1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 089: Thời gian bốn năm

      *Chương 089.1:

      Nhưng mà, khi tin tức tức truyền tới tai Vũ Nhạc, nàng chỉ lười biếng cười
      cười: "Ta có hứng thú với Cung, chàng hãy thu lại ?" Dứt lời, nàng nhíu mày nhìn về phía Thiên Duật Dạ bên cạnh, Thiên Duật Dạ hơi rũ mắt xuống nghĩ lát rồi gật gật đầu: "Cũng được, tuy giờ thế lực của Cung suy yếu ít, nhưng thế lực này cũng thể khinh thường. Sau này, Cung vẫn giao cho phụ thân nàng xử lý, có điều, ở cùng con thuyền với Tử Minh cung chúng ta. An bài như vậy, phụ thân nàng cũng được an toàn, thế nào?"

      " sao cả, mấy chuyện này ta chẳng muốn quản, giao cho chàng ta cực kỳ yên tâm, còn về Vấn Thiên, hãy cho ông ta toại nguyện !" Nghĩ trước nghĩ sau, bất quá cũng là người đáng thương, lão bà mình hồng hạnh vượt tường nhiều năm như vậy mà biết, bị tức chết coi như phúc lớn mệnh lớn rồi.

      Vũ Nhạc Thiên Duật Dạ cũng phản đối, nhanh chóng truyền đạt lại ý tứ cho Tu Ngưu, cho toàn quyền xử lý công việc của Cung. Đến đây, chuyện của Cung tạm thời bình ổn lại. Sau đó, Vũ Nhạc từng đề cập tới việc tìm tỷ muội Vũ Nghiên, nhưng lại bị Vấn Thiên cự tuyệt, Vũ Nhạc thấy thế, cũng muốn nhúng tay nữa.

      Trong thời gian tám ngày, Thiên Duật Dạ mang theo Vũ Nhạc du khắp Tử Minh đại lục, ăn hết các món ngon, vui chơi ở những nơi thú vị, tình cảm giữa hai người cũng bất tri bất giác ấm lên. Khi tới thời điểm tám ngày sau, Thiên Duật Dạ ôm Vũ Nhạc trong lòng, vẻ mặt nỡ buông cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Lần này chúng ta từ biệt, biết đến bao giờ mới gặp lại. Luyện tháp địa ngục của Thánh Đức nguy hiểm trùng trùng, có người vào mà ra được. Nàng lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, thể làm việc hấp tấp, biết ?"

      "Được được được rồi, ta phải tiểu hài tử, chàng chỉ cần nhớ , chờ tới lúc ta bước ra khỏi đó, nhất định phải hết mọi chuyện cho ta nghe, nếu ta để yên cho chàng." Bốn năm, nàng cho chính mình thời gian bốn năm, bốn năm sau, nàng nhất định phải ở đỉnh kỳ Tử Đề, đây là mục tiêu của nàng, cũng là con đường nàng phải .

      "Nàng yên tâm, lúc đó, dù nàng muốn biết ta cũng hết mọi thứ cho nàng." Về phàn chín kiếp trước đây, vẫn nên đợi phong ấn kiếp trước của nàng được giải trừ rồi sau, nêu bây giờ ra sợ là nàng chịu nổi.

      "Ta đây, chàng....buông ra ?" Vũ Nhạc bị ôm ấp ngồi dù, mặt cười tản ra sắc đỏ mê người, làm cho Thiên Duật Dạ lập tức nhìn tới ngây ngốc: "Nàng đẹp, sau bốn năm nữa còn mê người thế nào nữa đây?"

      "Thôi , già mà đứng đắn, ta đây." Dứt lời, nàng nhay xuống đầu gối của quyết đoán xốc màn xe lên, khi nàng vừa mới bước chân ra lại bị dùng lực ôm vào trong lòng, vẻ mặt mềm mại như nước nhìn nàng: "Nhớ , chỉ được nhớ ta!"

      Vũ Nhạc bất đắc dĩ chớp mí mắt: "Được rồi, ta biết , chàng dong dài, buông tay ..." xong lời cuối cùng làm chính nàng cũng thấy biết phải làm thế nào, nam nhân này, nàng cũng chạy theo người khác, có cần lưu luyến như vậy ?

      Thiên Duật Dạ bị Vũ Nhạc như vậy, tức giận nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Vật này, lão tử đây là thương nàng, thương xót nàng, sao nàng lại biết tôt xấu như thế hả?"

      "Ừ, ta biết rồi, ta biết rồi, ta nhớ chàng, mỗi ngày ta đều nhớ chàng. Hơn nữa, phải chàng đưa cho ta máy truyền tin sao? Lúc nhớ chàng chúng ta chuyện là được rồi?" Vũ Nhạc nghĩ đến vật phẩm đặc biệt của thời đại này - máy truyền tin, có nó rồi bọn họ còn sợ bốn năm xa cách ngắn ngủi sao?

      "Được rồi, nàng !" Nam nhân tựa hồ quên mất tồn tại của vật này, vừa nghe Vũ Nhạc như vậy lập tức quyết đoán buông nàng ra. Vũ Nhạc bật cười, rời khỏi xe ngựa, trước khi vẫn còn quên xốc màn xe lên dặn dò : " được quyến rũ nữ nhân khác, nếu , hừ hừ...."

      "Yên tâm , nam nhân của nàng có tính sạch , nữ nhân khác gần ta ba thước." Điểm này, tự giác hơn so với nàng nhiều, nhớ tới lão bà nhà mình rải hoa đào, mỗ nam lại nhịn được mở miệng: "Nàng cũng chú ý bản thân mình, hiểu ?" "Chàng thần kinh sao, địa phương kia làm sao có giống đực?" Đó là tháp Luyện ngục Thánh Đức, hề có đệ tử Bá Quyền. "Nàng nhớ kỹ là tốt rồi, nhanh , trời còn sớm nữa." Thiên Duật Dạ thở dài hơi, rốt cuộc để cho nàng rời . Vũ Nhạc vừa nghe , tiêu sái rời , nếu còn ở lại sợ là dứt ra được mất.

      Cho tới khi nàng rời hẳn, nam nhân lạnh lùng mở miệng: " thôi, trở lại La Tháp, tiếp tục tu luyện." "Vâng, Chủ nhân." Kim Long nghe vậy, xoay người cái, nhanh chóng bay lên trời, hướng về phía Đông Nam.
      Last edited: 25/1/15

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 089.2:

      Khi Vũ Nhạc trở lại Thánh Đức, lại phát ra chỗ ở của họ di chuyển. Sau cuộc khiêu chiến tân học viên, phòng ở của sáu người chuyển từ nhà trệt sang độc viện riêng ở phía sau. Vì mấy người Mộc Ngư về sớm hơn nàng chút nên thu thập xong toàn bộ. Lúc này, năm người ngồi ghế lớn, nhìn thấy Vũ Nhạc, lập tức kích động chen lên hỏi: “Tiểu thư, người trở lại rồi, như thế nào? Có mang đồ ăn ngon về ?”

      Vũ Nhạc bật cười: “Các ngươi đó, chỉ có biết ăn thôi, đây, cầm lấy !” Dứt lời, bàn trà lập tức xuất đủ loại thức ăn ngon đẹp mắt. Các nương ào ào tiến lên, ăn biết mệt, lâu sau Cung Tuyết mới rảnh nhìn về phía Vũ Nhạc: “Tiểu thư, vừa rồi Tử Luyến mới tới báo cho chúng ta, ngày mai chính thức tiến vào luyện tháp địa ngục.”

      “Ừm, biết rồi, hình như lúc chúng ta tiến vào học viện vẫn chưa từng thực huấn luyện, xem ra, các nàng có vẻ chú trọng việc luyện tập thực chiến.” Vũ Nhạc vuốt cằm, ngẫm lại từ lúc các nàng tiến vào học viện, ngoại trừ tự mình tu luyện chính là ngừng luyện tập thực chiến, căn bản có cái gọi là hình mẫu lời và công việc.

      “Ừm, muội cũng thấy thế, có điều, luyện tháp địa ngục này có vẻ rất tàn khốc. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.” Mộc Ngư nghĩ tới trước kia, vẻ mặt chờ
      mong nhìn Vũ Nhạc.

      "Đó là đương nhiên, may mà kaafn này cho phép tác chiến tổ đội, đồ ăn của mọi người mấy ngày nay chuẩn bị tốt, cho nên các muội cần nghĩ ngợi gì cả." Thời đại này có gian Linh giới đúng là vô cùng thuận tiện!

      "Vâng, chúng ta cũng chuẩn bị ít, ở trong gian cũng lo mấy thứ này bị hư hết, cho nên mấy ngày nghỉ này mọi người cố hết sức vơ vét đồ ăn vặt khắp nơi." Quả Nhiễm cũng là người tham ăn, lần này trừ việc vui chơi, lại càng có hình tượng ăn uống.

      "Được rồi. Đêm nay mọi người nghỉ ngơi tốt , ngày mai chuẩn bị tu luyện." Vũ Nhạc ngáp cái, chơi đùa nhiều ngày như vậy nên nghỉ ngơi tốt mới được, "Ta ngủ trước đây, các muội cũng nên nghỉ sớm chút."

      "Vâng tiểu thư." Mấy người Quả Nhiễm chơi đùa chút, cũng dứt khoát tắm rửa ngủ, ngày mai, chính thức bắt đầu tu luyện...

      Cái gọi là luyện tháp địa ngục, tên cũng là nghĩa, huấn luyện bên trong tàn khốc như ở địa ngục. Luyện tháp chia thành mười tầng, mỗi tầng đều có vị trấn thủ, người tiến vào ngoại trừ phải xông qua tầng tầng chướng ngại, còn phải đánh bại người trấn thủ, mới có thể tiến vào tầng tiếp theo, cứ như thế tiến lên tầng cao nhất.

      Sau khi sáu người Vũ Nhạc tiếng vào, tháo Luyện ngục chính thức đóng lại, lập tức cả ngọn đèn cũng tắt phụt. Mỗi người tiến lên tầng, đến tầng thứ mười có mười ngọn đuốc rực sáng, khi đó mới biểu thị thông qua, lúc đó chốt cửa mới mở. Sau khi hiểu tất cả các quy tắc và giới hạn, sáu người nối đuôi nhau tiến vào, chờ đợi chiến đấu.

      Năm thứ nhất, tháp Luyện Ngục thắp sáng đến tầng thứ hai. Trong vòng năm này, nghe sáu người trước sau bị thương vô cùng nghiêm trọng, may có Cung Tuyết và Vũ Nhạc tinh thông y thuật nên cuối cùng thoát khỏi khiếp nạn, bình an vượt qua.

      Năm thứ hai, tháp Luyện Ngục thắp sáng tới tầng thứ năm. Thời gian hai năm trôi qua cực nhanh, thực lực của Vũ Nhạc thăng tiến tới đỉnh Kỳ Tử Hoàng, thực lực của năm người còn lại cũng đạt tới sơ kỳ và trung kỳ Tử Hoàng. Tiến bộ thần tốc, thể làm người khác kinh ngạc.

      Năm thứ ba, tháp Luyện Ngục trực tiếp thắp sáng tới tầng thứ chín. Thực lực của Vũ Nhạc đạt tới đỉnh kỳ Tử tôn. Năm người còn lại cũng đạt tới đỉnh Kỳ Tử Tông, thuận lợi có thể tiến vào sơ kỳ Tử tôn. Trong năm thứ ba này, công phu luyện dược của Vũ Nhạc cũng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trực tiếp từ sơ kỳ tấn thăng lên luyện dược sư cao cấp, khi luyện linh đan dược, xác xuất thành công đạt tới 90%. May mà sáu người chăm chỉ luyện tập, cũng nghĩ tới dùng đan dược đề tăng thực lực, vì chỉ có huấn luyện thực mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

      Cuối năm thứ tư, tầng cuối cùng của tháp Luyện Ngục thắp sáng. Ngoại trừ các giáo viên của học viện Thánh Đức thở phào nhõm, sáu người Vũ Nhạc mệt mỏi ngã xuống đất. Bốn năm, dùng bốn năm thời gian, cuối cùng Vũ Nhạc thăng cấp thực lực lên tới Tử Đế, tuy chỉ là trung kỳ, nhưng nàng tin tưởng bao lâu nữa đạt tới đỉnh phong. Thực lực của năm người còn lại cũng đạt tới sơ kỳ Tử Đế. Sáu người đồng thời vào cảnh giới Tử Đế, biết cứ như vậy ra ngoài làm lóa mắt bao nhiêu người đây?

      Sau khi nghỉ ngơi vào ngày, cánh cửa luyện ngục chính thức vì các nàng mở ra. Ngoại trừ đệ tử Thánh Đức nghênh đón, Vũ Nhạc nhìn thấy trong đám người bóng hình quen thuộc. Thời gian bốn năm, đủ để Vũ Nhạc từ lột xác biến thành thiếu nữ hào quang chói mắt, cũng làm cho vị thiếu niên tuấn dật bất phàm kia trưởng thành nam nhân chín chắn. Hai người ôm nhau chút, nàng với : "Ta nhớ chàng." Mà lại với nàng: "Đó là tất nhiên."

      Hai người thâm tình ôm nhau, nháy mắt trở thành tiêu điểm chủ ý của toàn bộ đệ tử Thánh Đức, ngay cả đám người Tử Luyến cũng che dấu ánh mắt kinh dị, người nam nhân tuấn mỹ này bỗng dưng xuất , là ai?

      Chỉ có Vân Linh viện trưởng tới bên cạnh hai người trêu chọc cười: " tưởng tượng được Cung chủ Tử Minh Cung cũng tới Thánh Đức của ta, đúng là khách quý khách quý!"

      Trời ơi, cư nhiên là Cung chủ Tử Minh Cung? Kia chính là Cung chủ Tử Minh Cung trong truyền thuyết thần long thấy đầu thấy đuôi ư? trẻ tuổi quá tuấn mỹ, chẳng lẽ là người thương của Vũ Nhạc? Trách được, thiếu nữ này từ lúc mới nhập môn chói sáng như vậy, có người đàn ông như vậy, nàng có thể khác sao?

      Thiên Duật Dạ nghe tiếng nghị luận sóng sau cao hơn sóng trước, cúi đầu chào Vân Linh: "Mạo muội quấy rầy, mong Viện trưởng thứ tội."

      "Ha ha, sao sao. Hai người các ngươi gặp nhau từ khi nào? Sao ta lại biết?" Vân Linh dường như bỏ sót điều gì, vẻ mặt tiếc nuối hỏi.
      Last edited by a moderator: 24/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 090: Luyện tháp Địa ngục (hai)

      Qủa Nhiễm khẩn trương nuốt nước miếng, nghiêm túc gật đầu: “Tiểu thư, ta nghe rồi.”

      “Tốt, ta hô ba hai , muội buông chân. Như thế, muội buông chân nhanh chút, nếu chậm làm cho cơ quan rối loạn.” Nàng vốn định từ từ buông cơ quan ra để nhìn phương hướng, nhưng sợ rằng bên trong có vấn đề, để tránh cho phiền toán cần thiết xuất , vẫn nên rút chân nhanh chút hơn.

      hiểu .” Qủa Nhiễm cẩn thận gật đầu, ánh mắt Vũ Nhạc dừng lại nhìn phía sau lần, rành mạnh : “Ba…Hai…. Buông chân!” Vừa dứt lời, vách tường xảy ra biến hóa long trời lở đất…Lúc trước cho rằng vách tường là do những viên gạch lớn xây nên, mà bây giờ khi vách tường quay mặt trượt lại, sáu người trố mắt nhìn, phong cách thiết kế quả nhiên khó gặp. May mà sáu người các nàng đều có bình tĩnh và nhảy cảm hơn người: “Tất cả mọi người chú ý, tảng đá phía trước cũng chuyển động.”

      “Trời ạ, đây cuối cùng là làm cái gì? Cho dù là cơ quan tốc độ có phải quá chậm rồi ?” Qủa Nhiễm nhíu chặt lông mày, đôi mắt bồ câu cẩn thận nhìn vách tường, sợ rằng bỏ sót cái gì. “Đừng thả lỏng cảnh giác, nếu là cơ quan tất nhiên dễ dàng như vậy.” Cung Tuyết đương nhiên cẩn thận hơn rất nhiều.

      sai, ngay tại lúc các nàng vừa dứt lời, vô số mũi tên bắn tới, Vũ Nhạc lập tức hô lên: “Nhanh, nhảy lên!” Đám người Cung Tuyết nghe vậy, trong lòng rùng mình, nhanh chóng nhảy lên cao. giây sau, đám người Vũ Nhạc há hốc miệng lần thứ hai, bọn họ nhìn thấy cái gì? Đám tên trước mặt dường như có linh tính, đồng thời rẽ ngoặt 90 độ, phóng tới đám người Vũ Nhạc . Lần này, cơ hồ kịp suy nghĩ, Vũ Nhạc hô gọi Bá Diễm. Lập tức nhìn thấy đám lửa bừng lên trước mắt, đám tên bị ngọn lửa thiêu rụi cháy sạch , dù cặn cũng lưu lại.

      Vũ Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhõm, xoay tròn cơ thể chuẩn bị hạ xuống, lại đột nhiên tức giận mắng: “Mẹ nó, ai thiết kế chỗ này vậy? Đây phải là ép người ta chết sao?” Năm người Cung Tuyết nhìn xuống, trừng to mắt nhìn dưới mặt đất, nơi này từ lúc nào phát ra nhiều dao găm sắc nhọn như vậy? Nếu vừa rồi các nàng để ý mà nhảy xuống chết cũng tàn phế rồi? Sáu người lúc này có chỗ đặt chân, chỉ có thể dùng linh lực bay giữa trung. Nhưng dù sao đây cũng phải kế lâu dài, linh lực sớm muộn cũng có lúc cạn kiệt, các nàng nhất định phải nghĩ biện pháp thoát khỏi đây.

      “Trời ơi, tiểu thư mau nhìn xem, thủy ngân kia hình như lớn hơn so với hồi nãy.” Cung Tuyết thấy hồ thủy ngân từ từ tràn lên, cả kinh hít khí lạnh, nếu thứ này trướng lên, hậu quả… thể tưởng tượng nổi.

      Vũ Nhạc cúi mắt nhìn xuống thấy thế, càng lạnh lùng: “Xem ra, chúng ta vừa mới chạm vào cơ quan là khu điều khiển cao nhất. Nếu đoán lầm, thủy ngân này ngừng dâng lên, cho đến khi chúng ta bị chết đuối ở chỗ này. giờ, nhất định phải tìm được chỗ khóa cơ quan, nếu , tình huống này thể lạc quan nổi!” Vũ Nhạc cũng thêm gì, đôi mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm vào bức tường chạm khắc trước mặt. Mặc dù vách tường dời những nó vẫn đứng yên sừng sững như núi Thái Sơn, cái này cho thấy gì? Chứng tỏ vật này có huyền cơ bên trong, hoặc là nó chính là khóa mở, khi như vậy…

      “Các muội chú ý xung quanh mình, ta xem cái vòi nước kia.” Dứt lời, nàng để cho mọi người kịp phản ứng, bóng dáng màu tím phiêu dật bay về phía vòi nước. Sau khi bay qua hai vòng, Vũ Nhạc mới dùng lực bay qua, lúc này khoảng cách giữa nàng và vòi rồng chỉ còn cách thước. Nhưng ngoài ý muốn lại có chuyện phát sinh. Vũ Nhạc nghe thấy giọng nhắc nhở của đám người Cung Tuyết phía sau, nàng nhìn thấy phi tiêu bạc bắn về phía mình, nhìn những phi tiêu này đen kịt, tất nhiên nhuộm kịch độc. Mà chúng lại bay tới trùng khớp với lúc Vũ Nhạc tới chỗ vòi rồng, thiết kế tinh diệu như thế, ngay cả Vũ Nhạc cũng nhịn được thán phục trong lòng!

      Nhưng nàng có thời gian cảm thán, bởi vì những phi tiêu đó ngừng bay về phía nàng. Lúc này, Vũ Nhạc cũng tỏ ra luống cuống, ngược lại hơi nhếch môi. Ngay sau đó, tay phải nàng chớp lóe, chiếc gương bạc đột nhiên xuất trong tay nàng. Ngay sau đó, kì tích xảy ra, những phi tiêu vừa rồi còn bay về phía Vũ Nhạc đột nhiên thay đổi phương hướng bay về phía chiếc gương. Mọi người đều cho rằng gương kia vỡ tan, lại đột nhiên phát những phi tiêu vừa rồi… thấy đâu nữa cả?

      Nhìn lại lần nữa, Vũ Nhạc thu hồi chiếc gương vào khôn gian, thản nhiên mở miệng giải thích: “Đây là thứ đồ chơi tốt ta vừa mới phát ra, chuyên môn hút kim khí có độc, mấy thứ tiêu độc này ta tạm thời giữ lại, có thể dùng tới.”

      “Trời ơi, tiểu thư, thủy ngân lại tràn ra nữa rồi.” Mia kêu lên, khiến cho Vũ Nhạc cảm thấy trong lòng căng thẳng, nàng lập tức nhìn đầu rồng trước mặt mình, quan sát tỉ mỉ hồi, cũng thấy cái gì tương tự cơ quan. Vô luận là dưới hay hai bên di chuyển, tượng đá đều có bất kì phản ứng nào. Lúc nàng chuẩn bị từ bỏ, ngờ lại phát trong hàm răng của đầu rồng hình như có chút khơi bất thường, nhất là cái răng nanh trong đó có vẻ hơi lỏng hơn so với những cái còn lại, chẳng lẽ, đây là cơ quan?

      Mắt thấy thủy ngân dần dần lên cao, Vũ Nhạc nhàng lau mồ hôi trán, nhắm

      mắt lại, dùng lực đè xuống, sau lúc yên lặng bốn phía vách tường đột nhiên từ từ bay lên, đao sắc nhọn dưới mặt đất cũng nhanh chóng lui ra, thủy ngân dùng tốc độ kinh ngạc trở về nguyên trạng. Điều này chứng tỏ các nàng phá cửa thành công. Mà khi sáu người vừa mới chuẩn bị thả lỏng, đột nhiên Vũ Nhạc lại nghe thấy từ trong đầu rồng tiếng ầm ầm. Nàng vừa mới chuẩn bị mở miệng nhắc nhở mọi người từ trong đầu rồng phun ra cột nước hơn thước, xối thẳng vào năm người Cung Tuyết. Nếu Vũ Nhạc có linh lực tử sắc đậm đặc quấn quanh giờ cũng biết văng tới chỗ nào rồi.

      "Khụ khụ khụ, có chuyện gì thế? Sao lại phun ra nhiều nước như vậy?" Qủa Nhiễm vừa từ trong nước bò lên, vừa lau nước đọng người.

      Vũ Nhạc vô cùng nghi ngờ, ánh mắt lóe lên: "Tất cả mọi người ổn định, bảo vệ chính mình, nước này là để giúp chúng ta qua cửa, nhanh ngẩng đầu lên."

      Đám người Cung Tuyết đồng thời ngẩng đầu, ở phía biết mở ra từ lúc nào, nếu dựa vào lực nước cửa ải này có thể dễ dàng qua. Sau nửa canh giờ, sáu người thuận lợi qua cửa, đỉnh của cơ quan cũng từ từ khép lại, lúc này mọi người mới có thời gian thở phào nhõm, nhưng mới vừa quay người lại thấy trước mắt vật khổng lồ xuất , sợ tới mức nhũn hết chân. Ngay sau đó, con vật to lớn đột nhiên mở miệng, tấn công về phía sáu người, có gì ngăn cản, các nàng nhanh chóng ngã lăn xuống...

      Các nàng nhìn thấy gì? Cư nhiên là cái tổ dài rộng, mà vị trí các nàng đứng lại vừa đúng giữa tổ, cũng khó trách nó đột nhiên tán công. Khi tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, sáu cái đại não hoảng loạn suýt nữa hít thở thông, khi các nàng rốt cuộc dừng lại, cả đám ngã lăn đất lúc đứng dậy nổi. lâu sau, khi thân thể chịu nổi dơ dáy bẩn thỉu đứng lên, xem xét kĩ trước sau, nhìn về phía Vũ Nhạc: "Chúng ta ở chỗ nào rồi đây?"

      Vũ Nhạc nhìn hoa cỏ tươi tốt xung quanh, lông mày vô thức nhíu lại nhìn mới thấy các nàng vừa ngã xuống gò núi , con ngươi lên vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra nơi này vẫn là tầng thứ nhất, trong tầng này có rất nhiều khảo nghiệm, chúng ta chỉ có thể thông qua hết mới có khả năng nhìn thấy người thủ hộ của tầng , đánh bại , chúng ta mới thực thông cửa. Nhìn tình huống trước mắt, đường kế tiếp của chúng ta xem ra còn rất dài."

      "Tiểu thư, người có phát ra , linh khí ở nơi này vô cùng đậm?" Cung Tuyết sau khi cảm nhận chút, vui mừng quay đầu nhìn về phía Vũ Nhạc.

      Đám người Vũ Nhạc nghe thấy thế dùng lực hít vào hơi, ồn ào dùng ánh mắt tưởng tượng nổi nhìn quanh bốn phía: "Chẳng lẽ, nơi này là chỗ cho chúng ta tu luyện? Vừa rồi khảo nghiệm lấy rất nhiều linh lực, mà ở đây đúng lúc có thể giúp chúng ta tu luyện bù lại. Hình như....Tựa hồ có khả năng đó!"

      "Ai thèm quản nó có ý tứ gì? Có thứ tốt mau ngồi xuống tu luyện , dù sao chúng ta phải ở chỗ này bốn năm. Ngoại trừ vượt khảo nghiệm, chúng ta chỉ còn tu luyện. Bớt nhảm , tất cả ngồi xuống tu luyện." Vũ Nhạc hề cho rằng nơi này có chỗ bất bình thường, bồi lại linh lực mất mới là quan trọng nhất.

      Cứ như vậy, các nàng ngồi xuống nửa tháng liền, sau nửa tháng, chẳng những sáu người khôi phục linh lực mà thậm chí còn có khả năng đột phá. Tinh lực dư thừa, các nàng duỗi duỗi người, tiếp tục về phía trước.

      Ba ngày sau, sáu người Vũ Nhạc tiến vào vùng hoang mạc. Bên trong khắp nơi là cát vàng, gốc cây cũng nhìn thấy, mà làm cho các nàng cảm thấy kì quái là cho dù có thể cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn trời nhìn mãi cũng chỉ thấy bầu trời tối đen như mực, ngôi sao cũng có. cát bị nướng nóng, sáu người đồng thời cảm giác được cỗ sát khí nổi lên từ bốn phương tám hướng. Sáu người nhìn nhau, đồng thời chuẩn bị tư thế chiến đấu.

      giây sau, vô số sinh vật kì quái đồng thời nhảy ra từ trong cát. Trong bóng tối tản mát ra vẻ u ám, móng vuốt bén nhọn chút lưu tình cào qua người các nàng. Qủa Nhiễm để ý chút, bộ y phục bị rách nát, nhìn thấy quái vật tước mắt, nàng phá lệ mắng: "Mẹ nó, đây là cái thứ gì đây?"

      Vũ Nhạc mở to mắt muốn nhìn thấy ràng trước mắt, nhưng dưới bảo vệ của bóng đêm, các nàng chỉ nhìn thấy khung người của mấy thứ này, đến dáng dấp ra sao hoàn toàn như "hòa thượng sờ tay đến đầu" (ý là phải suy nghĩ cái gì), chỉ có thể thấy đầu kia có chiếc sừng nhọn hoắt, đầu lại có sừng, đó là con vật gì?

      ***
      Last edited: 25/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 091: Thân phận của Lạp Lạp

      Cái gì? Chẳng lẽ là thú sừng trong truyền thuyết?

      “Cái gì mà thú sừng? Các muội đều cẩn thận chút, đây chính là thú ăn thịt người, toàn thân người đều có độc, nghìn lần đừng để bị chúng đụng vào.” Giọng căng thẳng của Linh Tiểu Giới truyền vào đầu Vũ Nhạc. Trong lòng Vũ Nhạc lo lắng, khẩn trương truyền lại với những người khác: “Tiểu Giới đây là thú ăn thịt người, toàn thân có độc, mọi người ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

      “Cái gì? Thú ăn thịt người? Còn có thứ này sao?” Mia kinh hô ra tiếng, ánh mắt nhìn về phía mấy con quái vật này tràn ngập kinh ngạc, tại sao trước giờ chưa từng thấy qua?

      “Thế giới rộng lớn điều kì lạ thiếu, các muội nên cẩn thận hơn.” Vũ Nhạc biến sắc, tay đám người Cung Tuyết xuất mấy viên bộc phá: “Lấy , nếu tình huống nguy hiểm dùng cái này.” “Vâng, tiểu thư.” Lúc này mọi người đều ngừng hô hấp khắc, thú ăn thịt người có thể là kẻ địch của con người, tất nhiên thực lực yếu kém.

      “Khục khục khục, lâu có thịt người tươi sống mới. Hôm nay lại tới liền sáu con, bọn tiểu nhân, các ngươi hãy mở rộng bụng ra, ăn hết!” Những thứ quái vật này mắt xanh lục nhìn về phía đám người Vũ Nhạc, người chúng tỏa ra ham muốn tàn bạo khát máu.

      “Muốn ăn chúng ta? Vậy cũng phải xem các ngươi có tư cách này hay .” Qủa Nhiễm khinh thường nhướng mi, ánh mặt nhìn về phía quái vật tràn ngập chán ghét: “Lớn lên thành cái bộ dạng quỷ quái còn chưa , cư nhiên lại dám ra đây dọa người, đây chính là sai lầm của các ngươi!”

      “Thú ăn thịt người? Hôm nay chúng ta cho các ngươi biến thành bánh nhân thịt.” Giọng u Bối Khả vang lên sau lưng Vũ Nhạc, đám người Mộc Ngư nhịn được ngước mắt lên nhìn nàng, nữ nhân này rất nhiều ngày mở miệng rồi? Xem ra đám quái vật này làm cho nàng rất chán ghét.

      biết lớn , dám cả gan cùng nhật nguyệt tranh ánh sáng sao? Hôm nay chúng ta cho các ngươi thử lần, cái gì tên là vực sâu muôn trượng!” Vừa dứt lời, vô số bóng đen đồng thời nhảy lên giữa trung. Sáu người Vũ Nhạc dựa lưng vào nhau đứng thành vòng tròn, ánh mắt ngưng lại nhìn về phía đám quái vật: “Tất cả cẩn thận cho ta.” Vũ Nhạc thấy bọn chúng bày trận, cảm thấy cửa ải này hẳn quá dễ dàng. “Vâng, tiểu thư.” Mọi người cùng lên tiếng đáp.

      Các nàng vừa xong, những bóng đen bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, lại có bóng đêm phụ trợ nên càng lóa mắt hơn. Sáu người Vũ Nhạc bị ánh sáng mạnh kích thích nhất thời nhắm mắt, ngay tại thời khắc sơ sểnh này, bóng đen xung quanh bỗng nhiên biến hóa thành quả cầu lục giác lớn, cấp tốc chảy cuồn cuộn về phía sáu người Vũ Nhạc. Giọng kích động của Đồ Lạp Lạp cũng đồng thời vang lên: “Nhanh, nhanh rời khỏi chỗ đó, bọn quái vật này phóng độc, nhanh chóng tránh ra.”

      Vũ Nhạc cảm thấy kinh hoàng la lớn: “Chạy!” Sáu bóng người đồng thời phân tán ra các phía. Sáu người ở giữa trung nhìn nơi bị quái vật đè nén qua, tỏa ra mùi hôi thối, lại có chất lỏng dinh dính cát, cảm thấy trận quay cuồng trời đất, “Khụ khụ, kia là cái thứ gì? Chất lỏng đặc sánh kia là cái gì?”
      Mia trước giờ vô cùng mẫn cảm với mấy thứ này, sắc mặt cũng lập tức trắng bêch.

      Vũ Nhạc nhìn chất lỏng màu xanh lục kia, u ám : “Độc dịch, hơn nữa còn là kịch độc. Nơi này nhiệt độ cao như vậy, trước hết mọi người hãy ăn Giải Độc Đan , khi độc dịch bị bốc hơi lên chúng ta bị mất mạng.”

      “Tiểu thư, bằng chúng ta làm nổ tung bọn chúng?” Mộc Ngư suy tính nhìn viên bộc phá trong tay, bộ dạng chuẩn bị chiến đấu.

      ổn, nếu nổ tung máu thịt tung tóe, có khả năng bị trúng độc!” Vũ Nhạc trực tiếp gạt bỏ phương pháp của Vũ Nhạc.

      “Vậy hỏa công sao? Bá Diễm phải là Vạn hỏa chi vương sao?” Cung Tuyết nghĩ đến Bá Diễm, ánh mắt sáng lên.

      được, thứ này sợ lửa, càng nóng chúng càng lớn nhanh, nhưng trái lại càng lạnh linh lực và phản ứng của bọn chúng bị giảm xuống, đến lúc đó vô cùng dễ đối phó.” Sau khi nghe Linh Tiểu Giới nhắc nhở, Vũ Nhạc liếc mắt nhìn đám quái vật đen ngòm này, sợ lạnh? Vậy tình huống trước mắt…Làm cách nào để thay đổi đây?

      “Chủ nhân, để cho ta thử xem?” Đồ Lạp Lạp chút do dự , thân mình toàn lông xuất giữa trung.

      Vũ Nhạc chớp mắt, nhìn thân thể bé của nó: “Ngươi…? Được ?”

      Đồ Lạp Lạp vừa nghe nàng , dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ trừng Vũ Nhạc: Đừng dùng loại ánh mắt nghi ngờ này nhìn ta, bản đại gia chịu nổi!”

      “Phụt…Đừng đùa nữa Lạp Lạp, mau trở lại .” Vũ Nhạc có thời gian ở đây vui đùa, tiểu tử kia đánh rắm còn lớn hơn người, lại chống lại bọn thú ăn thịt này? Đùa giỡn cái gì vậy?

      Cung Tuyết, Mia, Qủa Nhiễm, Bối Khả vừa nghe Lạp Lạp xong, ánh mắt phút chốc sáng lên, đúng vậy, tại sao các nàng lại nghĩ tới Lạp Lạp chứ?

      “Chủ nhân, Lạp Lạp đùa, người mất trí nhớ cho nên biết thân phận của . Băng Linh giới Chí Cao Vô Thượng băng hồ chính là Lạp Lạp, có nó, vấn đề của chúng ta giải quyết dễ dàng.” Thân phận của Linh Tiểu Giới làm cho Vũ Nhạc phản ứng kịp, “Băng Linh giới? Băng hồ?”

      “Đúng vậy Tiểu thư, Lạp Lạp đúng là Băng Linh giới băng hồ, có nó ở đây bọn súc sinh kia đừng mơ ngăn cản chúng ta.” Vẻ mặt Qủa Nhiễm hưng phấn nhìn Vũ Nhạc. Vũ Nhạc quay đầu nhìn về phía Lạp Lạp: “Vậy phải nhờ ngươi rồi.”

      Lạp Lạp vặn vặn móng vuốt mập mập, mắt lộ ra vẻ khinh thường nhìn mấy thứ sinh vật kia: “Mặc dù bị phong ấn nhưng giải quyết mấy thứ Tử Hoàng chi cảnh nho các ngươi, quả là dễ như trở bàn tay. Bọn tiểu nhân kia, nhanh nhảy vào lòng đại gia nào!” Lời vừa mới hạ xuống, Vũ Nhạc lập tức mở to hai mắt, dùng ánh mắt tưởng tượng nổi nhìn về phía Lạp Lạp ngừng phóng ra từng vòng bạc khí lạnh. Khi vòng bạc ngừng mở rộng, Vũ Nhạc từ từ cảm giác được hơi lạnh lẽo. Mà quả cầu mà lục kia vừa ngóc đầu kia khi cảm giác được hàn khí tới gần, nháy mắt văng ra tứ phía, quái vật cầm đầu dùng ánh mắt quái dị đánh giá Lạp Lạp: “Băng hồ? Ngươi cư nhiên là Băng hồ?”

      Chương 091.2:

      “Biết điều mau biến , nếu đừng trách bản đại gia đuổi cùng giết tuyệt.” Lạp Lạp vuốt vuốt đám lông sau gáy, lãnh khốc nhìn thú ăn thịt người, giọng điệu tràn ngập uy hiếp.

      đúng, ngươi phải băng hồ, băng hồ làm sao có thể lớn lên như thế này? Băng hồ làm sao có thể xuất ở đây? Nó phải đuổi theo…!” Thú ăn thịt vừa định tiếp bị móng vuốt lạnh lẽo của Lạp Lạp chế trụ yết hầu: “ muốn chết mau cút!” Lúc này, thú ăn thịt người mới ý thức được Linh thú trước mặt quả là băng hồ thể nghi ngờ, nhưng thân thể của nó làm sao lại như vậy?

      Nhìn thấy nó còn chần chờ, Lạp Lạp nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh: “Sao thế? Còn muốn để bản đại gia tiễn ngươi đoạn sao?” Thú ăn thịt người nghe vậy, khẩn trương lắc lắc đầu, vung tay lên, bốn phía rời . Trước khi rời , nó còn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn về Vũ Nhạc, nữ nhân này là ai?

      Bốn phía lập tức trở nên yên tĩnh, Vũ Nhạc dùng ánh mắt sùng bái nhìn Lạp Lạp: “Oa, lãnh khốc như vậy, sao ngươi sớm chút?”

      Lạp Lạp vênh mặt lên: “Biết lợi hại chưa, ta đúng là băng hồ cao quý đó, về sau chút, đừng khi dễ ta.”

      “Về sau việc ướp lạnh rau củ giao cho ngươi, ôi chao, ngươi đúng là tủ lạnh di động mà. Lại còn tự nhiên ô nhiễm, là nhặt được bảo vật mà.” xong câu đó, Vũ Nhạc trực tiếp quay đầu nhìn về phía trước, nhìn cũng thèm nhìn biểu tình mặt mỗ hồ ly. Mà Lạp Lạp nghe xong lời của nàng, giật giật khóe miệng, lảo đảo cái ngã lăn ra đất: “Té ra người chỉ là vừa nhìn thấy kĩ năng đặc biệt của ta sao?”

      “Chẳng thế sao, ngươi còn vọng tưởng nàng khích lệ ngươi, sùng bái ngươi nữa sao? Đúng là mơ tưởng hão huyền.” Bóng dáng phiêu dật của Linh Tiểu Giới bỗng nhiên ra, nhìn vẻ mặt chật vật của Lạp Lạp, nhịn được mở miệng an ủi, có được chủ nhân thế này, là các nàng cả đời bi ai.


      năm sau, sáu người Vũ Nhạc thuận lợi đánh bại thủ hộ tầng hai, thành công thắp sáng tháp Luyện Ngục tầng thứ hai.

      năm này các nàng trải qua gian khổ chưa từng có trước nay. Khi Mộc Ngư giãy giụa sắp chết, nếu có linh đan của Vũ Nhạc và Cung Tuyết trị liệu sợ sớm bị độc dịch của Phách Vương hoa ăn mòn đến lục phủ ngũ tạng.

      Khi Qủa Nhiễm rơi xuống vách núi đen, nếu phải Cung Tuyết, Vũ Nhạc đám người kiên kì bền bỉ tìm kiếm nàng hôn mê bất tỉnh bị dã thú ăn thịt đến bột cũng dư lại.

      Khi Cung Tuyết khổ sở bị dộc dịch hủy dung, nếu như có bốn người Bối Khả cố sức tìm kiếm thảo dược Vũ Nhạc làm sao luyện ra đan dược giải dược?

      Khi Vũ Nhạc gặp phải tuyết lở, bị chôn vùi trong đống tuyết, nếu như có Đồ Lạp Lạp dẫn năm người Cung Tuyết ngày đêm ngừng đào tuyết làm sao cứu thoát được nàng toàn thân cứng ngắc?

      Toàn bộ những điều này chứng tỏ điều, các nàng là tổng thể, ai cũng thể tách rời, khi người ngặp nạn năm người trợ giúp. Tình bằng hữu chính là chí cao tối thượng như vậy, người nào cũng khó có khả năng thay thế được địa vị trong lòng nhau của các nàng.

      Thủ hộ tầng thứ hai là thanh niên lãnh khốc tuổi chừng hai mươi. Mặc dù bị các nàng liên thủ đánh bại nhưng lại bại giống vinh, cũng có cảm giác mất tự nhiên, giờ khắc này nhìn sáu người chật vật nằm đất, lạnh lùng : “Hai tầng đầu các ngươi gặp phải là tai họa, hoặc là Linh thú tập kích. Tầng thứ ba sau này đơn giản là mấy thứ này, càng có nhiều khảo nghiệm tinh thần của các ngươi, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng thể nhiễu loạn việc tu luyện, mới đúng là tố chất của người tu luyện. Mặt khác, cho các ngươi tin tức xấu, viện trưởng đại nhân thấy tốc độ trưởng thành của các ngươi quá nhanh, có chút thoải mái cho nên đưa các đệ tử ưu tú đưa vào. Ôi chao, đúng là đối đãi tốt với các ngươi, biết có thể có màn quyết đấu đặc sắc đây? Biểu tốt, các thiếu nữ!” Dứt lời, thủ hộ vung tay lên, trước mặt xuất cửa đá, trực tiếp ngăn cản sáu người Vũ Nhạc bên ngoài.

      “Các đệ tử ưu tú? cách khác là sư tỷ của chúng ta?” Vũ Nhạc nghe lãnh khốc nam nhân , trong đầu tự hỏi có thể gặp phải Vũ Nghiên hay ?

      “Viện trưởng này đúng là có lửa làm sao có khói, muốn cho người khác sống tốt!” Qủa Nhiễm vừa nghe, lập tức cong môi lên, bọn ta sắp mệt chết rồi mà viện trưởng cư nhiên còn tìm đối thủ tới cho các nàng. Đây… phải là cố ý sao?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 092: Vương điện hạ (Nam phụ lên sân khấu)
      Chương 092.1:

      “Tháp luyện ngục này quả nhiên danh bất hư truyền, cư nhiên lại làm cho ta gặp lần tuyết lở, thế giới Huyền Vũ này quả tuyệt diệu!” Vũ Nhạc xoa xoa cánh tay đau đớn, nhìn cửa đá bị đóng chặt lại, nhịn được cảm thán thế giới này kì diệu.

      “Tiểu thư, chúng ta thôi, biết tầng thứ ba này có “Kinh hỉ” gì chờ chúng ta nữa.” Cung Tuyết xoa xoa thái dương, bất đắc dĩ đứng lên, nhìn về phía cầu thang nối giữa hai tầng lầu, chỉ cần lên đó gian khác rồi.

      năm trôi qua trong chớp mắt, mọi người tiếp tục cố gắng. Chỉ còn ba năm nữa, sau ba năm có thể ra khỏi nơi quỷ quái này rồi.” Vũ Nhạc kéo lê thân thể mệt mỏi cực độ về phía cầu thang lên lầu ba,trong mắt lên vẻ kiên nghị cứng rắn!

      Đẩy cánh cửa tầng ba ra, sáu người lập tức bị lực hút cường đại túm vào. Khi tỉnh lại mới phát các nàng bị đưa vào khu rừng hoang vu. Đối với hoàn cảnh như vậy, Vũ Nhạc hề xa lạ, sau khi quan sát chút, nàng khẽ thở dài: “Xem ra cửa ải này chú trọng năng lực sinh tồn bên ngoài, nếu đoán lầm gian Linh giới của chúng ta thể mở ra nữa rồi.”

      Qủa Nhiễm vừa nghe nàng , vội vàng nhìn vào gian của chính mình, phát thực đúng là như vậy. Sáu gian của từng người thể mở ra, đừng đồ ăn mà ngay cả y phục thay đổi đều có. “Cái gì chứ? Làm tới mức này sao? Tốt xấu gì cũng phải cho chúng ta y phục chứ!”

      “Được rồi, các nàng muốn xem xét năng lực sinh tồn của muội, làm sao có thể cho muội thay quần áo tắm nước nóng chứ? thôi, cẩn thận chút, nơi này là rừng nhiệt đới, trùng điệp nguy hiểm.” Để phòng bị tốt, Vũ Nhạc đứng dậy, dùng vải rách quấn chặt lấy ống quần và cổ tay áo của mình, “Theo cách của ta làm , nếu phải gian bị phong bế chúng ta có thể lấy ra nhiều dụng cụ, nhưng tình hình trước mắt trước hết quấn chặt hai chỗ này lại, tránh cho độc vật tập kích, còn những cái khác, bước tính bước.”

      “Vâng, tiểu thư.” Rất may địa phương lần trước là mùa đông, y phục người sáu người vẫn đủ dày, dưới tình huống có cách nào phòng hộ y phục cũng có thể ngăn cản chút.

      Sau khi Vũ Nhạc cầu, từng người chặt nhánh cây quấn chặt trong tay. Nơi này rừng mưa nhiệt đới, thời tiết vô cùng oi bức, sáu người lại mặc y phục nặng nề, chỉ lát sau mồ hôi ướt đẫm, thở hồng hộc. Sau cùng Lạp Lạp nhìn được liền đưa cho mỗi người viên gì đó gọi là Lãnh Tâm hoàn. Sau khi các nàng dùng nó, bỗng nhiên có cảm giác sảng khoái tinh thần, tháo gỡ tình huống oi bức khó chịu của sáu người.


      “Ồ, đây là hoa gì thế? xinh đẹp!” Giọng lộ chút kinh ngạc của Qủa Nhiễm vang lên sau lưng Vũ Nhạc. Dường như là phản ứng vô điều kiện, trong đầu Vũ Nhạc lên đóa hoa mỹ lệ xinh đẹp, xoay người vọt lên, nhìn thấy cái người kia sắp duỗi tay chạm tới nụ hoa, nàng dùng lực túm chặt lấy tay, bạo rống với Qủa Nhiễm: “ phải muội đừng có làm loạn mọi thứ rồi sao? Là mọi thứ, muội nghe chưa hả?”

      Qủa Nhiễm nhìn bộ dáng tức giận của Vũ Nhạc, sợ tới mức rụt cổ lại: “Lão Đại, có, có cần khoa trương như thế ?”

      tin? Vậy bản nương cho ngươi xem!” Vũ Nhạc hừ lạnh tiếng, yên lặng xoay người, tùy tiện cầm nắm cỏ đất ném vào chính giữa bông hoa kia. cảnh kế tiếp làm cho năm người Qủa Nhiễm phen choáng váng, cơ hồ có trì hoãn, đám cỏ kia bị bông hoa kia nuốt sống hoàn toàn. Đúng vậy, các nàng có nhìn nhầm, chính xác là nuốt vào.

      “Đây…Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy?” Qủa Nhiễm lắp bắp, kinh ngạc trừng mắt nhìn bông hoa, thể tưởng tượng được thứ hoa mỹ lệ đó lại đáng sợ như vậy?

      “Hoa ăn thịt. thế giới này chỉ có hoa ăn thịt, còn có cá ăn thịt, những động thực vật các muội chưa từng nghe đến nhiều kể xiết, cho nên, được nghi ngờ lời ta , theo ta, nên chạm vào những thứ kia, chưa?” Nhìn Vũ Nhạc căng thẳng, năm người Mộc Ngư gian nan nuốt nước miếng, đáng sợ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :