*Chương 096: Nam nhân lòng dạ hiểm độc
Thiên Duật Dạ mỉm cười, cung kính hữu lễ trả lời: “Vân viện trưởng khách khí, quầy rầy, xin hãy thông cảm!”
“Xú nha đầu, muội coi chúng ta là người chết sao?” Nhạc Mộ Dương nhìn thấy muội muội nhà mình bị tên nam nhân tuấn kia ôm vào lòng, nhất thời mất hứng quát lên.
Vũ Nhạc nghe đượcgiọng quen thuộc, mạnh mẽ vỗ gáy của mình: “Ca ca đừng nóng giận, sao các huynh lại đến đây?”
“ có thể tới, vì sao chúng ta thể?” Nhạc Mộ Thần cũng dễ chịu hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía Thiên Duật Dạ tràn ngập khiêu khích: “Người này là ai?”
“Đương nhiên là vị hôn phu của nàng, thế nào? Các ngươi có ý kiến gì sao?” Thiên Duật Dạ bá đạo ôm Vũ Nhạc vàotrong lòng, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ Nhạc gia lạnh lùng.
“Này này, làm gì vậy? Đó là ca ca của ta, thái độ của chàng tốt chút .” Vũ Nhạc khó chịu lôi kéo ống tay áo của Thiên Duật Dạ, cái người này, vênh váo cái gì chứ? thấy các ca ca rất thích sao? lấy lòng bọn họ thôi, cư nhiên còn dám khiêu khích? Coi chừng chút tiểu hài tử hừ!
“Cừ , muội muội, muội có phải là người hay ? Ngẩng đầu lên xem? Thực lực của muội, thực lực của muôi cư nhiên tới đỉnh kì Tử Đến, ôi, trời đất ơi!” Ngay tại lúc Vũ Nhạc trừng mắt chuẩn bị càu nhàu Thiên Duật Dạ giọng ầm ĩ của Nhạc Mộ Dương vang lên.
la lên như vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sáu người Vũ Nhạc, chỉ trong nháy mắt, quảng trường vang lên thanh hít khí lạnh hàng loạt…
“Này, có lầm hay ? Đỉnh kì Tử Đế? Đây phải là cảnh giới tối cao ở đại lục sao? Nàng mới mười sáu tuổi thôi mà, thời gian bốn năm có thành tựu đáng sợ như vậy, muốn cho chúng ta sống nữa sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, trách đượcnhóm các sư tỷ tiến vào trong luyện tháp đều thảm bại ra, vốn ta còn chưa tin, bây giờ chúng ta cũng thể tin. Buồn cười nhất là, lúc trước nàng bị coi là củi mục, đây là thực lực củi mục sao? Đây ràng là so với thiên tài còn thiên tài hơn!”
“Tuổi tác của các nàng ấy bất quá chỉ dưới mười sáu tuổi, lại có khả năng nghịch thiên, thể như vậy chứ?”
…
Nghe nhóm người đồng học nghị luận đáng sợ, Vũ Nhạc lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bất kì ai sinh ra cũng phải thiên tài, có nghị lực kiên cường ai cũng thể bước lên mây. Sau lưng thiên tài là mồ hôi nước mắt!”
“Vất vả rồi, nàng quả nhiên làm ta thất vọng.” Thiên Duật Dạ có chút đau lòng vuốt tóc Vũ Nhạc, vẻ tán thưởng phát ra từ nội tâm.
“Mẫu thân của ta, bà ấy…” Vũ Nhạc đột nhiên nhớ tới mẫu thân, có chút lo lắng nhìn về phía Thiên Duật Dạ, ngờ lạiđưa ngón trỏ áp lên môi nàng: “Việc này nàng cần quan tâm, bây giờ nghỉ ngơi vài này, sau mấy ngày nữa nàng muốn biết điều gì ta hết cho nàng nghe.”
“ ư?” Vũ Nhạc tỏ vẻ hoài nghi, người này kìm nén đến bây giờ mới , là nếm đủ mùi vị.
“Đương nhiên là , ngay cả nếu nàng muốn nghe sợ là cũng vẫn phải nghe.” Thiên Duật Dạ nhếch môi cười yếu ớt, miễn là nhìn thấy nàng những mệt mỏi mà phải chịu đều tan thành mây khói.
“ thôi, nên ở chỗ này lời ngon tiếng ngọt, hôm nay toàn bộ Thánh Đức tổ chức yến hội long trọng cho các ngươi, say về?” Vân Linh cười cười tiêu sái đến bên Vũ Nhạc, nhìn như trưngcầu ý kiến nhưng kì lại chứa hàm ý cưỡng chế trong đó. Dù sao ở đây có tới sáu vị thiên tài, đúng là làm cho nàng đắc ý, yến hội hôm nay tổ chức lớn.
Vũ Nhạc mỉm cười, trong đôi mắt to tròn lên vẻ bất đắc dĩ: “Lão sư, xin hỏi chúng ta có cơ hội cự tuyệt sao?”
Vân Linh tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Hình như là có.”
“Vậy…Còn chờ cái gì nữa?” Vũ Nhạc kéo tay Cung Tuyết và Mộc Ngư, nhấc chân tiến về phía kí túc xá, vừa vừa lớn: “ canh giờ nữa, chúng ta tới.”
Vân Linh vỗ tay, nhìn những khuônmặt đằng sau tươi cười : “Còn chờ cái gì? Các nàng sắp trở thành vương bài của Thánh Đức chúng ta, bây giờ ta cho các ngươi cơ hội tuyệt hảo đó!”
“ tốt quá, chúng ta khẩn trương chuẩn bị.” Nghe thấy thanh danh tiểu đội Túc, các nàng là học viên năm thứ nhất, từ khi các sư tỷ thắp ngọn đèn thứ nhất ở Luyện Ngục, những thiếu nữ này sôi trào nhiệt huyết, dốc lòng coi các nàng là thần tượng. Vì yến hội lần này, các nàng chuẩn bị rất lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội thể rồi.
Nhìn bóng lưng các nàng hưng phấn xa,Vân Linh mỉm cười nhìn Tử Luyến đứng bên cạnh: “Thế nào? thể tưởng tượng phải ? Bây giờ ngươi 20 tuổi rồi, nếu gả trở thành lỡ đó.”
Tử Luyến có chút buồn rầu nhíu mày: “Nhưng mà Lão sư, nàng ấy có thể đồng ý sao?”
“Vũ nhi đồng ý.” Giọng thanh nhã của Nhạc Mộ Thần vang lên đằng sau, Tử Luyến vừa nghe lại càng thêm sầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ngươi thử lần xem làm thế nào biết được chứ?” Đối với khẳng định của Nhạc Mộ Thần, Vân Linh cảm thấy vẫn nên thử lần hơn.
“ cần thử,sau này Vũ nhi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Vừa rồi vô ý nghe được đối thoại của Vũ Nhạc và Thiên Duật Dạ, cảm thấy người mà gọi là muội phu này phải người bình thường, vậy nên chuyện mà bọn họ đồng lòng lưu tâm đương nhiên cũng phải là chuyện bình thường.
“Nếu như thế, hai người các ngươi tự thương lượng với nhau .” Vân Linh bất đắc dĩ than , ý vị thâm trường liếc nhìn Tử Luyến cái, xoay người rời .
“Thần, sau khi chúng ta thành thân, ta còn tiếp tục ở lại Thánh Đức được ?” Nghĩ trước nghĩ sau, Tử Luyến phát có thể chấp nhận mình hoặc là còn trẻ tuổi, hoặc là công lực đủ, tất cả đều thích hợp, vì sao còn có thể tiếp tục làm Các chủ của các nàng được chứ?”
“Nha đầu ngốc, việc này có gì được? Còn tưởng rằng nàng bị mệt, nàng nỡ rời nơi này vậy cứ tiếp tục chờ đợi, ta nghĩ Vân Viện trưởng cũng rất vui vẻ." Nhạc Mộ Thần mỉm cười, ôm Tử Luyến vào trong lòng, năm năm, trọn vẹn năm năm, rốt cuộc muốn thành thân với nàng.
"Cám ơn chàng." Trong chốc lát Tử Luyến biết cái gì cho phải, nàng nằm trong lòng , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của , cảm thấy kiếp này tìm được phu quân như vậy đáng giá.
Sáu người Vũ Nhạc trở lại kí túc xá, chân chạm đất chạy vào phòng tắm rửa của mình tắm rửa. Thiên Duật Dạ đương nhiên theo Vũ Nhạc vào phòng của nàng, khi Vũ Nhạc ướt át bước ra khỏi phòng tắm liền bị mỹ nam giường làm hoảng sợ, "Làm sao chàng có thể vào đây?"
"Nàng bước chân trước, ta bước theo sau lưng là vào được mà?" Thiên Duật Dạ nhíu mày: "Mỹ nhân vừa tắm xong sao, Vũ nhi, nàng đẹp!"
Vũ Nhạc theo ánh mắt của nhìn qua, nhìn đến khăn tắm quấn quanh người mình, lập tức kinh hô: "Ngươi cái đồ thối tha biết xấu hổ, ánh mắt của ngươi nhìn vào đâu vậy hả? Mau nhắm lại cho lão nương!"
Đôi mắt Thiên Duật Dạ khẽ nheo lại, từ từ cong khóe môi, cười tiếng, thanh phát ra cũng mị hoặc lòng người: "Ngắm nhìn nương tử nhà mình mà, cần phải biết xấu hổ!"
"Chàng, chết tiệt, chàng còn có thể vô sỉ như vậy sao?" Vũ Nhạc nghẹn ứ, lên phía trước đạp về phía đùi của nam nhân, nhưng gót sen lại bị Thiên Duật Dạ giữ chặt, "Nương tử, chân của nàng đẹp!"
"Xinh đẹp? Xinh đẹp có thể ăn thay cơm sao?" Vũ Nhạc gắt gao lôi kéo khăn tắm, muốn kéo bàn chân ra nhưng thế nào cũng kéo ra được. Ngay lúc nàng gắng sức mặt trắng bệch ra, động tác kế tiếp của Thiên Duật Dạ lập tức khiến nàng cứng ngắc cả người, "Chàng...Chàng cư nhiên...?"
"Đẹp, đương nhiên có thể ăn thay cơm, nương tử, chân của nàng, thơm!" Dứt lời quên đá lông nheo với Vũ Nhạc. Vũ Nhạc lảo đảo cái muốn ngã xuống đất. Cánh tay dài của Thiên Duật Dạ dang ra, xoay người cái, kéo nàng lên giường: "Nương tử, nàng quá kích động rồi!"
"Chàng....Chàng, chàng đáng ghét!" Vũ Nhạc chỉ vào cánh mũi cảu Thiên Duật Dạ, trong phút chốc quên chính mình bị đè chặt dưới thân thể động đậy.
"Đáng ghét? Thế này sao chứ?" Lúc Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi mềm mại phủ lên môi đỏ mọng của nàng. Vũ Nhạc mở to hai mắt, nam nhân này làm cái gì? Nam nhân này, nam nhân này cư nhiên lại dám hôn chân mình chứ? Trời ơi, thiên lôi đâu mau tới đánh chết cái tên nghiệt này ! Ta muốn nhìn thấy nữa đâu.
Sau hồi triền miên hôn sâu, Vũ Nhạc cảm giác ở phía dưới bị vật cực nóng để giữa hai chân, nàng đương nhiên biết kia là cái gì ở nơi tư mật của mình, thoáng chốc gò má ửng hồng. Cơ hồ có suy nghĩ, nàng dùng lực đẩy nam nhân ra, thần tốc lui đến cạnh giường, chỉnh lại bờ vai lõa lồ cùng với rãnh sâu có thể thấy hơi mờ mờ, thẹn quá hóa giận liếc nhìn nam nhân nở nụ cười tao nhã: "Chàng...Chàng đừng có quá đáng!"
Thiên Duật Dạ sau khi chiếm hết được chỗ tốt, tâm tình vô cùng tốt tươi cười rạng rỡ: "Nương tử, thời gian còn sớm, nhanh thay y phục, đêm nay ta cùng nàng dự yến hội, thế nào?"
"Chàng...Chàng..." Trong lòng Vũ Nhạc muốn ói luôn, nam nhân này tuyệt đối là lập kế hoạch từ trước, trước đây tại sao nàng phát là cao thủ tán chứ?
"Nương tử đừng kích động, vi phu khó có được lần cần mẫn, chung quy cũng là cơ hội biểu chút phải sao?" Yến hội đêm nay chắc chắn có chuyện bất thường xảy ra, tuyệt đối thể đưa nữ nhân của mình vào nguy hiểm được, yến hội này mặc dù có chuyện vui nhưng cũng thể xảy ra sai lầm.
Vũ Nhạc chân giày, hung hăng lườm cái, lấy bộ y phục trong tủ ra, nhanh chóng tiền vào phòng tắm. Nam nhân này, nếu nàng còn ở lại giây nữa hận thể tặng cho phát tát.
Sau khi Vũ Nhạc chuẩn bị xong qua nửa canh giờ, khi nàng mặc bộ y phục lụa màu đỏ tím xuất trước mặt Thiên Duật Dạ, trong mắt rốt cuộc chứa nổi thứ khác, giống như giữa trời đất này chỉ có và nàng, càng xinh đẹp rạng ngời trong sáng, câu dẫn linh hồn của .
Nhìn nhu tình trần trụi trong mắt , Vũ Nhạc nhịn được ho tiếng: "Có, có vấn đề gì sao?"
"Có, có vấn đề, nương tử, nàng có thể làm cho mình xấu chút được ? Như thế này ra ngoài, chẳng phải sắc lang nín nhịn được sao?" Thiên Duật Dạ bất ngờ tức giận, nha đầu kia, từ lúc nào lại biết tự trang điểm rồi chứ?
Nghe xong lời , Vũ Nhạc im lặng hồi lâu phản ứng kịp, sau đó nàng hiểu được ý tứ chân chính, lập tức nhấc váy dài của mình lên, cũng thèm quay đầu nhìn lại bước , nếu còn ở lại cùng nam nhân lòng dạ hiểm độc này, nàng chắc chắn thổ huyết...
Last edited by a moderator: 3/2/15