1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 100: Ca ca của nàng
      *Chương 100.1:

      xe ngựa của Thiên Duật Dạ phá lệ còn có Thần Vương,Qủy Vương và Vương. Bốn Vương cùng ngồi trong gian làm Vũ Nhạc cảm thấy vô cùng quái dị, nhất là từ khi lên xe ngựa, bốn người bọn họ cư nhiên lại nhất trí im lặng làm Vũ Nhạc cảm thấy hình như có việc lớn xảy ra, “Các ngươi… phải là nên gì đó sao?”

      Thiên Duật Dạ thâm trầm nhìn Vũ Nhạc, cuối cùng gì, cúi mắt xuống.

      Nạp Lan Diễm phe phẩy cây quạt ngừng chút, im lặng xoay đầu nghiêng sang bên cạnh.

      Qủy Vương trực tiếp im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Hoa Lưu Băng định gì nhưng rồi lại ngừng.

      bình thường, vô cùng bình thường, phải bốn người bọn họ đối đầu sao? Tại sao tại lại đồng lòng như vậy? Lại còn phá lệ ngồi cùng chỗ, hề đấu khẩu, tới cùng là nguyên nhân gì làm họ thay đổi mục đích ban đầu? Nghĩ đến ba thi thể còn nội tạng kia,Vũ Nhạc nhíu mày lại: “ có thể giải quyết vấn đề sao? có thể thay đổi tình hình sao? Các ngươi hay ? tự ta tìm.” xong, nàng chuẩn bị đứng dậy lại bị Thiên Duật Dạ dùng lực kéo lại vào lòng, gắt gao ôm lấy nàng giọng : “ cần, phải rời khỏi ta, phải rời khỏi ta.”

      Thiên Duật Dạ thể tự chủ như vậy là lần đầu tiên Vũ Nhạc nhìn thấy, nàng lập tức sững sờ, cứng ngắc cả người, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Hoa Lưu Băng: “Vẫn sao? thành ra như vậy còn chịu ?”

      Hoa Lưu Băng nghe nàng , thở dài hơi, cười khổ: “Vốn nghĩ rằng tới nhanh như vậy, ngờ rằng phải tới là tránh được. Chúng ta ở lại đại lục này có lẽ quá lâu rồi.”

      “Vì cái gì?” Vũ Nhạc dùng lực đẩy Thiên Duật Dạ ra, mắt nhìn chăm chú vào , bình tĩnh hỏi: “ cho ta biết, đây là vì cái gì.”

      Thiên Duật Dạ than tiếng,ánh mắt ngưng tụ ở bầu trời phía xa , giọng : “Ca ca của nàng, là ca ca ruột của nàng tìm tới đây.”

      “Ca ca? Ta lại có ca ca?” Ban đầu nhìn trong Phù Sinh kính chỉ là kiếp nạn của nàng và Thiên Duật Dạ, ngay cả ân oán tình cừu với người khác cũng nhìn đến. Nếu vậy ca ca theo lời bọn họ, là ai? Nếu là ca ca vì sao lại có bộ dáng như gặp đại địch như vậy?

      “Nàng đương nhiên là có ca ca…” Hoa Lưu Băng cong khóe môi, làm thế nào cũng cười nổi, từng là huynh đệ vào sinh ra tử cùng bọn họ, mà giờ đây, hazzz…

      “Người đó ở nơi nào?” Vì sao cả đám người đều mang bộ mặt như đưa đám thế? Người ca ca này của nàng có thân phận gì?

      Qủy thờ ơ nhìn Vũ Nhạc, rầu rĩ : “Ma giới!”

      “Ma giới? Thế giới này còn có Ma giới?”Vũ Nhạc bình tĩnh nổi, làm sao lại có cảm giác tiến vào thế giới thần bí thế?

      chỉ có Ma giới, còn có Qủy giới, Thú giới, Tiên giới, việc này có gì lạ?” Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng quê mùa của Vũ Nhạc, nhịn được nhướng mày.

      “Vậy đây là nơi nào?” Vũ Nhạc chỉ vào nơi bọn họ ở, có chút do dự hỏi.

      “Đương nhiên là Nhân giới rồi.” Nạp Lan Diễm rốt cuộc chịu nổi, khép cây quạt lại thưởng cho Vũ Nhạc cái cốc đầu.

      “Nhân giới?” Vũ Nhạc cất cao giọng, hiển nhiên tin, Nhân giới lớn như vậy sao?

      “Đúng là bộ dáng ếch ngồi đáy giếng,Nhân giới cũng chia thành nhiều đại lục, đại lục này của nàng cùng lắm chỉ là bộ phận rất trong rất nhiều đại lục mà thôi. Thế giới này so với những điều nàng biết còn lớn hơn nhiều.” Nạp Lan Diễm còn muốn gõ cái nữa lại bị biểu tình ăn thịt người của Thiên Duật Dạ hù sợ, bĩu môi, bất mãn than thở: “Lại còn cái gì mà cạnh tranh công bằng, ngươi cứ ôm chặt bước rời như vậy, chúng ta còn cơ hội cái rắm à?”

      Thiên Duật Dạ hừ lạnh, hề để ý tới bất mãn của , thản nhiên giải thích với Vũ Nhạc: “Từ hôm nay trở , nàng được rời khỏi tầm mắt của ta.”

      “Vì sao? Rốt cuộc là các ngươi sợ cái gì?Còn nữa, lúc trước ở trong tháp luyện ngục, mẫu thân có với ta chờ ta, ở là chỉ nơi nào?” Trong đầu Vũ Nhạc tại là đống rối rắm, nàng mất trí nhớ, có quá nhiều điều băn khoăn cần phải tìm hiểu.

      “Sợ hãi? phải…Nàng lầm rồi, phải chúng ta sợ hãi, chỉ là muốn đối mặt thôi.” Đời này Nạp Lan Diễm còn chưa từng sợ điều gì, chữ sợ này về sau cũng xuất trong từ điển của , vĩnh viễn !

      muốn đối mặt?” Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt sạch của , trong mắt dần dần lên vẻ kiên nhẫn: “Các ngươi đúng là khiến bản tiểu thư tò mò, ta hỏi lại lần nữa, hay ?”

      Qủy liếc nhìn Thiên Duật Dạ: “ , sớm muốn gì nàng cũng phải đối mặt.”

      Trong lòng Thiên Duật Dạ kinh động,đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Vũ Nhạc, vừa định mở miệng lúc này xe ngựa lại lắc lư kịch liệt. Hoa Lưu Băng kinh ngạc hô lên: “Chết tiệt, ngờ bọn chúng lại dám phá kết giới? Làm sao bây giờ? Chúng ta đánh hay đánh?”

      Ngay sau đó giọng trầm thấp của Kim Long hướng vào trong xe ngựa: “Chủ nhân, có mười kỵ sĩ hoàng giai phá kết giới, trước mắt hướng về phía xe ngựa của chúng ta, kích vừa rồi là từ xuống.”

      Trong đôi mắt của Thiên Duật Dạ lên vẻ lãnh lẽo: “Kỵ sĩ hoàng giai? Ha ha, ngờ lại coi trọng gia như vậy!”

      “Chúng ta vẫn tiếp tục ngồi chờ chết sao?”Hoa Lưu Băng đứng lên bay ra ngoài xe.

      Qủy, Nạp Lan Diễm gì, lẳng lặng ngồi ở phía bên kia im lặng, có vẻ chờ đợi cái gì đó.

      Thiên Duật Dạ gắt gao nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh: “, được, người nào cũng thể động thủ, nếu phá tan kết giới mười kiếp luân hồi của Vũ nhi chẳng phải là nước chảy về biển sao? ngàn năm, chúng ta đợi trọn cả ngàn năm. Bây giờ có chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn, Lưu Băng, ngươi trở về .”

      Giọng rầu rĩ của Hoa Lưu Băng truyền tới: “Ta ở bên ngoài hóng mát, hóng mát.” Ở nơi bí bách như vậy dù cũng muốn ở lại nữa.

      “Là vì ta nên các ngươi mới nhẫn nhịn tới bây giờ sao? Ca ca ta rốt cuộc muốn làm cái gì?” Vũ Nhạc hề ngốc, mấy câu ngắn ngủi thấy manh mối, xem ra vị ca ca chưa từng gặp mặt kia chắc chắn phải người lương thiện.

      “Vũ nhi, ca ca của nàng là Vua của Ma giới, tìm kiếm nàng trọn vẹn ngàn năm, bởi vì nàng có chúng ta bảo vệ nên mới bị phát .Bốn năm trước, bên cạnh chúng ta xuất phản đồ nên hành tung của nàng mới bị lộ. Chúng ta trù tính nhiều năm như vậy chính là để nàng có thể chịu đựng đủ mười kiếp luân hồi, cho nên tuyệt đối thể để phá hủy nàng, tuyệt đối thể!” Đôi mắt đen tuyền của Thiên Duật Dạ tỏa ra khí phách mãnh liệt và quyết tâm, vì nàng, tình nguyện hy sinh tất cả.

      “Vì, vì cái gì? Nếu là ca ca của ta, sao lại muốn phá hủy ta?” Điều này hình như thuyết phục lắm phải?

      Nhưng mà, khi nàng hỏi đến đây, trong xe ngựa lại trở nên yên tĩnh, lâu sau Thiên Duật Dạ mới giải thích: “Có số việc nàng biết tốt hơn. Sau này bốn người chúng ta bảo vệ nàng, tuyệt đối cho có cơ hội lợi dụng. Mà việc nàng cần làm chỉ là nghĩ ngợi gì, cái gì cũng đừng hỏi.”

      Nghe xong những lời này, Vũ Nhạc nổi giận,cắn chặt hàm răng, cam lòng bạo hống về phía Thiên Duật Dạ, Qủy, Nạp Lan Diễm: “Các ngươi muốn làm gì? Có chuyện gì thể giải thích được chứ? Lúc này ta có trí nhớ, đúng lúc có thể dùng tâm trạng công bằng tiếp nhận chuyện này. Còn nữa, có phải chỉ cần ta trải qua kiếp thứ mười này tất cả sóng yên bể lặng phải ?”

      Nạp Lam Diễm nghe nàng , nhàng lắc đầu. Vũ Nhạc vỗ mạnh xuống bàn: “Vẫn phải kết thúc sao? Nếu ta chịu xong đời thứ mười vẫn phải gặp phiền phức, vậy các ngươi còn lo sợ cái gì? Ta trưởng thành, cũng có tư tưởng độc lập, chỉ có thứ duy nhất giống đó là trí nhớ ngàn năm trước của chúng ta. Ngoài ra có gì khác biệt chứ? Rốt cuộc các ngươi trốn tránh cái gì?”

      , Vũ nhi, ngàn năm trước nàng có bản lĩnh nghịch thiên, nhưng lúc này thực lực của nàng bởi vì có kết giới hạn chế cho nên nếu cứ như vậy ra ngoài là vật hy sinh.Chúng ta muốn nàng lại phải trải qua thống khổ thập thế luân hồi. Nàng phải hiểu chúng ta làm như vậy hoàn toàn là vì tốt cho nàng.” Hoa Lưu Băng biết tiến vào từ lúc nào, nhìn Vũ Nhạc tức giận đỏ bừng mặt, chân thành giải thích.

      …Tốn sức hồi lại hỏi được điều gì, thể Vũ Nhạc cũng có chút kiệt sứcdღđ。l。qღđ. Thôi thôi, sinh tử mỗi người đều theo mệnh trời , nếu bọn họ chắc chắn là có lý do. Nếu nàng tiếp tục ngừng hỏi sợ là cũng hỏi được cái gì, rơi vào đường cùng, nàng thở dài hơi: “Ta có thể biết các ngươi mang ta nơi nào ? Đám người Cung Tuyết có tìm tới chỗ ta ?”

      “Cửu trọng Hỏa Diệm sơn, các nàng xong việc có người đưa các nàng tới tìm nàng.” Thiên Duật Dạ xoa bóp mặt của nàng, ôn nhu :“Nàng mệt rồi ngủ trước , vẫn còn vài canh giờ nữa mới tới.”

      Vũ Nhạc gật đầu, cứ như vậy rất tự nhiên dựa vào trong lòng Thiên Duật Dạ, chậm rãi nhắm mắt, chỉ chốc lát sau truyền tới tiếng hít thở đều đều của nàng.

      Nhìn vẻ mặt của nàng đáng như đứa , Qủy từ trước tới nay luôn u ám cũng trở nên dịu dàng: “Nếu nàng cứ vô ưu vô lo như vậy tốt biết bao.”

      “Hừ…dღđ。l。qღđNgươi cũng nhìn xem là ai ôm nàng, nếu ở trong lòng ngươi lại bị cái vẻ mặt u ám bực bội thối tha của ngươi, nàng lại trực tiếp thiến ngươi sao?” Nạp Lan Diễm nhìn thấy cảnh hài hòa tốt đẹp trước mặt, trong lòng ngừng trào ra chua xót, nghe xong lời Qủy càng thêm mất bình tĩnh, lời ác độc cũng thốt lên, lúc muốn thu hồi kịp rồi…

      “Thiến ta? Vẻ mặt u ám bực bội thối tha? Hử?”Khóe miệng của Qủy cong lên châm biếm, lạnh lùng đứng dậy, nhìn về phía Nạp Lan Diễm ngượng ngùng cười: “Có gan, ngươi lặp lại lần nữa?”

      Hoa Lưu Băng nhìn thấy Vũ Nhạc hơi cau mày, vội vàng đứng dậy can ngăn: “Được rồi, các ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, đều nghỉ ngơi , nếu đánh thức nàng tự gánh lấy hậu quả.” Dứt lời, ánh mắt nghiêng sang Vũ Nhạc và Thiên Duật Dạ tựa vào nhau ngủ, ánh mắt kia muốn có bao nhiêu ghen tị, có bấy nhiêu.

      “Chết tiệt, tại sao mỗi lần hưởng phúc đều là người này?” Nạp Lan Diễm vô cùng khó chịu đứng lên, cùng với đó là vẻ khiếp sợ của Qủy và Hoa Lưu Băng nhìn về phía hai người…
      tieunhuThanh Hằng thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 101: Hỏa Diệm sơn

      Nạp Lan Diễm phe phẩy cây quạt kịp tiến sát bị chưởng mạnh đá bay ra ngoài xe, cùng với đó là giọng lạnh thể lạnh hơn của Thiên Duật Dạ: “Nàng là của ta, cần phải hiểu tình hình. Tiểu Kim, cần để ý tới , tiếp tục tiến lên.” Kim Long lái xe cảm thấy phấn chấn hẳn, dùng linh lực thần tốc tiến lên. sớm nhìn cái tên cùng bộ dạng màu vàng Nạp Lan Diễm vừa mắt, lần này, cuối cùng cũng phải đồng màu rồi!

      Nạp Lan Diễm bị bất ngờ kịp phòng ngự, lăn tròn mấy vòng mới ngừng lại, nhìn bóng lưng xe ngựa bay , tức giận hít thở thông, “Thiên Duật Dạ, cái tên tiểu nhân hèn hạ này, ngươi cạnh tranh công bằng, tại sao bây giờ nàng lại thành của ngươi rồi hả? Đây là công bằng, công bằng…”

      “Bổn vương cũng chưa cho các ngươi cạnh tranh phải ? Nếu nàng tự nguyện ta tuyệt đối phản đối, có bản lĩnh ngươi hãy thu phục trái tim của nàng ?...” Giọng trầm thấp của Thiên Duật Dạ vọng từ nơi xa truyền tới, vế sau gì đó cũng nghe . Nghe xong những lời này, Nạp Lan Diễm vẫn trôi nổi trong trung bị chưởng đánh xuống mặt đất, đẩy
      vào trong khu rừng nào đó biết tên. Từ chỗ đó có thể thấy được lửa giận trong lòng mạnh bao nhiêu. “Ta buông tay, ta buông tay…”

      “Các ngươi cũng cho rằng đây là công bằng sao?” Trong xe ngựa, Thiên Duật Dạ lười biếng dựa vào ghế mềm, ôm ấp Vũ Nhạc, tự tiếu phi tiếu nhìn Quỷ và Hoa Lưu Băng, trong giọng lười nhác mang theo khí thế cường hãn.

      “Đây là lúc nào rồi mà ngươi còn so đo cái này? chưởng vừa rồi chẳng lẽ chỉ là thăm dò?” Vì sao mười kỵ sĩ hoàng giai lại đột nhiên biến mất, thấy nữa? Hoa Lưu Băng nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đăm chiêu.

      “Trả lời ta, phải các ngươi cũng cho là như vậy chứ?” Thiên Duật Dạ rất vừa lòng việc Hoa Lưu Băng cố ý lảng sang chuyện khác, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt tối tăm khó hiểu.

      “Ngươi cho rằng thế nào?” Quỷ hừ lạnh tiếng, khuôn mặt u ám lên chút trào phúng.

      “Xem ra các ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Có điều việc gì, tình đều là do tự mình tranh lấy, nếu nàng thích ta có buộc nàng bên người cũng vô dụng. Trái lại, nếu trong lòng nàng có ta, mặc dù ở bên cạnh nàng vẫn là của ta. Trong khoảng thời gian này, chúng ta sớm chiều ở chung, các ngươi có cơ hội, nhưng kết quả như thế nào chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của riêng mình.” Đừng trách huynh đệ ta cho các ngươi cơ hội. Tuy rằng sớm dự tính trước nhưng vẫn hi vọng huynh đệ nhà mình có thể hiểu , để xóa bỏ vướng mắc tình đau khổ cả ngàn năm nay. Tình vốn là ích kỷ, chốn trở về cuối cùng của Vũ nhi, chỉ có người.

      “Ngươi…” Quỷ hiển nhiên nghĩ Thiên Duật Dạ như vậy, có chút phản ứng kịp.

      “Vì sao?” Tuy rằng Hoa Lưu Băng sớm chết tâm, nhưng trong lòng vẫn ôm chút hi vọng, mà nay Thiên Duật Dạ như vậy lại dấy lên hi vọng của , nhưng mà vì sao phải làm như vậy chứ?

      “Bởi vì các ngươi là huynh đệ của ta, ngàn năm trước sở dĩ chúng ta có khoảng cách là vì quá quan tâm nàng, bởi vì khiến ma kia có thời cơ lợi dụng. Mà nay, bốn người chúng ta đồng thời liên thủ, mới có thể để linh hồn của Vũ nhi chuyển thế. Mà sau ngàn năm, lần thứ hai chúng ta phải lựa chọn khó khăn. Bây giờ, chúng ta nên để Vũ nhi mất trí nhớ tự lựa chọn, mặc kệ cuối cùng nàng chọn người nào ta phản đối, bởi vì… chúng ta là huynh đệ.” ThiênDuật Dạ mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, trải qua ngàn năm, chút ân oán cũng nên kết thúc rồi.

      “Dạ, ngươi…” Khuôn mặt u tối của Quỷ từ từ trở nên dịu dàng, giọng cũng trở nên run rẩy: “Ngươi… Chưa bây giờ quên chúng ta là huynh đệ, đúng ?”

      Hoa Lưu Băng vừa mới căng cứng cả người, lúc này có thể thở phào nhõm: “Quan hệ của chúng ta có thể khôi phục, tin rằng sư phó rất vui vẻ.”

      “Đúng vậy, cũng biết lão nhân kia chín tầng trời có bao nhiêu vui vẻ, có tìm cho mình bạn già nhỉ?” Thiên Duật Dạ nhếch môi, ngước mắt nhìn về phía bầu trời, tinh tế cân nhắc, bọn họ ngàn năm nhìn thấy người đó, chắc phải nâng cao thực lực của mình mới đúng.

      “Kế tiếp chúng ta nên làm gì?” Khuôn mặt tuấn tú của Quỷ khôi phục vẻ nghiêm nghị, cũng u ám như trước, ngay cả chuyện cũng thoải mái ít.

      “Ba tên gia đinh kia của Nhạc gia chỉ là bắt đầu cảnh cáo chúng ta, mà mười kỵ sĩ hoàng giai kia chỉ là tạo áp lực với chúng ta. Ta biết kế tiếp có thể làm ra chuyện nghịch thiên gì nữa.” Hoa Lưu Băng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.

      Trái ngược với lo lắng của Quỷ và Hoa Lưu Băng, Thiên Duật Dạ có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều: “ nên gấp gáp, tạm thời còn chưa dám là ra động tác gì lớn, khi chọc thủng kết giới tam giới đều rung chuyển rối loạn, kết quả này phải là chuyện có thể gánh nổi.”

      “Chúng ta cứ như vậy chờ vô ích sao?” Nạp Lam Diễm mang theo cả người oán khí thần biết quỷ hay, xuất trong xe ngựa, đối với xuất của , ba người cũng thấy kì quái, ra mới là kì quặc.

      “Ừm…” mấy lời này làm gì, bọn tiểu quỷ trong tháp Tu La hình như lâu cho ra luyện tập rồi. Thế nào? Muốntỷ thí hay , để giết thời gian?” Thiên Duật Dạ vuốt cằm, tự tiếu phi tiếu nhìn ba người.

      “Chết tiệt, ngươi còn muốn chơi đùa sao? là lúc nào rồi mà ngươi còn muốn phá phách nữa? còn là ngày trước, thực trở thành ma, Ma vương thể cho cái gì? Ta nhớ ngươi so với người nào trong chúng ta đều ràng , chỉ cần tồn tại ngày bỏ qua Vũ nhi, chúng ta phải phòng ngừa chu đáo!” xong lời cuối cùng, Nạp Lam Diễm có chút hấp tấp giẫm giẫm chân.
      Last edited by a moderator: 8/3/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Thiên Duật Dạ thâm sâu nhìn chút, ý cười lên môi: “Phòng ngừa chu đáo? Nhiều năm qua, Thần cung của ngươi buông tay chưa? Qủy cung buông tay chưa? cung buông tay chưa?
      có phải ? Như vậy đương nhiên Tu La cung của ta cũng buông tay. Chuyện nên làm chúng ta làm rồi, mà chuyện bây giờ chúng ta có thể làm chỉ là bình tĩnh đáp trả. Chỉ cần ra tay chúng ta thể phản kích. Bởi vì đời này của nàng tuyệt đối cho phép xuất sai lầm nào, tuyệt đối thể.”

      Thiên Duật Dạ xong, bốn người đồng thời trở nên im lặng. Đúng như vậy, ngàn năm qua bọn họ vất vả như vậy vì cái gì? Còn phải vì ngày kia có thể để Vũ Mị tái đại lục sao? Nơi đó, mới là gia đình của bọn họ!

      Bốn canh giờ sau, xe ngựa của Thiên Duật Dạ ở phía của cửu trọng Hỏa Diệm sơn. Cái gọi là cửu trọng HỏaDiệm sơn chính là chín ngọn lửa Hỏa Diệm sơn trải dài dứt, liên tiếp nối liền với nhau. Người bình thường muốn vượt qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn là khó hơn so với lên trời, nhiệt độ ở nơi này đều cho phép động thực vật nào sống sót, cũng bởi vì vậy, cửu trọng Hỏa Diệm sơn rất nổi danh ở Tử Minh đại lục, lại có rất ít người tới đây.

      Khi Kim Long xuyên qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn, Vũ Nhạc bị lực mạnh làm tỉnh giấc, khi vén rèm xe lên bị mùi lưu huỳnh đậm đặc xông vào mũi, nhịn được kinh ngạc hô lên: “Nơi này là chỗ nào? Là Hỏa Diệm sơn? Chẳng lẽ đây chính là cửu trọng Hỏa Diệm sơn các ngươi vừa mới sao?”

      Thiên Duật Dạ sửa sang lại mái tóc cho nàng, ôn nhu : “Đúng, chỉ cần qua chín ngọn Hỏa Diệm sơn này tới nơi chúng ta sống.”

      “Ở chỗ thần bí như vậy sao? Các ngươi làm thế nào tìm được vậy?” Mặc dù còn có chút khoảng cách như sau lưng chín ngọn Hỏa Diệm sơn là rừng cây xanh um tươi tốt, mà bây giờ chính là tháng Chạp mà, làm sao có thể xanh um tươi tốt chứ? Nơi này, quả là quỷ dị.

      “Trong lúc vô tình tìm được, bởi vì dựa vào Hỏa Diệm sơn nên khiến thực vật nơi đó bốn mùa đều xanh tươi mê người.” “A… Đó chính là cái gọi là rừng nhiệt đới phải ? đúng là thế giới kì diệu, thứ gì cũng có thể nhìn thấy.”

      Sau nửa canh giờ, Kim Long vững vàng đáp xuống đất, giọng trầm thấp vang lên sau đó: “Chủ nhân, tới.”

      Vũ Nhạc vội vã muốn xuống xe, lại bị bốn người đồng thời giữ chặt, khó hiểu quay đầu. Hoa Lưu Băng được tự nhiên xoa xoa cánh mũi, khẽ: “Cẩn thận chút.”

      Vũ Nhạc mỉm cười: “ biết!” xong, nàng bỏ qua bốn người, hơi kích động vén màn xe, trong nháy mắt đó, nàng sợ tới ngây người… Đẹp quá! quá đẹp. Ở phía trước nàng là hồ sen thấy bờ, bốn phía xanh um tươi tốt, có rất nhiều cây cối tên, trong hồ có rất nhiều đảo phía sau núi, có thể dùng chữ “Đẹp” để hình dung ?

      “Thích ?” Thiên Duật Dạ xuống xe sau đó, nhìn thấy vẻ mặt Vũ Nhạc kinh ngạc, nhịn được buồn cười. Chỉ thế này bị rung động rồi sao? Nếu là phục hồi được trí nhớ lại chậm chọc vài câu sao? Cảnh đẹp trước mắt so với tiên vực ở đại lục còn thua vài bậc.

      “Cũng tệ lắm.” hề để ý đáp lời, Vũ Nhạc nhún chân chút, bay thẳng về phía đảo ở giữa hồ. Quỷ, Hoa Lưu Băng, Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng vội vã của nàng nhịn được lắc đầu: “Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Kiểu nhảy nhót lung tung kia phải của Vũ Mị là ai chứ?”

      Khi về phía đảo , Vũ Nhạc lại ngạc nhiên phát bóng người, đây là vì sao?

      phải có ai, mọi người nơi bí mật gần đây.” Nạp Lan Diễm nhìn bộ dáng của Vũ Nhạc, liền biết ngay suy nghĩ trong lòng nàng: “ thôi, xuyên qua sơn động này mới là nơi chúng ta ở.”

      “Sống ở trong lòng đất?” Nghe thế nào cũng đúng, các ngươi cũng phải động thực vật, được rồi, nếu ra, bọn cũng là động vật, chẳng qua là động vật cao cấp thôi.

      Quả nhiên, qua sơn động, trước mắt xuất tòa nhà lớn ba tầng. Từng khu hàng loạt, trước cửa có cỏ cây hoa lá, tất cả giống như khu bộ đội ở đại, ai lại có tài như vậy?

      “Thế này cũng chấn kinh sao? Đây là do nàng thiết kế trước đây!” Thiên Duật Dạ nhìn Vũ Nhạc nhíu mày, nhịn được buồn cười giải thích.

      “Ta thiết kế?” Vậy đúng rồi, nàng rồi, cổ nhân làm sao có thể có giác ngộ cao thế này?

      “Đương nhiên, nơi này là nơi đặt đội tinh của bốn Vương chúng ta.” Nạp Lan Diễm hơi có chút kiêu ngạo nhướng mày, nơi này là đội át chủ bài của bốn ngươi bọn họ, có thể đánh bại ma hay cũng dựa vào những người này.

      “Nghe có vẻ rất thú vị, chẳng lẽ các ngươi sắp xếp ta ở chỗ này? Nhưng mà nơi này có vẻ chơi vui chút nào.” Công trình thiết kế tỉ mỉ xanh hóa, thiết bị mạnh mẽ, vừa nhìn luyện người ra cái dạng gì, cái đó và quân đội có gì khác nhau chứ?
      Last edited: 20/3/15

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 102: Vũ Nhạc bị tập kích

      “Vậy nàng hãy tự tìm thú vui gì đó , mấy người ở nơi này có thể chơi đùa tùy thích, ai dám ý kiến gì cả.” Nạp Lan Diễm nhếch miệng tạo thành nụ cười tà khí, chỉ vào sân huấn luyện cách đó xa.”

      sao? Ngươi đau lòng ư?” Vũ Nhạc xuất thân từ quân nhân đương nhiên hiểu tìm thú vui trong lời Nạp Lan Diễm nghĩa là gì, nếu có thể như vậy chứng tỏ trước đây Vũ Mị từng làm như vậy, nếu như thế nàng còn sợ gì chứ?

      “Đau lòng? Bị chơi đùa là hạnh phúc của bọn họ đó? Nếu bị chơi đùa tới mức dậy nổi cũng cần nữa.” Vũ Mị từng giở thủ đoạn kinh hoàng sân huấn luyện như thế nào, so với bất kì ai họ đều ràng hơn.

      “Nạp Lan Diễm đúng, nếu như nàng ý kiến gì có thể là huấn luyện viên tạm thời của bọn họ. Ta nghĩ bọn họ vô cùng vui mừng.” Thiên Duật Dạ cúi đầu nhìn Vũ Nhạc nóng lòng thử sức, khóe miệng nhịn nổi nhếch lên.

      “Việc tốt này cứ định như vậy .” Vũ Nhạc mỉm cười, quyết định dứt khoát.

      thôi, ta đưa nàng nghỉ ngơi, ngày mai bàn lại việc này.” Thiên Duật Dạ gật đầu, thuận tiện ôm lấy eo Vũ Nhạc, coi ai ra gì về phía tẩm điện của bốn Vương. Để lại ba người Qủy, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng đứng hóng gió, “ có ý gì đây? Coi chúng ta là người chết sao? Cứ như vậy sao?” “Được rồi, có thể cho ngươi cơ hội sớm chiều ở chung cùng nàng là sai lầm rồi, thứ khác ngươi nằm mơ !” “Sớm chiều ở chung? Cái này cũng được coi như vậy sao? ràng là nàng sớm chiều ở chung với cái tên Thiên Duật Dạ thôi?” “Ngậm miệng, nhiều làm gì, các ngươi ràng tìm trở ngại mà, tài nghệ bằng người ta nén giận !”

      Thiên Duật Dạ phía trước nghe được mấy câu châm chọc của huynh đệ nhà mình, trong lòng nhịn được trở nên bay bổng. Vũ Nhạc điếc đương nhiên cũng nghe thấy ràng, mắt lườm bộ dáng tươi tắn của nam nhân nhà mình, cảm thấy nhịn được muốn ói: “Huynh đệ của chàng, quả nhiên là lắm điều!”

      “Đừng thấy bọn họ nhiều lời vô nghĩa như vậy, ra trong lòng sớm buông tha rồi.” Thiên Duật Dạ hơi nhếch môi, có thể tìm lại ngàn năm tình nghĩa mất vô cùng khó khăn.

      “Chàng có tự tin như vậy sao? Ta nhớ có người muốn cạnh tranh công bằng với bọn họ.” Vũ Nhạc nhíu mày, chẳng lẽ nam nhân này muốn nuốt lời?

      phải tại chúng ta cạnh tranh công bằng sao? Nếu nàng theo bọn họ ?” Nam nhân nhướn mày chút nghiêm túc, tỏ vẻ chân .

      , chàng còn gọi cái này là cạnh tranh công bằng? Chuyện giữa mọi người ta cũng muốn tham gia, đừng kéo ta xuống nước.” Vũ Nhạc có vẻ oán thán liếc nhìn .

      “Vậy phải có kết quả rồi sao? Tuy giờ trí nhớ của nàng chưa khôi phục nhưng trong lòng nàng vẫn chỉ hướng về bên ta, đúng ? Nếu phải vậy sao nàng có thể cùng ta chứ?” Nhìn nam nhân tuấn tú đáng đánh đòn lắc lư trước mắt, Vũ Nhạc muốn nhéo lỗ tai , nàng quả làm như vậy, đương nhiên đổi lại chính là tiếng cầu xin tha thứ của Thiên Duật Dạ:” Nương tử hạ thủ lưu tình, a a, ai ai ai, nàng chút, chút mà…”

      Nhìn thấy cảnh liếc mắt đưa tình ấm áp trước mắt, Nạp Lan Diễm ngoại trừ thở dài cũng chỉ có thở dài; Qủy u ám quay đầu rời , giây cũng muốn nán lại; Hoa Lưu Băng bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đơn rời khỏi. tình phát triển đến mức này còn là vấn đề cạnh tranh hay cạnh tranh, bọn căn bán có năng lực giống kẻ thối tha kia! Qủa nhiên giống như lời , mặc kệ là Vũ Nhạc hay Vũ Mị, các nàng đều chỉ thích Thiên Duật Dạ. tự tin như vậy bởi vì chính là như vậy, tình thể miễn cưỡng, cũng thể ép buộc, là của ngươi người khác cướp đoạt cũng được, nếu là của ngươi mặc cho ngươii có cướp lấy cũng thể có được.

      Đêm đó, Vũ Nhạc ngây ngất ở trong suối nước nóng sau núi tắm chút, sau khi trở lại phòng, vừa định gọi Tiểu Giới ra hỏi chút chuyện xảy ra gần đây, lại đột nhiên phát cả người mình thể nào di chuyển, đây là có chuyện gì xảy ra? đợi nàng phản ứng, giọng mang theo sát ý của Thiên Duật Dạ vang lên ngoài cửa: “Ngươi đừng chạm vào nàng, nếu như ngươi dám chạm vào nàng, chúng ta để yên cho ngươi.” “, ngươi ra đây ngay, chúng ta biết ngươi tới, ngươi mau ra đây.” “Nàng là muội muội của ngươi, ngươi tốt nhất nên nghĩ tới hậu quả nếu hại nàng…”

      Vũ Nhạc kìm chế cảm giác lo sợ, mở to mắt nhìn xung quanh, “? Là ca ca của nàng sao? ngờ lại tìm tới đây được? Có thể xuyên qua phòng bị trùng điệp của Thần Vương, Qủy Vương, Vương, Tu La Vương, thực lực của người này rốt cuộc là đáng sợ tới mức nào?”

      ánh sáng màu đỏ lên trước mắt, Vũ Nhạc theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai ngay lập tức vang lên giọng trầm thấp lười nhác: “Chậc chậc, quả nhiên là hồng nhan họa thủy. Ngàn năm rồi mà ngươi vẫn có thể làm bốn người bọn họ si tình tới nông nỗi này. Vũ Mị, tinh chuyển thế cùng lắm cũng chỉ thế thôi?”

      Nghe tiếng này, Vũ Nhạc từ từ mở mắt ra, ánh mắt chạm tới nam nhân mặc y phục màu đỏ quỷ dị, mắt phượng đen tối nhìn về phía nàng lộ ra vẻ lạnh lùng u ám, môi mỏng khẽ cong lên, khiến cả người tăng thêm cảm giác thần bí nghiệt. Đẹp, rất đẹp, nam nhân ở trước mắt tuyệt đối là mỹ nam tử khó gặp được, nhưng vẻ đẹp quyến rũ của lại khác hoàn toàn so với vẻ đẹp khí phách thanh tĩnh của Thiên Duật Dạ. Nam nhân như vậy rất nguy hiểm, biết vì sao khi nàng nhìn thấy lại nghĩ tới hai chữ “Nguy hiểm, là ca ca của nàng sao?

      “Thế nào? nhận ra sao? À? Ta quên mất ngươi còn trí nhớ của ngàn năm trước. Vũ Mị, nhìn thấy ta có cảm giác gì? cho ta biết, là cảm giác gì?” Nam nhân ngẩng cao đầu, chậm rãi tới gần Vũ Nhạc. tiến lại gần bước, nàng cũng cảm giác được uy hiếp cường đại tới gần. Khi tới trước mặt Vũ Nhạc, cả khuôn mặt nàng

      trở nên trắng bệch, hơi thở cũng càng ngày càng mỏng manh, nhưng nàng hề cúi đầu, kiên cường dùng vẻ mặt thản nhiên nhìn về phía nam nhân quyến rũ nhưng nguy hiểm: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?”

      “Làm gì? Ha ha, ngươi biết là ngươi hỏi vấn đề này là rất ngu xuẩn sao? Ta tìm ngươi tròn ngàn năm, mà bây giờ rất khó khăn mới tìm được, đương nhiên là muốn chiêu đãi ngươi tốt rồi. Ta cắt từng miếng da thịt mềm mại của ngươi xuống, gắn thành bức họa tường. Vết thương cũ kết vảy thái tiếp miếng thịt mới, sau đó lại tạo thành bức họa mới… Tới khi nào hành hạ ngươi tới chết, ngươi cảm thấy thế nào?” khuôn mặt xinh đẹp của mang theo nụ cười quỷ dị tiến sát vào Vũ Nhạc, vén tóc mai của nàng ra sau tai, lại phát Vũ Nhạc rùng mình ớn lạnh. Nam nhân nhịn nổi nhếch miệng: “ ngờ ngươi cũng có lúc sợ hãi? Ngươi sợ hãi ư? Ngươi sợ ta, đúng ?”

      Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt tuấn tú sát gần của , đột nhiên cảm giác trong dạ dày cuộn lại, ngay sau đó nàng hề báo trước phun thẳng vào y phục màu đỏ của . Sững sờ vài giây, nhưng rất nhanh con ngươi đen kịt của nheo lại, mang theo hơi thở nguy hiểm nhìn về phía Vũ Nhạc: “Thế nào? Lời của ta khiến ngươi cảm thấy ghê tởm thế sao?”

      Trong lòng Vũ Nhạc ghê rợn, vừa định mở miệng lại bị cái tát tới choáng váng cả đầu. Ngay sau đó, đứng cao nhìn nàng vẫn còn sững sờ: “Có phải rất đau hay ? Cái tát này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, so với những thống khổ mà ngươi trút lên người nàng, những thứ này tính là cái gì chứ? Vũ Mị, đây là kiếp thứ mười của ngươi phải ? Trải qua đời này, ngươi có thể trở lại đại lục tiên vực phải ?”

      “Ngươi… Đồ ác ma, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn làm gì?” Lần đầu tiên, Vũ Nhạc cảm thấy cảm giác khủng hoảng, nam nhân ở trước mắt, , là ác ma ở trước mắt, khi đối diện với nàng, trong con ngươi đen kịt tràn đầy oán giận. Rốt cuộc nàng làm gì khiến căm thù tới mức này? Người trong lời là chỉ người nào?

      Mắt nhìn thấy thanh chủy thủ trong tay nam nhân từ từ tiến lại gần mình, Vũ Nhạc theo bản năng muốn cử động thân thể, nhưng bất luận nàng vùng vẫy thế nào cũng thể nhúc nhích phân.

      nhìn vẻ chật vật của nàng, nhếch lên nụ cười lạnh lẽo: “Muốn chạy trốn? Đừng cố sức vô ích, trừ khi bọn chúng phá kết giới ở phiến đại lục này, nếu kẻ nào cũng vào được. Mà khi phá kết giới này ngươi có biết ngươi gặp phải chuyện gì ? Hồn phi phách tán đó. Ha ha ha… Ta phát ra ta quá thông minh. Ngàn năm trước, bất quá chỉ dùng chút thủ đoạn nho làm cho huynh đệ bọn chúng trở mặt thành thù. Nếu như phải thế ngươi làm sao có thể thiếu chút nữa hồn phi phách tán chứ? Chỉ có điều đáng tiếc, ta xem tình của bọn chúng với ngươi, ở thời điểm mấu chốt lại có thể hợp lực bảo vệ hồn phách của ngươi. Nếu như phải thế Vũ Mị, làm sao ngươi có thể vẫn sống cõi đời này?”

      “Ta… Khụ… khụ, rốt cuộc ta làm cái gì lại khiến ngươi căm hận như vậy?” Vũ Nhạc tin nổi, người ca ca có cùng quan hệ máu mủ với thân thể này, vì sao lại đối xử với muội muội của mình như vậy, giữa bọn họ rốt cuộc xảy ra thâm cừu đại hận gì?

      “Bốp” tiếng, cái tát thương tiếc rơi khuôn mặt trắng bệch của Vũ Nhạc, cảm giác ràng vết hằn bàn tay mặt, Vũ Nhạc cố nén cảm giác bỏng rát, cắn chặt răng, gằn từng chữ nhìn Ma Đạo: “Vì cái gì? Rốt cuộc ta làm cái gì? Cho dù là kẻ bị tử hình cũng nên có tội danh chứ?”

      “Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao? Ngươi còn có mặt mũi hỏi sao?” Ma Đạo nổi cơn thịnh nộ, ném hai cái tát vang dội bên trái bên phải. Hai gò má của Vũ Nhạc lập tức sưng đỏ, máu tươi cũng từ từ chảy ra từ khóe miệng. Nàng trừng mắt nhìn Ma Đạo điên cuồng tới gần, đột nhiên nàng im lặng, lúc này phải lúc cậy mạnh.

      Quả nhiên, nhìn thấy Vũ Nhạc truy hỏi tới cùng, khuôn mặt Ma Đạo mới từ từ lên chút u ám: “Ngữ nhi, Ngữ nhi của ta mỹ lệ động lòng người biết bao, lại dịu dàng như nước. nữ nhân yếu mềm như vây, làm sao ngươi có thể xuống tay với nàng? Sao ngươi có thể xuống tay được chứ?” Nam nhân tới nữ nhân đó, ánh mắt dịu dàng như phụ thân nhìn đứa con, nhưng khi nhìn về phía nàng ánh mắt lại thống hận thể ăn tươi nuốt sống nàng. Lúc này Vũ Nhạc thể di chuyển, lại bị chấn động kịch liệt, càng lúc càng thống khổ tới thở nổi. Trời ơi, rốt cuộc đây là chuyện đùa gì đây? Có người như vậy sao? Có ca ca như vậy sao? Có sao?
      Last edited: 20/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 103: Tam giới năm gia tộc

      Chờ chút, vừa mới nhắc tới “Ngữ nhi”, là Ngữ nhi mà nàng quen sao? Nghĩ tới thiếu nữ áo vàng nhìn thấy trong khách điếm kia rất giống Diệu Ngữ, Vũ Nhạc khốn khổ mở miệng: “, biết, Ngữ nhi theo như ngươi , tên đầy đủ, khụ, tên đầy đủ là Diệu Ngữ?”

      Nghe thấy cái tên này, thân thể to lớn của bỗng dưng cứng đờ, ngay cả cánh tay chuẩn bị đánh Vũ Nhạc cũng ngừng lại, lạnh lùng nhìn lướt qua Vũ Nhạc, khắp người tản ra vẻ u: “Cái tên này, ngươi xứng được gọi sao? Xứng sao?”

      “Đợi chút, như vậy, nàng chính là Diệu Ngữ đúng ? Ta, ta có thể biết mình làm gì nàng được ?” Vũ Nhạc thể tin chính mình có thể ra tay độc ác với người khác, nhất là nữ nhân kia, lại là bạn thân của nàng. Nếu như vậy, năm đó Diệu Ngữ cũng xuyên cùng với mình. Nhưng ngày hôm đó nữ nhân mình nhìn thấy trong khách điếm, ràng là Diệu Ngữ kia mà? Chẳng lẽ…? Nhưng mà, có khả năng này sao?

      Lời của Vũ Nhạc khiến cho ánh mắt bỗng dưng trở nên lạnh lùng, lửa giận trong lồng ngực nháy mắt bùng phát, dường như hề suy nghĩ, chưởng phong ác liệt quét về phía Vũ Nhạc...Ngay tại giờ khắc nghìn cân treo sợi tóc, chưởng phong mãnh liệt xông tới bên cạnh người, thay nàng đỡ chưởng trí mạng kia. Rồi sau đó, nàng ngã vào trong cái ôm ấm áp quen thuộc. Nam nhân trợn mắt trừng trừng, rống to với phẫn nộ đứng bên cạnh: “Ngươi còn là người sao? Nàng mà muội muội của ngươi, ngươi quên lúc trước phụ thân nhắn nhủ ngươi thế nào sao? Ngươi lại dám vì nữ nhân còn chưa tình hình đẩy muội muội mình vào chỗ chết?”

      chậm rãi nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười hung dữ, “Muội muội? Muội muội của ta từ lúc Ngữ nhi chết cũng chết, nữ nhân này, nữ nhân này chính là đầu sỏ đẩy các nàng vào chỗ chết. Tránh ra, hôm nay ta nhất định phải giết nó, nhất định!”

      , đừng cố chấp nữa, còn tiếp tục dây dưa, ai trong chúng ta cũng trốn thoát khỏi trừng phạt.” Giọng nghiêm túc của Nạp Lan Diễm vang lên sau lưng , vừa định mở miệng lại đột nhiên cảm giác được cuồng phong gào thét tứ phía, luồng áp lực vô cùng lớn tiến gần tới bọn họ, vẻ mặt rùng rợn, cam lòng nhìn về phía Vũ Nhạc: “Ngươi chờ đó cho ta, ta bỏ qua cho ngươi!” Lời còn dưa dứt, thân hình màu đỏ lóe lên, bất ngờ biến mất.

      Cho đến khi cảm giác được hơi thở nguy hiểm nữa, giọng sốt ruột của Qủy và Hoa Lưu Băng vang lên bên ngoài cửa: “Nhanh, nhanh phong bế thực lực của mình lại!” Vẻ mặt của Nạp Lan Diễm và Thiên Duật Dạ lạnh lùng, nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, điểm đại huyệt người, sau đó bắt đầu ngưng kết hơi thở…Sau thời gian uống cạn chung trà, hai người vừa mới ngồi dậy ngoài cửa vang lên thanh trầm của Qủy: “ biết kỵ binh Tiên giới giá lâm nơi này là có gì chỉ giáo?”

      “Qủy Vương? Vương? Làm sao các ngài có thể xuất ở đây?” Thủ lĩnh kị binh mặc áo giáp bạc xoay người xuống ngựa trắng, khom lưng thi lễ với Qủy và Hoa Lưu Băng. Chín kỵ binh đằng sau cũng dồn dập quỳ xuống hành lễ. Giọng ôn hòa của Hoa Lưu Băng lại vang lên: “Mau mau đứng lên, sao các vị lại xuất ở đây?”

      Vương điện hạ khách khí, những lời này, nên để thuộc hạ hỏi ngài chứ?” Sắc mặt tuấn của thủ lĩnh khi nhìn đến cánh cửa đằng sau lưng Qủy, trong đôi mắt thoáng ra tia sáng: “Thỉnh cầu hai vị nhường đường, vừa mới có người tự mình mở kết giới, chắc phải…Là các ngài chứ?”

      Qủy trầm : “Ở thế giới này, thực lực của chúng ta đạt tới đỉnh cao, vì sao lại muốn phá kết giới? Tam giới năm tộc đồng thời chế định quy củ, sao lại dám dễ dàng phá hoại?

      “Nhưng ràng chúng ta cảm giác được kết giới bị mở ra ở hướng này, thỉnh cầu mở cửa, để chúng ta điều tra.” Thủ lĩnh kỵ binh tỏ đạt được mục đích bỏ qua.

      “Có chuyện gì? Bổn Vương khó lòng hạ giới chuyến, các ngươi cũng buông tha?” Giọng trong veo mà lạnh lùng vang lên phía sau cửa. Cạch tiếng, cửa phòng khóa được mở ra, ra bóng dáng thanh nhã như tiên tử chậm rãi ra ngoài, theo sát sau đó đích thị là vị lười nhác cả người màu vàng óng, nam tử tuấn duật. Nhìn tới đây, kỵ binh Tiên giới phịch tiếng quỳ xuống đất, sắc mặt người nào cũng đông cứng lại, vẻ mặt biến đổi: “Thuộc hạ cùng tham kiến Tu La Vương bệ hạ, tham kiến Thần Vương bệ hạ, biết nhị vị điện hạ ở đây, thuộc hạ đáng chết!”

      “Đáng chết? Các ngươi đáng chết, cho dù các ngươi quản lý, cũng nên quản chuyện tới đây, nữ nhân Tiên Dao kia dạy các ngươi như vậy sao?" Nạp Lan Diễm thản nhiên cười, lười biếng cúi đầu xuống, nhìn kỵ binh Tiên giới quỳ rạp dưới đất, lộ ra ý cười châm chọc.

      "Tiên Vương điện hạ, nàng..." Kỵ binh Tiên giới vừa nghe thấy trách nhiệm đổ về chủ tử nhà mình, nhất thời nghẹn lời. Qủy có tâm trạng nghe bọn họ dài dòng, u ám tức giận quát: "Còn nhanh cút ?"

      "Vâng, dạ dạ, thuộc hạ xin cáo lui, cáo lui đây." Cúi đầu lùi về sau mấy bước, xoay người chạy mất dép.

      Nhìn về phía bọn họ biến mất, con ngươi ôn nhuận như ngọc của Hoa Lưu Băng lên chút lo lắng: "Sớm muộn gì Tiên Dao cũng biết, bằng các ngươi về trước? Dù sao việc quản lý Vương giới, Thần giới thể tách rời các ngươi."

      Ánh mắt Thiên Duật Dạ phút chốc u lạnh lẽo mạnh mẽ nhìn về phía bầu trời: "Khi chưa giải quyết triệt để xong chuyện ở đây trước, ta , tuyệt đối trở về."

      "Lần này dám cả gan quang minh chính đại xâm nhập, chắc đoán chúng ta dám mở kết giới. Nếu phải ta xuống tay với Vũ nhi hai người chúng ta cũng kích động mở kết giới của mình. Bây giờ may mắn tránh được kiếp, có nghĩa tiếp theo còn có thể may mắn như vậy. Nữ nhân Tiên Dao kia còn khó chơi hơn so với tưởng tượng của chúng ta. Huống chi nay thực lực của Vương giới, Thần giới vượt lên Tiên giới, cam lòng trong lòng nàng ta càng tăng lên. Nữ nhân trở nên hung ác còn khó đối phó hơn so với nam nhân." Trong con ngươi đen tối của Nạp Lan Diễm lên vẻ lo lắng, chỉ cần ngày bọn họ quay về, nơi này có ngày an bình.

      "Các ngươi.... chuyện gì?" Vũ Nhạc y phục màu tím nhanh nhẹn ra, dung nhan thanh nhã thoát tục khiến cho bốn người phút chốc căng thẳng. Thiên Duật Dạ bất mãn hừ lạnh, tay ôm lấy nàng vào trong lòng, giữ lấy nàng trước cái nhìn trừng trừng của huynh đệ: "Nhìn đủ chưa?"

      Qủy bất động thanh sắc lườm , Hoa Lưu Băng nhếch khóe môi nở nụ cười bất đắc dĩ, Nạp Lan Diễm bĩu môi cười: "Chưa thấy đủ, Vũ nhi, cười cho gia cái!" Dứt lời, liền giơ tay ra, lại bị Thiên Duật Dạ đập cái: "Nháo đủ chưa? Vào nhà, có số việc nên cho nàng rồi."

      Nạp Lan Diễm bĩu môi, lắc lư y phục lóng lánh bước tới, Qủy, Hoa Lưu Băng theo sát bên kia. Vũ Nhạc nhướn cao mi, có chút hiểu nhìn Thiên Duật Dạ: "Ha ha, rốt cuộc chàng cũng muốn cho ta rồi?"

      "Ừm, vốn khi nàng ra luyện thấp địa ngục ta nên cho nàng, nhưng vẫn muốn nàng nghĩ quá nhiều. Hôm nay, nàng thấy cũng nhất định phải cho nàng rồi." Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ nhéo nhéo đôi má non mềm của Vũ Nhạc, giọng phiền muộn: " biết tới khi nào chúng ta mới có thể cùng chỗ, ngày đó, tại sao lại lâu như vậy?"

      Vũ Nhạc vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thiên Duật Dạ, há miệng thở ra, lại biết gì cho phải. Thiên Duật Dạ cười nắm lấy tay nàng: "Ngoan, ta sao, , vào thôi!"

      Năm người ngồi xung quanh cái bàn vuông, Vũ Nhạc châm bình trà ngon cho bọn họ đưa tới từng người, sau đó mới dịu dàng : " , tiện thể cho ta biết, Diệu Ngữ, rốt cuộc là gặp chuyện gì."

      Thiên Duật Dạ vừa nghe nàng , nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, ánh mắt bỗng dưng lạnh lùng, đau lòng nhìn nàng: "Nàng...Mặt của nàng còn đau ?"

      Vũ Nhạc trấn an vỗ vỗ tay : " sao, các ngươi !"

      Hoa Lưu Băng liếc mắt nhìn Thiên Duật Dạ cái, phá vỡ im lặng, nhìn về phía Vũ Nhạc: "Thế giới này, tổng cộng chia thành tam giới năm tộc, Tam giới đúng như chúng ta vừa nhắc tới Vương giới, Thần giới, Tiên giới. Vương giới thuộc quyền của Tu La Vương Thiên Duật Dạ, Thần giới thuộc về Thần Vương Nạp Lan Diễm. Tiên giới thuộc về Tiên Vương Tiên Dao. Tiếp theo đó là năm tộc, theo thứ tự là Qủy tộc, Thú tộc, tộc, Nhân tộc, mà Ma tộc, tộc, Qủy tộc thuộc về ta và Qủy. Ma tộc có Ma vương là . Còn Nhân tộc, Thú tộ có cơ hội cho nàng sau."

      "Tam giới năm tộc có quy định bất thành văn, bất luận tộc nào nếu bước vào địa bàn của người khác, nhất định phải phong ấn thực lực của chính mình. Đương nhiên, cũng phải toàn bộ thực lực, mà phần thực lực này là hạn chế do mỗi Vương bố trí kết giới ở địa bàn mình. Mà tại chúng ta ở Nhân giới, thực lực bị phong ấn đến đỉnh kỳ Tử Đế. Kỵ binh Tiên giới vừa rồi phụ trách những vấn đề này. Ta giải thích như vậy, nàng hiểu chưa?" Nạp Lan Diễm uống ngụm trà, nhìn về phía Vũ Nhạc.

      Vũ Nhạc hơi gật đầu: "Cái này cũng có gì , nhưng ta có điều hiểu, nếu kiếp thứ mười này phiền toái như vậy vì sao để cho trực tiếp giết ta? Đến lúc đó chẳng phải ta chịu xong mười kiếp rồi sao?"
      Last edited by a moderator: 22/3/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :