1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 092.2:

      Bảy ngày sau, sáu người Vũ Nhạc vẫn xuyên qua khu rừng mưa. Trong lúc đó, các nàng trải qua ít khó khăn lớn , nhờ có kiến thức phong phú của Vũ Nhạc mới có thể hóa giải từng cái. Lúc này, sáu người ngồi tảng đá bên bờ suối nghỉ ngơi, nhìn về phía rừng mưa phía trước thấy điểm cuối, Mia nhíu chặt lông mày: “Chúng ta còn phải bao lâu nữa? bảy ngày mà xung quanh ngoại trừ cây cũng chỉ có cây.”

      “Nhìn tình huống tại vẫn phải đoạn nữa, rừng mưa này hẳn phải có đường tắt.” Vũ Nhạc há miệng uống ngụm nước, chuẩn bị thông cổ họng, đột nhiên động tác cứng đờ, rồi sau đó cơ hồ suy nghĩ, nàng đưa ngón tay thò vào trong cổ họng của chính mình, dùng lực móc cái gì đó, ngừng nôn khan… Năm người thấy thế, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vũ Nhạc: “Trời ơi, tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng làm chúng ta sợ, làm sao vậy?”

      Lúc này Vũ Nhạc cách nào mở miệng, chỉ cố sức nôn khan, tựa hồ muốn nôn cả lục phủ ngũ tạng của mình mới thôi. Cung Tuyết tỉ mỉ quan sát hôi, vòng ra sau lưng Vũ Nhạc, dùng ngân châm cắm vào huyệt đạo, truyền linh lực vào sau lưng Vũ Nhạc, từ thấp lên cao từ từ đẩy mạnh, cho đến khi đẩy tới dưới xương cổ mới dùng lực vỗ cái. Cả người Vũ Nhạc nghiêng về phía trước, từ trong cổ họng có thứ gì đó bay ra, lúc này Vũ Nhạc mới mệt nhọc ngã vào trong lòng Mộc Ngư, trán ứa mồ hôi lạnh suy yếu nhìn Cung Tuyết: “Tốt…Phun, phun ra rồi.”

      “Mẹ nó, là thứ gì vậy?” Qủa Nhiễm muốn xuống nước tìm kiếm lại bị Vũ Nhạc dùng lực kéo về: “Đừng, nguy hiểm.”

      Động tác của Qủa Nhiễm cứng đờ, gấp gáp nhìn về phía Vũ Nhạc: “Xảy ra chuyện gì rồi? Người chưa đụng vào cái gì cả, yên lành…?”

      “Uống nước, ta vừa mới uống nước…Khụ khụ, có
      thứ gì đó nhân cơ hội chảy vào trong cổ họng của ta, ta chú ý, hình như, hình như là hắc trùng tử (giun màu đen)." Khuôn mặt Vũ Nhạc trắng bệch, tiếp tục , "Nơi này quá nguy hiểm, khó lòng phòng bị."

      " đáng sợ, uống nước cũng có nguy hiểm, còn có cái gì có khả năng xảy ra chứ? Bọn họ có phải đùa quá đáng rồi ? Thánh Đức này chẳng lẽ sợ chơi đùa tới chết người sao?" Nghĩ lại hành trình khó khăn của các nàng, Mia chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

      "Bây giờ mới là tầng thứ ba." Ngay cả Bối Khả tích chữ như vàng cũng nhịn được mở miệng chỉ cục diện. Tầng thứ ba, tầng thứ ba tức là các nàng còn bảy tầng nữa phải xông qua, mỗi tầng đều có nguy cơ mất mạng tồn tại, bọn họ làm như vậy, tới cùng có đáng giá hay ?

      "Đừng bi quan như vậy, nếu vào được cần nghĩ mấy thứ vô dụng này, nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị xuất phát."

      Vũ Nhạc mạnh mẽ đứng lên, lại nghĩ rằng vừa mới đứng dậy lại cảm thấy trận quay cuồng nghiêng trời lệch đất. Ngay sau đó, mặc cho các nàng khẩn trương kêu gào, nàng hoa hoa lệ lệ té xỉu vào lòng Mộc Ngư.

      Cung Tuyết nhanh chóng kéo cổ tay nàng bắt mạch, lâu sau, lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, Qủa Nhiễm nôn nóng sốt ruột hỏi: "Sao lại thế này? Chủ nhân bị làm sao vậy?"

      Vẻ mặt sốt ruột của Cung Tuyết, ánh mắt nàng phức tạp: "Dò xét được, tâm mạch của tiểu thư cực kỳ bình thường, phát điều gì bất thường, đây rốt cuộc là làm sao vậy?" Cung Tuyết xong, làm mọi người chấn động, tất cả bình thường? có khác thường? Vậy làm sao lại bị té xỉu chứ? Khả năng duy nhất là nàng phát ra điểm dị thường trong người của tiểu thư, nhưng nếu như cả Cung Tuyết cũng dò xét được phải làm thế nào đây?

      "Chắc chắn là trúng độc rồi."

      Ngay tại lúc năm cái đầu u sầu vây quanh, giọng thanh thoát bay vào trong tai các nàng. Năm người đồng thời ngẩng đầu, nhìn mỹ nam tử tuấn mỹ y phục màu lam đứng cạnh tảng đá cách đó thước, tròng mắt bốn người Cung Tuyết suýt nữa rơi xuống. Nhất là Qủa Nhiễm lại càng khoa trương chỉ vào : "Mẹ nó, ngươi cư nhiên đuổi tới?"

      "Chậc chậc. Qủa hộ pháp vẫn lớn tiếng như vậy. Sao chứ? Nhìn thấy bổn vương ngươi kinh ngạc sao?" Nam tử ôn nhuận lộ ra nụ cười khuynh thành cười đến diêm dúa lẳng lơ. Nếu phải năm người Qủa Nhiễm đối với mỹ nam miễn dịch chắc chắn chết đuối trong nụ cười của .

      "Ngươi làm sao biết chủ nhân của ta bị trúng độc?" Cung Tuyết chỉ ngạc nhiên chốc lát, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua bóng dáng quen thuộc kia, ngàn năm, quả nhiên tới.

      "Chuyện của nàng, bổn vương so với ai khác đều để tâm nhiều hơn." Nam nhân nhàng đong đưa cây quạt trong tay, sắc mặt thoải mái tự nhiên, hoàn toàn nhìn ra người trước mắt chính là người lưu luyến si mê cả ngàn năm.

      "Đây là luyện tháp địa ngục của Thánh Đức, làm sao ngươi có thể vào?" Bối Khả lạnh lùng nhìn nam nhân tuấn mỹ gì sánh nổi, ngàn năm rồi nhưng tất cả đều chưa từng thay đổi.

      "Nếu ta vào làm sao cứu nàng ấy?" Nam nhân khẽ nhếch môi, người lóe lên, chớp mắt quỳ gối trước mặt Vũ Nhạc. nhìn dung nhan vốn luôn phấn chấn tuyệt mỹ mà nay lại suy yếu, làm cho trái tim đau đớn, vừa định dò xét mạch đập của nàng bóng đen trước mặt chợt lóe, giai nhân còn ở đó. Nam nhân kinh ngạc ngẩng đầu, trước mặt là nam tử mặc trường bào màu đen lộ hết khí phách đẹp đẽ cao quý ôm nàng trong lòng, thân thể đứng giữa trung liếc nhìn : "Nữ nhân của ta cần người quan tâm."

      Sau khi sững sờ chút, nam tử áo trắng bình tĩnh ôn hòa, ánh mắt lóe sáng: "Bây giờ nàng phải thuộc về ai, nàng là người tự do, Thiên huynh."

      "Ngàn năm trước nàng là của ta, ngàn năm sau cũng ai có thể cướp nàng từ tay ta. Vương điện hạ, nàng là Vương phi của ta, còn cần ta phải nhắc nhở ngươi lần nữa sao?" Thiên Duật Dạ hơi nheo mắt, giọng trầm ấm tao nhã phát ra.

      "Vương phi của ngươi? Có lẽ ngàn năm trước nàng là Vương phi của ngươi, nhưng ngàn năm sau còn chính xác nữa rồi. Nữ nhân mà Hoa Lưu Băng ta muốn mà há có thể để ngươi dùng mấy lời ba hoa có thể đuổi sao?" Hoa Lưu Băng ôn nhuận nho nhã thản nhiên vung trường bào lên, ánh mắt nhìn về phía Thiên Duật Dạ tràn ngập khiêu khích.

      " Vương điện hạ, Vương của chúng ta còn phải chữa thương cho Vương phi, nếu người có vấn đề gì chờ chút nữa hỏi cũng chưa muộn. Vương, mau chữa trị cho Vương phi ?" Cung Tuyết lúc này mới phát ra sắc mặt Vũ Nhạc hơi tái, dần biến thành màu đen, còn chần chừ nữa nàng cũng dám tưởng tượng. Nhất là cho dù nàng cũng chẩn đoán ra bệnh, càng thể khinh thường.

      ***
      Last edited by a moderator: 28/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 093: Đùa giỡn quá trớn

      Thiên Duật Dạ run lên, đưa mắt nhìn về phía nàng, gương mặt vốn dĩ trắng hồng giờ hơi biến thành màu đen. Trong lòng căng thẳng, hai người ngồi xếp bằng xuống, nhanh chóng điểm mấy đại huyệt người nàng, đầu ngón tay phát ra ánh sáng màu tím, di chuyển ở sau lưng Vũ Nhạc từ dưới lên , nhất thời đẩy mạnh lên…

      Đám người Cung Tuyết nhìn thấy tia sáng màu tím đầu ngón tay, cả đám lộ vẻ lo lắng, Tử Đế, đó là đỉnh kỳ Tử Đế mới có được màu tím, hổ là Vương chí cao vô thượng của các nàng. Tuy rằng ở đại lục này thực lực chỉ có thể tiến cấp đến đỉnh kỳ Tử Đế, nhưng các nàng đều ràng thực lực của Vương khôi phục.

      Hoa Lưu Băng lười biếng nằm tảng đá, vẻ mặt có chút thoải mái, nếu ra tay độc của nàng nhất định được giải quyết dễ dàng, có điều…Nghĩ đến trình độ quỷ dị của chất độc, ánh mắt nhìn về phía Thiên Duật Dạ lại lộ vẻ mịt mờ khó hiểu.

      Mặc dù trải qua ngàn năm nhưng tính cách của bọn vẫn chưa từng thay đổi, nhất là chân tình với nàng lại càng phải vì thời gian trôi qua mà mờ nhạt, trái lại càng thêm nồng nàn. Nghĩ đến Qủy Vương điên cuồng, Thần Vương cực đoan cùng với ngập tràn khí phách cũng lưu luyến si mê, người nào lại vì tình của nàng? Đáng tiếc, nàng lại chỉ lựa chọn , chỉ lựa chọn nam nhân này khiến bọn họ hận đến nghiến răng nghiến lợi. giờ ngàn năm qua, lịch sử có thể tái diễn lần thứ hai ? Ai trong bọn họ cũng thể biết, cũng thể tùy ý thay đổi vận mệnh của chính mình, họ chỉ có thể làm theo trái tim mình, Vũ Mị, nữ tử thần thánh này, cuối cùng nàng lựa chọn thế nào? Chúng ta vô cùng chờ mong…

      Hai canh giờ sau, Thiên Duật Dạ chậm rãi thu nội công, điều chỉnh nội công của chính mình, lấy ra từ trong người viên dược có mùi hương mê người. Nhìn thấy viên dược này, Hoa Lưu Băng phe phẩy cây quạt của mình, tự tiếu phi tiếu nhíu mày: “Ngươi đúng là tiếc giá nào, Băng Lộ hoàn, thần dược giải độc Thượng Cổ, có giá trị trân quý thế nào, ngươi cứ như vậy mà đưa cho nàng sao?”

      “Nếu là ngươi, có cho ?” Thiên Duật Dạ xem thường nhìn về phía Hoa Lưu Băng, đáp mà hỏi lại.

      Hoa Lưu Băng nhướng mày, nhất thời nghẹn họng, nếu là chính mình sợ là hận thể đổ cả bình vào trong miệng nàng rồi? Hừ, mình lại còn đứng chuyện đau thắt lưng, quên nữ nhân trước mắt là ai rồi!

      Thiên Duật Dạ cần nhìn cũng biết lúc này biểu tình của Hoa Lưu Băng có bao nhiêu thối tha, miễn cường nhếch môi, nhìn về phía Cung Tuyết: “Sao lại thế này? Làm sao nơi này lại xuất máu đỉa?” Tay của chỉ vào màu đỉa Vũ Nhạc vừa mới phun ra, nhìn kĩ còn thấy đỉa từ từ nhúc nhích, đạo màu tím lên, bọn chúng lập tức hóa thành tro tàn.

      “Máu đỉa? Trời đất, chủ nhân cư nhiên là trúng độc này sao?” Cung Tuyết kinh hô, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám hóa thành tro tàn kia, lâu sau cũng phản ứng được. Máu đỉa là kịch độc, có thể thần biết quỷ hay chui vào trong cơ thể, ngoại trừ phóng độc làm mất cảm giác của ngươi mà còn từ từ ăn nội tạng của ngươi, cho đến chết. Loại ghê tởm biến thái này sao có thể xuất ở đây?

      “Chủ nhân mới chỉ uống ngụm nước suối, lúc ấy phát bình thường nên dùng lực nôn khan, nôn ra rất nhều máu. Chúng ta muốn xuống nước xem xét nhưng bị nàng ngăn cản, còn tưởng rằng có việc gì, nghĩ rằng, nghĩ rằng…” Khuôn mặt của Mia trắng bệnh, may mắn có Vương tới kịp, nếu với thực lực nay của cả nhóm chắc chắn cũng làm được gì.
      Đôi mắt đen như mực của Thiên Duật Dạ u ám: “Uống nước?” Ánh mắt chạm tới dòng suối trong vắt nhìn thấy đáy kia, môi mỏng hơi nhếch lên: “Xem ra… Có người chờ được rồi.”

      Nhìn thấy Thiên Duật Dạ liếc mắt nhìn sang, trong mắt phượng của Hoa Lưu Băng lên vẻ đùa cợt: “ tên mà cực đoan và biến thái hội cùng chỗ, quả nhiên làm ra được cái chuyện gì tốt!”

      Thiên Duật Dạ cười , nhướn mày: “Xem ra lần này bọn chúng lỗ vốn rồi, máu đỉa, độc vật Qủy Điện lấy ra, là muốn tuyên chiến với bổn vương sao?”

      Hoa Lưu Băng nghe vậy, khóe môi nhếch lên cười, có điều nụ cười lại có độ ấm nào cả: “Bổn vương mặc kệ bọn chúng đối phó ngươi thế nào, nhưng nếu tổn thương Mị nhi, tuyệt đối thể tha thứ.”

      giờ Thần vương và Qủy vương liên thủ, những ngày an bình ở đại lục này của chúng ta còn nhiều nữa rồi.” Thiên Duật Dạ chỉ cho Hoa Lưu Băng trận chê cười: “Liên thủ thế nào? Trí nhớ của Mi nhi khôi phục, ai trong bọn chúng đều thể hành động. Ba năm, còn ba năm nữa, sau ba năm thiên hạ này là của ai cũng khó chắc chắn.”

      “Hôm nay bọn chúng cả gan lấy máu đỉa cảnh cáo Bổn vương, xem ra sau ngàn năm lá gan ngày càng lớn. Nếu có chút đáp lễ chẳng phải là quá hẹp hòi sao?” Thiên Duật Dạ cười lạnh tiếng, vỗ tay cái: “Trảo, đưa cho Thần vương, Qủy vương tôn kính phần đại lễ, nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải chọn lựa cẩn thận.” Trảo hơi giật giật khóe miệng, lắc mình rời .

      “Dù sao đây cũng là luyện tháp địa ngục của Thánh Đức, chúng ta nên ở lại quá lâu, Hoa Lưu Băng, mời ?” Khóe môi Thiên Duật Dạ cười sắc bén, nhìn về phía Hoa Lưu Băng vẫn lạnh nhạt bình tĩnh.

      Hoa Lưu Băng đứng dậy, phủi phủi bụi người, phe phẩy quạt, điềm nhiên lườm Thiên Duật Dạ: “Cùng ?” “Cùng .” Thiên Duật Dạ khẽ cau mày, khóe môi cong lên, khi qua thảm cỏ Vũ Nhạc nằm, chậm rãi ngồi xuống, mềm mại hôn lên trán nàng, “Bảo vệ chính mình tốt, ta chờ nàng.” Dứt lời, nhanh chóng rời . Hoa Lưu Băng cũng muốn lại gần Vũ Nhạc lại bị đám người Cung Tuyết nhanh chóng vây thành vòng tròn, làm cho thể nào lại gần.

      Hành động này lập tức làm cho đen mặt: “Các ngươi làm như vậy là công bằng.”

      “Thế sao chứ? đời này còn có chuyện công bằng hơn.” Qủa Nhiễm nhún nhún vai, bộ dạng người đàn bà
      chanh chua, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Hoa Lưu Băng lúc trắng lúc xanh, sau cùng, khó thở rời .

      Mãi đến khi hai Vương đồng thời biến mất, đám người Cung Tuyết mới thở phào nhõm, lập tức ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Vũ Nhạc, vừa bắt mạch vừa kiểm tra. Nụ cười lên khóe môi Cung Tuyết: “Quả nhiên hổ là thần dược Thượng cổ, có hiệu quả nhanh như vậy, mọi người yên tâm, chủ nhân có vấn đề gì nữa rồi.”

      “Kế tiếp chúng ta nên làm gì đây? Khu rừng này chúng ta hết bảy ngày rồi.” Đôi môi đỏ mọng của Quả Nhiễm cong lên, mệt mỏi dựa vào tảng đá cạnh bờ suối.

      “Mệt mỏi cả ngày rồi, mọi người nghỉ ngơi chút, tất cả chờ sau khi tiểu thư tỉnh lại rồi !” Cung Tuyết nhìn sắc trời, màn đêm sắp buông, bất ngờ biến ra vòng cách ly xung quanh mọi người rồi mới an tâm vào giấc ngủ.

      Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vũ Nhạc tỉnh lại. Năm người cũng cho nàng tình hình sau khi hôn mê, chỉ là bị độc vật bình thường cắn. Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng Vũ Nhạc cũng hỏi thêm gì, do vậy sáu người lại tiếp tục tiếp.

      Mười ngày sau, sáu người bị tập kích lần thứ hai, nhưng khác với lần trước, lần này sáu người đồng thời bị nhốt.

      Đây là gốc cổ thụ rậm rạp cành lá, các nàng ai chú ý tới nó, lại nghĩ rằng chỉ vì Bối Khả vấp chân vào rễ cây các nàng bị bụi cây quấn quanh. Bản thân các nàng còn chống cự, nhưng khi dùng kiếm chặt đứt cành cây nó lại phát triển thành nhiều cành khác rậm rạp hơn, cho đến tận khi lực bất tòng tâm, rơi vào đường cùng, để mặc cho bụi cây treo các nàng lên, những người khác đều được treo thẳng đứng, khổ cho nha đầu khi phải khom khom lưng lên, tránh cho não ngập máu mà chết.

      “Tiểu thư, người nhanh nghĩ cách , nếu còn nghĩ ra cách người nhìn thấy ta nữa đâu.” Quả Nhiễm hô to, khuôn mặt đỏ bừng muốn có bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu.

      “Đừng nóng vội, để cho ta nghĩ cách.” May mắn cánh tay Vũ Nhạc bị cuốn, nàng suy nghĩ lát rồi bắt đầu khua hai tay phải trái của mình để lay chuyển thân thể, mãi đến khi cả người đong đưa tới gần thân cây cổ thụ, nàng đột nhiên lấy chủy thủ của mình ra, liếc nhìn đám người Cung Tuyết: “Cây này có vẻ như có linh tính, chẳng qua chúng ta quấy rầy nó chút nên mới đối xử với chúng ta như vậy, nếu nó bất nghĩa chúng ta cũng cần quá nhân hậu. Ta đâm dao này xuống có thể đổ máu hay ?”

      Quả Nhiễm bị treo ngược đầu nhìn về phía Vũ Nhạc, khóe mắt hơi giật giật: “Đùa giỡn gì thế? Cây cũng có thể chảy máu sao?”

      “Thử chút, mất gì chứ?” Vừa dứt lời, nàng nghiến răng đâm chủy thủ vào thân cây, ngay sau đó nàng cảm giác được cây cổ thụ run rẩy. Rồi giọng già nua tức giận vang lên: “Tiểu nha đầu, ngươi đùa giỡn gì vậy? Lão bị ngươi đâm chết rồi!”

      “Oa, có linh tính sao, lão gia gia, ta cảnh cáo ngài rồi mà.” Vũ Nhạc cười cười cực kì vô tội, có điều ánh mắt nàng nhìn về phía cây cổ thụ lại tràn ngập vẻ khó tin, kiếp này sống uổng phí, cái gì có khả năng xảy ra nàng đều gặp được.

      “Tiểu nha đầu, lão nhân đơn cả ngàn năm, vốn chỉ nghĩ chơi đùa với các ngươi chút, nghĩ tới lại đâm cái vào ta, tại sao lại nhẫn tâm như vậy? Khụ khụ…” Nghe giọng già nua này bị thương, trong lòng Vũ Nhạc căng thẳng: “Ngài có việc gì chứ?”

      “Ví như ta đâm ngươi dao, ngươi có có việc gì ?” cần nghĩ cũng biết lão gia gia tức giận thế nào. Vũ Nhạc hơi xấu hổ lè lưỡi: “Nếu vậy ta rút ra!” Kết quả, mặc cho lão nhân gia kinh hô, nàng chút do dự rút chủy thủ ra. Nhìn trò đùa này hơi quá đà, chẳng những mấy người Vũ Nhạc bị ném xuống đất mà ngay cả cây cổ thụ cũng run rẩy hồi. Vũ Nhạc đỏ mặt nhìn về phía Cung Tuyết: “Có phải ta làm chuyện gì xấu rồi ?” Cung Tuyết há hốc mồm, cuối cùng cái gì cũng , lui sang bên. Mộc Ngư, Bối Khả, Quả Nhiễm, Mia giương mắt nhìn trời, rơi vào đường cùng, Vũ Nhạc vỗ vỗ thân cây, ôn nhu hỏi: “Lão gia gia, ngài thấy thế nào rồi?”

      “Tiểu nha đầu, xem như ngươi lợi hại!” Giọng già nua trở nên khàn khàn, đạo ánh sáng màu lục thoáng qua, ra lão nhân thấp bé chống gậy, run rẩy đứng ở trước mặt Vũ Nhạc. Lão có vẻ hơi khó chịu che bụng, có thể thấy đao kia của Vũ Nhạc đâm rất sâu.

      xin lỗi, ta biết lại nghiêm trọng như vậy, đây là viên bổ máu, ngài nhanh ăn vào.” Nhìn viên thuốc màu hồng hồng trong tay Vũ Nhạc, lão nhân gia tỏ vẻ khinh thường : “Thuốc này của ngươi, đối với ta vô dụng.”
      Last edited by a moderator: 29/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 094: Tình cờ gặp người quen
      *Chương 094.1:

      “Vô dụng? Sao có thể vô dụng chứ?” Vũ Nhạc chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, vô cùng khó hiểu nhìn lão nhân gia trước mặt.

      Tiểu lão đầu bạo rống về phía mỗ nữ: “Lão tử có máu, bổ cái gì chứ?”

      Ách…Cục diện lập tức rơi vào xấu hổ, Vũ Nhạc ngại ngùng vuốt vuốt chóp mũi, “Cái này, xin lỗi, ta biết, vậy…Vậy ngài xem vãn bối nên làm thế nào?”

      Tiểu lão đầu nắm chặt quả đấm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá trớn của Vũ Nhạc, cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Có đan dược chữa thương ?”

      Vũ Nhạc vừa nghe lão , vội vàng lấy ra Bổ Khí đan từ trong người: “Đây, cái này có tác dụng chứ?”

      Lão nhân gia giơ tay túm lấy, cũng thèm nhìn nàng cái, há mồm đưa luôn vào trong miệng. Vũ Nhạc kinh ngạc há hốc mồm: “Lão gia gia, ngài, ngài sợ uống nhầm thuốc sao?”

      Lão nhân gia nhướng mí mắt: “Sợ cái rắm, có ngươi ở đây dù có uống nhầm thuốc ngươi cũng phải chịu trách nhiệm cứu ta.”

      Vũ Nhạc giật giật khóe miệng, nhịn được giơ ngón tay cái với lão nhân gia: “Lão gia gia, ngài, lợi hại!”

      “Cũng giống nhau thôi, các ngươi là tân học viên năm nay của Thánh Đức sao?” Lão nhân gia ngồi xếp bằng xuống điều chuyển khí tức, đột nhiên có cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái, ngay cả miệng vết thương cũng kín lại, có thể thấy được viên thuốc của nha đầu này rất có hiệu nghiệm. Có điều tới lui, vẫn tán thưởng trước mặt nàng, miễn cho bọn nha đầu này đắc ý.

      “Lão gia gia, chúng ta hơn mười ngày mà vẫn chưa ra khỏi rừng này.” Ngữ khí nàng có chút bất lực nhìn thụ lão nhân.

      “Hừ hừ, mới chỉ hơn mười ngày chán nản, các ngươi chỉ có bản lĩnh này thôi sao? Những đệ tử trước đây có khối người cả năm, các ngươi còn chưa đến tháng, gào rống cái gì chứ? Cư nhiên còn dám đánh lão phu, đúng là quá đáng.” Lão nhân gia nghĩ đến chính mình vô duyên vô cơ trúng đao, lập tức cảm thấy lòng đau như cắt. Vân Linh, lão tử để yên cho ngươi, dám tìm đám người tiểu Bá vương tới hành hạ ta, ta tha cho ngươi.

      năm, ta hỏi ngài, rốt cuộc đây là nơi quỷ quái gì thế?” Qủa Nhiễm cơ hồ suy nghĩ gì mà thốt ra, nhất thời làm cho lão nhân gia khó chịu: “Tiểu nha đầu nhà ngươi, đừng tưởng rằng các ngươi có thiên phú tốt chút dám diễu võ dương oai ở đây, cái gì mà nơi quỷ quái? Nơi này là nơi lão phu bài trí vài thập niên, nếu phải thế làm sao các ngươi tới hơn mười ngày còn ra khỏi? Nơi quỷ quái, ta đập cái miệng của ngươi!” xong, lão liền vung gậy trượng về phía mặt của Qủa Nhiễm. Qủa Nhiễm sờ sờ cái mũi, lui ra phía sau vài bước: “ xin lỗi thụ lão gia gia, ta sai rồi, ta sai rồi còn chưa được sao?”

      Thụ lão nhân hừ lạnh tiếng, khinh bỉ nghiêng người liếc mắt nhìn các nàng: “ hơn mười ngày các ngươi còn có thế sinh long hoạt hổ đứng trước mặt ta, thực lực quả nhiên khác biệt với những người khác, biểu cho tốt, luyện ngục Thánh Đức nhất định đem cho các ngươi kinh hỉ lớn. , lão nhân cũng chậm trễ hành trình của các ngươi, có điều, đừng có mơ ta cho các ngươi cái gì.” Dứt lời, luồng ánh sáng màu lục lên, lão nhân thụ biến mất ngay trước mắt các nàng.

      Vũ Nhạc nhìn về phía biến mất, suy nghĩ ý trong lời của : “Kinh hỉ? Chỉ mong phải kinh hách thôi!”

      “Phụt…Tiểu thư, người cũng thích đùa, chúng ta thôi, nghĩ tới có vận khí tốt như vậy.” Cung Tuyết đương nhiên cũng nhìn ra vị thụ lão nhân vừa rồi có thực lực tầm thường, lại có thể dễ dàng bỏ qua cho bọn họ ngoài ý muốn.

      “Ừm, đúng vậy, lão nhân gia đáng . Lên đường thôi, theo lời ông ấy vừa chỉ sợ tầng thứ ba này tất cả đều là rừng. Cứ từ từ chắc chắn có đột phá.” Vũ Nhạc hơi gật đầu, dẫn đầu đám người Cung Tuyết tiếp tục về phía trước.

      Khi các nàng rồi, vẻ mặt lão thụ nhân lộ vẻ ai oán xoa xoa bụng chính mình: “Vận khí? Nếu là vận khí tốt, mấy người có thân phận chói mắt như thế ở bãi đá, còn có ai dám động tới các ngươi? Ta còn chưa muốn chết.”

      “Gia gia, phải đâu, đoạn đường này của các nàng phải trải qua gian nan hiểm trở mà? Còn nữa, người thân phận chói mắt là ai?” gốc cây trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn , khó hiểu hỏi.

      “Tiểu hài tử biết cái gì? Ngươi cho là Linh Thú, ma, người tu luyện ở đây đều giống như ta mang theo trí nhớ ngàn năm hay sao? Mang theo trí nhớ đến đây, tổng cộng có thể có mấy người. Người khác biết ta cũng quan tâm, dù sao ta vẫn dám trêu chọc. Ngươi còn biết tính cách của nha đầu kia đâu, hazzz, nên trêu vào, lại mất cả chì lẫn chài.” Dứt lời, lập tức còn thanh truyền đến nữa, tám phần là chữa thương rồi. Mặc dù ăn viên thuốc của nàng nhưng chỉ sợ phải mất mười ngày, nửa tháng nữa mới có thể tốt hơn.
      tieunhu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 094.2:

      “Tiểu thư? Người xem kia là cái gì?” Ba tháng sau, khi sáu người vừa mới thoát thân khỏi con sư tử, lại nhìn thấy hoa cỏ cây cối xung quanh dùng tốc độc nghịch thiên để sinh trưởng, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dài hơn, rậm rạp hơn. Chúng đồng thời tập kích về phía sáu người, Vũ Nhạc nhảy vọt người lên: “Chuẩn bị chiến đấu!” Ánh mắt năm người Cung Tuyết ngưng lại, đem thực lực bản thân tăng lên đỉnh kỳ Tử Vương.

      Ngay tại lúc sáu người vào trạng thái chiến đấu, Linh Tiểu Giới và Đồ Lạp Lạp bỗng nhảy ra khỏi gian, mặc dù gian bị phong ấn nhưng làm gì được bọn chúng, “Các ngươi sao lại ra đây chứ?” Vũ Nhạc nhìn hai người đột nhiên xuất giữa trung, nhíu mày hỏi.

      Vẻ mặt Tiểu Giới, Lạp Lạp kích động nhìn xung quanh, la lớn: “Mộc Mộc, là ngươi sao? Mộc Mộc?”

      Sáu người Vũ Nhạc nhìn nhau, khó hiểu nhìn về phía Tiểu Gi ới, vừa định thắc mắc, Cung Tuyết lại đột nhiên kinh hô: “Mộc Mộc? Trời ơi, chẳng lẽ các ngươi là Mộc Linh? Mộc Tinh Linh?”

      Tiểu Giới, Lạp Lạp gật đầu: “Đúng, chúng ta cảm giác được khí tức của Mộc Mộc, nhất định là nó, nhất định là nó. Nếu nó ở trong này Kim Linh, Thủy Linh, Hỏa Linh, Thổ Linh đều ở trong này, chủ nhân, nếu người có thể tập hợp đủ bọn họ vô cùng có lợi đó!” Trí nhớ của kiếp trước cũng có thể quay lại, mà ngay cả… Kế tiếp bọn nó cũng dám nghĩ nữa, chỉ có điều hơi cảm thấy kì quái Ngũ Linh làm sao có thể xuất ở nơi này chứ?

      “Ngũ linh? Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ? Năm hệ tinh linh sao?” Vũ Nhạc nghĩ đến Ngũ linh được ghi trong sách, từng cái đều có thực lực bất phàm, nếu có thể đồng thời tập hợp được Ngũ linh là thành tựu hề . Có điều, Tiểu Giới, Lạp Lạp làm sao lại quen thân với chúng như vậy? Chẳng lẽ… “Các ngươi biết chúng?”

      Tiểu Giới buồn cười gật đầu, “Chẳng những biết mà còn rất quen thuộc. Chủ nhân, chúng từng là người của người, chẳng qua lúc người trải qua kiếp nạn luân hồi bọn chúng bị đánh rớt, mà bây giờ xuất tại nơi này, thể đây đúng là duyên phận!”

      Đúng là duyên phận sao? Vì sao nàng lại có cảm giác bất an như vậy? Nhìn cây cối hoa cỏ trước mắt vẫn có ý định dừng lại, Vũ Nhạc hoài nghi nhìn về phía Tiểu Giới: “Các ngươi chắc chắn là nó sao? Đến lúc này còn chưa thân, mà còn… có ý ngừng lại nữa.” Ý tiếp theo Vũ Nhạc ra Tiểu Giới, Lạp Lạp cũng ràng, bọn chúng do dự chút, nhắm hai mắt lại, hai tay chắp thành hình chữ thập, trong miệng niệm thần chú, sau đó quanh thân ra hào quang chói mắt…

      “Kẻ nào? Kẻ nào lại dám triệu hồi bản đại gia?” giọng lười biếng đột nhiên vang lên, mọi người nhìn theo thanh, thấy tiểu suất ca mặc y phục màu, tóc màu xanh, mắt màu xanh lục lười nhác bay giữa trung, vẻ mặt kiên nhẫn chỉ vào Tiểu Giới: “Là ngươi triệu hồi sao? Ngươi là ai?”

      “Ta là ai?” Tiểu Giới nghe xong ngây ngốc chỉ vào cái mũi của mình, có chút hiểu nhìn về phía Lạp Lạp: “ hỏi ta là ai? cư nhiên lại hỏi ta là ai?”

      Lạp Lạp giơ móng vuốt lông mềm như nhung của mình lên, có vẻ đăm chiêu nhìn về Mộc Linh lục y trước mắt: “Chẳng lẽ trí nhớ cũng bị phong ấn rồi sao? phải chứ?” giây sau, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bóng trắng nhanh chóng vọt đến trước mặt Mộc Linh, đặt tay lên mạch đập của nó, Mộc Linh tái mặt lại, chút nghĩ ngợi đạp ngã Lạp Lạp: “Súc sinh chết tiệt, cư nhiên lại dám đụng chạm bản đai gia? Muốn chết sao?”

      Lạp Lạp bị đạp mấy vòng trong trung, rốt cuộc đứng lại, nghe thấy lời Mộc Linh vừa , lập tức dựng đứng lông toàn thân: “Ngươi giỏi lắm, cư nhiên dám đạp ta? Lại còn mắng ta, lại mắng là súc sinh? Ngươi được đấy Mộc Linh, khá lắm, ngay cả lão tử cũng nhận ra sao?”

      “Ngươi? Ngươi là ai? Đại gia ta biết sao? động tay động chân biết chưa? Nhưng hễ là súc sinh lông lá, tất cả tránh xa ta chút! Còn nữa, ngươi triệu hồi ta ra ngoài làm cái gì? Nếu có việc gì đại gia ta còn muốn tu luyện, rảnh ở đây tán gẫu với các ngươi.” Cây cối hoa cỏ nhìn thấy tinh linh của chúng xuất tự động ngừng sinh trưởng. Mộc Linh dứt lời, vẫn quên ngáp cái, có thể thấy vừa nãy còn ngủ.

      Vũ Nhạc nhìn thấy ba tiểu nhân trước mặt ầm ĩ tới lui, cảm thấy rất thú vị, nhất là Mộc Linh này cả người tản ra vẻ lười biếng mê người, mặc dù bất nhã ngáp ngủ nhưng cũng ngăn được khí chất của nó.

      “Như thế nào? Có phải bị phong ấn ?” Tiểu Giới để ý tới câu hỏi của Mộc Linh, quay đầu nhìn về phía Lạp Lạp. Lạp Lạp oán hận trừng mắt liếc nó, rồi quay đầu lắc lắc đầu với Tiểu Giới: “ có, cái gì cũng dò ra được, nếu như bị phong ấn sao lại nhận ra chúng ta?”

      Ánh mắt Tiểu Giới bỗng sáng lên: “Đúng vậy, làm sao ta lại nghĩ ra? Ngươi xem, chúng ta dùng cái kia triệu hồi nó? Nhưng mà nó có trí nhớ làm sao có thể nhớ mà xuất chứ?”

      Tiểu Giới mỉm cười: “Ngươi quên sao? Cái lắc tay này cũng phải là lắc tay bình thường, mỗi vòng tay ấn giữ linh hồn chúng ta, chỉ cần khởi động chú ngữ của lắc tay vô luận chúng ở địa phương nào, chúng ta đều có thể cảm nhận đươc. Nhìn dáng vẻ của ngươi là biết, lúc ấy chủ nhân chuyện ngươi tập trung rồi.”

      Lạp Lạp xấu hổ gãi gãi đầu, “Chuyện lâu như vậy ta quên mất, nhưng nếu như đúng là như vậy chúng ta còn chờ cái gì?”

      Tiểu Giới gật gật đầu. Hai người nhắm mắt lại, lần này khác với trước, lắc tay bằng thạch tím tinh xảo trong tay mỗi người theo tiết tấu lắc lư, đám người Vũ Nhạc ngạc nhiên phát , chỗ cổ tay của Mộc Linh cũng từ từ xuất cái lắc tay giống y hệt, cũng lắc lư theo vòng tay của Tiểu Giới. Nhìn thấy lắc tay động đậy theo tiết tấu, Mộc Linh thu hồi bộ dạng lười biếng, khó hiểu nhìn bọn chúng: “Sao lại thế này?”

      Tiểu Giới mỉm cười, chân thành nhìn nó: “Mộc Linh, chúng ta là người nhà, lắc tay này là chủ nhân ban thưởng cho chúng ta. Dù ta biết năm đó các ngươi rời tới cùng xảy ra chuyện gì nhưng ta vẫn muốn cho ngươi biết, vô luận là khi nào ở đâu, các ngươi đều là người nhà của chúng ta. Mặc kệ là Kim Linh, Thủy Linh, Hỏa Linh hay Thổ Linh, chúng ta đều là , ai cũng thể tách rời!”

      Trong mắt Mộc Linh lên vẻ kinh ngạc, nhưng thu lại rất nhanh, nó lại ngước mắt lên nhìn, khôi phục đức hạnh như trước, vẻ mặt kiên nhẫn nhếch môi: “Các ngươi định diễn trò gì thế? Thế nào, muốn nhận thân để ta tha cho các ngươi sao, có khả năng đâu, cửa thứ ba này nếu như ta gật đầu các ngươi đừng ai nghĩ vượt qua.”

      “Cửa thứ ba? Chẳng lẽ ngươi là Thủ Hộ Giả cửa thứ ba?” Vũ Nhạc kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ đây là cửa cuối cùng của tầng ba sao?

      thế nào? Muốn cửa sau sao, đừng mơi.” Mộc Linh kiêu ngạo vênh cằm lên, tay chỉ sinh vật xung quanh: “Còn thất thần cái gì? Làm việc!”

      …Làm việc? Trời ạ, ngay cả cách ra lệnh cũng thay đổi chút nào cả! Tiểu Giới giật giật khóe miệng, nhìn về phía Lạp Lạp: “Thôi, sợ là tên này bị ma nhập, tạm thời chúng ta đả thông được, chủ nhân, chiến đấu , đánh bại nó rồi hỏi tình hình sau.”

      Ý muốn đùa vui của Vũ Nhạc đột nhiên bị thúc lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Mộc linh, vẻ mặt thoải mái: “ thành vấn đề, các tỷ muội, phải chào hỏi các vị này tốt nhé!” Dứt lời, nàng vươn người nhảy lên, trực tiếp bay về phía Mộc Linh. Mà năm người Mộc Ngư chia thành năm hướng công kích mục tiêu của mình. Tiểu Giới và Lạp Lạp bất động thanh sắc bay lên trung, vẻ mặt đăm chiêu như suy nghĩ điều gì.

      Đối mặt với tập kích của Vũ Nhạc, Mộc Linh lùi trọn vẹn ba bước về phía sau “Ngươi…Ngươi cư nhiên lại đánh lén!”

      “Đùa cái gì vậy? Ta đúng là chào hỏi thôi, tiểu tử kia chỉ trách ngươi phản ứng quá chậm, tới đây…” Vũ Nhạc ngoắc ngoắc ngón tay, thần tốc rút nhuyễn kiếm ở bên hông ra, lao về phía khuôn mặt tuấn tú của Mộc Linh, tiểu tử kia nháy mắt bị chọc giận: “Tiểu tử kia? Ngươi cư nhiên dám gọi ta là tiểu tử?” Thoáng chốc, thân thể nó đột nhiên bạo phát linh lực, nó nhanh nhẹn bay lên, y phục người cũng theo gió bay múa, cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy lại làm cho Vũ Nhạc nheo mắt lại: “Đúng là bé đáng , nhanh nhanh vào lòng tỷ nào?”

      Khuôn mắt tuấn mỹ của Mộc Linh tối sầm, cánh tay bé hóa ra trước mặt vòng quẻ thứ giống như ngũ hành bát quái, nhàng bắn ra, bay về phía Vũ Nhạc. Ánh mắt Vũ Nhạc ngưng lại, mũi kiếm chĩa vào vòng quẻ, nhìn Mộc Linh : “Như thế nào? Muốn vây ta ở trong trận sao?”

      Mộc Linh nhíu mày: “Có bản lĩnh hãy phá trận ?” Dứt lời, hai ta ôm ngực, dù thế nào vẫn thong dong, biểu vô cùng tự tin

      Vũ Nhạc cười quỷ dị: “ sao? Nếu ta phá được trận ngươi có phần thưởng gì ?”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 095: ra khỏi Luyện Ngục

      “Khen thưởng? Chờ ngươi thắng rồi sau!” Mộc Linh nhíu nhíu lông mày đáng , nó cũng nhận ra thất bại của mình.

      Vũ Nhạc cố tình bĩu môi, lắc lắc tay: “Như vậy sao được? Nhất định phải trước mới được, vậy , nếu ta thắng ngươi ngươi phải theo ta, thế nào?”

      “Theo ngươi? Nghĩ tốt quá rồi đó, bản thân ta tự do tự tại quen, thể chịu nổi ràng buộc.” Mộc Linh cơ hồ có suy nghĩ mà thốt lên.

      Vũ Nhạc vui vẻ cười: “ , ngươi hiểu sai rồi, theo ta có ý nghĩ phải khế ước, ngươi vẫn là ngươi, có điều chỉ muốn ngươi là bằng hữu mà thôi, được ?”

      “Bằng hữu?” Mộc Linh nhíu mày, nghĩ đến cái lắc tay vừa nãy, ngẫm lại trong tay bọn Kim Linh cũng có cái lắc tay giống như vậy, chẳng lẽ trước kia chúng là tinh linh khế ước của nàng ta? Nếu là như vậy khế ước lại lần nữa có sao? Vả lại nàng cũng bắt buộc chúng, mặc dù nếu nàng thắng cũng chỉ làm bằng hữu của chúng nó. Chủ nhân có thiện ý như vậy khó tìm được, có lẽ nó nên cho chính mình cơ hội. Nghĩ tới đây, sắc mặt nó trở nên ôn hòa hơn chút, ánh mắt nhìn về phía Vũ Nhạc cũng còn kiêu ngạo như trước, “Được, vậy nghe theo ngươi, chỉ cần ngươi có thể thắng ta ta theo các ngươi.”

      Vũ Nhạc bất động thanh sắc nở nụ cười: “Tốt tốt, vậy hãy mở to mắt mà xem ta phá trận này của ngươi thế nào!” Dứt lời, mũi kiếm vung lên, tám quẻ đồ màu trắng bị quăng lên trung, ngừng trở lên to lớn hơn. Đầu ngón tay Mộc Linh lên ánh sáng xanh, tám quẻ đồ dùng tốc độ sắc bén lao về phía sáu người Vũ Nhạc. Lúc này Vũ Nhạc nhắm hai mắt lại, chắp tay hành lễn, trong miệng niệm thần chú, sau đó, mọi người kinh hoàng phát ra từ trong cơ thể Vũ Nhạc kéo ra năm quầng ánh sáng màu vàng, màu xanh lá mạ, màu xanh nước biển, đỏ lửa, màu đất bắn thẳng về phía tám quẻ đồ. Khi năm luồng ánh sáng bao trùm lấy, tốc độ của tám quẻ đồ đột nhiên chậm lại, rồi sau đó tiêu biến cách kì diệu. Cảnh tượng này chỉ khiến Mộc Linh khó khăn nuốt nước miếng mà ngay cả đám Cung Tuyết cũng ngừng chiến đấu, đây là chuyện gì xảy ra?

      Tiểu Giới và Lạp Lạp đứng giữa trung lộ ra nụ cười thâm trầm: “Xem ra, chút phản ứng đó là bẩm sinh, tựa như trong cơ thể chủ nhân có năm loại nguyên tố này, chắc hẳng bởi vì chuyển thế mà biến mất. Chính nàng có thể phát ra mà đáp trả chính xác, vẫn là ngoài dự liệu của

      chung ta!"

      "Ngươi....Trong cơ thể ngươi lại có năm loại nguyên tố? Ngươi, chẳng lẽ ngươi là chủ nhân ở kiếp trước của chúng ta?" Mộc Linh vừa rồi còn bán tính ban nghi, lúc này kích động thốt lên. Bọn chúng ở chỗ này đợi từ rất lâu, cũng biết chính mình chờ đợi cái gì, mà Vũ Nhạc chính là người bọn chúng tìm kiếm cả ngàn năm. Chẳng lẽ, đây chính là ông trời an bài sao?

      "Trí nhớ của ta chưa hồi phục cho nên vẫn chưa thể trả lời vấn đề của ngươi. Có điều những điều Giới Linh và Băng Hồ vừa thể là giả, nếu như phải thế trong cơ thể ta cũng có năm nguyên tố của các ngươi. Thế nào bảo bối? Ta phá tám quẻ đồ của ngươi, đây là ngươi muốn thực lời hứa sao?" Vũ Nhạc cười cười nhìn Mộc Linh phía trước đáng tới mức làm người ta muốn vuốt ve, làm sao lại có tiểu tinh đáng thế nào chứ? rất chờ mong bốn vị tinh linh kia xuất đó!

      "Mộc Linh ta từ trước tới nay đều giữ lời hứa. Mặc kệ trước kia chúng ta có quan hệ như thế nào nhưng dựa vào năm loại nguyên tố trong cơ thể người hôm nay, ta tất nhiên phải theo người. Bởi vì, người chính là người mà chúng ta chờ đợi cả ngàn năm nay, chủ nhân, xin hãy khế ước ta ?" vẻ mặt Mộc Linh chân thành nhìn Vũ Nhạc.

      "Ngươi chắc chắn?" Người chờ đợi cả ngàn năm? Vũ Nhạc hơi bất đắc dĩ xung quanh này, tại sao mình lại có ít người thân như vậy? Bởi vì mình bị nhập kiếp luân hồi nên người bên cạnh cũng theo chịu tội sao, đúng là tai họa ngàn năm!

      "Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!" Đôi mắt màu xanh lục của Mộc Linh lên vẻ kiên nghị làm cho Vũ Nhạc cảm giác rung động, lâu sau nàng chích ngón tay mình, nhàng ấn lên trán Mộc Linh: "Cám ơn ngươi chấp nhận chờ đợi, hoan nghênh gia nhập gia đình của chúng ta, Mộc Linh!"

      Mộc Linh hưng phấn gật đầu: "Chủ nhân, cửa ải này người qua. Tần thứ tư là Hỏa Linh, tầng thứ năm là Kim Linh, tầng thứ sáu là Thổ Linh, tầng thứ bảy là Thủy Linh. Chúng ta chắc chắn thiên vị tình riêng, có thể thông qua hay chỉ có thể dựa vào thực lực của mọi người. Có điều ta tin tưởng mọi người chắc chắn có thể giải quyết dễ dàng."

      Vũ Nhạc mỉm cười: "Đó là đương nhiên, thôi." Mộc Linh mỉm cười, bay lên trung cùng Tiểu Giới và Lạp Lạp, nó vung tay phải lên, tất cả cây cối lui xuống, xuất cái đầu vòm bằng gỗ: " qua cầu này là tầng thứ tư!" Vũ Nhạc gật gật đầu, dẫn đầu mọi người qua.

      Mặc dù tầng thứ tư đến tầng thứ bảy có Mộc Linh dẫn đường nhưng vẫn vô cùng gian khổ như trước, trải qua năm mới thuận lợi thông qua. Cho đến lúc này, ngọn đèn của tháp Luyện Ngục thắp sáng đến tầng thứ bảy. Thời gian hai năm rưỡi trôi nhanh như gió, mà lúc này thực lực của Vũ Nhạc tấn thăng tới sơ kì Tử Tông, thực lực của năm người kia cũng lên tới đỉnh kì Tử Hoàng. Tiến bộ thần tốc, thể làm người khác ngạc nhiên.

      Qua nửa năm nữa, Vũ Nhạc gần tới tuổi cập kê, dù nàng mới mười bốn tuổi nhưng cũng xinh đẹp tuyệt mĩ động lòng người. Cung Tuyết, Qủa Nhiễm, Bối Khả, Mia sinh ra cùng ngày, lúc này cập kê, các nàng lớn hơn nửa tuổi so với Vũ Nhạc. Hai năm qua vẻ bề ngoài trưởng thành quyến rũ hơn, mà ngay cả khí chất cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất, mỗi người cá tính càng trở nên sáng ngời hơn. đến biến hóa lớn nhất có lẽ là Mộc Ngư, nàng lớn hơn Vũ Nhạc hai tuổi, giờ mười sáu tuổi, đúng là tuổi này giống như đóa hoa tươi đẹp, trầm ổn nội liễm làm cho nàng càng trở nên chói lọi hơn.

      Sáu người nhìn cửa đá phía trước cửa tầng thứ tám, làm cách nào cũng kiềm chế nổi cảm giác khẩn trương, chỉ còn ba tầng nữa thôi, chỉ cần thông qua ba tầng này các nàng có thể quang minh chính đại ra ngoài. Đến lúc đó, tất cả mọi thứ có được kết quả viên mãn.

      Vũ Nhạc hít sâu hơi, dùng lực đẩy cánh cửa kia ra.

      Sau thời gian nửa năm, ngọn đèn ở Luyện Ngục tháp thắp sáng đến tầng thứ chín. Thực lực của Vũ Nhạc đạt tới đỉnh kì Tử Tôn, năm người còn lại cũng đạt tới đỉnh kì Tử Tông, lúc thích hợp có thể tiến vào sơ kì Tử Tôn. Tại năm thứ ba này công phu chế dược của Vũ Nhạc cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trực tiếp từ trung cấp Luyện dược sư tấn thăng thành Luyện dược sư cao cấp, xác xuất thành công đạt tới 90%. may sáu người vẫn luôn chăm chỉ, dùng đan dược để tấn thăng thực lực, trải qua huấn luyện mới đúng là lựa chọn sáng suốt nhất.

      Đến cuối năm thứ tư, khi Vũ Nhạc đứng ở trước mặt Thủ Hộ Giả, lúc đó kích động suýt nữa ra lời, nàng nhìn thấy gì?
      Last edited: 2/2/15
      tieunhu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :