem, nàng có khả năng giống ta mang theo trí nhớ kiếp trước tới thế giới này?” Vũ Nhạc nghĩ tới nữ nhân gặp trong khách điếm, trực giác nàng cho rằng đó chính là Diệu Ngữ sai, nếu như nàng vì cái gì đó mà trốn tránh gặp mình, bây giờ cũng thể biết được.
“Có phải nàng phát cái gì ?” Nghe lời đầy hàm ý của Vũ Nhạc, Thiên Duật Dạ nhíu mày hỏi.
Vũ Nhạc thở dài tiếng, lắc đầu: “Bây giờ còn chưa dám chắc chắn, khi ta tới Thánh Đức ở trong khách sạn Hỏa Đô thành gặp người rất giống Diệu Ngữ. Nàng cũng khác tuổi ta lắm, quan trọng nhất là mặc dù nàng nhận ta, nhưng mùi hương quen thuộc người nàng cùng với ánh mắt lừa được người đều bán đứng tất cả. Có điều cực kỳ đáng tiếc, ta cũng biết nàng là ai.”
“Lại còn có chuyện như vậy? Nếu quả thực là như nàng nàng cũng đừng lo lắng, có người cố ý mang nàng ấy , tất nhiên có hành động. Nếu vậy, bọn họ phải nhằm vào , mà đó là nhằm vào nàng, cho nên sớm muộn gì cũng có ngày gặp lại.” Nạp Lan Diễm nghe nàng vậy, đầu óc nhanh chóng suy luận, rất nhanh ràng ý đồ của đối phương.
“ sai, Nạp Lan sau, việc giờ chúng ta phải làm, là yên lặng chờ đợi. Bây giờ, ca ca của nàng dám mạo hiểm tiến đến, đơn giản là muốn phát tiết hận ý nghìn năm qua. Nếu chẳng thế dốc sức đồng thời chặn lại bốn người chúng ta, bị thương nặng như vậy chắc sắp tới có hành động gì. giờ việc nàng phải làm, vẫn nên tu luyện tu luyện tiếp tục tu luyện. Con đường tương lai chúng ta phải còn rất dài.” Thiên Duật Dạ nhìn Vũ Nhạc, khuôn mặt tuấn bất phàm có hơi chút phiền muộn.
“Ta hiểu , các ngươi cần lo lắng.” Vũ Nhạc gật đầu. Tuy rằng hôm nay bọn họ chỉ đơn giản trình bày khúc mắc từ ngàn năm trước, nhưng nàng lại biết được ít chuyện về Vũ Mị, cũng tính là thu hoạch được gì.
“Gia?” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng trầm ổn của Tiêu Đồ, Thiên Duật Dạ nhướn mi ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Nhóm người Ly Vẫn trở lại, đồng thời, cũng dẫn theo người của Vương phi.” Tiêu Đồ nhàng giải thích.
“ ư? Cung Tuyết các nàng trở lại? tốt quá.” Vũ Nhạc vừa nghe , kích động đứng lên, vừa định ra ngoài lại bị Thiên Duật Dạ giữ chặt lại: “Trời vừa sáng, nàng vẫn nên ngủ giấc tốt, lúc ăn cơm trưa gặp lại cũng muộn.”
“Nhưng mà…” Vũ Nhạc có chút do dự, giọng bất đắc dĩ của Thiên Duật Dạ vang lên lần thứ hai: “Bọn họ bôn ba cả quãng đường, cũng nên nghỉ ngơi rồi.”
“Ừm, cũng là chàng nghĩ chu đáo, vậy cứ làm như vậy !” Vũ Nhạc bất đắc dĩ gật đầu, nhìn sắc trời, quả là sắp sáng, xem ra đám người Cung Tuyết mã bất đỉnh đề (ngựa dừng vó) chạy tới mới tốn thời gian ngắn như vậy.
“ với các nàng, nghỉ ngơi trước, khi ăn cơm trưa tới thư phòng tìm ta.” Nhìn thấy tiểu nữ nhân do dự nữa, Thiên Duật Dạ mở miệng phân phó, Tiêu Đồ nghe vậy, cung kính lĩnh mệnh rời .
Nạp Lan Diễm bất lịch ngáp cái: “Cái tên tiểu tử thối kia, biết chọn thời gian, bận rộn cả đêm, ta cũng mệt mỏi. Các ngươi tiếp tục , chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi.” Dứt lời đứng lên, kéo theo Qủy, Hoa Lưu Băng ra ngoài cửa. Hai người vô cùng thông minh, thuận theo muốn ra. Lúc này Vũ Nhạc lại nghiêm túc nhìn ba người bọn họ, : “Cái kia, cảm ơn các huynh, nếu có các huynh, rất có khả năng ta còn cơ hội gặp lại các huynh rồi.”
Ba người cứng đờ người, Qủy cũng quay đầu lại, : “Nhất định phải như vậy sao?” Tiếp đó, cũng nghe Vũ Nhạc trả lời, lập tức rời .
Hoa Lưu Băng thở dài tiếng: “Bảo vệ nàng, là trách nhiệm của chúng ta.” Sau đó, cũng đơn rời khỏi.
Nạp Lan Diễm tự tiếu phi tiếu : “Gặp phải nàng, chẳng khác nào dính phải độc dược, có giải dược chúng ta vẫn liều mạng gánh vác. Thời gian có lẽ có thể làm mọi thứ nhạt dần đai, cho chúng ta ít cơ hội , sau ngày, sợ là có cơ hội nữa.” ý vị thâm trường liếc nhìn Vũ Nhạc, cất bước rời .
Thiên Duật Dạ và Vũ Nhạc nghe những lời này xong, trong lòng chấn động, nhất là Vũ Nhạc, giữa trán mang theo vẻ lo lắng u sầu: “Bọn họ, nhất định phải như vậy sao?”
Thiên Duật Dạ nhàng ôm nàng vào lòng, đăm chiêu nhìn về hướng các huynh đệ nhà mình rời , khó khăn : “Chúng ta hạnh phúc mà bọn họ lại phải chịu thống khổ, trong lòng ta cũng thấy khổ sở. tại việc duy nhất ta có thể làm, chính là để cho chính bọn họ tự hóa giải tình cảm quấn quít si mê ngàn năm. Tình vốn ích kỷ, trái tim nàng chỉ có , nó phải tình bạn cũng phải tình thân. Chúng ta thể bởi vì tự trách mà khinh thường bọn , hiểu ?”
Vũ Nhạc nghe vậy, ôm chặt lấy Thiên Duật Dạ, ra sức gật đầu: “Trước đêm nay, ta vẫn cho rằng mình chỉ đơn giản ỷ lại vào chàng, dù sao chàng là nam nhân duy nhất ta gặp khi tới thế giới này. Tuy số lần chàng xuất bên cạnh ta nhiều, nhưng trong lúc bất tri bất giác ( nhận ra) trở thành thói quen. Nhất là đám người Cung Tuyết, Tiểu Giới sớm nhận định chàng là gia của bọn họ. Có lẽ từ đó trở , chàng tạo cho ta cảm giác kiên đinh trước nay chưa từng có. Cho tới khi chưởng kia của ca ca hạ xuống, thời khắc ta nhắm mắt lại chờ chết, trong lòng cũng chỉ nghĩ tới chàng. Thời khắc ngã vào trong lòng chàng, trái tim của ta lập tức hạ xuống đất, thực ra, ta hiểu đây là vì nguyên nhân gì, có lẽ là do ta chàng, phải oanh oanh liệt liệt, chỉ đơn giản là thương.”
Nghe xong Vũ Nhạc hồi như vậy, trái tim vẫn lơ lửng của Thiên Duật Dạ rốt cuộc hạ xuống, xoa mái tóc đen bóng như tơ lụa của Vũ Nhạc, giọng mềm mại: “Nha đầu ngốc, có những lời này của chàng, ta dù chết ngay cũng đáng. Trước đây ta còn lo lắng cảm tình của nàng với ta, tại, chỉ có trái tim của nàng hạ xuống đất, ngay cả trái tim ta cũng hạ theo. Nàng sai, tình của chúng ta cần oanh oanh liệt liệt, chỉ cần đơn giản ngây ngô như vậy cũng được rồi, nàng thấy sao?”
Vũ Nhạc nghe như vậy, đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu vào trong lòng . Động tác đáng như tiểu nữ nhân của nàng lập tức khiến trong lòng Thiên Duật Dạ cực kỳ vui mừng. Trong tiếng kinh hô của Vũ Nhạc, cái ôm tiêu sái khiến nàng lập tức níu chặt vạt áo trước của : “Chàng, chàng muốn làm gì?”
Last edited by a moderator: 24/3/15