1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 095.2:
      nữ nhân, nữ nhân vô cùng ôn nhu mỹ miều đứng trước mặt nàng, giơ hay tay về phía nàng: “Vũ nhi, bốn năm rồi, cuối cùng cũng đợi được con.”

      “Mẫu thân? Sao lại thế, sao lại là người?” Vũ Nhạc nhìn nữ nhân mỹ lệ có chín phần giống mình ở trước mặt, hiểu nổi kinh hô.

      “Bé ngoan, làm sao lại thể là ta? Mệt mỏi rồi phải , nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi, nghỉ ngơi.” Tay ngọc giơ lên, trước mặt xuất chiếc bàn ngọc, nàng tao nhã về phía trước, tự mình pha trà cho các nàng, nhìn thấy bộ dáng Mộc Ngư ngây ngốc, dung nhan tinh xảo của mỹ nhân lên ý cười: “Tiểu Ngư nhi, hồi hồn lại , các ngươi dễ dàng đến nơi này, nếu lại bị dọa thành ngốc nghếch ta trở thành tội nhân mất.”

      “Phu nhân, phu nhân, phải người …?” Mộc Ngư lắp bắp nhìn nữ nhân luôn mang theo ý cười dịu dàng trong trí nhớ, chấn kinh tột đỉnh.

      “Đó là giả, nếu phải như vậy làm sao Vũ nhi có cơ hội trưởng thành hơn chứ?” Nữ nhân mỉm cười, đưa cho các nàng mỗi người ly trà, sau đó dịu dàng , “Đứa ngoan, có từng oán hận mẫu thân ?”

      Vũ Nhạc chút do dự lắc đầu: “Làm sao có thể chứ? Kỳ ta vẫn tin rằng người hề rời .”

      “Hả? ư?” Nữ nhân hơi giật mình nhìn Vũ Nhạc, sau lúc lâu mới có chút do dự nhìn Vũ Nhạc: “Làm sao con có ý nghĩ này chứ? Chẳng lẽ do hành động của ta chu toàn sao?”

      “Phụt…” Qủa Nhiễm uống trà nghe thấy câu đó, giữ hình tượng phun thẳng ra. Ánh mắt mọi người đều tập trung người nàng: “Ngươi hề có tố chất phải ?”

      Nghe thấy Bối Khả thể nhịn được ra, Qủa Nhiễm đuối lý ngượng ngùng cười: “ xin lỗi, bá mẫu, người, người biết đùa, khả năng nín cười của con quá thấp, người đừng để bụng nhé.”

      Nữ nhân mỹ lệ che miệng cười: “Nhiễm nhi cần khách khí như vậy, nếu có thể các ngươi hãy gọi ta là Phương ! Tên của mẫu thân là Liễu Phương, cái này con cũng biết sao?”

      Vũ Nhạc thẹn thùng gật đầu: “Đúng, ở dưới vách núi đó con mất trí nhớ, trước đây có trở lại Cung cũng thể tìm thấy bức họa của người, hoặc thứ gì có giá trị.”

      “Đó là đương nhiên, ta có để lại làm sao con có thể tìm thấy chứ? Được rồi, tất cả cũng qua, về chuyện của ta sau ngày có cơ hội cùng các ngươi lần. Có điều tại ta có thứ này muốn cho con xem.” Dứt lời, nàng vung tay lên, chiếc gương rất cao xuất trước bàn, Vũ Nhạc khó hiểu quan sát dưới lần, vẫn thể phát ra điều gì: “Mẫu thân? Đây là cái gì?”

      “Kính Phù Sinh, gương có thể cho con xem kiếp trước của mình.”Liễu Phong tao nhã vung tay lên, trong gương trực tiếp xuất cảnh Vũ Nhạc bị nổ tung chuyển thế đầu thai…

      tháng sau, hình ảnh trong kính Phù Sinh từ từ biến mất, Vũ Nhạc từ từ giãn lông mày ra, Liễu Phong nhìn Vũ Nhạc, thành khẩn : “Sở dĩ cho con biết toàn bộ chuyện xảy ra ngàn năm trước cũng như trong ngàn năm luân hồi, là muốn con chuẩn bị tốt. tại ở bên ngoài trở nên rối ren, Thần Vương và Qủy Vương lúc nào cũng có khả năng xâm chiếm đại lục này.Phu quân của con chuẩn bị nghênh đón tất cả, mà con lại là nhân vật tranh giành trọng yếu của trận đánh này. Vũ nhi, con có biết kế tiếp con gặp phải chuyện gì ?”

      Vũ Nhạc lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía trước: “Trước kia có lẽ biết, nhưng tại minh bạch toàn bộ.”

      “Con biết thế tốt. Tuy rằng nay con vào đỉnh phong Tử Đế nhưng phong ấn trí nhớ vẫn chưa cởi bỏ, đời này con nhất định dây dưa cùng bọn họ tới cùng. giải quyết , chờ con tháo gỡ ràng nút thắt của ngàn năm nay tất cả mọi thứ hoàn toàn sáng .”

      “Nương, phu quân của ta phải là Thiên Duật Dạ sao?” Sau khi Vũ Nhạc nghe xong lời Liễu Phong, tựa hồ phát mình vẫn mơ hồ về loại tình cảm này.

      theo chính trái tim của mình thôi. Ngàn năm trước phu quân của con đích thị là , nhưng mà ngàn năm sau tất cả đều bắt đầu từ con số . Hãy dùng trái tim của con để cảm nhận, hay , tất cả đều phụ thuộc vào nơi này.” Chỉ vào lồng ngực Vũ Nhạc, Liễu Phong lộ ra ý tứ ràng, từ từ biến mất trước mặt các nàng. Vũ Nhạc muốn đuổi theo, lại nghe thấy giọng thanh nhã của Liễu Phong truyền tới: ‘Hài tử, giải quyết tốt chung thân đại của chính mình , mẫu thân nơi khác chờ các ngươi.”

      Vũ Nhạc giơ tay dừng lại giữa trung, lâu sau mới buông xuống, lộ ra nụ cười chua xót: “Vì sao lại trêu chọc nhiều nam nhân như vậy chứ? Từng người đều ưu tú như vậy, muốn lão nương chọn lựa như thế nào đây?”

      Cung Tuyết vừa nghe nàng , che miệng cười : “Chủ nhân, hà tất phải lo lắng như vậy? Chỉ cần người nhìn thấy bọn họ biết ngay trái tim mình thuộc về ai. Bọn họ cực kì ưu tú sai, nhưng ưu tú thực chỉ có người trong lòng của người thôi!”

      Vũ Nhạc ngửa mặt lên trời thở dài: “Hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết! chữ tình lại khiến ta luân hồi mười kiếp, cư nhiên lại làm quả phụ mười kiếp, nương ơi, cái tên Thiên Duật Dạ này quả nhiên thể trêu chọc được. , ra xem, ta ngược lại muốn nhìn xem có tiết mục đặc sắc gì chờ ta!”

      Khi cửa lớn cửa tầng thứ mười từ từ mở ra, ngọn đèn ở tầng thứ mười cuối cùng cũng thắp sáng. Mọi người trong học viện Thánh Đức vẫn ở ngoài cửa cuối cùng thở phào nhõm. Sáu người Vũ Nhạc thoái mái bước ra ngoài, qua tháp Luyện ngục này bốn năm, cuối cùng phụ mong đợi của mọi người, tấn thăng thực lực đến đỉnh kì Tử Đế; năm người còn lại cũng đạt tới sơ kì Tử Đế. Sáu người đồng thời vào cảnh giới Tử Đế, biết nếu cứ lấy phong thái này ra ngoài hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đây?

      Khi cửa lớn của luyện tháp địa ngục chính thức mở ra, ngoại trừ các sư phụ Thánh Đức nghênh đón, Vũ Nhạc còn thấy gương mặt quen thuộc. Thời gian bốn năm khiến Vũ Nhạc từ lột xác thành thiếu nữ hào quang chói mắt, cũng khiến cho vị thiếu niên tuấn dật bất phàm trưởng thành nam nhân khí phách, chín chắn. Hai người ôm nhau hồi, nàng với : “Chàng gặp báo ứng!” Vậy mà lại với nàng: “Ta cởi đồ chờ nàng đến trả thù.”

      Vũ Nhạc đấm vào ngực : “Thối tha biết xấu hổ, giữ lại sổ ghi nợ giữa chúng ta, từ từ tính sổ với chàng.” Hai người thân mật nháy mắt trở thành tiêu điểm chú ý của toàn bộ học viện Thánh Đức, ngay cả đám người Tử Luyến cũng che dấu ánh mắt ngỡ ngàng, nam nhân tuấn mỹ bỗng dưng xuất này là ai?

      Mãi đến khi Vân Linh viện trưởng đến bên cạnh hai người, dùng vẻ trêu chọc cười cười : “ ngờ Cung chủ Tử Minh Cung lại quá bộ đến học viện Thánh Đức của ta, đúng là khách quý!”

      Trời ơi, cư nhiên là Cung chủ Tử Minh Cung? Chính là vị Cung chủ Tử Minh Cung trong truyền thuyết là thần long thấy đầu thấy đuôi đó sao? trẻ tuổi, tuấn, chẳng lẽ là tình nhân của Vũ Nhạc? Trách được, trách được thiếu nữ này từ lúc nhập học phát ra ánh sáng rực rỡ chói mắt, có phu quân như vậy nàng có thể khác sao?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 096: Nam nhân lòng dạ hiểm độc

      Thiên Duật Dạ mỉm cười, cung kính hữu lễ trả lời: “Vân viện trưởng khách khí, quầy rầy, xin hãy thông cảm!”

      “Xú nha đầu, muội coi chúng ta là người chết sao?” Nhạc Mộ Dương nhìn thấy muội muội nhà mình bị tên nam nhân tuấn kia ôm vào lòng, nhất thời mất hứng quát lên.

      Vũ Nhạc nghe đượcgiọng quen thuộc, mạnh mẽ vỗ gáy của mình: “Ca ca đừng nóng giận, sao các huynh lại đến đây?”

      có thể tới, vì sao chúng ta thể?” Nhạc Mộ Thần cũng dễ chịu hai tay ôm ngực, ánh mắt nhìn về phía Thiên Duật Dạ tràn ngập khiêu khích: “Người này là ai?”

      “Đương nhiên là vị hôn phu của nàng, thế nào? Các ngươi có ý kiến gì sao?” Thiên Duật Dạ bá đạo ôm Vũ Nhạc vàotrong lòng, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ Nhạc gia lạnh lùng.

      “Này này, làm gì vậy? Đó là ca ca của ta, thái độ của chàng tốt chút .” Vũ Nhạc khó chịu lôi kéo ống tay áo của Thiên Duật Dạ, cái người này, vênh váo cái gì chứ? thấy các ca ca rất thích sao? lấy lòng bọn họ thôi, cư nhiên còn dám khiêu khích? Coi chừng chút tiểu hài tử hừ!

      “Cừ , muội muội, muội có phải là người hay ? Ngẩng đầu lên xem? Thực lực của muội, thực lực của muôi cư nhiên tới đỉnh kì Tử Đến, ôi, trời đất ơi!” Ngay tại lúc Vũ Nhạc trừng mắt chuẩn bị càu nhàu Thiên Duật Dạ giọng ầm ĩ của Nhạc Mộ Dương vang lên.

      la lên như vậy, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía sáu người Vũ Nhạc, chỉ trong nháy mắt, quảng trường vang lên thanh hít khí lạnh hàng loạt…

      “Này, có lầm hay ? Đỉnh kì Tử Đế? Đây phải là cảnh giới tối cao ở đại lục sao? Nàng mới mười sáu tuổi thôi mà, thời gian bốn năm có thành tựu đáng sợ như vậy, muốn cho chúng ta sống nữa sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, trách đượcnhóm các sư tỷ tiến vào trong luyện tháp đều thảm bại ra, vốn ta còn chưa tin, bây giờ chúng ta cũng thể tin. Buồn cười nhất là, lúc trước nàng bị coi là củi mục, đây là thực lực củi mục sao? Đây ràng là so với thiên tài còn thiên tài hơn!”

      “Tuổi tác của các nàng ấy bất quá chỉ dưới mười sáu tuổi, lại có khả năng nghịch thiên, thể như vậy chứ?”

      Nghe nhóm người đồng học nghị luận đáng sợ, Vũ Nhạc lộ ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Bất kì ai sinh ra cũng phải thiên tài, có nghị lực kiên cường ai cũng thể bước lên mây. Sau lưng thiên tài là mồ hôi nước mắt!”

      “Vất vả rồi, nàng quả nhiên làm ta thất vọng.” Thiên Duật Dạ có chút đau lòng vuốt tóc Vũ Nhạc, vẻ tán thưởng phát ra từ nội tâm.

      “Mẫu thân của ta, bà ấy…” Vũ Nhạc đột nhiên nhớ tới mẫu thân, có chút lo lắng nhìn về phía Thiên Duật Dạ, ngờ lạiđưa ngón trỏ áp lên môi nàng: “Việc này nàng cần quan tâm, bây giờ nghỉ ngơi vài này, sau mấy ngày nữa nàng muốn biết điều gì ta hết cho nàng nghe.”

      ư?” Vũ Nhạc tỏ vẻ hoài nghi, người này kìm nén đến bây giờ mới , là nếm đủ mùi vị.

      “Đương nhiên là , ngay cả nếu nàng muốn nghe sợ là cũng vẫn phải nghe.” Thiên Duật Dạ nhếch môi cười yếu ớt, miễn là nhìn thấy nàng những mệt mỏi mà phải chịu đều tan thành mây khói.

      thôi, nên ở chỗ này lời ngon tiếng ngọt, hôm nay toàn bộ Thánh Đức tổ chức yến hội long trọng cho các ngươi, say về?” Vân Linh cười cười tiêu sái đến bên Vũ Nhạc, nhìn như trưngcầu ý kiến nhưng kì lại chứa hàm ý cưỡng chế trong đó. Dù sao ở đây có tới sáu vị thiên tài, đúng là làm cho nàng đắc ý, yến hội hôm nay tổ chức lớn.

      Vũ Nhạc mỉm cười, trong đôi mắt to tròn lên vẻ bất đắc dĩ: “Lão sư, xin hỏi chúng ta có cơ hội cự tuyệt sao?”

      Vân Linh tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Hình như là có.”

      “Vậy…Còn chờ cái gì nữa?” Vũ Nhạc kéo tay Cung Tuyết và Mộc Ngư, nhấc chân tiến về phía kí túc xá, vừa vừa lớn: “ canh giờ nữa, chúng ta tới.”

      Vân Linh vỗ tay, nhìn những khuônmặt đằng sau tươi cười : “Còn chờ cái gì? Các nàng sắp trở thành vương bài của Thánh Đức chúng ta, bây giờ ta cho các ngươi cơ hội tuyệt hảo đó!”

      tốt quá, chúng ta khẩn trương chuẩn bị.” Nghe thấy thanh danh tiểu đội Túc, các nàng là học viên năm thứ nhất, từ khi các sư tỷ thắp ngọn đèn thứ nhất ở Luyện Ngục, những thiếu nữ này sôi trào nhiệt huyết, dốc lòng coi các nàng là thần tượng. Vì yến hội lần này, các nàng chuẩn bị rất lâu, rốt cuộc cũng có cơ hội thể rồi.

      Nhìn bóng lưng các nàng hưng phấn xa,Vân Linh mỉm cười nhìn Tử Luyến đứng bên cạnh: “Thế nào? thể tưởng tượng phải ? Bây giờ ngươi 20 tuổi rồi, nếu gả trở thành lỡ đó.”

      Tử Luyến có chút buồn rầu nhíu mày: “Nhưng mà Lão sư, nàng ấy có thể đồng ý sao?”

      “Vũ nhi đồng ý.” Giọng thanh nhã của Nhạc Mộ Thần vang lên đằng sau, Tử Luyến vừa nghe lại càng thêm sầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Ngươi thử lần xem làm thế nào biết được chứ?” Đối với khẳng định của Nhạc Mộ Thần, Vân Linh cảm thấy vẫn nên thử lần hơn.

      cần thử,sau này Vũ nhi còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Vừa rồi vô ý nghe được đối thoại của Vũ Nhạc và Thiên Duật Dạ, cảm thấy người mà gọi là muội phu này phải người bình thường, vậy nên chuyện mà bọn họ đồng lòng lưu tâm đương nhiên cũng phải là chuyện bình thường.

      “Nếu như thế, hai người các ngươi tự thương lượng với nhau .” Vân Linh bất đắc dĩ than , ý vị thâm trường liếc nhìn Tử Luyến cái, xoay người rời .

      “Thần, sau khi chúng ta thành thân, ta còn tiếp tục ở lại Thánh Đức được ?” Nghĩ trước nghĩ sau, Tử Luyến phát có thể chấp nhận mình hoặc là còn trẻ tuổi, hoặc là công lực đủ, tất cả đều thích hợp, vì sao còn có thể tiếp tục làm Các chủ của các nàng được chứ?”

      “Nha đầu ngốc, việc này có gì được? Còn tưởng rằng nàng bị mệt, nàng nỡ rời nơi này vậy cứ tiếp tục chờ đợi, ta nghĩ Vân Viện trưởng cũng rất vui vẻ." Nhạc Mộ Thần mỉm cười, ôm Tử Luyến vào trong lòng, năm năm, trọn vẹn năm năm, rốt cuộc muốn thành thân với nàng.

      "Cám ơn chàng." Trong chốc lát Tử Luyến biết cái gì cho phải, nàng nằm trong lòng , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của , cảm thấy kiếp này tìm được phu quân như vậy đáng giá.

      Sáu người Vũ Nhạc trở lại kí túc xá, chân chạm đất chạy vào phòng tắm rửa của mình tắm rửa. Thiên Duật Dạ đương nhiên theo Vũ Nhạc vào phòng của nàng, khi Vũ Nhạc ướt át bước ra khỏi phòng tắm liền bị mỹ nam giường làm hoảng sợ, "Làm sao chàng có thể vào đây?"

      "Nàng bước chân trước, ta bước theo sau lưng là vào được mà?" Thiên Duật Dạ nhíu mày: "Mỹ nhân vừa tắm xong sao, Vũ nhi, nàng đẹp!"

      Vũ Nhạc theo ánh mắt của nhìn qua, nhìn đến khăn tắm quấn quanh người mình, lập tức kinh hô: "Ngươi cái đồ thối tha biết xấu hổ, ánh mắt của ngươi nhìn vào đâu vậy hả? Mau nhắm lại cho lão nương!"

      Đôi mắt Thiên Duật Dạ khẽ nheo lại, từ từ cong khóe môi, cười tiếng, thanh phát ra cũng mị hoặc lòng người: "Ngắm nhìn nương tử nhà mình mà, cần phải biết xấu hổ!"

      "Chàng, chết tiệt, chàng còn có thể vô sỉ như vậy sao?" Vũ Nhạc nghẹn ứ, lên phía trước đạp về phía đùi của nam nhân, nhưng gót sen lại bị Thiên Duật Dạ giữ chặt, "Nương tử, chân của nàng đẹp!"

      "Xinh đẹp? Xinh đẹp có thể ăn thay cơm sao?" Vũ Nhạc gắt gao lôi kéo khăn tắm, muốn kéo bàn chân ra nhưng thế nào cũng kéo ra được. Ngay lúc nàng gắng sức mặt trắng bệch ra, động tác kế tiếp của Thiên Duật Dạ lập tức khiến nàng cứng ngắc cả người, "Chàng...Chàng cư nhiên...?"

      "Đẹp, đương nhiên có thể ăn thay cơm, nương tử, chân của nàng, thơm!" Dứt lời quên đá lông nheo với Vũ Nhạc. Vũ Nhạc lảo đảo cái muốn ngã xuống đất. Cánh tay dài của Thiên Duật Dạ dang ra, xoay người cái, kéo nàng lên giường: "Nương tử, nàng quá kích động rồi!"

      "Chàng....Chàng, chàng đáng ghét!" Vũ Nhạc chỉ vào cánh mũi cảu Thiên Duật Dạ, trong phút chốc quên chính mình bị đè chặt dưới thân thể động đậy.

      "Đáng ghét? Thế này sao chứ?" Lúc Vũ Nhạc còn chưa kịp phản ứng lại, đôi môi mềm mại phủ lên môi đỏ mọng của nàng. Vũ Nhạc mở to hai mắt, nam nhân này làm cái gì? Nam nhân này, nam nhân này cư nhiên lại dám hôn chân mình chứ? Trời ơi, thiên lôi đâu mau tới đánh chết cái tên nghiệt này ! Ta muốn nhìn thấy nữa đâu.

      Sau hồi triền miên hôn sâu, Vũ Nhạc cảm giác ở phía dưới bị vật cực nóng để giữa hai chân, nàng đương nhiên biết kia là cái gì ở nơi tư mật của mình, thoáng chốc gò má ửng hồng. Cơ hồ có suy nghĩ, nàng dùng lực đẩy nam nhân ra, thần tốc lui đến cạnh giường, chỉnh lại bờ vai lõa lồ cùng với rãnh sâu có thể thấy hơi mờ mờ, thẹn quá hóa giận liếc nhìn nam nhân nở nụ cười tao nhã: "Chàng...Chàng đừng có quá đáng!"

      Thiên Duật Dạ sau khi chiếm hết được chỗ tốt, tâm tình vô cùng tốt tươi cười rạng rỡ: "Nương tử, thời gian còn sớm, nhanh thay y phục, đêm nay ta cùng nàng dự yến hội, thế nào?"

      "Chàng...Chàng..." Trong lòng Vũ Nhạc muốn ói luôn, nam nhân này tuyệt đối là lập kế hoạch từ trước, trước đây tại sao nàng phát là cao thủ tán chứ?

      "Nương tử đừng kích động, vi phu khó có được lần cần mẫn, chung quy cũng là cơ hội biểu chút phải sao?" Yến hội đêm nay chắc chắn có chuyện bất thường xảy ra, tuyệt đối thể đưa nữ nhân của mình vào nguy hiểm được, yến hội này mặc dù có chuyện vui nhưng cũng thể xảy ra sai lầm.

      Vũ Nhạc chân giày, hung hăng lườm cái, lấy bộ y phục trong tủ ra, nhanh chóng tiền vào phòng tắm. Nam nhân này, nếu nàng còn ở lại giây nữa hận thể tặng cho phát tát.

      Sau khi Vũ Nhạc chuẩn bị xong qua nửa canh giờ, khi nàng mặc bộ y phục lụa màu đỏ tím xuất trước mặt Thiên Duật Dạ, trong mắt rốt cuộc chứa nổi thứ khác, giống như giữa trời đất này chỉ có và nàng, càng xinh đẹp rạng ngời trong sáng, câu dẫn linh hồn của .

      Nhìn nhu tình trần trụi trong mắt , Vũ Nhạc nhịn được ho tiếng: "Có, có vấn đề gì sao?"

      "Có, có vấn đề, nương tử, nàng có thể làm cho mình xấu chút được ? Như thế này ra ngoài, chẳng phải sắc lang nín nhịn được sao?" Thiên Duật Dạ bất ngờ tức giận, nha đầu kia, từ lúc nào lại biết tự trang điểm rồi chứ?

      Nghe xong lời , Vũ Nhạc im lặng hồi lâu phản ứng kịp, sau đó nàng hiểu được ý tứ chân chính, lập tức nhấc váy dài của mình lên, cũng thèm quay đầu nhìn lại bước , nếu còn ở lại cùng nam nhân lòng dạ hiểm độc này, nàng chắc chắn thổ huyết...
      Last edited by a moderator: 3/2/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 096.2:

      Thiên Duật Dạ nhìn thấy ai người bên cạnh rời , lúc này mới thản nhiên nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Nhạc phụ đại nhân mời bên này, sau khi yến hội kết thúc, tiểu chất chắc chắn ngôn vô bất tẫn (có gì hết).”

      Nhạc Thanh Sơn hừ lạnh: “Bây giờ gọi nhạc phụ? phải quá sớm rồi sao?” Dứt lời, ông kéo Vũ Nhạc về phía vị trí bọn họ vừa qua. Mắt thấy Nhạc Thanh Sơn để ý tới , Thiên Duật Dạ cũng để bụng nhún vai, tự mình ngồi xuống, vừa mới chuẩn bị nâng chén kính rượu lại nhìn thấy Vũ Nhạc hết nhìn đông nhìn tây, kì quái hỏi: “Ca ca đâu? Mấy canh giờ trước ta còn nhìn thấy mà? Sao nháy mắt thấy tăm hơi vậy?”

      Nhạc Thanh Sơn nhấp ngụm trà, mỉm cười: “Nha đầu ngốc, sợ là con còn chưa biết hả? Ca ca con chút nữa tới, lúc này tám phần ở chỗ của nha đầu Tử Luyến.”

      “Tử Luyến?” Đầu óc Vũ Nhạc hơi bị kẹt, ngơ ngác nhìn phụ thân của mình, ca ca tới chỗ của Tử Luyến sao? Có ý gì? Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của nàng, Nhạc Thanh Sơn mỉm cười: “Đó là tẩu tử tương lai của con đó!”

      “Cái gì? Tẩu tử? Trời ơi, sao con hề biết vậy? Từ lúc nào ca ca và nàng ấy quen nhau?” Vũ Nhạc bỗng nhiên bừng tỉnh, ra Tử Luyến thanh nhã kia là tẩu tử tương lai của mình sao? Tin tức này phải quá kinh ngạc sao?

      “Khụ khụ…Khụ khụ khụ khụ..” Nhìn nữ nhân của mình cùng với phụ thân chuyện khí thế ngất trời, hoàn toàn bỏ qua mình, mỗ nam khó chịu ho , cuối cùng cũng thu hút được chú ý của Vũ Nhạc: “Chàng làm sao vậy? Cổ họng thoải mái sao?”

      Thiên Duật Dạ vừa mới định mở miệng từ ngoài cửa truyền đến giọng nữ nhân cung kính nghiêm trang: “Vân Linh viện trưởng tới, Thất Thải Các chủ đến, Đại thiếu gia Nhạc gia, nhị thiếu gia Nhạc gia đến!”

      Vừa nghe đến đây, Vũ Nhạc đứng vọt lên vẫy vẫy tay với Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương vừa mới bước vào cửa: “Ca ca, ca ca, tới nhanh, ngồi ở đây.” Huynh đệ Nhạc Mộ Dương vừa nhìn thấy Nhạc Thanh Sơn ràng vô cùng kinh ngạc, sau đó gì đó với Vân viện trưởng, Vân viện trưởng theo ánh mắt nhìn thấy Nhạc Thanh Sơn, hai người mỉm cười gật gật đầu. Hai huynh đệ chạy về phía bên này, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân? Sao người lại đến đây?”

      Nhạc Thanh Sơn thản nhiên liếc hai người cái, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi !” Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương nghe , biết lần này phụ thân muốn xử lý công việc, cũng tiện nhiều, nghe lời ngồi xuống.

      Nhìn nhà đoàn viên mà mỗ nam nào đó hoa hoa lệ lệ bị vất qua bên, có chút khó chịu đá đá cẳng chân mỗ nữ. Vũ Nhạc nghiêng đầu sang, kiên nhẫn trợn mắt nhìn : “Làm sao?”

      Thiên Duật Dạ tỏ vẻ ai oán nhìn nàng lời nào, Vũ Nhạc nghiêm túc lạnh lùng trừng , sau lúc lâu thầm mắng tiếng: “ nghiệt chết tiệt, dùng ánh mắt tội nghiệp như vậy nhìn lão nương là sao? Chờ ta sủng hạnh sao? Như thế nào có sét đánh chết chàng vậy?” Bất qua chỉ là tưởng tượng, vẫn dám ra miệng, nàng hít hơi sâu, rót ly rượu cho : “Đó là phụ thân và ca ca của ta, ta ôn chuyện chút, chàng có nhất thiết phải vậy ?”

      “Nàng để ý tới ta…” Mỗ nam chớp chớp mi, nữa, nâng ly rượu Vũ Nhạc vừa đưa từ từ uống vào.

      Vũ Nhạc nghẹn lời, vừa định mở miệng lại bị Vân Linh ngồi ở ghế chủ tọa ngắt lời: “Hôm nay vô cùng cảm tạ mọi người tới tham gia yến hội vinh danh tiểu đội Túc thiên tài của học viện Thánh Đức ta, lúc này ta xin kính các vị ly, cảm tạ những vị khách quý vượt đường xa mà tới để cho chúng ta có thể cùng nâng chén. Vì Thánh Đức nâng chén!”

      Sau nghi thức kính rượu náo nhiệt là tiết mục ca múa được chuẩn bị tỉ mỉ. Vân Linh xuống đài, tới kính rượu Nhạc Thanh Sơn chén, sau đó quay sang nhìn vẻ mặt lười biếng của Thiên Duật Dạ : “Thiên Cung chủ? Nếu ghét bỏ chúng ta cụng chén nhé? Ngài đúng là vị khách quý khó có được của Thánh Đức, mọi người đối với tồn tại của Tử Minh Cung chủ rất chờ mong và mơ tưởng, nhưng như thế nào cũng nghĩ tới ngài lại trẻ tuổi như vậy, quả nhiên là lão phụ được mở rộng tầm mắt rồi!”

      Thiên Duật Dạ nghe nàng vậy, tao nhã đứng lên, cụng chén với Vân Linh, giọng thanh nhã trầm thấp vang lên: “Vân viện trưởng khách khí rồi, người là thầy của Vũ nhi, đương nhiên cũng là thầy của vãn bối, về sau có chuyện gì cứ việc phân phó, cần khách khí.”

      ư? Lời này là sao?” Ánh mắt của Vân Linh bỗng chốc sáng lên, nhìn về phía Thiên Duật Dạ càng trở nên hưng phấn, Thiên Duật Dạ hơi sững sờ sau đó gật đầu. Vân Linh cười vang lên, vỗ vỗ bả vai của , hào sảng : “Tốt, quả nhiên hổ là người mà Vũ nhi coi trọng, ngươi yên tâm, ta làm cho ngươi khó xử, nếu cần để ngươi hỗ trợ!” Thiên Duật Dạ cúi đầu: “Vãn bối vô cùng vui mừng.” Vân Linh thỏa mãn gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn tràn ngập thích và ngưỡng mộ: “Nhạc gia chủ có được con rể như vậy may mắn, chúc mừng chúc mừng!” Vân Linh tiếp tục sang các bàn khác. Lúc này Nhạc Thanh Sơn mới chăm chú nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Ngươi… là Cung chủ Tử Minh Cung?”

      Thiên Duật Dạ đứng lên, khóe môi cong lên, cung kính cúi đầu: “Đúng thế thưa nhạc phụ đại nhân, lần đầu gặp mặt chưa thân phận, mong người thông cảm cho!”

      Trong mắt Nhạc Thanh Sơn thoáng chút kinh ngạc, chăm chú nhìn Thiên Duật Dạ tuấn lịch trước mặt, vuốt cằm, giọng điệu hơi chút nghi ngờ: “Nếu là thiên hạ đệ nhất Cung chủ, tại sao lại nhìn trúng tiểu nữ? Ngươi… chắc chắn sao?”

      Vũ Nhạc vừa nghe những lời này, gò má thoáng chốc ửng hồng, xấu hổ kéo kéo ống tay áo Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân, con phải tiểu hài tử, người, người, đây là người nghi ngờ ánh mắt của nữ nhi sao? Con là ai chứ? Con là nữ nhi của người Vũ Nhạc đó, có khả năng bị người khác đùa giỡn đâu?”

      Nhạc Mộ Thần và Nhạc Mộ Dương từ lúc Vũ Nhạc ra khỏi tháp Luyện Ngục cảm thấy nam nhân này khó lường, lại nghĩ rằng có thân phận hiển hách như vậy, nhưng nam nhân như vậy liệu tiểu Vũ có thể khống chế được sao?

      Với ánh mắt nghi ngờ của ba nam nhân Nhạc gia, Thiên Duật Dạ thâm tình nhìn Vũ Nhạc, khuôn mặt gợi lên ý cười yếu ớt: “Xin nhạc phụ đại nhân yên tâm, cái khác con rể dám cam đoan, nhưng chỉ riêng tấm lòng với nàng vạn năm như , phải vì thân phận của nàng, tướng mạo của nàng mà thay đổi, nàng luôn là nàng, là thê tử duy nhất của ta.”

      Nhạc Thanh Sơn, Nhạc Mộ Thần, Nhạc Mộ Dương nghe xong lời , sắc mặt từ từ dịu lại, nhất là Nhạc Thanh Sơn sau lúc lâu, mãn nguyện vỗ vỗ vai : “Tốt tốt, ta tin tưởng mắt nhìn của nữ nhi, các ngươi nhìn thuận mắt nhau bằng cùng hai phu thê Mộ Thần mau chóng thành hôn, thế nào?”

      Thành hôn? Vũ Nhạc chớp chớp mắt, ngây ngẩn cả người, mà Thiên Duật Dạ nghĩ đến rất nhiều vấn đề còn phải đối mặt phía trước, cũng hơi do dự, bọn họ cùng do dự như vậy lại khiến Nhạc Thanh Sơn nóng nảy: “Sao thế? Các ngươi muốn? Vũ nhi năm nay mười sáu tuổi, nếu có thể tổ chức hôn nhanh chút cũng thỏa lòng mong ngóng của chúng ta.”

      Vũ Nhạc nhìn khuôn mặt khẽ động của Thiên Duật Dạ, đột nhiên ý thức được chính mình phải lập gia đình, nàng do dự chút, quyết đoán cự tuyệt: “Phụ thân, nữ nhi còn chưa chuẩn bị tốt, tuy con mười sáu tuổi nhưng đối với người vừa ra khỏi luyện tháp vẫn còn rất nhiều chuyện chưa thể hiểu hết. Người để cho con chơi đùa hai năm nữa, được ?”

      Nhạc Thanh Sơn vừa nghe lời này, nhịn được nhíu mày: “Chơi đùa hai năm nữa? Vậy sao có thể được?”

      “Có cái gì mà thể chứ?” Nghĩ đến những lời mẫu thân trong Luyện ngục, trong lòng Vũ Nhạc vô cùng khó xử. Mặc dụ bọn họ đều xác định Thiên Duật Dạ chính là tướng công ngàn năm trước của mình, mà nàng cũng nhìn thấy bảo hộ nàng thế nào, thế nhưng loại tình cảm mạnh mẽ áp đặt như vậy có thể chống lại được khảo nghiệm thời gian sao? , nàng muốn dùng chính trái tim mình cảm thụ tấm lòng của người kia, khi nào còn chưa xác định được tình cảm của chính mình, nàng nhất định chưa thành thân.

      “Vũ nhi, nàng muốn sao? Lúc trước chúng ta đúng là dám, chờ nàng ra khỏi luyện ngục lập thức thành thân mà.” Thiên Duật Dạ đột nhiên nghĩ thông suốt việc, những chuyện lớn mật hơn cũng phải chưa từng làm, cũng hề kém việc này chút nào. Cho dù có thể dự đoán việc bọn họ thành thân có thể tạo nên cục diện chấn động thế nào, nhưng chờ đợi cả ngàn năm làm cho mất tính nhẫn nại, bây giờ muốn nhịn xuống nữa. Vì tình đánh đổi tất cả, hối tiếc.

      được, chúng ta còn rất nhiều việc chưa giải quyết, mặc dù thành thân cũng có cuộc sống an ổn, ta hy vong sau khi thành thân là cảnh nước sôi lửa bỏng. Đây phải hôn nhân mà ta mong chờ. Nếu chàng ta hãy tôn trọng ý muốn của ta ?” Ánh mắt Vũ Nhạc thâm sâu nhìn , toàn bộ đều chứa ở trong.

      Thiên Duật Dạ im lặng lúc, thở dài hơi: “Vậy nghe lời nàng , lời nàng ta vĩnh viễn đều nghe theo. Nàng quyết định, ta tôn trọng ý của nàng.” Thiên Duật Dạ quay đầu lại nhìn Nhạc Thanh Sơn: “Nhạc phụ đại nhân, hãy cho chúng con thời gian năm, năm sau chắc chắc cho người uống rượu mừng, được ?”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      *Chương 097: Toàn trường lóa mắt

      Nhạc Thanh Sơn sâu kín nhìn bọn họ cái, hơi gật đầu: “Thôi, tự các ngươi thương lượng với nhau !”

      Vũ Nhạc vừa nghe ông , mỉm cười làm nũng: “Cám ơn phụ thân hiểu.”
      “Con đó, bốn năm gặp mà thay đổi chút nào cả.” Nhạc Thanh Sơn bất đắc dĩ chọc chọc trán nàng, vẻ sủng ái lộ hết trong đó.

      Ngay tại lúc cả nhà Vũ Nhạc ấm áp đoàn viên có người nhịn được nữa rồi…

      “Vân viện trưởng, đừng vội uống rượu mà, nếu hôm nay đón gió tẩy trần cho đội Túc cũng nên cho chúng ta thấy thực lực chân chính của các nàng chứ? Nghe người ra khỏi Luyện tháp địa ngục đều thăng cấp Tử Hoàng, thậm chí Tử Tông. biết các nàng có đủ tư cách để nhiều người như vậy đón mừng hay ?” Ghen tị trong lời cực kì ràng.

      “Đúng vậy, đúng vậy đó,trước đó phải vẫn Vũ Nhạc là củi mục của Nhạc gia sao? Tại sao mới vài năm thấy lại ra khỏi Luyện ngục rồi chứ? Đây rốt cuộc làđang diễn trò gì vậy?”
      “Nghe Cung bị Vũ Nhạc tiêu diệt, ngay cả tỷ muội mình nàng cũng tha, nữ nhân như vậy làm sao để chúng ta tôn trọng chứ?”

      “Đúng vậy đúng vậy, ngay cả tiểu thiếp của Cung chủ Cung cũng bị chết thảm, nữ nhân này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt!” (lòng dạ độc ác)


      Nghe tiếng nghị luận bàn tán liên tiếp ở dưới, ánh mắt Vũ Nhạc cũng dao động, nàng duyên dáng nghiêng người phía trước : “Còn có cái gì bằng lòng nữa? Cùng ra hết .” Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Nhìn thấy thế, Thiên Duật Dạ cười , khóe mắt nhếch lên tràn đầy châm chọc: “Nữ nhân của ta mà các ngươi cũng dám chửi bới sao? Hử?”

      “Ngươi là ai?” Có người nhìn thấy núi Thái Sơn, lập tức xù lông.

      biết lớn , chớ có liều lĩnh. Hôm nay yến tiệc này chúng ta có thể tới tham gia là cho Vân viện trưởng và Nhạc gia chủ mặt mũi, ngươi ở đây chất vấn hình như có hơi quá phận rồi?” lão già ngồi ở phía sau Lăng gia chủ , có lẽ là trưởng lão gia tộc.

      Cung kia bị diệt là , mặc dù vẫn tồn tại như cũ nhưng ai cũng biết kia chỉ là cái vỏ rỗng, rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì khiến nàng ta ra tay độc ác như vậy? Ngay cả trưởng bối, tỷ muội đều buông tha?”

      “Tưởng rằng Vũ Nhạc nàng ta lúc tham gia cuộc thi đấu tân học viên có biểu tầm thường, nhưng thực lực bất quả chỉ là Tử Linh, mà hôm nay Vân viện trưởng lại làm chuyện lớn như vậy, vì các nàng tổ chức yến hội, có phải quá mức buồn cười rồi ?”


      “Oành” tiếng, Vân Linh rốt cuộc nghe nổi đứng lên, từ cao nhìn xuống mấy người vừa gây , khóe môi gợi lên châm chọc: “Đủ rồi, Thánh Đức ta đến phiên các ngươi chất vấn. Vốn ta còn hoài nghi tại sao các ngươi lại nhận thiệp mời tham gia yến hội nhiệt tình như vậy, hóa ra…Là tới Thánh Đức gây sao? Đệ tử của ta còn chưa tới phiên các ngươi xoi mói, nàng tốt hay là xấu, trong lòng Thánh Đức ta hiểu . đám lão bất tử các ngươi miệng đủ độc ác, ngay với các thiếu nữ mới cập kê cũng lưu tình? Hừ, Tử Hoàng, Tử Tông tính cái rắm à? Các ngươi đống tuổi mà bất quá mới Tử Tông thôi, ở đây diễu võ giương oai sao? Các nàng mới mười sáu tuổi, các ngươi so được sao? Ngẩng đầu lên…” Lời phấn chấn lòng người như vậy, Vân Linh mắng chửi có sức, ràng là tức giận ít.

      Trong lòng Vũ Nhạc ấm áp, nàng chậm rãi đứng lên, vẻ mặt tươi cười hướng về Vân Linh. Khắp hội trường, ánh mắt mọi người hướng về thân hình mảnh khảng, nhưng chỉ thấy nàng ôm eo Vân Linh, ôn nhu : “Viện trưởng nên tức giận, tức giận có nếp nhân đó, ngồi xuống nghỉ ngơi chút?” Dứt lời, nàng liếc mắt ra hiệu với học muội bên cạnh, học muội hiểu , cùng đỡ Vân Linh ngồi xuống. Vân Linh có chút lo lắng nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc trấn định lắc đầu, Vân Linh bất đắc dĩ thuận thế nồi xuống. Vũ Nhạc đặt xuống ly trà , Vân Linh ăn biết ngon. Tình hình hôm nay nàng ngờ tới, xem xét kĩ lại, những người này đều là thế lực nổi bật đại lục, tại sao lại chọn hôm nay tới gây ? Rốt cuộc trong đó có chứa động cơ gì?

      Vũ Nhạc nâng ly trà lên, tao nhã đứng thẳng người, xoay người tại chỗ, ngẩng đầu, chăm chú nhìn phía trước, nụ cười tuyệt mĩ xao động môi: “Còn có ai phục, cứ việc đứng ra, Vũ Nhạc từ trước đến nay đều đường thẳng, đánh sau lưng, trước kia , sau này lại càng như vậy.”

      Nhìn thiếu nữ tự tin tuyệt sắc như vậy, dưới đài lập tức yên tĩnh lại, lâu sau, trưởng lão đằng sau Lăng gia chủ đột nhiên đứng lên, vẻ mặt châm chọc nhìn Vũ Nhạc: “Ngươi là nữ tử, ngờ lại dám cùng nam nhân chút kiêng kị thân thiết, quả nhiên là nữ nhi tốt của Nhạc gia chủ mà!”

      “Xì” tiếng, Qủa Nhiễm nhịn được cười vang lên, lập tức hấp dẫn lực chú ý của mọi người làm lão già vừa mới chuyện đỏ ửng mặt lên, thẹn quá thành giận nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?”

      “Bản tiểu thư cười cái gì ngươi quản được sao?Ôi chao, nghĩ tới đời này lại còn có người ngu xuẩn như vậy, ta thấy ngươi là có việc gìđể làm phải ? Người khác thân thiết hay thân thiết, ngươi quản cái rắm à? Có bản lĩnh ngươi cũng tìm mỹ nữ vui vẻ ? ăn được nho nho xanh sao? Vừa người khác thực lực tốt, vừa người khác thân thiết à? Ta biết trong đầu lão có cái tư tưởng bẩn thỉu gì vậy? Tiểu thư nhà ta có hôn ước hay , khi nào thành thân, hình như… liên quan tới lão già nhà ngươi. Nhạc gia chủ còn chưa nổi nóng, ngươi gấp cái lông à?” Khóe mắt Qủa Nhiễm lóe lên ý cười châm chọc, ánh mắt quét qua từng người vừa gây : “Xem ra yến hội hôm nay là có người cố ý tới, các ngươi muốn ngồi ăn cơm xem ca múa, tiểu đội Túc chúng ta tất nhiên cũng tiếp đãi tới cùng. Ai còn có chuyện gì nữa, ra hết !” xong, nhún chân chút, nàng nhàng bay đến bên người Vũ nhạc, rồi sau đó bốn bóng dáng lên, sáu vị thiếu nữ vẻ mặt bình tĩnh đứng giữa hội trường đông ngươi, có vẻ gì là sợ hãi.

      Đại trưởng lão Lăng gia khi nào chịu sỉ nhục mức này, sắc mặt nháy mặt đỏ bừng, chỉ vào Qủa Nhiễm tức giận mắng: “ biết lớn , quá ngang ngược, quá ngang ngược rồi!”

      Qủa Nhiễm cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt lộ khinh thường: “Bản tiểu thư trước nay đều cuồng ngạo như vậy, sao thế, ngươi phục sao? phục đến đây ?”

      “Nhiễm nhi, đủ rồi, thêm làm gì nữa, còn chưa đấu võ lão già này bị tức chết rồi.” Mộc Ngư mỉm cười, nhìn có vẻ vô hại nháy mắt với Qủa Nhiễm.

      Tội nghiệp Trưởng lão Lăng gia, vừa nghe nàng những lời này, lại càng tức giận đến khó thở, sắc mặt nháy mắt thay đổi, vừa định ra tay lại bị nhị trưởng lão ở phía sau kéo lại: “Đại trưởng lão, nên tức giận.” Rồi sau đó truyền nhập mật : “Vạn lần đừng ra tay, khi ra tay ngài thành cậy già mà lên mặt , bọn nha đầu này cũng đơn giản như ngài nghĩ.” “Vậy ta phải như thế nào đây?” “Chờ chút, tự nhiên có người giúp ngài.” Đại trưởng lão vẫn hoài nghi nhìn chút, nắm chặt quả đấm, cực lực nuốt xuống cơn giận, xoay người ngồi vào vị trí của mình.

      Nhất cử nhất động của hai người đều ràng trong mắt sáu thiếu nữ của tiểu đội Túc, nhìn có vẻ là nhị trưởng lão kéo đại trưởng lão lại nhưng các nàng rất đây chỉ là lời dạo đầu mà thôi. Từ lúc ra khỏi luyện ngục, các nàng tàng thực lực của mình, trừ những cao nhân cùng cấp bậc có thể nhìn thấy, người bình thường tuyệt đối nhìn ra được. Khó trách làm cho bọn họ nghi ngờ.
      “Các ngươi…Thực cuồng như vậy?” Hỏa gia chủ nãy giờ chưa mở miệng, rốt cuộc u ám mở lời.
      “Cuồng, cùng cần có vốn để cuồng, phải sao? Bản tiểu thư vừa mới rồi, cứ việc đánh tới đây, chúng ta dùng thực lực của chính mình để cho các ngươi…Các ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn!” Vũ Nhạc lạnh lùng cười, nhíu mày nhìn về phía Hỏa gia chủ nhất quốc chi quân, kẻ như vậy lại có thể làm Hoàng đế, đúng là kì tích!

      “Ngươi…Giỏi, giỏi, Nhạc huynh, nữ nhi của ngài đúng là tăng thể diện cho ngài đó, hung hãn ương ngạnh như vậy mà vẫn có người muốn sao?” Hỏa gia chủ tức giận, chưa từng có người dám ở trước mặt làm càn như vậy, Vũ Nhạc này chắc chắn là người đầu tiên.

      “Nữ nhân của bổn Vương, từ lúc nào đến phiên ngươi bình phẩm hả?” giọng hàn băng đột nhiên cắt qua khí, rít gào thẳng tới mặt của Hỏa gia chủ. Hỏa gia chủ bất ngờ kịp phòng bị, lúc nghĩ tới phản kháng là chuyện rồi, sát khí cường bảo đáng ngã ra đất, cuống họng nồng đậm mùi vị ngai ngái, Hỏa gia chủ nhất thời nôn ra máu, trợn trừng mắt, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh.
      Thanh Hằng thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 098: Tứ Vương hội tụ

      “Tiểu Vũ nhi, nàng vẫn gây chú ý như vậy, mặc dù vẻ ngoài có chút thay đổi nhưng vẫn ngăn được khí chất ngạo nghễ của nàng!” Vừa mới ngồi xuống, Nạp Lan Diễm lập tức híp mắt, phe phẩy cây quạt, chăm chú ngắm nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc run rẩy bả vai, đôi môi đỏ mọng cong lên: “Là sao? Ta biết ta còn có sức quyến rũ như thế.”

      “Tiểu Vũ nhi, nàng thể có chút nhiệt tình với ta sao?” Nạp Lan Diễm đối với phản ứng lạnh nhạt của Vũ Nhạc, tựa hồ có chút tổn thương, ánh mắt có chút ai oán làm Vũ Nhạc phiền não vuốt vuốt huyệt Thái Dương, truyền nhập mật với Thiên Duật Dạ: “Đây đều là những người cực phẩm thế nào chứ? Chàng chắc chắn bọn họ là đối thủ của chúng ta sao?”

      Thiên Duật Dạ từ chối cho ý kiến nhún nhún vai: “Như nàng nhìn thấy đó, vẻ ngoài của bọn họ chưa từng thay đổi, mấy năm nay bọn họ làm những việc gì nữa.” Vũ Nhạc “oa~~” tiếng lảo đảo cả người, cúi đầu dùng trà, hiển nhiên là hề quan tâm tới ba nam nhân đột nhiên xuất này.

      Thiên Duật Dạ nhìn thấy thế, thỏa mãn nhíu mày, con ngươi lạnh lẽo nhìn thẳng vào ba người kia: “ nhảm xong chưa? , các ngươi muốn thế nào?"

      Thần vương Nạp Lan Diễm phe phẩy cây quạt, đôi mắt hẹp dài lên vẻ lạnh lẽo: " ngàn năm trước như thế nào ngàn năm sau đương nhiên vẫn là vẫn như vậy!"

      "Ồ? Chẳng lẽ Qủy vương tôn kính, Thần vương điện hạ còn muốn ra ám chiêu sau lưng sao? Nếu phải năm đó Vũ nhi thay ta đỡ hợp kích trí mạng của các ngươi nàng làm soa có thể tan thành mây khói chứ?" Thiên Duật Dạ thản nhiên , như chưởng phong rét lạnh quét tới phía đối diện Thần Vương, Qủy vương.

      Nghe thấy thế, Vũ Nhạc khỏi nghĩ tới việc xảy ra trong Phù Sinh Kính. Năm đó nếu phải và đám người vương hợp lực bảo vệ linh hồn nàng làm sao nàng có thể nhập luân hồi? Sợ là hồn phách cũng còn, còn linh hồn, căn bản có khả năng chuyển thế đầu thai. Vẻ mặt của bốn người đều băng lãnh, tựa hồ ai muốn đề cập tới chuyện của năm đó.

      "Ngươi còn có mặt mũi ra sao? Nếu phải vì ngươi làm sao Vũ nhi lại bị trúng chưởng của chúng ta? Ngươi, ngay cả nữ nhân cũng bảo hộ được còn tư cách gì tới chất vấn chúng ta?" Đối với Qủy vương kích trí mạng năm đó, mặc dù trải qua ngàn năm cũng giống như mới xảy ra ngày hôm qua, cảnh tượng kia là thống khổ vĩnh viễn trong lòng , đời đời kiếp kiếp đều quên.

      Đối với lời Qủy vương , Thiên Duật Dạ chưa bao giờ phủ nhận, nếu phải năm đó mình sơ suất tự phụ, làm sao để cho nữ nhân của mình đỡ kích trí mạng chứ?

      Thần vương cười lạnh, trong giọng mang theo ngưng trọng nhìn về phía Thiên Duật Dạ và Hoa Lưu Băng: "Ngàn năm trước các ngươi đối lập với chúng ta, ngàn năm sao vẫn là bốn người chúng ta, , các ngươi muốn giải quyết như thế nào?"

      "Ta sao cả, chỉ cần Vũ nhi yên ổn làm gì ta cũng nguyện ý. Nếu như các ngươi gây bất lợi cho nàng ta đương nhiên cũng đứng nhìn. Cho nên, đừng dễ dàng động vào cực hạn của ta: "Hoa Lưu Băng đời này tuyệt đối làm chuyện tổn thương Vũ Mị, mặc dù nàng theo nam nhân khác nhưng chỉ cần nàng hạnh phúc muốn làm gì cũng có thể.

      Đôi môi mỏng của Thiên Duật Dạ hơi nhếch lên, đôi mắt u ám: "Nếu các ngươi muốn tranh cãi chuyện này tới người chết ta sống, Bổn vương lúc nào cũng có thể phụng bồi."

      "Đủ rồi, các ngươi có để yên hay hả? Các ngươi là huynh đệ cùng chung hoạn nạn lại vì nữ nhân như ta mà trở mặt thành thù, oán hận chất chứa cả ngàn năm sao? Các ngươi khiến sư phó chín tầng mây thất vọng sao? làm.... thất vọng sao?" Nghe bọn từng lời từng chữ xoay quanh chính mình, Vũ Nhạc đột nhiên nhận ra cái gì mới gọi là "Hồng nhan hoạt thủy", ngàn năm trước nàng hề có biện pháp nào, ngàn năm sau khó có thể trước điều gì. Nghĩ tới đây, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phóng.

      Qủy vương sau khi nghe xong, cứng ngắc trong khoảnh khắc, dung nhan tuấn mỹ biến đổi, con ngươi thâm thúy cũng phát ra chút thâm sâu khó dò.

      Nạp Lan Diễm hề để ý cười cười, đôi mắt sâu thẳm.

      Hoa Lưu Băng cong đôi môi mỏng, vẻ mặt nháy mắt trầm xuống.

      Khóe miệng Thiên Duật Dạ hơi gợi lên độ cong, rồi lướt qua.

      "Có ý gì chứ?" Với phản ứng của bọn họ, Vũ Nhạc nhìn thấy trong mắt, đau đớn trong lòng. Nàng biết rằng bất kì ai gặp phải chữ tình đều dễ dàng tránh thoát, huống chi là trải qua ngàn năm? Nghĩ đến bọn họ từng là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, Vũ Nhạc khỏi cảm thấy bi thương cho họ, chỉ vì nữ nhân mà hủy tình huynh đệ... đáng sao? Nàng biết, bởi vì nàng phải bọn họ, cho nên càng có tư cách cảm nhận đau khổ trong lòng họ.

      "Cứ như vậy, tốt ? cần phải tranh giành nữa, ta chỉ có trái tim, phải bốn trái tim, tình của các ngươi quá mạnh mẽ, ta muốn nổi, muốn nổi!" tới đây, Vũ Nhạc đau xót cánh mũi, giọng cũng trở nên nghẹn ngào, ngay sau đó nước mắt tràn mi.

      Vừa thấy nàng rơi lệ, bốn nam nhân đồng thời đứng dậy, có chút dồn dập nhìn nàng: "Nàng sao thế?" "Nàng khóc cái gì chứ?" "Ta đáp ứng nàng, được sao?" "Nên khóc cũng là chúng ta chứ? Nàng khóc cái lông gì chứ?"

      ....Nhìn thấy cảnh như vậy, năm người Cung Tuyết lặng yên tiếng động lui xuống, mặc dù các nàng ở đây nhưng sợ là cũng cách nào giải quyết. Cởi chuông phải nhờ người buộc chuông, muốn hóa giải ân oán cả ngàn năm này phải sớm chiều có thể làm được.

      Bộ dáng lo lắng của bốn người rơi vào trong mắt Vũ Nhạc, trong lòng nàng lại càng thoải mái: "Các ngươi đừng đối tốt với ta như vậy, loại nữ nhân giống như ta phải bị trời phạt, phải bị trời phạt!"

      "Đủ rồi, đừng nữa." Rốt cuộc Thiên Duật Dạ nghe nổi nữa, ánh mắt sâu kín nhìn Vũ Nhạc: "Bây giờ cảm giác của nàng với ta là gì?"
      Last edited by a moderator: 8/2/15
      Thanh Hằng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :