*Chương 087: Ân đoạn nghĩa tuyệt
“Ngươi…Đồ tiện nhân, ngươi thấp hèn giống mẹ của ngươi, dạng biết xấu hổ, A a a…Ngươi dám đánh ta? Ngươi cư nhiên dám đánh ta?” Kế tiếp, bà ta chịu nổi còn chưa xong bị Vũ Nhạc hung hăng tát phát. d$d%l@q#d Rồi sau đó, nàng dẫm cước lên mặt bà ta, tay phải chỉ xuống, từ cao nhìn xuống người đàn bà nhếch nhác trước mắt, giọng của nàng vô cùng lạnh lẽo: “Tiết Bảo Phượng, thể bội phục khả năng của ngươi, như vậy nữ nhi bảo bối của ngươi báo cho ngươi biết tin ta trở về rồi? Làm sao ngươi có thể bình tĩnh đứng ở đây diễu võ giương oai thế? Ôi chao, ta nên khen ngươi ngu xuẩn sao? Hay là nên khen ngươi có khí phách đây?”
“Tiện nhân sinh ra vẫn là tiện nhân, ngươi…” d%d^l*q@dBà ta còn chưa kịp xong, Vũ Nhạc dùng lực dưới chân, khuôn mặt béo múp của bà ta nhất thời thay đổi, nhân cơ hội này, Vũ Nhạc thần biết quỷ hay bỏ đan dược vào miệng bà ta, Tiết Bảo Phượng sợ trắng mặt: “Ngươi…Đồ tiện nhân, ngươi cho ta ăn cái gì?”
“Độc dược vẫn khép được cái miệng của ngươi sao?’ Vũ Nhạc thờ ơ nhìn bà ta, hiểu loại người này sao lại vừa mắt Vấn Thiên? Mấy năm nay tại sao lại ngu ngốc để nữ nhân này thao túng tất cả? Vừa rồi nếu phải Mia lén lút chuyện tình của nữ nhân nay làm sao nàng có thể nhớ tới cách trừng trị này?
“Độc, độc dược? Nha đầu chết tiệt kia, ngươi cho ta ăn cái độc dược gì?” Tiết Bảo Phượng bị Vũ Nhạc giẫm lên, mà vệ xung quanh đứng yên, lúc này trong lòng cũng thể bình tĩnh nổi, lần đầu tiên cảm giác được đe dọa chết chóc.
“Đối với người khác có
thể gọi là độc dược, nhưng mà đối với ngươi lại là thần dược, là loại thần dược cho ngươi dục tiên dục tử, sao rồi, có phải ngươi nên cảm kích ta hay ?” Vũ Nhạc thâm trầm nhìn Tiết Bảo Phượng, mặt đột ngột nở nụ cười tươi.
“Ngươi… Ngươi đê tiện, đê tiện.” Tiết Bảo Phượng là kẻ thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Vũ Nhạc, vài lần vùng vẫy muốn đứng lên, lại bị Vũ Nhạc ghì lại: “Muốn phản kháng? Với sức lực giờ của ngươi, chậc chậc, đúng là biết lượng sức.”
“Đê tiện? Năm đó ngươi bí mật giết chết ta và Mộc Ngự, sao lại thấy ngươi tự mình đê tiện? Lúc ngươi cho Vấn Thiên đội nón xanh, sao thấy ngươi mình đê tiện? Ngươi ngầm sát hại hạ nhân của Cung, lại chưa từng mình đê tiện? tại lại còn giả bộ làm người tốt trước mặt ta? Tiết Bảo Phượng, ngươi biết hôm nay ngươi chỉ là hạng tôm tép nhãi nhép sao? Hôm nay, ta khiến cho ngươi thành kẻ ai cũng có thể làm chồng, thấy thế nào?” Vũ Nhạc cười lạnh, nữ nhân tàn nhẫn như vậy quả là chết chưa hết tội. Để cho bà ta chết quá đơn giản, hôm nay, nàng muốn hành hạ bà ta đến chết, thống khổ đến chết.
“Kéo bà ta đến chuồng ngực, để cho bà ta hưởng thụ tốt.” Vũ Nhạc gợi lên nụ cười tà khí nhìn về phía Tiết Bảo Phượng. Mộc Ngự, Qua Nhiễm run rẩy cả người, kéo nữ nhân mặt xám tro tới chuồng ngựa. Tới lúc này Tiết Bảo Phượng mới lộ ra vẻ mặt khủng hoảng, toàn thần bà ta run rẩy kịch liệt, điên loạn gào thét: “ Vũ Mị, ngươi chết tử tế được, ngươi nhất định xuống Địa ngục, ngươi nhất định xuống Địa ngục…” Nhưng mà, trả lời bà ta chỉ là im lặng.
“Tiểu thư, những người này làm sao bây giờ?” Vũ Nhạc nhìn đám hắc y nhân bị cố định, lông mi nàng khẽ nâng, nhàng : “Cứ để đứng vậy , Vấn Thiên ở đâu?”
“Ngày hôm qua lại bế quan, tính thời gian xế chiều ra.” tới Cung các nàng mới biết Vấn Thiên trừ luyện võ chỉ có luyện võ, đối với chuyện của Cung rất ít khi nhúng tay, đó cũng là lí do vì sao Tiết Bảo Phượng lại càn rỡ như vậy.
“Còn nữ nhi của Tiết Bảo Phượng?” Vũ Nhạc thản nhiên mỉm cười, xế chiều sao? Có phải nàng nên an bài tốt ?
“ Vũ Nghiên đường trở về Cung, khoảng nửa giờ nữa tới, Vũ Lị luyện võ ở sau núi, xế chiều mới trở về.” Cung Tuyết nhìn giữa lông mày Vũ Nhạc lộ ra sát ý, khỏi ngầm thở dài, mẹ con ba người này, hôm nay xem ra sống tốt rồi.
“Nếu xế chiều mới trở về, vậy vì các nàng hãy an bài thịnh yến tốt nhỉ?” Con ngươi tự tiếu phi tiếu nhìn về phía hắc y vệ phía sau. Bối Khả rùng mình cái, phải tiểu thư muốn…?
“Đem mấy thứ vệ uống thuốc này ném vào chuồng ngựa , xế chiều sao, chắc là đủ mỗi người lần chứ?” Nghe Vũ Nhạc lời tà ác thể tà ác hơn, Bối Khả trợn tròn mắt, ra để cho nữ nhân Tiết Bảo Phượng kia hầu hạ mấy chục đại nam nhân, cộng thêm biết bao nhiêu tuấn mã? Chủ ý này hình như quá ác độc rồi?
“Sao thế? Các người đành lòng sao?” Nhìn ba người đứng yên nhúc nhích hiển nhiên bị dọa ngốc, Vũ Nhạc phá lệ thấy tội nghiệp, “Các người nghĩ lại xem nữ nhân này hại chết bao nhiêu người, nghĩ lại bà ta đối xử với ta như thế nào, các ngươi có thấy nhẫn tâm ?”
Ba người Cung Tuyết hơi giật giật khóe miệng, nhìn về phía Vũ Nhạc. “ phải chúng ta đành lòng, mà là, hình như để cho bà ta hưởng thụ rồi?”
Choáng váng, ra ba người này so với nàng còn phúc hắc hơn? “Vậy ngươi có cách nào tốt hơn ?”
Mia kì quái nhìn Vũ Nhạc cái, ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi: “, muội thấy cách này rất tốt, có phải Tuyết nhi? Khả nhi?”
Ba người tựa hồ nghĩ ra cái gì, liên tục gật đầu, thần tốc gọi Linh thú khế ước của mình ra, đem đám hắc y nhân về phía chuồng ngựa. Xem ra đêm nay, Cung nhất định yên tĩnh.
Lúc này, nam nhân tuấn mỹ đứng khoảng trung, nhìn nữ nhân nhà mình chút lưu tình dùng thủ đoạn cương quyết, nhịn được tấm tắc: “ ngờ nàng lại dùng cách này trừng trị tiện nhân kia, rất độc đáo!”
“Chủ nhân, các thế lực dưới cờ Cung, chỉ cần ngài ra lệnh lập tức có thể tan ra.” Tù Ngưu lặng yên tiếng động xuất trong hư , trầm giọng bẩm báo với Thiên Duật Dạ.
“Chủ nhân, Vũ Nghiên bị chúng ta ngăn cản bên ngoài, khi nào cho nàng vào, đợi ngài ra lệnh.” giọng truyền nhập thuật truyền tới từ xa.
Nghe thủ hạ báo lại, đôi mắt Thiên Duật Dạ chậm rãi nhắm lại, có ý muốn mở miệng, cả người tản mát ra khí phách vương giả. Đám người Tù Ngưu biết chờ đợi, đợi trò đùa của phu nhân chính thức bắt đầu. Xem ra, hôm nay Cung khó thoát khỏi cái chết.
Last edited by a moderator: 21/1/15