1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 009: thể giao ra

      “Đúng vậy tiểu thư, bởi vì người hạ dược cũng trúng độc, cho nên… người nào dám đánh cược mạng mình như vậy!” Lúc này Mộc Ngư cảm thấy tốt hơn, từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt suy tư của tiểu thư.

      lát sau, đôi mắt Vũ Mị chợt mở lớn, nhìn về phía đám người đánh nhau ở phía xa, khóe môi nổi lên nụ cười lạnh lẽo: “Ngư Nhi, tung dược này vào bọn họ.”

      “Sao? Tiểu thư? Người muốn làm gì?” Mộc Ngư có chút tin nổi nhìn Vũ Mị, những người đó đều có huyền khí hộ thân nha, ngộ nhỡ…Nhìn Vũ Mị tươi cười vẻ tự tin, Mộc Ngư bỏ qua nghi hoặc, nhận lấy bình ngọc màu đen, gật gật đầu: “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Dứt lời, nàng nhún chân cái liền biến mất ngay tại chỗ.

      Trước mặt đám người kia võ công của Mộc Ngư có thể là đồ đệ gặp sư phụ, nàng vừa tới gần liền bị nam tử trung niên cùng bọn hắc y nhân đồng thời phát . Hắc y nhân lập tức quét kiếm về phía nàng, thậm chí ngay cả hỏi cũng hỏi câu. Mộc Ngư tức giận, liền mở bình ngọc màu đen ra, ném về phía trung tâm của đám hắc y nhân. Hắc y nhân chĩa kiếm về phía nàng nhìn thấy bình ngọc màu đen vô cùng khiếp sợ: “Ngươi…” Ngay sau đó thân hình mềm nhũn, vô lực ngã xuống. Đầu óc Mộc Ngư hỗn loạn ngã ra sau, được Vũ Mị chắn ngang ôm vào trong lòng. Vũ Mị đặt bình màu trắng vào bên mũi cho Mộc Ngư ngửi, nhưng mãi sau vẫn thấy có dấu hiệu tỉnh lại, nghĩ tới lần này Mộc Ngư chắc trúng rất nhiều mê dược liền để nàng nằm xuống. Vũ Mị xoay người về phía sau nhìn đám hắc y nhân ngã xuống hàng loạt, đôi mắt tím xinh đẹp lên chút trầm.

      Rồi sau đó, nàng mặt đổi, tâm loạn, đưa đường kiếm chuẩn xác lột y phục của hắc y nhân đem trải ra giữa đất, sau đó nhảy tới nhảy lui trong đám hắc y nhân, cướp đoạt hết đồ của bọn họ, rồi đắc ý phủi phủi tay, ánh mắt kích động nhìn gần ngàn kim tệ trước mắt, tiền bạc, dược “Nhất bộ đảo” và giải dược. Mấy thứ này nàng để gần đầy tay nải đen, sau đó Mộc Ngư tỉnh lại, chính là lúc thấy nữ nhân nào đó hả hê đếm tiền, vừa đếm lại vừa lẩm bẩm: “Đáng chết, tại sao lại có ngân phiếu? Tất cả những thứ này cũng đều là tiền, đúng là thứ tốt, nhưng lại quá nặng!”

      “Tiểu thư?...Người làm gì?” Mộc Ngư do dự lúc lâu, cuối cùng cắt ngang nữ nhân nào đó lầm bầm.

      Vũ Mị ngẩng đầu lên, vẫn tiếp tục đếm tiền: “Muội tỉnh rồi? Có chỗ nào thoải mái hay ?” Mộc Ngư lắc đầu: “ sao đâu, tiểu thư yên tâm.”

      “Này…Muội đến đây đếm tiền, xem có bao nhiêu, đếm xong sắp xếp lại, đây chính là tiền sinh hoạt của chúng ta sau này.” Vũ Mị dặn dò xong, về phía người đàn ông trung niên mặc đồ xanh, biết rất người này phải người bình thường, cứu , chừng có thể kiếm được chỗ tốt tưởng tượng được.

      Sau khi cho bọn họ ngửi thuốc giải, nàng nhíu mày nhìn về phía hai gã thanh niên, toàn thân họ đầy máu nằm đất, tình trạng có vẻ được tốt lắm. Nếu quyết cứu giúp mấy người trẻ này, biết có cách nào ? Tiếp đó, quay lại hỏi Mộc Ngư: “Ngư Nhi? Sáng nay nghe muội viên thuốc trong bình kia rất quý giá, có thể cứu bọn họ ?”

      Mộc Ngư vừa nghe nàng , lập tức căng thẳng nắm chặt quần áo, sống chết lắc đầu: “ được, được tiểu thư, người cũng biết đây là thuốc gì? Đây chính là thuốc do dược sư hạng nhất luyện ra, Hộ Tâm Đan hạng nhất, viên Hộ Tâm Đan cần thẻ bạch kim mới có thể mua được, thẻ bạch kim bằng triệu tiền vàng nha, trong cái chai này của chúng ta chỉ có năm viên. Tiểu thư, thể cho được!”

      *Chương 010: Thỏa thuận điều kiện

      “Đắt như vậy sao?” Vũ Mị vừa nghe Mộc Ngư , có chút nhức nhối giựt giựt khóe miệng, có vẻ như rất nghiêm túc suy xét vấn đề này. Mộc Ngư nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy tính của tiểu thư nhà mình, thở phào nhõm, thuốc quý giá như vậy, nếu cho bọn dùng, thực rất đáng tiếc. Đương nhiên nàng vui mừng quá sớm, ôm cái bình vào trong lòng, bên kia, Vũ Mị đưa cánh tay mảnh khảnh hướng về phía này: “Đưa đây.”

      “Tiểu, tiểu thư…? Có thể cần làm vậy được ?” Mộc Ngư khóc ra nước mắt nhìn Vũ Mị, gắt gao ôm chặt bình ngọc trong lòng.

      “Sao, còn đưa đây?” có thời gian ở chỗ này dây dưa, mặc dù lúc này tay chống nạnh, miệng khẽ nhếch, hoàn toàn là bộ dáng cường đạo, nhưng vẫn thể nhẫn tâm với đứa bé này. Huống chi lông cừu còn mọc người cừu(*), mắc nợ người trước sau gì cũng phải trả ơn người, mà người đàn ông trước mặt tuyệt đối có khả năng đó, về điểm này hoàn toàn lo lắng.

      (*): Lông cừu còn mọc người cừu: ý thuốc này vốn là của người khác, mà Vũ Mị lấy ra cho người khác dùng, cuối cùng Vũ Mị cũng mất gì cả.

      Cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Vũ Mị, Mộc Ngư đành thành thành đưa bình ngọc ra. Vũ Mị lấy được bình ngọc liền đổ ra hai viên thuốc, cho hai nam thanh niên kia ăn xuống.

      Chủ tớ hai người cứ như vậy lẳng lặng trông coi bên cạnh. Sau thời gian ước chừng ly trà , nam nhân mặc áo xanh từ từ tỉnh lại, đôi mắt thâm thúy sâu xa nhìn về phía Vũ Mị, giống như bầu trời mênh mông: “Là các ngươi, cứu ta.” phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Giọng của trầm thấp khàn khàn, cực kỳ dễ nghe. Vũ Mị thích nhất là những người giao tiếp thông minh, vừa nghe lời mở đầu của đối phương, nàng biết người đàn ông này tuyệt đối đơn giản, vì thế nàng liền cười tươi gật đầu: “Đúng thế, thúc thúc, là chúng ta cứu ngươi…các ngươi.” Nàng cố ý tăng thêm hai chữ “các ngươi”, còn như có như liếc nhìn hai nam thanh niên bên cạnh .

      Nam nhân có khuôn mặt tuấn lãng, hai gò má như được gọt giũa, lông mày lưỡi mác khẽ nhíu lại, con ngươi đen lóe lên hứng thú nồng đậm: “Ồ? Tiểu nha đầu thực đơn giản, độc “Nhất bộ đảo” đều có tác dụng đối với chúng ta, nhưng lại vô dụng với ngươi, nguyên nhân là gì?” Tuy rằng vừa mới tỉnh lại nhưng liếc mắt biết chính Mộc Ngư mới là người hạ dược, khuôn mặt nàng tái nhợt, đương nhiên là vừa mới tỉnh lại, mà Vũ Mị, chỉ sắc mặt hồng nhuận mà tinh thần còn đặc biệt tỉnh táo, đủ để chứng mình đứa này bị trúng độc.

      “Ngươi…Làm sao ngươi biết?” Lời của nam nhân khiến Mộc Ngư kinh ngạc, vừa mới tỉnh lại liền thấy ràng điều này, thể vô cùng lợi hại, mà dáng vẻ cũng giống như nàng vừa mới tỉnh lại. Lúc nàng sắp té xỉu tiểu thư cũng tới ngay, chắc hít phải ít khí chứa mê dược chứ, vì sao người lại có chuyện gì cả.

      “Ngươi…?” Vũ Mị khẽ nhíu hàng lông mày, đem suy nghĩ giấu nơi đáy mắt, tuy rằng nàng rất tò mò nhưng bây giờ phải lúc điều tra chuyện này, mà người đàn ông này, quả nhiên so với suy đoán của nàng còn lợi hại hơn, nếu như thế nàng cũng cần diễn tiếp nữa: “Nếu tiên sinh thông minh như vậy tiểu nữ cũng thừa nước đục thả câu, người định báo đáp ơn cứu mạng của chúng ta như thế nào đây? À, đúng rồi, hai người cùng ngươi ta cho dùng hai viên Hộ Tâm Đan, nếu như có thuốc này ta nghĩ… bọn họ tỉnh lại sớm như vậy?” Dứt lời, Vũ Mị ngụ ý liếc nhìn hai nam tử tỉnh lại.

      khuôn mặt của nam tử tuấn lãng liền xẹt qua chút lạnh nhạt, khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Vũ Mị ngập tràn tán thưởng: “ ngờ nương này ngay cả Hộ Tâm Đan cũng bỏ ra được, đó thực là ngoài dự đoán của ta, nếu vậy, đa tạ nương cứu mạng, muốn gì? Điều kiện tùy lựa chọn, chỉ cần ta có thể làm được.”

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 011: Cho ngươi gia đình.



      “Có thể làm được? Thúc thúc, người cũng thú vị, làm sao ta biết được ngài có thể làm được cái gì chứ?” Vũ Mị cũng vội đưa ra cầu mà ngồi xuống đất cười cười, vẻ mặt trước sau như nhìn về phía nam tử trung niên.



      “Ha ha, nha đầu này, ngờ lại có mấy phần thú vị. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn bộ dáng của ngươi chắc cũng tầm mười tuổi? Sao lại tinh quái như vậy? Hơn nữa…Nhìn ngươi cũng giống người có thể có được Hộ Tâm Đan. Ta còn chưa hỏi đến lai lịch của ngươi, trái lại ngươi hỏi lai lịch của ta? Hử?” Nam nhân tuấn bất phàm, người toát ra cảm giác giận mà uy, làm cho Vũ Mị dám thất lễ. Suy nghĩ chút, nàng hít sâu hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía người nam nhân, nàng có cảm giác rằng về sau người nam nhân này chính là núi cho mình dựa vào. Hiểu điều này rồi lá gan của nàng cũng lớn lên ít, nàng nhìn về phía nam nhân ánh mắt chút đề phòng: “Thúc thúc, ta tên là Vũ Mị, năm nay mười tuổi, còn đây là nha hoàn thiếp thân của ta, tên là Mộc Ngư, chúng ta bị người ta đẩy xuống vách núi đá, sau khi tỉnh lại chẳng những chết mà bên người lại có lọ Hộ Tâm Đan, sau đó liền gặp mọi người, tình đơn giản chỉ có vậy, hề giấu diếm.”



      Nhìn con ngươi trong suốt trước mắt, ánh mắt Nhạc Thanh Sơn chợt có chút chua xót, nếu con của nàng còn sống, cũng tầm tuổi này, cũng biết lớn chuyện với mình như vậy, nhưng mà…Nàng ra , quay về được… “Thúc thúc, người làm sao vậy?” Hồi lâu nhận được câu trả lời, Vũ Mị có chút khó hiểu nhìn đôi mắt phiền muộn của Nhạc Thanh Sơn, nhớ về ai đó sao?



      “Ngươi vừa mới tên ngươi là gì? … Vũ Mị? Chẳng lẽ ngươi chính là…?” Nữ nhi nổi danh củi mục của Cung chủ cung Vũ Mị? Dù sao trong thiên hạ này, những người cùng họ đều có chung huyết thống. Bây giờ ở địa bàn của bọn họ, còn trong vòng địa giới của cung, bé này tên là Vũ Mị, phải là nữ nhi củi mục của Vấn Thiên còn là ai nữa? Nhạc Thanh Sơn bất động thanh sắc lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Vũ Mị càng thêm sâu thẳm.



      “Trước kia thôi, bây giờ… phải nữa.” Vũ Mị sảng khoái gật đầu, lại làm cho Nhạc Thanh Sơn cảm thấy ngoài ý muốn: “Đứa , ngươi mới mười tuổi, nên bốc đồng như vây, ngươi nên trở về nhà…”



      “Thúc thúc, hình như vừa rồi ta giải thích được ràng, ta là bị người đẩy xuống vách núi đá, nghe sao? Là rơi xuống vách núi đá, ngài cảm thấy, nơi đó, vẫn là nhà của ta sao?” Vũ Mị hơi cong môi, lộ ra chút châm chọc tiếp tục : “Bởi vì ta có linh lực mà xuống tay ghê tởm với ta như vậy, cái nhà đó, có cũng hề gì?”



      “Ngươi… Ngươi dường như so với trong tưởng tượng của ta, còn có phần mạnh mẽ hơn.” Nhạc Thanh Sơn vừa đối với thân phận của nàng có chút bài xích, nhưng giờ nhìn thấy biểu tình châm chọc như vậy của nha đầu mới mười tuổi trong lòng đột nhiên đau lòng thương tiếc, bỗng nhiên, ý niệm từ từ hình thành trong đầu . Ánh mắt của nhìn về phía Vũ Mị ngập tràn thích: “Đứa , thúc thúc cho ngươi nhiều hơn cả vàng bạc châu báu, thấy ngươi cũng thú vị, thế này … Ta hứa cho con gia đình ấm áp, hạnh phúc, được chứ?”



      “Gia đình …ấm áp, hạnh phúc?” Tầm mắt Vũ Mị có chút mông lung nhìn lên, từ lúc nghe được từ “gia đình” này, tâm tình của đột nhiên sống dậy, đôi mắt phượng sáng như trân châu có chút khó tin vui mừng nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Thúc thúc, ngài vừa … Là ?”



      *Chương 012: Nhạc gia



      Ánh mắt dịu dàng của Nhạc Thanh Sơn dừng lại người Vũ Mị, vươn tay xoa cái đầu của nàng, khóe môi gợi lên ý cười: “Đương nhiên là , ta thay mặt toàn bộ gia tộc Nhạc gia, hoan nghênh gia nhập của con!” Dứt lời, chậm rãi đứng lên, vươn tay về phía Vũ Mị, ý cười thông tới đáy mắt.



      “Gia tộc họ Nhạc?” Đối với gia tộc này Vũ Mị ấn tượng gì, lúc tự hỏi phía sau vang lên tiếng thét chói tai của Mộc Ngư: “Trời ơi, tiên sinh, ngài vừa mới ư? Ngài là người của gia tộc họ Nhạc?”



      Ở bên kia hai thanh niên yếu ớt tỉnh lại, nhìn thấy Vũ Mị cùng Nhạc Thanh Sơn chuyện biết nguyên nhân tình. Bọn họ nghĩ tới là hai nha đầu này cứu mạng họ, cũng nghĩ đến Gia chủ bọn họ lại thành tâm mời nữ hài tử gia nhập gia tộc họ Nhạc, càng nghĩ ra Gia chủ đặt quan hệ cha con. Hai người nhìn nhau, lộ ra chút hiểu ý, họ nhìn về phía Mộc Ngư ngập ý cười: “Tiểu nha đầu, trước mắt các vị là Gia chủ của Nhạc gia Nhạc Thanh Sơn, ngài lên tiếng còn ai dám kháng nghị chứ?”



      “Cái gì? Gia chủ Nhạc gia Nhạc Thanh Sơn? Trời ạ, tiểu thư, chúng ta…

      Chúng ta có được tính là người tốt được báo đáp ?” Mộc Ngư kích động ngồi xổm mặt đất, kéo tay áo Vũ Mị, nước mắt rơi đầy mặt.



      Lúc này đâu chỉ có Mộc Ngư kích động, trong lòng Vũ Mị cũng khơi dậy tầng tầng sóng lớn, nhìn bàn tay dày rộng trước mắt, Vũ Mị hít sâu hơi, chậm rãi đặt tay mình bỏ vào bàn tay đầy vết chai của . Thanh Sơn khẽ mỉm cười, bàn tay lớn bọc lấy bàn tay , gắt gao nắm chặt lại: “Nha đầu, bắt đầu từ hôm nay, con chính là nữ nhi của ta, Vũ Nhạc, được ?”



      “Phụ thân, nữ nhi xin nghe theo người.” Đôi mắt trong sáng của Vũ Mị lên ánh sáng, nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn, ánh mắt ngập tràn cảm kích: “Cám ơn phụ thân thu nhận, nữ nhi chắc chắn hiếu thuận với người!”



      “Đứa trẻ ngoan, có những lời này của con là đủ rồi, nữ nhi của phụ thân, rốt cuộc trở lại.” Dứt lời, Nhạc Thanh Sơn hoan hỷ ôm Vũ Mị vào trong lòng, hai hàng lệ rơi xuống, nhìn trời xanh cao, trong lòng tự hỏi: “Vũ nhi, là con sao? Là con đem nàng tới bên cạnh phụ thân sao? Vũ Mị, có cùng chữ Vũ, nhất định là con đành lòng rời bỏ chúng ta, đúng hay ?”



      Lúc lâu sau, Nhạc Thanh Sơn buông Vũ Mị ra, nhàng vuốt tóc nàng, giọng có chút nghẹn ngào nhìn nàng: “Đứa trẻ ngoan, hôm nay hai người nhà chúng ta đúng là có duyên, uổng chuyến tới Thiên Huyền sơn, thôi, chúng ta về nhà!”



      “Được, phụ thân, chúng ta về nhà, nhưng…Những người này phải làm sao bây giờ?” Vũ Mị đau đầu nhìn đám hắc y nhân dưới chân, mặc dù hơi thở nhè nhưng trong đáy mắt trong suốt tia nhiệt độ.



      “Con cảm thấy nên làm thế nào?” Nhạc Thanh Sơn hỏi ngược lại, việc này là quỷ quái, làm đúng, biết lão đầu kia nổi điên lên có thể làm gì đây. Nữ nhi tốt như vậy mà biết quý trọng, tự nhiên lại để cho chiếm được tiện nghi, biết ngày nào đó có hối hận hay đây?



      “Giết, còn có thể làm thế nào nữa, bọn chúng dám giết phụ thân, nữ nhi nhất định để cho chúng sống sót, chẳng lẽ giữ lại mạng để cho bọn chúng trả thù chúng ta? Con cũng có lòng tốt vậy đâu!” Giọng của Vũ Mị lạnh như băng, vẻ lạnh lùng dung nhan tuyệt mĩ, ngay cả ánh mặt trời cực nóng e rằng cũng thể làm nó tan chảy.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *Chương 013: Dưới chân núi Thiên Huyền

      Nhạc Thanh Sơn nhìn Vũ Mị sâu, đột nhiên khuôn mặt gợi lên vẻ hiểu ý, mỉm cười nhàng: “Nữ nhi ngoan, vậy làm theo lời con , con có thể còn mạnh mẽ hơn so với nhị ca ra hồn nữa đó, mà nếu biết con giết nhiều người như vậy, biết có thể giận tới mức hộc máu ?”

      phải chứ? Nhị ca?” Vũ Mị vừa nghe tới đây, hứng thú dạt dào nhìn Nhạc Thanh Sơn, mong đợi câu sau của .

      Nhạc Thanh Sơn khẽ vuốt cằm, thản nhiên liếc mắt về phía hai nam tử phía sau: “Nơi này, giao cho các ngươi, có vấn đề gì chứ?”
      _DDLQD_
      “Vâng, chủ nhân, thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hai người cung kính cúi đầu. Nhạc Thanh Sơn để ý quay đầu, kéo tay Vũ Mị : “Nơi này quá máu tanh, thích hợp để kể chuyện xưa, trước tiên chúng ta rời núi, từ từ rồi phụ thân kể cho con nghe.” “Được, được ạ, Ngư Nhi, mau thôi.” Vũ Mị cảm kích gật đầu, định cùng Nhạc Thanh Sơn rời phát ra Mộc Ngư còn sững sờ đứng đó, liền nhắc nhở tiếng. Mộc Ngư từ trong trí nhớ thoát ra, nhìn theo Vũ Mị, chút cảm xúc quái dị lên ở trong mắt: “Tiểu thư, hình như càng ngày càng… giống, trước kia, người ngay cả bóp chết con kiến cũng dám, tại sao bây giờ lại…? Chẳng lẽ là do bị lão gia đả kích chăng? #DDLQD#Có lẽ cho dù là ai cũng chịu được đả kích lớn như vậy? Tuy rằng mình đồng ý để tiểu thư nhận người khác làm phụ thân, nhưng thấy tiểu thư vui vẻ tươi cười, lời định tới bên miệng rồi lại nuốt xuống, có lẽ…Đây là số phận chăng?”

      lúc lâu sau, năm người thuận lợi ra khỏi Thiên Huyền sơn. Dưới chân núi chuẩn bị sẵn xe ngựa, Nhạc Thanh Sơn chậm trễ phân phó phu xe cho xe chạy . Nơi này, muốn lưu lại dù là khắc.

      Nhìn theo hướng xe ngựa rời , dưới chân núi cách đó xa, có chiếc xe ngựa màu đen xa hoa tinh xảo chậm rãi tới, hai gã hắc y nhân liền bay tới bên xe ngựa, cung kính cúi đầu bẩm báo: “Khởi bẩm Cung chủ, tiểu thư an toàn rời , Nhạc Thanh Sơn nhận nàng làm nữ nhi, phải nghĩa nữ.”

      “Sao? Tiểu nha đầu này có bản lĩnh? Ha ha, nhưng mà so với năm năm trước cũng cùng tích cách, kém nhiều nha, mặc dù nàng…Mất trí nhớ!” Thanh trầm thấp thanh nhã từ trong xe ngựa phát ra, hai gã hắc y nhân nhìn nhau, trong mắt lên chút kinh ngạc rồi biến mất, lẳng lặng đứng chờ. Mà nam tử trong xe ngựa kia, đôi mắt phượng dài hướng ra phía ngoài cửa xe, khẽ mở miệng : “ thôi, bảo vệ nàng tốt, trước khi nàng có thể tự bảo vệ mình, mười người các ngươi cần hồi Cung.”

      “Vâng, Cung chủ.” Hắc y nhân khẽ vuốt cằm, nhấc chân cái nháy mắt biến mất chút dấu vết. Sau khi bọn họ rời , rèm cửa của xe ngựa theo gió bay lên, vị nam tử phong hoa tuyết nguyệt lười biếng dựa vào giường êm, khóe môi nhấc lên: “ thôi, hồi Cung.” “Dạ, Cung chủ.” Phu xe cẩn thận trả lời, chậm rãi lái xe rời , bánh xe chạm mặt đất tạo nên bản hòa tấu, khóe môi nam tử lộ ra ý cười bí hiểm: “Vật , mau lớn lên .”

      Mà ngồi chiếc xe ngựa khác, Vũ Mị, mà , là Vũ Nhạc mới đúng, bỗng dưng hắt hơi cái, Nhạc Thanh Sơn nhíu mày quan tâm: “Vũ nhi, con sao chứ?”

      có gì đâu phụ thân, chỉ là hắt hơi thôi, người cần lo lắng, người kể tiếp , tìm được kẻ sát hại Vũ nhi tỷ tỷ chưa?” Vũ Mị hít hít mũi, vẻ mặt khẩn trương chờ Nhạc Thanh Sơn kể tiếp. Nhạc Thanh Sơn liếc mắt nhìn Vũ Mị, sâu kín : “Đứa , con còn , con có thể thay Vũ nhi ở bên cạnh ta, ta thỏa mãn, còn về việc báo thù, chờ sau khi con trưởng thành, phụ thân cho con, được chứ?” cần là cần nữ nhi, chứ cần công cụ báo thù.

      *Chương 014: Thiên hạ ngày nay

      Vũ Mị nghe lời gật đầu, vẻ mặt Nhạc Thanh Sơn dịu dàng, sờ sờ đầu nàng: “Tốt lắm, con hãy ngủ lúc , hai người các ngươi mệt mỏi cả ngày rồi, hai ngày sau tới kinh thành – Hỏa Đô thành.”

      “Hỏa Đô thành?” Vũ Mị và Mộc Ngư tò mò nhìn Nhạc Thanh Sơn, cảnh này làm cho Gia chủ Nhạc gia cảm thấy kì quái: “Làm sao vậy? Nhìn bộ dạng của các ngươi, chẳng lẽ ngay cả kinh thành cũng chưa từng nghe qua?”

      “Lão gia, dám dối gạt người, tiểu thư sau khi rơi xuống vực mất trí nhớ, mà nếu như mất trí nhớ mấy năm nay chúng con chỉ ở núi, với chuyện ở bên ngoài, có thể biết gì cả.” Mộc Ngư có chút tiếc nuối thở dài.

      “Sao? Còn có chuyện này? Được rồi, dù sao cũng còn thời gian, ta cho các ngươi thế cục thiên hạ bây giờ.” Nhạc Thanh Sơn thu hồi ánh mắt thương cảm, mỉm cười vỗ vỗ đầu Vũ Mị, nhàng mở miệng: “Đại lục này của chúng ta gọi là Tử Minh đại lục, chính là Tử Minh Cung đứng đầu huyền bí đại lục, tổng cộng phân làm nhất cung, tứ tộc, sáu môn phái, tổng cộng là mười thế lực lớn. Trong đó lợi hại nhất là Tử Minh Cung, nhưng tới bây giờ Tử Minh Cung vẫn là . Bọn họ rất ít khi giao thiệp với các thế lực lớn khác, bởi vậy đối với tồn tại của họ mọi người tuy có chút kiêng kị nhưng vì họ chưa từng xuất nên dần dần bị những thế lực khác đại lục này lập. Nhưng cho dù bị lập, trong lòng mọi người địa vị của Tử Minh Cung cũng vô cùng cao, nguyên nhân này cũng là do các vị trưởng lão đời đời truyền tổ huấn, cũng là điều làm cho họ trở nên thần bí như vậy.

      Tiếp theo là tứ tộc, tứ tộc này theo thứ tự là Nhạc gia, Lăng gia, Mục gia cùng với Hỏa gia tộc, trong đó Hỏa gia tộc chính là Hoàng thất của đại lục này. Mặc dù là Hoàng thất, thực lực yếu nhất trong tứ tộc, nhưng lại có ám vệ trải khắp đại lục thể xem thường, vì vậy mới có thể đứng vững trong tứ tộc mà bị thôn tính. Còn về phần tam đại gia tộc khác, tùy tiện đưa ra cái cũng có thể gây chấn động lớn đại lục.

      Chúng ta Nhạc gia tộc, đứng đầu trong tứ đại gia tộc, là huyết mạch kinh tế của cả Tử Minh đại lục, tổng hợp lại sức mạnh thể khinh thường. Nhà chúng ta có Thập Đại Trưởng lão, trước mắt đột phá Tử Hoàng, tiến vào Tử Hoàng cấp ba, mặc dù chỉ là cấp ba, nhưng ở Tử Minh đại lục phải là thực lực tầm thường. Ở Tử Minh đại lục, cấp thấp nhất là võ giả, ngay sau đó là bậc Tứ Linh, bậc Tử Tiên, bậc Tử Vương, cùng mới là cấp bậc Tử Hoàng; mỗi cấp bậc phân thành mười bậc. Bình thường muốn đạt tới cấp bậc Tử Hoàng năm mươi tuổi cũng là sáu mươi tuổi, cho nên Vũ nhi, con đừng quá nản chí. Cho dù con có linh lực có thể luyện đan. Mà ở Tử Minh đại lục, luyện dược sư cũng cực kì ít ỏi, chỉ cần con chịu cố gắng, có thể làm nên chuyện.” Nhạc Thanh Sơn trong lòng có chút tiếc hận, gốc cây hạt giống tốt như vậy, Vũ Nhạc thông minh lanh lợi, vì sao hết lần này tới lần khác đều có linh lực? Đây phải là quá kì quái rồi ư?

      Chân mày Nhạc Thanh Sơn căng thẳng nhíu chặt làm Vũ Nhạc cảm thấy ấm áp, nàng mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân, yên tâm, mặc dù ở đại lục này thực lực quyết định cao thấp, nhưng mọi việc cũng phải là tuyệt đối đúng ? Nếu như con trời sinh có linh lực, nghĩ rằng như vậy là con thích hợp tu luyện, vậy hãy đem trí óc của con phát huy ở chỗ khác . Nhạc gia chúng ta nếu là huyết mạch kinh tế của Tử Minh đại lục, phụ thân có muốn đem con bồi dưỡng thành thiên tài kinh thương ?”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      *Chương 015: Trường nữ sinh

      “Đứa này, con lại để ta lo lắng yên tâm rồi, xem ra con tiền như vậy, ta cho con học buôn bán ở trường nữ học Thánh Đức, có được ?” Nhạc Thanh Sơn hài lòng gật đầu, đứa bé này có linh lực, tại đại lục này coi như là củi mục, cho dù tới chỗ nào đều bị người khác xem thường. Đứa này vẫn là tuổi trẻ khinh cuồng, sớm muộn gì cũng chịu đả kích, nếu tương lai còn muốn báo thù, bằng trải qua mưa gió sớm chút, nhất định khi trưởng thành trở nên mạnh mẽ.

      “Nữ học viện Thánh Đức? Đó là nơi quỷ quái nào vậy?” Mặt Vũ Mị chảy hai vạch đen nhìn Nhạc Thanh Sơn, đại lục này chắc có trường học chứ? Còn là học viện nữ sinh Thánh Đức, nàng vừa nghe tên cảm thấy người thoải mái.

      “À, đây là việc xưa nay ở Tử Minh đại lục có, chuyên môn vì lựa chọn thế hệ xuất chúng tiếp sau mà xây dựng học viện, nữ nhi ở học viện Thánh Đức, nam tử ở Bá Quyền. Hai học viện nằm cạnh nhau, thường xuyên tranh đấu ngươi chết ta sống, rất thích khiêu chiến. Vũ nhi có muốn thử hay ? Hai năm sau con vừa vặn mười hai tuổi, đến lúc đó đưa con tới học viện, bọn họ đào tạo tuổi từ mười hai tới mười sáu tuổi, trong bốn năm đó con cũng trưởng thành! Bên trong có rất nhiều môn học, cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, còn có luyện đan, dạy thú vật, tổ chức tình báo, tổ chức buôn bán, chỉ có ngươi tưởng tưởng được chứ có thứ bọn họ làm được, đứa , có muốn hay ?” Vẻ mặt Nhạc Thanh Sơn tràn ngập ý cười nhìn Vũ Nhạc, trong lòng muốn gấp gáp đến hoảng loạn, biết đứa này tới nơi đó liệu có bị khai trừ hay ?

      “Thú vị thế sao?” Vũ Nhạc tự động bỏ qua cái gì mà nữ công gia chánh, tình báo, buôn bán, còn có dạy thú vật, nhưng ra cũng có vài phần thú vị.

      “Ừ, chắc chắn là chơi rất vui đó!” Nếu ngươi có đủ thực lực như trong lời tuyệt đối có bản lãnh đùa chết người khác, nhưng nếu ngươi chỉ là trứng thối, xin lỗi, bị đùa giỡn chính là bản thân mình. Đương nhiên, những lời này Nhạc Thanh Sơn cho nha đầu kia biết, chỉ có bước chân vào Thánh Đức, mới xem như bước đầu tiên hướng về phía thành công, là người đứng đầu Nhạc gia tộc đứng đầu thập đại thế lực, đương nhiên thu nhận phế vật.

      “Tốt lắm, năm sau phải , con .” Vũ Nhạc hơi hơi cúi đầu, mặt biến sắc nhíu mày, trong mắt cha có ý xem kịch vui nhưng chạy trốn ánh mắt của nàng, nhưng Vũ Nhạc nàng là ai chứ? Chính là nữ đặc chiến viên của quân đội quốc gia, có trình độ hoạt động nào chưa tham gia? sợ cái trường nữ học? Qủa là chuyện nực cười.

      “Được, nếu như vậy sang năm ta đưa con cùng nha đầu Mộc Ngư vào học viện. Kế tiếp ta về hai đại gia tộc Lăng gia cùng Mục gia. Bọn họ bên nắm giữ tình báo của đại lục, bên nắm giữ Luyện dược sư giỏi nhất của đại lục, trước mắt có được mười tên luyện dược sư cấp bậc cao, chúng ta tuyệt đối thể khinh thường. Về sau nếu có gặp con cháu của gia tộc họ tuyệt đối thể hành động theo cảm tính. Mặc dù trước mắt thế cục ở đại lục rất căng thẳng, nhưng muốn bọn họ quá phận, chúng ta muốn mở đầu phá thế cân bằng, nếu tạo thành hậu quả thể bù lại, ta như vậy con hiểu chứ?”

      “Phụ thân yên tâm, nhịn loạn mưu lớn, về điểm này, nữ nhi hiểu .” Vũ Nhạc mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ thầm, đại lục này so với tưởng tượng còn phức tạp hơn rất nhiều! Nhưng vậy thế nào chứ, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nàng cũng tin là nàng trải qua huấn luyện đặc chiến chuyên nghiệp lại thất bại ở cổ đại. Tương lai, quả nhiên làm cho người ta chờ mong!


      *Chương 016: Mở hộp tử đàn.


      “Tốt lắm, ngoài việc phải chú ý hai gia tộc này, còn lại lục môn, bọn họ theo thứ tự là Thương Lan thế gia Thương Lan môn phái, Thiết gia tộc Thiết giáp môn phái, Nam Cung thế gia Nam Cung môn phái, Tô gia tộc Tô gia môn phái. Tả gia tộc cùng với Cổ gia tộc là môn phái chuyên về độc dược. Lục đại môn phái ở Tử Minh đại lục mặc dù trấn thủ các phương, canh giữ ba phần đất của mình, nhìn có vẻ an phận thủ thường, kì sau lưng ai cũng có tâm tư riêng. Chẳng qua bây giờ ở phía có tứ đại gia tộc chúng ta chèn ép, phía dưới có thế lực khắp nơi khiêu khích, bọn họ xuất phát từ trạng thái bị vây hãm, cũng chỉ có thể ở trong khe hẹp cầu sinh tồn, đây chính là cách sinh tồn lấy thực lực để chiến thắng.” tới đây con ngươi đen nháy thâm thúy của Nhạc Thanh Sơn lóe lên tia nghiêm túc. Vũ Nhạc thấy thế, suy nghĩ chút, nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Phụ thân, nghe người nhiều như vậy nhưng lại thấy tới Cung?”

      “À, Cung cùng Tử Minh Cung mấy trăm năm trước là thực lực song song, chỉ là sau này đời sau bằng đời trước, đến thế hệ của phụ thân ngươi Vấn Thiên thực lực lại trượt xuống. Nhưng dù vậy những thập đại thế lực khác vẫn dám manh động, cho nên tình trạng Cung bây giờ là ở phía thập đại thế lực, gần ngang bằng với Tử Minh Cung.” Sở dĩ Nhạc Thanh Sơn tới là sợ Vũ Nhạc thương tâm, nhưng bây giờ thấy bộ dáng lạnh nhạt của đứa , đột nhiên yên tâm, có lẽ tổn thương quá sâu làm cho nàng quá căm hận. Vấn Thiên, ngươi rốt cuộc tạo nghiệt gì đây?

      …Sau này, hễ là vấn đề do Vũ Nhạc đề xuất, Nhạc Thanh Sơn đều tri vô bất ngôn ngôn tri bất tẫn (biết gì đó), mà ngay chính cũng hiểu , tại sao lại hợp ý với nha đầu mười tuổi này như vậy. Thậm chí khi nàng lộ ra biểu tình cơ trí tương xứng với tuổi cũng cảm thấy kinh ngạc. Có lẽ, trong lúc vô thức, Nhạc Thanh Sơn đưa Vũ Nhạc vào hàng ngũ thiên tài, mặc dù nàng làm cái gì, mặc dù nàng trời sinh củi mục, nhưng hào quang bẩm sinh lấp lánh kia, cho dù muốn cũng thể nào che được.

      Ba ngày sau, Vũ Nhạc theo Nhạc Thanh Sơn trở về phủ của Nhạc gia. Qủa nhiên như lời Nhạc Thanh Sơn , gia đình tương lai của nàng đúng là nơi hài hòa, hạnh phúc. Dù là lão gia tổ Nhạc gia tính tình nóng nảy, Nhạc gia lão phu nhân hiền lành thân thiện, Nhạc gia phu nhân dịu dàng cao quý, đại ca Nhạc Mộ Thần tỉnh táo cơ trí hay nhị ca Nhạc Mộ Dương vui vẻ thiện lương đều đối với nàng rất ấm áp. Đối với tương lai, nàng ngập tràn cảm kích, nàng vì Vũ Nhạc, vì Vũ Mị, sống cách thoải mái, sống tiêu sái!

      Sau khi Vũ Nhạc yên ổn ở Nhạc gia, nàng mới có thời gian lấy ra hộp gỗ tử đàn tinh xảo. Khoảng cách tới lúc mười tuổi còn khoảng năm tháng, nàng chờ nổi, trong hòm gỗ rốt cuộc là cái gì, là làm cho người ta chờ mong. Trong lúc suy nghĩ, nàng đem vòng cổ tinh xảo gỡ xuống, chau mày khẩn trương mở hộp gỗ ra, thế nhưng đập vào mắt lại làm cho nàng thất vọng hết sức, đây là vật gì? Dưới đáy hộp gỗ có để chiếc nhẫn nhìn qua có vẻ rất cũ nát, nhìn mặt nhẫn có khắc đường vân rất tinh xảo, nhưng vẻ đẹp đó tới hôm nay lại rách mướp như vậy, gây hứng thú cho bất cứ ai. Dù vậy nàng phải người lấy bề ngoài đánh giá mọi thứ. Được rồi, cho dù nó rất xấu, nàng vẫn rất cẩn thận đem nó rửa sạch , rồi sau đó lại dùng kiểu tiểu thuyết nữ chính dùng máu để nhận thức . Nàng đợi suốt canh giờ, cũng phát ra thay đổi của chiếc nhẫn, cuối cùng bất đắc dĩ, đem nhẫn để vào hộp gỗ, dập mạnh khóa rồi đứng lên, mắt thấy tâm phiền.

      Nàng cũng nghĩ tới sau khắc đóng hộp gỗ kia lại, có vòng ánh sáng màu tím vi diệu bao quanh chiếc nhẫn cổ, như kháng nghị chủ nhân đối với nó chút mến vậy.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      *Chương 017: Thiếu nữ quần áo lụa là

      Thời gian chẳng mấy chốc trôi , thoáng chốc, nửa năm qua, trong nháy mắt, Vũ Nhạc nha đầu của chúng ta mười tuổi.

      Trong thời gian nửa năm này, tiểu nha đầu cũng nhàn rỗi. Nàng khuấy đảo Hỏa Đô thành đến người ngã ngựa đổ, cũng bởi vậy mà cái danh Vũ Nhạc hài đồng lan ra khắp thiên hạ.

      nàng lớn lên giống tinh?

      Làm ni ? Ni tỷ tỷ ngươi mới giống tinh, cả nhà các ngươi đều là tinh. Vũ Nhạc phồng má, đùng đùng nổi giận hướng về phía tiểu công chúa Lăng Ngạo Tuyết của Lăng gia chửi ầm lên.

      Kết quả, tiểu nha đầu mười tuổi mất hết thể diện, khóc ầm lên rồi chạy .

      Từ đó về sau, Lăng Ngạo Tuyết cùng Vũ Nhạc đối đầu nhau triệt để, cho dù là cùng ở học viện Thánh Đức, nhưng vẫn là địa phận khác đại lục, việc tranh đấu của hai người chính là tiêu điểm cho mọi người bàn tán.

      nàng điêu ngoa tùy hứng? Bổn nương sao lại điêu ngoa tùy hứng?

      Vậy ngươi đạo lý sao, ngu ngốc…!

      A a, ta ngươi có ba phần màu sắc, ngươi muốn mở phường nhuộm rồi hả? Bổn tiểu thư sao lại có đạo lý? Thế nào, ngốc rồi sao? Ngươi tiếp , phải bổn nương điêu ngoa tùy hứng sao? Thế nào? Ca ca chính là thương ta, thích ngươi, ngươi còn có thể làm gì ta? Ta mách với ca ca, ta khóc lóc trước mặt ca ca, ngươi có bản lĩnh sao chứ? Ta làm hỏng chuyện của ngươi? Chính ngươi vô dụng lại quay ra trách người khác điêu ngoa tùy hứng, đại gia hỏa tiểu thư, à , đại gia hỏa công chúa à, ngươi biết là tự rước lấy nhục sao…?

      Kết quả, công chúa được Hoàng thượng nâng niu trong lòng bàn tay bị nữ nhân kia mấy câu, tức giận tới mức ngã xuống đất ngất , tên tuổi Vũ Nhạc được truyền khắp phố lớn ngõ .

      ta kiêu ngạo? Tiểu muội muội, bản nương có bản kiêu ngạo đó, thế nào? Hâm mộ chưa? Ghen tị chưa? Hận ta ? À…Ngươi đúng là vừa hâm mộ vừa ghen tị với ta như thế nào chứ? Ngươi có dáng vẻ kinh diễm này ? Ngươi có bản lãnh kiêu ngạo phách lối ? Nếu có bản lãnh ngươi cũng phách lối kiêu ngạo cho bản nương xem chút? Nếu trình độ của ngươi cao hơn ta, bổn nương tự nguyện đem bảng hiệu “Tiểu thư kiêu ngạo” đến tận tay nhà ngươi, để ngươi hàng ngày nhìn bảng hiệu cười ngây ngô, có được hay ? Ngươi nhìn xem ta đạt tới trình độ nào rồi , Mục tiểu thư?

      …Ngươi, ngươi…Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy? Dương ca ca làm sao có thể có muội muội như ngươi? Ngươi…Ngươi vô lễ, vô lễ!

      Vô lễ? Rốt cuộc ai mới là người vô lễ? Rốt cuộc ai là người khơi mào? Hả? Chỉ có ngươi mới được mắng bản nương kiêu ngạo chứ cho bản nương tức giận?

      …Ngươi, nhà ngươi…Nữ nhân trực tiếp trợn trắng mắt, ngã xuống đất ngất , gặp phải nữ oa này, nàng gặp phải hạn rồi, hạn rồi…Nhìn thấy đại tiểu thư ngất vì sức mạnh lời ác độc của mình, nữ nhân có vẻ mười phần vô tội giải thích cho những người xung quanh: “ liên quan tới ta nha, do nàng khí huyết thông dẫn tới té xỉu, ôi chao, dạo gần đây sinh bệnh gì cũng có thể được mọi người quan tâm, là quá lợi hại!” Kết quả là mọi người đều dùng ánh mắt thương hại nhìn Mục tiểu thư bị khiêng , có thể kiên trì chịu đựng được những lời ác độc này nửa canh giờ, thể tài giỏi nha!

      ta quần áo lụa là? ta học vấn?

      Chuối tiêu ba lạp…Ngươi, ngươi có bản lĩnh lặp lại lần nữa? Nữ nhân tức giận mặt đỏ tía tai, chỉ còn thiếu việc trực tiếp phóng độc.

      (*)Chuối tiêu ba lạp: Chuối tiêu là tượng hình ( nam nhân vật kia ) ba lạp cũng là tượng hình ( nữ nhân vật kia ), như vậy chỗ nãy để chỉ những người a,c,b, x,y,z xấu nữ chính.

      Thương Lan môn đại tiểu thư Thương Lan Diễm diêm dúa lẳng lơ khinh thường liếc nhìn Vũ Nhạc: “Trước đội sau vểnh, ái chà chà, dáng người này đệ đệ ta cũng có thể để ý sao? Được rồi, bộ mặt này của ngươi cũng coi như vừa mắt người, nhưng thân thể thể tu luyện linh lực, quả nhiên là… Chậc chậc, ngươi ngươi có linh lực thôi , còn biết mỗi ngày chăm chỉ học tập tiến về phía trước, mà cả ngày quán xá lại kỹ viện hoặc quán trà, nha đầu này? Ngươi có hiểu thế nào là nữ nhân hay ? Tiểu thư khuê các chân chính có giống như ngươi cả ngày chạy loạn bên ngoài ? Thay vì thời gian chơi bời, bổn tiểu thư khuyên ngươi tu luyện linh lực tốt , chừng ngày nào đó linh lực của ngươi có thể khôi phục, ha ha ha…”

      Kèm theo là tiếng cười nhạo chói tai của đám người xung quanh. Vũ Nhạc khẽ nhếch môi, lộ ra nụ cười quỷ dị nhìn về phía Thương Lan Diễm: “Nữ nhân, thể miệng lưỡi của ngươi so với ta lợi hại hơn, thế nhưng, bổn tiểu thư quần áo lụa là cũng phải ngồi , lăn lộn nơi kỹ viện này cũng phải chơi , nếu …Làm thế nào ta lại vô tình hạ…xuân dược với ngươi chứ? Hả?” Vũ Nhạc cười cười nhìn khuôn mặt Thương Lan Diễm lúc này bắt đầu đỏ bừng, đắc ý nâng cây quạt, nghênh ngang qua người ta, để sát con ngươi trong suốt vào đôi mắt mơ màng kia, dịu dàng : “Còn chạy nhanh tìm nam nhân hạ hỏa? chậm, ngươi có thể bị phá hỏng đó nha!”

      “Ngươi…Vũ Nhạc, đồ tiện nhân, bản tiểu thư thề đội trời chung với ngươi!” Thương Lan Diễm cố kìm nén dòng nhiệt phía dưới, ống tay áo vung lên, biến mất thấy đâu nữa. Nhìn theo bóng lưng nhếch nhác của nàng ta, Vũ Nhạc mỉm cười thắng lợi: “Ta tiễn ngươi, còn muốn thêm nữa sao! Sớm muộn có ngày ta cho ngươi thấy ánh mắt ngươi buồn nôn cỡ nào!”

      *Chương 018: Huynh muội tình thâm

      Trở lại Nhạc gia trang, tâm tình của Vũ Nhạc vẫn rất sa sút. Nhạc Mộ Dương, Nhạc Mộ Thần thân thiết bước nhanh tới bên cạnh nàng, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Vũ nhi, muội sao chứ?” Nghe ám vệ bẩm báo Vũ nhi ở đường lớn gặp phải Thương Lan Diễm, tim hai người muốn lên tới cổ họng. Bây giờ nhìn thấy bộ dáng phờ phạc của Vũ Nhạc, Mộ Dương khẽ thở dài: “Được rồi muội muội, cần gì để lời của người khác vào trong lòng chứ? Muội chính là muội, người khác thể thay thế được, nhìn nửa năm nay, muội vì gia đình này mà mang tới tiếng tiếng cười, muội cứ như vậy, các ca ca rất đau lòng.” Mộ Thần giỏi chuyện, nhìn khuôn mặt nhắn của Vũ Mị nhăn lại, tim cũng lạnh theo: “ được, ta muốn tìm Thương Lan Phong đánh trận, dám khi dễ người quý phủ ta, quả là nực cười.”

      Vừa mới định rời , lại phát ống tay áo bị đôi tay bé kéo lại, “Ca ca? Đây là chuyện của muội và Thương Lan Diễm, huynh tham gia làm gì? Hơn nữa, muội của huynh lại vì người khác mà chịu thiệt thòi sao? Huynh đừng quên, muội hạ xuân dược nàng ta, nếu lúc này ca ca tới chẳng phải là dê vào miệng sói sao?”
      #DDLQD#
      “Chuyện gì vậy? Muội hạ xuân dược với nàng ta?” Hai tiếng rống to đồng thời vang bên tai Vũ Nhạc, làm nàng chấn động hoa mắt ôm đầu, sau hồi nàng mới tức giận nhìn về phía hai huynh đệ Nhạc gia miệng há to, mắt mở lớn: “Sao vậy, sao lại nhìn muội như vậy?”

      “Vũ Nhạc, muội giỏi lắm, muội quá lớn mật. Đúng vậy nha, chúng ta sao lại lo lắng muội bị coi thường, lo lắng muội xảy ra chuyện gì chứ? Muội có thế làm thế? Thương Lan Diễm dù có sai , nhưng nàng cũng mới mười ba tuổi thôi, ngươi lại hạ xuân dược với nữ tử mười ba tuổi, như vậy…Nàng ta làm thế nào giải độc đây?” Từ trước tới nay Mộ Dương tâm địa thiện lương, lần này nổi giận , dù muội muội hết sức đáng thương nhưng mà đạo lý trước mắt, cảm thấy mình có chút bất lực.

      Mộ Thần khẩn trương giống Mộ Dương, cúi đầu suy nghĩ lát rồi nhìn về phía Vũ Nhạc khó chịu ra mặt: “Nhưng chính muội nghiên cứu ra độc đó?”

      Vũ Nhạc tức giận trừng mắt, chân hung hăng giẫm chân Mộ Dương: “Dương ca ca, huynh ghê tởm ta nhất rồi phải , hừ, về sau đừng tới tìm ta!” Dứt lời, nàng tựa như cơn gió chạy , góc áo màu tím xẹt qua để lộ đường cong xinh đẹp.

      Mộ Dương đau quá vẫn kêu gào, Mộ Thần hả hê khoanh tay trước ngực, có chút đồng tình, nhìn về phía bĩu môi: “Ngươi cũng là, biết vì nữ nhân kia suy nghĩ, lại biết vì muội muội nhà mình. Muội ấy biết Thương Lan Diễm hay sao? Còn cần tới ngươi dạy? Thời gian nửa năm nay muội ấy học môn gì là xuất sắc nhất? Luyện Đan Sư phụ thân mời tới như thế nào về muội muội? Chẳng lẽ ngươi nhất thời kích động nên quên mất? Đáng đời bị đạp chân, lần này tốt, tiểu nha đầu thèm để ý tới ngươi!” Dứt lời, khóe môi nâng lên nụ cười đắc ý, bước chân hả hê vào trong nhà, để lại Mộ Dương thầm đau thương: “Mẹ ơi, sao ta lại quên việc này chứ? Xong rồi xong rồi, muốn nha đầu kia tha thứ, có mười thẻ vàng sợ là được nha, cái nha đầu chết tiệt kia có thể tham tiền như vậy được ?”

      Mà đứng ở cách mỗ nữ kia xa, nhìn đến bên kia mỗ nam đếm tiền, nam tử lộ ra ý cười đắc ý: “Hừ, đây chính là kết cục việc ngươi đắc tội muội muội quý, lần này, cho ngươi tức hộc máu , xem ngươi đau lòng đau lòng.”

      “Lần sau cho phép như vậy.” Giọng trầm thấp khàn khàn của Mộ Thần bất thình lình vang lên sau lưng Vũ Nhạc. Vũ Nhạc bị giật mình tâm can rối loạn, vất vả hoàn hồn, buồn bực thôi nhìn biết là đại ca xuất quỷ nhập thần: “Thần ca ca, người thể tạo ra chút thanh được sao? Muội có linh lực, thể nghe thấy động tác của huynh, cũng cảm nhận được gì cả? Cứ như thế này, sớm hay muộn ta cũng bị tác phong của các huynh làm cho có bệnh đường sinh dục, hừ!”

      “A, muội còn cãi lý nữa?” Mộ Thần khẽ nhếch môi, đôi mắt đen như mực lên ý cười bất đắc dĩ.

      phải vậy sao? Huynh cũng phải ngày đầu biết ta, hừ, tán gẫu với huynh nữa, ta còn bài tập hôm nay chưa hoàn thành!” xong nàng nhanh như chớp chạy . Mộ Thần nhìn theo bóng lưng của nàng, đôi mắt đen lên vẻ sâu kín, Vũ nhi, hy vọng mấy ngày tới muội bỏ mặc việc tu luyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :