1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 098.2:

      Vũ Nhạc nâng lên hai mắt đẫm lệ, do dự chút, cuối cùng vẫn thành ra: “ biết là cảm giác gì, khi chàng ở bên cạnh ta, ta có cảm giác rất an tâm, cực kì thoải mái, cực kì ấm áp.”

      “Vậy nàng ta sao?” Thiên Duật Dạ dùng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhìn nàng, Vũ Nhạc suy nghĩ lúc, lắc đầu: “Ta biết, cái gì là thực , cho nên thể trả lời chàng.” Vũ Mị cùng trải qua rất nhiều khoảnh khắc khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng là Vũ Nhạc, là Ngưng đến từ thời đại, chưa từng biết đến đương, làm sao biết cái gì là tình chứ? Trừ phi trí nhớ của nàng khôi phục, nếu nàng căn bản cũng biết trong lòng mình ai mới là người nàng !

      “Nếu như thế…Vậy hãy công bằng chút, tất cả bắt đầu lại từ đầu nhé? Các ngươi thấy thế nào?” Cưỡng lại cảm giác thích ứng nổi trong lòng, Thiên Duật Dạ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía ba người đối diện: “Mặc dù bây giờ Vũ nhi biết ngàn năm trước xảy ra chuyện gì, nhưng nàng vẫn chưa khôi phục trí nhớ cho nên lúc này trái tim của nàng là đơn thuần. Mặc dù cũng chịu ảnh hưởng trước đây với ta, nhưng tình như vậy ta cũng muốn. Cho nên, bốn người chúng ta cạnh tranh công bằng, người nào có được trái tim của nàng ba người còn lại đều được can dự, có bằng lòng hay ?”

      Nghe xong lời Thiên Duật Dạ , Hoa Lưu Băng cảm thấy chút chua xót, có thể làm tới bước này đối với người thể tử như mạng mà phải hạ bao nhiêu quyết tâm chứ? Xem ra tình nghĩa huynh đệ này, Thiên Duật Dạ có quên, , có lẽ là chưa bao giờ quên. “Ta đồng ý.” lâu sau, Hoa Lưu Băng yên lặng phun ra ba chữ kia, rồi cúi đầu xuống rót rượu vàng chén dốc ngược vào miệng mình, tựa hồ chỉ có như vậy mới hy vọng bình ổn lại sóng to gió lớn trong lòng mình.

      Nạp Lan Diễm phe phẩy quạt ngừng lại, giọng trầm thấp hơi run run: “Lời này là sao?”

      Qủy Vương lạnh lùng cười: “Ngươi bỏ được sao?”

      Gi ọng của Thiên Duật Dạ biến chuyển, lạnh lùng : “Tin cũng được tin cũng được, các ngươi ý kiến gì ?”

      Nạp Lan Diễm cười xinh đẹp: “Ta rồi, chỉ cần vì Vũ nhi, cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta đều nguyện ý.”

      Qủy Vương dù giỏi chuyện nhưng vẫn thản nhiên tỏ thái độ: “Như vậy rất công bằng, mặc kệ ai thắng ta cũng gây khó dễ, được làm được.”

      Nghe xong lời bọn họ , Thiên Duật Dạ lại nhếch môi, trong mắt lên chút ôn nhu nhìn Vũ Nhạc: “Có lẽ, ta nên để nàng truyền thụ những tư tưởng này, tới trước là chủ, cũng công bằng với bọn họ. Sau này ta can thiệp vào chuyện của nàng nữa, nàng thích ai cũng được, mặc dù phải bốn người chúng ta nàng cũng có thể tự mình tồn tại, phải chăm sóc mình tốt.” Dứt lời, Thiên Duật Dạ liếc nhìn Vũ Nhạc, tựa hồ muốn hình ảnh nàng in sâu trong trí nhớ, lâu sau, khóe miệng hơi cong lên, bay lướt qua. Vũ Nhạc còn chìm đắm trong lời của Thiên Duật Dạ nhún chân cái, biến mất trong màn đêm đen.

      Lặng thinh…Vũ Nhạc dõi theo bóng lưng xa, đột nhiên cảm thấy trong ngực mình bị lấy thứ gì đó, cảm giác buồn bã chưa bao giờ thấy qua lại xuất .

      “Vũ nhi, sau này cũng ta cố sức tạo cơ hội, lựa chọn của nàng thế nào tuân theo tự nhiên, phải bảo vệ chính mình tốt.” Hoa Lưu Băng nhìn ràng buồn bã trong mắt nàng, xem ra mặc dù mất trí nhớ nhưng chú ý của nàng với ta vĩnh viễn nhiều hơn với ba người bọn họ. bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước rời .

      Qủy Vương giỏi chuyện, thâm trầm nhìn Vũ Nhạc, bóng đen chớp lóe, cũng biến mất thấy.

      Nạp Lan Diễm phe phẩy cây quạt của mình, bước tới bên người Vũ Nhạc, bộ dáng điên đảo chúng sinh cười cười: “Tiểu Vũ nhi, chúng ta sớm gặp lại!” Dứt lời, thân hình màu vàng kim lóe lên, biến mất trong trung.

      Đến lúc này, hội trường vừa mới náo nhiệt thôi, nháy mắt chỉ còn lại mình Vũ Nhạc. Nàng hơi đau đầu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, ngả người mỏi mệt vào ghế đệm: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến người ta đứt từng khúc ruột a a a a, vì cái gì lại tạo ra nam nhân và nữ nhân chứ? Lần này dù nàng muốn chọn, cũng phải chọn? Tình cảnh như vậy có khác gì ế chứ?”

      biết từ lúc nào năm người Cung Tuyết đứng bên người Vũ Nhạc, ôn nhu : “Mệt mỏi cả ngày rồi, chúng ta trở về thôi?”

      Vũ Nhạc thở dài hơi, phiền não vuốt mắt: “Thôi thôi, cái gì cần tới tới, nên tới dù trốn cũng vô dụng, ngủ thôi.” Dứt lời, quyết đoán ôm đầu bước . Năm người Cung Tuyết nhìn bộ dáng nôn nóng bước của chủ tử, bất đắc dĩ lắc đầu, người ta đều nữ nhân đương là kẻ ngốc, mà nữ nhân đương này cũng là nửa kẻ ngốc rồi!

      ***

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      *Chương 099: Quy củ của Gia tộc
      *Chương 099.1:

      Ở trong luyện tháp Địa ngục bốn năm, đội Túc dùng thực lực áp đảo thuận lợi tốt nghiệp, mà nơi ở của các nàng trực tiếp chuyển từ khu nhà trệt sang khu biệt thự, biết làm biết bao người ghen tị muốn chết.

      Sau khi tốt nghiệp, đương nhiên là tham gia hôn lễ của ca ca và Tử Luyến. Mà hôn lễ của trưởng tử Nhạc gia ở Tử Minh đại lục đương nhiên thu hút vô số quan to giàu có tới tham gia. Mặc dù lúc này là mùa đông giá rét nhưng vẫn ngăn được bước chân nhiệt tình của mọi người.

      Còn mười ngày nữa là hôn lễ của ca ca và lão sư, sáu người Vũ Nhạc giờ phút này cùng ngồi ghế lớn, người lấy giấy, người cắn móng tay, người suy nghĩ, cứ như vậy yên tĩnh, đúng là thời điểm có hai.

      “Thế nào rồi? Các muội có chủ ý gì ?” Vũ Nhạc nâng cằm lên, nhíu mày nhìn về phía năm người Cung Tuyết. Các nàng ở đây trọn vẹn cả buổi chiều, nhưng cứ nghĩ ra chủ ý nào đều bị đánh rớt, rốt cuộc đưa ra lễ vật gì mới có thể mang lại kinh hỉ cho ca ca và tẩu tẩu chứ?

      Cung Tuyết phờ phạc lắc đầu: “Tiểu thư, chúng ta nghĩ tới cái gì đều bị người phủ quyết hết rồi.”

      Mà ngay cả Qủa Nhiễm bình thường mưu ma chước quỷ cũng mê mang lắc đầu: “ biết tiểu thư muốn lễ vật như thế nào? Những thứ vừa nãy chúng ta cảm thấy rất được mà?”

      Mộc Ngư nghiêng đầu nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư à, người cũng thể chơi đùa quá mức được, vạn nhất chọc giận Đại thiếu gia chúng ta chịu nổi.” Nhạc Mộ Thần nhìn bề ngoài có vẻ ôn nhuận nhưng phải ngươi có thể gây khó dễ, nhất là ngày vô cùng quan trọng cả đời của . Đối với tiểu thư từ trước tới nay luôn tinh quái, Mộc Ngư cảm thấy vô cùng lo lắng.

      “Này này này, sở trường của bốn muội còn chưa thử qua, nếu các muội biểu diễn trước mặt mọi người thế nào?” Vũ Nhạc đột phá ý tưởng nhìn về phía bốn người Cung Tuyết, bốn tiểu gia hỏa này là Thiếu chủ của tứ đại gia tộc lánh đời, thần bài, thần toán, thần trộm, thần y. Nếu như nhắc tới biểu diễn làm thế nào khiến người khác tin phục chứ!

      “Phụt!” Thần trộm Bối Khả uống trà, nghe thấy lời Vũ Nhạc , phun hết ra, sau đó dùng giọng thể lạnh hơn nhìn về phía Vũ Nhạc: “Chẳng lẽ người muốn bản tiểu thư trộm sạch đồ nhà mẹ đẻ sao?”

      Vũ Nhạc vừa nghe lời này, lập tức nhướng mí mắt, mặt lộ vẻ khinh thường: “Chỉ mình ngươi lại nghĩ có thể trộm sạch nhà giàu số sao?”

      Nhưng mà, Bối Khả lại trả lời nàng, lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt vô cùng tự tin, nhìn thấy thế, Vũ Nhạc do dự chút, rốt cuộc nhịn được hỏi: “Muội có thể trộm sạch?”

      Bối Khả từ chối cho ý kiến nhún vai: “ tin có thể thử xem.”

      Thử xem? Thử cái sợi lông à? Vạn nhất trộm sạch cả Nhạc gia, ca ca nàng lại lột da của nàng hay sao? Đùa giỡn gì chứ? Cho nên, nàng quyết đoán buôn tha cái mưu ma chước quỷ này, tiện đà nhìn về phía thần bói toán Mia, ngờ Mia lại chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Có cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, ta cũng muốn bị sét đánh chết!”

      Vũ Nhạc vừa nghe, mặt tối sầm: “Làm cái gì thế? Còn chưa tính toán gì điềm xấu rồi, có cần
      khoa trương vậy ?”

      Mia thu hồi tươi cười bên môi, vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Lúc bọn ta tiếp nhận vị trí Thiếu chủ của gia tộc đều phải bị tẩy não triệt để, phàm là bói toán nhất định phải trải qua Tam Đường hội thẩm của gia tộc, nếu phải chịu phạt của trời cao!”

      Vũ Nhạc vừa nghe, nhịn được tặc lưỡi: “Vậy muốn muội tính xem thai đầu của tẩu tử ta là nam hay nữ, cũng bị sét đánh sao?”

      Mia dở khóc dở cười nhìn Vũ Nhạc: “Loại bói toán trẻ con này, chúng ta chưa bao giờ tính.”

      “Trò trẻ con? Muội cái này là trò trẻ con? Vậy cách khác là rất đơn giản sao? Nếu đơn giản tính lần cũng sao chứ?” Vũ Nhạc suy đoán, lập tức khiến Mia lắc đầu thở dài: “Tiểu thư, ta thực dễ dàng bói toán, mặc kệ là đơn giản hay nhất định phải qua trưởng lão gia tộc đánh giá, nếu bị đánh chết đó!”

      Lần này, Vũ Nhạc cuối cùng cũng hiểu ra, ngừng than thở: “Cái này cũng được, cái kia cũng được, biết tứ đại gia tộc lánh đời các ngươi rốt cuộc là có cái tác dụng gì.” Tiện đà quay đầu đem hy vọng đặt người Quả Nhiễm: “Nhiễm nhi, muội đừng với ta là phía bên muội cũng thực được.”

      Quả Nhiễm cười lên so với khóc còn khó coi hơn, ảo não gật đầu: “ đáng tiếc, tiểu thư, gia tộc bọn ta cũng có cùng quy định, nếu được gia tộc đồng ý xuất thủ bị chặt đứt hai chân, đồng thời bị xóa tên khỏi gia tộc.”

      “Các muội… Đây là cái quy củ gì vậy chứ?” Vũ Nhạc nhức đầu, “Chẳng lẽ các muội sợ kỹ thuật giảm xuống? Những thứ tay nghề này đều cần thường xuyên luyện tập, các ngươi lại cái này được cái kia được, sau thời gian dài lại có thể nâng cao đúng là gặp quỷ rồi!”

      Quả Nhiễm, Mia, Bối Khả nghe xong, thản nhiên giải thích: “Cái này chắc chắn là , chúng ta đều tiếp thu truyền thừa của gia tộc mới có thành tựu ngày hôm nay, mặc dù cả trăm năm luyện tập cũng cảm thấy quen. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người phải được gia tộc tán thành mới có thể. Con đường này phải tốt như bề ngoài đâu.” đoạn đường quang vinh chói lọi đều là vô số máu và nước mắt đan vào mà thành, điều này sáu người các nàng đều phủ nhận.

      “Vậy còn muội, Cung Tuyết?” Muốn ba người kia biểu lộ ra thôi , nhưng còn Cung Tuyết? Là người thừa kế thần y thế gia, chẳng lẽ lại thấy chết cứu sao?

      “Trách nhiệm của chúng ta là cứu người, nhìn thuận mắt đương nhiên cứu, nếu nhìn thuận mắt dù sắp chết quỳ xuống mặt ta, cũng tuyệt đối có khả năng.” Quái y Cung gia, cùng bởi vậy với thanh danh, trị bệnh cứu người, trước nay họ đều làm theo cảm tính.

      “Gia tộc của các muội đúng là… Cổ hủ! Nếu mọi chuyện đều phải qua hội thẩm của gia tộc những việc thế này còn cần bọn họ làm gì?” Vũ Nhạc cố nén cảm giác kích thích châm chọc phát ra từ nội tâm, rồi sau đó thở dài hơi: “Thôi, nếu như thế lại phải động não suy nghĩ phương án khác vậy!”

      “Tiểu thư, người đừng vậy, tứ đại gia tộc chúng ta vẫn còn quy định.” Cung Tuyết nhìn biểu tình hơi khó chịu của Vũ Nhạc, nhịn được bật cười.

      “Quy định gì?” Vũ Nhạc tò mò nghiêng đầu sang, cách khác vẫn có ngoại lệ sao?

      “Là có ngoại lệ, nếu gặp được linh hồn hợp phách, nhất định là người hữu duyên tất cả đều có thể.” Mia ngọt ngào cười làm cho Vũ Nhạc khó hiểu: “Cái gì gọi là người có linh hồn hợp phách?”

      “Quan hệ giữa bốn người chúng ta và chủ nhân tại chính là linh hồn hợp phách, giả sử như có ngày chúng ta gặp được nửa định mệnh của mình cũng là người có linh hồn hợp phách. Loại quan hệ này là với sinh mệnh của bản thân, vô cùng quan trọng.” Cung Tuyết hơi nhếch môi, cười cười nhìn về phía Vũ Nhạc.

      Nghe xong lời các nàng , Vũ Nhạc hơi giật giật khóe miệng: “Còn phải là kiểu phiền toái sao, khi như vậy, ta phải quý trọng các ngươi tốt mới được.”

      Quả Nhiễm vừa nghe, nhịn được vui vẻ: “Có lời này của tiểu thư, chúng ta rất yên tâm, đúng rồi, khi nào chúng ta xuất phát?” Khoảng cách tới hôn lễ còn mười ngày, mười ngày này chắc là đủ cho các nàng chuẩn bị rồi?

      Vũ Nhạc suy nghĩ lát, ngước mắt nhìn năm người Mộc Ngư: “Như vậy, sáng sớm ngày mai xuất phát, đêm nay ta phải nghĩ ra cái “Kinh hỉ” mới được. Đương nhiên phải chỉ mình ta gấp gáp, các muội người nào cũng được lười biếng, nên chuẩn bị lễ vật gì khẩn trương chuẩn bị, đừng nghĩ chỉ qua cửa ải là được. cho các muội mấy thứ bình thường ca ca ta hiếm lạ đâu, phải nổi bật, biết chưa? Được rồi, hôm nay đến đây thôi!” Dứt lời, để ý tới ánh mắt tội nghiệp của năm người, quyết đoán xoay người lên lầu.

      đêm này, biệt thự trắng trong học viện Thánh Đức trắng đêm chong đèn…
      Last edited by a moderator: 24/2/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Sáng sớm hôm sau, sáu người đều giống như gấu mèo xuất trước mặt nhau, nhìn nhau cười òa, nhất là Vũ Nhạc, tâm trạng trở nên cực kì phấn khởi: “Thế nào? Thế nào? Cả đêm vắt óc, các muội có nghĩ ra cách nào ?”

      Năm người Cung Tuyết vốn dùng ánh mắt ai oán nhìn Vũ Nhạc, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười vô cùng tự tin: “Đó là…đương nhiên!”

      Nhìn năm người thần bí cười cười, Vũ Nhạc cũng tính toán gì, có chút cảm giác thần bí cũng tốt, “Chúng ta còn ở đây ngây ngốc làm gì? Xuất phát!”

      Vừa mở cửa ra, cơn gió lạnh băng gào rít qua, sáu người Vũ Nhạc rùng mình cái, nhất là Vũ Nhạc rất sợ lạnh, lại càng run rẩy nhìn về phía Cung Tuyết: “Lạnh thế này, chúng ta, chúng ta chắc cưỡi Phi Thiên ưng của muội chứ?”

      Cung Tuyết nhìn tuyết ngừng rơi bầu trời, cũng hơi do dụ nhìn các nàng: “Nếu như vậy chúng ta thế nào?”

      “Oa? Kia là cái gì?” Mộc Ngư chỉ vào ánh sáng chói mắt bay tới từ phía bầu trời, tò mò hỏi.

      Nhìn đến ánh hào quang kia, bốn người Cung Tuyết lộ ra nụ cười sáng tỏ: “Ôi chao, hâm mộ ghen ghét mà!”

      Vũ Nhạc vừa định mở miệng hỏi lại nhìn thấy Kim Long màu vàng kim điều khiển chiếc xe ngựa màu đen tuyền xuất giữa trung. Ghì cương lại, Kim Long dùng giọng điệu lạnh lùng lại vô cùng tôn kính nhìn Vũ Nhạc : “Thỉnh vương phi lên xe, thuộc hạ đưa ngài tới Nhạc gia trang.”

      Vũ Nhạc hơi khó hiểu ngước mắt lên nhìn, kinh ngạc hỏi: “Làm sao ngươi có thể tới đây? …Đâu?” Nghe khẩu khí của , tựa hồ hề ở xe.

      Kim Long thản nhiên : “Gia phân phó, Vương phi, mời lên xe.” Vũ Nhạc nghe vậy, chỉ chỉ về đám người Cung Tuyết phía sau: “Các nàng sao?” “Vương phi có thể quyết định.” Gi ọng trầm thấp của Kim Long vang lên bên tai, Vũ Nhạc nghe vậy, vừa lòng gật đầu, thêm gì nữa, nhún chân chút bay về phía xe ngựa. Đám người Cung Tuyết thấy thế, nhìn chiếc xe ngựa toàn thân màu đen, khó khăn nuốt nước miếng, dò hỏi lẫn nhau: “ có thể lên ?”Tieutam tai dien dan le quy don

      lúc các nàng còn do dự, giọng trong trẻo của Vũ Nhạc lại phát ra: “Các ngươi sao còn chưa lên? Nhanh chút, sắp lạnh chết rồi.” Đám người Cung Tuyết thấy thế, cũng do dự nữa, còn do dự nữa thành kiêu căng mất. Khi tất cả mọi người an vị, Kim Long hống tiếng dài, thoải mái nhảy lên, tiêu sái bay về phía đô thành Hỏa triều.

      Làn đầu tiên bước vào xe ngựa chuyên biệt của Thiên Duật Dạ, năm người Mộc Ngư trợn mắt há mồm nhìn bố trí xa hoa bên trong xe. Trong khoảng thời gian ngắn biết nên ngồi hay nên đứng, sau cùng năm người thừa dịp Vũ nhạc xoay người, đồng loạt ngồi xuống phía thảm dưới đất. Vũ Nhạc xoay người lại thấy động tác của năm người, lập tức quát lên: “Này này này, các muội, làm cái trò gì thế hả?”

      Mộc Ngư nhức đầu, có chút xấu hổ nhìn Vũ Nhạc: “Đây…Thứ đồ này ta cũng dám ngồi.”

      Qủa Nhiễm được tự nhiên hắng giọng cái, dùng ánh mắt ai oán nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, đây là Gia chuẩn bị vì người, chúng ta, chúng ta có thể lên là thơm lây rồi, ngồi xuống đất là đủ rồi.”

      “Thúi lắm, nếu lên đây sao lại còn quy định ngồi ở dưới đất, đứng lên cho ta, nếu , lập tức lăn ra . Vũ Nhạc nhìn cả đám các nàng, cách nào tưởng tượng rốt cuộc Thiên Duật Dạ làm cách nào quản lý thuộc hạ, dù muốn bội phục cũng khó khăn.

      Cung Tuyết do dự chút, vẫy vẫy tay với mấy người khác: “Chúng ta vẫn nên ngồi xuống , chọc giận người đó dễ chịu đâu.” Bốn người Qủa Nhiễm cùng ngồi xuống trong góc xe ngựa, bộ dáng tiểu tức phụ ( bé) đó làm cho Vũ Nhạc dở khóc dở cười, may mà tốc độ của Kim Long rất nhanh, theo lộ trình nửa tháng ngựa mà chỉ cần hai canh giờ bay tới rồi.Tieutam tại lqd

      Nhìn trước cửa Nhạc gia trang nườm nượp người, Vũ Nhạc nhíu mày nhìn về phía năm người Cung Tuyết: “Trước tiên chúng ta tìm khách điểm nghỉ ngơi, sau đó tới sau.” Đối với đề nghị này những người khác đương nhiên ý kiến, bây giờ qua đó làm sao còn tâm tình chuẩn bị lễ vật, sớm bị mấy thứ quy củ phép tắc phiền chết rồi.

      Trở lại khách điếm, Vũ Nhạc nghĩ trước nghĩ sau, cảm thấy chỉ dựa vào sáu người các nàng căn bản thể thành công mang tới “Kinh hỉ” cho ca ca và tẩu tử, vậy phải làm sao bây giờ? Cũng thể triệu hồi nhóm Linh thú ra ngoài được? Như vậy chẳng phải gây ra chấn động lớn sao? Ngay lúc nàng còn nghĩ mãi ra, Tiểu Giới chậm rì rì mở miệng: “Chủ nhân, trong tay người phải còn có cái La Sát môn sao? Bây giờ thực lực của người vượt qua Tử Tông, hoàn toàn có khả năng tiếp nhận bọn họ rồi.”

      Vũ Nhạc nghe nó , ánh mắt phút chốc sáng lên: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất bọn họ rồi.” Dứt lời, nàng lập tức lấy từ trong Linh Giới ra bình ngọc màu trắng ngày trước Tu La đưa, đổ ra đan dược màu đen, tới bên cửa sổ, dùng nội lực bắn ra trung, làm ra ánh sáng tuyệt đẹp: “ biết La Sát môn ở kinh thành có bao nhiêu thế lực có thể dùng được.”

      Tiểu Giới bỗng nhiên xuất trước mặt Vũ Nhạc, vừa thưởng thức trà vừa giơ ngón tay lắc lắc trước mặt nàng: “Yên tâm , nếu là do mẫu thân người lưu lại tất nhiên giống người thường.”

      “Hả? giống người thường? Vậy là ngươi biết thân phận của mẫu thân ta sao? Lúc trước ở Luyện tháp địa ngục có thời gian hỏi , quá đáng tiếc rồi.” Vũ Nhạc mỗi lần nghĩ tới đây, đều hận thể lấy đầu đập vô đậu hũ.

      Tiểu Giới vừa nghe nàng ,cười hì hì: “Người cũng đừng gấp, kì , nếu người hỏi bà ấy bà cũng cho người. Thời cơ chưa tới, ai cũng thể chọc thủng thiên cơ.”

      Mỗi lần Vũ Nhạc nghe như vậy, chân mày luôn nhíu lại, cảm thấy nàng được biết cho tới lúc này ít lại càng ít hơn, thí dụ như lúc trước mẫu thân ở phía chờ nàng, phía là ở đâu chứ? Chẳng lẽ nàng có khả năng thành tiên như Hứa Tiên sao? Chuyện đùa này tuyệt đối vui chút nào.

      Ngay tại lúc Vũ Nhạc còn ngây người ở bên cửa sổ, năm bóng đen đột nhiên xuất giữa trung, Vũ Nhạc nhíu mày: “Nhanh như vậy tới rồi?”


      Trong phòng, năm người Tu La, Ni Mạn, Ngải, Tát Ma, Lưu Thương đồng thời quỳ xuống hành lễ với Vũ Nhạc: “Thuộc hạ, tham kiến Môn chủ.” Giọng nhất tề đanh thép, lại mơ hồ mang theo nghi ngờ.

      Vũ Nhạc chợt cười tươi, mặt biết sắc xuất ra chút áp lực. Năm người Tu La phút chốc đỏ mặt: “Đỉnh kì Tử Đế? ngờ là đỉnh kì Tử Đế?”

      Vũ Nhạc để ý dựa vào ghế: “Đứng lên !”

      Ni Mạn đứng dậy, mang theo vẻ mặt sùng bái tươi cười nhìn Vũ Nhạc: “Môn chủ, người? Bốn năm, mới có bốn năm thôi, người đạt tới đỉnh kì Tử Đế sao?”

      Ngải hài lòng nhìn Vũ Nhạc, hổ là truyền nhân của lão chủ tử, thực lực nghịch thiên thế này, sợ là chỉ có Vũ Nhạc mới có.

      Tu La, Tát Ma lạnh lùng ngồi ghế, vẻ mặt mịt mờ khó hiểu, nhưng trong đôi mắt lộ ra vẻ tán thưởng, dù che dấu cũng thể nào.

      Lưu Thương khoanh tay ôm ngực quay lưng về phía cửa sổ, ngữ điệu mang theo khâm phục nồng đậm: “Đợi bốn năm rốt cuộc cũng tới lúc Môn chủ triệu hồi, biết có việc gì cần chúng ta cống hiến sức lực?”

      Tầm mắt Vũ Nhạc đảo qua từng người bọn họ, lát sau mới lộ vẻ tươi cười: “Rất tốt, chỉ chút nữa có thể đạt tới sơ kì Tử Đế. Đây, trước tiên hãy thăng cấp rồi sau.” Khi năm viên đan dược xuất tay đám người Tu La, bọn họ lại lần nữa chấn kinh: “Đây…Đây là đan dược kim phẩn luyện dược sư cao cấp mới luyện ra được, Môn chủ, người, chẳng lẽ người là luyện dược sư cao cấp rồi sao?”

      Vũ Nhạc thản nhiên gật đầu, năm người nhịn được hít ngụm khí lạnh, môn chủ của bọn họ còn khá mà? Nhìn qua mới mười sáu tuổi, nhưng thực lực đạt tới tối cao của phiến đại lục này, đỉnh kì Tử Đế? Mười sáu tuổi thành luyện dược sư cao cấp, nghìn năm qua đại lục này có được mấy người? Thiếu nữ này hình như cách đây lâu vẫn bị coi là củi mục mà? Đây…Đây là muốn họ kích thích mà chết sao?

      Sau loạt các phản ứng liên tiếp, năm người cố nén cảm giác run rẩy, nuốt đan dược tiếp cấp vào, cảm giác từ trong người toát ra luồng sức mạnh, lúc này bọn họ mới ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tâm thăng cấp. Khi ánh sáng màu tím ngày càng đậm đặc, thực lực của họ cũng tiến vào sơ kì Tử Đế, đan dược tiến giai ngờ lại dùng được, khi năm người cảm giác được cảm giác sảng khoái từ trong ra ngoài, mới từ từ mở mắt ra, dùng ánh mắt kích động nóng rực nhìn Vũ Nhạc: “Môn chủ, chúng ta thăng cấp, chúng ta ngờ lại có thể thăng cấp rồi!” Phải biết, bọn họ mắc kẹt ở đỉnh kì Tử Tôn nhiều năm, lại nghĩ rằng viên đan dược thăng cấp nho lại làm cho bọn họ bước lên trời, loại cảm giác đứng đỉnh núi thế này bọn họ chưa bao giờ có.

      Đối với kích động của năm người, Vũ Nhạc chỉ hơi gật đầu: “Đứng lên , ngồi xuống rồi ta có việc an bài cho các ngươi.”

      Năm người vừa nghe, thu lại tâm trạng kích động, chân thành nhìn Vũ Nhạc: “ biết môn chủ có gì phân phó?”

      nay trong môn phái của chúng ta có bao nhiêu người? Quy mô lớn thế nào? Trước mắt chủ yếu phân bổ ở nơi nào? Những thông tin chi tiết đó lúc này có thể cho ta rồi ?” Bốn năm trước, rằng muốn nàng đạt tới Tử Tông mới có tư cách hiểu La Sát môn, vậy còn tại? Chắc là đúng quy định rồi?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 099: Hôn lễ của Mộ Thần
      *Chương 099.1:

      Vũ Nhạc vừa xong, năm người thâm sâu nhìn nhau, đều thấy được trung thành trong mắt mỗi người, Tu La dẫn đầu đứng lên: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Thiên Huyền đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách bốn mạng lưới quan hệ tổ chức của La Sát Môn, nay dưới trướng ta có 1000 người.”

      Tát Ma theo sát phía sau, mặt tràn ngập vẻ cung kính: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Địa Khôn đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách mạng lưới thu thập tin tức của La Sát môn, dưới trướng của ta cũng có khoảng 1000 người.”

      Ngải cười đứng lên, giọng mềm mại nhìn Vũ Nhạc: “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Phong Đường đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách các cửa hàng lớn của La Sát môn, dưới trướng của ta có 3000 người.”

      Ni Mạn xinh đẹp, mặt lóng lánh ánh sáng, “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Thủy Mặc đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách tất cả các việc lại của La Sát môn, dưới trướng ta cũng có nhiều người, chỉ có 500 người, nhưng đều thông minh tháo vát.”

      Lưu Thương tuấn dật lạnh lùng giỏi chuyện ho tiếng, thản nhiên : “Khởi bẩm môn chủ, thuộc hạ là Hỏa Diễm đường chủ của La Sát Môn, chủ yếu phụ trách việc huấn luyện người bên trong La Sát môn, thưởng phạt, người dưới trướng của ta khoảng dưới 5000 người.”

      Nghe xong năm người hồi báo, trong lòng Vũ Nhạc đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, La Sát môn này quy mô cường đại như vậy, số lượng người tính sơ qua vạn. vạn người, đúng là tồn tại nguy hiểm ở Tử Minh đại lục, mẫu thân của nàng rốt cuộc là nhân vật nào? Thực lực lớn như vậy cư nhiên lại bị các thế lực khác phát , bọn họ làm thế nào vậy?

      Tựa hồ nhận ra Vũ Nhạc bị chấn kinh, Tu La bình tĩnh trầm ổn : “La Sát môn vẫn luôn giấu, trước đây chưa từng công khai lộ diện cho nên La Sát môn vẫn là thế lực xa lạ ở Tử Minh đại lục. Có điều thực lực tại có thể vào hàng hạng nhất ở đây.”

      Vũ Nhạc cúi mắt nhìn ra cảm xúc, Tu La thấy thế, tiếp tục : “Có điều, lão chủ tử phân phó, nếu có ngày người chân chính tiếp nhận La Sát môn vậy làm cho nó xuất cách rực rỡ nhất.”

      Tu La làm Vũ Nhạc phút chốc ngẩng đầu: “Ngươi cái gì?”

      “Bẩm môn chủ, lão chủ tử từng phân phó, nếu người chính thức tiếp nhận La Sát môn hi vọng người có thể làm cho nó trở thành viên ngọc tuyệt đối chói sáng ở đại lục này.” Tu La mỉm cười, mặt lộ vẻ quả quyết.

      Tuyệt đối, chói mắt? Có ý gì? Chẳng lẽ…Là muốn để La Sát môn dùng điều kiện tốt nhất xuất thế sao? Nghĩ đến đây, nàng có chút tin nổi ngẩng đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy năm người Tu La dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng: “Môn chủ, chúng ta dưới đều chờ đợi ngày này rất lâu, xin người lãnh đạo chúng ta, để cho nó càng thêm cường đại ?”

      Vũ Nhạc dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt mịt mờ: “Cường đại? Vậy…Ta có thể cự tuyệt ?”

      “Cự tuyệt? Môn chủ, người…Làm sao người có thể?” Vũ Nhạc những lời này lập tức làm cho năm người chấn kinh, lúc bọn họ vẫn còn há to miệng, Vũ Nhạc chỉ lười biếng nhún nhún vai: “Muốn gánh vác thế lực lớn như vậy cũng phải chuyện dễ, Vũ Nhạc ta luôn muốn tự do, hy vọng bị trói buộc, cho nên…Các ngươi tìm lầm người.” Ngữ khí của nàng là bình tĩnh.

      “Nhưng…Nhưng người là người thừa kế duy nhất của lão chủ tử, nếu như người cự tuyệt La Sát môn chẳng phải là có tương lai sao?” Tu La nhếch môi, nhíu mày nhìn về phía Vũ Nhạc.

      “Đúng vậy môn chủ, chúng ta giấu nhiều năm như vậy, chẳng phải là hi vọng tới ngày hãnh diện sao?” Tát Ma có chút hiểu gãi gãi đầu, vẻ mặt nhìn về phía Vũ Nhạc ngập tràn khó hiểu.

      “Nếu môn chủ phiền lòng vì chuyện lớn trong môn về sau chỉ cần người tin tưởng, chúng ta lo liệu ổn thỏa mọi việc.” Nhìn Vũ Nhạc có chút đau đầu xoa huyệt Thái Dương, Ni Mạn cười nhìn về phía nàng.

      “Đúng vậy, năm người chúng ta tuyệt đối để người phiền lòng.” Ngải nhìn thấy sắc mặt Vũ Nhạc hơi lộ vẻ cảm động, lập tức thừa dịp : “Nếu La Sát môn được ra mắt, tất nhiên có nhiều việc hơn tại nhiều, việc này chúng ta có thể dự đoán trước. Nhưng rất may năm người chúng ta trong lúc hợp tác sớm hiểu nhau mười phần, cho nên những việc sau này khiến người lo lắng có quá nhiều, người vẫn có thể tự do tự tại như trước.”

      Vũ Nhạc vuốt ve chiếc nhẫn ngón út, chăm chút nhìn Ngải: “Lời này là ?”

      Đôi môi đỏ mọng của Ngải cong lên: “Đương nhiên, lừa gạt người chúng ta được lợi gì chứ?”

      Vũ Nhạc bán tính bán nghi nhìn bọn họ lúc lâu mới thở dài hơi: “Cũng được, nếu mẫu thân dặn dò như vậy mà ta cự tuyệt cũng thể được. Nhưng các ngươi cũng đừng quên những lời mình , cho các ngươi biết, bản nương cực kỳ lười, đừng mơ tưởng bắt ta làm thêm giờ.”

      Năm người Tu La nhìn nhau nháy mắt mấy cái, đều thấy được trong mắt nhau ý cười, Thiếu chủ tử của bọn họ đúng là giảo hoạt, chuyện trong tương lai có ai có thể đoán trước hết đây? Nếu lúc đó thanh đao nằm cổ cũng phải do chúng ta quyết định, thời khắc mấu chốt vẫn do Môn chủ quyết định, “Đó là đương nhiên, đương nhiên.” Lúc này bọn ngoài trừ phụ họa vẫn nên phụ họa thôi?

      Nhưng có điều khiến bọn họ chuẩn bị kịp đó là Vũ Nhạc phải là thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng có suy nghĩ, tư tưởng quyết đoán của người đại, làm sao có thể dễ dàng bị đám người cổ đại bọn họ lừa dối chứ? Chuyện tương lai mặc dù có nhiều chuyện xảy ra thế nào chứ? Dù sao có thuộc hạ cường đại ở đây, nàng lập tức phủi mông chạy lấy người, bỏ ngang liên quan, bọn có năng lực kéo nàng lại ? Cùng lắm chơi xấu chút, đây chính là việc sở trường nhất của nàng.


      Bỗng nhiên, trong mắt Vũ Nhạc lóe lên ý cười, vẻ mặt thoải mái nhìn về năm người Tát Ma: “Nếu như vậy quyết định luôn nhé? Chọn ngày bằng gặp ngày, như vậy , mượn bữa tiệc tân hôn của ca ca ta, để cho La Sát môn lần là nổi tiếng, an bài cụ thể thế nào, các ngươi đưa lỗ tai qua đây…”
      tieunhu thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chín ngày sau, theo lịch là ngày 12 tháng Chạp, là ngày hoàng đạo vô cùng tốt đẹp, ánh nắng tươi sáng.

      Ngày hôm đó, Đại thiếu gia Nhạc gia của Tử Minh đại lục cưới thê là Các chủ Thất thải các Tử Luyến của học viện Thánh Đức. Hôn lễ của bọn họ chỉ hấp dẫn các thế lực khắp nơi mà thậm chỉ toàn bộ dân chúng Kinh thành cũng bị chấn động. Nghe ngày hôm đó khắp đường phố của Hoàng thành phủ kín màu đỏ, các khách nhân từ bốn phương tám hướng ngừng kéo tới, cũng làm mọi người đối với thiên hạ đệ nhất phú gia càng thêm ngưỡng mộ, đúng là danh bất hư truyền!

      Sáu người Vũ Nhạc từ lúc Nhạc Mộ Thần xuất môn nghênh đón tân nương trở về Nhạc gia trang. Nàng lâu thấy song thân nên làm nũng hồi, làm đám người Cung Tuyết nổi da gà, tưởng tượng nổi tiểu thư còn có bản lĩnh này, làm nũng có thể khiến núi băng hòa tan, nếu tại là gia ở bên người nàng còn tốt đẹp thế nào đây?

      Khi đó Nhạc Mộ Thần nghênh đón tân nương vượt qua chậu than, vào đại môn, Vũ Nhạc giơ tay vỗ tay, khóe môi nâng lên nụ cười hưng phấn. Ngay sau đó, mọi người kinh ngạc hô lên, bầu trời ngập tràn màu hoa đỏ phiêu diêu hạ xuống, cùng với đó là dải hoa cao hơn ba thước được vô số thị nữ dùng võ công thượng thừa bay lượn cao thấp thảm đỏ, chỉ trong thời gian ly trà trải ra thảm đỏ ấm áp. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Nhạc Mộ Thần ngây ngẩn cả người, tất cả khách nhân cũng ngây ngẩn, ngay cả Tử Luyến che khăn lụa cũng cảm giác thấy có điều bình thường.

      Sau đó, khi dải hoa hạ xuống xuất thiếu nữ mặc y phục màu hồng nhạt, làm mọi người nghẹn họng trân trối, nàng cười sau đó hắng giọng, thanh ngọt ngào cũng theo đó phát ra: “Đầu tiên, chúc mừng Nhạc đại công tử cưới được mỹ nhân về, tiếp theo, ta đại biểu cho tiểu thư nhà chúng ta, gửi đệ nhất lễ vật tới thiếu gia.” Dứt lời, nàng tao nhã xoay người, chỉ vào thảm đỏ phía trước : “Mời Tử Luyến nương ôm lấy cánh tay của đại thiếu gia, từ từ bước lên thảm đỏ này.” Bỗng nhiên, tràng vỗ tay vang lên, khúc nhạc hôn lễ vang vọng cả Nhạc gia trang.

      Hai người Nhạc Mộ Thần, Tử Luyến mở to mắt, có chút khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, đây…đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Còn có khúc nhạc kia nữa, là cái khúc nhạc gì thế? Tuy rằng rất êm tai, nhưng mà, nhưng mà rất quái dị đó!

      “Các vị khách quý, các vị bằng hữu, cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn tới tham gia hôn lễ của Nhạc Mộ Thần và Tử Luyến. Bây giờ, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay, chúc mừng đôi trai tài sắc này…” Nữ tử mặc y phục màu trắng nhìn thấy tân lang tân nương ngẩn người, vội vàng lời mở đầu, vỗ tay đầu tiên. Mà lúc này khách khứa đứng hai bên thảm đỏ bị hôn lễ quái dị này làm cho hứng thú, tiếng vỗ tay giống như dời núi lấp biển vang lên.

      Nhạc Mộ Thần, Tử Luyến nhìn nhau, sau đó chậm rãi về phía cổng hoa lãng mạn. Giọng ngọt ngào của vị thiếu nữ áo trắng vang lên theo bước chân của hai người: “Đây là thảm đỏ dài trăm thước, thể chúng ta chúc phúc cho đôi tân lang tân nương. Mà hai bên thảm đỏ có 100 bó hoa tươi, nó thay mặt cho khách nhân chúng ta hy vọng hai người trăm năm hòa hợp tốt đẹp. Cùng với đó là 101 loài hoa tươi, thể tân lang toàn tâm toàn ý với tân nương, vĩnh viễn phản bội lời thề. Các vị khách quý, chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hơn nữa, chúc phúc cho bọn họ!”…

      Khi hai người cùng nhau vào lễ đường, thiếu nữ áo trắng cầm vòng hoa xinh đẹp đặt lên đầu Nhạc Mộ Thần, cũng đưa cho Tử Luyến bó hoa tươi kiều diễm ướt át. Sau đó, nàng cười đứng bên cạnh Vũ Nhạc. Nhìn thấy thế, Nhạc Mộ Thần cuối cùng cũng ràng tiểu thư trong lời nàng ta là ai rồi chứ? Đột nhiên biết nên cười hay nên khóc, nam nhân lại đội vòng hoa đầu còn ra bộ dáng gì nữa?

      Đúng lúc này, giọng hùng hồn của người chủ trì hôn lễ mới có cơ hội phát ra, “Sau đây, mời tân lang tân nương bái thiên địa…”

      “Bái cao đường…”

      “Phu thê giao báo…, Buổi lễ kết thúc, đưa vào động phòng…” Những lời này phát ra, trong nháy mắt mọi thứ sôi trào, Nhạc Mộ Thần bị đám người vây quanh đưa về phía hỉ phòng.

      “Vũ nhi, đây là đệ nhất lễ vật, vậy còn lễ vật thứ hai là gì?” Nhạc Mộ Dương nháy mắt ra hiệu nhìn muội muội nhà mình, trong đầu người này chứa cái gì thế, sao có thể khiến người khác kinh ngạc như vậy?

      Vũ Nhạc vừa chuẩn bị trả lời, lại đột nhiên cảm giác được mùi máu đặc trưng tràn ngập tại lễ đường. Cùng lúc đó năm người Cung Tuyết, năm người Ni Mạn bỗng nhiên xuất bên cạnh nàng, đồng thời : “ tốt, có sát khí.” Lúc này thực lực của Nhạc Mộ Dương mới chỉ đạt tới cảnh giới Tử Tông, bởi vậy có cảm giác khác lạ, vừa định mở miệng hỏi lại nghe thấy ba tiếng bịch bịch vang lên. Ba tên gia đinh bị vứt như vứt rác vào trong cửa lễ đường, toàn thân đẫm máu nhìn mà ghê người. Khách khứa còn chưa kịp nháo động phòng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sau khi kinh ngạc, hô to lên: “A…Giết người, giết người!”Trong nháy mắt, cục diện cách nào chế được. Nhị lão Nhạc gia sau khi sững sờ chút, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, vừa mới đứng lên lại bị Vũ Nhạc dùng tay ngăn lại: “Người đâu.”

      “Có thuộc hạ.” Hai bóng đen đột nhiên xuất bên cạnh Vũ Nhạc, “Bảo hộ tốt nhị lão, xảy ra chuyện gì đưa đầu tới gặp ta.” Giọng lạnh thấu xương giống như gió lạnh thổi qua, hắc y nhân bình tĩnh lĩnh mệnh.

      Nhạc Thanh Sơn nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nữ nhi, điềm đạm : “Bảo hộ chính mình tốt.”

      Vũ Nhạc mỉm cười: “Xin phụ thân, mẫu thân yên tâm.”

      Nhạc Thanh Sơn gật đầu, đưa phu thân rời khỏi. Chuyện hôm nay nhất định là có người cố ý gây chuyện, nếu bọn trưởng thành cũng tiện nhúng tay vào.

      “Đệ tử La Sát môn nghe lệnh, hộ tống các vị khách nhanh chóng rời khỏi Nhạc gia trang, được có sơ suất.” Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo lớn giọng , mà vệ thân trong Nhạc gia trang nghe được mệnh lệnh này, lặng yên tiếng động chấp hành mệnh lệnh.

      Nhạc Mộ Thần và Tử Luyến vẫn mặc hỉ phục nghe tin chạy tới, mắt nhìn ba tên gia đinh ngoài cửa, ánh mắt ngưng lại, “Sao lại thế này?”

      Khuôn mặt nhắn tuyệt mĩ của Vũ Nhạc đột nhiên lạnh lẽo: “Dám công khai khiêu chiến Nhạc gia, lá gan .”

      Cung Tuyết nhìn thi thể ba tên gia đinh, mặt nhất thời tràn ngập khí lạnh thấu xương, trầm mặc lúc mới ngẩng đầu nhìn về phía Vũ Nhạc, buồn bã : “Nội
      tạng bọn họ bị khóet .”

      …Những người ở đây nghe xong lập tức hít hơi lạnh, may mà ở lại đều là than tín của Nhạc gia, năng lực tâm lí đương nhiên cường hãn hơn người bình thường rất nhiều.

      “Có thể có manh mối gì?” Vừa rồi các nàng cũng chỉ ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn thấy là ai vứt bọn họ xuống. Có điều có thể khẳng định thực lực của đối phương còn cao hơn của Vũ Nhạc, mà thực lực tối cao ở đại lục này là đỉnh kì Tử Đế, đối phương làm thế nàoi thoát khòi chú ý của bọn họ? Việc này…Hình như đúng lắm? Chẳng lẽ có nhân vật bên đỉnh kì Tử Đế xuất ở đại lục này? Có khả năng đó sao?

      Cung Tuyết mím môi gì, Quả Nhiễm, Mia, Bối Khả nhìn thấy cảnh đó cũng từ từ ngồi xuống, lật lên xem xét. Vẻ mặt các nàng đột nhiên lạnh lung, cùng quay đầu về phía Cung Tuyết. Cung Tuyết gật đầu, bốn người đột nhiên im lặng, phản ứng như vậy khiến Vũ Nhạc hiểu : “ phải các muội tra ra được gì chứ? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Cung Tuyết gì, đầu ngón tay linh tụ linh lực, trực tiếp đốt cháy ba thi thể kia. Trong khí tràn ngập mùi đốt thi thể gay mũi, nhưng ai rời khỏi, có thể nhận ra chuyện này hề bình thường.

      Ngay tại lúc mọi người còn im lặng, Vũ Nhạc đột nhiên bị đưa vào vòng tay ấm áp, cùng với đó là giọng lo sợ của Thiên Duật Dạ: “Nàng thấy thế nào? Nàg có sao ?”

      Ngay sau đó là giọng dương quái khí vang lên: “ phải vẫn đứng bình thường sao? Ngươi mù à?”

      “Lo lắng bị loạn đó!” Giọng ôn nhuận lười biếng giang lên tiếp sau đó.

      “Hừ, còn chính mình lo lắng, lừa mình dối người.” Vẻ trào phúng trong lời lại mang theo than thiết nồng đậm.

      “Sao các người lại tới đây?” Nhìn trước mắt Quỷ Vương y phục màu đen hung ác nham hiểm, Nạp Lan Diễm y phục màu vàng óng mặt lên vẻ khinh thường, Hoa Lưu Băng y phục màu trắng ôn nhuận nho nhã cùng với Thiên Duật Dạ y phục màu tím thuần khiết, Vũ Nhạc lộ vẻ kinh ngạc.

      “Trả lời ta, nàng thấy thế nào?” Thiên Duật Dạ lắc lắc bả vai Vũ Nhạc, vội vàng muốn biết câu trả lời, đối với vẻ châm chọc của Quỷ, Hoa Lưu Băng, Nạp Lan Diễm, hề để ý, điều quan tâm chỉ có nữ nhân của mình có ổn hay .

      Vũ Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta sao, chỉ là vừa rồi có ba tên gia định bị người ta khoét nội tạng để ở sảnh, bị Cung Tuyết hỏa tang rồi.”

      “Chuyện này của Nhạc gia cần nhúng tay vào, nhanh chóng rời , nàng theo chúng ta.” Dứt lời, ánh mắt Thiên Duật Dạ sắc bén nhìn về phía đám người Cung Tuyết: “Các ngươi ở lại giải quyết tốt mọi việc.”

      “Vâng, gia.” Cung Tuyết hơi hơi ủy khuất, gật đầu lĩnh mệnh.

      Ngay sau đó, Thiên Duật Dạ vươn tay ra ôm lấy Vũ Nhạc vào trong long, nhanh chóng biến mắt tại chỗ. Quỷ, Nạp Lan Diễm, Hoa Lưu Băng cũng nhanh chóng biến mất. Năm người Tu La nhìn về phía Vũ Nhạc vừa rời khỏi, há miệng thở dốc, được gì. Cung Tuyết thấy thế, mỉm cười: “Yên tâm , tiểu thư rất an toàn, các ngươi cũng ở lại bảo vệ Nhạc gia trang ?”

      Tu La mỉm cười: “Vô cùng vinh hạnh.” Rồn sau đó lắc mình lui ra.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Huynh đệ Nhạc gia bị bỏ rơi ở bên cạnh đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, nếu bốn nam tử như thần kia làm sao có thể cùng xuất ở đây?

      Cung Tuyết nhìn ánh mắt rét lạnh của Nhạc Mộ Thần, đột nhiên biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể nhàng trả lời: “Vừa rồi chủ nhân phân phó, các ngài chỉ cần bảo vệ tốt già trẻ lớn bé trong Nhạc gia trang là được rồi, những việc khác hãy giao cho chúng ta. Ta chỉ có thể cho các ngài thực lực của đối phương chúng ta thể tưởng tượng được.”

      “Vậy còn Vũ Nhi?” Nhạc Mộ Thần lo lắng nhìn về phía Vũ Nhạc biến mất, có bốn bọn họ ở bên muội ấy cực kì an toàn, phải ?

      “Đại thiếu gia yên tâm, tiểu thư cực kì an toàn, xin lỗi ngờ hôn lễ ngày hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.” Nững thứ nên tới tới rồi, phải ?

      sao, chuyện này các ngươi cũng thể dự đoán trước được. Thôi, Mộ Dương, nhanh xem xét chút trong phủ còn có người khác bị hại hay . Mặt khác phải hậu tang ba gia đình vừa rồi.” Tuy rằng còn thi thể nhưng tóm lại vẫn phải lá rụng về cội.

      “Được ca ca, ta làm ngay.” Nhạc Mộ Dương cau mày, kéo quản gia về phía tiền viện. Nhạc Mộ Thần quay người nhìn về phía Tử Luyến: “Mệt mỏi cả ngày rồi, nàng nghĩ ngơi trước , sau đó cùng mẫu than, còn lại giao cho chúng ta.”

      “Được, chàng phải cẩn thận chút.” Tử Luyến gật đầu, về phía nội viện.

      Nhạc Mộ Thần quay đầu nhìn về phía Cung Tuyết: “Có việc gì cần, cứ mở lời.”
      Last edited by a moderator: 27/2/15
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :