1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vương gia quá khí phách, Vương phi muốn vùng lên! - Vân Mộc Tinh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      *Chương 086: Nhị tiểu thư Cung
      *Chương 086.1:

      Tiết Bảo Phượng nhìn Vấn Thiên quay đầu lại thẳng ra cửa, nhất thời toàn thân bà ta run cầm cập, móng tay từ lúc nào cắm vào trong thịt cũng có cảm giác, đôi mắt xếch lộ sát ý và ngoan độc: “Tiểu tiện nhân, hai năm trước ta có thể trừng trị ngươi, hai năm sau, ngươi cũng đừng mơ tưởng sống yên thân. Cứ chờ rồi xem.” Nhưng bà ta tựa hồ quên, bây giờ Vũ Nhạc xưa bằng nay, làm sao tiện thiếp nho như bà ta có khả năng trừng trị đây?

      Đám người Vũ Nhạc trở lại học viện được Tử Luyến cho nghỉ mười ngày. Sau mười ngày chính thức bế quan ở bảo tháp để tu luyện, sau khi đóng quan (đóng cửa tu luyện) biết tới khi nào mới có thể ra, cho nên thời gian của các nàng cũng còn nhiều nữa.

      “Các muội có muốn về thăm nhà lần ?” Vũ nhạc quay đầu nhìn bốn người Cung Tuyết, nghe Tử Luyến , có lẽ thời gian bế quan hề ngắn.

      Bốn người Cung Tuyết chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Lần này xuất môn đương nhiên phải công thành danh toại mới có tư cách trở về, nếu chính chúng ta cũng khinh thường chính mình.”

      Vũ Nhạc nghe các nàng vậy, tươi cười: “ tưởng tượng được ý nghĩ của chúng ta lại mưu mà hợp, như vậy cũng tốt, chờ chúng ta thực trở nên cường đại rồi trở về cũng chưa muộn. Vậy mười ngày này các muội hãy theo ta về Cung nhé?”

      “Vô cùng vinh hạnh.” Bốn người Cung Tuyết nghe Mộc Ngư thuật lại mọi chuyện, cả đám cũng tức giận tới đau gan, thù này các nàng nhất định phải đòi lại.

      “Vậy bây giờ xuất phát.” Vũ Nhạc vỗ vỗ tay, Cung Tuyết gọi Phi Thiên ưng tới, nhóm sáu người hướng về phía Cung.

      Có Phi Thiên ưng trợ giúp, qua thời gian lâu, sáu người Vũ Nhạc thuận lợi tới dưới chân núi cao nhất của Cung, Thiên Huyền. Nhìn mây mù khắp dãy núi, Vũ
      Nhạc quay đầu nhìn về phía Mộc Ngư: “Vị trí Cung cụ thể ở chỗ nào?”

      Mộc Ngư vừa nghe nàng , vừa định mở miệng thắc mắc, lại chợt nhớ ra tiểu thư mất trí nhớ, lại từ từ giải thích: “Leo lên ngọn núi này nhìn thấy đồng bằng, nơi đó là cổng vào Cung, có điều kết giới của Cung cũng phải người bình thường có thể phá. Nhưng may mắn tiểu thư là dòng chính nữ của Cung chủ, có tiểu thư ở đây kết giới này phá dễ như trở bàn tay.”

      “Hả? Dựa vào cái gì?” Mộc Ngư vừa như vậy, lập tức làm cho mọi người hiếu kỳ, Vũ Nhạc lại nhìn về phía Mộc Ngư đầu tiên: “Chẳng lẽ là dùng… máu của ta?”

      “Vâng, tiểu thư, chỉ cần giọt máu của người, chúng ta có thể thoải mái qua cửa.” Mộc Ngư cười cười gật đầu, quả nhiên tiểu thư là thông minh nhất.

      Sau nửa canh giờ, sáu người Vũ Nhạc vừa mới phá bỏ kết giới, đứng ở trước hồ sen. Xung quanh mọi người đột nhiên xuất mấy vệ hắc y, thủ lĩnh hắc y thận trọng nhìn Vũ Nhạc: “Các ngươi là ai? Lại dám cả gan xông vào Cung?”

      Vũ Nhạc hai tay ôm ngực, nhíu mày nhìn về phía hắc y nhân cầm đầu: “Tự tiện xông vào? Chúng ta quang minh chính đại tới đây hiểu ?”

      “Lớn mật? Cung há là nơi đám nhóc con các ngươi có thể tới? Mau rời khỏi đây, nếu đừng trách chúng ta khách khí.” Tuy mặt hắc y nhân chút thay đổi nhìn đám người Vũ Nhạc nhưng lời ra vẫn lưu đường sống. Dù sao, kết giới này phải bất luận kẻ nào cũng có thể phá, nhất lại là đám tiểu nha đầu ít tuổi, lại càng thêm tưởng tượng nổi.

      “Dừng tay, Nhị tiểu thư hồi cung, các ngươi cũng dám chặn đường sao?” Mộc Ngư mặt biến sắc chắn trước người Vũ Nhạc, khuôn mặt lên vẻ sắc bén và thống hận. Tiểu thư mới hai năm mà thôi, cả đám người này cư nhiên nhớ rồi sao? Lòng người dễ đổi, quả giả. Nhưng Mộc Ngư hề biết sau khi Vũ Mị rời , người trong Cung cơ bản bị Tiết Bảo Phượng thay đổi mấy lần, làm sao có người biết tới nhị tiểu thư qua đời này chứ?

      “Nhị tiểu thư? Chúng ta chỉ biết đại tiểu thư và tam tiểu thư, biết tới nhị tiểu thư? nương, phải các ngươi nhầm chỗ rồi chứ?” Hắc y vệ cười lạnh, náo loạn hồi hóa ra là tới nhận thân sao?

      “Này này này, ta ngươi ngốc tử kia? Ngươi còn có mặt mũi đứng ở đây cười sao? Nếu có nhị tiểu thư làm gì có tam tiểu thư? Não của ngươi bị cửa kẹp sao?” Quả Nhiễm chịu nổi sắc mặt của bọn chó giữ nhà này, sau khi khinh bỉ hồi, kéo kéo Vũ Nhạc vào bên trong: “***, phải chỉ là cái Cung giẻ rách thôi sao? Ngươi mời lão nương tới, lão nương còn chưa đồng ý đâu. Nếu phải vì tiểu thư nhà ta ai muốn tới cái nơi quỷ quái này chứ? Tiến vào cửa cũng phải cho máu, cái tên biến thái nào thiết kế vậy?”

      “Khụ, Nhiễm nhi, muội có thể bình tĩnh chút được ?” Mia nhất thời chịu được, trực tiếp phì cười.

      “Nhẫn cái quỷ gì, các ngươi có hay ? chúng ta .” Dứt lời nàng kéo Vũ Nhạc dùng khinh công bay qua hồ sen. Đám người Mộc Ngư thấy thế, cũng nhanh chóng bắt kịp, chút nào để ý tới vệ u mê bị Quả Nhiễm mắng, “Hừ, mắt chó nhìn người thấp, phản ứng lại chậm như vậy, là chủ nào tớ nấy! Trình độ này cũng đòi làm vệ? Ánh mắt của nữ nhân kia quả bình thường.”

      Khi nhóm vệ phản ứng lại, mấy người Vũ Nhạc sớm rời . Bọn chúng chán nản, nhưng quên báo tin cho tất cả ám vệ của Cung. dưới Cung rất nhanh nhận được tin báo, mà ngay cả nữ nhân nào đó giường vận động cũng kinh ngạc dừng lại, “Ngươi vừa cái gì? Lặp lại lần nữa?”

      “Khởi bẩm Cung chủ phu nhân, vừa mới có sáu thiếu nữ xâm nhập Cung, tự xưng là nhị tiểu thư…” Nha hoàn còn chưa xong nghe thấy tiếng bình hoa rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng Tiết Bảo Phượng dốc cạn tức giận hô lên: “Lão nương nuôi đám người các ngươi làm cái gì biết? Cư nhiên sáu nữ tử cũng ngăn được? Biến, cút hết cho ta, nhất định đừng cho nàng ta xuất trước mặt Cung chủ, nếu các ngươi mang đầu tới gặp ta.” “Dạ dạ dạ, nô tỳ ngay.” Giọng của tiểu nha hoàn run rẩy, bước nhanh ra cửa.

      Mà lúc này giường lớn hỗn độn của Tiết Bảo Phượng có vị nam quan môi hồng răng trắng nằm, vẻ mặt khó chịu nhìn Tiết Bảo Phượng. Bà ta nhìn về phía mông đạp cước: “Còn thất thần cái gì? Mau cút cho ta, thời gian này đừng đến nữa!”

      “Phu nhân… Người, đây là người cần ta nữa sao?” Nam quan bộ dáng non mềm vừa nghe bà ta , nhất thời bị dọa trắng mặt, vô cùng căng thẳng nhìn Tiết Bảo Phượng, bộ dáng vô cùng tội nghiệp.
      Last edited: 16/1/15

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tiết Bảo Phượng đau đầu muốn nứt, “Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, gần đây trong cung có việc, ngươi cũng đừng xuất nữa, có cơ hội ta tới tìm ngươi.”

      Nam nhân lập tức vui mừng: “Phu nhân, ngươi chứ?”

      , , mau mau , ta còn muốn tới chỗ Cung chủ.” Tiết Bảo Phượng vỗ vỗ mông tròn của nam nhân, xốc chăn lên, lâp tức có nha hoàn chớp mắt thay y phục cho bà ta, nam nhân kia cư nhiên cũng hề cố kỵ mặc y phục. xem ra bọn họ luyện thành thói quen rồi.

      Mặc dù hai năm trở về Cung nhưng nơi này vẫn hề thay đổi, cho dù cảnh còn người mất nhưng vẫn như cũ có thể thấy được hồi ức năm đó. Theo chỉ dẫn của Mộc Ngư, đám người Vũ Nhạc nhanh chóng tìm đến Thiên các nơi Vấn Thiên ở.

      Nhưng đúng lúc này, đám hắc y nhân từ bốn phương tám hướng dần ra, vây xung quanh sáu người Vũ Nhạc. bao lâu , nữ nhân trung niên mặc y phục đẹp đẽ, dung nhan xinh đẹp tới, khi bà ta nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của Vũ Nhạc lập tức hận thể ăn tươi nuốt sống nàng: “Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi trở về?”

      “Hả? Tiện nhân mắng người nào thế?”

      “Tiện nhân mắng ngươi!”

      “Oa …. Hóa ra là tiện nhân mắng ta sao? Lão bà bà, ngươi cũng quá khiêm tốn, cư nhiên có thể tự mình hiểu lấy.”

      “Ngươi … giỏi cho nha đầu chết tiệt, vài năm thấy, mồm mép sắc bén rồi sao?” Tiết Bảo Phượng mấy năm sống trong an nhàn sung sướng làm cho khuôn mặt của bà ta có thịt thừa, nhất là lúc này nóng giận, bộ dáng dữ tợn làm cho người khác thấy buồn nôn.

      “Quá khen, quá khen, ngươi cũng kém đâu, càng ngày càng … ghê tởm, lão thái bà!” lần này Vũ Nhạc trở về chính là làm cho nữ nhân này khó chịu, ba câu vẫn quên từ lão thái bà. Hôm nay làm bà ta tức chết cũng phải sống bằng chết.

      “Ngươi,,,, ngươi lại có gan trở lại? Còn dám mắng lão nương? Ngươi được đấy Vũ Mị, đừng tưởng rằng bây giờ có Nhạc gia làm chỗ dựa, nước xa cứu được lửa gần, có lão nương ở đây để ngươi tới làm càn.” Tiết Bảo Phượng hiển nhiên quá tức giận, cây trâm đỏ thấm đầu theo động tác của bà ta tạo ra thanh chói tai, bộ dáng lúc này của bà ta có gì khác với mụ đàn bà chua ngoa?

      “Ta lại ở trước mặt ngươi càn rỡ? hừ, ngươi đúng là tự đề cao mình, ngươi cho rằng ngươi là gì của ta hả? tiện thiếp cũng dám ở Cung tay che trời? Quả Nhiễm, Mộc Ngư, thay ta giáo huấn tiện nữ nhân biết trời cao đất rộng này chút,để cho nàng hiểu cái gì là thân phận khác biệt, cái gì mới là chủ nhân !”

      Sát ý khát máu trong mắt Vũ Nhạc chưa bao giờ Mộc Ngư nhìn thấy, nữ nhân Tiết Bảo Phượng này, đáng chết!

      Quả Nhiễm vừa nghe nàng , lập tức hưng phấn xoa tay, quay cổ, xoay cổ tay, sau khi làm xong động tác chuẩn bị mới nở nụ cười hung dữ nhìn Tiết Bảo Phượng: “Nữ nhân xấu xí, ngươi muốn ra tay từ chỗ nào đây hử?”

      “Ngươi … ngươi dám?” Tiết Bảo Phượng hiển nhiên vẫn chưa hiểu tình hình, bà ta đơn thuần cho rằng chỉ bằng sáu người Vũ Mị làm sao có thể đánh lại được nhiều vệ như vậy? đây phải muốn chết là gì? Nhưng bà ta lại biết, Vũ Mị bây giờ phải là Vũ Mị năm đó nữa, làm sao có thể trừng trị nàng đây?

      “Bốp, bốp” hai tiếng, trong lúc mọi người vẫn trơ mắt nhìn, Qủa Nhiễm quyệt miệng, xoa xoa bàn tay bị đau càu nhàu: “Mẹ nó, da mặt của nữ nhân này quá thô ráp, tay tỷ tỷ cũng bị đau rồi.”

      “Ngươi … ngươi dám đánh ta? Tiết Bảo Phượng bị đánh bất thình lình mắt nổ đom đóm, bà ta vừa chỉ vào Qủa Nhiễm, vừa nhìn về phía hắc y nhân, đằng sau gầm : “Các ngươi đều chết hết rồi sao? Còn khoongg bắt nữ nhân đó lại?

      Nhưng mà đám vệ vẫn như cũ đứng yên nhúc nhích, có bất kỳ phản ứng nào. Lúc này Tiết Bảo Phượng mới cảm thấy có gì đó khong bình thường, bà ta run rẩy với Vũ Nhạc: “Ngươi … rốt cuộc ngươi làm gì?”
      Last edited: 17/1/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      *Chương 087: Ân đoạn nghĩa tuyệt

      “Ngươi…Đồ tiện nhân, ngươi thấp hèn giống mẹ của ngươi, dạng biết xấu hổ, A a a…Ngươi dám đánh ta? Ngươi cư nhiên dám đánh ta?” Kế tiếp, bà ta chịu nổi còn chưa xong bị Vũ Nhạc hung hăng tát phát. d$d%l@q#d Rồi sau đó, nàng dẫm cước lên mặt bà ta, tay phải chỉ xuống, từ cao nhìn xuống người đàn bà nhếch nhác trước mắt, giọng của nàng vô cùng lạnh lẽo: “Tiết Bảo Phượng, thể bội phục khả năng của ngươi, như vậy nữ nhi bảo bối của ngươi báo cho ngươi biết tin ta trở về rồi? Làm sao ngươi có thể bình tĩnh đứng ở đây diễu võ giương oai thế? Ôi chao, ta nên khen ngươi ngu xuẩn sao? Hay là nên khen ngươi có khí phách đây?”

      “Tiện nhân sinh ra vẫn là tiện nhân, ngươi…” d%d^l*q@dBà ta còn chưa kịp xong, Vũ Nhạc dùng lực dưới chân, khuôn mặt béo múp của bà ta nhất thời thay đổi, nhân cơ hội này, Vũ Nhạc thần biết quỷ hay bỏ đan dược vào miệng bà ta, Tiết Bảo Phượng sợ trắng mặt: “Ngươi…Đồ tiện nhân, ngươi cho ta ăn cái gì?”

      “Độc dược vẫn khép được cái miệng của ngươi sao?’ Vũ Nhạc thờ ơ nhìn bà ta, hiểu loại người này sao lại vừa mắt Vấn Thiên? Mấy năm nay tại sao lại ngu ngốc để nữ nhân này thao túng tất cả? Vừa rồi nếu phải Mia lén lút chuyện tình của nữ nhân nay làm sao nàng có thể nhớ tới cách trừng trị này?

      “Độc, độc dược? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cho ta ăn cái độc dược gì?” Tiết Bảo Phượng bị Vũ Nhạc giẫm lên, mà vệ xung quanh đứng yên, lúc này trong lòng cũng thể bình tĩnh nổi, lần đầu tiên cảm giác được đe dọa chết chóc.

      “Đối với người khác có

      thể gọi là độc dược, nhưng mà đối với ngươi lại là thần dược, là loại thần dược cho ngươi dục tiên dục tử, sao rồi, có phải ngươi nên cảm kích ta hay ?” Vũ Nhạc thâm trầm nhìn Tiết Bảo Phượng, mặt đột ngột nở nụ cười tươi.

      “Ngươi… Ngươi đê tiện, đê tiện.” Tiết Bảo Phượng là kẻ thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Vũ Nhạc, vài lần vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Vũ Nhạc ghì lại: “Muốn phản kháng? Với sức lực giờ của ngươi, chậc chậc, đúng là biết lượng sức.”

      “Đê tiện? Năm đó ngươi bí mật giết chết ta và Mộc Ngự, sao lại thấy ngươi tự mình đê tiện? Lúc ngươi cho Vấn Thiên đội nón xanh, sao thấy ngươi mình đê tiện? Ngươi ngầm sát hại hạ nhân của Cung, lại chưa từng mình đê tiện? tại lại còn giả bộ làm người tốt trước mặt ta? Tiết Bảo Phượng, ngươi biết hôm nay ngươi chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép sao? Hôm nay, ta khiến cho ngươi thành kẻ ai cũng có thể làm chồng, thấy thế nào?” Vũ Nhạc cười lạnh, nữ nhân tàn nhẫn như vậy quả là chết chưa hết tội. Để cho bà ta chết quá đơn giản, hôm nay, nàng muốn hành hạ bà ta đến chết, thống khổ đến chết.

      “Kéo bà ta đến chuồng ngực, để cho bà ta hưởng thụ tốt.” Vũ Nhạc gợi lên nụ cười tà khí nhìn về phía Tiết Bảo Phượng. Mộc Ngự, Qua Nhiễm run rẩy cả người, kéo nữ nhân mặt xám tro tới chuồng ngựa. Tới lúc này Tiết Bảo Phượng mới lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, toàn thần bà ta run rẩy kịch liệt, điên loạn gào thét: “ Vũ Mị, ngươi chết tử tế được, ngươi nhất định xuống Địa ngục, ngươi nhất định xuống Địa ngục…” Nhưng mà, trả lời bà ta chỉ là im lặng.

      “Tiểu thư, những người này làm sao bây giờ?” Vũ Nhạc nhìn đám hắc y nhân bị cố định, lông mi nàng khẽ nâng, nhàng : “Cứ để đứng vậy , Vấn Thiên ở đâu?”

      “Ngày hôm qua lại bế quan, tính thời gian xế chiều ra.” tới Cung các nàng mới biết Vấn Thiên trừ luyện võ chỉ có luyện võ, đối với chuyện của Cung rất ít khi nhúng tay, đó cũng là lí do vì sao Tiết Bảo Phượng lại càn rỡ như vậy.

      “Còn nữ nhi của Tiết Bảo Phượng?” Vũ Nhạc thản nhiên mỉm cười, xế chiều sao? Có phải nàng nên an bài tốt ?

      Vũ Nghiên đường trở về Cung, khoảng nửa giờ nữa tới, Vũ Lị luyện võ ở sau núi, xế chiều mới trở về.” Cung Tuyết nhìn giữa lông mày Vũ Nhạc lộ ra sát ý, khỏi ngầm thở dài, mẹ con ba người này, hôm nay xem ra sống tốt rồi.

      “Nếu xế chiều mới trở về, vậy vì các nàng hãy an bài thịnh yến tốt nhỉ?” Con ngươi tự tiếu phi tiếu nhìn về phía hắc y vệ phía sau. Bối Khả rùng mình cái, phải tiểu thư muốn…?

      “Đem mấy thứ vệ uống thuốc này ném vào chuồng ngựa , xế chiều sao, chắc là đủ mỗi người lần chứ?” Nghe Vũ Nhạc lời tà ác thể tà ác hơn, Bối Khả trợn tròn mắt, ra để cho nữ nhân Tiết Bảo Phượng kia hầu hạ mấy chục đại nam nhân, cộng thêm biết bao nhiêu tuấn mã? Chủ ý này hình như quá ác độc rồi?

      “Sao thế? Các người đành lòng sao?” Nhìn ba người đứng yên nhúc nhích hiển nhiên bị dọa ngốc, Vũ Nhạc phá lệ thấy tội nghiệp, “Các người nghĩ lại xem nữ nhân này hại chết bao nhiêu người, nghĩ lại bà ta đối xử với ta như thế nào, các ngươi có thấy nhẫn tâm ?”

      Ba người Cung Tuyết hơi giật giật khóe miệng, nhìn về phía Vũ Nhạc. “ phải chúng ta đành lòng, mà là, hình như để cho bà ta hưởng thụ rồi?”

      Choáng váng, ra ba người này so với nàng còn phúc hắc hơn? “Vậy ngươi có cách nào tốt hơn ?”

      Mia kì quái nhìn Vũ Nhạc cái, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “, muội thấy cách này rất tốt, có phải Tuyết nhi? Khả nhi?”

      Ba người tựa hồ nghĩ ra cái gì, liên tục gật đầu, thần tốc gọi Linh thú khế ước của mình ra, đem đám hắc y nhân về phía chuồng ngựa. Xem ra đêm nay, Cung nhất định yên tĩnh.

      Lúc này, nam nhân tuấn mỹ đứng khoảng trung, nhìn nữ nhân nhà mình chút lưu tình dùng thủ đoạn cương quyết, nhịn được tấm tắc: “ ngờ nàng lại dùng cách này trừng trị tiện nhân kia, rất độc đáo!”

      “Chủ nhân, các thế lực dưới cờ Cung, chỉ cần ngài ra lệnh lập tức có thể tan ra.” Tù Ngưu lặng yên tiếng động xuất trong hư , trầm giọng bẩm báo với Thiên Duật Dạ.

      “Chủ nhân, Vũ Nghiên bị chúng ta ngăn cản bên ngoài, khi nào cho nàng vào, đợi ngài ra lệnh.” giọng truyền nhập thuật truyền tới từ xa.

      Nghe thủ hạ báo lại, đôi mắt Thiên Duật Dạ chậm rãi nhắm lại, có ý muốn mở miệng, cả người tản mát ra khí phách vương giả. Đám người Tù Ngưu biết chờ đợi, đợi trò đùa của phu nhân chính thức bắt đầu. Xem ra, hôm nay Cung khó thoát khỏi cái chết.
      Last edited by a moderator: 21/1/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 087.2:


      Màn đêm rất nhanh buông xuống, vùng trời của Cung tràn ngập khí quỷ dị, Vấn Thiên vừa ra khỏi cấm địa bất thình lình bị hắc y nhân đánh cho trở tay kịp, mắt thấy đối phương bị thua lại đột nhiên lắc mình thoát , làm sao Vấn Thiên bỏ qua cơ hội này? chút nghĩ ngợi theo.


      Cùng lúc đó, Vũ Nghiên vừa tiến vào Cung và Vũ Lị vừa ra từ sau núi đều bị hắc y nhân dẫn tới khu nuôi ngựa. [Tieutam: oa oa tới khúc hay rùi ha ha] Vừa bước vào chỗ này, các nàng rất nhanh cảm giác nơi này bình thường, Cung hôm nay tựa hồ có chút quái dị, rốt cuộc làm sao bất thường, trong chốc lát được.


      Ngay tại lúc bọn họ tập trung tìm kiếm hắc y nhân tiếng kêu thê thảm cắt ngang trời đêm, tỷ muội hai người biến sắc. Đây là…Là tiếng của mẫu thân? Hai nàng kiềm chế cảm giác khẩn trương, nhún chân chút, bay về phía thanh phát ra…


      Khi tỷ muội hai người cùng với Vấn Thiên tới chuồng ngựa, bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Bọn họ nhìn thấy gì? Mấy chục nam nhân lõa lồ đứng trong chuồng ngựa, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm nữ nhân dưới chân rên rỉ, mà lúc này người nữ nhân cư nhiên lại là con tuấn mã…


      Nhìn đến đây, dù là kẻ ngốc cũng biết bên trong xảy ra chuyện gì? Ngay tại lúc đám người Vũ Nghiên phẫn nộ muốn rời , lại bị lời của nữ nhân làm kinh sợ tới mức lảo đảo, “Mau, nhanh chút, bảo bối nhanh chút !” Giọng này, giọng này phải là mẫu thân của các nàng sao? Vũ Lị và Vấn Thiên bị giọng làm sững sờ tại chỗ, quên cả phản ứng.


      Đối với việc Tiết Bảo Phượng dâm loạn, tỷ muội hai người sao lại biết chứ? Nhưng hôm nay nhìn thấy hình ảnh khẩu vị nặng như vậy, đương nhiên các nàng bị dọa u mê rồi? Mẫu thân làm gì? Sao lại cùng… Mà bên người còn có mấy chục nam nhân đứng bên cạnh, trời ơi, chỉ cần nghĩ tới cảnh đáng sợ kia, chân các nàng lập tức run rẩy. May mắn, may mắn phụ thân biết, nếu bị phụ thân biết mẹ con ba người các nàng làm sao ở lại Cung?


      Nhưng mà, là ngươi sợ cái gì nó lập tức đến. Ví như bây giờ Vấn Thiên tức giận gần như điên cuồng, ngửa mặt lên trời gầm lên: “Tiết Bảo Phượng, đồ tiện nhân này, chết !” Sau đó, chưởng quét qua chuồng ngựa, chuồng ngựa đổ ầm ầm. Nhưng khiến suýt thổ huyết lần nữa là mặc dù chuồng bị sập, nhưng người bên trong và súc sinh vẫn bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục tiến hành. Vấn Thiên nắm chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, từng bước về phía chuồng ngựa.


      Hai tỷ muội Vũ Nghiên, Vũ Lị đứng ở đó xa bị phụ thân xuất làm cho choáng váng, nhưng khi các nàng kịp phản ứng lại thấy Vấn Thiên tiến vào trong chuồng ngựa nồng đậm mùi tình dục, nắm lấy Tiết Bảo Phượng lõa lồ chút nương tình kéo ra khỏi chuồng ngựa, phẫn nộ ném xuống thảm cỏ, “Giỏi cho ngươi Tiết Bảo Phượng, nghĩ ngươi bây giờ lại bụng đói ăn quàng như vậy? Cư nhiên cả súc sinh cũng cần? Giữ lại ngươi ở đây đúng là vứt thể diện của Cung ta, ngươi chết !”


      Ngay tại lúc chưởng của Vấn Thiên sắp rơi vào người Tiết Bảo Phượng, Vũ Nghiên và Vũ Lị điên cuồng chạy đến, trái phải ôm chân Vấn Thiên, lớn tiếng khóc: “Phụ thân, phụ thân, người hạ thủ lưu tình, nương phải là người như vậy, chuyện này nhất định là có người hãm hại, phụ thân người tra xét ràng rồi giết cũng muộn mà!” “Đúng vậy phụ thân, mấy năm nay người bế quan tu luyện, nếu phải mẫu thân vất vả quản lý Cung từ xuống dưới, làm sao có thế thái bình như bây giờ? Mẫu thân dù có công lao cũng có khổ lao chứ? Phụ thân bây giờ hỏi cũng hỏi ràng, muốn định tội mẫu thân, phải độc đoán sao?”


      “Độc đoán? Qua loa? Các ngươi mở to hai mắt, nhìn cho cái người các ngươi gọi là mẫu thân, bà ta đâu có chút nào bộ dáng làm mẹ? Tình huống giờ, bà ta ngay cả kĩ nữ cũng bằng, giữ lại bà ta làm gì? Còn bằng đao giết chết!” Vấn Thiên sớm xanh mặt, giận dữ giơ tay lên hạ chưởng, đá hai nữ nhi trái phải văng ra, sau đó hướng về phía Tiết Bảo Phượng chuẩn bị hạ chưởng. Thời khắc nguy cấp, Vũ Nghiên nắm lấy tay mẫu thân, Vũ Lị nhanh chóng tiến lên ôm Tiết Bảo Phượng vào lòng. Khi chạm tới nhiệt độ nóng bỏng người bà ta, ánh mắt nàng trầm xuống, nhìn về phía Vấn Thiên hoảng sợ: “Phụ thân, mẫu thân là bị người khác hạ dược, nàng bị người khác hạ dược đó!”


      “Hạ dược? sao? Thân thể thảm hại như vậy còn vọng tưởng ở lại Cung, quả là nằm mơ!” Trong mắt Vấn Thiên thể chịu nổi hạt cát, nữ nhân của mình lại làm chuyện bậy bạ với súc sinh, để mặt mũi ở đâu? Nếu như bị hại có thể tha, nhưng có khả năng cho nàng tiếp tục ở lại Cung.


      “Phụ thân, làm sao người có thể nhẫn tâm như vậy? Mẫu thân là thê tử của người mà? Người quên nàng vì người mà lo liệu cho cái nhà này bao năm sao?” Vũ Nghiên đẫm lệ nhìn Vấn Thiên, chính mình tin được phụ thân coi trọng thể diện như vậy, vậy cuộc sống về sau của ba mẹ con các nàng thế nào?”


      “Oa, cảm động như vậy sao? Ở đây diễn tuồng gì đây? Có phải ta bỏ lỡ cái gì rồi ?” Ngay tại lúc ba người vì Tiết Bảo Phượng mà giằng co, Vũ Nhạc chắp tay sau lưng, nhàn nhã tới.


      Nhìn thấy Vũ Nhạc đột nhiên xuất , Vũ Nghiên hiểu ra cái gì, cười cái, nổi nhận đùng đùng nhìn chằm chằm Vũ Nhạc: “Là ngươi, là ngươi đúng , nhất định là ngươi làm?”


      “Ôi chao, vị đại tiểu thư này, ngươi nổi điên làm gì? Ta làm cái gì? Bản nương làm cái gì



      rồi? Tới đây, ngươi cho ta biết ta làm cái gì rồi?" Vũ Nhạc ngoài cười nhưng trong cười nhìn Vũ Nghiên, trong mắt tràn ngập lạnh lẽo.

      "Nghiên nhi, nàng là ai?" Vấn Thiên nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất , khuôn mặt tuấn rét lạnh, từ khi nào phòng vệ của Cung chịu nổi kích như vậy? Ai cũng có thể vào rồi?

      "Ta là ai? Ha ha, phụ thân đại nhân thân ái, ngươi cư nhiên lại hỏi ta là ai? vừa buồn cười vừa đáng giận đó, sao thế, chỉ có hai năm thôi ngươi quên mất ta?" Vũ Mị cười châm chọc nhìn về phái Vấn Thiên, hiểu nổi mẫu thân thần bí khó lường của nàng, tại sao lại coi trọng tên Vấn Thiên ngoại trừ luyện võ đều quan tâm cái gì, nam nhân như vậy có cai gì tốt?

      "Ngươi....Ngươi là Mị nhi?" Vấn Thiên thể tưởng tượng thiếu nữ tuyệt mĩ trước mặt là nhị nữ nhi Vũ Mị khiếp nhược vô năng, mặt vàng như nến trước kia, nắng chói sáng như vậy rất khác so với trong trí nhớ.

      Vũ Nhạc châm chọc cười: "Trước kia thôi, tại phải. giờ thân phận của ta là đại tiểu thư Nhạc gia, Vũ Nhạc. phải là nữ nhi Vũ Mị của ngươi."

      "Con oán trách phụ thân sao?" Vấn Thiên nhìn Vũ Nhạc cười châm chọc, đột nhiên cảm thấy áy náy, ngay cả ngữ khí cũng vô ý thức có chút ôn nhu.

      " hề , tại sao lại oán trách? Đối với ta, ngươi bất quá chỉ là người quen biết thôi!" Vũ Nhạc cười phì ra, chẳng muốn liếc cái.

      "Ngươi thấy ngươi ngu chưa Vũ Mị, ngươi làm phụ thân nhận ra, ngươi còn trở về làm cái gì?" Vũ Lị có cơ hội chen miệng sau hồi sững sờ liền lấy lại tinh thần, vẻ mặt khinh bỉ nhìn Vũ Mị, giọng giễu cợt .

      "Làm cái gì? Dĩ nhiên là quay về đoạt lại tất cả những gì thuộc về ta rồi! Ví dụ như Mạc Thương cầm mẫu thân để lại cho ta, ví như Tử Mị châu mẫu thân để lại cho ta, mấy thứ này đề bị ba mẹ con các người đoạt chẳng lẽ ta nền đòi lại sao?" Vũ Nhạc dùng ánh mắt ám chỉ ngu ngốc nhìn ba mẹ con từ xuống dưới, ý châm chọc lên trong mắt: " nghĩ tới, tiện thiếp này lại làm ra chuyện xấu hổ mất mặt như vậy, đúng là làm bẩn mắt ta. Mộc Ngư, chúng ta , nếu giờ các nàng rảnh chúng ta tự mình tìm kiếm, tìm xong rồi khẩn trương rời , nơi giẻ rách này ta muốn ở lại dù là phút."

      "Ngươi....Ngươi dám? Nghĩ tới Tử Mị châu mình quý bị Vũ Nhạc cướp , Vũ Lị nhanh chóng đứng lên, mặt trắng xanh giận dữ hận thể bổ nhào vào Vũ Nhạc: "Ngươi đồ củi mục, cư nhiên còn dám tới Cung cướp đồ, đúng là biết lượng sức." Vũ Nghiên muốn nhắc nhở nàng ta nhưng kịp nữa, Vũ Nhạc giơ tay ra, dùng lực, chỉ nghe pặc tiếng, chính là tiếng cổ tay Vũ Lị trật khớp. Khi Vũ Lị vẫn còn kinh sợ, Vũ Nhạc giẫm cước lên nàng ta: "Củi mục? Nếu ta là củi mục giờ các ngươi, dù là củi mục cũng bằng." Dứt lời, nàng yên lặng xoay người, càng thèm nhìn thấy hai tỷ muội hoảng sợ mặt đất.

      "Mị nhi, con thay đổi." Giọng tràn đầy cảm xúc của Yên Vấn Thiên vang lên sau lưng nàng, Vũ Nhạc dừng chân lại chút, cười lạnh lẽo: "Thay đổi? Sau khi mẫu thân ta qua đời, ngươi từng để ta vào trong mắt chưa? Ta thay đổi như thế nào ngươi có biết ? Ngươi làm sao biết mấy năm nay ta bị đám người kia hành hạ thế nào? câu ta thay đổi là có thể tìm lại tình thân mất sao? Đúng là vô cùng chọc cười, lúc ta bị Tiết Bảo Phượng đẩy xuống vách núi, ngươi ở nơi nào? Khi bà ta ta chết, ngươi có tìm thi thể của ta chưa? Nếu ngươi hề có chút tình cảm phụ tử nào với ta, có tư cách gì ta thay đổi?" Dứt lời, đôi mắt trong suốt quay lại nhìn khuôn mặt làm cho nàng ghê tởm, nàng nắm chặt bàn tay, hận ý trong mắt hề che giấu: " Vũ Mị từ ngày đó còn liên quan với Cung, với Vấn Thiên ngươi, còn tình phụ tử."

      Lời ngoan độc quyết tuyệt làm Vấn Thiên chấn kinh, lúc phục hồi tinh thần muốn tìm nữ nhi của sớm biến mất thấy. Nhiều năm qua, lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy.

      nhìn ba mẹ con bên cạnh, lúc này Vấn Thiên mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hóa ra toàn bộ đều do chính mình tạo nghiệt. Nếu như lo thế , làm sao biết nữ nhi của mình bị tiện thiếp hãm hại? Nếu như có lệnh bài của nữ nhi này làm sao đảo lộn cả Cung? Tử Tinh à, ta phụ lòng nàng, quên lời nàng dặn dò, cũng phụ lòng thương của nữ nhi. , xứng có tình phụ tử, xứng!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 088: Tất cả đều kết thúc

      “Khởi bẩm Cung chủ, Lưu chưởng quầy đến.” Ngay tại lúc Vấn Thiên ngẩn người nhìn theo Vũ Nhạc rời , hắc y vệ yên lặng tiếng động tới bên cạnh , nhàng báo cáo.

      “Hử? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Lưu chưởng quầy là tổng chưởng quầy của tất cả các cửa hàng của Cung, tới làm gì?

      “Cung chủ, người vẫn nên tự mình xem thử, lần này chỉ có Lưu chưởng quầy tới, mà còn có người đứng đầu các thế lực.” vệ muốn gì lại thôi, nhìn Vấn Thiên cái, nhanh chóng cúi đầu. Xem ra, bầu trời Cung phải đổi rồi.

      Vấn Thiên tựa hồ nhận ra có điểm bình thường, gì thêm, nhanh chóng tới thư phòng. Mà Vũ Nghiên, Vũ Lỵ, hai tỷ muội nhìn Tiết Bảo Phượng hôn mê bất tĩnh, khẽ thở phào nhõm, ôm lấy bà ta nhanh chóng về phía Phượng Bảo Các. Hôm nay, mặt mũi của mẫu thân coi như bị vất rồi.

      Khi Vũ Nhạc lấy lại đồ của mình, chuẩn bị khỏi lại nhìn thấy trong hư có bóng dáng quen thuộc, lông mày vẫn nhíu chặt lúc này mới giãn ra: “Sao chàng lại tới đây?”

      Nam nhân cong môi lên: “Nhớ nàng nên tới.” Dứt lời, chậm rãi hạ xuống, vô cùng thân thiết vuốt ve mái tóc nàng, “Sao thế, bọn chúng có làm nàng giận ?”

      Vũ Nhạc nghe vậy, đột nhiên hiểu tại sao nam nhân này lại xuất ở đây, “Chàng…Chàng là vì vậy nên mới đến sao?”

      Ánh mắt của nam nhân bình tĩnh ôn nhu nhìn nàng: “Chuyện của nàng, so với cái gì đều quan trọng hơn. Ta bỏ qua cho bọn chúng, giao cho ta xử lý, được ?”

      Vũ Nhạc nhìn vẻ mặt ôn nhu của , đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc, “Cám ơn chàng.”

      “Đứa ngốc, giữa chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?” Nam nhân sủng nịch chỉ chỉ vào nàng, “Mọi việc đều xong hết rồi chứ?”

      Vũ Nhạc gật đầu, “ xong hết, chuẩn bị rời rồi!”

      “Tốt lắm, ta mang nàng đến nơi.” Nam nhâncong khóe môi, trong đôi mắt phượng thoáng ý cười. Xe ngựa Giao Long toàn thân màu đen chậm rãi bay xuống. Nhìn xe ngựa xa hoa trước mắt, Vũ Nhạc nhịn được nuốt nước miếng: “Chuyện của chàng xong rồi hả?”

      “Ừm, thôi, đưa nàng tới nơi rất tuyệt vời, tám ngày nữa đưa nàng trở về Thánh Đức, được chứ?” Ánh mắt nam nhân sáng ngời nhìn Vũ Nhạc, Vũ Nhạc do dự nhìn về phía sau, lại thấy mấy người Cung Tuyết vẫy vẫy tay với nàng: “ , , bọn muội cũng thuận tiện ra ngoài vui chơi chút, tám ngày nữa, gặp tại Thánh Đức.” Vũ Nhạc mỉm cười, lúc này mới nhìn về phía Thiên Duật Dạ: “Được rồi, chúng ta thôi.”

      Nam nhân hơi gật đầu, nhìn sang hắc y vệ dặn dò gì đó, sau đó giơ tay ra, dắt Vũ Nhạc lên xe ngựa. Kim Long rống tiếng, xe ngựa nhanh nhẹn bay lên trời, thần tốc biến mất thấy đâu nữa…

      “Hazzz, có người thương chính là giống bình thường mà, biết bạn trai của ta khi nào xuất đây?” Ngàn năm trước theo Vũ Mị cùng chung hoạn nạn, nàng học được ngôn ngữ đại, mà bây giờ nhìn Thiên Duật Dạ thương nữ nhân như thế, năm người độc thân bọn họ sao lại ao ước ghen tị chứ!

      “Được rồi, ngươi kiềm chế lại , đừng quên, năm nay ngươi mới mười hai tuổi, mười hai tuổi mộng xuân rồi sao?” Cung Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Qủa Nhiễm, sau đó nhìn qua hắc y vệ vừa biến mất: “Chủ nhân phái 12 Tinh quân, xem ra lần này Cung sợ là thể tồn tại được nữa.”

      “Cái gì? Cung bị…?” Mộc Ngư nghe xong lời Cung Tuyết , sửng sốt trố mắt ra.

      “Ừm, đây là chuyện đương nhiên, thôi, đừng vì mấy kẻ đáng mà ở lại chỗ này, xem, chúng ta nên nơi nào chơi đây??? Thời gian tám ngày, kì nghỉ dài hạn đó!” Mia cười cười, vỗ vai Mộc Ngư, bày tỏ an ủi.

      Mộc Ngư nhìn về phía Vũ Nhạc rời , bất đắc dĩ thở dài: “Nếu tiểu thư sao nữa, ta còn lo lắng cái gì?” Nàng nhanh chóng cùng thảo luận với đám người Cung Tuyết…

      “Chàng xử lý Cung thế nào?” Vũ Nhạc cho tới bây giờ vẫn hoài nghi năng lực của nam nhân này. Trong tám ngày này, nàng cảm thấy cũng nên số chuyện cho nàng nghe.

      Nghe Vũ Nhạc xong, Thiên Duật Dạ bật cười: “Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông, người dám đắc tội nàng ở chỗ này của ta, tất cả đều có kết cục tốt, nàng muốn nghe sao?”

      Vũ Nhạc chút nghĩ ngợi lắc đầu cự tuyệt: “Thôi, ta chỉ cảm thấy hứng thú chút thôi, chàng muốn đưa ta tới chỗ nào thế?”

      gặp người thân của ta , bọn họ rất nhớ nàng.” Thiên Duật Dạ kéo tay nàng, ánh mắt sáng ngời nhìn nàng.

      “Người nhà của chàng?” Hiển nhiên, Vũ nhạc phản ứng kịp.

      “Ừm, ra phải là người nhà của chúng ta, có điều nàng có trí nhớ, chỉ có thể tạm gọi là người nhà của ta.” Thiên Duật Dạ tới đây, có chút cảm giác ủy khuất.

      “Ý của chàng là, bọn họ đều nhận ra ta, chỉ có ta là nhận ra bọn họ?” ra những người xung quanh đều khôi phục trí nhớ, chỉ có nàng là cái gì cũng biết sao?

      “Có thể là như vậy.” Thiên Duật Dạ gật đầu, Vũ Nhạc có chút kì quái nhìn Thiên Duật Dạ: “Vậy…Trí nhớ của ta khi nào có thể khôi phục?”

      “Khi chấm dứt kiếp này mới có thể, dù sao hết đời này mới đủ thập thế luân hồi. Chúng ta có cách nào tránh khỏi.” Suy nghĩ đến việc giữ mình cả ngàn năm, lại nhịn được muốn mắng người.

      “Vậy…Chúng ta có thể thành thân?” Nếu phải chịu nổi khổ luân hồ làm sao bọn họ lại dễ dàng ở cùng chỗ chứ?

      “Ta dọn dẹp chướng ngại, Vũ nhi, bốn năm nữa, ta cho chính ta bốn năm, cũng là cho nàng bốn năm. Sau bốn năm nữa, ta muốn dùng thực lực của chính mình tuyên chiến với vận mệnh, ta muốn nhìn thấy nàng đạt tới cảnh giới Tử Đế, có thể làm được ?’ Vừa nhắc tới tương lai, vẻ dịu dàng mặt Thiên Duật Dạ bỗng chốc trở nên vô cùng kiên định nghiêm tức.

      “Cảng giới Tử Đế? Đó phải là cảnh giới tu luyện cao nhất ở lục địa này sao?” Thực lực bây giờ của nàng chỉ mới tới đỉnh kỳ Tử Vương thôi? Cảnh giới Tử Đế còn cách bốn cấp bậc nữa, theo thứ tự là Tử Hoàng, Tử Tông, Tử Tôn, cuối cùng mới đến cảnh giới Tử Đế, biết phải qua biết bao chặng đường nữa, bốn năm này đúng là trải nghiệm vui vẻ chút nào!

      “Bây giờ thực lực của
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :